Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 287 Tôi sẽ tha cho người đó!"
Tiếng đánh nhau vang lên.
Hai mươi người bảo vệ này còn chưa động đến vạt áo của Lâm Hữu Triết thì đã bị bay ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhà họ Tiêu tái mét mặt.
Ánh mắt bọn họ lập tức chuyển hướng sang phải tiền bối Mã ở cạnh Tiêu Tung Hoành, chỉ mong cụ ta ra tay khiến Lâm Hữu Triết chịu khuất phục.
Nhưng tiền bối Mã lại nhắm mắt, hệt như đang ngủ say vậy.
Lúc này, Lâm Hữu Triết tiến lên một bước, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
"Tám năm qua, trong nhà họ Tiêu, có ai đã từng chăm sóc Lâm Tâm Nhi không?"
"Cho con bé ăn một bát cơm mới, uống một cốc nước sạch hoặc chỉ là một chiếc áo ấm chưa?"
"Nếu có, thì hãy tiến lên trước một bước, tôi sẽ tha cho người đó!"
Lâm Hữu Triết nói xong, cả nhà họ Tiêu vẫn nhìn anh chằm chằm, không ai tiến lên trước cả.
"Không một ai đối tốt với Tâm Nhi, đúng không?"
Ánh mắt Lâm Hữu Triết càng lúc càng lạnh lùng.
Xét về quan hệ huyết thống, Lâm Tâm Nhi là em gái ruột của bọn họ!
Nhưng những tên cặn bã này lại dám ngược đãi cô bé như một chú chó, chẳng lẽ lương tâm của bọn họ bị chó ăn mất rồi sao?
Trường hợp này, tôi sẽ không giết nhầm đâu.
Lâm Hữu Triết nhếch mép khẽ cười, trong tay cầm sẵn ba viên đá.
Anh chỉ vung tay một cái, ba viên đá bay như tốc độ như chớp, xuyên thủng đầu gối của ba người nhà họ Tiêu, bọn họ đau đến mức quỳ xuống.
"Trước khi chết, hãy tự sám hối cho những sai lầm của bản thân đi!"
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
"Hỗn xược! Lâm Hữu Triết, cậu đúng là to gan, cậu tự cho là nhà họ Tiêu không còn ai à?
Tiêu Trường Hải lớn tiếng tránh mắng.
Đồng thời, ông ta cũng liếc mắt nói ý với quản gia, ý bảo tìm cơ hội báo cảnh sát.
Lâm Hữu Triết thuê người ủi đổ tường nhà họ Tiêu, lại còn bày gần trăm chiếc quan tài bên ngoài, chuyện này đã đủ để Cục Chấp phápmời anh lên uống trà rồi.
Một khi phải đến Cục Chấp pháp thì bọn họ có cách để hại chết anh.
"Không phải vội, người tiếp theo sẽ là ông".
Lâm Hữu Triết liếc nhìn quản gia đang báo cảnh sát nhưng không có ý định ngăn lại.
Chỉ thấy anh nhặt một hòn đá lên, tiện tay ném một cái, viên đá bay nhanh như chớp về phía đầu gối của Tiêu Trường Hải.
"Hừ!"
Vào thời khắc quan trọng, tiền bối Mã đang lim dim bỗng nhiên lạnh lùng "hừ" một tiếng, đưa chân lên đá vào viên đá đang bay tới.
Phịch!
Viên đã vỡ tan thành bụi.
Hai mươi người bảo vệ này còn chưa động đến vạt áo của Lâm Hữu Triết thì đã bị bay ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả nhà họ Tiêu tái mét mặt.
Ánh mắt bọn họ lập tức chuyển hướng sang phải tiền bối Mã ở cạnh Tiêu Tung Hoành, chỉ mong cụ ta ra tay khiến Lâm Hữu Triết chịu khuất phục.
Nhưng tiền bối Mã lại nhắm mắt, hệt như đang ngủ say vậy.
Lúc này, Lâm Hữu Triết tiến lên một bước, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
"Tám năm qua, trong nhà họ Tiêu, có ai đã từng chăm sóc Lâm Tâm Nhi không?"
"Cho con bé ăn một bát cơm mới, uống một cốc nước sạch hoặc chỉ là một chiếc áo ấm chưa?"
"Nếu có, thì hãy tiến lên trước một bước, tôi sẽ tha cho người đó!"
Lâm Hữu Triết nói xong, cả nhà họ Tiêu vẫn nhìn anh chằm chằm, không ai tiến lên trước cả.
"Không một ai đối tốt với Tâm Nhi, đúng không?"
Ánh mắt Lâm Hữu Triết càng lúc càng lạnh lùng.
Xét về quan hệ huyết thống, Lâm Tâm Nhi là em gái ruột của bọn họ!
Nhưng những tên cặn bã này lại dám ngược đãi cô bé như một chú chó, chẳng lẽ lương tâm của bọn họ bị chó ăn mất rồi sao?
Trường hợp này, tôi sẽ không giết nhầm đâu.
Lâm Hữu Triết nhếch mép khẽ cười, trong tay cầm sẵn ba viên đá.
Anh chỉ vung tay một cái, ba viên đá bay như tốc độ như chớp, xuyên thủng đầu gối của ba người nhà họ Tiêu, bọn họ đau đến mức quỳ xuống.
"Trước khi chết, hãy tự sám hối cho những sai lầm của bản thân đi!"
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
"Hỗn xược! Lâm Hữu Triết, cậu đúng là to gan, cậu tự cho là nhà họ Tiêu không còn ai à?
Tiêu Trường Hải lớn tiếng tránh mắng.
Đồng thời, ông ta cũng liếc mắt nói ý với quản gia, ý bảo tìm cơ hội báo cảnh sát.
Lâm Hữu Triết thuê người ủi đổ tường nhà họ Tiêu, lại còn bày gần trăm chiếc quan tài bên ngoài, chuyện này đã đủ để Cục Chấp phápmời anh lên uống trà rồi.
Một khi phải đến Cục Chấp pháp thì bọn họ có cách để hại chết anh.
"Không phải vội, người tiếp theo sẽ là ông".
Lâm Hữu Triết liếc nhìn quản gia đang báo cảnh sát nhưng không có ý định ngăn lại.
Chỉ thấy anh nhặt một hòn đá lên, tiện tay ném một cái, viên đá bay nhanh như chớp về phía đầu gối của Tiêu Trường Hải.
"Hừ!"
Vào thời khắc quan trọng, tiền bối Mã đang lim dim bỗng nhiên lạnh lùng "hừ" một tiếng, đưa chân lên đá vào viên đá đang bay tới.
Phịch!
Viên đã vỡ tan thành bụi.
Bình luận facebook