Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 288 Một sự im lặng đến chết người.
Người nhà họ Tiêu thấy vậy, vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng tiền bối Mã cũng ra tay rồi!
"Lâm Hữu Triết, mau quỳ xuống chịu chết đi".
"Tiền bối Mã chuẩn bị ra tay rồi, mày chỉ có nước chờ chết thôi".
"Bây giờ dập đầu nhận lỗi thì mày vẫn còn cơ hội sống sót, nếu không thì mày chết chắc rồi".
Bọn họ hết lời chửi rủa Lâm Hữu Triết, nụ cười bệnh hoạn độc ác.
Lâm Hữu Triết vẫn đứng yên như trời trồng, bình tĩnh nhìn chằm chằm tiền bối Mã.
"Nhóc con, quỳ xuống đi!"
Tiền bối Mã tiến lên trước một bước, hằn giọng nói.
"Ông mà cũng đủ tư cách bắt tôi quỳ xuống à?"
Lâm Hữu Triết cười khinh bỉ nói.
"Đúng là không biết điều, để tôi đánh gãy chân cậu, xem cậu còn bản lĩnh ngang ngược này không".
Bóng dáng tiền bối Mã trong chớp nhoáng đã xuất hiện bên cạnh Lâm Hữu Triết, đưa chân đá vào đầu gối anh.
Huỵch!
Rắc rắc!
Lâm Hữu Triết không hề né, mặc kệ cho tiền bối Mã đá chân tới.
Nhưng ngay sau đó lại là tiếng gãy "răng rắc" ở bàn chân của tiền bối Mã.
Mặt cụ ta biến sắc, định lùi bước nhưng đột nhiên, Lâm Hữu Triết lại đưa tay ra bóp cổ tiền bối Mã.
"Đá tôi rồi muốn bỏ đi luôn à, tôi đã đồng ý chưa?"
Anh quay phắt người lại, nhấc bổng người tiền bối Mã lên, quẳng xuống nền nhà.
Một tiếng nổ lớn!
Nền đá gạch xanh ở sân vỡ tan tành.
Thân hình gầy gò của tiền bối Mã ngã sõng soài ở giữa sân, quanh người toàn vết gạch nứt!
"Phụt!"
Cụ ta phun ra máu, ánh mắt nóng như lửa.
...
Một sự im lặng đến chết người.
Nỗi sợ hãi tột độ hiện rõ trên gương mặt của từng người nhà họ Tiêu.
Bọn họ không thể tin là tiền bối Mã - người mà bọn họ tôn sùng như thần thánh, lại là người cao siêu của Thiên Nghĩa Hội cuối cùng lại chết dưới tay của Lâm Hữu Triết.
Anh là ma quỷ sao?
"Giờ thì đến lượt các người rồi".
Lâm Hữu Triết cười nhếch mép, sải bước ra ngoài.
Cuối cùng tiền bối Mã cũng ra tay rồi!
"Lâm Hữu Triết, mau quỳ xuống chịu chết đi".
"Tiền bối Mã chuẩn bị ra tay rồi, mày chỉ có nước chờ chết thôi".
"Bây giờ dập đầu nhận lỗi thì mày vẫn còn cơ hội sống sót, nếu không thì mày chết chắc rồi".
Bọn họ hết lời chửi rủa Lâm Hữu Triết, nụ cười bệnh hoạn độc ác.
Lâm Hữu Triết vẫn đứng yên như trời trồng, bình tĩnh nhìn chằm chằm tiền bối Mã.
"Nhóc con, quỳ xuống đi!"
Tiền bối Mã tiến lên trước một bước, hằn giọng nói.
"Ông mà cũng đủ tư cách bắt tôi quỳ xuống à?"
Lâm Hữu Triết cười khinh bỉ nói.
"Đúng là không biết điều, để tôi đánh gãy chân cậu, xem cậu còn bản lĩnh ngang ngược này không".
Bóng dáng tiền bối Mã trong chớp nhoáng đã xuất hiện bên cạnh Lâm Hữu Triết, đưa chân đá vào đầu gối anh.
Huỵch!
Rắc rắc!
Lâm Hữu Triết không hề né, mặc kệ cho tiền bối Mã đá chân tới.
Nhưng ngay sau đó lại là tiếng gãy "răng rắc" ở bàn chân của tiền bối Mã.
Mặt cụ ta biến sắc, định lùi bước nhưng đột nhiên, Lâm Hữu Triết lại đưa tay ra bóp cổ tiền bối Mã.
"Đá tôi rồi muốn bỏ đi luôn à, tôi đã đồng ý chưa?"
Anh quay phắt người lại, nhấc bổng người tiền bối Mã lên, quẳng xuống nền nhà.
Một tiếng nổ lớn!
Nền đá gạch xanh ở sân vỡ tan tành.
Thân hình gầy gò của tiền bối Mã ngã sõng soài ở giữa sân, quanh người toàn vết gạch nứt!
"Phụt!"
Cụ ta phun ra máu, ánh mắt nóng như lửa.
...
Một sự im lặng đến chết người.
Nỗi sợ hãi tột độ hiện rõ trên gương mặt của từng người nhà họ Tiêu.
Bọn họ không thể tin là tiền bối Mã - người mà bọn họ tôn sùng như thần thánh, lại là người cao siêu của Thiên Nghĩa Hội cuối cùng lại chết dưới tay của Lâm Hữu Triết.
Anh là ma quỷ sao?
"Giờ thì đến lượt các người rồi".
Lâm Hữu Triết cười nhếch mép, sải bước ra ngoài.
Bình luận facebook