Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 299 Chính là Nam Kinh Quốc!
“Còn cô gái kia nữa, tôi cũng sẽ bắt cô ta cho phục vụ hàng vạn người đàn ông, khiến cô ta chết không được tử tế!”
Vốn dĩ, Lâm Hữu Triết không định làm gì hắn.
Nhưng vừa nghe Tiền Đức Hỷ nói như vậy, sắc mặt anh bỗng trở nên lạnh như băng.
“Tự tìm cái chết!”
Anh bước lên một bước, vừa định bóp gãy cổ Tiền Đức Hỷ, bên ngoài phòng thẩm vấn bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Người đi ở phía trước chính là lãnh đạo của Cục Chấp pháp tỉnh - Tạ Anh Minh.
Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông hơi giống Tiền Đức Hỷ.
“Đức Hoan, tôi ở đây, mau tới cứu tôi!”
Tiền Đức Hỷ thấy người vừa tới, vui mừng hét toáng lên.
Hoàn toàn không phát hiện ra rằng lúc này em trai của hắn đã đầm đìa đầy mồ hôi, nơm nớp lo sợ.
“Đức Hoan, mau bảo người cho hắn một bài học đi, thằng nhóc này đã đắc tội với nhà họ Tào, tuyệt đối không thể để hắn sống sót rời khỏi Cục Chấp pháp!”
Tiền Đức Hỷ vẫn đang nói.
Tiền Đức Hoan không ngừng nháy mắt ra hiệu cho anh trai của hắn mau ngậm miệng lại.
“Hừ, nhà họ Tào là gia tộc nào thế, lợi hại lắm à? Người đắc tội với ông ta thì không thể rời đi được sao?”
Bỗng nhiên, vang lên một giọng cười trầm thấp.
Chỉ thấy đứng sau Tạ Anh Minh, là một ông lão đang chậm rãi bước đến.
Chính là Nam Kinh Quốc!
Tiền Đức Hỷ không kịp phản ứng, tiến lên một bước nói: “Ở đâu ra thằng già sống dai này vậy, cút ra ngoài ngay, ở đây chưa tới lượt ông lên tiếng!”
Vừa dứt lời, không gian lập tức rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.
Thậm chí sắc mặt Tiền Đức Hoan còn trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.
"Vừa nãy cậu đang nói với tôi phải không?"
Nam Kinh Quốc từ từ bước lên trước, nhìn chằm chằm vào Tiền Đức Hỷ.
"Còn không phải sao, ở đây ngoài ông ra, còn có thằng già sống dai nào nữa sao?"
Tiền Đức Hỷ ngu ngơ không hiểu gì, thẳng tay định tát lên mặt Nam Kinh Quốc.
Em trai của hắn là đội trưởng của Cục Chấp pháp, nhờ vào Tiền Đức Hoan mà hắn đã đi ăn vài bữa với Tạ Anh Minh.
Ở đây cũng giống như nhà của hắn, tất nhiên, muốn ngông cuồng thế nào thì ngông cuồng thế ấy.
Ngay khi cú tát của Tiền Đức Hỷ sắp chạm vào mặt Nam Kinh Quốc, Vương Lĩnh Nam đứng một bên đẩy mạnh hắn ra.
"To gan, cậu là cái thá gì mà dám ra tay với chủ tịch tỉnh!"
Vốn dĩ, Lâm Hữu Triết không định làm gì hắn.
Nhưng vừa nghe Tiền Đức Hỷ nói như vậy, sắc mặt anh bỗng trở nên lạnh như băng.
“Tự tìm cái chết!”
Anh bước lên một bước, vừa định bóp gãy cổ Tiền Đức Hỷ, bên ngoài phòng thẩm vấn bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vã.
Người đi ở phía trước chính là lãnh đạo của Cục Chấp pháp tỉnh - Tạ Anh Minh.
Bên cạnh ông ta còn có một người đàn ông hơi giống Tiền Đức Hỷ.
“Đức Hoan, tôi ở đây, mau tới cứu tôi!”
Tiền Đức Hỷ thấy người vừa tới, vui mừng hét toáng lên.
Hoàn toàn không phát hiện ra rằng lúc này em trai của hắn đã đầm đìa đầy mồ hôi, nơm nớp lo sợ.
“Đức Hoan, mau bảo người cho hắn một bài học đi, thằng nhóc này đã đắc tội với nhà họ Tào, tuyệt đối không thể để hắn sống sót rời khỏi Cục Chấp pháp!”
Tiền Đức Hỷ vẫn đang nói.
Tiền Đức Hoan không ngừng nháy mắt ra hiệu cho anh trai của hắn mau ngậm miệng lại.
“Hừ, nhà họ Tào là gia tộc nào thế, lợi hại lắm à? Người đắc tội với ông ta thì không thể rời đi được sao?”
Bỗng nhiên, vang lên một giọng cười trầm thấp.
Chỉ thấy đứng sau Tạ Anh Minh, là một ông lão đang chậm rãi bước đến.
Chính là Nam Kinh Quốc!
Tiền Đức Hỷ không kịp phản ứng, tiến lên một bước nói: “Ở đâu ra thằng già sống dai này vậy, cút ra ngoài ngay, ở đây chưa tới lượt ông lên tiếng!”
Vừa dứt lời, không gian lập tức rơi vào trạng thái im lặng chết chóc.
Thậm chí sắc mặt Tiền Đức Hoan còn trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại.
"Vừa nãy cậu đang nói với tôi phải không?"
Nam Kinh Quốc từ từ bước lên trước, nhìn chằm chằm vào Tiền Đức Hỷ.
"Còn không phải sao, ở đây ngoài ông ra, còn có thằng già sống dai nào nữa sao?"
Tiền Đức Hỷ ngu ngơ không hiểu gì, thẳng tay định tát lên mặt Nam Kinh Quốc.
Em trai của hắn là đội trưởng của Cục Chấp pháp, nhờ vào Tiền Đức Hoan mà hắn đã đi ăn vài bữa với Tạ Anh Minh.
Ở đây cũng giống như nhà của hắn, tất nhiên, muốn ngông cuồng thế nào thì ngông cuồng thế ấy.
Ngay khi cú tát của Tiền Đức Hỷ sắp chạm vào mặt Nam Kinh Quốc, Vương Lĩnh Nam đứng một bên đẩy mạnh hắn ra.
"To gan, cậu là cái thá gì mà dám ra tay với chủ tịch tỉnh!"
Bình luận facebook