Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301 "Chúng ta gặp may đấy”.
Tiền Đức Hỷ vô cùng sợ hãi, toàn thân không khỏi run bần bật.
"Đứng dậy đi, không cần phải như vậy”.
Lâm Hữu Triết thờ ơ nói.
"Chiến thần thứ tội, tôi không biết cậu đích thân đến tỉnh, nếu không nhất định sẽ tập hợp mười nghìn người dân đến nghênh đón trong vòng mười cây số”.
Nam Kinh Quốc vẫn quỳ trên mặt đất.
"Lời tôi nói, ông nghe không hiểu sao?"
Ánh mắt Lâm Hữu Triết lạnh băng.
Nam Kinh Quốc bị dọa sợ, lập tức đứng dậy, cung kính đứng sang một bên.
"Thông tin tôi còn sống là bí mật tối cao của quân đội!"
"Tất cả người có mặt ở đây có mặt phải giữ bí mật tuyệt đối, bất kể người nào để lộ tin tức sẽ nghiêm trị không tha!"
Lâm Hữu Triết quét mắt nhìn mọi người, giọng điệu lạnh như băng.
Mọi người có mặt đều rùng mình, vội vàng gật đầu.
"Chiến thần, tên này nên xử lý thế nào?"
Lúc này, Tạ Anh Minh bước tới, chỉ vào Tiền Đức Hỷ rồi hỏi.
Sắc mặt Tiền Đức Hỷ tái mét, hắn thoát khỏi bàn tay khống chế của một số nhân viên chấp pháp, bò tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
"Chiến thần, tôi có mắt không tròng, quấy rầy đến cậu, xin cậu rủ lòng thương tha cho tôi lần này!"
Nói xong, hắn còn liều mạng dập đầu xuống sàn.
Bịch bịch bịch!
Trong nháy mắt, Tiền Đức Hỷ đã dập đến mức máu me be bét.
Lâm Hữu Triết cau mày nói: "Được rồi, dừng lại đi”.
"Cám ơn cậu, cám ơn cậu!"
Tiền Đức Hỷ vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi giàn giụa, trông vô cùng nhếch nhác.
"Nhưng không thể để cho anh ta đi, tin tức chiến thần Hữu Triết còn sống nhất định không được lọt ra ngoài!"
"Ngoài ra, hãy kiểm tra quan hệ của anh ta với nhà họ Tào, đắc tội với nhà họ Tào thì không thể còn sống bước ra khỏi Cục Chấp pháp sao?"
"Hừ, nhà họ Tào này cũng có oai phong quá nhỉ!"
Mọi người nghe xong đều đồng loạt mặc niệm cho nhà họ Tào.
Đắc tội ai thì không đắc tội lại đắc tội với chiến thần Hữu Triết, đây không phải là tự tìm đến cái chết sao?
Sau đó, Lâm Hữu Triết đi đến một phòng thẩm vấn khác và thả Sở Hạ Vũ ra.
"Hữu Triết, sao rồi, giờ chúng ta có thể đi được chưa?"
Sở Hạ Vũ cứ lo lắng Lâm Hữu Triết sẽ gặp rắc rối.
Bây giờ nhìn thấy anh tự đến cứu mình, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta gặp may đấy”.
Lâm Hữu Triết khẽ cười nói: "Tên đó vốn định dùng hình phạt riêng với anh, nhưng lại tình cờ gặp chủ tịch tỉnh tới kiểm tra công việc, anh hét lớn rằng mình bị oan nên chủ tịch tỉnh lập tức tới tra rõ chân tướng”.
"Hóa ra là thế”.
"Chủ tịch tỉnh đâu, đã đi rồi sao?"
"Đứng dậy đi, không cần phải như vậy”.
Lâm Hữu Triết thờ ơ nói.
"Chiến thần thứ tội, tôi không biết cậu đích thân đến tỉnh, nếu không nhất định sẽ tập hợp mười nghìn người dân đến nghênh đón trong vòng mười cây số”.
Nam Kinh Quốc vẫn quỳ trên mặt đất.
"Lời tôi nói, ông nghe không hiểu sao?"
Ánh mắt Lâm Hữu Triết lạnh băng.
Nam Kinh Quốc bị dọa sợ, lập tức đứng dậy, cung kính đứng sang một bên.
"Thông tin tôi còn sống là bí mật tối cao của quân đội!"
"Tất cả người có mặt ở đây có mặt phải giữ bí mật tuyệt đối, bất kể người nào để lộ tin tức sẽ nghiêm trị không tha!"
Lâm Hữu Triết quét mắt nhìn mọi người, giọng điệu lạnh như băng.
Mọi người có mặt đều rùng mình, vội vàng gật đầu.
"Chiến thần, tên này nên xử lý thế nào?"
Lúc này, Tạ Anh Minh bước tới, chỉ vào Tiền Đức Hỷ rồi hỏi.
Sắc mặt Tiền Đức Hỷ tái mét, hắn thoát khỏi bàn tay khống chế của một số nhân viên chấp pháp, bò tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
"Chiến thần, tôi có mắt không tròng, quấy rầy đến cậu, xin cậu rủ lòng thương tha cho tôi lần này!"
Nói xong, hắn còn liều mạng dập đầu xuống sàn.
Bịch bịch bịch!
Trong nháy mắt, Tiền Đức Hỷ đã dập đến mức máu me be bét.
Lâm Hữu Triết cau mày nói: "Được rồi, dừng lại đi”.
"Cám ơn cậu, cám ơn cậu!"
Tiền Đức Hỷ vừa khóc vừa cười, nước mắt nước mũi giàn giụa, trông vô cùng nhếch nhác.
"Nhưng không thể để cho anh ta đi, tin tức chiến thần Hữu Triết còn sống nhất định không được lọt ra ngoài!"
"Ngoài ra, hãy kiểm tra quan hệ của anh ta với nhà họ Tào, đắc tội với nhà họ Tào thì không thể còn sống bước ra khỏi Cục Chấp pháp sao?"
"Hừ, nhà họ Tào này cũng có oai phong quá nhỉ!"
Mọi người nghe xong đều đồng loạt mặc niệm cho nhà họ Tào.
Đắc tội ai thì không đắc tội lại đắc tội với chiến thần Hữu Triết, đây không phải là tự tìm đến cái chết sao?
Sau đó, Lâm Hữu Triết đi đến một phòng thẩm vấn khác và thả Sở Hạ Vũ ra.
"Hữu Triết, sao rồi, giờ chúng ta có thể đi được chưa?"
Sở Hạ Vũ cứ lo lắng Lâm Hữu Triết sẽ gặp rắc rối.
Bây giờ nhìn thấy anh tự đến cứu mình, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta gặp may đấy”.
Lâm Hữu Triết khẽ cười nói: "Tên đó vốn định dùng hình phạt riêng với anh, nhưng lại tình cờ gặp chủ tịch tỉnh tới kiểm tra công việc, anh hét lớn rằng mình bị oan nên chủ tịch tỉnh lập tức tới tra rõ chân tướng”.
"Hóa ra là thế”.
"Chủ tịch tỉnh đâu, đã đi rồi sao?"
Bình luận facebook