Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 335 Loại người này chết đi mới phải”.
“Còn không phải do mấy người bọn họ tự tìm đường chết sao, đắc tội với ai không được mà lại cứ phải đắc tội với cậu chủ Vương!”
“Đúng thế, ban nãy chúng ta khuyên bọn họ xin lỗi, bọn họ còn khinh thường không quan tâm, loại người này chết đi mới phải”.
Mọi người nhao nhao cười khẩy.
Lúc này, bốn tên vệ sĩ đã đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
Tên vệ sĩ cầm đầu trên mặt có hình xăm, lạnh lùng cười nói: “Thằng ranh, đừng cố vùng vẫy tỏ ra không sợ nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi”.
Nói xong, hắn đưa tay về phía Lâm Hữu Triết.
Ba tên vệ sĩ khác cũng đi về phía Sở Hạ Vũ và Dao Dao.
“Cút ra”.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết lạnh tanh, tay chân đồng thời cũng tung đòn đáp trả.
Bốp bốp bốp!
Một loạt tiếng đánh đấm vang lên, bốn tên vệ sĩ đó bay ra xa, ngã xuống trước mặt người phụ nữ và gào khóc.
Sắc mặt của người phụ nữ chợt rét lạnh, nói: “Thằng ranh, mày lại còn dám đánh trả, mày có biết tao là ai không?”
“Đại phu nhân nhà họ Lê, ban nãy bọn chúng cũng nói rồi”.
Lâm Hữu Triết bình thản lên tiếng.
“Biết tao là ai mà vẫn còn dám phản kháng, xem ra mày đã hạ quyết tâm để chết rồi!”
Đại phu nhân nhà họ Lê nghiến răng nói.
“Bớt nói nhảm, Lê Mưu, Lê Tiên Nhi có phải người nhà họ Lê mấy người không?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Chỉ là hai kẻ vô dụng tách ra ở riêng thôi, nghe nói đã bị người ta giết chết ở Giang Thành rồi”.
“Bố mẹ bọn nó khóc lóc cầu xin trước cửa nhà tao mấy ngày trời, ông cụ không chịu được mới cử mấy trưởng lão đi xem tình hình”.
“Không ngờ mấy trưởng lão đó cũng đi đời luôn, khiến ông cụ tức tới độ mấy ngày liền không ăn được cơm”.
Đại phu nhân nhà họ Lê bình thản nói.
Thế nhưng cùng với đó, ánh mắt cô ta cũng loé sáng: “Đợi đã, tại sao mày lại quen biết hai kẻ vô dụng đó, lẽ nào mày chính là hung thủ giết mấy người bọn nó?”
“Không sai”.
Lâm Hữu Triết thản nhiên thừa nhận: “Năm trưởng lão đó của nhà họ Lê cũng là do tôi giết!”
Ôi!
Mọi người xung quanh phát ra những tiếng kinh hô.
“Tôi nói sao mà thằng ranh này lại không sợ chết, hoá ra đã có thù oán với nhà họ Lê từ lâu rồi”.
“Thế thì đã sao, không nghe đại phu nhân nhà họ Lê nói à? Hai người mà hắn giết chỉ là mấy kẻ vô dụng đã tách ra ở riêng”.
“Không sai, năm trưởng lão đó đoán chừng thực lực cũng là yếu nhất, ông cụ nhà họ Lê làm gì để tâm tới mấy kẻ đã tách ra như vậy chứ”.
“Cô ơi, tên này điên cuồng quá rồi, mau giết chết hắn ở đây luôn đi, không được để hắn huỷ hoại danh tiếng của nhà họ Lê!”
“Đúng thế, ban nãy chúng ta khuyên bọn họ xin lỗi, bọn họ còn khinh thường không quan tâm, loại người này chết đi mới phải”.
Mọi người nhao nhao cười khẩy.
Lúc này, bốn tên vệ sĩ đã đi tới trước mặt Lâm Hữu Triết.
Tên vệ sĩ cầm đầu trên mặt có hình xăm, lạnh lùng cười nói: “Thằng ranh, đừng cố vùng vẫy tỏ ra không sợ nữa, ngoan ngoãn chịu chết đi”.
Nói xong, hắn đưa tay về phía Lâm Hữu Triết.
Ba tên vệ sĩ khác cũng đi về phía Sở Hạ Vũ và Dao Dao.
“Cút ra”.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết lạnh tanh, tay chân đồng thời cũng tung đòn đáp trả.
Bốp bốp bốp!
Một loạt tiếng đánh đấm vang lên, bốn tên vệ sĩ đó bay ra xa, ngã xuống trước mặt người phụ nữ và gào khóc.
Sắc mặt của người phụ nữ chợt rét lạnh, nói: “Thằng ranh, mày lại còn dám đánh trả, mày có biết tao là ai không?”
“Đại phu nhân nhà họ Lê, ban nãy bọn chúng cũng nói rồi”.
Lâm Hữu Triết bình thản lên tiếng.
“Biết tao là ai mà vẫn còn dám phản kháng, xem ra mày đã hạ quyết tâm để chết rồi!”
Đại phu nhân nhà họ Lê nghiến răng nói.
“Bớt nói nhảm, Lê Mưu, Lê Tiên Nhi có phải người nhà họ Lê mấy người không?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Chỉ là hai kẻ vô dụng tách ra ở riêng thôi, nghe nói đã bị người ta giết chết ở Giang Thành rồi”.
“Bố mẹ bọn nó khóc lóc cầu xin trước cửa nhà tao mấy ngày trời, ông cụ không chịu được mới cử mấy trưởng lão đi xem tình hình”.
“Không ngờ mấy trưởng lão đó cũng đi đời luôn, khiến ông cụ tức tới độ mấy ngày liền không ăn được cơm”.
Đại phu nhân nhà họ Lê bình thản nói.
Thế nhưng cùng với đó, ánh mắt cô ta cũng loé sáng: “Đợi đã, tại sao mày lại quen biết hai kẻ vô dụng đó, lẽ nào mày chính là hung thủ giết mấy người bọn nó?”
“Không sai”.
Lâm Hữu Triết thản nhiên thừa nhận: “Năm trưởng lão đó của nhà họ Lê cũng là do tôi giết!”
Ôi!
Mọi người xung quanh phát ra những tiếng kinh hô.
“Tôi nói sao mà thằng ranh này lại không sợ chết, hoá ra đã có thù oán với nhà họ Lê từ lâu rồi”.
“Thế thì đã sao, không nghe đại phu nhân nhà họ Lê nói à? Hai người mà hắn giết chỉ là mấy kẻ vô dụng đã tách ra ở riêng”.
“Không sai, năm trưởng lão đó đoán chừng thực lực cũng là yếu nhất, ông cụ nhà họ Lê làm gì để tâm tới mấy kẻ đã tách ra như vậy chứ”.
“Cô ơi, tên này điên cuồng quá rồi, mau giết chết hắn ở đây luôn đi, không được để hắn huỷ hoại danh tiếng của nhà họ Lê!”
Bình luận facebook