Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 360 Gương mặt méo mó như ác quỷ.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, máu huyết khắp người mấy người Hồ Thượng Dân đột nhiên trở nên lạnh ngắt.
Bọn chúng quay đầu lại nhìn.
Phát hiện ra anh Long của Cô Linh Cốc dẫn theo mấy tên đàn em của gã nghênh ngang bước vào bên trong khách sạn.
“Chuyện này, chuyện này… tôi nói tôi chỉ đùa mà thôi, anh Long sẽ không so đo với tôi đâu nhỉ?”
Mặt mày Hồ Thượng Dân gượng gạo, cố nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn cũng quá đen đủi rồi, vừa mới nói kháy Cô Linh Cốc một câu thì đã bị người ta nghe thấy luôn, vận may kiểu gì thế này!
“Chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ nói đùa, hoạt náo không khí chút thôi mà”.
Mấy bạn học ban nãy nói xấu Cô Linh Cốc đồng loạt lên tiếng.
Thế nhưng sát khí lạnh lùng trên mặt anh Long không hề biến mất.
Cô Linh Cốc mới tới Giang Thành phát triển, lúc này là khoảng thời gian mấu chốt để ra oai.
Nếu như bị người ta coi thường như vậy mà không có động tĩnh gì, vậy thì sau này Cô Linh Cốc cũng đừng mong xưng hùm xưng bá được nữa!
“Đại Bôn, mấy người chúng tôi đi trước đây”.
Lâm Hữu Triết vừa xua tay, Khương Minh Vũ lập tức lao thẳng ra ngoài.
Sau đó, anh gọi Đặng Ngữ Đình, Triệu Khanh Thanh và cả Tần Mộng Dĩnh cùng rời đi trước.
Ánh mắt anh Long loé sáng, nhưng không hề ngăn lại.
Mấy người Hồ Thượng Dân cũng muốn lặng lẽ rời đi.
“Đứng lại, tôi cho mấy người đi rồi à?”
Giọng nói lạnh lùng của anh Long vang lên, sau đó gã phất tay lên.
Đám côn đồ bị Lâm Hữu Triết dạy dỗ cho một trận đang ôm một bụng tức tối.
Vội lao thẳng về phía mấy người Hồ Thượng Dân, đánh đấm sút đá đủ kiểu.
“Lâm Hữu Triết, chúng ta là bạn học mà, cậu không thể không quan tâm tới chúng tôi như thế!”
Hồ Thượng Dân bị đánh đến mức nằm bẹp dí dưới đất, gào lên về phía bóng lưng của Lâm Hữu Triết.
“Nếu như cậu không quan tâm đến chúng tôi thì cậu chính là kẻ bạc tình bạc nghĩa, cậu sẽ bị người đời coi khinh!”
Thu Lộc lớn tiếng gào lên, lớp trang điểm trên mặt đã lấm lem, gương mặt méo mó như ác quỷ.
“Bạn học Hữu Triết, cầu xin cậu, xin cậu mau cứu chúng tôi với!”
Những tiếng khóc than cứ thế vang lên.
Thế nhưng lần này Lâm Hữu Triết không dừng bước.
“Bạn học Lâm, chúng ta bỏ mặc bọn họ thật sao?”
Đặng Ngữ Đình không nhẫn tâm, dù gì cô ấy cũng là lớp trưởng.
“Lớp trưởng, ban nãy Lâm Hữu Triết cũng đã cứu bọn họ rồi, nhưng cậu xem bọn họ đã ăn nói thế nào?”
Chu Đại Bôn khó lòng bình tĩnh, bực dọc lên tiếng.
Đặng Ngữ Đình cười gượng.
Quả thực hành vi của mấy người bạn học này quá đáng lắm rồi.
Rõ ràng chính là bản sao của câu chuyện “Bác nông dân và con rắn”, còn cả “Ông Đông Quách và chó sói”.
Sau khi đưa Đặng Ngữ Đình và Triệu Khanh Thanh lên xe.
Bọn chúng quay đầu lại nhìn.
Phát hiện ra anh Long của Cô Linh Cốc dẫn theo mấy tên đàn em của gã nghênh ngang bước vào bên trong khách sạn.
“Chuyện này, chuyện này… tôi nói tôi chỉ đùa mà thôi, anh Long sẽ không so đo với tôi đâu nhỉ?”
Mặt mày Hồ Thượng Dân gượng gạo, cố nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn cả khóc.
Hắn cũng quá đen đủi rồi, vừa mới nói kháy Cô Linh Cốc một câu thì đã bị người ta nghe thấy luôn, vận may kiểu gì thế này!
“Chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ nói đùa, hoạt náo không khí chút thôi mà”.
Mấy bạn học ban nãy nói xấu Cô Linh Cốc đồng loạt lên tiếng.
Thế nhưng sát khí lạnh lùng trên mặt anh Long không hề biến mất.
Cô Linh Cốc mới tới Giang Thành phát triển, lúc này là khoảng thời gian mấu chốt để ra oai.
Nếu như bị người ta coi thường như vậy mà không có động tĩnh gì, vậy thì sau này Cô Linh Cốc cũng đừng mong xưng hùm xưng bá được nữa!
“Đại Bôn, mấy người chúng tôi đi trước đây”.
Lâm Hữu Triết vừa xua tay, Khương Minh Vũ lập tức lao thẳng ra ngoài.
Sau đó, anh gọi Đặng Ngữ Đình, Triệu Khanh Thanh và cả Tần Mộng Dĩnh cùng rời đi trước.
Ánh mắt anh Long loé sáng, nhưng không hề ngăn lại.
Mấy người Hồ Thượng Dân cũng muốn lặng lẽ rời đi.
“Đứng lại, tôi cho mấy người đi rồi à?”
Giọng nói lạnh lùng của anh Long vang lên, sau đó gã phất tay lên.
Đám côn đồ bị Lâm Hữu Triết dạy dỗ cho một trận đang ôm một bụng tức tối.
Vội lao thẳng về phía mấy người Hồ Thượng Dân, đánh đấm sút đá đủ kiểu.
“Lâm Hữu Triết, chúng ta là bạn học mà, cậu không thể không quan tâm tới chúng tôi như thế!”
Hồ Thượng Dân bị đánh đến mức nằm bẹp dí dưới đất, gào lên về phía bóng lưng của Lâm Hữu Triết.
“Nếu như cậu không quan tâm đến chúng tôi thì cậu chính là kẻ bạc tình bạc nghĩa, cậu sẽ bị người đời coi khinh!”
Thu Lộc lớn tiếng gào lên, lớp trang điểm trên mặt đã lấm lem, gương mặt méo mó như ác quỷ.
“Bạn học Hữu Triết, cầu xin cậu, xin cậu mau cứu chúng tôi với!”
Những tiếng khóc than cứ thế vang lên.
Thế nhưng lần này Lâm Hữu Triết không dừng bước.
“Bạn học Lâm, chúng ta bỏ mặc bọn họ thật sao?”
Đặng Ngữ Đình không nhẫn tâm, dù gì cô ấy cũng là lớp trưởng.
“Lớp trưởng, ban nãy Lâm Hữu Triết cũng đã cứu bọn họ rồi, nhưng cậu xem bọn họ đã ăn nói thế nào?”
Chu Đại Bôn khó lòng bình tĩnh, bực dọc lên tiếng.
Đặng Ngữ Đình cười gượng.
Quả thực hành vi của mấy người bạn học này quá đáng lắm rồi.
Rõ ràng chính là bản sao của câu chuyện “Bác nông dân và con rắn”, còn cả “Ông Đông Quách và chó sói”.
Sau khi đưa Đặng Ngữ Đình và Triệu Khanh Thanh lên xe.
Bình luận facebook