Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 361 “Phụ nữ đúng là rắc rối”.
Lâm Hữu Triết vốn định cho Chu Đại Bôn một cơ hội, để anh ta đưa Tần Mộng Dĩnh về nhà.
Tần Mộng Dĩnh lại đột nhiên nói: “Bạn học Lâm, cậu đưa mình về nhé, chỗ mình ở cách nơi này không xa”.
Lâm Hữu Triết nhíu mày nhìn Chu Đại Bôn.
Chu Đại Bôn sững sờ một lúc, sau đó cười nói: “Hữu Triết, cậu đưa Mộng Dĩnh về đi, nhỡ đâu mấy tên kia vẫn còn chưa từ bỏ ý đồ thì mình không bảo vệ cho cô ấy được”.
“Mình còn có chuyện nên về trước đây, lần sau chúng ta lại tụ họp nhé”.
Nói xong, Chu Đại Bôn quay đầu bước đi, không dừng lại dù chỉ một chút.
“Ôi, sao hiểu lầm lại càng thêm sâu rồi?”
Lâm Hữu Triết bất lực bật cười.
“Hiểu lầm gì cơ?”
Tần Mộng Dĩnh hiếu kỳ hỏi.
“Bạn học Tần, thật ra người muốn tỏ tình với cậu năm đó là Đại Bôn”.
“Khi đó mình chỉ giúp cậu ấy cầm hoa mà thôi, không ngờ lại bị cậu hiểu lầm”.
Lâm Hữu Triết nghĩ ngợi chốc lát, vẫn quyết định giải thích rõ.
Đại Bôn là người anh em tốt nhất của anh, vì hạnh phúc của anh ta, anh buộc phải dốc sức giúp đỡ một phen.
Ai mà ngờ được Tần Mộng Dĩnh lại phá lên cười.
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà cậu vẫn nhớ chuyện này sao?”
Tần Mộng Dĩnh xoắn lấy một lọn tóc, gương mặt ửng đỏ, xấu hổ đá đá mũi chân.
“Thật ra, thật ra cậu không cần phải giải thích nhiều như vậy”.
“Lúc đó mình từ chối cậu không phải bởi vì không thích mà là do khi đấy mình quá xấu hổ, không ngờ cậu lại tỏ tình công khai với mình”.
“Đầu óc mình rối lên nên mới từ chối, sau này vốn muốn nói rõ ràng với cậu, thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội…”
Lâm Hữu Triết cảm thấy đau đầu, ngắt lời nói: “Đừng nói nữa, mình đưa cậu về nhé, cũng đã muộn lắm rồi”.
“Ơ, sao cậu lại như vậy chứ?”
Nhìn Lâm Hữu Triết bước lên trước, Tần Mộng Dĩnh vội vàng đuổi theo.
Thế nhưng vì bước đi quá vội nên cô ta bị vấp đầu mũi chân, đầu gối đập mạnh xuống mặt đường.
“Á!”
Tần Mộng Dĩnh đau đớn hô lên, nước mắt không ngừng rớt xuống.
“Phụ nữ đúng là rắc rối”.
Lâm Hữu Triết thầm lẩm bẩm một câu, sau đó bước ra trước mặt cô ta.
“Đầu... đầu gối mình rách mất rồi”.
Ánh mắt Tần Mộng Dĩnh đầy vẻ uất ức, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Đều trách tên này không hiểu tình ý, đi nhanh như vậy để làm gì, cô ta cũng không phải quái vật!
Không những vậy, bây giờ số người thích cô ta trên khắp cả nước nhiều đến mức nào, bao nhiêu người muốn đi dạo cùng cô ta còn chẳng có cơ hội.
“Cậu đừng cựa quậy lung tung, để mình dìu cậu về”.
Lâm Hữu Triết nhíu mày, lạnh lùng nói.
Tần Mộng Dĩnh lại đột nhiên nói: “Bạn học Lâm, cậu đưa mình về nhé, chỗ mình ở cách nơi này không xa”.
Lâm Hữu Triết nhíu mày nhìn Chu Đại Bôn.
Chu Đại Bôn sững sờ một lúc, sau đó cười nói: “Hữu Triết, cậu đưa Mộng Dĩnh về đi, nhỡ đâu mấy tên kia vẫn còn chưa từ bỏ ý đồ thì mình không bảo vệ cho cô ấy được”.
“Mình còn có chuyện nên về trước đây, lần sau chúng ta lại tụ họp nhé”.
Nói xong, Chu Đại Bôn quay đầu bước đi, không dừng lại dù chỉ một chút.
“Ôi, sao hiểu lầm lại càng thêm sâu rồi?”
Lâm Hữu Triết bất lực bật cười.
“Hiểu lầm gì cơ?”
Tần Mộng Dĩnh hiếu kỳ hỏi.
“Bạn học Tần, thật ra người muốn tỏ tình với cậu năm đó là Đại Bôn”.
“Khi đó mình chỉ giúp cậu ấy cầm hoa mà thôi, không ngờ lại bị cậu hiểu lầm”.
Lâm Hữu Triết nghĩ ngợi chốc lát, vẫn quyết định giải thích rõ.
Đại Bôn là người anh em tốt nhất của anh, vì hạnh phúc của anh ta, anh buộc phải dốc sức giúp đỡ một phen.
Ai mà ngờ được Tần Mộng Dĩnh lại phá lên cười.
“Đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà cậu vẫn nhớ chuyện này sao?”
Tần Mộng Dĩnh xoắn lấy một lọn tóc, gương mặt ửng đỏ, xấu hổ đá đá mũi chân.
“Thật ra, thật ra cậu không cần phải giải thích nhiều như vậy”.
“Lúc đó mình từ chối cậu không phải bởi vì không thích mà là do khi đấy mình quá xấu hổ, không ngờ cậu lại tỏ tình công khai với mình”.
“Đầu óc mình rối lên nên mới từ chối, sau này vốn muốn nói rõ ràng với cậu, thế nhưng vẫn luôn không có cơ hội…”
Lâm Hữu Triết cảm thấy đau đầu, ngắt lời nói: “Đừng nói nữa, mình đưa cậu về nhé, cũng đã muộn lắm rồi”.
“Ơ, sao cậu lại như vậy chứ?”
Nhìn Lâm Hữu Triết bước lên trước, Tần Mộng Dĩnh vội vàng đuổi theo.
Thế nhưng vì bước đi quá vội nên cô ta bị vấp đầu mũi chân, đầu gối đập mạnh xuống mặt đường.
“Á!”
Tần Mộng Dĩnh đau đớn hô lên, nước mắt không ngừng rớt xuống.
“Phụ nữ đúng là rắc rối”.
Lâm Hữu Triết thầm lẩm bẩm một câu, sau đó bước ra trước mặt cô ta.
“Đầu... đầu gối mình rách mất rồi”.
Ánh mắt Tần Mộng Dĩnh đầy vẻ uất ức, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt.
Đều trách tên này không hiểu tình ý, đi nhanh như vậy để làm gì, cô ta cũng không phải quái vật!
Không những vậy, bây giờ số người thích cô ta trên khắp cả nước nhiều đến mức nào, bao nhiêu người muốn đi dạo cùng cô ta còn chẳng có cơ hội.
“Cậu đừng cựa quậy lung tung, để mình dìu cậu về”.
Lâm Hữu Triết nhíu mày, lạnh lùng nói.
Bình luận facebook