Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 367 “Anh là thủ lĩnh của Cô Linh Cốc sao?”
“Không sai, anh ấy chính là đại ca của tôi”.
A Long kiêu ngạo đáp lời, vỗ lên ngực nói: “Yên tâm đi, nhà họ Từ mấy người có qua lại với chúng tôi ở Miêu Thành cũng coi như thức thời đấy”.
“Hiện giờ tới Giang Thành, mấy người lại nhiệt tình phối hợp với chúng tôi như thế”.
“Đợi Cô Linh Cốc thống nhất thế lực ngầm ở Giang Thành, nhất định sẽ hết mình nâng đỡ nhà họ Từ mấy người”.
“Tới lúc đó, đừng nói là tập đoàn Diệt Lâm nhỏ bé, dù là chủ tịch Giang Thành gặp được bố cậu cũng phải cười đon đả mà tiếp đãi!”
“Quá tốt rồi, vậy tôi phải cảm ơn anh Long trước”.
Từ Hoa hào hứng tới mức không kiềm chế được cảm xúc, chỉ muốn lập tức về nhà nói với người nhà về tin tức tốt lành này.
Chỉ có điều, hắn lại đột nhiên nói: “Anh Long, không thấy thằng ranh kia đâu nữa rồi!”
“Cái gì?”
A Long kinh ngạc, vội vàng nhìn khắp xung quanh.
Quả nhiên không thấy Lâm Hữu Triết đâu nữa.
“Mẹ kiếp, thằng ranh con lại chạy mất rồi!”
Từ Hoa nổi điên, đang định xông vào trong tập đoàn Diệt Lâm tìm người thì bị A Long cản lại.
“Anh Long, sao thế?”
“Cậu có bị ngu không thế?”
A Long tát cho hắn một bạt tai: “Đại ca tôi vừa bảo tôi đừng làm loạn, cậu lại muốn vào trong gây rối, thế không phải là hại tôi hay sao?”
“Vậy phải làm sao?”
Từ Hoa cũng bất lực.
Mặc dù nhà họ Từ có thực lực và địa vị không hề tầm thường ở Giang Thành.
Thế nhưng đối diện với tập đoàn Diệt Lâm đã thôn tính cả nhà họ Tiêu lẫn nhà họ Lâm thì đúng là chẳng đáng để đối phương phải liếc nhìn.
“Đợi đã!”
A Long nghiến răng, lạnh lùng nói.
Gã không tin Lâm Hữu Triết có thể chui rúc trong tập đoàn Diệt Lâm cả đời này.
Cùng lắm thì gã bảo mấy tên đàn em đến canh ở các cửa ra vào của công ty là được.
Để xem Lâm Hữu Triết có bản lĩnh phi thường đến mức nào!
Lúc này, Lâm Hữu Triết đã ở trong phòng hội nghị gặp thủ lĩnh của Cô Linh Cốc.
“Chào cậu, cậu chính là người bên phía tập đoàn Diệt Lâm cử tới lần này để bàn chuyện làm ăn với chúng tôi à?”
Phùng Huy liếc nhìn Lâm Hữu Triết, giọng điệu hơi bất mãn.
Tập đoàn Diệt Lâm thiếu tôn trọng người khác quá nhỉ, lại cử một cậu thanh niên vắt mũi chưa sạch tới để ứng phó với hắn.
Đây rõ ràng là không coi Cô Linh Cốc của hắn ra gì!
Nếu Phùng Huy mà biết Lâm Hữu Triết chính là ông chủ phía sau của tập đoàn Diệt Lâm thì không biết sẽ lại có cảm nghĩ ra sao nữa.
“Là tôi”.
Lâm Hữu Triết gật đầu.
“Anh là thủ lĩnh của Cô Linh Cốc sao?”
Phùng Huy nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nói cho chính xác thì chỉ là thủ lĩnh tại phân cốc Giang Thành”.
“Nếu như ở Miêu Thành thì tôi chỉ là một đường chủ nhỏ bé, bên trên vẫn còn có thập đại đà chủ, tứ đại quỷ sứ, tả hữu hộ pháp và cả cốc chủ của Cô Linh Cốc nữa!”
Hắn nói như vậy kỳ thực là để đề cao giá trị thân phận của mình.
Để cho Lâm Hữu Triết hiểu rằng đối tượng hợp tác mà tập đoàn Diệt Lâm đối diện lần này là một thế lực khủng bố tới mức nào.
A Long kiêu ngạo đáp lời, vỗ lên ngực nói: “Yên tâm đi, nhà họ Từ mấy người có qua lại với chúng tôi ở Miêu Thành cũng coi như thức thời đấy”.
“Hiện giờ tới Giang Thành, mấy người lại nhiệt tình phối hợp với chúng tôi như thế”.
“Đợi Cô Linh Cốc thống nhất thế lực ngầm ở Giang Thành, nhất định sẽ hết mình nâng đỡ nhà họ Từ mấy người”.
“Tới lúc đó, đừng nói là tập đoàn Diệt Lâm nhỏ bé, dù là chủ tịch Giang Thành gặp được bố cậu cũng phải cười đon đả mà tiếp đãi!”
“Quá tốt rồi, vậy tôi phải cảm ơn anh Long trước”.
Từ Hoa hào hứng tới mức không kiềm chế được cảm xúc, chỉ muốn lập tức về nhà nói với người nhà về tin tức tốt lành này.
Chỉ có điều, hắn lại đột nhiên nói: “Anh Long, không thấy thằng ranh kia đâu nữa rồi!”
“Cái gì?”
A Long kinh ngạc, vội vàng nhìn khắp xung quanh.
Quả nhiên không thấy Lâm Hữu Triết đâu nữa.
“Mẹ kiếp, thằng ranh con lại chạy mất rồi!”
Từ Hoa nổi điên, đang định xông vào trong tập đoàn Diệt Lâm tìm người thì bị A Long cản lại.
“Anh Long, sao thế?”
“Cậu có bị ngu không thế?”
A Long tát cho hắn một bạt tai: “Đại ca tôi vừa bảo tôi đừng làm loạn, cậu lại muốn vào trong gây rối, thế không phải là hại tôi hay sao?”
“Vậy phải làm sao?”
Từ Hoa cũng bất lực.
Mặc dù nhà họ Từ có thực lực và địa vị không hề tầm thường ở Giang Thành.
Thế nhưng đối diện với tập đoàn Diệt Lâm đã thôn tính cả nhà họ Tiêu lẫn nhà họ Lâm thì đúng là chẳng đáng để đối phương phải liếc nhìn.
“Đợi đã!”
A Long nghiến răng, lạnh lùng nói.
Gã không tin Lâm Hữu Triết có thể chui rúc trong tập đoàn Diệt Lâm cả đời này.
Cùng lắm thì gã bảo mấy tên đàn em đến canh ở các cửa ra vào của công ty là được.
Để xem Lâm Hữu Triết có bản lĩnh phi thường đến mức nào!
Lúc này, Lâm Hữu Triết đã ở trong phòng hội nghị gặp thủ lĩnh của Cô Linh Cốc.
“Chào cậu, cậu chính là người bên phía tập đoàn Diệt Lâm cử tới lần này để bàn chuyện làm ăn với chúng tôi à?”
Phùng Huy liếc nhìn Lâm Hữu Triết, giọng điệu hơi bất mãn.
Tập đoàn Diệt Lâm thiếu tôn trọng người khác quá nhỉ, lại cử một cậu thanh niên vắt mũi chưa sạch tới để ứng phó với hắn.
Đây rõ ràng là không coi Cô Linh Cốc của hắn ra gì!
Nếu Phùng Huy mà biết Lâm Hữu Triết chính là ông chủ phía sau của tập đoàn Diệt Lâm thì không biết sẽ lại có cảm nghĩ ra sao nữa.
“Là tôi”.
Lâm Hữu Triết gật đầu.
“Anh là thủ lĩnh của Cô Linh Cốc sao?”
Phùng Huy nhíu mày, nghiêm túc nói: “Nói cho chính xác thì chỉ là thủ lĩnh tại phân cốc Giang Thành”.
“Nếu như ở Miêu Thành thì tôi chỉ là một đường chủ nhỏ bé, bên trên vẫn còn có thập đại đà chủ, tứ đại quỷ sứ, tả hữu hộ pháp và cả cốc chủ của Cô Linh Cốc nữa!”
Hắn nói như vậy kỳ thực là để đề cao giá trị thân phận của mình.
Để cho Lâm Hữu Triết hiểu rằng đối tượng hợp tác mà tập đoàn Diệt Lâm đối diện lần này là một thế lực khủng bố tới mức nào.
Bình luận facebook