Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 369 “Phục cái con khỉ!”
“Các … các người!”
Mặt Phùng Huy méo xẹo, ánh mắt cay độc.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tập đoàn Diệt Lâm không hề có ý muốn hợp tác.
Bảo hắn đến tận công ty cũng chỉ vì muốn sỉ nhục hắn.
“Cô Linh Cốc và tập đoàn Diệt Lâm không cùng chiến tuyến”.
Phùng Huy tức giận rống lên.
“Long Diệu, xem ra hắn vẫn chưa phục”.
Lâm Hữu Triết gõ ngón tay.
“Vâng!”
Long Diệu cười gằn, bước đến đánh hắn một trận.
Phùng Huy bị đánh đến mức kêu gào, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn hoảng sợ nhìn Long Diệu và Lâm Hữu Triết nói: “Cậu là Long Diệu, là chủ tịch tập đoàn Diệt Lâm phải không?”
“Có vấn đề gì sao?”
Long Diệu cười nói.
“Vậy tại sao cậu lại nghe lời tên này, chẳng phải cậu ta chỉ là nhân viên trong công ty cậu thôi sao?”
Phùng Huy không thể tin được nhìn Lâm Hữu Triết ngồi bên đó nhàn nhã cắt móng tay.
“Ai nói với anh, anh Lâm là nhân viên dưới trướng của tôi vậy?”
Long Diệu siết chặt nắm đấm, sau đó lại đấm đá hắn một trận.
“Tôi, tôi sai rồi, tôi chịu thua, tôi đầu hàng”.
Phùng Huy bị đánh bầm dập mặt mũi, vội vàng nhận sai.
“Bây giờ còn muốn bán chất cấm ở tụ điểm giải trí của tôi nữa không?”
Lâm Hữu Triết đứng lên hỏi.
“Không, không dám nữa”.
Ánh mắt Phùng Huy lóe sáng, trong lòng thầm tính toán lên kế hoạch.
Không dám bán ở địa điểm giải trí dưới trướng của tập đoàn Diệt Lâm thì đi nơi khác bán vậy.
Một khi bán mấy thứ đó ra chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận rất lớn, chỉ cần kiếm được tiền thì vô số người sẵn sàng mạo hiểm.
Đến lúc đó tập đoàn Diệt Lâm thì đã sao, còn có thể chống đối lại cả thị trường à?
Vừa nghĩ đến đây, Phùng Huy khẽ nhếch môi.
“Long Diệu, cứ đánh tiếp đi, anh ta vẫn chưa chịu phục”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Tôi, tôi chịu phục rồi”.
Phùng Huy hoảng hốt lớn giọng nói.
“Phục cái con khỉ!”
Long Diệu đá một cú vào người hắn: “Mẹ kiếp, khóe miệng anh đã nhếch đến mép tai vậy mà nói chịu phục với tôi à? Anh nghĩ tôi mù chắc”.
Mặt Phùng Huy méo xẹo, ánh mắt cay độc.
Cuối cùng hắn cũng hiểu tập đoàn Diệt Lâm không hề có ý muốn hợp tác.
Bảo hắn đến tận công ty cũng chỉ vì muốn sỉ nhục hắn.
“Cô Linh Cốc và tập đoàn Diệt Lâm không cùng chiến tuyến”.
Phùng Huy tức giận rống lên.
“Long Diệu, xem ra hắn vẫn chưa phục”.
Lâm Hữu Triết gõ ngón tay.
“Vâng!”
Long Diệu cười gằn, bước đến đánh hắn một trận.
Phùng Huy bị đánh đến mức kêu gào, đầu óc cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Hắn hoảng sợ nhìn Long Diệu và Lâm Hữu Triết nói: “Cậu là Long Diệu, là chủ tịch tập đoàn Diệt Lâm phải không?”
“Có vấn đề gì sao?”
Long Diệu cười nói.
“Vậy tại sao cậu lại nghe lời tên này, chẳng phải cậu ta chỉ là nhân viên trong công ty cậu thôi sao?”
Phùng Huy không thể tin được nhìn Lâm Hữu Triết ngồi bên đó nhàn nhã cắt móng tay.
“Ai nói với anh, anh Lâm là nhân viên dưới trướng của tôi vậy?”
Long Diệu siết chặt nắm đấm, sau đó lại đấm đá hắn một trận.
“Tôi, tôi sai rồi, tôi chịu thua, tôi đầu hàng”.
Phùng Huy bị đánh bầm dập mặt mũi, vội vàng nhận sai.
“Bây giờ còn muốn bán chất cấm ở tụ điểm giải trí của tôi nữa không?”
Lâm Hữu Triết đứng lên hỏi.
“Không, không dám nữa”.
Ánh mắt Phùng Huy lóe sáng, trong lòng thầm tính toán lên kế hoạch.
Không dám bán ở địa điểm giải trí dưới trướng của tập đoàn Diệt Lâm thì đi nơi khác bán vậy.
Một khi bán mấy thứ đó ra chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận rất lớn, chỉ cần kiếm được tiền thì vô số người sẵn sàng mạo hiểm.
Đến lúc đó tập đoàn Diệt Lâm thì đã sao, còn có thể chống đối lại cả thị trường à?
Vừa nghĩ đến đây, Phùng Huy khẽ nhếch môi.
“Long Diệu, cứ đánh tiếp đi, anh ta vẫn chưa chịu phục”.
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Tôi, tôi chịu phục rồi”.
Phùng Huy hoảng hốt lớn giọng nói.
“Phục cái con khỉ!”
Long Diệu đá một cú vào người hắn: “Mẹ kiếp, khóe miệng anh đã nhếch đến mép tai vậy mà nói chịu phục với tôi à? Anh nghĩ tôi mù chắc”.
Bình luận facebook