Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63 Mày không cần mạng nữa phải không?”
*Chương có nội dung hình ảnh
Một đám côn đồ mặc áo da, xăm trổ đầy mình bước xuống xe.
“Khải Tử, là thằng này phải không?”
Trước ngực tên dẫn đầu xăm hình hai chiếc rìu đan chéo vào nhau trông rất hung tợn.
Trịnh Tử Khải gật đầu, sau đó oán hận nói: “Anh Đông Tử, làm phiền các anh em rồi, chặt hai tay của thằng này cho tôi”.
“Không thành vấn đề!”
Đông Tử cười xua tay, một đám côn đồ hét lớn rồi lao đến chỗ Lâm Hữu Triết.
Bịch bịch bịch!
Từng tiếng đánh đấm vang lên như đánh trống.
Thậm chí Lâm Hữu Triết không hề động đậy nhưng đám côn đồ đều bị đánh văng ra xa, ngã xuống đất nôn ra máu.
Đông Tử khiếp sợ, hắn vốn dĩ định xách một con dao lao đến trước, nhưng nhìn cảnh tượng này hắn lập tức dừng lại.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Đông Tử sợ hãi nói năng lắp bắp.
Trịnh Tử Khải trợn to hai mắt còn tưởng mình nhìn nhầm.
Đúng lúc này, phía sau Đông Tử vang lên một giọng nói không vui: “Đông Tử, bảo mày xử lý chút việc mà sao lại cứ rề rà thế, mau chóng giải quyết cho xong đi, chúng ta còn việc bận đấy”.
“Đúng rồi, đại ca mình vẫn còn ở đây”.
Nghe thấy giọng nói này, Đông Tử bỗng lấy lại tự tin.
Hắn lớn tiếng nói: “Đại ca, anh mau đến đây, ở đây có một thằng không sợ trời không sợ đất này”.
“Cái gì mà không sợ, tao thấy mày chỉ được cái giả…”
Từ “chết” chưa thốt ra ngoài thì lại có một người quen xuất hiện trước mặt Lâm Hữu Triết.
Là tên mặt sẹo ở quán karaoke tối qua.
Tên mặt sẹo cũng nhìn thấy Lâm Hữu Triết, vẻ tùy ý và ngông cuồng trên mặt bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại vẻ run sợ và hoảng hốt.
“Đại ca, là thằng này, hắn…”
Đông Tử chưa nhận ra tên mặt sẹo biến sắc, còn đắc ý chỉ vào Lâm Hữu Triết nói.
Hắn chưa nói hết câu thì tên mặt sẹo đã bước đến đấm vào mặt Đông Tử, sau đó đè hắn xuống đánh một trận.
“Tao đánh chết mẹ mày, ngay cả người này mà mày cũng dám chọc vào à? Mày không cần mạng nữa phải không?”
“Chó chết, muốn chết cũng đừng kéo theo tao, khốn kiếp!”
Tối hôm qua hắn mời Vạn Hoa Phong đến giúp hắn.
Kết quả Vạn Hoa Phong bị tên ở rể Tôn Hộc hung hăng xé xác làm đôi, người phụ nữ tên Liễu Thiên Thiên khiếp sợ đến mức thần trí không rõ, nói toàn mấy lời nhảm nhí.
Tôn Hộc không muốn lấy mạng hắn nên hắn nhân cơ hội chạy thoát.
Nhưng nào ngờ hắn vừa thoát khỏi hang cọp lại chạy ngay vào hang sói.
Nghĩ thế, hắn càng dùng sức đánh mạnh, không lâu sau Đông Tử bị hắn đánh đến mức bất tỉnh nhân sự.
Một đám côn đồ mặc áo da, xăm trổ đầy mình bước xuống xe.
“Khải Tử, là thằng này phải không?”
Trước ngực tên dẫn đầu xăm hình hai chiếc rìu đan chéo vào nhau trông rất hung tợn.
Trịnh Tử Khải gật đầu, sau đó oán hận nói: “Anh Đông Tử, làm phiền các anh em rồi, chặt hai tay của thằng này cho tôi”.
“Không thành vấn đề!”
Đông Tử cười xua tay, một đám côn đồ hét lớn rồi lao đến chỗ Lâm Hữu Triết.
Bịch bịch bịch!
Từng tiếng đánh đấm vang lên như đánh trống.
Thậm chí Lâm Hữu Triết không hề động đậy nhưng đám côn đồ đều bị đánh văng ra xa, ngã xuống đất nôn ra máu.
Đông Tử khiếp sợ, hắn vốn dĩ định xách một con dao lao đến trước, nhưng nhìn cảnh tượng này hắn lập tức dừng lại.
“Chuyện… chuyện gì thế này?”
Đông Tử sợ hãi nói năng lắp bắp.
Trịnh Tử Khải trợn to hai mắt còn tưởng mình nhìn nhầm.
Đúng lúc này, phía sau Đông Tử vang lên một giọng nói không vui: “Đông Tử, bảo mày xử lý chút việc mà sao lại cứ rề rà thế, mau chóng giải quyết cho xong đi, chúng ta còn việc bận đấy”.
“Đúng rồi, đại ca mình vẫn còn ở đây”.
Nghe thấy giọng nói này, Đông Tử bỗng lấy lại tự tin.
Hắn lớn tiếng nói: “Đại ca, anh mau đến đây, ở đây có một thằng không sợ trời không sợ đất này”.
“Cái gì mà không sợ, tao thấy mày chỉ được cái giả…”
Từ “chết” chưa thốt ra ngoài thì lại có một người quen xuất hiện trước mặt Lâm Hữu Triết.
Là tên mặt sẹo ở quán karaoke tối qua.
Tên mặt sẹo cũng nhìn thấy Lâm Hữu Triết, vẻ tùy ý và ngông cuồng trên mặt bỗng chốc biến mất, chỉ còn lại vẻ run sợ và hoảng hốt.
“Đại ca, là thằng này, hắn…”
Đông Tử chưa nhận ra tên mặt sẹo biến sắc, còn đắc ý chỉ vào Lâm Hữu Triết nói.
Hắn chưa nói hết câu thì tên mặt sẹo đã bước đến đấm vào mặt Đông Tử, sau đó đè hắn xuống đánh một trận.
“Tao đánh chết mẹ mày, ngay cả người này mà mày cũng dám chọc vào à? Mày không cần mạng nữa phải không?”
“Chó chết, muốn chết cũng đừng kéo theo tao, khốn kiếp!”
Tối hôm qua hắn mời Vạn Hoa Phong đến giúp hắn.
Kết quả Vạn Hoa Phong bị tên ở rể Tôn Hộc hung hăng xé xác làm đôi, người phụ nữ tên Liễu Thiên Thiên khiếp sợ đến mức thần trí không rõ, nói toàn mấy lời nhảm nhí.
Tôn Hộc không muốn lấy mạng hắn nên hắn nhân cơ hội chạy thoát.
Nhưng nào ngờ hắn vừa thoát khỏi hang cọp lại chạy ngay vào hang sói.
Nghĩ thế, hắn càng dùng sức đánh mạnh, không lâu sau Đông Tử bị hắn đánh đến mức bất tỉnh nhân sự.
Bình luận facebook