Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61 Tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng”.
“Ông đi với tôi một chuyến, những người khác cứ ăn tiếp đi”.
Long Diệu bình tĩnh nói.
Nhưng mấy lời này lọt vào tai người khác lại như thành một quả bom.
Đinh Kiến Thân lại bị tướng quân Long Diệu dẫn đi, ông ta chắc chắn đã phạm lỗi lớn gì đó.
Sắc mặt Đinh Kiến Thân trắng bệch, suýt nữa tè ra quần.
Ông ta chắc chắn mình rất thành thật trong khoảng thời gian này, không làm chuyện gì vi phạm kỷ cương, sao lại bị nhắm trúng chứ?
Long Diệu không cho ông ta thời gian lên tiếng đã dễ dàng túm cổ áo ông ta dẫn ra khỏi phòng như túm lấy một con gà.
“Chủ tịch, chúng ta làm sao đây?”
Một lúc sau, một viên chức cẩn trọng hỏi Giang Hải.
Giang Hải hoảng hốt run rẩy cầm đũa lên nói: “Hỏi nhiều thế làm gì, lúc nãy cậu Long nói rồi đấy, cứ ăn tiếp đi, tai cậu bị điếc à?”
Ông ta vừa nói thế, mọi người đồng loạt cầm đũa lên thưởng thức mấy món ngon trước mặt, nhưng lại cảm thấy khô khan không có mùi vị gì cả.
Lúc này ở trường trung học trực thuộc đại học Giang Thành.
Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực cười khẩy hết lần này đến lần khác.
Không phải hắn chưa nghĩ đến việc Lâm Hữu Triết có thể có lai lịch, nhưng lai lịch dù lớn đến mấy cũng không thể mời ông Đinh đến ngay lúc này được, vì ông Đinh đang ăn cơm với khách quý.
Lúc trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ này thì một chiếc xe Mercedes Benz dừng lại.
Cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc lăn từ trên xe xuống.
“Ông… ông Đinh?”
Người đàn ông giật mình vội vàng chạy đến đỡ ông ta lên.
Vừa nhìn thấy thư ký của mình, Đinh Kiến Thân đã đoán được phần nào nguyên nhân lần này ông ta bị bắt đến đây, chắc chắn có liên quan đến tên này.
Ông ta tức giận tát người đàn ông một bạt tai: “Trịnh Tử Khải, mẹ kiếp, cậu muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến tôi chứ”.
Trịnh Tử Khải che mặt ngơ ngác.
Hắn liếc nhìn Lâm Hữu Triết đang im lặng đứng ở phía sau, thầm cảm thấy hối hận vô cùng.
Không ngờ tên này lại có thể gọi được cấp trên của hắn đến, còn đến với bộ dạng nhếch nhác này nữa, rốt cuộc tên này có thân phận gì.
“Anh Lâm, tôi đã dẫn người đến cho anh rồi”.
Long Diệu bước đến trước mặt Lâm Hữu Triết thấp giọng nói.
Lâm Hữu Triết khẽ gật đầu nhìn Đinh Kiến Thân.
Đinh Kiến Thân đá vào người Trịnh Tử Khải một cú rồi vội vã bò đến trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Cậu này, tôi là Đinh Kiến Thân – lãnh đạo của Sở Giáo dục, cậu có gì dặn dò cứ nói trực tiếp với tôi, tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng”.
Lâm Hữu Triết kể lại những gì vừa xảy ra lúc nãy cho ông ta.
Trịnh Tử Khải đứng một bên nghe mà toát mồ hôi, người phụ nữ kia cũng run rẩy đứng đó không dám lên tiếng.
Long Diệu bình tĩnh nói.
Nhưng mấy lời này lọt vào tai người khác lại như thành một quả bom.
Đinh Kiến Thân lại bị tướng quân Long Diệu dẫn đi, ông ta chắc chắn đã phạm lỗi lớn gì đó.
Sắc mặt Đinh Kiến Thân trắng bệch, suýt nữa tè ra quần.
Ông ta chắc chắn mình rất thành thật trong khoảng thời gian này, không làm chuyện gì vi phạm kỷ cương, sao lại bị nhắm trúng chứ?
Long Diệu không cho ông ta thời gian lên tiếng đã dễ dàng túm cổ áo ông ta dẫn ra khỏi phòng như túm lấy một con gà.
“Chủ tịch, chúng ta làm sao đây?”
Một lúc sau, một viên chức cẩn trọng hỏi Giang Hải.
Giang Hải hoảng hốt run rẩy cầm đũa lên nói: “Hỏi nhiều thế làm gì, lúc nãy cậu Long nói rồi đấy, cứ ăn tiếp đi, tai cậu bị điếc à?”
Ông ta vừa nói thế, mọi người đồng loạt cầm đũa lên thưởng thức mấy món ngon trước mặt, nhưng lại cảm thấy khô khan không có mùi vị gì cả.
Lúc này ở trường trung học trực thuộc đại học Giang Thành.
Người đàn ông khoanh hai tay trước ngực cười khẩy hết lần này đến lần khác.
Không phải hắn chưa nghĩ đến việc Lâm Hữu Triết có thể có lai lịch, nhưng lai lịch dù lớn đến mấy cũng không thể mời ông Đinh đến ngay lúc này được, vì ông Đinh đang ăn cơm với khách quý.
Lúc trong đầu hắn hiện lên suy nghĩ này thì một chiếc xe Mercedes Benz dừng lại.
Cửa xe mở ra, một bóng người quen thuộc lăn từ trên xe xuống.
“Ông… ông Đinh?”
Người đàn ông giật mình vội vàng chạy đến đỡ ông ta lên.
Vừa nhìn thấy thư ký của mình, Đinh Kiến Thân đã đoán được phần nào nguyên nhân lần này ông ta bị bắt đến đây, chắc chắn có liên quan đến tên này.
Ông ta tức giận tát người đàn ông một bạt tai: “Trịnh Tử Khải, mẹ kiếp, cậu muốn chết cũng đừng làm liên lụy đến tôi chứ”.
Trịnh Tử Khải che mặt ngơ ngác.
Hắn liếc nhìn Lâm Hữu Triết đang im lặng đứng ở phía sau, thầm cảm thấy hối hận vô cùng.
Không ngờ tên này lại có thể gọi được cấp trên của hắn đến, còn đến với bộ dạng nhếch nhác này nữa, rốt cuộc tên này có thân phận gì.
“Anh Lâm, tôi đã dẫn người đến cho anh rồi”.
Long Diệu bước đến trước mặt Lâm Hữu Triết thấp giọng nói.
Lâm Hữu Triết khẽ gật đầu nhìn Đinh Kiến Thân.
Đinh Kiến Thân đá vào người Trịnh Tử Khải một cú rồi vội vã bò đến trước mặt Lâm Hữu Triết.
“Cậu này, tôi là Đinh Kiến Thân – lãnh đạo của Sở Giáo dục, cậu có gì dặn dò cứ nói trực tiếp với tôi, tôi nhất định sẽ làm cậu hài lòng”.
Lâm Hữu Triết kể lại những gì vừa xảy ra lúc nãy cho ông ta.
Trịnh Tử Khải đứng một bên nghe mà toát mồ hôi, người phụ nữ kia cũng run rẩy đứng đó không dám lên tiếng.
Bình luận facebook