Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 Long Diệu thành thực báo cáo.
“Mẹ, sao mẹ lại nói vậy chứ?”
“Đủ rồi!”
Tần Hương Lan trừng mắt, tức giận nói: “Mẹ là mẹ con, mẹ nói gì thì con phải nghe theo!”
“Nếu con còn muốn ở bên cạnh Lâm Hữu Triết thì mẹ sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con, mẹ không quan tâm đến con nữa!”
“Con...”
Sở Hạ Vũ bất lực nhìn về phía Sở Hán Trung.
Sở Hán Trung thở dài nói: “Con gái à, con nghe lời mẹ con đi, từ khi Lâm Hữu Triết trở về, cả nhà chúng ta trông có vẻ tốt lên, nhưng thực ra lại luôn gặp xui xẻo”.
“Lần trước giới thiệu cậu chủ nhà họ Nghiêm cho con, kết quả là nhà họ Nghiêm không còn nữa rồi”.
“Sau khi nhà họ Sở phát triển trở lại, con lại được giao cho công ty tồi tệ nhất”.
“Lần này không dễ dàng gì con mới giành được một dự án lớn, vậy mà còn chưa kịp khởi công, đã bị Sở Văn Xương cướp mất”.
“Bây giờ chúng ta còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở, con thử nghĩ lại những chuyện này xem, có chuyện nào không liên quan đến Lâm Hữu Triết chứ?”
Nghe vậy, Sở Hạ Vũ im lặng.
Tần Hương Lan lạnh lùng hừ một tiếng, tự đắc nói: “Mẹ đã nói với hai bố con từ lâu rồi, thằng đó là sao chổi, nó vào nhà chúng ta lần nào là chúng ta sẽ gặp xui xẻo lần đó, hai bố con lại không chịu nghe lời mẹ!”
Sở Hạ Vũ không nói gì, cũng không thể cãi lại lời bố mẹ vào lúc này được.
Bọn họ không hiểu Lâm Hữu Triết nên mới hiểu lầm anh, chỉ cần qua một thời gian nữa, bọn họ nhất định sẽ nhìn ra được ưu điểm của anh.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Sở Hạ Vũ tốt lên rất nhiều, cô đi thẳng về phòng.
Còn Lâm Hữu Triết trở về khách sạn Đông Hoa.
“Anh Triết!”
Long Diệu đã đứng đợi ở đây từ lâu, khi không có người ngoài, anh ta thường quen gọi anh Triết.
Lâm Hữu Triết ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, hỏi: “Long Diệu, còn có dự án nào lớn hơn dự án công viên tưởng niệm không?”
“Có!”
Long Diệu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Nhưng dự án này không nằm trong tay tôi”.
“Vậy thì trong tay ai?”, Lâm Hữu Triết mở mắt.
“Trong tay nhà họ Tiêu, người phụ trách lúc trước tên là Tiêu Nguyên, là con út nhà họ Tiêu”.
Long Diệu thành thực báo cáo.
“Được, tôi muốn có dự án này, bây giờ Tiêu Nguyên đang ở đâu?”
Lâm Hữu Triết mỉm cười, đứng bật dậy.
“Trùng hợp quá, anh ta đang ăn cơm dưới tầng, người mời anh ta ăn cơm còn là hai người chúng ta quen biết”, khóe miệng Long Diệu nhếch lên, vừa cười vừa nói.
Trong phòng bao sang trọng nhất số 888 khách sạn Đông Hoa.
“Đủ rồi!”
Tần Hương Lan trừng mắt, tức giận nói: “Mẹ là mẹ con, mẹ nói gì thì con phải nghe theo!”
“Nếu con còn muốn ở bên cạnh Lâm Hữu Triết thì mẹ sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con, mẹ không quan tâm đến con nữa!”
“Con...”
Sở Hạ Vũ bất lực nhìn về phía Sở Hán Trung.
Sở Hán Trung thở dài nói: “Con gái à, con nghe lời mẹ con đi, từ khi Lâm Hữu Triết trở về, cả nhà chúng ta trông có vẻ tốt lên, nhưng thực ra lại luôn gặp xui xẻo”.
“Lần trước giới thiệu cậu chủ nhà họ Nghiêm cho con, kết quả là nhà họ Nghiêm không còn nữa rồi”.
“Sau khi nhà họ Sở phát triển trở lại, con lại được giao cho công ty tồi tệ nhất”.
“Lần này không dễ dàng gì con mới giành được một dự án lớn, vậy mà còn chưa kịp khởi công, đã bị Sở Văn Xương cướp mất”.
“Bây giờ chúng ta còn bị đuổi ra khỏi nhà họ Sở, con thử nghĩ lại những chuyện này xem, có chuyện nào không liên quan đến Lâm Hữu Triết chứ?”
Nghe vậy, Sở Hạ Vũ im lặng.
Tần Hương Lan lạnh lùng hừ một tiếng, tự đắc nói: “Mẹ đã nói với hai bố con từ lâu rồi, thằng đó là sao chổi, nó vào nhà chúng ta lần nào là chúng ta sẽ gặp xui xẻo lần đó, hai bố con lại không chịu nghe lời mẹ!”
Sở Hạ Vũ không nói gì, cũng không thể cãi lại lời bố mẹ vào lúc này được.
Bọn họ không hiểu Lâm Hữu Triết nên mới hiểu lầm anh, chỉ cần qua một thời gian nữa, bọn họ nhất định sẽ nhìn ra được ưu điểm của anh.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Sở Hạ Vũ tốt lên rất nhiều, cô đi thẳng về phòng.
Còn Lâm Hữu Triết trở về khách sạn Đông Hoa.
“Anh Triết!”
Long Diệu đã đứng đợi ở đây từ lâu, khi không có người ngoài, anh ta thường quen gọi anh Triết.
Lâm Hữu Triết ngồi trên ghế sô pha nhắm mắt nghỉ ngơi, hỏi: “Long Diệu, còn có dự án nào lớn hơn dự án công viên tưởng niệm không?”
“Có!”
Long Diệu suy nghĩ một lát rồi ngẩng đầu nói: “Nhưng dự án này không nằm trong tay tôi”.
“Vậy thì trong tay ai?”, Lâm Hữu Triết mở mắt.
“Trong tay nhà họ Tiêu, người phụ trách lúc trước tên là Tiêu Nguyên, là con út nhà họ Tiêu”.
Long Diệu thành thực báo cáo.
“Được, tôi muốn có dự án này, bây giờ Tiêu Nguyên đang ở đâu?”
Lâm Hữu Triết mỉm cười, đứng bật dậy.
“Trùng hợp quá, anh ta đang ăn cơm dưới tầng, người mời anh ta ăn cơm còn là hai người chúng ta quen biết”, khóe miệng Long Diệu nhếch lên, vừa cười vừa nói.
Trong phòng bao sang trọng nhất số 888 khách sạn Đông Hoa.
Bình luận facebook