Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69 “Anh có ý gì?”
“Đầu trọc, ngồi xuống”.
Tiêu Nguyên quát lớn rồi cười nói: “Người này là ông chủ của khách sạn Đông Hoa, không được vô lễ”.
Gã đầu trọc mồ hôi nhễ nhại, vội vàng chạy tới cạnh Tiêu Nguyên, ghé sát tai thì thầm to nhỏ.
Khuôn mặt Tiêu Nguyên biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết: “Anh, anh chính là Lâm Hữu Triết, việc lật đổ nhà họ Lâm là do anh làm sao?”
“Không sai”.
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết vẫn dửng dưng, cứ như đó chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Mọi người có mặt lần lượt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Anh Lâm tìm tôi có việc gì thế?”
Tiêu Nguyên lạnh lùng hỏi, từ khí thế của Lâm Hữu Triết, hắn có thể cảm nhận được người này tới đây chắc chắn không có ý tốt.
Lâm Hữu Triết lên tiếng: “Tôi tìm anh vì muốn có một thứ”.
“Thứ gì?”
“Công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn ở Hà Tây, Giang Thành”.
“Anh nói gì cơ?”
Tiêu Nguyên lập tức đứng bật dậy, hai mắt đè nén ngọn lửa giận.
Công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn là một dự án béo bở, lợi nhuận vượt xa so với tưởng tượng trong số những dự án của thành phố.
Cho dù nhà họ Tiêu có là gia tộc hạng nhất ở Giang Thành, lúc trước để có được công trình này cũng đã bỏ ra một số tiền lớn.
Thậm chí ngay cả dự án công viên tưởng niệm cũng bị nhà họ Lâm nhân cơ hội cướp mất.
Bây giờ Lâm Hữu Triết lại mở lời nói muốn có được nó, đúng là coi thường hắn và nhà họ Tiêu.
Nhưng đột nhiên, Tiêu Nguyên lại mỉm cười: “Hóa ra anh Lâm tới là muốn bàn chuyện làm ăn, vậy thì dễ nói thôi, cứ ngồi xuống trước đã”.
“Thật ra bất kể như thế nào, mọi người cũng đều vì kiếm tiền, chỉ cần anh Lâm có thể đưa ra một cái giá hợp lý thì công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn kia cũng không phải không thể chuyển nhượng”.
Tiêu Nguyên ngồi vắt chéo chân, ánh mắt lóe lên vẻ ranh mãnh.
Không ngờ Lâm Hữu Triết lại cười đáp: “Anh hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi nói là tôi muốn có công trình này, không phải mua”.
“Anh có ý gì?”
Ánh mắt Tiêu Nguyên lập tức trở lên lạnh lùng.
Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ đứng ở đó.
Tiêu Nguyên tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Đầu trọc, không phải cậu muốn làm đàn em của tôi sao? Tôi cho cậu cơ hội thể hiện đấy”.
Gã đầu trọc bị dọa sợ mất mật, ấp a ấp úng hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Mặc dù hắn chưa từng ra tay với Lâm Hữu Triết, nhưng Long Diệu ở bên cạnh anh đã từng khiến hắn chịu một trận đòn đau đớn.
Tiếp đó, hắn còn chưa bắt đầu báo thù thì Lâm Hữu Triết đã xử lý xong nhà họ Lâm.
Chỉ dựa vào hai chuyện này, hắn hoàn toàn không có dũng khí để ra tay với Lâm Hữu Triết.
Tiêu Nguyên quát lớn rồi cười nói: “Người này là ông chủ của khách sạn Đông Hoa, không được vô lễ”.
Gã đầu trọc mồ hôi nhễ nhại, vội vàng chạy tới cạnh Tiêu Nguyên, ghé sát tai thì thầm to nhỏ.
Khuôn mặt Tiêu Nguyên biến sắc, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết: “Anh, anh chính là Lâm Hữu Triết, việc lật đổ nhà họ Lâm là do anh làm sao?”
“Không sai”.
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết vẫn dửng dưng, cứ như đó chỉ là chút chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
Mọi người có mặt lần lượt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Anh Lâm tìm tôi có việc gì thế?”
Tiêu Nguyên lạnh lùng hỏi, từ khí thế của Lâm Hữu Triết, hắn có thể cảm nhận được người này tới đây chắc chắn không có ý tốt.
Lâm Hữu Triết lên tiếng: “Tôi tìm anh vì muốn có một thứ”.
“Thứ gì?”
“Công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn ở Hà Tây, Giang Thành”.
“Anh nói gì cơ?”
Tiêu Nguyên lập tức đứng bật dậy, hai mắt đè nén ngọn lửa giận.
Công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn là một dự án béo bở, lợi nhuận vượt xa so với tưởng tượng trong số những dự án của thành phố.
Cho dù nhà họ Tiêu có là gia tộc hạng nhất ở Giang Thành, lúc trước để có được công trình này cũng đã bỏ ra một số tiền lớn.
Thậm chí ngay cả dự án công viên tưởng niệm cũng bị nhà họ Lâm nhân cơ hội cướp mất.
Bây giờ Lâm Hữu Triết lại mở lời nói muốn có được nó, đúng là coi thường hắn và nhà họ Tiêu.
Nhưng đột nhiên, Tiêu Nguyên lại mỉm cười: “Hóa ra anh Lâm tới là muốn bàn chuyện làm ăn, vậy thì dễ nói thôi, cứ ngồi xuống trước đã”.
“Thật ra bất kể như thế nào, mọi người cũng đều vì kiếm tiền, chỉ cần anh Lâm có thể đưa ra một cái giá hợp lý thì công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn kia cũng không phải không thể chuyển nhượng”.
Tiêu Nguyên ngồi vắt chéo chân, ánh mắt lóe lên vẻ ranh mãnh.
Không ngờ Lâm Hữu Triết lại cười đáp: “Anh hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi nói là tôi muốn có công trình này, không phải mua”.
“Anh có ý gì?”
Ánh mắt Tiêu Nguyên lập tức trở lên lạnh lùng.
Lâm Hữu Triết không nói gì, chỉ đứng ở đó.
Tiêu Nguyên tức giận hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Đầu trọc, không phải cậu muốn làm đàn em của tôi sao? Tôi cho cậu cơ hội thể hiện đấy”.
Gã đầu trọc bị dọa sợ mất mật, ấp a ấp úng hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Mặc dù hắn chưa từng ra tay với Lâm Hữu Triết, nhưng Long Diệu ở bên cạnh anh đã từng khiến hắn chịu một trận đòn đau đớn.
Tiếp đó, hắn còn chưa bắt đầu báo thù thì Lâm Hữu Triết đã xử lý xong nhà họ Lâm.
Chỉ dựa vào hai chuyện này, hắn hoàn toàn không có dũng khí để ra tay với Lâm Hữu Triết.
Bình luận facebook