Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70 Người này chính là Tôn Hộc.
*Chương có nội dung hình ảnh
“Sao, không dám ư?”
Tiêu Nguyên nhìn chằm chằm vào gã đầu trọc.
Gã đầu trọc gào lớn, vung nắm đấm tới.
Bịch!
Một âm thanh vang lên.
Không thấy Lâm Hữu Triết ra tay, gã đầu trọc đã bị đánh bay ra khỏi căn phòng với một tốc độ cực nhanh.
Là Long Diệu ra đòn.
“Ha ha, thú vị đấy”.
Tiêu Nguyên cười khẩy, sau đó lấy điện thoại ra ấn một nút.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, toàn bộ đều là vệ sĩ của Tiêu Nguyên.
“Con người tôi tính tình thận trọng, bình thường khi ra ngoài đều phải có hai mươi vệ sĩ”.
Tiêu Nguyên nở nụ cười đắc ý, bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay.
“Tiếp theo thế nào?”
Lâm Hữu Triết kiệm lời, chỉ nói vài chữ.
“Tiếp theo anh quỳ xuống cho tôi, dập đầu cầu xin, tôi có thể suy nghĩ việc tha cho anh một mạng”.
Tiêu Nguyên cười ha hả, cứ như đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Hữu Triết khóc lóc cầu xin tha mạng trước mặt mình.
“Vậy thì anh xem phải bọn họ có vào được hay không đã”.
Lâm Hữu Triết không hề dập đầu mà còn thản nhiên nói.
“Đồ không biết sống chết, vậy phải để cho anh biết thế nào gọi là tuyệt vọng”.
Tiêu Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó hét lên với bên ngoài: “A Vỹ, dẫn người của cậu vào đây”.
Giọng nói của hắn vang vọng, nhưng bên ngoài lại không chút động tĩnh.
Trong lòng Tiêu Nguyên lo lắng thấp thỏm, nhưng vẫn lấy can đảm hét lớn: “A Vỹ, cút vào đây, cậu bị điếc rồi hả?”
Cạch...
Cửa phòng mở ra.
Gương mặt Tiêu Nguyên vui mừng hớn hở, sau đó lại thay bằng vẻ sợ hãi tột độ.
Chỉ thấy A Vỹ - đội trưởng đội vệ sĩ, cũng là vệ sĩ đắc lực nhất của hắn, mặt mũi be bét máu, hơi thở yếu ớt bò vào trong, nói năng ngắt quãng: “Cậu, cậu chủ Tiêu, mau đi...”
Đi, đi đâu bây giờ?
Tiêu Nguyên sững sờ, những người khác trong phòng đều câm như hến, co ro một góc không dám làm loạn.
Sau đó, một người đàn ông trẻ giẫm lên người A Vũ, bước từ bên ngoài vào, thái độ cung kính đứng sau Lâm Hữu Triết.
“Sao, không dám ư?”
Tiêu Nguyên nhìn chằm chằm vào gã đầu trọc.
Gã đầu trọc gào lớn, vung nắm đấm tới.
Bịch!
Một âm thanh vang lên.
Không thấy Lâm Hữu Triết ra tay, gã đầu trọc đã bị đánh bay ra khỏi căn phòng với một tốc độ cực nhanh.
Là Long Diệu ra đòn.
“Ha ha, thú vị đấy”.
Tiêu Nguyên cười khẩy, sau đó lấy điện thoại ra ấn một nút.
Chẳng mấy chốc, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, toàn bộ đều là vệ sĩ của Tiêu Nguyên.
“Con người tôi tính tình thận trọng, bình thường khi ra ngoài đều phải có hai mươi vệ sĩ”.
Tiêu Nguyên nở nụ cười đắc ý, bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay.
“Tiếp theo thế nào?”
Lâm Hữu Triết kiệm lời, chỉ nói vài chữ.
“Tiếp theo anh quỳ xuống cho tôi, dập đầu cầu xin, tôi có thể suy nghĩ việc tha cho anh một mạng”.
Tiêu Nguyên cười ha hả, cứ như đã nhìn thấy cảnh tượng Lâm Hữu Triết khóc lóc cầu xin tha mạng trước mặt mình.
“Vậy thì anh xem phải bọn họ có vào được hay không đã”.
Lâm Hữu Triết không hề dập đầu mà còn thản nhiên nói.
“Đồ không biết sống chết, vậy phải để cho anh biết thế nào gọi là tuyệt vọng”.
Tiêu Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó hét lên với bên ngoài: “A Vỹ, dẫn người của cậu vào đây”.
Giọng nói của hắn vang vọng, nhưng bên ngoài lại không chút động tĩnh.
Trong lòng Tiêu Nguyên lo lắng thấp thỏm, nhưng vẫn lấy can đảm hét lớn: “A Vỹ, cút vào đây, cậu bị điếc rồi hả?”
Cạch...
Cửa phòng mở ra.
Gương mặt Tiêu Nguyên vui mừng hớn hở, sau đó lại thay bằng vẻ sợ hãi tột độ.
Chỉ thấy A Vỹ - đội trưởng đội vệ sĩ, cũng là vệ sĩ đắc lực nhất của hắn, mặt mũi be bét máu, hơi thở yếu ớt bò vào trong, nói năng ngắt quãng: “Cậu, cậu chủ Tiêu, mau đi...”
Đi, đi đâu bây giờ?
Tiêu Nguyên sững sờ, những người khác trong phòng đều câm như hến, co ro một góc không dám làm loạn.
Sau đó, một người đàn ông trẻ giẫm lên người A Vũ, bước từ bên ngoài vào, thái độ cung kính đứng sau Lâm Hữu Triết.
Bình luận facebook