Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74 “Thứ gì mà kinh ngạc thế?”
Trước khi Lâm Hữu Triết tới, hắn đã nghe Tần Hương Lan kể Lâm Hữu Triết là người thế nào.
Cũng đã hỏi thăm một vài đặc điểm tính cách khác của anh.
Khi biết được anh chỉ là một gã đàn ông huênh hoang khoác lác, ngay cả công việc ổn định cũng chẳng có, hắn chợt thấy mất hết hứng thú, không còn tính khiêu chiếu.
“Đúng vậy, Lâm Hữu Triết! Mày cứ bám riết lấy con gái tao, muốn tao gả con gái cho mày nhưng mày đã từng bày tỏ chút thành ý nào chưa?”
“Mày đã mua cho tao một sợi dây chuyền nào, hay mua cho ba Hạ Vũ bộ quần áo nào chưa hả?”
Tần Hương Lan cười khẩy, thẳng thừng châm biếm.
“Đúng rồi, hình như ngay cả công việc mà mày cũng chẳng có, mày lấy cái gì ra để so sánh với cậu Park đây? Người ta còn trẻ đã là chủ tịch của một công ty niêm yết, mày còn chẳng bằng ngón tay út của người ta!”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
Sở Hạ Vũ không bình tĩnh được nữa, nắm tay Lâm Hữu Triết muốn ra khỏi nhà.
Lâm Hữu Triết đè tay cô lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó, anh lấy một bản hợp đồng trong túi xách ra, cười nói: “Hạ Vũ, em nhìn thử bản hợp đồng này đi”.
“Đây là gì thế?”
Sở Hạ Vũ cầm lên xem, nhất thời sửng sốt.
Hô hấp của cô dần dần dồn dập, dáng vẻ như không dám tin rằng điều này là thật.
“Thứ gì mà kinh ngạc thế?”
Tần Hương Lan giật lấy bản hợp đồng, liếc qua bằng ánh mắt khinh thường.
Một giây sau, cơ thể bà ta cứng đờ như bị điện giật, con ngươi cũng thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
“Cái này… cái này là hợp đồng gì, tôi không nhìn nhầm đấy chứ!”
Sở Hán Trung và Park Kyung Nam cũng cảm thấy tò mò nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Hương Lan lẩm bẩm, giọng nói run rẩy: “Hợp đồng dự án cải tạo khu dân cư tồi tàn ở Hà Bắc, Giang Thành ư?”
Ánh mắt bà ta thay đổi, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết chất vấn: “Tên sao chổi nhà mày, mày lấy đâu ra thứ này, có phải mày tự in ra để lừa nhà tao không?”
“Mẹ, phía sau có dấu đỏ của công ty đấy, sao lại là giả được!”
Sở Hạ Vũ giải thích rõ ràng.
“Không thể nào!”
Park Kyung Nam cũng thấy ngờ vực: “Dự án này rõ ràng nằm trong tay nhà họ Tiêu, anh là cái thá gì, sao nhà họ Tiêu lại chuyển nhượng công trình béo bở này cho anh được chứ?”
Hắn lạnh lùng cười khẩy, lấy điện thoại ra: “Vừa hay tôi có quen biết với cậu chủ Tiêu Nguyên, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy để vạch trần bộ mặt dối trá của anh!”
“Hữu Triết...”
Sở Hạ Vũ nắm lấy tay Lâm Hữu Triết, vẻ mặt lo lắng.
Cũng đã hỏi thăm một vài đặc điểm tính cách khác của anh.
Khi biết được anh chỉ là một gã đàn ông huênh hoang khoác lác, ngay cả công việc ổn định cũng chẳng có, hắn chợt thấy mất hết hứng thú, không còn tính khiêu chiếu.
“Đúng vậy, Lâm Hữu Triết! Mày cứ bám riết lấy con gái tao, muốn tao gả con gái cho mày nhưng mày đã từng bày tỏ chút thành ý nào chưa?”
“Mày đã mua cho tao một sợi dây chuyền nào, hay mua cho ba Hạ Vũ bộ quần áo nào chưa hả?”
Tần Hương Lan cười khẩy, thẳng thừng châm biếm.
“Đúng rồi, hình như ngay cả công việc mà mày cũng chẳng có, mày lấy cái gì ra để so sánh với cậu Park đây? Người ta còn trẻ đã là chủ tịch của một công ty niêm yết, mày còn chẳng bằng ngón tay út của người ta!”
“Mẹ, mẹ đừng nói nữa!”
Sở Hạ Vũ không bình tĩnh được nữa, nắm tay Lâm Hữu Triết muốn ra khỏi nhà.
Lâm Hữu Triết đè tay cô lại, nhẹ nhàng lắc đầu.
Sau đó, anh lấy một bản hợp đồng trong túi xách ra, cười nói: “Hạ Vũ, em nhìn thử bản hợp đồng này đi”.
“Đây là gì thế?”
Sở Hạ Vũ cầm lên xem, nhất thời sửng sốt.
Hô hấp của cô dần dần dồn dập, dáng vẻ như không dám tin rằng điều này là thật.
“Thứ gì mà kinh ngạc thế?”
Tần Hương Lan giật lấy bản hợp đồng, liếc qua bằng ánh mắt khinh thường.
Một giây sau, cơ thể bà ta cứng đờ như bị điện giật, con ngươi cũng thiếu chút nữa rớt ra ngoài.
“Cái này… cái này là hợp đồng gì, tôi không nhìn nhầm đấy chứ!”
Sở Hán Trung và Park Kyung Nam cũng cảm thấy tò mò nhưng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Tần Hương Lan lẩm bẩm, giọng nói run rẩy: “Hợp đồng dự án cải tạo khu dân cư tồi tàn ở Hà Bắc, Giang Thành ư?”
Ánh mắt bà ta thay đổi, nhìn chằm chằm vào Lâm Hữu Triết chất vấn: “Tên sao chổi nhà mày, mày lấy đâu ra thứ này, có phải mày tự in ra để lừa nhà tao không?”
“Mẹ, phía sau có dấu đỏ của công ty đấy, sao lại là giả được!”
Sở Hạ Vũ giải thích rõ ràng.
“Không thể nào!”
Park Kyung Nam cũng thấy ngờ vực: “Dự án này rõ ràng nằm trong tay nhà họ Tiêu, anh là cái thá gì, sao nhà họ Tiêu lại chuyển nhượng công trình béo bở này cho anh được chứ?”
Hắn lạnh lùng cười khẩy, lấy điện thoại ra: “Vừa hay tôi có quen biết với cậu chủ Tiêu Nguyên, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh ấy để vạch trần bộ mặt dối trá của anh!”
“Hữu Triết...”
Sở Hạ Vũ nắm lấy tay Lâm Hữu Triết, vẻ mặt lo lắng.
Bình luận facebook