Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 76
Sở Hán Trung vội vàng hỏi: “Xin hỏi, công trình cải tạo khu dân cư tồi tàn ở Giang Thành của quý công ty đã chuyển nhượng cho một người tên Lâm Hữu Triết rồi phải không?”
“Lâm Hữu Triết, Thụ Hữu Triết nào chứ, chưa từng nghe bao giờ, mau chóng cúp máy đi, đừng làm phiền ông đây đánh bài!”
Tên quản lý kia lạnh lùng nói.
Vừa nghe thấy những lời này, khuôn mặt của Tần Hương Lan và Park Kyung Nam lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Tên Lâm Hữu Triết đáng chết, cuối cùng cũng bị vạch trần là nói dối, để xem còn mặt mũi nào để tiếp tục ở đây nữa hay không.
Sở Hạ Vũ cũng rất thất vọng, thực ra cô không cần Lâm Hữu Triết phải có những hành động lớn lao gì.
Hai người đã chia cách tám năm, cô chỉ muốn anh có thể ở bên cạnh cô, hai người làm ăn lương thiện, cố gắng kiếm tiền, vui vẻ sống qua ngày là đủ.
Nhưng Lâm Hữu Triết lại vì thể diện mà hết lần này đến lần khác nói dối, thật sự khiến cô vô cùng thất vọng.
Lúc Tần Hương Lan đang muốn chế giễu Lâm Hữu Triết thì anh lại hét lớn vào trong điện thoại: “Chờ một chút, anh chắc chắn không biết tôi chứ?”
Cạch!
Giọng nói của Lâm Hữu Triết vừa vang lên, đầu dây bên kia dường như bị ấn vào nút tạm ngừng, tất cả âm thanh đều biến mất.
Sở Hán Trung còn tưởng ông ta đã không cẩn thận cúp máy, dè dặt nhìn lại lần nữa mới thấy vẫn còn trong cuộc gọi.
Chuyện gì thế này?
Khi mọi người còn đang ngờ vực, giọng nói run rẩy của quản lý kia truyền tới: “Hóa... hóa ra là anh, thật sự xin lỗi, vừa rồi đầu óc tôi hơi mơ hồ, không ngờ anh chính là Lâm Hữu Triết!”
Tên quản lý này tối hôm qua cũng có mặt ở hiện trường.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy cậu chủ nhà họ Tiêu - Tiêu Nguyên bị đánh thảm hại đến mức nào, cuối cùng đành phải ký vào hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ công trình.
Nhưng bởi vì quá căng thẳng, hắn không nhớ được cái tên Lâm Hữu Triết, có điều, giọng của anh lại rất khó quên, đêm qua còn trở thành ác mộng khiến hắn bị dọa giật mình tỉnh cả ngủ.
Lúc này vừa nghe thấy giọng nói này, hắn sợ hãi đến mức chân tay mềm nhũn.
“Còn nhớ được giọng tôi thì tốt, vậy anh nói cho bọn họ biết đi”.
Giọng Lâm Hữu Triết vẫn dửng dưng.
“Vâng, tôi lập tức nói ngay ạ”.
Quản lý bộ phận công trình vội vàng nói: “Tập đoàn Tiêu Thị của chúng tôi đã chuyển nhượng toàn bộ quyền hành của công trình này cho anh Lâm Hữu Triết phụ trách, bây giờ anh ấy chính là người phụ trách dự án này, tôi nói xong rồi ạ”.
Vừa dứt lời, hắn vội vàng tắt máy, sợ bị Lâm Hữu Triết nhớ tên.
Trong phòng khách nhà họ Sở.
Vẻ mặt Park Kyung Nam trắng bệch, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm Hữu Triết.
Hắn từng có may mắn gặp mặt vị quản lý này một lần, đối phương cậy thế là người của tập đoàn Tiêu Thị nên khí thế vô cùng cao ngạo.
“Lâm Hữu Triết, Thụ Hữu Triết nào chứ, chưa từng nghe bao giờ, mau chóng cúp máy đi, đừng làm phiền ông đây đánh bài!”
Tên quản lý kia lạnh lùng nói.
Vừa nghe thấy những lời này, khuôn mặt của Tần Hương Lan và Park Kyung Nam lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Tên Lâm Hữu Triết đáng chết, cuối cùng cũng bị vạch trần là nói dối, để xem còn mặt mũi nào để tiếp tục ở đây nữa hay không.
Sở Hạ Vũ cũng rất thất vọng, thực ra cô không cần Lâm Hữu Triết phải có những hành động lớn lao gì.
Hai người đã chia cách tám năm, cô chỉ muốn anh có thể ở bên cạnh cô, hai người làm ăn lương thiện, cố gắng kiếm tiền, vui vẻ sống qua ngày là đủ.
Nhưng Lâm Hữu Triết lại vì thể diện mà hết lần này đến lần khác nói dối, thật sự khiến cô vô cùng thất vọng.
Lúc Tần Hương Lan đang muốn chế giễu Lâm Hữu Triết thì anh lại hét lớn vào trong điện thoại: “Chờ một chút, anh chắc chắn không biết tôi chứ?”
Cạch!
Giọng nói của Lâm Hữu Triết vừa vang lên, đầu dây bên kia dường như bị ấn vào nút tạm ngừng, tất cả âm thanh đều biến mất.
Sở Hán Trung còn tưởng ông ta đã không cẩn thận cúp máy, dè dặt nhìn lại lần nữa mới thấy vẫn còn trong cuộc gọi.
Chuyện gì thế này?
Khi mọi người còn đang ngờ vực, giọng nói run rẩy của quản lý kia truyền tới: “Hóa... hóa ra là anh, thật sự xin lỗi, vừa rồi đầu óc tôi hơi mơ hồ, không ngờ anh chính là Lâm Hữu Triết!”
Tên quản lý này tối hôm qua cũng có mặt ở hiện trường.
Hắn đã tận mắt nhìn thấy cậu chủ nhà họ Tiêu - Tiêu Nguyên bị đánh thảm hại đến mức nào, cuối cùng đành phải ký vào hợp đồng chuyển nhượng toàn bộ công trình.
Nhưng bởi vì quá căng thẳng, hắn không nhớ được cái tên Lâm Hữu Triết, có điều, giọng của anh lại rất khó quên, đêm qua còn trở thành ác mộng khiến hắn bị dọa giật mình tỉnh cả ngủ.
Lúc này vừa nghe thấy giọng nói này, hắn sợ hãi đến mức chân tay mềm nhũn.
“Còn nhớ được giọng tôi thì tốt, vậy anh nói cho bọn họ biết đi”.
Giọng Lâm Hữu Triết vẫn dửng dưng.
“Vâng, tôi lập tức nói ngay ạ”.
Quản lý bộ phận công trình vội vàng nói: “Tập đoàn Tiêu Thị của chúng tôi đã chuyển nhượng toàn bộ quyền hành của công trình này cho anh Lâm Hữu Triết phụ trách, bây giờ anh ấy chính là người phụ trách dự án này, tôi nói xong rồi ạ”.
Vừa dứt lời, hắn vội vàng tắt máy, sợ bị Lâm Hữu Triết nhớ tên.
Trong phòng khách nhà họ Sở.
Vẻ mặt Park Kyung Nam trắng bệch, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Lâm Hữu Triết.
Hắn từng có may mắn gặp mặt vị quản lý này một lần, đối phương cậy thế là người của tập đoàn Tiêu Thị nên khí thế vô cùng cao ngạo.
Bình luận facebook