Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79 Cậu có người yêu rồi sao?”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Long Diệu, ở Giang Thành, ngoài khách sạn Cẩm Giang ra còn có nơi nào cao cấp hơn không?”
Lâm Hữu Triết gọi điện thoại.
“Thưa anh, còn có một nhà hàng âm nhạc có tên là Bầu Trời Sao Băng, vô cùng nổi tiếng ở Giang Thành, nằm ở tầng cao nhất trong tòa nhà Long Mậu ở trung tâm thành phố”.
Long Diệu lập tức trả lời.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Hữu Triết cúp máy, đi thẳng đến tòa nhà Long Mậu.
Anh đang chuẩn bị vào thang máy, phía sau truyền tới giọng nói vui mừng: “Hữu Triết?”
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy Liễu Thiên Nghệ.
Cô ta vẫn xinh đẹp kiều diễm nhưng trên mặt lại mang vẻ u buồn, xem ra tâm trạng không tốt lắm.
“Chào lớp trưởng, sao cậu lại ở đây?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Đừng nhắc nữa, không biết chị mình đã gặp phải chuyện gì, cả người đã chịu cú sốc rất lớn, bây giờ đang ở trong bệnh viện điều trị”.
“Mình tới mua cho chị ấy chút đồ dinh dưỡng, bồi bổ cơ thể”.
Liễu Thiên Nghệ nói với giọng điệu bất lực.
Lâm Hữu Triết yên lặng gật đầu, không nói gì.
Anh biết rõ vì sao Liễu Thiên Thiên bị dọa sợ, nhưng cũng coi như báo ứng của cô ta, chẳng có gì đáng nói.
“Hữu Triết, sao cậu lại tới đây?”
Liễu Thiên Nghệ nhìn Lâm Hữu Triết đến đây một mình, nên tò mò hỏi.
“Mình đi lên nhà hàng Bầu Trời Sao Băng ở tầng trên, hai ngày nữa là ngày kỉ niệm quen nhau của mình và vợ, mình muốn bao trọn nhà hàng đó để cùng dùng bữa tối với cô ấy”.
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết bình thản nhưng khóe miệng đã nở nụ cười.
“Vợ ư... cậu kết hôn rồi sao?”
Liễu Thiên Nghệ ngờ vực trợn tròn hai mắt, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.
Nhưng cô ta lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười gượng gạo: “Không phải cậu vừa xuất ngũ sao, kết hôn từ bao giờ, sao không mời bạn học đến uống rượu mừng, thật không có nghĩa khí gì cả”.
“Mình vẫn chưa đi đăng ký kết hôn, cũng chưa tổ chức lễ cưới”.
Lâm Hữu Triết điềm nhiên nói.
Nghe tới đây, trong lòng Liễu Thiên Nghệ thầm vui mừng.
“Lớp trưởng, cậu đang cười sao?”
Lâm Hữu Triết nghi ngờ nhìn cô ta.
Liễu Thiên Nghệ vội vàng phủ nhận, vội nói: “À, quản lý của nhà hàng Bầu Trời Sao Băng là bạn đại học của mình, cậu muốn bao trọn nhà hàng rất khó, nhưng muốn đặt chỗ ngồi có lẽ được, cậu và mình cùng lên đi”.
Dứt lời, cô ta và Lâm Hữu Triết bước vào trong thang máy.
“Bao trọn nhà hàng đó rất khó sao?”
Lâm Hữu Triết thắc mắc.
“Bởi vì nhà hàng này rất nổi tiếng ở Giang Thành, ăn cơm ở đây thường nhìn thấy sao băng bay qua trên bầu trời, là lựa chọn hàng đầu của các đôi tình nhân khi cùng ăn tối”.
“Bình thường mình muốn đến đây ăn cơm, ít nhất cũng phải đặt chỗ trước nửa tháng, bây giờ cậu chỉ còn hai ngày, có lẽ chỗ ngồi cũng không đặt kịp”.
“Bao cả nhà hàng lại càng không có khả năng, ai sẽ vì chút tiền mà đắc tội với toàn bộ khách hàng chứ?”
Liễu Thiên Nghệ kiên nhẫn giải thích.
Lâm Hữu Triết gật đầu, cũng coi như đã hiểu.
Nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định này, nếu không thể bao trọn thì mua luôn lại là được.
Đến trước nhà hàng âm nhạc, quản lý đại sảnh đã đứng chờ ở đó.
“Thiên Nghệ, đã lâu không gặp, mình nhớ cậu chết mất”.
Người vừa lên tiếng là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, khá giống mấy chàng trai trẻ hay làm nũng, vừa nhìn thấy Liễu Thiên Nghệ lập tức muốn tới ôm chầm lấy.
Liễu Thiên Nghệ hơi biến sắc, vội vàng kéo lấy cánh tay của Lâm Hữu Triết, mỉm cười giới thiệu: “A Xán, giới thiệu với cậu đây là bạn trai mình, tên là Lâm Hữu Triết, bọn mình tới tìm cậu là có chuyện muốn bàn”.
Lâm Hữu Triết nhíu mày, vốn dĩ định rút tay ra nhưng không ngờ lại bị Liễu Thiên Nghệ ôm chặt lấy, ngay cả chỗ nhạy cảm kia cũng dán sát vào.
“Ha ha, cậu có người yêu rồi sao?”
Nụ cười của A Xán cứng ngắc, ánh mắt nhìn Lâm Hữu Triết trở nên lạnh lùng.
Lâm Hữu Triết có thể nhìn ra người đàn ông tên A Xán này thích Liễu Thiên Nghệ.
“Nói đi, hai người tìm tôi có việc gì?”
Thái độ của A Xán thay đổi một trăm tám mươi độ, lạnh lùng hỏi.
“Long Diệu, ở Giang Thành, ngoài khách sạn Cẩm Giang ra còn có nơi nào cao cấp hơn không?”
Lâm Hữu Triết gọi điện thoại.
“Thưa anh, còn có một nhà hàng âm nhạc có tên là Bầu Trời Sao Băng, vô cùng nổi tiếng ở Giang Thành, nằm ở tầng cao nhất trong tòa nhà Long Mậu ở trung tâm thành phố”.
Long Diệu lập tức trả lời.
“Tôi biết rồi”.
Lâm Hữu Triết cúp máy, đi thẳng đến tòa nhà Long Mậu.
Anh đang chuẩn bị vào thang máy, phía sau truyền tới giọng nói vui mừng: “Hữu Triết?”
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy Liễu Thiên Nghệ.
Cô ta vẫn xinh đẹp kiều diễm nhưng trên mặt lại mang vẻ u buồn, xem ra tâm trạng không tốt lắm.
“Chào lớp trưởng, sao cậu lại ở đây?”
Lâm Hữu Triết hỏi.
“Đừng nhắc nữa, không biết chị mình đã gặp phải chuyện gì, cả người đã chịu cú sốc rất lớn, bây giờ đang ở trong bệnh viện điều trị”.
“Mình tới mua cho chị ấy chút đồ dinh dưỡng, bồi bổ cơ thể”.
Liễu Thiên Nghệ nói với giọng điệu bất lực.
Lâm Hữu Triết yên lặng gật đầu, không nói gì.
Anh biết rõ vì sao Liễu Thiên Thiên bị dọa sợ, nhưng cũng coi như báo ứng của cô ta, chẳng có gì đáng nói.
“Hữu Triết, sao cậu lại tới đây?”
Liễu Thiên Nghệ nhìn Lâm Hữu Triết đến đây một mình, nên tò mò hỏi.
“Mình đi lên nhà hàng Bầu Trời Sao Băng ở tầng trên, hai ngày nữa là ngày kỉ niệm quen nhau của mình và vợ, mình muốn bao trọn nhà hàng đó để cùng dùng bữa tối với cô ấy”.
Giọng điệu của Lâm Hữu Triết bình thản nhưng khóe miệng đã nở nụ cười.
“Vợ ư... cậu kết hôn rồi sao?”
Liễu Thiên Nghệ ngờ vực trợn tròn hai mắt, trong lòng bỗng thấy hụt hẫng.
Nhưng cô ta lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, nở nụ cười gượng gạo: “Không phải cậu vừa xuất ngũ sao, kết hôn từ bao giờ, sao không mời bạn học đến uống rượu mừng, thật không có nghĩa khí gì cả”.
“Mình vẫn chưa đi đăng ký kết hôn, cũng chưa tổ chức lễ cưới”.
Lâm Hữu Triết điềm nhiên nói.
Nghe tới đây, trong lòng Liễu Thiên Nghệ thầm vui mừng.
“Lớp trưởng, cậu đang cười sao?”
Lâm Hữu Triết nghi ngờ nhìn cô ta.
Liễu Thiên Nghệ vội vàng phủ nhận, vội nói: “À, quản lý của nhà hàng Bầu Trời Sao Băng là bạn đại học của mình, cậu muốn bao trọn nhà hàng rất khó, nhưng muốn đặt chỗ ngồi có lẽ được, cậu và mình cùng lên đi”.
Dứt lời, cô ta và Lâm Hữu Triết bước vào trong thang máy.
“Bao trọn nhà hàng đó rất khó sao?”
Lâm Hữu Triết thắc mắc.
“Bởi vì nhà hàng này rất nổi tiếng ở Giang Thành, ăn cơm ở đây thường nhìn thấy sao băng bay qua trên bầu trời, là lựa chọn hàng đầu của các đôi tình nhân khi cùng ăn tối”.
“Bình thường mình muốn đến đây ăn cơm, ít nhất cũng phải đặt chỗ trước nửa tháng, bây giờ cậu chỉ còn hai ngày, có lẽ chỗ ngồi cũng không đặt kịp”.
“Bao cả nhà hàng lại càng không có khả năng, ai sẽ vì chút tiền mà đắc tội với toàn bộ khách hàng chứ?”
Liễu Thiên Nghệ kiên nhẫn giải thích.
Lâm Hữu Triết gật đầu, cũng coi như đã hiểu.
Nhưng anh vẫn không từ bỏ ý định này, nếu không thể bao trọn thì mua luôn lại là được.
Đến trước nhà hàng âm nhạc, quản lý đại sảnh đã đứng chờ ở đó.
“Thiên Nghệ, đã lâu không gặp, mình nhớ cậu chết mất”.
Người vừa lên tiếng là một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, khá giống mấy chàng trai trẻ hay làm nũng, vừa nhìn thấy Liễu Thiên Nghệ lập tức muốn tới ôm chầm lấy.
Liễu Thiên Nghệ hơi biến sắc, vội vàng kéo lấy cánh tay của Lâm Hữu Triết, mỉm cười giới thiệu: “A Xán, giới thiệu với cậu đây là bạn trai mình, tên là Lâm Hữu Triết, bọn mình tới tìm cậu là có chuyện muốn bàn”.
Lâm Hữu Triết nhíu mày, vốn dĩ định rút tay ra nhưng không ngờ lại bị Liễu Thiên Nghệ ôm chặt lấy, ngay cả chỗ nhạy cảm kia cũng dán sát vào.
“Ha ha, cậu có người yêu rồi sao?”
Nụ cười của A Xán cứng ngắc, ánh mắt nhìn Lâm Hữu Triết trở nên lạnh lùng.
Lâm Hữu Triết có thể nhìn ra người đàn ông tên A Xán này thích Liễu Thiên Nghệ.
“Nói đi, hai người tìm tôi có việc gì?”
Thái độ của A Xán thay đổi một trăm tám mươi độ, lạnh lùng hỏi.
Bình luận facebook