Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78 “Hóa ra em có ý định này”.
Hơn nữa, anh cũng không thiếu tiền.
“Hừ, coi như cậu có lương tâm”.
Tần Hương Lan lườm mắt, cảm thấy Lâm Hữu Triết thuận mắt hơn đôi chút, nhưng vẫn kiên trì muốn đuổi anh đi.
Trong lòng Sở Hạ Vũ tức giận, kéo Lâm Hữu Triết vào trong phòng.
Sau khi khóa cửa, Sở Hạ Vũ lập tức cầm cuốn lịch lên, cẩn thận lật xem.
“Hạ Vũ, em đang xem gì thế?”
Lâm Hữu Triết nghi ngờ hỏi.
“Em đã xem ngày thích hợp, chúng ta lén đi đăng kí kết hôn đi”.
Sở Hạ Vũ ngẩng đầu, chu miệng nói: “Mẹ thật sự rất quá đáng, những lời như thế cũng nói ra được, em thật sự hết cách với bà ấy, đám cưới sau này có thể tổ chức bù, chúng ta xác định trước quan hệ đã, bọn họ sẽ không nói được gì nữa, cũng sẽ không sắp xếp cho em đi xem mắt nữa”.
“Hóa ra em có ý định này”.
Lâm Hữu Triết lắc đầu gượng cười.
Anh vuốt mái tóc dài của cô, cười nói: “Yên tâm đi, anh không để bụng những lời mà cô nói đâu, lợi nhuận của công trình đó anh cũng không quan tâm lắm”.
“Hữu Triết!”
Sở Hạ Vũ giậm chân: “Em không biết anh đã dùng cách gì để khiến nhà họ Tiêu chuyển nhượng lại công trình này cho em, nhưng chắc chắn lại tìm Long Diệu giúp đỡ phải không?”
“Mặc dù anh và Long Diệu từng có quan hệ thân thiết, nhưng ân tình cũng sẽ có một ngày dùng hết, anh không thể dựa mãi vào người khác, chúng ta thành thực cố gắng kiếm tiền, đủ sống qua ngày là được rồi, em không cần anh phải cực kỳ giàu có, anh hiểu không?”
“Anh biết mà”.
Lâm Hữu Triết vội vàng gật đầu, ánh mắt chân thành.
Anh biết điều đó, vì thế mới hủy bỏ đám cưới vốn dự định tổ chức ở khách sạn Cẩm Giang trong tuần này, anh lo lắng Sở Hạ Vũ bị dọa sợ.
Chờ đến khi nhà họ Sở có thể kiếm được tiền nhờ sự giúp đỡ của anh, cảm nhận được cuộc sống thực sự của người có tiền, anh sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng, Sở Hạ Vũ cũng có thể yên tâm thoải mái mà đón nhận.
“À Hữu Triết, hai ngày nữa là tới ngày kỷ niệm chúng ta quen nhau, hôm đó chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé”.
Sở Hạ Vũ nhìn chằm chằm cuốn lịch đột nhiên nói.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết lóe sáng, suýt nữa anh quên mất chuyện này.
Anh vội vàng đứng dậy: “Hạ Vũ, anh có việc gấp phải xử lý, mấy hôm nữa anh lại tới tìm em”.
Nói xong, Lâm Hữu Triết rời đi luôn.
Sở Hạ Vũ đang muốn giữ anh lại nhưng đã không thấy bóng dáng Lâm Hữu Triết đâu nữa.
Cô tức giận giậm chân bịch bịch.
Tên này thật là, vừa nói với anh ngày kỉ niệm đã bỏ chạy nhanh như vậy, trong lòng anh rốt cuộc có cô không vậy?
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết đã tới trung tâm thành phố.
Ngày kỉ niệm là một chuyện lớn, không thể qua loa được.
Hơn nữa anh và Sở Hạ Vũ đã cách biệt tám năm, ngày kỉ niệm quen nhau đầu tiên sau tám năm càng phải chuẩn bị thật long trọng.
“Hừ, coi như cậu có lương tâm”.
Tần Hương Lan lườm mắt, cảm thấy Lâm Hữu Triết thuận mắt hơn đôi chút, nhưng vẫn kiên trì muốn đuổi anh đi.
Trong lòng Sở Hạ Vũ tức giận, kéo Lâm Hữu Triết vào trong phòng.
Sau khi khóa cửa, Sở Hạ Vũ lập tức cầm cuốn lịch lên, cẩn thận lật xem.
“Hạ Vũ, em đang xem gì thế?”
Lâm Hữu Triết nghi ngờ hỏi.
“Em đã xem ngày thích hợp, chúng ta lén đi đăng kí kết hôn đi”.
Sở Hạ Vũ ngẩng đầu, chu miệng nói: “Mẹ thật sự rất quá đáng, những lời như thế cũng nói ra được, em thật sự hết cách với bà ấy, đám cưới sau này có thể tổ chức bù, chúng ta xác định trước quan hệ đã, bọn họ sẽ không nói được gì nữa, cũng sẽ không sắp xếp cho em đi xem mắt nữa”.
“Hóa ra em có ý định này”.
Lâm Hữu Triết lắc đầu gượng cười.
Anh vuốt mái tóc dài của cô, cười nói: “Yên tâm đi, anh không để bụng những lời mà cô nói đâu, lợi nhuận của công trình đó anh cũng không quan tâm lắm”.
“Hữu Triết!”
Sở Hạ Vũ giậm chân: “Em không biết anh đã dùng cách gì để khiến nhà họ Tiêu chuyển nhượng lại công trình này cho em, nhưng chắc chắn lại tìm Long Diệu giúp đỡ phải không?”
“Mặc dù anh và Long Diệu từng có quan hệ thân thiết, nhưng ân tình cũng sẽ có một ngày dùng hết, anh không thể dựa mãi vào người khác, chúng ta thành thực cố gắng kiếm tiền, đủ sống qua ngày là được rồi, em không cần anh phải cực kỳ giàu có, anh hiểu không?”
“Anh biết mà”.
Lâm Hữu Triết vội vàng gật đầu, ánh mắt chân thành.
Anh biết điều đó, vì thế mới hủy bỏ đám cưới vốn dự định tổ chức ở khách sạn Cẩm Giang trong tuần này, anh lo lắng Sở Hạ Vũ bị dọa sợ.
Chờ đến khi nhà họ Sở có thể kiếm được tiền nhờ sự giúp đỡ của anh, cảm nhận được cuộc sống thực sự của người có tiền, anh sẽ tổ chức một đám cưới thật hoành tráng, Sở Hạ Vũ cũng có thể yên tâm thoải mái mà đón nhận.
“À Hữu Triết, hai ngày nữa là tới ngày kỷ niệm chúng ta quen nhau, hôm đó chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé”.
Sở Hạ Vũ nhìn chằm chằm cuốn lịch đột nhiên nói.
Ánh mắt Lâm Hữu Triết lóe sáng, suýt nữa anh quên mất chuyện này.
Anh vội vàng đứng dậy: “Hạ Vũ, anh có việc gấp phải xử lý, mấy hôm nữa anh lại tới tìm em”.
Nói xong, Lâm Hữu Triết rời đi luôn.
Sở Hạ Vũ đang muốn giữ anh lại nhưng đã không thấy bóng dáng Lâm Hữu Triết đâu nữa.
Cô tức giận giậm chân bịch bịch.
Tên này thật là, vừa nói với anh ngày kỉ niệm đã bỏ chạy nhanh như vậy, trong lòng anh rốt cuộc có cô không vậy?
Ở một diễn biến khác, Lâm Hữu Triết đã tới trung tâm thành phố.
Ngày kỉ niệm là một chuyện lớn, không thể qua loa được.
Hơn nữa anh và Sở Hạ Vũ đã cách biệt tám năm, ngày kỉ niệm quen nhau đầu tiên sau tám năm càng phải chuẩn bị thật long trọng.
Bình luận facebook