Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86 Giờ biết trả tiền kiểu gì?
Mặc dù anh không để ý, nhưng nghe mãi rồi cũng thấy nhức đầu.
Với tư cách là chủ nhân của tòa nhà Long Mậu, đúng ra Lâm Hữu Triết đi mua đồ đâu cần trả tiền, nhưng anh không muốn Sở Hạ Vũ kinh ngạc quá mức, nên anh đành chọn làm một khách hàng bình thường, bỏ tiền túi ra trả.
“Chào anh, đây là đồ mà chị nhà đã chọn ạ, tổng cộng ba nghìn tám trăm tệ”.
Nhân viên bán hàng đang nở nụ cười thân thiện chờ anh trả tiền, nhưng trong lòng cô ta thì lại cảm thấy vô cùng khinh thường.
Thời đại nào rồi, đưa một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đi mua đồ mà chỉ chi có ba nghìn tám trăm tệ, đúng là keo kiệt.
Lâm Hữu Triết vô cùng cảm động, anh hiểu rằng vì Sở Hạ Vũ sợ anh tốn kém, nên cố tình chọn mấy bộ đồ rẻ thôi.
Nhưng đến lúc chuẩn bị trả tiền, anh mới phát hiện ra ví tiền và quyển chứng nhận của anh đều để bên trong áo khoác.
Lần trước Tần Hương Lan làm mất áo khoác của anh rồi nên ví tiền cũng mất luôn.
Giờ biết trả tiền kiểu gì?
Thấy Lâm Hữu Triết đứng như trời trồng ở đó, nhân viên bán hàng càng lộ rõ vẻ khinh thường.
Sở Hạ Vũ cười gượng, cầm điện thoại ra nói: “Để em trả đi, anh không nhớ là hôm qua anh đưa hết tiền lương cho em rồi à, nếu mà anh còn tiền thì chắc em phải nghi ngờ là anh có quỹ đen đó”.
Nghe vậy nhân viên thu nhân mới lộ rõ vẻ đã hiểu.
Hóa ra là “nóc nhà” quản lý hết tiền rồi, bảo sao nhìn ki bo vậy.
Lâm Hữu Triết còn đang cảm động vì sự chu đáo và tinh tế của Sở Hạ Vũ, thì bỗng có tiếng cười giễu cợt vang lên.
“Không lẽ nào, giờ đi dạo phố mà còn để phụ nữ trả tiền ấy hả, Lâm Hữu Triết anh có vẻ quê nhỉ?”
Anh quay đầu nhìn lại, thì ra là Sở Văn Xương, hắn còn đang đi cùng một cô em trẻ tuổi xinh đẹp.
“Sở Văn Xương, anh làm gì ở đây?”
Sở Hạ Vũ trợn mắt nhìn, cô nắm chặt lấy bàn tay Lâm Hữu Triết.
“Nghe cô nói kìa, cửa hàng này cũng chẳng phải do cô mở, vậy thì lý do gì mà tôi không thể đến, tôi đi mua đồ cho bạn gái tôi, có vấn đề gì sao?”
Sở Văn Xương tỏ vẻ đắc ý, sau đó quay sang nói với cô ả bên cạnh: “Vợ yêu, vợ cứ thoải mái chọn đồ trong này, thấy thích đồ nào cứ nói với chồng, chồng sẽ mua cho”.
“Chồng đâu giống như ai kia, đi mua đồ mà còn phải để phụ nữ trả tiền, thằng đàn ông như vậy thì có khác gì đồ rác rưởi, chi bằng đập đầu vào tường chết luôn cho rồi”.
“Cảm ơn chồng yêu, yêu chồng nhất!”
Cô ả hôn lấy hôn để Sở Văn Xương, rồi chạy ngay đi chọn quần áo.
Cô ta không để tâm đến mẫu mã, chỉ chăm chăm nhìn giá, bộ nào tiền hơn nghìn tệ đổ lên thì chọn, mà đã chọn là phải chọn cả đống.
Loanh quanh một vòng tổng tiền đã lên đến mấy chục nghìn tệ.
Sở Văn Xương nhìn Lâm Hữu Triết với vẻ đắc ý, cười mỉa: “Lâm Hữu Triết à, anh xem anh làm lính tám năm mà càng làm càng chẳng có tiền đồ gì cả, còn không có nổi tiền để mua quần áo tặng em gái tôi, đúng là đồ bỏ đi!”
Lâm Hữu Triết liếc nhìn hắn, không nói gì.
Với tư cách là chủ nhân của tòa nhà Long Mậu, đúng ra Lâm Hữu Triết đi mua đồ đâu cần trả tiền, nhưng anh không muốn Sở Hạ Vũ kinh ngạc quá mức, nên anh đành chọn làm một khách hàng bình thường, bỏ tiền túi ra trả.
“Chào anh, đây là đồ mà chị nhà đã chọn ạ, tổng cộng ba nghìn tám trăm tệ”.
Nhân viên bán hàng đang nở nụ cười thân thiện chờ anh trả tiền, nhưng trong lòng cô ta thì lại cảm thấy vô cùng khinh thường.
Thời đại nào rồi, đưa một người phụ nữ xinh đẹp như vậy đi mua đồ mà chỉ chi có ba nghìn tám trăm tệ, đúng là keo kiệt.
Lâm Hữu Triết vô cùng cảm động, anh hiểu rằng vì Sở Hạ Vũ sợ anh tốn kém, nên cố tình chọn mấy bộ đồ rẻ thôi.
Nhưng đến lúc chuẩn bị trả tiền, anh mới phát hiện ra ví tiền và quyển chứng nhận của anh đều để bên trong áo khoác.
Lần trước Tần Hương Lan làm mất áo khoác của anh rồi nên ví tiền cũng mất luôn.
Giờ biết trả tiền kiểu gì?
Thấy Lâm Hữu Triết đứng như trời trồng ở đó, nhân viên bán hàng càng lộ rõ vẻ khinh thường.
Sở Hạ Vũ cười gượng, cầm điện thoại ra nói: “Để em trả đi, anh không nhớ là hôm qua anh đưa hết tiền lương cho em rồi à, nếu mà anh còn tiền thì chắc em phải nghi ngờ là anh có quỹ đen đó”.
Nghe vậy nhân viên thu nhân mới lộ rõ vẻ đã hiểu.
Hóa ra là “nóc nhà” quản lý hết tiền rồi, bảo sao nhìn ki bo vậy.
Lâm Hữu Triết còn đang cảm động vì sự chu đáo và tinh tế của Sở Hạ Vũ, thì bỗng có tiếng cười giễu cợt vang lên.
“Không lẽ nào, giờ đi dạo phố mà còn để phụ nữ trả tiền ấy hả, Lâm Hữu Triết anh có vẻ quê nhỉ?”
Anh quay đầu nhìn lại, thì ra là Sở Văn Xương, hắn còn đang đi cùng một cô em trẻ tuổi xinh đẹp.
“Sở Văn Xương, anh làm gì ở đây?”
Sở Hạ Vũ trợn mắt nhìn, cô nắm chặt lấy bàn tay Lâm Hữu Triết.
“Nghe cô nói kìa, cửa hàng này cũng chẳng phải do cô mở, vậy thì lý do gì mà tôi không thể đến, tôi đi mua đồ cho bạn gái tôi, có vấn đề gì sao?”
Sở Văn Xương tỏ vẻ đắc ý, sau đó quay sang nói với cô ả bên cạnh: “Vợ yêu, vợ cứ thoải mái chọn đồ trong này, thấy thích đồ nào cứ nói với chồng, chồng sẽ mua cho”.
“Chồng đâu giống như ai kia, đi mua đồ mà còn phải để phụ nữ trả tiền, thằng đàn ông như vậy thì có khác gì đồ rác rưởi, chi bằng đập đầu vào tường chết luôn cho rồi”.
“Cảm ơn chồng yêu, yêu chồng nhất!”
Cô ả hôn lấy hôn để Sở Văn Xương, rồi chạy ngay đi chọn quần áo.
Cô ta không để tâm đến mẫu mã, chỉ chăm chăm nhìn giá, bộ nào tiền hơn nghìn tệ đổ lên thì chọn, mà đã chọn là phải chọn cả đống.
Loanh quanh một vòng tổng tiền đã lên đến mấy chục nghìn tệ.
Sở Văn Xương nhìn Lâm Hữu Triết với vẻ đắc ý, cười mỉa: “Lâm Hữu Triết à, anh xem anh làm lính tám năm mà càng làm càng chẳng có tiền đồ gì cả, còn không có nổi tiền để mua quần áo tặng em gái tôi, đúng là đồ bỏ đi!”
Lâm Hữu Triết liếc nhìn hắn, không nói gì.
Bình luận facebook