Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88 “Chuyện này không liên quan gì đến tôi”.
“Có gì từ từ nói, đâu phải tôi không trả tiền!”
Sở Văn Xương vội vàng giải thích.
Nhân viên thu nhân ừ một tiếng, bảo nhân viên anh ninh trở về vị trí.
Cô ta bĩu môi: “Thật đúng là không hiểu được, người bình thường ai lại ném xuống đất rồi dẫm đạp lên như thế? Nếu khách hàng mua nhầm thì chỉ cần nói lý do là có thể hoàn hàng, nhưng mà cô ta làm vậy thì giờ có muốn trả lại cũng không được!”
Sở Văn Xương bặm môi, không nói được lời nào.
Cô ả đứng sau lưng hắn thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Lâm Hữu Triết đứng gần đó thấy vậy chỉ biết nhếch mép cười.
Thật ra chiếc váy này chỉ vài trăm tệ, nhưng giờ anh đã là chủ của tòa nhà này, nên bảo chủ cửa hàng này sửa chút giá là chuyện quá đơn giản.
Đương nhiên cũng tại cô ả này đi dở cái trò mèo ra, nếu không cũng đâu ra nông nỗi này.
“Chồng ơi, làm thế nào bây giờ…”
Cô ả vẫn còn làm nũng.
Sở Văn Xương mặt mày tái mét, hắn vốn định quỵt tiền, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã có thể thuê gian hàng bán trong tòa nhà Long Mậu thì chắc chắn không dễ động đến.
Nhưng giờ trong người hắn cũng chỉ còn một trăm nghìn tệ.
Dạo gần đây nhà họ Sở bị giậm chân mãi ở dự án công viên tưởng niệm. Họ phải bỏ ra tất nhiều tiền để lo lót và tạo mối quan hệ, nên hắn cũng không có tiền tiêu vặt.
“Tóm lại anh có tiền hay không?”
Nhân viên thu ngân thấy Sở Văn Xương đứng ngây ra đó mà không nói lời nào, đành lên tiếng giục.
Sở Văn Xương cắn răng: “Ai nói là tôi không có tiền, cô đợi đấy!”
Dứt lời, Sở Văn Xương rảo bước đi đến trước mặt Sở Hạ Vũ, giơ tay ra nói: “Sở Hạ Vũ, đưa tôi hai trăm nghìn tệ đi, tôi sẽ cầu xin bà tha cho cô, để bà rút lại việc đuổi cô ra khỏi nhà”.
“Anh nói gì?”
Sở Hạ Vũ cười mỉa.
Giờ trên người cô lấy đâu ra hai trăm nghìn tệ, mà kể cả có đi chăng nữa, thì tại sao cô phải đưa cho Sở Văn Xương?
Trở về nhà họ Sở sao, không lẽ lời đề nghị này hấp dẫn đến thế?
Cô chẳng buồn đếm xỉa đến Sở Văn Xương, cô đặt đồ của mình mua lên trên quầy, tính tiền xong thì rời đi.
“Ai cho cô đi!”
Sở Văn Xương kéo lấy cổ tay Sở Hạ Vũ, hai mắt đỏ au.
“Nếu giờ cô đi thì cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc quay lại nhà họ Sở. Hơn nữa chuyện này cũng do cô, nếu cô không xuất hiện ở đây thì sao tôi lại để cô ta làm chuyện này”.
“Chuyện này không liên quan gì đến tôi”.
Sở Hạ Vũ gồng mạnh hất hắn ra.
“Con mất dạy này, đứng lại cho tao!”
Sở Văn Xương tức giận quát lớn, vừa nói vừa giơ tay lên định vả cho Sở Hạ Vũ một bạt tai.
“Bốp!”
m thanh giòn tan vang khắp cửa hàng, nhưng người bị đánh không phải Sở Hạ Vũ.
Sở Văn Xương vội vàng giải thích.
Nhân viên thu nhân ừ một tiếng, bảo nhân viên anh ninh trở về vị trí.
Cô ta bĩu môi: “Thật đúng là không hiểu được, người bình thường ai lại ném xuống đất rồi dẫm đạp lên như thế? Nếu khách hàng mua nhầm thì chỉ cần nói lý do là có thể hoàn hàng, nhưng mà cô ta làm vậy thì giờ có muốn trả lại cũng không được!”
Sở Văn Xương bặm môi, không nói được lời nào.
Cô ả đứng sau lưng hắn thì sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Lâm Hữu Triết đứng gần đó thấy vậy chỉ biết nhếch mép cười.
Thật ra chiếc váy này chỉ vài trăm tệ, nhưng giờ anh đã là chủ của tòa nhà này, nên bảo chủ cửa hàng này sửa chút giá là chuyện quá đơn giản.
Đương nhiên cũng tại cô ả này đi dở cái trò mèo ra, nếu không cũng đâu ra nông nỗi này.
“Chồng ơi, làm thế nào bây giờ…”
Cô ả vẫn còn làm nũng.
Sở Văn Xương mặt mày tái mét, hắn vốn định quỵt tiền, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã có thể thuê gian hàng bán trong tòa nhà Long Mậu thì chắc chắn không dễ động đến.
Nhưng giờ trong người hắn cũng chỉ còn một trăm nghìn tệ.
Dạo gần đây nhà họ Sở bị giậm chân mãi ở dự án công viên tưởng niệm. Họ phải bỏ ra tất nhiều tiền để lo lót và tạo mối quan hệ, nên hắn cũng không có tiền tiêu vặt.
“Tóm lại anh có tiền hay không?”
Nhân viên thu ngân thấy Sở Văn Xương đứng ngây ra đó mà không nói lời nào, đành lên tiếng giục.
Sở Văn Xương cắn răng: “Ai nói là tôi không có tiền, cô đợi đấy!”
Dứt lời, Sở Văn Xương rảo bước đi đến trước mặt Sở Hạ Vũ, giơ tay ra nói: “Sở Hạ Vũ, đưa tôi hai trăm nghìn tệ đi, tôi sẽ cầu xin bà tha cho cô, để bà rút lại việc đuổi cô ra khỏi nhà”.
“Anh nói gì?”
Sở Hạ Vũ cười mỉa.
Giờ trên người cô lấy đâu ra hai trăm nghìn tệ, mà kể cả có đi chăng nữa, thì tại sao cô phải đưa cho Sở Văn Xương?
Trở về nhà họ Sở sao, không lẽ lời đề nghị này hấp dẫn đến thế?
Cô chẳng buồn đếm xỉa đến Sở Văn Xương, cô đặt đồ của mình mua lên trên quầy, tính tiền xong thì rời đi.
“Ai cho cô đi!”
Sở Văn Xương kéo lấy cổ tay Sở Hạ Vũ, hai mắt đỏ au.
“Nếu giờ cô đi thì cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc quay lại nhà họ Sở. Hơn nữa chuyện này cũng do cô, nếu cô không xuất hiện ở đây thì sao tôi lại để cô ta làm chuyện này”.
“Chuyện này không liên quan gì đến tôi”.
Sở Hạ Vũ gồng mạnh hất hắn ra.
“Con mất dạy này, đứng lại cho tao!”
Sở Văn Xương tức giận quát lớn, vừa nói vừa giơ tay lên định vả cho Sở Hạ Vũ một bạt tai.
“Bốp!”
m thanh giòn tan vang khắp cửa hàng, nhưng người bị đánh không phải Sở Hạ Vũ.
Bình luận facebook