Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-82
Chương 82: Thông Minh
“Im hết cho ta.”
Thấy bên dưới bàn tán quá dữ dội, Cầm Vân Ca kích hoạt Hồn Lực khổng lồ của mình quát một tiếng, trong mắt nàng ở dưới chỉ là lũ trẻ nhiều chuyện mà thôi. Tuy nhiên nàng không muốn mất thời gian, lúc này cần phải để họ quen dần cách sinh tồn trong Thăng Thiên Đài, nàng muốn đám nhóc này có thể vượt qua được càng nhiều càng tốt.
Nàng hừ một tiếng rồi nói:
“Ở đây khi ta nói chuyện, bất cứ ai muốn chen miệng thì làm ơn dơ tay lên để phát biểu, các ngươi cứ như thế chỉ làm mất thời gian. Chuyện các ngươi rớt hay đỗ chẳng ảnh hưởng gì đến ta quá nhiều, thế nên nếu các ngươi muốn đạt được lợi ích từ ta thì câm mồm nghe ta nói, tất cả đã rõ chưa.”
Tất cả mọi người sợ sệt đồng thanh
“Vâng”
Nàng híp mắt lại:
“Chúng ta xuất phát sớm nhất có thể, trước tiên ta sẽ cho các ngươi bốc thăm, hai người có con số giống nhau sẽ thành một cặp. Tất cả mọi người không được sử dụng quang não giống như lúc ở trong Thăng Thiên Đài, ta sẽ đứng ra giữ giúp các ngươi, sau đó chúng ta chính thức di chuyển tới Long Thành.
Trong quá trình di chuyển ta không muốn các ngươi rời khỏi phạm vi di chuyển quá ba dặm, đồng thời không được để lộ diện trong tầm mắt của hai tổ đội cùng một lúc. Ta sẽ là người dẫn đường quan sát từ trên cao, tổ đội nào bị quá hai tổ đội phát hiện sẽ phải quỳ nguyên tối hôm đó, không có ngoại lệ.”
Như thế này thì quá rõ ràng rồi, nàng ta muốn bọn họ chơi một trò chơi sinh tồn, ba dặm không quá lớn lại có tới sáu mươi cái tổ đội. Tất cả mọi người sẽ phải tránh nhau ở mức tối đa nếu không muốn bị phạt cùng nhau, nghe được quy định thì Thiên Tiếu lập tức trầm tư suy nghĩ, chắc chắn phải có cách nào đó.
Nghĩ trong đầu rất nhiều nhưng hắn còn phải xem bạn đồng hành của mình là ai nữa, nếu tu vi tốt hơn hắn thì có thể đi đầu, tu vi thấp quá thì đi cuối. Thùng bốc thăm chỉ có 116 tờ giấy, trong khi mọi người ngạc nhiên thì Cầm Vân Ca rút ra bốn vé riêng đưa cho mấy người Thiên Tiếu.
Cùng một tòa thành cũng dễ dàng hòa hợp hơn, những người khác cũng không có ý kiến gì nhiều, đó là do hai cô gái đều che mặt hết rồi. Với nhan sắc của bọn họ nếu để lộ ra nhất định mấy tên mê gái sẽ không để yên, hai nàng biết rõ nhan sắc của mình có thể gây ra rắc rối nên đã chủ động dùng mạng che mặt.
Bắt cặp thì rất nhanh, Dạ Nguyệt cùng hắn ta thành một đội, Dạ Yến và Lý Nhã Kỳ thành một đội. Với chuyện này thì mọi người cũng tỏ ra khá thản nhiên, dù sao với thực lực của bọn họ thì không quá lo lắng, với lại thứ bọn họ giao tranh sẽ chủ yếu là yêu thú mà thôi.
Cả hai đội đều có một người mạnh cận chiến, một người mạnh về tấn công tầm xa, tất cả đều nghĩ mình sẽ thuận lợi đi tới được Long Thành thôi.
“Rồi xuất phát thôi kẻo trễ, trong vòng một tuần đầu tiên các ngươi chỉ được ăn lương khô và di chuyển liên tục, đây cũng là một cách để luyện tập độ ổn định của Hồn Lực đấy. Tối chủ nhật tuần sau chúng ta xem xem có bao nhiêu người phải quỳ hết đêm nhìn những người khác được nghỉ ngơi.”
Giọng của Cầm Vân Ca vang lên, tất cả tản ra, nhìn theo Cầm Vân Ca đang lơ lửng trong không trung rồi nhanh chóng phóng theo.
“Vụt….vụt”
Tiếng người lướt qua nhanh như gió, Thiên Tiếu thì không quá vội như những tổ đội khác, hắn nắm tay Dạ Nguyệt lôi vào một góc trong nhà vệ sinh công cộng. Hắn ta cần một kế hoạch cụ thể trước khi di chuyển liên tục trong một tuần như thế, đây là thói quen từ lúc làm giao hàng rồi, như vậy hắn đỡ tốn xăng hơn, đỡ tốn tiền hơn.
Dạ Nguyệt không muốn ngồi đây quá lâu:
×— QUẢNG CÁO —
“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì mà lôi ta vào đây.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Ngươi thử nghĩ xem, di chuyển liên tục trong phạm vi ba dặm, trên đường có rất nhiều chỗ có vật cản, Cầm Vân Ca không thể bắt chúng ta đi xuyên qua một vài chỗ. Thế nên chắc chắn nàng sẽ dựa theo đường cao tốc để dẫn đường, ngươi không cảm thấy có gì đó lợi dụng được hay sao?”
Dạ Nguyệt nhíu mày:
“Ngươi muốn gì thì nói thẳng ra chứ đừng ấp úng như thế.”
Hắn liếc nhìn một chiếc xe bán tải rồi nói:
“Chúng ta xin quá giang trên một chiếc xe trên đường cao tốc là được, cần gì phải cực khổ chạy bộ như mấy người kia. Cầm Vân Ca muốn chúng ta di chuyển đường bộ chứ đâu nói bắt chúng ta chạy bộ đâu, chưa kể ngồi trong xe thì kiểu gì cũng không bị tổ đội khác phát hiện, dù cho bọn họ có cùng ý tưởng thì cũng mỗi người một xe chứ.”
Dạ Nguyệt mặt sáng lên:
“Ngươi thật là thông minh đấy Thiên Tiếu, như vậy mà cũng nghĩ ra được, khi chúng ta di chuyển trên xe thì dù có một tổ đội cùng chung ý tưởng. Thậm chí ngồi chung xe thì cũng không đến mức bị hai cái tổ đội phát hiện.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Sử dụng cái đầu thì cái thân mới bớt mệt.”
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài đường để xin quá giang, mấy chiếc xe lướt qua nhưng bọn họ không nản lòng mà vẫn kiên trì. Cuối cùng thì cũng có một chiếc xe dừng lại, một tài xế trung niên dừng lại, hai người nhanh chóng chạy qua, đây là đường cao tốc nên không thể để người ta dừng ở đó quá lâu.
Tài xế hỏi:
“Hai người muốn xin quá giang phải không?”
Thiên Tiếu móc ra một cọc tiền dày rồi nói:
“Chúng ta cần đi trên chiếc xe này một tuần, nơi chúng ta muốn ngồi là thùng hàng phía sau, nếu thúc thúc đồng ý thì số tiền này thuộc về ngươi.”
Nhìn tài xế mở thùng xe cho hai người đi vào thì Cầm Vân Ca cười một tiếng, quả nhiên là con trai của người kia, thông minh lanh lợi vô cùng. Nhìn cái đám đang chạy như tên bắn, nhìn ngang ngó dọc mãi thì nàng chỉ biết lắc đầu, tu vi có cao mà không có não thì cũng rất khó có thể thông qua được Thăng Thiên Đài.
Nằm trong một tấm đệm ở bên trong thùng xe Thiên Tiếu vẫn chăm chú nhìn lên trời quan sát, hình bóng của Cầm Vân Ca đã hoàn toàn biến mất. Tính ra thì bọn họ đi nhanh hơn so với những người khác rất nhiều, Cầm Vân Ca thì không thể bỏ lại những người khác được, tốc độ phi hành của nàng cũng chỉ ở mức vừa đủ thôi ‘
×— QUẢNG CÁO —
Đến sáng ngày thứ bảy thì họ đã tới địa điểm tập kết tối chủ nhật, hai người rốt cuộc cũng phải xuống xe.
Thiên Tiếu thở dài:
“Chúng ta chờ ở đây đến sáng thứ hai mới xuất phát, đành phải tìm xe khác để quá giang rồi.”
Dạ Nguyệt cười nhạt:
“Ta lại không nghĩ thế.”
Nàng đi lại chỗ người tài xế lấy ra cái gì đó, rồi đưa thêm hai cọc tiền, người kia nói cái gì đó rồi gật đầu lia lịa.
Đợi nàng quay trở lại hắn khẽ giọng hỏi:
“Ngươi nói gì với tài xế thế?”
Dạ Nguyệt nhún vai:
“Đã lách luật thì phải tận dụng tối đa những thứ chúng ta có, bao gồm cả danh tiếng của Dạ gia, người tài xế đã đồng ý đợi chúng ta tại trạm nghỉ cách đây một dặm rồi. Đợi tối nay tập hợp chúng ta nói cho hai người kia luôn, để bọn họ chạy bộ như vậy thì tội nghiệp.
Ở một diễn biến khác thì dưới dòng sông Dạ Yến và Lý Nhã Kỳ đang ngồi trên một chiếc bè ráp tạm bợ trôi theo dòng nước. Dạ Yến cầm kỹ thương trên tay vô cùng cảnh giác, ở dưới sông lúc nào cũng có thể xuất hiện yêu thú lao lên tấn công, tuy hơi mệt nhưng vẫn đỡ hơn phải chạy bộ, năm hôm đầu hai người bọn họ chạy đến mức mệt chết người.
Dạ Yến có chút lo lắng hỏi:
“Đại tẩu, chúng ta lách luật như thế này liệu có sao không?”
Lý Nhã Kỳ chỉ lên bờ:
“Ngươi sợ thì mời chạy tiếp, ta thì mệt quá rồi, dù phải quỳ thì cũng được nghỉ ngơi xong mới quỳ.”
Nghe nói hợp lý thì thôi, không ai còn ý kiến gì nữa, hai người bọn họ thả trôi theo dòng nước. Bọn họ di chuyển như thế này có hay thật nhưng phải quỳ là cái chắc rồi quá nhiều người dồn ánh mắt về con sông, phát hiện bọn họ là chuyện quá đỗi bình thường mà thôi.
Cầm Vân Ca có chút thất vọng, cuối cùng vẫn chỉ có nhóm Thiên Tiếu đủ thông minh, những người khác cứ tưởng sẽ chịu động não, nào ngờ bọn họ quá ngốc.
“Im hết cho ta.”
Thấy bên dưới bàn tán quá dữ dội, Cầm Vân Ca kích hoạt Hồn Lực khổng lồ của mình quát một tiếng, trong mắt nàng ở dưới chỉ là lũ trẻ nhiều chuyện mà thôi. Tuy nhiên nàng không muốn mất thời gian, lúc này cần phải để họ quen dần cách sinh tồn trong Thăng Thiên Đài, nàng muốn đám nhóc này có thể vượt qua được càng nhiều càng tốt.
Nàng hừ một tiếng rồi nói:
“Ở đây khi ta nói chuyện, bất cứ ai muốn chen miệng thì làm ơn dơ tay lên để phát biểu, các ngươi cứ như thế chỉ làm mất thời gian. Chuyện các ngươi rớt hay đỗ chẳng ảnh hưởng gì đến ta quá nhiều, thế nên nếu các ngươi muốn đạt được lợi ích từ ta thì câm mồm nghe ta nói, tất cả đã rõ chưa.”
Tất cả mọi người sợ sệt đồng thanh
“Vâng”
Nàng híp mắt lại:
“Chúng ta xuất phát sớm nhất có thể, trước tiên ta sẽ cho các ngươi bốc thăm, hai người có con số giống nhau sẽ thành một cặp. Tất cả mọi người không được sử dụng quang não giống như lúc ở trong Thăng Thiên Đài, ta sẽ đứng ra giữ giúp các ngươi, sau đó chúng ta chính thức di chuyển tới Long Thành.
Trong quá trình di chuyển ta không muốn các ngươi rời khỏi phạm vi di chuyển quá ba dặm, đồng thời không được để lộ diện trong tầm mắt của hai tổ đội cùng một lúc. Ta sẽ là người dẫn đường quan sát từ trên cao, tổ đội nào bị quá hai tổ đội phát hiện sẽ phải quỳ nguyên tối hôm đó, không có ngoại lệ.”
Như thế này thì quá rõ ràng rồi, nàng ta muốn bọn họ chơi một trò chơi sinh tồn, ba dặm không quá lớn lại có tới sáu mươi cái tổ đội. Tất cả mọi người sẽ phải tránh nhau ở mức tối đa nếu không muốn bị phạt cùng nhau, nghe được quy định thì Thiên Tiếu lập tức trầm tư suy nghĩ, chắc chắn phải có cách nào đó.
Nghĩ trong đầu rất nhiều nhưng hắn còn phải xem bạn đồng hành của mình là ai nữa, nếu tu vi tốt hơn hắn thì có thể đi đầu, tu vi thấp quá thì đi cuối. Thùng bốc thăm chỉ có 116 tờ giấy, trong khi mọi người ngạc nhiên thì Cầm Vân Ca rút ra bốn vé riêng đưa cho mấy người Thiên Tiếu.
Cùng một tòa thành cũng dễ dàng hòa hợp hơn, những người khác cũng không có ý kiến gì nhiều, đó là do hai cô gái đều che mặt hết rồi. Với nhan sắc của bọn họ nếu để lộ ra nhất định mấy tên mê gái sẽ không để yên, hai nàng biết rõ nhan sắc của mình có thể gây ra rắc rối nên đã chủ động dùng mạng che mặt.
Bắt cặp thì rất nhanh, Dạ Nguyệt cùng hắn ta thành một đội, Dạ Yến và Lý Nhã Kỳ thành một đội. Với chuyện này thì mọi người cũng tỏ ra khá thản nhiên, dù sao với thực lực của bọn họ thì không quá lo lắng, với lại thứ bọn họ giao tranh sẽ chủ yếu là yêu thú mà thôi.
Cả hai đội đều có một người mạnh cận chiến, một người mạnh về tấn công tầm xa, tất cả đều nghĩ mình sẽ thuận lợi đi tới được Long Thành thôi.
“Rồi xuất phát thôi kẻo trễ, trong vòng một tuần đầu tiên các ngươi chỉ được ăn lương khô và di chuyển liên tục, đây cũng là một cách để luyện tập độ ổn định của Hồn Lực đấy. Tối chủ nhật tuần sau chúng ta xem xem có bao nhiêu người phải quỳ hết đêm nhìn những người khác được nghỉ ngơi.”
Giọng của Cầm Vân Ca vang lên, tất cả tản ra, nhìn theo Cầm Vân Ca đang lơ lửng trong không trung rồi nhanh chóng phóng theo.
“Vụt….vụt”
Tiếng người lướt qua nhanh như gió, Thiên Tiếu thì không quá vội như những tổ đội khác, hắn nắm tay Dạ Nguyệt lôi vào một góc trong nhà vệ sinh công cộng. Hắn ta cần một kế hoạch cụ thể trước khi di chuyển liên tục trong một tuần như thế, đây là thói quen từ lúc làm giao hàng rồi, như vậy hắn đỡ tốn xăng hơn, đỡ tốn tiền hơn.
Dạ Nguyệt không muốn ngồi đây quá lâu:
×— QUẢNG CÁO —
“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì mà lôi ta vào đây.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Ngươi thử nghĩ xem, di chuyển liên tục trong phạm vi ba dặm, trên đường có rất nhiều chỗ có vật cản, Cầm Vân Ca không thể bắt chúng ta đi xuyên qua một vài chỗ. Thế nên chắc chắn nàng sẽ dựa theo đường cao tốc để dẫn đường, ngươi không cảm thấy có gì đó lợi dụng được hay sao?”
Dạ Nguyệt nhíu mày:
“Ngươi muốn gì thì nói thẳng ra chứ đừng ấp úng như thế.”
Hắn liếc nhìn một chiếc xe bán tải rồi nói:
“Chúng ta xin quá giang trên một chiếc xe trên đường cao tốc là được, cần gì phải cực khổ chạy bộ như mấy người kia. Cầm Vân Ca muốn chúng ta di chuyển đường bộ chứ đâu nói bắt chúng ta chạy bộ đâu, chưa kể ngồi trong xe thì kiểu gì cũng không bị tổ đội khác phát hiện, dù cho bọn họ có cùng ý tưởng thì cũng mỗi người một xe chứ.”
Dạ Nguyệt mặt sáng lên:
“Ngươi thật là thông minh đấy Thiên Tiếu, như vậy mà cũng nghĩ ra được, khi chúng ta di chuyển trên xe thì dù có một tổ đội cùng chung ý tưởng. Thậm chí ngồi chung xe thì cũng không đến mức bị hai cái tổ đội phát hiện.”
Thiên Tiếu mỉm cười:
“Sử dụng cái đầu thì cái thân mới bớt mệt.”
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài đường để xin quá giang, mấy chiếc xe lướt qua nhưng bọn họ không nản lòng mà vẫn kiên trì. Cuối cùng thì cũng có một chiếc xe dừng lại, một tài xế trung niên dừng lại, hai người nhanh chóng chạy qua, đây là đường cao tốc nên không thể để người ta dừng ở đó quá lâu.
Tài xế hỏi:
“Hai người muốn xin quá giang phải không?”
Thiên Tiếu móc ra một cọc tiền dày rồi nói:
“Chúng ta cần đi trên chiếc xe này một tuần, nơi chúng ta muốn ngồi là thùng hàng phía sau, nếu thúc thúc đồng ý thì số tiền này thuộc về ngươi.”
Nhìn tài xế mở thùng xe cho hai người đi vào thì Cầm Vân Ca cười một tiếng, quả nhiên là con trai của người kia, thông minh lanh lợi vô cùng. Nhìn cái đám đang chạy như tên bắn, nhìn ngang ngó dọc mãi thì nàng chỉ biết lắc đầu, tu vi có cao mà không có não thì cũng rất khó có thể thông qua được Thăng Thiên Đài.
Nằm trong một tấm đệm ở bên trong thùng xe Thiên Tiếu vẫn chăm chú nhìn lên trời quan sát, hình bóng của Cầm Vân Ca đã hoàn toàn biến mất. Tính ra thì bọn họ đi nhanh hơn so với những người khác rất nhiều, Cầm Vân Ca thì không thể bỏ lại những người khác được, tốc độ phi hành của nàng cũng chỉ ở mức vừa đủ thôi ‘
×— QUẢNG CÁO —
Đến sáng ngày thứ bảy thì họ đã tới địa điểm tập kết tối chủ nhật, hai người rốt cuộc cũng phải xuống xe.
Thiên Tiếu thở dài:
“Chúng ta chờ ở đây đến sáng thứ hai mới xuất phát, đành phải tìm xe khác để quá giang rồi.”
Dạ Nguyệt cười nhạt:
“Ta lại không nghĩ thế.”
Nàng đi lại chỗ người tài xế lấy ra cái gì đó, rồi đưa thêm hai cọc tiền, người kia nói cái gì đó rồi gật đầu lia lịa.
Đợi nàng quay trở lại hắn khẽ giọng hỏi:
“Ngươi nói gì với tài xế thế?”
Dạ Nguyệt nhún vai:
“Đã lách luật thì phải tận dụng tối đa những thứ chúng ta có, bao gồm cả danh tiếng của Dạ gia, người tài xế đã đồng ý đợi chúng ta tại trạm nghỉ cách đây một dặm rồi. Đợi tối nay tập hợp chúng ta nói cho hai người kia luôn, để bọn họ chạy bộ như vậy thì tội nghiệp.
Ở một diễn biến khác thì dưới dòng sông Dạ Yến và Lý Nhã Kỳ đang ngồi trên một chiếc bè ráp tạm bợ trôi theo dòng nước. Dạ Yến cầm kỹ thương trên tay vô cùng cảnh giác, ở dưới sông lúc nào cũng có thể xuất hiện yêu thú lao lên tấn công, tuy hơi mệt nhưng vẫn đỡ hơn phải chạy bộ, năm hôm đầu hai người bọn họ chạy đến mức mệt chết người.
Dạ Yến có chút lo lắng hỏi:
“Đại tẩu, chúng ta lách luật như thế này liệu có sao không?”
Lý Nhã Kỳ chỉ lên bờ:
“Ngươi sợ thì mời chạy tiếp, ta thì mệt quá rồi, dù phải quỳ thì cũng được nghỉ ngơi xong mới quỳ.”
Nghe nói hợp lý thì thôi, không ai còn ý kiến gì nữa, hai người bọn họ thả trôi theo dòng nước. Bọn họ di chuyển như thế này có hay thật nhưng phải quỳ là cái chắc rồi quá nhiều người dồn ánh mắt về con sông, phát hiện bọn họ là chuyện quá đỗi bình thường mà thôi.
Cầm Vân Ca có chút thất vọng, cuối cùng vẫn chỉ có nhóm Thiên Tiếu đủ thông minh, những người khác cứ tưởng sẽ chịu động não, nào ngờ bọn họ quá ngốc.
Bình luận facebook