• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (2 Viewers)

  • Chương 369-371

Chương 369: Tâm ma kiếp của Can Anh Túc

Dưới cơ chế của bí thuật che giấu, ngay cả khi Hủy Diệt Ý Cảnh của Can Anh Túc đã miễn cưỡng đạt đến cấp độ của quy tắc thiên địa. Nhưng chênh lệch tu vi quá lớn giữa hai bên vẫn khiến nàng ta bị ép lui về phía sau.

Sau hơn 30 hiệp, nàng ta cảm thấy ý cảnh chi lực trong cơ thể đã cạn kiệt đến cực hạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng ta có thể gặp rắc rối lớn.

Sức mạnh của Đại Đế cảnh, chỉ dựa vào tu vi Hóa Đỉnh cảnh viên mãn, còn kém quá xa.

Đại Tiêu Tiêu, huynh đang làm gì vậy? Mau ra đây đi!

Nếu còn không ra ngoài, chúng ta sẽ đi đời đó.

Ở phía khác, sự chấn động trong lòng năm vị Đại Đế là kinh thiên động địa.

Họ mới ngủ bao nhiêu lâu? Thời đại đã thay đổi như vậy ư? Từ khi nào mà Hóa Đỉnh cảnh lại trở nên mạnh mẽ như vậy?

Không, không phải Hoá Đỉnh cảnh mạnh mà là nữ nhân trước mặt quá khoa trương thôi.

Đặc biệt là ý cảnh mà nàng ta ấy sở hữu, rốt cuộc nó là ý cảnh gì?

Khả năng phòng ngự mạnh đến mức khó tin và khả năng tấn công thậm chí còn biến thái hơn.

Thậm chí năm hư ảnh Đại Đế còn có cảm giác, cũng may có năm người tới, nếu như chỉ có hai ba người tới, e rằng đã bị nữ nhân này hạ gục rồi.

"Mọi người, đừng nương tay, đã đến lúc kết thúc."

"Bí thuật che giấu của ta không thể trụ được nữa rồi."

"Chết tiệt, đối phó với con kiến này mà cũng bế tắc như vậy."

"Ta không hề nương tay, quả thực nữ nhân này quá khó giải quyết."

"Đánh nhanh thắng nhanh, ta đã chuẩn bị ra một đòn toàn lực."

"Được, vậy thì ta sẽ cố gắng hết sức để hạ gục đối phương bằng đòn toàn lực này."

Năm Đại Đế thảo luận nhanh chóng, họ dự định phát huy lực lượng mạnh nhất của mình, cố gắng loại bỏ nữ nhân yêu nghiệt này chỉ bằng một đòn.

Sau ba hiệp đấu bế tắc, ngay khi cả năm Đại Đế tập trung toàn bộ sức mạnh và chuẩn bị tung ra đòn cuối cùng, Can Anh Túc ngay lập tức cảm thấy nguy cơ mạnh mẽ. Đột nhiên sát ý hiện lên trong mắt nàng ta, năng lượng màu đỏ hủy diệt dâng trào.

"Các ngươi thật sự cho rằng ta không làm gì được các ngươi sao? !"

"Tâm ma kiếp, mở cho ta!!" Can Anh Túc giận dữ hét lên, trực tiếp kích hoạt Sinh Tử tâm ma kiếp.

Ngay lập tức, một trường lực kỳ lạ tuôn ra từ cơ thể nàng ta, mọi thứ xung quanh nàng ta ấy dường như đứng yên.

"Tâm ma kiếp? Nữ nhân này làm điều ngu xuẩn gì vậy? Tâm ma kiếp không phải thiên kiếp, không thể dẫn đến lôi kiếp."

"Cô ta muốn chúng ta chết chung sao? Thật ngu xuẩn, cho dù có thể dẫn đến thiên kiếp, cũng không thể làm gì được chúng ta."

"Cô ta đã đánh giá thấp Đại Đế chúng ta rồi, giữa Sinh Tử Cảnh và Đại Đế cảnh có một ranh giới không thể vượt qua."

"Tốt lắm tốt lắm, cô ta đã kích hoạt tâm ma kiếp, vậy chúng ta cũng không cần phí sức nữa, đây chính là tự sát." Năm vị Đại Đế đều cười và thả lỏng.

Nếu như nữ nhân dùng hết sức chiến đấu, có lẽ bọn họ còn kiêng dè một chút nhưng hiện tại cảm nhận được đối phương tiến vào trạng thái tâm ma kiếp, bọn họ không hề có chút hoảng sợ nào.

Tâm ma kiếp đó là cái quái gì chứ. Đó là trận chiến sinh tử giữa bản thân và tâm ma, nếu chiến thắng, người đó có thể bước ra và trở thành cường giả Sinh Tử, nếu thua thì không cần phải nói nữa.

Toàn bộ quá trình phải hoàn toàn tập trung không có bất kỳ sự phân tâm nào. Năm đó khi họ độ tâm ma kiếp, họ đã tìm thấy một nơi cực kỳ yên tĩnh và ẩn nấp để độ qua, còn bây giờ đang trong trận chiến.

Lẽ nào nữ nhân này bị họ ép đến phát điên rồi sao?

Tình trạng hiện nay có thể nói là như vậy. Ngay cả khi họ không cần ra tay thì khả năng cao là nữ nhân này sẽ chết trong tâm ma kiếp.

Thực ra, sau khi Can Anh Túc kích hoạt tâm ma kiếp, nàng ta ấy dường như đã thất thần rồi, hai mắt dán chặt vào khoảng trống dưới đất.

"Ha ha, đây là cảnh tượng nực cười nhất mà ta từng thấy. Ai sẽ giải quyết cô ta."

"Mau lên, sau đó cầm tinh thạch hình thoi kia, mau chóng rời khỏi Đông Vực."

"Ta cũng nghĩ như vậy, Đông Vực quá kì dị, không thể ở lâu!"

"Được rồi, ta sẽ xử lý cô ta." Một hư ảnh Đại Đế thờ ơ đi về phía Can Anh Túc.

Tuy nhiên, họ không hiểu Can Anh Túc.

Ở vương triều Đại Can, Can Anh Túc được mệnh danh là yêu nữ Đông Vực. Từ khi còn nhỏ, nàng ta thường lẻn ra ngoài tìm các thế lực thù địch của vương triều Đại Can để phát tiết sự kìm nén giết chóc của mình.

Khi đó tu vi của nàng ta không cao, nhưng cũng thỉnh thoát giết đối thủ mạnh hơn.

Ngoài độ điên, chỉ số IQ của nàng ta cũng không thể coi thường. Người như vậy có phạm sai lầm cấp thấp trong một trận chiến quan trọng như vậy không? !

Câu trả lời là không.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ngay khi vị Đại Đế tiến gần Can Anh Túc vài bước, ông ta giơ tay lên và chuẩn bị chém ra một đạo thần thông.

Ngay sau đó, hình bóng của Can Anh Túc đột nhiên biến mất.

Thấy vậy, bốn Đại Đế khác cũng hơi sửng sốt.

"Được rồi, Mạnh lão yêu, đây là bí thuật thần thông gì vậy?"

"Trước đây ta chưa từng thấy."

"Giết người là vô hình, ta không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra."

"Xem ra mấy ngàn năm nay không mất công ngủ." Bốn vị Đại Đế đều khen một câu.

Họ cho rằng Can Anh Túc đã bị giết sau khi vị Đại Đế đó giơ tay lên và biến mất không một tiếng động.

Chỉ thấy Đại Đế giơ tay lên, mặt tràn đầy kinh ngạc nói: "Ta, ta không hề thi triển bất kỳ thần thông bí thuật gì!"

"Hả!? Ngươi, ngươi đang nói cái gì? Vậy nữ nhân kia đi đâu rồi?"

"Ta rõ ràng cảm giác được tâm ma kiếp của cô ta đã bị kích phát ra rồi."

"Đúng vậy, ta chưa từng gặp người nào vừa độ tâm ma kiếp vừa chạy trốn."

Những hư ảnh Đại Đế khác nhanh chóng phân tán thần thức, tìm kiếm tung tích của nữ nhân đó. Nhưng sau khi tìm kiếm một lần và hai lần vẫn không tìm thấy gì cả.

Ngay khi họ đang không biết nữ nhân này sử dụng loại bí thuật nào để trốn thoát. Một huyết ảnh lơ lửng phía sau Đại Đế vừa mới tiến lên vài bước.

"Ai nói ta muốn chạy trốn! ~~ Ngươi trả lời sai, cho nên, ngươi chết trước! ~~ Hì hì hì..." Một tiếng cười thâm trầm quỷ dị vang lên.

Tiếng cười thật rợn người*.

Phụt phụt!

Bàn tay của Can Anh Túc đã thâm nhập vào cơ thể của hư ảnh Đại Đế kia.

Một luồng lực lượng đáng sợ và kỳ lạ ngay lập tức giam cầm ta, khiến ông ta không thể di chuyển.

"A!!! Ngươi, ngươi làm gì vậy!!!"Hư ảnh Đại Đế kêu lên.

"Chỉ là một đạo bản nguyên thần niệm đại đế thôi mà ngươi tự mình tới đây cũng được, bản tôn cũng lười ra tay!"Vẻ mặt Can Anh Túc khinh thường nói.

Lúc này, năm vị Đại Đế mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Khí tức và khí chất của nữ nhân này đã hoàn toàn thay đổi. Ngay cả đôi mắt đó, cũng giống như pha lê đỏ, toát ra sát khí khát máu dày đặc.

Chuyện này chuyện này…… Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!

Nàng ta rõ ràng vẫn là nữ nhân vừa rồi, sao có thể giống một người hoàn toàn khác vậy.

"Ngươi, ngươi là ai?" Đại Đế bị Can Anh Túc túm tay kinh ngạc hỏi.

"Ta là ai? Ngươi chỉ là một Đại Đế trung cấp, ngươi cũng đáng hỏi sao?"

"Như một hình phạt cho sự thiếu hiểu biết của ngươi, ta sẽ cho cơ thể của ngươi một món quà."

Ngay sau đó, Can Anh Túc vận chuyển quy tắc chi lực huỷ diệt bằng tay trái của mình.

Sau khi nàng ta xoa xoa xoa, quy tắc chi lực huỷ diệt trực tiếp biến thành một mũi tên dài.

Nàng ta búng nhẹ một cái.

Bùm! !

Hư ảnh Đại Đế bị nổ tung thành từng mảnh, không thể chống cự nhưng vẫn chưa kết thúc ở đó.

Can Anh Túc khẽ móc ngón tay phải, một vòng xoáy hư không đột nhiên xuất hiện ở nơi hư ảnh Đại Đế đó bị tấn công. Sau đó, mũi tên hủy diệt quy tắc lao tới và biến mất.

"Ha ha, hy vọng cơ thể ngươi thích món quà này của ta! ~~" Can Anh Túc cười nói.
Chương 370: Vì huynh ấy, ta bằng lòng

Bốn hư ảnh Đại Đế kia ngơ ra.

Đơ toàn tập.

Chuyện gì vậy?

Xảy ra chuyện gì thế?

Đòn tấn công kia là giả đúng không!

Nữ nhân ban nãy chỉ phối hợp phòng ngự, sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như vậy?

Tâm ma kiếp đã nói ngay từ đầu đâu rồi?

Bốn Đại Đế đầu óc mụ mị, chẳng hiểu chuyện quái gì đang diễn ra cả.

Mà Can Anh Túc, người đã giải quyết một hư ảnh Đại Đế, đồng thời tặng quà xong, từ từ quay đầu nhìn bốn người còn lại.

“Ờm ~~ Để bản tôn xem xem, kẻ tiếp theo là ai nào! ~~” Ánh mắt Can Anh Túc mang vẻ đùa giỡn mà nhìn qua.

Bốn Đại Đế bị ánh mắt của nàng ta lia tới, đều cảm thấy rét run, trong lòng lại có một cảm giác khiếp sợ khó hiểu.

Điều này khiến Đại Đế lộ ra vẻ kinh hãi.

Đã bao nhiêu con trăng rồi.

Bọn họ đã không còn nhớ lần gần nhất có cảm giác này là vào con trăng nào rồi.

Nhưng, nhưng tại sao chỉ một con sâu cái kiến còn chưa đạt tới Sinh Tử Cảnh lại có thể khiến bọn họ có cảm giác này.

Nghĩ không ra, thực sự nghĩ không ra.

“Ủa? ~~ Nếu đã không có ai lên tiếng, vậy bản tôn liền chọn đại một tên nhé.” Can Anh Túc cười nhạt, giơ một ngón tay ra, tùy ý chỉ vào một Đại Đế trong số đó.

“Chọn ngươi nha! ~~”

Vừa dứt lời, từ đầu ngón tay nàng phát ra một lực hủy diệt đầy tính công phá.

Soạt!!

Sức mạnh hủy diệt này giống như cực quang, lập tức bắn ra.

“A!!!”

Hư ảnh Đại Đế kia phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Lão muốn tránh đi, nhưng tốc độ ánh sáng quá nhanh. Nhanh đến mức ngay cả thần thức Đại Đế Cảnh của lão ta không hề phát giác ra được.

Đòn tấn công nhanh chóng ập tới, muốn tránh cũng chẳng tránh được.

Chỉ thấy trên trán xuất hiện một lỗ máu.

Sức mạnh hủy diệt đã chui vào bên trong, bắt đầu tàn phá khắp các ngóc ngách trong cơ thể.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hư ảnh Đại Đế đã bắt đầu tan biến từ phần đầu trở xuống.

“Ngươi...rốt cuộc....là ai....”

Hư ảnh Đại Đế này trợn tròn mắt, nói còn chưa dứt câu, thần niệm gốc đã hoàn toàn bị bóp nát.

“Yên tâm đi! ~~ Món quà này ai ai cũng có phần, cũng không thiếu phần của ngươi đâu ~~~” Can Anh Túc mỉm cười, nói.

Ngón tay nàng ta khẽ ngoắc một cái, thần niệm gốc đang chuẩn bị tiêu tan kia liền hóa thành một vòng xoáy.

Tiếp đó, Can Anh Túc lại bắn vào trong nó một mũi tên hủy diệt.

“Đáng tiếc ~ sức mạnh của cơ thể này quá yếu, nếu không thì nào có cần phải phiền phức đến vậy!~ ” Can Anh Túc bất mãn phàn nàn đôi ba câu.

Ánh mắt dại ra! Ba hư ảnh Đại Đế còn lại, lập tức đơ ra tại chỗ.

Ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.

Trong lòng bọn họ nổi lên một cơn hoảng loạn.

Vòng xoáy xuất hiện sau khi hai hư ảnh Đại Đế kia bị tiêu hủy là thứ gì vậy?

Tại sao khi nhìn thấy vòng xoáy đó, bọn họ lại cảm nhận được nguy hiểm rõ rệt đến vậy.

Rõ ràng chỉ là một tia thần niệm gốc, cho dù thất bại, chỉ tốn vài ngày là có thể khôi phục lại như cũ.

Đây đã là thủ đoạn tương đối đảm bảo an toàn rồi.

Chẳng lẽ nữ nhân này còn có thể lần theo dấu vết của thần niệm để đuổi tới chân thân hay sao?

Không, không thể nào.

Huyền Thiên Giới sao có thể có người sử dụng được phương pháp này chứ.

“Chư vị, sao bây giờ!! Nữ nhân này không thể nào là Toàn Đan Cảnh được, Toàn Đan Cảnh có thần uy ghê gớm như vậy sao??”

“Hay là, chúng ta chuồn trước đã, nữ nhân và Đông Vực này quá quỷ dị.”

Hai hư ảnh Đại Đế trong đám phát biểu ý kiến của mình.

Một hư ảnh Đại Đế khác cũng rũ mắt, nói.

“Ta cũng cảm thấy vậy, không cần thiết phải vì một viên tinh thể mà mạo hiểm lớn đến.....”

Lão ta mới truyền âm được một nửa thì đột nhiên ngưng bặt.

Lần này hoàn toàn không phải là Can Anh Túc ra tay, mà là Đại Đế kia đang...ăn trộm.

“Hử?” Can Anh Túc cau mày, khẽ vung tay lên.

Rắc!!

Khung cảnh xung quanh giống như một tấm gương bị vỡ, hóa thành nhiều mảnh vụn.

Tinh thể hình thoi vốn đang lơ lửng phía sau lưng nàng, giờ lại biến mất không thấy tăm hơi.

Mà hư ảnh Đại Đế truyền âm cuối cùng kia đã nắm trong tay tinh thể ấy, từ vị trí giữa hai Đại Đế kia vọt ra ngoài.

“Hai vị đạo hữu, hai người nhất định phải ngăn nữ nhân này lại, ta mang tiên tinh này tới phía trước đợi hai vị!!!”

Hư ảnh Đại Đế kia sau khi hô xong thì hóa thành một luồng sáng, phi cực nhanh ra bên ngoài.

“Cái quái gì vậy?”

“Ngươi, cái đồ đê tiện nhà ngươi!”

Hai hư ảnh Đại Đế bị một màn này làm cho ngơ ngác.

Rất rõ ràng, Đại Đế kia vừa rồi đã thi triển một loại thuật pháp tương tự với gương ảo ảnh, tạp thời che lấp giác quan của mấy người.

Cái tên đáng chết này muốn độc chiếm tiên tinh, còn muốn lôi hai kẻ bọn họ ra làm bia đỡ đạn.

Ở đâu ra cái gì đó, ở đâu ra mà ngon ăn như vậy được!!

Hai Đại Đế này cực kỳ cáu, nhưng có một người còn cáu hơn cả bọn họ.

Ý cười trong mắt Can Anh Túc đã biến mất, chỉ còn lại u tối.

Nàng ta cũng không ngờ, đối phương lại chơi chiêu này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cũng vì hạn chế của cơ thể, khiến nàng ta không thể lập tức phát hiện ra điểm bất thường.

“Dám đùa giỡn bản tôn, ngươi, là kẻ đầu tiên trong cái thời đại này đấy!” Can Anh Túc vừa nói, vừa vươn một ngón tay chỉ về phương hướng mà đối phương đang chạy trốn.

Soạt!!!

Một mũi tên hủy diệt mang theo luồng sáng chết chóc, lại bắn ra một lần nữa.

Khi mũi tên hủy diệt xuyên qua người lão, lão ta lại đột ngột ném tinh thể hình thoi về phía ngược lại để chắn đòn.

Oành!!!

Mũi tên hủy diệt va vào khối tinh thể hình thoi, không những tiên tinh không bị phá vỡ, mà còn giống như trợ khí, đẩy hư ảnh Đại Đế kia trực tiếp lui ra ngoài.

“Ai ya! ~ Thất thủ rồi ~” Can Anh Túc thở dài nói, lại không có chút để tâm nào.

Nhưng khi nàng ta phàn nàn xong, cơ thể đột nhiên run lên.

“Cầu xin bà, đuổi theo tóm hắn về được không?” Một âm thanh gấp gáp từ trong cơ thể nàng ta truyền ra.

“Ngươi tỉnh rồi à? Đuổi không kịp, sức mạnh của ngươi quá kém, nếu sức mạnh có thể lớn hơn một chút là được rồi! ~~”

“Không, ta biết là ngươi có thể mà, cho dù phải trả giá lớn cỡ nào, ta cũng muốn xin ngươi mang huynh ấy trở lại!”

“Sao phải khổ thế! ~ Hủy diệt chi đạo, gần với vô tình chi đạo, với cái tính cách này của ngươi thì con đường sau này...khó đấy ~”

“Có khó hơn nữa thì chỉ cần huynh ấy còn trên đời, ta sẽ không từ bỏ. Nói một cách đơn giản, nếu không có huynh ấy, ta tu luyện cũng chẳng có ý nghĩa gì!!”

Can Anh Túc nghe xong câu này, cảm xúc trong ánh mắt trở nên phức tạp vô cùng.

Trong lúc sửng sốt, hai hư ảnh Đại Đế trước mặt nàng ta cũng chú ý tới điểm bất thường này.

Không nghĩ ngợi hay do dự gì thêm, hai hư ảnh Đại Đế trực tiếp thi triển bí pháp, phá vỡ không gian, muốn chạy thoát khỏi nơi này.

“Ta cho các ngươi chạy chưa?” Một âm thanh thanh thúy truyền tới.

Soạt soạt!

Hai mũi tên hủy diệt trực tiếp giải quyết xong hai hư ảnh Đại Đế.

Đương nhiên, nàng ta không quên tặng quà.

Ngón tay búng một cái.

Soạt!

Hai vòng xoáy xuất hiện, lại có hai mũi tên hủy diệt bắt vào.

“Ngươi chắc chắn muốn cứu sao? Lần này có thể sẽ khiến ngươi phải trả cái giá không hề nhỏ đâu đó nha! ~~~” Can Anh Túc lẩm bẩm với không khí.

“Chắc chắn!!!” Một giọng nói kiên định khác vang lên.

“Haizzz ~~~ oan nghiệt mà, nam nhân có gì tốt chứ!~~ Thật là phiền phức mà! ~~” Can Anh Túc bày ra cái vẻ đau đầu.

Tiếp đó, hai tay nàng ta kết thành một cái ấn đặc biệt.

Một sức mạnh khủng bố từ trên người nàng từ từ tuôn ra.

“Sau lần cứu giúp này, chỉ e là ngươi sẽ phải bắt đầu lại từ đầu đấy! ~~” Can Anh Túc nhẹ nhàng nói.

“Ta bằng lòng!” Một âm thanh khác cười nhạt, đáp.

“Vậy được rồi, xem ra bản tôn lại phải đợi thêm mấy trăm năm nữa rồi...ủa?? Cái tên này...”

Can Anh Túc đang chuẩn bị thi triển thần pháp thông thiên, thì đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên kỳ lạ.

Sức mạnh kinh hãi thế tục kia cũng dần dần biến mất khỏi người nàng ta.

“Sao vậy, sao vậy??? Sao lại đột nhiên dừng lại thế!” Một âm thanh khác trong cơ thể nàng vội vã hỏi.

“Ngươi có thể yên tâm rồi, cái tên nhóc mà ngươi đang lo lắng, sắp tỉnh rồi.” Can Anh Túc cười đáp.

“Hả? Thật sao! Thế thì tốt rồi, Đại Tiêu Tiêu cũng thật là, sao không tỉnh lại sớm một chút, hại người ta lo lắng muốn chết đi à, thật là đáng ghét mà!!!” Một giọng nói khác bên trong cơ thể phụng phịu nói.

“Đừng vui mừng quá sớm, tên tiểu tử kia chắc là không sao rồi. Nhưng ngươi cưỡng chế mở ra tâm ma kiếp, sức mạnh trong cơ thể đã bị ta tiêu hao bảy tám phần rồi, ngươi phải nghĩ xem làm thế nào để vượt qua tâm ma kiếp đi thôi,” Can Anh Túc bất đắc dĩ nói.

“Hì hì, không sao hết á! ~ Chỉ cần huynh ấy không sao là được!” Một giọng nói khác không đồng tình, đáp.

Can Anh Túc: “……”

Nàng ta trợn trắng mắt. “Bản tôn ngủ đây, không có việc gì thì đừng có làm phiền ta.”

Nói xong, toàn thân Can Anh Túc chấn động kịch liệt, đồng tử giống như thủy tinh đỏ dần rút đi, biến về bình thường.

Chỉ là Can Anh Túc vẫn chưa cảm nhận bản thân đã quay về cơ thể, nàng lập tức ngồi xếp bằng dưới mặt đất, nhắm chặt hai mắt.

Tâm ma kiếp của nàng tới rồi.
Chương 371: Trong tiên tinh vỡ ra một người, ngươi dám tin không

Lúc Can Anh Túc chuẩn bị bắt đầu chuyên tâm vựt qua tâm ma kiếp.

Một bên khác, Đại Đế vừa chạy được đã nhặt theo một viên tiên tinh thi triển độn thuận chạy xa 100km. Phá vỡ quy tắc không gian dùng tốc độ nhanh nhất thi triển thần thuật bỏ chạy. Nhưng mà viên tinh thể lớn như vậy không cách nào mang theo lâu được, thứ đồ này mà chỉ dựa vào sức mạnh ý niệm cơ bản thì căn bản là không mang đi được.

“Hahaha, may mà bản đế chừa một con đường, nếu không thì lại toi mạng như mấy đứa ngu kia.”

“Quá nguy hiểm, từ bao giờ mà Đông Vực lại có một nữ nhân đáng sợ như vậy.”

“Nhưng mà, đã không còn vấn đề gì rồi. Chỉ cần bản đế luyện hóa viên tinh thể này, tu vi hiện tại khẳng định sẽ đột phá giới hạn của Huyền Thiên giới! Tới lúc đó món nợ ngày hôm nay, bản đế sẽ tự tới thanh toán!” Vị đại đế này tâm tình cực tốt, nụ cười vẫn luôn đeo trên mặt.

“Lão quỷ Tu Nhiên này, thứ đồ bên cạnh ông chả nhẽ là thứ thu hút khí tức Tôn Hoàng Thế? Người nào thấy thì người đấy có phần, ông đừng nghĩ ăn được một mình!”

Một thân ảnh đột nhiên xuất hiện cách Đại Đế này không xa, thân ảnh này đột ngột xuất hiện làm Đại Đế Tu Nhiên bị dọa sợ, ông ấy còn tưởng nữ yêu kia đuổi tới nơi rồi. Đưa mắt nhìn lại mới biết, hoá ra là một Đại Đế khác đã quen biết từ lâu. Từ giọng điệu ánh mắt của đối phương ông ấy đại khái đã hiểu được.

Vị Đại Đế này cũng là người bị khí tức của Tôn Hoàng Thế thu hút tới. Chỉ có điều đối phương chậm chân hơn ông ta, vừa đúng lúc bắt gặp bản thân vừa thoát ra sau đó theo tới đây. Đúng là đen đủi!

Ánh mắt của Đại Đế Tu Nhiên bắt đầu âm trầm, nếu kẻ này tới sớm một chút có phải thuận thế kéo hắn xuống nước. Bây giờ bảo vật bị kẻ khác nhìn thấy, vậy thì khó giải quyết rồi. Nếu là lúc bình thường ông ấy khẳng định giải quyết đối phương, hoặc là dùng vũ lực chèn ép đối phương. Nhưng ông ta sau khi toàn mạng trốn thoát, bây giờ lại phát sinh động tĩnh quá lớn nhớ đâu yêu nữ kia đuổi tới, vậy thì đen càng thêm đen.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

“Hoá ra là lão đạo Minh Đức, lâu rồi không gặp, đồ này đúng là thứ thứ thu hút khí tức Tôn Hoàng Thế, vậy ông đã nhìn thấy rồi thì đương nhiên không để ông thiệt. Hay la chúng ta đem vật này ra khỏi khu Đông Vực, ông cũng biết đây là một vùng đất không tốt lành gì.” Đại Đế Tu Nhiên thành thật nói.

“Hả? Hào phóng vậy? Nếu ta nhớ không nhầm, Tu Nhiên lão quỷ, ông nổi tiếng ki bo giảo hoạt, chắc ông định bẫy gì ta hả.” Vị Đại Đế Minh Đức đầy nghi ngờ hỏi lại.

“Ta bây giờ không có lòng cùng ông đấu võ mồm, ông tin thì tin. Nhưng ta nói cho ông, ta bây giờ rất vội, vì lúc lấy viên tinh thể này Đông Vực phát sinh một cỗ nguy cơ khác với bình thường.” Đại Đế Tu Nhiên vừa nói ánh mắt vừa lộ ra vẻ kinh hoàng.

Điều này làm Đại Đế Minh Đức sững sờ, nhìn dáng vẻ của đối phương rất chân thật. Hơn nữa đối phương cũng không có lý do gì để lừa gạt mình. Đông Vực đúng là nơi các Đại Đế không thể tuỳ tiện bước vào.

“Được, vậy chúng ta rời khỏi Đông Vực trước!” Đại Đế Minh Đức tạm thời tin đối phương một lần.

Dù kết quả có thế nào thì ông ấy cũng không thiệt.

“Được, đi thôi.” Đại Đế Tu Nhiên nhẹ nói một câu.

Ánh mắt ông ta phát sáng, đợi tới chỗ an toàn ông ta nhất định tìm cách hố chết người bạn cũ Minh Đức này. Tuy nhiên lúc hai người chuẩn bị dùng thần thuật độn thổ đem viên tiên tinh thể này ra khỏi khu Đông Vực, thì một cỗ sức mạnh khổng lồ từ viên tinh thể truyền ra. Tay của hai người bị viên tinh thể hút chặt lấy, sức mạnh Đại Đế trong người họ lập tức bị hút ra.

“Hả? Chuyện gì! Lão quỷ Tu Nhiên, vậy mà ngươi bẫy ta, muốn hại ta!!” Đại Đế Minh Đức phẫn nộ hét lên.

“Khốn kiếp! Ngươi không nhìn thấy hả, tay của ta cũng bị hút vào? Đúng là gặp xui!” Đại Đế Tu Nhiên bất lực nói.

Rắc rắc!!! Tiếng vỡ nứt vang lên.

Trên bề mặt tiên tinh to 2m xuất hiện vết nứt, ánh sáng cũng bắn ra từ vết nứt, tiên khí nồng đầm bốc ra ngoài bao lấy hai vị Đại Đế kia. Vùng không gian xung quanh như bị chèn ép lại, các loại quy tắc ý cảnh lần lượt xuất hiện tạo thành một cỗ sức mạnh điên cuồng hút tất cả những thứ xung quanh vào trong.

Lúc hai vị Đại Đế còn đang hoang mang sững sờ không biết làm thế nào.

Rắc rắc rắc rắc!

Vết nứt trên viên tiên tinh ngày càng to ra, chỉ một lúc sau hai vị Đại Đế đã bị hút cả cánh tay vào trong, trên tay cảm nhận được một cỗ ấm nóng bao chặt lấy, không cách nào động đậy được.

“Hả? đây, đây là tay ai.”

“Sự sống? Tiên tinh có sự sống??”

Hai vị Đại Đế kinh ngạc hét lên, lần đầu tiên bọn họ trải qua cảnh này nên không biết cần làm gì.

“Hả?? Đại Đế cảnh? không, chỉ có một phần thân thể Đại Đế hoặc là thần niệm.”

“Cách ngươi là ai?? Đưa ta đến đây làm gì?”

Từ trong viên tiên tinh nứt ra một chàng trai, trên mặt đầy địch ý nhìn hai người. Đại Đế? Hừ lão tử bây giờ ghét nhất là Đại Đế đây!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom