• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

  • Chương 373-374

Chương 373: Can Anh Túc cuối cùng cũng không địch lại……tâm ma kiếp

Trước sau không tới một tiếng.

Khu vực trung tâm của sáu thế lực bí ẩn bậc nhất Huyền Thiên Giới đều phát ra từng trận gào thét thảm thiết.

Các bô lão trong tông môn lập tức nhanh chóng chạy tới.

Bởi vì nơi phát ra tiếng hét thảm ấy chính là nơi mà lão tổ của bọn họ đang bế quan ngủ say.

Bọn họ, người nào người nấy sắc mặt trắng bệch, lẽ nào lão tổ xảy ra chuyện gì rồi?

Đợi sau khi các tông phái cử người đi kiểm tra về, tâm trạng tụt dốc.

Xảy ra chuyện rồi!

Lão tổ của bọn họ thực sự xảy ra chuyện rồi.

Vô duyên vô cớ mà trọng thương.

Còn không thì là thần trí không tỉnh táo, rơi vào trạng thái ngủ say hơn.

Đây...rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy.

Rõ ràng suốt mấy nghìn năm qua lão tổ còn đang sống ngon lành, tự nhiên lại xảy ra chuyện vào thời đại này.

Nhất thời, trong lòng của các thế lực đều hoang mang-ing, không ngừng suy đoán.

..........................

Ở một nơi khác,

Lâm Tiêu huy động thân pháp, đã tới chỗ của cô nàng Anh Túc.

Chỉ thấy cô nàng đang xếp bằng trên mặt đất, đôi lông mày nhíu chặt, khí tức trên cơ thể chạy tán loạn.

“Hả? Đây là... tâm ma kiếp?” Lâm Tiêu ngơ ra.

Cô nàng này vậy mà lại đang độ tâm ma kiếp.

Trong hoàn cảnh này, ngộ nhỡ có một tên từ đâu nhảy ra làm phiền, thì sẽ mang tới công kích và nâng độ khó của tâm ma kiếp lên rất nhiều đấy.

Cô nàng này sơ suất quá rồi.

“Chủ nhân, nếu như lúc đó ta không cảm nhận sai, thì cô nàng sau khi mở ra tâm ma kiếp mới có được sức mạnh khó tin đó.” Tháp nhỏ nhìn thấy liền bổ sung một câu.

Lâm Tiêu: ..........

Vậy cũng được nữa hả?

Được rồi, vậy coi như là hắn hiểu nhầm đi.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe nói, tâm ma kiếp có thể cưỡng chế nâng cao sức chiến đấu đấy.

Thấy cô nàng đã bắt đầu tâm ma kiếp rồi, Lâm Tiêu chỉ đành ngồi bên cạnh, bố trí các loại trận pháp phòng ngự.

Nàng đã bảo vệ ta rồi, giờ thì tới lượt ta bảo vệ nàng.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua.

Lâm Tiêu cuối cùng cũng bố trí xong mấy chục cái trận pháp phòng ngự ở ba tầng trong, ba tầng ngoài.

Lại thêm hắn đích thân tọa chấn, cho dù là Đại Đế tới thì cũng có thể gắng trụ một khoảng thời gian.

Xong rồi.

Giờ chỉ có dựa vào chính bản thân nàng ấy thôi.

Cố lên nhé!

Nhưng sau đó, có những chuyện mình càng không mong nó tới thì nó lại cứ tới.

Lại qua thêm một tiếng nữa.

Cô nàng Anh Túc lúc này đang độ kiếp, hô hấp trở nên dồn dập, khí tức càng thêm hỗn loạn.

Trên cơ thể không ngừng xuất hiện vết thương, máu tươi chảy ra ướt đẫm nửa người.

Ánh mắt Lâm Tiêu trầm xuống.

Lúc hắn độ tâm ma kiếp, có thể nói là vô cùng nhẹ nhàng.

Dù gì thì cũng là một thanh niên lớn lên trong sự bảo vệ của Đảng và nhà nước trên trái đất, hắn có thể có tâm ma gì được cơ chứ.

Hơn nữa, trước khi độ tâm ma kiếp, đã gặp được cha mẹ và bác ruột, nuối tiếc duy nhất trong lòng cũng đã được bù đắp rồi.

Đối với Lâm Tiêu ở trạng thái đó thì tâm ma kiếp có thể gọi là cho không.

Nhắm một mắt, mở một mắt là qua rồi.

Nhưng xem trạng thái bây giờ của cô nàng này, dường như có chướng ngại khó vượt qua, cực kỳ không dễ dàng rồi.

Lại qua thêm một tiếng đồng hồ nữa.

Phụt!!

Can Anh Túc rên một tiếng rồi phun ra một bụm máu.

Đồng thời, khí tức linh khí trên người nàng và khí tức sinh mệnh bắt đầu nhanh chóng suy yếu.

“Hử?” Lâm Tiêu nhíu chặt lông mày

Lần này thì rắc rối to rồi. Chắc không phải là độ kiếp thất bại rồi chứ.

Nếu như tâm ma của nàng ấy có uy lực quá lớn, thì thất bại sẽ gần như là tương đương với cái chết.

Lâm Tiêu có chút sốt ruột, hắn phất tay phải lên, tháp Thiên Đạo và đạo khí lò luyện đan đều xuất hiện trước mặt.

“Wow~~ lại lần nữa được thấy mặt trời rồi!!! Chủ nhân, cuối cùng thì ngài cũng gọi ta ra, ta ở trong đó buồn bực muốn chết à. Chủ nhân lần sau kiếm cho ta một người bầu bạn đi, như vậy thì ta sẽ có người để nói chuyện cùng rồi....”

Ngọn lửa nhỏ vừa mới được thả ra đã thao thao bất tuyệt.

Nhưng lập tức liền có một thanh âm khác đánh gãy.

“Im miệng, nhìn cho kỹ tình huống hiện giờ đi đã rồi hãy mở cái miệng của nhà ngươi ra!” Tháp Thiên Đạo hừ hừ đáp.

“Hung dữ cái gì chứ, chẳng phải chỉ là...ủa? Cô bé này sao thế? Sức mạnh sinh mệnh đang nhanh chóng sụt giảm, hơn nữa...lại còn đang độ tâm ma kiếp?” Ngọn lửa nhỏ cuối cùng cũng nhìn thấy tình huống hiện giờ, kinh hãi nói.

Lâm Tiêu nhìn chằm chằm Can Anh Túc, trầm giọng nói: “Gọi các ngươi ra đây là muốn các ngươi nghĩ cách. Các ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, nàng ấy đang độ tâm ma kiếp, vì nhiều nguyên do mà quá trình không được thuận lợi, có cách nào để giúp nàng ấy một chút không?”

Lâm Tiêu cũng không có cách nào khác nên mới phải nhờ tới sự trợ giúp của ngọn lửa nhỏ và tháp nhỏ.

Hai thứ linh đạo này, một cái thì tiền thân là nguyên tố lửa, sống rất lâu rồi, một cái là tháp Thiên Đạo có bối cảnh còn thần bí hơn.

Nếu như bọn chúng đều không biết cách giải quyết thì trên đời này chỉ e là không một ai biết rồi.

Lâm Tiêu vừa nói xong, hai linh đạo đều im lặng một lúc.

“Sao lại là tâm ma kiếp chứ, chỉ cần đổi lại là thiên kiếp khác cho dù có kinh khủng hơn nữa thì cũng vẫn có biện pháp ứng phó, duy chỉ có tâm ma kiếp là phải dựa vào chính mình, người ngoài căn bản là không giúp được dù chỉ là một chút.” Ngọn lửa nhỏ bất đắc dĩ nói.

Lâm Tiêu nghe vậy, tâm trạng càng suy sụp. Nhìn về phía cô nàng Anh Túc đang dần dần mất đi hơi thở của sự sống, ánh mắt hắn đã có chút run rẩy.

Lúc này hắn mới phát hiện, cô nàng này không biết từ lúc nào đã hoàn toàn bước vào trong trái tim hắn, chiếm lấy một vị trí cực kỳ quan trọng trong đó.

Bình thường lúc hai người đấu võ mồm, gây lộn, thì cũng chẳng có cảm giác đặc biệt gì mấy.

Nhưng vào lúc sinh mệnh của đối phương đang dần dần cạn kiệt, hắn mới bừng tỉnh, bất giác nhận ra mức độ quan trọng của đối phương.

Mà trong khoảng thời gian hơn trăm năm tại Huyền Thiên Giới và trái đất, hắn đã hoàn toàn quen với sự tồn tại của đối phương.

Nếu như cô nàng này mà chết, Lâm Tiêu không dám tưởng tượng, tâm trạng của hắn lúc đó sẽ như thế nào.

Hắn nâng tay phải của mình lên, Tuế Nguyệt Chi Lực lưu chuyển bên trong.

“Nếu như, nếu như ta có thể mạnh hơn chút nữa thì tốt biết mấy.” Lâm Tiêu cắn răng nói.

Sức mạnh Tuế Nguyệt của hắn có thể kích hoạt nghịch chuyển thời gian.

Trước khi bước vào Sinh Tử Cảnh, hắn chỉ có thể nghịch chuyển ngược lại ba giây.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Cho dù là sau khi đột phá Sinh Tử Cảnh, năng lực nghịch chuyển thời gian của hắn cũng chỉ có thể tăng thêm đến mười giây là cùng.

Thời gian mười giây đối với tình huống hiện tại, căn bản là chẳng giúp ích được gì.

Cô nàng này khởi động tâm ma kiếp quá lâu rồi.

Phải làm sao đây! Thực sự là hết cách rồi sao? Chỉ có thể nhìn đối phương chết đi như vậy sao?

Lâm Tiêu lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình bất lực đến thế.

Còn bất lực hơn cả khi Kiếm Ma tông bị hủy diệt toàn bộ.

Hơn nữa, đợi tới một thời điểm nào đó trong tương lai, hắn đủ mạnh để có thể phục hồi cho người khác, cứu sống Kiếm Ma tông và cứu sống cô nàng Anh Túc, thì chỉ e là hai người đã ở hai đẳng cấp hoàn toàn khác biệt nhau rồi.

Đừng thấy cô nàng chỉ là một con người mà lầm tưởng, nhân quả phức tạp và khí vận trên người nàng ấy còn nhiều hơn so với mười Kiếm Ma tông đấy.

Điều đó có nghĩa là, đến lúc đó sẽ càng khó khăn hơn, cơ hội sẽ càng thấp hơn.

Thật sự phải đi đến bước liều một trận, khi chỉ nắm phần thắng ít ỏi trong tay sao?

Ánh mắt Lâm Tiêu trở nên u ám, hắn không thích đem vận mệnh phó mặc ý trời.

“Chủ nhân, có lẽ, cũng không phải là không còn cách. Chỉ là...” Lúc này tháp Thiên Đạo chậm rãi lên tiếng.

“Hả? Mau nói, chỉ là cái gì...?” Cả người Lâm Tiêu như bị kích thích.

“Chỉ là chủ nhân sẽ phải mạo hiểm một chút.” Tháp Thiên Đạo đáp.

“Nói đi, phải làm thế nào.” Lâm Tiêu trực tiếp bỏ qua lời cảnh báo.

“Với trình độ phục sinh của tháp Thiên Đạo hiện giờ, có thể miễn cưỡng kích hoạt một đợt Luân Hồi Thuật lớn. Ta sẽ đưa ngài vào trong Luân Hồi chi đạo của nàng ta, ngài giúp nàng ta loại bỏ tâm ma là được.” Tháp Thiên Đạo nói ra suy nghĩ của mình.
Chương 374: Đại Luân Hồi Thuật, trở về quá khứ

“Đại Luân Hồi Thuật? Là sao?” Ánh mắt Lâm Tiêu lộ vẻ khó hiểu.

Lúc ở trên trái đất, hắn từng thấy bác hắn thi triển Đại Tai Nạn Thuật, mẹ hắn thi triển Đại Cầu Nguyện Thuật.

Tuy hắn đã đốt lên Luân Hồi Thiên Đăng của tháp Thiên Đạo, nhưng Đại Luân Hồi Thuật này hắn vẫn là lần đầu nghe nói.

Chẳng lẽ là một loại sức mạnh tương tự như tuần hoàn và sắp đặt sao?

“Chủ nhân, Đại Luân Hồi Thuật liên quan đến rất nhiều thứ, quy luật của Huyền Thiên Giới có một số thứ không thể nhắc tới. Nhưng trước mắt, với sức mạnh của chúng ta, chỉ có Đại Luân Hồi Thuật mới có thể giúp được nàng ta, cho nên vẫn mong chủ nhân tự đưa ra quyết định.” Tháp nhỏ muốn nói lại thôi, lời nói có chút mơ hồ.

Lâm Tiêu nghe nó nói vậy, trực tiếp nói ra mấy chữ.

“Được, ngươi thi triển đi!”

Có thể cứu cô nàng này là được, chuyện khác không quan trọng.

“Ừm, vậy chủ nhân hãy chuẩn bị tâm lý cho tốt nhé.” Tháp nhỏ nhắc nhở một câu.

Lâm Tiêu gật đầu, nhắm mắt lại, điều chỉnh khí tức, không nói gì thêm.

Tháp nhỏ thấy vậy thì không chần chừ thêm nữa, một nguồn sức mạnh kỳ dị từ tháp Thiên Đạo tỏa ra, bao phủ lấy hai người Lâm Tiêu và Can Anh Túc vào bên trong.

Hai mươi hai ngọn thiên đăng bên trong tháp lúc này đều hơi tối lại.

Duy chỉ có một ngọn thiên đăng phát sáng, chiếu sáng toàn bộ tòa tháp Thiên Đạo.

Là Luân Hồi Thiên Đăng.

“Đại, Luân Hồi, Thuật!” Tháp nhỏ khẽ hô lên.

Tiếp đó, tháp Thiên Đạo bắt đầu chấn động, khí tức không ngừng tăng cao, từng dòng phù văn huyền diệu xuất hiện xung quanh Luân Hồi Thiên Đăng.

Khiến cho bấc đèn của Luân Hồi Thiên Đăng từ đỏ biến thành màu vàng kim.

Ầm!!

Một luồng ánh sáng lúc này từ trên Luân Hồi Thiên Đăng lập tức bắn ra, bao phủ lấy Lâm Tiêu.

“Ba ngày, chủ nhân, ngài có ba ngày, tới lúc đó, bất luận có thành công hay không thì ta cũng sẽ đưa ngài trở về!!!” Tháp nhỏ nói lớn.

Lâm Tiêu nghe thấy lời nhắc nhở của tháp nhỏ, còn chưa kịp trả lời đã cảm thấy một luồng sức mạnh xé rách cơ thể hắn.

May mà độ cứng của cơ thể hắn đã được cải tạo qua, sức mạnh giằng xé mạnh mẽ này không thể làm gì được hắn.

Nhưng khi Lâm Tiêu biến mất trong Đại Luân Hồi Thuật, ý cảnh đặc biệt trong cơ thể hắn đột nhiên có biến động.

Lập tức, tóc của Can Anh Túc bị ý cảnh đặc biệt cắt đi mất một đoạn, hấp thụ vào bên trong cơ thể Lâm Tiêu.

“Ủa? Cái...cái gì vậy trời!!” tháp nhỏ ngạc nhiên thốt lên.

Cũng cùng lúc đó, bóng dáng của Lâm Tiêu đã biến mất tại chỗ.

Tháp nhỏ im lặng.

“Ê cu, sao đấy, chắc không phải là ngươi thi triển Đại Luân Hồi Thuật thất bại rồi đấy chứ?” Ngọn lửa nhỏ vội vàng hỏi.

Lâm Tiêu biến mất rồi, tháp Thiên Đạo và đạo khí lò luyện đan nó vẫn đang bảo hộ tại chỗ.

“Thi triển thì thành công rồi đấy, thế nhưng mà đúng phút cuối thì xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn. Ý cảnh đặc biệt của chủ nhân chả hiểu sao lại khởi động, thế nên là đã có chút ảnh hưởng lên Đại Luân Hồi Thuật.” Tháp nhỏ không chắc chắn, đáp.

“Chút ảnh hưởng á? Thế ngươi nói xem, là ảnh hưởng kiểu gì!” Ngọn lửa nhỏ đến là cạn lời, hỏi.

“Khụ khụ....ờm thì là vốn dĩ ta muốn đưa chủ nhân lên Luân Hồi Đại Đạo của cô nàng kia, nghịch thiên cải mệnh, tiến hành cứu giúp. Nhưng giờ thì...bị cái ý cảnh đặc biệt kia thò chân vào một cái, ta cũng chẳng biết chủ nhân sẽ đi tới đâu luôn.” Tháp nhỏ chậm rì rì, đáp.

“Cái quái gì vậy!!! Ngươi, ngươi thật đúng là cái thứ tháp Thiên Đạo vô dụng mà, có tí việc ấy cũng làm không xong, ngộ nhỡ chủ nhân xảy ra chuyện gì thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu.”

“Nếu đã xảy ra sự cố rồi thì ngươi hãy mau đưa chủ nhân quay về đi, rồi thi triển lại một lần nữa đi!”

Ngọn lửa nhỏ gào lên với tháp Thiên Đạo.

Tháp Thiên Đạo khẽ lung lay, giọng nói trầm thấp, mang vẻ bất đắc dĩ.

“Ngươi tưởng đây là thần thông thuật pháp thông thường chắc? Đây là Đại Luân Hồi Thuật đấy, là bí thuật xếp ở top 10 trong ba nghìn đại đạo đấy ạ, với tình trạng phục hồi hiện tại của ta, chỉ có thể thi triển một lần thôi đấy ạ.”

“Còn về phía chủ nhân bên kia, ta chỉ có thể cảm nhận được chủ nhân còn sống hay không, chứ chẳng thể kéo chủ nhân từ trong luân hồi về đâu.”

Ngọn lửa nhỏ: .......

“Vậy kết quả tệ nhất là...” Ngọn lửa nhỏ ngập ngừng hỏi.

“Chủ nhân bị lạc trong luân hồi, chúng ta sẽ không thể gặp lại ngài ấy nữa.” Tháp nhỏ đáp.

Hai đạo khí cùng im lặng.

Kết quả này khiến người ta không thể nào chấp nhận nổi.

Hai đạo khí đi theo Lâm Tiêu lâu như vậy rồi, bọn chúng đã cực kỳ quen thuộc với tính cách của chủ nhân.

Cho dù đại nhân biết trước toàn bộ rủi ro của Đại Luân Hồi Thuật, thì chỉ e là cũng sẽ không từ bỏ.

Kết quả vẫn sẽ như nhau cả thôi.

......

Ở một bên khác, không biết đã qua bao lâu, thời gian dường như không hề trôi, lại giống như đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi.

Loại cảm giác mâu thuẫn này khiến người ta vô cùng hoảng hốt.

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy sức mạnh giằng xé trên cơ thể hắn càng ngày càng mãnh liệt, cho dù cơ thể hắn đã được nâng cấp, cũng vẫn cảm nhận được cơn đau như xé rách tim gan.

Cũng may, sự đau đớn kịch liệt này không kéo dài quá lâu.

Bịch!

Lâm Tiêu hai chân chạm đất.

Tới nơi rồi sao?

Luân hồi đại đạo của nàng ấy?

Đối với Đại Luân Hồi Thuật, Lâm Tiêu vẫn khá là có hứng thú.

Vừa nghe cái tên này thôi là đã biết nó ghê gớm lắm rồi, chỉ là không biết phải đi cứu cô nàng này bằng cách nào đây.

Nơi hắn xuất hiện bây giờ, hình như là trong một khu rừng rậm.

Ngay lúc Lâm Tiêu vận chuyển linh khí, bay lên không trung, kiểm tra địa hình hiện tại thì...

“Ể??? Cái gì vậy nè?” Sắc mặt Lâm Tiêu chợt thay đổi, kinh ngạc hô lên.

Nhưng sau khi Lâm Tiêu nghe thấy giọng của mình thì sắc mặt lại càng thêm kỳ quái.

Giọng nói này căn bản không phải là của hắn, mà nó giống như giọng nói của một đứa trẻ.

Khung cảnh xung quanh, bao gồm cây cối, núi non đều trông có vẻ to hơn rất nhiều.

Không, không phải là khung cảnh xung quanh bị phóng đại, mà là...hắn bị biến nhỏ lại rồi.

Nhấc hai cánh tay mình ra trước mắt lắc lắc, da thịt non nớt cùng cánh tay nhỏ nhắn này.

Ôi VL, đây là tay ai vậy!

Cuối cùng, sau khi kiểm tra trên dưới hết một lượt, Lâm Tiêu đã xác nhận được một chuyện.

Hắn, biến thành trẻ con rồi.

Một thằng nhóc chừng sáu bảy tuổi ấy.

Đương nhiên, cảnh giới tu vi của hắn cũng đã bị áp chế xuống mức thấp nhất, linh lực còn xót lại trong cơ thể cũng chẳng còn mấy, thần thức càng không thể sử dụng.

Điều may mắn duy nhất đó là sức mạnh của chín loại ý cảnh của hắn lại không giảm mấy.

Chỉ có điều, dưới sự áp chế của cảnh giới, nếu chỉ dựa vào sức mạnh ý cảnh thôi thì cũng không thể phát huy ra được mấy.

Vấn đề bây giờ là, đây là nơi nào vậy trời?

Không có thần thức để dò đường, hắn vẫn có chút không quen.

Giống như trước kia thị lực 10/10, mà sau đó tự nhiên lại bị cận thị ấy.

Thật khiến hắn khó mà quen được.

Thôi kệ nó đi.

Lâm Tiêu đứng tại chỗ cảm nhận cơn xao động theo bản năng.

Theo như lời nhắc nhở của tháp Thiên Đạo, hắn chỉ có thời hạn ba ngày.

Vậy thì phải nhanh chóng hành động mới được.

Ngay sau đó, ánh mắt Lâm Tiêu hơi sáng lên, chạy thẳng về một hướng.

Trực giác nói cho hắn biết, phương hướng đó nhất định là hướng chính xác.

Không thể bay thì phải dốc hết sức mà chạy.

Lâm Tiêu hóa thành một cái tàn ảnh, chạy xuyên trong rừng rậm.

Sau khi chạy chừng một tiếng hơn, hắn cuối cùng cũng rời khỏi rừng rồi, hắn đã nhìn tòa đô thành phía xa xa. Trực giác cho hắn thấy, quả nhiên là không lừa hắn.

Chỉ là, Lâm Tiêu bước gần tới thành đô, lại nhìn rõ dáng vẻ của thành đô, sắc mặt hắn càng thêm kỳ lạ.

Đây, đây vậy mà lại là vương triều Đại Can???

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nhưng, nhưng tại sao trông không giống với Vương Triều Đại Can trong ấn tượng của hắn vậy nhỉ.

“Nghe nói gì chưa? Hôm qua trưởng công chúa điện hạ một mình giết hết toàn bộ người của Lôi Hổ trại đấy.”

“Người của Lôi Hổ Trại thật đúng là tự làm tự chịu, ai bảo bọn họ dạo này không chịu an phận cơ, cứ nhất định phải gây chuyện làm gì.”

“Tuy là vậy, thế nhưng sát tính của trưởng công chúa điện hạ lại tăng lên rồi, bây giờ công chúa mới có bảy tuổi đã như vậy rồi, thế sau này thì sao, liệu có mất kiểm soát lần nữa, ra tay với con dân vương triều Đại Can không.”

“Cái này...cái này...cũng phải, chỉ tưởng tượng thôi cũng thấy ớn lạnh rồi, trưởng công chúa điện hạ giống y như một con quái vật vậy.”

“Hừ!!! Các ngươi chán sống rồi hả, lại dám nói trưởng công chúa như vậy...”

Đám người xung quanh nhỏ giọng bàn tán, không hề chú ý tới một cậu bé đã bước tới bên cạnh.

Mà cho dù có chú ý tới, thì bọn họ sẽ không để tâm tới một đứa nhỏ còn bé xíu như vậy.

Lâm Tiêu lúc này, trong lòng vô cùng chấn động.

Hắn đã hiểu ra một chuyện.

Bản thân hắn bây giờ hình như đã trở về quá khứ....

Trở về lúc cô nàng Anh Túc mới chỉ có bảy tuổi....

Ôi cmn, cái qq gì thế!!!

Đây chính là Đại Luân Hồi Thuật sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom