Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 377-378
Chương 377: Ngươi bao giờ nghe qua tương tư à?
Lúc này lòng Mục lão tràn đầy sự khó tin.
Can Văn Văn! Ông ấy đúng là lén lút trốn ra khỏi Kiếm Ma tông để đến gặåp Can Văn Văn. Chuyện tình cảm của hai người vốn dĩ người khác không biết. Vậy, vậy tại sao tiểu tử này còn theo tới đây.
Còn về mánh khoé kia ông ấy cũng lười để ý, tiểu tử này chắc chắn sớm đã biết chuyện gì rồi. Nhưng, nhưng thế thì càng kỳ quái. Hôm nay ông ấy tới đây cũng chỉ là hành động nhất thời chứ không hề nói cho bất cứ ai.
Tại sao lại có thể gặp được tiểu tử này ở đây, lại còn vô duyên vô cơ cùng với tiểu tử này cá cược. Sau đó lại còn bị nói hoàn toàn trúng phóc, chuyện này càng nghĩ lại càng thấy kinh khủng, càng nghĩ càng thấy rét run.
“Mục lão, bây giờ ta chỉ là một người lạ, hơn nữa chuyện này cũng chả quan trọng, quan trọng là cuộc cá cược của hai chúng ta. Ngài thế mà lại thua rồi!” Lâm Tiêu cười cười.
Mục lão: “……”
Biểu cảm của Mục lão vô cùng khó coi. Cược thua rồi, hơn nữa còn thua một cách khó chịu nữa.
“Được rồi được rồi, bây giờ ta đưa ngươi vào hoàng cung Đại Can. Nhưng mà, ta nói trước, ta chỉ cược đưa ngươi vào tìm người, sau khi tìm được người làm thế nào để đi ra thì ngươi tự mình nghĩ cách, ta không quan tâm!” Lão Mục nhăn nhó nói.
Đây coi như chút tôn nghiêm cuối cùng của ông ta, không phải ngươi muốn đi vào sao, được, ta đưa ngươi vào. Còn đi ra, ta chả thèm để ý.
“Không vấn đề gì!” Lâm Tiêu cười nói.
Chỉ cần tìm được tiểu nha đầu, nhiệm vụ quay về lần này coi như đã hoàn thành được hơn một nửa.
“Nói đi, ngươi định tìm ai!” lão Mục cực kỳ tự tin nói.
Với tu vi Toàn Đan cảnh viên mãn của ông ấy, chỉ cần không đụng độ với đỉnh cấp của của vương triều Đại Can thì sẽ không ai làm khó được ông ấy.
“Ta muốn tìm, trưởng công chúa của vương triều Đại Can, Can Anh Túc.” Lâm Tiêu từ từ nói.
Lão Mục nghe thấy thế thì mặt đần ra.
“Can Anh Túc?? Ngươi tìm tiểu ma đầu đấy làm gì!! Không, không được, đổi, ngươi đổi người khác đi!” Lão Mục lắc đầu liên tục.
Tại sao lại có cái lựa chọn như vậy, cứ cho là cả cái vương triều Đại Can, có thể làm cho ông ấy từ chối lựa chọn, không quá năm người. Đối với số lượng cư dần lên tới vài triệu thì đây đúng là một con số nhỏ bé. Nhưng tiểu gia hoả này lại trực tiếp lựa chọn như thế, đúng là gặp quỷ.
“Hihi, Mục lão chúng ta vẫn còn có vụ cá cược đó, ta chính là muốn tìm người này.” Ngữ khí của Lâm Tiêu cực kỳ kiên định.
Mục lão: “……”
Ông ấy bây giờ cực kỳ muốn tát cho bản thân hai cái, sao lại đáp ứng cá cược với tên tiểu quỷ này cơ chứ, sao lại phải coi trọng hạ khế ước cơ chứ. Bây giờ thì hay rồi, cược xong khế ước cũng đã thành, nếu phá vỡ khế ước thì sợ rằng tu vi của thân thể coi như càng khó tiến bộ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Hừ!!! ngươi, ngươi là do ông trời phái tới hành hạ ta đúng không!” Mục lão bất lực nói.
Ông ấy thà đi gặp Văn Văn cũng không nguyện ý gặp tiểu ma đầu kia. Phải biết rằng ông ấy đã tới Đại Can được hai ngày, hôm qua tiểu công chúa mới vừa đối địch với các thế lực, bây giờ còn đang bị giam.
Hơn nữa, nơi giam giữ lại là phòng kín trong Thiên Địa Văn cung. Nơi đó nào có phải là một nơi mà người thường lén lút vào được. Kể cả ông ấy có thể tự tin ra vào hoàng cung Đại Can, cũng không thể tới Thiên Địa Văn cung được.
“Tiểu gia hoả, ta nói thẳng với ngươi, ngươi muốn đi tìm vị trưởng công chúa kia, bây giờ đang bị nhốt trong Thiên Địa Văn cung, ai cũng không thể gặp được nàng ta, ta cũng như vậy, ta bất lực.”
“Ngươi nếu muốn đi tìm, chỉ có thể đợi nàng ta từ trong đó đi ra mới có cách.” Vẻ mặt Mục lão mang chút ngại ngùng.
Lúc nãy ông ấy còn khăng khăng bản thân vào được, có thể tuỳ tiện gặp người khác. Vậy mà nhanh thế đã bị vả mặt.
“Vậy Mục lão cũng biết, mỗi lần bị giam sẽ kéo dài bao lâu?” Lâm Tiêu hỏi.
“Ít nhất là 10 ngày, nhiều thì vài tháng.” Mục lão nói.
Lâm Tiêu nghe xong thì lông mày nhíu lại.
Mười ngày? Vậy thì Hoàng Hoa Thái đã tàn mất rồi. Hắn chỉ có ba ngày, nhất định phải gặp được tiểu nha đầu càng sớm càng tốt.
“Vậy thì phiền Mục lão đưa ta tới Thiên Địa Văn cung là được.” Lâm Tiêu nói.
“Này……” Mục lão do dự một lúc rồi mới hỏi: “Ngươi tìm tiểu ma đầu kia làm gì? Ta nói cho ngươi biết, đừng thấy tiểu nha đầu đó bằng tuổi, nhưng sức mạnh ngươi ta đáng sợ lắm. Hơn nữa sát khí trên người nàng ta nặng, ngươi cẩn thận chút.”
“Ta biết rồi! Mục lão, bây giờ chúng ta đi thôi.” Lâm Tiêu thúc giục.
Mục lão thấy Lâm Tiêu vậy thì chỉ biết trợn trắng mắt lên. Ngươi thì biết cái rắm gì! Đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thôi bỏ đi, quan tâm nhiều thế làm gì.
Mục lão cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ đưa tay kéo Lâm Tiêu vào sát cạnh: “Vậy ngươi bám chặt lấy ta, bây giờ đưa ngươi vào trong!”
“Được!” Lâm Tiêu trả lời một tiếng rồi nắm chặt lấy quần áo Mục lão.
Một chốc sau, thân hình Mục lão động một cái đã nhảy qua bức tường hoàng cung cao ngất. Ẩn mình trong bóng tối, cả hai cùng lao về một hướng. Sức mạnh của Mục lão vẫn đáng tin như lúc trước.
Cả đường đi không vội vã mà giảm tốc độ, ông ấy vô cùng bình tĩnh ung dung trốn tránh qua tầng tầng lớp lớp lính phòng ngự. Đại khái sau khoảng hai nén nhang thì hai người đã nhìn thấy Thiên Địa Văn cung ở phía xa.
Mắt Lâm Tiêu sáng lên, Thiên Địa Văn cung bây giờ so với 50 năm trước vẫn giống nhau y đúc, không có chút thay đổi.
“Tiểu gia hoả, kia là Thiên Địa Văn cung. Ngươi đừng có thấy không có lính canh, ở đây kể cả có là ta cũng không dám xông bừa vào. Ta khuyên ngươi một câu theo ta về đi, nếu muốn gặp tiểu ma đầu kia đợi thời cơ thích hợp lại quay lại.” Mục lão khuyên can.
Sau khi đưa tiểu gia hoả này vào đây đã cảm nhận được uy lực từ Thiên Địa Văn cung. Nếu đi lên trước ông ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
“Không sao, đến đây là được rồi, Mục lão đằng vào ông cũng ở đây rồi, sao không đi gặp người kia đi.” Lâm Tiêu cười nói.
“Hừ, cái đồ nít ranh nhà ngươi biết cái gì!” Mục lão lại trợn mắt nhìn đối phương.
Lâm Tiêu bất lực nở nụ cười, hai người này rõ ràng đều thích nhau, nhưng cả hai lại cứ dày vò nhau. Nếu sớm chút có thể nhận ra, nói không chừng tương lai lại có thay đổi. Nghĩ tới đây ánh mắt Lâm Tiêu cũng có chút lóe lên.
“Mục lão, ngài có biết đậu đỏ không?” Lâm Tiêu tự nhiên hỏi một câu vu vơ.
“Hả? các là một loại phàm vật mà người thường hay ăn phải không.” Mục lão đoán.
“Vậy ông nghe qua tương tư Vương Duy chưa?” Lâm Tiêu thấp giọng hỏi.
“Hả? cái gì Vương Duy? Cái gì tương tư? Là thơ văn à?” Mục lão đưa tay sờ đầu, không hiểu thằng nhóc này đang nói cái gì.
“Không sao, hôm nay ta sẽ tặng cho Mục lão, lúc ngài gặp người kia đưa ra là được.” Lâm Tiêu đáp.
“Cái tên nhóc này, được, ngươi đọc đi.” Mục lão cũng không từ chối, ông ấy biết Can Văn Văn thích thơ, hơn nữa ông ý đối với loại thơ ca này thì chả có chút thiên phú gì cả.
“Hồng đậu sinh Nam Quốc.”
“Xuân lai phát kỷ chi.”
“Nguyện quân đa thái hiệt.”
“Thử vật tối tương tư.”
(*Hồng đậu sinh ở miền nam, đến xuân lại nảy thêm cành tươi tốt, mong sao chàng hái cho nhiều, bao nhiêu đậu ấy bấy nhiêu nặng tình.)
Lâm Tiêu dùng chất giọng du dương chậm rãi đọc bài thơ.
Ngay lập tức Mục lão đứng sững người tại chỗ, ý của bài thơ này…..sao giống như đang nói về họ!
Tuy nhiên, còn chưa đợi Mục lão phản ứng lại.
Ầm! Dòng tài khí cuồn cuộn bắt ra từ trong Lâm Tiêu. Những đám mây ngũ sắc cũng tụ lại trên bầu trời Thiên Địa Văn cung toả ánh sáng rực rỡ.
Lâm Tiêu cũng sững sờ. Mẹ kiếp!!! chơi lớn rồi! sao có thể chứ!
Hắn chỉ tuỳ tiện đọc một đoạn thơ, căn bản còn chả dùng chút sức mạnh nào. Vậy mà bài thơ này lại thu hút được dị tượng của thiên địa?
Chương 378: Trời ạ! Tiên Thiên tràn ngập Nho Đạo ý cảnh
Sau khi trên bầu trời Thiên Địa Văn cung xuất hiện dị tượng đã có không ít Nho gia bay từ Thiên Địa Văn cung ra.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Dị tượng thế này chắc là có người làm thơ văn thu hút quy tắc thiên địa. Nói như vậy thì trình độ của bài thơ này phải thuộc hạng thiên cổ danh thơ.”
“Là ai nhỉ? mấy đại nho gia lớn đều ở trong Thiên Địa Văn cung, chả nhẽ là đại nho thuộc Thiên Địa Văn cung ở nơi khác?”
“Cũng có thể là vị đại nho nào đó trong Thiên Địa Văn cung của chúng ta đột nhiên lĩnh ngộ.”
“Đợi chút……dị tượng trên trời đang tụ về một nơi, hình như người thu hút dị tượng ở chỗ đó.”
“Đi! Đi xem một chút!”
Chỉ một chốc sau vì dị tượng xuất hiện mà tất cả nho gia trong Thiên Địa Văn cung đều đi ra ngoài, sự tập trung đều dồn về một hướng.
Xoẹt!
Lúc này, một ông lão tóc hoa râm cả người được chính khí bao quanh dẫn đầu đoàn người bay về phía dị tượng đang tụ lại.
“Hả! đó là Đằng lão mà? Còn kinh động tới cả Đằng lão sao.”
“Đúng đó, chuyện này đương nhiên sẽ kinh động tới Đằng lão.”
Không sai, người vội vã kia chính là Đằng lão trưởng quản toàn Thiên Địa Văn cũng này. Trong vương triều Đại Can này địa vị của ông ấy chỉ đứng sau quân vương Đại Can, tu vi và thực lực đã tới Hoá Đỉnh cảnh hậu kỳ.
Nói là người mạnh nhất vương triều Đại Can cũng không quá. Chỉ là lúc Đằng lão chuẩn bị hạ xuống đất thì dị tượng thiên địa cũng đã tiêu biến. Ánh mắt của Đằng lão loé lên hình như ông ấy cảm nhận được cái gì đó.
Rất nhanh đã có hai bóng người đập vào mắt ông ấy, sau khi nhìn thấy hai người này Đằng lão nhíu mày ánh mắt có chút nghi ngờ. Hai người này, một đứa trẻ bảy tám tuổi linh lực mong manh, một người là cường giả võ giả tu vi ít nhất cũng là Toàn Đan cảnh viên mãn.
Kỳ quái! Chả nhẽ dị tượng thiên địa vừa rồi là do bọn họ thu hút tới? Tại sao trên người cả hai người này lại không có chút ý cảnh Nho Đạo nào cả?
Ở một bên khác Mục lão cũng đã đứng ngốc tại chỗ, ông ấy đang cực kỳ hối hận rồi đây. Đứa bé này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Biết chuyện của ông ấy và Can Văn Văn đã làm người ta hoài nghi rồi. Bây giờ thuận miệng làm thơ mà lại thu hút được cả dị tượng thiên địa. Điều này thể hiện cái gì, ông ấy tự nhiên lại hiểu ra.
Bài thơ này ít nhất cũng phải thuộc hàng thiên cổ danh thơ, hơn nữa còn là lần đầu xuất thế. Chứng tỏ thế lực đứng sau thằng nhóc con này đã phong ấn lại rồi giao cho nó, hoặc là…..tên nhóc này tự nghĩ ra.
Dù là trường hợp nào thì tiểu gia hỏa này chắc chắn không phải người thường. Trong đầu Mục lão lúc này chỉ còn lại hai chữ kinh hãi.
Lộ rồi.
Vị trí của bọn họ bị bại lộ chỉ vì thằng nhóc này thu hút dị tượng thiên địa tới. Phải mau chóng rời khỏi chỗ này.
Nhưng còn chưa kịp đưa thằng nhóc rút lui thì vô số luồng khí đã khóa chặt bọn họ lại. Cùng lúc đó tài khí quanh thân của tiểu tử kia lập tức biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện. Điều này làm Mục lão càng thêm khó hiểu.
Ông ấy dám khẳng định tiểu gia hỏa này không phải người phàm. Lúc nãy khi tài khí của Nho Đạo bốc đã làm cho Mục lão một phen dựng tóc gáy. Vậy là một lúc sau tài khí Nho Đạo đã biến mất. Cái kiểu khống chế sức mạnh này, tiểu gia hoả này có thật là một đứa trẻ không vậy?
“Lão phu Đằng Văn Hiên, là trưởng quản toà Thiên Địa Văn cung này, không biết các hạ là người nơi đây?” Đằng lão khách khí hỏi Mục lão.
Trong lòng Mục lão cũng nhảy lên một cái. Đằng Văn Hiên! Cường giả Hoá Đỉnh cảnh? Cường giả đệ nhất vương triều Đại Can. Sao ông ta lại đen đủi tới vậy, vậy mà gặp phải nhân vật thế này.
“Ta chỉ là một tên tán tu, chỉ là hâm mộ Thiên Địa Văn cung của vương triều Đại Can đã lâu. Bây giờ muốn đến ngắm từ xa thôi, làm phiền quá, không cần để ý đâu.” Mục lão dùng thái độ khách sáo trả lời.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ông ấy không giới thiệu bản thân, lúc trước là lén lút tới đây nên bây giờ làm sao có thể để lộ danh tính. May mà bản thân lúc ra ngoài không thích giao lưu, đừng nói là vương triều Đại Can có là người ở vương triều Đại Ngụy cũng khó mà nhận ra ông ấy.
Đằng lão sau khi nghe thấy thế thì ánh mắt lại nhìn đối phương nhiều hơn chút nữa, thấy đối phương không nói danh tính cũng không tức giận. Với tu vi Hoá Đỉnh cảnh hậu kỳ của ông ấy, đương nhiên có thể cảm nhận được người trước mặt không có địch ý.
“Các hạ không cần khiêm tốn, có thể làm ra một bài thơ thiên cổ, chắc chắn không phải người thường, nếu muốn gia nhập Thiên Địa Văn cung, lão phu sẽ đích thân dẫn lối, không biết ý các hạ thế nào?” Đằng lão cười hỏi.
Người có thể thu hút ra dị tượng thiên địa, không thể nói nhất định là người tốt, nhưng chắc chắn không phải người xấu. Mặc dù không cảm nhận được Nho Đạo ý cảnh trên người, nhưng nói không chắc đối phương cố tình che giấu đi.
“Hả? Thiên cổ thơ văn? Đằng đại nho ngài nhầm rồi, người thu hút thiên địa dị tượng không phải ta.” Mục lão vội vã phủ định.
Nếu thật là ông ấy thì ông ấy cũng chả từ chối làm gì. Nhưng không phải ông ấy thì ông ấy nhận làm gì. Hơn nữa nhìn thái độ của đối phương, mặc dù bọn họ bị bại lộ nhưng đây không phải vấn đề lớn, bởi vì bọn họ không khơi lên sự thù địch trong mấy nho gia kia.
Hơn nữa thằng nhóc này muốn vào trong Thiên Địa Văn cung, ông ấy cũng đâu có bản lĩnh mạo hiểm đưa nó vào.
“Hả? không phải các hạ thì là ai, dị tượng thiên địa cũng tụ lại đây, mà ở đây chỉ có hai ngươi……”
Đằng lão nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, ông ấy thuận theo tầm mắt đối phương nhìn xuống.
“Cái gì? Ngươi, ngươi không phải định nói với ta, chính là tiểu gia hoả này thu hút dị tượng thiên địa đến?” Đằng lão trợn to hai mắt.
“Đúng như Đằng đại nho nhìn thấy, chính là tiểu gia hoả này, lúc nãy hắn thuận miệng đọc một bài thơ, sau đó dị tượng liền xuất hiện.”
Mục lão nói xong sợ đối phương không tin còn đọc lại bài thơ một lần nữa. Đằng lão nghe xong thì cả ngươi đứng sững, ánh mắt phức tạp nhìn có vẻ bất lực. Cuối cùng là thở dài một tiếng.
Mục lão lén nhìn một cái, nhìn thấy hình như Đằng lão có chuyện gì.
“Hay, hay, thơ hay! Không hổ là thứ thu hút dị tượng thiên địa, đúng là đạt tới cấp thiên cổ danh thơ! Có khi còn hay hơn! Cảm thấy sau khi đọc bài thơ này xong, người có thể làm ra bài thơ này chắc chắn đã trải qua thế gian trăm ngàn bể dâu……”
Cho nên nói là do tên nhóc này làm ra ông ấy mới ông dám tin. Xem ra là thằng nhóc này học thuộc thơ của một vị nho gia nào đó, hôm nay thuận mồm đọc bừa.
Đằng lão tưởng rằng bản thân đã hiểu tất cả, nhưng vẫn có chỗ làm ông ấy hoài nghi.
“Cũng không đúng! Ngươi bảo thằng nhóc này lúc nãy thuận miệng đọc ra liền thu hút dị tượng thiên địa?” Đằng lão hỏi.
“Đúng vậy, không sai, chính mắt ta nhìn thấy, không thể giả được.” Mục lão khẳng định.
“Không, không, không, tuyệt đối không có khả năng. Kể cả có là một bài thơ thiên cổ, nhưng không có tài khí cũng không thể thu hút được dị tượng thiên địa. Giống như công pháp trong võ tu vậy, cho dù có thiên phú kỹ thuật nhưng không có linh lực và lĩnh ngộ thì không thể dùng được.” Đằng lão giải thích.
“Chuyện này…..ta cũng không rõ, có lẽ tiểu tử này thể chất khác người thường.” Đằng lão tiện miệng trả lời.
Người nói vô ý người nghe có lòng, Đằng lão mở to hai mắt giơ tay phải lên.
“Tụ!” ông ấy nhẹ giọng nói.
Sau đó một luồng tài khí và hạo nhiên chính khí xuất hiện trên tay ông ấy tạo thành chữ “Giám”
Bốp! ông ấy đưa tay vỗ nhẹ một cái vào vai cậu nhóc.
Một lát sau trên người hắn một khí tức làm người ta trấn động nổi lên. Ngay lập tức tài khí vào hạo nhiên chính khí của Thiên Địa Văn cung như tạo thành một cột lốc xoáy lao vào người tiểu gia hoả này.
“Cái gì!!! Sao có thể!..... Tiên Thiên mãn cấp Nho đạo ý cảnh!!!”
“Nho đạo thánh thể, nho đạo thánh thể chân chính!!!” Đằng lão thất thanh hét lên.
Lúc này lòng Mục lão tràn đầy sự khó tin.
Can Văn Văn! Ông ấy đúng là lén lút trốn ra khỏi Kiếm Ma tông để đến gặåp Can Văn Văn. Chuyện tình cảm của hai người vốn dĩ người khác không biết. Vậy, vậy tại sao tiểu tử này còn theo tới đây.
Còn về mánh khoé kia ông ấy cũng lười để ý, tiểu tử này chắc chắn sớm đã biết chuyện gì rồi. Nhưng, nhưng thế thì càng kỳ quái. Hôm nay ông ấy tới đây cũng chỉ là hành động nhất thời chứ không hề nói cho bất cứ ai.
Tại sao lại có thể gặp được tiểu tử này ở đây, lại còn vô duyên vô cơ cùng với tiểu tử này cá cược. Sau đó lại còn bị nói hoàn toàn trúng phóc, chuyện này càng nghĩ lại càng thấy kinh khủng, càng nghĩ càng thấy rét run.
“Mục lão, bây giờ ta chỉ là một người lạ, hơn nữa chuyện này cũng chả quan trọng, quan trọng là cuộc cá cược của hai chúng ta. Ngài thế mà lại thua rồi!” Lâm Tiêu cười cười.
Mục lão: “……”
Biểu cảm của Mục lão vô cùng khó coi. Cược thua rồi, hơn nữa còn thua một cách khó chịu nữa.
“Được rồi được rồi, bây giờ ta đưa ngươi vào hoàng cung Đại Can. Nhưng mà, ta nói trước, ta chỉ cược đưa ngươi vào tìm người, sau khi tìm được người làm thế nào để đi ra thì ngươi tự mình nghĩ cách, ta không quan tâm!” Lão Mục nhăn nhó nói.
Đây coi như chút tôn nghiêm cuối cùng của ông ta, không phải ngươi muốn đi vào sao, được, ta đưa ngươi vào. Còn đi ra, ta chả thèm để ý.
“Không vấn đề gì!” Lâm Tiêu cười nói.
Chỉ cần tìm được tiểu nha đầu, nhiệm vụ quay về lần này coi như đã hoàn thành được hơn một nửa.
“Nói đi, ngươi định tìm ai!” lão Mục cực kỳ tự tin nói.
Với tu vi Toàn Đan cảnh viên mãn của ông ấy, chỉ cần không đụng độ với đỉnh cấp của của vương triều Đại Can thì sẽ không ai làm khó được ông ấy.
“Ta muốn tìm, trưởng công chúa của vương triều Đại Can, Can Anh Túc.” Lâm Tiêu từ từ nói.
Lão Mục nghe thấy thế thì mặt đần ra.
“Can Anh Túc?? Ngươi tìm tiểu ma đầu đấy làm gì!! Không, không được, đổi, ngươi đổi người khác đi!” Lão Mục lắc đầu liên tục.
Tại sao lại có cái lựa chọn như vậy, cứ cho là cả cái vương triều Đại Can, có thể làm cho ông ấy từ chối lựa chọn, không quá năm người. Đối với số lượng cư dần lên tới vài triệu thì đây đúng là một con số nhỏ bé. Nhưng tiểu gia hoả này lại trực tiếp lựa chọn như thế, đúng là gặp quỷ.
“Hihi, Mục lão chúng ta vẫn còn có vụ cá cược đó, ta chính là muốn tìm người này.” Ngữ khí của Lâm Tiêu cực kỳ kiên định.
Mục lão: “……”
Ông ấy bây giờ cực kỳ muốn tát cho bản thân hai cái, sao lại đáp ứng cá cược với tên tiểu quỷ này cơ chứ, sao lại phải coi trọng hạ khế ước cơ chứ. Bây giờ thì hay rồi, cược xong khế ước cũng đã thành, nếu phá vỡ khế ước thì sợ rằng tu vi của thân thể coi như càng khó tiến bộ.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Hừ!!! ngươi, ngươi là do ông trời phái tới hành hạ ta đúng không!” Mục lão bất lực nói.
Ông ấy thà đi gặp Văn Văn cũng không nguyện ý gặp tiểu ma đầu kia. Phải biết rằng ông ấy đã tới Đại Can được hai ngày, hôm qua tiểu công chúa mới vừa đối địch với các thế lực, bây giờ còn đang bị giam.
Hơn nữa, nơi giam giữ lại là phòng kín trong Thiên Địa Văn cung. Nơi đó nào có phải là một nơi mà người thường lén lút vào được. Kể cả ông ấy có thể tự tin ra vào hoàng cung Đại Can, cũng không thể tới Thiên Địa Văn cung được.
“Tiểu gia hoả, ta nói thẳng với ngươi, ngươi muốn đi tìm vị trưởng công chúa kia, bây giờ đang bị nhốt trong Thiên Địa Văn cung, ai cũng không thể gặp được nàng ta, ta cũng như vậy, ta bất lực.”
“Ngươi nếu muốn đi tìm, chỉ có thể đợi nàng ta từ trong đó đi ra mới có cách.” Vẻ mặt Mục lão mang chút ngại ngùng.
Lúc nãy ông ấy còn khăng khăng bản thân vào được, có thể tuỳ tiện gặp người khác. Vậy mà nhanh thế đã bị vả mặt.
“Vậy Mục lão cũng biết, mỗi lần bị giam sẽ kéo dài bao lâu?” Lâm Tiêu hỏi.
“Ít nhất là 10 ngày, nhiều thì vài tháng.” Mục lão nói.
Lâm Tiêu nghe xong thì lông mày nhíu lại.
Mười ngày? Vậy thì Hoàng Hoa Thái đã tàn mất rồi. Hắn chỉ có ba ngày, nhất định phải gặp được tiểu nha đầu càng sớm càng tốt.
“Vậy thì phiền Mục lão đưa ta tới Thiên Địa Văn cung là được.” Lâm Tiêu nói.
“Này……” Mục lão do dự một lúc rồi mới hỏi: “Ngươi tìm tiểu ma đầu kia làm gì? Ta nói cho ngươi biết, đừng thấy tiểu nha đầu đó bằng tuổi, nhưng sức mạnh ngươi ta đáng sợ lắm. Hơn nữa sát khí trên người nàng ta nặng, ngươi cẩn thận chút.”
“Ta biết rồi! Mục lão, bây giờ chúng ta đi thôi.” Lâm Tiêu thúc giục.
Mục lão thấy Lâm Tiêu vậy thì chỉ biết trợn trắng mắt lên. Ngươi thì biết cái rắm gì! Đúng là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Thôi bỏ đi, quan tâm nhiều thế làm gì.
Mục lão cũng không nghĩ nhiều nữa, chỉ đưa tay kéo Lâm Tiêu vào sát cạnh: “Vậy ngươi bám chặt lấy ta, bây giờ đưa ngươi vào trong!”
“Được!” Lâm Tiêu trả lời một tiếng rồi nắm chặt lấy quần áo Mục lão.
Một chốc sau, thân hình Mục lão động một cái đã nhảy qua bức tường hoàng cung cao ngất. Ẩn mình trong bóng tối, cả hai cùng lao về một hướng. Sức mạnh của Mục lão vẫn đáng tin như lúc trước.
Cả đường đi không vội vã mà giảm tốc độ, ông ấy vô cùng bình tĩnh ung dung trốn tránh qua tầng tầng lớp lớp lính phòng ngự. Đại khái sau khoảng hai nén nhang thì hai người đã nhìn thấy Thiên Địa Văn cung ở phía xa.
Mắt Lâm Tiêu sáng lên, Thiên Địa Văn cung bây giờ so với 50 năm trước vẫn giống nhau y đúc, không có chút thay đổi.
“Tiểu gia hoả, kia là Thiên Địa Văn cung. Ngươi đừng có thấy không có lính canh, ở đây kể cả có là ta cũng không dám xông bừa vào. Ta khuyên ngươi một câu theo ta về đi, nếu muốn gặp tiểu ma đầu kia đợi thời cơ thích hợp lại quay lại.” Mục lão khuyên can.
Sau khi đưa tiểu gia hoả này vào đây đã cảm nhận được uy lực từ Thiên Địa Văn cung. Nếu đi lên trước ông ấy chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
“Không sao, đến đây là được rồi, Mục lão đằng vào ông cũng ở đây rồi, sao không đi gặp người kia đi.” Lâm Tiêu cười nói.
“Hừ, cái đồ nít ranh nhà ngươi biết cái gì!” Mục lão lại trợn mắt nhìn đối phương.
Lâm Tiêu bất lực nở nụ cười, hai người này rõ ràng đều thích nhau, nhưng cả hai lại cứ dày vò nhau. Nếu sớm chút có thể nhận ra, nói không chừng tương lai lại có thay đổi. Nghĩ tới đây ánh mắt Lâm Tiêu cũng có chút lóe lên.
“Mục lão, ngài có biết đậu đỏ không?” Lâm Tiêu tự nhiên hỏi một câu vu vơ.
“Hả? các là một loại phàm vật mà người thường hay ăn phải không.” Mục lão đoán.
“Vậy ông nghe qua tương tư Vương Duy chưa?” Lâm Tiêu thấp giọng hỏi.
“Hả? cái gì Vương Duy? Cái gì tương tư? Là thơ văn à?” Mục lão đưa tay sờ đầu, không hiểu thằng nhóc này đang nói cái gì.
“Không sao, hôm nay ta sẽ tặng cho Mục lão, lúc ngài gặp người kia đưa ra là được.” Lâm Tiêu đáp.
“Cái tên nhóc này, được, ngươi đọc đi.” Mục lão cũng không từ chối, ông ấy biết Can Văn Văn thích thơ, hơn nữa ông ý đối với loại thơ ca này thì chả có chút thiên phú gì cả.
“Hồng đậu sinh Nam Quốc.”
“Xuân lai phát kỷ chi.”
“Nguyện quân đa thái hiệt.”
“Thử vật tối tương tư.”
(*Hồng đậu sinh ở miền nam, đến xuân lại nảy thêm cành tươi tốt, mong sao chàng hái cho nhiều, bao nhiêu đậu ấy bấy nhiêu nặng tình.)
Lâm Tiêu dùng chất giọng du dương chậm rãi đọc bài thơ.
Ngay lập tức Mục lão đứng sững người tại chỗ, ý của bài thơ này…..sao giống như đang nói về họ!
Tuy nhiên, còn chưa đợi Mục lão phản ứng lại.
Ầm! Dòng tài khí cuồn cuộn bắt ra từ trong Lâm Tiêu. Những đám mây ngũ sắc cũng tụ lại trên bầu trời Thiên Địa Văn cung toả ánh sáng rực rỡ.
Lâm Tiêu cũng sững sờ. Mẹ kiếp!!! chơi lớn rồi! sao có thể chứ!
Hắn chỉ tuỳ tiện đọc một đoạn thơ, căn bản còn chả dùng chút sức mạnh nào. Vậy mà bài thơ này lại thu hút được dị tượng của thiên địa?
Chương 378: Trời ạ! Tiên Thiên tràn ngập Nho Đạo ý cảnh
Sau khi trên bầu trời Thiên Địa Văn cung xuất hiện dị tượng đã có không ít Nho gia bay từ Thiên Địa Văn cung ra.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Dị tượng thế này chắc là có người làm thơ văn thu hút quy tắc thiên địa. Nói như vậy thì trình độ của bài thơ này phải thuộc hạng thiên cổ danh thơ.”
“Là ai nhỉ? mấy đại nho gia lớn đều ở trong Thiên Địa Văn cung, chả nhẽ là đại nho thuộc Thiên Địa Văn cung ở nơi khác?”
“Cũng có thể là vị đại nho nào đó trong Thiên Địa Văn cung của chúng ta đột nhiên lĩnh ngộ.”
“Đợi chút……dị tượng trên trời đang tụ về một nơi, hình như người thu hút dị tượng ở chỗ đó.”
“Đi! Đi xem một chút!”
Chỉ một chốc sau vì dị tượng xuất hiện mà tất cả nho gia trong Thiên Địa Văn cung đều đi ra ngoài, sự tập trung đều dồn về một hướng.
Xoẹt!
Lúc này, một ông lão tóc hoa râm cả người được chính khí bao quanh dẫn đầu đoàn người bay về phía dị tượng đang tụ lại.
“Hả! đó là Đằng lão mà? Còn kinh động tới cả Đằng lão sao.”
“Đúng đó, chuyện này đương nhiên sẽ kinh động tới Đằng lão.”
Không sai, người vội vã kia chính là Đằng lão trưởng quản toàn Thiên Địa Văn cũng này. Trong vương triều Đại Can này địa vị của ông ấy chỉ đứng sau quân vương Đại Can, tu vi và thực lực đã tới Hoá Đỉnh cảnh hậu kỳ.
Nói là người mạnh nhất vương triều Đại Can cũng không quá. Chỉ là lúc Đằng lão chuẩn bị hạ xuống đất thì dị tượng thiên địa cũng đã tiêu biến. Ánh mắt của Đằng lão loé lên hình như ông ấy cảm nhận được cái gì đó.
Rất nhanh đã có hai bóng người đập vào mắt ông ấy, sau khi nhìn thấy hai người này Đằng lão nhíu mày ánh mắt có chút nghi ngờ. Hai người này, một đứa trẻ bảy tám tuổi linh lực mong manh, một người là cường giả võ giả tu vi ít nhất cũng là Toàn Đan cảnh viên mãn.
Kỳ quái! Chả nhẽ dị tượng thiên địa vừa rồi là do bọn họ thu hút tới? Tại sao trên người cả hai người này lại không có chút ý cảnh Nho Đạo nào cả?
Ở một bên khác Mục lão cũng đã đứng ngốc tại chỗ, ông ấy đang cực kỳ hối hận rồi đây. Đứa bé này rốt cuộc là thần thánh phương nào. Biết chuyện của ông ấy và Can Văn Văn đã làm người ta hoài nghi rồi. Bây giờ thuận miệng làm thơ mà lại thu hút được cả dị tượng thiên địa. Điều này thể hiện cái gì, ông ấy tự nhiên lại hiểu ra.
Bài thơ này ít nhất cũng phải thuộc hàng thiên cổ danh thơ, hơn nữa còn là lần đầu xuất thế. Chứng tỏ thế lực đứng sau thằng nhóc con này đã phong ấn lại rồi giao cho nó, hoặc là…..tên nhóc này tự nghĩ ra.
Dù là trường hợp nào thì tiểu gia hỏa này chắc chắn không phải người thường. Trong đầu Mục lão lúc này chỉ còn lại hai chữ kinh hãi.
Lộ rồi.
Vị trí của bọn họ bị bại lộ chỉ vì thằng nhóc này thu hút dị tượng thiên địa tới. Phải mau chóng rời khỏi chỗ này.
Nhưng còn chưa kịp đưa thằng nhóc rút lui thì vô số luồng khí đã khóa chặt bọn họ lại. Cùng lúc đó tài khí quanh thân của tiểu tử kia lập tức biến mất, cứ như chưa từng xuất hiện. Điều này làm Mục lão càng thêm khó hiểu.
Ông ấy dám khẳng định tiểu gia hỏa này không phải người phàm. Lúc nãy khi tài khí của Nho Đạo bốc đã làm cho Mục lão một phen dựng tóc gáy. Vậy là một lúc sau tài khí Nho Đạo đã biến mất. Cái kiểu khống chế sức mạnh này, tiểu gia hoả này có thật là một đứa trẻ không vậy?
“Lão phu Đằng Văn Hiên, là trưởng quản toà Thiên Địa Văn cung này, không biết các hạ là người nơi đây?” Đằng lão khách khí hỏi Mục lão.
Trong lòng Mục lão cũng nhảy lên một cái. Đằng Văn Hiên! Cường giả Hoá Đỉnh cảnh? Cường giả đệ nhất vương triều Đại Can. Sao ông ta lại đen đủi tới vậy, vậy mà gặp phải nhân vật thế này.
“Ta chỉ là một tên tán tu, chỉ là hâm mộ Thiên Địa Văn cung của vương triều Đại Can đã lâu. Bây giờ muốn đến ngắm từ xa thôi, làm phiền quá, không cần để ý đâu.” Mục lão dùng thái độ khách sáo trả lời.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Ông ấy không giới thiệu bản thân, lúc trước là lén lút tới đây nên bây giờ làm sao có thể để lộ danh tính. May mà bản thân lúc ra ngoài không thích giao lưu, đừng nói là vương triều Đại Can có là người ở vương triều Đại Ngụy cũng khó mà nhận ra ông ấy.
Đằng lão sau khi nghe thấy thế thì ánh mắt lại nhìn đối phương nhiều hơn chút nữa, thấy đối phương không nói danh tính cũng không tức giận. Với tu vi Hoá Đỉnh cảnh hậu kỳ của ông ấy, đương nhiên có thể cảm nhận được người trước mặt không có địch ý.
“Các hạ không cần khiêm tốn, có thể làm ra một bài thơ thiên cổ, chắc chắn không phải người thường, nếu muốn gia nhập Thiên Địa Văn cung, lão phu sẽ đích thân dẫn lối, không biết ý các hạ thế nào?” Đằng lão cười hỏi.
Người có thể thu hút ra dị tượng thiên địa, không thể nói nhất định là người tốt, nhưng chắc chắn không phải người xấu. Mặc dù không cảm nhận được Nho Đạo ý cảnh trên người, nhưng nói không chắc đối phương cố tình che giấu đi.
“Hả? Thiên cổ thơ văn? Đằng đại nho ngài nhầm rồi, người thu hút thiên địa dị tượng không phải ta.” Mục lão vội vã phủ định.
Nếu thật là ông ấy thì ông ấy cũng chả từ chối làm gì. Nhưng không phải ông ấy thì ông ấy nhận làm gì. Hơn nữa nhìn thái độ của đối phương, mặc dù bọn họ bị bại lộ nhưng đây không phải vấn đề lớn, bởi vì bọn họ không khơi lên sự thù địch trong mấy nho gia kia.
Hơn nữa thằng nhóc này muốn vào trong Thiên Địa Văn cung, ông ấy cũng đâu có bản lĩnh mạo hiểm đưa nó vào.
“Hả? không phải các hạ thì là ai, dị tượng thiên địa cũng tụ lại đây, mà ở đây chỉ có hai ngươi……”
Đằng lão nói tới đây thì đột nhiên dừng lại, ông ấy thuận theo tầm mắt đối phương nhìn xuống.
“Cái gì? Ngươi, ngươi không phải định nói với ta, chính là tiểu gia hoả này thu hút dị tượng thiên địa đến?” Đằng lão trợn to hai mắt.
“Đúng như Đằng đại nho nhìn thấy, chính là tiểu gia hoả này, lúc nãy hắn thuận miệng đọc một bài thơ, sau đó dị tượng liền xuất hiện.”
Mục lão nói xong sợ đối phương không tin còn đọc lại bài thơ một lần nữa. Đằng lão nghe xong thì cả ngươi đứng sững, ánh mắt phức tạp nhìn có vẻ bất lực. Cuối cùng là thở dài một tiếng.
Mục lão lén nhìn một cái, nhìn thấy hình như Đằng lão có chuyện gì.
“Hay, hay, thơ hay! Không hổ là thứ thu hút dị tượng thiên địa, đúng là đạt tới cấp thiên cổ danh thơ! Có khi còn hay hơn! Cảm thấy sau khi đọc bài thơ này xong, người có thể làm ra bài thơ này chắc chắn đã trải qua thế gian trăm ngàn bể dâu……”
Cho nên nói là do tên nhóc này làm ra ông ấy mới ông dám tin. Xem ra là thằng nhóc này học thuộc thơ của một vị nho gia nào đó, hôm nay thuận mồm đọc bừa.
Đằng lão tưởng rằng bản thân đã hiểu tất cả, nhưng vẫn có chỗ làm ông ấy hoài nghi.
“Cũng không đúng! Ngươi bảo thằng nhóc này lúc nãy thuận miệng đọc ra liền thu hút dị tượng thiên địa?” Đằng lão hỏi.
“Đúng vậy, không sai, chính mắt ta nhìn thấy, không thể giả được.” Mục lão khẳng định.
“Không, không, không, tuyệt đối không có khả năng. Kể cả có là một bài thơ thiên cổ, nhưng không có tài khí cũng không thể thu hút được dị tượng thiên địa. Giống như công pháp trong võ tu vậy, cho dù có thiên phú kỹ thuật nhưng không có linh lực và lĩnh ngộ thì không thể dùng được.” Đằng lão giải thích.
“Chuyện này…..ta cũng không rõ, có lẽ tiểu tử này thể chất khác người thường.” Đằng lão tiện miệng trả lời.
Người nói vô ý người nghe có lòng, Đằng lão mở to hai mắt giơ tay phải lên.
“Tụ!” ông ấy nhẹ giọng nói.
Sau đó một luồng tài khí và hạo nhiên chính khí xuất hiện trên tay ông ấy tạo thành chữ “Giám”
Bốp! ông ấy đưa tay vỗ nhẹ một cái vào vai cậu nhóc.
Một lát sau trên người hắn một khí tức làm người ta trấn động nổi lên. Ngay lập tức tài khí vào hạo nhiên chính khí của Thiên Địa Văn cung như tạo thành một cột lốc xoáy lao vào người tiểu gia hoả này.
“Cái gì!!! Sao có thể!..... Tiên Thiên mãn cấp Nho đạo ý cảnh!!!”
“Nho đạo thánh thể, nho đạo thánh thể chân chính!!!” Đằng lão thất thanh hét lên.
Bình luận facebook