• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vạn Cổ Ma Tôn (1 Viewer)

  • Chương 316-320

Chương 316: Điểm thực sự đáng sợ ở Đại Đế; tiểu cô nương, ngươi đừng có làm chuyện ngu ngốc

Ánh mắt của Bất Tử Cốc Đại Đế trở nên cực kỳ nghiêm túc, thần lực trong cơ thể lão ta nhanh chóng vận chuyển, một tay xuất chưởng đánh về phía con rồng thần thông này.

Bàn tay lớn màu đen vô cùng khổng lồ, xuất hiện giữa đất trời.

Ầm!

Khi bàn tay lớn màu đen va chạm với con rồng mà Lâm Tiêu thi triển.

Trời đất rung chuyển, phát ra một cơn xung kích như vũ bão, càn quét khắp xung quanh chiến trường trong bán kính trăm dặm.

Vô số sinh linh còn sót lại đều vì trúng đòn này mà hóa thành tro bụi.

“Đây chẳng lẽ là Hủy Diệt, và sức mạnh Tuế Nguyệt? Không, không thể nào!!! Sao có thể chứ! Phàm nhân sao có thể có được sức mạnh như vậy được!”

Bất Tử Cốc Đại Đế lúc này càng kinh hãi nhiều hơn.

Lão ta cũng không dám khẳng định suy đoán ở trong lòng.

Nhưng chỉ với chút nghi ngờ này thôi đã khiến lão ta khó mà tưởng tượng được rồi.

Hủy Diệt?

Tuế Nguyệt?

Cho dù là ở thời thượng cổ, thì đối với hai loại sức mạnh thần bí này, cũng chẳng có mấy cường giả biết.

Đây rốt cuộc...

Ngay cả khi Bất Tử Cốc Đại Đế đang thất thần.

Lâm Tiêu cũng không hề dừng lại.

Sau khi hắn liên thủ với cô nàng Anh Túc thi triển ra đòn tấn công kia, lại lấy ra một cái đại ấn.

Đó là đạo khí chân linh mà ban đầu cướp được từ trong tay thánh chủ Giao Trì, Cái Thiên Ấn.

Hắn không phải là muốn dùng đạo khí đại ấn này để đối đầu với Bất Tử Cốc Đại Đế, mà là...

“Hiến tế!” Trong đầu Lâm Tiêu thầm niệm, dốc toàn lực vận chuyển Ý Cảnh Đặc Biệt.

Lần trước, sau khi hiến tế Cực Bá Mâu, Ý Cảnh Đặc Biệt đã đạt tới gần bậc chín, khoảng cách tới ý cảnh viên mãn không còn xa.

Vậy lần này, hắn đương nhiên vẫn sẽ lựa chọn hiến tế món đạo khí quan trọng nhất này.

Ầm!!!

Một truyền tống trận to cỡ quả bóng rổ xuất hiện trước mặt Lâm Tiêu. Bên trong tản ra những cơn dao động càng khủng bố hơn so với lần hiến tế trước đó.

Điều này chứng tỏ vị đại lão luyện chế ra Cái Thiên Ấn mạnh hơn nhiều so với vị đại lão luyện chế ra Cực Bá Mâu.

Trong mắt Lâm Tiêu hiện lên sự điên cuồng, hắn không chút do dự, trực tiếp đưa tay vào trong vòng tròn ánh sáng truyền tống.

Trước lạ sau quen.

Lần trước làm như vậy là vì khởi động pháp chỉ vạn chiến.

Mà lần này, chính là vì...

Ầm!!!

Bé nguyên thần vốn luôn nhắm mắt của Lâm Tiêu lúc này đã hiện ra trên đỉnh đầu, dùng lực hút cực mạnh bắt đầu hút lấy năng lượng khủng bố tỏa ra từ vòng ánh sáng truyền tống, hút không ngừng nghỉ.

Lộp bộp!!

Cơ thể đã trải qua sự tôi luyện của Tuế Nguyệt Chi Lực và lôi kiếp của Lâm Tiêu, đã phát ra những tiếng nứt, rách, nghe mà khiến người ta lạnh cả gáy.

“Hả? Ngươi rõ ràng mới chỉ Hóa Đỉnh, vậy mà lại có được nguyên thần cảnh giới bán Đế Cảnh, không đúng, đây là mức độ nguyên thần gần đạt tới Đại Đế rồi, ngươi đang làm cái gì vậy!!!” Bất Tử Cốc Đại Đế vặn hỏi với ánh mắt khiếp sợ.

Lâm Tiêu nào có để ý tới người này.

Hắn cắn răng, nhẫn nhịn cơn đau kịch liệt truyền tới từ trên cơ thể và thần hồn.

Thân thể và thần hồn lúc này, cứ lạnh lại rồi lại vỡ ra, rồi lại lành lại.

Nếu không phải hắn có huyết mạch của tôn thượng, có được sức mạnh tự chữa lành cực mạnh mẽ, thì e là chỉ với cái việc hắn cưỡng ép hấp thu sức mạnh bùng nổ từ trong truyền tống trận thôi cũng đủ để khiến hắn chết đi vài lần rồi.

“Mau dừng ngay lại cho ta!!!” Bất Tử Cốc Đại Đế tức giận gào lên.

Trong lòng hắn nổi cơn sóng dữ, thứ mà đối phương đang luyện chế lại khiến lão ta cảm nhận được sự uy hiếp.

Kẻ điên này, quá điên cuồng rồi.

Một nhân loại chỉ như con sâu cái kiến, tại sao lại có thể đem lại cho lão ta cảm giác áp lực lớn đến vậy.

Thật đáng hận!

Nếu không phải bây giờ ngay cả một phần ba sức mạnh của thời kỳ đỉnh cao lão cũng không xuất ra được thì lão còn lâu mới căng thẳng đến vậy.

“Tên đáng chết kia, chết đi cho ta!!!”

Hai tay Bất Tử Cốc Đại Đế vung ra, dốc hết sức đánh xuống dưới.

Vô số hoa văn thần lực lan ra, kết thành một dòng hoàng tuyền chảy thẳng về phía Lâm Tiêu.

Trước đó lão còn đang nghĩ sẽ giày vò con tép riu này thế nào, nhưng giờ lão không nghĩ vậy nữa.

Thà tiêu tốn nhiều thần lực hơn, thà rằng sau khi chiến đấu xong lại rơi vào giấc ngủ dài hơn, lão cũng nhất định phải giết chết tên yêu nghiệt này ngay tại đây.

Người như vậy, tuyệt đối không thể giữ lại!

Bên trên hoàng tuyền mà Bất Tử Cốc Đại Đế vung ra, quấn lấy một ma chưởng màu đen, đi đến đâu, từng tầng không gian vỡ vụn ra đến đấy, hoàn toàn không trụ được.

Thần uy này giống như là trời sập vậy.

Rầm rầm rầm!!!

Nham thạch dưới đất chỗ Lâm Tiêu đứng đã lõm sập xuống không ít, nhưng dưới uy áp khó mà chống cự lại này, Lâm Tiêu vẫn đứng thẳng lưng.

“Tiểu cô nương, ôm chặt lấy ta đi.” Lâm Tiêu không quay đầu, mà nói ra mấy chữ với Can Anh Túc đang đứng phía sau mình.

“Được!”

Can Anh Túc biết lúc này là tình huống đặc biệt, sau khi đáp lời, liền bước thẳng tới, ôm chặt lấy Lâm Tiêu.

Điều này khiến trái tim Lâm Tiêu đập nhanh thêm mấy nhịp.

Hắn tập trung tinh thần, không phân tâm nữa.

Nhìn thấy hoàng tuyền thần thông khủng bố đang trấn áp xuống.

Ánh mắt hắn sáng rực lên.

“Phá Hiểu!!!” Lúc này, Lâm Tiêu hô lên một tiếng, kim quang trong đôi mắt lóe sáng.

Sức mạnh thần hồn bị cưỡng chế ép lên tới Đại Đế Cảnh, toàn bộ phun trào.

Khí huyết, linh lực, các loại ý cảnh trong cơ thể cũng trào ra.

Ngay sau đó, bé nguyên thần trước đó vẫn luôn nhắm mắt bỗng mở đôi mắt.

Đôi mắt kia sâu hun hút như ẩn giấu thứ gì rất ghê gớm ở bên trong.

Tiếp đó, đôi mắt của bé nguyên thần phát ra ánh sáng tử kim nồng đậm.

Uỳnh!!!

Một luồng thần quang hư ảo kinh thiên ầm ầm phát ra, mạnh mẽ đập lên hoàng tuyền kia.

Trong nháy mắt, u quang trên toàn bộ hoàng tuyền bắn ra tứ phía. Thiên vực mà hai người đang đứng đều không ngừng rung chuyển.

Đây là sự giao phong giữa sức mạnh của Đại Đế với Đại Đế.

Rắc rắc! Rắc!

Thứ không trụ được đầu tiên thế mà lại không phải là thần quang hư ảo của Lâm Tiêu.

Mà là hoàng tuyền chi lực kia.

Từng đoạn từng đoạn nứt gãy do hư ảo thần quang đánh gãy, tản ra tám hướng.

Răng rắc!!!

Âm thanh giòn tan vang lên.

Hoàng tuyền kia trực tiếp bị hư ảo thần quang xé ra một vết rách đen như mực, kéo dài từ đầu tới đuôi.

“Không, không thể nào!!! Ngươi sao lại có thể thi triển ra uy lực như vậy, chuyện này....a!!!”

Không đợi Bất Tử Cốc Đại Đế tiếp tục kinh ngạc.

Cả cơ thể lão đều bị hư ảo thần quang bao phủ, phát ra một trận gào thét đau thấu tim gan.

Lâm Tiêu lại lộ ra một nụ cười nhạt.

Lần này, coi như liều một lần mà thành công rồi.

Cơ thể hắn bủn rủn mất hết sức lực, sắp ngã nhào ra đất.

Không ngờ đằng sau còn có một cơ thể mềm mại ôm hắn vào lòng.

“Đại Tiêu Tiêu, dáng vẻ ngươi liều mạng, tuy là rất chật vật, nhưng vẫn khá là cảm động đó nha ~~~”

Can Anh Túc cúi đầu, dùng đôi mắt to tròn blink blink nhìn hắn, khi nói còn kèm chút giọng điệu trêu chọc.

Mà Lâm Tiêu nằm trong lòng đối phương, chỉ liếc nhìn nàng ta một cái, ngay cả sức mở miệng cũng không có.

Hắn bây giờ chỉ muốn ngủ một giấc cho đã cái nư thôi.

“Ta muốn ngủ...” Lâm Tiêu mệt mỏi nói với tiểu cô nương.

Hắn chỉ mới nói có ba chữ, hai người đã cảm thấy khí tức khủng bố quen thuộc trói buộc lại.

Chốc lát sau, sắc mặt của Lâm Tiêu và Can Anh Túc đồng loạt cứng lại.

Đó là Bất Tử Cốc Đại Đế.

Lão ta, lão ta vậy mà vẫn còn có thể tiếp tục chiến đấu ư?

“Thằng tép riu kia, bản đế đúng là xem thường ngươi rồi, quá xem thường ngươi rồi. Thứ như ngươi, nếu để cho sống thêm trăm năm nữa, nói không chừng ngươi có thể bước lên đế lộ đấy....”

Bất Tử Cốc Đại Đế dường như trong nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi, thân hình từ từ bay lên không trung, ánh mắt lão ta nhìn chằm chằm Lâm Tiêu, chứa sát ý cuồn cuộn.

“Không thể không nói, ngươi là kẻ yêu nghiệt nhất trong tất cả những kẻ mà bản đế từng gặp. Nhưng đáng tiếc, chính vì như vậy, bản đế bất luận phải trả cái giá nào cũng phải dồn ngươi tới chỗ chết mới thôi.”

“Tạm biệt nhé!”

Toàn thân Bất Tử Cốc Đại Đế bạo phát ra sức mạnh đen tối khủng khiếp.

Tiếp đó, giữa trời đất rơi xuống từng tia quy tắc chi lực, hóa thành từng tia sáng đánh về phía Lâm Tiêu và Can Anh Túc.

Trông thấy một đòn đơn giản như vậy nhưng lại khiến Lâm Tiêu và Can Anh Túc run rẩy.

Một đòn này, tuyệt đối mạnh hơn nhiều so với hoàng tuyền chi lực trước đó.

Trong đầu hai người đều nảy ra một ý nghĩ.

Đòn này mới thực sự là thần thông mạnh nhất, là lá bài tẩy của Đại Đế đúng không.

Trong mắt Lâm Tiêu lộ ra vài phần bất lực.

Xong rồi!

Người ngờ một Đại Đế không thể phát huy toàn bộ thực lực mà lại khó xử lí đến vậy.

Là hắn quá yếu rồi, nếu mạnh hơn một chút là được rồi.

“Lâm Tiêu, ngươi nhớ ngày này năm sau phải tới thắp hương cho ta đấy nhé! !!” Giọng nói của Can Anh Túc đột ngột vang lên.

Lâm Tiêu chỉ cảm thấy bản thân mình bị người ta quăng đi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Hắn mở trừng mắt.

++ !

Tình tiết này sao quen thế nhỉ.

Cái cô ngốc này, lại muốn làm chuyện ngốc nghếch gì nữa đây.

“Tiểu hỏa!!! Nhốt nàng ta vào trong!” Lâm Tiêu lập tức dùng thần thức truyền âm cho tiểu hỏa bên dưới.

“Tuân lệnh, chủ nhân!!”

Tiểu hỏa vẫn tương đối gắng sức.

Sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức phóng ra một lực hút mạnh mẽ, hút Can Anh Túc đang chuẩn bị đỡ đòn của Đại Đế kia vào trong lò luyện đan.

“Lâm Tiêu, ngươi đang làm gì vậy! Ngươi mau thả ta ra!!!” Can Anh Túc bỗng chốc nóng nảy, tức giận nói.

Lúc này, đòn mạnh nhất của Bất Tử Cốc Đại Đế cũng đã tới rồi.

Lâm Tiêu nhún vai, ánh mắt bình tĩnh, đứng thẳng người.

Đòn này, cứ để hắn tự mình hứng chịu đi.

Tiểu cô nương, đợi ngươi trở nên mạnh mẽ, thành Đế rồi thì giúp ta báo thù nhé.

Nhưng sau đó,

Ngay lúc này,

Trong cơ thể Lâm Tiêu chợt truyền tới một tiếng giận dỗi yêu kiều.

“Hừ!!! ~~”

Vào lúc đó, một tòa tháp bạch kim lưu ly chín tầng bao bọc Lâm Tiêu và Can Anh Túc vào bên trong.
Chương 317: Bị cưỡng ép lưu đầy

“Là Chân Long Tháp!” Lâm Tiêu kinh hỷ.

Hắn suýt quên mất tên gia hoả này, bình thường hắn chỉ dùng Chân Long Tháp để hỗ trợ và bắt người, rất ít khi dùng để phòng ngự. Ai có thể nghĩ rằng sẽ có lúc hắn phải giao tranh với cường giả Đại Đế.

Lâm Tiêu dám tự tin nói với rất cả mọi người dù là Bán Đế, kể cả có là cường giả Bán Đế mạnh nhất hắn cũng có thể đánh ngang hàng. Nhưng đây là cường giả Đại Đế, là do hắn đã quá nông cạn rồi.

Với thực lực của hắn, vẫn chưa thể so sánh với cường giả Đại Đế thật sự. Khoảnh khắc Chân Long Tháp bao trùm lấy Lâm Tiêu và Can Anh Túc thì chiêu công kích của cường giả Đại Đế Bất Tử cốc cũng bay tới.

Ầm!!

Sức mạnh bộc phát ầm ầm bạo nộ ra tứ phía, sông núi như đứt đoạn, rừng cây bị thổi bạt về sau. Chân Long Tháp rung chuyển dữ dội tỏa ra ánh sáng vàng chói. Cuối cùng cũng chặn được chiêu.

“Trâu bò, Chân Long Tháp! Không hổ là ngươi, so với tiểu hoả thì đáng tin hơn nhiều!” Lâm Tiêu thấy thế thì khen ngợi một câu.

Tiểu hoả: “……”

Chủ nhân, cho nên tình yêu cũng có thể chuyển hướng sao?

Sau khi nghe được lời khen Chân Long Tháp sau một hồi rung chuyển mới trả lời.

“Đối thủ có chút mạnh, mau chạy thôi, chạy ngay thôi.”

Lâm Tiêu sững sờ, mặt có vẻ quái dị, hắn còn tưởng có Chân Long Tháp ở đây thì có thể chặn được chiêu công kích của đối phương. Xem ra vẫn phải chạy thôi, nhưng với tình hình hiện tại thì chạy thế nào?

Kể cả có chạy được thì hắn cũng chạy thoát được một cường giả Đại Đế sao?

Lúc Chân Long Tháp chặn được một chiêu kia và Lâm Tiêu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. Thì trong lòng Đại Đế Bất Diệt cốc cũng đang cuộn trào sóng ngầm.

Vậy mà chặn được? sao có thể như thế chứ.

Đòn đánh này của hắn gần như đã đạt tới tám phần công lực ở thời kỳ đỉnh cao, vậy mà có thể chặn được. Con kiến hôi này lại có pháp bảo kiểu này để phòng ngự sao?

Cũng không đúng, pháp bảo này có thể chặn được một đòn công kích của hắn nhưng cũng không phải dễ dàng. Mà….đợi chút….cái khí tức này, cảm giác……

Đại Đế Bất Diệt cốc chợt mở lớn hai mắt, nhìn chằm chằm vào tòa tháp trắng trước mặt. Nhìn từ đầu tới chân rồi lại từ chân lên đầu.

“Không, không thể nào, không có khả năng, sao nó lại xuất hiện được. Nó đã bị huỷ diệt trong dòng chảy lịch sử từ lâu rồi, không một ai có thể tìm được nó……”

“Nhưng lại chả có cách giải thích nào khác, điều này thật khó tin……”

Đại Đế Bất Diệt cốc sau một hồi do dự thì bắt đầu tự lẩm bẩm với bản thân, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cả người không ngừng lùi lại phía sau.

Lâm Tiêu mặc dù bị Chân Long Tháp bao quanh nhưng vẫn nhìn được rõ dáng vẻ của đối phương lúc này.

Hả? Đại Đế Bất Diệt cốc làm sao vậy? phát bệnh à?

Lúc nãy ra chiêu mạnh quá nên bị phản phệ? Bị tác dụng phụ?

Lòng Lâm Tiêu không ngừng suy đoán, may mà Đại Đế Bất Diệt cốc lúc này vẫn không ngừng lùi lại, toàn thân Lâm Tiêu lúc này mệt mỏi vô lực, có lẽ nửa tháng nữa hắn cũng chưa thể hồi phục hoàn toàn.

“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao Thiên Đạo Tháp lại trong tay ngươi! Chỉ cần ngươi nói rõ mọi chuyện, bản đế sẽ cho ngươi một con đường.” Đại Đế Bất Diệt cốc nghi ngờ nhìn Lâm Tiêu.

Bản thân hắn còn chưa phát hiện, lúc trước vẫn còn gọi tên này là loại sâu bọ, vậy mà sau một màn kia đã từ từ thay đổi cách nói chuyện với Lâm Tiêu.

“Thiên Đạo Tháp!” Lâm Tiêu nhíu mày.

Tên bản mệnh của Chân Long Tháp là Thiên Đạo Tháp? Nghe cái tên này có vẻ lợi hại.

“Ta cũng không biết tại sao Thiên Đạo Tháp trong tay ta, hơn nữa kể cả ta có nói thì ngươi chắc chắn cũng không tha cho ta.” Lâm Tiêu trả lời.

Đại Đế Bất Diệt cốc hiển nhiên là một kẻ quyết cắn không buông. Tha cho hắn? sợ là mơ tưởng quá rồi!

Đại Đế Bất Diệt cốc thấy Lâm Tiêu nói vậy sắc mặt càng âm trầm, tỏ vẻ bất mãn.

Ngươi không biết không biết? Thiên Đạo Tháp đều là tự động bảo vệ chủ nhân, nhất là sau khi trải qua luyện hóa sơ bộ. Ngươi không biết thì ai biết…..đợi chút……

Đại Đế Bất Diệt cốc hình như nghĩ ra cái gì đó, một giây sau tầm mắt hắn như nhìn xuyên qua Thiên Đạo Tháp, nhìn vào Lâm Tiêu ở phía trong. Hắn liên tưởng tới những loại chuyện kỳ quái xảy ra trên người tên tiểu tử này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Đại Đế Bất Diệt cốc tự nhiên như tỉnh mộng, giống như đã hiểu ra cái gì đó. Quả nhiên tên tiểu tử này không biết gì thật. Điều đó cũng có nghĩa Thiên Đạo Tháp tự động nhận đối phương làm chủ nhân.

Thiên Đạo Tháp ở một góc độ nào đó chính là đại diện cho Thiên Đạo. Nếu nói như vậy…..thì tên tiểu tử này là kẻ được Thiên Đạo công nhận?

Sắc mặt của Đại Đế Bất Diệt cốc đã âm trầm tới cực hạn. hắn chỉ cảm thấy da đầu như muốn nổ tung, mồ hôi lạnh toát ra, tóc gáy đều dựng đứng cả lên.

Chỉ sau hai giây do dự hắn hình như đã quyết định xong, sát khí trong mắt dâng lên nồng đậm. Nếu thiếu niên này được Thiên Đạo công nhận vậy càng không nên để kẻ này tồn tại.

Nếu không sau này khi thiếu niên trưởng thành chắc chắn sẽ diệt môn cả Bất Diệt cốc, bao gồm cả hắn trong đó.

“Tiểu tử, nếu là Thiên Đạo Tháp của năm đó thì bản đế nhất định sẽ xoay người bỏ chạy. Nhưng sức mạnh của Thiên Đạo Tháp bây giờ chỉ còn lại một trong 108 đạo quy tắc thiên địa. Ngươi có thể phát huy được bao nhiêu uy lực chứ.”

“Chết đi, kể cả Thiên Đạo Tháp bên trong cũng sẽ mãi mãi bị huỷ diệt!”

Ánh mắt Đại Đế Bất Diệt cốc trở nên kiên định, khí tức cũng đã bao lấy Thiên Đạo Tháp. Sau đó một vầng hào quang từ trong người hắn bắn ra che phủ bầu trời.

Phụt! hắn phun ra một ngụm máu, cả người như già đi mấy chục tuổi.

“Huỷ diệt cho bản đế!!”

Đại Đế Bất Diệt cốc dốc toàn bộ sức lực đánh ra một quyền. Một quyền này tràn ngập sức mạnh thần bí, uy lực vô song khiến cho tất cả mọi người đều kiếp sợ. Giống như là một đòn đánh của thần linh vậy.

Ầm! một nắm đấm to khổng lồ màu vàng đen ầm ầm lao về phía Thiên Đạo Tháp. Mặc dù không gian xung quanh không phát ra bất kỳ âm thanh nào nhưng những vết nứt bắt đầu xuất hiện.

Trong những vết nứt là khoảng không gian trống trải im lặng chết chóc. Hơn nữa lực hút từ những khe nứt này rất lớn, dù là thần thức bị hút vào cũng không cách nào quay trở lại được. Giống như lỗ đen vậy.

Ong!!

Uy lực từ nắm đấm khổng lồ này vẫn còn chưa kết thúc, nó trực tiếp chộp lấy Thiên Đạo Tháp kéo vào những khe nứt kia. Lại cộng thêm lực hút từ những kẽ nứt làm cho Thiên Đạo Tháp không cách nào chống lại được.

Ầm ầm! Chỉ sau vài giây Thiên Đạo Tháp đã biến mất khỏi thế giới này.

“Khụ khụ……Thiên Đạo Tháp, là vật vốn không nên tồn tại! Hahaha……khụ khụ khụ……”

Đại Đế Bất Diệt cốc không ngừng ho ra máu, đôi mắt cũng bắt đầu xuất hiện những tia tan rã. Có thể thấy một chiêu lúc nãy đã ảnh hưởng tới hắn như thế nào.

“Con trai, phụ thân cuối cùng cũng báo thù được. Lần sau tỉnh lại, không biết đã là thời đại nào……” Đại Đế Bất Diệt cốc càng nói càng nhỏ, thân hình cũng từ từ tiêu biến.
Chương 318: Niềm vui khi đập hộp tại không gian hư vô

Trong không gian tối tăm vĩnh hằng này, nơi này không có sự vận hành của thời gian, không có bất cứ quy tắc của thiên địa nào, khắp nơi đều là không gian nhiễu loạn dữ dội.

Tất cả mọi thứ sau khi tiến vào nơi này, bất luận là thứ gì, dưới sự tàn phá của không gian nhiễu loạn, đều sẽ nhanh chóng bị nghiền nát, hóa thành một phần của bóng tối.

Mà lúc này.

Bên trong lại xuất hiện một tia sáng duy nhất, đó là một tòa bảo tháp phát ra kim quang nhàn nhạt.

Lâm Tiêu ôm vẻ mặt ngơ ngác từ trong Chân Long Tháp, à không, là Thiên Đạo Tháp nhìn ra ngoài.

Thông qua trao đổi với Thiên Đạo Tháp, hắn cũng hiểu được một vài chuyện.

Chân Long Tháp, quả nhiên đúng với lời Bất Tử Cốc Đại Đế nói.

Tên thật của nó là Thiên Đạo Tháp.

Mà một món linh bảo thiên tiên thực sự, khi trời và đất hình thành ranh giới thì nó đã tồn tại rồi.

Khi bên trong Thiên Đạo Tháp có được sức mạnh viên mãn của một trăm linh tám đạo quy tắc, uy năng còn có thể cao hơn cả tiên khí đỉnh cấp, thậm chí có thể so với chí bảo Huyền Hoàng.

Có thể coi như là một món bảo vật nghịch thiên.

Nhưng không biết vì lí do gì, Thiên Đạo Tháp chịu tổn hại nghiêm trọng, sức mạnh quy tắc trong tháp bị tiêu tan hết.

Tháp linh cũng cận kề tan biến.

Là nhờ sự xuất hiện của Lâm Tiêu, mới khơi dậy sức sống cho linh tháp, khiến nó lần nữa xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Chỉ là, trạng thái của Thiên Đạo Tháp hiện giờ, một trăm linh tám đạo quy tắc thiên địa ban đầu đã dập tắt, Lâm Tiêu lại thắp lên một đạo – Quy tắc Tuế Nguyệt.

Ký ức trong linh tháp cũng chỉ khôi phục được một phần nghìn tới một phần vạn.

Còn về những ý cảnh khác mà Lâm Tiêu lĩnh ngộ, hiện tại cũng chỉ là đạt tới cấp độ Lĩnh Vực.

Khoảng cách tới cấp độ quy tắc thiên địa còn xa tít tắp.

“Đây là bị kéo vào hố đen rồi sao???” Sau khi Lâm Tiêu thông qua Chân Long Tháp nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, khuôn mặt đầy vẻ ủ rũ, phiền muộn lẩm bẩm.

“Hố đen??? Đó là thứ gì?” Một bóng dáng yêu kiều từ đằng sau lưng Lâm Tiêu bước tới, tò mò hỏi.

Không phải cô nàng Anh Túc thì là ai chứ.

Trên khuôn mặt của cô nàng, một chút vẻ lo lắng cũng chẳng có, ngược lại, còn có bộ dáng phấn khởi nữa kìa.

“Đó là một nơi không thể nào thoát ra được, với sự vững chắc của Thiên Đạo Tháp, tuy là sẽ không bị hoàn cảnh xung quanh phá hoại, nhưng chỉ e là chúng ta sẽ bị nhốt ở nơi này mãi mãi rồi.” Lâm Tiêu trầm giọng, nói.

Hố đen, một nơi mà ngay cả ánh sáng cũng không chạy thoát.

Lâm Tiêu không cảm thấy bản thân mình có thể nhanh hơn ánh sáng!

“Không ra được thì thôi, không gian trong Chân Long Tháp lớn như vậy, coi như bế quan tu luyện đi.” Can Anh Túc không tán đồng, đáp.

Nói xong, cô còn khẽ liếc nhìn Lâm Tiêu một cái.

Chí ít thì nơi này không có bất cứ nguy hiểm gì, lại không có ai làm phiền.

Nếu có thể cùng Đại Tiêu Tiêu sống ở đây mãi mãi, có vẻ như cũng hay.

Nghe thấy lời này của cô này, Lâm Tiêu cạn lời quay lại nhìn cô một cái.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút thay đổi.

“Khụ, khụ! Ngươi thật đúng là lạc quan mà.”

“Trong tháp tuy là không có bất cứ hiểm nguy gì, nhưng chúng ta lại hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài.”

“Ai mà biết được Bất Tử Cốc Đại Đế kia liệu có đi điều tra thân phận của chúng ta không. Nếu như điều tra thì thân phận vương triều Đại Can của ngươi và Kiếm Ma Tông của ta căn bản là không giấu nổi.”

“Tới lúc đó, đừng nói là Đại Đế ra tay, cho dù là một cường giả bán Đế Cảnh ra mặt thôi, hai nhà chúng ta căn bản gánh không nổi đâu.”

Lâm Tiêu nghĩ rất nhiều, cũng rất xa.

Hắn nào có biết Bất Tử Cốc Đại Đế kia sau khi thi triển đại chiêu cuối cùng kia, liền rơi vào nơi cách đó không xa mà ngủ say.

So với hiểm nguy từ Bất Tử Cốc Đại Đế, chỉ e là chuyện hai người mất tích mang lại nguy cơ còn thực tế hơn.

Can Anh Túc nghe thấy lời này, hơi sững lại.

Đúng vậy.

Hiện giờ nàng ta an toàn rồi.

Nhưng hoàng triều của nàng nói không chừng sẽ rơi vào nguy hiểm.

Đây không phải là một tin tốt.

Can Anh Túc tuy không để ý tới gia đình, nhưng từ nhỏ tới lớn đều là trưởng thành ở vương triều Đại Can, đối với phụ thân và mấy vị huynh muội vẫn có chút cảm tình.

Lâm Tiêu thấy sắc mặt của tiểu cô nương trở nên khó coi, không khỏi an ủi mấy câu.

“Nhưng mà, ngươi cũng đừng quá lo lắng. Tình cảnh hiện giờ của Bất Tử Cốc Đại Đế, có khi còn không bằng chúng ta đâu...” Lâm Tiêu giải thích.

Hắn có thể cảm nhận được, Bất Tử Cốc Đại Đế để có thể lưu đày bọn họ vào nơi này, ắt hẳn đã phải trả cái giá không hề nhỏ.

Chỉ cần bọn họ có thể sớm nghĩ cách trở về là tốt rồi.

Hắn đã lĩnh ngộ sức mạnh Tuế Nguyệt, có thể cảm nhận được dòng chảy thời gian ở trong không gian hư vô hắc ám này có lẽ là không giống với ở bên ngoài.

Còn về chênh lệch bao nhiêu thì hắn không biết được.

“Ta biết rồi.” Tâm trạng Can Anh Túc hơi thả lỏng hơn một chút.

Nhập gia thì tùy tục vậy.

Cố gắng nâng cao thực lực, nghĩ cách ra khỏi đây mới là chuyện quan trọng nhất.

“Đại Tiêu Tiêu, bên ngoài tháp hình như không hề có linh khí. Nếu như vậy, chúng ta chỉ có thể dựa vào linh khí mà linh thạch cung cấp để tu luyện rồi. Ta xem qua, hình như ta không mang được bao nhiêu linh thạch đâu.”

Can Anh Túc lại nghĩ tới điểm khó khăn này.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Nàng phất tay, lấy hết toàn bộ linh thạch có trong nhẫn trữ vật ra.

Một đống nhỏ linh thạch hạ phẩm, cùng mấy túi linh thạch trung phẩm và thượng phẩm, còn có vài viên linh thạch cực phẩm.

Nếu đổi hết ra linh thạch hạ phẩm thì tổng cộng có khoảng hơn bốn trăm vạn linh thạch hạ phẩm.

Dựa theo tốc độ tu luyện của nàng ta, dùng hết số lượng dự trữ này cũng chỉ trong vòng hơn một tháng thôi.

Dùng hết linh thạch thì tức là bọn họ sẽ không thể tiếp tục tu luyện được nữa.

Lâm Tiêu nhìn đống linh thạch trước mặt cô nàng Anh Túc này, hỏi: “Chỗ này đủ cho một mình ngươi tu luyện trong bao lâu?”

“Khoảng chừng một tháng.” Can Anh Túc đáp.

“Nếu để cho ta tu luyện thì chỉ đủ trong ba ngày, có khi còn chẳng tới ba ngày ấy chứ.” Lâm Tiêu cười, nói.

“Hả??? Thật hay giả vậy!” Can Anh Túc chớp chớp mắt, kinh ngạc nói.

Nàng ta tu luyện đã thuộc dạng vô cùng tiêu hao linh khí rồi.

Đống linh thạch này nếu để cho một cường giả Sinh Tử Cảnh tu luyện, chí ít cũng có thể trụ qua ba tháng.

Nàng ta dùng trong một tháng đã là rất khoa trương rồi, vậy mà Đại Tiêu Tiêu nói chỉ đủ dùng trong ba ngày.

Thế này...có ăn thay cơm cũng chẳng hết nhiều vậy chứ.

“Lừa ngươi làm gì, đợi khi ta bắt đầu tu luyện, ngươi liền biết ngay thôi. Nhưng mà, chúng ta ngược lại cũng không cần lo lắng về linh thạch đâu.” Lâm Tiêu nghĩ tới chuyện gì đó, khẽ cười, nói.

“Tại sao vậy?” Can Anh Túc không hiểu, nói.

Lâm Tiêu không nói nhiều, trực tiếp lấy ra một đống lớn nhẫn trữ vật.

Không tới một trăm thì cũng có bảy tám chục cái.

Mà mỗi chiếc nhẫn trữ vật đều là loại có phẩm chất cao cấp nhất, là loại có không gian rộng nhất.

“Nhiều...nhiều vậy á??? Lẽ nào là ngươi thu hoạch được ở trong chiến trường vạn tộc??? Ngươi cướp sạch của mấy thế lực lớn đấy à?” Can Anh Túc há hốc cái miệng nhỏ nhắn, kinh hãi hỏi.

“Cũng chỉ có hơn hai mươi thế lực mà thôi.” Lâm Tiêu tùy ý nói.

Can Anh Túc: “.....”

Hừ!!!

Nơi vui như vậy lại không dẫn nàng ta vào cùng.

Đại Tiêu Tiêu đáng ghét.

“Được rồi được rồi, cùng nhau mở nhẫn trữ vật thôi, mở ra được thứ gì ngươi thích, người cứ trực tiếp lấy đi là được.”

Lâm Tiêu thấy tiểu cô nương giận dỗi, lại cảm thấy buồn cười.

“Đây là tự ngươi nói đấy nhé ~~ Ta có hứng thú với nhiều thứ lắm đấy.” Can Anh Túc cũng không khách khí, trực tiếp lấy một chiếc nhẫn trữ vật tới kiểm tra.

Lâm Tiêu cũng lấy một chiếc để kiểm tra.

Đối với cái đống nhẫn trữ vật trước mặt này, hắn vẫn rất tò mò và trông đợi đấy.

Ai lại không thích đập hộp bí ẩn chứ.

Đặc biệt là chủ nhân của những chiếc hộp bí mật này, lại đều là những vị cường giả bán Đế Cảnh hoặc là Sinh Tử Cảnh đấy.

“Wow!!! Chỗ này cũng quá là đồ sộ rồi!!!”

Tiểu cô nương vừa mới kiểm tra nhẫn trữ vật đầu tiên liền thốt lên kinh ngạc.
Chương 319: Thắp lên mười ngọn đèn trời, mới có thể rời đi

Can Anh Túc vung tay một cái, một túi to linh thạch xuất hiện trước mặt nàng, nhìn đã biết rất nặng, không phải một nghìn viên thì cũng phải bảy tám trăm viên. Hơn nữa nguyên nhân để nàng ta ngạc nhiên như vậy chính là……

“Gần 800 viên này đều là linh thạch cực phẩm, đây là nhẫn trữ vật của ai vậy! mỗi một viên linh thạch cực phẩm đã là một trăm vạn viên linh thạch hạ phẩm rồi. Chúng ta mỗi tháng cũng chỉ tiêu được hết bốn trăm vạn viên linh thạch hạ phẩm, cũng chính là bằng bốn viên linh thạch cực phẩm.”

“Vậy tám trăm viên linh thạch cực phẩm này là đủ để ta tu luyện trong vòng…..16 năm.”

Đôi mắt Can Anh Túc lộ ra vẻ tham tiền, đây là lần đầu nàng nhìn thấy nhiều linh thạch cực phẩm như vậy.

“Có chút tiền đồ đi chứ, mà ngươi là trưởng công chúa của Đại Can cơ mà.”

Lâm Tiêu khinh bỉ nói một câu, sau đó mới lấy tất cả nhẫn trữ vật ra.

Can Anh Túc trợn ngược mắt nhìn Lâm Tiêu hừ hừ hai tiếng rồi nói: “Có thể không kinh ngạc sao, phí sinh hoạt một năm của cả vương triều Đại Can bọn ta cũng chỉ hai tỷ viên linh thạch là cùng. Mà cái nhãn trữ vật này bằng bốn năm phí sinh hoạt của bọn ta đấy, hay là do vận may của ta tốt quá nhỉ. Tiện tay nhặt một cái mà cũng có được chiếc nhẫn đáng giá nhất thế này.”

“Đáng giá nhất?” Lâm Tiêu lẩm bẩm một câu.

Sau đó thuận tay kéo đồ trong nhẫn trữ vật ra, cũng là một cái túi to.

Đông! Cái túi này rơi xuống đất phát ra tiếng kêu nghe có vẻ nặng hơn cái túi Can Anh Túc vừa lấy.

“Đây là……trời ơi! Lại là một túi to linh thạch cực phẩm!” Can Anh Túc hô lên.

Hơn nữa cái túi Lâm Tiêu lấy ra này còn nhiều hơn túi nàng ta vừa lấy. Dùng linh thức quét một vòng đôi mắt của Can Anh Túc sáng rực lên.

“Chín trăm hai mươi viên linh thạch cực phẩm! thật là phô trương!” Can Anh Túc tâm tình bối rối.

Cứ như vậy hai người mở tất cả nhẫn trữ vật trong hộp mù ra bắt đầu sắp xếp lại.

“Woa! Ta nhặt được một đạo khí, đáng tiếc lại là một chiếc rìu, không hợp với ta.”

“Đại Tiêu Tiêu, Đại Tiêu Tiêu, hơn ngàn rồi, ta lấy được một cái túi hơn ngàn viên linh thạch cực phẩm.”

“Trò này vui, ta phát hiện ta vô cùng yêu thích nhẫn trữ vật, lần sau mà còn trò này thì nhớ gọi ta.”

“Đại Tiêu Tiêu ngươi đừng có mở nữa, để cho ta để cho ta….”

Cuối cùng hai người tiêu tốn hơn nửa ngày mới mở được hết nhẫn trữ vật trong hộp mù. Tổng cộng 70.000 viên linh thạch cực phẩm, 230.000 viên linh thạch thượng phẩm, còn về số linh thạch trung và hạ phẩm thì ít chả đáng đếm.

Có lẽ trong mắt những ông lớn sở hữu số nhẫn này, linh thạch trung và hạ phẩm là thứ không đáng lấy.

Sáu kiện đạo khí, đao kiếm súng và một cây thước. Thiên tài địa bảo nhiều vô số, đếm không hết. Đan dược cũng rất nhiều, còn có cả một trăm mảnh gì đó mà hai người chưa nhìn thấy bao giờ, cũng không hiểu.

Tổng cộng trong 80 cái nhẫn trữ vật này hai người thu hoạch được rất nhiều thứ. Cho nên ít nhất vấn đề tu luyện trong 100 năm này không cần phải lo lắng nữa.

Lúc Lâm Tiêu tìm thấy kiện đạo khí đầu tiên liền lập tức hiến tế nó. Hắn muốn thử xem có thể mở cổng dịch chuyển ở đây rồi rời khỏi không gian tối đen vô tận này không. Nhưng đáng tiếc rằng dù hiến tế thành công, ý cảnh đặc biệt cũng chỉ tăng lên một chút.

Hiệu quả của việc hiến tế không rõ ràng lắm, cổng dịch chuyển cũng không mở ra. Xem ra muốn rời khỏi nơi quỷ quái này là không dễ dàng gì.

Sau khi Lâm Tiêu trao đổi vài câu với Thiên Đạo Tháp, hắn mới biết được thêm vài thông tin mới. Có 108 chiếc đèn trời trong Thiên Đạo Tháp, tượng trưng cho 108 đạo quy tắc trong thiên địa. Hắn thắp được một ngọn đèn Thái Tuế, liền thức tỉnh được linh tháp.

Bây giờ cần nghĩ cách thắp được 10 ngọn đèn, vậy thì Thiên Đạo Tháp có thể hồi phục lại uy lực, từ đó có thể thử phá vỡ không gian. Còn về phần làm sao thắp được đèn lên thì không cần làm phiền tới Lâm Tiêu.

Chỉ cần tìm người có năng lực thiên địa quy tắc, ở trong bảo tháp 3 ngày, Thiên Đạo Tháp tự nhiên sẽ rút năng lượng tương ứng trên người người đó rồi thắp sáng đèn trời.

Sau khi Lâm Tiêu nghe thấy thông tin này thì trầm tư suy nghĩ rất lâu.

Thắp lên 10 ngọn đèn trời? Nghĩa là phải tìm được mười người lĩnh ngộ được ý cảnh liên quan tới quy tắc thiên địa.

Chuyện này……quá khó rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Ý cảnh được chia làm nhiều tầng, ý cảnh bình thường rồi đến ý cảnh lĩnh vực, cuối cùng là ý cảnh quy tắc thiên địa. Bây giờ từ ý cảnh lĩnh vực tu luyện lên ý cảnh quy tắc thiên địa, cũng chính là đã khó càng thêm khó.

Giống như cường giả Bán Đế cảnh bình thường cũng chỉ tu luyện được ý cảnh lĩnh vực tầng 3 hoặc 4. Muốn luyện đến ý cảnh quy tắc thiên địa có lẽ phải là cường giả Đại Đế chân chính. Một kiểu giống như cường giả Đại Đế Bất Diệt cốc. Hai chiêu cuối cùng của hắn mang theo ý cảnh quy tắc thiên địa nồng đậm.

Kể cả có tư chất lĩnh ngộ cực phẩm như hắn mà không tìm được cơ hội ra ngoài nâng cao ý cảnh bản thân. Nếu cứ giữ linh ngộ như bây giờ thì rất khó tăng các loại ý cảnh lên được quy tắc thiên đạo.

Bây giờ hắn có chín loại ý cảnh, ngoài ý cảnh đặc biệt ra thì tất cả ý cảnh đã ở mức ý cảnh lĩnh vực. Những thức này là do trải qua không biết bao nhiêu đại cơ duyên mới đạt được như bây giờ.

Càng lên cao khả năng tăng cấp của cả tu vi thực lực hay các loại ý cảnh đều là cấp sau khó hơn cấp trước rất nhiều.

Lâm Tiêu suy nghĩ một hồi, xem ra việc này vẫn cần có Thiên Đạo Tháp giúp đỡ mới được. Khi Can Anh Túc còn đang sắp xếp lại đồ trong hộp mù thì Lâm Tiêu đã phân bổ ra một luồng ý niệm.

Cần phải biết rằng Thiên Đại Tháp có khả năng thiết lập một loại công năng đánh cắp kinh nghiệm tu vi của người khác. Bây giờ trong thiên đạo tháp ngoài hai người Lâm Tiêu và Can Anh Túc ra còn có đám người của thần tộc Dao Trì, cộng thêm những cường giả của yêu tộc.

Một người gánh trọng trách thống lĩnh thì phải làm thế nào để có thể thống nhất mọi thứ. Ý cảnh lĩnh ngộ của hắn tất nhiên là cao hơn những người ở đây. Nhưng nếu ý cảnh của những người ở đây hợp lại với nhau thì không hề bình thường chút nào.

Giây tiếp theo, ngoài tầng tháp Lâm Tiêu đang ở ra thì có một hàng chữ xuất hiện trong các tầng tháp khác. Lâm Tiêu đã học cách truyền đạt tin tức này ở trong chiến trường vạn tộc.

(Từ giờ trở đi, chỉ được phép lĩnh ngộ ý cảnh. Phát hiện vi phạm sẽ bị nghiêm phạt!!!)

Sau khi nhìn thấy dòng chữ này những người trong tháp đều kinh ngạc. Bọn họ không hiểu Lâm Tiêu đang làm cái gì, khi có hai kẻ không phục phớt lờ nhắc nhở vẫn tiếp tục luyện công pháp.

Ầm ầm! hai tia lôi quang đánh thẳng xuống hai cường giả sinh tử này chết ngay tại chỗ. Giết gà dọa khỉ không cần nói nhiều.

Nhất thời những người trong tháp đều tự động cố gắng hết mình tu luyện ý cảnh. Lâm Tiêu cũng mau chóng cảm nhận được sự phản hồi ý cảnh của bọn họ.

Như vậy mới đúng, nghe lời thì mới có thịt để ăn. Đang tiếc là người bị giam ở đây quá ít, nếu biết trước sẽ gặp tình huống thế này thì hắn đã bắt nhốt hơn 80 đại thế lực vào đây.

Đông người thì làm chuyện gì cũng được, kể cả đám người của yêu tộc cũng được Lâm Tiêu lấy từ trong cuộn giấy vàng ra, rồi đặt vào một tầng riêng trong Thiên Đạo Tháp.

Yêu tộc là đám người kém về ý cảnh nhất, có bọn họ thì cũng được, chả có cũng không sao. Cứ như vậy, Lâm Tiêu, Can Anh Túc và tất cả mọi người cũng nhau tu luyện.

Khi thực lực tu vi đạt tới Hoá Đỉnh cảnh, Sinh Tử cảnh, thậm chí tới cả Bán Đế cảnh, thọ mệnh có thể được tính bằng ngàn năm.

Cho nên bọn họ tuỳ tiện bế quan cũng đã tiêu hao hết mười năm, trăm năm cũng không có gì lạ. Trong không gian tối tắm trống rỗng này chả ai còn để ý thời gian nữa, bọn họ chỉ quan tâm tới tu luyện.

Một năm sau Lâm Tiêu đã tu luyện tới Hoá Đỉnh cảnh trung kỳ tầng 4. Chín loại ý cảnh cũng đã lên được linh vực bậc 2, đặc biệt là kiếm ý đã lên được bậc 3,5.

Còn Can Anh Túc vì không có Thiên Đạo Tháo trợ giúp nên tốc độ tu luyện chậm hơn Lâm Tiêu. Thực lực tu vi cũng chỉ Hoá Đỉnh cảnh từ tầng 1 lên tầng 2, ý cảnh Sát Sinh cũng lên rất chậm, mới được lĩnh vực bậc 1,5.

Lâm Tiêu cảm thán con đường này còn dài, mà bây giờ vẫn còn sớm.
Chương 320: Về nhà rồi, ngôi nhà thực sự

Hai năm trôi qua.

Năm năm trôi qua.

Mười năm trôi qua.

Chiếc đèn trời thứ hai của tháp Thiên Đạo vẫn chưa được thắp sáng. Nói một cách chính xác, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Sự nhàm chán của bế quan tu luyện, ngườ quen rồi chỉ cảm thấy nó trong cái búng tay, còn ai không quen thì gần như tâm ma.

Lâm Tiêu và Can Anh Túc thuộc trường hợp sau, nhưng họ không đến mức khoa trương như vậy.

So với bế quan thời gian dài như vậy, hai người thà ra ngoài chiến vài ngàn hiệp.

Bây giờ Lâm Tiêu thực sự muốn biết huyền thiên giới, cũng chính là thế giới huyền huyễn mà hắn đã đi xuyên không, đã trôi qua bao nhiêu lâu rồi.

Phía Đại Đế Bất Diệt Cốc thế nào rồi, Kiếm Ma tông có xảy ra chuyện gì không, v.v.

Tình hình của Can Anh Túc nghiêm trọng hơn nhiều so với Lâm Tiêu.

Cô ấy tu là sát sinh chi đạo.

Loại bế quan an nhàn này một hoặc hai năm thì được nhưng mười năm, đối với Can Anh Túc là một kiểu tra tấn vô nhân đạo.

Lâm Tiêu đã cảm thấy rõ ràng rằng sát khí trên người cô gái này mơ hồ không thể kiểm soát được. Hơn nữa, kể từ khi của cô gái này chuyển thành Huỷ Diệt Sát Sinh Ý Cảnh thì hắn rất khó để hoá giải sát khí trên người đối phương.

"Ni tử, ngươi không sao chứ? Tại sao không đi gặp người của thần tộc Dao Trì để trút hết sát ý ra?" Lâm Tiêu nhìn cô gái bên cạnh hỏi.

"Không, ta có thể làm được!~~~" Can Anh Túc từ chối với một nụ cười.

Trút sát ý cũng là một cách nói văn vẻ. Nói thẳng ra, đó gọi là giết người.

Lâm Tiêu từng thử và yêu cầu Can Anh Túc đến thần tộc Dao Trì để tàn sát một trận. Chỉ cần trong vòng ba nhịp thở tiến hắn có thể thi triển Tuế Nguyệt Hồi Tố là có thể trở về trạng thái ban đầu. Nhưng cách như vậy không phải là cách chữa trị tận gốc.

Lần đầu hiệu quả tốt, cô gái mới bình tĩnh lại rất lâu, sát ý lắng xuống. Nhưng đến lần thứ hai, thứ ba, thứ tư, tác dụng cứ giảm dần. Cuối cùng, thần tộc Dao Trì đã bị cô gái này làm tê liệt và ngừng phản kháng.

Giết đi! Dù sao, cũng có thể sống lại, nếu không thể hồi sinh thì tốt hơn, sẽ được giải thoát sớm hơn.

"Này, ngươi cảm thấy bản thân còn có thể trụ được bao lâu?" Lâm Tiêu tiếp tục hỏi.

“Dựa theo tình hình hiện tại, ít nhất một trăm năm nữa cũng được!” Ánh mắt Can Anh Túc hơi né tránh nói.

Lâm Tiêu chú ý đến cảnh tượng này.

Trăm năm? ! Đã cường điệu quá rồi. E rằng nó sẽ đạt đến giới hạn trong mười hoặc hai mươi năm nữa.

Lâm Tiêu nhìn vào bóng tối bên ngoài qua tháp Thiên Đạo, phải tìm cách rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Lâm Tiêu lặng lẽ cảm nhận cảnh giới và ý cảnh hiện tại.

Tu vi thực lực, Hoá Đỉnh hậu kỳ bậc 8. Kiếm ý ý cảnh và lĩnh vực bậc 5, những ý cảnh khác đều nằm trong khoảng từ bậc 3 đến 3.5. Sự khác biệt duy nhất chính là...

Ý cảnh đặc biệt chỉ đạt tới ý cảnh viên mãn thông thường mà không lĩnh vực hóa. Lâm Tiêu đặt tất cả tâm niệm của mình vào ý cảnh đặc biệt cuối cùng.

Mười năm rồi, cho dù hắn lĩnh hội ý cảnh đặc biệt này như thế nào, thì tiến độ vẫn cực kỳ chậm. Hơn nữa, sau khi đạt đến mức độ viên mãn của ý cảnh thông thường, dường như đã gặp phải một nút thắt và càng khó tiến xa hơn.

Hắn có một cảm giác, nếu muốn rời khỏi không gian hư không hắc ám này, ngoài việc thắp sáng mười chiếc đèn trời trong tháp Tiên Đạo, ý cảnh đặc biệt này là lối thoát duy nhất.

"Ni tử, ngươi ở lại đây, ta sẽ đi đến các tầng tháp khác." Can Anh Túc chưa kịp trả lời, bóng dáng của Lâm Tiêu đã biến mất.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Khi trở lại, hắn đã xuất hiện ở tầng thứ chín của tháp Thiên Đạo. Không có ai ở đây, đó là nơi mà thỉnh thoảng hắn sẽ một mình bế quan.

Sau khi Lâm Tiêu hít sâu mấy hơi, ánh mắt dần dần trở nên kiên định, sau đó, ngay khi tâm niệm hắn vừa động, một loạt chân linh đạo khí đã ra khỏi cơ thể và lần lượt đặt trước mặt hắn.

Tổng cộng có năm kiện chân linh đạo khí. Đây đều là chân linh đạo khí sau khi mở hộp mù nhẫn trữ vật ra. Vốn dĩ tổng cộng có sáu, nhưng một kiện đã hiến tế tại chỗ, năm kiện còn lại ban đầu được Lâm Tiêu luyện hóa ném vào trong cơ thể.

Bởi vì hiệu quả của việc hiến tế trong không gian hư không hắc ám này quá nhỏ nên Lâm Tiêu luôn mặc kệ những chân linh đạo khí này.

Nhưng hiện tại, chỉ còn một bước cuối cùng nữa là có thể lĩnh hội được ý cảnh đặc biệt lĩnh vực hoá. Hắn sẽ liều một phen mình và thực hiện bước cuối cùng này!

Không có gì phải đau lòng. Nó chỉ là một đạo khí thôi mà, hiến tế rồi, sau này lại sau.

"Hiến tế! Hiến tế toàn bộ!"

Lâm Tiêu tâm niệm vừa động, sức mạnh của ý cảnh đặc biệt tuôn ra từ cơ thể hắn, nuốt chửng tất cả năm chân linh đạo khí trước mặt hắn vào trong.

Đúng vậy. Hiệu quả của việc hiến tế một chân linh đạo khí thực sự là quá nhỏ, vậy thì hiến tế tất cả năm kiện.

Ù ù! !

Dưới sức mạnh nuốt chửng của ý cảnh đặc biệt, năm kiện chân linh đạo khí tiếp tục tan biến thành vô số đốm sáng.

Toàn bộ Tháp Chân Long ban đầu hơi rung chuyển, sau đó một luồng khí tức dồi dào từ đỉnh tháp lao xuống.

Giống như một làn sóng giận dữ vô song, nó mạnh mẽ đến mức có thể đánh tan mọi thứ. Giống như thiên quân vạn mã, tàn sát vô tận và nỗi sợ hãi vô biên.

Ầm ầm ầm!

Những con sóng đáng sợ gợn sóng liên tục, thậm chí xua tan bóng tối xung quanh tháp Thiên Đạo ở một khoảng cách nhất định.

Lúc này, tất cả mọi người trong tháp Thiên Đạo đều sững sờ.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Lẽ nào là tận thế sao? Có phải nơi này sắp sụp đổ?

Sau mười năm, họ đã mơ hồ hiểu được vị trí của mình và những người khác, và họ không còn đấu tranh nữa. Nhưng họ chưa muốn chết!

Khi những người này đang vô cùng hoảng sợ thì ở tầng thứ chín của tháp Thiên Đạo, Lâm Tiêu bị một luồng lực lượng cực kỳ bí ẩn nâng lên không trung.

Đôi mắt hắn nhắm chặt, nhưng con mắt ở giữa hai lông mày mở ra.

Khí tức thần vận phong phú bao trùm, phản chiếu hư không.

"Ý của ngươi là, để cho ta liên kết đến một hư không khác?! Cơ hội liên kết chỉ có một lần? !"

Lâm Tiêu lẩm bẩm một mình, như thể đang nói với chính mình.

"Vậy thì, ta hiểu rồi, ta cũng đã quyết định rồi!"

Bùm! !

Lâm Tiêu tiến lên một bước giữa không trung.

Nguyên thần của hắn xuất hiện ở trên đầu, một tia thần niệm tách ra từ nguyên thần, sau đó những đốm sáng thần vận xuất hiện xung quanh hắn sau khi bị tế tế nuốt chửng liền lao tới tia thần niệm này bao vây lấy hắn.

Một sự dung hợp kỳ lạ nhất giữa thần niệm và những đốm sáng thần vận.

Thiên địa vang vọng, không gian hư không hắc ám rung lên.

Ù! ! !

Một đạo thần liên vô cùng thần bí từ trong hư không bộc phát ra, hoàn toàn trói buộc tia thần niệm đó của Lâm Tiêu. Sau đó, thần niệm trở lại với nguyên thần, và nguyên thần trở lại cơ thể của Lâm Tiêu.

Sau khi tất cả những chuyện này kết thúc, chấn động của tháp Thiên Đạo cũng từ từ dừng lại, giống như trước đó chưa từng có gì xảy ra.

Sau khi Lâm Tiêu đứng giữa không trung cả một ngày, hắn mới từ từ mở mắt ra. Ánh mắt đầu tiên của hắn là ngạc nhiên, sau đó là sững sờ, rồi vui mừng khôn xiết.

"Có thể ra ngoài rồi, không, phải nói là... có thể về nhà rồi! Ngôi nhà thực sự!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Vạn Cổ Chí Tôn
Vạn Cổ Chí Tôn
  • Thái Nhất Sinh Thủy
Chương 3822
(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom