Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 341: Luân Hồi Ý Cảnh vs Tuế Nguyệt Hồi Tố
Ai cũng đều có chỗ không thể động vào. Giống như hầu hết mọi người, nơi đó của Lâm Tiêu là cha mẹ và người thân. Do đó, khi cảm nhận được sự hiện diện của đối phương có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cho cha mẹ và người thân, Lâm Tiêu đã đưa ra quyết định dứt khoát và phát động sự công kích thần hồn mạnh mẽ.
Công kích thần hồn của hắn ở cấp độ Bán Đế cảnh, khi mất cảnh giác đừng nói là người thức tỉnh ở Trái Đất, cho dù là cường giả Bán Đế cảnh cũng khó có thể tiếp được.
Bùm! !
Sau đó, đầu của người đàn ông trung niên trước mặt trực tiếp nổ tung, linh hồn bị tan thành hư vô.
Lâm Tiêu vẫn nhíu mày. Người thức tỉnh Luân Hồi Ý Cảnh lại chết như thế này sao?
Ù! !
Một ánh sáng trắng lóe lên. Tất cả mọi thứ, kể cả những suy nghĩ, đóng băng, đứng im và quay trở lại. Thời gian vị diện Trái Đất đã trở lại một giờ trước.
Lâm Tiêu đang trên đường đến Tiểu Trùng quốc. Trong một căn phòng nào đó trong một lâu đài ở Tiểu Trùng quốc.
"Phù! Phù!..." Một người đàn ông trung niên thở hồng hộc, đầu óc quay cuồng như sắp nổ tung.
"Khốn nạn! Khốn nạn!! Người Hoa Hạ chết tiệt đã sử dụng thần thông gì vậy! Mặc dù đã Hồi Đương rồi nhưng như búa bổ."
"Đã lãng phí ba cơ hội Hồi Đương rồi, hôm nay còn có bảy cơ hội nữa."
"Lâm Tiêu này thật khó đối phó, mềm không được cứng không xong, dụ cũng không có tác dụng, uy hiếp lại càng vô dụng."
"Thử thêm mấy lần, nếu thật sự không được, vậy mình chỉ có thể bỏ chạy khỏi đây, từ bỏ quân cờ không thể khống chế này." Người đàn ông trung niên buộc mình phải giữ bình tĩnh và trở lại vẻ ngoài điềm tĩnh đó.
Liếc nhìn thời gian, còn có một chút nữa là Lâm Tiêu tới. Cần phải tìm cách chiếm được lòng tin của đối phương trước, Lâm Tiêu này quá cảnh giác, căn bản ông ta không thể nhìn thấu.
Thời gian trôi qua từng chút một. Trong đầu người đàn ông trung niên đang phân tích thông tin mà mình thu thập được, vẫn có nhiều biện pháp đối phó.
Rất nhanh, đã đến một thời điểm nhất định. Người thức tỉnh Luân Hồi Ý Cảnh trung niên hít một hơi thật sâu và nói.
"Vào đi, Lâm Tiêu Quân." Ông ta nặn ra một nụ cười tinh tế trên mặt và nói rất nhẹ nhàng. Tay phải đã nhấc ấm trà và bắt đầu pha trà.
Lâm Tiêu đẩy cửa gỗ đi vào, đúng như dự đoán, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ kinh ngạc.
"Lâm Tiêu Quân, cậu không cần cảnh giác như vậy, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện đi!"
Người đàn ông trung niên chậm rãi đẩy một chén trà về phía đối diện chiếc bàn nhỏ, lịch sự nói với Lâm Tiêu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lần này, Lâm Tiêu lại do dự một chút, sau đó chậm rãi đi tới, ngồi phía đối diện.
"Đây là mấy thứ lần?" Lâm Tiêu hỏi.
"Lần thứ hai, vừa rồi có thể là cậu đã hiểu lầm."
"Kỳ thực tôi không có ý định thù địch với cậu, cũng không thù địch với Hoa Hạ. Có lẽ cậu cũng đã tìm hiểu rồi, mặc dù tôi giúp quốc gia đưa ra nhiều lựa chọn như vậy, nhưng cũng không phải là ý định của bản thân." Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng giải thích.
Ông ta nói dối, nhưng đó cũng là một trong những kế hoạch của ông ta.
"Ông không có ác ý? Lợi dụng lúc đại quân yêu ma tấn công Hoa Hạ, người của Tiểu Trùng quốc của ông đã thừa nước đục thả câu cướp đoạt các loại tài nguyên và thông tin. Đó còn gọi là không có ác ý sao?" Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn ông ta rồi hỏi.
“Ít nhất tôi cũng không có dùng năng lực này để tùy ý giết người Hoa Hạ làm chuyện sai trái, cậu nói đúng không?!” Người đàn ông trung niên khéo léo giải thích.
Lâm Tiêu đã nhìn ông ta chằm chằm. Lúc này, ánh mắt của người đàn ông trung niên khẽ run lên. Đột nhiên, ông ta phát hiện ra một vấn đề, sau khi Lâm Tiêu bước vào và ngồi xuống, hắn không uống trà.
Ba lần trước, lần nào Lâm Tiêu cũng cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Còn lần này, hắn không uống? ! Rõ ràng là quy trình mở đầu và cách nói chuyện cũng giống nhau? Lẽ nào đã xảy ra sai sót?
Người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu. Có lẽ, điều này chỉ là chạm vào một số ý thức ngẫu nhiên nào đó?
Ngay khi người đàn ông trung niên đang suy nghĩ về vấn đề này, Lâm Tiêu đã hỏi một câu:
"Ông biết tại sao tôi lại tìm ông không?" Lâm Tiêu hỏi.
Người đàn ông trung niên lại sửng sốt. Câu hỏi này hai lần trước là do ông ta hỏi, nhưng bây giờ, không ngờ Lâm Tiêu lại chủ động hỏi.
Lần Hồi Đương này có sự thay đổi khá lớn. Người đàn ông trung niên thầm ngạc nhiên, nhưng ông ta không quan tâm. Dù sao, vẫn có thể sử dụng bảy lần Hồi Đương trong ngày hôm nay, cho dù 1 lần thay đổi, chỉ cần lần sau tiếp tục là được.
"Lẽ nào Lâm Tiêu Quân không phải là được quốc gia ủy thác đến bắt người thức tỉnh trọng điểm tôi sao?" Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.
Lời này vừa được nói ra, Lâm Tiêu ở phía đối diện nở nụ cười, nói:
"Lần trước tôi đã giải thích như vậy sao?"
Người đàn ông trung niên cười nói: "Lẽ nào không phải sao? Lâm Tiêu Quân?"
Lâm Tiêu gật đầu nói: "Hình như thật sự không phải, tôi tới bắt ông không phải quốc gia ủy thác, cho nên —— "
Khi Lâm Tiêu nói điều đến đây, ngay sau đó, chuyện khiến người đàn ông trung niên mất cảnh giác đã xảy ra. Một luồng sáng kỳ lạ bùng phát từ cơ thể của Lâm Tiêu, rồi bao trùm lấy ông ta.
Đột nhiên, bóng người đàn ông trung niên trong phòng biến mất. Chờ đối phương biến mất, Lâm Tiêu tâm niệm vừa động, phân ra một tia thần niệm vào trong tháp Thiên Đạo.
Bên trong tháp Thiên Đạo.
"Đây là nơi nào? Đây là ảo giác sao?" Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh nơi xa lạ này.
"Không phải ảo giác, có thể hiểu là không gian khác, hoặc là nhà giam, dù sao sau này ông cũng chỉ có thể sống ở đây thôi." Lâm Tiêu nhàn nhạt giải thích nói.
Người đàn ông trung niên nghe lời giải thích này, không hề kinh ngạc mà còn vui mừng nói: "Không phải là ảo giác sao? Vậy thì tốt rồi."
Ken két ! Một âm thanh giòn tan và sắc nét phát ra từ miệng của người đàn ông trung niên. Nếu không phải thực lực Lâm Tiêu mạnh mẽ, e rằng sẽ nghe không được.
Khuỵ xuống.
Người đàn ông trung niên mềm nhũn trên mặt đất, một vệt máu đen từ khóe miệng chảy ra, cơ hội sống đang nhanh chóng tiêu tan.
"Hả? Độc dược?" Lâm Tiêu nhướng mày, hơi kinh ngạc.
Có vẻ như người này đã rất thành thạo việc Hồi Đương.
Người khác giết không được ông ta, vì để không bị người khác khống chế, thà tự giết chính mình, thủ đoạn cực kỳ dứt khoát không chút do dự.
"Ha ha ha, đúng vậy, là độc dược, lại còn là độc không có cách nào giải được. Hẹn gặp lại ở lần Hồi Đương sau, người Hoa Hạ chết tiệt, một ngày nào đó tôi sẽ không chỉ hành hạ cậu, mà còn tra tấn cả những người xung quanh cậu. Cứ chờ đấy!!! " Khuôn mặt của người đàn ông trung niên trở nên hung dữ, vừa nôn ra máu vừa hét lên giận dữ.
Dù sao ông ta cũng sẽ quay lại nên không giả vờ nữa.
Thấy hơi thở cuối cùng sắp biến mất, ý thức của người đàn ông trung niên đã trở nên mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy bốn chữ.
"Tuế Nguyệt Hồi Tố!"
Công kích thần hồn của hắn ở cấp độ Bán Đế cảnh, khi mất cảnh giác đừng nói là người thức tỉnh ở Trái Đất, cho dù là cường giả Bán Đế cảnh cũng khó có thể tiếp được.
Bùm! !
Sau đó, đầu của người đàn ông trung niên trước mặt trực tiếp nổ tung, linh hồn bị tan thành hư vô.
Lâm Tiêu vẫn nhíu mày. Người thức tỉnh Luân Hồi Ý Cảnh lại chết như thế này sao?
Ù! !
Một ánh sáng trắng lóe lên. Tất cả mọi thứ, kể cả những suy nghĩ, đóng băng, đứng im và quay trở lại. Thời gian vị diện Trái Đất đã trở lại một giờ trước.
Lâm Tiêu đang trên đường đến Tiểu Trùng quốc. Trong một căn phòng nào đó trong một lâu đài ở Tiểu Trùng quốc.
"Phù! Phù!..." Một người đàn ông trung niên thở hồng hộc, đầu óc quay cuồng như sắp nổ tung.
"Khốn nạn! Khốn nạn!! Người Hoa Hạ chết tiệt đã sử dụng thần thông gì vậy! Mặc dù đã Hồi Đương rồi nhưng như búa bổ."
"Đã lãng phí ba cơ hội Hồi Đương rồi, hôm nay còn có bảy cơ hội nữa."
"Lâm Tiêu này thật khó đối phó, mềm không được cứng không xong, dụ cũng không có tác dụng, uy hiếp lại càng vô dụng."
"Thử thêm mấy lần, nếu thật sự không được, vậy mình chỉ có thể bỏ chạy khỏi đây, từ bỏ quân cờ không thể khống chế này." Người đàn ông trung niên buộc mình phải giữ bình tĩnh và trở lại vẻ ngoài điềm tĩnh đó.
Liếc nhìn thời gian, còn có một chút nữa là Lâm Tiêu tới. Cần phải tìm cách chiếm được lòng tin của đối phương trước, Lâm Tiêu này quá cảnh giác, căn bản ông ta không thể nhìn thấu.
Thời gian trôi qua từng chút một. Trong đầu người đàn ông trung niên đang phân tích thông tin mà mình thu thập được, vẫn có nhiều biện pháp đối phó.
Rất nhanh, đã đến một thời điểm nhất định. Người thức tỉnh Luân Hồi Ý Cảnh trung niên hít một hơi thật sâu và nói.
"Vào đi, Lâm Tiêu Quân." Ông ta nặn ra một nụ cười tinh tế trên mặt và nói rất nhẹ nhàng. Tay phải đã nhấc ấm trà và bắt đầu pha trà.
Lâm Tiêu đẩy cửa gỗ đi vào, đúng như dự đoán, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ kinh ngạc.
"Lâm Tiêu Quân, cậu không cần cảnh giác như vậy, chúng ta vừa uống trà vừa nói chuyện đi!"
Người đàn ông trung niên chậm rãi đẩy một chén trà về phía đối diện chiếc bàn nhỏ, lịch sự nói với Lâm Tiêu.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Lần này, Lâm Tiêu lại do dự một chút, sau đó chậm rãi đi tới, ngồi phía đối diện.
"Đây là mấy thứ lần?" Lâm Tiêu hỏi.
"Lần thứ hai, vừa rồi có thể là cậu đã hiểu lầm."
"Kỳ thực tôi không có ý định thù địch với cậu, cũng không thù địch với Hoa Hạ. Có lẽ cậu cũng đã tìm hiểu rồi, mặc dù tôi giúp quốc gia đưa ra nhiều lựa chọn như vậy, nhưng cũng không phải là ý định của bản thân." Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng giải thích.
Ông ta nói dối, nhưng đó cũng là một trong những kế hoạch của ông ta.
"Ông không có ác ý? Lợi dụng lúc đại quân yêu ma tấn công Hoa Hạ, người của Tiểu Trùng quốc của ông đã thừa nước đục thả câu cướp đoạt các loại tài nguyên và thông tin. Đó còn gọi là không có ác ý sao?" Lâm Tiêu lạnh lùng nhìn ông ta rồi hỏi.
“Ít nhất tôi cũng không có dùng năng lực này để tùy ý giết người Hoa Hạ làm chuyện sai trái, cậu nói đúng không?!” Người đàn ông trung niên khéo léo giải thích.
Lâm Tiêu đã nhìn ông ta chằm chằm. Lúc này, ánh mắt của người đàn ông trung niên khẽ run lên. Đột nhiên, ông ta phát hiện ra một vấn đề, sau khi Lâm Tiêu bước vào và ngồi xuống, hắn không uống trà.
Ba lần trước, lần nào Lâm Tiêu cũng cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch. Còn lần này, hắn không uống? ! Rõ ràng là quy trình mở đầu và cách nói chuyện cũng giống nhau? Lẽ nào đã xảy ra sai sót?
Người đàn ông trung niên đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cũng không thể tìm ra vấn đề nằm ở đâu. Có lẽ, điều này chỉ là chạm vào một số ý thức ngẫu nhiên nào đó?
Ngay khi người đàn ông trung niên đang suy nghĩ về vấn đề này, Lâm Tiêu đã hỏi một câu:
"Ông biết tại sao tôi lại tìm ông không?" Lâm Tiêu hỏi.
Người đàn ông trung niên lại sửng sốt. Câu hỏi này hai lần trước là do ông ta hỏi, nhưng bây giờ, không ngờ Lâm Tiêu lại chủ động hỏi.
Lần Hồi Đương này có sự thay đổi khá lớn. Người đàn ông trung niên thầm ngạc nhiên, nhưng ông ta không quan tâm. Dù sao, vẫn có thể sử dụng bảy lần Hồi Đương trong ngày hôm nay, cho dù 1 lần thay đổi, chỉ cần lần sau tiếp tục là được.
"Lẽ nào Lâm Tiêu Quân không phải là được quốc gia ủy thác đến bắt người thức tỉnh trọng điểm tôi sao?" Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.
Lời này vừa được nói ra, Lâm Tiêu ở phía đối diện nở nụ cười, nói:
"Lần trước tôi đã giải thích như vậy sao?"
Người đàn ông trung niên cười nói: "Lẽ nào không phải sao? Lâm Tiêu Quân?"
Lâm Tiêu gật đầu nói: "Hình như thật sự không phải, tôi tới bắt ông không phải quốc gia ủy thác, cho nên —— "
Khi Lâm Tiêu nói điều đến đây, ngay sau đó, chuyện khiến người đàn ông trung niên mất cảnh giác đã xảy ra. Một luồng sáng kỳ lạ bùng phát từ cơ thể của Lâm Tiêu, rồi bao trùm lấy ông ta.
Đột nhiên, bóng người đàn ông trung niên trong phòng biến mất. Chờ đối phương biến mất, Lâm Tiêu tâm niệm vừa động, phân ra một tia thần niệm vào trong tháp Thiên Đạo.
Bên trong tháp Thiên Đạo.
"Đây là nơi nào? Đây là ảo giác sao?" Người đàn ông trung niên kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh nơi xa lạ này.
"Không phải ảo giác, có thể hiểu là không gian khác, hoặc là nhà giam, dù sao sau này ông cũng chỉ có thể sống ở đây thôi." Lâm Tiêu nhàn nhạt giải thích nói.
Người đàn ông trung niên nghe lời giải thích này, không hề kinh ngạc mà còn vui mừng nói: "Không phải là ảo giác sao? Vậy thì tốt rồi."
Ken két ! Một âm thanh giòn tan và sắc nét phát ra từ miệng của người đàn ông trung niên. Nếu không phải thực lực Lâm Tiêu mạnh mẽ, e rằng sẽ nghe không được.
Khuỵ xuống.
Người đàn ông trung niên mềm nhũn trên mặt đất, một vệt máu đen từ khóe miệng chảy ra, cơ hội sống đang nhanh chóng tiêu tan.
"Hả? Độc dược?" Lâm Tiêu nhướng mày, hơi kinh ngạc.
Có vẻ như người này đã rất thành thạo việc Hồi Đương.
Người khác giết không được ông ta, vì để không bị người khác khống chế, thà tự giết chính mình, thủ đoạn cực kỳ dứt khoát không chút do dự.
"Ha ha ha, đúng vậy, là độc dược, lại còn là độc không có cách nào giải được. Hẹn gặp lại ở lần Hồi Đương sau, người Hoa Hạ chết tiệt, một ngày nào đó tôi sẽ không chỉ hành hạ cậu, mà còn tra tấn cả những người xung quanh cậu. Cứ chờ đấy!!! " Khuôn mặt của người đàn ông trung niên trở nên hung dữ, vừa nôn ra máu vừa hét lên giận dữ.
Dù sao ông ta cũng sẽ quay lại nên không giả vờ nữa.
Thấy hơi thở cuối cùng sắp biến mất, ý thức của người đàn ông trung niên đã trở nên mơ hồ, loáng thoáng nghe thấy bốn chữ.
"Tuế Nguyệt Hồi Tố!"
Bình luận facebook