Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 342: Kế hoạch thắp sáng đèn trời mới
Ánh sáng xám loé lên, người đàn ông trung niên trực tiếp hồi phục lại. Ông ấy chưa mở mắt ra vội mà trước tiên duỗi eo, sau đó tay phải hướng về phía trước sờ soạng, chuẩn bị nhấp một ngụm trà áp chế lại kinh ngạc trong lòng.
So với trước kia thì ông ấy đã bắt đầu quen với chuyện này rồi.
“Lâm Tiêu, thực sự là tiếp xúc một lần là kinh ngạc một lần, sao có thể đáng sợ tới mức này……hả?” Người đàn ông trung niên mới nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì thứ ông ta sờ được không phải chén trà, rõ ràng chén trà ở…..
Một giây sau người đàn ông trung niên đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt đại biến. Bây giờ ông ta mới phát hiện ra một chuyện làm ông ấy kinh ngạc.
Ông ấy không thành công???
Đây vẫn là không gian kỳ lạ tràn ngập những ảo ảnh kỳ quái, Lâm Tiêu kia vẫn đứng đó trên mặt treo một nụ cười.
Đây là chuyện gì? Bản thân rõ ràng đã hồi phục toàn bộ, tại sao lại vẫn ở chỗ này?
Thật không có lý!
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?” Lâm Tiêu châm biếm.
Mặt người đàn ông trung niên trở nên hoang mang, ông ta không sợ chết mà chỉ sợ không chết nổi. Đã nhiều năm như vậy ông ta đã trải qua hai lần bị người ta bắt lại rồi trói chặt tứ chi hạn chế toàn bộ cử động.
Lúc đó thì sống không được chết cũng không xong, cuối cùng ông ta phải cố gắng hết sức mới có thể chết được, sau đó lại trọng sinh. Ông ta vẫn còn nhớ, lần đó ông ta đã trả thù toàn bộ đám người đó và để bọn chúng chịu đựng sự dày vò gấp nghìn lần.
Nhưng chuyện trước mắt này làm ông ta không thể hiểu nổi.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì tôi?” Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt vẻ mặt khó coi.
“Luân hồi không có nghĩa vô địch, mà tôi chỉ vừa đánh gãy đường lui của ông.” Lâm Tiêu không nói nhiều.
“Tại sau cậu, cậu có thể chặn lại luân hồi, có thể nói cho tôi biết?” người đàn ông tiếp tục hỏi.
“Rất đơn giản, tôi làm người không thích nói dối, nếu thực sự nói dối vậy thì tình hình nhất định có biến đổi, cần phải có thủ đoạn đặc biệt.” Lâm Tiêu cười nói.
Đây chắc là một loại tự cảnh giác của bản thân, hắn không thể trực tiếp nhận thức được ở khoảng thời gian nào đó vấn đề nằm ở đâu, vậy thì trực tiếp tìm gợi ý ở được.
“Đây……” Người đàn ông trung niên sửng sốt, vậy mà có người dùng cái cách này.
“Nhưng làm thế nào cậu có thể từ trong lời nói của tôi, phán đoán ra sự thật và manh mối?” Đây cũng là một việc khiến người đàn ông trung niên không hiểu nổi.
Câu trả lời của ông ta, kể cả có là câu nói dối, cũng sẽ không dễ dàng bị đối phương phát hiện. Vậy đối phương có thể dựa vào cái gì để nhận thức được sự việc có biến hoá.
“Dùng cái này!” Lâm Tiêu chỉ nào đầu mình
Khi hắn dùng sức mạnh thần hồn Bán Đế để tra xét, thật giả sẽ rõ ràng.
“Cho nên, trì hoãn thời gian vậy là đủ chưa?” Lâm Tiêu cười nói.
Vào khoảnh khắc tiếp theo tay phải người đàn ông nhanh chóng móc ra một viên thuốc màu đen ở trong túi áo ẩn. Hành động vô cùng nhanh chóng, ngay khi ông ta sắp nhét được viên thuốc vào miệng để tự tử thì Lâm Tiêu phất tay một cái.
Cả người đàn ông trung niên mềm nhũn, tứ chi vô lực nằm rạp xuống đất.
“Cậu, cậu……ư!! ư!!” Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lâm Tiêu.
Máu tươi từ miệng ông ta không ngừng chảy ra, Lâm Tiêu thấy cảnh này thì chớp mắt. Lần này Lâm Tiêu không ngăn kịp, hay thật đấy vậy mà tự mình cắn lưỡi.
Vậy thì cho ông cắn, cắn nhiệt tình vào. Uống thuốc độc một giây là chết, còn cắn lưỡi, xem xem ông cần bao lâu để chết được.
Dưới ánh mắt kinh hãi của người đàn ông trung niên, cậu thanh niên đưa tay lấy ra một ấn ký màu đen sau đó ném về phía ông ta. Cả người ông ta lập tức co giật dữ dội.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Chủ, chủ nhân, tham kiến chủ nhân.” Mặt người đàn ông trung niên cung kính, cắn răng nói một câu không rõ ràng.
Lâm Tiêu lại móc ra một biên đan dược rồi nhét vào miệng đối phương. Chỉ một giây sau vết thương trong miệng người đàn ông đã hồi phục hoàn toàn, việc hạ phong ấn cũng kết thúc. Sự khác biệt giữa hai bên quá xa, phong ấn ma thuật có hiệu quả lên tới 99,999%.
Sau đó Lâm Tiêu từ miệng người này biết được những việc đã qua, và những thứ hắn đang muốn biết. Ý cảnh luân hồi người này chỉ thi triển được 1 công năng đó là hoàn nguyên.
Nhưng chỉ có vậy cũng đã đủ để người này hơn hẳn những người bình thường, đạt tới một địa vị cao trong Tiểu Trùng Quốc. Hắn liên tục cảm thán may mà thực lực bản thân hơn đối phương, hơn nữa năng lực luân hồi một ngày chỉ dùng được 10 lần.
Nếu không thì bản thân thật sự bắt không nổi đối phương. Sau đó Lâm Tiêu lại biết thêm một số việc ở Tiểu Trùng Quốc từ miệng người này.
Sau khi xác nhận hơn mười mấy cái tên có thể tạo thành rắc rối lớn cho Hoa Hạ Lâm Tiêu mới bắt đầu hành động. Cứ vậy hơn nửa ngày trôi qua đến khi màn đêm sắp buông xuống, Lâm Tiêu mới từ Tiểu Trùng Quốc bay về Hoa Hạ.
Vẫn là duyên nghiệt nhân quả, hắn không can thiệp quá sâu vào chiến tranh giữa hai nước, chỉ bắt mấy người có liên quan, cũng không giết người mà chỉ nhốt lại vào trong bảo tháp. Chuyện này cũng không có gì tóm lại là hợp lý.
Trước mắt thì thu hoạch ngày hôm nay khác tốt, ý cảnh tai ương của bác hắn, lại thêm loại ý cảnh luân hồi. Chỉ là ý cảnh luân hồi của người đàn ông trung niên này kém xa với ý cảnh của bác hắn.
Thiên Đạo tháp bảo ít nhất phải nhốt trong tháp 1 tháng mới đủ để đốt đèn trời. Lâm Tiêu lại biểu hiện như không sao hết, đằng nào tên kia cũng bị hạ phong ấn rồi, nhốt tới chết cũng được, cứ từ từ đốt đèn trời là được.
Cứ như vậy là có ba ngọn đèn trời rồi.
Bởi vì người đàn ông trung niên kia xuất hiện, nên lòng Lâm Tiêu với việc đốt đèn trời này lại càng thêm kiên định. Việc này xem ra phải nhờ cha mẹ hắn giúp một tay mới được.
Sau khi Lâm Tiêu cảm ứng hướng của phi thuyền rồi bay về ‘nhà của mình’. Vừa nhìn hắn đã trợn cả mắt, địa điểm có hơi xa nhưng môi trường hoàn cảnh lại rất tốt. Còn có cả một khu vườn riêng biệt nhỏ, tính cả vườn thì khoảng 300m vuông.
Đây, đây……hoàn toàn không phải là nơi phù hợp cho các chủ và các phó Lăng Tiêu các ở được. Lâm Tiêu cứ nghĩ nhà mới của mình cũng phải to tầm như một toà lâu đài, hoặc ở trên đỉnh của Lăng Tiêu các.
Còn không nghĩ tới cha mẹ hắn có tâm tình chọn một nơi thế này, hắn dùng thần thức quét một cái phát hiện ra cha mẹ và tiểu nha đầu đang ở trong phòng.
“Cha, mẹ, con về rồi.” Lâm Tiêu đẩy cửa ra chào một tiếng.
Tiếng chào này đem theo chút ngại ngùng và run rẩy. Một lần rời nhà mà đã mười mấy năm, vừa mở cửa còn chưa bước vào phòng Lâm Tiêu đã ngửi được một mùi thơm ngào ngạt.
“Woa! Thơm quá!! Chỉ cần ngửi thôi là con cũng đoán được, tài nấu ăn của mẹ vẫn không khác xưa!” Lâm Tiêu thật lòng tán thưởng.
“Con trai về rồi à! muộn chút nữa là chúng ta không đợi con nữa đâu!” Giọng nói vui vẻ của cha hắn truyền từ phòng khách ra.
Lâm Tiêu cởi dày, vừa bước qua cửa mắt đã bị cách bài trí trong phòng làm sững sờ.
“Này, các sắp xếp của căn phòng này……tại sao giống y hệt với lúc con xuyên không.” Giọng Lâm Tiêu như nghẹn lại.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là cha mẹ hắn cố ý mua một căn rồi bài trí lại y hệt. Còn về nguyên nhân, ngoài hắn ra thì còn nguyên nhân nào nữa.
“Haha, con để ý chuyện đó làm gì, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!”Mẹ hắn từ trong bếp bưng đĩa đồ ăn ra, vui vẻ nói.
Cha hắn cười lớn: “Con trai, con đoán nhầm rồi. Con nhìn kỹ lại xem, phòng này là thiết kế kiểu mới mà.”
“Hả?” Lâm Tiêu hoang mang.
Hắn nhìn lại một lượt. Ơ? Này…..hình như……không, khẳng định giống với nhà bọn họ năm đó.
“Cha, không phải là cha phá cái tiểu khu của người ta, rồi lấy đúng cái nhà mình chuyển đến đây chứ.” Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.
“Có phải cha chuyển đâu, mẹ con mà!”
“Hơn nữa, phòng của con, mẹ con cũng dùng linh lực bảo quản 30 năm nay. Trong phòng vẫn y như lúc con mất tích, đến một hạt bụi cũng không có.”
Cha hắn liên tục xua tay, ông ấy có làm mấy chuyện này đâu. Lúc trước khi phá cái tiểu khu đó có rất nhiều người không hài lòng, nhưng ai bảo mẹ hắn là một nữ cường giả cơ chứ?
“Mẹ thật có lòng!” Lâm tiêu vô cùng xúc động.
Nhưng chỉ một giây sau hình như hắn nghĩ tới chuyện gì đó. Phòng của hắn vẫn y nguyên lúc hắn bị mất tích???
Đợi chút……
“Cha mẹ, tiểu nha đầu kia đâu?” Lâm Tiêu ý thức được.
“Ở phòng con đấy! vào được một lúc rồi, con đi gọi người xuống ăn cơm đi!” mẹ hắn rất tự nhiên nói.
Vèo! Mặt Lâm Tiêu đỏ ửng, thân hình động một cái mau chóng dùng hết sức lao về phòng của mình.
So với trước kia thì ông ấy đã bắt đầu quen với chuyện này rồi.
“Lâm Tiêu, thực sự là tiếp xúc một lần là kinh ngạc một lần, sao có thể đáng sợ tới mức này……hả?” Người đàn ông trung niên mới nói được một nửa đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì thứ ông ta sờ được không phải chén trà, rõ ràng chén trà ở…..
Một giây sau người đàn ông trung niên đột nhiên mở mắt ra, sắc mặt đại biến. Bây giờ ông ta mới phát hiện ra một chuyện làm ông ấy kinh ngạc.
Ông ấy không thành công???
Đây vẫn là không gian kỳ lạ tràn ngập những ảo ảnh kỳ quái, Lâm Tiêu kia vẫn đứng đó trên mặt treo một nụ cười.
Đây là chuyện gì? Bản thân rõ ràng đã hồi phục toàn bộ, tại sao lại vẫn ở chỗ này?
Thật không có lý!
“Ngạc nhiên không, bất ngờ không?” Lâm Tiêu châm biếm.
Mặt người đàn ông trung niên trở nên hoang mang, ông ta không sợ chết mà chỉ sợ không chết nổi. Đã nhiều năm như vậy ông ta đã trải qua hai lần bị người ta bắt lại rồi trói chặt tứ chi hạn chế toàn bộ cử động.
Lúc đó thì sống không được chết cũng không xong, cuối cùng ông ta phải cố gắng hết sức mới có thể chết được, sau đó lại trọng sinh. Ông ta vẫn còn nhớ, lần đó ông ta đã trả thù toàn bộ đám người đó và để bọn chúng chịu đựng sự dày vò gấp nghìn lần.
Nhưng chuyện trước mắt này làm ông ta không thể hiểu nổi.
“Cậu rốt cuộc muốn làm gì tôi?” Người đàn ông trung niên trợn tròn mắt vẻ mặt khó coi.
“Luân hồi không có nghĩa vô địch, mà tôi chỉ vừa đánh gãy đường lui của ông.” Lâm Tiêu không nói nhiều.
“Tại sau cậu, cậu có thể chặn lại luân hồi, có thể nói cho tôi biết?” người đàn ông tiếp tục hỏi.
“Rất đơn giản, tôi làm người không thích nói dối, nếu thực sự nói dối vậy thì tình hình nhất định có biến đổi, cần phải có thủ đoạn đặc biệt.” Lâm Tiêu cười nói.
Đây chắc là một loại tự cảnh giác của bản thân, hắn không thể trực tiếp nhận thức được ở khoảng thời gian nào đó vấn đề nằm ở đâu, vậy thì trực tiếp tìm gợi ý ở được.
“Đây……” Người đàn ông trung niên sửng sốt, vậy mà có người dùng cái cách này.
“Nhưng làm thế nào cậu có thể từ trong lời nói của tôi, phán đoán ra sự thật và manh mối?” Đây cũng là một việc khiến người đàn ông trung niên không hiểu nổi.
Câu trả lời của ông ta, kể cả có là câu nói dối, cũng sẽ không dễ dàng bị đối phương phát hiện. Vậy đối phương có thể dựa vào cái gì để nhận thức được sự việc có biến hoá.
“Dùng cái này!” Lâm Tiêu chỉ nào đầu mình
Khi hắn dùng sức mạnh thần hồn Bán Đế để tra xét, thật giả sẽ rõ ràng.
“Cho nên, trì hoãn thời gian vậy là đủ chưa?” Lâm Tiêu cười nói.
Vào khoảnh khắc tiếp theo tay phải người đàn ông nhanh chóng móc ra một viên thuốc màu đen ở trong túi áo ẩn. Hành động vô cùng nhanh chóng, ngay khi ông ta sắp nhét được viên thuốc vào miệng để tự tử thì Lâm Tiêu phất tay một cái.
Cả người đàn ông trung niên mềm nhũn, tứ chi vô lực nằm rạp xuống đất.
“Cậu, cậu……ư!! ư!!” Người đàn ông trung niên dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lâm Tiêu.
Máu tươi từ miệng ông ta không ngừng chảy ra, Lâm Tiêu thấy cảnh này thì chớp mắt. Lần này Lâm Tiêu không ngăn kịp, hay thật đấy vậy mà tự mình cắn lưỡi.
Vậy thì cho ông cắn, cắn nhiệt tình vào. Uống thuốc độc một giây là chết, còn cắn lưỡi, xem xem ông cần bao lâu để chết được.
Dưới ánh mắt kinh hãi của người đàn ông trung niên, cậu thanh niên đưa tay lấy ra một ấn ký màu đen sau đó ném về phía ông ta. Cả người ông ta lập tức co giật dữ dội.
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Chủ, chủ nhân, tham kiến chủ nhân.” Mặt người đàn ông trung niên cung kính, cắn răng nói một câu không rõ ràng.
Lâm Tiêu lại móc ra một biên đan dược rồi nhét vào miệng đối phương. Chỉ một giây sau vết thương trong miệng người đàn ông đã hồi phục hoàn toàn, việc hạ phong ấn cũng kết thúc. Sự khác biệt giữa hai bên quá xa, phong ấn ma thuật có hiệu quả lên tới 99,999%.
Sau đó Lâm Tiêu từ miệng người này biết được những việc đã qua, và những thứ hắn đang muốn biết. Ý cảnh luân hồi người này chỉ thi triển được 1 công năng đó là hoàn nguyên.
Nhưng chỉ có vậy cũng đã đủ để người này hơn hẳn những người bình thường, đạt tới một địa vị cao trong Tiểu Trùng Quốc. Hắn liên tục cảm thán may mà thực lực bản thân hơn đối phương, hơn nữa năng lực luân hồi một ngày chỉ dùng được 10 lần.
Nếu không thì bản thân thật sự bắt không nổi đối phương. Sau đó Lâm Tiêu lại biết thêm một số việc ở Tiểu Trùng Quốc từ miệng người này.
Sau khi xác nhận hơn mười mấy cái tên có thể tạo thành rắc rối lớn cho Hoa Hạ Lâm Tiêu mới bắt đầu hành động. Cứ vậy hơn nửa ngày trôi qua đến khi màn đêm sắp buông xuống, Lâm Tiêu mới từ Tiểu Trùng Quốc bay về Hoa Hạ.
Vẫn là duyên nghiệt nhân quả, hắn không can thiệp quá sâu vào chiến tranh giữa hai nước, chỉ bắt mấy người có liên quan, cũng không giết người mà chỉ nhốt lại vào trong bảo tháp. Chuyện này cũng không có gì tóm lại là hợp lý.
Trước mắt thì thu hoạch ngày hôm nay khác tốt, ý cảnh tai ương của bác hắn, lại thêm loại ý cảnh luân hồi. Chỉ là ý cảnh luân hồi của người đàn ông trung niên này kém xa với ý cảnh của bác hắn.
Thiên Đạo tháp bảo ít nhất phải nhốt trong tháp 1 tháng mới đủ để đốt đèn trời. Lâm Tiêu lại biểu hiện như không sao hết, đằng nào tên kia cũng bị hạ phong ấn rồi, nhốt tới chết cũng được, cứ từ từ đốt đèn trời là được.
Cứ như vậy là có ba ngọn đèn trời rồi.
Bởi vì người đàn ông trung niên kia xuất hiện, nên lòng Lâm Tiêu với việc đốt đèn trời này lại càng thêm kiên định. Việc này xem ra phải nhờ cha mẹ hắn giúp một tay mới được.
Sau khi Lâm Tiêu cảm ứng hướng của phi thuyền rồi bay về ‘nhà của mình’. Vừa nhìn hắn đã trợn cả mắt, địa điểm có hơi xa nhưng môi trường hoàn cảnh lại rất tốt. Còn có cả một khu vườn riêng biệt nhỏ, tính cả vườn thì khoảng 300m vuông.
Đây, đây……hoàn toàn không phải là nơi phù hợp cho các chủ và các phó Lăng Tiêu các ở được. Lâm Tiêu cứ nghĩ nhà mới của mình cũng phải to tầm như một toà lâu đài, hoặc ở trên đỉnh của Lăng Tiêu các.
Còn không nghĩ tới cha mẹ hắn có tâm tình chọn một nơi thế này, hắn dùng thần thức quét một cái phát hiện ra cha mẹ và tiểu nha đầu đang ở trong phòng.
“Cha, mẹ, con về rồi.” Lâm Tiêu đẩy cửa ra chào một tiếng.
Tiếng chào này đem theo chút ngại ngùng và run rẩy. Một lần rời nhà mà đã mười mấy năm, vừa mở cửa còn chưa bước vào phòng Lâm Tiêu đã ngửi được một mùi thơm ngào ngạt.
“Woa! Thơm quá!! Chỉ cần ngửi thôi là con cũng đoán được, tài nấu ăn của mẹ vẫn không khác xưa!” Lâm Tiêu thật lòng tán thưởng.
“Con trai về rồi à! muộn chút nữa là chúng ta không đợi con nữa đâu!” Giọng nói vui vẻ của cha hắn truyền từ phòng khách ra.
Lâm Tiêu cởi dày, vừa bước qua cửa mắt đã bị cách bài trí trong phòng làm sững sờ.
“Này, các sắp xếp của căn phòng này……tại sao giống y hệt với lúc con xuyên không.” Giọng Lâm Tiêu như nghẹn lại.
Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là cha mẹ hắn cố ý mua một căn rồi bài trí lại y hệt. Còn về nguyên nhân, ngoài hắn ra thì còn nguyên nhân nào nữa.
“Haha, con để ý chuyện đó làm gì, mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm!”Mẹ hắn từ trong bếp bưng đĩa đồ ăn ra, vui vẻ nói.
Cha hắn cười lớn: “Con trai, con đoán nhầm rồi. Con nhìn kỹ lại xem, phòng này là thiết kế kiểu mới mà.”
“Hả?” Lâm Tiêu hoang mang.
Hắn nhìn lại một lượt. Ơ? Này…..hình như……không, khẳng định giống với nhà bọn họ năm đó.
“Cha, không phải là cha phá cái tiểu khu của người ta, rồi lấy đúng cái nhà mình chuyển đến đây chứ.” Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.
“Có phải cha chuyển đâu, mẹ con mà!”
“Hơn nữa, phòng của con, mẹ con cũng dùng linh lực bảo quản 30 năm nay. Trong phòng vẫn y như lúc con mất tích, đến một hạt bụi cũng không có.”
Cha hắn liên tục xua tay, ông ấy có làm mấy chuyện này đâu. Lúc trước khi phá cái tiểu khu đó có rất nhiều người không hài lòng, nhưng ai bảo mẹ hắn là một nữ cường giả cơ chứ?
“Mẹ thật có lòng!” Lâm tiêu vô cùng xúc động.
Nhưng chỉ một giây sau hình như hắn nghĩ tới chuyện gì đó. Phòng của hắn vẫn y nguyên lúc hắn bị mất tích???
Đợi chút……
“Cha mẹ, tiểu nha đầu kia đâu?” Lâm Tiêu ý thức được.
“Ở phòng con đấy! vào được một lúc rồi, con đi gọi người xuống ăn cơm đi!” mẹ hắn rất tự nhiên nói.
Vèo! Mặt Lâm Tiêu đỏ ửng, thân hình động một cái mau chóng dùng hết sức lao về phòng của mình.
Bình luận facebook