• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Vạn Cổ Tinh Không (2 Viewers)

  • Chương 6-10

Chapter 6 Chương 6: Đột Kích Chiến Đấu!

Đột Kích Chiến Đấu Yêu Thú!

Quan sát kiểm tra một hồi, Vũ Thuần Tử rốt cuộc cũng tìm được một nơi thích hợp, hắn lần này tạm dựng một căn liều nhỏ, chí ít không còn lo lắng nắng mưa. Lương thực thì trong rừng có rất nhiều loại cây cỏ dại, cùng các loài động vật nhỏ bé khác. Chỉ cần men theo lối an toàn vạch ra là có thể săn bắt.

Sau khi ăn uống no nê, Vũ Thuần Tử bắt đầu tu luyện pháp quyết, lần này hắn tu luyện Vũ Lực Quyền.

Bên trong Vũ Lực Quyền, vừa mạnh mẽ lại vừa ổn trọng, tựa như một loại không khí lạnh lẽo tập trung lại một chỗ, tạo thành một nắm đấm.

Vũ Thuần Tử tùy ý huy động bước chân, từng đòn tấn công không ngừng đánh ra.

Phông Phốc!

Hai tay đấm mạnh vào không khí, tạo ra tiếng ma sát, khiến không khí bị đẩy ngược ra sau.

"Lực quá yếu."

Vũ Thuần Tử thất vọng thở dài.

Hóa Đan có thể đánh ra tia linh khí, nếu hắn dùng quyền này đem ra đối chiến, chín phần mười sẽ bị đối thủ đánh chết. Chí ít phải đem Vũ Lực Quyền nâng lên tác động mạnh mẽ, tốc độ nhanh như gió.

Hai tay Vũ Thuần Tử liên tục ra từng chiêu thức, tấn công vào khoảng không, lúc này chiêu thức Vũ Lực quyền cuối cùng cũng có một tia tiến triển. Chỉ thấy lực lượng đánh ra có chút uy lực, không khí lần này bị đánh xa hơn một đoạn.

Vũ Thuần Tử trong lòng kinh hỉ, nếu đem nó luyện tới mức độ nhất định, có thể mượn lực lượng đem không khí hóa thành thực thể, tấn công vào đối phương.

Ánh mắt Vũ Thuần Tử chợt trở nên sáng lên, liên tục tu luyện Vũ Lực Quyền.

Thời gian lại là hai ngày trôi qua, hai ngày này Vũ Thuần Tử cơ hồ đã nắm giữ được một tia da lông Vũ Lực Quyền.

Độc tác lần này đánh ra, có thể hóa không khí thành thực thể.

Vũ Thuần Tử lập tức trở nên nghiêm nghị, nhìn vào thân cây đằng xa, hai tay nắm chặt nắm đấm, Vũ Lực Quyền không ngừng khai phá.

Hai nắm đấm tựa như gió, đánh vào mảng không khí, lúc này ở không trung xuất hiện hai nắm đấm hư ảo, dùng tốc độ cực nhanh lao đến thân cây phía xa hai mươi mét. Trong nháy mắt, Vũ Thuần Tử chỉ nghe ầm ầm hai tiếng, trên thân cây đột nhiên xuất hiện hai dấu đấm in sâu vào, từng chiếc lá không ngừng rơi xuống.

"Lực lượng này quả là mạnh, nhưng muốn đem Hóa Đan cảnh diệt sát, vẫn còn thiếu một chút."

Ban đầu Vũ Thuần Tử chỉ là dùng lực lượng thân thể đánh ra, còn không có dung nhập linh khí bên trong đan điền.

Lần này hắn muốn nghiệm chứng xem xem, sau khi kết hợp cùng đan điền, sẽ có uy lực như thế nào.

Trong lòng hạ quyết tâm, đan điền bên trong thể nội đột nhiên xoay chuyển, linh khí từ trong đó phân tán ra, chạy đến khắp nơi kinh mạch, sau đó di chuyển xuống hai đầu cánh tay.

Chỉ trong chốc lát, hai tay Vũ Thuần Tử phát ra từng tia linh khí màu xanh lá.

Nhìn linh khí chính mình tạo ra, Vũ Thuần Tử không khỏi ngạc nhiên.

"Đây là Mộc linh khí? Không đúng, mộc linh khí không phải xanh lá!"

Trong ngũ hành tứ linh không có màu xanh lá, đa số tu sĩ hệ mộc đều là màu xám tro. Rốt cuộc xanh lá nghĩa là tia linh khí nào?

"Sinh mệnh linh khí?"

Vũ Thuần Tử nhanh chóng hiểu ra, trong thiên địa này, không chỉ có mỗi Ngũ Hành Tứ Linh, mà còn rất nhiều thuộc hệ khác. Ví dụ như băng, sinh mệnh…

Mặc kệ là sinh mệnh hay là mộc hệ, hắn trước tiên muốn xem thử, uy lực sau khi phát ra sẽ như thế nào.

Nắm đấm siết chặt, hai tay liên tục đấm vào khoảng không, tổng cộng đánh ra sáu đạo quyền pháp. Đúng lúc này, linh khí màu xanh trên tay bỗng nhiên bạo phát đi ra, cùng với lực không khí hóa thành năm nắm đấm hư ảo.

Năm nắm đấm dùng tốc độ nhanh nhất tấn công, đem thân cây trước mặt nổ toang.

Bành!!!

Thân cây bằng năm người ôm, chỉ trong chớp mắt liền đụng vỡ.

Vũ Thuần Tử không khỏi hít một hơi lạnh, không ngờ kết hợp với linh khí lại mạnh mẽ như vậy, có thể nói, mạnh gấp mười lần lúc đầu.

Cảm giác bản thân có khả năng đánh bại Kim Bảo, hắn liền muốn chứng kiến bản thân như thế nào, trước tiên là đi tìm con yêu thú sau đó rèn luyện.

Không lâu lắm, Vũ Thuần Tử đã tìm được yêu thú để tu luyện, chính là một cặp lang sói, thân cao hai mét, dài năm mét, toàn thân nó đều là màu xám, ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm.

Vũ Thuần Tử vừa nhìn thấy trong lòng cũng có chút bồn chồn, tu vi của yêu thú này là Hóa Đan cảnh tứ trọng, so với Kim Bảo mạnh hơn một chút.

Đúng lúc này, con Sói Lang đang nằm ngủ đột nhiên phát hiện ra thứ gì đó, đôi mắt nó ngay lập tức mở ra, quay đầu nhìn về một phương hướng, miệng nhe răng không ngừng gầm gừ, bên trong hang Sói Lang khác cũng cảm ứng được, tiếng gầm còn lớn hơn Sói Lang bên ngoài.

Vũ Thuần Tử vừa bước chân vào địa bàn của nó, ngay lập tức cảm nhận được một tia nguy hiểm.

Đúng lúc này…
Chapter 7 Chương 7: Vũ Lực Quyền Giết Sói Lang

Vũ Lực Quyền Giết Sói Lang

Sói Lang bên ngoài lao đến tấn công hắn với tốc độ cực nhanh.

Vũ Thuần Tử lợi dụng ánh mắt, nhanh chóng lui người sang một bên né tránh.

Sói Lang con đực một kích đánh hụt, nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm Vũ Thuần Tử, bộ lông không ngừng dựng thẳng lên.

Ngay lúc Vũ Thuần Tử đang nghĩ sẽ đối phó với con thú này như thế nào, đột nhiên sau lưng lại tiếp tục xuất hiện một con khác.

Vũ Thuần Tử nhanh nhẹn né tránh, nhưng vẫn không thoát được ma trảo, móng vuốt của Sói Lang cái, ngay lập tức cào một đường phía sau lưng hắn, tạo ra năm vết thương lớn.

Cảm giác sau lưng lành lạnh, kèm theo đau nhức, Vũ Thuần Tử lấy tay sờ phía sau, bất ngờ phát hiện bản thân vậy mà bị thương.

Ánh mắt Vũ Thuần Tử nhìn hai con Sói Lang hai bên càng thêm nghiêm nghị, một con Hóa Đan cảnh hắn đã khó đối phó, bây giờ lại có hai con, xem ra lần này khó thoát khỏi trận chiến đẫm máu.

Hắn thi triển Vũ Lực Quyền, năm nắm đấm hư ảo màu xanh liên tục đánh ra, nhắm vào Sói Lang cái.

Nhưng toàn bộ đều bị Sói Lang né tránh, khiến Vũ Thuần Tử trở nên kinh ngạc.

Sói Lang đực vội vàng nhào tới, há miệng gặm lên vai hắn, Vũ Thuần Tử đau đến nghiến răng nghiến lợi, một tay chộp lấy đầu của Sói Lang đực, đem nó ném ra xa.

Bên cạnh Sói Lang cái thấy thế, liền bổ nhào vào hắn, móng vuốt sắc bén chém vào bắp chân bên phải, máu ngay lập tức tuôn ra.

Vũ Thuần Tử ôm thương thế nhảy lùi về sau, hai con sói lang vẫn bám theo phía sau hắn.

Cả người hắn đột nhiên dừng lại, hai Sói Lang không hề chú ý nguy hiểm, nhảy lên cao vồ lấy Vũ Thuần Tử.

Trong lúc hai yêu thú chuẩn bị bắt được, Vũ Thuần Tử nhanh chóng xoay người lại né tránh, lần này tung ra Vũ Lực Quyền tập trung đánh vào Sói Lang cái.

Bành bành bành!!!

Ngao!!!

Bên hông Sói Lang cái liên tục trúng đòn, ngẩng đầu tru thảm một tiếng, thân thể nó trực tiếp bị nắm đấm của Vũ Thuần Tử đánh cho thủng ba cái lỗ lớn, ngay lập tức mất mạng.

Hú!!!

Sói Lang còn lại thấy bạn tình bị giết, nó đau lòng tru thảm một tiếng thật dài, sau đó nhìn Vũ Thuần Tử tràn ngập sát khí.

Vũ Thuần Tử cười nhạt, hiện tại đã giết một con, áp lực của hắn đã nhẹ hơn rất nhiều. Đối với một con yêu thú Hóa Đan cảnh cấp bốn, hắn có thể diệt sát dễ dàng.

Không còn áp lực từ phía sau, Vũ Thuần Tử tập trung vào Sói Lang đực, Vũ Lực Quyền không ngừng thi triển ra.

Sói Lang cũng ý thức được Vũ Thuần Tử nguy hiểm, liền dùng tốc độ né tránh chiêu thức. Vũ Thuần Tử đương nhiên biết không thể đánh trúng, cho nên hắn muốn áp sát vào. Vũ Lực Quyền của hắn còn chậm chạp, rất khó đả thương được đối thủ, chỉ còn cách đánh trực diện mới có thể thành công.

Sói Lang cảm giác Vũ Thuần Tử càng ngày càng tiến lại gần, nó nhe răng gầm gừ, một bên né tránh một bên vung móng vuốt chém vào giữa không trung.

Vũ Lực Quyền!

Vũ Thuần Tử đánh ra chiêu thức, Sói Lang bên này chợt lui về sau, chạy vào trong hang động ẩn nấp.

Ở ngoài hang, Vũ Thuần Tử ôm một bụng tức giận.

Chiêu thức này tuy mạnh, nhưng tốc độ vẫn còn chậm chạp, chiến đấu với yêu thú không thể phát huy được sức mạnh của nó, điều này làm Vũ Thuần Tử bất lực. Xem ra chiêu thức này vẫn còn luyện tập dài dài.

Đến bây giờ hắn mới phát hiện, bản thân thiếu hụt nhất, chính là công pháp chiến đấu lẫn kinh nghiệm. Nếu có đầy đủ, giết hai con sói lang này không còn là vấn đề lớn.

Nhìn Sói Lang rụt rè nấp trong hang, Vũ Thuần Tử bất lực, đành tha mạng cho nó, sau đó rời đi.

Tạm thời Vũ Thuần Tử không có rời đi khu rừng rậm, hắn muốn nán lại tu luyện thêm, đến khi nào có thể dùng một kích giết địch thì quay về.

Linh Bảo Tông lúc này, Kim Bảo sau khi nghe hai người Phú Hòa Thanh Minh kể lại, đầu tiên hắn không có tin tưởng, nhưng sau khi có rất nhiều ngoại môn đệ tử chứng thực, liền tin Vũ Thuần Tử có thể tu luyện.

"Thật không ngờ, sau khi lão già đó chết, Vũ Thuần Tử lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy, một mạch có thể tu luyện."

Kim Bảo ngồi trên ghế, nhàn nhã hưởng thụ hai tên đệ tử ngoại môn xoa bóp.

Phú Hòa cùng Thanh Minh đứng ở bên dưới khép nép nói.

"Bọn ta không thể đấu lại hắn, giống như không phải Nhập Môn thông thường."

"Không phải nhập môn thông thường, chắc hẳn là Nhập Môn thất bát trọng gì đó! Chỉ là trong thời gian ngắn, làm sao đột phá nhanh như vậy?"

Ánh mắt Kim Bảo lâm vào mơ hồ, nói tiếp.

"Chỉ có hai khả năng, một là hắn trước giờ nhẫn nhịn, ẩn tàng tu vi. Hai chính là hắn đạt được vận khí nào đó, cho nên tu vi mới tiến triển. Với một người bình thường không thể tu luyện, ngay cả đại trưởng lão cũng đến kiểm tra, không có chút manh mối nào, đều này khiến ta rất nghi hoặc.
Chapter 8 Chương 8: Địa Ngục Thảo

Địa Ngục Thảo.

Không thể không nói, Kim Bảo suy đoán khá cặn kẽ.

"Vậy… Hắn đạt được vận khí nào đó sao?"

Phú Hòa lẫn Thanh Minh ánh mắt tràn đầy tham lam, hỏi.

"Các ngươi muốn? Cứ đi tới chỗ hắn tìm hiểu, hừ!"

Kim Bảo nhìn hai người bọn họ hừ lạnh, khiến hai người sợ hãi run rẩy. Sau đó hắn lại nói.

"Chuyện này phải do ta đích thân đi đến tìm hiểu."

"Kim sư huynh, Vũ Thuần Tử hắn rời đi ngoại viện đã mười ngày rồi, hiện tại vẫn không thấy tung tích!"

Một người bên cạnh Kim Bảo đột nhiên lên tiếng.

"Tên này chẳng lẽ thật sự chạy trốn?"

Trong đầu Kim Bảo liền tự hỏi.

Đang lúc không hiểu nguyên do, bất ngờ bên ngoài truyền đến một âm thanh.

"Kim Bảo ngươi làm gì phải chăm chú suy tư như vậy?"

âm thanh vừa rơi xuống, bên ngoài xuất hiện một người thiếu niên, tuổi tầm hai mươi hai, người này mặc y phục màu vàng, bên hông mang theo bội kiếm được chế tác tỉ mỉ. Ngũ quan tương đối anh tuấn, chỉ là bên trong ánh mắt của hắn chứa đầy âm lãnh.

Vừa thấy người này đến, Kim Bảo ngay lập tức nhận ra, vội vàng thi lễ.

"Vô Song huynh, tại sao hôm nay lại có nhã hứng đến thăm tiểu đệ ta?"

Bốn tên đệ tử ngoại môn cũng đồng loạt chào hỏi, đối với Vô Song càng thêm sợ hãi, so với Kim Bảo chỉ nhiều chứ không ít.

Thiếu niên vừa đến chính là Diệp Vô Song, đến từ Tinh Anh đệ tử, xếp hạng thứ mười lăm bên trong thiên bảng, tu vi của hắn đã tới Thông Linh cảnh lục trọng.

"Ta không thể đến đây sao?"

Diệp Vô Song nhíu mày, âm trầm nhìn Kim Bảo.

"Không có… Không có, huynh đến là thiên đại phúc lợi, mời… Mời huynh vào."

Nghe Diệp Vô Song nói, trong lòng Kim Bảo tràn đầy mồ hôi, vội vã phân bua.

"Ta đến đây chính là muốn nhờ ngươi tìm kiếm một vật."

Lúc này Diệp Vô Song mới chính thức đi vào chủ đề.

"Đồ vật gì vậy? Nếu được, ta sẽ giúp hết sức có thể"

Kim Bảo vỗ ngực tự tin đáp.

"Hừ! Ngươi liền tự tin như vậy?"

Diệp Vô Song hừ lạnh, lại nói.

"Chính là giúp ta đi ra ngoài, đến Thiên Long Thương Hội ở Hòa An thành, nơi đó sau năm ngày sẽ mở đấu giá, chỉ cần lấy được Địa Ngục Thảo. Còn những thứ khác không cần đụng đến, giá bao nhiêu cũng đập xuống, sau khi lấy được liền lập tức trở về tông môn gặp ta."

"Địa Ngục Thảo?"

Kim Bảo sững sờ, hắn không có quá nhiều hiểu biết về thảo dược, nhưng lệnh của Diệp Vô Song hắn không dám không tuân theo.

Diệp Vô Song lạnh nhạt gật đầu, hắn vốn định đích thân xuất sơn lấy về.

Nhưng tông môn đột nhiên phân phát nhiệm vụ, đối với nhiệm vụ này cực kỳ cấp bách. Cùng lúc đó, năm ngày sau Địa Ngục Thảo sẽ bán đấu giá, thời gian hắn dự tính hoàn thành nhiệm vụ ít nhất cũng phải mười lăm ngày. Không thể một người làm một công hai việc được, cho nên đành nhờ Kim Bảo một phen, dù gì hắn cũng là thủ hạ thân thiết của mình.

Diệp Vô Song bàn giao một hồi, liền rời đi nội môn đệ tử.

Kim Bảo sắc mặt mới hòa hoãn một ít, đối mặt với Diệp Vô Song hắn vô cùng cảm thấy áp lực. Nếu không phải quen thuộc lẫn định lực tốt, có lẽ đã sớm đứng không vững gót chân.

Hắn cảm giác, bên trong Diệp Vô Song ẩn giấu một con mãng xà, tùy thời có thể bộc phát giết người. Kim Bảo vốn mượn hơi người này, để sau này tiến nhập Tinh Anh sẽ không bị ai dòm ngó, tùy ý ngang nhiên đi lại.

Suy nghĩ một lúc, Kim Bảo nhìn bốn tên thủ hạ ngoại môn, dặn dò một ít sau đó chuẩn bị rời tông môn, đương nhiên là giúp Diệp Vô Song lấy Địa Ngục Thảo mang về.

Trải qua hơn mười ngày ròng rã, Vũ Thuần Tử đã thuần phục đem Vũ Lực Quyền tu luyện đại thành, lần này tốc độ không còn chậm chạp như trước, có thể một kích đánh hạ một con yêu thú Hóa Đan cảnh tứ trọng. Đối với yêu thú Hóa Đan ngũ trọng, có thể đánh bại trong vòng vài chiêu.

Bành!!!

Vũ Thuần Tử dùng một kích đánh xuyên qua thân thể Xà Thú, thân thể yêu xà ngay lập tức ngã xuống, máu tươi không ngừng tràn ra ngoài.

"Con thứ mười hai, Vũ Lực Quyền coi như đại thành, lần này trở lại sẽ đem Kim Bảo giết."

Trong lòng hắn âm thầm nói, bây giờ cũng nên trở lại tông môn.

Đúng lúc này, Vũ Thuần Tử đột nhiên cảm giác khí tức trong người bùng phát, đây chính là dấu hiệu muốn đột phá.

"Đột phá?"

Hắn cực kỳ kinh ngạc, ngay lập tức ổn định thân thể, bắt đầu ngồi xếp bằng, niệm Phục Thiên Quyết. Thần niệm tiến vào bên trong đan điền quan sát nhất cử nhất động.

Chỉ thấy đan điền bên trong cấp tốc xoay tròn, linh khí màu xanh không ngừng thả ra bao quanh lấy nó, giống như một vành đai trong hệ sao thổ.

Đan điền lúc này càng ngày càng lớn dần, đến khi to bằng một quả trứng cút liền dừng lại. Linh khí bên ngoài liên tục ồ ạt chui vào bên trong, bắt đầu thanh lọc toàn bộ cơ thể thêm một lần nữa.

Trong miệng vẫn không ngừng đọc khẩu quyết, đan điền như chịu sự hối thúc, vội vã xoay nhanh, linh khí chui vào cũng càng dày đặc.
Chapter 9 Chương 9: Cướp Đoạt!

Đoạt Địa Ngục Thảo

Bỗng chốc, đan điền đột nhiên tróc ra một lớp vỏ, lộ ra một màu sáng bóng.

Ánh mắt Vũ Thuần Tử tràn ngập kinh dị, đan điền cũng có thể lột xác?

Rất nhanh, toàn bộ đan điền đều rơi ra một lớp vỏ ngoài, xuất hiện trong tầm mắt Vũ Thuần Tử chính là một viên đan điền màu xanh lá. Sinh mệnh khí tức không ngừng tràn ra từ bên trong đó, bao phủ khắp các kinh mạch lẫn lục phủ ngũ tạng.

Lúc này, Vũ Thuần Tử cảm thấy cả người trở nên thư thái, nhẹ nhõm hơn trước kia. Toàn bộ các lỗ chân lông được đả thông, khiến tâm thần lâng lâng sảng khoái.

Tu vi cũng vì thế mà đột phá đến Hóa Đan cảnh nhị trọng.

"Rốt cuộc cũng đột phá, lần này đối đầu với Hóa Đan cảnh ngũ trọng, vẫn có thể ra sức đánh trả."

Vũ Thuần Tử nắm chặt nắm đấm nói, cảm giác lực lượng trong cơ thể càng ngày càng mạnh mẽ, tự tin cũng theo đó tăng lên.

"Nếu cảnh giới tiếp tục như vậy, không tới một năm sẽ đạt tới Thông Linh cảnh, Linh Tuyền cảnh, chỉ dùng năm năm liền đạt tới."

Trong lòng hắn chợt xuất hiện suy nghĩ, nếu thật sự như vậy, đúng là quá khủng bố!

Nhưng công pháp Phục Thiên Quyết này bí ẩn, Vũ Thuần Tử vẫn không cách nào hiểu thấu được.

"Cũng nên trở về, ta muốn đem vị trí nội môn đạt tới."

Hắn nhìn về phương hướng Linh Bảo Tông, âm thầm nghĩ, sau đó ưỡn người trở về tông môn.

Lúc này, chỉ còn cách Linh Bảo Tông năm dặm, Vũ Thuần Tử đột nhiên phát hiện có năm người đang tiến gần lại đây. Ý thức được là Linh Bảo Tông đệ tử, hắn liền nhanh chóng thu liễm khí tức, miễn cho gặp phải rắc rối.

Sau khi năm người đi vào trong tầm mắt, Vũ Thuần Tử ngay lập tức trở nên kinh ngạc, không khỏi bật thốt lên.

"Kim Bảo?"

Năm người này chính Kim Bảo cùng đám thủ hạ ngoại môn của hắn, ánh mắt Vũ Thuần Tử trở nên âm trầm, sát khí trong người không tự chủ được mà phát ra.

"Vốn ta còn đang lo nghĩ làm sao giết được ngươi trong tông, không ngờ hôm nay ngươi lại đem mạng đến, đúng là ông trời có mắt."

Vũ Thuần Tử cười lạnh nghĩ.

"Ai?"

Kim Bảo cảm giác được sát khí, ngay lập tức ý thức được nguy hiểm, vội vã hô lớn.

Bốn người thủ hạ phía sau hắn cũng sửng sốt một chút, sau đó đứng sát vào nhau nhìn chung quanh.

Vũ Thuần Tử vốn không muốn che dấu, ngay lập tức từ bên trong bụi cây nhảy ra, chặn ngang năm người này, âm thanh lạnh lẽo vang lên.

"Là ta."

"Vũ Thuần Tử?"

Phát hiện người tới lại là Vũ Thuần Tử, ánh mắt Kim Bảo chợt lạnh, sau đó lạnh giọng nói.

"Ngươi không phải ngoan ngoãn ở trong tông an nhàn sinh sống, tại sao phải chạy ra đây tiêu dao? Gặp phải ta coi như mạng ngươi tận."

"Ai chết vào tay ai, còn chưa biết được."

Vũ Thuần Tử nhìn đám người nhàn nhạt trả lời, lại nói.

"Ta vốn đợi trở lại tông môn, sẽ đem các ngươi giết, cũng tốt, hôm nay gặp ngươi, coi như đỡ phải tốn công ta đi tìm."

"Hừ! Đúng là khua môi múa mép, có bản sự liền tới!"

Khuôn mặt của Kim Bảo tràn đầy nộ khí, nhìn Vũ Thuần Tử tựa như nhìn một con ruồi sắp chết.

"Hôm nay cho các ngươi chứng kiến, ta, Vũ Thuần Tử không còn là tên yếu đuối hèn nhát như xưa."

Nhìn năm người trước mặt, khí thế Vũ Thuần Tử đột nhiên kéo lên, linh khí màu xanh lá bất chợt hiển hiện ra ngoài.

Thấy cảnh này con ngươi Kim Bảo đột nhiên co rút, kinh ngạc nói.

"Hóa Đan cảnh nhị trọng?"

Bốn tên thủ hạ ở phía sau nghe được, thần sắc bọn họ tràn đầy kinh hãi. Vũ Thuần Tử vậy mà đạt tới Hóa Đan cảnh, không phải hắn chỉ là một cái thường nhân bình thường sao? Tại sao lại có tu vi?

"Hừ! Cho dù là Hóa Đan nhị trọng thì sao, đối với ta ngươi vẫn còn quá yếu. Có thể trong thời gian ngắn ngủi đột phá đến cảnh giới này, chắc đã ăn không ít kỳ trân dị bảo, hoặc gặp vận khí nào đó."

Kim Bảo ánh mắt sắc bén, sát khí trong cơ thể bỗng chốc lao ra, chính diện đối chiến cùng Vũ Thuần Tử. Trong lòng hắn đã nhận định, người này đã đạt được cơ duyên nào đó. Hôm nay hắn muốn đem bí mật từ trên người Vũ Thuần Tử lấy xuống, như vậy về sau, bản thân có khi sẽ đột phá Thông Linh càng nhanh hơn.

Càng nghĩ ánh mắt Kim Bảo càng trở nên tham lam.

"Chỉ bằng các ngươi?"

Vũ Thuần Tử cười nhạt, nhún người nhảy lên cao, hai tay siết chặt nắm đấm, Vũ Lực Quyền nhanh chóng đánh ra, tổng cộng có hơn mười đạo quyền pháp hư ảo.

Kim Bảo chợt khinh thường, thanh kiếm xuất hiện trong tay, hét lớn một tiếng, mạnh mẽ chém ra sát chiêu, cùng Vũ Lực Quyền đối chọi.

"Diệt Kiếm Quyết!"

Ầm ầm!!!

Vũ Lực Quyền mạnh mẽ đối kháng, đem chiêu thức của Kim Bảo đánh tan, sáu cái hư ảo quyền pháp còn lại, lấy tốc độ cực nhanh đánh vào thân thể bốn người thủ hạ của Kim Bảo ở phía sau.

Khiến lồng ngực bọn họ nổ tung, bọn hắn hoảng sợ trơ mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương, ai nấy đều thấy rõ sự sợ hãi lẫn tuyệt vọng không cam lòng.
Chapter 10 Chương 10: Chém Giết Kim Bảo

Chương 10 Chém Giết Kim Bảo.

Bốn người cứ như thế ngã xuống đất, sinh cơ liền bị mất.

"Tên khốn kiếp!"

Kim Bảo ánh mắt sắc lạnh, nhìn Vũ Thuần Tử càng thêm nổi giận, thanh kiếm trong tay lóe lên linh khí màu đỏ, ngay lập tức chém vào Vũ Thuần Tử.

"Hỏa Kiếm Quyết!"

Một vòng linh khí màu đỏ đánh tới, Vũ Thuần Tử không chút hoang mang, Vũ Lực Quyền liên tiếp tấn công trên không trung, tạo hơn trăm cái hư ảnh nắm đấm màu xanh.

Bành… Bành… Bành!!!

Từng tiếng nổ vang liên tiếp, Vũ Thuần Tử thân thể vẫn đứng yên bất động tại chỗ. Riêng về Kim Bảo, bản thân hắn lui về sau hơn hai mươi bước, trong lồng ngực một trận nhộn nhạo, hiển nhiên trận này hắn rơi vào thế hạ phong.

"Thiên Hỏa Kiếm Quyết!"

Kim Bảo không cam lòng thua trong tay dân thường hèn hạ, hắn tức giận gào rống, lập tức dùng tuyệt chiêu muốn đem Vũ Thuần Tử chém giết. Kiếm quyết vừa chém ra, hỏa linh khí cũng mạnh mẽ phát tán, tựa như từng luồng sóng mạnh vỗ vào bờ, tổng cộng có ba cái vòng hỏa kiếm quyết.

"Hừ! Hôm nay giết ngươi, chính là báo thù cho Bàng lão."

Vũ Thuần Tử ngẩng đầu không sợ hãi, hừ lạnh nói, hai tay càng siết chặt hơn, liên tục đấm vào không trung, lập tức xuất hiện vô số cánh tay hư ảo.

Vũ Lực Quyền!

Hơn năm trăm nắm đấm liên tiếp va chạm vào sóng kiếm, từng tiếng đinh tai nhức óc vang lên.

Bành!!! Bành!!! Bành!!!

Hư ảo nắm đấm áp đảo toàn bộ, ba đạo sóng hỏa ngay lập tức bị đánh tan.

Kim Bảo cũng vì thế mà hứng chịu hết mọi đòn tấn công từ Vũ Lực Quyền.

Thân thể hắn bị hơn trăm cái nắm đấm va chạm, toàn bộ xuyên qua thân thể, những nơi chịu Vũ Lực Quyền oanh kích, xương cốt lẫn máu thịt đều bị oanh nát.

"A!!!"

Năm trăm nắm đấm tựa như năm trăm quả bom đồng thời phát nổ, đem thân thể Kim Bảo nổ tan tành, đến cộng lông cũng không còn nguyên vẹn, máu thịt văng tứ tung, bay khắp trên bầu trời, đến chết không thể chết thêm.

"Bàng gia gia, ngươi thấy không, ta đã đem mối thù trả cho ngươi rồi."

Vũ Thuần Tử đôi mắt ướt đẫm, ngẩng đầu nhìn trời cao thầm nói.

Tuy là giết được Kim Bảo kẻ chủ mưu, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, còn một đám ngoan nhân bên trong chấp pháp điện. Những người này mới chính tay giết Bàng lão, Vũ Thuần Tử đợi thực lực đại thành, mời đem toàn bộ bọn họ giết!

Ngay lúc Vũ Thuần Tử chuẩn bị rời đi, đột nhiên phát hiện trên mặt đất rơi xuống một vật gì đó, hắn nhíu mày nhìn xuống, thì ra đây là một nhánh cây bình thường, ngoại trừ toàn thân nó màu đen nhánh đậm đặc.

"Thật lạ."

Hắn cầm nhánh cây này quan sát một lượt, ẩn ẩn bên trong nó xuất hiện một tia ba động linh khí.

"Có quỷ! Là thảo dược sao?"

Đôi mắt hắn mở lớn, xem ra nhánh cây này không phải phàm vật, cụ thể nó dùng để làm gì thì Vũ Thuần Tử hoàn toàn không biết, lần này coi như thu hoạch không tồi.

"Nên trở về tông môn thôi."

Suy nghĩ chốc lát, Vũ Thuần Tử liền rời đi, tiến về Linh Bảo Tông.

Sau khi trở lại, Vũ Thuần Tử vẫn đảm nhận nhiệm vụ quét rác của mình, dù gì hắn vẫn chưa chính thức bước vào nội môn, chí ít phải đợi đến nửa năm sau mới có thể. Khi đó chính là thời điểm Linh Bảo Tông tuyển đệ tử.

Ngay lúc Vũ Thuần Tử đang miệt mài nghiên cứu Vũ Lực Quyền, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

"Ngươi biết gì không? Bên trong nội môn đệ tử, đèn sinh tử của Kim Bảo đã tắt."

"Ta cũng nghe nói đến, chỉ là không biết thật hay giả."

Người khác lại nói.

"Đâu chỉ riêng Kim Bảo, bốn tên đệ tử ngoại môn hay đi theo hắn cũng chết, việc này khiến toàn bộ nội môn sôi trào, chấp pháp điện đang tiến hành mở rộng điều tra."

Vũ Thuần Tử ở trong phòng lắng nghe, chỉ cười nhạt một tiếng. Đối với chuyện này hắn không quan tâm chút nào, bởi vì Kim Bảo gieo thù khắp nơi, chấp pháp điện khó mà điều tra ra được, chưa kể hắn chỉ là một người bình thường, không thể ra tay sát hại được Kim Bảo.

Dù thế nào cũng không thể giấu được mãi, Vũ Thuần Tử biết không lâu sau sẽ bị bại lộ, khi đó chấp pháp điện sẽ tới.

Cho nên cấp bách nhất chính là nâng cao tu vi của chính mình.

Vũ Thuần Tử âm thầm nghĩ, bây giờ hắn không có ràng buộc bởi thứ gì. Nếu không phải thiếu công pháp tu luyện, cũng không muốn tiến vào Linh Bảo Tông chịu áp lực như vậy.

"Này ta còn nghe nói một việc."

Đúng lúc này bên tai Vũ Thuần Tử lại nghe âm thanh nói chuyện của bọn họ.

"Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?"

Người bên cạnh tò mò hỏi.

"Nghe nói năm mươi dặm về phía đông, xuất hiện một di tích đột nhiên nổi lên, hiện tại tất cả Tinh Anh đệ tử Linh Bảo Tông cùng các tông môn khác đang xuất phát tới đó. "

Người kia đáp.

"Hèn gì ta thấy những vị Tinh Anh đệ tử đều xuất phát, đồng loạt đi ra ngoài, ta tưởng có chuyện gì nghiêm trọng, hóa ra là vì chuyện này."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vạn Cổ Cuồng Đế
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • Rùa già nghìn năm
Vạn Cổ Cuồng Đế
  • KK Cố Hương
Vạn cổ đệ nhất kiếm
  • 5.00 star(s)
  • Rùa già nghìn năm
Vạn cổ tà đế
Vạn Cổ Chí Tôn

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom