Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36-40
Chapter 36 Chương 36: Tam Nữ Truy Sát!
Ba Nữ Truy Sát!
Dù sao bọn họ đều là tỷ muội thân thiết, không thể làm lơ chuyện này.
Ba người ngay tức khắc đuổi theo phương hướng Hạ Uyển Nhi.
Hạ Uyển Nhi một đường đuổi theo Vũ Thuần Tử, phát hiện người này mặc y phục ngoại môn đệ tử Linh Bảo Tông , điều này khiến nàng cực kỳ kinh ngạc. Theo lý mà nói, với tu vi của nàng, sớm đã bắt được tên này, vậy mà tới tận bây giờ vẫn không có bắt được hắn, khoảng cách lại càng lúc càng kéo xa hơn. Trong lòng nàng không khỏi đặt câu hỏi, hắn có phải là ngoại môn đệ tử hay không đây? Hay là người nào đó mượn danh đệ tử Linh Bảo Tông thâm nhập vào? Muốn tìm hiểu bí mật hay sao?
Nhìn thiếu niên phát ra chân khí, Hạ Uyển Nhi đoán hắn đã đạt tới Thông Linh cảnh, chí ít đã là Thông Linh cảnh nhị trọng hoặc tam trọng.
Dù thế nào, kẻ thù vẫn là kẻ thù, nhìn thấy thân thể nàng, chỉ có một kết cục chính là chết!
Vũ Thuần Tử cảm giác Hạ Uyển Nhi vẫn không có buông tha đuổi giết, trong lòng vừa tức giận lại vừa có chút thành tựu, thử hỏi cả thiên hạ này, có bao nhiêu người được mỹ nhân theo đuổi như hắn?
Nếu không phải hắn nhìn lén, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Con người ai cũng có mục tiêu, hắn muốn tu luyện đa phần là muốn báo thù, hai là vấn đỉnh thiên hạ, một tay ôm rượu ngọt, một tay ôm mỹ nhân, tiêu dao khoái lạc ngắm nhìn toàn bộ nhân sinh.
Vừa nghĩ đến, Vũ Thuần Tử không khỏi chìm đắm bên trong ảo mộng.
Ảo mộng chưa được bao lâu, âm thanh Hạ Uyển Nhi ở đằng sau tức giận gào thét, làm hắn quay trở về thực tại.
"Dâm tặc, có giỏi đứng lại!"
"Mỹ nữ, có giỏi thì đừng đuổi."
Vũ Thuần Tử không chịu thua, liền mở miệng lên tiếng, trong lòng cười lạnh, nếu đứng lại, ngươi chịu tha cho ta sao? Huyền Vân Bộ phát huy, đem tốc độ nhanh hơn một đoạn.
Hạ Uyển Nhi bên này tức đến không thể nói được, vừa đuổi vừa chửi rủa. Vũ Thuần Tử cũng không để tâm đến, nếu quay lại chính diện chiến đấu, hắn đương nhiên sẽ không sợ hãi. Chỉ là hắn cảm giác được, đằng sau Hạ Uyển Nhi còn ba khí tức mạnh mẽ khác đang đuổi theo phía sau. Tuy không biết đối phương là ai, nhưng không thể dại dột dừng lại.
Hạ Uyển Nhi cũng phát hiện ba người Phong Dao ở phía sau, trong lòng nàng chợt thoáng qua vui mừng, nếu có ba người này, việc bắt giữ Vũ Thuần Tử sẽ dễ dàng hơn.
Đáng tiếc bọn họ đánh giá thấp thực lực Vũ Thuần Tử, tuy tu vi của hắn dừng lại Thông Linh cảnh nhị trọng, cộng với công pháp Huyền Vân Bộ, Thông Linh cảnh cùng cảnh giới khó có thể đuổi kịp được hắn.
Vũ Thuần Tử chạy một mạch vào sâu bên trong vòng thứ hai Ma Ám Sâm Lâm, hắn muốn đem Hạ Uyển Nhi cùng mấy người kia cắt đứt, như vậy mới dễ dàng trốn thoát.
"Khốn kiếp! Hắn tiến vào vòng thứ hai."
Hạ Uyển Nhi tức giận mắng, trong lòng nàng không khỏi chần chờ, vòng thứ hai này yêu thú khá mạnh mẽ, Thông Linh cảnh yêu thú nhiều không đếm xuể, cũng có cả Linh Tuyền cảnh, nếu đi vào, năm mươi phần trăm là khó có thể đi ra.
Suy nghĩ một lúc, nàng nhất quyết đi vào bên trong, đối mặt với yêu thú không đáng sợ bằng mất đi sự trong sạch của nàng, dù thế nào, cũng phải đem Vũ Thuần Tử cho giết.
"Các tỷ muội, bên trong nguy hiểm trùng trùng, các ngươi nên trở về đi, ta sẽ trở lại Linh Bảo Tông sớm."
m thanh Hạ Uyển Nhi truyền về phía sau lưng, hiển nhiên muốn nói cho ba người Phong Dao nghe, sau đó thân ảnh cũng tiến nhập vào bên trong.
Phong Dao, Vi Diệu cùng Mục Uyển nghe vậy, bước chân chợt chậm lại, ba người nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Mục Uyển có chút lung lay nói.
"Hay là chúng ta trở lại, đợi Hạ Uyển Nhi về?"
"Không được, đều là tỷ muội, không thể để Hạ Uyển Nhi gặp nguy hiểm."
Phong Dao lên tiếng phản bác.
"Ta cũng nghĩ vậy, trước tiên chúng ta tạo thành một nhóm, không được tách ra, mau chóng tìm được Hạ Uyển Nhi, tên kia rất khốn khéo, sợ Hạ Uyển Nhi sẽ chịu thiệt. Đến khi tìm được liền quay trở về."
Vi Diệu cũng đồng ý với ý kiến của Phong Dao, đối với an nguy của Hạ Uyển Nhi các nàng vô cùng lo lắng.
Mục Uyển trầm tư một lúc, tuy nội tâm không muốn, nhưng cũng đồng ý đi vào, nếu nàng không đi, sẽ bị gắn mác bất nhân bất nghĩa.
Rốt cuộc, ba người cũng không quay trở lại, tiến nhập vào vòng thứ hai cùng Hạ Uyển Nhi.
Cảm giác chỉ có một mình Hạ Uyển Nhi tiến vào, trong lòng Vũ Thuần Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, một mình thiếu nữ này hắn có thể dễ dàng đối phó, nếu thêm nhiều người, chắc chắn sẽ lựa chọn rời đi.
Hắn tiến nhập vào trung tâm vòng thứ hai, lần này hắn không dám có ý sơ xuất như vòng ngoài, không cẩn thận một chút, liền bị yêu thú tập kích.
"Nếu tu vi ta đủ mạnh, dễ gì bị đám nữ nhân kia ép đến đường cùng?"
Vũ Thuần Tử không khỏi thầm chửi một tiếng.
Chapter 37 Chương 37: Vô Sỉ
Vũ Thuần Tử Vô Sỉ.
Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện một khí tức đang tiến lại gần, Vũ Thuần Tử không cần nhìn cũng đoán được, khí tức này do nữ nhân kia phát ra, lần này Vũ Thuần Tử không có chạy trốn, bởi vì nàng ta chỉ đi một mình, dù sao nếu hắn đánh không lại, cũng có thể chạy thoát. Vấn đề thứ hai chính là, nếu tiếp tục chạy, không lâu sau sẽ hao hết linh khí, khi đó cũng sẽ bị nàng ta bắt được.
Không bằng dừng lại, nhất quyết một trận chiến!
"Mỹ nữ, ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi, hay là chúng ta dừng lại ngắm phong cảnh một chút rồi đuổi tiếp nhỉ?"
Vũ Thuần Tử nhìn về phía xa cười nói.
"Hừ! Dâm tặc bớt khua môi múa mép, nhìn bổn cô nương tắm rửa, muốn nói qua loa là dễ dàng sao?"
Hạ Uyển Nhi hừ lạnh nói, trong tay nắm chặt thanh kiếm, tùy thời có thể xuất kích tấn công.
"Uy uy… Ngươi cũng thật không biết lý lẽ!"
Cảm thấy Hạ Uyển Nhi sát ý, Vũ Thuần Tử chợt kêu lên.
"Lý lẽ? Lý lẽ gì?"
Hạ Uyển Nhi sửng sốt, sau đó nội tâm tràn ngập tức giận, nhìn lén nàng tắm, lại còn nói nàng không biết lý lẽ, thế đạo này đúng là buồn cười.
"Đúng! Ta thật sự không có nhìn lén ngươi, ta là quang minh chính đại nhìn lén, chỉ là do ngươi không có phát giác ra ta sớm hơn thôi."
Vũ Thuần Tử mặt dày nói qua một lượt, tựa như bản thân làm việc rất chính nghĩa.
Hạ Uyển Nhi nghe xong liền nổi giận, khuôn mặt đỏ như máu, sát khí càng lúc càng tăng, sắc mặt lạnh như băng nhìn hắn cười gằn, hỏi.
"Nghe ngươi nói, ta dường như cũng có sai lầm? Không có thấy ngươi sớm hơn, cho nên mới bị ta coi là nhìn lén?"
Vũ Thuần Tử ho khan một tiếng, gãi đầu cười trả lời.
"Khụ khụ, đúng là như thế!"
Lại nói.
"Sự thật thì ta không có cố ý nhìn lén, bởi vì dáng người của ngươi khá hoàn mỹ, cho nên ta kìm lòng không được mà nhìn thêm vài lần."
Vũ Thuần Tử chợt nhớ lại khoảnh khắc đó, trong lòng không khỏi rục rịch, ngay cả nước dãi đều chảy ra.
"Vô sỉ!"
Hạ Uyển Nhi con ngươi phát đỏ, bên trong hiện lên từng tơ máu, nhìn Vũ Thuần Tử càng thêm quyết tâm, muốn đem tên vô sỉ này biến mất khỏi thế gian.
"Quân tử động khẩu không động thủ, nữ nhân như ngươi nên tôn trọng lễ phép, trọng nam kính lão, đâu phải mỗi lần động vào liền chém chém giết giết…"
Vũ Thuần Tử thao thao bất tuyệt nói một hồi, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang nói gì.
Bên này, Hạ Uyển Nhi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đã đạt tới biên giới giới hạn bản thân, sát khí ngưng tụ thành thực chất, cánh tay run run cầm thanh kiếm chỉ thẳng vào hắn.
"Dâm tặc đê tiện! Chết đi!"
"Thiên Hoa Kiếm Quyết!"
Hạ Uyển Nhi chém ra kiếm quyết, từng cánh hoa từ linh khí hóa thành, tấn công vào Vũ Thuần Tử, tựa như một cơn mưa cánh hoa, sức mạnh của nó không thể khinh thường.
Vũ Thuần Tử thu hồi tâm thái cợt nhả vừa rồi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, hai tay nắm chặt thành quyền, liền ra chiêu đón đỡ chiêu thức.
"Vũ Lực Quyền!"
Bành bành bành…
Từng tiếng đinh tai nhức óc vang lên, khiến bụi bay đầy khu vực.
Vũ Lực Quyền đánh ra hai trăm nắm đấm, đồng loạt lao ra, đem những cánh hoa đánh bay ngược trở lại.
Hạ Uyển Nhi thoáng qua một chút kinh ngạc, sau đó tiếp tục tấn công, vẫn là Thiên Hoa Kiếm Quyết, nhưng lần này lại mạnh hơn lần trước vài lần, từng cánh hoa tạo thành, đều sắc bén như những chiếc dao lam.
Vũ Thuần Tử tiếp tục tấn công, Huyền Vân Bộ kết hợp Vũ Lực Quyền, một bên né tránh, một bên tấn công.
Bành…
Lần này, Vũ Lực Quyền bị Thiên Hoa Kiếm Quyết đánh giết ngược lại, vô số nắm đấm nổ tung giữa hư không, từng cánh hoa không hề yếu thế, ngay lập tức tấn công xuống bên dưới.
Vũ Thuần Tử trong lòng kinh hãi, vội vàng dùng Huyền Vân Bộ né tránh.
Ầm… Ầm!!!
Hàng trăm cánh hoa phóng thẳng xuống, tạo lên một tiếng nổ rung trời, Vũ Thuần Tử nhìn thấy không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải có Huyền Vân Bộ, e là giờ khắc này, hắn đã trọng thương hoặc trở thành cái xác không hồn dưới chiêu thức này.
Hạ Uyển Nhi cũng kinh ngạc không kém, không ngờ thiếu niên này lại có thể tránh thoát được, nhưng sau đó nghiêm mặt cười lạnh.
"Hừ! Coi như ngươi may mắn, lần này xem như đón đỡ như thế nào?"
Hai người liên tục giao chiến một canh giờ, Vũ Thuần Tử liên tục bại lui, thân thể bị từng cánh hoa sắc bén cắt trúng người, toàn thân chi chít vết thương, khiến y phục ngoại môn của hắn dính đầy máu, làm Vũ Thuần Tử đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Mà Hạ Uyển Nhi lại không có hề hấn gì, nàng nhàn nhã đem Vũ Thuần Tử vui đùa một vòng, không muốn để cho hắn chết quá sớm.
Vũ Thuần Tử đã đoán được chính mình kết cục, sớm cảm thấy Hạ Uyển Nhi mạnh mẽ, nhưng không ngờ nàng lại mạnh mẽ đến mức này, hiện tại hắn đều có ý muốn quay đầu bỏ chạy.
"Tam Thủy Kiếm Quyết!"
Chapter 38 Chương 38: Hấp Linh Thú!
Hấp Linh Thú!
Theo tiếng hét của Hạ Uyển Nhi, từ bên trong thể nội lao ra từng dòng linh khí hùng hậu, chỉ thấy đoàn linh khí màu xanh dương di chuyển đến thanh kiếm, phút chốc hóa thành ba thanh kiếm giống nhau lơ lửng trước mặt, ba thanh kiếm màu xanh lao đến, nhắm thẳng vị trí Vũ Thuần Tử.
Bên này, con ngươi Vũ Thuần Tử đột nhiên co rút, hắn cảm nhận được mùi vị tử vong từ chiêu thức này truyền đến, làm tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết, khí thế này khiến hắn như hóa đá tại chỗ.
"Làm sao bây giờ?"
Trong đầu liên tục xoay chuyển, lần đầu tiên đứng trước tử vong, tâm thần Vũ Thuần Tử loạn thành một vòng.
Bất giác trong đầu hắn hiện lên công pháp Thập Nhị Kinh Thiên Đao Pháp.
Chiêu đầu tiên, Nhất Đao Diệt Tâm Ma!
Vũ Thuần Tử mặc kệ đã từng tu luyện nó hay chưa, ý định sẽ đem nó đánh ra, muốn xem xem có thể ngăn chặn chiêu thức này hay không.
Dù sao hắn chỉ muốn tìm một cơ hội sống sót, dù chỉ là một phần trăm nho nhỏ.
Vũ Thuần Tử đưa tay ra sau nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị đánh ra một kích, đan điền đã khởi động toàn bộ chân khí còn sót lại.
Hạ Uyển Nhi không hề đối với Vũ Thuần Tử lộ ra một tia thương cảm, trăm phần trăm khẳng định, người này sẽ không đón đỡ được.
Rống!!!
Ngay lúc cả hai đang quyết định một trận chiến, đột nhiên một tiếng rống vang trời rung lên, khiến Vũ Thuần Tử cùng Hạ Uyển Nhi kinh ngạc nhìn lại.
Một thân ảnh màu vàng cao lớn nhảy ra ngoài, há to cái miệng rộng của nó, ngoạm lấy ba thanh kiếm màu xanh linh khí đang lao tới chỗ Vũ Thuần Tử nuốt xuống.
Hạ Uyển Nhi cùng Vũ Thuần Tử triệt để há hốc mồm kinh ngạc, yêu thú này vậy mà đem ba tia linh khí màu xanh cắn nuốt?
"Hấp Linh Thú!"
Hạ Uyển Nhi nhận ra yêu thú này, đầu tiên là sững sờ sau đó lâm vào kinh hãi, Hấp Linh Thú vốn là yêu thú chuyên hấp thu toàn bộ linh khí, linh khí càng thuần túy chính là mồi ngon của nó.
Bình thường sẽ không động đến nhân loại, trừ khi đến gần địa bàn của nó gây phiền toái, mà bọn họ lại vào nhầm địa bàn của Hấp Linh Thú.
Thân hình Hấp Linh Thú cao ba mét, đầu giống sói, thân giống ngựa, đuôi giống cá sấu, toàn thân bao phủ bộ lông màu vàng đồng, khí tức mạnh mẽ tràn ra bên ngoài cơ thể, khiến hai người có chút hít thở không thông. Chỉ thấy nó đứng tại chính giữa, đối với hai người nhe ra hàm răng dài sắc bén gầm thét.
Gào!!!
Sắc mặt Hạ Uyển Nhi liền trầm xuống, Hấp Linh Thú này tu vi đã đạt tới Linh Tuyền cảnh nhất trọng, chắc hẳn vừa mới đột phá không lâu, nhưng như vậy cũng khiến Hạ Uyển Nhi cảm thấy nguy hiểm.
Vũ Thuần Tử hiện tại khó thoát khỏi Hạ Uyển Nhi, bây giờ lại phát hiện nguy hiểm khác đột nhiên ập tới, xem ra hôm nay gặp xui xẻo lớn.
Hắn chỉ mong Hấp Linh Thú đừng chú ý đến mình, tốt nhất tập trung vào Hạ Uyển Nhi, như vậy hắn liền có thời gian để rời khỏi.
Hấp Linh Thú nhìn trái phải một lượt, dường như nó đang nhìn xem, ai là người mà nó nhắm đến đầu tiên. Chỉ thấy Hấp Linh Thú ánh mắt tập trung tại Hạ Uyển Nhi, con ngươi đỏ rực không ngừng quan sát con mồi của chính mình.
Hạ Uyển Nhi trong lòng đánh cái lạnh run, xem ra lần này khó tránh khỏi một trận chiến, dù không biết có chạy thoát được hay không, nhưng nàng vẫn muốn mạo hiểm một phen.
Thanh kiếm trong tay nàng ong ong kêu lên, dường như nó cảm nhận ý chí bất khuất từ Hạ Uyển Nhi truyền đến, đan điền bên trong thể nội âm thầm vận chuyển.
Cảm giác linh khí lượn lờ quanh thân Hạ Uyển Nhi, Hấp Linh Thú lộ ra vẻ mặt tham lam, không ngừng liếm lấy đầu lưỡi.
Hiển nhiên, Hạ Uyển Nhi phát ra tia linh khí này, chính là thứ đại bổ, nếu đem thiếu nữ ở trước mặt ăn thịt, như vậy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Không đợi Hạ Uyển Nhi phát động tấn công, Hấp Linh Thú đã nhanh như chớp lao vào.
Tốc độ cực kỳ nhanh, chớp mắt đã tiến lại gần Hạ Uyển Nhi, Hạ Uyển Nhi lông mày chợt nhíu, vung kiếm đánh ra từng chiêu thức.
"Thiên Hoa Kiếm Quyết!!!"
Hàng chục cánh hoa sắc bén tấn công vào thân thể to lớn, tựa như một cơn mưa, Hạ Uyển Nhi dùng chiêu này đã vận dụng năm phần công lực.
Bành… Bành… Bành…
Đột nhiên, từng cánh hoa sau khi chạm vào da thịt Hấp Linh Thú, ngay lập tức bị bắn văng ngược trở lại, hoặc nổ tung thành một đám linh khí nhỏ.
Hấp Linh Thú há miệng, thừa cơ đem toàn bộ đốm linh khí này nuốt trọn.
Vũ Thuần Tử trợn tròn mắt kinh ngạc, yêu thú này cũng quá biến thái.
Hạ Uyển Nhi phút chốc nhảy người lên cao, uốn lượn một vòng, nắm chặt thanh kiếm chém vào đằng sau gáy Hấp Linh Thú.
Đang…
Nhát kiếm vừa chém lại không hề làm Hấp Linh Thú tổn thương được chút da lông nào, tựa như đang gãi ngứa cho nó.
"Tam Thủy Kiếm Quyết!"
Bành bành bành…
Từng chiêu thức mạnh mẽ tấn công, Hấp Linh Thú dù không bị thương, nhưng cũng bị đẩy lùi được vài bước.
Chapter 39 Chương 39: Linh Tuyền Cảnh Yêu Thú!
Yêu Thú Linh Tuyền cảnh.
Hấp Linh Thú cảm giác uy nghiêm bị mạo phạm, nó tức giận gào rống một tiếng, toàn bộ lông tơ dựng đứng lên.
Gào!!!
Hạ Uyển Nhi cùng Vũ Thuần Tử cảm giác tâm thần rung lắc, tiếng gào này, bên trong lại ẩn chứa một tia sát thương linh hồn.
Hai người chỉ thấy đầu óc đau nhói, cảm giác như ai đó đang dùng dao cắt từng khứa thịt ở bên trong, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ trắng bệch, bọn họ không ngờ được, Hấp Linh Thú lại có thể sản sinh ra kỹ năng.
Vũ Thuần Tử tu vi thấp trực tiếp bị sóng âm làm cho thổ huyết, Hạ Uyển Nhi vẫn còn tốt, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng vẫn còn có thể chống cự.
Thương tổn bên trong linh hồn là không cách nào chữa lành, trừ khi gặp được kỳ trân dị bảo.
Gào…
m thanh Hấp Linh Thú không có dừng lại, liên tiếp phát ra, dường như muốn hai người chịu dày vò thống khổ.
Đúng lúc này, thanh đại đao nằm sau lưng Vũ Thuần Tử đột nhiên rung động, nó phát tán ra một tia thần lực, đem sóng âm của Hấp Linh Thú chặn lại.
Ong ong!
Vũ Thuần Tử cảm giác cơn đau dần biến mất, trong lòng thoáng kinh ngạc, Hạ Uyển Nhi bên này cũng thế, hai người bọn họ cùng chung một câu hỏi, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
Chỉ thấy Hấp Linh Thú bên kia ánh mắt trở nên khác thường, luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Thuần Tử, dường như đang sợ hãi hắn.
Nói nôm na, chính là sợ hãi thanh đao ở phía sau lưng Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử ý thức được đại đao có liên quan, liền đem thanh đại đao chắn trước người, Kinh Thiên Đao như cũ bộc phát khí tức thần bí, đem bên ngoài thân thể hắn tạo thành một lớp bảo hộ.
Hấp Linh Thú lui về sau hai bước, bên trong ánh mắt hiện lên một tia e dè, Hạ Uyển Nhi thấy vậy đối với Vũ Thuần Tử càng thêm tò mò.
"Đại đao trong tay người này, không phải là vật bình thường, không biết là pháp bảo cấp bậc gì, lại có thể nhẹ nhõm ngăn chặn sóng âm công kích linh hồn."
Trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ, nhưng mặc kệ là chuyện gì, trước tiên phải bảo vệ tính mạng của chính mình đã.
Hạ Uyển Nhi đã có ý nghĩ này, đang định muốn tìm cơ hội rời đi, đột nhiên Hấp Linh Thú lại bỏ qua Vũ Thuần Tử, nhắm vào nàng tấn công. Hạ Uyển Nhi trong lòng muốn chửi thề một tiếng, đáng tiếc yêu thú vẫn là đối với nàng đánh giết.
Hấp Linh Thú đánh tới càng lúc càng gần, Hạ Uyển Nhi hiện lên tia hoảng loạn, liên tục lui về sau đánh ra chiêu thức, bên trong phát ra chín phần công lực. Chiêu thức này đều nhắm vào cặp mặt của nó, dù không đánh hạ được, cũng có thể dư thời gian chạy trốn.
"Tam Hoa Liên Kích!"
Uỳnh uỳnh…
Ba đóa hoa sen nở rộ lao thẳng vào đôi mắt Hấp Linh Thú, từng tiếng nổ lớn vang lên, Hạ Uyển Nhi hiện lên một tia vui mừng. Đang muốn rút lui, đột nhiên, thân ảnh Hấp Linh Thú từ trong đám khói lao ra, cả người nó gồng lại, như một trái banh bầu dục, đâm mạnh vào thân thể của nàng, khiến nàng bị đánh văng ra xa chục mét.
Ầm ầm…
Phụt!!!
Hạ Uyển Nhi cơ thể bị đánh bay, ầm ầm ngã dưới nền đất, thân thể dính đầy huyết sắc, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Cổ họng ngòn ngọt phun ra một ngụm máu tươi.
Xương cốt bên trong cơ thể nàng bị đứt gãy không hề ít, lần va chạm này, Hạ Uyển Nhi khó mà có thể chống đỡ đòn tiếp theo.
Vũ Thuần Tử bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cũng không nỡ, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, không ngờ sắp phải chết dưới tay yêu thú.
Tuy hắn không có cảm tình đối với nàng ta, nhưng cái đẹp ai cũng thích, trừ khi là hòa thượng hoặc thái giám.
Nhìn con mồi suy yếu, Hấp Linh Thú gào lên một tiếng vui sướng, dùng tốc độ cực nhanh lao đến, há to cái miệng hôi rình của mình, muốn đem Hạ Uyển Nhi nuốt chửng.
Cảm giác bản thân sắp làm mồi cho yêu thú, nội tâm Hạ Uyển Nhi tràn đầy tuyệt vọng không cam lòng, nàng bây giờ chỉ hy vọng có ai đó đến cứu.
Chỉ biết trơ mắt nhìn yêu thú đang dần lao đến, cơ thể nàng hoàn toàn mất đi khả năng cử động, lạnh lẽo nhìn Vũ Thuần Tử sau đó cười lớn một tiếng.
"Ha ha ha… Cho dù ta chết dưới miệng thú, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngày ngày đeo bám ngươi không buông!"
Nàng trong lòng đã chấp nhận số phận, dù sao cũng không ai có thể thay đổi được, chẳng ai đánh lại một yêu thú Linh Tuyền cảnh, trừ khi có cao thủ giáng lâm. Hai mắt nàng nhắm chặt, trong đầu hiện lên từng ký ức, vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng.
Hấp Linh Thú đã đến trước mặt nàng, nó nhe răng trợn mắt gào một tiếng, sau đó há to cái miệng rộng, muốn ngoạm thân thể Hạ Uyển Nhi ăn sống.
Bành!!!
Đúng lúc này, một âm thanh vang trời rung lên, bụi bay mù mịt tứ phía, Hấp Linh Thú bất giác lui về sau mười thước, cẩn trọng nhìn đám bụi trước mặt.
Hạ Uyển Nhi cũng kinh ngạc mở mắt ra, trong lòng không hiểu là ai đã ra tay.
Chapter 40 Chương 40: Liều Mạng Nhất Kích Đánh Ra
Liều Mạng Nhất Kích Đánh Ra.
"Ta không dám nhận đâu, tuy là dáng người của ngươi rất không tồi, đáng tiếc ta lại không thích cô hồn dã quỷ nữ nhân, gần bên ta lâu như vậy, lại không thể ăn uống được gì, nội tâm của ta cảm thấy bứt rứt lắm."
m thanh từ bên trong đống hỗn độn truyền tới, sau khi bụi cát dần dần tan đi, xuất hiện trước mặt là một người thanh niên, mà thanh niên này không phải ai khác chính là Vũ Thuần Tử.
Chỉ thấy hắn giờ khắc này thân thể nhếch nhác, tựa như một tên ăn mày, y phục rách rưới đủ chỗ, vẫn may không có lộ ra điểm tư mật.
Bên cạnh là thanh đại đao cắm sâu vào lòng đất, Vũ Thuần Tử một bên cực khổ kéo thanh đao lên, khiến mồ hôi chảy ròng ròng.
Khác biệt với hình tượng anh hùng mà Hạ Uyển Nhi nghĩ đến.
Nội tâm hắn cũng bất đắc dĩ, bởi vì dồn lực ném một đao, muốn chắn ngang giữa yêu thú và Hạ Uyển Nhi, kết quả đao vừa phóng ra, thì cả người cũng bị nó kéo theo, bay tít trên cao hai ba chục mét, sau đó đâm thẳng xuống đất.
Đại đao hoàn chỉnh đâm sâu vào đại địa, riêng Vũ Thuần Tử cũng không thua kém gì, đầu trực tiếp đáp xuống đất, hai chân dựng thẳng lên trời, cú hạ cánh này, lại không hề khiến Vũ Thuần Tử thương tổn, chỉ làm y phục bên ngoài bị chấn vỡ. Bởi vì thân thể hắn được đại đao bảo hộ một phần lớn, cho nên mới thấy cảnh tượng như ban đầu.
May là khói bụi che hết tầm nhìn, mới khiến hắn giữ được một chút thể diện.
Trong đầu Hạ Uyển Nhi một mảng mơ hồ, rốt cuộc người này ăn phải thuốc gì? Hắn với nàng vốn là kẻ địch, tại sao lại phải ra tay cứu nàng? Bởi vì sợ nàng chết đeo bám hắn cả đời sao, hay là vì lý do nào khác?
Hấp Linh Thú nhìn thấy nhân loại nhỏ bé kia ngăn chặn nó, trong lòng tràn ngập nổi giận, nó không phải là sợ thanh đao, chỉ là e dè một chút, nếu Vũ Thuần Tử chạm đến giới hạn của nó, nó sẽ không suy nghĩ gì mà tấn công.
Vũ Thuần Tử đương nhiên cũng biết được, thanh đại đao này tuy phát ra khí thế kỳ lạ, đẩy lùi được Hấp Linh Thú, nhưng nếu kéo dài thêm, sẽ không thể ngăn cản được nó.
Nếu không phải vì Phục Thiên Quyết bên trong cơ thể hắn tự động rục rịch, đối với Hấp Linh Thú thèm muốn, Vũ Thuần Tử cũng không dại dột mà lao vào.
Một phần bởi vì Hạ Uyển Nhi cùng hắn không có bao nhiêu thù hận, đơn giản chỉ là nhìn thấy đối phương thân thể mà thôi.
Nếu trơ mắt nhìn nàng bị yêu thú ăn thịt, Vũ Thuần Tử cảm thấy cả đời sau sẽ khó chịu, rất có thể sản sinh ra tâm ma.
Cho nên hắn muốn đem nàng cứu trước rồi tính, đối với Hấp Linh Thú này, Vũ Thuần Tử còn mơ hồ không nắm chắc được có bao nhiêu phần thắng.
Hấp Linh Thú nhìn Vũ Thuần Tử chằm chằm, lông tơ dựng thẳng lên, nó lần này nhất quyết sẽ không tha cho tên nhân loại này lần nào nữa, dù là thanh đao kia có lợi hại cỡ nào.
Vũ Thuần Tử trong lòng lộp bộp, Linh Tuyền cảnh yêu thú, không phải hắn có thể đối phó, nếu bỏ mặc Hạ Uyển Nhi chạy trốn e là không được, ít ra cũng nên thể hiện một chút thái độ nam nhân. Ai nói hắn hám sắc quên thân, chính là hám sắc quên thân, ai nói hắn mềm lòng, chính là hắn mềm lòng.
Trong lòng hắn chợt suy nghĩ.
"Xem ra vẫn phải dùng đến nó!"
Vũ Thuần Tử nắm chặt chuôi đao, linh khí từ bên trong đan điền đột nhiên bộc phát, Thông Linh cảnh nhị trọng toàn bộ hiển thị.
Hấp Linh Thú sau khi nhìn thấy, liền nhếch mép cười, tưởng cao thủ hóa ra nhân loại này chỉ là một tên Thông Linh cảnh tiểu tử.
Toàn bộ lông tơ trên người nó dựng thẳng lên, đối mặt với khí thế Vũ Thuần Tử không hề sợ hãi.
Vũ Thuần Tử trong lòng sửng sốt một chút, Hấp Linh Thú này xem ra đã khai mở linh trí, nhìn biểu cảm của nó, chắc chắn đã ăn phải thảo dược nào đó quý hiếm.
Linh Tuyền cảnh yêu thú không thể tự động sản sinh ra linh trí, trừ khi đạt tới cấp bậc cao cấp, hoặc ăn phải thảo dược.
Hắn nắm chặt chuôi đao, rút mạnh lên cao, hai tay giữ chặt đem nó dựng thẳng lên trời, khí tức trong đan điền lao ra như vân vụ, đem nó hóa thành đại đao màu xanh lục.
Hấp Linh Thú nhíu chặt lông mày, nó cảm giác được một tia nguy hiểm từ Vũ Thuần Tử, ngay lập tức thi triển chiêu thức, đem toàn thân nó bao quanh từng dải linh khí màu vàng đồng.
Vũ Thuần Tử cùng Hạ Uyển Nhi trợn mắt kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ yêu thú này còn biết sử dụng linh khí.
Sắc mặt Vũ Thuần Tử dần trở nên ngưng trọng.
Hấp Linh Thú đột nhiên lao đến, tốc độ lần này của nó nhanh hơn gấp ba lần lúc đầu, nó dùng móng vuốt đánh tới, muốn đập Vũ Thuần Tử thành thịt nát.
Bành!!!
Vũ Thuần Tử kém chút không chú ý, may mắn đã đem thanh đại đao chắn trước người, thân thể bị móng vuốt của nó tấn công.
Ba Nữ Truy Sát!
Dù sao bọn họ đều là tỷ muội thân thiết, không thể làm lơ chuyện này.
Ba người ngay tức khắc đuổi theo phương hướng Hạ Uyển Nhi.
Hạ Uyển Nhi một đường đuổi theo Vũ Thuần Tử, phát hiện người này mặc y phục ngoại môn đệ tử Linh Bảo Tông , điều này khiến nàng cực kỳ kinh ngạc. Theo lý mà nói, với tu vi của nàng, sớm đã bắt được tên này, vậy mà tới tận bây giờ vẫn không có bắt được hắn, khoảng cách lại càng lúc càng kéo xa hơn. Trong lòng nàng không khỏi đặt câu hỏi, hắn có phải là ngoại môn đệ tử hay không đây? Hay là người nào đó mượn danh đệ tử Linh Bảo Tông thâm nhập vào? Muốn tìm hiểu bí mật hay sao?
Nhìn thiếu niên phát ra chân khí, Hạ Uyển Nhi đoán hắn đã đạt tới Thông Linh cảnh, chí ít đã là Thông Linh cảnh nhị trọng hoặc tam trọng.
Dù thế nào, kẻ thù vẫn là kẻ thù, nhìn thấy thân thể nàng, chỉ có một kết cục chính là chết!
Vũ Thuần Tử cảm giác Hạ Uyển Nhi vẫn không có buông tha đuổi giết, trong lòng vừa tức giận lại vừa có chút thành tựu, thử hỏi cả thiên hạ này, có bao nhiêu người được mỹ nhân theo đuổi như hắn?
Nếu không phải hắn nhìn lén, chắc chắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt.
Con người ai cũng có mục tiêu, hắn muốn tu luyện đa phần là muốn báo thù, hai là vấn đỉnh thiên hạ, một tay ôm rượu ngọt, một tay ôm mỹ nhân, tiêu dao khoái lạc ngắm nhìn toàn bộ nhân sinh.
Vừa nghĩ đến, Vũ Thuần Tử không khỏi chìm đắm bên trong ảo mộng.
Ảo mộng chưa được bao lâu, âm thanh Hạ Uyển Nhi ở đằng sau tức giận gào thét, làm hắn quay trở về thực tại.
"Dâm tặc, có giỏi đứng lại!"
"Mỹ nữ, có giỏi thì đừng đuổi."
Vũ Thuần Tử không chịu thua, liền mở miệng lên tiếng, trong lòng cười lạnh, nếu đứng lại, ngươi chịu tha cho ta sao? Huyền Vân Bộ phát huy, đem tốc độ nhanh hơn một đoạn.
Hạ Uyển Nhi bên này tức đến không thể nói được, vừa đuổi vừa chửi rủa. Vũ Thuần Tử cũng không để tâm đến, nếu quay lại chính diện chiến đấu, hắn đương nhiên sẽ không sợ hãi. Chỉ là hắn cảm giác được, đằng sau Hạ Uyển Nhi còn ba khí tức mạnh mẽ khác đang đuổi theo phía sau. Tuy không biết đối phương là ai, nhưng không thể dại dột dừng lại.
Hạ Uyển Nhi cũng phát hiện ba người Phong Dao ở phía sau, trong lòng nàng chợt thoáng qua vui mừng, nếu có ba người này, việc bắt giữ Vũ Thuần Tử sẽ dễ dàng hơn.
Đáng tiếc bọn họ đánh giá thấp thực lực Vũ Thuần Tử, tuy tu vi của hắn dừng lại Thông Linh cảnh nhị trọng, cộng với công pháp Huyền Vân Bộ, Thông Linh cảnh cùng cảnh giới khó có thể đuổi kịp được hắn.
Vũ Thuần Tử chạy một mạch vào sâu bên trong vòng thứ hai Ma Ám Sâm Lâm, hắn muốn đem Hạ Uyển Nhi cùng mấy người kia cắt đứt, như vậy mới dễ dàng trốn thoát.
"Khốn kiếp! Hắn tiến vào vòng thứ hai."
Hạ Uyển Nhi tức giận mắng, trong lòng nàng không khỏi chần chờ, vòng thứ hai này yêu thú khá mạnh mẽ, Thông Linh cảnh yêu thú nhiều không đếm xuể, cũng có cả Linh Tuyền cảnh, nếu đi vào, năm mươi phần trăm là khó có thể đi ra.
Suy nghĩ một lúc, nàng nhất quyết đi vào bên trong, đối mặt với yêu thú không đáng sợ bằng mất đi sự trong sạch của nàng, dù thế nào, cũng phải đem Vũ Thuần Tử cho giết.
"Các tỷ muội, bên trong nguy hiểm trùng trùng, các ngươi nên trở về đi, ta sẽ trở lại Linh Bảo Tông sớm."
m thanh Hạ Uyển Nhi truyền về phía sau lưng, hiển nhiên muốn nói cho ba người Phong Dao nghe, sau đó thân ảnh cũng tiến nhập vào bên trong.
Phong Dao, Vi Diệu cùng Mục Uyển nghe vậy, bước chân chợt chậm lại, ba người nhìn nhau không hiểu chuyện gì. Mục Uyển có chút lung lay nói.
"Hay là chúng ta trở lại, đợi Hạ Uyển Nhi về?"
"Không được, đều là tỷ muội, không thể để Hạ Uyển Nhi gặp nguy hiểm."
Phong Dao lên tiếng phản bác.
"Ta cũng nghĩ vậy, trước tiên chúng ta tạo thành một nhóm, không được tách ra, mau chóng tìm được Hạ Uyển Nhi, tên kia rất khốn khéo, sợ Hạ Uyển Nhi sẽ chịu thiệt. Đến khi tìm được liền quay trở về."
Vi Diệu cũng đồng ý với ý kiến của Phong Dao, đối với an nguy của Hạ Uyển Nhi các nàng vô cùng lo lắng.
Mục Uyển trầm tư một lúc, tuy nội tâm không muốn, nhưng cũng đồng ý đi vào, nếu nàng không đi, sẽ bị gắn mác bất nhân bất nghĩa.
Rốt cuộc, ba người cũng không quay trở lại, tiến nhập vào vòng thứ hai cùng Hạ Uyển Nhi.
Cảm giác chỉ có một mình Hạ Uyển Nhi tiến vào, trong lòng Vũ Thuần Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, một mình thiếu nữ này hắn có thể dễ dàng đối phó, nếu thêm nhiều người, chắc chắn sẽ lựa chọn rời đi.
Hắn tiến nhập vào trung tâm vòng thứ hai, lần này hắn không dám có ý sơ xuất như vòng ngoài, không cẩn thận một chút, liền bị yêu thú tập kích.
"Nếu tu vi ta đủ mạnh, dễ gì bị đám nữ nhân kia ép đến đường cùng?"
Vũ Thuần Tử không khỏi thầm chửi một tiếng.
Chapter 37 Chương 37: Vô Sỉ
Vũ Thuần Tử Vô Sỉ.
Đúng lúc này, hắn chợt phát hiện một khí tức đang tiến lại gần, Vũ Thuần Tử không cần nhìn cũng đoán được, khí tức này do nữ nhân kia phát ra, lần này Vũ Thuần Tử không có chạy trốn, bởi vì nàng ta chỉ đi một mình, dù sao nếu hắn đánh không lại, cũng có thể chạy thoát. Vấn đề thứ hai chính là, nếu tiếp tục chạy, không lâu sau sẽ hao hết linh khí, khi đó cũng sẽ bị nàng ta bắt được.
Không bằng dừng lại, nhất quyết một trận chiến!
"Mỹ nữ, ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, chắc cũng mệt mỏi rồi, hay là chúng ta dừng lại ngắm phong cảnh một chút rồi đuổi tiếp nhỉ?"
Vũ Thuần Tử nhìn về phía xa cười nói.
"Hừ! Dâm tặc bớt khua môi múa mép, nhìn bổn cô nương tắm rửa, muốn nói qua loa là dễ dàng sao?"
Hạ Uyển Nhi hừ lạnh nói, trong tay nắm chặt thanh kiếm, tùy thời có thể xuất kích tấn công.
"Uy uy… Ngươi cũng thật không biết lý lẽ!"
Cảm thấy Hạ Uyển Nhi sát ý, Vũ Thuần Tử chợt kêu lên.
"Lý lẽ? Lý lẽ gì?"
Hạ Uyển Nhi sửng sốt, sau đó nội tâm tràn ngập tức giận, nhìn lén nàng tắm, lại còn nói nàng không biết lý lẽ, thế đạo này đúng là buồn cười.
"Đúng! Ta thật sự không có nhìn lén ngươi, ta là quang minh chính đại nhìn lén, chỉ là do ngươi không có phát giác ra ta sớm hơn thôi."
Vũ Thuần Tử mặt dày nói qua một lượt, tựa như bản thân làm việc rất chính nghĩa.
Hạ Uyển Nhi nghe xong liền nổi giận, khuôn mặt đỏ như máu, sát khí càng lúc càng tăng, sắc mặt lạnh như băng nhìn hắn cười gằn, hỏi.
"Nghe ngươi nói, ta dường như cũng có sai lầm? Không có thấy ngươi sớm hơn, cho nên mới bị ta coi là nhìn lén?"
Vũ Thuần Tử ho khan một tiếng, gãi đầu cười trả lời.
"Khụ khụ, đúng là như thế!"
Lại nói.
"Sự thật thì ta không có cố ý nhìn lén, bởi vì dáng người của ngươi khá hoàn mỹ, cho nên ta kìm lòng không được mà nhìn thêm vài lần."
Vũ Thuần Tử chợt nhớ lại khoảnh khắc đó, trong lòng không khỏi rục rịch, ngay cả nước dãi đều chảy ra.
"Vô sỉ!"
Hạ Uyển Nhi con ngươi phát đỏ, bên trong hiện lên từng tơ máu, nhìn Vũ Thuần Tử càng thêm quyết tâm, muốn đem tên vô sỉ này biến mất khỏi thế gian.
"Quân tử động khẩu không động thủ, nữ nhân như ngươi nên tôn trọng lễ phép, trọng nam kính lão, đâu phải mỗi lần động vào liền chém chém giết giết…"
Vũ Thuần Tử thao thao bất tuyệt nói một hồi, ngay cả chính hắn cũng không biết mình đang nói gì.
Bên này, Hạ Uyển Nhi rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, đã đạt tới biên giới giới hạn bản thân, sát khí ngưng tụ thành thực chất, cánh tay run run cầm thanh kiếm chỉ thẳng vào hắn.
"Dâm tặc đê tiện! Chết đi!"
"Thiên Hoa Kiếm Quyết!"
Hạ Uyển Nhi chém ra kiếm quyết, từng cánh hoa từ linh khí hóa thành, tấn công vào Vũ Thuần Tử, tựa như một cơn mưa cánh hoa, sức mạnh của nó không thể khinh thường.
Vũ Thuần Tử thu hồi tâm thái cợt nhả vừa rồi, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, hai tay nắm chặt thành quyền, liền ra chiêu đón đỡ chiêu thức.
"Vũ Lực Quyền!"
Bành bành bành…
Từng tiếng đinh tai nhức óc vang lên, khiến bụi bay đầy khu vực.
Vũ Lực Quyền đánh ra hai trăm nắm đấm, đồng loạt lao ra, đem những cánh hoa đánh bay ngược trở lại.
Hạ Uyển Nhi thoáng qua một chút kinh ngạc, sau đó tiếp tục tấn công, vẫn là Thiên Hoa Kiếm Quyết, nhưng lần này lại mạnh hơn lần trước vài lần, từng cánh hoa tạo thành, đều sắc bén như những chiếc dao lam.
Vũ Thuần Tử tiếp tục tấn công, Huyền Vân Bộ kết hợp Vũ Lực Quyền, một bên né tránh, một bên tấn công.
Bành…
Lần này, Vũ Lực Quyền bị Thiên Hoa Kiếm Quyết đánh giết ngược lại, vô số nắm đấm nổ tung giữa hư không, từng cánh hoa không hề yếu thế, ngay lập tức tấn công xuống bên dưới.
Vũ Thuần Tử trong lòng kinh hãi, vội vàng dùng Huyền Vân Bộ né tránh.
Ầm… Ầm!!!
Hàng trăm cánh hoa phóng thẳng xuống, tạo lên một tiếng nổ rung trời, Vũ Thuần Tử nhìn thấy không khỏi đổ mồ hôi lạnh, nếu không phải có Huyền Vân Bộ, e là giờ khắc này, hắn đã trọng thương hoặc trở thành cái xác không hồn dưới chiêu thức này.
Hạ Uyển Nhi cũng kinh ngạc không kém, không ngờ thiếu niên này lại có thể tránh thoát được, nhưng sau đó nghiêm mặt cười lạnh.
"Hừ! Coi như ngươi may mắn, lần này xem như đón đỡ như thế nào?"
Hai người liên tục giao chiến một canh giờ, Vũ Thuần Tử liên tục bại lui, thân thể bị từng cánh hoa sắc bén cắt trúng người, toàn thân chi chít vết thương, khiến y phục ngoại môn của hắn dính đầy máu, làm Vũ Thuần Tử đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Mà Hạ Uyển Nhi lại không có hề hấn gì, nàng nhàn nhã đem Vũ Thuần Tử vui đùa một vòng, không muốn để cho hắn chết quá sớm.
Vũ Thuần Tử đã đoán được chính mình kết cục, sớm cảm thấy Hạ Uyển Nhi mạnh mẽ, nhưng không ngờ nàng lại mạnh mẽ đến mức này, hiện tại hắn đều có ý muốn quay đầu bỏ chạy.
"Tam Thủy Kiếm Quyết!"
Chapter 38 Chương 38: Hấp Linh Thú!
Hấp Linh Thú!
Theo tiếng hét của Hạ Uyển Nhi, từ bên trong thể nội lao ra từng dòng linh khí hùng hậu, chỉ thấy đoàn linh khí màu xanh dương di chuyển đến thanh kiếm, phút chốc hóa thành ba thanh kiếm giống nhau lơ lửng trước mặt, ba thanh kiếm màu xanh lao đến, nhắm thẳng vị trí Vũ Thuần Tử.
Bên này, con ngươi Vũ Thuần Tử đột nhiên co rút, hắn cảm nhận được mùi vị tử vong từ chiêu thức này truyền đến, làm tim hắn đập nhanh hơn bao giờ hết, khí thế này khiến hắn như hóa đá tại chỗ.
"Làm sao bây giờ?"
Trong đầu liên tục xoay chuyển, lần đầu tiên đứng trước tử vong, tâm thần Vũ Thuần Tử loạn thành một vòng.
Bất giác trong đầu hắn hiện lên công pháp Thập Nhị Kinh Thiên Đao Pháp.
Chiêu đầu tiên, Nhất Đao Diệt Tâm Ma!
Vũ Thuần Tử mặc kệ đã từng tu luyện nó hay chưa, ý định sẽ đem nó đánh ra, muốn xem xem có thể ngăn chặn chiêu thức này hay không.
Dù sao hắn chỉ muốn tìm một cơ hội sống sót, dù chỉ là một phần trăm nho nhỏ.
Vũ Thuần Tử đưa tay ra sau nắm chặt chuôi đao, chuẩn bị đánh ra một kích, đan điền đã khởi động toàn bộ chân khí còn sót lại.
Hạ Uyển Nhi không hề đối với Vũ Thuần Tử lộ ra một tia thương cảm, trăm phần trăm khẳng định, người này sẽ không đón đỡ được.
Rống!!!
Ngay lúc cả hai đang quyết định một trận chiến, đột nhiên một tiếng rống vang trời rung lên, khiến Vũ Thuần Tử cùng Hạ Uyển Nhi kinh ngạc nhìn lại.
Một thân ảnh màu vàng cao lớn nhảy ra ngoài, há to cái miệng rộng của nó, ngoạm lấy ba thanh kiếm màu xanh linh khí đang lao tới chỗ Vũ Thuần Tử nuốt xuống.
Hạ Uyển Nhi cùng Vũ Thuần Tử triệt để há hốc mồm kinh ngạc, yêu thú này vậy mà đem ba tia linh khí màu xanh cắn nuốt?
"Hấp Linh Thú!"
Hạ Uyển Nhi nhận ra yêu thú này, đầu tiên là sững sờ sau đó lâm vào kinh hãi, Hấp Linh Thú vốn là yêu thú chuyên hấp thu toàn bộ linh khí, linh khí càng thuần túy chính là mồi ngon của nó.
Bình thường sẽ không động đến nhân loại, trừ khi đến gần địa bàn của nó gây phiền toái, mà bọn họ lại vào nhầm địa bàn của Hấp Linh Thú.
Thân hình Hấp Linh Thú cao ba mét, đầu giống sói, thân giống ngựa, đuôi giống cá sấu, toàn thân bao phủ bộ lông màu vàng đồng, khí tức mạnh mẽ tràn ra bên ngoài cơ thể, khiến hai người có chút hít thở không thông. Chỉ thấy nó đứng tại chính giữa, đối với hai người nhe ra hàm răng dài sắc bén gầm thét.
Gào!!!
Sắc mặt Hạ Uyển Nhi liền trầm xuống, Hấp Linh Thú này tu vi đã đạt tới Linh Tuyền cảnh nhất trọng, chắc hẳn vừa mới đột phá không lâu, nhưng như vậy cũng khiến Hạ Uyển Nhi cảm thấy nguy hiểm.
Vũ Thuần Tử hiện tại khó thoát khỏi Hạ Uyển Nhi, bây giờ lại phát hiện nguy hiểm khác đột nhiên ập tới, xem ra hôm nay gặp xui xẻo lớn.
Hắn chỉ mong Hấp Linh Thú đừng chú ý đến mình, tốt nhất tập trung vào Hạ Uyển Nhi, như vậy hắn liền có thời gian để rời khỏi.
Hấp Linh Thú nhìn trái phải một lượt, dường như nó đang nhìn xem, ai là người mà nó nhắm đến đầu tiên. Chỉ thấy Hấp Linh Thú ánh mắt tập trung tại Hạ Uyển Nhi, con ngươi đỏ rực không ngừng quan sát con mồi của chính mình.
Hạ Uyển Nhi trong lòng đánh cái lạnh run, xem ra lần này khó tránh khỏi một trận chiến, dù không biết có chạy thoát được hay không, nhưng nàng vẫn muốn mạo hiểm một phen.
Thanh kiếm trong tay nàng ong ong kêu lên, dường như nó cảm nhận ý chí bất khuất từ Hạ Uyển Nhi truyền đến, đan điền bên trong thể nội âm thầm vận chuyển.
Cảm giác linh khí lượn lờ quanh thân Hạ Uyển Nhi, Hấp Linh Thú lộ ra vẻ mặt tham lam, không ngừng liếm lấy đầu lưỡi.
Hiển nhiên, Hạ Uyển Nhi phát ra tia linh khí này, chính là thứ đại bổ, nếu đem thiếu nữ ở trước mặt ăn thịt, như vậy sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trước.
Không đợi Hạ Uyển Nhi phát động tấn công, Hấp Linh Thú đã nhanh như chớp lao vào.
Tốc độ cực kỳ nhanh, chớp mắt đã tiến lại gần Hạ Uyển Nhi, Hạ Uyển Nhi lông mày chợt nhíu, vung kiếm đánh ra từng chiêu thức.
"Thiên Hoa Kiếm Quyết!!!"
Hàng chục cánh hoa sắc bén tấn công vào thân thể to lớn, tựa như một cơn mưa, Hạ Uyển Nhi dùng chiêu này đã vận dụng năm phần công lực.
Bành… Bành… Bành…
Đột nhiên, từng cánh hoa sau khi chạm vào da thịt Hấp Linh Thú, ngay lập tức bị bắn văng ngược trở lại, hoặc nổ tung thành một đám linh khí nhỏ.
Hấp Linh Thú há miệng, thừa cơ đem toàn bộ đốm linh khí này nuốt trọn.
Vũ Thuần Tử trợn tròn mắt kinh ngạc, yêu thú này cũng quá biến thái.
Hạ Uyển Nhi phút chốc nhảy người lên cao, uốn lượn một vòng, nắm chặt thanh kiếm chém vào đằng sau gáy Hấp Linh Thú.
Đang…
Nhát kiếm vừa chém lại không hề làm Hấp Linh Thú tổn thương được chút da lông nào, tựa như đang gãi ngứa cho nó.
"Tam Thủy Kiếm Quyết!"
Bành bành bành…
Từng chiêu thức mạnh mẽ tấn công, Hấp Linh Thú dù không bị thương, nhưng cũng bị đẩy lùi được vài bước.
Chapter 39 Chương 39: Linh Tuyền Cảnh Yêu Thú!
Yêu Thú Linh Tuyền cảnh.
Hấp Linh Thú cảm giác uy nghiêm bị mạo phạm, nó tức giận gào rống một tiếng, toàn bộ lông tơ dựng đứng lên.
Gào!!!
Hạ Uyển Nhi cùng Vũ Thuần Tử cảm giác tâm thần rung lắc, tiếng gào này, bên trong lại ẩn chứa một tia sát thương linh hồn.
Hai người chỉ thấy đầu óc đau nhói, cảm giác như ai đó đang dùng dao cắt từng khứa thịt ở bên trong, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ trắng bệch, bọn họ không ngờ được, Hấp Linh Thú lại có thể sản sinh ra kỹ năng.
Vũ Thuần Tử tu vi thấp trực tiếp bị sóng âm làm cho thổ huyết, Hạ Uyển Nhi vẫn còn tốt, sắc mặt tuy tái nhợt, nhưng vẫn còn có thể chống cự.
Thương tổn bên trong linh hồn là không cách nào chữa lành, trừ khi gặp được kỳ trân dị bảo.
Gào…
m thanh Hấp Linh Thú không có dừng lại, liên tiếp phát ra, dường như muốn hai người chịu dày vò thống khổ.
Đúng lúc này, thanh đại đao nằm sau lưng Vũ Thuần Tử đột nhiên rung động, nó phát tán ra một tia thần lực, đem sóng âm của Hấp Linh Thú chặn lại.
Ong ong!
Vũ Thuần Tử cảm giác cơn đau dần biến mất, trong lòng thoáng kinh ngạc, Hạ Uyển Nhi bên này cũng thế, hai người bọn họ cùng chung một câu hỏi, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
Chỉ thấy Hấp Linh Thú bên kia ánh mắt trở nên khác thường, luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Thuần Tử, dường như đang sợ hãi hắn.
Nói nôm na, chính là sợ hãi thanh đao ở phía sau lưng Vũ Thuần Tử.
Vũ Thuần Tử ý thức được đại đao có liên quan, liền đem thanh đại đao chắn trước người, Kinh Thiên Đao như cũ bộc phát khí tức thần bí, đem bên ngoài thân thể hắn tạo thành một lớp bảo hộ.
Hấp Linh Thú lui về sau hai bước, bên trong ánh mắt hiện lên một tia e dè, Hạ Uyển Nhi thấy vậy đối với Vũ Thuần Tử càng thêm tò mò.
"Đại đao trong tay người này, không phải là vật bình thường, không biết là pháp bảo cấp bậc gì, lại có thể nhẹ nhõm ngăn chặn sóng âm công kích linh hồn."
Trong lòng nàng không khỏi suy nghĩ, nhưng mặc kệ là chuyện gì, trước tiên phải bảo vệ tính mạng của chính mình đã.
Hạ Uyển Nhi đã có ý nghĩ này, đang định muốn tìm cơ hội rời đi, đột nhiên Hấp Linh Thú lại bỏ qua Vũ Thuần Tử, nhắm vào nàng tấn công. Hạ Uyển Nhi trong lòng muốn chửi thề một tiếng, đáng tiếc yêu thú vẫn là đối với nàng đánh giết.
Hấp Linh Thú đánh tới càng lúc càng gần, Hạ Uyển Nhi hiện lên tia hoảng loạn, liên tục lui về sau đánh ra chiêu thức, bên trong phát ra chín phần công lực. Chiêu thức này đều nhắm vào cặp mặt của nó, dù không đánh hạ được, cũng có thể dư thời gian chạy trốn.
"Tam Hoa Liên Kích!"
Uỳnh uỳnh…
Ba đóa hoa sen nở rộ lao thẳng vào đôi mắt Hấp Linh Thú, từng tiếng nổ lớn vang lên, Hạ Uyển Nhi hiện lên một tia vui mừng. Đang muốn rút lui, đột nhiên, thân ảnh Hấp Linh Thú từ trong đám khói lao ra, cả người nó gồng lại, như một trái banh bầu dục, đâm mạnh vào thân thể của nàng, khiến nàng bị đánh văng ra xa chục mét.
Ầm ầm…
Phụt!!!
Hạ Uyển Nhi cơ thể bị đánh bay, ầm ầm ngã dưới nền đất, thân thể dính đầy huyết sắc, sắc mặt cực kỳ tái nhợt. Cổ họng ngòn ngọt phun ra một ngụm máu tươi.
Xương cốt bên trong cơ thể nàng bị đứt gãy không hề ít, lần va chạm này, Hạ Uyển Nhi khó mà có thể chống đỡ đòn tiếp theo.
Vũ Thuần Tử bên cạnh nhìn thấy, trong lòng cũng không nỡ, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, không ngờ sắp phải chết dưới tay yêu thú.
Tuy hắn không có cảm tình đối với nàng ta, nhưng cái đẹp ai cũng thích, trừ khi là hòa thượng hoặc thái giám.
Nhìn con mồi suy yếu, Hấp Linh Thú gào lên một tiếng vui sướng, dùng tốc độ cực nhanh lao đến, há to cái miệng hôi rình của mình, muốn đem Hạ Uyển Nhi nuốt chửng.
Cảm giác bản thân sắp làm mồi cho yêu thú, nội tâm Hạ Uyển Nhi tràn đầy tuyệt vọng không cam lòng, nàng bây giờ chỉ hy vọng có ai đó đến cứu.
Chỉ biết trơ mắt nhìn yêu thú đang dần lao đến, cơ thể nàng hoàn toàn mất đi khả năng cử động, lạnh lẽo nhìn Vũ Thuần Tử sau đó cười lớn một tiếng.
"Ha ha ha… Cho dù ta chết dưới miệng thú, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngày ngày đeo bám ngươi không buông!"
Nàng trong lòng đã chấp nhận số phận, dù sao cũng không ai có thể thay đổi được, chẳng ai đánh lại một yêu thú Linh Tuyền cảnh, trừ khi có cao thủ giáng lâm. Hai mắt nàng nhắm chặt, trong đầu hiện lên từng ký ức, vừa sợ hãi lại vừa tuyệt vọng.
Hấp Linh Thú đã đến trước mặt nàng, nó nhe răng trợn mắt gào một tiếng, sau đó há to cái miệng rộng, muốn ngoạm thân thể Hạ Uyển Nhi ăn sống.
Bành!!!
Đúng lúc này, một âm thanh vang trời rung lên, bụi bay mù mịt tứ phía, Hấp Linh Thú bất giác lui về sau mười thước, cẩn trọng nhìn đám bụi trước mặt.
Hạ Uyển Nhi cũng kinh ngạc mở mắt ra, trong lòng không hiểu là ai đã ra tay.
Chapter 40 Chương 40: Liều Mạng Nhất Kích Đánh Ra
Liều Mạng Nhất Kích Đánh Ra.
"Ta không dám nhận đâu, tuy là dáng người của ngươi rất không tồi, đáng tiếc ta lại không thích cô hồn dã quỷ nữ nhân, gần bên ta lâu như vậy, lại không thể ăn uống được gì, nội tâm của ta cảm thấy bứt rứt lắm."
m thanh từ bên trong đống hỗn độn truyền tới, sau khi bụi cát dần dần tan đi, xuất hiện trước mặt là một người thanh niên, mà thanh niên này không phải ai khác chính là Vũ Thuần Tử.
Chỉ thấy hắn giờ khắc này thân thể nhếch nhác, tựa như một tên ăn mày, y phục rách rưới đủ chỗ, vẫn may không có lộ ra điểm tư mật.
Bên cạnh là thanh đại đao cắm sâu vào lòng đất, Vũ Thuần Tử một bên cực khổ kéo thanh đao lên, khiến mồ hôi chảy ròng ròng.
Khác biệt với hình tượng anh hùng mà Hạ Uyển Nhi nghĩ đến.
Nội tâm hắn cũng bất đắc dĩ, bởi vì dồn lực ném một đao, muốn chắn ngang giữa yêu thú và Hạ Uyển Nhi, kết quả đao vừa phóng ra, thì cả người cũng bị nó kéo theo, bay tít trên cao hai ba chục mét, sau đó đâm thẳng xuống đất.
Đại đao hoàn chỉnh đâm sâu vào đại địa, riêng Vũ Thuần Tử cũng không thua kém gì, đầu trực tiếp đáp xuống đất, hai chân dựng thẳng lên trời, cú hạ cánh này, lại không hề khiến Vũ Thuần Tử thương tổn, chỉ làm y phục bên ngoài bị chấn vỡ. Bởi vì thân thể hắn được đại đao bảo hộ một phần lớn, cho nên mới thấy cảnh tượng như ban đầu.
May là khói bụi che hết tầm nhìn, mới khiến hắn giữ được một chút thể diện.
Trong đầu Hạ Uyển Nhi một mảng mơ hồ, rốt cuộc người này ăn phải thuốc gì? Hắn với nàng vốn là kẻ địch, tại sao lại phải ra tay cứu nàng? Bởi vì sợ nàng chết đeo bám hắn cả đời sao, hay là vì lý do nào khác?
Hấp Linh Thú nhìn thấy nhân loại nhỏ bé kia ngăn chặn nó, trong lòng tràn ngập nổi giận, nó không phải là sợ thanh đao, chỉ là e dè một chút, nếu Vũ Thuần Tử chạm đến giới hạn của nó, nó sẽ không suy nghĩ gì mà tấn công.
Vũ Thuần Tử đương nhiên cũng biết được, thanh đại đao này tuy phát ra khí thế kỳ lạ, đẩy lùi được Hấp Linh Thú, nhưng nếu kéo dài thêm, sẽ không thể ngăn cản được nó.
Nếu không phải vì Phục Thiên Quyết bên trong cơ thể hắn tự động rục rịch, đối với Hấp Linh Thú thèm muốn, Vũ Thuần Tử cũng không dại dột mà lao vào.
Một phần bởi vì Hạ Uyển Nhi cùng hắn không có bao nhiêu thù hận, đơn giản chỉ là nhìn thấy đối phương thân thể mà thôi.
Nếu trơ mắt nhìn nàng bị yêu thú ăn thịt, Vũ Thuần Tử cảm thấy cả đời sau sẽ khó chịu, rất có thể sản sinh ra tâm ma.
Cho nên hắn muốn đem nàng cứu trước rồi tính, đối với Hấp Linh Thú này, Vũ Thuần Tử còn mơ hồ không nắm chắc được có bao nhiêu phần thắng.
Hấp Linh Thú nhìn Vũ Thuần Tử chằm chằm, lông tơ dựng thẳng lên, nó lần này nhất quyết sẽ không tha cho tên nhân loại này lần nào nữa, dù là thanh đao kia có lợi hại cỡ nào.
Vũ Thuần Tử trong lòng lộp bộp, Linh Tuyền cảnh yêu thú, không phải hắn có thể đối phó, nếu bỏ mặc Hạ Uyển Nhi chạy trốn e là không được, ít ra cũng nên thể hiện một chút thái độ nam nhân. Ai nói hắn hám sắc quên thân, chính là hám sắc quên thân, ai nói hắn mềm lòng, chính là hắn mềm lòng.
Trong lòng hắn chợt suy nghĩ.
"Xem ra vẫn phải dùng đến nó!"
Vũ Thuần Tử nắm chặt chuôi đao, linh khí từ bên trong đan điền đột nhiên bộc phát, Thông Linh cảnh nhị trọng toàn bộ hiển thị.
Hấp Linh Thú sau khi nhìn thấy, liền nhếch mép cười, tưởng cao thủ hóa ra nhân loại này chỉ là một tên Thông Linh cảnh tiểu tử.
Toàn bộ lông tơ trên người nó dựng thẳng lên, đối mặt với khí thế Vũ Thuần Tử không hề sợ hãi.
Vũ Thuần Tử trong lòng sửng sốt một chút, Hấp Linh Thú này xem ra đã khai mở linh trí, nhìn biểu cảm của nó, chắc chắn đã ăn phải thảo dược nào đó quý hiếm.
Linh Tuyền cảnh yêu thú không thể tự động sản sinh ra linh trí, trừ khi đạt tới cấp bậc cao cấp, hoặc ăn phải thảo dược.
Hắn nắm chặt chuôi đao, rút mạnh lên cao, hai tay giữ chặt đem nó dựng thẳng lên trời, khí tức trong đan điền lao ra như vân vụ, đem nó hóa thành đại đao màu xanh lục.
Hấp Linh Thú nhíu chặt lông mày, nó cảm giác được một tia nguy hiểm từ Vũ Thuần Tử, ngay lập tức thi triển chiêu thức, đem toàn thân nó bao quanh từng dải linh khí màu vàng đồng.
Vũ Thuần Tử cùng Hạ Uyển Nhi trợn mắt kinh ngạc há hốc mồm, không ngờ yêu thú này còn biết sử dụng linh khí.
Sắc mặt Vũ Thuần Tử dần trở nên ngưng trọng.
Hấp Linh Thú đột nhiên lao đến, tốc độ lần này của nó nhanh hơn gấp ba lần lúc đầu, nó dùng móng vuốt đánh tới, muốn đập Vũ Thuần Tử thành thịt nát.
Bành!!!
Vũ Thuần Tử kém chút không chú ý, may mắn đã đem thanh đại đao chắn trước người, thân thể bị móng vuốt của nó tấn công.
Bình luận facebook