-
Chương 11
Cuộc bán đấu giá cổ ngọc
"Xin hỏi", anh chàng nhân viên kia nhìn giấy chứng nhận nhà báo của Bì Bì, lạnh nhạt hỏi, "Cô Quan, ai đã mời cô đến đây?".
"Hạ Lan Tịnh Đình."
"Ngài Hạ Lan?", anh chàng nọ có chút ngẩn người, rồi lấy điện thoại ra, "Xin đợi một chút, tôi gọi điện cho ngài ấy".
Chưa đợi điện thoại kết nối, anh ta đã ngắt máy, chỉ ra ngoài cửa kính, "Kia chẳng phải là ngài Hạ Lan đó sao?".
Không biết từ khi nào những bông tuyết nhỏ khẽ bay trong không trung, kèm theo khói sương mịt mùng, một bóng người lẻ loi đứng lặng ở đó.
Nói tới "ăn mặc chỉnh tề", Bì Bì cảm thấy trang phục của Hạ Lan Tịnh Đình tuyệt đối không được xem là chỉnh tề. Một chiếc áo gió mỏng màu đen, quần vải, giày vải, đơn giản mà sạch sẽ. Nếu như bộ quần áo ấy được khoác lên người một người khác thì sẽ là vẻ mộc mạc, thế nhưng khi khoác lên người anh lại trở nên thanh tao cao quý.
Hạ Lan Tịnh Đình là khách quý đồng thời cũng là khách quen nơi đây. Vừa thấy anh bước xuống khỏi ô tô, một nhân viên đã đứng đợi ở đó rất lâu vội vàng chạy ra đón, sau khi thì thầm điều gì đó bên tai anh thì đưa anh tới con đường dành cho người mù ở bên phải cửa chính.
Trước khi cuộc bán đấu giá bắt đầu, thông thường sẽ có một bữa tiệc nhỏ tiếp đãi khách. Đại sảnh vô cùng rộng lớn, thiết kế theo phong cách Victoria, hoa văn trên ghế sô pha và tấm thảm đều rất tươi trẻ, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp trong màu đông lạnh giá này.
Dưới ánh đèn thủy tinh, chiếc bàn dài bằng gỗ táo được trải một tấm khăn gấm rủ xuống mặt đất, bên trên bày đầy cà phê, rượu, hoa quả và bánh điểm tâm. Các nhân viên phục vụ khoác lễ phục bê khay trà đi lại khắp nơi, đưa rượu vang và bánh ngọt đến cho quan khách.
Khách gần như đã đến đông đủ, nam mặc comple đi giày da, nữ vận váy dài quét đất, tiếng chuyện trò râm ran, tiếng cười đùa vui vẻ. Trừ việc không tổ chức vũ hội Tăng-gô, khung cảnh nơi đây thật giống phần mở màn trong bộ phim Lời nói dối chân thật.
Bì Bì đột nhiên cảm thấy nhà báo thực ra chẳng phải nghề nghiệp gì thú vị. Họ trông thì có vẻ như rất khí thế, trải qua nhiều chuyện, nhưng ngoài vệc mang đi mấy tấm ảnh, họ chẳng lưu lại bất cứ vết tích nào. Họ cũng kết bạn làm quen với rất nhiều người, nhưng viết xong bài báo cũng chẳng qua lại với người ta nữa. Họ có vẻ như tham gia rất nhiều hoạt động, nhưng về bản chất lại chẳng chút liên quan nào dến sự việc ấy. Một cái miệng, một chiếc bút, một ống kính - đó chính là nhà báo.
"Tịnh Đình", Uông Huyên vừa lấy từ trong túi xách ra giấy mời, vừa chào hỏi Hạ Lan Tịnh Đình, giọng vô cùng thân thiết, "Anh đến sớm vậy, quả là lần đầu tiên đó. Tô Thành nói, lần trước anh tranh mất của anh ấy một đôi ngọc mã thời Đường, hôm nay anh ấy muốn đến báo thù đó".
Giọng nói của Uông Huyên vô cùng động lòng người, là chất giọng dịu dàng ẩn chứa vẻ ngây thơ thiếu nữ. Ngày trước khi còn học cấp ba, cô ta đã từng làm phát thanh viên của trường, và cũng thường xuyên làm MC cho các chương trình. Có thể là do định kiến vốn có mà Bì Bì luôn cảm thấy trong giọng nói của cô ta có chút gì cố làm ra vẻ.
Nói thế nào đây, Uông Huyên thuộc tuýp phụ nữ mà hễ nhìn thấy cô ta là bạn phải than vãn cho số mệnh của bản thân. Gia thế tốt, thành tích tốt, tướng mạo lại ưa nhìn. Từ nhỏ đến lớn bạn trai nhiều như mây, chọn người này rồi lại chọn người khác, sinh ra đã được trời cho một cuộc sống thượng lưu. Thực ra không phải Bì Bì phản cảm với những điều này. Nếu như nói tới gia thế, thành tích, tướng mạo thì Điền Hân cũng chẳng kém gì. Nhưng Bì Bì lại không ghét Điền Hân.
Điều Bì Bì ghét chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng phải nhắc đến. Ví như giờ lên lớp, Uông Huyên thường đọc tiểu thuyết, nhưng lúc nào cũng là một trong ba người đứng đầu. Ví như trước những buổi kiểm tra, cô ta lúc nào cũng nói chưa chuẩn bị kỹ, chỉ cắm đầu vào xem phim, quên mất việc ôn tập, nhưng lại luôn là người đàu tiên nộp bài. Cô ta không bao giờ cho người khác chép bài của mình, hết giờ quấn lấy thầy cô nói chuyện hồi lâu không cho họ rời đi... Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu chính là cô ta chưa bao giờ buồn để ý đến Bội Bội, nếu bắt buộc phải nói chuyện thì cũng mang giọng điệu vô cùng khinh miệt. Mọi người chỉ cho rằng giữa họ có mối thù ngàn kiếp, nhưng thực ra đối với những học sinh có thành tích học tập kém, thái độ của Uông Huyên luôn là như vậy.
Còn nhớ có một lần khi tan học, trời mưa như trút nước, Gia Lân tham gia cuộc đấu bóng nên không về nhà, Bì Bì muốn đi nhờ ô của Uông Huyên đến bến xe, lắp ba lắp bắp nói được một câu, Uông Huyên liền bảo đã đồng ý cho người khác đi cùng rồi. Nói xong, cô ta một mình đi thẳng. Bì Bì rõ ràng nhìn thấy cô ta đứng một mình đợi xe, rồi một mình lên xe, thế mới biết những lời vừa rồi của cô ta chỉ là lấy cớ, cô ta chỉ coi thường việc đi chung ô với cô.
Hôm đó, Bì Bì phải đợi ở trường hơn một tiếng đồng hồ, khi cơn mưa tạnh cũng là lúc Gia Lân chơi xong trận bóng, mồ hôi đầy đầu, mặt nóng bừng bừng. Vóc dáng Gia lân khi ấy đã rất cao rồi, nước da khỏe mạnh, khuôn mặt gọn gàng, ngũ quan rõ ràng sinh động, ánh mắt đầy nhiệt huyết. Gia Lân cũng không mang theo ô, nhưng lại không chịu đợi. Chiếc áo jacket của cậu là loại không thấm nước, cậu liền cởi chiếc áo ấy ra, che trên đầu Bì Bì, rồi kéo cô lao vào màn mưa như thác đổ. Vừa chạy vừa gào thét, hai người ướt như chuột lột.
Đó là một ngày đầu hạ oi bức, Gia Lân chỉ mặc chiếc áo may ô trắng, gió mưa vần vũ, sấm sét đì đùng, chớp xẹt thành dòng, tia sáng lóe lên giữa những tầng mây, Bì Bì vội bịt tai trốn trong lòng Gia Lân, Gia Lân bèn thuận thế ôm lấy cô.
Trước đó mặc dù ngày nào cũng cùng nhau về nhà, thế nhưng Bì Bì còn chưa chạm vào một ngón tay của Gia Lân.
Đêm hôm ấy, Bì Bì mơ một giấc mơ mà từ khi sinh ra đến giờ mới thấy. Cô mơ thấy Gia Lân mặc áo may ô trắng đang cầm bút lông, chấm vào nước mưa trong không trung, rồi viết chữ lên cơ thể chẳng một mảnh vải che thân của mình.
Từ đó, thứ tình cảm chân thành nảy nở và không sao thu lại được nữa.
Chuyện cũ cứ ùa về, khiến Bì Bì nhất thời thất thần. Khách khứa lục tục đến, họ chào hỏi, hàn huyên với nhau. Anh chàng nhân viên họ Tiền bận rộn với công việc xem giấy mời, chỉ có một mình cô gượng gạo đứng một góc. Hạ Lan Tịnh Đình vốn không nhìn thấy gì, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện ra. Cho đến khi anh chàng bạn trai của Uông Huyên cười với cô từ xa tỏ ý xin lỗi, sau đó không buồn để ý đến người khác, một mình uống rượu. Một lúc lâu sau, anh ta đến nâng chén với Hạ Lan Tịnh Đình, trêu đùa, "Hạ Lan, lần này anh lại vừa mắt thứ gì vậy? Có thể tiết lộ trước một chút không?".
Hạ Lan Tịnh Đình cởi bỏ áo khoác, đưa cho nhân viên tiếp đón, chỉ tay lên mắt mình, "Tôi sao có thể nhìn được, chỉ có thể nghe thôi. Chẳng phải lúc nào ngài Tô cũng chỉ có hứng thú với đồ ngọc thời vua Càn Long thôi sao? Nào giờ ngài đâu hứng thú gì với ngọc cổ trước thời Tống. Sao thế, lần này thay đổi sở thích rồi à?".
"Kỹ thuật thời vua Càn Long đương nhiên là rất tốt, chỉ có điều không đủ khí thế. Lần này tôi quay về với tự nhiên, chuyển sang thích những thứ ban sơ", trong lúc vô tình, anh ta nắm chặt tay Uông Huyên, "Hơn nữa, A Huyên cũng thích. À đúng rồi, Hạ Lan, tôi mua cho A Huyên một miếng ngọc bội Tử Thần [1] triều đại Nam Tống ở xưởng ngọc lưu ly, vô cùng đắt giá, nhờ anh xem qua một chút".
[1] Một đồ vật may mắn trong truyền thống Trung Quốc, là miếng ngọc bội có khắc hình một con chuột và một con rồng lồng vào nhau.
Dứt lời, anh ta tháo miếng ngọc bội đang đeo trên túi xách của Uông Huyên xuống, đưa cho Hạ Lan Tịnh Đình.
Uông Huyên vội vàng ngăn lại, "Tô Thành, anh thật sơ ý quá. Giờ là ban ngày, ngài Hạ Lan không tiện lắm...".
Tô Thành cười nói, "A Huyên, em thật không hiểu Hạ Lan. Giờ anh ấy là nhà giám định có kinh nghiệm, hot đến mức chạm tay vào cũng bỏng. Miếng ngọc bội tặng em đeo chơi như thế này, cần gì dùng đến kính lúp, chỉ cần sờ vào là biết thật giả ngay. Có đúng như vậy không, Hạ Lan?".
"Anh khen nhầm rồi."
Hạ Lan tịnh Đình nhận miếng ngọc bội, áng chừng một chút rồi chạm đầu ngón tay vào đó, nhưng chẳng nói chẳng rằng đưa trả cho Tô Thành.
Thấy anh không nói cũng không bày tỏ thái độ gì, Uông Huyên không kìm được hỏi, "Thế nào, là đồ thật chứ? Chúng tôi phải chọn mất nửa ngày trời đấy. Bên cạnh còn có một vị cố vấn của xưởng ngọc lưu ly".
Vẻ mặt Hạ Lan Tịnh Đình càng lúc càng khó dò, "Cô Uông, cô có thích miếng ngọc bội này không?".
"Thích chứ."
"Nếu thích thì cô cứ đeo đi, miếng ngọc nào cũng là vật may mắn cả."
Khuôn mặt hai người Tô Thành và Uông Huyên lập tức biến sắc.
Lông mày của Hạ Lan Tịnh Đình khẽ nhướn, lấy từ trong túi áo ra chiếc gậy của người mù, đang định bước về phía trước thì anh chàng họ Tiền kia liền vội vàng chạy tới, nói nhỏ bên tai anh: "Ngài Hạ Lan, tôi là Tiểu Tiền ở bộ phận Quan hệ xã hội. Xin hỏi ngài có gửi thư mời nào cho cô gái này không?"
"Cô gái nào?"
"Cô gái họ Quan... Cô Bì Bì, nhà báo của Tòa báo chiều thành phố C."
Suy nghĩ giây lát, Hạ Lan Tịnh Đình lắc đầu, "Tôi không nhớ là tôi có quen cô gái nào họ Quan".
Anh nhân viên quay sang nhìn Bì Bì ý vị sâu xa, khuôn mặt mang ý phủ định, "Vậy thì, xin lỗi, cô Quan, trụ sở này...".
"Đợi đã", Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên ngắt lời anh ta, "Việc gửi giấy mời là do trợ lý của tôi làm, có khả năng có mời nhà báo của Toàn soạn. Trong một buổi dạ hội tôi cũng có gặp một cô gái họ Quan, cũng không nói chuyện nhiều nhưng tôi nhớ mặt cô ấy. Cô Quan, cô có để ý nếu như tôi sờ mặt cô một chút để xác nhận không?".
Sờ mặt? Sao anh ta có thể nói ra câu này? Cứ cho anh ta là người mù, thì cũng quá càn rỡ!
Không chỉ Quan Bì Bì, mà ngay cả anh chàng nhân viên kia cũng ngớ người.
Trong sách dành cho thiếu nhi đều nói hồ ly vừa keo kiệt vừa thù dai, xem ra điều này là đúng rồi.
Những người có mặt ở đó lập tức nhao nhao liếc nhìn, chờ xem kịch hay.
Quan Bì Bì cắn răng, ngẩng cao đầu, không buồn để ý đến anh.
"Nếu cô thấy phiền thì thôi vậy", anh đẩy gọng chiếc kính râm, mỉm cười, quay người định đi.
Anh vừa quay người, Bì Bì liền đột nhiên lên tiếng, "Không sao".
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, thời khắc này Uông Huyên vui sướng đến mức sắp cười thành tiếng rồi.
Khuôn mặt lạnh lùng, mùi dương xỉ thường có trên người anh cũng kéo đến lũ lượt, những ngón tay thon dài và trắng nhợt của anh đưa tới, cô cảm nhận được sự mềm mại của đầu ngón tay anh. Tình hình thực tế hoàn toàn không bóng bẩy như những người có mặt ở đây tưởng tượng. Hạ Lan Tịnh Đình chỉ khẽ chạm vào mũi, vào tai cô, sau đó cúi đầu suy nghĩ giây lát, liền nói, "Ồ, tôi nhận ra rồi. Cô Quan, tôi tin rằng trợ lý của tôi đã gửi thư mời đến cho cô".
"Tôi... làm mất rồi."
"Cậu Tiền, cậu có thể châm chước một chút không?"
Anh chàng nhân viên vô cùng nghi ngờ nhìn hai người trước mặt, do dự nói: "Nếu đã là khách của ngài Hạ Lan thì đương nhiên sẽ được châm chước. Chỉ là... ngoài cửa có cửa hàng bán quần áo, trong trụ sở có phòng thay đồ. Cô Quan có thể mặc trang phục chỉnh tề hơn một chút không?".
Bì Bì đang định lên tiếng thì Hạ Lan Tịnh Đình đã thản nhiên chen vào, "Tôi không cho là cô Quan cần phải thay quần áo".
"Ngài Hạ Lan, xin thứ lỗi cho tôi...", anh nhân viên vô cùng kiên quyết.
"Cô Quan, đối diện có một tiệm trà, chi bằng chúng ta đi uống tách trà đi", Hạ Lan Tịnh Đình kéo Bì Bì đi ra phía ngoài.
"Ngài Hạ Lan... Cuộc bán đấu giá sẽ được bắt đầu ngay bây giờ", anh nhân viên trợn tròn mắt, giọng điệu không khỏi gấp gáp.
"Chỉ là cuộc bán đấu giá thôi mà, năm nào cũng có, năm sau tôi lại đến."
Nói rồi, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, anh kéo Bì Bì ra đến cửa, vừa bước xuống bậc tam cấp, đột nhiên sau lưng vọng đến tiếng bước chân vội vã, rồi tiếng ai đó gọi, "Tịnh Đình... đợi đã!".
Hai người đồng thời dừng bước.
Là một vị trung niên ăn mặc sang trọng. Bì Bì cảm thấy người đàn ông này tuổi tác không phải là nhỏ, khả năng phải ngoài năm mươi tuổi, nhưng ông ta biết cách chăm sóc bản thân, chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, nên nhìn có vẻ chỉ đầu bốn mươi.
"Ngài Khang."
Người đàn ông ấy không kịp chào hỏi Hạ Lan Tịnh Đình, chỉ vô cùng chân thành đưa tay ra, "Cô Quan, xin chào! Tôi là Khang Thiếu Giang, Tổng gíam đốc của trụ sở Đào Viên".
Bì Bì đành phải bắt tay với ông ta, "Xin chào Giám đốc Khang".
"Mời cô Quan vào trong. Đúng rồi, có phải cô đi lại không được tiện không? Chỗ chúng tôi có chuẩn bị xe lăn, phòng tổ chức cuộc bán đấu giá ở tầng hai, để tôi sai người đưa cô lên theo đường thang máy."
So sánh với anh chàng nhân viên cứ một mực cố chấp yêu cầu giấy mời, thái độ của vị tổng giám đốc này thật là linh hoạt, có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khiến Bì Bì cảm thấy lo sợ khi được quan tâm đối xử tốt.
Hạ Lan Tịnh Đình mặt không đổi sắc, dường như đang suy nghĩ xem có nên quay lại hay không, qua một lúc lâu mới nói: "Không cần đâu, để tôi đưa cô ấy lên là được rồi".
Không hiểu vì sao, Hạ Lan Tịnh Đình lại dẫn cô đến phòng thay đồ trước.
"Tháo giày ra", anh nói.
"Tháo ra rồi tôi đi bằng gì?"
"Trên sàn có trải thảm, cô có thể đi chân trần."
"..."
"Chẳng phải đi chân trần càng không chỉnh tề ư?", cô hỏi lại.
"Cô có muốn phỏng vấn về cuộc bán đấu giá này không?"
"Muốn."
"Vậy cô tháo hay là không tháo?"
"Chân tôi đang bị sưng, khó khăn lắm mới xỏ được vào giày, bây giờ muốn tháo ra cũng khó."
"Vấn đề này dễ giải quyết, để tôi giúp cô."
Bì Bì không khỏi hít một hơi khí lạnh. Anh chàng siêu đẹp trai liền cúi người xuống, quỳ trước mặt cô, cẩn thận giúp cô tháo từng chiếc giày ra, sau đó ném đôi giày thể thao vào trong thùng rác.
"Này, sao anh vứt giầy của tôi! Đừng coi thường nó cũ nhé, đây là hãng Adidas đó, có tận hai lớp da bò kìa."
Hạ Lan Tịnh Đình không buồn quan tâm đến cô, không biết lấy ra từ đâu một chiếc túi nilon, rồi đổ soàn soạt toàn bộ những thứ đồ lặt vặt trong túi của cô sang chiếc túi nilon, sau đó buồn bực quẳng cả chiếc túi xách lẫn tiền kẹp trong đó của cô vào thùng rác.
"Hạ Lan Tịnh Đình! Anh bị bệnh à! Đó là túi xách mới của tôi, mới dùng được hai tháng thôi. Còn cả ví tiền nữa, chiếc ví bố tôi tặng!"
Bì Bì không kìm được gào lên.
"Thắt lưng da", anh chỉ vào eo cô.
Bì Bì vội vàng giữ chặt thắt lưng.
"Nếu cô không tự cởi được, tôi sẽ cởi giúp cô."
Bì Bì rất tự giác tháo thắt lưng ra, nếu như không cởi, cô e rằng sẽ được chứng kiến tình cảnh trong phim Họa bì mất. Ngoài mặt tỏ ra phục tùng, nhưng bên trong Bì Bì vẫn vô cùng khó chịu, liền cãi thêm một câu: "Chiếc thắt lưng da này giá tận năm mươi tệ, nếu anh vứt đi thì phải đền lại cho tôi".
"Quan Bì Bì", Hạ Lan Tịnh Đình lạnh lùng nói, "Nếu cô muốn ngồi cùng tôi, trên người không được mang bất cứ thứ gì bằng da. Nghe rõ chưa?".
"Đồ da thì làm sao? Lẽ nào anh là người thuộc chủ nghĩa bảo vệ động vật? Ồ, tôi hiểu rồi, anh đâu phải người thuộc chủ nghĩa bảo vệ động vật gì đó, anh chính là một loài động vật!"
"Cô nói cái gì?"
"Ngày mai tôi sẽ đi mua một chiếc áo khoác da hồ ly."
Lời vừa nói ra, Bì Bì đã lập tức hối hận. Nghe được câu này, mặt Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên sầm xuống, đôi tay như hai gọng kìm đưa tới, kẹp chặt lấy cổ Bì Bì. Tay anh còn chưa bắt đầu dùng lực, Bì Bì đã sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Giọng Hạ Lan Tịnh Đình vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong vẻ bình tĩnh ấy lại ẩn chứa một nỗi uy hiếp, anh nhả từng từ, "Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem?".
Bì Bì khóc không ra nước mắt, thở không ra hơi, "Tôi... tôi muốn nói rằng, thứ... thứ lỗi cho tôi có mắt mà như mù, xem ra... anh đúng là hồ ly rồi".
"Xin hỏi", anh chàng nhân viên kia nhìn giấy chứng nhận nhà báo của Bì Bì, lạnh nhạt hỏi, "Cô Quan, ai đã mời cô đến đây?".
"Hạ Lan Tịnh Đình."
"Ngài Hạ Lan?", anh chàng nọ có chút ngẩn người, rồi lấy điện thoại ra, "Xin đợi một chút, tôi gọi điện cho ngài ấy".
Chưa đợi điện thoại kết nối, anh ta đã ngắt máy, chỉ ra ngoài cửa kính, "Kia chẳng phải là ngài Hạ Lan đó sao?".
Không biết từ khi nào những bông tuyết nhỏ khẽ bay trong không trung, kèm theo khói sương mịt mùng, một bóng người lẻ loi đứng lặng ở đó.
Nói tới "ăn mặc chỉnh tề", Bì Bì cảm thấy trang phục của Hạ Lan Tịnh Đình tuyệt đối không được xem là chỉnh tề. Một chiếc áo gió mỏng màu đen, quần vải, giày vải, đơn giản mà sạch sẽ. Nếu như bộ quần áo ấy được khoác lên người một người khác thì sẽ là vẻ mộc mạc, thế nhưng khi khoác lên người anh lại trở nên thanh tao cao quý.
Hạ Lan Tịnh Đình là khách quý đồng thời cũng là khách quen nơi đây. Vừa thấy anh bước xuống khỏi ô tô, một nhân viên đã đứng đợi ở đó rất lâu vội vàng chạy ra đón, sau khi thì thầm điều gì đó bên tai anh thì đưa anh tới con đường dành cho người mù ở bên phải cửa chính.
Trước khi cuộc bán đấu giá bắt đầu, thông thường sẽ có một bữa tiệc nhỏ tiếp đãi khách. Đại sảnh vô cùng rộng lớn, thiết kế theo phong cách Victoria, hoa văn trên ghế sô pha và tấm thảm đều rất tươi trẻ, khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp trong màu đông lạnh giá này.
Dưới ánh đèn thủy tinh, chiếc bàn dài bằng gỗ táo được trải một tấm khăn gấm rủ xuống mặt đất, bên trên bày đầy cà phê, rượu, hoa quả và bánh điểm tâm. Các nhân viên phục vụ khoác lễ phục bê khay trà đi lại khắp nơi, đưa rượu vang và bánh ngọt đến cho quan khách.
Khách gần như đã đến đông đủ, nam mặc comple đi giày da, nữ vận váy dài quét đất, tiếng chuyện trò râm ran, tiếng cười đùa vui vẻ. Trừ việc không tổ chức vũ hội Tăng-gô, khung cảnh nơi đây thật giống phần mở màn trong bộ phim Lời nói dối chân thật.
Bì Bì đột nhiên cảm thấy nhà báo thực ra chẳng phải nghề nghiệp gì thú vị. Họ trông thì có vẻ như rất khí thế, trải qua nhiều chuyện, nhưng ngoài vệc mang đi mấy tấm ảnh, họ chẳng lưu lại bất cứ vết tích nào. Họ cũng kết bạn làm quen với rất nhiều người, nhưng viết xong bài báo cũng chẳng qua lại với người ta nữa. Họ có vẻ như tham gia rất nhiều hoạt động, nhưng về bản chất lại chẳng chút liên quan nào dến sự việc ấy. Một cái miệng, một chiếc bút, một ống kính - đó chính là nhà báo.
"Tịnh Đình", Uông Huyên vừa lấy từ trong túi xách ra giấy mời, vừa chào hỏi Hạ Lan Tịnh Đình, giọng vô cùng thân thiết, "Anh đến sớm vậy, quả là lần đầu tiên đó. Tô Thành nói, lần trước anh tranh mất của anh ấy một đôi ngọc mã thời Đường, hôm nay anh ấy muốn đến báo thù đó".
Giọng nói của Uông Huyên vô cùng động lòng người, là chất giọng dịu dàng ẩn chứa vẻ ngây thơ thiếu nữ. Ngày trước khi còn học cấp ba, cô ta đã từng làm phát thanh viên của trường, và cũng thường xuyên làm MC cho các chương trình. Có thể là do định kiến vốn có mà Bì Bì luôn cảm thấy trong giọng nói của cô ta có chút gì cố làm ra vẻ.
Nói thế nào đây, Uông Huyên thuộc tuýp phụ nữ mà hễ nhìn thấy cô ta là bạn phải than vãn cho số mệnh của bản thân. Gia thế tốt, thành tích tốt, tướng mạo lại ưa nhìn. Từ nhỏ đến lớn bạn trai nhiều như mây, chọn người này rồi lại chọn người khác, sinh ra đã được trời cho một cuộc sống thượng lưu. Thực ra không phải Bì Bì phản cảm với những điều này. Nếu như nói tới gia thế, thành tích, tướng mạo thì Điền Hân cũng chẳng kém gì. Nhưng Bì Bì lại không ghét Điền Hân.
Điều Bì Bì ghét chỉ là những chuyện nhỏ nhặt không đáng phải nhắc đến. Ví như giờ lên lớp, Uông Huyên thường đọc tiểu thuyết, nhưng lúc nào cũng là một trong ba người đứng đầu. Ví như trước những buổi kiểm tra, cô ta lúc nào cũng nói chưa chuẩn bị kỹ, chỉ cắm đầu vào xem phim, quên mất việc ôn tập, nhưng lại luôn là người đàu tiên nộp bài. Cô ta không bao giờ cho người khác chép bài của mình, hết giờ quấn lấy thầy cô nói chuyện hồi lâu không cho họ rời đi... Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu chính là cô ta chưa bao giờ buồn để ý đến Bội Bội, nếu bắt buộc phải nói chuyện thì cũng mang giọng điệu vô cùng khinh miệt. Mọi người chỉ cho rằng giữa họ có mối thù ngàn kiếp, nhưng thực ra đối với những học sinh có thành tích học tập kém, thái độ của Uông Huyên luôn là như vậy.
Còn nhớ có một lần khi tan học, trời mưa như trút nước, Gia Lân tham gia cuộc đấu bóng nên không về nhà, Bì Bì muốn đi nhờ ô của Uông Huyên đến bến xe, lắp ba lắp bắp nói được một câu, Uông Huyên liền bảo đã đồng ý cho người khác đi cùng rồi. Nói xong, cô ta một mình đi thẳng. Bì Bì rõ ràng nhìn thấy cô ta đứng một mình đợi xe, rồi một mình lên xe, thế mới biết những lời vừa rồi của cô ta chỉ là lấy cớ, cô ta chỉ coi thường việc đi chung ô với cô.
Hôm đó, Bì Bì phải đợi ở trường hơn một tiếng đồng hồ, khi cơn mưa tạnh cũng là lúc Gia Lân chơi xong trận bóng, mồ hôi đầy đầu, mặt nóng bừng bừng. Vóc dáng Gia lân khi ấy đã rất cao rồi, nước da khỏe mạnh, khuôn mặt gọn gàng, ngũ quan rõ ràng sinh động, ánh mắt đầy nhiệt huyết. Gia Lân cũng không mang theo ô, nhưng lại không chịu đợi. Chiếc áo jacket của cậu là loại không thấm nước, cậu liền cởi chiếc áo ấy ra, che trên đầu Bì Bì, rồi kéo cô lao vào màn mưa như thác đổ. Vừa chạy vừa gào thét, hai người ướt như chuột lột.
Đó là một ngày đầu hạ oi bức, Gia Lân chỉ mặc chiếc áo may ô trắng, gió mưa vần vũ, sấm sét đì đùng, chớp xẹt thành dòng, tia sáng lóe lên giữa những tầng mây, Bì Bì vội bịt tai trốn trong lòng Gia Lân, Gia Lân bèn thuận thế ôm lấy cô.
Trước đó mặc dù ngày nào cũng cùng nhau về nhà, thế nhưng Bì Bì còn chưa chạm vào một ngón tay của Gia Lân.
Đêm hôm ấy, Bì Bì mơ một giấc mơ mà từ khi sinh ra đến giờ mới thấy. Cô mơ thấy Gia Lân mặc áo may ô trắng đang cầm bút lông, chấm vào nước mưa trong không trung, rồi viết chữ lên cơ thể chẳng một mảnh vải che thân của mình.
Từ đó, thứ tình cảm chân thành nảy nở và không sao thu lại được nữa.
Chuyện cũ cứ ùa về, khiến Bì Bì nhất thời thất thần. Khách khứa lục tục đến, họ chào hỏi, hàn huyên với nhau. Anh chàng nhân viên họ Tiền bận rộn với công việc xem giấy mời, chỉ có một mình cô gượng gạo đứng một góc. Hạ Lan Tịnh Đình vốn không nhìn thấy gì, đương nhiên cũng sẽ không phát hiện ra. Cho đến khi anh chàng bạn trai của Uông Huyên cười với cô từ xa tỏ ý xin lỗi, sau đó không buồn để ý đến người khác, một mình uống rượu. Một lúc lâu sau, anh ta đến nâng chén với Hạ Lan Tịnh Đình, trêu đùa, "Hạ Lan, lần này anh lại vừa mắt thứ gì vậy? Có thể tiết lộ trước một chút không?".
Hạ Lan Tịnh Đình cởi bỏ áo khoác, đưa cho nhân viên tiếp đón, chỉ tay lên mắt mình, "Tôi sao có thể nhìn được, chỉ có thể nghe thôi. Chẳng phải lúc nào ngài Tô cũng chỉ có hứng thú với đồ ngọc thời vua Càn Long thôi sao? Nào giờ ngài đâu hứng thú gì với ngọc cổ trước thời Tống. Sao thế, lần này thay đổi sở thích rồi à?".
"Kỹ thuật thời vua Càn Long đương nhiên là rất tốt, chỉ có điều không đủ khí thế. Lần này tôi quay về với tự nhiên, chuyển sang thích những thứ ban sơ", trong lúc vô tình, anh ta nắm chặt tay Uông Huyên, "Hơn nữa, A Huyên cũng thích. À đúng rồi, Hạ Lan, tôi mua cho A Huyên một miếng ngọc bội Tử Thần [1] triều đại Nam Tống ở xưởng ngọc lưu ly, vô cùng đắt giá, nhờ anh xem qua một chút".
[1] Một đồ vật may mắn trong truyền thống Trung Quốc, là miếng ngọc bội có khắc hình một con chuột và một con rồng lồng vào nhau.
Dứt lời, anh ta tháo miếng ngọc bội đang đeo trên túi xách của Uông Huyên xuống, đưa cho Hạ Lan Tịnh Đình.
Uông Huyên vội vàng ngăn lại, "Tô Thành, anh thật sơ ý quá. Giờ là ban ngày, ngài Hạ Lan không tiện lắm...".
Tô Thành cười nói, "A Huyên, em thật không hiểu Hạ Lan. Giờ anh ấy là nhà giám định có kinh nghiệm, hot đến mức chạm tay vào cũng bỏng. Miếng ngọc bội tặng em đeo chơi như thế này, cần gì dùng đến kính lúp, chỉ cần sờ vào là biết thật giả ngay. Có đúng như vậy không, Hạ Lan?".
"Anh khen nhầm rồi."
Hạ Lan tịnh Đình nhận miếng ngọc bội, áng chừng một chút rồi chạm đầu ngón tay vào đó, nhưng chẳng nói chẳng rằng đưa trả cho Tô Thành.
Thấy anh không nói cũng không bày tỏ thái độ gì, Uông Huyên không kìm được hỏi, "Thế nào, là đồ thật chứ? Chúng tôi phải chọn mất nửa ngày trời đấy. Bên cạnh còn có một vị cố vấn của xưởng ngọc lưu ly".
Vẻ mặt Hạ Lan Tịnh Đình càng lúc càng khó dò, "Cô Uông, cô có thích miếng ngọc bội này không?".
"Thích chứ."
"Nếu thích thì cô cứ đeo đi, miếng ngọc nào cũng là vật may mắn cả."
Khuôn mặt hai người Tô Thành và Uông Huyên lập tức biến sắc.
Lông mày của Hạ Lan Tịnh Đình khẽ nhướn, lấy từ trong túi áo ra chiếc gậy của người mù, đang định bước về phía trước thì anh chàng họ Tiền kia liền vội vàng chạy tới, nói nhỏ bên tai anh: "Ngài Hạ Lan, tôi là Tiểu Tiền ở bộ phận Quan hệ xã hội. Xin hỏi ngài có gửi thư mời nào cho cô gái này không?"
"Cô gái nào?"
"Cô gái họ Quan... Cô Bì Bì, nhà báo của Tòa báo chiều thành phố C."
Suy nghĩ giây lát, Hạ Lan Tịnh Đình lắc đầu, "Tôi không nhớ là tôi có quen cô gái nào họ Quan".
Anh nhân viên quay sang nhìn Bì Bì ý vị sâu xa, khuôn mặt mang ý phủ định, "Vậy thì, xin lỗi, cô Quan, trụ sở này...".
"Đợi đã", Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên ngắt lời anh ta, "Việc gửi giấy mời là do trợ lý của tôi làm, có khả năng có mời nhà báo của Toàn soạn. Trong một buổi dạ hội tôi cũng có gặp một cô gái họ Quan, cũng không nói chuyện nhiều nhưng tôi nhớ mặt cô ấy. Cô Quan, cô có để ý nếu như tôi sờ mặt cô một chút để xác nhận không?".
Sờ mặt? Sao anh ta có thể nói ra câu này? Cứ cho anh ta là người mù, thì cũng quá càn rỡ!
Không chỉ Quan Bì Bì, mà ngay cả anh chàng nhân viên kia cũng ngớ người.
Trong sách dành cho thiếu nhi đều nói hồ ly vừa keo kiệt vừa thù dai, xem ra điều này là đúng rồi.
Những người có mặt ở đó lập tức nhao nhao liếc nhìn, chờ xem kịch hay.
Quan Bì Bì cắn răng, ngẩng cao đầu, không buồn để ý đến anh.
"Nếu cô thấy phiền thì thôi vậy", anh đẩy gọng chiếc kính râm, mỉm cười, quay người định đi.
Anh vừa quay người, Bì Bì liền đột nhiên lên tiếng, "Không sao".
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, thời khắc này Uông Huyên vui sướng đến mức sắp cười thành tiếng rồi.
Khuôn mặt lạnh lùng, mùi dương xỉ thường có trên người anh cũng kéo đến lũ lượt, những ngón tay thon dài và trắng nhợt của anh đưa tới, cô cảm nhận được sự mềm mại của đầu ngón tay anh. Tình hình thực tế hoàn toàn không bóng bẩy như những người có mặt ở đây tưởng tượng. Hạ Lan Tịnh Đình chỉ khẽ chạm vào mũi, vào tai cô, sau đó cúi đầu suy nghĩ giây lát, liền nói, "Ồ, tôi nhận ra rồi. Cô Quan, tôi tin rằng trợ lý của tôi đã gửi thư mời đến cho cô".
"Tôi... làm mất rồi."
"Cậu Tiền, cậu có thể châm chước một chút không?"
Anh chàng nhân viên vô cùng nghi ngờ nhìn hai người trước mặt, do dự nói: "Nếu đã là khách của ngài Hạ Lan thì đương nhiên sẽ được châm chước. Chỉ là... ngoài cửa có cửa hàng bán quần áo, trong trụ sở có phòng thay đồ. Cô Quan có thể mặc trang phục chỉnh tề hơn một chút không?".
Bì Bì đang định lên tiếng thì Hạ Lan Tịnh Đình đã thản nhiên chen vào, "Tôi không cho là cô Quan cần phải thay quần áo".
"Ngài Hạ Lan, xin thứ lỗi cho tôi...", anh nhân viên vô cùng kiên quyết.
"Cô Quan, đối diện có một tiệm trà, chi bằng chúng ta đi uống tách trà đi", Hạ Lan Tịnh Đình kéo Bì Bì đi ra phía ngoài.
"Ngài Hạ Lan... Cuộc bán đấu giá sẽ được bắt đầu ngay bây giờ", anh nhân viên trợn tròn mắt, giọng điệu không khỏi gấp gáp.
"Chỉ là cuộc bán đấu giá thôi mà, năm nào cũng có, năm sau tôi lại đến."
Nói rồi, không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, anh kéo Bì Bì ra đến cửa, vừa bước xuống bậc tam cấp, đột nhiên sau lưng vọng đến tiếng bước chân vội vã, rồi tiếng ai đó gọi, "Tịnh Đình... đợi đã!".
Hai người đồng thời dừng bước.
Là một vị trung niên ăn mặc sang trọng. Bì Bì cảm thấy người đàn ông này tuổi tác không phải là nhỏ, khả năng phải ngoài năm mươi tuổi, nhưng ông ta biết cách chăm sóc bản thân, chải chuốt gọn gàng sạch sẽ, nên nhìn có vẻ chỉ đầu bốn mươi.
"Ngài Khang."
Người đàn ông ấy không kịp chào hỏi Hạ Lan Tịnh Đình, chỉ vô cùng chân thành đưa tay ra, "Cô Quan, xin chào! Tôi là Khang Thiếu Giang, Tổng gíam đốc của trụ sở Đào Viên".
Bì Bì đành phải bắt tay với ông ta, "Xin chào Giám đốc Khang".
"Mời cô Quan vào trong. Đúng rồi, có phải cô đi lại không được tiện không? Chỗ chúng tôi có chuẩn bị xe lăn, phòng tổ chức cuộc bán đấu giá ở tầng hai, để tôi sai người đưa cô lên theo đường thang máy."
So sánh với anh chàng nhân viên cứ một mực cố chấp yêu cầu giấy mời, thái độ của vị tổng giám đốc này thật là linh hoạt, có thể quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khiến Bì Bì cảm thấy lo sợ khi được quan tâm đối xử tốt.
Hạ Lan Tịnh Đình mặt không đổi sắc, dường như đang suy nghĩ xem có nên quay lại hay không, qua một lúc lâu mới nói: "Không cần đâu, để tôi đưa cô ấy lên là được rồi".
Không hiểu vì sao, Hạ Lan Tịnh Đình lại dẫn cô đến phòng thay đồ trước.
"Tháo giày ra", anh nói.
"Tháo ra rồi tôi đi bằng gì?"
"Trên sàn có trải thảm, cô có thể đi chân trần."
"..."
"Chẳng phải đi chân trần càng không chỉnh tề ư?", cô hỏi lại.
"Cô có muốn phỏng vấn về cuộc bán đấu giá này không?"
"Muốn."
"Vậy cô tháo hay là không tháo?"
"Chân tôi đang bị sưng, khó khăn lắm mới xỏ được vào giày, bây giờ muốn tháo ra cũng khó."
"Vấn đề này dễ giải quyết, để tôi giúp cô."
Bì Bì không khỏi hít một hơi khí lạnh. Anh chàng siêu đẹp trai liền cúi người xuống, quỳ trước mặt cô, cẩn thận giúp cô tháo từng chiếc giày ra, sau đó ném đôi giày thể thao vào trong thùng rác.
"Này, sao anh vứt giầy của tôi! Đừng coi thường nó cũ nhé, đây là hãng Adidas đó, có tận hai lớp da bò kìa."
Hạ Lan Tịnh Đình không buồn quan tâm đến cô, không biết lấy ra từ đâu một chiếc túi nilon, rồi đổ soàn soạt toàn bộ những thứ đồ lặt vặt trong túi của cô sang chiếc túi nilon, sau đó buồn bực quẳng cả chiếc túi xách lẫn tiền kẹp trong đó của cô vào thùng rác.
"Hạ Lan Tịnh Đình! Anh bị bệnh à! Đó là túi xách mới của tôi, mới dùng được hai tháng thôi. Còn cả ví tiền nữa, chiếc ví bố tôi tặng!"
Bì Bì không kìm được gào lên.
"Thắt lưng da", anh chỉ vào eo cô.
Bì Bì vội vàng giữ chặt thắt lưng.
"Nếu cô không tự cởi được, tôi sẽ cởi giúp cô."
Bì Bì rất tự giác tháo thắt lưng ra, nếu như không cởi, cô e rằng sẽ được chứng kiến tình cảnh trong phim Họa bì mất. Ngoài mặt tỏ ra phục tùng, nhưng bên trong Bì Bì vẫn vô cùng khó chịu, liền cãi thêm một câu: "Chiếc thắt lưng da này giá tận năm mươi tệ, nếu anh vứt đi thì phải đền lại cho tôi".
"Quan Bì Bì", Hạ Lan Tịnh Đình lạnh lùng nói, "Nếu cô muốn ngồi cùng tôi, trên người không được mang bất cứ thứ gì bằng da. Nghe rõ chưa?".
"Đồ da thì làm sao? Lẽ nào anh là người thuộc chủ nghĩa bảo vệ động vật? Ồ, tôi hiểu rồi, anh đâu phải người thuộc chủ nghĩa bảo vệ động vật gì đó, anh chính là một loài động vật!"
"Cô nói cái gì?"
"Ngày mai tôi sẽ đi mua một chiếc áo khoác da hồ ly."
Lời vừa nói ra, Bì Bì đã lập tức hối hận. Nghe được câu này, mặt Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên sầm xuống, đôi tay như hai gọng kìm đưa tới, kẹp chặt lấy cổ Bì Bì. Tay anh còn chưa bắt đầu dùng lực, Bì Bì đã sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Giọng Hạ Lan Tịnh Đình vẫn rất bình tĩnh, nhưng trong vẻ bình tĩnh ấy lại ẩn chứa một nỗi uy hiếp, anh nhả từng từ, "Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa xem?".
Bì Bì khóc không ra nước mắt, thở không ra hơi, "Tôi... tôi muốn nói rằng, thứ... thứ lỗi cho tôi có mắt mà như mù, xem ra... anh đúng là hồ ly rồi".
Bình luận facebook