-
Chương 44
Lời nguyền của ngài Thanh Mộc
¬Bì Bì ở lại ngôi nhà trên đường Nhàn Đình chăm sóc Hạ Lan Tịnh Đình hai ngày. Tình hình của anh chẳng khá hơn chút nào, vết thương trên đùi và cánh tay dần dần khép lại, nhưng lỗ sâu trên eo thì vẫn không ngừng chảy máu, cho dù làm cách nào cũng không sao cầm lại được. Khuôn mặt Hạ Lan Tịnh Đình ngày càng trắng bệch, như người mắc chứng bạch tạng, những đường gân xanh trên mặt nổi lên rõ ràng. Đồng thời trái tim anh cũng đập rất nhanh, nhanh gấp ba lần so với ngày thường.
Dương khí, dương khí, Bì Bì nói với chính bản thân mình, Hạ Lan Tịnh Đình cần dương khí!
Sáng ngày hôm sau cô đi ra ngoài mua chiếc xe lăn, sau đó bắt taxi đưa Hạ Lan Tịnh Đình đến ga tàu hỏa, ngồi “tu luyện” cùng anh suốt bốn tiếng đồng hồ trong phòng chờ huyên náo tiếng người của nhà ga. Buổi chiều hai người tới sân vận động xem hết giải đấu bóng rổ hạng A rồi tới giải đấu bóng rổ nam. Tối đến họ trà trộn vào đám người xem buổi biểu diễn nhạc Rock rồi tới vũ trường nhảy disco. Tóm lại, cứ nơi công cộng nào đông người mà cô nghĩ ra được là cô liền đưa anh tới đó. Thế nhưng Hạ Lan Tịnh Đình vẫn không lấy lại được tinh thần, chẳng buồn nói chuyện, phần lớn thời gian là hôn mê trên xe lăn.
Hôm sau nữa là ngày lễ Văn hóa của địa phương, tổ chức đoàn diễu hành rất long trọng. Bì Bì đẩy Hạ Lan, cắm chiếc cờ đỏ tuyên truyền, theo đoàn diễu hành đi từ đầu đến cuối buổi. Trên đường đi, cô không ngừng tự hỏi, còn có nơi nào đông người nữa, còn có nơi nào đông người nữa… Cô chỉ hận thời gian không thể quay trở lại thời Cách mạng Văn hóa, khi ấy dương khí của đội Hồng vệ binh chắc chắn là rất nhiều. Nghĩ như vậy, cô bất chợt nảy ra một ý, là đưa anh tới căng tin của một trường đại học nào đó trong thành phố C.
Đúng vào giờ ăn cơm trưa, số người đến căng tin vô cùng đông đúc, ồn ào như tiếng thủy triều dâng. Thế nhưng sinh viên ăn cơm rất nhanh, chưa đến hai tiếng đồng hồ mà cả căng tin rộng lớn thế đã chẳng còn bóng ai. Quay đầu nhìn Hạ Lan Tịnh Đình đang ngồi trên xe lăn, đầu anh nghiêng về một bên, rõ ràng là không có hiệu quả gì, anh vẫn chìm trong trạng thái hôn mê.
Đi qua một bệnh viện, Bì Bì vào mua chút băng gạc và thuốc tiêu viêm. Cô cảm thấy rất đói bèn mua mấy cái bánh bao bên đường, rồi ngồi xuống bồn hoa vệ đường ăn từng miếng lớn.
“Hạ Lan”, cô khẽ đẩy người anh, anh liền tỉnh lại.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, vết thương của anh không liền lại được, liệu anh có chết không?”
Anh cúi đầu, tiếp tục mơ màng, “Không đâu”.
“Anh nói dối em, nhìn mặt anh trắng như tờ giấy vậy.”
“Ừm…”
“Hôm qua tắm trăng cả một tối mà cũng không thấy đỡ gì cả.”
“Đừng sốt ruột…”
“Chắc chắn sẽ có cách nhanh hơn”, cô nói, “Em có một người bạn quen biết rất nhiều. Hay em đi hỏi cậu ấy em có quen ai là bác sĩ ngoại khoa không. Anh có biết lá gan có khả năng tái sinh không? Em nghĩ… nếu như cắt một phần gan của em cho anh, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Trên mạng nói, một lá gan khỏe mạnh cho dù cắt bỏ đi hai phần ba thì vẫn có thể trở về được nguyên trạng…”.
Chưa nói xong, bàn tay Hạ Lan Tịnh Đình đã đưa ra, bóp cổ cô.
“A…”
“Bì Bì, đưa tai lại gần anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Nuốt vội miếng bánh bao cuối cùng, cô cúi đầu xuống gần anh.
“Em không được nhắc lại cái ý nghĩ ngốc nghếch này một lần nữa, nếu không anh sẽ biến mất, để em không bao giờ tìm thấy anh được nữa”, anh bỏ kính đen xuống, đôi đồng tử trống rỗng nhìn cô chằm chằm.
Cô bỗng sợ hãi trước điệu bộ nổi giận đùng đùng của anh.
Anh giữ chặt lấy mặt cô, để trán cô chạm vào trán mình, nói từng từ một, “Em-nghe-rõ-chưa?”.
“Nghe… nghe rõ rồi”, đôi mắt cô đỏ hoe, “Nhưng, anh bị thương đã hai tuần rồi, vì sao trông anh vẫn yếu như thế, chẳng có chút chuyển biến gì cả?”, cô nhìn đám người đi đi lại lại trước cửa bệnh viện, không biết phải làm sao, “Em thật sự rất lo lắng cho anh, thật đấy!”.
“Chẳng phải em vẫn luôn chăm sóc cho anh đó sao? Anh sẽ khỏi thôi”, anh nói khẽ.
Hoàng hôn buông xuống, hai người trở về đường Nhàn Đình. Anh tài xế giúp Bì Bì đỡ Hạ Lan Tịnh Đình xuống xe. Vết thương của anh vẫn cứ chảy máu, một vài giọt nhỏ xuống bậc thang sạch sẽ. Cả quãng đường, anh chỉ cắn chặt răng, không nói một tiếng nào.
Anh tài xế rời đi, Bì Bì lấy chìa khóa ra mở cửa, rồi đẩy Hạ Lan Tịnh Đình vào nhà.
Vừa bước vào, cô đã giật mình hoảng hốt.
Dước gốc cây chuối tây to lớn, một bóng người lặng lẽ đứng đó.
Khuôn mặt anh ta hằn rõ vẻ suy sụp tinh thần, trên áo dính bụi bằm cùng vết rượu, ống quần nhăm nhúm, như thể vừa chen chúc trên tuyến tàu hỏa chật ních từ xa tới đây.
Kỳ lạ nhất là đôi đồng tử của anh ta.
Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhìn thấy Hạ Lan Tịnh Đình, đôi mắt nhất thời nheo lại thành một khe nhỏ.
“Chào, Tu Nhàn!”, Bì Bì vui mừng kêu lên một tiếng, “Anh đến khi nào vậy?”.
Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng biến mất. Sắc mặt Tu Nhàn rất đáng sợ, anh ta chẳng buồn quan tâm đến cô, chỉ nhìn chăm chăm vào Hạ Lan Tịnh Đình đang ngồi trên xe lăn, tiến từng bước về phía anh, giọng khàn khàn hỏi, “Hắn ta đang ở đâu?”.
Hạ Lan Tịnh Đình không trả lời, quay đầu dặn dò Bì Bì, “Anh và Tu Nhàn có chuyện cần bàn, Bì Bì, em sang thư phòng đợi anh”.
“Em không rời xa anh”, nhận ra sự nguy hiểm trong ngữ điệu của Tu Nhàn, cô không đi, mà cứ đứng im sau lưng anh.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Im lặng một lúc, đột nhiên Hạ Lan Tịnh Đình ngẩng đầu lên nói với Tu Nhàn, “Bây giờ cậu tới tìm hắn thì chẳng khác gì lấy trứng chọi với đá… Cậu không phải là đối thủ của hắn ta”.
“Hắn ta đang ở đâu?”, Tu Nhàn nói với sát khí đằng đằng, “Chẳng phải hắn ta bị thương rồi sao? Nói cho tôi biết hắn ta đang ở đâu, đây là cơ hội duy nhất của tôi!”.
“Cho dù hắn ta có bị thương thì cậu vẫn không phải là đối thủ của hắn ta”, Hạ Lan Tịnh Đình ho khẽ một tiếng, “Cậu không có cơ hội đâu”.
“Chuyện này không liên quan đến cậu!”
“Chuyện này hãy đợi tôi hồi phục lại sức khỏe đã rồi tính tiếp”, giọng điệu của Hạ Lan rất bình tĩnh, trong vẻ bình tĩnh còn mang theo cả uy nghiêm.
“Cậu hồi phục thì hắn cũng sẽ hồi phục. Chúng ta rất khó tìm thấy hắn ta. Bây giờ, nhân lúc hắn đang bị thương, không thể che giấu mùi của mình, cậu có thể nhanh chóng tìm được hắn ta. Hoặc là…”, anh ta tiếp tục tiến lại gần, “… cậu đã biết hắn ta đang trốn ở đâu rồi?”.
“Hắn ta ở ngay trong thành phố này.”
“Nơi nào của thành phố này?”, cơ thể Tu Nhàn khẽ nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt xe lăn, cơ thịt trên mặt run rẩy, như thể đã biến hình.
“Tôi không thể nói cho cậu biết, cậu hãy bình tĩnh một thời gian rồi chúng ta tính tiếp”, Hạ Lan Tịnh Đình ung dung đứng dậy, thờ ơ nói, “Tôi mệt rồi, muốn đi nghỉ. Cậu hãy về trước đi”.
Anh vịn vào Bì Bì, đi về phía phòng ngủ của mình.
Anh đi được vài bước, Tu Nhàn đột nhiên nói, “Hoặc là cậu nói cho tôi biết hắn ta đang ở đâu, hoặc là tôi sẽ nói cho cô ấy nghe lời nguyền đó”.
Hai từ “lời nguyền” như một mũi tên bắn trúng vào anh. Hạ Lan Tịnh Đình chợt dừng bước, hít sâu một hơi, rồi lạnh lùng nói, “Đừng quên cậu đã từng hứa với tôi…”.
Bì Bì nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông.
Sắc mặt Hạ Lan Tịnh Đình rất kỳ lạ, rõ ràng là đang che giấu điều gì đó, đồng thời ý định giết người cũng ẩn hiện nơi đáy mắt.
Tu Nhàn làm như không thấy gì, tiếp tục uy hiếp, “Tôi chỉ cần biết hắn ta đang ở đâu. Tôi sẽ tự đi tìm hắn ta, cho dù có hậu quả gì cũng không liên quan tới cậu”.
Trên đất có một sợi xích chó, vốn được buộc ở lan can bên hành lang. Bì Bì đột nhiên hỏi, “Chó của tôi đâu rồi?”.
“Tôi ăn thịt nó rồi.”
“Anh? Ăn thịt nó rồi?”, Bì Bì lùi ra sau một bước.
“Tôi vừa bước vào nhà thì nó xông ra. Cô gái, nếu như cô là tôi, thì cô sẽ làm gì?”
“Đây là chó của anh họ tôi…”, Bì Bì giận dữ.
“Bì Bì”, Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Em hãy tránh đi một chút, anh có lời muốn nói với Tu Nhàn”.
“Tránh đi cũng được”, Bì Bì nói giọng sắc bén, “Nhưng anh phải nói với em trước, lời nguyền gì? Là lời nguyền liên quan đến em sao? Anh muốn đích thân nói cho em biết hay là để Tu Nhàn nói cho em biết?”.
Hóa ra giữa hai người bọn họ còn có rất nhiều bí mật. Cô như ngừng thở để chờ đợi câu trả lời của anh.
Tu Nhàn khẽ hừ một tiếng, nhìn Hạ Lan, “Nói cho tôi biết hắn ta đang ở đâu, tôi sẽ lập tức rời đi ngay. Nếu không…”.
Hạ Lan Tịnh Đình cười lạnh, “Cậu đang uy hiếp tôi?”.
“Tôi phải trả thù!”
“Tôi không thể nói cho cậu biết bởi vì tôi không thể giương mắt nhìn cậu đi tìm cái chết.”
“Sao cậu biết tôi sẽ chết?”, anh ta hung dữ đá chân vào hành lang.
Bóng người nháng lên một cái, Hạ Lan Tịnh Đình liền vụt tới, bàn tay đặt vào yết hầu của Tu Nhàn, ấn đến chiếc cột bên hành lang. Tu Nhàn ra sức vùng vẫy, mặt giận dữ đến đỏ bừng, dường như không sao thở nổi.
“Này này, người một nhà đừng đánh nhau nữa”, Bì Bì vội vàng kéo anh ra.
Những ngón tay đang gấp khúc của Hạ Lan Tịnh Đình kêu “rắc” một tiếng, thả lỏng ra, rồi lạnh lùng nói, “Ngay đến tôi mà cậu còn không đối phó được, vậy thì sao có thể là đối thủ của hắn ta? Vết thương của hắn không nặng như tôi, thậm chí tôi còn phải trốn hắn”.
Cô gặp Tu Nhàn ở bên cạnh tủ lạnh.
Nhìn dáng vẻ thất thần, chán nản của anh ta, cô đành than khẽ, “Anh có muốn ăn chút gì không? Ở đây có ít bánh chẻo đông lạnh”.
Anh ta lắc đầu, trên cổ trắng ngần còn hằn vết ngón tay của Hạ Lan Tịnh Đình.
Bì Bì thầm thở dài trong lòng, tộc hồ ly này cũng chẳng khác gì dân xã hội đen cả, động một chút là đánh nhau, lại còn đánh giáp lá cà nữa chứ.
Cô đi thẳng đến lấy một chai coca, mở nắp rồi ngửa đầu uống một ngụm lớn.
“Cô không yêu anh ấy”, Tu Nhàn đột nhiên lên tiếng.
Cô bỗng ngẩn người, khuôn mặt trắng bệch, quay lại, “Chuyện này không liên quan đến anh”.
“Nếu như cô thật sự yêu anh ấy, tôi rất sẵn lòng làm phẫu thuật giúp cô”, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói, “Tôi đảm bảo cô sẽ được chết một cách thoải mái, không chút đau khổ nào hết”.
Cô đột nhiên nở nụ cười.
Tu Nhàn quay đầu, nhìn cô không chớp mắt, “Cô cười gì?”.
“Cho dù tôi có yêu Hạ Lan hay không, bất cứ ai cũng không có quyền bắt tôi phải dễ dàng giao mạng sống của mình ra như thế. Anh không thể, Hạ Lan lại càng không.”
“Nói như vậy có nghĩa là cô định giương mắt nhìn Hạ Lan chết sao?”
Câu nói đã đi vào vấn đề quan trọng.
Trái tim cô đập thình thịch, như thể bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt.
“Anh ấy nói”, cô liếm môi, dường như đến chính bản thân cũng không dám tin vào điều sắp nói, “Anh ấy sẽ khỏe lại”.
“Anh ấy không thể khỏe lại được. Khi ở Siberia, anh ấy đã từng giao đấu một trận với Triệu Tùng. Quay về tìm cô, cô lại bắt anh ấy cứu người. Anh ấy không phải là Thượng đế, một người bị bệnh tim sắp chết, cho dù có là Thượng đế cũng chẳng có cách nào cứu được. Anh ấy chỉ có thể lấy chân nguyên của mình ra đổi lấy mạng cho người ta. Bây giờ, nguyên khí còn sót lại của anh ấy thậm chí không thắng được một hồ tiên mới tu luyện năm trăm năm. Triệu Tùng ẩn nấp khắp nơi. Cô có biết bị thương do thiên hồ cắn có hậu quả thế nào không? Chắc chắn trên người anh ấy có một lỗ sâu, đúng không?”
Mồ hôi lạnh toát ra đầy người, Bì Bì gật đầu.
“Nếu như không giúp cô chữa bệnh cho tên bệnh nhân không còn sống được bao lâu kia, chỉ trong ba ngày lỗ sâu đó sẽ liền lại. Bây giờ ba năm còn khó nói, trừ khi cô chịu giúp anh ấy”, một lần nữa Tu Nhàn nhìn chằm chằm vào cô, “Lẽ nào cô thật sự tin rằng phải mất tới ba năm Triệu Tùng mới tìm thấy anh ấy sao?”.
Ánh mắt anh ta đầy áp lực, Bì Bì nói, “Tôi tình nguyện cho anh ấy hai phần ba lá gan của mình, tôi đã nói với anh ấy nhưng anh ấy không đồng ý”.
“Không phải hai phần ba, mà là toàn bộ. Làm việc tốt thì phải làm cho trót, tiễn Phật phải tiễn tới tận Tây phương”, anh ta từng bước tiến lại gần, “Yêu cầu này nghe có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng nếu cô thực sự biết về nguyên nhân và kết quả trong đó, cô sẽ phải cảm ơn tôi. Thật đó, tôi thật sự đang giúp cô”.
“Nói tôi nghe xem, là nguyên nhân và kết quả gì?”, Bì Bì không hề giận dữ mà ngược lại còn cười, “Cứ cho là tôi muốn chết thật, thì cũng phải để một con ma hiểu rõ mọi chuyện chứ, đúng không?”.
Tiện tay với một quả táo trên bệ bếp, Tu Nhàn chậm rãi ăn, “Hạ Lan không cho tôi nói, nhưng cô là người thông minh, cô có thể đoán…”.
Nghĩ một lúc, Bì Bì nói, “Nói như vậy là trên người tôi có một lời nguyền của ai đó”.
Đôi mắt Tu Nhàn chớp chớp mấy cái.
“Ví dụ như, nguyền rủa tôi mãi mãi không yêu Hạ Lan Tịnh Đình”, cô nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Điều này không thể”.
“Điều này có thể. Cô không yêu anh ấy, bởi vì cô không bằng lòng chết vì anh ấy.”
Cô cũng không nhẫn nại thêm được nữa, cất cao giọng, “Tu Nhàn, chúng ta phải nói rõ một chuyện trước đã: Động cơ của anh rõ ràng quá đi mất. Anh muốn báo thù, cho nên cần có Hạ Lan Tịnh Đình, để anh ấy có thể giúp anh, anh khuyên tôi nên cống hiến lá gan của mình, như thế vết thương của anh ấy sẽ khỏi ngay lập tức, anh sẽ có nhiều phần thắng hơn. Tôi hoàn toàn hiểu logic của anh, nhưng tôi muốn anh hiểu ba điều sao”.
Hàng lông mày của Tu Nhàn khẽ nhướng lên.
“Thứ nhất, tôi không phải là kẻ ngốc, tôi sẽ không vì bất cứ ai mà chết một cách dễ dàng như thế. Thứ hai, Hạ Lan Tịnh Đình sẽ không cần bất cứ thứ gì trên người tôi cả: trước đây không cần, bây giờ không cần và tương lai cũng mãi mãi không cần. Thứ ba, anh muốn thuyết phục một người tìm đến cái chết, anh phải khiến người đó tin vào lý do anh đưa ra. Anh thật ngốc nghếch, động cơ của anh cũng thật hèn nhát. Cứ cho là tôi bằng lòng phối hợp với anh, thì cũng xin anh đừng hơi một chút là nói đến đạo đức này đạo đức kia giống như bà cụ nhà bên cạnh như thế…”
Tu Nhàn chẳng buồn để ý đến lời cô, liền cắt ngang, “Cô đã từng nghe nói đến Tống Di?”.
“Kiếp trước của tôi?”
Anh ta gật đầu, “Cô ấy chết trong một vụ hỏa hoạn”.
“Không đúng, Hạ Lan nói với tôi là cô ấy bị chết đuối.”
“Đó không phải là sự thật. Hạ Lan không muốn để cô biết cô ấy chết thảm như thế nào. Hôm đó mất điện, có người đi ngủ quên không thổi nến. Tòa nhà cô ấy ở liền bốc cháy, cô ấy bị thiêu sống cho đến chết”, anh nói, “Năm đó cô ấy mới hai mươi hai tuổi”.
“Đó là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Kiếp trước của Tống Di là Tần Lộ, cô ấy chết trong vụ tai nạn xe cộ, hai mươi ba tuổi. Không phải do lái xe không cẩn thận, mà là khi dừng đèn đỏ ở một lối qua đường bị một chiếc xe tải phóng nhanh đâm vào, người đứt làm đôi.”
Sắc mặt cô mỗi lúc một trắng bệch.
Anh ta tiếp tục nói, “Kiếp trước của Tần Lộ là Điền Uyển Đình. Có một lần cô ấy đi dạo dưới mưa cùng Hạ Lan. Trên trời bỗng lóe chớp, rồi cô ấy bị sét đánh trúng. Năm đó cô ấy mới vừa hai mươi tuổi, quen biết Hạ Lan chưa đầy hai tháng. Cô có muốn nghe thêm ví dụ khác nữa không?”.
Cả người cô toát mồ hôi, không nói một lời nào.
“Theo như tôi biết, tất cả các kiếp trước của cô đều chết rất thê thảm, rất ly kỳ, trước khi chết đều chưa vượt quá hai mươi lăm tuổi. Cô Quan, cô cho rằng cô sẽ may mắn hơn họ sao? Hoặc là, cô sẽ ghi được kỷ lục sống lâu hơn một chút?”
Giọng nói của cô bất giác run rẩy, “Những điều anh nói đều là sự thật chứ?”.
Anh ta thở dài một hơi, tránh đi ánh mắt cô, “Bố muốn dạy dỗ con, đương nhiên có rất nhiều cách. Nhưng giữa bố con mà có mối thâm thù đại hận như vậy, thì thật hiếm thấy”.
“Là bố của Hạ Lan đặt lời nguyền trên người Thẩm Tuệ Nhan ư? Nguyền rủa tất cả những kiếp sau của cô ấy đều phải chết trẻ, chết oan chết uổng sao? Tại sao ông ấy lại làm như vậy!”
“Tôi không biết, cũng chẳng ai biết cả. Có thể ông ấy hận Hạ Lan chỉ vì một người con gái mà dám chống lại cả bố mình. Cũng có thể ông ấy chỉ muốn xem ý chí của Hạ Lan kiên cường được đến đâu, tình yêu dành cho người con gái này rốt cuộc sâu đậm đến mức nào”, anh ta nhìn quả táo trong tay mình, “Nếu như để tôi làm phẫu thuật giúp cô, mặc dù cũng là chết trẻ, nhưng ít nhất cô cũng được chết một cách thoải mái, không một chút đau đớn nào. Cô nói xem, tôi làm như vậy có phải là đang giúp cô không? Có phải là một mũi tên trúng hai đích không?”.
Anhta ném đi ném lại quả táo trên tay như thể đang ném một quả bóng rổ, chờ đợi câu trả lời của cô.
Bì Bì chán nản ngồi xuống.
Bỗng dưng cô quên mất là mình sinh vào năm nào, năm nay bao nhiêu tuổi, nghĩ mãi mà cô vẫn không thể nhớ ra được. Nhà Bì Bì không có thói quen tổ chức sinh nhật, cho nên mỗi lần cần làm giấy tờ gì đó, cô đều hỏi bố mình, “Bố, bố sinh năm nào vậy?”, rồi hỏi mẹ, “Mẹ, sinh nhật của mẹ vào ngày nào?”.
Một con số bất chợt lóe lên trong đầu, cô đột nhiên ý thức được rằng cho dù là tuổi mụ hay tuổi thật, năm nay cô cũng đã qua tuổi hai mươi ba rồi.
Thế là, Bì Bì nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn của mình: Hoặc là, cô tin vào lời nguyền này, nghĩa là tin bản thân chỉ có thể sống nhiều nhất là hai năm nữa thôi; hoặc là cô không tin vào lời nguyền này, như vậy ít nhất cô còn có một tương lai, cho dù là một tương lai nằm trong dấu ngoặc kép.
Thậm chí cô không muốn tin trên thế giới này tồn tại hò tiên, hoặc con người còn có kiếp sau.
“Anh nói…”, cô lại mở chai coca, ngẩng đầu uống, “Có khi nào Hạ Lan tìm sai người không? Dựa vào cái gì mà anh ấy dám khẳng định những người anh ấy tìm thấy đều là kiếp sau của Tuệ Nhan?”.
“Linh hồn có mùi vị”, Tu Nhàn nói, “Khi kiếp sau của một người cô đã từng yêu đi qua cô, cô sẽ phát hiện ra người đó. Hơn nữa, trên người cô vẫn còn ký ức. Cô đã từng chết vì anh ấy, nên mỗi khi cô gặp lại anh ấy, sẽ nảy sinh ý định bài xích rõ rệt, nhắc nhở cô không được tiếp cận người này”.
Linh hồn có mùi vị! Đây là lần thứ hai cô nghe thấy câu nói này.
Cô không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên khi gặp Hạ Lan Tịnh Đình. Hôm đó cô đã bị nôn rất dữ dội. Lẽ nào thật sự cơ thể cô vẫn còn ký ức, thật sự có ý bài xích cái vị hồ tiên đã làm phiền cô trong mấy trăm năm qua?
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cười khổ, “Tu Nhàn, anh ở nơi xa như vậy tới đây chính là để nói cho tôi nghe câu chuyện này sao? Nói cho tôi biets những việc xảy ra với kiếp trước của tôi? Là một người bạn của Hạ Lan, tại sao anh không khuyên anh ấy từ bỏ việc đi tìm tôi? Để chúng tôi tương cứu trong lúc hoạn nạn chi bằng mãi mãi quên nhau đi thì hơn”.
“Sao tôi lại chưa khuyên anh ấy chứ? Ngay từ ngày đầu tiên biết chuyện này, tôi và Khoan Vĩnh đã bắt đầu khuyên nhủ anh ấy. Anh ấy làm như vậy vừa sai lầm vừa chẳng được kết quả gì, chỉ làm tăng thêm mối thù hận và nỗi thống khổ của bản thân mà thôi. Anh ấy đã từng dựa vào chất gây nghiện để làm tê liệt bản thân, anh ấy đã từng cứa từng nhát dao vào cổ tay mình để tự sát. Anh ấy vượt đèo lội suối để kiếm tìm cô, anh ấy điên cuồng trong việc báo thù bố mình… Cô không thể tưởng tượng được anh ấy đã phải sống một cuộc sống như thế nào trong suốt những năm qua. Cô biến mất hết lần này đến lần khác, anh ấy cứ kiếm tìm hết lần này đến lần khác. Anh ấy mưu tính làm thế nào để tiếp cận cô, tìm cơ hội làm quen với cô. Anh ấy không biết cô sẽ biến mất vào ngày nào, chỉ có thể gửi gắm niềm hy vọng vào việc sớm tìm thấy cô, để đảm bảo cô sống hạnh phúc trước khi rời khỏi thế giới này trong khả năng cho phép của anh ấy. Sau đó hết lần này tới lần khác anh ấy nhận được tin cô đột nhiên qua đời. Anh ấy tự tay chôn cất cho cô, đắp cho cô miếng đất cuối cùng trên mộ, phủi bụi trên tay đi, anh ấy lại bắt đầu một hành trình tiếp theo… lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, không bao giờ ngơi nghỉ. Cô không cho rằng cô nên giúp anh ấy kết thúc chuỗi hành động hoang đường này hay sao? Cô không cho rằng trong cuộc đời dài đằng đẵng của anh ấy nên có một phong cảnh khác, một ý nghĩa khác hay sao?”
Bì Bì nhìn Tu Nhàn, thấy anh ta nói đến mức ngực phập phồng như thủy triều, hồi lâu cô không lên tiếng, mãi đến cuối cùng mới hỏi, “Anh muốn tôi kết thúc chuyện này? Vậy anh nói xem, kết thúc như thế nào? Bây giờ tôi lập tức chết đi là có thể kết thúc được hay sao? Lời nguyền này sẽ được giải sao?”.
“Muốn giải lời nguyền chỉ có hai cách: Thứ nhất, người lập nên lời nguyền đó không còn nữa, thì lời ngyền tự nhiên sẽ được giải; thứ hai, cô chấp nhận yêu cầu của người đưa ra lời nguyền, lời nguyền cũng sẽ tự nhiên biến mất.”
“Yêu cầu? Yêu cầu gì?”
“Chỉ cần Hạ Lan Tịnh Đình dùng lá gan của cô, toàn bộ lá gan, không những anh ấy có hy vọng hồi phục thị lực, mà anh ấy còn không thể tìm thấy cô ở các kiếp sau nữa. Không tìm thấy cô, năm tháng qua đi, dần dần anh ấy sẽ quên và bắt đầu một cuộc sống mới… Cô không cho rằng đây là một kết cục tốt đẹp hay sao?”
“Vậy còn tôi thì sao? Cứ cho rằng anh ấy không tìm thấy tôi nữa, nhưng tôi vẫn sẽ chết một cách oan uổng trước hai mươi lăm tuổi sao?”
“Đúng thế. Ngài Thanh Mộc cho rằng đây là báo ứng mà cô phải chịu. Trừ khi ông ấy chết, chân nguyên trên cơ thể hoàn toàn không còn nữa, thì lời nguyền này mới có thể hoàn toàn được giải.”
“Cho nên sự sống chết của tôi ở kiếp sau sẽ không còn liên quan tới các anh nữa”, cô bỗng nhiên cảm thấy hài hước một cách vô lý.
“Người và hồ ly khác biệt, ai cũng có thiên mệnh của riêng mình.”
“Xin lỗi, tôi phải vào nhà vệ sinh một lát”, cô nói.
Anh ta liền chặn cô lại, “Cô định khi nào sẽ tiến hành làm phẫu thuật?”.
“Ồ”, thấy anh ta vẫn đang tung quả táo, cô liền cướp lại quả táo đó, “Tôi nói muốn làm phẫu thuật khi nào? Không, tôi không dâng hiến lá gan của mình đâu!”.
“Mỗi một kiếp sau của Tuệ Nhan đều ích kỷ hơn cô ấy, đến đời cô là ở mức độ cao nhất.”
Bì Bì nhìn thẳng vào Tu Nhàn, ánh mắt long lanh, “Không phải tuổi trẻ của anh, không phải tình yêu của anh, cũng không phải vận mệnh của anh. Tu Nhàn, dựa vào cái gì mà anh phán đoán tôi, dựa vào cái gì mà anh nói tôi ích kỷ?”.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cô đi thẳng tới phòng ngủ của Hạ Lan Tịnh Đình.
Anh đang chìm sâu trong giấc ngủ an lành. Dường như rất đau, cả người anh cuộn lại thành một khối.
Trên chiếc bàn cạnh giường có đặt cuộn băng gạc. Có lẽ sợ cô nhìn thấy vết thương đáng sợ kia, nên anh đã tự lần mò thay thuốc.
Cô ngồi xuống, nắm lấy tay anh.
Có thể là do bản năng của động vật, thông thường Hạ Lan Tịnh Đình vô cùng cảnh giác. Ban đêm có bất cứ tiếng động lạ, anh sẽ ngay lập tức bật dậy, đi kiểm tra xung quanh. Vậy mà bây giờ Bì Bì đột nhiên đi vào phòng nắm tay anh, như thể nhặt một nhành cây trên đất vậy, nhưng anh vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Hơi thở của anh rất nóng, lồng ngực cũng hầm hập. Cô đi vào nhà bếp lấy đá, phát hiện không biết Tu Nhàn đã rời đi từ khi nào rồi.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Hạ Lan Tịnh Đình vẫn đang chìm trong giấc nồng. Bì Bì đi dọn dẹp vườn hoa. Cô quét gọn những cành cây nằm ngổn ngang trên đất sang một bên, sau đó ngồi xuống ghế đá suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Tô My.
Điện thoại rất nhanh chóng được kết nối.
Cô nói cho Tô My biết chuyện Hạ Lan Tịnh Đình bị thương, rồi hỏi Tô My xem có cách gì không, đầu bên kia trả lời, “Bì Bì, em phải đi tìm Thiên Hoa, Thiên Hoa có thể giúp anh ấy”.
Bì Bì vội vàng hỏi, “Giúp như thế nào?”.
“Chuyện giữa hồ ly tinh với nhau, Bì Bì, em không nên hỏi thì hơn.”
“Vậy được, chị cho em số điện thoại của Thiên Hoa, em sẽ lập tức nhờ cô ấy đến.”
Đầu bên kia chần chừ một lúc mới nói, “Thiên Hoa không có điện thoại. Chác rất ít khi Hạ Lan nhắc đến cô ấy trước mặt em hả?”.
Bì Bì ngẩn người, “Vâng, chẳng nhắc gì đến cả”.
“Thiên Hoa là một hồ ly rất kỳ lạ, không ai đoán ra được trong lòng cô ấy nghĩ gì. Cô ấy là hồ ly lưỡng thê duy nhất trong tộc hồ ly.”
“Lưỡng thê?”, Bì Bì bỗng nghĩ đến những động vật lưỡng thê.
“Phần lớn thời gian cô ấy sống trong vườn bách thú. Khi nào muốn ra ngoài chơi hoặc đi giải khuây, cô ấy mới biến thành hình người. Nếu muốn tìm cô ấy, em chỉ còn cách tự đi thôi, đi vào buổi tối. Cô ấy không dễ bắt chuyện lắm đâu.”
“Vậy cô ấy có đồng ý đến đây cùng em không?”, cô có chút lo lắng trong lòng.
“Đương nhiên em phải tặng cô ấy một vài món đồ”, Tô My nói, “Đừng nói cho cô ấy biết là em tặng, mà hãy nói là Hạ Lan tặng”.
“Cần tặng những vật gì?”
“Đai áo, cây nến, thỏi son, chiếc nhẫn và chiếc gối, phải là loại tốt đó.”
Ngắt điện thoại, cô liền chạy về phòng. Cô tìm một chiếc áo ngủ của Hạ Lan Tịnh Đình treo trong tủ quần áo của anh, rồi rút đai áo trên đó ra. Cây nến và chiếc gối cô đã có sẵn. Son trong cửa hàng dưới chân núi có bán, chỉ có chiếc nhẫn là cô nhất thời chưa tìm thấy được. Bì Bì bất chấp tất cả, bèn tháo chiếc nhẫn vàng bà tặng mình ra.
¬Bì Bì ở lại ngôi nhà trên đường Nhàn Đình chăm sóc Hạ Lan Tịnh Đình hai ngày. Tình hình của anh chẳng khá hơn chút nào, vết thương trên đùi và cánh tay dần dần khép lại, nhưng lỗ sâu trên eo thì vẫn không ngừng chảy máu, cho dù làm cách nào cũng không sao cầm lại được. Khuôn mặt Hạ Lan Tịnh Đình ngày càng trắng bệch, như người mắc chứng bạch tạng, những đường gân xanh trên mặt nổi lên rõ ràng. Đồng thời trái tim anh cũng đập rất nhanh, nhanh gấp ba lần so với ngày thường.
Dương khí, dương khí, Bì Bì nói với chính bản thân mình, Hạ Lan Tịnh Đình cần dương khí!
Sáng ngày hôm sau cô đi ra ngoài mua chiếc xe lăn, sau đó bắt taxi đưa Hạ Lan Tịnh Đình đến ga tàu hỏa, ngồi “tu luyện” cùng anh suốt bốn tiếng đồng hồ trong phòng chờ huyên náo tiếng người của nhà ga. Buổi chiều hai người tới sân vận động xem hết giải đấu bóng rổ hạng A rồi tới giải đấu bóng rổ nam. Tối đến họ trà trộn vào đám người xem buổi biểu diễn nhạc Rock rồi tới vũ trường nhảy disco. Tóm lại, cứ nơi công cộng nào đông người mà cô nghĩ ra được là cô liền đưa anh tới đó. Thế nhưng Hạ Lan Tịnh Đình vẫn không lấy lại được tinh thần, chẳng buồn nói chuyện, phần lớn thời gian là hôn mê trên xe lăn.
Hôm sau nữa là ngày lễ Văn hóa của địa phương, tổ chức đoàn diễu hành rất long trọng. Bì Bì đẩy Hạ Lan, cắm chiếc cờ đỏ tuyên truyền, theo đoàn diễu hành đi từ đầu đến cuối buổi. Trên đường đi, cô không ngừng tự hỏi, còn có nơi nào đông người nữa, còn có nơi nào đông người nữa… Cô chỉ hận thời gian không thể quay trở lại thời Cách mạng Văn hóa, khi ấy dương khí của đội Hồng vệ binh chắc chắn là rất nhiều. Nghĩ như vậy, cô bất chợt nảy ra một ý, là đưa anh tới căng tin của một trường đại học nào đó trong thành phố C.
Đúng vào giờ ăn cơm trưa, số người đến căng tin vô cùng đông đúc, ồn ào như tiếng thủy triều dâng. Thế nhưng sinh viên ăn cơm rất nhanh, chưa đến hai tiếng đồng hồ mà cả căng tin rộng lớn thế đã chẳng còn bóng ai. Quay đầu nhìn Hạ Lan Tịnh Đình đang ngồi trên xe lăn, đầu anh nghiêng về một bên, rõ ràng là không có hiệu quả gì, anh vẫn chìm trong trạng thái hôn mê.
Đi qua một bệnh viện, Bì Bì vào mua chút băng gạc và thuốc tiêu viêm. Cô cảm thấy rất đói bèn mua mấy cái bánh bao bên đường, rồi ngồi xuống bồn hoa vệ đường ăn từng miếng lớn.
“Hạ Lan”, cô khẽ đẩy người anh, anh liền tỉnh lại.
“Nếu cứ tiếp tục thế này, vết thương của anh không liền lại được, liệu anh có chết không?”
Anh cúi đầu, tiếp tục mơ màng, “Không đâu”.
“Anh nói dối em, nhìn mặt anh trắng như tờ giấy vậy.”
“Ừm…”
“Hôm qua tắm trăng cả một tối mà cũng không thấy đỡ gì cả.”
“Đừng sốt ruột…”
“Chắc chắn sẽ có cách nhanh hơn”, cô nói, “Em có một người bạn quen biết rất nhiều. Hay em đi hỏi cậu ấy em có quen ai là bác sĩ ngoại khoa không. Anh có biết lá gan có khả năng tái sinh không? Em nghĩ… nếu như cắt một phần gan của em cho anh, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Trên mạng nói, một lá gan khỏe mạnh cho dù cắt bỏ đi hai phần ba thì vẫn có thể trở về được nguyên trạng…”.
Chưa nói xong, bàn tay Hạ Lan Tịnh Đình đã đưa ra, bóp cổ cô.
“A…”
“Bì Bì, đưa tai lại gần anh, anh có chuyện muốn nói với em.”
Nuốt vội miếng bánh bao cuối cùng, cô cúi đầu xuống gần anh.
“Em không được nhắc lại cái ý nghĩ ngốc nghếch này một lần nữa, nếu không anh sẽ biến mất, để em không bao giờ tìm thấy anh được nữa”, anh bỏ kính đen xuống, đôi đồng tử trống rỗng nhìn cô chằm chằm.
Cô bỗng sợ hãi trước điệu bộ nổi giận đùng đùng của anh.
Anh giữ chặt lấy mặt cô, để trán cô chạm vào trán mình, nói từng từ một, “Em-nghe-rõ-chưa?”.
“Nghe… nghe rõ rồi”, đôi mắt cô đỏ hoe, “Nhưng, anh bị thương đã hai tuần rồi, vì sao trông anh vẫn yếu như thế, chẳng có chút chuyển biến gì cả?”, cô nhìn đám người đi đi lại lại trước cửa bệnh viện, không biết phải làm sao, “Em thật sự rất lo lắng cho anh, thật đấy!”.
“Chẳng phải em vẫn luôn chăm sóc cho anh đó sao? Anh sẽ khỏi thôi”, anh nói khẽ.
Hoàng hôn buông xuống, hai người trở về đường Nhàn Đình. Anh tài xế giúp Bì Bì đỡ Hạ Lan Tịnh Đình xuống xe. Vết thương của anh vẫn cứ chảy máu, một vài giọt nhỏ xuống bậc thang sạch sẽ. Cả quãng đường, anh chỉ cắn chặt răng, không nói một tiếng nào.
Anh tài xế rời đi, Bì Bì lấy chìa khóa ra mở cửa, rồi đẩy Hạ Lan Tịnh Đình vào nhà.
Vừa bước vào, cô đã giật mình hoảng hốt.
Dước gốc cây chuối tây to lớn, một bóng người lặng lẽ đứng đó.
Khuôn mặt anh ta hằn rõ vẻ suy sụp tinh thần, trên áo dính bụi bằm cùng vết rượu, ống quần nhăm nhúm, như thể vừa chen chúc trên tuyến tàu hỏa chật ních từ xa tới đây.
Kỳ lạ nhất là đôi đồng tử của anh ta.
Anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhìn thấy Hạ Lan Tịnh Đình, đôi mắt nhất thời nheo lại thành một khe nhỏ.
“Chào, Tu Nhàn!”, Bì Bì vui mừng kêu lên một tiếng, “Anh đến khi nào vậy?”.
Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng biến mất. Sắc mặt Tu Nhàn rất đáng sợ, anh ta chẳng buồn quan tâm đến cô, chỉ nhìn chăm chăm vào Hạ Lan Tịnh Đình đang ngồi trên xe lăn, tiến từng bước về phía anh, giọng khàn khàn hỏi, “Hắn ta đang ở đâu?”.
Hạ Lan Tịnh Đình không trả lời, quay đầu dặn dò Bì Bì, “Anh và Tu Nhàn có chuyện cần bàn, Bì Bì, em sang thư phòng đợi anh”.
“Em không rời xa anh”, nhận ra sự nguy hiểm trong ngữ điệu của Tu Nhàn, cô không đi, mà cứ đứng im sau lưng anh.
Bầu không khí trở nên căng thẳng.
Im lặng một lúc, đột nhiên Hạ Lan Tịnh Đình ngẩng đầu lên nói với Tu Nhàn, “Bây giờ cậu tới tìm hắn thì chẳng khác gì lấy trứng chọi với đá… Cậu không phải là đối thủ của hắn ta”.
“Hắn ta đang ở đâu?”, Tu Nhàn nói với sát khí đằng đằng, “Chẳng phải hắn ta bị thương rồi sao? Nói cho tôi biết hắn ta đang ở đâu, đây là cơ hội duy nhất của tôi!”.
“Cho dù hắn ta có bị thương thì cậu vẫn không phải là đối thủ của hắn ta”, Hạ Lan Tịnh Đình ho khẽ một tiếng, “Cậu không có cơ hội đâu”.
“Chuyện này không liên quan đến cậu!”
“Chuyện này hãy đợi tôi hồi phục lại sức khỏe đã rồi tính tiếp”, giọng điệu của Hạ Lan rất bình tĩnh, trong vẻ bình tĩnh còn mang theo cả uy nghiêm.
“Cậu hồi phục thì hắn cũng sẽ hồi phục. Chúng ta rất khó tìm thấy hắn ta. Bây giờ, nhân lúc hắn đang bị thương, không thể che giấu mùi của mình, cậu có thể nhanh chóng tìm được hắn ta. Hoặc là…”, anh ta tiếp tục tiến lại gần, “… cậu đã biết hắn ta đang trốn ở đâu rồi?”.
“Hắn ta ở ngay trong thành phố này.”
“Nơi nào của thành phố này?”, cơ thể Tu Nhàn khẽ nghiêng về phía trước, hai tay nắm chặt xe lăn, cơ thịt trên mặt run rẩy, như thể đã biến hình.
“Tôi không thể nói cho cậu biết, cậu hãy bình tĩnh một thời gian rồi chúng ta tính tiếp”, Hạ Lan Tịnh Đình ung dung đứng dậy, thờ ơ nói, “Tôi mệt rồi, muốn đi nghỉ. Cậu hãy về trước đi”.
Anh vịn vào Bì Bì, đi về phía phòng ngủ của mình.
Anh đi được vài bước, Tu Nhàn đột nhiên nói, “Hoặc là cậu nói cho tôi biết hắn ta đang ở đâu, hoặc là tôi sẽ nói cho cô ấy nghe lời nguyền đó”.
Hai từ “lời nguyền” như một mũi tên bắn trúng vào anh. Hạ Lan Tịnh Đình chợt dừng bước, hít sâu một hơi, rồi lạnh lùng nói, “Đừng quên cậu đã từng hứa với tôi…”.
Bì Bì nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông.
Sắc mặt Hạ Lan Tịnh Đình rất kỳ lạ, rõ ràng là đang che giấu điều gì đó, đồng thời ý định giết người cũng ẩn hiện nơi đáy mắt.
Tu Nhàn làm như không thấy gì, tiếp tục uy hiếp, “Tôi chỉ cần biết hắn ta đang ở đâu. Tôi sẽ tự đi tìm hắn ta, cho dù có hậu quả gì cũng không liên quan tới cậu”.
Trên đất có một sợi xích chó, vốn được buộc ở lan can bên hành lang. Bì Bì đột nhiên hỏi, “Chó của tôi đâu rồi?”.
“Tôi ăn thịt nó rồi.”
“Anh? Ăn thịt nó rồi?”, Bì Bì lùi ra sau một bước.
“Tôi vừa bước vào nhà thì nó xông ra. Cô gái, nếu như cô là tôi, thì cô sẽ làm gì?”
“Đây là chó của anh họ tôi…”, Bì Bì giận dữ.
“Bì Bì”, Hạ Lan Tịnh Đình nói, “Em hãy tránh đi một chút, anh có lời muốn nói với Tu Nhàn”.
“Tránh đi cũng được”, Bì Bì nói giọng sắc bén, “Nhưng anh phải nói với em trước, lời nguyền gì? Là lời nguyền liên quan đến em sao? Anh muốn đích thân nói cho em biết hay là để Tu Nhàn nói cho em biết?”.
Hóa ra giữa hai người bọn họ còn có rất nhiều bí mật. Cô như ngừng thở để chờ đợi câu trả lời của anh.
Tu Nhàn khẽ hừ một tiếng, nhìn Hạ Lan, “Nói cho tôi biết hắn ta đang ở đâu, tôi sẽ lập tức rời đi ngay. Nếu không…”.
Hạ Lan Tịnh Đình cười lạnh, “Cậu đang uy hiếp tôi?”.
“Tôi phải trả thù!”
“Tôi không thể nói cho cậu biết bởi vì tôi không thể giương mắt nhìn cậu đi tìm cái chết.”
“Sao cậu biết tôi sẽ chết?”, anh ta hung dữ đá chân vào hành lang.
Bóng người nháng lên một cái, Hạ Lan Tịnh Đình liền vụt tới, bàn tay đặt vào yết hầu của Tu Nhàn, ấn đến chiếc cột bên hành lang. Tu Nhàn ra sức vùng vẫy, mặt giận dữ đến đỏ bừng, dường như không sao thở nổi.
“Này này, người một nhà đừng đánh nhau nữa”, Bì Bì vội vàng kéo anh ra.
Những ngón tay đang gấp khúc của Hạ Lan Tịnh Đình kêu “rắc” một tiếng, thả lỏng ra, rồi lạnh lùng nói, “Ngay đến tôi mà cậu còn không đối phó được, vậy thì sao có thể là đối thủ của hắn ta? Vết thương của hắn không nặng như tôi, thậm chí tôi còn phải trốn hắn”.
Cô gặp Tu Nhàn ở bên cạnh tủ lạnh.
Nhìn dáng vẻ thất thần, chán nản của anh ta, cô đành than khẽ, “Anh có muốn ăn chút gì không? Ở đây có ít bánh chẻo đông lạnh”.
Anh ta lắc đầu, trên cổ trắng ngần còn hằn vết ngón tay của Hạ Lan Tịnh Đình.
Bì Bì thầm thở dài trong lòng, tộc hồ ly này cũng chẳng khác gì dân xã hội đen cả, động một chút là đánh nhau, lại còn đánh giáp lá cà nữa chứ.
Cô đi thẳng đến lấy một chai coca, mở nắp rồi ngửa đầu uống một ngụm lớn.
“Cô không yêu anh ấy”, Tu Nhàn đột nhiên lên tiếng.
Cô bỗng ngẩn người, khuôn mặt trắng bệch, quay lại, “Chuyện này không liên quan đến anh”.
“Nếu như cô thật sự yêu anh ấy, tôi rất sẵn lòng làm phẫu thuật giúp cô”, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững nói, “Tôi đảm bảo cô sẽ được chết một cách thoải mái, không chút đau khổ nào hết”.
Cô đột nhiên nở nụ cười.
Tu Nhàn quay đầu, nhìn cô không chớp mắt, “Cô cười gì?”.
“Cho dù tôi có yêu Hạ Lan hay không, bất cứ ai cũng không có quyền bắt tôi phải dễ dàng giao mạng sống của mình ra như thế. Anh không thể, Hạ Lan lại càng không.”
“Nói như vậy có nghĩa là cô định giương mắt nhìn Hạ Lan chết sao?”
Câu nói đã đi vào vấn đề quan trọng.
Trái tim cô đập thình thịch, như thể bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt.
“Anh ấy nói”, cô liếm môi, dường như đến chính bản thân cũng không dám tin vào điều sắp nói, “Anh ấy sẽ khỏe lại”.
“Anh ấy không thể khỏe lại được. Khi ở Siberia, anh ấy đã từng giao đấu một trận với Triệu Tùng. Quay về tìm cô, cô lại bắt anh ấy cứu người. Anh ấy không phải là Thượng đế, một người bị bệnh tim sắp chết, cho dù có là Thượng đế cũng chẳng có cách nào cứu được. Anh ấy chỉ có thể lấy chân nguyên của mình ra đổi lấy mạng cho người ta. Bây giờ, nguyên khí còn sót lại của anh ấy thậm chí không thắng được một hồ tiên mới tu luyện năm trăm năm. Triệu Tùng ẩn nấp khắp nơi. Cô có biết bị thương do thiên hồ cắn có hậu quả thế nào không? Chắc chắn trên người anh ấy có một lỗ sâu, đúng không?”
Mồ hôi lạnh toát ra đầy người, Bì Bì gật đầu.
“Nếu như không giúp cô chữa bệnh cho tên bệnh nhân không còn sống được bao lâu kia, chỉ trong ba ngày lỗ sâu đó sẽ liền lại. Bây giờ ba năm còn khó nói, trừ khi cô chịu giúp anh ấy”, một lần nữa Tu Nhàn nhìn chằm chằm vào cô, “Lẽ nào cô thật sự tin rằng phải mất tới ba năm Triệu Tùng mới tìm thấy anh ấy sao?”.
Ánh mắt anh ta đầy áp lực, Bì Bì nói, “Tôi tình nguyện cho anh ấy hai phần ba lá gan của mình, tôi đã nói với anh ấy nhưng anh ấy không đồng ý”.
“Không phải hai phần ba, mà là toàn bộ. Làm việc tốt thì phải làm cho trót, tiễn Phật phải tiễn tới tận Tây phương”, anh ta từng bước tiến lại gần, “Yêu cầu này nghe có vẻ rất tàn nhẫn, nhưng nếu cô thực sự biết về nguyên nhân và kết quả trong đó, cô sẽ phải cảm ơn tôi. Thật đó, tôi thật sự đang giúp cô”.
“Nói tôi nghe xem, là nguyên nhân và kết quả gì?”, Bì Bì không hề giận dữ mà ngược lại còn cười, “Cứ cho là tôi muốn chết thật, thì cũng phải để một con ma hiểu rõ mọi chuyện chứ, đúng không?”.
Tiện tay với một quả táo trên bệ bếp, Tu Nhàn chậm rãi ăn, “Hạ Lan không cho tôi nói, nhưng cô là người thông minh, cô có thể đoán…”.
Nghĩ một lúc, Bì Bì nói, “Nói như vậy là trên người tôi có một lời nguyền của ai đó”.
Đôi mắt Tu Nhàn chớp chớp mấy cái.
“Ví dụ như, nguyền rủa tôi mãi mãi không yêu Hạ Lan Tịnh Đình”, cô nghĩ một lát rồi lắc đầu, “Điều này không thể”.
“Điều này có thể. Cô không yêu anh ấy, bởi vì cô không bằng lòng chết vì anh ấy.”
Cô cũng không nhẫn nại thêm được nữa, cất cao giọng, “Tu Nhàn, chúng ta phải nói rõ một chuyện trước đã: Động cơ của anh rõ ràng quá đi mất. Anh muốn báo thù, cho nên cần có Hạ Lan Tịnh Đình, để anh ấy có thể giúp anh, anh khuyên tôi nên cống hiến lá gan của mình, như thế vết thương của anh ấy sẽ khỏi ngay lập tức, anh sẽ có nhiều phần thắng hơn. Tôi hoàn toàn hiểu logic của anh, nhưng tôi muốn anh hiểu ba điều sao”.
Hàng lông mày của Tu Nhàn khẽ nhướng lên.
“Thứ nhất, tôi không phải là kẻ ngốc, tôi sẽ không vì bất cứ ai mà chết một cách dễ dàng như thế. Thứ hai, Hạ Lan Tịnh Đình sẽ không cần bất cứ thứ gì trên người tôi cả: trước đây không cần, bây giờ không cần và tương lai cũng mãi mãi không cần. Thứ ba, anh muốn thuyết phục một người tìm đến cái chết, anh phải khiến người đó tin vào lý do anh đưa ra. Anh thật ngốc nghếch, động cơ của anh cũng thật hèn nhát. Cứ cho là tôi bằng lòng phối hợp với anh, thì cũng xin anh đừng hơi một chút là nói đến đạo đức này đạo đức kia giống như bà cụ nhà bên cạnh như thế…”
Tu Nhàn chẳng buồn để ý đến lời cô, liền cắt ngang, “Cô đã từng nghe nói đến Tống Di?”.
“Kiếp trước của tôi?”
Anh ta gật đầu, “Cô ấy chết trong một vụ hỏa hoạn”.
“Không đúng, Hạ Lan nói với tôi là cô ấy bị chết đuối.”
“Đó không phải là sự thật. Hạ Lan không muốn để cô biết cô ấy chết thảm như thế nào. Hôm đó mất điện, có người đi ngủ quên không thổi nến. Tòa nhà cô ấy ở liền bốc cháy, cô ấy bị thiêu sống cho đến chết”, anh nói, “Năm đó cô ấy mới hai mươi hai tuổi”.
“Đó là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Kiếp trước của Tống Di là Tần Lộ, cô ấy chết trong vụ tai nạn xe cộ, hai mươi ba tuổi. Không phải do lái xe không cẩn thận, mà là khi dừng đèn đỏ ở một lối qua đường bị một chiếc xe tải phóng nhanh đâm vào, người đứt làm đôi.”
Sắc mặt cô mỗi lúc một trắng bệch.
Anh ta tiếp tục nói, “Kiếp trước của Tần Lộ là Điền Uyển Đình. Có một lần cô ấy đi dạo dưới mưa cùng Hạ Lan. Trên trời bỗng lóe chớp, rồi cô ấy bị sét đánh trúng. Năm đó cô ấy mới vừa hai mươi tuổi, quen biết Hạ Lan chưa đầy hai tháng. Cô có muốn nghe thêm ví dụ khác nữa không?”.
Cả người cô toát mồ hôi, không nói một lời nào.
“Theo như tôi biết, tất cả các kiếp trước của cô đều chết rất thê thảm, rất ly kỳ, trước khi chết đều chưa vượt quá hai mươi lăm tuổi. Cô Quan, cô cho rằng cô sẽ may mắn hơn họ sao? Hoặc là, cô sẽ ghi được kỷ lục sống lâu hơn một chút?”
Giọng nói của cô bất giác run rẩy, “Những điều anh nói đều là sự thật chứ?”.
Anh ta thở dài một hơi, tránh đi ánh mắt cô, “Bố muốn dạy dỗ con, đương nhiên có rất nhiều cách. Nhưng giữa bố con mà có mối thâm thù đại hận như vậy, thì thật hiếm thấy”.
“Là bố của Hạ Lan đặt lời nguyền trên người Thẩm Tuệ Nhan ư? Nguyền rủa tất cả những kiếp sau của cô ấy đều phải chết trẻ, chết oan chết uổng sao? Tại sao ông ấy lại làm như vậy!”
“Tôi không biết, cũng chẳng ai biết cả. Có thể ông ấy hận Hạ Lan chỉ vì một người con gái mà dám chống lại cả bố mình. Cũng có thể ông ấy chỉ muốn xem ý chí của Hạ Lan kiên cường được đến đâu, tình yêu dành cho người con gái này rốt cuộc sâu đậm đến mức nào”, anh ta nhìn quả táo trong tay mình, “Nếu như để tôi làm phẫu thuật giúp cô, mặc dù cũng là chết trẻ, nhưng ít nhất cô cũng được chết một cách thoải mái, không một chút đau đớn nào. Cô nói xem, tôi làm như vậy có phải là đang giúp cô không? Có phải là một mũi tên trúng hai đích không?”.
Anhta ném đi ném lại quả táo trên tay như thể đang ném một quả bóng rổ, chờ đợi câu trả lời của cô.
Bì Bì chán nản ngồi xuống.
Bỗng dưng cô quên mất là mình sinh vào năm nào, năm nay bao nhiêu tuổi, nghĩ mãi mà cô vẫn không thể nhớ ra được. Nhà Bì Bì không có thói quen tổ chức sinh nhật, cho nên mỗi lần cần làm giấy tờ gì đó, cô đều hỏi bố mình, “Bố, bố sinh năm nào vậy?”, rồi hỏi mẹ, “Mẹ, sinh nhật của mẹ vào ngày nào?”.
Một con số bất chợt lóe lên trong đầu, cô đột nhiên ý thức được rằng cho dù là tuổi mụ hay tuổi thật, năm nay cô cũng đã qua tuổi hai mươi ba rồi.
Thế là, Bì Bì nhanh chóng đưa ra sự lựa chọn của mình: Hoặc là, cô tin vào lời nguyền này, nghĩa là tin bản thân chỉ có thể sống nhiều nhất là hai năm nữa thôi; hoặc là cô không tin vào lời nguyền này, như vậy ít nhất cô còn có một tương lai, cho dù là một tương lai nằm trong dấu ngoặc kép.
Thậm chí cô không muốn tin trên thế giới này tồn tại hò tiên, hoặc con người còn có kiếp sau.
“Anh nói…”, cô lại mở chai coca, ngẩng đầu uống, “Có khi nào Hạ Lan tìm sai người không? Dựa vào cái gì mà anh ấy dám khẳng định những người anh ấy tìm thấy đều là kiếp sau của Tuệ Nhan?”.
“Linh hồn có mùi vị”, Tu Nhàn nói, “Khi kiếp sau của một người cô đã từng yêu đi qua cô, cô sẽ phát hiện ra người đó. Hơn nữa, trên người cô vẫn còn ký ức. Cô đã từng chết vì anh ấy, nên mỗi khi cô gặp lại anh ấy, sẽ nảy sinh ý định bài xích rõ rệt, nhắc nhở cô không được tiếp cận người này”.
Linh hồn có mùi vị! Đây là lần thứ hai cô nghe thấy câu nói này.
Cô không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên khi gặp Hạ Lan Tịnh Đình. Hôm đó cô đã bị nôn rất dữ dội. Lẽ nào thật sự cơ thể cô vẫn còn ký ức, thật sự có ý bài xích cái vị hồ tiên đã làm phiền cô trong mấy trăm năm qua?
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cười khổ, “Tu Nhàn, anh ở nơi xa như vậy tới đây chính là để nói cho tôi nghe câu chuyện này sao? Nói cho tôi biets những việc xảy ra với kiếp trước của tôi? Là một người bạn của Hạ Lan, tại sao anh không khuyên anh ấy từ bỏ việc đi tìm tôi? Để chúng tôi tương cứu trong lúc hoạn nạn chi bằng mãi mãi quên nhau đi thì hơn”.
“Sao tôi lại chưa khuyên anh ấy chứ? Ngay từ ngày đầu tiên biết chuyện này, tôi và Khoan Vĩnh đã bắt đầu khuyên nhủ anh ấy. Anh ấy làm như vậy vừa sai lầm vừa chẳng được kết quả gì, chỉ làm tăng thêm mối thù hận và nỗi thống khổ của bản thân mà thôi. Anh ấy đã từng dựa vào chất gây nghiện để làm tê liệt bản thân, anh ấy đã từng cứa từng nhát dao vào cổ tay mình để tự sát. Anh ấy vượt đèo lội suối để kiếm tìm cô, anh ấy điên cuồng trong việc báo thù bố mình… Cô không thể tưởng tượng được anh ấy đã phải sống một cuộc sống như thế nào trong suốt những năm qua. Cô biến mất hết lần này đến lần khác, anh ấy cứ kiếm tìm hết lần này đến lần khác. Anh ấy mưu tính làm thế nào để tiếp cận cô, tìm cơ hội làm quen với cô. Anh ấy không biết cô sẽ biến mất vào ngày nào, chỉ có thể gửi gắm niềm hy vọng vào việc sớm tìm thấy cô, để đảm bảo cô sống hạnh phúc trước khi rời khỏi thế giới này trong khả năng cho phép của anh ấy. Sau đó hết lần này tới lần khác anh ấy nhận được tin cô đột nhiên qua đời. Anh ấy tự tay chôn cất cho cô, đắp cho cô miếng đất cuối cùng trên mộ, phủi bụi trên tay đi, anh ấy lại bắt đầu một hành trình tiếp theo… lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn, không bao giờ ngơi nghỉ. Cô không cho rằng cô nên giúp anh ấy kết thúc chuỗi hành động hoang đường này hay sao? Cô không cho rằng trong cuộc đời dài đằng đẵng của anh ấy nên có một phong cảnh khác, một ý nghĩa khác hay sao?”
Bì Bì nhìn Tu Nhàn, thấy anh ta nói đến mức ngực phập phồng như thủy triều, hồi lâu cô không lên tiếng, mãi đến cuối cùng mới hỏi, “Anh muốn tôi kết thúc chuyện này? Vậy anh nói xem, kết thúc như thế nào? Bây giờ tôi lập tức chết đi là có thể kết thúc được hay sao? Lời nguyền này sẽ được giải sao?”.
“Muốn giải lời nguyền chỉ có hai cách: Thứ nhất, người lập nên lời nguyền đó không còn nữa, thì lời ngyền tự nhiên sẽ được giải; thứ hai, cô chấp nhận yêu cầu của người đưa ra lời nguyền, lời nguyền cũng sẽ tự nhiên biến mất.”
“Yêu cầu? Yêu cầu gì?”
“Chỉ cần Hạ Lan Tịnh Đình dùng lá gan của cô, toàn bộ lá gan, không những anh ấy có hy vọng hồi phục thị lực, mà anh ấy còn không thể tìm thấy cô ở các kiếp sau nữa. Không tìm thấy cô, năm tháng qua đi, dần dần anh ấy sẽ quên và bắt đầu một cuộc sống mới… Cô không cho rằng đây là một kết cục tốt đẹp hay sao?”
“Vậy còn tôi thì sao? Cứ cho rằng anh ấy không tìm thấy tôi nữa, nhưng tôi vẫn sẽ chết một cách oan uổng trước hai mươi lăm tuổi sao?”
“Đúng thế. Ngài Thanh Mộc cho rằng đây là báo ứng mà cô phải chịu. Trừ khi ông ấy chết, chân nguyên trên cơ thể hoàn toàn không còn nữa, thì lời nguyền này mới có thể hoàn toàn được giải.”
“Cho nên sự sống chết của tôi ở kiếp sau sẽ không còn liên quan tới các anh nữa”, cô bỗng nhiên cảm thấy hài hước một cách vô lý.
“Người và hồ ly khác biệt, ai cũng có thiên mệnh của riêng mình.”
“Xin lỗi, tôi phải vào nhà vệ sinh một lát”, cô nói.
Anh ta liền chặn cô lại, “Cô định khi nào sẽ tiến hành làm phẫu thuật?”.
“Ồ”, thấy anh ta vẫn đang tung quả táo, cô liền cướp lại quả táo đó, “Tôi nói muốn làm phẫu thuật khi nào? Không, tôi không dâng hiến lá gan của mình đâu!”.
“Mỗi một kiếp sau của Tuệ Nhan đều ích kỷ hơn cô ấy, đến đời cô là ở mức độ cao nhất.”
Bì Bì nhìn thẳng vào Tu Nhàn, ánh mắt long lanh, “Không phải tuổi trẻ của anh, không phải tình yêu của anh, cũng không phải vận mệnh của anh. Tu Nhàn, dựa vào cái gì mà anh phán đoán tôi, dựa vào cái gì mà anh nói tôi ích kỷ?”.
Từ nhà vệ sinh đi ra, cô đi thẳng tới phòng ngủ của Hạ Lan Tịnh Đình.
Anh đang chìm sâu trong giấc ngủ an lành. Dường như rất đau, cả người anh cuộn lại thành một khối.
Trên chiếc bàn cạnh giường có đặt cuộn băng gạc. Có lẽ sợ cô nhìn thấy vết thương đáng sợ kia, nên anh đã tự lần mò thay thuốc.
Cô ngồi xuống, nắm lấy tay anh.
Có thể là do bản năng của động vật, thông thường Hạ Lan Tịnh Đình vô cùng cảnh giác. Ban đêm có bất cứ tiếng động lạ, anh sẽ ngay lập tức bật dậy, đi kiểm tra xung quanh. Vậy mà bây giờ Bì Bì đột nhiên đi vào phòng nắm tay anh, như thể nhặt một nhành cây trên đất vậy, nhưng anh vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Hơi thở của anh rất nóng, lồng ngực cũng hầm hập. Cô đi vào nhà bếp lấy đá, phát hiện không biết Tu Nhàn đã rời đi từ khi nào rồi.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống.
Hạ Lan Tịnh Đình vẫn đang chìm trong giấc nồng. Bì Bì đi dọn dẹp vườn hoa. Cô quét gọn những cành cây nằm ngổn ngang trên đất sang một bên, sau đó ngồi xuống ghế đá suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho Tô My.
Điện thoại rất nhanh chóng được kết nối.
Cô nói cho Tô My biết chuyện Hạ Lan Tịnh Đình bị thương, rồi hỏi Tô My xem có cách gì không, đầu bên kia trả lời, “Bì Bì, em phải đi tìm Thiên Hoa, Thiên Hoa có thể giúp anh ấy”.
Bì Bì vội vàng hỏi, “Giúp như thế nào?”.
“Chuyện giữa hồ ly tinh với nhau, Bì Bì, em không nên hỏi thì hơn.”
“Vậy được, chị cho em số điện thoại của Thiên Hoa, em sẽ lập tức nhờ cô ấy đến.”
Đầu bên kia chần chừ một lúc mới nói, “Thiên Hoa không có điện thoại. Chác rất ít khi Hạ Lan nhắc đến cô ấy trước mặt em hả?”.
Bì Bì ngẩn người, “Vâng, chẳng nhắc gì đến cả”.
“Thiên Hoa là một hồ ly rất kỳ lạ, không ai đoán ra được trong lòng cô ấy nghĩ gì. Cô ấy là hồ ly lưỡng thê duy nhất trong tộc hồ ly.”
“Lưỡng thê?”, Bì Bì bỗng nghĩ đến những động vật lưỡng thê.
“Phần lớn thời gian cô ấy sống trong vườn bách thú. Khi nào muốn ra ngoài chơi hoặc đi giải khuây, cô ấy mới biến thành hình người. Nếu muốn tìm cô ấy, em chỉ còn cách tự đi thôi, đi vào buổi tối. Cô ấy không dễ bắt chuyện lắm đâu.”
“Vậy cô ấy có đồng ý đến đây cùng em không?”, cô có chút lo lắng trong lòng.
“Đương nhiên em phải tặng cô ấy một vài món đồ”, Tô My nói, “Đừng nói cho cô ấy biết là em tặng, mà hãy nói là Hạ Lan tặng”.
“Cần tặng những vật gì?”
“Đai áo, cây nến, thỏi son, chiếc nhẫn và chiếc gối, phải là loại tốt đó.”
Ngắt điện thoại, cô liền chạy về phòng. Cô tìm một chiếc áo ngủ của Hạ Lan Tịnh Đình treo trong tủ quần áo của anh, rồi rút đai áo trên đó ra. Cây nến và chiếc gối cô đã có sẵn. Son trong cửa hàng dưới chân núi có bán, chỉ có chiếc nhẫn là cô nhất thời chưa tìm thấy được. Bì Bì bất chấp tất cả, bèn tháo chiếc nhẫn vàng bà tặng mình ra.
Bình luận facebook