-
Chương 42
Cái chết của Khoan Vĩnh
Tròn hai mươi ngày, Bì Bì không hề gặp Hạ Lan Tịnh Đình cũng như Gia Lân. Cô dành rất nhiều thời gian ở bên và an ủi bố mẹ Gia Lân. Cô nói với họ rằng hiện Gia Lân đang được một “bậc thầy khí công” cứu chữa. Dù sao cũng từng làm việc ở Tòa soạn báo, nên khả năng bịa chuyện của Bì Bì rất sinh động. Cô nói vị cao nhân này đã từng cứu sống được rất nhiều bệnh nhân đang đứng bên bờ vực của cái chết, những người tìm đến ông ấy cầu cứu rất nhiều, nên ông ấy phải che giấu hành tung của mình.
Đến ngày thứ hai mươi ba, đột nhiên Bì Bì nhận được điện thoại của Hạ Lan Tịnh Đình.
“A lô, Bì Bì”, đầu bên kia giọng nói hơi khàn khàn.
“Hạ Lan?”
“Là anh đây”, anh nói, “Gần Tòa soạn của em có một tiệm cà phê tên là Thượng Đảo, em có biết không?”.
“Em biết.”
“Anh đã đưa Gia Lân đến quán cà phê đó rồi, em tới đón cậu ta được không?”
Anh không đến đó sao?
Tim Bì Bì đập thình thịch, “Hạ Lan, anh không sao chứ?”.
Đầu bên kia ngừng một chút, nói, “Ừm, anh có chút việc, là việc của nội bộ tộc hồ ly. Anh phải rời khỏi nơi này một thời gian. Em yên tâm. Gia Lân đã không sao nữa rồi. Khả năng còn phải nghỉ ngơi mấy tháng nữa. Nhưng cậu ta đã hoàn toàn bình phục rồi”.
Giọng điệu anh càng tỏ ra thoải mái, Bì Bì càng cảm thấy có một dự cảm chẳng lành, cô vội vàng nói, “Hạ Lan, em muốn gặp anh”.
“Xong việc, anh sẽ tới tìm em.”
“Bao lâu mới xong việc được?”
“Khoảng hai tuần”, ngừng một chút anh nói tiếp, “Bì Bì, em hãy hứa với anh một việc, được không?”.
“Việc… việc gì?”, trái tim cô nặng trĩu dần từng chút một.
“Anh sẽ tới tìm em, nhưng dứt khoát em không được tới tìm anh, đừng gọi điện thoại cho anh, cũng đừng đến ngôi nhà bên đường Nhàn Đình, được không?”
“Tại sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em có thể hứa với anh không?”
“Em hứa với anh, nhưng…”
Cô còn muốn hỏi thêm nữa, song đầu bên kia đột nhiên tắt máy. Cô bèn cầm túi xách lên, nhanh chóng tới tiệm cà phê.
Tiệm cà phê Thượng Đảo nằm trên tầng hai của một tòa nhà sơn màu nâu. Tầng một là hiệu sách Tân Hoa lớn nhất thành phố. Ngày trước Bì Bì thường tới đây mua sách giúp Gia Lân. Đến cửa tiệm cà phê, bước chân cô bỗng ngập ngừng, đứng bên cửa, cả người như thể mềm nhũn ra, hồi lâu không nhấc được chân về phía trước. Chẳng hiểu sao cô bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Hạ Lan Tịnh Đình.
“Quý khách có muốn vào trong uống ly cà phê không?”, cô nhân viên phục vụ đứng bên cửa tiến tới chào hỏi.
Cô cười nói, “Có chứ”.
Bước vào trong, Bì Bì nhìn thấy Gia Lân đang ngồi trên chiếc sô pha vải nhung sau tấm bình phong. Cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu xanh khi đến đường Nhàn Đình, gầy tới mức lộ cả xương quai xanh, cánh tay khẳng khiu, khuôn mặt có da có thịt hơn một chút nhưng đôi đồng tử vẫn mịt mờ như khi bị bệnh, có lẽ cần phải nghỉ ngơi thêm vài tháng nữa mới hồng hào lên được. Cậu cứ lặng lẽ nhìn tấm bình phong thêu hoa. Trên bàn có tách trà, sợi dây ở túi trà vắt ra ngoài, tách trà vẫn còn đầy, chưa có người uống.
“Chào Gia Lân!”, cô đi tới, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện cậu.
Nụ cười của cậu có chút trống rỗng, ánh mắt hệt như ánh mắt của Hạ Lan Tịnh Đình vào ban ngày. Bì Bì bỗng kinh ngạc trong lòng. Gia Lân quả nhiên rất giống Hạ Lan Tịnh Đình, đặc biệt là khi cười. Hai người cũng cao bằng nhau, thậm chí đến cả khung xương cũng có phần giống nhau.
Điều duy nhất không giống đó là Hạ Lan đẹp hơn Gia Lân. Ở mọi đường nét, Hạ Lan đều đẹp hơn Gia Lân mấy phần. Mũi thẳng hơn, lông mày đậm hơn, môi mọng hơn, quai hàm kiên định hơn. Anh như một bức tranh tinh tế, hoàn chỉnh đến từng chi tiết. Nhưng khi làm quen, người này không rõ ràng cởi mở như ngoại hình của anh. Anh vô cùng thần bí, khó nắm bắt, không ai đoán được suy nghĩ của anh.
So sánh thì Gia Lân là bức tranh sơn thủy với những nét chấm phá, chỗ nào cần đậm thì đậm, cần nhạt thì nhạt, có lẽ không mang vẻ gợi cảm hoàn mỹ, nhưng lại có nét yên tĩnh đến thuần khiết khó nói thành lời, tựa như mặt hồ dưới ánh trăng, như sương sớm lượn vờn nơi dãy núi phía xa, khiến người khác cảm thấy thân thiết và đáng tin cậy.
Đột nhiên cô ý thức được rằng bản thân không thể yêu Hạ Lan Tịnh Đình là bởi mình không có cách nào định nghĩa được con người ấy, không định nghĩa được nên không có cảm giác an toàn. Cô từ chối tin bản chất của anh chỉ là một con hồ ly, từ chối tiếp nhận một thứ hoàn toàn khác loài với cô. Từ trước tới nay Gia Lân vẫn là một phần trong cuộc sống của cô, là thứ duy trì ước mơ cũng như sự tôn nghiêm của cô. Thế nhưng vào buổi tối cô phát hiện ra Gia Lân và Điền Hân có tình cảm với nhau, chỉ trong khoảnh khắc Gia Lân chẳng phải cũng trở thành loài khác khiến cô đau khổ và căm hận hay sao?
Ý nghĩ thoáng qua trong phút chốc, Gia Lân đi xa, Hạ Lan dần tới gần. Lối vẽ tỉ mỉ vẫn là lối vẽ tỉ mỉ, vẽ chấm phá lại mất đi ý nghĩa, trở thành vết mực nguệch ngoạc xấu xí.
“Cậu có uống cà phê không?”, Gia Lân hỏi.
“Một ly cà phê sữa, không thêm đường, cảm ơn.”
Gia Lân đứng lên đi lấy cà phê cho cô. Thấy cậu chân tay nhanh nhẹn, bước đi vững chắc, Bì Bì biết cậu đã thực sự hồi phục rồi.
“Gần đây tớ thấy đầu óc rất rối ren”, Gia Lân chỉ lên đầu mình, “Rõ ràng tớ nhớ là mình đang nằm trong bệnh viện, vậy mà tỉnh lại bỗng phát hiện ra mình đang ngồi trong một tiệm cà phê lạ hoắc. Bì Bì, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Là thế này… Cậu bị bệnh rất nặng”, cô chớp mắt, “Vừa hay tớ quen một thầy khí công vô cùng thần bí. Ông ấy đã chữa khỏi bệnh cho cậu, nhưng quá nhiều người tìm đến nhờ ông ấy giúp nên cậu đừng hỏi gì về ông ấy cả”.
“Ông ấy đã cứu tớ, tớ phải cảm ơn ông ấy chứ.”
“Những gì cần lo tớ đã lo hết rồi, cậu không nợ ông ấy bất cứ gì cả.”
Cậu nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi cười nói, “Bì Bì, cậu thay đổi rất nhiều. Ngày trước khi nói chuyện hay kể chuyện, cậu chưa bao giờ quyết đoán như thế”.
“Sao lại chưa bao giờ? Tớ đã quyết đoán đánh gãy mũi của cậu mà.”
Chỉ một câu vu vơ như vậy lại khiến Gia Lân biến sắc, cho rằng cô cố ý nói móc mình, nhưng quan sát kỹ thì cậu hiểu đây chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Chuyện cũ đau lòng, đau đến mức ruột gan như muốn đứt rời, cuối cùng lúc này cũng có thể cười nhẹ một tiếng rồi.
Ánh mắt cô cũng mang ý cười, cô dần dần không còn nặng trĩu tâm sự, không còn để tâm đến chuyện này nữa.
“Xin lỗi, quên mất không chúc mừng cậu”, cậu bỗng thấy mờ mịt, lần đầu tiên nhận ra ánh mắt Bì Bì cũng khó nắm bắt đến thế, “Tớ không biết cậu đã kết hôn rồi, ngài Hạ Lan đó… làm nghề gì vậy?”.
“Anh ấy làm việc trong Viện bảo tàng.”
Ánh mắt Gia Lân quét trên mặt Bì Bì, ngày trước cô rất mau mồm mau miệng, cậu chỉ nói có một câu mà cô đã nói được hàng tá chuyện rồi, vậy mà bây giờ cô đã biết nói ngắn gọn, biết giữ lại trong lòng mình. Cậu không khỏi ngẩn người, hồi lâu không lên tiếng.
Một lúc sau Gia Lân mới nói, “Bì Bì, nếu như sau này cuộc sống của cậu có gì không vừa ý, tớ sẽ đợi cậu. Khi cậu ốm, nếu như không ai chăm sóc, tớ sẽ chăm sóc cho cậu”.
Nói những câu này, cậu có chút xúc động, giọng nói run run. Có thể dễ dàng nhận ra cậu có rất nhiều điều muốn bày tỏ, nhưng lại chẳng thể thốt ra điều gì, chỉ nắm chặt lấy tay cô.
“Được”, Bì Bì cười nói, sau đó giả bộ như muốn uống cà phê, rút tay ra khỏi tay cậu.
Khuôn mặt cậu lập tức cứng đờ, để giấu đi điều đó, cậu vờ xem đồng hồ đeo tay, rồi đứng dậy, nói, “Tớ phải về xem bố mẹ tớ thế nào đã”.
“Đương nhiên rồi. Mau đi đi, bố mẹ cậu đang rất lo lắng đó”, Bì Bì nói nhưng vẫn không đứng dậy.
Đang định rời đi, Gia Lân đột nhiên dừng bước, dường như hạ quyết tâm gì đó, quay người nói với cô, “Bì Bì… cậu và tớ…”.
“Tớ không còn yêu cậu nữa, Gia Lân à”, cô nhanh chóng ngắt lời Gia Lân, không biết là đang nói với chàng trai trước mặt hay đang nói với chính bản thân mình, tóm lại, giọng cô rất lớn, nghe có vẻ là lạ, như thể không phải giọng của mình vậy, “Nhưng cậu mãi mãi là bạn của tớ”.
Dứt lời, cô nhìn Gia Lân, cười thản nhiên.
Cậu như cố kìm nén bản thân, cũng nở nụ cười, như thể đồng ý lời cô, sau đó không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời khỏi tiệm cà phê.
Nỗi đau tích tụ trong lòng mấy năm nay đã hoàn toàn tan biến chỉ trong phút chốc, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm, vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Cúc.
“A lô, Tiểu Cúc… mùa mua sắm đến rồi, đi mua sắm cùng tớ nhé! Mua đồ chuẩn bị cho đám cưới!”
“Nói rõ ràng trước đã, ai là chú rể mới, ai là chú rể cũ [1]?”
[1] Trong Tiếng Trung, “tân lang” có nghĩa là chú rể, Tiểu Cúc dùng từ “cựu lang” để trêu Bì Bì vì cựu (cũ) đối nghĩa với tân (mới).
“Gì mà cũ với mới chứ? Từ trước tới giờ, chú rể vẫn chỉ có một người, Hạ Lan Tịnh Đình.”
Hạ Lan Tịnh Đình.
Cái tên mới đẹp làm sao.
Hạ Lan Tịnh Đình.
Từng từ một thoát ra khỏi đầu lưỡi.
Cứ nhất định phải đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng sao? Đến tận mấy trang cuối của truyện, Scarlett O’hara mới biết mình đã yêu Rhett Butler [2].
[2] Hai nhân vật chính trong truyện Cuốn theo chiều gió.
Bì Bì cảm thấy, bản thân mạnh mẽ hơn rất Scarlett O’hara nhiều.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Bì Bì đã mua được chăn, ga, gối và đủ bộ đồ gia dụng hàng tốt để đầy trong tủ nhà Tiểu Cúc. Tạm thời cô vẫn chưa dám nói ra việc mình sắp làm đám cưới, mà chỉ lặng lẽ chuẩn bị tằng chút một. Đã lên xong kế hoạch, bước tiếp theo chỉ là hoàn thành từng bước mà thôi.
Bắt đầu từ bữa cơm tối ngày thứ Hai, Bì Bì giới thiệu với mọi người trong nhà về “bạn trai” của mình. Từ diện mạo cho đến tình hình kinh tế, từ nhân phẩm đạo đức cho tới nghề nghiệp tiền đồ, mọi thứ đều khiến bà và mẹ cô vô cùng hài lòng. Mẹ cô nói, có nhà có xe có tiền tiết kiệm, một chàng rể như thế mà cô cũng tìm được, đáng quý nhất là tuổi tác cũng tương đương, chỉ hơn cô có ba bốn tuổi, người như vậy chắc chắn có hậu thuẫn. Bà cô thì bảo, những thứ khác không quan trọng, chỉ cần anh ta đối tốt với Bì Bì, có thể khiến cô cười, hai người yêu thương nhau, giúp đỡ nhau thì anh ta là một chàng trai tốt. Mọi người trong nhà vô cùng vui mừng, nên về việc anh bị mù và là hồ ly, cô không hề nhắc đến, cũng chẳng có ai hỏi kỹ càng.
Vẫn không chen được vào câu nào, mãi bố cô mới ngậm tẩu thuốc, nói một câu, “Bất luận thế nào, người ta cũng phải đến nhà mình một lần, ngời lớn nói chuyện với nhau, đúng không?”. Bì Bì vội vàng nói, “Đương nhiên, đương nhiên rồi. Gần đây anh ấy phải đi công tác, khi nào về anh ấy sẽ tới chào mọi người ngay”.
Từ đó Bì Bì đã có anh bạn trai hợp theo ý mọi người, trong nhà cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Mọi người đều đang mong đợi được gặp mặt chàng rể tương lai của gia đình.
Một tuần nữa lại trôi qua.
Bì Bì vẫn không nhận được điện thoại của Hạ Lan Tịnh Đình. Cô không dám gọi điện cho anh, cũng không dám đến đường Nhàn Đình, sợ làm hỏng việc của anh. Nhưng cô vẫn còn cách để dò hỏi tin tức về Hạ Lan Tịnh Đình.
Cô đến bệnh viện Thiên Mỹ.
Tu Nhàn và Khoan Vĩnh không thể không biết về hành tung của Hạ Lan Tịnh Đình chứ.
Tại tầng một của bệnh viện, cô nghe được một chuyện vô cùng đáng sợ.
“Tôi muốn tìm Viện trưởng Triệu, ông Triệu Khoan Vĩnh”, cô nói với nhân viên tiếp khách.
“Cô là…?”
“Tôi họ Quan. Tôi từng là bệnh nhân ở đây, cũng là bạn của ông ấy.”
“Ông Triệu qua đời rồi”, cô gái thấp giọng nói.
Bì Bì giật mình, “Ông Triệu? Cô tin chắc là ông Triệu Khoan Vĩnh chứ?”.
“Đương nhiên.”
“Ông ấy qua đời khi nào?”, cô hỏi, dự cảm đã có chuyện không hay xảy ra.
“Hai tuần trước.”
“Vì sao lại mất? Ông ấy bị bệnh gì ư?”
“Nhồi máu cơ tim.”
Bì Bì nghi hoặc nhìn cô gái. Cô nhớ rõ rằng Hạ Lan Tịnh Đình từng nói hồ ly giống không có nội tạng, mà chỉ có cơ quan sinh dục, thông thường không dễ mất mạng. Nhưng nếu như bị người ta cướp mất chân nguyên, thì họ sẽ ngã xuống giống như một cái xác không, và sẽ biến mất giống như bong bóng xà phòng. Cho nên, Khoan Vĩnh tuyệt đối không thể bị nhồi máu cơ tim được. Hồ ly giống, đặc biệt là những hồ ly thuần chủng và đã tu luyện nhiều năm như Khoan Vĩnh và Tu Nhàn, là loại hiếu chiến và dũng mãnh nhất trong giới hồ ly, hồ tiên có thể giết họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả Hạ Lan Tịnh Đình cũng có vài phần nể phục bọn họ.
Nghĩ như vậy, đôi chân cô như mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã khuỵu. Lẽ nào là ngài Thanh Mộc xuất núi rồi? Lẽ nào Triệu Tùng đã đến thành phố C? Lẽ nào lại là một trận chiến kéo dài tiếp theo? Cô càng nghĩ càng thấy sợ, nhất thời lòng rối như tơ vò, bất giác nắm chặt tay cô gái kia, “Vậy thì, cho hỏi, ngài Tu đâu? Ngài Tu Nhàn ấy?”.
“Ông ấy bây giờ là viện trưởng. Nhưng tuần qua ông ấy đưa linh cữu của ông Triệu về quê hương an táng rồi. Nói là tập quán của quê hương, tang lễ nhất định phải cử hành tại quê hương. Chúng tôi ở đây đang lúc bận rộn, bệnh nhân rất nhiều, bác sĩ không đủ, thậm chí ngay đến lễ truy điệu chúng tôi cũng không kịp thu xếp. Nhưng ông Triệu ra đi đột ngột như thế, chúng tôi đều rất đau lòng.”
Về quê? An táng? Càng nghe Bì Bì càng thấy mơ hồ, “Cô có biết ông Triệu là người ở đâu không?”.
“Là người Thiên Thủy.”
Cô chưa từng nghe thấy tên địa danh này bao giờ, bèn ngẩn người một lúc, cô gái kia liền bổ sung thêm một câu, “Ở tỉnh Cam Túc”.
Cô xin số điện thoại của Tu Nhàn, rồi chạy ra ngoài cửa gọi điện cho anh ta. Điện thoại kêu lên vài tiếng rồi đầu bên kia thông báo là đối phương đã tắt máy.
Tiếp theo, cô thấy lòng rối bời, bắt đầu gọi điện cho những người quen biết Hạ Lan Tịnh Đình, hỏi dò về tung tích của anh. Hạ Lan Tịnh Đình vốn ít giao du với bên ngoài, nên những người quen biết anh không nhiều, những người qua lại với anh lại càng ít hơn. Bì Bì lo lắng đến mức nghĩ mãi không tìm ra cách nào. Cô rất hối hận hôm đó trong bữa tiệc bên hồ Quan Âm không mang theo sổ ghi số điện thoại, hoặc là xin một vài tấm danh thiếp của đám hồ ly kia cũng tốt.
… Người trong Viện bảo tàng nói, Hạ Lan Tịnh Đình xin nghỉ phép một tháng, bây giờ vẫn chưa quay lại. Họ cũng đang muốn tìm anh, gửi email cho anh nhưng không thấy anh trả lời.
… Người làm việc ở nông trường hồ ly nói, từ ngày Hạ Lan Tịnh Đình rời khỏi Tây An, họ cũng chưa liên lạc lại với anh.
… Người trồng hoa nói, anh ta chỉ phụ trách trông nom vườn hoa, không biết Hạ Lan Tịnh Đình đi đâu, cũng không nhìn thấy anh xuất hiện ở vườn hoa của mình.
… Người ở tiệm bán hoa nói, đã rất lâu rồi không thấy Hạ Lan Tịnh Đình tới mua hoa.
Bất đắc dĩ, cô đột nhiên nhớ đến Tô My.
“Chị cũng rất lâu rồi không gặp Hạ Lan”, Tô My nói.
“Vậy chị đã nghe thấy tin Triệu Khoan Vĩnh qua đời chưa?”
Đầu bên kia im lặng một lúc mới nói, “Nghe rồi”.
“Tại sao anh ta lại qua đời, chị có biết không?”
“Đây là việc trong tộc hồ ly bọn chị, em đừng can dự vào, biết càng ít thì càng an toàn.”
“Nhưng em đã kết hôn với Hạ Lan rồi, em cũng được xem như có một nửa hồ ly chứ? Việc của anh ấy cũng là việc của em”, cô lớn tiếng nói.
“Kết hôn?”. Tô My kêu lên một tiếng, “Trời ơi!”.
“Sao thế?”
“Bì Bì”, đầu bên kia kinh ngạc, “Vậy là em độc chiếm Hạ Lan rồi. Em có thể học tập Lưu Đức Hoa không? Cho đám fan như bọn chị một con đường sống, được không?”.
“Haizzz, em cũng đâu sống được đến một trăm tuổi, sau khi em chết đi, chẳng phải anh ấy lại thuộc về các chị sao?”
Bì Bì cuống lên, đã đến lúc nào rồi mà người này còn không quên đùa cợt chứ.
“Bì Bì, em có biết nếu như em và Hạ Lan kết hôn thì người đầu tiên muốn loại bỏ em là ai không?”
“Ai?”
“Triệu Tùng. Nếu như em và Hạ Lan kết hôn, rồi sinh con, cho dù là gái hay trai thì đứa bé cũng là thủ lĩnh tiếp theo của tộc hồ ly.”
Tả chủ tế Triệu Tùng! Bì Bì lập tức run rẩy trong lòng, vội nói, “Kỳ lạ, tộc hồ ly đều là trường sinh bất lão, thủ lĩnh cũng sẽ không chết, sao lại còn có người thừa kế nữa?”.
“Ai nói bọn chị trường sinh bất lão? Ai nói bọn chị không chết? Bọn chị sống vất vả lắm!”
Bì Bì giật mình, lẽ nào có lỗi sai trong kiến thức thường thức? Bì Bì sợ hãi nói, “Chẳng phải bọn chị đều mấy trăm tuổi rồi sao? Chẳng phải có thể sống đến mấy vạn tuổi hay sao?”.
Nền văn hóa của nhân loại cũng chỉ có khoảng năm nghìn năm mà thôi.
“Sự sinh tồn của bọn chị phải nhờ vào con người và tinh khí tự nhiên. Nếu như bị tước đoạt đi chân nguyên, bọn chị sẽ lập tức trở về trạng thái trước khi tu luyện, trở thành một con hồ ly trong giới tự nhiên. Đến lúc đó, tuổi thọ của bọn chị còn không tới một năm ấy. Hồ tiên mấy vạn năm là không có, nhưng một vạn năm thì chỉ có một, đó chính là bố của Hạ Lan. Ông ấy là hồ tiên có số năm tồn tại nhiều nhất trên trái đất này. Sau cuộc chiến ấy, cả cơ thể và công lực của ông ấy đều bị tổn thương, nên luôn ẩn cư trong núi sâu, mấy trăm năm rồi không thấy xuất hiện, những sự vụ trong tộc đều giao cả cho Triệu Tùng từ lâu.”
Trái tim Bì Bì phút chốc nặng trĩu, “Tước đoạt chân nguyên? Tước đoạt như thế nào?”
“Chính là trực tiếp cướp đi viên nguyên châu hồ tiên tu luyện được trong cơ thể họ. Ở chỗ bọn chị, hồ tiên ở địa vị cao có thể tước đoạt nguyên châu của hồ tiên ở địa vị thấp, hồ tiên tu luyện nhiều năm có thể tước đoạt nguyên châu của hồ tiên tu luyện ít năm hơn, hồ ly giống cho dù là số năm tu luyện dài ngắn hay địa vị cao thấp đều có thể tước đoạt nguyên châu của những hồ ly không phải là hồ ly giống, bất cứ khi nào.”
“Nhưng, Hạ Lan có phải là hồ ly giống không?”
“Hồ ly giống có hai loại. Con cái của thủ lĩnh có khả năng của hồ ly giống một cách tự nhiên. Tiếp đến là những hồ ly có dòng máu thuần chủng được tuyển chọn qua nhiều đời như Khoan Vĩnh, Tu Nhàn. Triệu Tùng cũng nằm trong trường hợp này.”
Đầu óc Bì Bì rối rắm, bắt đầu nhẩm tỉnh trong lòng: Số năm tu luyện của Triệu Tùng nhiều hơn Hạ Lan Tịnh Đình, nhưng địa vị của Hạ Lan Tịnh Đình cao hơn Triệu Tùng, cả hai đều là hồ ly giống, vậy rốt cuộc ai có thể tước đoạt nguyên châu của ai? Một bài toán logic, nghĩ mãi cô vẫn không tìm được lời giải. Cô lo lắng đến mức thở hổn hển, dứt khoát hỏi, “Chị My My, trên thế giới này ai có thể tước đoạt được chân nguyên của Hạ Lan?”.
Đầu bên kia im lặng một lúc, Bì Bì căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Chỉ nghe Tô My nói, “Ngoài bố của mình ra, có lẽ chỉ còn lại Triệu Tùng. Những bậc tuổi cao đức trọng chẳng có ý thù địch gì với anh ấy cả. Nói về địa vị, Triệu Tùng thấp hơn Hạ Lan Tịnh Đình, nhưng luận về số năm tu hành, anh ta là thiên hồ ngàn năm, không những nhiều hơn Hạ Lan Tịnh Đình một trăm năm, mà còn cao hơn Hạ Lan hẩn một đẳng cấp. Anh ta có công lực mạnh hơn Hạ Lan, gần đây cũng không ngừng xung đột với Hạ Lan. Bì Bì, em phải cẩn thận đấy. Bát tự của em thuần dương, gan của em rất có giá trị, là đối tượng săn mồi của Triệu Tùng. Khi đói, một đêm anh ta có thể hại đi rất nhiều cô gái. Những cô gái gặp phải anh ta, chưa đến nửa tháng là tinh khí sẽ bị cạn kiệt mà chết”.
Nếu như ngày thường nghe được những lời này, chắc chắn Bì Bì sẽ cảm thấy như có tiếng sấm đánh trên đỉnh đầu, tai vạ ập tới đến nơi. Thế nhưng bây giờ cô chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho bản thân mình nữa, trong lòng chỉ quan tâm đến một việc. Rốt cuộc Hạ Lan Tịnh Đình đang ở đâu?
“Chị My My, hãy nói cho em biết, phải làm thế nào mới có thể tìm thấy Hạ Lan?”
“Nếu như thật sự anh ấy muốn trốn…”, Tô My nói, “thì em sẽ không tìm thấy anh ấy đâu”.
Suy nghĩ của cô lập tức chuyển hướng, “Sao chị biết là anh ấy đang trốn?”.
“Bì Bì, chị nghe nói – đây chỉ là nghe nói thôi – cái chết của Khoan Vĩnh có liên quan tới Triệu Tùng. Khoan Vĩnh là thân tín của Hạ Lan, nếu anh ta xảy ra chuyện thì chắc chắn Hạ Lan sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tu Nhàn lại càng không thể làm ngơ.”
Ở đầu bên này, Bì Bì đã toát mồ hôi lạnh toàn thân. Cô bất chợt ngẩng đầu nhìn, mây đen đã kéo đến giăng khắp thành phố, trời sắp đổ mưa rồi.
… Hóa ra là họ sắp giao chiến.
Mãi không nghe thấy cô lên tiếng, Tô My lại nói, “Em đừng lo lắng quá. Nếu như thật sự phải giao đấu với Triệu Tùng, Hạ Lan cũng sẽ không chịu thiệt đâu. Ngài Thanh Mộc còn bị anh ấy đánh đến mức phải trốn trong rừng sâu mấy trăm năm rồi chưa ra, chẳng nhẽ anh ấy lại sợ một Triệu Tùng?”.
Không nói thì thôi, lời này vừa cất lên, Bì Bì lập tức cảm thấy đầu mình như bị một cây kim cắm phập vào.
Đột nhiên sống lưng lạnh buốt, toàn thân như không thể cử động được nữa, lo lắng đến mức chỉ muốn cắn vào lưỡi mình.
Vào lúc này mà cô còn bảo Hạ Lan chữa bệnh cho Gia Lân!!!
Tròn hai mươi ngày, Bì Bì không hề gặp Hạ Lan Tịnh Đình cũng như Gia Lân. Cô dành rất nhiều thời gian ở bên và an ủi bố mẹ Gia Lân. Cô nói với họ rằng hiện Gia Lân đang được một “bậc thầy khí công” cứu chữa. Dù sao cũng từng làm việc ở Tòa soạn báo, nên khả năng bịa chuyện của Bì Bì rất sinh động. Cô nói vị cao nhân này đã từng cứu sống được rất nhiều bệnh nhân đang đứng bên bờ vực của cái chết, những người tìm đến ông ấy cầu cứu rất nhiều, nên ông ấy phải che giấu hành tung của mình.
Đến ngày thứ hai mươi ba, đột nhiên Bì Bì nhận được điện thoại của Hạ Lan Tịnh Đình.
“A lô, Bì Bì”, đầu bên kia giọng nói hơi khàn khàn.
“Hạ Lan?”
“Là anh đây”, anh nói, “Gần Tòa soạn của em có một tiệm cà phê tên là Thượng Đảo, em có biết không?”.
“Em biết.”
“Anh đã đưa Gia Lân đến quán cà phê đó rồi, em tới đón cậu ta được không?”
Anh không đến đó sao?
Tim Bì Bì đập thình thịch, “Hạ Lan, anh không sao chứ?”.
Đầu bên kia ngừng một chút, nói, “Ừm, anh có chút việc, là việc của nội bộ tộc hồ ly. Anh phải rời khỏi nơi này một thời gian. Em yên tâm. Gia Lân đã không sao nữa rồi. Khả năng còn phải nghỉ ngơi mấy tháng nữa. Nhưng cậu ta đã hoàn toàn bình phục rồi”.
Giọng điệu anh càng tỏ ra thoải mái, Bì Bì càng cảm thấy có một dự cảm chẳng lành, cô vội vàng nói, “Hạ Lan, em muốn gặp anh”.
“Xong việc, anh sẽ tới tìm em.”
“Bao lâu mới xong việc được?”
“Khoảng hai tuần”, ngừng một chút anh nói tiếp, “Bì Bì, em hãy hứa với anh một việc, được không?”.
“Việc… việc gì?”, trái tim cô nặng trĩu dần từng chút một.
“Anh sẽ tới tìm em, nhưng dứt khoát em không được tới tìm anh, đừng gọi điện thoại cho anh, cũng đừng đến ngôi nhà bên đường Nhàn Đình, được không?”
“Tại sao? Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em có thể hứa với anh không?”
“Em hứa với anh, nhưng…”
Cô còn muốn hỏi thêm nữa, song đầu bên kia đột nhiên tắt máy. Cô bèn cầm túi xách lên, nhanh chóng tới tiệm cà phê.
Tiệm cà phê Thượng Đảo nằm trên tầng hai của một tòa nhà sơn màu nâu. Tầng một là hiệu sách Tân Hoa lớn nhất thành phố. Ngày trước Bì Bì thường tới đây mua sách giúp Gia Lân. Đến cửa tiệm cà phê, bước chân cô bỗng ngập ngừng, đứng bên cửa, cả người như thể mềm nhũn ra, hồi lâu không nhấc được chân về phía trước. Chẳng hiểu sao cô bắt đầu cảm thấy lo lắng cho Hạ Lan Tịnh Đình.
“Quý khách có muốn vào trong uống ly cà phê không?”, cô nhân viên phục vụ đứng bên cửa tiến tới chào hỏi.
Cô cười nói, “Có chứ”.
Bước vào trong, Bì Bì nhìn thấy Gia Lân đang ngồi trên chiếc sô pha vải nhung sau tấm bình phong. Cậu vẫn mặc chiếc áo sơ mi kẻ ca rô màu xanh khi đến đường Nhàn Đình, gầy tới mức lộ cả xương quai xanh, cánh tay khẳng khiu, khuôn mặt có da có thịt hơn một chút nhưng đôi đồng tử vẫn mịt mờ như khi bị bệnh, có lẽ cần phải nghỉ ngơi thêm vài tháng nữa mới hồng hào lên được. Cậu cứ lặng lẽ nhìn tấm bình phong thêu hoa. Trên bàn có tách trà, sợi dây ở túi trà vắt ra ngoài, tách trà vẫn còn đầy, chưa có người uống.
“Chào Gia Lân!”, cô đi tới, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện cậu.
Nụ cười của cậu có chút trống rỗng, ánh mắt hệt như ánh mắt của Hạ Lan Tịnh Đình vào ban ngày. Bì Bì bỗng kinh ngạc trong lòng. Gia Lân quả nhiên rất giống Hạ Lan Tịnh Đình, đặc biệt là khi cười. Hai người cũng cao bằng nhau, thậm chí đến cả khung xương cũng có phần giống nhau.
Điều duy nhất không giống đó là Hạ Lan đẹp hơn Gia Lân. Ở mọi đường nét, Hạ Lan đều đẹp hơn Gia Lân mấy phần. Mũi thẳng hơn, lông mày đậm hơn, môi mọng hơn, quai hàm kiên định hơn. Anh như một bức tranh tinh tế, hoàn chỉnh đến từng chi tiết. Nhưng khi làm quen, người này không rõ ràng cởi mở như ngoại hình của anh. Anh vô cùng thần bí, khó nắm bắt, không ai đoán được suy nghĩ của anh.
So sánh thì Gia Lân là bức tranh sơn thủy với những nét chấm phá, chỗ nào cần đậm thì đậm, cần nhạt thì nhạt, có lẽ không mang vẻ gợi cảm hoàn mỹ, nhưng lại có nét yên tĩnh đến thuần khiết khó nói thành lời, tựa như mặt hồ dưới ánh trăng, như sương sớm lượn vờn nơi dãy núi phía xa, khiến người khác cảm thấy thân thiết và đáng tin cậy.
Đột nhiên cô ý thức được rằng bản thân không thể yêu Hạ Lan Tịnh Đình là bởi mình không có cách nào định nghĩa được con người ấy, không định nghĩa được nên không có cảm giác an toàn. Cô từ chối tin bản chất của anh chỉ là một con hồ ly, từ chối tiếp nhận một thứ hoàn toàn khác loài với cô. Từ trước tới nay Gia Lân vẫn là một phần trong cuộc sống của cô, là thứ duy trì ước mơ cũng như sự tôn nghiêm của cô. Thế nhưng vào buổi tối cô phát hiện ra Gia Lân và Điền Hân có tình cảm với nhau, chỉ trong khoảnh khắc Gia Lân chẳng phải cũng trở thành loài khác khiến cô đau khổ và căm hận hay sao?
Ý nghĩ thoáng qua trong phút chốc, Gia Lân đi xa, Hạ Lan dần tới gần. Lối vẽ tỉ mỉ vẫn là lối vẽ tỉ mỉ, vẽ chấm phá lại mất đi ý nghĩa, trở thành vết mực nguệch ngoạc xấu xí.
“Cậu có uống cà phê không?”, Gia Lân hỏi.
“Một ly cà phê sữa, không thêm đường, cảm ơn.”
Gia Lân đứng lên đi lấy cà phê cho cô. Thấy cậu chân tay nhanh nhẹn, bước đi vững chắc, Bì Bì biết cậu đã thực sự hồi phục rồi.
“Gần đây tớ thấy đầu óc rất rối ren”, Gia Lân chỉ lên đầu mình, “Rõ ràng tớ nhớ là mình đang nằm trong bệnh viện, vậy mà tỉnh lại bỗng phát hiện ra mình đang ngồi trong một tiệm cà phê lạ hoắc. Bì Bì, cậu có biết đã xảy ra chuyện gì không?”.
“Là thế này… Cậu bị bệnh rất nặng”, cô chớp mắt, “Vừa hay tớ quen một thầy khí công vô cùng thần bí. Ông ấy đã chữa khỏi bệnh cho cậu, nhưng quá nhiều người tìm đến nhờ ông ấy giúp nên cậu đừng hỏi gì về ông ấy cả”.
“Ông ấy đã cứu tớ, tớ phải cảm ơn ông ấy chứ.”
“Những gì cần lo tớ đã lo hết rồi, cậu không nợ ông ấy bất cứ gì cả.”
Cậu nhìn cô, suy nghĩ một lát rồi cười nói, “Bì Bì, cậu thay đổi rất nhiều. Ngày trước khi nói chuyện hay kể chuyện, cậu chưa bao giờ quyết đoán như thế”.
“Sao lại chưa bao giờ? Tớ đã quyết đoán đánh gãy mũi của cậu mà.”
Chỉ một câu vu vơ như vậy lại khiến Gia Lân biến sắc, cho rằng cô cố ý nói móc mình, nhưng quan sát kỹ thì cậu hiểu đây chỉ là một câu nói đùa mà thôi.
Chuyện cũ đau lòng, đau đến mức ruột gan như muốn đứt rời, cuối cùng lúc này cũng có thể cười nhẹ một tiếng rồi.
Ánh mắt cô cũng mang ý cười, cô dần dần không còn nặng trĩu tâm sự, không còn để tâm đến chuyện này nữa.
“Xin lỗi, quên mất không chúc mừng cậu”, cậu bỗng thấy mờ mịt, lần đầu tiên nhận ra ánh mắt Bì Bì cũng khó nắm bắt đến thế, “Tớ không biết cậu đã kết hôn rồi, ngài Hạ Lan đó… làm nghề gì vậy?”.
“Anh ấy làm việc trong Viện bảo tàng.”
Ánh mắt Gia Lân quét trên mặt Bì Bì, ngày trước cô rất mau mồm mau miệng, cậu chỉ nói có một câu mà cô đã nói được hàng tá chuyện rồi, vậy mà bây giờ cô đã biết nói ngắn gọn, biết giữ lại trong lòng mình. Cậu không khỏi ngẩn người, hồi lâu không lên tiếng.
Một lúc sau Gia Lân mới nói, “Bì Bì, nếu như sau này cuộc sống của cậu có gì không vừa ý, tớ sẽ đợi cậu. Khi cậu ốm, nếu như không ai chăm sóc, tớ sẽ chăm sóc cho cậu”.
Nói những câu này, cậu có chút xúc động, giọng nói run run. Có thể dễ dàng nhận ra cậu có rất nhiều điều muốn bày tỏ, nhưng lại chẳng thể thốt ra điều gì, chỉ nắm chặt lấy tay cô.
“Được”, Bì Bì cười nói, sau đó giả bộ như muốn uống cà phê, rút tay ra khỏi tay cậu.
Khuôn mặt cậu lập tức cứng đờ, để giấu đi điều đó, cậu vờ xem đồng hồ đeo tay, rồi đứng dậy, nói, “Tớ phải về xem bố mẹ tớ thế nào đã”.
“Đương nhiên rồi. Mau đi đi, bố mẹ cậu đang rất lo lắng đó”, Bì Bì nói nhưng vẫn không đứng dậy.
Đang định rời đi, Gia Lân đột nhiên dừng bước, dường như hạ quyết tâm gì đó, quay người nói với cô, “Bì Bì… cậu và tớ…”.
“Tớ không còn yêu cậu nữa, Gia Lân à”, cô nhanh chóng ngắt lời Gia Lân, không biết là đang nói với chàng trai trước mặt hay đang nói với chính bản thân mình, tóm lại, giọng cô rất lớn, nghe có vẻ là lạ, như thể không phải giọng của mình vậy, “Nhưng cậu mãi mãi là bạn của tớ”.
Dứt lời, cô nhìn Gia Lân, cười thản nhiên.
Cậu như cố kìm nén bản thân, cũng nở nụ cười, như thể đồng ý lời cô, sau đó không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời khỏi tiệm cà phê.
Nỗi đau tích tụ trong lòng mấy năm nay đã hoàn toàn tan biến chỉ trong phút chốc, cô cảm thấy cả người nhẹ nhõm, vội vàng gọi điện thoại cho Tiểu Cúc.
“A lô, Tiểu Cúc… mùa mua sắm đến rồi, đi mua sắm cùng tớ nhé! Mua đồ chuẩn bị cho đám cưới!”
“Nói rõ ràng trước đã, ai là chú rể mới, ai là chú rể cũ [1]?”
[1] Trong Tiếng Trung, “tân lang” có nghĩa là chú rể, Tiểu Cúc dùng từ “cựu lang” để trêu Bì Bì vì cựu (cũ) đối nghĩa với tân (mới).
“Gì mà cũ với mới chứ? Từ trước tới giờ, chú rể vẫn chỉ có một người, Hạ Lan Tịnh Đình.”
Hạ Lan Tịnh Đình.
Cái tên mới đẹp làm sao.
Hạ Lan Tịnh Đình.
Từng từ một thoát ra khỏi đầu lưỡi.
Cứ nhất định phải đợi đến khi mất đi mới biết trân trọng sao? Đến tận mấy trang cuối của truyện, Scarlett O’hara mới biết mình đã yêu Rhett Butler [2].
[2] Hai nhân vật chính trong truyện Cuốn theo chiều gió.
Bì Bì cảm thấy, bản thân mạnh mẽ hơn rất Scarlett O’hara nhiều.
Một tuần nhanh chóng trôi qua.
Bì Bì đã mua được chăn, ga, gối và đủ bộ đồ gia dụng hàng tốt để đầy trong tủ nhà Tiểu Cúc. Tạm thời cô vẫn chưa dám nói ra việc mình sắp làm đám cưới, mà chỉ lặng lẽ chuẩn bị tằng chút một. Đã lên xong kế hoạch, bước tiếp theo chỉ là hoàn thành từng bước mà thôi.
Bắt đầu từ bữa cơm tối ngày thứ Hai, Bì Bì giới thiệu với mọi người trong nhà về “bạn trai” của mình. Từ diện mạo cho đến tình hình kinh tế, từ nhân phẩm đạo đức cho tới nghề nghiệp tiền đồ, mọi thứ đều khiến bà và mẹ cô vô cùng hài lòng. Mẹ cô nói, có nhà có xe có tiền tiết kiệm, một chàng rể như thế mà cô cũng tìm được, đáng quý nhất là tuổi tác cũng tương đương, chỉ hơn cô có ba bốn tuổi, người như vậy chắc chắn có hậu thuẫn. Bà cô thì bảo, những thứ khác không quan trọng, chỉ cần anh ta đối tốt với Bì Bì, có thể khiến cô cười, hai người yêu thương nhau, giúp đỡ nhau thì anh ta là một chàng trai tốt. Mọi người trong nhà vô cùng vui mừng, nên về việc anh bị mù và là hồ ly, cô không hề nhắc đến, cũng chẳng có ai hỏi kỹ càng.
Vẫn không chen được vào câu nào, mãi bố cô mới ngậm tẩu thuốc, nói một câu, “Bất luận thế nào, người ta cũng phải đến nhà mình một lần, ngời lớn nói chuyện với nhau, đúng không?”. Bì Bì vội vàng nói, “Đương nhiên, đương nhiên rồi. Gần đây anh ấy phải đi công tác, khi nào về anh ấy sẽ tới chào mọi người ngay”.
Từ đó Bì Bì đã có anh bạn trai hợp theo ý mọi người, trong nhà cũng trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều. Mọi người đều đang mong đợi được gặp mặt chàng rể tương lai của gia đình.
Một tuần nữa lại trôi qua.
Bì Bì vẫn không nhận được điện thoại của Hạ Lan Tịnh Đình. Cô không dám gọi điện cho anh, cũng không dám đến đường Nhàn Đình, sợ làm hỏng việc của anh. Nhưng cô vẫn còn cách để dò hỏi tin tức về Hạ Lan Tịnh Đình.
Cô đến bệnh viện Thiên Mỹ.
Tu Nhàn và Khoan Vĩnh không thể không biết về hành tung của Hạ Lan Tịnh Đình chứ.
Tại tầng một của bệnh viện, cô nghe được một chuyện vô cùng đáng sợ.
“Tôi muốn tìm Viện trưởng Triệu, ông Triệu Khoan Vĩnh”, cô nói với nhân viên tiếp khách.
“Cô là…?”
“Tôi họ Quan. Tôi từng là bệnh nhân ở đây, cũng là bạn của ông ấy.”
“Ông Triệu qua đời rồi”, cô gái thấp giọng nói.
Bì Bì giật mình, “Ông Triệu? Cô tin chắc là ông Triệu Khoan Vĩnh chứ?”.
“Đương nhiên.”
“Ông ấy qua đời khi nào?”, cô hỏi, dự cảm đã có chuyện không hay xảy ra.
“Hai tuần trước.”
“Vì sao lại mất? Ông ấy bị bệnh gì ư?”
“Nhồi máu cơ tim.”
Bì Bì nghi hoặc nhìn cô gái. Cô nhớ rõ rằng Hạ Lan Tịnh Đình từng nói hồ ly giống không có nội tạng, mà chỉ có cơ quan sinh dục, thông thường không dễ mất mạng. Nhưng nếu như bị người ta cướp mất chân nguyên, thì họ sẽ ngã xuống giống như một cái xác không, và sẽ biến mất giống như bong bóng xà phòng. Cho nên, Khoan Vĩnh tuyệt đối không thể bị nhồi máu cơ tim được. Hồ ly giống, đặc biệt là những hồ ly thuần chủng và đã tu luyện nhiều năm như Khoan Vĩnh và Tu Nhàn, là loại hiếu chiến và dũng mãnh nhất trong giới hồ ly, hồ tiên có thể giết họ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngay cả Hạ Lan Tịnh Đình cũng có vài phần nể phục bọn họ.
Nghĩ như vậy, đôi chân cô như mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã khuỵu. Lẽ nào là ngài Thanh Mộc xuất núi rồi? Lẽ nào Triệu Tùng đã đến thành phố C? Lẽ nào lại là một trận chiến kéo dài tiếp theo? Cô càng nghĩ càng thấy sợ, nhất thời lòng rối như tơ vò, bất giác nắm chặt tay cô gái kia, “Vậy thì, cho hỏi, ngài Tu đâu? Ngài Tu Nhàn ấy?”.
“Ông ấy bây giờ là viện trưởng. Nhưng tuần qua ông ấy đưa linh cữu của ông Triệu về quê hương an táng rồi. Nói là tập quán của quê hương, tang lễ nhất định phải cử hành tại quê hương. Chúng tôi ở đây đang lúc bận rộn, bệnh nhân rất nhiều, bác sĩ không đủ, thậm chí ngay đến lễ truy điệu chúng tôi cũng không kịp thu xếp. Nhưng ông Triệu ra đi đột ngột như thế, chúng tôi đều rất đau lòng.”
Về quê? An táng? Càng nghe Bì Bì càng thấy mơ hồ, “Cô có biết ông Triệu là người ở đâu không?”.
“Là người Thiên Thủy.”
Cô chưa từng nghe thấy tên địa danh này bao giờ, bèn ngẩn người một lúc, cô gái kia liền bổ sung thêm một câu, “Ở tỉnh Cam Túc”.
Cô xin số điện thoại của Tu Nhàn, rồi chạy ra ngoài cửa gọi điện cho anh ta. Điện thoại kêu lên vài tiếng rồi đầu bên kia thông báo là đối phương đã tắt máy.
Tiếp theo, cô thấy lòng rối bời, bắt đầu gọi điện cho những người quen biết Hạ Lan Tịnh Đình, hỏi dò về tung tích của anh. Hạ Lan Tịnh Đình vốn ít giao du với bên ngoài, nên những người quen biết anh không nhiều, những người qua lại với anh lại càng ít hơn. Bì Bì lo lắng đến mức nghĩ mãi không tìm ra cách nào. Cô rất hối hận hôm đó trong bữa tiệc bên hồ Quan Âm không mang theo sổ ghi số điện thoại, hoặc là xin một vài tấm danh thiếp của đám hồ ly kia cũng tốt.
… Người trong Viện bảo tàng nói, Hạ Lan Tịnh Đình xin nghỉ phép một tháng, bây giờ vẫn chưa quay lại. Họ cũng đang muốn tìm anh, gửi email cho anh nhưng không thấy anh trả lời.
… Người làm việc ở nông trường hồ ly nói, từ ngày Hạ Lan Tịnh Đình rời khỏi Tây An, họ cũng chưa liên lạc lại với anh.
… Người trồng hoa nói, anh ta chỉ phụ trách trông nom vườn hoa, không biết Hạ Lan Tịnh Đình đi đâu, cũng không nhìn thấy anh xuất hiện ở vườn hoa của mình.
… Người ở tiệm bán hoa nói, đã rất lâu rồi không thấy Hạ Lan Tịnh Đình tới mua hoa.
Bất đắc dĩ, cô đột nhiên nhớ đến Tô My.
“Chị cũng rất lâu rồi không gặp Hạ Lan”, Tô My nói.
“Vậy chị đã nghe thấy tin Triệu Khoan Vĩnh qua đời chưa?”
Đầu bên kia im lặng một lúc mới nói, “Nghe rồi”.
“Tại sao anh ta lại qua đời, chị có biết không?”
“Đây là việc trong tộc hồ ly bọn chị, em đừng can dự vào, biết càng ít thì càng an toàn.”
“Nhưng em đã kết hôn với Hạ Lan rồi, em cũng được xem như có một nửa hồ ly chứ? Việc của anh ấy cũng là việc của em”, cô lớn tiếng nói.
“Kết hôn?”. Tô My kêu lên một tiếng, “Trời ơi!”.
“Sao thế?”
“Bì Bì”, đầu bên kia kinh ngạc, “Vậy là em độc chiếm Hạ Lan rồi. Em có thể học tập Lưu Đức Hoa không? Cho đám fan như bọn chị một con đường sống, được không?”.
“Haizzz, em cũng đâu sống được đến một trăm tuổi, sau khi em chết đi, chẳng phải anh ấy lại thuộc về các chị sao?”
Bì Bì cuống lên, đã đến lúc nào rồi mà người này còn không quên đùa cợt chứ.
“Bì Bì, em có biết nếu như em và Hạ Lan kết hôn thì người đầu tiên muốn loại bỏ em là ai không?”
“Ai?”
“Triệu Tùng. Nếu như em và Hạ Lan kết hôn, rồi sinh con, cho dù là gái hay trai thì đứa bé cũng là thủ lĩnh tiếp theo của tộc hồ ly.”
Tả chủ tế Triệu Tùng! Bì Bì lập tức run rẩy trong lòng, vội nói, “Kỳ lạ, tộc hồ ly đều là trường sinh bất lão, thủ lĩnh cũng sẽ không chết, sao lại còn có người thừa kế nữa?”.
“Ai nói bọn chị trường sinh bất lão? Ai nói bọn chị không chết? Bọn chị sống vất vả lắm!”
Bì Bì giật mình, lẽ nào có lỗi sai trong kiến thức thường thức? Bì Bì sợ hãi nói, “Chẳng phải bọn chị đều mấy trăm tuổi rồi sao? Chẳng phải có thể sống đến mấy vạn tuổi hay sao?”.
Nền văn hóa của nhân loại cũng chỉ có khoảng năm nghìn năm mà thôi.
“Sự sinh tồn của bọn chị phải nhờ vào con người và tinh khí tự nhiên. Nếu như bị tước đoạt đi chân nguyên, bọn chị sẽ lập tức trở về trạng thái trước khi tu luyện, trở thành một con hồ ly trong giới tự nhiên. Đến lúc đó, tuổi thọ của bọn chị còn không tới một năm ấy. Hồ tiên mấy vạn năm là không có, nhưng một vạn năm thì chỉ có một, đó chính là bố của Hạ Lan. Ông ấy là hồ tiên có số năm tồn tại nhiều nhất trên trái đất này. Sau cuộc chiến ấy, cả cơ thể và công lực của ông ấy đều bị tổn thương, nên luôn ẩn cư trong núi sâu, mấy trăm năm rồi không thấy xuất hiện, những sự vụ trong tộc đều giao cả cho Triệu Tùng từ lâu.”
Trái tim Bì Bì phút chốc nặng trĩu, “Tước đoạt chân nguyên? Tước đoạt như thế nào?”
“Chính là trực tiếp cướp đi viên nguyên châu hồ tiên tu luyện được trong cơ thể họ. Ở chỗ bọn chị, hồ tiên ở địa vị cao có thể tước đoạt nguyên châu của hồ tiên ở địa vị thấp, hồ tiên tu luyện nhiều năm có thể tước đoạt nguyên châu của hồ tiên tu luyện ít năm hơn, hồ ly giống cho dù là số năm tu luyện dài ngắn hay địa vị cao thấp đều có thể tước đoạt nguyên châu của những hồ ly không phải là hồ ly giống, bất cứ khi nào.”
“Nhưng, Hạ Lan có phải là hồ ly giống không?”
“Hồ ly giống có hai loại. Con cái của thủ lĩnh có khả năng của hồ ly giống một cách tự nhiên. Tiếp đến là những hồ ly có dòng máu thuần chủng được tuyển chọn qua nhiều đời như Khoan Vĩnh, Tu Nhàn. Triệu Tùng cũng nằm trong trường hợp này.”
Đầu óc Bì Bì rối rắm, bắt đầu nhẩm tỉnh trong lòng: Số năm tu luyện của Triệu Tùng nhiều hơn Hạ Lan Tịnh Đình, nhưng địa vị của Hạ Lan Tịnh Đình cao hơn Triệu Tùng, cả hai đều là hồ ly giống, vậy rốt cuộc ai có thể tước đoạt nguyên châu của ai? Một bài toán logic, nghĩ mãi cô vẫn không tìm được lời giải. Cô lo lắng đến mức thở hổn hển, dứt khoát hỏi, “Chị My My, trên thế giới này ai có thể tước đoạt được chân nguyên của Hạ Lan?”.
Đầu bên kia im lặng một lúc, Bì Bì căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.
Chỉ nghe Tô My nói, “Ngoài bố của mình ra, có lẽ chỉ còn lại Triệu Tùng. Những bậc tuổi cao đức trọng chẳng có ý thù địch gì với anh ấy cả. Nói về địa vị, Triệu Tùng thấp hơn Hạ Lan Tịnh Đình, nhưng luận về số năm tu hành, anh ta là thiên hồ ngàn năm, không những nhiều hơn Hạ Lan Tịnh Đình một trăm năm, mà còn cao hơn Hạ Lan hẩn một đẳng cấp. Anh ta có công lực mạnh hơn Hạ Lan, gần đây cũng không ngừng xung đột với Hạ Lan. Bì Bì, em phải cẩn thận đấy. Bát tự của em thuần dương, gan của em rất có giá trị, là đối tượng săn mồi của Triệu Tùng. Khi đói, một đêm anh ta có thể hại đi rất nhiều cô gái. Những cô gái gặp phải anh ta, chưa đến nửa tháng là tinh khí sẽ bị cạn kiệt mà chết”.
Nếu như ngày thường nghe được những lời này, chắc chắn Bì Bì sẽ cảm thấy như có tiếng sấm đánh trên đỉnh đầu, tai vạ ập tới đến nơi. Thế nhưng bây giờ cô chẳng còn tâm trí đâu mà lo cho bản thân mình nữa, trong lòng chỉ quan tâm đến một việc. Rốt cuộc Hạ Lan Tịnh Đình đang ở đâu?
“Chị My My, hãy nói cho em biết, phải làm thế nào mới có thể tìm thấy Hạ Lan?”
“Nếu như thật sự anh ấy muốn trốn…”, Tô My nói, “thì em sẽ không tìm thấy anh ấy đâu”.
Suy nghĩ của cô lập tức chuyển hướng, “Sao chị biết là anh ấy đang trốn?”.
“Bì Bì, chị nghe nói – đây chỉ là nghe nói thôi – cái chết của Khoan Vĩnh có liên quan tới Triệu Tùng. Khoan Vĩnh là thân tín của Hạ Lan, nếu anh ta xảy ra chuyện thì chắc chắn Hạ Lan sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tu Nhàn lại càng không thể làm ngơ.”
Ở đầu bên này, Bì Bì đã toát mồ hôi lạnh toàn thân. Cô bất chợt ngẩng đầu nhìn, mây đen đã kéo đến giăng khắp thành phố, trời sắp đổ mưa rồi.
… Hóa ra là họ sắp giao chiến.
Mãi không nghe thấy cô lên tiếng, Tô My lại nói, “Em đừng lo lắng quá. Nếu như thật sự phải giao đấu với Triệu Tùng, Hạ Lan cũng sẽ không chịu thiệt đâu. Ngài Thanh Mộc còn bị anh ấy đánh đến mức phải trốn trong rừng sâu mấy trăm năm rồi chưa ra, chẳng nhẽ anh ấy lại sợ một Triệu Tùng?”.
Không nói thì thôi, lời này vừa cất lên, Bì Bì lập tức cảm thấy đầu mình như bị một cây kim cắm phập vào.
Đột nhiên sống lưng lạnh buốt, toàn thân như không thể cử động được nữa, lo lắng đến mức chỉ muốn cắn vào lưỡi mình.
Vào lúc này mà cô còn bảo Hạ Lan chữa bệnh cho Gia Lân!!!
Bình luận facebook