-
Chương 6
Tắm trăng
Khi rơi xuống, Bì Bì không hề ngã, bởi vì cô rơi đúng vào chiếc ghế tựa, mà trên ghế có lắp lò xo.
Thế nhưng khi ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Lan Tịnh Đình rơi xuống theo một cách nhẹ nhàng, Bì Bì lập tức hiểu đang xảy ra chuyện gì. Trong đầu ngay tức khắc lóe lên tình huống vẫn thường thấy trong những tác phẩm trinh thám: Bản thân nằm dưới đáy giếng không một mảnh vải che thân, miệng đầy máu, tay chân tán loạn. Theo miêu tả của đội trưởng đội cảnh sát điều tra thì "nạn nhân là nữ, chưa kết hôn, khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc...".
Không dám nghĩ tiếp, thấy Hạ Lan Tịnh Đình còn chưa kịp đứng vững, cô không chút do dự liền ra tay, đá thật mạnh vào một bộ phận bên dưới nào đó của anh!
Người đối diện bị đau, bất ngờ không kịp phòng bị chỉ biết khom lưng rồi nặng nề ngã xuống chiếc ghế tựa.
Còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, cổ Hạ Lan Tịnh Đình đã bị Bì Bì bóp chặt.
Dâm tặc, yêu râu xanh, kẻ giết người...
Bì Bì nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ trong lòng, càng lúc càng dùng sức, bàn tay mỗi lúc một bóp chặt, Hạ Lan Tịnh Đình vùng vẫy một lát rồi bất động.
Thì ra, thay đổi nội dung của tác phẩm trinh thám cũng thật dễ dàng. Chưa đầy ba giây, Bì Bì đã từ người bị hại chuyển thành kẻ giết người.
Nếu như không phải vì ánh trăng rất sáng, đáy giếng rất sạch, người nằm trên ghế tựa rất ưa nhìn, có lẽ Bì Bì đã mắc chứng sợ không gian kín rồi.
Qua một lúc, Bì Bì mới dám thả lỏng tay, nhưng tim vẫn loạn nhịp. Sợ rằng Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên tỉnh lại, cô liền quán chặt hai tay anh bằng chiếc khăn quàng cổ, rồi thắt nút, sau đó mượn ánh trăng để xem xét kỹ tình hình.
Hạ Lan Tịnh Đình nằm im bất động tại đó, chiếc cúc áo ở ngực anh bị cô kéo đứt, để lộ phần xương quai xanh trắng mịn, hơi gầy một chút nhưng lại toát ra vẻ nam tính đặc biệt giống như bất cứ người đàn ông nào.
Sợ rằng nhìn thấy odoi mắt của anh chàng này mình sẽ không làm chủ được bản thân, lại thêm nhất thời hiếu kỳ, Bì Bì liền hít một hơi thật sâu, bỏ kính râm của anh xuống.
Thực ra mắt của Hạ Lan Tịnh Đình và mắt người bình thường chẳng có gì khác nhau, vẫn yên tĩnh nhắm lại, nên cũng không nhận thấy có điểm gì đặc biệt. Nhưng, Bì Bì cảm thấy dưới ánh trăng bàng bạc, anh chàng Hạ Lan khi đã tháo chiếc kính râm xuống mang một khí chất khó lòng diễn tả, một cảm giác đẹp đẽ đáng kinh ngạc.
Quả là một chàng trai anh tuấn, dịu dàng. Đáng tiếc một người vốn vẻ ngoài lương thiện như vậy, vì sao lại đi làm người xấu?
Thầm tiếc trong lòng, Bì Bì kiểm tra hơi thở, rồi lại kiểm tra động mạch của anh.
Không hít thở, mạch cũng không đập.
Cô nhất thời hốt hoảng, phủ phục xuống kiểm tra nhịp tim anh.
Tim không đập.
Chỉ trong thoáng chốc, đầu cô toát đầy mồ hôi lạnh. Cô luôn nghĩ rằng người đàn ông tên Hạ Lan Tịnh Đình đang nằm trước mặt mình đây chỉ là đang hôn mê mà thôi.
Không phải chứ! Anh chàng đẹp trai này cũng thật yếu ớt quá đi. Cô đã làm gì đâu, chỉ mới đá cho anh ta một cái, rồi bóp cổ anh ta một chút, anh ta sao lại... sao lại... chết chứ?
Cảm giác lành lạnh chạy dọc từ ngón chân vào tim cô, khiến nó cũng gần như ngừng đập.
Bì Bì nói với bản thân, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Dúng. Cô đã gặp phải một tên yêu râu xanh, cô chỉ phòng vệ mà thôi. Nhưng, Bì Bì hoàn toàn không muốn giết người. Dù sao con người ai chẳng có lúc phạm lỗi, huống hồ người đàn ông này còn là nhân viên xuất sắc đã từng có cống hiến lớn cho đất nước. Cứ cho là anh ta có tội, song tội cũng chưa đến mức phải chết.
Nghĩ như vậy, Bì Bì liền tìm giúp Hạ Lan Tịnh Đình thêm vài lý do chứng minh anh không đáng chết nữa. Ví như, từ đầu đến cuối anh cũng chẳng làm gì cô, còn lịch sự tiếp đãi cô, gọt táo cho cô. Hay như khi ở trên bệ giếng, anh chỉ đẩy nhẹ cô một cái thôi. Nếu thật sự sẽ có lúc phải đối diện với cảnh sát, cô không nói được rõ ràng, chưa biết chừng người nhà Hạ Lan biết được còn vu cho cô tội "cố ý gây thương tích" ấy chứ.
Hạ Lan Tịnh Đình có nhiều tiền như vậy, nếu như kiện lên Tòa án, cô nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi. Gia đình Bì Bì rất nghèo, chắc chắn là chẳng mời nổi luật sư...
Tất nhiên những điều đó không phải nguyên nhân chủ yếu khiến cô chột dạ.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là Bì Bì cảm thấy người đàn ông có tướng mạo bất phàm, thành công trong sự nghiệp như Hạ Lan Tịnh Đình đây, muốn bất cứ người phụ nữ nào dường như cũng chẳng cần tốn sức như thế. Cứ cho là anh ta không cần, thì những người tìm đến tận cửa nhất định cũng sẽ rất nhiều. Còn bản thân Bì Bì, thực sự quá bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả, sao Hạ Lan Tịnh Đình có thể có ý đồ gì với cô được chứ?
Phân tích theo logic đó, thậm chí Bì Bì còn cảm thấy vừa rồi cũng không phải Hạ Lan Tịnh Đình đẩy mình, mà chỉ chạm nhẹ vào mình một cái, vì mình quá nhạy cảm, nóng lòng muốn phòng bị, nghiêng người một chút nên đã ngã xuống dưới. Có lẽ Hạ Lan Tịnh Đình cũng chẳng có ác ý gì.
Không dám nghĩ tiếp nữa, cô vội vã hô hấp nhân tạo cho anh.
Bì Bì cũng đã học qua một chút về kiến thức cứu người, ngay lập tức hai tay khép lại, ấn thật mạnh ba cái lên vùng ngực của "người chết", rồi lại thổi hơi vào miệng anh.
Liên tục làm ba lần như thế, mỗi lần mười cái, nhưng không thấy có phản ứng gì.
Hai tay cô nắm lại, đấm thật mạnh vào ngực anh.
Không có phản ứng.
Bì Bì bỗng thấy da đầu tê dại, mồ hôi lạnh toát đầy người. Nhìn bốn phía xung quanh, cô phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Vách giếng nhẵn bóng, dựa vào sức của một mình cô, tuyệt đối không thể trèo ra ngoài được. Cô cũng không thể báo cảnh sát, túi xách có để điện thoại cô để quên ở ghế sô pha mất rồi.
Nơi này hoang vắng như vậy, lại ở tít trên đỉnh núi cao, chắc lâu rồi cũng chẳng có khách đến chơi.
Lẽ nào mình phải cùng chết với người đàn ông lạ này ở đây?
Khi đó, không biết từ đâu thổi đến một trận gió lạnh, rùng rợn, buốt tận xương. Bì Bì càng nghĩ càng thấy sợ, không dám chậm trễ, không những không ngừng tay mà còn dùng sức hơn.
Một cái, hai cái, ba cái.
Làm liên tục tận mười một lần, ngón tay Hạ Lan Tịnh Đình mới đột nhiên khẽ động, sau đó bờ môi lạnh lẽo cũng phả ra chút hơi ấm. Tiếp tục cố gắng, cô thổi hơi vào miệng, ấn mạnh vào ngực, rồi ngẩng lên quan sát anh.
Lồng ngực Hạ Lan Tịnh Đình dần dần phập phồng, nhưng anh vẫn nằm im bất động ở đó.
"Hạ Lan Tịnh Đình, nếu như anh chưa chết thì nói gì đó đi!"
Qua một lúc lâu, hàng lông mày khẽ chau, mắt nhắm, anh uể oải nói: "Không nói được, tôi bị thương rồi".
Bì Bì thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời lập tức đề cao cảnh giác, cao giọng hỏi anh: "Hạ Lan Tịnh Đình, anh là đồ cáo đội lốt cừu! Thật thà khai báo đi, vừa nãy anh định làm gì?".
Hạ Lan Tịnh Đình phản bác: "Tôi chẳng làm gì cả".
"Vì sao lại đẩy tôi xuống giếng?"
"Chẳng phải cô nói muốn tham quan phòng của tôi xem thế nào ư? Đây chính là phòng của tôi."
"Thế thì anh cũng phải nói rõ, tại sao lại đẩy tôi xuống đây? Rốt cuộc anh có ý đồ gì?"
"Đến phòng này, trừ nhảy xuống thì không có cách nào khác. Dù sao thì cô cũng phải nhảy xuống, chi bằng tôi giúp cô một tay. A! A! Đừng đá tôi nữa, tôi sắp không còn khả năng sinh con nữa rồi."
"Đồ bỉ ổi như anh, còn muốn sinh con sao! Tôi sẽ khiến anh tuyệt tử tuyệt tôn!"
"Được rồi, cô đánh chết tôi, chúng ta cùng chết ở nơi đây. Dù sao không có sự giúp đỡ của tôi, cô cũng không thể trèo ra ngoài được."
Lời này thật hữu dụng, Bì Bì lập tức không đạp anh nữa.
"Tháo khăn ra cho tôi, thít chặt thế này tay tôi đau quá."
"Xí! Xí! Đừng hòng!", Bì Bì hét lên.
Anh không buồn để ý đến cô, dùng miệng tháo từng chút một nút thắt chiếc khăn, sau đó ném chiếc khăn xuống đất.
"Đừng chọc tôi, tôi đã học qua võ thuật, anh không phải là đối thủ của tôi!", Bì Bì muốn ra một đường quyền nhưng lại phát hiện đáy giếng rất nhỏ, ghế tựa lại rất lớn, phần đất còn thừa căn bản không chứa nổi một người.
Hạ Lan Tịnh Đình khẽ hừ một tiếng, nói: "Dựa vào thứ võ mèo ba chân này của cô ư? Vậy cũng gọi là võ thuật?".
Sau đó, anh ngồi xuống, nhặt chiếc kính râm trên đất lên và đeo vào, bắt đầu cởi từng cái quần cái áo.
Bì Bì ngẩn người, trợn tròn mắt: "Anh... anh làm gì thế?".
"Cởi bỏ quần áo, tắm trăng."
"Trời lạnh như thế này, anh cũng cởi sao?", cô vội vàng bịt mắt lại, rồi lại hé ngón tay để lộ một kẽ hở quan sát anh.
"Chưa xem là lạnh."
"Anh... ít nhiều anh cũng nên mặc một ít đi!", giọng Bì Bì như thể đang cầu xin.
"Tại sao?"
"Tôi... tôi là con gái, trai gái khác biệt..."
"Cô vừa đá tôi như vậy, bây giờ tôi gần như cũng được xem là nữ rồi", nghĩ một lát, dường như anh thấy đây cũng là một yêu cầu hợp lý, nói: "Thôi được rồi, đưa cái khăn tắm kia cho tôi".
Theo hướng chỉ của tay anh, Bì Bì phát hiện bên dưới chiếc ghế tựa có một ngăn tủ nhỏ. Cô lấy từ trong đó ra một chiếc khăn tắm trắng tựa tuyết rồi đưa cho Hạ Lan Tịnh Đình. Anh quay người đi, quấn chiếc khăn lên phần thân dưới, sau đó dương dương tự đắc nằm xuống chiếc ghế tựa, hai tay gối đầu, cặp chân thon dài duỗi thẳng.
Ánh trăng nhàn nhạt rải xuống.
Thời tiết rất lạnh, nhưng Hạ Lan Tịnh Đình nằm trên ghế tựa trông lại có vẻ như toàn thân đang tỏa ra khói trắng, tựa hồ đang luyện một loại nội công nào đó, lại giống như đang tắm trong phòng tắm hơi, dáng vẻ dương dương tự đắc, vô cùng thoải mái.
Bì Bì mặt đỏ tía tai liếc nhìn anh, suy nghĩ liên miên.
Qua một lúc, cô bất chợt nghĩ tới mục đích chính mình đến Sơn trang Lộc Thủy lần này, chẳng phải là để phỏng vấn người này sao? Hiện giờ chỉ có hai người trong phòng, muốn đi cũng chẳng được, thật là một cơ hội quá tốt!
Bì Bì nhanh chóng lấy bút ghi âm trong túi áo ra, hỏi: "Ngài Hạ Lan, xin cho hỏi vì sao ngài lại muốn tắm trăng?".
Hạ Lan Tịnh Đình không trả lời, chê cô ồn ào, nhưng lại không tiện nổi giận. Qua một lúc anh mới nói: "Chẳng tại sao cả. Chỉ là một sở thích, một thói quen".
Những người đi thu thập tin tức gặp ma không sợ, chó cắn người không phải tin tức, người cắn chó mới là tin tức. Tắm trăng chẳng có giá trị tin tức gì, cùng lắm cũng chỉ là một hình thức vận động dưỡng sinh, cũng gần giống như đi bơi vào mùa đông. Bì Bì đứng mệt quá, đành phải ngồi xuống bên cạnh anh, "Vậy thì anh muốn tắm trăng bao lâu?".
"Một buổi tối."
"Một buổi tối?", Bì Bì lập tức đứng dậy kháng nghị: "Vậy còn tôi thì làm thế nào? Lẽ nào muốn tôi ở đây tắm trăng cùng anh cả một buổi tối ư?".
Không biết tại sao, có lẽ do anh quá dễ dàng bị đánh gục, nên Bì Bì hoàn toàn không thấy sợ người đàn ông này, mà ngược lại còn cảm thấy sự việc xảy ra tối nay rất thú vị.
"Nếu như không đồng ý, cô hãy tự nghĩ cách ra ngoài đi", anh nói.
"Hạ Lan Tịnh Đình!"
"Gọi tôi cũng vô ích", giọng anh lười nhác.
"Xem ra anh thật sự không muốn sinh con nữa rồi!", Bì Bì lại muốn vung nắm đấm, thì thình lình bị anh kéo xuống ghế tựa, nằm song song với anh. Bên tai cô vang lên giọng nói chậm rãi: "Vì sao nóng lòng muốn ra ngoài như vậy? Cô không cảm thấy ánh trăng tối nay rất đẹp, mai vàng trên núi rất thơm sao? Còn có tiếng gió thổi qua những lỗ hổng phía xa, tiếng cỏ cây gãy rụng...".
"Tiếng tuyết đọng bắt đầu tan, cải thảo xòe tán..."
"Tiếng chuột chũi uống nước bên sông, những tầng băng rạn nứt..."
"Tiếng rái cá nằm mơ, ngôi sao băng lướt xuống..."
"Âm thanh của đát trời động lòng người như vậy, cô nên trân trọng khoảnh khắc mỹ miều này, hãy nằm đây cùng tôi, tĩnh tâm lại, tỉ mỉ thưởng thức chúng."
"Ờ...", Bì Bì mơ mơ màng màng, bị mê hoặc bởi âm thanh như mộng ảo kia.
Đêm càng về khuya, tiết trời càng lạnh giá. Mặc dù đã mặc áo khoác lông, nhưng Bì Bì vẫn không kìm được những cơn rùng mình ớn lạnh. Bàn tay cầm bút ghi âm dường như đã tê cóng.
Cô khịt khịt mũi, bỗng phát hiện bàn tay mình đột nhiên được Hạ Lan Tịnh Đình nắm lấy, mười ngón tay siết lại, một thứ tình cảm ấm áp truyền đến từ các đầu ngón tay.
Mặt hai người gần như kề sát bên nhau, có thể nghe rõ từng hơi thở của đối phương, Bì Bì muốn quay người đi nhưng lại bị anh kéo trở lại, trái tim không khỏi đập thình thịch từng hồi.
"Cô sợ tôi?", đột nhiên anh nói.
"Không sợ."
"Có thể tôi sẽ ăn thịt cô."
"Ăn như thế nào?"
"Sẽ ăn từ đầu ngón chân lên", anh nhìn cô, vẻ mặt hiện lên ý cười sâu xa, "Khi nào gần ăn đến đỉnh đầu, tôi sẽ hỏi cô có đau không".
Bì Bì cười ha ha. Cười được một nửa cô bỗng cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.
Họ nằm song song nhau trên chiếc ghế tựa, nhìn vách giếng tròn, ngắm ánh trăng trên bầu trời.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Bì Bì không thể kiên nhẫn thêm được nữa, "Nằm dưới giếng này thì có gì hay ho chứ? Thật là buồn chán".
"Rất tiếc, thực sự chẳng có thứ gì tiêu khiển cả", Hạ Lan Tịnh Đình nói. Ngay sau đó, anh bỗng nghĩ ra cái gì, bèn nói: "Đợi đã, tôi có một chiếc radio sóng ngắn, cô có muốn nghe không?".
Anh nhẹ nhàng lấy ra một chiếc radio rất nhỏ từ phía dưới ghế tựa, ấn nút mở, tiếng nhạc cổ điển lập tức vang lên.
Bì Bì đón lấy radio, vặn đi vặn lại tần số, "Tôi xem xem có chương trình Tâm sự đêm khuya không, ngày trước có tiết mục Tâm sự cùng Pandora, FM 1097, tôi rất thích nghe".
"Không được, tôi phải nghe nhạc. Chương trình tâm sự đó rất ồn ào", Hạ Lan Tịnh Đình vội giằng radio lại, vặn về kênh lúc ban đầu, bản dạ khúc gam Mi trưởng1 vô cùng nhẹ nhàng.
1 Nguyên văn là "dạ khúc gam E trưởng": Gam gồm có gam trưởng và gam thứ. Trong bảy nốt nhạc, gam E tương ứng với nốt Mi, gam E trưởng nghĩa là gam Mi trưởng. Ở đây dạ khúc gam E trưởng là những bản dạ khúc rơi vào gam Mi trưởng.
"Âm nhạc của chương trình này toàn bộ đều là gam Mi, chủ biên đúng là có bệnh thật rồi. Đồ Rê Mi Pha Son La Si, bao nhiêu giai điệu như thế, anh ta lại thích nghe thể loại này, còn phát mãi không ngừng nữa, thật là đờ đẫn hết cả người." Bì Bì không cam tâm, ra sức lảm nhảm bên tai anh. Những lời oán trách này thực ra không phải do Bì Bì nghĩ ra, mà là lời của một cô bạn cùng phòng với cô học khoa Âm nhạc. Thời còn sinh viên, ngày nào cô cũng làm bạn với chiếc radio sóng ngắn.
Hạ Lan Tịnh Đình không chút dao động, thái độ vô cùng kiên quyết: "Tôi thích nghe Mi trưởng đấy".
"Được, tôi nhường cho anh", Bì Bì rộng lượng buông tay, "Tôi rất thích cảm giác mình là người đạo đức".
"Thôi, thôi. Tôi cũng rất thích cảm giác mình là người đạo đức", Hạ Lan Tịnh Đình nói, những ngón tay thon dài khẽ vặn, lập tức truyền ra giọng nữ độc chiếm, âm thanh rất đỗi dịu dàng, tựa như cơn mưa xuân rả rích.
"... Tiếp theo đây chúng ta hãy lắng nghe tâm sự của một thính giả đến từ Hàng Châu. Xin chào cô Vương, tôi là Phan Phan. Đây là đài FM 1097, chương trình Tâm sự cùng Pandora. Vừa rồi chúng ta có bàn tới vấn đề tình bạn giữa các bạn nữ dường như không giống với tình bạn giữa bạn nữ và bạn nam. Cô Vương, cô có muốn chia sẻ với mọi người một chút về kinh nghiệm của mình không?..."
Chuyên mục này đậm chất bà tám, và là sự so sánh cọc cạch chẳng chút liên quan một cách nực cười nhất. Hạ LAn Tịnh Đình hận không thể lấy tay mà bịt chặt tai mình lại. Bì Bì không thôi cười trộm trong lòng.
Nghe được chưa đầy mười phút, Hạ Lan Tịnh Đình đã ngáp dài, dường như buồn ngủ lắm. Anh khẽ khàng quay người, nghiêng mặt đối diện với cô.
Aaaaaaa, sao có thể ngủ vào lúc này chứ. Bì Bì vội vàng mở bút ghi âm, "Ngài Hạ Lan, bây giờ tôi có thể phỏng vấn ngài không?".
"Không được."
"Tại sao?"
"Xét theo hành động vừa rồi của cô, cô đã đánh mất cơ hội."
"Vậy thì, ngài Hạ Lan, ngài hãy đưa tôi về nhà."
"Đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa."
"Bây giờ tôi muốn về nhà!", giọng Bì Bì được nâng lên tới quãng tám.
"Xin cứ tự nhiên", anh chỉ lên miệng giếng, "Tôi gợi ý, cô nên để chân không trèo lên, như thế khả năng lên được bên trên sẽ tương đối lớn".
"Anh... anh không giúp tôi?"
Một khoảng im lặng.
Lắc đầu, nhún vai, rất tiếc.
Bì Bì vốn đã ngồi dậy, nhưng nghe được câu này, liền "phịch" một tiếng ngã xuống chiếc ghế tựa. Hôm nay cô cũng rất mệt mỏi, mệt đến nỗi lúc này chẳng còn mở nổi mắt ra nữa, "Được rồi, tôi đi ngủ. Đúng tám giờ sáng tôi vào làm, anh nhớ bảy rưỡi gọi tôi dậy".
Dứt lời, cô liền kéo chiếc khăn tắm trên người anh, đắp lên mình, "Tôi phải đắp khăn tắm, tôi lạnh".
Ngẩn người chốc lát, anh mới ý thức được mình đang trong tình trạng chẳng mảnh vải che thân, khuôn mặt lập tức ửng đỏ: "Vậy... vậy tôi phải làm sao?".
"Tôi làm sao biết được?"
"Tôi dùng khăn của cô được rồi." Anh nhặt chiếc khăn trên nền đất lên rồi quấn quanh eo mình, sau đó lại vui vẻ nằm xuống.
Bì Bì không biết phải nói sao, đành ôm nỗi căm hận chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Bì Bì tỉnh dậy, ánh trăng bên ngoài vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như vậy, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn ngủ bên cạnh cô. Anh cong người, nằm sát vào chiếc áo khoác lông của cô, vùi đầu ngủ rất ngon.
Cô không kìm được có chút hiếu kỳ. Từ nhỏ đến lớn, Bì Bì chưa từng nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông nào. Cho dù là Gia Lân, mười mấy năm lại đây, cô cũng chỉ tiếp xúc có một lần khi trời mưa to mà thôi. Từ đó, quá trình từ chạm đầu ngón tay cho tới nắm tay cũng phải trải qua trong sáu năm dài đằng đẵng.
Cho nên, cơ hội hiếm có, một tiết Sinh vật học miễn phí, Bì Bì liền cúi đầu, nghiên cứu một cách tỉ mỉ về cơ thể người đàn ông này.
Ừm, cũng được, một tiêu bản hiếm có...
Ánh trăng như lụa, sao sáng rạng rỡ. Bì Bì phát hiện trên cổ Hạ Lan Tịnh Đình có đeo một miếng cổ ngọc hình thù kỳ quái, một đầu hình tròn, chạm rồng khắc hoa văn, một đầu nhọn, hơi hất lên trên, giống như răng nanh vậy. Bì Bì thầm nghĩ, đeo miếng ngọc như thế lên người có dễ chịu không? Nhọn như vậy có khi nào đâm vào người mình không? Nhưng chất liệu của miếng ngọc ấy thật đẹp, sáng bóng như trời xanh sau cơn mưa, dưới ánh trăng tỏa ra vẻ âm u lành lạnh.
Khi Bì Bì tỉnh dậy, trời đã sáng. Cô bỗng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn vô cùng thoải mái, thậm chí giày cũng chưa cởi ra.
Cô đi đến phòng khách, phát hiện Hạ Lan Tịnh Đình đã tắm táp xong xuôi, mặc bộ quần áo hoàn toàn mới, đang đeo đồng hồ.
"Nếu muốn tắm rửa, cô có thể dùng phòng tắm của tôi", anh nói.
"Ờ... thôi khỏi."
Cô có chút ngượng ngùng, đi đến nhà vệ sinh rửa qua quýt mặt mũi, rồi súc miệng.
"Tôi đưa cô đến bến tàu điện ngầm", anh đứng dậy.
Lúc này trên tay anh đã xuất hiện chiếc gậy dò đường. Quả nhiên anh không nhìn thấy gì cả.
Khi đi ra ngoài, Bì Bì nhớ thật kỹ số nhà anh: Đường Nhàn Đình, số 56.
Anh cầm chiếc gậy dành cho người mù trên tay nhưng không hề dùng, thần thái cũng không trù trừ như những người không nhìn thấy gì.
"Đừng tiễn nữa, tôi có thể tự đi."
"Đường xuống núi rất xa."
Hai người sóng vai đi một đoạn, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn chỉ im lặng đi theo cô, không nhanh không chậm, dáng vẻ ung dung.
"Tôi không tin anh không nhìn thấy gì, chí ít cũng phải thấy chút ánh sáng chứ?", Bì Bì nói.
"Ánh sáng gì cũng không nhìn thấy."
"Vậy thị lực buổi tối của anh là bao nhiêu?"
"1.5."
"Nói như vậy, thực ra buổi tối anh không cần phải đeo kính?"
"Ừ."
"Thế thì tại sao anh vẫn đeo? Anh không thấy phiền phức ư?"
"Không phiền phức, quen rồi."
Đến bến xe, Bì Bì lấy vé xe ra đang định nói lời tạm biệt với anh, thì bỗng nhiên chần chừ, rồi mạnh dạn hỏi: "Ngài Hạ Lan, nài... có phải là người không?".
Bất chợt, trên khóe mắt Hạ Lan Tịnh Đình hằn lên những nếp nhăn khi cười, rồi ngay lập tức biến mất. Anh cúi đầu, im lặng trong giây lát, dường như đang nghĩ xem đâu mới là câu trả lời thích hợp nhất. Sau đó, anh ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Tôi không phải là người, thì là gì?".
Khi rơi xuống, Bì Bì không hề ngã, bởi vì cô rơi đúng vào chiếc ghế tựa, mà trên ghế có lắp lò xo.
Thế nhưng khi ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Lan Tịnh Đình rơi xuống theo một cách nhẹ nhàng, Bì Bì lập tức hiểu đang xảy ra chuyện gì. Trong đầu ngay tức khắc lóe lên tình huống vẫn thường thấy trong những tác phẩm trinh thám: Bản thân nằm dưới đáy giếng không một mảnh vải che thân, miệng đầy máu, tay chân tán loạn. Theo miêu tả của đội trưởng đội cảnh sát điều tra thì "nạn nhân là nữ, chưa kết hôn, khoảng hai mươi tuổi, trên người mặc...".
Không dám nghĩ tiếp, thấy Hạ Lan Tịnh Đình còn chưa kịp đứng vững, cô không chút do dự liền ra tay, đá thật mạnh vào một bộ phận bên dưới nào đó của anh!
Người đối diện bị đau, bất ngờ không kịp phòng bị chỉ biết khom lưng rồi nặng nề ngã xuống chiếc ghế tựa.
Còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, cổ Hạ Lan Tịnh Đình đã bị Bì Bì bóp chặt.
Dâm tặc, yêu râu xanh, kẻ giết người...
Bì Bì nghiến răng nghiến lợi mắng mỏ trong lòng, càng lúc càng dùng sức, bàn tay mỗi lúc một bóp chặt, Hạ Lan Tịnh Đình vùng vẫy một lát rồi bất động.
Thì ra, thay đổi nội dung của tác phẩm trinh thám cũng thật dễ dàng. Chưa đầy ba giây, Bì Bì đã từ người bị hại chuyển thành kẻ giết người.
Nếu như không phải vì ánh trăng rất sáng, đáy giếng rất sạch, người nằm trên ghế tựa rất ưa nhìn, có lẽ Bì Bì đã mắc chứng sợ không gian kín rồi.
Qua một lúc, Bì Bì mới dám thả lỏng tay, nhưng tim vẫn loạn nhịp. Sợ rằng Hạ Lan Tịnh Đình đột nhiên tỉnh lại, cô liền quán chặt hai tay anh bằng chiếc khăn quàng cổ, rồi thắt nút, sau đó mượn ánh trăng để xem xét kỹ tình hình.
Hạ Lan Tịnh Đình nằm im bất động tại đó, chiếc cúc áo ở ngực anh bị cô kéo đứt, để lộ phần xương quai xanh trắng mịn, hơi gầy một chút nhưng lại toát ra vẻ nam tính đặc biệt giống như bất cứ người đàn ông nào.
Sợ rằng nhìn thấy odoi mắt của anh chàng này mình sẽ không làm chủ được bản thân, lại thêm nhất thời hiếu kỳ, Bì Bì liền hít một hơi thật sâu, bỏ kính râm của anh xuống.
Thực ra mắt của Hạ Lan Tịnh Đình và mắt người bình thường chẳng có gì khác nhau, vẫn yên tĩnh nhắm lại, nên cũng không nhận thấy có điểm gì đặc biệt. Nhưng, Bì Bì cảm thấy dưới ánh trăng bàng bạc, anh chàng Hạ Lan khi đã tháo chiếc kính râm xuống mang một khí chất khó lòng diễn tả, một cảm giác đẹp đẽ đáng kinh ngạc.
Quả là một chàng trai anh tuấn, dịu dàng. Đáng tiếc một người vốn vẻ ngoài lương thiện như vậy, vì sao lại đi làm người xấu?
Thầm tiếc trong lòng, Bì Bì kiểm tra hơi thở, rồi lại kiểm tra động mạch của anh.
Không hít thở, mạch cũng không đập.
Cô nhất thời hốt hoảng, phủ phục xuống kiểm tra nhịp tim anh.
Tim không đập.
Chỉ trong thoáng chốc, đầu cô toát đầy mồ hôi lạnh. Cô luôn nghĩ rằng người đàn ông tên Hạ Lan Tịnh Đình đang nằm trước mặt mình đây chỉ là đang hôn mê mà thôi.
Không phải chứ! Anh chàng đẹp trai này cũng thật yếu ớt quá đi. Cô đã làm gì đâu, chỉ mới đá cho anh ta một cái, rồi bóp cổ anh ta một chút, anh ta sao lại... sao lại... chết chứ?
Cảm giác lành lạnh chạy dọc từ ngón chân vào tim cô, khiến nó cũng gần như ngừng đập.
Bì Bì nói với bản thân, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Dúng. Cô đã gặp phải một tên yêu râu xanh, cô chỉ phòng vệ mà thôi. Nhưng, Bì Bì hoàn toàn không muốn giết người. Dù sao con người ai chẳng có lúc phạm lỗi, huống hồ người đàn ông này còn là nhân viên xuất sắc đã từng có cống hiến lớn cho đất nước. Cứ cho là anh ta có tội, song tội cũng chưa đến mức phải chết.
Nghĩ như vậy, Bì Bì liền tìm giúp Hạ Lan Tịnh Đình thêm vài lý do chứng minh anh không đáng chết nữa. Ví như, từ đầu đến cuối anh cũng chẳng làm gì cô, còn lịch sự tiếp đãi cô, gọt táo cho cô. Hay như khi ở trên bệ giếng, anh chỉ đẩy nhẹ cô một cái thôi. Nếu thật sự sẽ có lúc phải đối diện với cảnh sát, cô không nói được rõ ràng, chưa biết chừng người nhà Hạ Lan biết được còn vu cho cô tội "cố ý gây thương tích" ấy chứ.
Hạ Lan Tịnh Đình có nhiều tiền như vậy, nếu như kiện lên Tòa án, cô nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi. Gia đình Bì Bì rất nghèo, chắc chắn là chẳng mời nổi luật sư...
Tất nhiên những điều đó không phải nguyên nhân chủ yếu khiến cô chột dạ.
Nguyên nhân quan trọng nhất chính là Bì Bì cảm thấy người đàn ông có tướng mạo bất phàm, thành công trong sự nghiệp như Hạ Lan Tịnh Đình đây, muốn bất cứ người phụ nữ nào dường như cũng chẳng cần tốn sức như thế. Cứ cho là anh ta không cần, thì những người tìm đến tận cửa nhất định cũng sẽ rất nhiều. Còn bản thân Bì Bì, thực sự quá bình thường, chẳng có gì đặc biệt cả, sao Hạ Lan Tịnh Đình có thể có ý đồ gì với cô được chứ?
Phân tích theo logic đó, thậm chí Bì Bì còn cảm thấy vừa rồi cũng không phải Hạ Lan Tịnh Đình đẩy mình, mà chỉ chạm nhẹ vào mình một cái, vì mình quá nhạy cảm, nóng lòng muốn phòng bị, nghiêng người một chút nên đã ngã xuống dưới. Có lẽ Hạ Lan Tịnh Đình cũng chẳng có ác ý gì.
Không dám nghĩ tiếp nữa, cô vội vã hô hấp nhân tạo cho anh.
Bì Bì cũng đã học qua một chút về kiến thức cứu người, ngay lập tức hai tay khép lại, ấn thật mạnh ba cái lên vùng ngực của "người chết", rồi lại thổi hơi vào miệng anh.
Liên tục làm ba lần như thế, mỗi lần mười cái, nhưng không thấy có phản ứng gì.
Hai tay cô nắm lại, đấm thật mạnh vào ngực anh.
Không có phản ứng.
Bì Bì bỗng thấy da đầu tê dại, mồ hôi lạnh toát đầy người. Nhìn bốn phía xung quanh, cô phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng: Vách giếng nhẵn bóng, dựa vào sức của một mình cô, tuyệt đối không thể trèo ra ngoài được. Cô cũng không thể báo cảnh sát, túi xách có để điện thoại cô để quên ở ghế sô pha mất rồi.
Nơi này hoang vắng như vậy, lại ở tít trên đỉnh núi cao, chắc lâu rồi cũng chẳng có khách đến chơi.
Lẽ nào mình phải cùng chết với người đàn ông lạ này ở đây?
Khi đó, không biết từ đâu thổi đến một trận gió lạnh, rùng rợn, buốt tận xương. Bì Bì càng nghĩ càng thấy sợ, không dám chậm trễ, không những không ngừng tay mà còn dùng sức hơn.
Một cái, hai cái, ba cái.
Làm liên tục tận mười một lần, ngón tay Hạ Lan Tịnh Đình mới đột nhiên khẽ động, sau đó bờ môi lạnh lẽo cũng phả ra chút hơi ấm. Tiếp tục cố gắng, cô thổi hơi vào miệng, ấn mạnh vào ngực, rồi ngẩng lên quan sát anh.
Lồng ngực Hạ Lan Tịnh Đình dần dần phập phồng, nhưng anh vẫn nằm im bất động ở đó.
"Hạ Lan Tịnh Đình, nếu như anh chưa chết thì nói gì đó đi!"
Qua một lúc lâu, hàng lông mày khẽ chau, mắt nhắm, anh uể oải nói: "Không nói được, tôi bị thương rồi".
Bì Bì thở phào một hơi nhẹ nhõm, đồng thời lập tức đề cao cảnh giác, cao giọng hỏi anh: "Hạ Lan Tịnh Đình, anh là đồ cáo đội lốt cừu! Thật thà khai báo đi, vừa nãy anh định làm gì?".
Hạ Lan Tịnh Đình phản bác: "Tôi chẳng làm gì cả".
"Vì sao lại đẩy tôi xuống giếng?"
"Chẳng phải cô nói muốn tham quan phòng của tôi xem thế nào ư? Đây chính là phòng của tôi."
"Thế thì anh cũng phải nói rõ, tại sao lại đẩy tôi xuống đây? Rốt cuộc anh có ý đồ gì?"
"Đến phòng này, trừ nhảy xuống thì không có cách nào khác. Dù sao thì cô cũng phải nhảy xuống, chi bằng tôi giúp cô một tay. A! A! Đừng đá tôi nữa, tôi sắp không còn khả năng sinh con nữa rồi."
"Đồ bỉ ổi như anh, còn muốn sinh con sao! Tôi sẽ khiến anh tuyệt tử tuyệt tôn!"
"Được rồi, cô đánh chết tôi, chúng ta cùng chết ở nơi đây. Dù sao không có sự giúp đỡ của tôi, cô cũng không thể trèo ra ngoài được."
Lời này thật hữu dụng, Bì Bì lập tức không đạp anh nữa.
"Tháo khăn ra cho tôi, thít chặt thế này tay tôi đau quá."
"Xí! Xí! Đừng hòng!", Bì Bì hét lên.
Anh không buồn để ý đến cô, dùng miệng tháo từng chút một nút thắt chiếc khăn, sau đó ném chiếc khăn xuống đất.
"Đừng chọc tôi, tôi đã học qua võ thuật, anh không phải là đối thủ của tôi!", Bì Bì muốn ra một đường quyền nhưng lại phát hiện đáy giếng rất nhỏ, ghế tựa lại rất lớn, phần đất còn thừa căn bản không chứa nổi một người.
Hạ Lan Tịnh Đình khẽ hừ một tiếng, nói: "Dựa vào thứ võ mèo ba chân này của cô ư? Vậy cũng gọi là võ thuật?".
Sau đó, anh ngồi xuống, nhặt chiếc kính râm trên đất lên và đeo vào, bắt đầu cởi từng cái quần cái áo.
Bì Bì ngẩn người, trợn tròn mắt: "Anh... anh làm gì thế?".
"Cởi bỏ quần áo, tắm trăng."
"Trời lạnh như thế này, anh cũng cởi sao?", cô vội vàng bịt mắt lại, rồi lại hé ngón tay để lộ một kẽ hở quan sát anh.
"Chưa xem là lạnh."
"Anh... ít nhiều anh cũng nên mặc một ít đi!", giọng Bì Bì như thể đang cầu xin.
"Tại sao?"
"Tôi... tôi là con gái, trai gái khác biệt..."
"Cô vừa đá tôi như vậy, bây giờ tôi gần như cũng được xem là nữ rồi", nghĩ một lát, dường như anh thấy đây cũng là một yêu cầu hợp lý, nói: "Thôi được rồi, đưa cái khăn tắm kia cho tôi".
Theo hướng chỉ của tay anh, Bì Bì phát hiện bên dưới chiếc ghế tựa có một ngăn tủ nhỏ. Cô lấy từ trong đó ra một chiếc khăn tắm trắng tựa tuyết rồi đưa cho Hạ Lan Tịnh Đình. Anh quay người đi, quấn chiếc khăn lên phần thân dưới, sau đó dương dương tự đắc nằm xuống chiếc ghế tựa, hai tay gối đầu, cặp chân thon dài duỗi thẳng.
Ánh trăng nhàn nhạt rải xuống.
Thời tiết rất lạnh, nhưng Hạ Lan Tịnh Đình nằm trên ghế tựa trông lại có vẻ như toàn thân đang tỏa ra khói trắng, tựa hồ đang luyện một loại nội công nào đó, lại giống như đang tắm trong phòng tắm hơi, dáng vẻ dương dương tự đắc, vô cùng thoải mái.
Bì Bì mặt đỏ tía tai liếc nhìn anh, suy nghĩ liên miên.
Qua một lúc, cô bất chợt nghĩ tới mục đích chính mình đến Sơn trang Lộc Thủy lần này, chẳng phải là để phỏng vấn người này sao? Hiện giờ chỉ có hai người trong phòng, muốn đi cũng chẳng được, thật là một cơ hội quá tốt!
Bì Bì nhanh chóng lấy bút ghi âm trong túi áo ra, hỏi: "Ngài Hạ Lan, xin cho hỏi vì sao ngài lại muốn tắm trăng?".
Hạ Lan Tịnh Đình không trả lời, chê cô ồn ào, nhưng lại không tiện nổi giận. Qua một lúc anh mới nói: "Chẳng tại sao cả. Chỉ là một sở thích, một thói quen".
Những người đi thu thập tin tức gặp ma không sợ, chó cắn người không phải tin tức, người cắn chó mới là tin tức. Tắm trăng chẳng có giá trị tin tức gì, cùng lắm cũng chỉ là một hình thức vận động dưỡng sinh, cũng gần giống như đi bơi vào mùa đông. Bì Bì đứng mệt quá, đành phải ngồi xuống bên cạnh anh, "Vậy thì anh muốn tắm trăng bao lâu?".
"Một buổi tối."
"Một buổi tối?", Bì Bì lập tức đứng dậy kháng nghị: "Vậy còn tôi thì làm thế nào? Lẽ nào muốn tôi ở đây tắm trăng cùng anh cả một buổi tối ư?".
Không biết tại sao, có lẽ do anh quá dễ dàng bị đánh gục, nên Bì Bì hoàn toàn không thấy sợ người đàn ông này, mà ngược lại còn cảm thấy sự việc xảy ra tối nay rất thú vị.
"Nếu như không đồng ý, cô hãy tự nghĩ cách ra ngoài đi", anh nói.
"Hạ Lan Tịnh Đình!"
"Gọi tôi cũng vô ích", giọng anh lười nhác.
"Xem ra anh thật sự không muốn sinh con nữa rồi!", Bì Bì lại muốn vung nắm đấm, thì thình lình bị anh kéo xuống ghế tựa, nằm song song với anh. Bên tai cô vang lên giọng nói chậm rãi: "Vì sao nóng lòng muốn ra ngoài như vậy? Cô không cảm thấy ánh trăng tối nay rất đẹp, mai vàng trên núi rất thơm sao? Còn có tiếng gió thổi qua những lỗ hổng phía xa, tiếng cỏ cây gãy rụng...".
"Tiếng tuyết đọng bắt đầu tan, cải thảo xòe tán..."
"Tiếng chuột chũi uống nước bên sông, những tầng băng rạn nứt..."
"Tiếng rái cá nằm mơ, ngôi sao băng lướt xuống..."
"Âm thanh của đát trời động lòng người như vậy, cô nên trân trọng khoảnh khắc mỹ miều này, hãy nằm đây cùng tôi, tĩnh tâm lại, tỉ mỉ thưởng thức chúng."
"Ờ...", Bì Bì mơ mơ màng màng, bị mê hoặc bởi âm thanh như mộng ảo kia.
Đêm càng về khuya, tiết trời càng lạnh giá. Mặc dù đã mặc áo khoác lông, nhưng Bì Bì vẫn không kìm được những cơn rùng mình ớn lạnh. Bàn tay cầm bút ghi âm dường như đã tê cóng.
Cô khịt khịt mũi, bỗng phát hiện bàn tay mình đột nhiên được Hạ Lan Tịnh Đình nắm lấy, mười ngón tay siết lại, một thứ tình cảm ấm áp truyền đến từ các đầu ngón tay.
Mặt hai người gần như kề sát bên nhau, có thể nghe rõ từng hơi thở của đối phương, Bì Bì muốn quay người đi nhưng lại bị anh kéo trở lại, trái tim không khỏi đập thình thịch từng hồi.
"Cô sợ tôi?", đột nhiên anh nói.
"Không sợ."
"Có thể tôi sẽ ăn thịt cô."
"Ăn như thế nào?"
"Sẽ ăn từ đầu ngón chân lên", anh nhìn cô, vẻ mặt hiện lên ý cười sâu xa, "Khi nào gần ăn đến đỉnh đầu, tôi sẽ hỏi cô có đau không".
Bì Bì cười ha ha. Cười được một nửa cô bỗng cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi da gà.
Họ nằm song song nhau trên chiếc ghế tựa, nhìn vách giếng tròn, ngắm ánh trăng trên bầu trời.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Bì Bì không thể kiên nhẫn thêm được nữa, "Nằm dưới giếng này thì có gì hay ho chứ? Thật là buồn chán".
"Rất tiếc, thực sự chẳng có thứ gì tiêu khiển cả", Hạ Lan Tịnh Đình nói. Ngay sau đó, anh bỗng nghĩ ra cái gì, bèn nói: "Đợi đã, tôi có một chiếc radio sóng ngắn, cô có muốn nghe không?".
Anh nhẹ nhàng lấy ra một chiếc radio rất nhỏ từ phía dưới ghế tựa, ấn nút mở, tiếng nhạc cổ điển lập tức vang lên.
Bì Bì đón lấy radio, vặn đi vặn lại tần số, "Tôi xem xem có chương trình Tâm sự đêm khuya không, ngày trước có tiết mục Tâm sự cùng Pandora, FM 1097, tôi rất thích nghe".
"Không được, tôi phải nghe nhạc. Chương trình tâm sự đó rất ồn ào", Hạ Lan Tịnh Đình vội giằng radio lại, vặn về kênh lúc ban đầu, bản dạ khúc gam Mi trưởng1 vô cùng nhẹ nhàng.
1 Nguyên văn là "dạ khúc gam E trưởng": Gam gồm có gam trưởng và gam thứ. Trong bảy nốt nhạc, gam E tương ứng với nốt Mi, gam E trưởng nghĩa là gam Mi trưởng. Ở đây dạ khúc gam E trưởng là những bản dạ khúc rơi vào gam Mi trưởng.
"Âm nhạc của chương trình này toàn bộ đều là gam Mi, chủ biên đúng là có bệnh thật rồi. Đồ Rê Mi Pha Son La Si, bao nhiêu giai điệu như thế, anh ta lại thích nghe thể loại này, còn phát mãi không ngừng nữa, thật là đờ đẫn hết cả người." Bì Bì không cam tâm, ra sức lảm nhảm bên tai anh. Những lời oán trách này thực ra không phải do Bì Bì nghĩ ra, mà là lời của một cô bạn cùng phòng với cô học khoa Âm nhạc. Thời còn sinh viên, ngày nào cô cũng làm bạn với chiếc radio sóng ngắn.
Hạ Lan Tịnh Đình không chút dao động, thái độ vô cùng kiên quyết: "Tôi thích nghe Mi trưởng đấy".
"Được, tôi nhường cho anh", Bì Bì rộng lượng buông tay, "Tôi rất thích cảm giác mình là người đạo đức".
"Thôi, thôi. Tôi cũng rất thích cảm giác mình là người đạo đức", Hạ Lan Tịnh Đình nói, những ngón tay thon dài khẽ vặn, lập tức truyền ra giọng nữ độc chiếm, âm thanh rất đỗi dịu dàng, tựa như cơn mưa xuân rả rích.
"... Tiếp theo đây chúng ta hãy lắng nghe tâm sự của một thính giả đến từ Hàng Châu. Xin chào cô Vương, tôi là Phan Phan. Đây là đài FM 1097, chương trình Tâm sự cùng Pandora. Vừa rồi chúng ta có bàn tới vấn đề tình bạn giữa các bạn nữ dường như không giống với tình bạn giữa bạn nữ và bạn nam. Cô Vương, cô có muốn chia sẻ với mọi người một chút về kinh nghiệm của mình không?..."
Chuyên mục này đậm chất bà tám, và là sự so sánh cọc cạch chẳng chút liên quan một cách nực cười nhất. Hạ LAn Tịnh Đình hận không thể lấy tay mà bịt chặt tai mình lại. Bì Bì không thôi cười trộm trong lòng.
Nghe được chưa đầy mười phút, Hạ Lan Tịnh Đình đã ngáp dài, dường như buồn ngủ lắm. Anh khẽ khàng quay người, nghiêng mặt đối diện với cô.
Aaaaaaa, sao có thể ngủ vào lúc này chứ. Bì Bì vội vàng mở bút ghi âm, "Ngài Hạ Lan, bây giờ tôi có thể phỏng vấn ngài không?".
"Không được."
"Tại sao?"
"Xét theo hành động vừa rồi của cô, cô đã đánh mất cơ hội."
"Vậy thì, ngài Hạ Lan, ngài hãy đưa tôi về nhà."
"Đợi thêm hai tiếng đồng hồ nữa."
"Bây giờ tôi muốn về nhà!", giọng Bì Bì được nâng lên tới quãng tám.
"Xin cứ tự nhiên", anh chỉ lên miệng giếng, "Tôi gợi ý, cô nên để chân không trèo lên, như thế khả năng lên được bên trên sẽ tương đối lớn".
"Anh... anh không giúp tôi?"
Một khoảng im lặng.
Lắc đầu, nhún vai, rất tiếc.
Bì Bì vốn đã ngồi dậy, nhưng nghe được câu này, liền "phịch" một tiếng ngã xuống chiếc ghế tựa. Hôm nay cô cũng rất mệt mỏi, mệt đến nỗi lúc này chẳng còn mở nổi mắt ra nữa, "Được rồi, tôi đi ngủ. Đúng tám giờ sáng tôi vào làm, anh nhớ bảy rưỡi gọi tôi dậy".
Dứt lời, cô liền kéo chiếc khăn tắm trên người anh, đắp lên mình, "Tôi phải đắp khăn tắm, tôi lạnh".
Ngẩn người chốc lát, anh mới ý thức được mình đang trong tình trạng chẳng mảnh vải che thân, khuôn mặt lập tức ửng đỏ: "Vậy... vậy tôi phải làm sao?".
"Tôi làm sao biết được?"
"Tôi dùng khăn của cô được rồi." Anh nhặt chiếc khăn trên nền đất lên rồi quấn quanh eo mình, sau đó lại vui vẻ nằm xuống.
Bì Bì không biết phải nói sao, đành ôm nỗi căm hận chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, Bì Bì tỉnh dậy, ánh trăng bên ngoài vẫn trong trẻo mà lạnh lùng như vậy, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn ngủ bên cạnh cô. Anh cong người, nằm sát vào chiếc áo khoác lông của cô, vùi đầu ngủ rất ngon.
Cô không kìm được có chút hiếu kỳ. Từ nhỏ đến lớn, Bì Bì chưa từng nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông nào. Cho dù là Gia Lân, mười mấy năm lại đây, cô cũng chỉ tiếp xúc có một lần khi trời mưa to mà thôi. Từ đó, quá trình từ chạm đầu ngón tay cho tới nắm tay cũng phải trải qua trong sáu năm dài đằng đẵng.
Cho nên, cơ hội hiếm có, một tiết Sinh vật học miễn phí, Bì Bì liền cúi đầu, nghiên cứu một cách tỉ mỉ về cơ thể người đàn ông này.
Ừm, cũng được, một tiêu bản hiếm có...
Ánh trăng như lụa, sao sáng rạng rỡ. Bì Bì phát hiện trên cổ Hạ Lan Tịnh Đình có đeo một miếng cổ ngọc hình thù kỳ quái, một đầu hình tròn, chạm rồng khắc hoa văn, một đầu nhọn, hơi hất lên trên, giống như răng nanh vậy. Bì Bì thầm nghĩ, đeo miếng ngọc như thế lên người có dễ chịu không? Nhọn như vậy có khi nào đâm vào người mình không? Nhưng chất liệu của miếng ngọc ấy thật đẹp, sáng bóng như trời xanh sau cơn mưa, dưới ánh trăng tỏa ra vẻ âm u lành lạnh.
Khi Bì Bì tỉnh dậy, trời đã sáng. Cô bỗng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường lớn vô cùng thoải mái, thậm chí giày cũng chưa cởi ra.
Cô đi đến phòng khách, phát hiện Hạ Lan Tịnh Đình đã tắm táp xong xuôi, mặc bộ quần áo hoàn toàn mới, đang đeo đồng hồ.
"Nếu muốn tắm rửa, cô có thể dùng phòng tắm của tôi", anh nói.
"Ờ... thôi khỏi."
Cô có chút ngượng ngùng, đi đến nhà vệ sinh rửa qua quýt mặt mũi, rồi súc miệng.
"Tôi đưa cô đến bến tàu điện ngầm", anh đứng dậy.
Lúc này trên tay anh đã xuất hiện chiếc gậy dò đường. Quả nhiên anh không nhìn thấy gì cả.
Khi đi ra ngoài, Bì Bì nhớ thật kỹ số nhà anh: Đường Nhàn Đình, số 56.
Anh cầm chiếc gậy dành cho người mù trên tay nhưng không hề dùng, thần thái cũng không trù trừ như những người không nhìn thấy gì.
"Đừng tiễn nữa, tôi có thể tự đi."
"Đường xuống núi rất xa."
Hai người sóng vai đi một đoạn, Hạ Lan Tịnh Đình vẫn chỉ im lặng đi theo cô, không nhanh không chậm, dáng vẻ ung dung.
"Tôi không tin anh không nhìn thấy gì, chí ít cũng phải thấy chút ánh sáng chứ?", Bì Bì nói.
"Ánh sáng gì cũng không nhìn thấy."
"Vậy thị lực buổi tối của anh là bao nhiêu?"
"1.5."
"Nói như vậy, thực ra buổi tối anh không cần phải đeo kính?"
"Ừ."
"Thế thì tại sao anh vẫn đeo? Anh không thấy phiền phức ư?"
"Không phiền phức, quen rồi."
Đến bến xe, Bì Bì lấy vé xe ra đang định nói lời tạm biệt với anh, thì bỗng nhiên chần chừ, rồi mạnh dạn hỏi: "Ngài Hạ Lan, nài... có phải là người không?".
Bất chợt, trên khóe mắt Hạ Lan Tịnh Đình hằn lên những nếp nhăn khi cười, rồi ngay lập tức biến mất. Anh cúi đầu, im lặng trong giây lát, dường như đang nghĩ xem đâu mới là câu trả lời thích hợp nhất. Sau đó, anh ngẩng đầu, thản nhiên nói: "Tôi không phải là người, thì là gì?".
Bình luận facebook