-
Chương 9: Hoa nở hai lần
Suốt mấy ngày nay, chuyện được mọi người chú ý nhất trong thành Trường An hoặc có thể nói là cả Đại Hán chính là việc Hoàng thượng hạ chỉ triệu tập “hội nghị muối sắt”.
Khi tiên hoàng Lưu Triệt còn tại vị, bởi vì thường xuyên động binh, quân phí tốn kém, cho nên các sự vụ quan trọng liên quan đến vận nước dân sinh như kinh doanh muối và sắt đều là độc quyền của quan phủ, người dân không được phép kinh doanh.
Quan phủ kinh doanh độc quyền dẫn đến giá cả không ngừng tăng cao. Thời Văn Đế, Cảnh Đế, giá muối ngang với giá chè, đến cuối thời Vũ Đế đã cao hơn mấy lần. Giá đồ sắt cũng cao hơn ban đầu rất nhiều lần.
Nhân dân không chịu nổi gánh nặng, bắt đầu buôn lậu muối. Để áp chế việc buôn lậu muối, quan phủ không ngừng tăng hình phạt, một khi bắt được là tội nặng chém đầu.
Từ khi Lưu Phất Lăng cầm quyền tới nay, chính sách khoan dung, nhân sĩ trí thức cũng dám thẳng thắn dâng sớ xin hoàng thượng chấp nhận tư doanh muối sắt, nhưng lại bị hai đại quyền thần là Tang Hoằng Dương và Thượng Quan Kiệt phản đối quyết liệt, Hoắc Quang thì duy trì sự im lặng bề ngoài.
Thế là Lưu Phất Lăng triệu tập hội nghị hơn sáu mươi vị hiền lương từ các quận đến Trường An nghị chính để tiếp thu ý kiến của người dân.
Các vị hiền lương đều đến từ dân gian, tương đối hiểu những khó khăn của người dân, quan điểm phản ánh rất đúng với những ý nghĩa chân thực của trăm họ. Đối với việc làm này của hoàng thượng, dân gian bách tính đa số hoan hô vui mừng, còn các phú hào quý trụ mà đại diện các thế tộc, thế gia, thế tính, quận tính, đại gia và danh môn thì phần lớn đều phản đối.
Hội nghị muối sắt diễn ra hơn một tháng, nội dung của hội nghị trở thành chủ đề thảo luận hàng ngày ở các quán rượu, quán trà. Những người nhanh trí thậm chí còn sưu tầm các nội dung liên quan đến hội nghị muối sắt, rồi biên thành chuyện kể ở các quán rượu, kiếm được không ít tiền.
Các quan viên, sĩ đại phu do Tang Hoằng Dương và thừa tướng Điền Thiên Thu dẫn đầu chủ trương quan doanh muối sắt, cho rằng quan doanh muối sắt lợi nước lợi dân, vừa có thể làm giàu quốc khố, vừa có thể phòng ngừa các thế lực địa phương như Ngô Vương Lưu Tị lợi dụng kinh doanh muối sắt để lớn mạnh, cuối cùng làm rối loạn triều cương.
Các vị hiền lương thì chủ trương trả lại quyền kinh doanh cho người dân, cho rằng chính sách bây giờ là tranh lợi cho dân, chủ trương hủy bỏ quan doanh muối sắt, nên làm cho dân giàu, vì dân giàu thì nước mới mạnh.
Sự tranh chấp của đôi bên chuyển dần từ kinh doanh muối sắt đến các phương diện triều chính hiện nay, trên phương diện nào hai bên cũng đối chọi gay gắt.
Về chính sách đối với Hung Nô, các vị hiền lương cho rằng việc dụng binh dẫn đến binh dịch, lao dịch nặng nề, tạo thành tình trạng “trưởng tử không về, phụ mẫu sầu lo, thê tử than khóc, sự căm phẫn dồn nén trong tim, nỗi nhớ nhung tích tụ trong cốt tủy”, đề nghị điều nên làm nhất hiện nay là “lui quân giảm quân, dùng tiền kết thân, tu sửa văn đức”. Bọn họ đề xướng sử dụng chính sách hòa thân của thời Văn Đế và Cảnh Đế.
Quan điểm của phái đại phu thì trái ngược, vẫn tích cực chủ chiến. Bọn họ cho rằng từ khi nhà Hán hưng thịnh đến nay thường chấp hành chính sách hòa thân, nhưng hoạt động của Hung Nô ngày càng mạnh mẽ. Chính vì vậy tiên hoàng Hán Vũ Đế mới “tăng tướng soái, chiêu binh lính, xóa bỏ mối nguy”. Đại phu cho rằng “binh là để nước dùng, thành lũy để nước vững”. Nếu như không trọng binh, Hung Nô sẽ dễ dàng tiến vào, tấn công chỗ hư không, kết quả là hại nước hại dân.
Từ kinh tế muối sắt đến chính sách Hung Nô, từ phân công quan lại đến luật pháp đức hình, không rõ vô tình hay cố ý, nội dung của hội nghị muối sắt đã vượt xa khỏi chủ đề muối sắt.
Hai người Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ thường ngồi trong đại sảnh, lẳng lặng nghe người ta bình luận về cuộc khẩu chiến giữa sĩ đại phu và hiền lương, nghe một số vị hiền lương tình cờ đến quán rượu bày tỏ chính kiến của mình.
Có mội lần Vân Ca nhìn thấy Hoắc Quang ngồi lẫn trong đám phẩm trà, yên lặng lắng nghe, còn nhìn thấy Thượng Quan Kiệt mặc trang phục bình dân, thậm chí nàng hoài nghi mình còn nhìn thấy Yên Vương Lưu Đán, nhưng đối phương có che chắn, có hộ vệ canh gác, nàng cũng không dám tìm hiểu sâu.
Trong tiếng tranh cãi náo nhiệt, Vân Ca cảm thấy như bão táp đang đến gần.
Lúc bưng thức ăn đi ra, Vân Ca nghe thấy Mạnh Giác hỏi Lưu Bệnh Dĩ: “Bệnh Dĩ, huynh nói xem, Hoàng thượng làm vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Lưu Bệnh Dĩ cười thờ ơ: “Ai biết được? Có lẽ là quan tâm đến sự khó khăn cửa người dân, muốn nghe một chút tiếng nói của người dân, hoặc có lẽ là lực cản trước cải cách quá lớn, muốn mượn thế dân, nâng đỡ người mới, cũng có lẽ là chuyện oan hồn Vệ Thái tử hiện về khiến bách tính cả ngày thảo luận ngôi vị hoàng đế của hắn được cướp đoạt từ tay Vệ Thái tử thế nào, chẳng thà tự tạo đề tài cho dân chúng thảo luận, để người dân nhìn thấy hắn cũng chú ý đến lòng dân. Lần hội nghị muối sắt này, cuộc đầu tranh của các phe phái được biểu hiện công khai, cũng là cơ hội tốt của mọi người. Nếu Hoàng thượng thấy không vừa mắt với quan viên nào trong triều, có thể nhân tiện tìm một cơ hội danh chính ngôn thuận, lợi dụng phe này áp chế phe kia. Cũng có thể hắn chỉ muốn tọa sơn quan hổ đấu, để các quyền thần đấu đá một mất một còn, chờ làm ngư ông đắc lợi”.
Mạnh Giác gõ đũa khen ngợi: “Nên uống với huynh một chén đầy”.
Lưu Bệnh Dĩ cười uống một chén: “Huynh ủng hộ bên nào?”
Mạnh Giác nói: “Đứng trên lập trường của một thương nhân, đương nhiên tôi ủng hộ chính sách của các vị hiền lương, vì nó có lợi cho tôi, còn nó có lợi cho người khác hay không thì tôi không thể để ý đến được. Con người ở vị trí khác nhau sẽ có lựa chọn lợi ích khác nhau, một quốc gia cũng thế. Thực ra chính sách của hai bên đều có mặt lợi mặt hại, chỉ có điều trong từng thời kỳ bất đồng phải có lựa chọn khác nhau”.
Lưu Bệnh Dĩ khẽ vỗ tay. “Đáng tiếc tôi không quyền không thế, nếu không nhất định sẽ tiến cử huynh vào triều làm quan. Các vị hiền lương kém ở chỗ cổ hủ và bảo thủ, các đại phu kém ở chỗ tham công cấp tiến, triều đình giờ đây chính là thiếu loại thương nhân biết lựa gió lái thuyền như huynh.”
Mạnh Giác cười hỏi: “Đây là huynh khen tôi hay mắng tôi thế? Theo ý tôi, huynh đưa ra nhiều giả thuyết như vậy, có lẽ vẫn còn giả thuyết khác nữa.”
Lưu Bệnh Dĩ gật đầu. “Một con tiểu hồ ly, mặc dù thông minh nhưng sức mạnh quá yếu, lại phải đối mặt với một con sói, một con hổ kinh nghiệm đi săn phong phú, chỉ sợ việc làm này của hắn chẳng những sẽ không nhận được lợi ích gì mà còn chọc giận cả sói lẫn hổ. Chỉ thương con sư tử già, vốn có thể an hưởng tuổi già, nhưng lớn tuổi rồi mà vẫn không có cái nhìn thoáng hơn về quyền thế, phỏng chừng con hổ đã sớm không vừa mắt với nó, cuối cùng cũng sẽ tìm cơ hội hạ thủ.”
Hứa Bình Quân cầm bát đũa đi ra, cười hỏi: “Ai định đi săn à? Lang sói hổ báo đủ cả, đúng là nguy hiểm.”
Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác đều cười, một người cười thờ ơ, một người cười nhã nhặn. “Đúng là có chút nguy hiểm.”
Vân Ca chống cằm, nhìn người này, lại nhìn người kia, nói từng từ: “Cẩn thận một chút.”
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ đều ngẩn ra, Bình Quân cười nói: “Đừng nói chuyện suông nữa, ăn cơm đã.”
***
Hội nghị muối sắt ầm ĩ ngất trời cuối cùng cũng tuyên cáo chấm dứt.
Mặc dù hiện nay các chính sách liên quan còn chưa cái nào thật sự được thi hành, nhưng hơn sáu mươi vị hiền lương đều đã có đích đến, có người được giữ chức vụ ở kinh thành, có người được phái xuống địa phương.
Đại tư mã Đại tướng quân Hoắc Quang thiết yến ở phủ đại tư mã để chúc mừng kiêm tiễn biệt các vị hiền lương, tới dự có các quan viên trong triều, các nhân sĩ uyên bác trong dân gian, các ca nữ tài danh lan xa, các công tử phú hào, còn có các thiên kim tiểu thư, có thể nói danh sĩ giai nhân trong thành Trường An đều tề tựu tại Hoắc phủ.
Mặc dù Hoắc Quang đã đến Thất Lý Hương ăn món Vân Ca làm hai, ba lần, nhưng vì biết Vân Ca không thích gặp người khác nên chưa bao giờ lệnh cho nàng đến Hoắc phủ nấu nướng. Huống hồ tiệc rượu lớn như thế, căn bản không thích hợp để Vân Ca nấu mà nên để các đầu bếp có kinh nghiệm tổ chức đại tiệc lên thực đơn, chia thành mấy nhóm bếp phối hợp chế biến. Nhưng gia đinh của Hoắc phủ lại đưa thiệp đến cho Vân Ca, lệnh Vân Ca đến phủ nấu ăn.
Vân Ca nói năng lực của mình không đủ, rất khó đảm nhận làm đầu bếp một đại tiệc như thế, muốn từ chối.
Gia đinh khẩu khí cứng rắn: “Đầu bếp của phủ đại tư mã bọn ta cũng chẳng kém mấy so với ngự trù trong cung, cơ bản không cần ngươi. Gọi ngươi đến chẳng qua là để phu nhân và nữ quyến trong nhà được nếm thử tay nghề của ngươi thôi. Phu nhân nhà ta không thích bị người khác làm mất hứng, ngươi suy nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời.”
Vân Ca nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Thường thúc, thầm thở dài, lạnh nhạt nói: “Tại hạ đi là được.”
“Ta cũng đoán được là ngươi không dám nói không.” Gia đinh hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc ra về.
Vân Ca dẫn hai đầu bếp của Thất Lý Hương đi cùng, Hứa Bình Quân tính ưa náo nhiệt, hiếm khi có cơ hội vào phủ tư mã mở mang kiến thức, lại có thể xem ca múa miễn phí, đương nhiên cũng đi cùng Vân Ca.
Những món ăn cần nấu đều đã được Hoắc phu nhân liệt kê ra, Vân Ca cũng chẳng muốn tốn tâm tư, chỉ làm theo đúng cách trước đây vẫn làm, một số món còn dứt khoát giao cho hai đầu bếp kia làm, ba người bận rộn hơn một canh giờ cũng đã hoàn thành tất cả.
Việc đưa món ăn lên do thị nữ trong phủ phụ trách, Vân Ca không cần bận tâm.
“Không biết Hoắc phu nhân nghĩ gì, những món này chắc chắn đầu bếp trong phủ bà ấy làm không kém muội, bà ấy cần gì phải triệu muội tới?” Vân Ca nhỏ giọng oán giận.
Hứa Bình Quân nhếch miệng nói: “Để khoe khoang chứ gì. Trong thành Trường An đều biết Nhã trù khó mời, cho dù đến ăn ở Thất Lý Hương cũng phải đặt trước, vậy mà Hoắc phu nhân chỉ ra lệnh một tiếng, muội đã phải đến nấu ăn. Lát nữa, phu nhân của các quan viên kia chắc chắn sẽ vừa ăn vừa ra sức nịnh bợ bà ta.”
“Hoắc đại nhân khôn ngoan thâm trầm, tỉnh táo chững chạc, vui giận như không lộ, nhưng tại sao Hoắc phu nhân lại…lại ỷ thế ngang ngược như vậy? Làm cho cả Hoắc phủ cũng toàn những người ngang như cua.”
Hứa Bình Quân cười khanh khách: “Vân Ca, tại sao muội nói gì cũng có thể dính dáng đến thức ăn thế? Hoắc phu nhân hiện nay không phải vợ cả của Hoắc đại nhân mà là một nha đầu đi theo Hoắc phu nhân cũ, vốn chỉ là thiếp của Hoắc đại nhân. Sau khi Hoắc phu nhân qua đời, Hoắc đại nhân mới đưa bà ta lên làm chính thất, là một người rất lợi hại. Có điều…” Hứa Bình Quân ghé tai Vân Ca. “Nghe nói ngoại hình được lắm, đối phó với nam nhân rất cao tay, nếu không, với thân phận của Hoắc đại nhân khi đó cũng không thể đưa bà ta lên làm chính thất được.”
Vân Ca cười, véo Hứa Bình Quân một cái. “Muội đã thấy tiểu thư Hoắc Thành Quân của Hoắc phủ, rất xinh đẹp tươi tắn. Nếu nàng ta giống mẹ thì Hoắc phu nhân đích thị là người đẹp.”
Hứa Bình Quân cười nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Dù sao thức ăn cũng đã làm xong, bây giờ lại tạm thời chưa về được, tỷ muội mình chuồn ra xem náo nhiệt đi. Muội nghĩ xem, tối nay danh nhân thành Trường An đều tụ tập hết ở đây, nghe nói người nổi tiếng nhất ở Lạc Ngọc phường là Sở Dung và người nổi tiếng nhất của Thiên Hương phường là Tô Y Y sẽ cùng biểu diễn, đây là lần đầu tiên ở thành Trường An diễn ra sự kiện như vậy, có tiền cũng sẽ không thể xem được ở đâu. Đương nhiên… trước kia tỷ cũng chưa từng xem họ ca múa bao giờ.”
“Hứa tỷ tỷ, tiền của tỷ đi đâu hết vậy? Muội thấy ngay cả một bộ váy áo mới tỷ cũng không nỡ may.”
Mặc dù tiền bán rượu kiếm được, Thường thúc hưởng sáu phần, hai người hưởng bốn phần, nhưng so với những người bình thường, Hứa Bình Quân cũng đã kiếm được không ít.
“Phải nộp một phần cho mẹ tỷ, số còn lại tỷ để dành dụm, sau này mua nhà mua ruộng, mua đồ đạc trong nhà, phải chi tiêu nhiều lắm. Muội cũng biết Bệnh Dĩ thích giao lưu, tính tình lại hào phóng, đám người giang hồ đó hay đến nhờ huynh ấy giúp đỡ, tiền vào tay trái, ra tay phải. Tỷ mà không dành dụm một chút, vạn nhất có chuyện gì cần dùng đến tiền thì khóc cũng không có chỗ mà khóc.”
Không biết từ bao giờ, Hứa Bình Quân đã không còn che giấu tình cảm của mình với Lưu Bệnh Dĩ khi ở trước mặt nàng, hơn nữa còn nói như thể tất cả là chuyện đương nhiên và kết cục đã định.
Vân Ca rất khó xác định cảm giác của mình. Một chuyện nàng cho là đương nhiên từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện lại biến thành chuyện đương nhiên của một người khác.
Có lẽ ngay từ đầu, sự xuất hiện của nàng đã là dư thừa, điều duy nhất nàng có thể làm chỉ là chúc phúc.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hứa Bình Quân, cảm nhận Hứa Bình Quân nắm chặt tay nàng, Vân Ca cũng cười, nắm tay Hứa Bình Quân: “Hứa tỷ tỷ!”
“Gì thế?”
“Không có gì, muội chỉ gọi tỷ thế thôi.”
Hứa Bình Quân cười, véo má Vân Ca. “Dở hơi.”
“Hứa tỷ tỷ, từ nhỏ muội đã theo cha mẹ đi khắp nơi, mặc dù đi qua rất nhiều đại phương, nhìn thấy rất nhiều chuyện thú vị, nhưng vì không có nơi an cư nên muội chưa từng có người bạn nào, chỉ có hai ca ca và Lăng…” Vân Ca thoáng dừng lại. “Nhị ca rất tốt với muội, nhưng huynh ấy lớn hơn muội nhiều quá, muội cũng không có nhiều cơ hội gặp huynh ấy. Tam ca thì suốt ngày cãi nhau với muội, đương nhiên muội biết huynh ấy cũng có ý thức bảo vệ muội, mặc dù sự bảo vệ của tam ca có nghĩa là chỉ có huynh ấy mới được bắt nạt muội, còn người khác thì không. Muội vẫn nghĩ nếu như muội có một tỷ tỷ lớn hơn muội một chút thì tốt, bọn muội có thể chơi với nhau, tâm sự cùng nhau, vậy thì khi còn bé muội đã không cô đơn như thế.”
Hứa Bình Quân yên lặng một hồi, sau đó quay sang nói với Vân Ca: “Vân Ca, muội cũng biết chuyện nhà tỷ, ca ca tỷ… không nói đến cũng được. Tỷ cũng rất muốn có một tỷ muội, tỷ sẽ mãi mãi làm tỷ tỷ của muội.”
Vân Ca cười, gật mạnh đầu. “Tỷ muội mình vĩnh viễn là tỷ muội.”
Trong lòng Vân Ca thật sự vui mừng. Có mất, có được. Nàng mất một giấc mộng trong lòng, nhưng lại được một tỷ tỷ tốt, ông trời cũng xem như công bằng.
Trong đêm tối, bởi vì có một loài hoa mang tên tình bằng hữu đang từ từ nở ra, Vân Ca cảm thấy ngay cả không khí cũng có mùi thơm.
***
Đó là lần đầu tiên Hứa Bình Quân được thấy thịnh yến của nhà phú hào. Trước kia nghe người ta kể chuyện, dù đã tưởng tượng vô số lần nhưng lúc nhìn thấy tận mắt mới biết cuộc sống của phú hào thì một dân đen như nàng ta thì tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được.
Chưa nói đến đồ ăn thức uống, chỉ riêng đèn đuốc chiếu sáng cũng đã là loại mà ngàn vạn hộ gia đình cả đời không dám dùng.
Nghĩ đến nhà mình, ăn Tết cũng không dám dùng nến, để tiết kiệm dầu, buổi tối ngay cả xe tơ cũng chỉ dùng ánh trăng, mẹ chưa già mà mắt đã kém rồi, lại nhìn trong tiệc rượu, các phu nhân, tiểu thư, toàn thân lụa là, bàn tay trắng muốt, mười ngón thon thon, Hứa Bình Quân nhìn tay mình, chợt thấy xót xa.
Vân Ca đang đứng giữa đám nô tỳ nhìn đông nhìn tây, phát hiện Hứa Bình Quân vốn hay nói lúc này vẫn yên lặng, bèn kéo tay áo Hứa Bình Quân. “Tỷ đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, tỷ chỉ cảm thán người với người sao số mệnh lại khác nhau một trời một vực như thế. Muội nhìn thấy chuyện gì vui à?”
“Đâu…có.” Vân Ca vừa nói xong chữ “đâu” đã nhìn thấy Mạnh Giác, mà người ngồi bên cạnh y lại chính là Hoắc Thành Quân, chữ “có” liền trở thành lí nhí không thể nghe thấy.
“Đó chẳng phải là Mạnh đại ca sao? Cô nương bên cạnh đang nói chuyện với y là ai?”
“Tiểu thư của phủ đệ này, bảo bối của đương kim Hoắc phu nhân.”
Hứa Bình Quân phẩy phẩy mũi. “Sao tỷ lại ngửi thấy mùi chua nhỉ?”
Vân Ca trợn mắt nhìn Hứa Bình Quân, bĩu môi nhìn Mạnh Giác, trong đầu hiện lên một câu “tình cũ không giữ được, duyên mới cũng rời xa”, rốt cuộc nàng đã đắc tội với thần tiên nơi nào?
Thuần túy chỉ là một lời tự giễu, tình cũ suy cho cùng có được coi là tình cũ không, điều này vẫn còn phải xem xét, còn duyên mới… Vân Ca cả kinh che miệng, duyên mới? Y là duyên mới của nàng sao? Từ khi nào nàng lại có ý nghĩ như vậy?
Hứa Bình Quân dắt Vân Ca luồn lách một hồi, cuối cùng chen đến tương đối gần Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân nhưng vẫn còn cách một đoạn, không thể tới gần hơn.
Hứa Bình Quân còn muốn chen tiếp, nha đầu hầu hạ bên ngoài liền mắng: “Các ngươi là nha đầu nhà nào? Tại sao không hiểu quy củ gì hết thế? Muốn hóng cũng không phải là không thể, nhưng các ngươi có chỗ của các ngươi, nơi này là chỗ các ngươi có thể đến sao? Còn không mau đi đi, chẳng lẽ muốn ăn gậy?”
Hứa Bình Quân chán nản cười với Vân Ca, chỉ đành kéo Vân Ca lùi lại.
Hoắc Thành Quân muốn quyền thế có quyền thế, cần tướng mạo có tướng mạo, trong thành Trường An có nam nhân chưa vợ nào chưa từng nghĩ tới nàng ta?
Rất nhiều công tử con nhà dòng dõi đều dòm ngó Hoắc Thành Quân, các vị hiền lương dự tiệc cũng liếc nhìn nàng ta, không ít người trong lòng ảo tưởng tiểu thư tuệ nhãn thức anh tài, kết lương duyên, từ đây một tay giai nhân, một tay tiền đồ.
Nhưng giai nhân lại chỉ cười với một người, mà phong thái, lễ nghi, lời nói, cử chỉ của người này lại không có bất cứ khuyết điểm nào, làm cho những người trông thấy y chỉ có thể chuốc lấy cảm giác tự ti, mặc cảm. Mạnh Giác nhanh chóng trở thành người bị căm thù nhất đêm nay.
Vân Ca cười trên nỗi đau của người khác. “Hứa tỷ tỷ, “hòn đá” Mạnh lúc này chắc chắn ăn uống mà chẳng biết mùi vị gì.” Vừa dứt lời, nàng lại cảm thấy câu mình nói thật vô nghĩa, y đương nhiên là ăn mà không biết mùi vị gì rồi.
“Từ “vua ngọc” biến thành “hòn đá” rồi à?”
“Ngọc có tốt đến mấy chẳng qua cũng chỉ là một loại đá mà thôi.”
Hứa Bình Quân quyết định giữ yên lặng, tránh vô ý chọc phải tổ ong vò vẽ.
Tính Vân Ca bình thường rất ôn hòa, rất thích cười, nhưng một khi tức giận sẽ lập tức từ thục nữ biến thành yêu nữ, dù có làm ra chuyện gì cũng không lạ.
Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy khó hiểu, sự tức giận của Vân Ca rất kỳ dị, nhìn vẻ mặt nàng thì không có vẻ giống như đang giận Mạnh Giác mà lại giống như đang giận chính nàng, lẽ nào Vân Ca lại giận chính mình vì không nên quan tâm đến Mạnh Giác?
Bên này có Hoắc Thành Quân con gái Hoắc Quang, bên kia có Thượng Quan Lan con gái Thượng Quan Kiệt, những người thân với Hoắc phủ đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Thành Quân, những người thân với phủ Thượng Quan cũng coi Thượng Quan Lan là số một.
Còn hai người Hoắc Thành Quân và Thượng Quan Lan thì cứ tỷ tỷ muội muội rất thân thiết, nhìn bề ngoài có vẻ hòa thuận nhưng thực ra vẫn không ngừng tranh hơn thua với nhau.
Xạ phúc tàng câu, sách bạch đạo tự, thủ thế họa mê, thi chung tửu lệnh[1], so tài với nhau qua các loại trò chơi, người văn thơ như hoa như gấm được tất cả mọi người khen hay, người không ứng đối được, chỉ trả lời qua loa có lệ thì lúc ngồi xuống khó tránh khỏi sắc mặt ảo não.
[1] Các trò chơi thịnh hành thời bấy giờ
Người biết ngâm thơ làm phú thì lấy thơ phú thể hiện tài năng, người biết đánh đàn dùng tiếng đàn để khoe khoang, các võ tướng dù không tỷ thí bắn cung nhưng trò bắn tên vào lọ cũng bị họ độc chiếm.
Không rõ vô tình hay cố ý, Mạnh Giác trở thành đối tượng bị rất nhiều người xem thường, luôn hy vọng y sẽ bị ê mặt.
Nhưng Mạnh Giác binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, gặp chiêu đỡ chiêu.
Có người vỗ nhẹ vai trái Vân Ca, Vân Ca liền quay sang trái song không nhìn thấy bất kỳ ai.
“Sao các cô lại ở đây?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên phía bên phải, Vân Ca giật mình, vội quay sang phải.
Đại công tử đang cười nhìn các nàng, nữ tử áo đỏ họ gặp lúc đưa tiễn lần trước đứng bên cạnh hắn, vẫn mặc bộ váy áo màu đỏ.
“Tại sao huynh lại ở đây?” Vân Ca và Hứa Bình Quân vô cùng kinh ngạc, không đáp mà hỏi ngược lại.
“Thành Trường An bây giờ vui như vậy, sao có thể thiếu ta được?” Đại công tử nói với vẻ đương nhiên, mồm nói, ánh mắt lại nhìn những nữ nhân trong tiệc rượu, lộ rõ vẻ háo sắc.
Hứa Bình Quân và Vân Ca nói với nữ tử áo đỏ: “Tại sao tỷ lại chịu đựng được y?”
Nữ tử áo đỏ cười cười nhìn đại công tử rồi gật đầu với Hứa Bình Quân và Vân Ca.
Nụ cười của nàng ta rất đơn thuần hiền hậu, dáng vẻ không ngừng gật đầu toát lên nét ngây thơ, Vân Ca và Hứa Bình Quân đều không khỏi có thiện cảm. “Tỷ tên là gì?”
Nàng ta cười, chỉ áo mình.
Vân Ca ngẩn ra một lát, trong lòng bắt đầu khó chịu. “Tỷ nói tỷ tên là Hồng Y?”
Nữ tử áo đỏ vui vẻ gật đầu cười, làm một động tác với Vân Ca, dường như khen ngợi nàng thông minh.
Hứa Bình Quân cũng phát giác có gì không ổn, vỗ đại công tử một cái, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ ấy không nói được à?”
Đại công tử không hề quay lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước. “Ờ, trước vốn cũng nói được, sau đó bị mẹ tôi hạ độc nên bị câm. Hai cô không hiểu động tác tay của cô ấy thì cứ đưa tay cho cô ấy, cô ấy biết viết chữ.”
Sao giọng hắn lại hời hợt như thế? Như thể đang nói thời tiết hôm nay không tồi vậy!
Lửa giận lập tức bốc lên, Vân Ca chỉ muốn hành hung đại công tử một trận, muốn hỏi xem mẹ hắn rốt cuộc là ai mà lại không coi người ta là người, rồi chợt nhớ lần trước đại công tử đã nói cha mẹ hắn đều đã chết từ lâu rồi.
Phát hiện Vân Ca đang tức giận, Hồng Y liền cầm lấy tay nàng, cười cười lắc đầu với nàng rồi viết vào lòng bàn tay nàng: “Muội cười rất đẹp.” Sau đó nàng ta chỉ vào mình, tỷ rất vui vẻ, lại chỉ Vân Ca, muội cũng phải vui vẻ.
Nụ cười của Hồng Y không có chút gượng gạo nào mà có vẻ rất thật lòng.
Thế gian có loài hoa gặp sương giá vẫn tươi đẹp, gặp tuyết lại càng sạch sẽ, một nữ tử như vậy căn bản không cần người khác phải thương xót.
Sự thương hại Hồng Y trong lòng Vân Ca nhạt đi, trái lại còn sinh ra vài phần kính nể, nàng nở nụ cười với Hồng Y.
Yến tiệc đột nhiên ồn ào hẳn lên, Vân Ca và Hứa Bình Quân vội nhìn xem chuyện gì xảy ra, thì ra mọi người đang kêu gào bắt Mạnh Giác nhận đề thi của Thượng Quan Lan. Hoắc Thành Quân giúp Mạnh Giác từ chối hai lần nhưng không được, ngược lại còn khiến Thượng Quan Lan cười nhạo.
Bao nhiêu người đều đang nhìn Hoắc Thành Quân, nếu nàng ta tiếp tục từ chối giúp Mạnh Giác thì chỉ khiến chính mình khó xử, đành nhìn về phía phụ thân cầu cứu, Hoắc Quang còn chưa mở miệng, Hoắc phu nhân đã biểu thị sự đồng ý, Hoắc Quang cũng không tiện lên tiếng nữa.
Hoắc Thành Quân biết mẹ mình chê Mạnh Giác chỉ là một thường dân áo vải, e rằng cũng muốn mượn cơ hội này làm nhục y, để y biết khó mà lui, đừng có mà đũa mốc đòi chòi mâm son nữa.
Lúc này đã khó có thể từ chối, nàng ta chỉ còn biết tức giận nhìn Thượng Quan Lan chằm chằm.
Hoắc Thành Quân vốn là công chúa của Hoắc phủ, người nào cũng phải nhường nhịn vài phần, thế nhưng Thượng Quan Lan lại không hề nể mặt nàng ta, chỉ cười dịu dàng nhìn Mạnh Giác như muốn nói ngươi không dám cũng không sao đâu.
“Thượng Quan tiểu thư đã có nhã hứng, tại hạ sao dám không tuân theo?” Mạnh Giác cười đi tới chính giữa sảnh tiệc, đứng thẳng như cây ngọc, thần thái thoải mái, như thể đang nhận lời hẹn hò trăng gió chứ không phải chấp nhận một mưu kế gây khó dễ.
Đại công tử cười to. “May là đã đến đây, không ngờ lại có chuyện vui như vậy. Đi đi, chúng ta tìm chỗ nào xem đi.”
Hứa Bình Quân nhếch miệng, huynh và tôi đều chỉ đến xem náo nhiệt, huynh làm sao có thể tìm được chỗ ngồi nào?
Lại thấy đại công tử một tay cầm bạc, một tay cầm vàng, gặp đại thẩm gọi là tỷ tỷ, gặp tỷ tỷ gọi là muội muội, mắt lá dăm liếc ngược liếc xuôi, mở miệng ra là nói dối lung tung, mình là cháu họ xa của người nào, là ca ca của vị hôn phu của cháu gái người nào, Hứa Bình Quân và Vân Ca nghe mà trợn mắt há miệng.
Nhưng dường như hắn hiểu rất rõ các thế lực trong triều đình, lời nói dối mà nghe còn đáng tin hơn lời nói thật, cuối cùng hắn cũng được mấy người hầu bán cho một vị trí ở chiếu cuối nhưng lại có góc nhìn rất tốt.
Đợi mọi người ngồi vào vị trí, việc đầu tiên của Hồng Y chính là thổi tắt tất cả đèn xung quanh. Lúc này chỉ có bọn họ nhìn người khác chứ không người nào có thể nhìn thấy bọn họ.
Hứa Bình Quân tấm tắc khen, đại công tử cười nói: “Thế này đã là gì, trong phủ đệ lớn, nô tài lừa chủ là chuyện bình thường. Trà cũ đổi trà mới, chủ nhân uống trà cũ, nô tài uống trà mới. Đồ ăn trong phủ, nô tài luôn ăn thử lúc tươi nhất, ngon nhất, chủ nhân chỉ ăn những thứ nô tài đã chọn. Mấy chỗ ngồi thì đã là gì? Có người thích tiền, có người thích sắc, có người thích quyền, chỉ cần giá tiền phù hợp, có thể trả đủ thì cho dù là hạ độc Hoàng đế cũng có người dám làm.”
Sự phóng túng, ngạo ngược của đại công tử làm cho Hứa Bình Quân không dám tiếp lời, chỉ có thể coi như không nghe thấy.
Vân Ca liếc đại công tử, lạnh nhạt nói: “Không phải tất cả mọi người trong thiên hạ đều có một cái giá.”
Đại công tử hừ lạnh một tiếng châm biếm, không nói gì.
Trong yên lặng, mấy người đều đưa ánh mắt về chính giữa sảnh tiệc xem Mạnh Giác ứng phó việc làm khó dễ của Thượng Quan Lan như thế nào.
Có người đưa cho Thượng Quan Lan một chiếc khăn lụa vuông, Thượng Quan Lan nhìn thoáng qua, chưa nói đã cười: “Hôm nay các vị hiền lương đến dự tiệc của Hoắc bá bá đều là các trí sĩ uyên bác. Tiểu nữ bạo gan, mong Mạnh công tử thông cảm. Có nước đó là suối, không có nước là hề. Bỏ đi nước bên suối, thêm điều đó là gà. Mèo khi đắc chí còn hơn hổ, phượng hoàng gãy cánh chẳng bằng gà[2].”
[2] Chữ hề thêm ba chấm thủy là khê (溪) nghĩa là suối, thêm bộ điều là chữ kê (鷄), nghĩa là gà
Đại công tử cười khùng khục. “Không ngờ Tiểu Giác cũng có ngày hôm nay, bị người ta nhục mạ trước chốn đông người.”
Hứa Bình Quân hỏi: “Câu đối này có dễ đối không?”
“Nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Mấu chốt là đối phương lại giấu ý chế nhạo trong trò chơi câu chữ, văn tự chỉ là thứ yếu, đáp lại kiểu gì mới là quan trọng.” Đại công tử nghĩ một lát, nói: “Có gỗ đó là cờ, không có gỗ là kỳ, bỏ đi gỗ trên bàn cờ, thêm khiếm đó là khinh. Rồng sa nước cạn tôm giỡn mặt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh[3].”
[3] Chữ kỳ (其) thêm bộ mộc là kỳ nghĩa là cờ (棋), thêm bộ khiếm là chữ khi (欺) nghĩa là khinh
Vân Ca hơi bất ngờ, thoáng nhìn đại công tử khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ người này dường như tinh hoa giấu kín, không phải là một kẻ nông cạn như bề ngoài hắn thể hiện, hơn nữa vế đối này rất có chí khí, có phong phạm coi khinh thiên hạ.
Đại công tử không để ý tới sự tán thưởng của Vân Ca, ngược lại Hồng Y cười tươi nhìn Vân Ca tỏ ý cảm ơn.
Đại công tử cảm thấy vế đối của mình đưa ra vội vàng nhưng cũng xem như hết sức tinh tế, khóe miệng giữ nụ cười, trong lòng có ý phân hơn thua, yên lặng chờ Mạnh Giác ứng đối.
Mạnh Giác dường như không nghe ra ý chế nhạo của Thượng Quan Lan, cười thi lễ với nàng ta, phong tư nhẹ nhàng. “Tại hạ bất tài, chỉ có thể dùng cảnh ứng đối, có gì bất kính mang tiểu thư tha thứ. Có gỗ đó là cầu, không có gỗ là kiều. Bỏ đi gỗ bên cầu, thêm nữ đó là kiều. Mãn đường Tương Như không đếm xuể, ngàn vàng khó phú mỹ nhân kiều[4].”
[4] Chữ kiều (乔) thêm bộ mộc là kiều (桥) nghĩa là cầu, thêm bộ nữ là chữ kiều (娇) nghĩa là kiều diễm
Nụ cười mang vẻ châm chọc trên mặt Thượng Quan Lan cứng đờ, như giận như vui. Vẻ mặt Hoắc Thành Quân cũng như vui như giận, còn các thanh niên tài tuấn đang chờ bắt lỗi sai thì lộ vẻ lúng túng.
Hứa Bình Quân không nhìn ra phản ứng này của mọi người rốt cuộc là tốt hay xấu, sốt ruột hỏi: “Thế nào? Thế nào? Mạnh đại ca đối thế nào?”
Đại công tử nhìn Mạnh Giác chằm chằm với ánh mắt phức tạp, yên lặng một lát, vẻ mặt lại trở nên ngang ngược, vỗ gối định cười to, Hồng Y vội vã che miệng hắn lại.
Hứa Bình Quân là người nóng ruột, không chờ được đại công tử tar lời, vội đến lắc tay Vân Ca, Vân Ca giải thích cho nàng ta.
Vân Ca hừ lạnh một tiếng. “Một kẻ háo sắc chính tông, chỉ biết lời ngon tiếng ngọt.”
Đại công tử cười, gạt tay Hồng Y ra, nhân thể kéo tay Hồng Y thơm một cái rồi mới nói với Hứa Bình Quân: “Tiểu Giác lấy ơn báo oán, khen ngợi các công tử hiền lương ở đây đều tài hoa như Tư Mã Tương Như, nhưng dù có người học Hoàng hậu A Kiều năm đó chịu bỏ ngàn vàng ra đổi một bài phú thì cũng khó có thể làm được một bài phú mô tả dung nhan kiều diễm của Thượng Quan Lan. Chiêu này của hắn cao mình hơn chiêu phản đòn của ta nhiều, nhất cử vô số tiện. Khen ngợi những người làm khó dễ hắn, hóa giải một phần địch ý, đặc biệt là hóa giải địch ý của Thượng Quan Lan, lại thể hiện được phong độ của mình, càng chứng tỏ Tiểu Giác của chúng ta là một quân tử rộng lượng, khiêm tốn. Còn nữa, mặc dù đây là trò chơi nhưng tuyệt đối không phải trò chơi đơn thuần, ba đại quyền thần Tang Hoằng Dương, Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang đều đang nhìn chằm chằm.”
“Thảo nào Thượng Quan Lan vừa giận vừa vui, Hoắc Thành Quân lại vừa vui vừa giận.” Hứa Bình Quân nhìn vẻ mặt hai người đó, không khỏi thấp giọng cười: “Mạnh đại ca giỏi lắm!”
Đại công tử liếc Vân Ca. “Mặc dù Tiểu Giác quay lưng về phía Hoắc Thành Quân, nhưng vẻ mặt Hoắc Thành Quân thế nào, chắc chắn hắn có thể đoán được.”
Vân Ca làm bộ không nghe thấy lời của đại công tử.
Bầu không khí trong phòng tiệc trở nên yên lặng, mất tự nhiên. Mặc dù Mạnh Giác đã đối được câu đối nhưng y lại khen ngợi Thượng Quan Lan, người ủng hộ Hoắc phủ không biết có nên vỗ tay khen ngợi hay không, nếu vỗ tay thì xem như chúc mừng Mạnh Giác thắng hay xem như chúc mừng Thượng Quan Lan quả đúng là quốc sắc thiên kiều? Các tỷ muội khuê các của Thượng Quan Lan dù cảm thấy có thể diện, trong lòng mừng thầm, nhưng dù sao phe mình đã thua, thực sự không thể coi là chuyện tốt, đương nhiên cũng không thể lên tiếng. Cuối cùng Hoắc Quang vỗ tay khen ngợi đầu tiên, mọi người mới tới tấp vỗ tay theo.
Trận này xem như phe Thượng Quan Lan thua.
Thượng Quan Lan từ xa nâng chén thi lễ với Mạnh Giác, ngẩng đầu uống cạn, rất có phong phạm của con nhà tướng. Các tỷ muội ngồi cùng nàng ta cũng tới tấp uống một chén.
Thượng Quan Lan và đám tỷ muội thân thiết thầm thì một hồi, cười nói với Mạnh Giác: “Mạnh công tử quả là người tài trí, đề mục thứ hai của ta và các tỷ muội là…”
Một người hầu bưng một chiếc bàn vuông tới đặt cách Mạnh Giác vài bước, trên bàn đặt một hộp đồ ăn, lại đặt một cây sào trúc dài và một sợi dây xuống bàn Mạnh Giác.
“… Đề mục của bọn ta chính là công tử đứng yên một chỗ, không được di chuyển, lại phải nghĩ cách ăn được thức ăn trên bàn. Chỉ có thể dùng tay, hai chân xê dịch một phân cũng xem như thua cuộc.”
Mọi người trong bữa tiệc đều ngưng thần suy nghĩ, tự hỏi nếu như mình là Mạnh Giác thì nên làm thế nào, một số người sôi nổi thấp giọng thảo luận.
Người biết một chút võ công nói: “Ném sợi dây quấn lấy chiếc hộp mà kéo lại.”
Người tính tình nóng nảy nói: “Dùng sào trúc khều.”
Lập tức có người bác bỏ: “Sào trúc một đầu to, một đầu nhỏ, đầu nhỏ căn bản không thể dùng sức, lại dài như vậy, khều như thế nào?”
Người không biết võ công định nói: “Trước hết tết sợi dây thành lưới, treo trên đầu sào trúc, sau đó câu chiếc hộp về.” Nhưng nhìn thấy sào trúc vừa dài vừa nhỏ vừa mềm thì lại lắc đầu, cảm thấy treo sợi dây còn khó, nói gì đến câu hộp đồ ăn?
Đại công tử thầm suy nghĩ một hồi, cảm thấy với công phu của mình, bất kể dùng dây hay dùng sào trúc đều có thể lấy được vật đó một cách đẹp mắt, nhưng lại tuyệt đối không thể làm như thế. Hắn nghĩ đây cũng là lựa chọn duy nhất của Mạnh Giác, đề mục này là một đề mục tuyệt đối không thể thắng, chỉ có thể tỏ ra yếu thế.
Đại công tử cười, nói: “Đề mục này rất khó đối với văn nhân, nhưng đối với người biết một chút công phu thì lại không là gì, chỉ khó một điều là làm sao cho đẹp mắt. Cái hộp kia nhìn rất trơn nhẵn, bất kể là dây hay sào trúc đều không dễ câu được, lại phải đứng xa như vậy, sợ rằng sẽ không tránh khỏi tư thế khó coi, cho nên đề mục này thực ra là để dò xét võ công của một người, công phu càng cao thì sẽ càng giải quyết đẹp mắt. Xem ra tâm tình Thượng Quan Lan rất tốt, không thật sự quan tâm đến thắng thua, chỉ muốn làm cho Tiểu Giác xấu mặt một chút thôi.”
Mọi người đều ngưng thần nhìn Mạnh Giác, chờ xem y dùng cách vụng về nào để giải quyết đề mục này.
Vân Ca nhìn Hoắc Thành Quân, lại nhìn Thượng Quan Lan. Ánh mắt đại công từ cũng nhìn Thượng Quan Lan như Vân Ca.
Tuổi vừa tròn đôi tám, chính là đóa hoa diễm lệ nhất nở trên đầu cành, đồ trang sức trên búi tóc thể hiện thân phận bất phàm, cộng thêm tiếng cười duyên, châu ngọc khẽ rung, bảo quang sáng rực khiến thần thái Thượng Quan Lan sáng ngời rực rỡ.
Nụ cười bên môi đại công tử vẫn không thay đổi, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Lan lại mang vài phần thương xót, âm thầm cảm thán: “Hoa tuy đẹp, đáng tiếc nước lại nhẫn tâm, mưa gió vô tình.”
Đại công tử quay đầu nói với Vân Ca: “Tiểu Giác có thể thích bất cứ ai, chỉ riêng vị Thượng Quan cô nương này là tuyệt đối không thế, cô cứ an tâm, không việc gì phải lo lắng.”
Vân Ca đỏ mặt, trợn mắt nhìn đại công tử rồi vội vã thu ánh mắt, chuyển về phía Mạnh Giác giống như mọi người, xem y giải câu đố này như thế nào.
Mạnh Giác cười hỏi: “Thượng Quan tiểu thư đã nói hết quy định chưa? Tại hạ có thế bắt đầu rồi chứ?”
Thượng Quan Lan cười nói: “Đã nói hết rồi, Mạnh công tử có thể bắt đầu.”
Chỉ thấy Mạnh Giác hoàn toàn không thèm nhìn cây sào truc và sợi dây mà chỉ hướng về phía Thượng Quan Lan.
Thượng Quan Lan từ nhỏ đã sống trong ánh mắt của vô số người, nàng ta đã quen với đủ loại ánh mắt như sợ hãi, bợ đỡ, xu nịnh, tán thưởng, nhớ nhung, khao khát, thậm chí là ghen tỵ và chán ghét. Nhưng nàng ta không hiểu ánh mắt Mạnh Giác, chỉ cảm thấy trong đôi mắt đen của Mạnh Giác có rất nhiều điều không thể thổ lộ, như cách núi lớn, như phủ sương dày, đâm thẳng vào lòng người.
Nhịp tim của Thượng Quan Lan bỗng nhiên rối loạn, đang sợ hãi không biết có phải mình đùa quá trớn hay không thì thấy Mạnh Giác đã quay đầu, khẽ mỉm cười nói với Hoắc Thành Quân: “Hoắc tiểu thư, làm phiền tiểu thư lấy chiếc hộp giúp tại hạ, được không?”
Hoắc Thành Quân ngẩn ra một lát rồi khoan thai đi tới bên bàn lấy hộp đồ ăn, mở ra, bưng đến trước mặt Mạnh Giác.
Mạnh Giác cười, cầm đũa gắp một miếng, nói với Thượng Quan Lan: “Đa tạ cao lương mỹ vị của tiểu thư.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, như vậy cũng được sao? Sau đó lại yên lặng, như vậy hình như cũng được!
Hoắc Thành Quân đứng bên cạnh Mạnh Giác, vẻ mặt tươi cười nhìn Thượng Quan Lan.
Thượng Quan Lan ngơ ngẩn nhưng lại không nói được câu nào, bởi vì từ đầu đến cuối, chân Mạnh Giác không hề di chuyển một phân.
Hứa Bình Quân ôm Vân Ca, gục đầu vào vai Vân Ca mà cười không đứng thẳng được. Vân Ca cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười. Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người ở đây đều như đang cố nín cười, ngay cả Thượng Quan Kiệt cũng cười, lắc đầu nhìn Mạnh Giác.
Đại công tử sớm đã cười ngã vào lòng Hồng Y, bảo Hồng Y vuốt ngực cho hắn, bề ngoài như thể vô tâm, trong lòng lại cảm thấy e dè. Tiểu Giác tiến lùi quá đúng mực, dường như tất cả mọi người đều là quân cờ của y, đều nghe lệnh của y, phản ứng của mỗi người đều nằm trong tầm khống chế của y, Mạnh Giác đâu quan tâm đến thua hay thắng, y chỉ để ý đến hành động tiếp theo của Thượng Quan Lan. Trong lúc các thanh niên tài tuấn trong sảnh tiệc cho rằng Mạnh Giác ứng chiến vì giai nhân thì mục tiêu thực sự của y chỉ là ba lão già Thượng Quan Kiệt, Hoắc Quang và Tang Hoằng Dương.
Mạnh Giác cười hỏi Thượng Quan Lan: “Không biết vẫn đề thứ hai tại hạ có được coi là đã vượt qua không? Tiểu thư còn đưa ra vấn đề thứ ba không?”
Thượng Quan Lan nhìn Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân đứng cạnh nhau, cảm thấy nụ cười trên mặt Hoắc Thành Quân cực kỳ chói mắt, trong lòng tức giận vô cớ, đột nhiên cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn, dịu dàng cười nói: “Bọn ta ra đề mục, vốn không phải coi trọng thắng thua mà là tăng thêm hứng thú lúc uống rượu. Mạnh công tử mặc dù đã thắng hai đề, có điều đề thứ ba ta vẫn phải ra, nếu ta thua, ta bằng lòng thổi một khúc sáo, nếu Mạnh công tử thua, trừng phạt không nặng, chỉ phiền Mạnh công tử rót cho mỗi người ở đây một chén rượu.”
Trừng phạt không nặng, nhưng lại hết sức nhục nhã, xem Mạnh Giác như nô bộc.
Ánh mắt Hoắc Thành Quân nhìn Thượng Quan Lan đã không còn là sự tức giận đơn thuần. Ngay cả Hoắc phu nhân vốn muốn Mạnh Giác xấu mặt cũng tỏ vẻ không vui. Dù Mạnh Giác xuất thân tầm thường nhưng cũng vẫn là khách do con gái bà ta mời tới, có câu đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, huống chi là khách của Hoắc phủ, còn là thượng khách của con gái bà ta nữa!
Vẻ mặt Hoắc Quang không thay đổi, vẫn vui vẻ uống rượu với Thượng Quan Kiệt, dường như không hề phát hiện dòng chảy ngầm đang cuồn cuộn giữa đám vãn bối. Vẻ tươi cười của Thượng Quan Kiệt cũng không thay đổi, hình như hoàn toàn không cảm thấy việc làm của con gái mình có gì không ổn.
Mạnh Giác vẫn giữ nguyên nụ cười, hào hiệp làm tư thế xin mời, tỏ ý tất cả đều nghe theo Thượng Quan Lan.
Thượng Quan Lan ngoài mặt vẫn đang cười, nhưng tốc độ nói chuyện đã chậm lại rõ rệt: “Vừa rồi hành tửu lệnh có nghe thấy Mạnh công tử luận bàn về âm thuật, nói “Trời đất vạn vật đều có âm thanh”. Tiểu nữ bất tài không thể hiểu được, có điều Mạnh công tử tài cao, lời đã nói ra đương nhiên không thể sai được. Không được dùng các nhạc cụ như đàn, sáo, tiêu, mời Mạnh công tử dùng các đồ vật có thể nhìn thấy được trong vòng mười bước quanh người, biểu diễn cho tiểu nữ xem tại sao lại nói vạn vật đều có ấm thanh.”
Thượng Quan Lan đưa mắt nhìn ca kỹ Tô Y Y, Tô Y Y nhẹ nhàng đứng lên, đi tới giữa sảnh tiệc, thi lễ với mọi người. “Để tăng thêm tửu hứng, thiếp thân xin hát một khúc Thu phong từ do tiên đế sáng tác để cổ vũ cho Mạnh công tử.”
Có người lập tức kêu hay, mọi người cũng vội vàng hùa theo cổ vũ chuyện phong lưu này, chỉ có một số người nhạy bén phát giác sự việc có chút không đúng, vẫn cúi đầu chăm chú thưởng thức món ăn.
Tang Hoằng Dương vuốt râu, vẻ mặt hiền từ nhìn Thượng Quan Lan và Hoắc Thành Quân, cười cười, khen Thượng Quan Kiệt: “Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ!”
Thượng Quan Kiệt cau mày nhìn Tang Hoằng Dương, sự chán ghét đối với lão già này lại càng tăng thêm, rồi cười ha ha, nói: “Gia tộc lớn như chúng ta, con cái đều khó tránh khỏi có chút ngang ngược, cơ mà chỉ cần hiểu đại thể, ngang ngược quậy phá một chút cũng không có gì, dù sao cũng có mấy lão già chúng ta che chở cho hết.”
Hoắc Quang cười mơ hồ. “Thượng Quan huynh nói đúng quá!”
Tiệc rượu đang diễn ra, quanh người Mạnh Giác ngoài bàn gỗ chính là bát đũa, đĩa, bầu rượu. Bởi vì dưới nền có trải thảm nên ngay cả một cọng cỏ cũng không có, nếu gắng gượng thì còn có… thịt cá trong đĩa, cũng có thể xem như đồ vật.
Đại công tử tặc lưỡi than thở: “Nữ nhân là thế đấy! Có thể xuyên tạc một câu tử tế thành ra chẳng còn thể thống gì. Thánh nhân cũng có thể bị làm cho tức chết. Tiểu Giác đúng là có phong độ, bây giờ mà vẫn còn cười được. Tiểu Giác đáng thương! Ngươi phải tìm cách mà đối phó đi! Thu phong từ là khúc nhạc của lão già chết tiệt, trong trường hợp này, nếu ngươi chơi nhạc sai thì không phải chỉ đơn giản là làm một nô tài rót rượu cho mọi người nữa. Thôi thì dứt khoát nhận thua cho xong, có điều… Tiểu Giác mà phải hầu hạ bọn chúng uống rượu…” Ánh mắt đại công tử liếc qua những người trong tiệc rượu, cười lắc đầu.
Hồng Y rất sốt ruột, đưa tay làm dấu với đại công tử, đại công tử nhún vai cười. “Ta không nghĩ được cách nào. Nếu như xảy ra chuyện, cùng lắm chúng ta giả làm sơn tặc bắt Tiểu Giác đi, trốn thẳng một mạch về Xương Ấp.”
Thái độ của đại công tử như thể ông trời đã quyết định đập chết Mạnh Giác, hắn cũng làm như đang chờ xem chuyện náo nhiệt trước rồi mới nói tiếp.
Hứa Bình Quân bất bình hỏi: “Bất công quá! Rõ ràng Mạnh đại ca đã thắng, cô ả Thượng Quan tiểu thư này lại còn lắm chuyện như vậy. Thật sự không có cách nào sao?”
Vân Ca cau mày thở dài, nói với đại công tử: “Mang hết vàng bạc của huynh ra đây, tìm một tên nô tài có giá nào để thương lượng. Còn nữa… Hồng Y, hòn đá họ Mạnh kia có hiểu được thủ ngữ của tỷ không?”
Hoắc Thành Quân xuất thân hào môn, từ nhỏ đã quen với đấu đá quyền thế, dù hằng ngày ăn nói hơi ngang ngược nhưng khi có chuyện thì tiến lùi vẫn rất có phong độ giống như phụ thân của nàng ta. Sau khi phát hiện chuyện không ổn, ngẫm một hồi, từ xa trao đổi ánh mắt với phụ thân, cuối cùng Hoắc Thành Quân quyết định thua thay Mạnh Giác.
Nàng ta vừa định cất tiếng thì thấy Mạnh Giác không biết vô tình hay cô ý nhìn về phía một nha đầu mặc váy áo đỏ trong đám nô tỳ. Hoắc Thành Quân thấy hơi lạ, đang định nhìn kĩ, nhưng chỉ nháy mắt sau nha đầu váy áo đỏ đó đã biến mất trong đám người.
Mạnh Giác cười, nhìn về phía Thượng Quan Lan. “Bát, đĩa, chén, đũa, rượu đều được tính là vật phẩm tại hạ có thể dùng đúng không?”
Thượng Quan Lan sợ lại bị Mạnh Giác lợi dụng sự sơ hở trong ngôn từ, suy nghĩ kĩ càng một hồi rồi mới cười gật đầu. “Không sai, còn cả bàn và đồ ăn, công tử cũng có thể dùng.”
Mạnh Giác cười nói: “Vậy tại hạ cần một cái bàn, một chồng bát không, một hũ nước, một đôi đũa bạc.”
Thượng Quan Lan tỏ vẻ hoang mang, lại cẩn thận suy tư một hồi, cho rằng những thứ Mạnh Giác đòi hỏi đều là vật phẩm quanh người y, đúng là không có thứ nào ngoài phạm vi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.”
Hoắc Thành Quân lắc đầu với Mạnh Giác, Mạnh Giác khẽ mỉm cười, ra hiệu cho nàng ta không cần lo lắng.
Chỉ chốc lát sau đã có nam bộc bưng bàn, bát và một đôi đũa bạc khắc hoa đi lên. Thượng Quan Lan còn cố ý đi tới nhìn một hồi, đều là đồ dùng thông thường, không có bất cứ điều gì khác thường.
Thực ra trong lòng Mạnh Giác cũng hoang mang, không tự tin, nhưng vẫn xếp chồng bát thành hàng ngang theo lời Hồng Y.
Chỉ thấy một gã nam bộc gương mặt sạm đen cúi đầu xách ấm nước đi tới rót nước vào bát, từ đầy đến vơi, giảm dần theo thứ tự, vẻ mặt chăm chú, hiển nhiên rất cẩn thận trong việc căn ke vơi đầy.
Nhìn thấy gã nam bộc, Mạnh Giác hơi kinh ngạc. Gã nam bộc trừng mắt nhìn y rồi cúi đầu nhanh chóng lui ra.
Hồng Y và Hứa Bình Quân đều hoang mang nhìn Vân Ca, không biết rốt cuộc Vân Ca muốn làm gì. Đại công tử cười hì hì, hỏi: “Vân đại cô nương, tại sao giúp người ta chỉ giúp một nửa? Vì sao không để Hồng Y giải thích rõ ràng cho Mạnh Giác luôn thể?”
Vân Ca hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Mạnh Giác suy nghĩ một lát, chợt hiểu ra điều gì đó, cầm lấy đũa bạc, gõ một lượt từ đầu đến cuối dãy bát theo thứ tự. Cung, thương, giác, chủy, vũ[5]. Y thầm nhẩm lại một lượt bài Thu phong từ của Hán Vũ Đế rồi cười nói với Tô Y Y: “Làm phiền cô nương.”
[5] Năm âm sắc thời cổ Trung Quốc
Tiếng nhạc rất khẽ vang lên, sau một đoạn nhạc dài, âm điệu bắt đầu rõ ràng, lanh lảnh dễ nghe như tiếng dòng suối uốn quanh chân núi, mặc dù không vang vọng như tiếng đàn, không nhã lệ như tiếng sáo, không du dương như tiếng tiêu, nhưng trong sự đơn giản cũng có những điểm đặc sắc riêng.
Tô Y Y ngẩn ngơ không thể mở miệng, Hoắc Thành Quân cười, bắt đầu la ó chê cười Tô Y Y, Tô Y Y mới giật mình, vội vã cất tiếng hát:
“Gió thu thổi hề mây trắng bay
Lá cây vàng hề nhạn về nam
Lan có đẹp hề cúc mới thơm
Nhớ giai nhân hề không thể quên
Ngồi lâu thuyền hề vượt sông Phần
Qua giữa dòng hề nhìn sóng bạc
Tiếng trống tiêu hề xen tiếng hát
Nhạc vui tươi hề tình xót xa
Trẻ mấy khi hề lại đến già!”
Nghe đồn khúc này Hán Vũ Đế Lưu Triệt viết để tưởng niệm Lý phu nhân mất sớm, là bài thơ tình duy nhất của Lưu Triệt, được lưu truyền rộng rãi trong các quán rượu, quán trà.
Hứa Bình Quân nghe nhạc, nhớ đến chuyện truyền kỳ của Lý phu nhân, rơm rớm nước mắt cảm thán. Lý phu nhân chắc hẳn rất hạnh phúc! Từ ca kỹ đến hoàng phi, khi còn sống được đế vương vô cùng sủng ái, sau khi chết lại khiến hoàng đế nhớ mãi không quên. Một nữ nhân mà được như vậy chắc hẳn không còn gì tiếc nuối.
Hồng Y nghe bài hát, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đại công tử, như đang thăm dò phản ứng của hắn. Đại công tử vẫn cười hì hì, không có bất cứ phản ứng gì khác thường.
Một khúc đã hết, những người thân với Hoắc phủ đều nhao nhao khen hay theo Hoắc Thành Quân.
Đại công tửu cũng vỗ tay khen: “Vân Ca, làm sao cô nghĩ ra được?”
Vân Ca cười nói: “Khi còn bé, lúc đùa giỡn với ca ca thì nghĩ ra thôi! Gõ vỡ một đống bát, thử vô số loại gốm sứ mới tìm được âm chính xác. Có đàn lại không thích đàn, ngược lại toàn thích chơi những trò không chính thống, khiến tam ca không ít lần cười nhạo tôi.”
Hứa Bình Quân cũng cười. “Ai bảo Thượng Quan không biết ở chỗ chúng ta đây có một vị Nhã trù? Chuyện trong phòng bếp muốn làm khó Vân Ca thì đúng là không dễ dàng. Có điều Mạnh đại ca cũng thông minh thật, nếu là tỷ thì cho dù đặt bát trước mặt, tỷ cũng không biết phải làm gì.”
Dùng bát nước đệm nhạc, Thượng Quan Lan chưa bao giờ nghe, chưa bao giờ thấy, dù thế nào cũng không nghĩ ra được, lúc này sắc mặt hết xanh lại đỏ.
Hoắc Thành Quân cười hỏi: “Lan tỷ tỷ, không biết tỷ định thổi khúc nào cho bọn muội nghe? Nhân lúc Tô cô nương đang ở đây, hai người có thể hợp tấu luôn thể.”
Mạnh Giác cúi người hành lễ với Thượng Quan Lan, không nói một lời, lui về vị trí của mình, hiển lộ tác phong quân tử.
Tang Hoằng Dương gật đầu nhìn Mạnh Giác, hỏi Hoắc quang: “Thành Quân thật tinh mắt. Người thanh niên này tên là gì? Lai lịch thế nào?”
Thượng Quan Kiệt cũng vội ngưng thần lắng nghe.
Khi tiên hoàng Lưu Triệt còn tại vị, bởi vì thường xuyên động binh, quân phí tốn kém, cho nên các sự vụ quan trọng liên quan đến vận nước dân sinh như kinh doanh muối và sắt đều là độc quyền của quan phủ, người dân không được phép kinh doanh.
Quan phủ kinh doanh độc quyền dẫn đến giá cả không ngừng tăng cao. Thời Văn Đế, Cảnh Đế, giá muối ngang với giá chè, đến cuối thời Vũ Đế đã cao hơn mấy lần. Giá đồ sắt cũng cao hơn ban đầu rất nhiều lần.
Nhân dân không chịu nổi gánh nặng, bắt đầu buôn lậu muối. Để áp chế việc buôn lậu muối, quan phủ không ngừng tăng hình phạt, một khi bắt được là tội nặng chém đầu.
Từ khi Lưu Phất Lăng cầm quyền tới nay, chính sách khoan dung, nhân sĩ trí thức cũng dám thẳng thắn dâng sớ xin hoàng thượng chấp nhận tư doanh muối sắt, nhưng lại bị hai đại quyền thần là Tang Hoằng Dương và Thượng Quan Kiệt phản đối quyết liệt, Hoắc Quang thì duy trì sự im lặng bề ngoài.
Thế là Lưu Phất Lăng triệu tập hội nghị hơn sáu mươi vị hiền lương từ các quận đến Trường An nghị chính để tiếp thu ý kiến của người dân.
Các vị hiền lương đều đến từ dân gian, tương đối hiểu những khó khăn của người dân, quan điểm phản ánh rất đúng với những ý nghĩa chân thực của trăm họ. Đối với việc làm này của hoàng thượng, dân gian bách tính đa số hoan hô vui mừng, còn các phú hào quý trụ mà đại diện các thế tộc, thế gia, thế tính, quận tính, đại gia và danh môn thì phần lớn đều phản đối.
Hội nghị muối sắt diễn ra hơn một tháng, nội dung của hội nghị trở thành chủ đề thảo luận hàng ngày ở các quán rượu, quán trà. Những người nhanh trí thậm chí còn sưu tầm các nội dung liên quan đến hội nghị muối sắt, rồi biên thành chuyện kể ở các quán rượu, kiếm được không ít tiền.
Các quan viên, sĩ đại phu do Tang Hoằng Dương và thừa tướng Điền Thiên Thu dẫn đầu chủ trương quan doanh muối sắt, cho rằng quan doanh muối sắt lợi nước lợi dân, vừa có thể làm giàu quốc khố, vừa có thể phòng ngừa các thế lực địa phương như Ngô Vương Lưu Tị lợi dụng kinh doanh muối sắt để lớn mạnh, cuối cùng làm rối loạn triều cương.
Các vị hiền lương thì chủ trương trả lại quyền kinh doanh cho người dân, cho rằng chính sách bây giờ là tranh lợi cho dân, chủ trương hủy bỏ quan doanh muối sắt, nên làm cho dân giàu, vì dân giàu thì nước mới mạnh.
Sự tranh chấp của đôi bên chuyển dần từ kinh doanh muối sắt đến các phương diện triều chính hiện nay, trên phương diện nào hai bên cũng đối chọi gay gắt.
Về chính sách đối với Hung Nô, các vị hiền lương cho rằng việc dụng binh dẫn đến binh dịch, lao dịch nặng nề, tạo thành tình trạng “trưởng tử không về, phụ mẫu sầu lo, thê tử than khóc, sự căm phẫn dồn nén trong tim, nỗi nhớ nhung tích tụ trong cốt tủy”, đề nghị điều nên làm nhất hiện nay là “lui quân giảm quân, dùng tiền kết thân, tu sửa văn đức”. Bọn họ đề xướng sử dụng chính sách hòa thân của thời Văn Đế và Cảnh Đế.
Quan điểm của phái đại phu thì trái ngược, vẫn tích cực chủ chiến. Bọn họ cho rằng từ khi nhà Hán hưng thịnh đến nay thường chấp hành chính sách hòa thân, nhưng hoạt động của Hung Nô ngày càng mạnh mẽ. Chính vì vậy tiên hoàng Hán Vũ Đế mới “tăng tướng soái, chiêu binh lính, xóa bỏ mối nguy”. Đại phu cho rằng “binh là để nước dùng, thành lũy để nước vững”. Nếu như không trọng binh, Hung Nô sẽ dễ dàng tiến vào, tấn công chỗ hư không, kết quả là hại nước hại dân.
Từ kinh tế muối sắt đến chính sách Hung Nô, từ phân công quan lại đến luật pháp đức hình, không rõ vô tình hay cố ý, nội dung của hội nghị muối sắt đã vượt xa khỏi chủ đề muối sắt.
Hai người Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ thường ngồi trong đại sảnh, lẳng lặng nghe người ta bình luận về cuộc khẩu chiến giữa sĩ đại phu và hiền lương, nghe một số vị hiền lương tình cờ đến quán rượu bày tỏ chính kiến của mình.
Có mội lần Vân Ca nhìn thấy Hoắc Quang ngồi lẫn trong đám phẩm trà, yên lặng lắng nghe, còn nhìn thấy Thượng Quan Kiệt mặc trang phục bình dân, thậm chí nàng hoài nghi mình còn nhìn thấy Yên Vương Lưu Đán, nhưng đối phương có che chắn, có hộ vệ canh gác, nàng cũng không dám tìm hiểu sâu.
Trong tiếng tranh cãi náo nhiệt, Vân Ca cảm thấy như bão táp đang đến gần.
Lúc bưng thức ăn đi ra, Vân Ca nghe thấy Mạnh Giác hỏi Lưu Bệnh Dĩ: “Bệnh Dĩ, huynh nói xem, Hoàng thượng làm vậy rốt cuộc là có dụng ý gì?”
Lưu Bệnh Dĩ cười thờ ơ: “Ai biết được? Có lẽ là quan tâm đến sự khó khăn cửa người dân, muốn nghe một chút tiếng nói của người dân, hoặc có lẽ là lực cản trước cải cách quá lớn, muốn mượn thế dân, nâng đỡ người mới, cũng có lẽ là chuyện oan hồn Vệ Thái tử hiện về khiến bách tính cả ngày thảo luận ngôi vị hoàng đế của hắn được cướp đoạt từ tay Vệ Thái tử thế nào, chẳng thà tự tạo đề tài cho dân chúng thảo luận, để người dân nhìn thấy hắn cũng chú ý đến lòng dân. Lần hội nghị muối sắt này, cuộc đầu tranh của các phe phái được biểu hiện công khai, cũng là cơ hội tốt của mọi người. Nếu Hoàng thượng thấy không vừa mắt với quan viên nào trong triều, có thể nhân tiện tìm một cơ hội danh chính ngôn thuận, lợi dụng phe này áp chế phe kia. Cũng có thể hắn chỉ muốn tọa sơn quan hổ đấu, để các quyền thần đấu đá một mất một còn, chờ làm ngư ông đắc lợi”.
Mạnh Giác gõ đũa khen ngợi: “Nên uống với huynh một chén đầy”.
Lưu Bệnh Dĩ cười uống một chén: “Huynh ủng hộ bên nào?”
Mạnh Giác nói: “Đứng trên lập trường của một thương nhân, đương nhiên tôi ủng hộ chính sách của các vị hiền lương, vì nó có lợi cho tôi, còn nó có lợi cho người khác hay không thì tôi không thể để ý đến được. Con người ở vị trí khác nhau sẽ có lựa chọn lợi ích khác nhau, một quốc gia cũng thế. Thực ra chính sách của hai bên đều có mặt lợi mặt hại, chỉ có điều trong từng thời kỳ bất đồng phải có lựa chọn khác nhau”.
Lưu Bệnh Dĩ khẽ vỗ tay. “Đáng tiếc tôi không quyền không thế, nếu không nhất định sẽ tiến cử huynh vào triều làm quan. Các vị hiền lương kém ở chỗ cổ hủ và bảo thủ, các đại phu kém ở chỗ tham công cấp tiến, triều đình giờ đây chính là thiếu loại thương nhân biết lựa gió lái thuyền như huynh.”
Mạnh Giác cười hỏi: “Đây là huynh khen tôi hay mắng tôi thế? Theo ý tôi, huynh đưa ra nhiều giả thuyết như vậy, có lẽ vẫn còn giả thuyết khác nữa.”
Lưu Bệnh Dĩ gật đầu. “Một con tiểu hồ ly, mặc dù thông minh nhưng sức mạnh quá yếu, lại phải đối mặt với một con sói, một con hổ kinh nghiệm đi săn phong phú, chỉ sợ việc làm này của hắn chẳng những sẽ không nhận được lợi ích gì mà còn chọc giận cả sói lẫn hổ. Chỉ thương con sư tử già, vốn có thể an hưởng tuổi già, nhưng lớn tuổi rồi mà vẫn không có cái nhìn thoáng hơn về quyền thế, phỏng chừng con hổ đã sớm không vừa mắt với nó, cuối cùng cũng sẽ tìm cơ hội hạ thủ.”
Hứa Bình Quân cầm bát đũa đi ra, cười hỏi: “Ai định đi săn à? Lang sói hổ báo đủ cả, đúng là nguy hiểm.”
Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác đều cười, một người cười thờ ơ, một người cười nhã nhặn. “Đúng là có chút nguy hiểm.”
Vân Ca chống cằm, nhìn người này, lại nhìn người kia, nói từng từ: “Cẩn thận một chút.”
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ đều ngẩn ra, Bình Quân cười nói: “Đừng nói chuyện suông nữa, ăn cơm đã.”
***
Hội nghị muối sắt ầm ĩ ngất trời cuối cùng cũng tuyên cáo chấm dứt.
Mặc dù hiện nay các chính sách liên quan còn chưa cái nào thật sự được thi hành, nhưng hơn sáu mươi vị hiền lương đều đã có đích đến, có người được giữ chức vụ ở kinh thành, có người được phái xuống địa phương.
Đại tư mã Đại tướng quân Hoắc Quang thiết yến ở phủ đại tư mã để chúc mừng kiêm tiễn biệt các vị hiền lương, tới dự có các quan viên trong triều, các nhân sĩ uyên bác trong dân gian, các ca nữ tài danh lan xa, các công tử phú hào, còn có các thiên kim tiểu thư, có thể nói danh sĩ giai nhân trong thành Trường An đều tề tựu tại Hoắc phủ.
Mặc dù Hoắc Quang đã đến Thất Lý Hương ăn món Vân Ca làm hai, ba lần, nhưng vì biết Vân Ca không thích gặp người khác nên chưa bao giờ lệnh cho nàng đến Hoắc phủ nấu nướng. Huống hồ tiệc rượu lớn như thế, căn bản không thích hợp để Vân Ca nấu mà nên để các đầu bếp có kinh nghiệm tổ chức đại tiệc lên thực đơn, chia thành mấy nhóm bếp phối hợp chế biến. Nhưng gia đinh của Hoắc phủ lại đưa thiệp đến cho Vân Ca, lệnh Vân Ca đến phủ nấu ăn.
Vân Ca nói năng lực của mình không đủ, rất khó đảm nhận làm đầu bếp một đại tiệc như thế, muốn từ chối.
Gia đinh khẩu khí cứng rắn: “Đầu bếp của phủ đại tư mã bọn ta cũng chẳng kém mấy so với ngự trù trong cung, cơ bản không cần ngươi. Gọi ngươi đến chẳng qua là để phu nhân và nữ quyến trong nhà được nếm thử tay nghề của ngươi thôi. Phu nhân nhà ta không thích bị người khác làm mất hứng, ngươi suy nghĩ kĩ rồi hẵng trả lời.”
Vân Ca nhìn vẻ mặt cầu khẩn của Thường thúc, thầm thở dài, lạnh nhạt nói: “Tại hạ đi là được.”
“Ta cũng đoán được là ngươi không dám nói không.” Gia đinh hừ lạnh một tiếng, vênh váo tự đắc ra về.
Vân Ca dẫn hai đầu bếp của Thất Lý Hương đi cùng, Hứa Bình Quân tính ưa náo nhiệt, hiếm khi có cơ hội vào phủ tư mã mở mang kiến thức, lại có thể xem ca múa miễn phí, đương nhiên cũng đi cùng Vân Ca.
Những món ăn cần nấu đều đã được Hoắc phu nhân liệt kê ra, Vân Ca cũng chẳng muốn tốn tâm tư, chỉ làm theo đúng cách trước đây vẫn làm, một số món còn dứt khoát giao cho hai đầu bếp kia làm, ba người bận rộn hơn một canh giờ cũng đã hoàn thành tất cả.
Việc đưa món ăn lên do thị nữ trong phủ phụ trách, Vân Ca không cần bận tâm.
“Không biết Hoắc phu nhân nghĩ gì, những món này chắc chắn đầu bếp trong phủ bà ấy làm không kém muội, bà ấy cần gì phải triệu muội tới?” Vân Ca nhỏ giọng oán giận.
Hứa Bình Quân nhếch miệng nói: “Để khoe khoang chứ gì. Trong thành Trường An đều biết Nhã trù khó mời, cho dù đến ăn ở Thất Lý Hương cũng phải đặt trước, vậy mà Hoắc phu nhân chỉ ra lệnh một tiếng, muội đã phải đến nấu ăn. Lát nữa, phu nhân của các quan viên kia chắc chắn sẽ vừa ăn vừa ra sức nịnh bợ bà ta.”
“Hoắc đại nhân khôn ngoan thâm trầm, tỉnh táo chững chạc, vui giận như không lộ, nhưng tại sao Hoắc phu nhân lại…lại ỷ thế ngang ngược như vậy? Làm cho cả Hoắc phủ cũng toàn những người ngang như cua.”
Hứa Bình Quân cười khanh khách: “Vân Ca, tại sao muội nói gì cũng có thể dính dáng đến thức ăn thế? Hoắc phu nhân hiện nay không phải vợ cả của Hoắc đại nhân mà là một nha đầu đi theo Hoắc phu nhân cũ, vốn chỉ là thiếp của Hoắc đại nhân. Sau khi Hoắc phu nhân qua đời, Hoắc đại nhân mới đưa bà ta lên làm chính thất, là một người rất lợi hại. Có điều…” Hứa Bình Quân ghé tai Vân Ca. “Nghe nói ngoại hình được lắm, đối phó với nam nhân rất cao tay, nếu không, với thân phận của Hoắc đại nhân khi đó cũng không thể đưa bà ta lên làm chính thất được.”
Vân Ca cười, véo Hứa Bình Quân một cái. “Muội đã thấy tiểu thư Hoắc Thành Quân của Hoắc phủ, rất xinh đẹp tươi tắn. Nếu nàng ta giống mẹ thì Hoắc phu nhân đích thị là người đẹp.”
Hứa Bình Quân cười nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Dù sao thức ăn cũng đã làm xong, bây giờ lại tạm thời chưa về được, tỷ muội mình chuồn ra xem náo nhiệt đi. Muội nghĩ xem, tối nay danh nhân thành Trường An đều tụ tập hết ở đây, nghe nói người nổi tiếng nhất ở Lạc Ngọc phường là Sở Dung và người nổi tiếng nhất của Thiên Hương phường là Tô Y Y sẽ cùng biểu diễn, đây là lần đầu tiên ở thành Trường An diễn ra sự kiện như vậy, có tiền cũng sẽ không thể xem được ở đâu. Đương nhiên… trước kia tỷ cũng chưa từng xem họ ca múa bao giờ.”
“Hứa tỷ tỷ, tiền của tỷ đi đâu hết vậy? Muội thấy ngay cả một bộ váy áo mới tỷ cũng không nỡ may.”
Mặc dù tiền bán rượu kiếm được, Thường thúc hưởng sáu phần, hai người hưởng bốn phần, nhưng so với những người bình thường, Hứa Bình Quân cũng đã kiếm được không ít.
“Phải nộp một phần cho mẹ tỷ, số còn lại tỷ để dành dụm, sau này mua nhà mua ruộng, mua đồ đạc trong nhà, phải chi tiêu nhiều lắm. Muội cũng biết Bệnh Dĩ thích giao lưu, tính tình lại hào phóng, đám người giang hồ đó hay đến nhờ huynh ấy giúp đỡ, tiền vào tay trái, ra tay phải. Tỷ mà không dành dụm một chút, vạn nhất có chuyện gì cần dùng đến tiền thì khóc cũng không có chỗ mà khóc.”
Không biết từ bao giờ, Hứa Bình Quân đã không còn che giấu tình cảm của mình với Lưu Bệnh Dĩ khi ở trước mặt nàng, hơn nữa còn nói như thể tất cả là chuyện đương nhiên và kết cục đã định.
Vân Ca rất khó xác định cảm giác của mình. Một chuyện nàng cho là đương nhiên từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện lại biến thành chuyện đương nhiên của một người khác.
Có lẽ ngay từ đầu, sự xuất hiện của nàng đã là dư thừa, điều duy nhất nàng có thể làm chỉ là chúc phúc.
Nhìn thấy gương mặt tươi cười của Hứa Bình Quân, cảm nhận Hứa Bình Quân nắm chặt tay nàng, Vân Ca cũng cười, nắm tay Hứa Bình Quân: “Hứa tỷ tỷ!”
“Gì thế?”
“Không có gì, muội chỉ gọi tỷ thế thôi.”
Hứa Bình Quân cười, véo má Vân Ca. “Dở hơi.”
“Hứa tỷ tỷ, từ nhỏ muội đã theo cha mẹ đi khắp nơi, mặc dù đi qua rất nhiều đại phương, nhìn thấy rất nhiều chuyện thú vị, nhưng vì không có nơi an cư nên muội chưa từng có người bạn nào, chỉ có hai ca ca và Lăng…” Vân Ca thoáng dừng lại. “Nhị ca rất tốt với muội, nhưng huynh ấy lớn hơn muội nhiều quá, muội cũng không có nhiều cơ hội gặp huynh ấy. Tam ca thì suốt ngày cãi nhau với muội, đương nhiên muội biết huynh ấy cũng có ý thức bảo vệ muội, mặc dù sự bảo vệ của tam ca có nghĩa là chỉ có huynh ấy mới được bắt nạt muội, còn người khác thì không. Muội vẫn nghĩ nếu như muội có một tỷ tỷ lớn hơn muội một chút thì tốt, bọn muội có thể chơi với nhau, tâm sự cùng nhau, vậy thì khi còn bé muội đã không cô đơn như thế.”
Hứa Bình Quân yên lặng một hồi, sau đó quay sang nói với Vân Ca: “Vân Ca, muội cũng biết chuyện nhà tỷ, ca ca tỷ… không nói đến cũng được. Tỷ cũng rất muốn có một tỷ muội, tỷ sẽ mãi mãi làm tỷ tỷ của muội.”
Vân Ca cười, gật mạnh đầu. “Tỷ muội mình vĩnh viễn là tỷ muội.”
Trong lòng Vân Ca thật sự vui mừng. Có mất, có được. Nàng mất một giấc mộng trong lòng, nhưng lại được một tỷ tỷ tốt, ông trời cũng xem như công bằng.
Trong đêm tối, bởi vì có một loài hoa mang tên tình bằng hữu đang từ từ nở ra, Vân Ca cảm thấy ngay cả không khí cũng có mùi thơm.
***
Đó là lần đầu tiên Hứa Bình Quân được thấy thịnh yến của nhà phú hào. Trước kia nghe người ta kể chuyện, dù đã tưởng tượng vô số lần nhưng lúc nhìn thấy tận mắt mới biết cuộc sống của phú hào thì một dân đen như nàng ta thì tuyệt đối không thể nào tưởng tượng được.
Chưa nói đến đồ ăn thức uống, chỉ riêng đèn đuốc chiếu sáng cũng đã là loại mà ngàn vạn hộ gia đình cả đời không dám dùng.
Nghĩ đến nhà mình, ăn Tết cũng không dám dùng nến, để tiết kiệm dầu, buổi tối ngay cả xe tơ cũng chỉ dùng ánh trăng, mẹ chưa già mà mắt đã kém rồi, lại nhìn trong tiệc rượu, các phu nhân, tiểu thư, toàn thân lụa là, bàn tay trắng muốt, mười ngón thon thon, Hứa Bình Quân nhìn tay mình, chợt thấy xót xa.
Vân Ca đang đứng giữa đám nô tỳ nhìn đông nhìn tây, phát hiện Hứa Bình Quân vốn hay nói lúc này vẫn yên lặng, bèn kéo tay áo Hứa Bình Quân. “Tỷ đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, tỷ chỉ cảm thán người với người sao số mệnh lại khác nhau một trời một vực như thế. Muội nhìn thấy chuyện gì vui à?”
“Đâu…có.” Vân Ca vừa nói xong chữ “đâu” đã nhìn thấy Mạnh Giác, mà người ngồi bên cạnh y lại chính là Hoắc Thành Quân, chữ “có” liền trở thành lí nhí không thể nghe thấy.
“Đó chẳng phải là Mạnh đại ca sao? Cô nương bên cạnh đang nói chuyện với y là ai?”
“Tiểu thư của phủ đệ này, bảo bối của đương kim Hoắc phu nhân.”
Hứa Bình Quân phẩy phẩy mũi. “Sao tỷ lại ngửi thấy mùi chua nhỉ?”
Vân Ca trợn mắt nhìn Hứa Bình Quân, bĩu môi nhìn Mạnh Giác, trong đầu hiện lên một câu “tình cũ không giữ được, duyên mới cũng rời xa”, rốt cuộc nàng đã đắc tội với thần tiên nơi nào?
Thuần túy chỉ là một lời tự giễu, tình cũ suy cho cùng có được coi là tình cũ không, điều này vẫn còn phải xem xét, còn duyên mới… Vân Ca cả kinh che miệng, duyên mới? Y là duyên mới của nàng sao? Từ khi nào nàng lại có ý nghĩ như vậy?
Hứa Bình Quân dắt Vân Ca luồn lách một hồi, cuối cùng chen đến tương đối gần Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân nhưng vẫn còn cách một đoạn, không thể tới gần hơn.
Hứa Bình Quân còn muốn chen tiếp, nha đầu hầu hạ bên ngoài liền mắng: “Các ngươi là nha đầu nhà nào? Tại sao không hiểu quy củ gì hết thế? Muốn hóng cũng không phải là không thể, nhưng các ngươi có chỗ của các ngươi, nơi này là chỗ các ngươi có thể đến sao? Còn không mau đi đi, chẳng lẽ muốn ăn gậy?”
Hứa Bình Quân chán nản cười với Vân Ca, chỉ đành kéo Vân Ca lùi lại.
Hoắc Thành Quân muốn quyền thế có quyền thế, cần tướng mạo có tướng mạo, trong thành Trường An có nam nhân chưa vợ nào chưa từng nghĩ tới nàng ta?
Rất nhiều công tử con nhà dòng dõi đều dòm ngó Hoắc Thành Quân, các vị hiền lương dự tiệc cũng liếc nhìn nàng ta, không ít người trong lòng ảo tưởng tiểu thư tuệ nhãn thức anh tài, kết lương duyên, từ đây một tay giai nhân, một tay tiền đồ.
Nhưng giai nhân lại chỉ cười với một người, mà phong thái, lễ nghi, lời nói, cử chỉ của người này lại không có bất cứ khuyết điểm nào, làm cho những người trông thấy y chỉ có thể chuốc lấy cảm giác tự ti, mặc cảm. Mạnh Giác nhanh chóng trở thành người bị căm thù nhất đêm nay.
Vân Ca cười trên nỗi đau của người khác. “Hứa tỷ tỷ, “hòn đá” Mạnh lúc này chắc chắn ăn uống mà chẳng biết mùi vị gì.” Vừa dứt lời, nàng lại cảm thấy câu mình nói thật vô nghĩa, y đương nhiên là ăn mà không biết mùi vị gì rồi.
“Từ “vua ngọc” biến thành “hòn đá” rồi à?”
“Ngọc có tốt đến mấy chẳng qua cũng chỉ là một loại đá mà thôi.”
Hứa Bình Quân quyết định giữ yên lặng, tránh vô ý chọc phải tổ ong vò vẽ.
Tính Vân Ca bình thường rất ôn hòa, rất thích cười, nhưng một khi tức giận sẽ lập tức từ thục nữ biến thành yêu nữ, dù có làm ra chuyện gì cũng không lạ.
Hứa Bình Quân chỉ cảm thấy khó hiểu, sự tức giận của Vân Ca rất kỳ dị, nhìn vẻ mặt nàng thì không có vẻ giống như đang giận Mạnh Giác mà lại giống như đang giận chính nàng, lẽ nào Vân Ca lại giận chính mình vì không nên quan tâm đến Mạnh Giác?
Bên này có Hoắc Thành Quân con gái Hoắc Quang, bên kia có Thượng Quan Lan con gái Thượng Quan Kiệt, những người thân với Hoắc phủ đương nhiên ngoan ngoãn nghe lời Hoắc Thành Quân, những người thân với phủ Thượng Quan cũng coi Thượng Quan Lan là số một.
Còn hai người Hoắc Thành Quân và Thượng Quan Lan thì cứ tỷ tỷ muội muội rất thân thiết, nhìn bề ngoài có vẻ hòa thuận nhưng thực ra vẫn không ngừng tranh hơn thua với nhau.
Xạ phúc tàng câu, sách bạch đạo tự, thủ thế họa mê, thi chung tửu lệnh[1], so tài với nhau qua các loại trò chơi, người văn thơ như hoa như gấm được tất cả mọi người khen hay, người không ứng đối được, chỉ trả lời qua loa có lệ thì lúc ngồi xuống khó tránh khỏi sắc mặt ảo não.
[1] Các trò chơi thịnh hành thời bấy giờ
Người biết ngâm thơ làm phú thì lấy thơ phú thể hiện tài năng, người biết đánh đàn dùng tiếng đàn để khoe khoang, các võ tướng dù không tỷ thí bắn cung nhưng trò bắn tên vào lọ cũng bị họ độc chiếm.
Không rõ vô tình hay cố ý, Mạnh Giác trở thành đối tượng bị rất nhiều người xem thường, luôn hy vọng y sẽ bị ê mặt.
Nhưng Mạnh Giác binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn, gặp chiêu đỡ chiêu.
Có người vỗ nhẹ vai trái Vân Ca, Vân Ca liền quay sang trái song không nhìn thấy bất kỳ ai.
“Sao các cô lại ở đây?” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên phía bên phải, Vân Ca giật mình, vội quay sang phải.
Đại công tử đang cười nhìn các nàng, nữ tử áo đỏ họ gặp lúc đưa tiễn lần trước đứng bên cạnh hắn, vẫn mặc bộ váy áo màu đỏ.
“Tại sao huynh lại ở đây?” Vân Ca và Hứa Bình Quân vô cùng kinh ngạc, không đáp mà hỏi ngược lại.
“Thành Trường An bây giờ vui như vậy, sao có thể thiếu ta được?” Đại công tử nói với vẻ đương nhiên, mồm nói, ánh mắt lại nhìn những nữ nhân trong tiệc rượu, lộ rõ vẻ háo sắc.
Hứa Bình Quân và Vân Ca nói với nữ tử áo đỏ: “Tại sao tỷ lại chịu đựng được y?”
Nữ tử áo đỏ cười cười nhìn đại công tử rồi gật đầu với Hứa Bình Quân và Vân Ca.
Nụ cười của nàng ta rất đơn thuần hiền hậu, dáng vẻ không ngừng gật đầu toát lên nét ngây thơ, Vân Ca và Hứa Bình Quân đều không khỏi có thiện cảm. “Tỷ tên là gì?”
Nàng ta cười, chỉ áo mình.
Vân Ca ngẩn ra một lát, trong lòng bắt đầu khó chịu. “Tỷ nói tỷ tên là Hồng Y?”
Nữ tử áo đỏ vui vẻ gật đầu cười, làm một động tác với Vân Ca, dường như khen ngợi nàng thông minh.
Hứa Bình Quân cũng phát giác có gì không ổn, vỗ đại công tử một cái, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ ấy không nói được à?”
Đại công tử không hề quay lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước. “Ờ, trước vốn cũng nói được, sau đó bị mẹ tôi hạ độc nên bị câm. Hai cô không hiểu động tác tay của cô ấy thì cứ đưa tay cho cô ấy, cô ấy biết viết chữ.”
Sao giọng hắn lại hời hợt như thế? Như thể đang nói thời tiết hôm nay không tồi vậy!
Lửa giận lập tức bốc lên, Vân Ca chỉ muốn hành hung đại công tử một trận, muốn hỏi xem mẹ hắn rốt cuộc là ai mà lại không coi người ta là người, rồi chợt nhớ lần trước đại công tử đã nói cha mẹ hắn đều đã chết từ lâu rồi.
Phát hiện Vân Ca đang tức giận, Hồng Y liền cầm lấy tay nàng, cười cười lắc đầu với nàng rồi viết vào lòng bàn tay nàng: “Muội cười rất đẹp.” Sau đó nàng ta chỉ vào mình, tỷ rất vui vẻ, lại chỉ Vân Ca, muội cũng phải vui vẻ.
Nụ cười của Hồng Y không có chút gượng gạo nào mà có vẻ rất thật lòng.
Thế gian có loài hoa gặp sương giá vẫn tươi đẹp, gặp tuyết lại càng sạch sẽ, một nữ tử như vậy căn bản không cần người khác phải thương xót.
Sự thương hại Hồng Y trong lòng Vân Ca nhạt đi, trái lại còn sinh ra vài phần kính nể, nàng nở nụ cười với Hồng Y.
Yến tiệc đột nhiên ồn ào hẳn lên, Vân Ca và Hứa Bình Quân vội nhìn xem chuyện gì xảy ra, thì ra mọi người đang kêu gào bắt Mạnh Giác nhận đề thi của Thượng Quan Lan. Hoắc Thành Quân giúp Mạnh Giác từ chối hai lần nhưng không được, ngược lại còn khiến Thượng Quan Lan cười nhạo.
Bao nhiêu người đều đang nhìn Hoắc Thành Quân, nếu nàng ta tiếp tục từ chối giúp Mạnh Giác thì chỉ khiến chính mình khó xử, đành nhìn về phía phụ thân cầu cứu, Hoắc Quang còn chưa mở miệng, Hoắc phu nhân đã biểu thị sự đồng ý, Hoắc Quang cũng không tiện lên tiếng nữa.
Hoắc Thành Quân biết mẹ mình chê Mạnh Giác chỉ là một thường dân áo vải, e rằng cũng muốn mượn cơ hội này làm nhục y, để y biết khó mà lui, đừng có mà đũa mốc đòi chòi mâm son nữa.
Lúc này đã khó có thể từ chối, nàng ta chỉ còn biết tức giận nhìn Thượng Quan Lan chằm chằm.
Hoắc Thành Quân vốn là công chúa của Hoắc phủ, người nào cũng phải nhường nhịn vài phần, thế nhưng Thượng Quan Lan lại không hề nể mặt nàng ta, chỉ cười dịu dàng nhìn Mạnh Giác như muốn nói ngươi không dám cũng không sao đâu.
“Thượng Quan tiểu thư đã có nhã hứng, tại hạ sao dám không tuân theo?” Mạnh Giác cười đi tới chính giữa sảnh tiệc, đứng thẳng như cây ngọc, thần thái thoải mái, như thể đang nhận lời hẹn hò trăng gió chứ không phải chấp nhận một mưu kế gây khó dễ.
Đại công tử cười to. “May là đã đến đây, không ngờ lại có chuyện vui như vậy. Đi đi, chúng ta tìm chỗ nào xem đi.”
Hứa Bình Quân nhếch miệng, huynh và tôi đều chỉ đến xem náo nhiệt, huynh làm sao có thể tìm được chỗ ngồi nào?
Lại thấy đại công tử một tay cầm bạc, một tay cầm vàng, gặp đại thẩm gọi là tỷ tỷ, gặp tỷ tỷ gọi là muội muội, mắt lá dăm liếc ngược liếc xuôi, mở miệng ra là nói dối lung tung, mình là cháu họ xa của người nào, là ca ca của vị hôn phu của cháu gái người nào, Hứa Bình Quân và Vân Ca nghe mà trợn mắt há miệng.
Nhưng dường như hắn hiểu rất rõ các thế lực trong triều đình, lời nói dối mà nghe còn đáng tin hơn lời nói thật, cuối cùng hắn cũng được mấy người hầu bán cho một vị trí ở chiếu cuối nhưng lại có góc nhìn rất tốt.
Đợi mọi người ngồi vào vị trí, việc đầu tiên của Hồng Y chính là thổi tắt tất cả đèn xung quanh. Lúc này chỉ có bọn họ nhìn người khác chứ không người nào có thể nhìn thấy bọn họ.
Hứa Bình Quân tấm tắc khen, đại công tử cười nói: “Thế này đã là gì, trong phủ đệ lớn, nô tài lừa chủ là chuyện bình thường. Trà cũ đổi trà mới, chủ nhân uống trà cũ, nô tài uống trà mới. Đồ ăn trong phủ, nô tài luôn ăn thử lúc tươi nhất, ngon nhất, chủ nhân chỉ ăn những thứ nô tài đã chọn. Mấy chỗ ngồi thì đã là gì? Có người thích tiền, có người thích sắc, có người thích quyền, chỉ cần giá tiền phù hợp, có thể trả đủ thì cho dù là hạ độc Hoàng đế cũng có người dám làm.”
Sự phóng túng, ngạo ngược của đại công tử làm cho Hứa Bình Quân không dám tiếp lời, chỉ có thể coi như không nghe thấy.
Vân Ca liếc đại công tử, lạnh nhạt nói: “Không phải tất cả mọi người trong thiên hạ đều có một cái giá.”
Đại công tử hừ lạnh một tiếng châm biếm, không nói gì.
Trong yên lặng, mấy người đều đưa ánh mắt về chính giữa sảnh tiệc xem Mạnh Giác ứng phó việc làm khó dễ của Thượng Quan Lan như thế nào.
Có người đưa cho Thượng Quan Lan một chiếc khăn lụa vuông, Thượng Quan Lan nhìn thoáng qua, chưa nói đã cười: “Hôm nay các vị hiền lương đến dự tiệc của Hoắc bá bá đều là các trí sĩ uyên bác. Tiểu nữ bạo gan, mong Mạnh công tử thông cảm. Có nước đó là suối, không có nước là hề. Bỏ đi nước bên suối, thêm điều đó là gà. Mèo khi đắc chí còn hơn hổ, phượng hoàng gãy cánh chẳng bằng gà[2].”
[2] Chữ hề thêm ba chấm thủy là khê (溪) nghĩa là suối, thêm bộ điều là chữ kê (鷄), nghĩa là gà
Đại công tử cười khùng khục. “Không ngờ Tiểu Giác cũng có ngày hôm nay, bị người ta nhục mạ trước chốn đông người.”
Hứa Bình Quân hỏi: “Câu đối này có dễ đối không?”
“Nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ. Mấu chốt là đối phương lại giấu ý chế nhạo trong trò chơi câu chữ, văn tự chỉ là thứ yếu, đáp lại kiểu gì mới là quan trọng.” Đại công tử nghĩ một lát, nói: “Có gỗ đó là cờ, không có gỗ là kỳ, bỏ đi gỗ trên bàn cờ, thêm khiếm đó là khinh. Rồng sa nước cạn tôm giỡn mặt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh[3].”
[3] Chữ kỳ (其) thêm bộ mộc là kỳ nghĩa là cờ (棋), thêm bộ khiếm là chữ khi (欺) nghĩa là khinh
Vân Ca hơi bất ngờ, thoáng nhìn đại công tử khen ngợi, trong lòng thầm nghĩ người này dường như tinh hoa giấu kín, không phải là một kẻ nông cạn như bề ngoài hắn thể hiện, hơn nữa vế đối này rất có chí khí, có phong phạm coi khinh thiên hạ.
Đại công tử không để ý tới sự tán thưởng của Vân Ca, ngược lại Hồng Y cười tươi nhìn Vân Ca tỏ ý cảm ơn.
Đại công tử cảm thấy vế đối của mình đưa ra vội vàng nhưng cũng xem như hết sức tinh tế, khóe miệng giữ nụ cười, trong lòng có ý phân hơn thua, yên lặng chờ Mạnh Giác ứng đối.
Mạnh Giác dường như không nghe ra ý chế nhạo của Thượng Quan Lan, cười thi lễ với nàng ta, phong tư nhẹ nhàng. “Tại hạ bất tài, chỉ có thể dùng cảnh ứng đối, có gì bất kính mang tiểu thư tha thứ. Có gỗ đó là cầu, không có gỗ là kiều. Bỏ đi gỗ bên cầu, thêm nữ đó là kiều. Mãn đường Tương Như không đếm xuể, ngàn vàng khó phú mỹ nhân kiều[4].”
[4] Chữ kiều (乔) thêm bộ mộc là kiều (桥) nghĩa là cầu, thêm bộ nữ là chữ kiều (娇) nghĩa là kiều diễm
Nụ cười mang vẻ châm chọc trên mặt Thượng Quan Lan cứng đờ, như giận như vui. Vẻ mặt Hoắc Thành Quân cũng như vui như giận, còn các thanh niên tài tuấn đang chờ bắt lỗi sai thì lộ vẻ lúng túng.
Hứa Bình Quân không nhìn ra phản ứng này của mọi người rốt cuộc là tốt hay xấu, sốt ruột hỏi: “Thế nào? Thế nào? Mạnh đại ca đối thế nào?”
Đại công tử nhìn Mạnh Giác chằm chằm với ánh mắt phức tạp, yên lặng một lát, vẻ mặt lại trở nên ngang ngược, vỗ gối định cười to, Hồng Y vội vã che miệng hắn lại.
Hứa Bình Quân là người nóng ruột, không chờ được đại công tử tar lời, vội đến lắc tay Vân Ca, Vân Ca giải thích cho nàng ta.
Vân Ca hừ lạnh một tiếng. “Một kẻ háo sắc chính tông, chỉ biết lời ngon tiếng ngọt.”
Đại công tử cười, gạt tay Hồng Y ra, nhân thể kéo tay Hồng Y thơm một cái rồi mới nói với Hứa Bình Quân: “Tiểu Giác lấy ơn báo oán, khen ngợi các công tử hiền lương ở đây đều tài hoa như Tư Mã Tương Như, nhưng dù có người học Hoàng hậu A Kiều năm đó chịu bỏ ngàn vàng ra đổi một bài phú thì cũng khó có thể làm được một bài phú mô tả dung nhan kiều diễm của Thượng Quan Lan. Chiêu này của hắn cao mình hơn chiêu phản đòn của ta nhiều, nhất cử vô số tiện. Khen ngợi những người làm khó dễ hắn, hóa giải một phần địch ý, đặc biệt là hóa giải địch ý của Thượng Quan Lan, lại thể hiện được phong độ của mình, càng chứng tỏ Tiểu Giác của chúng ta là một quân tử rộng lượng, khiêm tốn. Còn nữa, mặc dù đây là trò chơi nhưng tuyệt đối không phải trò chơi đơn thuần, ba đại quyền thần Tang Hoằng Dương, Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang đều đang nhìn chằm chằm.”
“Thảo nào Thượng Quan Lan vừa giận vừa vui, Hoắc Thành Quân lại vừa vui vừa giận.” Hứa Bình Quân nhìn vẻ mặt hai người đó, không khỏi thấp giọng cười: “Mạnh đại ca giỏi lắm!”
Đại công tử liếc Vân Ca. “Mặc dù Tiểu Giác quay lưng về phía Hoắc Thành Quân, nhưng vẻ mặt Hoắc Thành Quân thế nào, chắc chắn hắn có thể đoán được.”
Vân Ca làm bộ không nghe thấy lời của đại công tử.
Bầu không khí trong phòng tiệc trở nên yên lặng, mất tự nhiên. Mặc dù Mạnh Giác đã đối được câu đối nhưng y lại khen ngợi Thượng Quan Lan, người ủng hộ Hoắc phủ không biết có nên vỗ tay khen ngợi hay không, nếu vỗ tay thì xem như chúc mừng Mạnh Giác thắng hay xem như chúc mừng Thượng Quan Lan quả đúng là quốc sắc thiên kiều? Các tỷ muội khuê các của Thượng Quan Lan dù cảm thấy có thể diện, trong lòng mừng thầm, nhưng dù sao phe mình đã thua, thực sự không thể coi là chuyện tốt, đương nhiên cũng không thể lên tiếng. Cuối cùng Hoắc Quang vỗ tay khen ngợi đầu tiên, mọi người mới tới tấp vỗ tay theo.
Trận này xem như phe Thượng Quan Lan thua.
Thượng Quan Lan từ xa nâng chén thi lễ với Mạnh Giác, ngẩng đầu uống cạn, rất có phong phạm của con nhà tướng. Các tỷ muội ngồi cùng nàng ta cũng tới tấp uống một chén.
Thượng Quan Lan và đám tỷ muội thân thiết thầm thì một hồi, cười nói với Mạnh Giác: “Mạnh công tử quả là người tài trí, đề mục thứ hai của ta và các tỷ muội là…”
Một người hầu bưng một chiếc bàn vuông tới đặt cách Mạnh Giác vài bước, trên bàn đặt một hộp đồ ăn, lại đặt một cây sào trúc dài và một sợi dây xuống bàn Mạnh Giác.
“… Đề mục của bọn ta chính là công tử đứng yên một chỗ, không được di chuyển, lại phải nghĩ cách ăn được thức ăn trên bàn. Chỉ có thể dùng tay, hai chân xê dịch một phân cũng xem như thua cuộc.”
Mọi người trong bữa tiệc đều ngưng thần suy nghĩ, tự hỏi nếu như mình là Mạnh Giác thì nên làm thế nào, một số người sôi nổi thấp giọng thảo luận.
Người biết một chút võ công nói: “Ném sợi dây quấn lấy chiếc hộp mà kéo lại.”
Người tính tình nóng nảy nói: “Dùng sào trúc khều.”
Lập tức có người bác bỏ: “Sào trúc một đầu to, một đầu nhỏ, đầu nhỏ căn bản không thể dùng sức, lại dài như vậy, khều như thế nào?”
Người không biết võ công định nói: “Trước hết tết sợi dây thành lưới, treo trên đầu sào trúc, sau đó câu chiếc hộp về.” Nhưng nhìn thấy sào trúc vừa dài vừa nhỏ vừa mềm thì lại lắc đầu, cảm thấy treo sợi dây còn khó, nói gì đến câu hộp đồ ăn?
Đại công tử thầm suy nghĩ một hồi, cảm thấy với công phu của mình, bất kể dùng dây hay dùng sào trúc đều có thể lấy được vật đó một cách đẹp mắt, nhưng lại tuyệt đối không thể làm như thế. Hắn nghĩ đây cũng là lựa chọn duy nhất của Mạnh Giác, đề mục này là một đề mục tuyệt đối không thể thắng, chỉ có thể tỏ ra yếu thế.
Đại công tử cười, nói: “Đề mục này rất khó đối với văn nhân, nhưng đối với người biết một chút công phu thì lại không là gì, chỉ khó một điều là làm sao cho đẹp mắt. Cái hộp kia nhìn rất trơn nhẵn, bất kể là dây hay sào trúc đều không dễ câu được, lại phải đứng xa như vậy, sợ rằng sẽ không tránh khỏi tư thế khó coi, cho nên đề mục này thực ra là để dò xét võ công của một người, công phu càng cao thì sẽ càng giải quyết đẹp mắt. Xem ra tâm tình Thượng Quan Lan rất tốt, không thật sự quan tâm đến thắng thua, chỉ muốn làm cho Tiểu Giác xấu mặt một chút thôi.”
Mọi người đều ngưng thần nhìn Mạnh Giác, chờ xem y dùng cách vụng về nào để giải quyết đề mục này.
Vân Ca nhìn Hoắc Thành Quân, lại nhìn Thượng Quan Lan. Ánh mắt đại công từ cũng nhìn Thượng Quan Lan như Vân Ca.
Tuổi vừa tròn đôi tám, chính là đóa hoa diễm lệ nhất nở trên đầu cành, đồ trang sức trên búi tóc thể hiện thân phận bất phàm, cộng thêm tiếng cười duyên, châu ngọc khẽ rung, bảo quang sáng rực khiến thần thái Thượng Quan Lan sáng ngời rực rỡ.
Nụ cười bên môi đại công tử vẫn không thay đổi, nhưng trong ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Lan lại mang vài phần thương xót, âm thầm cảm thán: “Hoa tuy đẹp, đáng tiếc nước lại nhẫn tâm, mưa gió vô tình.”
Đại công tử quay đầu nói với Vân Ca: “Tiểu Giác có thể thích bất cứ ai, chỉ riêng vị Thượng Quan cô nương này là tuyệt đối không thế, cô cứ an tâm, không việc gì phải lo lắng.”
Vân Ca đỏ mặt, trợn mắt nhìn đại công tử rồi vội vã thu ánh mắt, chuyển về phía Mạnh Giác giống như mọi người, xem y giải câu đố này như thế nào.
Mạnh Giác cười hỏi: “Thượng Quan tiểu thư đã nói hết quy định chưa? Tại hạ có thế bắt đầu rồi chứ?”
Thượng Quan Lan cười nói: “Đã nói hết rồi, Mạnh công tử có thể bắt đầu.”
Chỉ thấy Mạnh Giác hoàn toàn không thèm nhìn cây sào truc và sợi dây mà chỉ hướng về phía Thượng Quan Lan.
Thượng Quan Lan từ nhỏ đã sống trong ánh mắt của vô số người, nàng ta đã quen với đủ loại ánh mắt như sợ hãi, bợ đỡ, xu nịnh, tán thưởng, nhớ nhung, khao khát, thậm chí là ghen tỵ và chán ghét. Nhưng nàng ta không hiểu ánh mắt Mạnh Giác, chỉ cảm thấy trong đôi mắt đen của Mạnh Giác có rất nhiều điều không thể thổ lộ, như cách núi lớn, như phủ sương dày, đâm thẳng vào lòng người.
Nhịp tim của Thượng Quan Lan bỗng nhiên rối loạn, đang sợ hãi không biết có phải mình đùa quá trớn hay không thì thấy Mạnh Giác đã quay đầu, khẽ mỉm cười nói với Hoắc Thành Quân: “Hoắc tiểu thư, làm phiền tiểu thư lấy chiếc hộp giúp tại hạ, được không?”
Hoắc Thành Quân ngẩn ra một lát rồi khoan thai đi tới bên bàn lấy hộp đồ ăn, mở ra, bưng đến trước mặt Mạnh Giác.
Mạnh Giác cười, cầm đũa gắp một miếng, nói với Thượng Quan Lan: “Đa tạ cao lương mỹ vị của tiểu thư.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt, như vậy cũng được sao? Sau đó lại yên lặng, như vậy hình như cũng được!
Hoắc Thành Quân đứng bên cạnh Mạnh Giác, vẻ mặt tươi cười nhìn Thượng Quan Lan.
Thượng Quan Lan ngơ ngẩn nhưng lại không nói được câu nào, bởi vì từ đầu đến cuối, chân Mạnh Giác không hề di chuyển một phân.
Hứa Bình Quân ôm Vân Ca, gục đầu vào vai Vân Ca mà cười không đứng thẳng được. Vân Ca cuối cùng cũng không nhịn được, bật cười. Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người ở đây đều như đang cố nín cười, ngay cả Thượng Quan Kiệt cũng cười, lắc đầu nhìn Mạnh Giác.
Đại công tử sớm đã cười ngã vào lòng Hồng Y, bảo Hồng Y vuốt ngực cho hắn, bề ngoài như thể vô tâm, trong lòng lại cảm thấy e dè. Tiểu Giác tiến lùi quá đúng mực, dường như tất cả mọi người đều là quân cờ của y, đều nghe lệnh của y, phản ứng của mỗi người đều nằm trong tầm khống chế của y, Mạnh Giác đâu quan tâm đến thua hay thắng, y chỉ để ý đến hành động tiếp theo của Thượng Quan Lan. Trong lúc các thanh niên tài tuấn trong sảnh tiệc cho rằng Mạnh Giác ứng chiến vì giai nhân thì mục tiêu thực sự của y chỉ là ba lão già Thượng Quan Kiệt, Hoắc Quang và Tang Hoằng Dương.
Mạnh Giác cười hỏi Thượng Quan Lan: “Không biết vẫn đề thứ hai tại hạ có được coi là đã vượt qua không? Tiểu thư còn đưa ra vấn đề thứ ba không?”
Thượng Quan Lan nhìn Mạnh Giác và Hoắc Thành Quân đứng cạnh nhau, cảm thấy nụ cười trên mặt Hoắc Thành Quân cực kỳ chói mắt, trong lòng tức giận vô cớ, đột nhiên cầm chén rượu lên, ngửa cổ uống cạn, dịu dàng cười nói: “Bọn ta ra đề mục, vốn không phải coi trọng thắng thua mà là tăng thêm hứng thú lúc uống rượu. Mạnh công tử mặc dù đã thắng hai đề, có điều đề thứ ba ta vẫn phải ra, nếu ta thua, ta bằng lòng thổi một khúc sáo, nếu Mạnh công tử thua, trừng phạt không nặng, chỉ phiền Mạnh công tử rót cho mỗi người ở đây một chén rượu.”
Trừng phạt không nặng, nhưng lại hết sức nhục nhã, xem Mạnh Giác như nô bộc.
Ánh mắt Hoắc Thành Quân nhìn Thượng Quan Lan đã không còn là sự tức giận đơn thuần. Ngay cả Hoắc phu nhân vốn muốn Mạnh Giác xấu mặt cũng tỏ vẻ không vui. Dù Mạnh Giác xuất thân tầm thường nhưng cũng vẫn là khách do con gái bà ta mời tới, có câu đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, huống chi là khách của Hoắc phủ, còn là thượng khách của con gái bà ta nữa!
Vẻ mặt Hoắc Quang không thay đổi, vẫn vui vẻ uống rượu với Thượng Quan Kiệt, dường như không hề phát hiện dòng chảy ngầm đang cuồn cuộn giữa đám vãn bối. Vẻ tươi cười của Thượng Quan Kiệt cũng không thay đổi, hình như hoàn toàn không cảm thấy việc làm của con gái mình có gì không ổn.
Mạnh Giác vẫn giữ nguyên nụ cười, hào hiệp làm tư thế xin mời, tỏ ý tất cả đều nghe theo Thượng Quan Lan.
Thượng Quan Lan ngoài mặt vẫn đang cười, nhưng tốc độ nói chuyện đã chậm lại rõ rệt: “Vừa rồi hành tửu lệnh có nghe thấy Mạnh công tử luận bàn về âm thuật, nói “Trời đất vạn vật đều có âm thanh”. Tiểu nữ bất tài không thể hiểu được, có điều Mạnh công tử tài cao, lời đã nói ra đương nhiên không thể sai được. Không được dùng các nhạc cụ như đàn, sáo, tiêu, mời Mạnh công tử dùng các đồ vật có thể nhìn thấy được trong vòng mười bước quanh người, biểu diễn cho tiểu nữ xem tại sao lại nói vạn vật đều có ấm thanh.”
Thượng Quan Lan đưa mắt nhìn ca kỹ Tô Y Y, Tô Y Y nhẹ nhàng đứng lên, đi tới giữa sảnh tiệc, thi lễ với mọi người. “Để tăng thêm tửu hứng, thiếp thân xin hát một khúc Thu phong từ do tiên đế sáng tác để cổ vũ cho Mạnh công tử.”
Có người lập tức kêu hay, mọi người cũng vội vàng hùa theo cổ vũ chuyện phong lưu này, chỉ có một số người nhạy bén phát giác sự việc có chút không đúng, vẫn cúi đầu chăm chú thưởng thức món ăn.
Tang Hoằng Dương vuốt râu, vẻ mặt hiền từ nhìn Thượng Quan Lan và Hoắc Thành Quân, cười cười, khen Thượng Quan Kiệt: “Đúng là hổ phụ không sinh khuyển nữ!”
Thượng Quan Kiệt cau mày nhìn Tang Hoằng Dương, sự chán ghét đối với lão già này lại càng tăng thêm, rồi cười ha ha, nói: “Gia tộc lớn như chúng ta, con cái đều khó tránh khỏi có chút ngang ngược, cơ mà chỉ cần hiểu đại thể, ngang ngược quậy phá một chút cũng không có gì, dù sao cũng có mấy lão già chúng ta che chở cho hết.”
Hoắc Quang cười mơ hồ. “Thượng Quan huynh nói đúng quá!”
Tiệc rượu đang diễn ra, quanh người Mạnh Giác ngoài bàn gỗ chính là bát đũa, đĩa, bầu rượu. Bởi vì dưới nền có trải thảm nên ngay cả một cọng cỏ cũng không có, nếu gắng gượng thì còn có… thịt cá trong đĩa, cũng có thể xem như đồ vật.
Đại công tử tặc lưỡi than thở: “Nữ nhân là thế đấy! Có thể xuyên tạc một câu tử tế thành ra chẳng còn thể thống gì. Thánh nhân cũng có thể bị làm cho tức chết. Tiểu Giác đúng là có phong độ, bây giờ mà vẫn còn cười được. Tiểu Giác đáng thương! Ngươi phải tìm cách mà đối phó đi! Thu phong từ là khúc nhạc của lão già chết tiệt, trong trường hợp này, nếu ngươi chơi nhạc sai thì không phải chỉ đơn giản là làm một nô tài rót rượu cho mọi người nữa. Thôi thì dứt khoát nhận thua cho xong, có điều… Tiểu Giác mà phải hầu hạ bọn chúng uống rượu…” Ánh mắt đại công tử liếc qua những người trong tiệc rượu, cười lắc đầu.
Hồng Y rất sốt ruột, đưa tay làm dấu với đại công tử, đại công tử nhún vai cười. “Ta không nghĩ được cách nào. Nếu như xảy ra chuyện, cùng lắm chúng ta giả làm sơn tặc bắt Tiểu Giác đi, trốn thẳng một mạch về Xương Ấp.”
Thái độ của đại công tử như thể ông trời đã quyết định đập chết Mạnh Giác, hắn cũng làm như đang chờ xem chuyện náo nhiệt trước rồi mới nói tiếp.
Hứa Bình Quân bất bình hỏi: “Bất công quá! Rõ ràng Mạnh đại ca đã thắng, cô ả Thượng Quan tiểu thư này lại còn lắm chuyện như vậy. Thật sự không có cách nào sao?”
Vân Ca cau mày thở dài, nói với đại công tử: “Mang hết vàng bạc của huynh ra đây, tìm một tên nô tài có giá nào để thương lượng. Còn nữa… Hồng Y, hòn đá họ Mạnh kia có hiểu được thủ ngữ của tỷ không?”
Hoắc Thành Quân xuất thân hào môn, từ nhỏ đã quen với đấu đá quyền thế, dù hằng ngày ăn nói hơi ngang ngược nhưng khi có chuyện thì tiến lùi vẫn rất có phong độ giống như phụ thân của nàng ta. Sau khi phát hiện chuyện không ổn, ngẫm một hồi, từ xa trao đổi ánh mắt với phụ thân, cuối cùng Hoắc Thành Quân quyết định thua thay Mạnh Giác.
Nàng ta vừa định cất tiếng thì thấy Mạnh Giác không biết vô tình hay cô ý nhìn về phía một nha đầu mặc váy áo đỏ trong đám nô tỳ. Hoắc Thành Quân thấy hơi lạ, đang định nhìn kĩ, nhưng chỉ nháy mắt sau nha đầu váy áo đỏ đó đã biến mất trong đám người.
Mạnh Giác cười, nhìn về phía Thượng Quan Lan. “Bát, đĩa, chén, đũa, rượu đều được tính là vật phẩm tại hạ có thể dùng đúng không?”
Thượng Quan Lan sợ lại bị Mạnh Giác lợi dụng sự sơ hở trong ngôn từ, suy nghĩ kĩ càng một hồi rồi mới cười gật đầu. “Không sai, còn cả bàn và đồ ăn, công tử cũng có thể dùng.”
Mạnh Giác cười nói: “Vậy tại hạ cần một cái bàn, một chồng bát không, một hũ nước, một đôi đũa bạc.”
Thượng Quan Lan tỏ vẻ hoang mang, lại cẩn thận suy tư một hồi, cho rằng những thứ Mạnh Giác đòi hỏi đều là vật phẩm quanh người y, đúng là không có thứ nào ngoài phạm vi, chỉ có thể gật đầu đồng ý.”
Hoắc Thành Quân lắc đầu với Mạnh Giác, Mạnh Giác khẽ mỉm cười, ra hiệu cho nàng ta không cần lo lắng.
Chỉ chốc lát sau đã có nam bộc bưng bàn, bát và một đôi đũa bạc khắc hoa đi lên. Thượng Quan Lan còn cố ý đi tới nhìn một hồi, đều là đồ dùng thông thường, không có bất cứ điều gì khác thường.
Thực ra trong lòng Mạnh Giác cũng hoang mang, không tự tin, nhưng vẫn xếp chồng bát thành hàng ngang theo lời Hồng Y.
Chỉ thấy một gã nam bộc gương mặt sạm đen cúi đầu xách ấm nước đi tới rót nước vào bát, từ đầy đến vơi, giảm dần theo thứ tự, vẻ mặt chăm chú, hiển nhiên rất cẩn thận trong việc căn ke vơi đầy.
Nhìn thấy gã nam bộc, Mạnh Giác hơi kinh ngạc. Gã nam bộc trừng mắt nhìn y rồi cúi đầu nhanh chóng lui ra.
Hồng Y và Hứa Bình Quân đều hoang mang nhìn Vân Ca, không biết rốt cuộc Vân Ca muốn làm gì. Đại công tử cười hì hì, hỏi: “Vân đại cô nương, tại sao giúp người ta chỉ giúp một nửa? Vì sao không để Hồng Y giải thích rõ ràng cho Mạnh Giác luôn thể?”
Vân Ca hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Mạnh Giác suy nghĩ một lát, chợt hiểu ra điều gì đó, cầm lấy đũa bạc, gõ một lượt từ đầu đến cuối dãy bát theo thứ tự. Cung, thương, giác, chủy, vũ[5]. Y thầm nhẩm lại một lượt bài Thu phong từ của Hán Vũ Đế rồi cười nói với Tô Y Y: “Làm phiền cô nương.”
[5] Năm âm sắc thời cổ Trung Quốc
Tiếng nhạc rất khẽ vang lên, sau một đoạn nhạc dài, âm điệu bắt đầu rõ ràng, lanh lảnh dễ nghe như tiếng dòng suối uốn quanh chân núi, mặc dù không vang vọng như tiếng đàn, không nhã lệ như tiếng sáo, không du dương như tiếng tiêu, nhưng trong sự đơn giản cũng có những điểm đặc sắc riêng.
Tô Y Y ngẩn ngơ không thể mở miệng, Hoắc Thành Quân cười, bắt đầu la ó chê cười Tô Y Y, Tô Y Y mới giật mình, vội vã cất tiếng hát:
“Gió thu thổi hề mây trắng bay
Lá cây vàng hề nhạn về nam
Lan có đẹp hề cúc mới thơm
Nhớ giai nhân hề không thể quên
Ngồi lâu thuyền hề vượt sông Phần
Qua giữa dòng hề nhìn sóng bạc
Tiếng trống tiêu hề xen tiếng hát
Nhạc vui tươi hề tình xót xa
Trẻ mấy khi hề lại đến già!”
Nghe đồn khúc này Hán Vũ Đế Lưu Triệt viết để tưởng niệm Lý phu nhân mất sớm, là bài thơ tình duy nhất của Lưu Triệt, được lưu truyền rộng rãi trong các quán rượu, quán trà.
Hứa Bình Quân nghe nhạc, nhớ đến chuyện truyền kỳ của Lý phu nhân, rơm rớm nước mắt cảm thán. Lý phu nhân chắc hẳn rất hạnh phúc! Từ ca kỹ đến hoàng phi, khi còn sống được đế vương vô cùng sủng ái, sau khi chết lại khiến hoàng đế nhớ mãi không quên. Một nữ nhân mà được như vậy chắc hẳn không còn gì tiếc nuối.
Hồng Y nghe bài hát, thỉnh thoảng lại liếc nhìn đại công tử, như đang thăm dò phản ứng của hắn. Đại công tử vẫn cười hì hì, không có bất cứ phản ứng gì khác thường.
Một khúc đã hết, những người thân với Hoắc phủ đều nhao nhao khen hay theo Hoắc Thành Quân.
Đại công tửu cũng vỗ tay khen: “Vân Ca, làm sao cô nghĩ ra được?”
Vân Ca cười nói: “Khi còn bé, lúc đùa giỡn với ca ca thì nghĩ ra thôi! Gõ vỡ một đống bát, thử vô số loại gốm sứ mới tìm được âm chính xác. Có đàn lại không thích đàn, ngược lại toàn thích chơi những trò không chính thống, khiến tam ca không ít lần cười nhạo tôi.”
Hứa Bình Quân cũng cười. “Ai bảo Thượng Quan không biết ở chỗ chúng ta đây có một vị Nhã trù? Chuyện trong phòng bếp muốn làm khó Vân Ca thì đúng là không dễ dàng. Có điều Mạnh đại ca cũng thông minh thật, nếu là tỷ thì cho dù đặt bát trước mặt, tỷ cũng không biết phải làm gì.”
Dùng bát nước đệm nhạc, Thượng Quan Lan chưa bao giờ nghe, chưa bao giờ thấy, dù thế nào cũng không nghĩ ra được, lúc này sắc mặt hết xanh lại đỏ.
Hoắc Thành Quân cười hỏi: “Lan tỷ tỷ, không biết tỷ định thổi khúc nào cho bọn muội nghe? Nhân lúc Tô cô nương đang ở đây, hai người có thể hợp tấu luôn thể.”
Mạnh Giác cúi người hành lễ với Thượng Quan Lan, không nói một lời, lui về vị trí của mình, hiển lộ tác phong quân tử.
Tang Hoằng Dương gật đầu nhìn Mạnh Giác, hỏi Hoắc quang: “Thành Quân thật tinh mắt. Người thanh niên này tên là gì? Lai lịch thế nào?”
Thượng Quan Kiệt cũng vội ngưng thần lắng nghe.
Bình luận facebook