• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vân Trung Ca (3 Viewers)

  • Chương 11: Giấc mơ xưa

Hội nghị muối sắt tuy có một Tang Hoằng Dương tích cực tham dự nhưng lại là một bàn tay vỗ không lên tiếng, bởi Hoắc Quang và Thượng Quan Kiệt khôn ngoan im lặng nên hội nghị không đạt được mục đích khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt như Lưu Phất Lăng mong muốn.

Nhưng sau khi Hoắc Quang mở tiệc thết đãi các vị hiền lương, Lưu Phất Lăng nửa đêm đến Hoắc phủ, còn có một sự kiện thích khách không hiểu ra sao, sự nghi kỵ giữa ba đại quyền thần đột nhiên lại trồi lên mặt nước.

Hoắc Quang vẫn tích cực đề cử và trọng dụng những người thân tín của gia tộc họ Hoắc, đồng thời thường bác bỏ những yêu cầu đề bạt của Thượng Quan Kiệt và Tang Hoằng Dương, vì vậy dần có xu thế áp đảo Thượng Quan Kiệt trong đấu đá tranh giành quyền lợi trên triều đình.

Từ khi Hán Vũ Đế tại vị, chức quan của Thượng Quan Kiệt đã cao hơn Hoắc Quang, đương kim hoàng hậu lại là cháu nội của Thượng Quan Kiệt nên ông ta vẫn cho rằng mình mới nên là người có quyền hành cao nhất.

Lúc ấu đế vừa lên ngôi, được sự ủng hộ bí mật của Yên Vương và Quảng Lăng Vương, tam công cửu khanh bao gồm cả Thừa tướng đều đưa ra nghi vấn vì sao tiên đế lại ủy thác cho bốn người không hề có thực quyền. Để giữ quyền lợi, cũng đồng nghĩa với giữ tính mạng của mình, Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang ngầm liên thủ đối phó với tất cả những người trên triều đình có dị nghị với bọn họ, hai người còn kết làm thông gia.

Cho đến nay bề ngoài Hoắc Quang rất kính trọng Thượng Quan Kiệt, mọi chuyện đều thương lượng với Thượng Quan Kiệt, thậm chí còn mời Thượng Quan Kiệt quyết định thay, nhưng cùng với việc kẻ thù lần lượt ngã xuống, tiểu Hoàng đế lớn lên từng ngày, tình thế đã dần dần thay đổi.

Có lẽ mâu thuẫn đã tồn tại từ khi chọn lựa ai làm hoàng hậu.

Thực ra Thượng Quan Lan, con gái Thượng Quan Kiệt và Hoắc Thành Quân, con gái Hoắc Quang mới hợp với tuổi của Lưu Phất Lăng. Nhưng khi Thượng Quan Kiệt muốn đưa Thượng Quan Lan vào cung lại bị thế lực ngầm ngăn cản quyết liệt. Không còn cách nào khác, ông ta chỉ có thể đưa cháu gái Thượng Quan Tiểu Muội vào cung. Hoắc Quang lại ngăn cản Thượng Quan Kiệt vì lý do Thượng Quan Tiểu Muội còn quá nhỏ tuổi, không xứng với Hoàng thượng.

Nguyên nhân thực tế là gì? Cho dù Tiểu Muội là cháu ngoại Hoắc Quang nhưng Tiểu Muội họ Thượng Quan chứ không phải họ Hoắc.

Nhưng khi đó Hoắc Quang không thể hoàn toàn trở mặt với Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương lại giương mắt hổ nhìn ngôi hoàng hậu chằm chằm, cũng có sự lựa chọn của mình cho ngôi vị này.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.

Trong người Tiểu Muội dù sao cũng chảy dòng máu của nhà họ Hoắc, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, cuối cùng Hoắc Quang thỏa hiệp, liên thủ với Thượng Quan Kiệt chèn ép Tang Hoằng Dương, đưa Tiểu Muội vào cung làm hoàng hậu. Trong ngày Tiểu Muội được phong hậu, Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang cũng được thăng quan tiến chức.

Bề ngoài, nhà Thượng Quan và nhà họ Hoắc cùng hưởng vinh hoa tột đỉnh, nhưng mâu thuẫn lại nảy mầm đâm rễ rồi cứ thế trưởng thành trong bóng tối của quyền lực, hoặc mâu thuẫn vốn đã tồn tại, chỉ có điều trước kia được che giấu quá kín đáo.

Thượng Quan Kiệt từng lập được công lớn vì đã đưa Câu Dặc phu nhân vào cung và được sủng ái, gia tộc Thượng Quan và Câu Dặc phu nhân vẫn có quan hệ rất tốt, vì vậy khi còn bé Hoàng đế thân với với Thượng Quan Kiệt hơn, nhưng khi lớn lên lại ngày càng thân với Hoắc Quang.

Hoàng thượng mặc thường phục, mang vài tùy tùng tới Hoắc phủ, có thể thấy rõ sự tín nhiệm đối với Hoắc Quang. Ý đồ của Hoàng thượng đã rất rõ ràng, sau này sẽ trọng dụng Hoắc Quang và phái hiền lương chứ không phải trọng dụng họ Thượng Quan và phái sĩ tộc.

Trong lòng Thượng Quan Kiệt hiểu rất rõ ràng, đi tới hôm nay, họ Thượng Quan và họ Hoắc tuyệt đối không thể tiếp tục chia sẻ quyền lợi được nữa. Không phải gió đông áp đảo gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông.

Sự kiện thích khách mà Vân Ca, đại công tử và hai người kia tình cờ gây ra chỉ khiến cho mâu thuẫn trở nên sâu hơn.

Hoắc Quang chắc chắn nghi ngờ một trong hai người kia âm thầm hãm hại ông ta, mục đích đương nhiên không phải hành thích Hoàng thượng mà là làm cho Hoàng thượng hoài nghi ông ta.

Thượng Quan Kiệt xảo trá đa nghi lại nhất định sẽ nghĩ việc này tại sao lại xảy ra ở Hoắc phủ? Không sớm không muộn, lại xảy ra ngay sau khi ông ta đến? Thậm chí còn hoài nghi là nhằm vào ông ta, nói không chừng tên gia nô trong Hoắc phủ báo tin cho ông ta lại chính là cạm bẫy mà Hoắc Quang cố tình giăng cho ông ta.

Lão già Tang Hoằng Dương thì hơi kỳ lạ, đêm đó dường như không tiếc để lộ vị trí của mình, nhất quyết phải bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng.

Bởi vì biết chân tướng của chuyện thích khách nên đại công tử cảm thấy tương đối kính trọng ông ta. Người này tuy là quyền thần nhưng tuyệt đối không phải nịnh thần. Tuy nhiên đối với người không biết chân tướng thì lại khó tránh khỏi nghi ngờ vì sao ông ta lại to gan như vậy, chẳng lẽ bởi vì thích khách có liên quan đến ông ta? Ông ta chỉ mượn cơ hội này để chứng tỏ lòng trung thành?

Mặc dù kỳ vọng hổ sói đánh nhau, nhưng chỉ sợ hổ đuổi được sói hoặc sói đuổi được hổ rồi lại độc chiếm đỉnh núi.

Nếu như nhất định phải lựa chọn một phe thì chắc chắn Tiểu Giác hy vọng người thắng là Hoắc Quang.

Còn Hoàng thượng? Sự thân cận của Hoàng thượng đối với Hoắc Quang có mấy phần là thật, hay tất cả đều chỉ là thủ đoạn để khiến mâu thuẫn giữa Thượng Quan Kiệt và Hoắc Quang trở nên gay gắt? Thậm chí Hoàng thượng xem như nhất thời nảy ra ý định ban đếm đến chơi Hoắc phủ, nhưng chỉ sợ cũng là cố ý làm vậy.

Đường đường thiên tử lại giá lâm phủ đệ bề tôi giữa đêm khuya, chẳng lẽ không phải tỏ rõ sự tín nhiệm và thân cận cực độ đối với bề tôi sao? Cùng bề tôi ngắm trăng cười nói, chỉ điểm giang sơn thì càng là giai thoại về minh quân hiền thần. Đối mặt với cục diện này, Thượng Quan Kiệt sao có thể không hành động?

Nhưng Hoắc Quang thật sự tin tưởng sự thân cận và tín nhiệm của Hoàng thượng đối với ông ta hay sao?

Rốt cuộc thì tâm tư của Tang Hoằng Dương như thế nào?

Đúng là đau đầu!

Không nghĩ nữa! Đại công tử lật người, khép hai mắt lại.

Thấy hắn đã ngủ, Hồng Y nhẹ nhàng buông màn, rời khỏi phòng.

Cơ địa của Vân Ca rất tốt, y thuật của Mạnh Giác lại không hề bình thường, cộng thêm sự chăm sóc tận tình của Hứa Bình Quân và Hồng Y nên Vân Ca bình phục rất nhanh. Nhưng ít khi có cơ hội lười biếng, Vân Ca dứt khoát lấy cớ nghỉ ốm để cho mình nghỉ ngơi dài ngày, Thường thúc có thích tiền đến mấy cũng không thể ép bệnh nhân kiếm tiền cho mình được.

Vân ca ngủ trưa một giấc thoải mái, lúc tỉnh dậy, không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh nắng ấm áp chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, in thành một loạt hình vuông trên rèm cửa.

Hồng Y đang tết dây dưới gốc cây hòe ngoài sân, đại công tử thì không thấy đâu.

Vân Ca đi tới ngồi xuống bên cạnh Hồng Y. “Đại công tử đâu?”

Hồng Y chỉ vào trong phòng làm động tác ngủ, mỉm cười với Vân Ca, lại cúi đầu chăm chú tết tiếp.

Hồng Y rất khéo tay, Vân Ca chỉ thấy ngón tay nàng ta bay múa, sợi dây tơ màu xanh đen đã được tết thành những chiếc lá. Vân Ca nhớ trên người đại công tử có đeo một miếng ngọc bội hợp hoan màu đen, nhìn màu sắc và hình dạng những chiếc lá Hồng Y vừa tết thì đúng là rất hợp với miếng ngọc bội hợp hoan này. “Hồng Y, tỷ khéo tay thế, thêu thùa may vá muội chẳng biết làm gì cả.”

Hồng Y cầm một cành cây viết xuống đất. “Muội thích cái gì? Tỷ tết cho muội.”

Vân Ca cũng nhặt một cành cây, suy nghĩ một lát, vẽ một hình thù sơ lược. “Muội từng thấy người ta đeo cái này, cảm thấy rất đẹp. Cái này có khó tết không?”

Hồng Y cười, nhìn Vân Ca, gật đầu, lại lắc đầu, chỉ trái tim Vân Ca, viết xuống ba chữ: “Đồng tâm kết.”

Vân Ca không rõ rốt cuộc Hồng Y nói khó hay là không khó, nhưng tâm tư của nàng không đặt ở đây nên cũng không hỏi lại.

Hồng y lấy một sợi tơ đỏ, vòng lên trên tay Vân Ca, ra hiệu cho Vân Ca tự tết.

Vân Ca không hề muốn học, nhưng thấy Hồng Y bừng bừng hào hứng, không tiện từ chối, chỉ có thể làm theo Hồng Y.

“Hồng Y tỷ tỷ, muội muốn… hỏi tỷ tỷ một chuyện.”

Hồng Y gật đầu cười, ra hiệu cho Vân Ca hỏi. Vân Ca do dự một lát. “Tỷ có hiểu rõ Mạnh Giác không?”

Hồng Y nhìn đồng tâm kết trong tay Vân Ca, cho rằng đồng tâm kết của nàng là tết cho Mạnh Giác, vẻ mặt vui mừng giơ ngón tay cái lên với Vân Ca, khen ngợi ánh mắt nàng rất tinh tường.

Vân Ca lại cho rằng Hồng Y khen mình tết đẹp, cười nói: “Quá khen! Làm sao bằng tỷ được. Của tỷ vừa đẹp lại vừa ưa dùng.”

Hai má Hồng Y đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa luống cuống, vội vã đưa tay ra dấu độ cao của một đứa bé mười hai, mười ba tuổi, ý là nàng ta đã biết Mạnh Giác từ khi mới cao như vậy, nàng ta rất hiểu Mạnh Giác, Mạnh Giác rất tốt.

“Thì ra tỷ biết y từ nhỏ. Vậy… Hồng Y… Tỷ có biết Mạnh Giác… Mạnh Giác hoàn toàn không có vị giác hay không?”

Ngọt bùi cay đắng mặn nhạt, Mạnh Giác hoàn toàn không phân biệt được. Trước kia Vân Ca chỉ thấy trong sách nói có người không phân biệt được trăm vị, khi đó nàng nghĩ người như vậy ăn cái gì cũng như nhai sáp nến, cuộc đời còn có niềm vui gì nữa? Nàng không ngờ có một ngày chính mình cũng gặp một người như vậy.

Hồng Y thắc mắc nhìn Vân Ca, Vân Ca lập tức cười nói: “Không có gì, muội chỉ thuận miệng nói nhảm thôi. Vì sao gọi cái này là đồng tâm kết?”

“Hồng Y, ta muốn uống trà không lạnh cũng không nóng.” Đại công tử không biết đã đứng ở cửa lúc nào sai bảo Hồng Y.

Hồng Y lập tức đứng lên, cười áy náy với Vân Ca, vội vã chạy vào trong bếp.

Vân Ca nhìn đại công tử. “Huynh biết à?”

Đại công tử vẫn giữ nét cười như có như không. “Cô phát hiện được bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, sau khi thử mấy lần, dạo này vừa mới xác nhận.”

“Hắn vẫn giữ kín như bưng chuyện này, tốt nhất cô cứ coi như không biết. Lúc ta biết hắn, hắn đã như vậy rồi. Nguyên nhân cụ thể thì ta cũng không biết rõ lắm, hình như khi còn nhỏ hắn thấy mẹ mình chết thảm, chắc là bị kích động nên mới sinh ra bệnh này, lưỡi không còn phân biệt được vị nữa.”

“Chết thảm?” Vân Ca cực kỳ khiếp sợ.

Đại công tử cười nhìn Vân Ca. “Vân nha đầu, cô định lấy Mạnh Giác à?”

Vân Ca tức giận trợn mắt nhìn hắn. “Huynh nói nhảm gì thế? Đừng quên bây giờ huynh đang ở trong nhà tôi, đắc tội với tôi là tôi tống cổ ra đường đấy.”

“Cô không định lấy Mạnh Giác thì hỏi thăm nhiều chuyện của người ta như vậy làm gì? Chuyện của hắn, ta chỉ biết một nửa, còn một nửa không biết. Nếu cô muốn biết thì cứ đi mà hỏi thẳng hắn. Có điều…” Đại công tử cầm tay Hồng Y, uống một ngụm trà, dắt Hồng Y ra sân. “Có điều ta đề nghị không nên hỏi gì hết. Mỗi người đều có một số việc chỉ muốn quên, chỉ muốn chôn sâu, cần gì nhất định phải lật hết những chuyện đó ra chứ?”

Đại công tử nghĩ nàng là loại người gì chứ? Vân Ca giơ nắm đấm về phía lưng hắn. Chẳng qua là nàng muốn biết nguyên nhân Mạnh Giác không có vị giác, xem có khả năng chữa khỏi hay không. Vân Ca thực sự không thể tưởng tượng được cuộc sống của một người ăn cái gì cũng không có vị.

Tiếp theo nàng lại thở dài mệt mỏi, vì sao bọn họ đều có chuyện muốn quên, muốn chôn sâu?

Lưu Bệnh Dĩ như thế, Mạnh Giác cũng như thế.

Nàng đã từng rất nhiều lần muốn hỏi Lưu Bệnh Dĩ về chuyện quá khứ, muốn hỏi một chút xem mấy năm nay y sống thế nào, cũng muốn thăm dò một chút xem y còn nhớ gì về chuyện ở Tây Vực năm đó hay không, nhưng lại cảm nhận được Lưu Bệnh Dĩ không hề muốn nhớ lại quá khứ, thậm chí hết sức kiêng kỵ có người hỏi đến, cho nên nàng không dám nhiều lời, chẳng lẽ sau này đối với Mạnh Giác cũng phải như thế?

Tâm tình Vân Ca sa sút, vô thức trèo lên cây ngồi ngẩn người như hồi bé. Nhìn thấy một người có vẻ như Lưu Bệnh Dĩ đi ra khỏi cổng, Vân Ca dụi mắt nhìn lại lần thứ hai, sau đó là lần thứ ba, lần thứ tư, cuối cùng khẳng định người sống lưng thẳng tắp, bước đi nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc kia đích xác là đại ca.

Vẻ mặt mơ hồ, nụ cười thờ ơ uể oải như vừa bò lên giường, bước chân mệt mỏi như có thể ngã xuống ngủ vùi bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, tất cả đều đã biến mất.

Người đi phía trước đại ca là ai mà có thể làm cho đại ca thay đổi hoàn toàn như vậy?

Vân Ca nhẹ chân trèo vào vườn nhà Lưu Bệnh Dĩ, không ngờ lại nhìn thấy người kia đang cung kính mời Lưu Bệnh Dĩ ngồi.

Lưu Bệnh Dĩ từ chối mấy lần mà không được, chỉ có thể hành lễ vãn bối mà ngồi xuống. Ông già đó hình như không dám nhận lễ, lập tức tránh ra, sau khi Lưu Bệnh Dĩ ngồi xong mới ngồi xuống vị trí đầu tiên bên dưới.

Trương Hạ yên lặng đánh giá căn phòng, hai mắt ướt dần. Xung quanh chỉ có bốn bức tường, điểm nhấn duy nhất trong phòng chính là một bó hoa dại cắm trong lọ hoa bằng đất thô đặt trên bàn.

Trương Hạ nén sự xót xa trong lòng, cười nói: “Quét dọn rất sạch sẽ, không giống như cháu tự làm. Là cô nương nhà ai làm giúp vậy?”

Lưu Bệnh Dĩ trả lời: “Muội tử nhà họ Hứa thỉnh thoảng tới giúp đỡ một chút.”

“Con gái của Hứa Quảng Hán?”

“Vâng.”

“Bệnh Dĩ, cháu cũng đến tuổi yên bề gia thất rồi, đã có ý trung nhân chưa? Trong nhà nhất định phải có nữ nhân mới giống như cái nhà.”

Lưu Bệnh Dĩ ngẩn ra một lát, cúi đầu.

Trương Hạ đợi hồi lâu, Lưu Bệnh Dĩ vẫn không nói.

“Bệnh Dĩ, nếu cháu chưa có người trong lòng thì ta cũng có một mối muốn giới thiệu cho cháu.”

Lưu Bệnh Dĩ ngẩng lên. “Trương bá bá, với thân phận của cháu thì lấy ai là làm hại người ấy. Hơn nữa có gia đình nào lại coi trọng một kẻ nghéo rớt mùng tơi như cháu? Bây giờ cháu sống rất tốt, một người ăn no là cả nhà không đói, cháu không muốn nghĩ đến việc này…”

Lưu Bệnh Dĩ còn chưa dứt lời, Trương Hạ đã giận dữ đứng lên, chỉ vào mặt y. “Cháu nói những lời hỗn xược như thế mà được à? Gia gia cháu, cha cháu, các thúc thúc bá bá của cháu vắt óc tính kế, bao nhiêu người hy sinh tính mạng mới giữ lại được mạch máu duy nhất là cháu, cuối cùng cháu lại làm cho họ tuyệt hậu hay sao? Cháu nhìn lại dáng vẻ của mình bây giờ đi! Cháu có xứng đáng không? Cháu làm thế thì họ ở dưới suối vàng làm sao có thể an lòng? Bao nhiêu mạng người! Cháu… cháu…” Nói đến đây, lệ già rưng rưng, không nói lên lời.

Lưu Bệnh Dĩ ngồi yên lặng, cả người cứng đờ, trong mắt đầy nỗi xót xa.

Trương Hạ đột nhiên khom người quỳ xuống trước mặt Lưu Bệnh Dĩ, bắt đầu không ngừng dập đầu. Lưu Bệnh Dĩ kinh hoảng, vội xoay người quỳ xuống, cũng dập đầu với Trương Hạ, không hề muốn nhận đại lễ của Trương Hạ.

Trương Hạ vừa khóc vừa nói: “Nếu cháu còn nhớ gia gia và cha mẹ cháu thì nghe ta khuyên vài câu, nếu cháu thật sự không nghe thì ta cũng không dám lắm lời. Ta chỉ không thể quên được những mạng người đó, để giữ tính mạng cho cháu, bao nhiêu người nhà nát cửa tan, thậm chí bị diệt hết toàn tộc, chính là để giữ lại một dòng máu, trông chờ cháu có thể đâm cành xòe tán…”

Hai tay Lưu Bệnh Dĩ cào thật sâu xuống đất mà không hề biết, trong đôi mắt nhìn như đờ đẫn có sự bất lực xâm nhập cốt tủy. Nhìn trán Trương Hạ đã rỉ máu, Lưu Bệnh Dĩ đỡ Trương Hạ lên, nói với vẻ hờ hững mà kiên định: “Trương bá bá, bá bá đứng lên mà nói, mạng của cháu là các bá bá cho, Bệnh Dĩ vĩnh viễn không dám quên, sự sắp xếp của các bá bá, Bệnh Dĩ nhất định sẽ tuân theo.”

“Tốt, quyết định như thế đi! Chuyện này giao cho ta sắp xếp, cháu cứ yên tâm chờ tin tốt của ta. Trong năm nay ta nhất định phải uống rượu mừng của cháu.” Trương Hạ làm việc quả quyết cương nghị, mạnh mẽ vang dội, rất có phong độ của bậc hào khách, đau buồn còn chưa tan, lời nói đã vang vang đanh thép. Việc cần nói đã nói xong, một lời thừa cũng không có, ông ta đi thẳng ra cổng.

Trương Hạ và Lưu Bệnh Dĩ đối thoại, có lúc cố ý hạ thấp giọng, có lúc kèm theo tiếng khóc, Vân Ca không nghe thấy rõ ràng, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được mấy câu, đủ để nàng biết được bọn họ đang nói đến hôn sự của đại ca.

Vân Ca co người trong góc tường, ngẩn người im lặng, ngay cả Trương Hạ rời đi khi nào cũng không phát hiện, tâm tư rối bời, trong lòng có một cảm giác rất khó miêu tả bằng lời.

Lưu Bệnh Dĩ trong phòng cũng ngồi yên lặng, rất lâu sau đột nhiên kêu lên: “Vân Ca, còn ở bên ngoài không?”

Vân Ca bóp bắp chân tê dại, khập khiễng đi ra, gượng cười hỏi: “Đại ca, huynh biết muội nghe trộm à?”

Lần đầu tiên giọng nói của Lưu Bệnh Dĩ lộ ra sự uể oải và đau buồn không hề che giấu: “Vân Ca, đi lấy ít rượu đến đây. Bây giờ huynh chỉ muốn say một trận, không nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa, chuyện gì cũng muốn quên hết.”

Quên? Dòng máu chảy trong người lúc nào cũng nhắc nhở, làm sao y có thể quên được.

Mượn rượu giải sầu, càng sầu hơn!

Lưu Bệnh Dĩ đã say, cầm chén cũng không vững, nhưng vẫn uống hết chén này đến chén khác.

Vân Ca cũng uống cùng y không ít, đã say đến bảy tám phần, nàng nắm lấy cánh tay Lưu Bệnh Dĩ, hỏi: “Đại ca, đại ca… Lăng ca ca, Lăng ca ca, muội là Vân Ca, muội là Vân Ca đây! Huynh có nhớ muội chút nào không? Muội chưa từng quên lời hứa, muội không phải lợn con, huynh mới là lợn con!”

Lưu Bệnh Dĩ nằm bò trên bàn, cười xoa đầu Vân Ca, lại nhìn thấy hai Vân Ca đang lắc lư, bàn tay vuốt xuống mặt Vân Ca. “Vân Ca, huynh nhớ, muội tên là Vân Ca… Huynh không muốn nhớ, huynh muốn quên hết, quên huynh họ Lưu, quên màu máu tươi, quên mạng người… Vân ca, huynh không muốn nhớ…”

“Lăng ca ca, chiếc giày thêu muội tặng huynh đâu? Huynh có nhớ không? Huynh còn hỏi muội có biết ý nghĩa của việc tặng giày thêu hay không, khi đó muội không biết, sau đó muội mới biết. Huynh dặn muội không được quên, muội không quên, muội vẫn nhớ, giữa chúng ta có ước định…”

Hai người một hỏi một đáp, tự nói tự nghe, mỗi người một tâm sự, lúc thì cười, lúc thì đau.

Mạnh Giác không tìm được Vân Ca trong phòng nàng, lúc nhày qua tường sang nhà Lưu Bệnh Dĩ chỉ thấy Vân Ca mặt đỏ bừng, dựa vào vai Lưu Bệnh Dĩ, đang nhắm mắt, nói liên miên: “Giày thêu trân châu của muội? Huynh làm mất rồi à?”

Trong đôi mắt tối đen của Mạnh Giác có bão táp nổi lên, muốn vặn nát tất cả. Y vào nhà bế Vân Ca từ trong lòng Lưu Bệnh Dĩ lên, đi ra.

Lưu Bệnh Dĩ muốn đưa tay kéo Vân Ca. “Vân Ca…” Nhưng người y lắc lư rồi nặng nề ngã xuống đất. Y cố gắng đứng lên, nhưng chỉ có thể vùng vẫy trên mặt đất như một con sâu bị thương tuyệt vọng.

Mạnh Giác không hề có ý định giúp đỡ, lạnh lùng thoáng nhìn Lưu Bệnh Dĩ với vẻ chán ghét như nhìn người chết rồi xoay người đi thẳng.

“Nhiều mạng người như vậy… Nhiều mạng người như vậy. Mạng người máu đầm đìa…”

Mạnh Giác nghe tiếng, bước chân lập tức dừng lại, huyết mạch toàn thân đều sôi trào trong thù hận, lập tức như đóng thành băng lạnh đau thương, khiến thân thể y đông cứng từng tấc một.

Lưu Bệnh Dĩ đột nhiên đấm xuống đất, bật cười lớn. “Máu đầm đìa… Các ngươi đã hỏi ta sao? Rốt cuộc có cần các ngươi hi sinh hay không? Cảm giác sống mà lưng đeo cả trăm mạng người như thế nào? Cảm giác một người sống lẻ loi là như thế nào? Cảm giác sống mà không có chút hy vọng là như thế nào? Không thể làm bất cứ chuyện gì, ngay cả sống cuộc sống như của một người bình thường cũng là hy vọng xa vời. Mạng của ta chính là để bị giày vò và tiếp nhận trừng phạt, sao không để ta sống cuộc sống của bình dân bách tính? Ngay cả tư cách lựa chọn cái chết cũng không có… Bởi vì phải sống… Bởi vì ta nợ nhiều mạng người như vậy… Cho dù không được việc gì, chuyện gì cũng không thể làm, sống như chó… ta cũng phải sống… Nếu khi đó ta chết đi, ít nhất cũng có cha mẹ, tỷ muội làm bạn, sẽ không có tuổi thơ bị nhục mạ, bị đánh đập, sẽ không phải trốn tránh, ăn bữa sớm lo bữa tối… Cũng sẽ không bị giày vò như bây giờ…”

Tất cả những chuyện Mạnh Giác không muốn nhớ tới, cũng tuyệt đối không thể quên đột nhiên thoáng hiện trước mắt y. Trong những ngày tháng đau khổ vùng vẫy để sống sót đó, khi quá đói, y đã phải cướp đồ ăn từ mồm chó, bị chủ nhân phát hiện rồi nhạo báng thóa mạ. Y tranh đoạt xác chết với chó hoang, chỉ vì bộ quần áo trên người xác chết.

Sau khi mẹ tắt thở, hai mắt vẫn mở to. Bị thi hành cực hình, xương cốt mẹ bị đập vỡ từng tấc, ngón trỏ lại cố chấp chỉ về hướng tây. Đến chết không thể nhắm mắt, bà cho rằng quê quán mình rời xa từ khi còn trẻ có thể cho con trai một nơi cư trú, lại biết đâu con trai của bà sẽ có một cái tên khác ở nơi đó, gọi là “Tạp chủng”.

Buổi tối Giao thừa, nhà nhà đều đóng kín cửa, ngồi vây quanh lò sưởi, ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, chúc mừng một năm mới đến, mơ ước năm sau được mùa, y lại nằm trên tuyết, đờ đẫn nhìn tuyết bay đầy trời. Một con sói già bị thợ săn bắn mù một mắt đang quanh quẩn so đo sức mạnh của hai bên phía xa xa, nhưng y đã không còn sức để vùng vẫy nữa. Quá mệt mỏi, cứ nhắm mắt lại ngủ đi, mẹ và đệ đệ đều đang chờ y ở thế giới bên kia.

Tiếng khóc của đệ đệ vang tới: “Cha, tên con không phải là Lưu Tuân, con không cần làm Vệ hoàng tôn, con là Hoa nhi của cha…Đại ca, cứu đệ, cứu đệ, cứu đệ…”

Vẫn nói hổ dữ không ăn thịt con, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cha mình chọc vào lưỡi tiểu đệ để nó không thể nói gì làm lộ thân phận, khi đứa bé ba tuổi kia bị người ta bế đi, dường như cũng hiểu rõ người ca ca thông minh nhất trong cảm nhận của nó lần này cũng không cứu được nó nữa. Nó không còn khóc, không có nước mắt, chỉ vẫn nhìn y, trong mắt có sự quyến luyến vô hạn. Đệ đệ còn cố gắng lộ ra một nụ cười yếu ơt, miệng mở ra khép lại mà không thể phát ra âm thanh, nhưng y đã hiểu được: “Ca ca, đừng khóc! Đệ không đau.”

Y đang khóc sao? Ánh mắt y nhạt nhòa, y muốn lau nước mắt, cố gắng nhìn rõ đệ đệ, nhưng hai tay lại bị trói ngoặt ra sau…

Thù hận và tuyệt vọng sẽ ép người ta chết đi, nhưng cũng ép người ta sống sót mà không tiếc hết thảy.

Con sói già mù một mắt đó muốn cắn đứt cổ họng y, dùng máu thịt của y để duy trì sự sống đến mùa xuân năm sau nhưng cuối cùng lại chết dưới răng y. Khi lòng người tràn ngập sự thù hận và tuyệt vọng thì con người và dã thú không có gì khác nhau, điểm bất đồng duy nhất chính là con người thông minh hơn, kiên nhẫn hơn, cho nên con sói chết, y sống.

***

Lưu Bệnh Dĩ dán mặt xuống đất, say bết không biết gì, tay vẫn nắm chặt như không cam lòng trước vận mệnh, muốn phá vỡ vận mệnh để thoát ra, nhưng ngay cả mục tiêu để phá vỡ cũng tìm không ra nên chỉ có thể buông nắm đấm xuống đất.

Vì một thời gian dài không có ai cắt bấc đền nên ánh trở nên yếu ớt. Ánh sáng u ám chiếu xuống thân người đầy vết bẩn dưới đất, chiếu lên bóng người phong thái hiên ngang ngoài cửa. Thời gian dường như dừng lại, nhưng bóng tối lại tràn đến không chút lưu tình. “Phụt” một tiếng, ngọn đèn vụt tắt.

Mạnh Giác vẫn đứng yên không động, đến tận lúc Vân Ca làu bàu một tiếng, y mới bừng tỉnh. Vân Ca có vẻ hơi lạnh, vô thức chui vào trong lòng y. Y ôm Vân Ca chặt hơn, đón gió lạnh, bước chân kiên định đi vào bóng tối.

Mạnh Giác bế Vân Ca đến trước cửa nhà Hứa Bình Quân, co chân đá cổng. Mẹ Hứa Bình Quân đi ra mở cửa, nhìn thấy nam nhân ngoài cửa bế một nữ tử với tư thế suồng sã, cả kinh gân cổ kêu lên, Hứa Bình Quân đang cho tằm ăn sau nhà lập tức chạy ra.

Mạnh Giác nhìn mẹ của Hứa Bình Quân, tuy cười nhưng bà Hứa đanh đá lại cảm thấy như giữa trời nóng có một chậu nước đã dội lên đầu, toàn thân run lên, lạnh từ đầu đến chân, miệng há ra nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

“Bình Quân, Bệnh Dĩ uống say rồi, rảnh thì qua chăm sóc y.”

Mạnh Giác nói xong lập tức bế Vân Ca nghênh ngang đi mất.

“Mạnh đại ca, huynh mang Vân Ca đi đâu?”

Hình như Mạnh Giác hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của Hứa Bình Quân, bóng dáng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

***

Hôm sau Vân Ca tỉnh lại, nghĩ thế nào cũng không ra, rõ ràng là mình uống rượu với Lưu Bệnh Dĩ, tại sao lại tỉnh dậy ở chỗ Mạnh Giác?

Nằm trên giường, cố gắng suy nghĩ, mơ mơ hồ hồ nhớ ra vài chuyện, lại cảm thấy chắc chắn đó chỉ là mơ.

Trong mơ dường như nàng và Lưu Bệnh Dĩ đã nhận nhau, nàng nhìn thấy chiếc giày thêu trân châu của mình lúc bé, thậm chí còn nắm trong tay, còn có vô số câu hỏi “có nhớ không?” Dường như là nàng hỏi một người, lại dường như là người nào đó hỏi nàng.

“Vẫn không dậy nổi à?” Mạnh Giác ngồi bên giường hỏi.

Vân Ca co người vào trong chăn. “Này! Ngọc Trung Chi Vương, huynh là nam, muội là nữ, nam nữ thụ thụ bất thân! Muội còn đang ngủ, huynh ngồi bên cạnh muội có vẻ không ổn lắm.”

Mạnh Giác cười mơ hồ. “Muội cho rằng buổi tối hôm qua là muội tự mình về đây à? Là ai cởi giày tất và váy áo cho muội? Là ai đặt muội lên giường?”

Vân Ca yên lặng một lát, hai lát, ba lát, từ không thể tin được đến cuối cùng phải tiếp nhận hiện thực tàn khốc, gân cổ la hoảng lên: “A…” Sau đó cầm gối ném Mạnh Giác. “Huynh là đồ ngụy quân tử! Tất cả mọi người đều bị huynh lừa hết, cái gì mà chính nhân quân tử chứ?”

Mạnh Giác dễ dàng đỡ được chiếc gối, nhìn Vân Ca với ánh mắt vừa nhạt nhẽo vừa lạnh lùng.

Vân Ca cúi đầu nhìn lại mình, lúc này chỉ mặc độc chiếc áo trong, liền chui ngay vào trong chăn. “Ngụy quân tử! Ngụy quân tử! Những chuyện trước kia muội không thèm tính toán với huynh vì huynh đã cứu muội, nhưng lần này huynh lại… huynh lại… Hu hu hu…”

Vân Ca kéo chăn che đầu, tính toán xem mình rốt cuộc đã thua thiệt bao nhiêu, làm cách nào mới có thể gỡ gạc lại được.

Cách một lớp chăn, giọng nói Mạnh Giác nghe không rõ lắm: “Lần này là để muội nhớ không được tùy tiện uống rượu với nam nhân, lần sau mà còn uống say thì huynh không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.”

Vân Ca che đầu, không nói câu nào. Nhớ tới nguyên nhân say rượu, nàng lại cảm thấy mệt mỏi.

Rất lâu sau, Mạnh Giác mới thở dài, cúi xuống nói: “Đừng giận nữa, huynh chỉ dọa muội thôi, thực ra huynh lệnh cho nha hoàn phục vụ muội.”

Cách lớp chăn không dày, Vân Ca cảm thấy như môi Mạnh Giác ở ngay bên cạnh má mình, mặt nàng nóng bừng.

Mạnh Giác gạt bàn tay nắm chăn của Vân Ca ra, khẽ nắm trong tay mình như nâng niu báu vật trong mơ. “Vân Ca, Vân Ca…”

Nhắc đi nhắc lại, như có như không, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi vo ve.

Như từ chối, như đón nhận.

Như đau khổ, như vui mừng.

Như nhắc nhở, như lãng quên.

Lại có một loại ma lực rung động tâm can.

Vân Ca không biết rốt cuộc Mạnh Giác muốn nói gì, chỉ biết một góc trái tim mình đang tan chảy.

Tâm tình Vân Ca từ từ bình tĩnh lại. Chẳng phải sớm đã quyết định rồi sao? Chuyện đến trước mắt, tại sao lại loạn hết tâm tư? Đối với chuyện đại ca lấy vợ, người đau khổ nhất chắc chắn không phải mình mà là Hứa tỷ tỷ.

***

Lúc Vân Ca tìm được Hứa Bình Quân thì Hứa Bình Quân đang cùng may vá với Hồng Y trong phòng.

“Hứa tỷ tỷ.” Vân Ca cười cười với Hồng Y, không có thời gian giải thích nhiều, nắm tay áo Hứa Bình Quân kéo ra ngoài, nhìn quanh thấy không có ai mới nói: “Hứa tỷ tỷ, đại ca phải lập gia thất rồi, hôm qua có một vị bá bá đến tìm đại ca nói chuyện một hồi lâu, nói sẽ mai mối cho đại ca. Việc này muội đã nghĩ kĩ rồi, nếu có Mạnh Giác giúp đỡ, có lẽ…”

Vẻ mặt Vân Ca gấp gáp, Hứa Bình Quân lại không nói câu nào. Vân Ca không nhịn được hỏi: “Hứa tỷ tỷ, tỷ tỷ… tỷ tỷ… tỷ tỷ không sốt ruột à?”

Hứa Bình Quân không dám nhìn Vân Ca, đưa mắt nhìn nơi khác, nói: “Tỷ đã biết rồi. Vị bá bá mà muội nói là Trương bá bá, từng là thượng cấp của cha tỷ. Buổi tối hôm qua ông ấy mời cha tỷ đi uống rượu, cha tỷ uống say mèm, rất muộn mới về. Hôm nay sau khi tỉnh lại, cha tỷ mới nói qua loa với mẹ tỷ, hình như ông ấy đã nhận lời mai mối của Trương bá bá.”

Vân Ca khẽ kêu lên một tiếng, ngơ ngá đứng một hồi rồi ôm Hứa Bình Quân nhảy nhót, cười nói: “Hứa tỷ tỷ, tỷ phải vui lên chứ! Hôm qua muội nghe thấy tận tai, đại ca nói tất cả đều nghe lời Trương bá bá như nghe lời phụ thân mình. Lệnh của cha mẹ, lời của người mối mai đều có đủ rồi!”

Nhìn thấy dáng vẻ của Vân Ca, Hứa Bình Quân khẽ vuốt tóc Vân ca, mìm cười, ba phần ngượng, ba phần vui, ba phần sầu. “Mẹ tỷ chưa chắc đã đồng ý. Muội biết mẹ tỷ mà, bây giờ bà ấy một long một dạ cho rằng tỷ sẽ lấy quý nhân, đâu để ý đến Bệnh Dĩ.”

Vân Ca cười hì hì. “Không sợ, không sợ, chẳng phải tỷ nói Trương bá bá trước kia từng là thượng cấp của cha tỷ sao? Bây giờ Trương bá bá còn làm quan chứ? Cha tỷ đã nhận lời Trương bá bá thì chắc chắn không thể đổi ý được, mẹ tỷ không vui cũng không làm gì được. Nếu vẫn không ổn thì xin Trương bá bá đưa nhiều sính lễ một chút, bây giờ muội không có tiền nhưng có thể vay Mạnh Giác một chút để làm sính lễ cưới tỷ. Mẹ tỷ thấy tiền, chắc cũng sẽ đồng ý thôi.”

Hứa Bình Quân cười, ấn ngón tay lên trán Vân Ca. “Muội đúng là lắm mưu ma chước quỷ.”

Vừa gặp Trương Hạ, Lưu Bệnh Dĩ liền biết mọi chuyện đã định. Nhớ lại những chuyện từ khi quen biết Hứa Bình Quân, cảm giác trong lòng y rất khó tả. Bình Quân tướng mạo hơn người, lại nhanh nhẹn tháo vát. Bình Quân lấy y, thực sự y mới là người trèo cao. Nhưng… cho dù phu thê hòa thuận, suy cho cùng…

Lưu Bệnh Dĩ thầm tự giễu, y làm gì có tư cách để “nhưng” chứ?

Nhìn thấy Lưu Bệnh Dĩ đi vào, Hứa Bình Quân lập tức cúi đầu, má đỏ ửng, xoay người định đi.

Lưu Bệnh Dĩ chặn nàng ta lại, vẻ mặt cũng hơi lúng túng, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời. Hứa Bình Quân cúi đầu càng lúc càng thấp.

Vân Ca nhìn thấy bộ dạng hai người, định lẳng lặng đi ra.

“Vân Ca, đợi chút!” Lưu Bệnh Dĩ thoáng nhìn Hứa Bình Quân, lấy một bọc vải trong lòng, mở ra, trong đó là một đôi vòng tay.

“Bình Quân, muội là một cô gái tốt, huynh vẫn luôn mong muội có thể sống hạnh phúc. Nếu muội lấy huynh chắc chắn sẽ phải vất vả khổ cực, huynh không thể cho muội một..”

Hứa Bình Quân ngẩng đầu, hai má đỏ bừng, lại kiên định nhìn Lưu Bệnh Dĩ. “Bệnh Dĩ, muội không sợ vất vả, muội chỉ biết nếu muội lấy người khác thì đó mới là khổ cực.”

Lưu Bệnh Dĩ hoàn toàn bất ngờ trước sự thẳng thắn của Hứa Bình Quân. Y sững sờ một lát rồi mới lắc đầu cười, thương cảm nói: “Đúng là một tiểu cô nương ngốc nghếch.”

Lưu Bệnh Dĩ cầm tay Hứa Bình Quân, đeo một chiếc vòng lên cổ tay nàng ta. “Trương bá bá nói đây là vòng tay mẹ huynh từng đeo, cái này coi như quà đính ước của huynh.”

Hứa Bình Quân vuốt chiếc vòng trên tay, tươi cười nhưng nước mắt lại không ngừng rơi. Tâm ý bao năm nay, sau vô số khó khăn thử thách, cuối cùng cũng trở thành hiện thực với một chiếc vòng tay.

Lưu Bệnh Dĩ lại đưa chiếc vòng tay còn lại cho Vân Ca. “Vân Ca, cái này cho muội. Nghe nói huynh vốn có một muội muội, nhưng nó đã…” Lưu Bệnh Dĩ cười, lắc đầu. “Đại ca muốn muội nhận chiếc vòng tay này.”

Vân Ca chần chừ không nhận.

Hứa Bình Quân đã lờ mờ hiểu ra vì sao Lưu Bệnh Dĩ lại cố ý làm thế ngay trước mặt mình, trong lòng vui như mở cờ, thật tình thật ý nói với Vân Ca: “Vân Ca, nhận đi! Tỷ cũng muốn muội đeo, chúng ta chẳng phải tỷ muội sao?”

Vân Ca nhận chiếc vòng đeo lên cổ tay, vừa xót xa vừa vui vẻ. “Cảm ơn đại ca, cảm ơn… đại tẩu.”

Hứa Bình Quân đỏ mặt, lườm nguýt Vân Ca rồi xoay người đi.

Vân Ca bật cười thật to, vừa cười vừa chạy về phòng mình, sau khi vào lại lao thẳng lên giường, chiếc chăn nhanh chóng bị thấm ướt.

***

“Muội biết nữ nhi tặng giày thêu cho nam nhi là có ý gì không?”

“Ta nhận rồi. Vân Ca, muội cũng nhất định phải nhớ.”

“Xin thề dưới sao, tuyệt không nuốt lời.”

“Lần sau kể tiếp cũng được. Sau khi muội đến Trường An, ta sẽ có rất nhiều thời gian nghe muội kể chuyện.”

Từ khi nàng bắt đầu hiểu chuyện, từ khi nàng hiểu được ý nghĩa của lời hẹn ước này, nàng chưa bao giờ hoài nghi lời thề này sẽ không thể thực hiện.

Một ngày nàng cũng không quên.

Nàng đi đến đâu cũng cố ý sưu tầm các câu chuyện để đến một ngày sẽ kể lại cho Lăng ca ca nghe.

Mỗi khi quen biết người nào, nàng đều sẽ nghĩ mình đã có Lăng ca ca.

Mỗi khi làm một món ăn ngon, nàng đều nghĩ nếu Lăng ca ca ăn món này thì sẽ có vẻ mặt như thế nào, chắc chắn sẽ cười, sẽ như hôm đó, có rất nhiều sao trời tan chảy trong mắt huynh ấy.

Nàng vẫn cho rằng có một người đang chờ đợi nàng ở phương xa.

Nàng vẫn cho rằng chàng cũng sẽ giống như nàng, ban đêm một mình chăm chú nhìn trời sao, sẽ lặng lẽ nhớ lại từng chi tiết lúc mới quen, sẽ tưởng tượng đến hình ảnh khi gặp lại.

Nãng vẫn cho rằng chàng cũng giống như nàng, sẽ yêu thích trời sao.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, tất cả chẳng qua chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước của một mình nàng, là vở kịch do một mình nàng độc diễn.

***

Bên ngoài, Mạnh Giác muốn đi vào phòng Vân Ca, nhưng đại công tử lại ngăn y lại. “Để Vân Ca ở một mình bình tĩnh một chút. Tiểu Giác, cao tay lắm, sạch sẽ gọn gàng!”

Mạnh Giác cười. “Lần này huynh đoán sai rồi.”

“Không phải ngươi thì còn có thể là ai? Chuyện của Lưu Bệnh Dĩ, trên đời này không có ai hiều rõ hơn ngươi.”

Mạnh Giác cười lạnh nhạt xa xăm, không thừa nhận, cũng không phản bác. “Đối mặt với cục diện lúc này, Vương gia không cảm thấy tim đập hay sao? Thay vì sống phóng túng hoàng đường, chăng thà mạnh tay đánh mạnh một keo, làm những việc mình muốn làm. Vương gia thật sự sẵn lòng sống cả đời trong phấn son nhung lụa hay sao? Đại trượng phu sinh ra trong trời đất, vốn đã nên ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ vẽ giang sơn.”

Đại công tử sững sờ một lát, cười nói: “Ngươi đã bao giờ coi ta là vương gia chưa? Đừng có gọi thế mà khiến ta sởn da gà! Rất xin lỗi, lại khiến chiến thuật tâm lý của ngươi trở nên phí hoài rồi. Nhìn tình trạng của Lưu Phất Lăng xem, ta không có hứng thú với cái ghế đó. Tiên hoàng lòng dạ hơn người, lạnh lùng vô tình, lại cực kỳ đa nghi, trong thiên hạ không tin ai ngoài chính bản thân mình, chẳng lẽ lại thật sự tin tưởng bốn đại thần ủy thác khác họ hay sao? Chưa chắc ông ta đã không đoán được cục diện vương quyền phân tán hôm nay, cũng chưa chắc đã không có chiêu khác bày sẵn. Lưu Phất Lăng có thể được tiên hoàng coi trọng, mạo hiểm giao phó giang sơn, cũng không phải người bình thường. Xem hắn xử lý sự việc thích khách lần này cũng có thể nhìn ra vài manh mối. Hoắc Quang mãi không thể tra rõ, Lưu Phất Lăng lại không nhắc tới một chữ, ngược lại còn tin tưởng Hoắc Quang hơn. Tang Hoằng Dương bí mất đến vũ lâm doanh điều tra, Lưu Phất Lăng chỉ làm như không biết. Thượng Quan Kiệt mấy lần góp ý mạnh mẽ nhưng đều bị hắn hờ hững hóa giải. Lưu Phất Lăng không hề làm gì mà đã lợi dụng được sự việc thích khách ngoài dự kiến này. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi bỏ ngay cái ý tưởng này đi, ta là một kẻ nhát gan, nói không chừng lúc hoảng sợ quá lại nói ra những lời không nên nói.”

Dừng một lát, đại công tử lại cười hì hì. “Có điều ngươi yên tâm, chuyện ta đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ làm được.”

Mạnh Giác đã đoán trước được câu trả lời của đại công tử, vẻ mặt không có bất cứ sự thay đổi nào, chỉ cười hỏi: “Bao giờ Vương gia rời khỏi Trường An?”

Đại công tử cũng cười. “Đây là ngươi lo lắng cho sự sống chết của ta hay là sợ ta làm loạn ván cờ của ngươi? Chuyện của ta không đến lượt ngươi bận tâm, lúc ta muốn đi thì tự nhiên sẽ đi.”

Mạnh Giác mìm cười hào phóng. “Đại ca, chuyện sống chết của huynh thì đệ không quan tâm, có điều đệ coi Hồng Y là muội muội, nếu Hồng Y có chuyện gì bất trắc vì huynh thì đệ sẽ thanh toán hết cả nợ cũ lẫn nợ mới với huynh đấy.” Giọng Mạnh Giác hết sức êm dịu như tiểu đệ nói chuyện với huynh trưởng, nhưng ý tứ lại hết sức lạnh lùng.

Nghe thấy hai chữ “đại ca”, nụ cười của đại công tử cứng đờ, ngơ ngác nhìn Mạnh Giác một hồi rồi xoay người rời đi, vẻ phong lưu trước kia không còn lại một chút, bóng lưng còn hết sức tiều tụy. “Cục diện thành Trường An như cung đã giương căng, Yên Vương và Thượng Quan Kiệt đều không phải người dễ đối phó, ngươi phải hết sức cẩn thận.”

Mạnh Giác đưa mắt nhìn bóng lưng đại công tử rời đi, môi khẽ động, dường như muốn nói gì, cuối cùng lại chỉ lạnh nhạt nhìn đại công tử biến mất trong bóng đêm.

Mạnh Giác đứng ngoài cửa phòng Vân Ca, định gõ cửa, lại chậm rãi hạ tay xuống, ngồi trên bậc thềm dựa lưng vào cửa, dứt khoát ngẩng đầu nhìn trời sao.

Dường như đã rất lâu rồi y không bình tĩnh nhìn trời như vậy.

Mạnh Giác nhìn vành trăng non từ phía đông chậm rãi dâng lên lưng chừng trời, nghe tiếng nức nở khe khẽ trong phòng dần biến mất, nghe tiếng Vân Ca rót nước, nghe thấy nàng bị bỏng, ném chén nước xuống đất, nghe thấy tiếng nàng bước đi, lại đụng vào bàn, thấy tiếng nàng nằm xuống rồi lại đứng lên, tiếng nàng mở cửa sổ, đứng lên cửa sổ nhìn lên không trung, còn y chỉ cách nàng một bức tường, chỉ cách một bước ngắn, lại nghe thấy tiếng nàng đóng cửa sổ, lên giường đi ngủ…

Mạnh Giác vẫn nhìn lên trời, nghĩ nàng đã ngủ, y nên đi, nên đi… Nhưng trời sao đẹp đẽ và yên tĩnh như vậy…

***

Vân Ca trằn trọc cả đêm, ngủ mấy giấc ngắn đứt quãng. Chân trời vừa hửng sáng, nàng đã không ngủ được nữa, dứt khoát rời giường.

Lúc mở cửa ra, một bóng đen ngã thẳng vào trong. Nàng vô thức nhảy tránh, nhĩn kĩ lại mới biết là Mạnh Giác.

Y đang nằm dưới đất, hai mắt ngái ngủ nhìn nàng, dường như nhất thời cũng không rõ mình đang ở nơi nào.

Chỉ nháy mắt sau, y vừa xoa đầu bị ngã đau vừa đứng lên đi ra ngoài, một câu cũng không nói.

Vân Ca không hiểu ra sao. “Này, Ngọc Trung Chi Vương, sao huynh lại ở đây?”

Mạnh Giác không quay đầu lại. “Uống say, tìm đại công tử, đi nhầm chỗ.”

***

Vân Ca đi ra đi vào cả buổi sáng, luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn không nghĩ ra được là gì. Sau đó nàng mới đột nhiên phát giác, từ sáng đến bây giờ không nhìn thấy đại công tử và Hồng Y đâu. Nàng mở cửa phòng bọn họ ở nhờ, trên tường có đề bốn chữ to như rồng bay phượng múa: “Cáo từ, không tiễn.”

Hứa Bình Quân hỏi: “Viết cái gì thế?”

“Bọn họ đi rồi.”

Hai người ngẩn ngơ nhìn bức tường một hồi, Hứa Bình Quân thì thào nói: “Đúng là tới đột ngột, đi còn đột ngột hơn, lại bớt được hai suất cỗ cưới.”

Vân Ca cau mày nhìn bốn chữ trên tường. “Chữ viết cũng đẹp, nhưng vì sao lại viết trên tường nhà muội? Y có biết dán lại tường phiền phức như thế nào không?”

Hứa Bình Quân gật đầu đồng ý. “Đáng tiếc, đại công tử không phải tài tử, cũng chẳng phải danh nhân, nếu không, bóc chữ xuống cũng bán được ít tiền, chắc cũng đủ để dãn lại tường. Có điều những thứ y đã dùng này đều là loại tốt nhất, có thể mang đến hiệu cầm đồ bán được.”

Vân Ca và Hứa Bình Quân đều là người thích tụ tập, không thích chia ly, mấy ngày nay lại cười đùa với Hồng Y và đại công tử đã quen, đặc biệt là Hồng Y, hai người đều thật lòng thích nàng ta. Không ngờ bọn họ lại đột nhiên rời đi, hai người Vân Ca và Hứa Bình Quân nói nhảm nhí một hồi, dường như không hề để ý nhưng trong lòng đều cảm thấy hơi trống vắng.

“Vân Ca, muội nói xem bao giờ tỷ muội mình có thể gặp lại Hồng Y?”

“Lúc nào có chuyện náo nhiệt ấy! Đại công tử cứ đâu náo nhiệt lại tới đó, Hồng Y là cái bóng của y, gặp được đại công tử thì đương nhiên sẽ gặp Hồng Y.”

Nghe thấy hai chữ “cái bóng”, Hứa Bình Quân cảm thấy Vân Ca dùng từ rất xác đáng, Hồng Y chẳng phải cái bóng của đại công tử sao? Không một tiếng động, lại như bóng với hình, lúc nào cũng ở bên cạnh. Hứa Bình Quân vô thức cúi đầu, chợt bàng hoàng sửng sốt, trong lòng xúc động, không khỏi thở dài.

Vân Ca hỏi: “Hứa tỷ tỷ?”

Hứa Bình Quân chỉ dưới chân Vân Ca.

Bây giờ là giữa trưa, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, khắp nơi đều sáng choang, mọi thứ đều rất rõ ràng, chỉ có bóng nàng là gần như không nhìn thấy.

Vân Ca cũi đầu nhìn theo, cũng thở dài, không muốn Hứa Bình Quân suy nghĩ miên man, ngẩng đầu cười nói: “Tẩu tẩu, đã sắp làm tân nương rồi, mặc giá y[1] đỏ rực, cho dù là trời tối cũng có thể thấy rõ. Ai da! Còn chưa thấy giá y tẩu tẩu tự may cho mình! Tẩu tẩu khéo tay có tiếng ở Thiếu Lăng Nguyên, giá y nhất định sẽ cực kỳ đẹp, đại ca nhìn thấy chắc chắn sẽ si mê…”

[1] Giá y: áo cưới

Hứa Bình Quân đỏ mặt, trong lòng ngọt ngào vui sướng, lại nghiêm mặt trừng mắt nhìn Vân Ca, xoay người bước đi. “Con gái con đứa mà suốt ngày cợt nhả không khác gì nam nhân ngoài đường.”

Tiếng cười của Vân Ca vẫn vang lên sau lưng. “Ơ? Vì sao mỗi lần muội gọi “tẩu tẩu” là lại có người đỏ mặt trợn mắt nhỉ?”

Hứa Bình Quân không quay lại nên cũng không nhìn thấy trong tiếng cười là một đôi mắt đau buồn chăm chú nhìn bóng cây.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom