-
Chương 11: Sát cánh kiếp này
Đêm khuya chỉ sợ hoa tàn úa, nến đổ cháy mãi chiếu cao đường.
Dường như sợ Vân Ca sẽ biến mất trước mắt mình trong phút chốc, Lưu Phất Lăng không để chút tối tăm nào ảnh hưởng đến ánh mắt chàng. Trong Tuyên Thất điện đèn đuốc sáng choang, tất cả đều sáng rõ như ban ngày. Trương thái y nửa quỳ trước long sàng châm cứu cho Vân Ca.
Lưu Phất Lăng sợ quấy nhiễu đến tâm tình của Trương thái y nên đứng ngoài rèm, mắt lại nhìn chằm chằm vào bên trong.
Đám hoạn quan như Vu An và Thất Hỷ, Lục Thuận quỳ đầy dưới đất, trong điện ngoài điện đều là người nhưng không có bất cứ âm thanh nào, cả cung điện yên tĩnh, nặng nề như ép vào lòng người. Rất lâu sau, Trương thái y đầu đầy mồ hôi đi ra, mệt mỏi dập đầu với Lưu Phất Lăng xin lui. “Ngày mai thần sẽ trở lại. Hoàng thượng không cần lo lắng, thương thế của Vân cô nương không nặng, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ bình phục lại thôi.”
Lưu Phất Lăng ôn hòa nói: “Khanh về nghỉ ngơi đi.”
Trương thái y theo một tiểu thái giám rời khỏi đại điện. Lưu Phất Lăng ngồi xuống bên giường, ngón tay nhẹ nhàng đưa dọc theo lông mày, mắt mũi Vân Ca.
Lúc đó, chàng vội vã rời khỏi tiền điện, chạy tới sông Thương, trước mắt chàng là cảnh tượng Vân Ca đang treo ngược trên đài cao. Đột nhiên đài băng sụp xuống, tảng băng, vụn băng bay tán loạn. Nàng như một con bướm gãy cánh rơi xuống vực sâu chết chóc. Nàng không có ai giúp đỡ, còn chàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rơi xuống. Chàng đã kéo nàng vào hiểm cảnh, lại không bảo vệ được nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình mất nàng như thế nào. Chàng chỉ có thể nhìn…
Lưu Phất Lăng đã ngồi hơn một canh giờ trước giường Vân Ca. Thấy Hoàng thượng có vẻ vẫn muốn ở bên nàng, Vu An chần chừ hồi lâu rồi cuối cùng cũng cắn răng mở miệng: “Hoàng thượng, còn hơn một canh giờ nữa là trời sáng rồi, sau khi trời sáng còn có chính sự cần giải quyết. Hoàng thượng nghỉ ngơi một lát đi, Vân cô nương cứ giao cho chúng nô tài chăm sóc.”
Chăm sóc? Lưu Phất Lăng ngước mắt nhìn về phía Vu An. Nhìn thấy ánh mắt Lưu Phất Lăng, đám thái giám đều sợ hãi dập đầu không ngừng, Vu An toát mồ hôi lạnh, nói: “Hoàng thượng, là nô tài không làm được việc, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Lục Thuận vội nói: “Không liên quan gì đến sư phụ, là nô tài vô năng, trúng kế của thị vệ, không bảo vệ được Vân cô nương, nô tài xin nhận tội chết.”
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt hỏi: “Mạt Trà, Phú Dụ còn sống không?”
Vũ An lập tức trả lời: “Phú Dụ trọng thương, Mạt Trà bị thương nhẹ, đều đang hôn mê, có điều không nguy hiểm đến tính mạng. Đợi bọn chúng tỉnh lại, nô tài nhất định sẽ nghiêm trị.”
Nhìn đám thái giám quỳ khắp mặt đất, Lưu Phất Lăng tỏ vẻ mệt mỏi. “Các ngươi quỳ cả buổi tối rồi, đều về nghỉ ngơi đi!”
Lục Thuận kinh ngạc, ý của Hoàng thượng là gì? Không trừng phạt bọn họ sao?
Lưu Phất Lăng phất phất tay. “Lui xuống hết đi.”
Đám thái giám đồng loạt cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đại điện. Chỉ một loáng sau, đại điện đã trống không, chỉ còn lại một mình Vu An vẫn đứng đó. Y ấp úng nói: “Hoàng thượng, sau này nô tài nhất định sẽ bảo vệ Vân cô nương an toàn, tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn Vân Ca, gần như tự hỏi: “Bảo vệ được nhất thời nhưng có thể bảo vệ được cả đời sao? Thị vệ trong cung đều là người của bọn chúng, ngươi thật sự có thể bảo đảm không xảy ra chút sơ sẩy nào sao? Còn cả đám cung nữ ở khắp nơi nữa, người có thể đề phòng hết được sao?”
Vu An không nói gì. Câu hỏi này… cho dù là hỏi về sự an toàn của Hoàng thượng, y cũng không thể trả lời được, huống hồ là Vân Ca? Dù sao số lượng thái giám cũng có hạn, trách nhiệm hàng đầu của y là bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng, nhân thủ có thể chia cho Vân Ca chỉ là số ít. Nếu Hoắc Quang hạ quyết tâm lấy mạng Vân Ca thì y hoàn thoàn không thể cho Hoàng thượng bất cứ sự bảo đảm nào. Vu An nhìn về phía Vân Ca, đột nhiện cảm thấy vận mệnh của nàng đã định, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, trong lòng tiếc thương nhưng lại không nghĩ ra bất cứ biện pháp cứu vãn nào. Lưu Phất Lăng lắc đầu cười, đúng như những gì Mạnh Giác nói, chàng có thể giữ nàng lại nhưng không thể bảo vệ được nàng, liền than thở: “Ngươi lui xuống đi! Trẫm muốn ở một mình với Vân Ca. Còn nữa, lúc Vân Ca tỉnh lại chắc chắn sẽ hỏi Mạt Trà và Phú Dụ, không cần trách phạt bọn chúng nữa, chuyện này dừng ở đây.”
Thấy vẻ mặt của Lưu Phất Lăng, Vu An không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ lùi ra ngoài. Lưu Phất Lăng ngồi dưới đất, một tay cầm tay Vân Ca, một tay di lên đường sinh mệnh trong lòng bàn tay nàng.
Chàng không thể để chuyện bất trắc xảy ra nữa, không phải mỗi lần bất trắc sẽ đều may mắn chuyển nguy thành an. Nếu Vân Ca… Vân Ca… vì chàng, lúc tận mắt nhìn thấy Vân Ca ngã xuống, cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng đó lại nhấn chìm chàng. Tay chàng nắm chặt tay Vân Ca, như muốn xác nhận nàng vẫn bình yên.
Làm thế nào mới có thể thật sự diệt tận gốc mọi chuyện bất trắc?
Chỉ có hai con đường để đi, một là diệt trừ Hoắc Quang, nhưng đây căn bản không phải là chuyện có thể hoàn thành trong dăm ba năm, đây là một cuộc chiến đấu trường kỳ, sơ sảy một chiêu thôi cũng sẽ mang đến tai họa nghiêng ngả triều đình. Hai là… để Vân Ca ra đi, rời khỏi cung điện vốn không thuộc về nàng này, rời khỏi vòng xoáy của thành Trường An. Chàng nên cho nàng tự do. Không phải sao? Nàng vốn thuộc về vùng trời rộng lớn hơn chứ không thuộc về cung điện mà mỗi một góc đều tràn ngập âm mưu và máu tươi này. Nhưng từ khi gặp nhau, từ khi vỗ tay thề hẹn, nàng chính là duy nhất. Nhiều năm chờ đợi như vậy, dù là một hạt giống nhỏ xíu cũng đã mọc thành đại thụ chọc trời, huống hồ là sự tương tư của chàng? Nàng đã sống trong lòng chàng, đâm cành ra nhánh, ăn sâu bén rễ. Nếu muốn nhổ nàng lên, có lẽ sẽ phải nhổ cả trái tim chàng. Ai có thể nói với chàng, một người phải làm sao để nhổ bỏ trái tim mình?
Lúc tri giác đã khôi phục, Vân Ca chỉ cảm thấy ngũ tạng đau như có lửa đốt, không khỏi rên rỉ thành tiếng.
Lưu Phất Lăng vội hỏi: “Đau ở đâu?”
Vân Ca chậm rãi mở mắt ra, ngơ ngác như đang nằm mơ: “Muội còn sống sao?”
Lưu Phất Lăng gật đầu. “Mạnh Giác đã cứu muội.”
Vân Ca ngẩn ra một lát, mỉm cười nói: “Vậy huynh nên cảm ơn y thật tử tế.”
Lưu Phất Lăng nghe thấy trong lời nói của Vân Ca còn có thâm ý, trái tim đập nhanh, không thể tin được, vui mừng như phát điên, lại không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn nàng. Vốn cho rằng đã là tử biệt, không ngờ còn cơ hội đoàn tụ, lúc này Vân Ca không giấu nổi vẻ vui sướng, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Lưu Phất Lăng, thương xót trách cứ: “Huynh cả đêm không ngủ à? Tại sao lại ngốc như vậy? Muội ngủ ở đây cũng chẳng có cảm giác gì, huynh thức trông muội cũng vô ích, sao không tranh thủ ngủ một lát?”
Lưu Phất Lăng thuận thế cầm tay Vân Ca, nàng không hề cố ý rút tay lại như trước mà để mặc cho chàng nắm, chỉ hơi xấu hổ cụp mắt xuống. Sự băn khoăn, lo lắng trong lòng Lưu Phất Lăng biến mất, chỉ còn lại niềm vui sướng, kích động giống như sóng triều. Bên ngoài là bầu trời tươi sáng, rực rỡ ánh nắng, trong nhà là ảo mộng khi giấc mơ hơn một năm đã trở thành sự thật.
Lưu Phất Lăng đặt tay Vân Ca lên má mình, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu tiên là mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, sau đó là há miệng cười to.
Trong lòng Vân Ca cũng là sự vui sướng không kiềm chế được, nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt Lưu Phất Lăng, nàng cũng không nhịn được muốn há miệng cười, có điều trong bụng vẫn đau quặn, không dám cử động mạnh. Thì ra đường đời rất đơn giản, cứ do dự mới là điều đau khổ nhất, một khi đã hạ quyết tâm đi về phía trước, cho dù phía trước toàn là chông gai thì cũng chẳng có gì phải sợ hãi, vẫn có thể vui vẻ như thường. Hai người như hai kẻ ngốc, không biết nói gì, chỉ nhìn nhau cười ngây ngô.
Bên ngoài, Vu An gọi một tiếng thăm dò: “Hoàng thượng.”
Hai người bừng tỉnh khỏi trạng thái cười ngô nghê. Lưu Phất Lăng nói: “Đừng làm phiền ta. Hôm nay ta không gặp ai hết, bảo bọn họ về nhà ăn Tết với thê tử hết đi.”
Tất thảy những lời Vu An đang định nói lập tức nghẹn lại trong họng.
Vân Ca nhỏ giọng nói: “Cẩn thận người ta mắng huynh là vị Hoàng đế u mê đấy!”
Lưu Phất Lăng cười. “U mê thì u mê chứ sao! Huynh vốn đã không tỉnh táo, lúc này còn đi xử lý công chuyện thì có trời mới biết sẽ nói ra những lời như thế nào.”
Chưa bao giờ thấy Hoàng thượng nhẹ nhàng đến vậy, trong giọng nói còn có ý cười nồng đậm, Vu An cảm thấy không chỉ có một mình Hoàng thượng u mê mà bây giờ y cũng rất u mê. Tối hôm qua còn gió sầu mưa thảm khiến mọi người không dám cả thở mạnh, hôm nay lại… Thời tiết thay đổi đúng là nhanh quá! Vu An ngẩng đầu nhìn trời, vừa cất bước rời đi vừa than thở: “Trời xanh vạn dặm, quang đãng không mây, đúng là một ngày đẹp. Vất vả một năm, cũng nên nghỉ ngơi vài ngày ăn Tết cho tử tế rồi!”
Lưu Phất Lăng hỏi Vân Ca: “Khó chịu không? Cần nghỉ ngơi không? Buổi tối Trương thái y sẽ lại đến châm cứu cho muội.”
Vân Ca lắc đầu. “Huynh đừng làm muội cười to là được, nói chuyện nhẹ nhàng thì không vấn đề gì.”
“Vân Ca, huynh muốn nói với muội…”
“Lăng ca ca, muội muốn nói với huynh…”
Hai người cười nhìn nhau, đồng loạt há miệng nói, lại đồng loạt dừng lại.
“Huynh nói trước đi.” Vân Ca mở miệng.
Lưu Phất Lăng nói: “Muội nói trước đi.”
Vân Ca cười xấu hổ, cụp mắt nói: “Lăng ca ca, tối hôm qua muội đã nghĩ thông suốt một chuyện. Lúc rơi xuống, muội rất hối hận và tiếc nuối, cảm thấy còn rất nhiều chuyện chưa làm. Cuộc đời có quá nhiều chuyện không thể cân nhắc, không ai có thể thật sự đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Muội không muốn đến phút cuối bản thân vẫn còn nhiều điều tiếc nuối và hối hận đến thế, cho nên, nếu thích thì cứ thích, muốn làm thì cứ làm, cần gì phải e dè nhiều như vậy?”
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn hàng mi Vân Ca nhẹ nhàng rung động, cố kìm nén sự vui sướng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy muội muốn làm gì?”
Hàng mi như cánh bướm trên mắt Vân Ca khẽ chớp vài lần. “Lăng ca ca, muội muốn ở cùng huynh.”
Một câu đơn giản lại khiến Lưu Phất Lăng nhe như thấy tiếng tiên nhạc, cả thể xác và tinh thần đều như uống phải rượu mạnh, đã bao năm chàng không vui vẻ như vậy rồi?
Lưu Phất Lăng nắm bàn tay Vân Ca, cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay nàng. “Vân Ca, tối qua huynh cũng nghĩ thông suốt một việc. Cuộc đời nói dài, thực ra rất ngắn, cho dù bình yên cũng chỉ là vài chục năm, nếu tính cả ốm đau bất trắc thì không ai thật sự biết cuộc đời kéo dài được bao lâu. Đời này huynh đã hối hận, bất lực đủ rồi, huynh không muốn sống cả đời như vậy nữa. Vân Ca, còn nhớ lời hứa của muội với huynh khi còn nhỏ không? Muội đã nói sẵn lòng cùng huynh đi khắp trăm núi ngàn sông?”
Vân Ca không thể hiểu được ý của Lưu Phất Lăng. Nếu chàng chỉ là Lăng ca ca của nàng thì tất cả mọi lời hứa đều có thể thực hiện rất dễ dàng, nhưng chàng không chỉ là Lăng ca ca của nàng, chàng còn là hoàng đế nhà Hán.
Vân Ca ngây ngốc gật đầu. “Muội chưa bao giờ quên.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Vân Ca, sau này, huynh chỉ muốn làm Lăng ca ca của muội.”
Vân Ca trợn tròn hai mắt, nhất thời không thể hiểu được lời của Lưu Phất Lăng.
Sau một lúc lâu, nàng mới lắp bắp hỏi: “Vậy… vậy… nhưng… nhưng…”, mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Vậy ai… ai làm hoàng đế Đại… Đại Hán?”
Nhìn vẻ kinh ngạc đến ngơ ngẩn của Vân Ca, Lưu Phất Lăng làm bộ khó xử, hỏi: “Đúng thế! Ai làm hoàng đế Đại Hán?”
Trong sự vui sướng tột cùng, Vân Ca tỉnh táo hơn một chút, đưa tay muốn đánh Lưu Phất Lăng. “Huynh thông minh như vậy, nhất định là đã nghĩ xong hết rồi, còn không mau…”
Vô tình động đến vết thương trong người, Vân Ca cau mày. Lưu Phất Lăng không dám trêu nàng nữa, vội cầm tay nàng đánh lên tay mình. “Vân Ca, muội cảm thấy ai trong hai người Lưu Hạ và Lưu Bệnh Dĩ tốt hơn? Huynh thấy hai người này đều không tồi, chúng ta chọn một trong hai người này làm hoàng đế, được không?”
Lúc này Vân Ca đã có thể khẳng định được mỗi lời Lưu Phất Lăng nói đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí chàng đã lên kế hoạch chu đáo để thực hiện quyết định này. Vân Ca vốn đã quyết bất chấp tất cả để ở lại bên cạnh Lưu Phất Lăng, mặc dù vẫn thấy đau đớn nhưng sự hối hận và tiếc nuối khi phải đối mặt với cái chết khiến nàng cảm thấy sự đau đớn này có lẽ vẫn còn kém một chút so với sự đau đớn khi phải rời xa Lăng ca ca của nàng. Không ngờ Lưu Phất Lăng lại sẵn sàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế, Vân Ca cảm thấy thế giới của nàng lập tức sáng ngời rực rỡ, không còn chút mây mù, thậm chí nàng có thể nhìn thấy sự vui vẻ, hạnh phúc của mình trong những ngày tiếp theo. Đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác vui vẻ như vậy, sự vui vẻ ngập tràn trong lòng, căng tràn như muốn nổ tung, nhưng cho dù có nổ tung thật thì mỗi mảnh vụn cũng vẫn ngập tràn sự vui vẻ. Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca đầu tiên là ngây người suy nghĩ, sau đó cười ngốc nghếch, rồi lại thì thầm lẩm bẩm, lắng tai nghe mới biết nàng đã bắt đầu lên kế hoạch, trước hết họ phải về nhà ra mắt cha mẹ nàng, giành con tuấn mã của tam ca nàng, sau đó chàng cưỡi ngựa, nàng cưỡi Lục Lạc, bắt đầu hành trình du ngoạn của họ. Trước hết đến Miêu Cương chơi, sau đó đi… Nàng sẽ sưu tầm các loại nguyên liệu nấu ăn, viết sách hướng dẫn nấu ăn. Người Hán không giỏi làm thịt bò dê, người Hồ không biết dùng gia vị, không quen nấu các món rau dưa, nàng có thể vừa đi vừa truyền thụ phương pháp nấu ăn của bên nọ cho bên kia, để mọi người đều có thể được ăn đồ ăn ngon hơn.
Lưu Phất Lăng xót xa trong lòng, chàng đã giam cầm Vân Ca bên mình, giam cầm một linh hồn khát khao bay lượn. Những ngày tháng trong hoàng cung, có lẽ Vân Ca chưa bao giờ được vui vẻ thật sự. Có điều may mắn là thời gian của họ vẫn còn rất nhiều. Chàng chưa bao giờ thích ngôi vị hoàng đế, lại đã mất tất cả vì nó. Giao những quyền lực mà ngôi vị hoàng đế có cho người thật sự muốn nó, người đó sẽ làm tốt hơn chàng. Từ bỏ ngôi vị hoàng đế, chàng có thể cùng Vân Ca đi tìm hạnh phúc của mình. Lưu Phất Lăng vui mừng vì mình đã đưa ra được quyết định sáng suốt nhất trong đời, cuối cùng chàng cũng có thể bay lượn theo ý nguyện của mình, làm việc mình muốn làm.
“Vân Ca, muội có tiền không?”
Vân Ca còn đang đắm chìm trong ảo mộng tuyệt vời, nghe vậy liền ngơ ngác lắc đầu rồi lại gật đầu. “Muội không có, nhưng muội sẽ đi kiếm tiền.”
Lưu Phất Lăng vỗ vỗ đầu Vân Ca, khen ngợi: “Xem ra huynh chọn thê tử này quả không sai. Sau này muội phải nuôi huynh.”
Vân Ca cười, hai mắt cong cong như vầng trăng non. “Vâng! Người nào đó chỉ biết bán quan, sau này không có quan để bán nữa, thật là đáng thương! Sau này huynh cứ đi theo muội, trải giường chiếu, gấp chăn, hong giường cho muội, hầu hạ muội thật tốt, muội sẽ thưởng cho huynh một bát cơm.”
Nghe giọng Vân Ca nũng nịu, nhìn gương mặt nàng rạng ngời, Lưu Phất Lăng rung động trong lòng, không kìm được cúi người hôn lên trán nàng. “Huynh nhất định sẽ hầu hạ muội thật tử tế.”
Vân Ca đỏ mặt, “xì” một tiếng, lại xấu hổ không dám cãi lại, chỉ hậm hực cong môi. Lưu Phất Lăng nhung nhớ Vân Ca nhiều năm, không dễ gặp lại, nhưng Vân Ca vẫn xa lánh chàng. Lúc này Vân Ca đã ở bên chàng rồi, nỗi tương tư nhiều năm gần như vô vọng đã trở thành sự thật, tình cảm cuồn cuộn trong lòng, chàng không kìm được cởi giày rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh Vân Ca, nắm tay nàng, yên lặng chăm chú nhìn bên mặt nàng, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, yên bình. Vân Ca cảm nhận được hơi thở của Lưu Phất Lăng bên tai, cảm thấy nửa người tê dại, nửa người cứng đờ, cảm thấy vừa căng thẳng vừa bỡ ngỡ, vừa vui sướng, chỉ mong nàng và chàng được vui vẻ bình yên mãi mãi.
Thấy Vân Ca căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến nội thương, ngón tay Lưu Phất Lăng móc vào ngón tay Vân Ca, chàng trêu chọc: “Đợi muội bình phục, huynh nhất định sẽ rửa tai lắng nghe muội hát tình ca, để người nào đó khỏi phải than vãn trước mặt bao nhiêu người, bây giờ còn truyền tới cả nước khác nữa.”
Lúc nói với A Lệ Nhã, Vân Ca vẫn rất thản nhiên, lúc này nghĩ đến cảnh Lưu Phất Lăng nghe nàng nói nhảm trước văn võ bá quan, không biết khi đó trong lòng chàng nghĩ thế nào, nàng đỏ bừng mặt. “Huynh còn dám cười nhạo muội? Đó là vì giúp huynh giành thắng lợi thôi! Muội nói những lời này đều có mục đích rõ ràng, không phải là những lời nhảm nhí. Thiếu nữ Khương tộc mười ba tuổi sẽ được cha mẹ cho một thanh đao cong trong lễ trưởng thành, khi họ tìm được ý trung nhân sẽ tặng đao cong cho đối phương làm tín vật đính ước. Đao cong của A Lệ Nhã còn chưa tặng ai, chứng tỏ cô ta còn chưa đính ước. Màu sắc khăn đội đầu của thiếu nữ Khương tộc cũng có rất nhiều ý nghĩa, màu lục, màu hồng, màu vàng, màu lam đều có nghĩa là đàn ông có thể theo đuổi họ. Khăn đội đầu của A Lệ Nhã lại là màu đỏ, màu đỏ có nghĩa cô ta không muốn nghe tình ca của đàn ông, không chào đón đàn ông theo đuổi. A Lệ Nhã chưa đính ước, vì sao lại dùng màu đỏ? Cách giải thích duy nhất chính là cô ta đã có ý trung nhân, nhưng cô ta còn chưa nói với đối phương. Khi đó muội muốn dụ cô ta đồng ý văn đấu, trước hết phải làm cho cô ta sợ võ đấu. Nhưng con gái trên thảo nguyên rất ít khi nhát gan sợ hãi, cho nên muội chỉ có thể cố gắng làm cho cô ta nhớ ra và tiếc nuối vì còn có việc chưa làm. A Lệ Nhã là công chúa cao quý mà cũng không dám tặng đao cho người ta, điều này càng chứng minh ý trung nhân của cô ta có vị trí hết sức đặc biệt trong lòng cô ta. Tình cảm của A Lệ Nhã càng sâu thì càng có khả năng đồng ý văn đấu.”
Lúc này Lưu Phất Lăng mới rõ ràng, thì ra khi đó không có câu nào của Vân Ca là thừa thãi, mỗi một hành động, mỗi một câu nói của nàng đều là để quấy nhiễu tâm tình của A Lệ Nhã để A Lệ Nhã dễ đồng ý hơn khi Vân Ca đưa ra đề nghị văn đấu.
Lưu Phất Lăng khẽ véo mũi Vân Ca, vừa yêu thương vừa tự hào. “Xem ra huynh nên cảm ơn ý trung nhân của A Lệ Nhã, hắn đã vô tình giúp người Hán một việc lớn.”
Nụ cười của Vân Ca đông cứng, sau đó lại gượng cười mấy tiếng. “Việc này huynh biết muội biết là được, ngàn vạn lần không được nói với người khác. Nếu để tam ca muội biết muội xúi giục một cô gái đi theo đuổi huynh ấy thì chắc chắn huynh ấy sẽ…”
Vân Ca làm vẻ mặt sợ hãi, Lưu Phất Lăng vừa kinh ngạc vừa buồn cười. “Ý trung nhân của A Lệ Nhã là tam ca của muội? Thì ra muội biết cô ta từ trước.”
“Không phải, không phải, lúc đến gần A Lệ Nhã, muội mới biết, huynh có nhìn thấy chiếc vòng cô ta đeo trên cổ tay không? Trên đó có một chiếc mặt nạ sói bằng bạc nho nhỏ, giống hệt chiếc mặt nạ tam ca muội thường đeo. Huynh nói xem, một cô gái mang đồ giống hệt đồ của tam ca muội mang theo người thì có thể có ý nghĩa gì khác được?” Vân Ca vui vẻ bật cười thành tiếng. “Tam ca sẽ phiền phức đây… Ai da!”
Nàng bật cười làm động đến vết thương, đau đến mức nhăn mặt nheo mắt, quả nhiên không nên quá đắc ý mà quên tình hình!
Lưu Phất Lăng vội nói: “Không được cười nữa.”
Vân Ca nhe răng nhếch miệng. “Muội vui quá không nhịn được mà. Huynh mau kể chuyện gì không vui cho muội nghe đi. Bao giờ chúng mình rời khỏi Trường An? Càng nhanh càng tốt! Muội rất muốn vừa bình phục đã cùng huynh rời khỏi Trường An luôn.”
Lưu Phất Lăng muốn làm vẻ nghiêm túc một chút nhưng có lẽ trong mắt vẫn lấp lánh ánh sáng vui vẻ. “Không nhanh như vậy được. Có điều huynh nghĩ trong vòng một năm chắc chắn có thể rời khỏi Trường An.”
“Muội thấy đại ca rất tốt, ờ, đại công tử ngoài bản tính hơi háo sắc thì hình như cũng không tồi, có lẽ truyền ngôi cho ai trong hai người này cũng đều ổn cả. Vì sao còn phải lựa chọn lâu như vậy? Sợ các quan lại trong triều đình phản đối à? Hay là sợ phiên vương không phục?”
“Vân Ca, huynh cũng rất muốn rời khỏi Trường An sớm một chút, nhưng…” Vẻ mặt Lưu Phất Lăng bỗng trở nên nghiêm túc. “Muội nhớ những người cùng hát với Lưu Bệnh Dĩ trên đại điện không? Huynh không quan tâm bá quan triều đình phản ứng thế nào, càng không quan tâm phiên vương nghĩ gì, nhưng huynh quan tâm đến bọn họ.”
Vân Ca gật đầu. “Vâng.”
“Người khiến Khắc Nhĩ Tháp Tháp sợ hãi không phải Lưu Bệnh Dĩ, càng không phải quan văn võ tướng trên đại điện, mà chính là con dân Đại Hán cất tiếng hát vang theo Lưu Bệnh Dĩ. Bọn họ cần cù lao động, nộp thuế nuôi sống bá quan và binh lính, bọn họ tòng quân đánh trận, dùng tính mạng của mình đánh lui quân địch, nhưng họ lại chỉ khao khát một cuộc sống ấm no và bình yên. Huynh còn tại vị ngày nào thì phải bảo vệ họ ngày ấy. Bây giờ huynh ích kỷ chối bỏ trách nhiệm của mình, vậy huynh nhất định phải bảo đảm giao vị trí này cho một người có thể bảo vệ được bọn họ. Nếu vì huynh sơ ý mà nổ ra một cuộc tranh giành ngôi báu làm liên lụy đến trăm họ thì huynh vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình được.”
Vân Ca cầm tay Lưu Phất Lăng. “Muội hiểu rồi, muội sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Huynh yên tâm, muội nghĩ bất kể là đại ca hay là đại công tử chắc chắn sẽ đều bảo vệ được bọn họ.”
Lưu Phất Lăng cười, nói: “Huynh tương đối hiểu Lưu Hạ, chí hướng và tài năng của y đều không có vấn đề, nhưng y xưa nay vẫn luôn giả bộ hồ đồ khiến huynh thực sự không nhìn ra thủ đoạn và phong cách hành sự của y, huynh cần quan sát kĩ hơn nữa. Tâm tính Lưu Bệnh Dĩ phức tạp hơn, cũng cần quan sát tỉ mỉ một thời gian.”
***
Mặc dù trong tiệc rượu mừng năm mới đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng nhờ sự ăn ý của Lưu Phất Lăng và Hoắc Quang, những người biết chuyện cũng có hạn, chỉ có một đám cấm quân lặng lẽ biến mất. Sự kiện bất trắc của Vân Ca cũng như vô số âm mưu cung đình khác âm thầm xảy ra rồi âm thầm kết thúc, còn chưa đến lúc nhìn thấy tia nắng đầu tiên thì đã biến mất trong khi người ta vẫn còn say ngủ. Nhưng trên thực tế, sau sự kiện này, các bên lại bắt đầu bày binh bố trận lần nữa, đều có những kế hoạch mới, không còn manh động, cũng vì thế mà mọi người có một cái Tết hết sức yên bình.
Vân Ca ngủ trưa dậy, nhìn thấy Lưu Phất Lăng đang xem xét gì đó bên giường, nàng khẽ cau mày. Nghe thấy động tĩnh, lông mày Lưu Phất Lăng dãn ra, đặt thứ trên tay xuống, đỡ Vân Ca dậy.
Vân Ca tiện tay cầm lấy thứ Lưu Phất Lăng vừa xem, đó là thánh chỉ tuyên Xương Ấp Vương Lưu Hạ vào Trường An yết kiến đã được các quan lại chuẩn bị, đều là những lời khách sáo đường hoàng. Vân Ca cười, hỏi: “Huynh định triệu Lưu Hạ vào kinh thành để quan sát cho kĩ à?”
“Không chỉ là quan sát, có một số việc từ bây giờ đã phải dạy bọn họ làm rồi. Lúc huynh mới ba, bốn tuổi, phụ hoàng đã dạy huynh xem tấu chương thế nào, lĩnh hội những ẩn ý bên dưới các câu chữ ra sao rồi.”
Mạt Trà ngoài rèm khẽ bẩm một tiếng, bưng thuốc đi vào, hành động hết sức thận trọng. Vân Ca biết nàng ta vẫn còn đang áy náy tự trách, nhất thời chưa thể thoải mái ngay được, chỉ có thể cười chán nản. Lưu Phất Lăng cầm thánh chỉ đặt xuống bên cạnh, đỡ bát thuốc trên tay Mạt Trà, tự mình giúp Vân Ca uống thuốc. Cho Vân Ca uống thuốc xong, Lưu Phất Lăng lại lấy nước cho nàng súc miệng. “Có điều còn không biết y có chịu đến hay không. Quan hệ giữa hoàng đế và phiên vương hết sức tế nhị. Một mặt, lợi ích của phiên vương thống nhất với lợi ích của hoàng đế, thiên hạ là thiên hạ của hoàng đế, cũng là thiên hạ của họ Lưu. Nếu vị trí hoàng đế lại bị người ngoài đoạt mất thì họ Lưu cũng mất thiên hạ. Sự tồn tại của phiên vương là sự uy hiếp đối với văn thần võ tướng trong triều, khiến người ta hiểu rõ hoàng thất có rất nhiều người, cho dù hoàng đế không còn thì cũng không đến lượt bọn họ. Mặt khác, hoàng đế phải luôn luôn đề phòng phiên vương có lòng dạ khác, đề phòng bọn họ cấu kết với đại thần. Đương nhiên, phiên vương cũng luôn đề phòng hoàng đế, người có dị tâm phải đề phòng, người không có dị tâm cũng phải đề phòng, bởi có dị tâm hay không không phải do chính mình định đoạt mà là hoàng đế có tin tưởng mình hay không. Trong lịch sử không thiếu phiên vương trung thành bị hoàng đế nghi ngờ sát hại hoặc ép tạo phản.”
Một chiếu thư mà cũng nhiều chuyện như vậy sao? Vân Ca tỏ ra buồn bực. “Huynh cho rằng Lưu Hạ sẽ không tin tưởng huynh? Y sẽ tìm lý do từ chối nhận thánh chỉ, không vào thành Trường An? Thậm chí còn bị chiếu thư này của huynh làm cho hoảng sợ mà sinh ra dị tâm?”
Lưu Phất Lăng gật đầu. “Không ai tin tưởng hoàng đế, huống hồ là một phiên vương như y. Thiên hạ này cũng chỉ có muội tin huynh.”
“Vậy chúng ta làm thế nào?”
Lưu Phất Lăng cười, nói: “Việc này không cần muội bận tâm. Huynh nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết. Việc muội cần bận tâm là bồi bổ thân thể cho tốt.”
Lưu Phất Lăng không muốn nói chuyện chính sự nữa, nói với Vân Ca ngày tết Nguyên tiêu sắp đến, trong cung đình và trong dân gian đều sẽ có lễ mừng, hỏi nàng thích đèn hình gì. Vân Ca đột nhiên nói: “Trong dịp tết Nguyên tiêu muội muốn rời cung một chuyến, một là để xem đèn, hai là… hai là… Nếu huynh không ngại, muội muốn đi gặp Mạnh Giác để cảm ơn y đã cứu mạng muội.”
“Huynh chưa bao giờ ngại chuyện muội gặp y, huynh chỉ căng thẳng thôi.” Lưu Phất Lăng dùng ngón tay vuốt tóc mai của Vân Ca, dịu dàng nói. “Có người cũng có tuệ nhãn nhận biết bảo châu như huynh, huynh cũng nên tôn trọng đối thủ, huống hồ y còn là một người đáng kính trọng.”
Vân Ca bị Lưu Phất Lăng làm cho xấu hổ, đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng dấy lên cảm giác vui mừng lẫn chua xót. Lăng ca ca coi nàng như bảo bối, trân trọng như thế mà vẫn chưa thấy đủ, cho rằng người khác cũng giống mình. Mạnh Giác chưa bao giờ coi nàng là châu báu, cùng lắm chỉ là một trong những hạt châu được y coi trọng mà thôi.
Lưu Phất Lăng nói: “Vân Ca, Mạnh Giác là một người khôn khéo, lúc nói chuyện với y cần lưu ý một chút. Hoàng đế nhường ngôi là chuyện vô cùng trọng đại, khi nào còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng thì khi đó không thể để lộ chút manh mối nào, nếu không họa sẽ từ trong nhà mà ra, hậu họa sẽ là vô cùng.”
Vân Ca gật đầu. “Muội hiểu.”
Cục diện bây giờ là một sự thăng bằng tế nhị, có lẽ sức nặng của một giọt nước cũng có thể phá vỡ sự thăng bằng này, huống hồ là sức mạnh khống chế muôn dân thiên hạ của ngôi vị hoàng đế? Không nói đến bề tôi trong triều đình, chỉ riêng hai người Lưu Hạ và Lưu Bệnh Dĩ, bây giờ bọn họ không có lòng dạ khác nên một người mới có thể làm phiên vương ăn chơi trác táng, một người mới có thể tận tâm phò tá Hoàng thượng, mong muốn có ngày khôi phục cái danh tôn thất. Một khi biết có cơ hội danh chính ngôn thuận giành được đế vị, bọn họ còn có thể yên lặng sao? Có lẽ cuộc tranh đấu giữa hai người này sẽ còn quyết liệt hơn cả cuộc tranh đoạt của các hoàng tử. Giai đoạn cuối cùng trong thành Trường An này có lẽ sẽ trở thành đoạn đường khó đi nhất trong cuộc đời Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn Vân Ca. “Vân Ca, hay là muội cứ về nhà trước, sau khi mọi việc đã định, huynh sẽ đến tìm muội?”
Vân Ca cau mày trừng mắt. “Huynh không được nghĩ như vậy! Muội cứ ở lì đây đấy!”
Lưu Phất Lăng kiên nhẫn giải thích: “Không phải huynh không muốn muội ở bên mà sợ rằng sau này sẽ có nhiều sóng gió…”
Vân Ca phụng phịu: “Lăng ca ca, lần đầu tiên chúng mình chia tay, phải mất bao nhiêu năm mới gặp lại được? Muội không muốn đếm ngày chờ đợi nữa, bất kể sóng gió thế nào thì muội cũng không muốn xa huynh. Nếu huynh dám đuổi muội đi, muội sẽ không thèm quan tâm đến huynh luôn đấy.”
Lưu Phất Lăng yên lặng. Vân Ca cầm tay Lưu Phất Lăng lắc lắc, phụng phịu, vẻ mặt đáng thương, trong đôi mắt đen tràn ngập vẻ cố chấp.
Lưu Phất Lăng thở dài. “Tại sao muội vẫn như vậy? Muội còn đang bị thương, đừng có lắc nữa. Huynh đồng ý là được chứ gì.”
Vân Ca đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, tức thì vui vẻ ra mặt. “May mà huynh còn tốt với muội hơn lúc nhỏ một chút, nếu không muội sẽ rất đáng thương.”
“Chỉ tốt hơn một chút thôi à?” Lưu Phất Lăng lạnh nhạt hỏi, mặt không chút biểu cảm.
Vân Ca cười hì hì, ghé đến trước mặt chàng. “Đây là để khuyến khích huynh phải tiếp tục cố gắng, có rất nhiều cách để đối tốt với Vân Ca xinh đẹp, đáng yêu lại thông minh của Lưu Phất Lăng. Mỗi ngày huynh phải tốt với muội hơn ngày hôm trước một chút, mỗi ngày đều phải suy nghĩ xem hôm qua có làm gì không tốt khiến Vân Ca không vui hay không? Mỗi ngày…”
Lưu Phất Lăng không nói một lời, cầm lấy thánh chỉ, xoay người đi thẳng.
Vân Ca kêu to: “Này, muội còn chưa nói xong mà!”
Dường như sợ Vân Ca sẽ biến mất trước mắt mình trong phút chốc, Lưu Phất Lăng không để chút tối tăm nào ảnh hưởng đến ánh mắt chàng. Trong Tuyên Thất điện đèn đuốc sáng choang, tất cả đều sáng rõ như ban ngày. Trương thái y nửa quỳ trước long sàng châm cứu cho Vân Ca.
Lưu Phất Lăng sợ quấy nhiễu đến tâm tình của Trương thái y nên đứng ngoài rèm, mắt lại nhìn chằm chằm vào bên trong.
Đám hoạn quan như Vu An và Thất Hỷ, Lục Thuận quỳ đầy dưới đất, trong điện ngoài điện đều là người nhưng không có bất cứ âm thanh nào, cả cung điện yên tĩnh, nặng nề như ép vào lòng người. Rất lâu sau, Trương thái y đầu đầy mồ hôi đi ra, mệt mỏi dập đầu với Lưu Phất Lăng xin lui. “Ngày mai thần sẽ trở lại. Hoàng thượng không cần lo lắng, thương thế của Vân cô nương không nặng, tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ bình phục lại thôi.”
Lưu Phất Lăng ôn hòa nói: “Khanh về nghỉ ngơi đi.”
Trương thái y theo một tiểu thái giám rời khỏi đại điện. Lưu Phất Lăng ngồi xuống bên giường, ngón tay nhẹ nhàng đưa dọc theo lông mày, mắt mũi Vân Ca.
Lúc đó, chàng vội vã rời khỏi tiền điện, chạy tới sông Thương, trước mắt chàng là cảnh tượng Vân Ca đang treo ngược trên đài cao. Đột nhiên đài băng sụp xuống, tảng băng, vụn băng bay tán loạn. Nàng như một con bướm gãy cánh rơi xuống vực sâu chết chóc. Nàng không có ai giúp đỡ, còn chàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng rơi xuống. Chàng đã kéo nàng vào hiểm cảnh, lại không bảo vệ được nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình mất nàng như thế nào. Chàng chỉ có thể nhìn…
Lưu Phất Lăng đã ngồi hơn một canh giờ trước giường Vân Ca. Thấy Hoàng thượng có vẻ vẫn muốn ở bên nàng, Vu An chần chừ hồi lâu rồi cuối cùng cũng cắn răng mở miệng: “Hoàng thượng, còn hơn một canh giờ nữa là trời sáng rồi, sau khi trời sáng còn có chính sự cần giải quyết. Hoàng thượng nghỉ ngơi một lát đi, Vân cô nương cứ giao cho chúng nô tài chăm sóc.”
Chăm sóc? Lưu Phất Lăng ngước mắt nhìn về phía Vu An. Nhìn thấy ánh mắt Lưu Phất Lăng, đám thái giám đều sợ hãi dập đầu không ngừng, Vu An toát mồ hôi lạnh, nói: “Hoàng thượng, là nô tài không làm được việc, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Lục Thuận vội nói: “Không liên quan gì đến sư phụ, là nô tài vô năng, trúng kế của thị vệ, không bảo vệ được Vân cô nương, nô tài xin nhận tội chết.”
Lưu Phất Lăng lạnh nhạt hỏi: “Mạt Trà, Phú Dụ còn sống không?”
Vũ An lập tức trả lời: “Phú Dụ trọng thương, Mạt Trà bị thương nhẹ, đều đang hôn mê, có điều không nguy hiểm đến tính mạng. Đợi bọn chúng tỉnh lại, nô tài nhất định sẽ nghiêm trị.”
Nhìn đám thái giám quỳ khắp mặt đất, Lưu Phất Lăng tỏ vẻ mệt mỏi. “Các ngươi quỳ cả buổi tối rồi, đều về nghỉ ngơi đi!”
Lục Thuận kinh ngạc, ý của Hoàng thượng là gì? Không trừng phạt bọn họ sao?
Lưu Phất Lăng phất phất tay. “Lui xuống hết đi.”
Đám thái giám đồng loạt cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi đại điện. Chỉ một loáng sau, đại điện đã trống không, chỉ còn lại một mình Vu An vẫn đứng đó. Y ấp úng nói: “Hoàng thượng, sau này nô tài nhất định sẽ bảo vệ Vân cô nương an toàn, tuyệt đối không để chuyện như vậy xảy ra nữa.”
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn Vân Ca, gần như tự hỏi: “Bảo vệ được nhất thời nhưng có thể bảo vệ được cả đời sao? Thị vệ trong cung đều là người của bọn chúng, ngươi thật sự có thể bảo đảm không xảy ra chút sơ sẩy nào sao? Còn cả đám cung nữ ở khắp nơi nữa, người có thể đề phòng hết được sao?”
Vu An không nói gì. Câu hỏi này… cho dù là hỏi về sự an toàn của Hoàng thượng, y cũng không thể trả lời được, huống hồ là Vân Ca? Dù sao số lượng thái giám cũng có hạn, trách nhiệm hàng đầu của y là bảo vệ an toàn cho Hoàng thượng, nhân thủ có thể chia cho Vân Ca chỉ là số ít. Nếu Hoắc Quang hạ quyết tâm lấy mạng Vân Ca thì y hoàn thoàn không thể cho Hoàng thượng bất cứ sự bảo đảm nào. Vu An nhìn về phía Vân Ca, đột nhiện cảm thấy vận mệnh của nàng đã định, chỉ là sớm hay muộn mà thôi, trong lòng tiếc thương nhưng lại không nghĩ ra bất cứ biện pháp cứu vãn nào. Lưu Phất Lăng lắc đầu cười, đúng như những gì Mạnh Giác nói, chàng có thể giữ nàng lại nhưng không thể bảo vệ được nàng, liền than thở: “Ngươi lui xuống đi! Trẫm muốn ở một mình với Vân Ca. Còn nữa, lúc Vân Ca tỉnh lại chắc chắn sẽ hỏi Mạt Trà và Phú Dụ, không cần trách phạt bọn chúng nữa, chuyện này dừng ở đây.”
Thấy vẻ mặt của Lưu Phất Lăng, Vu An không dám lên tiếng nữa, lặng lẽ lùi ra ngoài. Lưu Phất Lăng ngồi dưới đất, một tay cầm tay Vân Ca, một tay di lên đường sinh mệnh trong lòng bàn tay nàng.
Chàng không thể để chuyện bất trắc xảy ra nữa, không phải mỗi lần bất trắc sẽ đều may mắn chuyển nguy thành an. Nếu Vân Ca… Vân Ca… vì chàng, lúc tận mắt nhìn thấy Vân Ca ngã xuống, cảm giác tuyệt vọng đến tột cùng đó lại nhấn chìm chàng. Tay chàng nắm chặt tay Vân Ca, như muốn xác nhận nàng vẫn bình yên.
Làm thế nào mới có thể thật sự diệt tận gốc mọi chuyện bất trắc?
Chỉ có hai con đường để đi, một là diệt trừ Hoắc Quang, nhưng đây căn bản không phải là chuyện có thể hoàn thành trong dăm ba năm, đây là một cuộc chiến đấu trường kỳ, sơ sảy một chiêu thôi cũng sẽ mang đến tai họa nghiêng ngả triều đình. Hai là… để Vân Ca ra đi, rời khỏi cung điện vốn không thuộc về nàng này, rời khỏi vòng xoáy của thành Trường An. Chàng nên cho nàng tự do. Không phải sao? Nàng vốn thuộc về vùng trời rộng lớn hơn chứ không thuộc về cung điện mà mỗi một góc đều tràn ngập âm mưu và máu tươi này. Nhưng từ khi gặp nhau, từ khi vỗ tay thề hẹn, nàng chính là duy nhất. Nhiều năm chờ đợi như vậy, dù là một hạt giống nhỏ xíu cũng đã mọc thành đại thụ chọc trời, huống hồ là sự tương tư của chàng? Nàng đã sống trong lòng chàng, đâm cành ra nhánh, ăn sâu bén rễ. Nếu muốn nhổ nàng lên, có lẽ sẽ phải nhổ cả trái tim chàng. Ai có thể nói với chàng, một người phải làm sao để nhổ bỏ trái tim mình?
Lúc tri giác đã khôi phục, Vân Ca chỉ cảm thấy ngũ tạng đau như có lửa đốt, không khỏi rên rỉ thành tiếng.
Lưu Phất Lăng vội hỏi: “Đau ở đâu?”
Vân Ca chậm rãi mở mắt ra, ngơ ngác như đang nằm mơ: “Muội còn sống sao?”
Lưu Phất Lăng gật đầu. “Mạnh Giác đã cứu muội.”
Vân Ca ngẩn ra một lát, mỉm cười nói: “Vậy huynh nên cảm ơn y thật tử tế.”
Lưu Phất Lăng nghe thấy trong lời nói của Vân Ca còn có thâm ý, trái tim đập nhanh, không thể tin được, vui mừng như phát điên, lại không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn nàng. Vốn cho rằng đã là tử biệt, không ngờ còn cơ hội đoàn tụ, lúc này Vân Ca không giấu nổi vẻ vui sướng, nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Lưu Phất Lăng, thương xót trách cứ: “Huynh cả đêm không ngủ à? Tại sao lại ngốc như vậy? Muội ngủ ở đây cũng chẳng có cảm giác gì, huynh thức trông muội cũng vô ích, sao không tranh thủ ngủ một lát?”
Lưu Phất Lăng thuận thế cầm tay Vân Ca, nàng không hề cố ý rút tay lại như trước mà để mặc cho chàng nắm, chỉ hơi xấu hổ cụp mắt xuống. Sự băn khoăn, lo lắng trong lòng Lưu Phất Lăng biến mất, chỉ còn lại niềm vui sướng, kích động giống như sóng triều. Bên ngoài là bầu trời tươi sáng, rực rỡ ánh nắng, trong nhà là ảo mộng khi giấc mơ hơn một năm đã trở thành sự thật.
Lưu Phất Lăng đặt tay Vân Ca lên má mình, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu tiên là mỉm cười, khóe môi hơi cong lên, sau đó là há miệng cười to.
Trong lòng Vân Ca cũng là sự vui sướng không kiềm chế được, nhìn thấy vẻ tươi cười trên mặt Lưu Phất Lăng, nàng cũng không nhịn được muốn há miệng cười, có điều trong bụng vẫn đau quặn, không dám cử động mạnh. Thì ra đường đời rất đơn giản, cứ do dự mới là điều đau khổ nhất, một khi đã hạ quyết tâm đi về phía trước, cho dù phía trước toàn là chông gai thì cũng chẳng có gì phải sợ hãi, vẫn có thể vui vẻ như thường. Hai người như hai kẻ ngốc, không biết nói gì, chỉ nhìn nhau cười ngây ngô.
Bên ngoài, Vu An gọi một tiếng thăm dò: “Hoàng thượng.”
Hai người bừng tỉnh khỏi trạng thái cười ngô nghê. Lưu Phất Lăng nói: “Đừng làm phiền ta. Hôm nay ta không gặp ai hết, bảo bọn họ về nhà ăn Tết với thê tử hết đi.”
Tất thảy những lời Vu An đang định nói lập tức nghẹn lại trong họng.
Vân Ca nhỏ giọng nói: “Cẩn thận người ta mắng huynh là vị Hoàng đế u mê đấy!”
Lưu Phất Lăng cười. “U mê thì u mê chứ sao! Huynh vốn đã không tỉnh táo, lúc này còn đi xử lý công chuyện thì có trời mới biết sẽ nói ra những lời như thế nào.”
Chưa bao giờ thấy Hoàng thượng nhẹ nhàng đến vậy, trong giọng nói còn có ý cười nồng đậm, Vu An cảm thấy không chỉ có một mình Hoàng thượng u mê mà bây giờ y cũng rất u mê. Tối hôm qua còn gió sầu mưa thảm khiến mọi người không dám cả thở mạnh, hôm nay lại… Thời tiết thay đổi đúng là nhanh quá! Vu An ngẩng đầu nhìn trời, vừa cất bước rời đi vừa than thở: “Trời xanh vạn dặm, quang đãng không mây, đúng là một ngày đẹp. Vất vả một năm, cũng nên nghỉ ngơi vài ngày ăn Tết cho tử tế rồi!”
Lưu Phất Lăng hỏi Vân Ca: “Khó chịu không? Cần nghỉ ngơi không? Buổi tối Trương thái y sẽ lại đến châm cứu cho muội.”
Vân Ca lắc đầu. “Huynh đừng làm muội cười to là được, nói chuyện nhẹ nhàng thì không vấn đề gì.”
“Vân Ca, huynh muốn nói với muội…”
“Lăng ca ca, muội muốn nói với huynh…”
Hai người cười nhìn nhau, đồng loạt há miệng nói, lại đồng loạt dừng lại.
“Huynh nói trước đi.” Vân Ca mở miệng.
Lưu Phất Lăng nói: “Muội nói trước đi.”
Vân Ca cười xấu hổ, cụp mắt nói: “Lăng ca ca, tối hôm qua muội đã nghĩ thông suốt một chuyện. Lúc rơi xuống, muội rất hối hận và tiếc nuối, cảm thấy còn rất nhiều chuyện chưa làm. Cuộc đời có quá nhiều chuyện không thể cân nhắc, không ai có thể thật sự đoán trước tương lai sẽ xảy ra chuyện gì. Muội không muốn đến phút cuối bản thân vẫn còn nhiều điều tiếc nuối và hối hận đến thế, cho nên, nếu thích thì cứ thích, muốn làm thì cứ làm, cần gì phải e dè nhiều như vậy?”
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn hàng mi Vân Ca nhẹ nhàng rung động, cố kìm nén sự vui sướng, nhỏ giọng hỏi: “Vậy muội muốn làm gì?”
Hàng mi như cánh bướm trên mắt Vân Ca khẽ chớp vài lần. “Lăng ca ca, muội muốn ở cùng huynh.”
Một câu đơn giản lại khiến Lưu Phất Lăng nhe như thấy tiếng tiên nhạc, cả thể xác và tinh thần đều như uống phải rượu mạnh, đã bao năm chàng không vui vẻ như vậy rồi?
Lưu Phất Lăng nắm bàn tay Vân Ca, cúi đầu, hôn lên lòng bàn tay nàng. “Vân Ca, tối qua huynh cũng nghĩ thông suốt một việc. Cuộc đời nói dài, thực ra rất ngắn, cho dù bình yên cũng chỉ là vài chục năm, nếu tính cả ốm đau bất trắc thì không ai thật sự biết cuộc đời kéo dài được bao lâu. Đời này huynh đã hối hận, bất lực đủ rồi, huynh không muốn sống cả đời như vậy nữa. Vân Ca, còn nhớ lời hứa của muội với huynh khi còn nhỏ không? Muội đã nói sẵn lòng cùng huynh đi khắp trăm núi ngàn sông?”
Vân Ca không thể hiểu được ý của Lưu Phất Lăng. Nếu chàng chỉ là Lăng ca ca của nàng thì tất cả mọi lời hứa đều có thể thực hiện rất dễ dàng, nhưng chàng không chỉ là Lăng ca ca của nàng, chàng còn là hoàng đế nhà Hán.
Vân Ca ngây ngốc gật đầu. “Muội chưa bao giờ quên.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Vân Ca, sau này, huynh chỉ muốn làm Lăng ca ca của muội.”
Vân Ca trợn tròn hai mắt, nhất thời không thể hiểu được lời của Lưu Phất Lăng.
Sau một lúc lâu, nàng mới lắp bắp hỏi: “Vậy… vậy… nhưng… nhưng…”, mãi mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Vậy ai… ai làm hoàng đế Đại… Đại Hán?”
Nhìn vẻ kinh ngạc đến ngơ ngẩn của Vân Ca, Lưu Phất Lăng làm bộ khó xử, hỏi: “Đúng thế! Ai làm hoàng đế Đại Hán?”
Trong sự vui sướng tột cùng, Vân Ca tỉnh táo hơn một chút, đưa tay muốn đánh Lưu Phất Lăng. “Huynh thông minh như vậy, nhất định là đã nghĩ xong hết rồi, còn không mau…”
Vô tình động đến vết thương trong người, Vân Ca cau mày. Lưu Phất Lăng không dám trêu nàng nữa, vội cầm tay nàng đánh lên tay mình. “Vân Ca, muội cảm thấy ai trong hai người Lưu Hạ và Lưu Bệnh Dĩ tốt hơn? Huynh thấy hai người này đều không tồi, chúng ta chọn một trong hai người này làm hoàng đế, được không?”
Lúc này Vân Ca đã có thể khẳng định được mỗi lời Lưu Phất Lăng nói đều vô cùng nghiêm túc, thậm chí chàng đã lên kế hoạch chu đáo để thực hiện quyết định này. Vân Ca vốn đã quyết bất chấp tất cả để ở lại bên cạnh Lưu Phất Lăng, mặc dù vẫn thấy đau đớn nhưng sự hối hận và tiếc nuối khi phải đối mặt với cái chết khiến nàng cảm thấy sự đau đớn này có lẽ vẫn còn kém một chút so với sự đau đớn khi phải rời xa Lăng ca ca của nàng. Không ngờ Lưu Phất Lăng lại sẵn sàng từ bỏ ngôi vị hoàng đế, Vân Ca cảm thấy thế giới của nàng lập tức sáng ngời rực rỡ, không còn chút mây mù, thậm chí nàng có thể nhìn thấy sự vui vẻ, hạnh phúc của mình trong những ngày tiếp theo. Đã rất lâu rồi nàng không có cảm giác vui vẻ như vậy, sự vui vẻ ngập tràn trong lòng, căng tràn như muốn nổ tung, nhưng cho dù có nổ tung thật thì mỗi mảnh vụn cũng vẫn ngập tràn sự vui vẻ. Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca đầu tiên là ngây người suy nghĩ, sau đó cười ngốc nghếch, rồi lại thì thầm lẩm bẩm, lắng tai nghe mới biết nàng đã bắt đầu lên kế hoạch, trước hết họ phải về nhà ra mắt cha mẹ nàng, giành con tuấn mã của tam ca nàng, sau đó chàng cưỡi ngựa, nàng cưỡi Lục Lạc, bắt đầu hành trình du ngoạn của họ. Trước hết đến Miêu Cương chơi, sau đó đi… Nàng sẽ sưu tầm các loại nguyên liệu nấu ăn, viết sách hướng dẫn nấu ăn. Người Hán không giỏi làm thịt bò dê, người Hồ không biết dùng gia vị, không quen nấu các món rau dưa, nàng có thể vừa đi vừa truyền thụ phương pháp nấu ăn của bên nọ cho bên kia, để mọi người đều có thể được ăn đồ ăn ngon hơn.
Lưu Phất Lăng xót xa trong lòng, chàng đã giam cầm Vân Ca bên mình, giam cầm một linh hồn khát khao bay lượn. Những ngày tháng trong hoàng cung, có lẽ Vân Ca chưa bao giờ được vui vẻ thật sự. Có điều may mắn là thời gian của họ vẫn còn rất nhiều. Chàng chưa bao giờ thích ngôi vị hoàng đế, lại đã mất tất cả vì nó. Giao những quyền lực mà ngôi vị hoàng đế có cho người thật sự muốn nó, người đó sẽ làm tốt hơn chàng. Từ bỏ ngôi vị hoàng đế, chàng có thể cùng Vân Ca đi tìm hạnh phúc của mình. Lưu Phất Lăng vui mừng vì mình đã đưa ra được quyết định sáng suốt nhất trong đời, cuối cùng chàng cũng có thể bay lượn theo ý nguyện của mình, làm việc mình muốn làm.
“Vân Ca, muội có tiền không?”
Vân Ca còn đang đắm chìm trong ảo mộng tuyệt vời, nghe vậy liền ngơ ngác lắc đầu rồi lại gật đầu. “Muội không có, nhưng muội sẽ đi kiếm tiền.”
Lưu Phất Lăng vỗ vỗ đầu Vân Ca, khen ngợi: “Xem ra huynh chọn thê tử này quả không sai. Sau này muội phải nuôi huynh.”
Vân Ca cười, hai mắt cong cong như vầng trăng non. “Vâng! Người nào đó chỉ biết bán quan, sau này không có quan để bán nữa, thật là đáng thương! Sau này huynh cứ đi theo muội, trải giường chiếu, gấp chăn, hong giường cho muội, hầu hạ muội thật tốt, muội sẽ thưởng cho huynh một bát cơm.”
Nghe giọng Vân Ca nũng nịu, nhìn gương mặt nàng rạng ngời, Lưu Phất Lăng rung động trong lòng, không kìm được cúi người hôn lên trán nàng. “Huynh nhất định sẽ hầu hạ muội thật tử tế.”
Vân Ca đỏ mặt, “xì” một tiếng, lại xấu hổ không dám cãi lại, chỉ hậm hực cong môi. Lưu Phất Lăng nhung nhớ Vân Ca nhiều năm, không dễ gặp lại, nhưng Vân Ca vẫn xa lánh chàng. Lúc này Vân Ca đã ở bên chàng rồi, nỗi tương tư nhiều năm gần như vô vọng đã trở thành sự thật, tình cảm cuồn cuộn trong lòng, chàng không kìm được cởi giày rồi nghiêng người nằm xuống bên cạnh Vân Ca, nắm tay nàng, yên lặng chăm chú nhìn bên mặt nàng, trong lòng cảm thấy thỏa mãn, yên bình. Vân Ca cảm nhận được hơi thở của Lưu Phất Lăng bên tai, cảm thấy nửa người tê dại, nửa người cứng đờ, cảm thấy vừa căng thẳng vừa bỡ ngỡ, vừa vui sướng, chỉ mong nàng và chàng được vui vẻ bình yên mãi mãi.
Thấy Vân Ca căng thẳng, sợ ảnh hưởng đến nội thương, ngón tay Lưu Phất Lăng móc vào ngón tay Vân Ca, chàng trêu chọc: “Đợi muội bình phục, huynh nhất định sẽ rửa tai lắng nghe muội hát tình ca, để người nào đó khỏi phải than vãn trước mặt bao nhiêu người, bây giờ còn truyền tới cả nước khác nữa.”
Lúc nói với A Lệ Nhã, Vân Ca vẫn rất thản nhiên, lúc này nghĩ đến cảnh Lưu Phất Lăng nghe nàng nói nhảm trước văn võ bá quan, không biết khi đó trong lòng chàng nghĩ thế nào, nàng đỏ bừng mặt. “Huynh còn dám cười nhạo muội? Đó là vì giúp huynh giành thắng lợi thôi! Muội nói những lời này đều có mục đích rõ ràng, không phải là những lời nhảm nhí. Thiếu nữ Khương tộc mười ba tuổi sẽ được cha mẹ cho một thanh đao cong trong lễ trưởng thành, khi họ tìm được ý trung nhân sẽ tặng đao cong cho đối phương làm tín vật đính ước. Đao cong của A Lệ Nhã còn chưa tặng ai, chứng tỏ cô ta còn chưa đính ước. Màu sắc khăn đội đầu của thiếu nữ Khương tộc cũng có rất nhiều ý nghĩa, màu lục, màu hồng, màu vàng, màu lam đều có nghĩa là đàn ông có thể theo đuổi họ. Khăn đội đầu của A Lệ Nhã lại là màu đỏ, màu đỏ có nghĩa cô ta không muốn nghe tình ca của đàn ông, không chào đón đàn ông theo đuổi. A Lệ Nhã chưa đính ước, vì sao lại dùng màu đỏ? Cách giải thích duy nhất chính là cô ta đã có ý trung nhân, nhưng cô ta còn chưa nói với đối phương. Khi đó muội muốn dụ cô ta đồng ý văn đấu, trước hết phải làm cho cô ta sợ võ đấu. Nhưng con gái trên thảo nguyên rất ít khi nhát gan sợ hãi, cho nên muội chỉ có thể cố gắng làm cho cô ta nhớ ra và tiếc nuối vì còn có việc chưa làm. A Lệ Nhã là công chúa cao quý mà cũng không dám tặng đao cho người ta, điều này càng chứng minh ý trung nhân của cô ta có vị trí hết sức đặc biệt trong lòng cô ta. Tình cảm của A Lệ Nhã càng sâu thì càng có khả năng đồng ý văn đấu.”
Lúc này Lưu Phất Lăng mới rõ ràng, thì ra khi đó không có câu nào của Vân Ca là thừa thãi, mỗi một hành động, mỗi một câu nói của nàng đều là để quấy nhiễu tâm tình của A Lệ Nhã để A Lệ Nhã dễ đồng ý hơn khi Vân Ca đưa ra đề nghị văn đấu.
Lưu Phất Lăng khẽ véo mũi Vân Ca, vừa yêu thương vừa tự hào. “Xem ra huynh nên cảm ơn ý trung nhân của A Lệ Nhã, hắn đã vô tình giúp người Hán một việc lớn.”
Nụ cười của Vân Ca đông cứng, sau đó lại gượng cười mấy tiếng. “Việc này huynh biết muội biết là được, ngàn vạn lần không được nói với người khác. Nếu để tam ca muội biết muội xúi giục một cô gái đi theo đuổi huynh ấy thì chắc chắn huynh ấy sẽ…”
Vân Ca làm vẻ mặt sợ hãi, Lưu Phất Lăng vừa kinh ngạc vừa buồn cười. “Ý trung nhân của A Lệ Nhã là tam ca của muội? Thì ra muội biết cô ta từ trước.”
“Không phải, không phải, lúc đến gần A Lệ Nhã, muội mới biết, huynh có nhìn thấy chiếc vòng cô ta đeo trên cổ tay không? Trên đó có một chiếc mặt nạ sói bằng bạc nho nhỏ, giống hệt chiếc mặt nạ tam ca muội thường đeo. Huynh nói xem, một cô gái mang đồ giống hệt đồ của tam ca muội mang theo người thì có thể có ý nghĩa gì khác được?” Vân Ca vui vẻ bật cười thành tiếng. “Tam ca sẽ phiền phức đây… Ai da!”
Nàng bật cười làm động đến vết thương, đau đến mức nhăn mặt nheo mắt, quả nhiên không nên quá đắc ý mà quên tình hình!
Lưu Phất Lăng vội nói: “Không được cười nữa.”
Vân Ca nhe răng nhếch miệng. “Muội vui quá không nhịn được mà. Huynh mau kể chuyện gì không vui cho muội nghe đi. Bao giờ chúng mình rời khỏi Trường An? Càng nhanh càng tốt! Muội rất muốn vừa bình phục đã cùng huynh rời khỏi Trường An luôn.”
Lưu Phất Lăng muốn làm vẻ nghiêm túc một chút nhưng có lẽ trong mắt vẫn lấp lánh ánh sáng vui vẻ. “Không nhanh như vậy được. Có điều huynh nghĩ trong vòng một năm chắc chắn có thể rời khỏi Trường An.”
“Muội thấy đại ca rất tốt, ờ, đại công tử ngoài bản tính hơi háo sắc thì hình như cũng không tồi, có lẽ truyền ngôi cho ai trong hai người này cũng đều ổn cả. Vì sao còn phải lựa chọn lâu như vậy? Sợ các quan lại trong triều đình phản đối à? Hay là sợ phiên vương không phục?”
“Vân Ca, huynh cũng rất muốn rời khỏi Trường An sớm một chút, nhưng…” Vẻ mặt Lưu Phất Lăng bỗng trở nên nghiêm túc. “Muội nhớ những người cùng hát với Lưu Bệnh Dĩ trên đại điện không? Huynh không quan tâm bá quan triều đình phản ứng thế nào, càng không quan tâm phiên vương nghĩ gì, nhưng huynh quan tâm đến bọn họ.”
Vân Ca gật đầu. “Vâng.”
“Người khiến Khắc Nhĩ Tháp Tháp sợ hãi không phải Lưu Bệnh Dĩ, càng không phải quan văn võ tướng trên đại điện, mà chính là con dân Đại Hán cất tiếng hát vang theo Lưu Bệnh Dĩ. Bọn họ cần cù lao động, nộp thuế nuôi sống bá quan và binh lính, bọn họ tòng quân đánh trận, dùng tính mạng của mình đánh lui quân địch, nhưng họ lại chỉ khao khát một cuộc sống ấm no và bình yên. Huynh còn tại vị ngày nào thì phải bảo vệ họ ngày ấy. Bây giờ huynh ích kỷ chối bỏ trách nhiệm của mình, vậy huynh nhất định phải bảo đảm giao vị trí này cho một người có thể bảo vệ được bọn họ. Nếu vì huynh sơ ý mà nổ ra một cuộc tranh giành ngôi báu làm liên lụy đến trăm họ thì huynh vĩnh viễn không thể tha thứ cho mình được.”
Vân Ca cầm tay Lưu Phất Lăng. “Muội hiểu rồi, muội sẽ kiên nhẫn chờ đợi. Huynh yên tâm, muội nghĩ bất kể là đại ca hay là đại công tử chắc chắn sẽ đều bảo vệ được bọn họ.”
Lưu Phất Lăng cười, nói: “Huynh tương đối hiểu Lưu Hạ, chí hướng và tài năng của y đều không có vấn đề, nhưng y xưa nay vẫn luôn giả bộ hồ đồ khiến huynh thực sự không nhìn ra thủ đoạn và phong cách hành sự của y, huynh cần quan sát kĩ hơn nữa. Tâm tính Lưu Bệnh Dĩ phức tạp hơn, cũng cần quan sát tỉ mỉ một thời gian.”
***
Mặc dù trong tiệc rượu mừng năm mới đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng nhờ sự ăn ý của Lưu Phất Lăng và Hoắc Quang, những người biết chuyện cũng có hạn, chỉ có một đám cấm quân lặng lẽ biến mất. Sự kiện bất trắc của Vân Ca cũng như vô số âm mưu cung đình khác âm thầm xảy ra rồi âm thầm kết thúc, còn chưa đến lúc nhìn thấy tia nắng đầu tiên thì đã biến mất trong khi người ta vẫn còn say ngủ. Nhưng trên thực tế, sau sự kiện này, các bên lại bắt đầu bày binh bố trận lần nữa, đều có những kế hoạch mới, không còn manh động, cũng vì thế mà mọi người có một cái Tết hết sức yên bình.
Vân Ca ngủ trưa dậy, nhìn thấy Lưu Phất Lăng đang xem xét gì đó bên giường, nàng khẽ cau mày. Nghe thấy động tĩnh, lông mày Lưu Phất Lăng dãn ra, đặt thứ trên tay xuống, đỡ Vân Ca dậy.
Vân Ca tiện tay cầm lấy thứ Lưu Phất Lăng vừa xem, đó là thánh chỉ tuyên Xương Ấp Vương Lưu Hạ vào Trường An yết kiến đã được các quan lại chuẩn bị, đều là những lời khách sáo đường hoàng. Vân Ca cười, hỏi: “Huynh định triệu Lưu Hạ vào kinh thành để quan sát cho kĩ à?”
“Không chỉ là quan sát, có một số việc từ bây giờ đã phải dạy bọn họ làm rồi. Lúc huynh mới ba, bốn tuổi, phụ hoàng đã dạy huynh xem tấu chương thế nào, lĩnh hội những ẩn ý bên dưới các câu chữ ra sao rồi.”
Mạt Trà ngoài rèm khẽ bẩm một tiếng, bưng thuốc đi vào, hành động hết sức thận trọng. Vân Ca biết nàng ta vẫn còn đang áy náy tự trách, nhất thời chưa thể thoải mái ngay được, chỉ có thể cười chán nản. Lưu Phất Lăng cầm thánh chỉ đặt xuống bên cạnh, đỡ bát thuốc trên tay Mạt Trà, tự mình giúp Vân Ca uống thuốc. Cho Vân Ca uống thuốc xong, Lưu Phất Lăng lại lấy nước cho nàng súc miệng. “Có điều còn không biết y có chịu đến hay không. Quan hệ giữa hoàng đế và phiên vương hết sức tế nhị. Một mặt, lợi ích của phiên vương thống nhất với lợi ích của hoàng đế, thiên hạ là thiên hạ của hoàng đế, cũng là thiên hạ của họ Lưu. Nếu vị trí hoàng đế lại bị người ngoài đoạt mất thì họ Lưu cũng mất thiên hạ. Sự tồn tại của phiên vương là sự uy hiếp đối với văn thần võ tướng trong triều, khiến người ta hiểu rõ hoàng thất có rất nhiều người, cho dù hoàng đế không còn thì cũng không đến lượt bọn họ. Mặt khác, hoàng đế phải luôn luôn đề phòng phiên vương có lòng dạ khác, đề phòng bọn họ cấu kết với đại thần. Đương nhiên, phiên vương cũng luôn đề phòng hoàng đế, người có dị tâm phải đề phòng, người không có dị tâm cũng phải đề phòng, bởi có dị tâm hay không không phải do chính mình định đoạt mà là hoàng đế có tin tưởng mình hay không. Trong lịch sử không thiếu phiên vương trung thành bị hoàng đế nghi ngờ sát hại hoặc ép tạo phản.”
Một chiếu thư mà cũng nhiều chuyện như vậy sao? Vân Ca tỏ ra buồn bực. “Huynh cho rằng Lưu Hạ sẽ không tin tưởng huynh? Y sẽ tìm lý do từ chối nhận thánh chỉ, không vào thành Trường An? Thậm chí còn bị chiếu thư này của huynh làm cho hoảng sợ mà sinh ra dị tâm?”
Lưu Phất Lăng gật đầu. “Không ai tin tưởng hoàng đế, huống hồ là một phiên vương như y. Thiên hạ này cũng chỉ có muội tin huynh.”
“Vậy chúng ta làm thế nào?”
Lưu Phất Lăng cười, nói: “Việc này không cần muội bận tâm. Huynh nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết. Việc muội cần bận tâm là bồi bổ thân thể cho tốt.”
Lưu Phất Lăng không muốn nói chuyện chính sự nữa, nói với Vân Ca ngày tết Nguyên tiêu sắp đến, trong cung đình và trong dân gian đều sẽ có lễ mừng, hỏi nàng thích đèn hình gì. Vân Ca đột nhiên nói: “Trong dịp tết Nguyên tiêu muội muốn rời cung một chuyến, một là để xem đèn, hai là… hai là… Nếu huynh không ngại, muội muốn đi gặp Mạnh Giác để cảm ơn y đã cứu mạng muội.”
“Huynh chưa bao giờ ngại chuyện muội gặp y, huynh chỉ căng thẳng thôi.” Lưu Phất Lăng dùng ngón tay vuốt tóc mai của Vân Ca, dịu dàng nói. “Có người cũng có tuệ nhãn nhận biết bảo châu như huynh, huynh cũng nên tôn trọng đối thủ, huống hồ y còn là một người đáng kính trọng.”
Vân Ca bị Lưu Phất Lăng làm cho xấu hổ, đỏ mặt quay đầu đi, trong lòng dấy lên cảm giác vui mừng lẫn chua xót. Lăng ca ca coi nàng như bảo bối, trân trọng như thế mà vẫn chưa thấy đủ, cho rằng người khác cũng giống mình. Mạnh Giác chưa bao giờ coi nàng là châu báu, cùng lắm chỉ là một trong những hạt châu được y coi trọng mà thôi.
Lưu Phất Lăng nói: “Vân Ca, Mạnh Giác là một người khôn khéo, lúc nói chuyện với y cần lưu ý một chút. Hoàng đế nhường ngôi là chuyện vô cùng trọng đại, khi nào còn chưa đưa ra quyết định cuối cùng thì khi đó không thể để lộ chút manh mối nào, nếu không họa sẽ từ trong nhà mà ra, hậu họa sẽ là vô cùng.”
Vân Ca gật đầu. “Muội hiểu.”
Cục diện bây giờ là một sự thăng bằng tế nhị, có lẽ sức nặng của một giọt nước cũng có thể phá vỡ sự thăng bằng này, huống hồ là sức mạnh khống chế muôn dân thiên hạ của ngôi vị hoàng đế? Không nói đến bề tôi trong triều đình, chỉ riêng hai người Lưu Hạ và Lưu Bệnh Dĩ, bây giờ bọn họ không có lòng dạ khác nên một người mới có thể làm phiên vương ăn chơi trác táng, một người mới có thể tận tâm phò tá Hoàng thượng, mong muốn có ngày khôi phục cái danh tôn thất. Một khi biết có cơ hội danh chính ngôn thuận giành được đế vị, bọn họ còn có thể yên lặng sao? Có lẽ cuộc tranh đấu giữa hai người này sẽ còn quyết liệt hơn cả cuộc tranh đoạt của các hoàng tử. Giai đoạn cuối cùng trong thành Trường An này có lẽ sẽ trở thành đoạn đường khó đi nhất trong cuộc đời Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn Vân Ca. “Vân Ca, hay là muội cứ về nhà trước, sau khi mọi việc đã định, huynh sẽ đến tìm muội?”
Vân Ca cau mày trừng mắt. “Huynh không được nghĩ như vậy! Muội cứ ở lì đây đấy!”
Lưu Phất Lăng kiên nhẫn giải thích: “Không phải huynh không muốn muội ở bên mà sợ rằng sau này sẽ có nhiều sóng gió…”
Vân Ca phụng phịu: “Lăng ca ca, lần đầu tiên chúng mình chia tay, phải mất bao nhiêu năm mới gặp lại được? Muội không muốn đếm ngày chờ đợi nữa, bất kể sóng gió thế nào thì muội cũng không muốn xa huynh. Nếu huynh dám đuổi muội đi, muội sẽ không thèm quan tâm đến huynh luôn đấy.”
Lưu Phất Lăng yên lặng. Vân Ca cầm tay Lưu Phất Lăng lắc lắc, phụng phịu, vẻ mặt đáng thương, trong đôi mắt đen tràn ngập vẻ cố chấp.
Lưu Phất Lăng thở dài. “Tại sao muội vẫn như vậy? Muội còn đang bị thương, đừng có lắc nữa. Huynh đồng ý là được chứ gì.”
Vân Ca đổi mặt còn nhanh hơn lật sách, tức thì vui vẻ ra mặt. “May mà huynh còn tốt với muội hơn lúc nhỏ một chút, nếu không muội sẽ rất đáng thương.”
“Chỉ tốt hơn một chút thôi à?” Lưu Phất Lăng lạnh nhạt hỏi, mặt không chút biểu cảm.
Vân Ca cười hì hì, ghé đến trước mặt chàng. “Đây là để khuyến khích huynh phải tiếp tục cố gắng, có rất nhiều cách để đối tốt với Vân Ca xinh đẹp, đáng yêu lại thông minh của Lưu Phất Lăng. Mỗi ngày huynh phải tốt với muội hơn ngày hôm trước một chút, mỗi ngày đều phải suy nghĩ xem hôm qua có làm gì không tốt khiến Vân Ca không vui hay không? Mỗi ngày…”
Lưu Phất Lăng không nói một lời, cầm lấy thánh chỉ, xoay người đi thẳng.
Vân Ca kêu to: “Này, muội còn chưa nói xong mà!”
Bình luận facebook