-
Chương 13: Duyên cũ tình xưa
Tin tức Lưu Phất Lăng hạ chiếu triệu Xương Ấp Vương Lưu Hạ vào kinh khiến tất cả triều thần kinh ngạc, thậm chí còn cảm thấy buồn cười. Hoàng thượng cho rằng Trường An quá buồn tẻ nên gọi một tên dở hơi vào để giải trí hay sao? Một số đại thận tính tình cẩn thận còn có vài phần kỳ vọng đối với Lưu Hạ, cảm thấy người này có lẽ việc nhỏ lơ mơ, việc lớn vẫn còn hiểu rõ, đương nhiên đạo chiếu thư này của Hoàng thượng là không thể nhận được, giả vờ ôm hay tự làm bị thương gì đó để kéo dài thời gian là xong. Không ngờ nghe nói Lưu Hạ chẳng những tiếp chiếu thư mà còn vội vã chuẩn bị vào kinh, công khai thì ồn ào “trước giờ vẫn muốn đến Trường An bái kiến Hoàng thượng”, bí mật thì tóm sứ thần tuyên chỉ không ngừng hỏi thăm trong thành Trường An có cô nương nhà nào xinh đẹp, công tử nhà nào thích ăn chơi trác táng, nữ tử ở phường ca vũ nào tài nghệ hơn người. Những đại thần đó cũng chỉ còn cách lắc đầu thở dài. Sau khi về Trường An, quan lại đi cùng hoạn quan đến tuyên chiếu lập tức một năm một mười kể lại toàn bộ những gì chứng kiến với Hoắc Quang. Vị quan lại này đương nhiên không phải chính nhân quân tử gì, nhưng nói đến những chuyện hoang đường tại nước Xương Ấp[1]cũng vừa nói vừa lắc đầu. Hoắc Vũ, Hoắc Sơn, Hoắc Vân nghe mà cười lớn, vẻ mặt Hoắc Quang lại ngưng trọng. Ngày xa nghi của Xương Ấp Vương Lưu Hạ vào kinh, trong thành Trường An náo nhiệt như ăn Tết, muôn người đổ xô ra đường xem Xương Ấp Vương.
[1] Đất phong hay thái ấp của phiên vương cũng là một vương quốc nằm trong đế quốc Đại Hán.
Lý phu nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành từ lâu đã là một truyền kỳ lưu truyền trong dân gian. Xương Ấp Vương là cháu nội của Lý phu nhân, nghe đồn dung mạo vô song, dịu dàng phong lưu, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lưu Phất Lăng triệu phiên vương vào kinh sau khi lên ngôi, cho nên tất cả mọi người đều muốn đi xem phong thái của hắn. Đương nhiên, Lưu Hạ quả không hổ là Lưu Hạ, hắn dùng phương thức mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới để khiến người Trường An phải nhớ hắn. Vì vậy, hai, ba mươi năm sau, khi những người như Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoắc Quang đều bị chôn vùi trong cát bụi thời gian không còn ai nhắc tới, thì vẫn còn những người đàn bà tóc muối tiêu kể cho cháu gái nghe về chuyện Lưu Hạ.
Giờ Mão, mặt trời còn chưa mọc, đã có người dân ra ngoài cổng thành chiếm chỗ. Giờ Thìn, cấm quân mặc áo giáp, cầm đao kích trong tay đến đuổi hết những người không phận sự. Giờ Tị, một bộ phận quan lại lần lượt đến. Đầu giờ trưa, các quan viên tam phẩm trở lên tới cổng thành. Giữa trưa, Đại tư mã, Thừa tướng, tướng quân đều đã đến. Cuối giờ Ngọ, Lưu Phất Lăng được các hoạn quan và cung nữ đưa đến cổng thành. Đầu giờ Tị lính gác bẩm báo, Xương Ấp Vương đã đến cách thành Trường An bốn mươi dặm, tính toán kiểu gì thì đầu giờ Mùi cũng phải đến nơi. Nhưng Lưu Phất Lăng đứng trên lầu thành từ cuối giờ Ngọ đến giữa giờ Mùi mà Xương Ấp Vương vẫn chưa xuất hiện. Sau đó, Lưu Phất Lăng đành vào một bên lầu thành vừa nghỉ ngơi vừa tiếp tục đợi theo lời bá quan khuyên bảo. Lưu Phất Lăng cũng thông cảm gọi các quan viên cao tuổi như Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế vào lầu thành, ban cho ngồi, vừa uống trà vừa đợi. Các quan lại khác lại chỉ có thể mặc triều phục đứng thẳng dưới cái nắng gắt mà tiếp tục đợi. Cuối giờ Mùi, Xương Ấp Vương vẫn chưa xuất hiện. Con dân xung quanh còn có thể ngồi dưới đất, tìm tiểu thương mua bát nước, ăn chiếc bánh, vừa tán gẫu vừa đợi nhưng các quan lại lớn nhỏ lại chỉ có thể chịu đựng cái khát trong miệng, cái đói trong bụng, hai chân tê mỏi, tiếp tục chờ đợi. Chuyện duy nhất có thể làm chính là thầm nguyền rủa Xương Ấp Vương ngàn vạn lần. Giờ Thân, mặt trời đã ngả về tây, Xương Ấp Vương vẫn chưa đến. Con dân từ cảnh huyên náo ban đầu đã dần trở nên yên tĩnh, cuối cùng lẳng lặng không một tiếng động. Mọi người đều không còn sức để hò hét ồn ào nữa.
Bây giờ ai nấy chỉ cảm thấy đã đợi ở đây cả ngày, nếu không gặp được gã Xương Ấp Vương này thì chẳng phải đã lãng phí cả ngày rồi sao? Sao có thể cam lòng chứ?
Đương nhiên cũng có người kính nể Xương Ấp Vương vì dám bắt Hoàng thượng phải đợi.
Gần vạn người đứng ngoài cổng thành, cuối cùng lại không có chút âm thanh nào, tình cảnh không thể không nói là kỳ lạ.
Khi ánh tà dương vàng rực chiếu nghiêng xuống đám đông, khi tất cả mọi người đều phải hơi nheo mắt mới có thể nhìn về phía tây, chợt có tiếng đàn sáo du dương truyền đến. Trong tiếng nhạc, một đoàn người đi tới trên con đường quanh co dưới nắng chiều vàng rực. Cùng với âm nhạc mà đến còn có hương thơm như có như không, như trăm hoa đua nở chào đón xuân về. Trên phản, mấy cô gái tóc mây tha thướt, trâm vàng rung rung đang cầm nhạc cụ diễn tấu cho chàng trai phía sau. Phía sau cũng là một chiếc phản vuông, khiêng phản lại là tám nữ nhân người Hồ dáng người cao ráo, dung mạo rạng ngời, trên phản là một chàng trai nửa ngồi nửa nằm, một thị nữ nằm gối đầu lên đùi hắn. Chàng trai cúi đầu, một tay nghịch tóc thị nữ, một tay cầm chén rượu nho Tây Vực. Chàng trai đầu đội vương miện vàng đính ngọc tía, người mặc áo bào màu tím thêu hình mãng xà, lưng đeo dây bạch ngọc. Mắt như chấm sơn, môi như hải đường, tướng mạo còn đẹp hơn nữ nhi ba phần, may nhờ hai hàng lông mày lưỡi mác kéo dài đến gần tóc mai làm tăng thêm anh khí mới khiến người ta không nhìn nhầm hắn là một nữ nhân. Chỉ thấy bờ môi hắn hàm tiếu, đầu mày cuối mắt đưa tình, ánh mắt nhìn lướt qua hai bên đường, nữ nhân thấy tim đập như hươu chạy, cho rằng hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt nóng rực như lửa mang theo tình ý không muốn người khác biết. Nam nhân lại cảm thấy sống như người ta mới là cuộc sống nam nhân nên sống. Vô số cậu bé bướng bỉnh khi nhìn thấy Lưu Hạ liền lập chí cần tử tế đọc sách, khổ luyện võ công, sau này phong hầu bái tướng mới có quyền, có tiền, có mỹ nhân trong tay, làm một nam nhân giống như Lưu Hạ.
Bước ra lầu thành, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cuối cùng Lưu Phất Lăng cũng hiểu rõ vì sao có bốn mươi dặm mà Lưu Hạ lại đi mất gần một ngày. Bá quan nhất tề hô to cung nghênh Xương Ấp Vương đến.
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng đứng đầu tiên, Lưu Hạ lập tức lệnh Hồ cơ dừng bước, nhảy xuống khỏi phản, đi nhanh mấy bước về phía Lưu Phất Lăng, dập đầu thỉnh tội: “Thần không biết Hoàng thượng đích thân đến nghênh đón, thần khấu tạ long ân của Hoàng thượng. Đường đi xóc nảy, thực không dễ đi, làm chậm trễ hành trình, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Lưu Phất Lăng cho hắn đứng dậy. “Đều là người một nhà, không cần đa lễ như thế.”
Các trọng thần như Hoắc Quang, Điền Thiên Thu lại đến vấn chào, vấn an Lưu Hạ. Sau một hồi khách sáo, Lưu Phất Lăng và Lưu Hạ sánh vai mà đi, vừa đi vừa nói chuyện. Bá quan đứng gần một ngày cuối cùng cũng có thể giải tán.
Buổi sáng Lưu Bệnh Dĩ ra ngoài vẫn chưa ăn cơm, lúc này đói đến mức da bụng dán vào da lưng, bám lấy cánh tay Mạnh Giác, uể oải nói với y: “Lần sau huynh muốn trừng trị đại công tử thì nhớ gọi tôi, tôi nhất định sẽ bày mưu tính kế, bỏ tiền ra sức, dốc hết khả năng của mình.”
Mạnh Giác có lẽ đã quá hiểu đại công tử, chứng kiến chuyện hôm nay vẫn bình chân như vại. Nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác đột nhiên cười, nói: “Tôi và đại công tử ngang vai ngang vế, hình như huynh phải gọi đại công tử là thúc thúc, vậy có phải tôi cũng coi như là…”
Lưu Bệnh Dĩ ngắt lời Mạnh Giác: “Nói đùa à? Nói như huynh, đại công tử gọi Hoàng thượng là thúc thúc, Vân Ca gọi Hoàng thượng là Lăng ca ca, vậy huynh nên gọi Vân Ca là gì? Tốt nhất là việc nào ra việc nấy, đừng có dây mơ rễ má bắc cầu lung tung. Bối phận trong hoàng gia có tính cũng không rõ. Hơn nữa giờ đây tôi còn không có tư cách gọi đại công tử là thúc thúc.”
Mạnh Giác cười nhạt, không lên tiếng. Lưu Bệnh Dĩ hỏi: “Mạnh Giác, huynh đoán được vì sao Hoàng thượng lại triệu Xương Ấp Vương vào Trường An không?”
“Không.”
“Tại sao huynh không phản đối Xương Ấp Vương đến Trường An? Các huynh không sợ vạn nhất à?”
Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Quyết định vào kinh của Xương Ấp Vương không có bao nhiêu quan hệ với tôi, trong lòng hắn có tính toán của hắn, tôi chỉ không ngăn cản mà thôi.”
***
Lưu Phất Lăng mở tiệc đón gió tẩy trần cho Lưu Hạ, tiệc rượu được tổ chức tại tiền điện Kiến Chương cung, thoải mái tao nhã hơn tiền điện uy nghiêm của Vị Ương cung. Vì bữa tiệc này coi như tiệc của hoàng thất nên số người dự có hạn. Lưu Phất Lăng, Xương Ấp Vương, Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế, còn có Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác cùng dự. Quan viên trong triều thấy không ngờ còn có cả Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác, lại nghĩ đến lời của Hoàng thượng sau khi hai người dũng cảm đấu với Vương tử Khương tộc Khắc Nhĩ Tháp Tháp trong bữa tiệc tất niên, hiểu rõ Hoàng thượng đang muốn trọng dụng họ. Sau khi ngầm hiểu ý Hoàng thượng, có người bắt đầu chuẩn bị nghĩ tấu chương xin Hoàng thượng thăng quan cho hai người này. Vì là tiệc hoàng thất nên mọi người đều mặc y phục hằng ngày. Hoắc Quang không dẫn vợ đến, chỉ cho Hoắc Vũ và Hoắc Thành Quân đi theo. Điền Thiên Thu, Trương An Thế và Lưu Bệnh Dĩ tuy là người đã yên bề gia thất nhưng không hẹn mà cùng quyết định đến dự tiệc một mình. Không chỉ có những người này, Lưu Phất Lăng cũng chỉ có một mình, không thấy có sự xuất hiện của Hoàng hậu. Hoắc Thành Quân là nữ nhi, không thể nói chuyện tùy ý. Hoắc Vũ có phụ thân bên cạnh nên cũng không dám tùy ý mở miệng. Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế, Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ đều là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, không cần thiết thì sẽ không dễ gì mở miệng. Lưu Phất Lăng vốn đã ít lời, không phải một hoàng đế giỏi ăn nói. Trong điện chỉ có một mình Lưu Hạ chuyện trò vui vẻ, lại càng nói càng buồn bực, khi không chịu nổi nữa liền quay sang trách móc Lưu Phất Lăng: “Hoàng thượng, đây chính là bữa tiệc ở thành Trường An sao? Không có mỹ nhân, không có rượu ngon, không có ca múa, vậy mà thần còn ngày đêm mong ngóng thành Trường An phong lưu ướt át, đúng là không vui chút nào.”
Lưu Phất Lăng hạ mắt nhìn chén rượu trên bàn mình, Vu An vội khom người, nói: “Vương gia, tối nay vừa có rượu cống của đại nội, vừa có rượu Trúc Diệp Thanh nổi tiếng nhất thành Trường An, mặc dù không dám nói là quỳnh tương ngọc dịch nhưng hai chữ mỹ tửu thì vẫn có thể sánh được.”
Lưu Hạ “hừ” lạnh một tiếng: “Vừa nghe đã biết ngươi là người không biết uống rượu. Rượu là để uống, không phải để nghe tiếng tăm. Có người đẹp trong lòng, có bạn bè đối ẩm, có nhã âm bên tai thì uống rượu mới có hứng. Bây giờ ở đây có cái gì? Rượu này và nước trắng có gì khác nhau?”
Lưu Hạ vừa nói vừa đổ rượu trong chén xuống đất. Vu An ấm ức khôn nguôi, y đương nhiên biết tiệc rượu trong cung nên như thế nào, năm đó những thịnh yến xa hoa thời tiên đế y cũng đã được chứng kiến, nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ gần nữ sắc, cũng không thích loại tiệc rượu này, mười mấy năm nay, trong cung cũng không còn huấn luyện ca cơ, vũ nữ trợ hứng cho quan lại uống rượu vui vẻ nữa. Nếu có tiệc rượu trọng đại, việc ca múa đều giao cho bộ Lễ phụ trách. Tiệc nhỏ bình thường, quan lại đều biết sở thích của Hoàng thượng nên chẳng có ai muốn đối chọi với Hoàng thượng. Đêm nay lại gặp phải một tên không biết điều như vậy, giờ y biết đi đâu tìm người kia chứ? Vu An chỉ có thể cười cầu tài, nói: “Vương gia, là nô tài không suy nghĩ chu đáo.”
Lưu Hạ không nói nữa, vẻ mặt vẫn hết sức không vui. Lưu Phất Lăng liền nói: “Trẫm thấy chuyến này khanh mang không ít cơ thiếp, trẫm phá lệ cho phép bọn họ tới uống rượu cùng khanh.”
Lưu Hạ xua tay, nói có vẻ như cung kính: “Đa tạ ý tốt của Hoàng thượng, thần sợ các nàng bị thần chiều hư mất rồi, không hiểu quy củ trong cung, cho nên thần chỉ mang hai thị nữ vào cung, những người còn lại đều ở ngoài cung. Tiệc rượu cũng sắp kết thúc rồi, thần cố chịu vậy.”
Miệng thì nói cố chịu nhưng ngoài mặt thì lại không có vẻ cố chịu chút nào, Lưu Hạ bưng chén rượu, thở ngắn than dài, vẻ mặt buồn tẻ. Tính khí của Lưu Phất Lăng cũng có thể nói là đã luyện đến cảnh giới nhập hóa, gặp phải người như Lưu Hạ mà lại không hề cau mày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, có chuyện cần hỏi thì hỏi, không nói chuyện cũng tuyệt đối không nhiều lời. Lưu Bệnh Dĩ hoàn toàn ngơ ngẩn, ngay cả Hoắc Vũ trong lòng không thật sự coi Lưu Phất Lăng ra gì cũng nhìn mà trợn mắt há mồm. Bất kể thế nào, Lưu Phất Lăng cũng là vua của một nước, dù là Hoắc Quang quyền nghiêng thiên hạ cũng không dám trái lời chàng trước mặt mọi người. Vị Xương Ấp Vương này thật không hổ là Vương gia hoang đường có tiếng. Điền Thiên Thu và Trương An Thế cúi đầu ăn, không để ý tới bên ngoài xảy ra chuyện gì. Mạnh Giác vẫn cười mơ hồ, chăm chú phẩm rượu. Hoắc Quang như có tâm sự, hoàn toàn không để ý đến tiệc rượu. Trong cung điện rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở dài không ngừng của Lưu Hạ. Hoắc Thành Quân đột nhiên đứng dậy, dập đầu với Lưu Phất Lăng. “Bệ hạ vạn tuế, thần nữ Hoắc Thành Quân cũng biết sơ sơ về ca múa, nếu Vương gia không chê, thần nữ sẵn lòng hiến một điệu múa trợ tửu hứng cho Vương gia.”
Lưu Phất Lăng còn chưa trả lời, Lưu Hạ đã vui vẻ nói: “Tốt!”
Lưu Phất Lăng gật đầu cho phép Hoắc Thành Quân.
Lưu Hạ cười, nói: “Múa mà không có nhạc khác nào đồ ăn không bỏ muối, không biết nàng định múa điệu gì?”
Khi nói, ánh mắt Lưu Hạ nhìn chéo xuống chỗ Mạnh Giác, vẻ mặt tươi cười. Hoắc Thành Quân cười nói với Lưu Phất Lăng: “Thần nữ nghe nói Hoàng thượng tinh thông đàn tiêu, cả gan xin Hoàng thượng tấu đệm cho thần nữ một khúc tiêu.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Thành Quân, thần sắc trong mắt Mạnh Giác càng phức tạp hơn.
Lưu Hạ sửng sốt, lập tức vỗ tay cười. “Đề nghị hay lắm. Hoàng thượng, thần cũng cả gan cùng xin. Mới nghe tài danh của Hoàng thượng mà chưa thực sự được mở mang tầm mắt, xin Hoàng thượng chấp nhận lời thỉnh cầu của thần.”
Lưu Phất Lăng thản nhiên cười nhạt, dặn dò Vu An: “Đi lấy tiêu của trẫm tới đây”, rồi lại hỏi Hoắc Thành Quân: “Khanh muốn đệm khúc nào?”
“Chiết yêu vũ khúc.”
Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý.
Sau khi dập đầu tạ ơn, Hoắc Thành Quân dịu dàng đứng lên.
Hôm nay Hoắc Thành Quân mặc một bộ váy áo trắng tinh, vạt váy và tay áo đều hết sức đặc biệt, rộng hơn váy áo bình thường rất nhiều. Chùm tơ ngũ sắc hồ điệp xuyên hoa đeo bên hông là điểm nhấn duy nhất trên người nàng ta, vòng eo vốn đã nhỏ nhắn lại được tôn thêm bởi tà váy và tay áo rộng nên càng có vẻ nhỏ bé đáng thương, khiến ai nấy đều nghĩ tới cánh bướm yếu ớt mà xinh đẹp, không khỏi thương hại trong lòng. Trong lúc mọi người đều đang đập mạnh vì vẻ đẹp của Hoắc Thành Quân, một tiếng tiêu khoan thai vang lên đưa mọi người vào một giấc mộng. Tiếng cao vút tận mây mờ, tiếng trầm vắt vẻo bên bờ cây xanh, triền miên như lưới tơ tình, rộn vang đàn ngựa rạp mình phi nhanh. Như trăng len tán tùng xanh, ánh trăng còn đó chị Hằng nơi đâu, như suối chảy dưới chân cầu, nước trong văn vắt khởi đầu núi xa. Tiếng tiêu khiến người ta chỉ chìm đắm trong âm nhạc, hoàn toàn quên mất người thổi tiêu. Trong tiếng tiêu như vạn ngựa cùng phi của Lưu Phất Lăng, Hoắc Thành Quân đột nhiên phất tay, tay áo thật dài như linh xà lượn vòng giữa không trung. Lúc này mọi người mới phát hiện, trong tay áo Hoắc Thành Quân lại ẩn chứa bí mật. Tay áo nàng ta vốn được gấp nếp, giữa nếp gấp màu trắng có thêu hình hồ điệp nhiều màu. Lúc này tay áo nàng ta lượn cao vòng thấp rất nhanh trên không, nếp gấp màu trắng tung ra, những cánh bướm đủ màu sắc bay múa trên không trung. Cùng với nếp tay áo khép mở, những cánh bướm thoắt ẩn thoắt hiện, biến ảo không ngừng. Mọi người cảm thấy trong tai như có vạn ngựa cùng phi, biển cả gào thét, trước mắt bướm bay đầy trời, không ngừng bay lên rồi hạ xuống. Khi bay lên rực rỡ năm màu, mê loạn đẹp mắt, khi hạ xuống yếu ớt tiêu điều, cảm giác đau thương lộ rõ qua từng cánh bướm.
Những người ở đây đều có định lực không hề tầm thường, nhưng trước khi bị tiếng tiêu tuyệt diệu của Lưu Phất Lăng đoạt thần, sau lại bị kỹ thuật kinh diễm của Hoắc Thành Quân chấn phách, lúc này đều bị cảnh tượng rực rỡ đầy trời ép cho không thở nổi. Tiếng tiêu dần chậm lại, mọi người như nhìn thấy một vầng trăng tròn chậm rãi mọc lên. Dưới vầng trăng, gió nhẹ thổi qua ngàn vạn cây tùng, ánh trăng nhu hòa len lỏi qua tán tùng xanh chiếu xuống những tảng đá dưới gốc tùng, chiếu xuống dòng suối trong suốt róc rách chảy qua trên đá. Điệu múa của Hoắc Thành Quân cũng dần trở nên nhẹ nhàng theo tiếng tiêu, tay áo dài chậm rãi bay múa quanh người, hoặc bay lên, hoặc buông rủ, hoặc lượn vòng, hoặc phất lên, phóng khoáng lượn bay, thiên biến vạn hóa. Thân thể nàng ta hoặc cúi xuống trước, hoặc ngửa ra sau, hoặc nghiêng sang trái hoặc ngả sang phải. Vòng eo nhỏ nhắn như chỉ vừa một nắm tay của nàng ta hoặc thẳng, hoặc ưỡn, hoặc cong, hoặc gấp, mềm mại không xương, uyển chuyển dịu dàng. Lúc này mọi người mới thật sự hiểu rõ vì sao điệu múa này lại được gọi là chiết yêu vũ. Tiếng tiêu đã đến đoạn cuối, như gió thổi qua rừng tùng về khe suối, tiếng tùng reo rì rào, Hoắc Thành Quân tươi cười, dang rộng hai tay, dường như đang bay lượn trong tiếng tùng reo, từng đàn bướm cùng bay múa bên người nàng ta. Lúc này, tác dụng kỳ diệu của tà váy rộng mới dần hiển lộ, cùng với tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, vạt váy chậm rãi bung ra, hình thêu trong các nếp gấp bắt đầu lộ ra. Trong các nếp gấp thêu đầy các loại hoa, mới đầu như mùa xuân vừa đến, ngàn vạn đóa hoa kiều diễm chỉ ngượng ngùng hé nở e lệ. Cùng tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, những đóa hoa hé nở từ từ biến thành đua nở.
Tiếng tiêu dần nhỏ lại, bao quanh bởi vô số cánh bướm, Hoắc Thành Quân chậm rãi hạ xuống vườn hoa. Tiếng tiêu tắt hẳn, tay áo buông rơi, Hoắc Thành Quân co người cúi xuống vạt váy xòe rộng. Những cánh bướm năm màu và những đóa hoa tươi rực rỡ biến mất trong chớp mắt, tất cả sặc sỡ mê loạn trong trời đất lại biến thành trắng muốt hư không, chỉ còn lại một nữ nhân nhỏ nhắn và yếu ớt mặt như hoa đào, hơi thở gấp gáp lẳng lặng nằm giữa một vùng trắng toát.
Toàn điện yên tĩnh. Lưu Hạ ngẩn ngơ. Lưu Bệnh Dĩ nhìn không chớp mắt. Trong đôi mắt đen như mực của Mạnh Giác không nhìn ra bất cứ tâm tình nào. Hoắc Quang hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của những người khác, ông ta chỉ quan tâm đến phản ứng của Lưu Phất Lăng.
Trong mắt Lưu Phất Lăng chỉ có nét tán thưởng, bình tĩnh nhìn Hoắc Thành Quân.
Hoắc Quang vui mừng, thầm nghĩ dù sao cũng là nam nhân. Đến lúc nhìn kĩ, sự vui mừng ấy hoàn toàn biến mất. Trong mắt Lưu Phất Lăng không có chút ái mộ, khao khát, chiếm hữu nào, thậm chí đó căn bản không phải là ánh mắt của nam nhân nhìn nhi nữ. Ánh mắt chàng như nhìn thấy cảnh mặt trời mọc tráng lệ, nhìn thấy một món đồ ngọc chạm trổ tinh xảo, chỉ đơn thuần là tán thưởng và ca ngợi đối với cái đẹp.
Sau nháy mắt, Lưu Hạ vỗ tay cười, khen: “Không uổng đêm nay, Trường An quả nhiên là Trường An! Nghe đồn sủng phi Thích phu nhân của Cao Tổ thích múa chiết yêu, múa thời kiều tụ chiết yêu, hát thời biên tái sớm chiều ngóng trông, bản vương thường hận không thể nhìn thấy phong tư của Thích phu nhân, đêm nay được nhìn thấy điệu múa của Hoắc thị, e là còn hơn Thích phu nhân ba phần.”
Điền Thiên Thu cười, nói: “Nghe đồn Cao Tổ Hoàng đế thường ôm Thích phu nhân dựa vào đàn sắt mà huyền ca, mỗi lần lại rơi lệ không rời. Sự tuyệt diệu của tiếng tiêu điệu múa đêm nay không hề thua kém.”
Lưu Phất Lăng dường như không hề phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Lưu Hạ và Điền Thiên Thu, chỉ gật đầu khen: “Đúng là múa rất đẹp. Thưởng một thanh như ý bạch ngọc, hai chuỗi vòng tay nam mộc hương.”
Hoắc Thành Quân dập đầu tạ ơn: “Thần nữ tạ ơn thánh ân của bệ hạ, thần nữ không dám kể công, thực ra là vì tiếng tiêu của bệ hạ quá hay.”
Lưu Phất Lăng không nói thêm, chỉ cho nàng ta đứng dậy.
Tiệc rượu không còn nặng nề như trước, Lưu Hạ nói chuyện trên trời dưới đất, trò chuyện về vũ điệu với Hoắc Thành Quân một lát, lại nói chuyện âm nhạc với Lưu Phất Lăng một lát. Hoắc Vũ cũng là người hiểu nhạc, nói chuyện với Xương Ấp Vương rất hợp, hai người liên tiếp nâng chén cùng uống. Mọi người thỉnh thoảng lại cười xen vào vài câu, tiếng cười vang lên không ngớt. Lúc tiệc rượu sắp kết thúc, Lưu Hạ đã say mèm, dần lộ bản tính, đôi mắt lá răm nhìn Hoắc Thành Quân chằm chằm không chớp, dục vọng trần trụi bùng cháy trong mắt. Hoắc Thành Quân vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không thể nào phát tác. Hoắc Quang chán nản, chỉ có thể cáo lui, dẫn Hoắc Vũ và Hoắc Thành Quân về trước. Điền Thiên Thu và Trương An Thế cũng cáo lui theo. Thấy Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế đã đi, Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ cũng định cáo lui, Lưu Phất Lăng nói: “Trẫm phải về Vị Ương cung, các khanh đưa trẫm và Xương Ấp Vương một đoạn đường.”
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ đáp: “Thần tuân chỉ.”
Trước kia để tiện đi lại, Hán Vũ đế đã lệnh cho thợ giỏi xây cầu nối trên không giữa Kiến Chương cung và Vị Ương cung, có thể đi thẳng từ tiền điện Kiến Chương cung đến tiền điện Vị Ương cung. Vu An thắp đèn đi trước, Lưu Phất Lăng đi tiếp theo, Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ dìu Lưu Hạ bước đi loạng choạng, Thất Hỷ đi theo sau cùng. Đi tới giữa cầu, Lưu Phất Lăng dừng bước, Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ cũng vội dừng bước theo.
Người ở trên cao, xung quanh không có vật gì khác, mọi người lại cảm thấy hết sức yên bình.
Lưu Phất Lăng liếc Lưu Hạ đang say ngây ngất, liền gọi thẳng nhũ danh của Lưu Hạ: “Hạ Nô, trẫm giới thiệu với khanh một người. Lưu Bệnh Dĩ – Lưu Tuân, cháu đích tôn của Vệ Thái Tử, con trưởng của tiên đế.”
Chuyện này hoàn toàn bất ngờ khiến Lưu Bệnh Dĩ chỉ biết đứng ngơ ngác. Cách xưng hô này chỉ có trong mơ khi ở một mình giữa đêm khuya, không bao giờ dám nói với người khác, cũng không có ai dám nói với y như thế. Đây là lần đầu tiên nghe nói trước mặt người khác, hơn nữa lại là lúc đang đứng trên đỉnh hoàng cung nhìn xuống Trường An, do thiên tử Đại Hán chính miệng nói ra. Lưu Bệnh Dĩ ngẩn ngơ, cảm thấy tất cả đều không chân thực chút nào. Mạnh Giác mỉm cười, nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Chúc mừng.”
Lúc này Lưu Bệnh Dĩ mới tỉnh táo lại, vội quỳ xuống dập đầu với Lưu Phất Lăng. “Thần khấu tạ long ân của Hoàng thượng”, lại dập đầu với Lưu Hạ. “Điệt nhi Lưu Tuân bái kiến vương thúc.”
Lưu Hạ lại gục xuống thành cầu, nói nhảm: “Mỹ nhân, mỹ nhân, vòng eo mềm mại như vậy, nếu ở trên giường điên loan đảo phượng, cảm giác mất hồn…”
Ba người Lưu Phất Lăng, Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác chỉ có thể làm như không nghe thấy. Lưu Phất Lăng cho Lưu Bệnh Dĩ đứng dậy: “Mấy ngày nữa sẽ có triều thần lũ lượt dâng sớ ca ngợi tài hoa công tích của khanh, thỉnh cầu trẫm cho khanh thăng quan. Trẫm sẽ nhân cơ hội đó chiếu cáo thân phận của khanh trước thiên hạ, khôi phục danh tôn thất cho khanh. Tiếp theo sẽ có rất nhiều chuyện, khanh phải chuẩn bị cho kĩ.”
“Thần hiểu rõ.” Lưu Bệnh Dĩ thi lễ, cúi đầu khom người, hai mắt ươn ướt. Lang bạt gần hai mươi năm, cuối cùng cũng được chính danh, gia gia và phụ thân dưới cửu tuyền đã có thể nhắm mắt.
Trong mắt Mạnh Giác có một tâm tình khác, thấy Lưu Phất Lăng đang nhìn mình, y vội cúi đầu xuống. Lưu Phất Lăng cất bước, Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ vội đỡ Lưu Hạ đã mềm nhũn dưới đất đi theo.
Xuống dưới cầu, lập tức có hoạn quan nghênh đón, đỡ Lưu Hạ, đưa hắn đến Chiêu Dương điện nghỉ ngơi.
Lưu Phất Lăng nói với Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác: “Các khanh đều về đi!”
Hai người thi lễ cáo lui.
Lưu Phất Lăng vừa vào Tuyên Thất điện đã nhìn thấy Vân Ca đang ngồi trên đỉnh sương điện. Chàng liền ngẩng lên, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Nghe nhạc.”
“Mau xuống đi, huynh có chuyện muốn nói với muội.”
“Không.” Vân Ca chống cằm, chăm chú nhìn lên trời.
Lưu Phất Lăng nhìn Vu An, Vu An hiểu ý, hết sức hoảng sợ, lắp bắp hỏi: “Hoàng thượng muốn lên nóc nhà sao? Cần lấy thang ư?” Dù nói như vậy nhưng Vu An lại lề mề không chịu đi lấy. Phú Dụ khẽ chỉ chiếc thang đang dựa vào tường. “Hoàng thượng!”
Lưu Phất Lăng bám thang trèo lên, Vu An căng thẳng không dám thở mạnh, nhìn thấy Lưu Phất Lăng đi tới bên cạnh Vân Ca, ngồi xuống sát bên người nàng, y mới thở hắt ra, quay lại trợn mắt nhìn Phú Dụ.
“Muội nghe nhạc gì thế?”
“Chiết yêu vũ khúc.”
“Hay không?”
“Hay lắm!”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Muội bồi dưỡng nhiều mật thám trong cung như vậy từ bao giờ?”
“Huynh trắng trợn phái người về lấy tiêu, muội chỉ tò mò hỏi một câu rồi lén đến nhìn một chút thôi.”
Nét cười trên môi Lưu Phất Lăng đậm dần. “Không phải có người vẫn thường khoe khoang hào phóng, xinh đẹp, thông tuệ sao? Hào phóng ở đâu ra? Thông tuệ ở đâu ra? Còn xinh đẹp…” Lưu Phất Lăng lắc đầu nhìn Vân Ca. “Người tức giận thì không bao giờ xinh đẹp.”
Vân Ca giận. “Huynh còn cười nữa à? Tiểu thư nhà họ Hoắc múa đẹp không?”
“Không đẹp.”
“Không đẹp? Cả đám người xem không chớp mắt! Nói dối, tội tăng thêm một bậc.”
“Đẹp.”
“Đẹp? Vậy tại sao huynh không giữ cô ta lại mà xem cho chán mắt?”
Lưu Phất Lăng nắm lấy tay Vân Ca. “Huynh đang định thương lượng với muội chuyện này.”
Vân Ca định đứng lên, lại suýt rơi từ nóc nhà xuống. Dường như Lưu Phất Lăng đoán trước được, sớm đã cầm tay nàng, giữ nàng lại. Sự giận dỗi của Vân Ca vốn là năm phần thật năm phần giả, năm phần thật đó cũng là vì sự khúc mắc với Hoắc Thành Quân tồn tại trong lòng đã lâu chứ không phải chỉ vì chuyện đêm nay. Nàng tỉnh táo lại, lạnh mặt nói: “Không được, không thương lượng gì hết. Muội không cần biết cái gì mà giấu trời vượt biển, cái gì mà kế hoãn binh, cái gì hư tình giả ý, ru ngủ kẻ thù, đều không được. Dù có một vạn lý do, làm như vậy vẫn là không đúng. Huynh có nghĩ cũng không được nghĩ.”
“Dường như không lâu trước đây có người còn muốn tác thành huynh với người khác, bây giờ giả bộ cũng không được à?” Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca, trêu chọc.
Vân Ca vừa xấu hổ vừa tức giận. “Lúc đó khác, bây giờ khác. Huống hồ huynh đã hại một Thượng Quan Tiểu Muội, không thể hại thêm Hoắc Thành Quân nữa. Dù muội không thích cô ta nhưng muội cũng là nữ nhi.”
Nét cười trên mặt Lưu Phất Lăng nhạt đi. “Vân Ca, không được tức giận. Chuyện huynh muốn thương lượng với muội không phải chuyện này. Đúng như muội nói, huynh đã khiến Tiểu Muội lỡ làng, tuyệt đối không thể làm hại cô gái nào khác nữa.”
Thì ra lúc trước Lưu Phất Lăng chỉ trêu chọc nàng, cười đùa khi thấy nàng ghen, hai gò má Vân Ca hơi đỏ, cúi đầu lẩm bẩm: “Chỉ có thể làm hại muội.”
Lưu Phất Lăng cười. “Ừ, từ khi muội kiên quyết bắt huynh phải nhận giày thêu thì huynh đã quyết định sẽ làm hại muội cả đời.”
Vân Ca sốt ruột. “Đâu có? Rõ ràng là huynh nhìn chằm chằm vào chân người ta nên muội mới nghĩ rằng huynh thích đôi giày của muội.”
“Được, được, được, là huynh nhất quyết đòi muội tặng.”
Vân Ca cúi đầu, mím môi cười. “Huynh muốn thương lượng chuyện gì?”
“Xem ra Hoắc Quang định đưa Hoắc Thành Quân vào cung. Huynh chưa có con, có lẽ Điền Thiên Thu sẽ dẫn đầu bá quan khuyên giải huynh nạp nhiều phi tần, lựa chọn đầu tiên đương nhiên sẽ là Hoắc Thành Quân đức hạnh và dung mạo hơn người. Nếu Tiểu Muội lại lấy tư cách hoàng hậu ban bố ý chỉ phối hợp với hành động của Hoắc Quang trên triều đình…” Lưu Phất Lăng than khẽ: “Khi đó, huynh sợ huynh không thể lay chuyển được chúng khẩu đồng từ, nghi điển của tổ tông.”
“Thật hoang đường! Người Hán các huynh chẳng phải tự xưng là đất nước lễ nghi hay sao? Cười nhạo man di tứ phương không có lễ nghi giáo hóa, vậy mà bá quan lại yêu cầu hai dì cháu cùng thờ một chồng?”
Lưu Phất Lăng cười nhạt. “Đúng vậy, rất hoang đường. Hoàng hậu của Huệ đế còn là cháu gọi Huệ đế là cậu ruột, đây chính là hoàng tộc.”
Vân Ca chán nản nói: “Lăng ca ca, chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Chúng ta cần nhờ một người giúp đỡ.”
“Ai?”
“Thượng Quan Tiểu Muội.”
“Muội ấy sẽ giúp chúng ta sao? Dù sao muội ấy cũng có quan hệ mật thiết với họ Hoắc, muội ấy ở hậu cung còn phải dựa vào Hoắc Quang chăm sóc.”
Lưu Phất Lăng thở dài. “Huynh cũng không biết.”
***
Hôm sau Lưu Phất Lăng vào triều, Vân Ca đi tìm Thượng Quan Tiểu Muội.
Cung nữ của Tiêu Phòng điện đã quen với việc Vân Ca tự do ra vào, cũng đều biết nàng rất khó tính, nếu muốn ở lại bên cạnh nàng và Hoàng hậu, chắc chắn nàng sẽ mắng nhiếc thậm tệ mà không hề nể nang, huống hồ giữa nàng và Hoàng hậu có thể có chuyện quan trọng gì, cho nên bọn họ đều rất biết điều, để cho nàng và Hoàng hậu tự do đi chơi. Vân Ca nói với Thượng Quan Tiểu Muội về chuyện Hoắc Quang muốn đưa Hoắc Thành Quân vào cung, Thượng Quan Tiểu Muội thấy tim như bị kim đâm, cảm thấy thù xưa hận cũ cuồn cuộn trong lòng, nhưng nét cười ngoài mặt lại không thay đổi.
“Tiểu Muội, muội có thể giúp Hoàng thượng ngăn cản Hoắc Thành Quân vào cung không?”
Thượng Quan Tiểu Muội khẽ mỉm cười, nói: “Muội không hiểu việc này, cũng không muốn can thiệp vào việc này. Muội chỉ là một cô gái yếu đuối, đã không thể giúp Hoắc Quang, cũng không có năng lực giúp Hoàng thượng.”
Nàng ta vốn cho rằng Vân Ca sẽ rất thất vọng hoặc không vui, không ngờ Vân Ca lại cười nhạt, nói với vẻ rất thông cảm: “Tỷ hiểu. Muội còn có nhiều điều khó khăn hơn bọn tỷ.”
Tiểu Muội cảm thấy hai chữ “bọn tỷ” đó rất khó nghe, liền cười ngọt ngào, nói: “Sau này tỷ nói chuyện phải lưu ý, Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, chỉ có ‘trẫm’, ‘cô’, làm gì có ‘bọn tỷ’ chứ? Bị người khác nghe thấy thì sẽ phiền phức to!”
Vân Ca cười hì hì, gật đầu. “Ừ, tỷ biết rồi! Trước mặt người khác, tỷ sẽ lưu ý việc này. Tiểu Muội, cảm ơn muội!”
Không biết cô nàng Vân Ca này ngốc thật hay chỉ giả vờ ngây ngô, Tiểu Muội cảm thấy tức ngực, xoay người đi. “Tối hôm qua muội ngủ không ngon, muốn về ngủ bù một giấc, lúc khác đi chơi với tỷ sau.”
Vân Ca trở lại Tuyên Thất điện. Vừa thấy sắc mặt nàng, Lưu Phất Lăng đã biết Tiểu Muội từ chối việc kia. “Không sao, huynh sẽ nghĩ cách khác.”
Nếu như Hoắc Quang hành động nhanh chóng, Vân Ca thật sự không nghĩ ra được cách nào để ngăn cản ông ta, nhưng vì không nỡ làm hỏng tâm tình của Lưu Phất Lăng nên nàng chỉ có thể cười gật đầu. Lưu Phất Lăng cầm tay nàng. “Muội biết ban đêm lúc nào tối nhất không?”
“Lúc nào? Canh ba? Nửa đêm?”
Lưu Phất Lăng lắc đầu. “Đều không phải, một khắc trước bình minh là tối nhất.”
Vân Ca nắm chặt tay Lưu Phất Lăng, cười thật tình. “Vâng.”
***
Xương Ấp Vương vào kinh, Hoàng thượng đích thân ra ngoài cung nghênh đón, chờ đợi nhiều canh giờ, không hề trách móc, lại đặc cách ban ơn cho Xương Ấp Vương vào ở Chiêu Dương điện, thánh quyến không hề tầm thường. Các hoạn quan, cung nữ phục vụ trong Chiêu Dương điện không dám ngạo mạn, người nào cũng cố hết sức tận tâm hầu hạ. Mọi người từ khi vào cung đã trong coi Chiêu Dương điện không một người ở, ở nơi giàu có nhất thiên hạ lại không hề liên quan gì tới phú quý, không dễ gì trời cho cơ hội, đều hy vọng có thể nắm lấy cơ hội này để rời khỏi Chiêu Dương điện. Gặp hai thị nữ theo bên người Xương Ấp Vương cũng mở miệng gọi tỷ, ngậm miệng gọi tỷ, tôn trọng như chủ nhân. Chỉ có điều một trong hai thị nữ này rất lạnh lùng, bất kể bọn họ có bợ đỡ thế nào cũng không hề cười lấy một cái. Người còn lại thì luôn tươi cười, nhã nhặn ân cần, nhưng lại là một người câm, bất kể bọn họ nói gì cũng chỉ cười. Mọi người đều dồn hết tâm lực nhưng lại không có tác dụng nên cũng nhạt dần. Lúc Lưu Phất Lăng và Vân Ca đến Chiêu Dương điện thì mặt trời đã lên cao ba con sào, Lưu Hạ vẫn ngủ say chưa dậy. Tứ Nguyệt và Hồng Y đang ngồi nhàn hạ ngoài hành lang đều sửng sốt, Vân Ca nhìn thấy họ thì hết sức vui mừng. “Nếu biết là các tỷ đến thì muội đã đến chơi với các tỷ từ lâu rồi.”
Tứ Nguyệt và Hồng Y chỉ cười cười, trước hết vấn an Lưu Phất Lăng: “Bệ hạ vạn tuế, Vương gia không biết bệ hạ đến, vẫn đang nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ đi gọi Vương gia ngay.”
Hồng Y xoay người vào tẩm điện, Tứ Nguyệt cung thỉnh Lưu Phất Lăng vào chính điện. Hoa cỏ trong Chiêu Dương điện rất đẹp, mấy khóm hoa đón xuân nở rộ, sắc hoa vàng nhạt, đón gió đung đưa, một cây hạnh cũng e lệ nở vài bông hoa trắng. Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca đã đến gần xem, liền phất tay với Tứ Nguyệt. “Cứ ở bên ngoài được rồi.”
Thái giám nghe vậy vội trải thảm đuôi công, trải chiếu Tương phi, đốt lò sưởi vàng, mang ghế ngồi ra. Sau khi sắp xếp ổn thỏa hết thảy mới nhẹ nhàng lui xuống.
Lưu Phất Lăng ngồi chờ trong khoảng thời gian uống hết một chén trà, Lưu Hạ vẫn chưa đi ra. Lưu Phất Lăng không có vẻ gì là không vui, vẫn phẩm trà, ngắm hoa, yên lặng chờ đợi.
Vân Ca đi mấy vòng quanh bồn hoa, lại sốt ruột chạy đến bên cửa sổ gõ. Hồng Y mở cửa sổ ra, cười với Vân Ca, chán nản chỉ tay lên giường. Không ngờ Lưu Hạ còn đang nằm ườn, nghe thấy tiếng động, bất mãn lầm bầm vài tiếng, trở người kéo chăn trùm đầu tiếp tục ngủ. Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng thăm dò, Lưu Phất Lăng khẽ lắc đầu, ra hiệu cho nàng đợi một chút, đừng sốt ruột. Vân Ca nhíu mày, tiện tay xách xô nước tưới hoa dưới cửa sổ, hắt thẳng vào chỗ đại công tử.
Hồng Y che miệng, Tứ Nguyệt trợn mắt nhìn, đại công tử kêu thảm, tung chăm nhảy ngay xuống đất, nổi giận đùng đùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vân Ca cũng nổi giận đùng đùng, trợn mắt nhìn lại hắn. Lưu Hạ vừa thấy Vân Ca, ngây người một lát, cơn giận xẹp xuống, vẫy tay gọi Hồng Y lấy quần áo. Hắn rửa mặt qua loa, tùy ý khoác áo bào lên, ra khỏi phòng dập đầu vấn an Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng cho hắn đứng dậy, lại ban cho ngồi. Lưu Hạ cũng không khiêm nhường, ngồi xuống đối diện với Lưu Phất Lăng, nhận chén trà đặc Hồng Y bưng lên, uống một ngụm lớn rồi nhìn về phía Vân Ca. “Tại sao cô lại ở đây?”
Vân Ca cười đùa: “Tôi ở trong cung rất nhiều ngày rồi, vậy mà huynh lại không biết gì cả? Đừng có giả bộ hồ đồ nữa!”
Lưu Hạ đau đầu day huyệt thái dương. “Ta chỉ biết có một cung nữ ồn ào làm người ta loạn hết cả lên, ai ngờ cung nữ đó chính là cô. Tam thúc, thúc ấy… Ôi, ta chẳng muốn xen vào chuyện này của các cô. Bệ hạ cho thần về Xương Ấp đi!”
Lưu Hạ nói mà hai mắt trong veo, so với hôm qua lại tưởng như hai người.
Lưu Phất Lăng hỏi: “Hạ Nô chơi đủ rồi à?”
Lưu Hạ cười khổ. “Để Hoàng thượng chê cười rồi!”
Nghe thấy Lưu Phất Lăng gọi Lưu Hạ là Hạ Nô, Vân Ca hỏi: “Vì sao lại gọi huynh là Hạ Nô?”
Lưu Hạ cười khó xử. “Chỉ là nhũ danh thôi mà, có gì mà vì sao.”
Vân Ca biết Lưu Phất Lăng sẽ không nói việc này với nàng, liền quay đầu về phía Vu An. “Vu An, không phải ngươi vẫn muốn xem ta múa đao sao?”
Vu An ho nhẹ mấy tiếng. “Khi còn nhỏ Vương gia đã rất đẹp, Vệ Thái tử điện hạ thấy Tiểu vương gia liền khen ‘Tống Ngọc cũng không bằng’. Nghe đồn nhũ danh của Tống Ngọc khi còn nhỏ là Ngọc Nô, phi tần trong cung cũng cười đùa gọi Tiểu vương gia là Ngọc Nô. Tiểu vương gia rất không vui, oán giận nói: ‘Thái tử thiên tuế đã nói, Ngọc Nô không đẹp bằng ta’ với vẻ rất ấm ức, mọi người cười to. Khi đó tiên hoàng cũng có mặt, người cười đùa: ‘Hạ Nhi nói có lý, không thể để Ngọc Nô thơm lây nhờ Hạ Nô nhà ta được.’ Từ đó trở đi, mọi người đều gọi Vương gia là Hạ Nô. Khi đó Hoàng thượng còn chưa ra đời, e rằng đây cũng là lần đầu tiên Hoàng thượng nghe nói về sự tích nhũ danh của Vương gia.”
Chuyện cũ rõ ràng như vẫn còn trước mắt, lại đã là bãi bể nương dâu, thế sự đổi dời.
Lưu Hạ cười như không cười, chăm chú nhìn làn khói từ ấm trà lượn lờ bay lên cao.
Lưu Phất Lăng cũng thất thần suy nghĩ. Khi chàng mới hai, ba tuổi, quan hệ giữa Thái tử và phụ hoàng đã hết sức căng thẳng, sau khi Thái tử chết, phụ hoàng càng thêm âm trầm, gần như chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười của phụ hoàng. Lúc này nghe Vu An kể lại, Lưu Phất Lăng cảm thấy rất xa lạ.
Vân Ca kéo tay Tứ Nguyệt và Hồng Y đi ra ngoài điện. “Tôi dẫn hai người đi tham quan những cung điện khác.”
Tứ Nguyệt và Hồng Y không ngừng quay lại nhìn Lưu Hạ, Lưu Hạ không tỏ thái độ gì, bọn họ chỉ có thể để Vân Ca nửa kéo nửa dỗ ra ngoài cung điện. Vu An cũng yên lặng lùi ra ngoài, khép cửa điện lại.
Lưu Phất Lăng đứng dậy đi vài bước rồi dừng lại bên cây hạnh vừa chớm nở. “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là bao nhiêu năm trước không?”
“Năm năm trước, khi Hoàng thượng mười sáu tuổi, đó là lần đầu tiên thần nhìn thấy thánh nhan của người tại Cam Tuyền cung.” Năm đó là năm hắn mất nhị đệ, hắn vĩnh viễn không thể nào quên.
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Ta lại nhớ là mười bảy năm trước, ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, khi đó ngươi đang trốn trên cây hạnh ăn vụng quả.”
Lưu Hạ kinh ngạc suy nhĩ, đột nhiên nhảy dựng lên. “Hoàng… Hoàng thượng chính là đứa trẻ gọi thần là huynh, xin thần mấy quả hạnh để ăn đó?”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Mười bảy năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn tưởng ta là công tử thiếu gia đi lạc, còn ta đã biết ngươi là Lưu Hạ, ngươi thua rồi.”
Lưu Hạ ngơ ngác nhìn Lưu Phất Lăng, vẻ mặt khó tin.
Năm đó Vệ Thái Tử vừa mới chết, tiên hoàng đã gần bảy mươi rồi, ngôi vị thái tử vẫn bỏ trống, các hoàng tử đều tỏ vẻ sốt ruột như kiến bò chảo nóng, trong đó đương nhiên cũng bao gồm phụ vương của hắn, Xương Ấp Vương Lưu Tủy. Ngày sinh của tiên hoàng, các hoàng tử vào kinh chúc thọ, cũng lũ lượt mang con trai mình vừa ý nhất theo, vì mọi người đều biết ngôi vị hoàng đế không chỉ được truyền cho hoàng tử mà sau này còn truyền cho cả hoàng tôn. Nếu có hoàng tôn được Vũ đế nhìn trúng, hy vọng của mình tự nhiên sẽ lớn hơn. Hắn không phải đứa con được phụ vương thích nhất nhưng lại là cháu trai được hoàng đế quý nhất, cũng là người con duy nhất của mẫu thân hắn, cho nên bất kể phụ vương có thích hay không thì hắn vẫn sẽ theo phụ vương cùng đến Trường An.
Mang theo vô số lời dặn dò của mẫu thân, hắn lên xe ngựa chạy về Trường An.
Mặc dù mẫu thân rất tốt với hắn, phụ vương có rất ít thời gian ở bên hắn, nhưng trong lòng hắn, hắn lại thân thiết với phụ vương hơn. Mặc dù phụ vương hắn rất phong lưu đa tình, còn có chút dục vọng quyền lực, nhưng ông ta lại không phải là người khắt khe. Nếu Thái tử không chết, phụ vương cũng chẳng muốn động lòng, ông ta sẽ rất vui vẻ ở Xương Ấp, cả ngày săn tìm mỹ nhân ở khắp nơi. Nhưng mẫu thân hắn lại khác, khát vọng đối với quyền lực của mẫu thân khiến hắn sợ hãi, sự lạnh lùng của mẫu thân cũng làm hắn sợ. Hắn biết mẫu thân đã lệnh đánh đòn thị nữ từng ngủ với phụ thân đến chết, cũng biết cái chết của những đệ đệ do các phi tử khác của phụ vương sinh ra rất nhiều điểm đáng ngờ. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi và chán ghét đối với mẫu thân qua nụ cười của phụ vương.
Từ Xương Ấp đến Trường An phải đi cả một quãng đường dài. Trên đường đi, phụ vương không hề thân cận với hắn. Trên đường đi, phụ vương còn có mỹ nhân ở bên, không hề cô đơn, nhưng con đường hắn đi lại rất cô đơn, cho nên hắn có rất nhiều thời gian để nghĩ về những lời mẫu thân nói, nghĩ về những lời phụ vương nói, nghĩ về tính cách của mẫu thân, nghĩ về tính cách của phụ vương, suy nghĩ nếu làm thái tử, thế giới của hắn sẽ thế nào…
Khi xe ngựa đến Trường An, hắn đã ra quyết định, hắn không thể để mẫu thân giành được ngôi vị hoàng đế. Đúng thế, hắn không thể để mẫu thân giành được ngôi vị hoàng đế. Nếu ngôi vị hoàng đế này là của phụ vương, hắn rất sẵn lòng làm thái tử, nhưng ngôi vị hoàng đế này sao có thể là của phụ vương đươc? “Công lao vĩ đại” của Lữ hậu là chuyện con cháu họ Lưu nào cũng đều đã đọc vô số lần. Chuyện Đậu Thái hậu chuyên quyền suýt giết chết gia gia, hắn cũng từng được nghe tiên sinh kể. Hắn không muốn giống như Huệ đế Lưu Doanh, tuổi còn trẻ đã bị sự tàn nhẫn của mẫu thân Lữ hậu làm cho sầu não mà chết. Hắn cũng không cho rằng mình sẽ may mắn như gia gia, có một Trần A Kiều giúp đỡ, chuyển nguy thành an hết lần này tới lần khác. Gia gia hắn mới bảy tuổi đã dùng chiêu bài nạp thiếp khiến cả tộc họ Trần dốc sức phục vụ mình. Năm nay hắn đã mười một tuổi, lại không thấy có ngoại thích mạnh mẽ nào có thể dựa vào. Cho nên “hùng tài đại lược” của mẫu thân hắn chỉ cần thi triển ở nước Xương Ấp là được rồi, hắn có sầu não thì cũng đỡ hơn, phụ vương cũng có thể sống lâu hơn vài năm.
Hắn đã quyết định thì mọi hành vi của hắn đều sẽ cố gắng đi ngược lại những dặn dò của mẫu thân. Đọc sách, các hoàng tôn khác học tứ thư ngũ kinh, hắn thì đọc thơ từ dâm đãng ướt át. Võ nghệ, các hoàng tôn còn lại cưỡi ngựa, bắn tên, cử đỉnh, mạnh mẽ oai phong, hắn lại múa một thanh Việt nữ kiếm thanh mảnh, coi chiêu thức hoa lệ như phong lưu phóng khoáng. Phụ vương buồn bực, hắn còn buồn bực hơn. Hắn cũng là thiếu niên, sao có thể không có lòng tranh cường háo thắng, sao có thể sẵn lòng để người khác cười nhạo hắn? Hắn cũng muốn múa xong một bài kiếm, tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi, hắn cũng muốn nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của gia gia chứ không phải ánh mắt từ từ ảm đạm vì thất vọng.
Nhưng, hắn không thể.
Khi hắn lén chuồn ra khỏi tiệc rượu, đi đến Chiêu Dương điện, hắn nhìn thấy cây hạnh sai trĩu quả. Trước đó ở tiền điện, nhìn đầy món ngon mà hắn không hề thấy hứng thú, lúc này đột nhiên lại thấy đói, hắn trèo lên cây, bắt đầu ăn hạnh.
Nghe thấy hoạn quan đi qua bên ngoài mấy lần, không ngừng gọi tên hắn, hắn không hề để ý, chỉ muốn trốn trên lùm cây, tạm thời vứt bỏ mọi phiền muộn. Tiếng người, tiếng bước chân đều biến mất, chỉ còn lại những tia nắng đầu hạ yên tĩnh chiếu xuống đất qua tán lá xanh. Hắn nheo mắt nhìn trời xanh, tiện tay hái một quả hạnh, ăn xong, lại tiện tay hái một quả nữa.
“Đào no người, hạnh hại người, dưới gốc cây mận chôn người chết. Huynh ăn hạnh như vậy, cẩn thận đau bụng đấy!”
Một đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi đứng dưới gốc cây, hai tay bắt sau lưng, ngẩng đầu nghiêm trang giáo dục hắn, trong mắt toàn là ý chê trách. Hắn cười cợt, ném một quả hạnh cho tiểu tử. Tiểu tử do dự một lát rồi bắt đầu ăn. Ăn xong, tiểu tử lại ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn lại ném một quả khác xuống.
Một nằm trên cây, một đứng dưới gốc, ăn hạnh.
Đại khái là hắn quá buồn, cũng cảm thấy tiểu tử dưới gốc cây còn ít tuổi, không hiểu chuyện, cho nên hắn bắt đầu nói chuyện câu được câu chăng với nó. Hắn nói với nó hắn là công tử của đại thần, lén chuồn từ tiệc rượu ra. Tiểu tử nói nó cũng là công tử của đại thần, sơ ý đi đến viện này.
Hắn nói ậm ờ về những phiền muộn của mình, khoe khoang võ công của mình hết sức cao cường, tài hoa cũng được tiên sinh khen ngợi. Hắn còn bình luận về người và việc trên triều đình, nói với tiểu tử nếu hắn sinh ra trong hoàng gia, với tài năng của mình, hắn tuyệt đối có thể làm một hoàng đế tốt. Tiểu tử vừa ăn hạnh vừa gật đầu. “Đệ tin huynh.”
Hắn có sự thất vọng của một anh hùng không gặp thời, còn có cảm giác hoang đường, không ngờ mình lại ăn hạnh, tâm sự với một tên tiểu tử mới chỉ bốn, năm tuổi.
Tiểu tử vừa ăn hạnh vừa nói về những phiền muộn của nó, bị mẫu thân ép phải làm này làm nọ, nhất định phải xuất sắc, nhất định phải làm tốt hơn người khác, nhất định phải làm phụ thân vui hơn những huynh đệ khác. Hắn ở trên cây cười to, sự phiền muộn của nó chẳng phải cũng chính là sự phiền muộn của hắn đó sao? Thì ra đều là người lưu lạc chân trời cả. Xem ra mẫu thân của nó cũng không phải là một nữ nhân hiền lành, ngoan ngoãn. Bọn hắn vừa là chỗ dựa của mẫu thân vừa là quân cờ của họ. Mỗi nhà đều có sự tranh đấu riêng. Có điều tên tiểu tử mới bốn, năm tuổi đã có thể nói năng rõ ràng, ngôn từ đĩnh đạc nhường này, hắn không khỏi kinh ngạc. “Phụ thân ngươi là ai?”
Tiểu tử hỏi ngược lại: “Phụ thân của huynh là ai?”
Hắn cười mà không đáp, tiểu tử cũng chỉ cười ăn hạnh.
Thân phận của bọn hắn như một tấm màn chắn, một khi mở ra, còn có ai sẵn lòng nói chuyện với bọn hắn nữa? Tâm tư của hai đứa bé giống nhau, có điều chúng lại không biết điều này. Thấy chiều đã muộn, hắn liền nhảy xuống đất. “Ta phải đi rồi, ngươi cũng mau đi tìm phụ thân của ngươi đi.”
“Huynh còn đến đây ăn hạnh nữa không?”
Trong mắt tiểu tử có sự lưu luyến, dưới ánh mặt trời, bóng dáng nhỏ bé của nó toát ra sự cô quạnh. Hắn đã quen với cảm giác cô quạnh này, bởi hắn cũng có. “Không biết, có thể có, có thể không.”
“Huynh, huynh đệ mình có thể làm bạn không? Lúc đọc Sử ký, đệ rất ngưỡng mộ những hiệp khách uống rượu kết giao, lời hứa ngàn vàng đó. Đệ thường tưởng tượng, nếu đệ cũng có một người bạn tri kỷ như vậy thì thật tốt biết bao. Dù xa ở giang hồ vẫn có thể chân thành với nhau.”
Hắn mỉm cười, có lẽ đây là ước mơ của rất nhiều nam nhi, thúc ngựa giang hồ, sảng khoái ân thù, bằng hữu vài câu có thể kết giao, má hồng sống chết có thể đi theo. Trong Sử ký của Tư Mã Thiên, động lòng người nhất là du hiệp liệt truyện chứ không phải là đế vương bản kỷ hay danh thần lương tướng. “Nếu sau khi ngươi biết ta là ai mà còn sẵn sàng làm bạn với ta thì đương nhiên ta cũng đồng ý.”
Trong giọng nói của hắn có sự thờ ơ như đã nhìn thấy kết quả. Tiểu tử cắn nửa quả hạnh, cau mày suy tư. “Huynh, huynh đệ mình đánh cược đi, xem ai đoán ra đối phương là ai trước. Ai đoán ra trước người đó thắng, người thua phải đáp ứng người thắng một việc!”
Nghe thấy tiếng bước chân xa xa, hắn hơi lơ đãng. “Được. Ta phải đi đây, có duyên sẽ tái ngộ.”
Tiểu tử nắm tay áo hắn. “Lời hứa giữa huynh đệ mình đáng giá nghìn vàng!”
Hắn cúi xuống, nhìn tên tiểu tử chỉ cao đến bụng mình. Tiểu tử mím môi hết sức kiên nghị, người tuy nhỏ nhưng lại có một khí thế khiến người ta không dám coi thường. Hắn cười. “Được, lời hứa nghìn vàng!”
Tiểu tử buông hắn ra. “Huynh mau đi đi, nếu để mọi người nhìn thấy huynh ở đây thì e là huynh sẽ bị trách phạt. Đệ cũng đi đây!”
Hắn đi ra xa, lúc quay lại vẫn nhìn thấy nó không ngừng quay đầu vẫy tay chào hắn.
Sau đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, phụ vương chết, mẫu thân chết, nhị đệ chết, tam đệ xuất hiện.
Nhân sự trên triều đình cũng nhiều lần thay đổi.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới chuyện tiên đế lại không chọn mấy nam nhi lông cánh đầy đủ mà lại chọn một tiểu tử mới tám tuổi để giao lại giang sơn, dù phải đối mặt với rủi ro đế quyền phân tán. Đáng tiếc lúc đó mẫu thân hắn đã chết, nếu không, khi nhìn thấy Câu Qua phu nhân bị tiên hoàng xử tử vì con trai lên ngôi, có lẽ mẫu thân sẽ không còn hận hắn như kẻ thù cho đến tận lúc chết. Mà phụ thân của tiểu tử kia có an ổn vượt qua tất cả mọi sóng gió hay không cũng còn rất khó nói. Chuyện dưới gốc cây hạnh trở thành chuyện bị hắn lãng quên trong một góc cuộc đời, chỉ thỉnh thoảng lắm mỗi khi ăn hạnh, hắn mới nhớ tới tên tiểu tử muốn làm bạn với hắn đó, nhưng cũng chỉ lóe lên rồi biến mất.
Lưu Hạ nói: “Năm đó nghe nói Hoàng thượng bị ốm phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cho nên chúng thần không gặp được Hoàng thượng, không ngờ Hoàng thượng lại dạo chơi khắp nơi trong cung.”
“Là mẫu thân bắt ta giả ốm. Có điều hôm đó ăn quá nhiều hạnh, sau đó bị ốm thật.”
Mấy ca ca đều đủ vây đủ cánh, mẫu thân rất khó đối kháng chính diện với họ, chi bằng tỏ ra yếu thế để họ tranh đấu một mất một còn trước đã.
Lưu Hạ thở dài. “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau. Khi đó các vương thúc có ai để Câu Qua phu nhân vào mắt?”
Lưu Phất Lăng yên lặng. Nếu mẫu thân chàng biết trước kết quả của âm mưu toan tính là chính mình sẽ mất mạng, bà còn nhất tâm muốn tranh ngôi vị hoàng đế không?
Lưu Phất Lăng nói: “Ngươi thua rồi, ngươi phải làm một việc cho ta.”
Lưu Hạ cảm khái: “Không công bằng lắm. Năm đó thần đã mười một tuổi, cho dù tướng mạo thay đổi thế nào thì cũng có nét có thể nhận ra. Còn Hoàng thượng khi đó mới bốn tuổi, sau khi thành niên tướng mạo đương nhiên có khác biệt rất lớn. Hoàng thượng nhận ra thần, thần không nhận ra Hoàng thượng là điều rất bình thường.”
“Ngươi cho rằng ta nhìn thấy ngươi mới nhận ra ngươi sao? Sau khi ngươi đi, ta đã chăm chỉ học vẽ tranh, một năm đã có chút thành tựu, lập tức vẽ hình ngươi định bí mật thăm dò. Không ngờ cung nữ dọn dẹp thư phòng của ta vừa nhìn thấy tranh vẽ hình ngươi đã nhận ra ngay, cười nói với ta: ‘Điện hạ dù vẽ đẹp nhưng vẫn chưa thể vẽ được ra phong thái của Hạ Nô’, ta liền lập tức xé nát bức tranh.”
Lưu Hạ không nói gì, giống như người lớn luôn không coi lời của con trẻ ra gì, hắn cũng chưa bao giờ quá để ý tới lời hứa với tiểu tử đó.
“Nếu ngươi thật sự muốn biết ta là ai, với thân phận của người thì việc tra ra cũng không quá khó. Hôm đó có mấy đại thần mang con vào cung, lại có mấy người có con bốn, năm tuổi?”
Lưu Hạ áy náy. “Là thần không đúng, thần thua rồi. Xin Hoàng thượng phân phó, thần nhất định sẽ nỗ lực thực hiện lời hứa.”
Lưu Phất Lăng nói: “Hôm đó ta muốn đánh cược với ngươi là nghĩ có ngày ngươi biết ta là ai, ngươi nhất định sẽ không đồng ý làm bạn với ta nữa, cho nên ta nghĩ nếu ta thắng, ta có thể yêu cầu ngươi làm bạn ta. Mười bảy năm sắp qua, ta vẫn chỉ có yêu cầu này, mời ngươi làm bạn ta!”
Lưu Hạ yên lặng, rất lâu sau mới quỳ xuống, nói: “Đã có minh quân, thần nguyện làm nhàn vương.”
Năm đó, tiểu tử dưới gốc cây hạnh mặc dù thông minh từ nhỏ, đã biết gài bẫy trong lời nói nhưng lại không biết có những khoảng cách giữa người với người là không thể vượt qua. Lưu Phất Lăng dường như không nghe rõ Lưu Hạ nói là nhàn vương chứ không phải là hiền vương, chàng phất tay áo, xoay người rời đi. “Mong rằng trong những ngày ở Trường An, khanh sẽ làm cho trẫm nhìn thấy được tài tế thế an bang như những gì ngày xưa khanh nói. Đúng rồi, bởi nơi này không có người cư trú nên trẫm rất thích sự thanh tĩnh ở đây, sau đó thường đến đây chơi, nghe hoạn quan già ở điện này nói Chiêu Dương điện từng là nơi ở của Lý phu nhân.”
***
Lúc Vân Ca và Tứ Nguyệt, Hồng Y tươi cười, khoác tay nhau đi vào, thấy Lưu Hạ đang ngồi dưới gốc cây hạnh một mình, vẻ phong lưu, ngang ngược hằng ngày hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ ngơ ngẩn, thêm vài phần đau khổ. Tứ Nguyệt nhìn Vân Ca với vẻ khó hiểu, lại quan sát Lưu Hạ, vừa định tiến lên gọi: “Vương gia”, Hồng Y liền nắm tay áo nàng ta, ra hiệu cho nàng ta im lặng. Hồng Y chăm chú nhìn Lưu Hạ, ánh mắt thấu hiểu, dường như biết rõ lúc này Lưu Hạ đang nghĩ gì. Nước mắt từ từ dâng đầy khóe mi. Khi nước mắt rơi xuống, Hồng Y làm bộ cúi đầu dụi mắt, len lén đưa tay lau nước mắt. Lúc ngẩng đầu lên, trên gương mặt Hồng Y chỉ còn lại nụ cười dịu dàng. Nàng ta khẽ bước tới, quỳ xuống bên cạnh Lưu Hạ, cầm lấy tay hắn. Nhìn thấy Hồng Y, Lưu Hạ nhẹ nhàng đưa tay mơn trớn gương mặt nàng ta như thể đang tìm kiếm sự ấm áp trên gương mặt tươi cười rạng rỡ ấy. Hồi lâu sau, hắn nở một nụ cười, nụ cười này dần mang theo vẻ ngang ngược và bất cần, cuối cùng biến thành nụ cười mà Vân Ca đã quen nhìn. Vân Ca xoay người muốn đi, lại nghe thấy Lưu Hạ gọi nàng: “Vân Ca, quay lại, ta có chuyện muốn hỏi cô.”
Lưu Hạ bảo Tứ Nguyệt và Hồng Y lui ra, mời Vân Ca ngồi xuống đối diện hắn. “Chuyện ta sắp hỏi rất quan trọng đối với ta, cô nhất định phải nói thật.”
Giọng nói của hắn có vẻ rất nghiêm trọng nhưng nụ cười vẫn ngang ngược như cũ, Vân Ca chăm chú nhìn vào đôi mắt trong trẻo của hắn, trịnh trọng gật đầu.
“Có phải hồi còn nhỏ, cô đã quen Hoàng thượng rồi không? Hai người quen nhau ở Tây Vực đúng không?”
Vân Ca sửng sốt, mặc dù nàng từng nói với Hứa Bình Quân chuyện nàng biết Hoàng thượng từ nhỏ nhưng lại chưa bao giờ nói quen biết ở đâu. Một lát sau, nàng đáp: “Đúng.”
Lưu Hạ lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm: “Thì ra ta tính sai hết cả, cứ cho rằng là tam thúc… Thảo nào… thảo nào… Cuối cùng bây giờ cũng đã hiểu rõ…”
“Huynh tính sai cái gì?”
Lưu Hạ cười, nói: “Ta tính sai một chuyện rất quan trọng, có lẽ sẽ dẫn đến sai lầm lớn. Vân Ca, cô còn nhớ Hoàng thượng và cô từng cùng cứu một thiếu niên không?”
Vân Ca nghiêng đầu cười, làu bàu: “Lăng ca ca đã nói những gì với huynh? Tại sao ngay cả chuyện của Nguyệt Sinh cũng nói với huynh thế?”
Chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Lưu Hạ cũng hoàn toàn biến mất, hắn chăm chú nhìn Vân Ca, nói: “Đã bao năm trôi qua, không ngờ cô còn nhớ tên đệ ấy, nếu Nguyệt Sinh biết thì nhất định đệ ấy sẽ rất vui.”
Vân Ca nói: “Lăng ca ca còn nhớ rõ hơn tôi. Huynh ấy vẫn cảm thấy mình có lỗi với Nguyệt Sinh, huynh ấy vẫn cố gắng để làm một hoàng đế tốt, chính là để không xuất hiện người như Nguyệt Sinh nữa.”
Nụ cười của Lưu Hạ như đóng băng. Vân Ca hỏi: “Huynh có đồng ý ở lại Trường An giúp Lăng ca ca không?”
Lưu Hạ thở dài một hơi, tâm ý đã định, liền cười hì hì, nói: “Ta sẽ ở đến khi cô và Hoàng thượng đuổi ta ra khỏi thành Trường An.”
Vân Ca mừng rỡ nhảy dựng lên. “Tôi biết mặc dù nhìn huynh rất giống kẻ xấu nhưng thực ra con người huynh lại rất tốt.”
Lưu Hạ cười khổ.
[1] Đất phong hay thái ấp của phiên vương cũng là một vương quốc nằm trong đế quốc Đại Hán.
Lý phu nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành từ lâu đã là một truyền kỳ lưu truyền trong dân gian. Xương Ấp Vương là cháu nội của Lý phu nhân, nghe đồn dung mạo vô song, dịu dàng phong lưu, hơn nữa đây là lần đầu tiên Lưu Phất Lăng triệu phiên vương vào kinh sau khi lên ngôi, cho nên tất cả mọi người đều muốn đi xem phong thái của hắn. Đương nhiên, Lưu Hạ quả không hổ là Lưu Hạ, hắn dùng phương thức mà tất cả mọi người đều không nghĩ tới để khiến người Trường An phải nhớ hắn. Vì vậy, hai, ba mươi năm sau, khi những người như Hoàng thượng, Hoàng hậu, Hoắc Quang đều bị chôn vùi trong cát bụi thời gian không còn ai nhắc tới, thì vẫn còn những người đàn bà tóc muối tiêu kể cho cháu gái nghe về chuyện Lưu Hạ.
Giờ Mão, mặt trời còn chưa mọc, đã có người dân ra ngoài cổng thành chiếm chỗ. Giờ Thìn, cấm quân mặc áo giáp, cầm đao kích trong tay đến đuổi hết những người không phận sự. Giờ Tị, một bộ phận quan lại lần lượt đến. Đầu giờ trưa, các quan viên tam phẩm trở lên tới cổng thành. Giữa trưa, Đại tư mã, Thừa tướng, tướng quân đều đã đến. Cuối giờ Ngọ, Lưu Phất Lăng được các hoạn quan và cung nữ đưa đến cổng thành. Đầu giờ Tị lính gác bẩm báo, Xương Ấp Vương đã đến cách thành Trường An bốn mươi dặm, tính toán kiểu gì thì đầu giờ Mùi cũng phải đến nơi. Nhưng Lưu Phất Lăng đứng trên lầu thành từ cuối giờ Ngọ đến giữa giờ Mùi mà Xương Ấp Vương vẫn chưa xuất hiện. Sau đó, Lưu Phất Lăng đành vào một bên lầu thành vừa nghỉ ngơi vừa tiếp tục đợi theo lời bá quan khuyên bảo. Lưu Phất Lăng cũng thông cảm gọi các quan viên cao tuổi như Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế vào lầu thành, ban cho ngồi, vừa uống trà vừa đợi. Các quan lại khác lại chỉ có thể mặc triều phục đứng thẳng dưới cái nắng gắt mà tiếp tục đợi. Cuối giờ Mùi, Xương Ấp Vương vẫn chưa xuất hiện. Con dân xung quanh còn có thể ngồi dưới đất, tìm tiểu thương mua bát nước, ăn chiếc bánh, vừa tán gẫu vừa đợi nhưng các quan lại lớn nhỏ lại chỉ có thể chịu đựng cái khát trong miệng, cái đói trong bụng, hai chân tê mỏi, tiếp tục chờ đợi. Chuyện duy nhất có thể làm chính là thầm nguyền rủa Xương Ấp Vương ngàn vạn lần. Giờ Thân, mặt trời đã ngả về tây, Xương Ấp Vương vẫn chưa đến. Con dân từ cảnh huyên náo ban đầu đã dần trở nên yên tĩnh, cuối cùng lẳng lặng không một tiếng động. Mọi người đều không còn sức để hò hét ồn ào nữa.
Bây giờ ai nấy chỉ cảm thấy đã đợi ở đây cả ngày, nếu không gặp được gã Xương Ấp Vương này thì chẳng phải đã lãng phí cả ngày rồi sao? Sao có thể cam lòng chứ?
Đương nhiên cũng có người kính nể Xương Ấp Vương vì dám bắt Hoàng thượng phải đợi.
Gần vạn người đứng ngoài cổng thành, cuối cùng lại không có chút âm thanh nào, tình cảnh không thể không nói là kỳ lạ.
Khi ánh tà dương vàng rực chiếu nghiêng xuống đám đông, khi tất cả mọi người đều phải hơi nheo mắt mới có thể nhìn về phía tây, chợt có tiếng đàn sáo du dương truyền đến. Trong tiếng nhạc, một đoàn người đi tới trên con đường quanh co dưới nắng chiều vàng rực. Cùng với âm nhạc mà đến còn có hương thơm như có như không, như trăm hoa đua nở chào đón xuân về. Trên phản, mấy cô gái tóc mây tha thướt, trâm vàng rung rung đang cầm nhạc cụ diễn tấu cho chàng trai phía sau. Phía sau cũng là một chiếc phản vuông, khiêng phản lại là tám nữ nhân người Hồ dáng người cao ráo, dung mạo rạng ngời, trên phản là một chàng trai nửa ngồi nửa nằm, một thị nữ nằm gối đầu lên đùi hắn. Chàng trai cúi đầu, một tay nghịch tóc thị nữ, một tay cầm chén rượu nho Tây Vực. Chàng trai đầu đội vương miện vàng đính ngọc tía, người mặc áo bào màu tím thêu hình mãng xà, lưng đeo dây bạch ngọc. Mắt như chấm sơn, môi như hải đường, tướng mạo còn đẹp hơn nữ nhi ba phần, may nhờ hai hàng lông mày lưỡi mác kéo dài đến gần tóc mai làm tăng thêm anh khí mới khiến người ta không nhìn nhầm hắn là một nữ nhân. Chỉ thấy bờ môi hắn hàm tiếu, đầu mày cuối mắt đưa tình, ánh mắt nhìn lướt qua hai bên đường, nữ nhân thấy tim đập như hươu chạy, cho rằng hắn đang nhìn mình, trong ánh mắt nóng rực như lửa mang theo tình ý không muốn người khác biết. Nam nhân lại cảm thấy sống như người ta mới là cuộc sống nam nhân nên sống. Vô số cậu bé bướng bỉnh khi nhìn thấy Lưu Hạ liền lập chí cần tử tế đọc sách, khổ luyện võ công, sau này phong hầu bái tướng mới có quyền, có tiền, có mỹ nhân trong tay, làm một nam nhân giống như Lưu Hạ.
Bước ra lầu thành, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cuối cùng Lưu Phất Lăng cũng hiểu rõ vì sao có bốn mươi dặm mà Lưu Hạ lại đi mất gần một ngày. Bá quan nhất tề hô to cung nghênh Xương Ấp Vương đến.
Nhìn thấy Lưu Phất Lăng đứng đầu tiên, Lưu Hạ lập tức lệnh Hồ cơ dừng bước, nhảy xuống khỏi phản, đi nhanh mấy bước về phía Lưu Phất Lăng, dập đầu thỉnh tội: “Thần không biết Hoàng thượng đích thân đến nghênh đón, thần khấu tạ long ân của Hoàng thượng. Đường đi xóc nảy, thực không dễ đi, làm chậm trễ hành trình, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Lưu Phất Lăng cho hắn đứng dậy. “Đều là người một nhà, không cần đa lễ như thế.”
Các trọng thần như Hoắc Quang, Điền Thiên Thu lại đến vấn chào, vấn an Lưu Hạ. Sau một hồi khách sáo, Lưu Phất Lăng và Lưu Hạ sánh vai mà đi, vừa đi vừa nói chuyện. Bá quan đứng gần một ngày cuối cùng cũng có thể giải tán.
Buổi sáng Lưu Bệnh Dĩ ra ngoài vẫn chưa ăn cơm, lúc này đói đến mức da bụng dán vào da lưng, bám lấy cánh tay Mạnh Giác, uể oải nói với y: “Lần sau huynh muốn trừng trị đại công tử thì nhớ gọi tôi, tôi nhất định sẽ bày mưu tính kế, bỏ tiền ra sức, dốc hết khả năng của mình.”
Mạnh Giác có lẽ đã quá hiểu đại công tử, chứng kiến chuyện hôm nay vẫn bình chân như vại. Nhìn thấy dáng vẻ của Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác đột nhiên cười, nói: “Tôi và đại công tử ngang vai ngang vế, hình như huynh phải gọi đại công tử là thúc thúc, vậy có phải tôi cũng coi như là…”
Lưu Bệnh Dĩ ngắt lời Mạnh Giác: “Nói đùa à? Nói như huynh, đại công tử gọi Hoàng thượng là thúc thúc, Vân Ca gọi Hoàng thượng là Lăng ca ca, vậy huynh nên gọi Vân Ca là gì? Tốt nhất là việc nào ra việc nấy, đừng có dây mơ rễ má bắc cầu lung tung. Bối phận trong hoàng gia có tính cũng không rõ. Hơn nữa giờ đây tôi còn không có tư cách gọi đại công tử là thúc thúc.”
Mạnh Giác cười nhạt, không lên tiếng. Lưu Bệnh Dĩ hỏi: “Mạnh Giác, huynh đoán được vì sao Hoàng thượng lại triệu Xương Ấp Vương vào Trường An không?”
“Không.”
“Tại sao huynh không phản đối Xương Ấp Vương đến Trường An? Các huynh không sợ vạn nhất à?”
Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Quyết định vào kinh của Xương Ấp Vương không có bao nhiêu quan hệ với tôi, trong lòng hắn có tính toán của hắn, tôi chỉ không ngăn cản mà thôi.”
***
Lưu Phất Lăng mở tiệc đón gió tẩy trần cho Lưu Hạ, tiệc rượu được tổ chức tại tiền điện Kiến Chương cung, thoải mái tao nhã hơn tiền điện uy nghiêm của Vị Ương cung. Vì bữa tiệc này coi như tiệc của hoàng thất nên số người dự có hạn. Lưu Phất Lăng, Xương Ấp Vương, Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế, còn có Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác cùng dự. Quan viên trong triều thấy không ngờ còn có cả Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác, lại nghĩ đến lời của Hoàng thượng sau khi hai người dũng cảm đấu với Vương tử Khương tộc Khắc Nhĩ Tháp Tháp trong bữa tiệc tất niên, hiểu rõ Hoàng thượng đang muốn trọng dụng họ. Sau khi ngầm hiểu ý Hoàng thượng, có người bắt đầu chuẩn bị nghĩ tấu chương xin Hoàng thượng thăng quan cho hai người này. Vì là tiệc hoàng thất nên mọi người đều mặc y phục hằng ngày. Hoắc Quang không dẫn vợ đến, chỉ cho Hoắc Vũ và Hoắc Thành Quân đi theo. Điền Thiên Thu, Trương An Thế và Lưu Bệnh Dĩ tuy là người đã yên bề gia thất nhưng không hẹn mà cùng quyết định đến dự tiệc một mình. Không chỉ có những người này, Lưu Phất Lăng cũng chỉ có một mình, không thấy có sự xuất hiện của Hoàng hậu. Hoắc Thành Quân là nữ nhi, không thể nói chuyện tùy ý. Hoắc Vũ có phụ thân bên cạnh nên cũng không dám tùy ý mở miệng. Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế, Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ đều là người thận trọng từ lời nói đến việc làm, không cần thiết thì sẽ không dễ gì mở miệng. Lưu Phất Lăng vốn đã ít lời, không phải một hoàng đế giỏi ăn nói. Trong điện chỉ có một mình Lưu Hạ chuyện trò vui vẻ, lại càng nói càng buồn bực, khi không chịu nổi nữa liền quay sang trách móc Lưu Phất Lăng: “Hoàng thượng, đây chính là bữa tiệc ở thành Trường An sao? Không có mỹ nhân, không có rượu ngon, không có ca múa, vậy mà thần còn ngày đêm mong ngóng thành Trường An phong lưu ướt át, đúng là không vui chút nào.”
Lưu Phất Lăng hạ mắt nhìn chén rượu trên bàn mình, Vu An vội khom người, nói: “Vương gia, tối nay vừa có rượu cống của đại nội, vừa có rượu Trúc Diệp Thanh nổi tiếng nhất thành Trường An, mặc dù không dám nói là quỳnh tương ngọc dịch nhưng hai chữ mỹ tửu thì vẫn có thể sánh được.”
Lưu Hạ “hừ” lạnh một tiếng: “Vừa nghe đã biết ngươi là người không biết uống rượu. Rượu là để uống, không phải để nghe tiếng tăm. Có người đẹp trong lòng, có bạn bè đối ẩm, có nhã âm bên tai thì uống rượu mới có hứng. Bây giờ ở đây có cái gì? Rượu này và nước trắng có gì khác nhau?”
Lưu Hạ vừa nói vừa đổ rượu trong chén xuống đất. Vu An ấm ức khôn nguôi, y đương nhiên biết tiệc rượu trong cung nên như thế nào, năm đó những thịnh yến xa hoa thời tiên đế y cũng đã được chứng kiến, nhưng Hoàng thượng chưa bao giờ gần nữ sắc, cũng không thích loại tiệc rượu này, mười mấy năm nay, trong cung cũng không còn huấn luyện ca cơ, vũ nữ trợ hứng cho quan lại uống rượu vui vẻ nữa. Nếu có tiệc rượu trọng đại, việc ca múa đều giao cho bộ Lễ phụ trách. Tiệc nhỏ bình thường, quan lại đều biết sở thích của Hoàng thượng nên chẳng có ai muốn đối chọi với Hoàng thượng. Đêm nay lại gặp phải một tên không biết điều như vậy, giờ y biết đi đâu tìm người kia chứ? Vu An chỉ có thể cười cầu tài, nói: “Vương gia, là nô tài không suy nghĩ chu đáo.”
Lưu Hạ không nói nữa, vẻ mặt vẫn hết sức không vui. Lưu Phất Lăng liền nói: “Trẫm thấy chuyến này khanh mang không ít cơ thiếp, trẫm phá lệ cho phép bọn họ tới uống rượu cùng khanh.”
Lưu Hạ xua tay, nói có vẻ như cung kính: “Đa tạ ý tốt của Hoàng thượng, thần sợ các nàng bị thần chiều hư mất rồi, không hiểu quy củ trong cung, cho nên thần chỉ mang hai thị nữ vào cung, những người còn lại đều ở ngoài cung. Tiệc rượu cũng sắp kết thúc rồi, thần cố chịu vậy.”
Miệng thì nói cố chịu nhưng ngoài mặt thì lại không có vẻ cố chịu chút nào, Lưu Hạ bưng chén rượu, thở ngắn than dài, vẻ mặt buồn tẻ. Tính khí của Lưu Phất Lăng cũng có thể nói là đã luyện đến cảnh giới nhập hóa, gặp phải người như Lưu Hạ mà lại không hề cau mày, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, có chuyện cần hỏi thì hỏi, không nói chuyện cũng tuyệt đối không nhiều lời. Lưu Bệnh Dĩ hoàn toàn ngơ ngẩn, ngay cả Hoắc Vũ trong lòng không thật sự coi Lưu Phất Lăng ra gì cũng nhìn mà trợn mắt há mồm. Bất kể thế nào, Lưu Phất Lăng cũng là vua của một nước, dù là Hoắc Quang quyền nghiêng thiên hạ cũng không dám trái lời chàng trước mặt mọi người. Vị Xương Ấp Vương này thật không hổ là Vương gia hoang đường có tiếng. Điền Thiên Thu và Trương An Thế cúi đầu ăn, không để ý tới bên ngoài xảy ra chuyện gì. Mạnh Giác vẫn cười mơ hồ, chăm chú phẩm rượu. Hoắc Quang như có tâm sự, hoàn toàn không để ý đến tiệc rượu. Trong cung điện rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng thở dài không ngừng của Lưu Hạ. Hoắc Thành Quân đột nhiên đứng dậy, dập đầu với Lưu Phất Lăng. “Bệ hạ vạn tuế, thần nữ Hoắc Thành Quân cũng biết sơ sơ về ca múa, nếu Vương gia không chê, thần nữ sẵn lòng hiến một điệu múa trợ tửu hứng cho Vương gia.”
Lưu Phất Lăng còn chưa trả lời, Lưu Hạ đã vui vẻ nói: “Tốt!”
Lưu Phất Lăng gật đầu cho phép Hoắc Thành Quân.
Lưu Hạ cười, nói: “Múa mà không có nhạc khác nào đồ ăn không bỏ muối, không biết nàng định múa điệu gì?”
Khi nói, ánh mắt Lưu Hạ nhìn chéo xuống chỗ Mạnh Giác, vẻ mặt tươi cười. Hoắc Thành Quân cười nói với Lưu Phất Lăng: “Thần nữ nghe nói Hoàng thượng tinh thông đàn tiêu, cả gan xin Hoàng thượng tấu đệm cho thần nữ một khúc tiêu.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hoắc Thành Quân, thần sắc trong mắt Mạnh Giác càng phức tạp hơn.
Lưu Hạ sửng sốt, lập tức vỗ tay cười. “Đề nghị hay lắm. Hoàng thượng, thần cũng cả gan cùng xin. Mới nghe tài danh của Hoàng thượng mà chưa thực sự được mở mang tầm mắt, xin Hoàng thượng chấp nhận lời thỉnh cầu của thần.”
Lưu Phất Lăng thản nhiên cười nhạt, dặn dò Vu An: “Đi lấy tiêu của trẫm tới đây”, rồi lại hỏi Hoắc Thành Quân: “Khanh muốn đệm khúc nào?”
“Chiết yêu vũ khúc.”
Lưu Phất Lăng gật đầu đồng ý.
Sau khi dập đầu tạ ơn, Hoắc Thành Quân dịu dàng đứng lên.
Hôm nay Hoắc Thành Quân mặc một bộ váy áo trắng tinh, vạt váy và tay áo đều hết sức đặc biệt, rộng hơn váy áo bình thường rất nhiều. Chùm tơ ngũ sắc hồ điệp xuyên hoa đeo bên hông là điểm nhấn duy nhất trên người nàng ta, vòng eo vốn đã nhỏ nhắn lại được tôn thêm bởi tà váy và tay áo rộng nên càng có vẻ nhỏ bé đáng thương, khiến ai nấy đều nghĩ tới cánh bướm yếu ớt mà xinh đẹp, không khỏi thương hại trong lòng. Trong lúc mọi người đều đang đập mạnh vì vẻ đẹp của Hoắc Thành Quân, một tiếng tiêu khoan thai vang lên đưa mọi người vào một giấc mộng. Tiếng cao vút tận mây mờ, tiếng trầm vắt vẻo bên bờ cây xanh, triền miên như lưới tơ tình, rộn vang đàn ngựa rạp mình phi nhanh. Như trăng len tán tùng xanh, ánh trăng còn đó chị Hằng nơi đâu, như suối chảy dưới chân cầu, nước trong văn vắt khởi đầu núi xa. Tiếng tiêu khiến người ta chỉ chìm đắm trong âm nhạc, hoàn toàn quên mất người thổi tiêu. Trong tiếng tiêu như vạn ngựa cùng phi của Lưu Phất Lăng, Hoắc Thành Quân đột nhiên phất tay, tay áo thật dài như linh xà lượn vòng giữa không trung. Lúc này mọi người mới phát hiện, trong tay áo Hoắc Thành Quân lại ẩn chứa bí mật. Tay áo nàng ta vốn được gấp nếp, giữa nếp gấp màu trắng có thêu hình hồ điệp nhiều màu. Lúc này tay áo nàng ta lượn cao vòng thấp rất nhanh trên không, nếp gấp màu trắng tung ra, những cánh bướm đủ màu sắc bay múa trên không trung. Cùng với nếp tay áo khép mở, những cánh bướm thoắt ẩn thoắt hiện, biến ảo không ngừng. Mọi người cảm thấy trong tai như có vạn ngựa cùng phi, biển cả gào thét, trước mắt bướm bay đầy trời, không ngừng bay lên rồi hạ xuống. Khi bay lên rực rỡ năm màu, mê loạn đẹp mắt, khi hạ xuống yếu ớt tiêu điều, cảm giác đau thương lộ rõ qua từng cánh bướm.
Những người ở đây đều có định lực không hề tầm thường, nhưng trước khi bị tiếng tiêu tuyệt diệu của Lưu Phất Lăng đoạt thần, sau lại bị kỹ thuật kinh diễm của Hoắc Thành Quân chấn phách, lúc này đều bị cảnh tượng rực rỡ đầy trời ép cho không thở nổi. Tiếng tiêu dần chậm lại, mọi người như nhìn thấy một vầng trăng tròn chậm rãi mọc lên. Dưới vầng trăng, gió nhẹ thổi qua ngàn vạn cây tùng, ánh trăng nhu hòa len lỏi qua tán tùng xanh chiếu xuống những tảng đá dưới gốc tùng, chiếu xuống dòng suối trong suốt róc rách chảy qua trên đá. Điệu múa của Hoắc Thành Quân cũng dần trở nên nhẹ nhàng theo tiếng tiêu, tay áo dài chậm rãi bay múa quanh người, hoặc bay lên, hoặc buông rủ, hoặc lượn vòng, hoặc phất lên, phóng khoáng lượn bay, thiên biến vạn hóa. Thân thể nàng ta hoặc cúi xuống trước, hoặc ngửa ra sau, hoặc nghiêng sang trái hoặc ngả sang phải. Vòng eo nhỏ nhắn như chỉ vừa một nắm tay của nàng ta hoặc thẳng, hoặc ưỡn, hoặc cong, hoặc gấp, mềm mại không xương, uyển chuyển dịu dàng. Lúc này mọi người mới thật sự hiểu rõ vì sao điệu múa này lại được gọi là chiết yêu vũ. Tiếng tiêu đã đến đoạn cuối, như gió thổi qua rừng tùng về khe suối, tiếng tùng reo rì rào, Hoắc Thành Quân tươi cười, dang rộng hai tay, dường như đang bay lượn trong tiếng tùng reo, từng đàn bướm cùng bay múa bên người nàng ta. Lúc này, tác dụng kỳ diệu của tà váy rộng mới dần hiển lộ, cùng với tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, vạt váy chậm rãi bung ra, hình thêu trong các nếp gấp bắt đầu lộ ra. Trong các nếp gấp thêu đầy các loại hoa, mới đầu như mùa xuân vừa đến, ngàn vạn đóa hoa kiều diễm chỉ ngượng ngùng hé nở e lệ. Cùng tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, những đóa hoa hé nở từ từ biến thành đua nở.
Tiếng tiêu dần nhỏ lại, bao quanh bởi vô số cánh bướm, Hoắc Thành Quân chậm rãi hạ xuống vườn hoa. Tiếng tiêu tắt hẳn, tay áo buông rơi, Hoắc Thành Quân co người cúi xuống vạt váy xòe rộng. Những cánh bướm năm màu và những đóa hoa tươi rực rỡ biến mất trong chớp mắt, tất cả sặc sỡ mê loạn trong trời đất lại biến thành trắng muốt hư không, chỉ còn lại một nữ nhân nhỏ nhắn và yếu ớt mặt như hoa đào, hơi thở gấp gáp lẳng lặng nằm giữa một vùng trắng toát.
Toàn điện yên tĩnh. Lưu Hạ ngẩn ngơ. Lưu Bệnh Dĩ nhìn không chớp mắt. Trong đôi mắt đen như mực của Mạnh Giác không nhìn ra bất cứ tâm tình nào. Hoắc Quang hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của những người khác, ông ta chỉ quan tâm đến phản ứng của Lưu Phất Lăng.
Trong mắt Lưu Phất Lăng chỉ có nét tán thưởng, bình tĩnh nhìn Hoắc Thành Quân.
Hoắc Quang vui mừng, thầm nghĩ dù sao cũng là nam nhân. Đến lúc nhìn kĩ, sự vui mừng ấy hoàn toàn biến mất. Trong mắt Lưu Phất Lăng không có chút ái mộ, khao khát, chiếm hữu nào, thậm chí đó căn bản không phải là ánh mắt của nam nhân nhìn nhi nữ. Ánh mắt chàng như nhìn thấy cảnh mặt trời mọc tráng lệ, nhìn thấy một món đồ ngọc chạm trổ tinh xảo, chỉ đơn thuần là tán thưởng và ca ngợi đối với cái đẹp.
Sau nháy mắt, Lưu Hạ vỗ tay cười, khen: “Không uổng đêm nay, Trường An quả nhiên là Trường An! Nghe đồn sủng phi Thích phu nhân của Cao Tổ thích múa chiết yêu, múa thời kiều tụ chiết yêu, hát thời biên tái sớm chiều ngóng trông, bản vương thường hận không thể nhìn thấy phong tư của Thích phu nhân, đêm nay được nhìn thấy điệu múa của Hoắc thị, e là còn hơn Thích phu nhân ba phần.”
Điền Thiên Thu cười, nói: “Nghe đồn Cao Tổ Hoàng đế thường ôm Thích phu nhân dựa vào đàn sắt mà huyền ca, mỗi lần lại rơi lệ không rời. Sự tuyệt diệu của tiếng tiêu điệu múa đêm nay không hề thua kém.”
Lưu Phất Lăng dường như không hề phát hiện ra ẩn ý trong lời nói của Lưu Hạ và Điền Thiên Thu, chỉ gật đầu khen: “Đúng là múa rất đẹp. Thưởng một thanh như ý bạch ngọc, hai chuỗi vòng tay nam mộc hương.”
Hoắc Thành Quân dập đầu tạ ơn: “Thần nữ tạ ơn thánh ân của bệ hạ, thần nữ không dám kể công, thực ra là vì tiếng tiêu của bệ hạ quá hay.”
Lưu Phất Lăng không nói thêm, chỉ cho nàng ta đứng dậy.
Tiệc rượu không còn nặng nề như trước, Lưu Hạ nói chuyện trên trời dưới đất, trò chuyện về vũ điệu với Hoắc Thành Quân một lát, lại nói chuyện âm nhạc với Lưu Phất Lăng một lát. Hoắc Vũ cũng là người hiểu nhạc, nói chuyện với Xương Ấp Vương rất hợp, hai người liên tiếp nâng chén cùng uống. Mọi người thỉnh thoảng lại cười xen vào vài câu, tiếng cười vang lên không ngớt. Lúc tiệc rượu sắp kết thúc, Lưu Hạ đã say mèm, dần lộ bản tính, đôi mắt lá răm nhìn Hoắc Thành Quân chằm chằm không chớp, dục vọng trần trụi bùng cháy trong mắt. Hoắc Thành Quân vừa xấu hổ vừa tức giận, lại không thể nào phát tác. Hoắc Quang chán nản, chỉ có thể cáo lui, dẫn Hoắc Vũ và Hoắc Thành Quân về trước. Điền Thiên Thu và Trương An Thế cũng cáo lui theo. Thấy Hoắc Quang, Điền Thiên Thu, Trương An Thế đã đi, Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ cũng định cáo lui, Lưu Phất Lăng nói: “Trẫm phải về Vị Ương cung, các khanh đưa trẫm và Xương Ấp Vương một đoạn đường.”
Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ đáp: “Thần tuân chỉ.”
Trước kia để tiện đi lại, Hán Vũ đế đã lệnh cho thợ giỏi xây cầu nối trên không giữa Kiến Chương cung và Vị Ương cung, có thể đi thẳng từ tiền điện Kiến Chương cung đến tiền điện Vị Ương cung. Vu An thắp đèn đi trước, Lưu Phất Lăng đi tiếp theo, Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ dìu Lưu Hạ bước đi loạng choạng, Thất Hỷ đi theo sau cùng. Đi tới giữa cầu, Lưu Phất Lăng dừng bước, Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ cũng vội dừng bước theo.
Người ở trên cao, xung quanh không có vật gì khác, mọi người lại cảm thấy hết sức yên bình.
Lưu Phất Lăng liếc Lưu Hạ đang say ngây ngất, liền gọi thẳng nhũ danh của Lưu Hạ: “Hạ Nô, trẫm giới thiệu với khanh một người. Lưu Bệnh Dĩ – Lưu Tuân, cháu đích tôn của Vệ Thái Tử, con trưởng của tiên đế.”
Chuyện này hoàn toàn bất ngờ khiến Lưu Bệnh Dĩ chỉ biết đứng ngơ ngác. Cách xưng hô này chỉ có trong mơ khi ở một mình giữa đêm khuya, không bao giờ dám nói với người khác, cũng không có ai dám nói với y như thế. Đây là lần đầu tiên nghe nói trước mặt người khác, hơn nữa lại là lúc đang đứng trên đỉnh hoàng cung nhìn xuống Trường An, do thiên tử Đại Hán chính miệng nói ra. Lưu Bệnh Dĩ ngẩn ngơ, cảm thấy tất cả đều không chân thực chút nào. Mạnh Giác mỉm cười, nói với Lưu Bệnh Dĩ: “Chúc mừng.”
Lúc này Lưu Bệnh Dĩ mới tỉnh táo lại, vội quỳ xuống dập đầu với Lưu Phất Lăng. “Thần khấu tạ long ân của Hoàng thượng”, lại dập đầu với Lưu Hạ. “Điệt nhi Lưu Tuân bái kiến vương thúc.”
Lưu Hạ lại gục xuống thành cầu, nói nhảm: “Mỹ nhân, mỹ nhân, vòng eo mềm mại như vậy, nếu ở trên giường điên loan đảo phượng, cảm giác mất hồn…”
Ba người Lưu Phất Lăng, Lưu Bệnh Dĩ, Mạnh Giác chỉ có thể làm như không nghe thấy. Lưu Phất Lăng cho Lưu Bệnh Dĩ đứng dậy: “Mấy ngày nữa sẽ có triều thần lũ lượt dâng sớ ca ngợi tài hoa công tích của khanh, thỉnh cầu trẫm cho khanh thăng quan. Trẫm sẽ nhân cơ hội đó chiếu cáo thân phận của khanh trước thiên hạ, khôi phục danh tôn thất cho khanh. Tiếp theo sẽ có rất nhiều chuyện, khanh phải chuẩn bị cho kĩ.”
“Thần hiểu rõ.” Lưu Bệnh Dĩ thi lễ, cúi đầu khom người, hai mắt ươn ướt. Lang bạt gần hai mươi năm, cuối cùng cũng được chính danh, gia gia và phụ thân dưới cửu tuyền đã có thể nhắm mắt.
Trong mắt Mạnh Giác có một tâm tình khác, thấy Lưu Phất Lăng đang nhìn mình, y vội cúi đầu xuống. Lưu Phất Lăng cất bước, Mạnh Giác và Lưu Bệnh Dĩ vội đỡ Lưu Hạ đã mềm nhũn dưới đất đi theo.
Xuống dưới cầu, lập tức có hoạn quan nghênh đón, đỡ Lưu Hạ, đưa hắn đến Chiêu Dương điện nghỉ ngơi.
Lưu Phất Lăng nói với Lưu Bệnh Dĩ và Mạnh Giác: “Các khanh đều về đi!”
Hai người thi lễ cáo lui.
Lưu Phất Lăng vừa vào Tuyên Thất điện đã nhìn thấy Vân Ca đang ngồi trên đỉnh sương điện. Chàng liền ngẩng lên, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Nghe nhạc.”
“Mau xuống đi, huynh có chuyện muốn nói với muội.”
“Không.” Vân Ca chống cằm, chăm chú nhìn lên trời.
Lưu Phất Lăng nhìn Vu An, Vu An hiểu ý, hết sức hoảng sợ, lắp bắp hỏi: “Hoàng thượng muốn lên nóc nhà sao? Cần lấy thang ư?” Dù nói như vậy nhưng Vu An lại lề mề không chịu đi lấy. Phú Dụ khẽ chỉ chiếc thang đang dựa vào tường. “Hoàng thượng!”
Lưu Phất Lăng bám thang trèo lên, Vu An căng thẳng không dám thở mạnh, nhìn thấy Lưu Phất Lăng đi tới bên cạnh Vân Ca, ngồi xuống sát bên người nàng, y mới thở hắt ra, quay lại trợn mắt nhìn Phú Dụ.
“Muội nghe nhạc gì thế?”
“Chiết yêu vũ khúc.”
“Hay không?”
“Hay lắm!”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Muội bồi dưỡng nhiều mật thám trong cung như vậy từ bao giờ?”
“Huynh trắng trợn phái người về lấy tiêu, muội chỉ tò mò hỏi một câu rồi lén đến nhìn một chút thôi.”
Nét cười trên môi Lưu Phất Lăng đậm dần. “Không phải có người vẫn thường khoe khoang hào phóng, xinh đẹp, thông tuệ sao? Hào phóng ở đâu ra? Thông tuệ ở đâu ra? Còn xinh đẹp…” Lưu Phất Lăng lắc đầu nhìn Vân Ca. “Người tức giận thì không bao giờ xinh đẹp.”
Vân Ca giận. “Huynh còn cười nữa à? Tiểu thư nhà họ Hoắc múa đẹp không?”
“Không đẹp.”
“Không đẹp? Cả đám người xem không chớp mắt! Nói dối, tội tăng thêm một bậc.”
“Đẹp.”
“Đẹp? Vậy tại sao huynh không giữ cô ta lại mà xem cho chán mắt?”
Lưu Phất Lăng nắm lấy tay Vân Ca. “Huynh đang định thương lượng với muội chuyện này.”
Vân Ca định đứng lên, lại suýt rơi từ nóc nhà xuống. Dường như Lưu Phất Lăng đoán trước được, sớm đã cầm tay nàng, giữ nàng lại. Sự giận dỗi của Vân Ca vốn là năm phần thật năm phần giả, năm phần thật đó cũng là vì sự khúc mắc với Hoắc Thành Quân tồn tại trong lòng đã lâu chứ không phải chỉ vì chuyện đêm nay. Nàng tỉnh táo lại, lạnh mặt nói: “Không được, không thương lượng gì hết. Muội không cần biết cái gì mà giấu trời vượt biển, cái gì mà kế hoãn binh, cái gì hư tình giả ý, ru ngủ kẻ thù, đều không được. Dù có một vạn lý do, làm như vậy vẫn là không đúng. Huynh có nghĩ cũng không được nghĩ.”
“Dường như không lâu trước đây có người còn muốn tác thành huynh với người khác, bây giờ giả bộ cũng không được à?” Lưu Phất Lăng nhìn Vân Ca, trêu chọc.
Vân Ca vừa xấu hổ vừa tức giận. “Lúc đó khác, bây giờ khác. Huống hồ huynh đã hại một Thượng Quan Tiểu Muội, không thể hại thêm Hoắc Thành Quân nữa. Dù muội không thích cô ta nhưng muội cũng là nữ nhi.”
Nét cười trên mặt Lưu Phất Lăng nhạt đi. “Vân Ca, không được tức giận. Chuyện huynh muốn thương lượng với muội không phải chuyện này. Đúng như muội nói, huynh đã khiến Tiểu Muội lỡ làng, tuyệt đối không thể làm hại cô gái nào khác nữa.”
Thì ra lúc trước Lưu Phất Lăng chỉ trêu chọc nàng, cười đùa khi thấy nàng ghen, hai gò má Vân Ca hơi đỏ, cúi đầu lẩm bẩm: “Chỉ có thể làm hại muội.”
Lưu Phất Lăng cười. “Ừ, từ khi muội kiên quyết bắt huynh phải nhận giày thêu thì huynh đã quyết định sẽ làm hại muội cả đời.”
Vân Ca sốt ruột. “Đâu có? Rõ ràng là huynh nhìn chằm chằm vào chân người ta nên muội mới nghĩ rằng huynh thích đôi giày của muội.”
“Được, được, được, là huynh nhất quyết đòi muội tặng.”
Vân Ca cúi đầu, mím môi cười. “Huynh muốn thương lượng chuyện gì?”
“Xem ra Hoắc Quang định đưa Hoắc Thành Quân vào cung. Huynh chưa có con, có lẽ Điền Thiên Thu sẽ dẫn đầu bá quan khuyên giải huynh nạp nhiều phi tần, lựa chọn đầu tiên đương nhiên sẽ là Hoắc Thành Quân đức hạnh và dung mạo hơn người. Nếu Tiểu Muội lại lấy tư cách hoàng hậu ban bố ý chỉ phối hợp với hành động của Hoắc Quang trên triều đình…” Lưu Phất Lăng than khẽ: “Khi đó, huynh sợ huynh không thể lay chuyển được chúng khẩu đồng từ, nghi điển của tổ tông.”
“Thật hoang đường! Người Hán các huynh chẳng phải tự xưng là đất nước lễ nghi hay sao? Cười nhạo man di tứ phương không có lễ nghi giáo hóa, vậy mà bá quan lại yêu cầu hai dì cháu cùng thờ một chồng?”
Lưu Phất Lăng cười nhạt. “Đúng vậy, rất hoang đường. Hoàng hậu của Huệ đế còn là cháu gọi Huệ đế là cậu ruột, đây chính là hoàng tộc.”
Vân Ca chán nản nói: “Lăng ca ca, chúng ta phải làm thế nào đây?”
“Chúng ta cần nhờ một người giúp đỡ.”
“Ai?”
“Thượng Quan Tiểu Muội.”
“Muội ấy sẽ giúp chúng ta sao? Dù sao muội ấy cũng có quan hệ mật thiết với họ Hoắc, muội ấy ở hậu cung còn phải dựa vào Hoắc Quang chăm sóc.”
Lưu Phất Lăng thở dài. “Huynh cũng không biết.”
***
Hôm sau Lưu Phất Lăng vào triều, Vân Ca đi tìm Thượng Quan Tiểu Muội.
Cung nữ của Tiêu Phòng điện đã quen với việc Vân Ca tự do ra vào, cũng đều biết nàng rất khó tính, nếu muốn ở lại bên cạnh nàng và Hoàng hậu, chắc chắn nàng sẽ mắng nhiếc thậm tệ mà không hề nể nang, huống hồ giữa nàng và Hoàng hậu có thể có chuyện quan trọng gì, cho nên bọn họ đều rất biết điều, để cho nàng và Hoàng hậu tự do đi chơi. Vân Ca nói với Thượng Quan Tiểu Muội về chuyện Hoắc Quang muốn đưa Hoắc Thành Quân vào cung, Thượng Quan Tiểu Muội thấy tim như bị kim đâm, cảm thấy thù xưa hận cũ cuồn cuộn trong lòng, nhưng nét cười ngoài mặt lại không thay đổi.
“Tiểu Muội, muội có thể giúp Hoàng thượng ngăn cản Hoắc Thành Quân vào cung không?”
Thượng Quan Tiểu Muội khẽ mỉm cười, nói: “Muội không hiểu việc này, cũng không muốn can thiệp vào việc này. Muội chỉ là một cô gái yếu đuối, đã không thể giúp Hoắc Quang, cũng không có năng lực giúp Hoàng thượng.”
Nàng ta vốn cho rằng Vân Ca sẽ rất thất vọng hoặc không vui, không ngờ Vân Ca lại cười nhạt, nói với vẻ rất thông cảm: “Tỷ hiểu. Muội còn có nhiều điều khó khăn hơn bọn tỷ.”
Tiểu Muội cảm thấy hai chữ “bọn tỷ” đó rất khó nghe, liền cười ngọt ngào, nói: “Sau này tỷ nói chuyện phải lưu ý, Hoàng thượng là ngôi cửu ngũ, chỉ có ‘trẫm’, ‘cô’, làm gì có ‘bọn tỷ’ chứ? Bị người khác nghe thấy thì sẽ phiền phức to!”
Vân Ca cười hì hì, gật đầu. “Ừ, tỷ biết rồi! Trước mặt người khác, tỷ sẽ lưu ý việc này. Tiểu Muội, cảm ơn muội!”
Không biết cô nàng Vân Ca này ngốc thật hay chỉ giả vờ ngây ngô, Tiểu Muội cảm thấy tức ngực, xoay người đi. “Tối hôm qua muội ngủ không ngon, muốn về ngủ bù một giấc, lúc khác đi chơi với tỷ sau.”
Vân Ca trở lại Tuyên Thất điện. Vừa thấy sắc mặt nàng, Lưu Phất Lăng đã biết Tiểu Muội từ chối việc kia. “Không sao, huynh sẽ nghĩ cách khác.”
Nếu như Hoắc Quang hành động nhanh chóng, Vân Ca thật sự không nghĩ ra được cách nào để ngăn cản ông ta, nhưng vì không nỡ làm hỏng tâm tình của Lưu Phất Lăng nên nàng chỉ có thể cười gật đầu. Lưu Phất Lăng cầm tay nàng. “Muội biết ban đêm lúc nào tối nhất không?”
“Lúc nào? Canh ba? Nửa đêm?”
Lưu Phất Lăng lắc đầu. “Đều không phải, một khắc trước bình minh là tối nhất.”
Vân Ca nắm chặt tay Lưu Phất Lăng, cười thật tình. “Vâng.”
***
Xương Ấp Vương vào kinh, Hoàng thượng đích thân ra ngoài cung nghênh đón, chờ đợi nhiều canh giờ, không hề trách móc, lại đặc cách ban ơn cho Xương Ấp Vương vào ở Chiêu Dương điện, thánh quyến không hề tầm thường. Các hoạn quan, cung nữ phục vụ trong Chiêu Dương điện không dám ngạo mạn, người nào cũng cố hết sức tận tâm hầu hạ. Mọi người từ khi vào cung đã trong coi Chiêu Dương điện không một người ở, ở nơi giàu có nhất thiên hạ lại không hề liên quan gì tới phú quý, không dễ gì trời cho cơ hội, đều hy vọng có thể nắm lấy cơ hội này để rời khỏi Chiêu Dương điện. Gặp hai thị nữ theo bên người Xương Ấp Vương cũng mở miệng gọi tỷ, ngậm miệng gọi tỷ, tôn trọng như chủ nhân. Chỉ có điều một trong hai thị nữ này rất lạnh lùng, bất kể bọn họ có bợ đỡ thế nào cũng không hề cười lấy một cái. Người còn lại thì luôn tươi cười, nhã nhặn ân cần, nhưng lại là một người câm, bất kể bọn họ nói gì cũng chỉ cười. Mọi người đều dồn hết tâm lực nhưng lại không có tác dụng nên cũng nhạt dần. Lúc Lưu Phất Lăng và Vân Ca đến Chiêu Dương điện thì mặt trời đã lên cao ba con sào, Lưu Hạ vẫn ngủ say chưa dậy. Tứ Nguyệt và Hồng Y đang ngồi nhàn hạ ngoài hành lang đều sửng sốt, Vân Ca nhìn thấy họ thì hết sức vui mừng. “Nếu biết là các tỷ đến thì muội đã đến chơi với các tỷ từ lâu rồi.”
Tứ Nguyệt và Hồng Y chỉ cười cười, trước hết vấn an Lưu Phất Lăng: “Bệ hạ vạn tuế, Vương gia không biết bệ hạ đến, vẫn đang nghỉ ngơi, nô tỳ sẽ đi gọi Vương gia ngay.”
Hồng Y xoay người vào tẩm điện, Tứ Nguyệt cung thỉnh Lưu Phất Lăng vào chính điện. Hoa cỏ trong Chiêu Dương điện rất đẹp, mấy khóm hoa đón xuân nở rộ, sắc hoa vàng nhạt, đón gió đung đưa, một cây hạnh cũng e lệ nở vài bông hoa trắng. Lưu Phất Lăng thấy Vân Ca đã đến gần xem, liền phất tay với Tứ Nguyệt. “Cứ ở bên ngoài được rồi.”
Thái giám nghe vậy vội trải thảm đuôi công, trải chiếu Tương phi, đốt lò sưởi vàng, mang ghế ngồi ra. Sau khi sắp xếp ổn thỏa hết thảy mới nhẹ nhàng lui xuống.
Lưu Phất Lăng ngồi chờ trong khoảng thời gian uống hết một chén trà, Lưu Hạ vẫn chưa đi ra. Lưu Phất Lăng không có vẻ gì là không vui, vẫn phẩm trà, ngắm hoa, yên lặng chờ đợi.
Vân Ca đi mấy vòng quanh bồn hoa, lại sốt ruột chạy đến bên cửa sổ gõ. Hồng Y mở cửa sổ ra, cười với Vân Ca, chán nản chỉ tay lên giường. Không ngờ Lưu Hạ còn đang nằm ườn, nghe thấy tiếng động, bất mãn lầm bầm vài tiếng, trở người kéo chăn trùm đầu tiếp tục ngủ. Vân Ca nhìn Lưu Phất Lăng thăm dò, Lưu Phất Lăng khẽ lắc đầu, ra hiệu cho nàng đợi một chút, đừng sốt ruột. Vân Ca nhíu mày, tiện tay xách xô nước tưới hoa dưới cửa sổ, hắt thẳng vào chỗ đại công tử.
Hồng Y che miệng, Tứ Nguyệt trợn mắt nhìn, đại công tử kêu thảm, tung chăm nhảy ngay xuống đất, nổi giận đùng đùng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vân Ca cũng nổi giận đùng đùng, trợn mắt nhìn lại hắn. Lưu Hạ vừa thấy Vân Ca, ngây người một lát, cơn giận xẹp xuống, vẫy tay gọi Hồng Y lấy quần áo. Hắn rửa mặt qua loa, tùy ý khoác áo bào lên, ra khỏi phòng dập đầu vấn an Lưu Phất Lăng.
Lưu Phất Lăng cho hắn đứng dậy, lại ban cho ngồi. Lưu Hạ cũng không khiêm nhường, ngồi xuống đối diện với Lưu Phất Lăng, nhận chén trà đặc Hồng Y bưng lên, uống một ngụm lớn rồi nhìn về phía Vân Ca. “Tại sao cô lại ở đây?”
Vân Ca cười đùa: “Tôi ở trong cung rất nhiều ngày rồi, vậy mà huynh lại không biết gì cả? Đừng có giả bộ hồ đồ nữa!”
Lưu Hạ đau đầu day huyệt thái dương. “Ta chỉ biết có một cung nữ ồn ào làm người ta loạn hết cả lên, ai ngờ cung nữ đó chính là cô. Tam thúc, thúc ấy… Ôi, ta chẳng muốn xen vào chuyện này của các cô. Bệ hạ cho thần về Xương Ấp đi!”
Lưu Hạ nói mà hai mắt trong veo, so với hôm qua lại tưởng như hai người.
Lưu Phất Lăng hỏi: “Hạ Nô chơi đủ rồi à?”
Lưu Hạ cười khổ. “Để Hoàng thượng chê cười rồi!”
Nghe thấy Lưu Phất Lăng gọi Lưu Hạ là Hạ Nô, Vân Ca hỏi: “Vì sao lại gọi huynh là Hạ Nô?”
Lưu Hạ cười khó xử. “Chỉ là nhũ danh thôi mà, có gì mà vì sao.”
Vân Ca biết Lưu Phất Lăng sẽ không nói việc này với nàng, liền quay đầu về phía Vu An. “Vu An, không phải ngươi vẫn muốn xem ta múa đao sao?”
Vu An ho nhẹ mấy tiếng. “Khi còn nhỏ Vương gia đã rất đẹp, Vệ Thái tử điện hạ thấy Tiểu vương gia liền khen ‘Tống Ngọc cũng không bằng’. Nghe đồn nhũ danh của Tống Ngọc khi còn nhỏ là Ngọc Nô, phi tần trong cung cũng cười đùa gọi Tiểu vương gia là Ngọc Nô. Tiểu vương gia rất không vui, oán giận nói: ‘Thái tử thiên tuế đã nói, Ngọc Nô không đẹp bằng ta’ với vẻ rất ấm ức, mọi người cười to. Khi đó tiên hoàng cũng có mặt, người cười đùa: ‘Hạ Nhi nói có lý, không thể để Ngọc Nô thơm lây nhờ Hạ Nô nhà ta được.’ Từ đó trở đi, mọi người đều gọi Vương gia là Hạ Nô. Khi đó Hoàng thượng còn chưa ra đời, e rằng đây cũng là lần đầu tiên Hoàng thượng nghe nói về sự tích nhũ danh của Vương gia.”
Chuyện cũ rõ ràng như vẫn còn trước mắt, lại đã là bãi bể nương dâu, thế sự đổi dời.
Lưu Hạ cười như không cười, chăm chú nhìn làn khói từ ấm trà lượn lờ bay lên cao.
Lưu Phất Lăng cũng thất thần suy nghĩ. Khi chàng mới hai, ba tuổi, quan hệ giữa Thái tử và phụ hoàng đã hết sức căng thẳng, sau khi Thái tử chết, phụ hoàng càng thêm âm trầm, gần như chưa bao giờ nghe thấy tiếng cười của phụ hoàng. Lúc này nghe Vu An kể lại, Lưu Phất Lăng cảm thấy rất xa lạ.
Vân Ca kéo tay Tứ Nguyệt và Hồng Y đi ra ngoài điện. “Tôi dẫn hai người đi tham quan những cung điện khác.”
Tứ Nguyệt và Hồng Y không ngừng quay lại nhìn Lưu Hạ, Lưu Hạ không tỏ thái độ gì, bọn họ chỉ có thể để Vân Ca nửa kéo nửa dỗ ra ngoài cung điện. Vu An cũng yên lặng lùi ra ngoài, khép cửa điện lại.
Lưu Phất Lăng đứng dậy đi vài bước rồi dừng lại bên cây hạnh vừa chớm nở. “Ngươi còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là bao nhiêu năm trước không?”
“Năm năm trước, khi Hoàng thượng mười sáu tuổi, đó là lần đầu tiên thần nhìn thấy thánh nhan của người tại Cam Tuyền cung.” Năm đó là năm hắn mất nhị đệ, hắn vĩnh viễn không thể nào quên.
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Ta lại nhớ là mười bảy năm trước, ta nhìn thấy ngươi lần đầu tiên, khi đó ngươi đang trốn trên cây hạnh ăn vụng quả.”
Lưu Hạ kinh ngạc suy nhĩ, đột nhiên nhảy dựng lên. “Hoàng… Hoàng thượng chính là đứa trẻ gọi thần là huynh, xin thần mấy quả hạnh để ăn đó?”
Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Mười bảy năm không gặp, không ngờ ngươi vẫn tưởng ta là công tử thiếu gia đi lạc, còn ta đã biết ngươi là Lưu Hạ, ngươi thua rồi.”
Lưu Hạ ngơ ngác nhìn Lưu Phất Lăng, vẻ mặt khó tin.
Năm đó Vệ Thái Tử vừa mới chết, tiên hoàng đã gần bảy mươi rồi, ngôi vị thái tử vẫn bỏ trống, các hoàng tử đều tỏ vẻ sốt ruột như kiến bò chảo nóng, trong đó đương nhiên cũng bao gồm phụ vương của hắn, Xương Ấp Vương Lưu Tủy. Ngày sinh của tiên hoàng, các hoàng tử vào kinh chúc thọ, cũng lũ lượt mang con trai mình vừa ý nhất theo, vì mọi người đều biết ngôi vị hoàng đế không chỉ được truyền cho hoàng tử mà sau này còn truyền cho cả hoàng tôn. Nếu có hoàng tôn được Vũ đế nhìn trúng, hy vọng của mình tự nhiên sẽ lớn hơn. Hắn không phải đứa con được phụ vương thích nhất nhưng lại là cháu trai được hoàng đế quý nhất, cũng là người con duy nhất của mẫu thân hắn, cho nên bất kể phụ vương có thích hay không thì hắn vẫn sẽ theo phụ vương cùng đến Trường An.
Mang theo vô số lời dặn dò của mẫu thân, hắn lên xe ngựa chạy về Trường An.
Mặc dù mẫu thân rất tốt với hắn, phụ vương có rất ít thời gian ở bên hắn, nhưng trong lòng hắn, hắn lại thân thiết với phụ vương hơn. Mặc dù phụ vương hắn rất phong lưu đa tình, còn có chút dục vọng quyền lực, nhưng ông ta lại không phải là người khắt khe. Nếu Thái tử không chết, phụ vương cũng chẳng muốn động lòng, ông ta sẽ rất vui vẻ ở Xương Ấp, cả ngày săn tìm mỹ nhân ở khắp nơi. Nhưng mẫu thân hắn lại khác, khát vọng đối với quyền lực của mẫu thân khiến hắn sợ hãi, sự lạnh lùng của mẫu thân cũng làm hắn sợ. Hắn biết mẫu thân đã lệnh đánh đòn thị nữ từng ngủ với phụ thân đến chết, cũng biết cái chết của những đệ đệ do các phi tử khác của phụ vương sinh ra rất nhiều điểm đáng ngờ. Thậm chí hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi và chán ghét đối với mẫu thân qua nụ cười của phụ vương.
Từ Xương Ấp đến Trường An phải đi cả một quãng đường dài. Trên đường đi, phụ vương không hề thân cận với hắn. Trên đường đi, phụ vương còn có mỹ nhân ở bên, không hề cô đơn, nhưng con đường hắn đi lại rất cô đơn, cho nên hắn có rất nhiều thời gian để nghĩ về những lời mẫu thân nói, nghĩ về những lời phụ vương nói, nghĩ về tính cách của mẫu thân, nghĩ về tính cách của phụ vương, suy nghĩ nếu làm thái tử, thế giới của hắn sẽ thế nào…
Khi xe ngựa đến Trường An, hắn đã ra quyết định, hắn không thể để mẫu thân giành được ngôi vị hoàng đế. Đúng thế, hắn không thể để mẫu thân giành được ngôi vị hoàng đế. Nếu ngôi vị hoàng đế này là của phụ vương, hắn rất sẵn lòng làm thái tử, nhưng ngôi vị hoàng đế này sao có thể là của phụ vương đươc? “Công lao vĩ đại” của Lữ hậu là chuyện con cháu họ Lưu nào cũng đều đã đọc vô số lần. Chuyện Đậu Thái hậu chuyên quyền suýt giết chết gia gia, hắn cũng từng được nghe tiên sinh kể. Hắn không muốn giống như Huệ đế Lưu Doanh, tuổi còn trẻ đã bị sự tàn nhẫn của mẫu thân Lữ hậu làm cho sầu não mà chết. Hắn cũng không cho rằng mình sẽ may mắn như gia gia, có một Trần A Kiều giúp đỡ, chuyển nguy thành an hết lần này tới lần khác. Gia gia hắn mới bảy tuổi đã dùng chiêu bài nạp thiếp khiến cả tộc họ Trần dốc sức phục vụ mình. Năm nay hắn đã mười một tuổi, lại không thấy có ngoại thích mạnh mẽ nào có thể dựa vào. Cho nên “hùng tài đại lược” của mẫu thân hắn chỉ cần thi triển ở nước Xương Ấp là được rồi, hắn có sầu não thì cũng đỡ hơn, phụ vương cũng có thể sống lâu hơn vài năm.
Hắn đã quyết định thì mọi hành vi của hắn đều sẽ cố gắng đi ngược lại những dặn dò của mẫu thân. Đọc sách, các hoàng tôn khác học tứ thư ngũ kinh, hắn thì đọc thơ từ dâm đãng ướt át. Võ nghệ, các hoàng tôn còn lại cưỡi ngựa, bắn tên, cử đỉnh, mạnh mẽ oai phong, hắn lại múa một thanh Việt nữ kiếm thanh mảnh, coi chiêu thức hoa lệ như phong lưu phóng khoáng. Phụ vương buồn bực, hắn còn buồn bực hơn. Hắn cũng là thiếu niên, sao có thể không có lòng tranh cường háo thắng, sao có thể sẵn lòng để người khác cười nhạo hắn? Hắn cũng muốn múa xong một bài kiếm, tất cả mọi người vỗ tay khen ngợi, hắn cũng muốn nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của gia gia chứ không phải ánh mắt từ từ ảm đạm vì thất vọng.
Nhưng, hắn không thể.
Khi hắn lén chuồn ra khỏi tiệc rượu, đi đến Chiêu Dương điện, hắn nhìn thấy cây hạnh sai trĩu quả. Trước đó ở tiền điện, nhìn đầy món ngon mà hắn không hề thấy hứng thú, lúc này đột nhiên lại thấy đói, hắn trèo lên cây, bắt đầu ăn hạnh.
Nghe thấy hoạn quan đi qua bên ngoài mấy lần, không ngừng gọi tên hắn, hắn không hề để ý, chỉ muốn trốn trên lùm cây, tạm thời vứt bỏ mọi phiền muộn. Tiếng người, tiếng bước chân đều biến mất, chỉ còn lại những tia nắng đầu hạ yên tĩnh chiếu xuống đất qua tán lá xanh. Hắn nheo mắt nhìn trời xanh, tiện tay hái một quả hạnh, ăn xong, lại tiện tay hái một quả nữa.
“Đào no người, hạnh hại người, dưới gốc cây mận chôn người chết. Huynh ăn hạnh như vậy, cẩn thận đau bụng đấy!”
Một đứa trẻ chừng bốn, năm tuổi đứng dưới gốc cây, hai tay bắt sau lưng, ngẩng đầu nghiêm trang giáo dục hắn, trong mắt toàn là ý chê trách. Hắn cười cợt, ném một quả hạnh cho tiểu tử. Tiểu tử do dự một lát rồi bắt đầu ăn. Ăn xong, tiểu tử lại ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn lại ném một quả khác xuống.
Một nằm trên cây, một đứng dưới gốc, ăn hạnh.
Đại khái là hắn quá buồn, cũng cảm thấy tiểu tử dưới gốc cây còn ít tuổi, không hiểu chuyện, cho nên hắn bắt đầu nói chuyện câu được câu chăng với nó. Hắn nói với nó hắn là công tử của đại thần, lén chuồn từ tiệc rượu ra. Tiểu tử nói nó cũng là công tử của đại thần, sơ ý đi đến viện này.
Hắn nói ậm ờ về những phiền muộn của mình, khoe khoang võ công của mình hết sức cao cường, tài hoa cũng được tiên sinh khen ngợi. Hắn còn bình luận về người và việc trên triều đình, nói với tiểu tử nếu hắn sinh ra trong hoàng gia, với tài năng của mình, hắn tuyệt đối có thể làm một hoàng đế tốt. Tiểu tử vừa ăn hạnh vừa gật đầu. “Đệ tin huynh.”
Hắn có sự thất vọng của một anh hùng không gặp thời, còn có cảm giác hoang đường, không ngờ mình lại ăn hạnh, tâm sự với một tên tiểu tử mới chỉ bốn, năm tuổi.
Tiểu tử vừa ăn hạnh vừa nói về những phiền muộn của nó, bị mẫu thân ép phải làm này làm nọ, nhất định phải xuất sắc, nhất định phải làm tốt hơn người khác, nhất định phải làm phụ thân vui hơn những huynh đệ khác. Hắn ở trên cây cười to, sự phiền muộn của nó chẳng phải cũng chính là sự phiền muộn của hắn đó sao? Thì ra đều là người lưu lạc chân trời cả. Xem ra mẫu thân của nó cũng không phải là một nữ nhân hiền lành, ngoan ngoãn. Bọn hắn vừa là chỗ dựa của mẫu thân vừa là quân cờ của họ. Mỗi nhà đều có sự tranh đấu riêng. Có điều tên tiểu tử mới bốn, năm tuổi đã có thể nói năng rõ ràng, ngôn từ đĩnh đạc nhường này, hắn không khỏi kinh ngạc. “Phụ thân ngươi là ai?”
Tiểu tử hỏi ngược lại: “Phụ thân của huynh là ai?”
Hắn cười mà không đáp, tiểu tử cũng chỉ cười ăn hạnh.
Thân phận của bọn hắn như một tấm màn chắn, một khi mở ra, còn có ai sẵn lòng nói chuyện với bọn hắn nữa? Tâm tư của hai đứa bé giống nhau, có điều chúng lại không biết điều này. Thấy chiều đã muộn, hắn liền nhảy xuống đất. “Ta phải đi rồi, ngươi cũng mau đi tìm phụ thân của ngươi đi.”
“Huynh còn đến đây ăn hạnh nữa không?”
Trong mắt tiểu tử có sự lưu luyến, dưới ánh mặt trời, bóng dáng nhỏ bé của nó toát ra sự cô quạnh. Hắn đã quen với cảm giác cô quạnh này, bởi hắn cũng có. “Không biết, có thể có, có thể không.”
“Huynh, huynh đệ mình có thể làm bạn không? Lúc đọc Sử ký, đệ rất ngưỡng mộ những hiệp khách uống rượu kết giao, lời hứa ngàn vàng đó. Đệ thường tưởng tượng, nếu đệ cũng có một người bạn tri kỷ như vậy thì thật tốt biết bao. Dù xa ở giang hồ vẫn có thể chân thành với nhau.”
Hắn mỉm cười, có lẽ đây là ước mơ của rất nhiều nam nhi, thúc ngựa giang hồ, sảng khoái ân thù, bằng hữu vài câu có thể kết giao, má hồng sống chết có thể đi theo. Trong Sử ký của Tư Mã Thiên, động lòng người nhất là du hiệp liệt truyện chứ không phải là đế vương bản kỷ hay danh thần lương tướng. “Nếu sau khi ngươi biết ta là ai mà còn sẵn sàng làm bạn với ta thì đương nhiên ta cũng đồng ý.”
Trong giọng nói của hắn có sự thờ ơ như đã nhìn thấy kết quả. Tiểu tử cắn nửa quả hạnh, cau mày suy tư. “Huynh, huynh đệ mình đánh cược đi, xem ai đoán ra đối phương là ai trước. Ai đoán ra trước người đó thắng, người thua phải đáp ứng người thắng một việc!”
Nghe thấy tiếng bước chân xa xa, hắn hơi lơ đãng. “Được. Ta phải đi đây, có duyên sẽ tái ngộ.”
Tiểu tử nắm tay áo hắn. “Lời hứa giữa huynh đệ mình đáng giá nghìn vàng!”
Hắn cúi xuống, nhìn tên tiểu tử chỉ cao đến bụng mình. Tiểu tử mím môi hết sức kiên nghị, người tuy nhỏ nhưng lại có một khí thế khiến người ta không dám coi thường. Hắn cười. “Được, lời hứa nghìn vàng!”
Tiểu tử buông hắn ra. “Huynh mau đi đi, nếu để mọi người nhìn thấy huynh ở đây thì e là huynh sẽ bị trách phạt. Đệ cũng đi đây!”
Hắn đi ra xa, lúc quay lại vẫn nhìn thấy nó không ngừng quay đầu vẫy tay chào hắn.
Sau đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, phụ vương chết, mẫu thân chết, nhị đệ chết, tam đệ xuất hiện.
Nhân sự trên triều đình cũng nhiều lần thay đổi.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới chuyện tiên đế lại không chọn mấy nam nhi lông cánh đầy đủ mà lại chọn một tiểu tử mới tám tuổi để giao lại giang sơn, dù phải đối mặt với rủi ro đế quyền phân tán. Đáng tiếc lúc đó mẫu thân hắn đã chết, nếu không, khi nhìn thấy Câu Qua phu nhân bị tiên hoàng xử tử vì con trai lên ngôi, có lẽ mẫu thân sẽ không còn hận hắn như kẻ thù cho đến tận lúc chết. Mà phụ thân của tiểu tử kia có an ổn vượt qua tất cả mọi sóng gió hay không cũng còn rất khó nói. Chuyện dưới gốc cây hạnh trở thành chuyện bị hắn lãng quên trong một góc cuộc đời, chỉ thỉnh thoảng lắm mỗi khi ăn hạnh, hắn mới nhớ tới tên tiểu tử muốn làm bạn với hắn đó, nhưng cũng chỉ lóe lên rồi biến mất.
Lưu Hạ nói: “Năm đó nghe nói Hoàng thượng bị ốm phải nằm trên giường nghỉ ngơi, cho nên chúng thần không gặp được Hoàng thượng, không ngờ Hoàng thượng lại dạo chơi khắp nơi trong cung.”
“Là mẫu thân bắt ta giả ốm. Có điều hôm đó ăn quá nhiều hạnh, sau đó bị ốm thật.”
Mấy ca ca đều đủ vây đủ cánh, mẫu thân rất khó đối kháng chính diện với họ, chi bằng tỏ ra yếu thế để họ tranh đấu một mất một còn trước đã.
Lưu Hạ thở dài. “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau. Khi đó các vương thúc có ai để Câu Qua phu nhân vào mắt?”
Lưu Phất Lăng yên lặng. Nếu mẫu thân chàng biết trước kết quả của âm mưu toan tính là chính mình sẽ mất mạng, bà còn nhất tâm muốn tranh ngôi vị hoàng đế không?
Lưu Phất Lăng nói: “Ngươi thua rồi, ngươi phải làm một việc cho ta.”
Lưu Hạ cảm khái: “Không công bằng lắm. Năm đó thần đã mười một tuổi, cho dù tướng mạo thay đổi thế nào thì cũng có nét có thể nhận ra. Còn Hoàng thượng khi đó mới bốn tuổi, sau khi thành niên tướng mạo đương nhiên có khác biệt rất lớn. Hoàng thượng nhận ra thần, thần không nhận ra Hoàng thượng là điều rất bình thường.”
“Ngươi cho rằng ta nhìn thấy ngươi mới nhận ra ngươi sao? Sau khi ngươi đi, ta đã chăm chỉ học vẽ tranh, một năm đã có chút thành tựu, lập tức vẽ hình ngươi định bí mật thăm dò. Không ngờ cung nữ dọn dẹp thư phòng của ta vừa nhìn thấy tranh vẽ hình ngươi đã nhận ra ngay, cười nói với ta: ‘Điện hạ dù vẽ đẹp nhưng vẫn chưa thể vẽ được ra phong thái của Hạ Nô’, ta liền lập tức xé nát bức tranh.”
Lưu Hạ không nói gì, giống như người lớn luôn không coi lời của con trẻ ra gì, hắn cũng chưa bao giờ quá để ý tới lời hứa với tiểu tử đó.
“Nếu ngươi thật sự muốn biết ta là ai, với thân phận của người thì việc tra ra cũng không quá khó. Hôm đó có mấy đại thần mang con vào cung, lại có mấy người có con bốn, năm tuổi?”
Lưu Hạ áy náy. “Là thần không đúng, thần thua rồi. Xin Hoàng thượng phân phó, thần nhất định sẽ nỗ lực thực hiện lời hứa.”
Lưu Phất Lăng nói: “Hôm đó ta muốn đánh cược với ngươi là nghĩ có ngày ngươi biết ta là ai, ngươi nhất định sẽ không đồng ý làm bạn với ta nữa, cho nên ta nghĩ nếu ta thắng, ta có thể yêu cầu ngươi làm bạn ta. Mười bảy năm sắp qua, ta vẫn chỉ có yêu cầu này, mời ngươi làm bạn ta!”
Lưu Hạ yên lặng, rất lâu sau mới quỳ xuống, nói: “Đã có minh quân, thần nguyện làm nhàn vương.”
Năm đó, tiểu tử dưới gốc cây hạnh mặc dù thông minh từ nhỏ, đã biết gài bẫy trong lời nói nhưng lại không biết có những khoảng cách giữa người với người là không thể vượt qua. Lưu Phất Lăng dường như không nghe rõ Lưu Hạ nói là nhàn vương chứ không phải là hiền vương, chàng phất tay áo, xoay người rời đi. “Mong rằng trong những ngày ở Trường An, khanh sẽ làm cho trẫm nhìn thấy được tài tế thế an bang như những gì ngày xưa khanh nói. Đúng rồi, bởi nơi này không có người cư trú nên trẫm rất thích sự thanh tĩnh ở đây, sau đó thường đến đây chơi, nghe hoạn quan già ở điện này nói Chiêu Dương điện từng là nơi ở của Lý phu nhân.”
***
Lúc Vân Ca và Tứ Nguyệt, Hồng Y tươi cười, khoác tay nhau đi vào, thấy Lưu Hạ đang ngồi dưới gốc cây hạnh một mình, vẻ phong lưu, ngang ngược hằng ngày hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vẻ ngơ ngẩn, thêm vài phần đau khổ. Tứ Nguyệt nhìn Vân Ca với vẻ khó hiểu, lại quan sát Lưu Hạ, vừa định tiến lên gọi: “Vương gia”, Hồng Y liền nắm tay áo nàng ta, ra hiệu cho nàng ta im lặng. Hồng Y chăm chú nhìn Lưu Hạ, ánh mắt thấu hiểu, dường như biết rõ lúc này Lưu Hạ đang nghĩ gì. Nước mắt từ từ dâng đầy khóe mi. Khi nước mắt rơi xuống, Hồng Y làm bộ cúi đầu dụi mắt, len lén đưa tay lau nước mắt. Lúc ngẩng đầu lên, trên gương mặt Hồng Y chỉ còn lại nụ cười dịu dàng. Nàng ta khẽ bước tới, quỳ xuống bên cạnh Lưu Hạ, cầm lấy tay hắn. Nhìn thấy Hồng Y, Lưu Hạ nhẹ nhàng đưa tay mơn trớn gương mặt nàng ta như thể đang tìm kiếm sự ấm áp trên gương mặt tươi cười rạng rỡ ấy. Hồi lâu sau, hắn nở một nụ cười, nụ cười này dần mang theo vẻ ngang ngược và bất cần, cuối cùng biến thành nụ cười mà Vân Ca đã quen nhìn. Vân Ca xoay người muốn đi, lại nghe thấy Lưu Hạ gọi nàng: “Vân Ca, quay lại, ta có chuyện muốn hỏi cô.”
Lưu Hạ bảo Tứ Nguyệt và Hồng Y lui ra, mời Vân Ca ngồi xuống đối diện hắn. “Chuyện ta sắp hỏi rất quan trọng đối với ta, cô nhất định phải nói thật.”
Giọng nói của hắn có vẻ rất nghiêm trọng nhưng nụ cười vẫn ngang ngược như cũ, Vân Ca chăm chú nhìn vào đôi mắt trong trẻo của hắn, trịnh trọng gật đầu.
“Có phải hồi còn nhỏ, cô đã quen Hoàng thượng rồi không? Hai người quen nhau ở Tây Vực đúng không?”
Vân Ca sửng sốt, mặc dù nàng từng nói với Hứa Bình Quân chuyện nàng biết Hoàng thượng từ nhỏ nhưng lại chưa bao giờ nói quen biết ở đâu. Một lát sau, nàng đáp: “Đúng.”
Lưu Hạ lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm: “Thì ra ta tính sai hết cả, cứ cho rằng là tam thúc… Thảo nào… thảo nào… Cuối cùng bây giờ cũng đã hiểu rõ…”
“Huynh tính sai cái gì?”
Lưu Hạ cười, nói: “Ta tính sai một chuyện rất quan trọng, có lẽ sẽ dẫn đến sai lầm lớn. Vân Ca, cô còn nhớ Hoàng thượng và cô từng cùng cứu một thiếu niên không?”
Vân Ca nghiêng đầu cười, làu bàu: “Lăng ca ca đã nói những gì với huynh? Tại sao ngay cả chuyện của Nguyệt Sinh cũng nói với huynh thế?”
Chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng Lưu Hạ cũng hoàn toàn biến mất, hắn chăm chú nhìn Vân Ca, nói: “Đã bao năm trôi qua, không ngờ cô còn nhớ tên đệ ấy, nếu Nguyệt Sinh biết thì nhất định đệ ấy sẽ rất vui.”
Vân Ca nói: “Lăng ca ca còn nhớ rõ hơn tôi. Huynh ấy vẫn cảm thấy mình có lỗi với Nguyệt Sinh, huynh ấy vẫn cố gắng để làm một hoàng đế tốt, chính là để không xuất hiện người như Nguyệt Sinh nữa.”
Nụ cười của Lưu Hạ như đóng băng. Vân Ca hỏi: “Huynh có đồng ý ở lại Trường An giúp Lăng ca ca không?”
Lưu Hạ thở dài một hơi, tâm ý đã định, liền cười hì hì, nói: “Ta sẽ ở đến khi cô và Hoàng thượng đuổi ta ra khỏi thành Trường An.”
Vân Ca mừng rỡ nhảy dựng lên. “Tôi biết mặc dù nhìn huynh rất giống kẻ xấu nhưng thực ra con người huynh lại rất tốt.”
Lưu Hạ cười khổ.
Bình luận facebook