• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vân Trung Ca (2 Viewers)

  • Chương 2: Xót cỏ thơm

Thời gian thấm thoắt, ngày tháng qua mau.

Hoa rơi năm nào cũng thế, nhưng con người mỗi năm một khác.

Xuân hạ thu đông, tiểu cô nương thơ ngây ngày nào chớp mắt đã đến tuổi cập kê.

Một gian phòng rộng rãi sáng ngời, tuy chỉ có một gian nhưng lại rộng bằng mấy gian nhà bình thường.

Nhờ ngọn lửa dưới nền nhà nên dù bên ngoài vẫn giá rét nhưng trong phòng đã như tháng Ba mùa xuân.

Trên cửa sổ treo rèm sa Bích Xuyến, trong phòng đặt chiếc bàn bằng ngọc Hán, trên chiếc bát nghiền thuốc bằng đá xanh có mấy viên trân châu Đông Hải tròn xoe.

Tiếng cười nói nũng nịu của thiếu nữ loáng thoáng vang lên.

Dù nghe thấy tiếng người nói, nhưng từ cửa nhìn vào lại không thấy bóng dáng ai, chỉ nhìn thấy các loại giá đỡ bằng gỗ đàn hương cao thấp khác nhau được xếp ngay hàng thẳng lối trong phòng, trên giá là đủ loại bồn chậu.

Có loại cây kết đầy trái đỏ, có cây nở hoa trắng to bằng miệng bát, có bồn chỉ một màu xanh biếc, từ trên đỉnh giá đỡ mọc lan xuống dưới như một thác nước màu xanh lục, lại có dây leo bám dọc theo giá lên đến tận nóc nhà, nở ra từng đóa hoa nhỏ màu đỏ như lửa.

Trong màu lục xanh mướt, các loại kỳ hoa dị thảo tranh nhau khoe sắc, trong không khí ấm áp, gian phòng đầy cỏ cây tỏa ngát một mùi thơm riêng biệt.

Chỉ là một gian nhà nhưng lại như một thế giới khác, nhìn thoáng qua, cứ tưởng bản thân lạc vào nơi ở của thần tiên.

Tiếp tục đi vào trong, rẽ ngang rẽ dọc qua các loại hoa cỏ ngát hương, đến lúc nhìn thấy kệ bếp bằng đá mài bóng, chắc chắn ai cũng ngờ rằng mình bị hoa mắt.

Cho dù kệ bếp này được xây cực kỳ hoa lệ thì cũng tuyệt đối không nên xuất hiện trong căn phòng này. Nhưng nơi này đích thực là một gian bếp, lúc này có một nữ tử mặc áo đen đeo mạng che mặt đang nấu ăn.

Vân Ca ngồi nghiêng nghiêng trên bệ cửa sổ, hai chân buông xuống, thoải mái quẹt hai đôi giày vào nhau, vừa cắn hạt dưa vừa xem A Trúc nấu ăn. “A Trúc, tỷ đang nấu ăn, không phải luyện kiếm, thả lỏng tay ra một chút! Không có chiêu thức, không có khuôn phép, chỉ có tấm lòng và tâm tình.”

A Trúc vẫn hết sức nghiêm túc, ánh mắt nhìn chằm chằm con dao bếp trong tay, rau dưa thái ra mỗi miếng đều lớn nhỏ như nhau, độ dày giống nhau.

Không cần đo Vân Ca cũng biết chắc chắn mỗi miếng đều giống hệt như lúc nàng làm mẫu dạy A Trúc thái rau lần đầu tiên. Nghĩ đến cảnh lát nữa A Trúc xào rau, mỗi một hành động cũng hoàn toàn giống y như nàng, thậm chí ngay cả thời gian giữa các động tác cũng được A Trúc lặp lại không sai lệch một giây, Vân Ca không khỏi chán nản lắc đầu.

Vân Ca đang thầm mắng tam ca tại sao lại ép một cao thủ kiếm khách đang yên đang lành thành ra thế này, bỗng có một tiểu nha đầu hớt hải chạy tới cửa kêu lên: “Tiểu thư, lại có một kẻ không sợ chết đến cầu hôn tiểu thư.”

Vân Ca cười một tiếng chế giễu: “Đợi đến lúc mẹ ta đuổi bọn chúng ra ngoài, ngươi hãy quay lại gọi ta đi xem náo nhiệt nhé!”

Tiểu nha đầu vừa cười vừa chạy đi, nhưng một hồi lâu không thấy quay lại.

Vân Ca dần dần thấy nghi hoặc, nói với A Trúc: “Muội đến tiền sảnh xem một lát rồi về.”

A Trúc gật đầu, không ngờ Vân Ca có đi mà không có về.

A Trúc ở trong phòng bếp đến tận lúc trời tối vẫn chưa thấy Vân Ca quay lại.

Nhân lúc đêm tối, Vân Ca đeo bọc hành trang, bí mật trèo tường ra khỏi tòa viện.

Nàng quay lại nhìn tòa viện mấy lần, có vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn rảo bước chạy đi.

Trong bóng đêm xa xa sau lưng nàng, một giọng nói trẻ trung vang lên: “Cha đoán không sai chút nào, bị con khích mấy câu, Vân Ca bỏ nhà đi thật. Giờ người đã đi rồi, người đến cầu hôn đã có thể về, mẹ cũng không cần phải khó xử nữa. Mấy hôm nữa con có cần đi bắt nó về không?”

Một tiếng thở dài rất khẽ vang lên, như mang nét cười nhẹ, lại như mang một chút u buồn. “Nếu ta cứ chăm chăm theo dõi hành tung của con vì lo lắng cho con thì con có thích không?”

Giọng nói trẻ trung không trả lời.

“Chim ưng non lớn lên thì phải bay đi, chim bố mẹ không thể chăm sóc chim non cả đời, dù sao nó cũng phải học được cách chăm sóc chính mình. Cứ để nó đi đi! Chẳng lẽ con gái ta lại không chăm sóc nổi chính mình?”

“Thế thì cứ mặc kệ nó à?” Giọng nói trẻ trung có vẻ bình thản nhưng lại như có ý cười.

“…”

Sau một thoáng yên lặng, một tiếng thở dài tự giễu vang lên. “Lý lẽ là một chuyện, nhưng thực tế lại không được như vậy. Hơn bốn mươi tuổi mới có một mụn con gái, chiều chuộng nó một chút là việc không thể tránh khỏi, lúc nào cũng cho rằng Vân Nhi còn chưa lớn. Lúc nào có thời gian, con để ý đến nó một chút là được.”

“Thế còn cha? Cha lại cùng mẹ ra ngoài à?”

Giọng nói kia trở nên vui vẻ: “Chờ mãi mới đến lúc các con đều khôn lớn, đương nhiên cần làm gì thì phải làm thôi.”

Giọng nói trẻ trung cũng tươi cười, ngữ khí nói chuyện giống bạn bè hơn là cha con: “Vân Ca rất thích bám lấy hai người. Cha, không phải là cha cố tình không từ chối kẻ đến cầu hôn để làm cái đuôi Vân Ca này tức giận bỏ nhà đi đấy chứ?”

Trong gió nhẹ, tiếng cười lãng đãng.

Nhưng y lại nhìn thấy một thứ gì đó rất khó nói, rất khó tả trong đôi mắt vẫn tinh tường như mắt chim ưng của cha mình, dường như ông đang nhớ tới một người xưa.

Trong suy nghĩ của y, cho dù trời có sập xuống, cha y cũng chỉ phủi bụi bặm trên tay áo. Y thật sự không thể tưởng tượng người nào có thể làm cha y có vẻ mặt như vậy.

***

Đã bỏ nhà đi được mấy ngày, Vân Ca vẫn đầy bụng tủi thân, ấm ức.

Không rõ vì sao cha mẹ vốn luôn chiều chuộng nàng lại không tống cổ kẻ tới nhà cầu hôn kia đi, trái lại còn tiếp đón hết sức chu đáo.

Tam ca còn quá đáng hơn, chẳng những không nghĩ cách nào giúp nàng mà còn tỏ ra bực bội với nàng.

Lời nói, việc làm của tam ca vốn vẫn kiêu căng, lúc đó còn tỏ vẻ mong mỏi nàng xuất giá cho mau.

Đầy bụng tủi thân mà không chia sẻ được với ai, Vân Ca vừa tức giận lại vừa đau lòng, đêm đó đã bỏ trốn.

Mình bỏ đi rồi, để xem cha mẹ giải quyết thế nào đây? Có lấy chồng thì cha mẹ đi mà lấy, dù sao thì nàng cũng nhất quyết không lấy.

Người người đều cho rằng nàng đã quên, chắc chắn cha và mẹ cũng cho rằng nàng đã quên, nhưng nàng vẫn nhớ như in.

Nàng nhớ rất rõ lời hứa của mình năm đó.

Sau khi dẫn đường cho đoàn người kia trở về, cha và mẹ nhìn thấy món trang sức trên cổ nàng, hỏi nàng ở đâu ra. Nàng trả lời đúng sự thật, không ngờ thần sắc cha mẹ đều trở nên nghiêm túc.

Nàng sợ hãi, không dám nói đến chuyện hẹn ước và tặng giày với cha mẹ nữa.

Mẹ nàng thu mất sợi dây bện bằng tóc đó, còn bắt nàng hứa không bao giờ được nghĩ đến chuyện đi tìm Lăng ca ca của nàng. Nàng khóc lóc không chịu nghe lời, đó là lần đầu tiên cha mẹ không chiều theo ý nàng.

Cuối cùng mẹ nàng không làm gì được, mặc dù không còn ép nàng thề không đi tìm Lăng ca ca nữa nhưng dù thế nào cũng không chịu trả sợi dây đó cho nàng.

Sau đó nàng lén đến mè nheo với cha, muốn lấy lại sợi dây. Người cha mà núi lở trước mặt cũng không hề cau mày lại khẽ thở dài nói với nàng: “Vân Nhi, mẹ con làm vậy là tốt cho con. Con không được làm mẹ con lo lắng.”

Mặc dù nhiều năm đã qua đi, gương mặt Lăng ca ca đã trở nên nhạt nhòa, nhưng nụ cười dưới trời sao đó vẫn nhắc nhở nàng về lời nàng đã hứa.

Lần đầu tiên đọc sách biết được rằng, thì ra nữ tử tặng giày thêu cho nam tử là có ý trao thân gửi phận, tim nàng đập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Xung quanh rõ ràng không có ai nhưng nàng vẫn vội vã gấp sách lại, cứ như vừa làm một chuyện không nên làm.

Cả ngày hôm đó tinh thần nàng ngơ ngẩn, như buồn như vui, đêm đến cũng ngủ không yên, chỉ có thể trèo lên nóc nhà ngắm sao.

Ánh sao lấp lánh trên trời giống như những điểm sáng lấm tấm trong đôi mắt đen tựa bóng đêm của huynh ấy tối hôm đó.

Trong nháy mắt, nàng chợt hiểu ra lời nói của huynh ấy vào lúc đó: “Ta nhận rồi. Vân Ca, muội cũng nhất định phải nhớ!”

Huynh ấy đã nhận, huynh ấy đã đưa ra lời hứa hẹn của mình.

Vân Ca nhớ lại từng chi tiết trong thời gian ngắn ngủi bên cạnh Lăng ca ca, người bạn duy nhất của nàng từ nhỏ đến giờ.

Nằm dưới dòng Ngân Hà lấp lánh, nghĩ tới lúc này Lăng ca ca trong thành Trường An cũng có thể nhìn thấy bầu trời sao này, Vân Ca có một cảm giác rất kỳ quái, nàng cảm thấy lúc này chắc chắn huynh ấy cũng đang ngắm bầu trời đầy sao, vừa lặng lẽ nhớ lại lời ước định giữa hai người, vừa mong đợi niềm vui của ngày gặp lại.

Ưu sầu trong lòng nàng dần vơi, một sự vui vẻ rất khó nói rõ càng lúc càng đong đầy.

Nằm trên nóc nhà, nàng nhỏ giọng nói với sao trời: “Muội nhớ! Tất cả sao trên trời đều chứng kiến lời hứa của muội, đương nhiên muội không dám quên.”

Từ đó trở đi, Vân Ca có một bí mật cực lớn.

Lúc ở một mình, nàng thường không nhịn được lén bật cười. Một người vốn sợ cô đơn, thích náo nhiệt như nàng đột nhiên lại thích ở một mình, thường ngẩn người nhìn trời sao đến tận nửa đêm. Khi nghe thấy đám trẻ con cười hát: “Đi lấy vợ, mặc áo đỏ”, mặt nàng bỗng nhiên ửng hồng, nàng không muốn mặc bất cứ thứ gì màu đỏ nữa, bởi vì nàng thầm nghĩ, màu sắc này là để một ngày nào đó mặc cho một người xem.

Nàng vẫn tính toán phải đi tìm Lăng ca ca, vốn còn lo nghĩ làm thế nào để nói với cha mẹ lý do đến Trường An mà không làm họ nghi ngờ, không ngờ cha mẹ lại muốn nàng hứa hôn. Cha mẹ đã không muốn giữ nàng lại nữa thì nàng cũng dứt khoát bỏ nhà đi, nhân tiện đến Trường An tìm Lăng ca ca.

Có điều không còn tín vật kia, không biết có thể tìm được Lăng ca ca không? Lúc gặp Lăng ca ca thì nên giải thích thế nào? Nói rằng tín vật huynh ấy cho nàng đã bị mẹ tịch thu rồi?

Vân Ca thầm than một tiếng trong lòng, không cần nghĩ những chuyện này vội, đến Trường An rồi tính tiếp, kiểu gì cũng sẽ có cách.

***

Cứ đi thẳng về phía đông, Vân Ca thầm khen trong lòng, thảo nào Đại Hán lại được ca ngợi là thiên triều, phố phường sầm uất như vậy không một quốc gia bình thường nào có thể sánh bằng, chỗ nào cũng có các loại đồ chơi mới lạ.

Nhưng từ nhỏ Vân Ca đã thấy vô số kỳ trân dị bảo, cha mẹ và các ca ca đều là người không để ý nhiều đến ngoại vật, cho nên dù là những thứ kỳ lạ mới mẻ nhất thì nàng cũng chỉ nhìn thêm một lần, đối với nàng cũng chỉ là vật ngoài thân. Thứ nàng chú ý nhất trên đường là đồ ăn thức uống hằng ngày, hễ nghe thấy tiệm ăn, quán rượu nào có đồ ngon là nàng nhất định phải đến nếm thử.

Ôi! Cha, mẹ, các ca ca đều không cần nàng nữa, nàng cần gì phải học nấu ăn vì họ?

Mặc dù trong lòng rất sầu não nhưng thói quen từ nhỏ đến lớn đâu thể nói thay đổi là thay đổi ngay được?

Đến mỗi địa phương mới, Vân Ca vẫn không kìm được việc đi khắp các tửu lâu, thấy các loại gia vị thượng hạng cũng không kìm được mà mua một chút mang theo bên người.

Lòng tràn đầy ai oán, nhưng nàng vẫn đỏ mặt thầm nghĩ, không làm cho tam ca ăn thì có thể làm cho Lăng ca ca ăn.

Bởi vì trong lòng u sầu, nàng thường giả làm ăn mày đi đường, vừa vì ngẫu hứng cá nhân, vừa vì trong lòng ấm ức, giận dỗi cha mẹ. Nàng cảm thấy dường như mình càng nhếch nhác, lôi thôi thì càng làm cho cha mẹ khó chịu, lại càng có thể xoa dịu sự bực tức trong lòng mình.

Vân Ca bỏ nhà đi lúc trời đông giá rét, du ngoạn đến thành Trường An thì đã là ngày xuân ấm áp, trăm hoa đua nở.

Vừa đến Thiếu Lăng Nguyên ngoài thành Trường An, Vân Ca đã nghe nói rượu ở quán rượu Thất Lý Hương rất nổi tiếng, cho nên quyết định đến uống thử xem tại sao rượu ở đây có thể thơm khắp bảy dặm.

Còn chưa tới quán rượu đã nhìn thấy một đám đông đang vây quanh trước quán, Vân Ca cảm thấy hào hứng, có chuyện náo nhiệt để xem rồi!

Nhưng người người đều thích xem náo nhiệt, người người đều nghển cổ chen vào, Vân Ca nhảy nhót một hồi mà không nhìn thấy rốt cuộc bên trong có thứ gì đáng xem.

Nhìn đám đông vây kín vòng trong vòng ngoài, Vân Ca mỉm cười, lấy ngư tinh thảo vừa hái hôm qua trong túi ra, vò nát rồi bôi lên hai bàn tay, sau đó giơ tay về phía trước, chen vào trong đám người.

Ngư tinh thảo, cỏ cá tanh, nghe tên đã biết mùi rất khó ngửi. Những người phía trước ngửi thấy mùi lạ, lại thấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch của Vân Ca, tất cả đều chun mũi, vừa chửi bới vừa né tránh.

Vân Ca thuận buồm xuôi gió đến được chỗ có tầm nhìn tốt nhất, hơn nữa còn chẳng có ai chen lấn.

Nàng cho một quả ô mai vào miệng, khép tay lại, mở to mắt chuẩn bị tập trung xem náo nhiệt.

Một cô nương trạc tuổi Vân Ca, dung mạo sáng sủa, gương mặt đanh đá đang mắng chửi một thiếu niên ít tuổi hơn một chút. Nàng ta một tay cầm đòn gánh, một tay véo tai gã thiếu niên. “Xem lần sau ngươi còn dám ăn trộm tiền nữa hay không?”

Thiếu niên quần áo tả tơi, thân hình gầy yếu, bị khí thế của cô nương kia làm cho khiếp sợ, cả người run rẩy, không ngừng cầu xin tha thứ: “Hứa tỷ tỷ, tỷ tỷ hãy thương đệ một thân một mình, trên không có mẹ già tám mươi tuổi, dưới không có con nhỏ tám tuổi mà tha cho đệ lần này đi…”

Cô nương kia vẫn có vẻ rất giận dữ, không ngừng mắng chửi gã thiếu niên, vừa mắng vừa dùng đòn gánh đánh gã thiếu niên mấy cái.

Tai thiếu niên đỏ rực, gần như đã sắp bị vặn đứt. Người bị mất trộm định mở miệng nói đỡ nhưng lại sợ sự đanh đá của cô nương kia, chỉ dám thì thào nói: “Thôi, được rồi!”

Vân Ca đóng giả ăn mày suốt đường đi, không ít lần bị ức hiếp và khinh rẻ, lúc này nhìn thấy tình trạng của gã thiếu niên, lại nghe thấy mấy tiếng một thân một mình, trông người lại nghĩ đến thân, lập tức thấy thương xót và thông cảm với hắn.

Vân Ca đang cân nhắc xem nên giải cứu hắn kiểu gì thì chủ quán Thất Lý Hương đi ra. Bởi vì đám đông chen lấn xem náo nhiệt trước cửa quán ảnh hưởng đến việc làm ăn cho nên ông ta phải tới nói đỡ mấy câu cho tên trộm.

Cô nương kia hình như rất quen với chủ quán, không tiện tiếp tục trút giận, hung ác trợn mắt nhìn gã thiếu niên mấy cái rồi mới miễn cưỡng thả hắn đi.

Sau khi bán hết gánh rượu cho chủ quán, nàng ta đếm kĩ từng đồng tiền rồi cẩn thận cất vào trước ngực, cầm đòn gánh ra về.

Vân Ca nhanh chóng đảo mắt mấy vòng, lặng lẽ bám theo nàng ta. Nàng cho rằng không có ai để ý, nào biết rằng trong lúc nàng đang xem náo nhiệt ở bên ngoài, có một nam tử mặc áo gấm, đội nón trúc màu đen che khuất khuôn mặt ngồi bên cửa sổ trên tửu lâu từ đầu đến cuối vẫn dõi nhìn nàng. Lúc này thấy nàng đi, người đó lập tức xuống lầu, bám theo sau lưng nàng ở một khoảng cách vừa phải.

Vân Ca đi theo cô nương kia một đoạn đường, lúc tới một ngõ nhỏ vắng lặng, nhìn trái nhìn phải không có người, nàng đang định hạ thủ, chợt nghe thấy một tiếng gọi: “Bình Quân!”

Có tật giật mình, Vân Ca lập tức lui vào phía sau góc tường.

Một nam tử dáng người cao to, khuôn mặt anh tuấn từ xa đi tới. Người này mặc một chiếc áo bào màu đen đã bạc màu, đôi giày dưới chân đầy những miếng vá, tay xách một con gà gần như trụi lông.

Mặc dù người này ăn mặc giản dị nhưng lại không có vẻ nghèo khó bủn xỉn, dáng đi nhàn nhã ung dung như một con sư tử, trong mắt mang vẻ lãnh đạm của những người ăn trên ngồi trước, nhưng nụ cười trên gương mặt y lại rất thoải mái, ấm áp như nụ cười bình dị của những tiểu dân bon chen kiếm sống giữa nhân gian.

Tôn quý, bình dị, lãnh đạm, ấm áp, những khí chất cực kỳ trái ngược lại lặng lẽ dung hòa trên cùng một người.

Vân Ca tức giận trợn mắt nhìn nam tử xách gà, trái tim nàng lập tức ngưng đập một nhịp.

Mặc dù cử chỉ và nụ cười hoàn toàn khác, nhưng đôi mắt này… rất quen thuộc!

Cho dù là dưới ánh mặt trời rực rỡ, cho dù là khi cười cũng vẫn phủ đầy bóng tối, lạnh lẽo thờ ơ, nhưng Vân Ca biết lúc đôi mắt đó cũng cười thì nó còn lấp lánh hơn cả ánh sao đêm.

Cô gái tên là Bình Quân kia lấy số tiền mới cất vào trước ngực ra, đưa một nửa cho nam tử xách gà. “Cầm lấy!”

Y không chịu nhận. “Hôm nay đá gà thắng độ.”

“Thắng độ thì cũng còn phải trả nợ mấy hôm trước. Đây là tiền bán rượu dôi ra, mẹ muội không biết đâu, huynh không cần lo mẹ muội cằn nhằn. Hơn nữa…” Bình Quân nhướng mày cười, lấy một miếng ngọc bội từ trong lòng ra, lắc lư mấy cái trước mặt nam tử rồi lập tức thu lại. “Đồ của huynh còn đang cầm cố ở chỗ muội, chẳng lẽ muội lại sợ sau này huynh không trả muội sao? Muội sẽ tính hết cả vốn lẫn lãi.”

Nam tử cao giọng cười, tiếng cười tươi sáng. Y không từ chối nữa, nhận tiền, tiện tay cất đi, sau đó cầm đòn gánh giúp Bình Quân. Hai người nhỏ giọng nói cười, sánh vai đi tiếp.

Vân Ca thấy đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Miếng ngọc bội đó? Miếng ngọc bội đó! Con rồng uốn lượn dưới ánh nắng lúc này và dưới ánh sao khi đó giống nhau như đúc!

Nàng sững sờ một hồi, lấy một miếng gừng mang theo người ra bôi lên mắt, hai mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt cũng lập tức tuôn trào.

Vân Ca chạy nhanh tới lao vào hai người đang đi phía trước. Nam tử phản ứng cực nhanh, vừa nghe thấy tiếng bước chân đã lập tức quay lại, ánh mắt hết sức cảnh giác, nhưng Vân Ca đã lao vào người Bình Quân.

Nam tử nắm cánh tay Vân Ca định trách mắng, nhưng nhìn thấy đôi mắt đen láy lấp lánh nước mắt trên gương mặt đứa ăn mày thì chợt cảm thấy thân thiết một cách khó hiểu, những lời định nói ra đều dừng lại nơi đầu lưỡi, nắm tay cũng giảm bớt lực.

Vân Ca lập tức rút tay về, ánh mắt nhìn qua gương mặt y, hạ thấp giọng nói với Bình Quân một câu “xin lỗi” rồi vội vã loạng choạng chạy về phía trước.

Bình Quân bị Vân Ca lao vào ngực, vốn đang xấu hổ, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt Vân Ca thì lại chẳng hề tức giận, cao giọng kêu lên: “Tiểu huynh đệ, ai bắt nạt ngươi thế?”

Nàng ta còn chưa nói xong, bóng dáng Vân Ca đã biến mất.

Nam tử bỗng giật mình. “Bình Quân, muội mau kiểm tra xem có mất thứ gì không.”

Bình Quân đưa tay vào trong ngực áo, lập tức giậm chân, vừa giận vừa cười vừa sốt ruột. “Rõ ràng lại có kẻ dám múa rìu ngay trước mắt thợ. Lưu Bệnh Dĩ, huynh là thủ lĩnh du hiệp ở Thiếu Lăng Nguyên mà cũng có ngày bị mất cắp! Không phải những người này đều là thủ hạ của huynh sao?”

***

Vân Ca chống cằm ngồi dưới bóng cây, ngơ ngác nhìn miếng ngọc bội đặt dưới đất.

Mấy canh giờ trôi qua, nàng vẫn không hề cử động.

Vốn còn lo không có sợi dây kia, vào Trường An phải tìm người thế nào, không ngờ vừa đến ngoại ô Trường An đã gặp Lăng ca ca rồi.

Tướng mạo con người sẽ thay đổi theo thời gian, nhưng ngọc bội tuyệt đối sẽ không thay đổi.

Miếng ngọc bội này giống miếng ngọc bội mà Lăng ca ca đeo bên hông năm đó như đúc, tuyệt đối không sai! Ngọc bội không giống những thứ khác, trang sức vàng bạc có thể có cùng khuôn mẫu, nhưng ngọc bội thì trừ phi được cùng một thợ điêu khắc làm từ cùng một khối ngọc, nếu không tuyệt đối không thể giống nhau được.

Còn cả đôi mắt nàng vẫn còn nhớ đó nữa.

Trước khi đến Trường An, nàng đã nghĩ tới vô số khả năng, có thể nàng sẽ không tìm được Lăng ca ca, có thể Lăng ca ca không ở Trường An, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Lăng ca ca sẽ quên nàng.

Nhưng bây giờ nàng không dám khẳng định Lăng ca ca còn nhớ lời hẹn ước từ nhiều năm trước nữa, dù sao thì đó cũng là chuyện của mấy ngàn ngày trước rồi.

Năm đó huynh ấy không chịu cho nàng ngọc bội, vậy mà giờ đây miếng ngọc bội lại ở trong tay một nữ tử khác.

Lúc này Vân Ca giống như một người lặn lội, bôn ba trong sa mạc, cho rằng đi tới nơi xa kia sẽ có hồ nước, nhưng sau khi tới nơi lại phát hiện đó vẫn chỉ là hoang mạc.

Trong sự ngỡ ngàng và chán nản, nàng cảm thấy đầu óc hình như không hoạt động, hết lần này tới lần khác tự nói với mình: “Lăng ca ca không thể quên mình, không thể”, rồi lại có một giọng nói không ngừng thì thầm với nàng: “Huynh ấy quên rồi, huynh ấy quên rồi.”

Vân Ca ngẩn người hồi lâu, đến lúc bụng sôi lên ùng ục mới nhớ ra mình vốn định tới quán rượu Thất Lý Hương để ăn cơm, cuối cùng mất bao nhiêu thời gian mà vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng.

Nàng lê bước đi bừa vào một quán mì, định ăn tạm chút gì đó.

Nhìn thấy trang phục của nàng, chủ quán tỏ vẻ khó chịu. Vân Ca đầy bụng tâm sự, chẳng còn tinh thần và sức lực trêu chọc người khác, hất tay ném số tiền gấp mấy lần cho chủ quán. Thái độ của chủ quán lập tức thay đổi hoàn toàn, bảo sao làm vậy.

Bát mì thật sự rất tầm thường, lòng Vân Ca lại đang ngổn ngang trăm mối, dù đói nhưng nàng không ăn nổi. Nàng đang cúi đầu, gắp từng sợi mì, tiếng nói chuyện ồn ào trong quán đột nhiên biến mất, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Vân Ca ngẩng đầu bâng quơ nhìn lại, lập tức sững người.

Có một nam tử mặc áo gấm đang đứng ở giữa cửa quán, chậm rãi bỏ chiếc nón trúc trên đầu xuống.

Một hành động đơn giản, vậy mà khi y làm lại phong lưu phóng khoáng, ung dung tự tại khác thường, như có ánh sáng lóe lên làm người ta không thể nhìn thẳng.

Mái tóc đen được bó bằng mão bạch ngọc, đen hơn đêm tối, mềm mại hơn lụa, lộng lẫy hơn đá quý.

Gương mặt y không rõ là người Hồ hay người Hán, góc cạnh vuông vức hơn người Hán nhưng lại hài hòa hơn người Hồ, hoàn mỹ như được điêu khắc bằng ngọc thạch.

Người như vậy không nên xuất hiện trong một quán ăn đơn sơ mà nên bước trên bậc ngọc, khoác tay người đẹp, ngồi sau mành pha lê. Nhưng y lại xuất hiện, hơn nữa nụ cười nhiệt tình ấm áp, nói chuyện với chủ quán khiêm nhường lễ phép, dường như đối phương là người rất quan trọng, rất tôn quý: “Làm phiền ngài mang cho tôi một bát mì.”

Vì sự xuất hiện của y, tất cả mọi người đều ngừng ăn, tất cả mọi người đều nhìn y chằm chằm, tất cả mọi người đều cảm thấy tự ti mặc cảm, muốn rời đi nhưng lại không nỡ.

Vân Ca đã gặp không ít người phong thái xuất chúng, nhưng người này nho nhã như trăng sáng chiếu nước lặng, phiêu diêu như mây bay trên trời, ấm áp như gió nhẹ cuối xuân, thanh khiết như bóng tùng in trên mặt hồ.

Trong nháy mắt, Vân Ca đã nghĩ đến rất nhiều từ ngữ, nhưng lại không có từ ngữ nào phù hợp để khắc họa người này.

Vừa mới thoáng nhìn y, mọi người đều ngỡ là đã thấy rất rõ ràng, tựa như mây bay không có gốc, bóng nước không có hình, gió thổi qua không để lại vết, nhưng những gì ẩn giấu sau vẻ bề ngoài rõ nét này lại cực kỳ khó nắm bắt.

Một người như vậy đúng là ít thấy trên đời.

Nam tử nhìn Vân Ca chằm chằm, trong đôi mắt như mã não đen của y có ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

Mặc dù Vân Ca thầm khen phong thái của đối phương, nhưng nàng chu du thiên hạ cùng cha mẹ từ nhỏ, đã gặp rất nhiều người lạ chuyện lạ, nguyên nhân nàng ngẩn người nhìn đối phương chỉ là vì trong lòng cảm thấy một chút xúc động vô cớ.

Giống như lúc du ngoạn núi sông, đột nhiên nhìn thấy phong cảnh ở nơi nào đó, biết rõ là rất xa lạ, nhưng lại cảm thấy quen thuộc như đã từng thấy trong mơ.

Vân Ca nghĩ một hồi nhưng không thể nghĩ ra nên đành thôi, cúi đầu tiếp tục vừa ăn vừa đếm từng sợi mì.

Hừ! Tam ca xấu xa, con chim công xấu xa, không biết khi huynh ấy nhìn thấy người này thì có bớt tự yêu bản thân hơn chút nào không? Nhưng nàng lập tức nghĩ tam ca đâu có đến Trường An? Cha, mẹ, các ca ca đều ở xa ngoài ngàn dặm, nơi này chỉ có một mình nàng, một mình nàng lẻ loi cô độc…

Nam tử cười hỏi Vân Ca: “Tôi có thể ngồi đây không?”

Vân Ca nhìn một lượt trong quán, mặc dù không có bàn trống nhưng y cũng không cần phải đến ngồi cùng bàn với nàng.

Phía này có một người đẹp lớn tuổi, phía kia có một người đẹp trung tuổi đều nhìn y chằm chằm. Y hoàn toàn có thể đến ngồi cùng họ, cần gì phải đến ngồi cùng bàn với một người lấm lem bùn đất như nàng chứ?

“Lúc ăn bị người khác nhìn chằm chằm, thức ăn có ngon đến mấy cũng trở nên vô vị.” Nam tử tỏ vẻ ngán ngẩm, nhưng nụ cười lại ấm áp như ánh nắng tháng Ba.

Trên đường đến Trường An, Vân Ca luôn đóng giả ăn mày, lúc nào cũng bị người khác coi thường. Nhưng bây giờ nam tử này lại đối xử với nàng như thể nàng đang mặc bộ váy áo đẹp nhất khiến nàng không khỏi có chút thiện cảm, khẽ gật đầu.

Nam tử chắp tay tạ ơn rồi ngồi xuống đối diện với nàng.

Khi ánh mắt của mọi người trong quán đồng loạt chuyển đến người nàng, Vân Ca lập tức hối hận vô cùng vì đã đồng ý cho y ngồi cùng.

Có điều hối hận thì cũng đã muộn, đành phải chịu đựng vậy.

Chủ quán bưng đến một cái bát tinh xảo, đẹp đẽ đến mức không hề tương xứng với quán mì này, thịt trong bát nhiều hơn người khác, ngon hơn người khác, mì cũng nhiều hơn người khác, mùi thơm nức mũi nói với Vân Ca rất rõ ràng, bát mì này ngon hơn bát của mình rất nhiều.

Vân Ca thở dài nặng nề, đây chính là sức mạnh của cái đẹp! Không phải chỉ có nữ nhân xinh đẹp mới được ưu ái mà nam nhân đẹp cũng thế.

Thấy Vân Ca nhìn bát mì của mình, nam tử tỏ vẻ khổ sở ăn một miếng rồi cười nhã nhặn, đưa cái bát trước mặt cho Vân Ca. “Tôi có thể chia cho cậu một nửa.”

Vân Ca không hề khách sáo, lập tức gạt một nửa số mì trong bát y sang bát mình.

“Tôi tên là Mạnh Giác, “mạnh” trong Mạnh Tử, “giác” là chữ “vương” ghép với chữ “ngọc”, là “ngọc trung chi vương[1]”.”

[1] Có nghĩa là “vua của ngọc”.

Vân Ca đang vùi đầu cắm cúi ăn mì, ngẩn ra một lát mới hiểu nam tử đang tự giới thiệu. Trong miệng nàng còn ngậm một miếng mì to, ậm ờ trả lời: “Tôi tên là Vân Ca.”

Ăn mì xong, Vân Ca thở dài nói: “Xương đuôi trâu, táo tơ vàng, gừng tươi, cho vào nồi đất dùng đất vàng trét kín, đun ba ngày, cốt tủy ra nước, mặc dù nguyên liệu không tốt, trâu hơi già, nhưng phương thức rất khá.”

Mạnh Giác gắp mì, gật đầu cười, dường như cũng tán thưởng mùi vị của bát mì.

Vân Ca thầm than một tiếng, tại sao ngay cả tư thế ăn mì của người này cũng có thể dễ coi đến vậy?

Vân Ca chống cằm, vô thức ngẩn người nhìn Mạnh Giác, ngón tay vuốt ve miếng ngọc bội trong tay áo.

Mục đích đến Trường An chính là tìm Lăng ca ca, người thì đã tìm được như ý nguyện, nhưng nàng lại không biết tiếp theo nên làm thế nào.

Mạnh Giác thấy Vân Ca có vẻ như đang nhìn y chằm chằm nhưng thực ra lại không hề nhìn y, trong mắt thoáng hiện vẻ không vui rồi chuyển sang nhẹ nhõm, nhưng chỉ sau nháy mắt đã biến thành nụ cười ấm áp, dịu dàng như gió xuân.

Vân Ca vẫn ngẩn người thất thần. Mạnh Giác liếc mắt nhìn thấy người ở ngoài quán, lập tức gọi chủ quán đến tính tiền. Y cho tay vào túi tay áo, lục lọi hồi lâu nhưng vẫn không móc được tiền ra.

Thần sắc chủ quán và mọi người trong quán đều kinh ngạc và khó hiểu, Mạnh Giác thấp giọng thở dài: “Chắc chắn là lại bị tên ăn mày vừa va vào người lấy trộm rồi.”

Vân Ca nghe xong, mặt lập tức nóng bừng, cảm thấy như Mạnh Giác đang nói mình.

May mắn là trên mặt đầy bụi bặm nên không ai nhìn thấy nàng đỏ mặt, Vân Ca lấy tiền ném cho chủ quán. “Đủ chưa?”

Chủ quán lập tức nở nụ cười. “Đủ rồi, đủ rồi!”

Mạnh Giác chỉ cười nhạt nhìn Vân Ca trả tiền, không từ chối, cũng không cảm ơn.

Lúc Vân Ca và Mạnh Giác sánh vai đi ra khỏi quán, tiếng cảm khái của chủ quán vẫn vang lên phía sau: “Chuyện lạ năm nào cũng có, riêng hôm nay lại đặc biệt nhiều! Mở quán hai mươi năm, lần đầu tiên thấy ăn mày vào quán ăn, lần đầu tiên thấy công tử như người trời. Nhưng công tử quần áo sang trọng lại không trả nổi tiền cho một bát mì, ngược lại đứa ăn mày cả người lấm lem đất cát lại ra tay hào phóng.”

Vân Ca liếc thấy hai người đang đi phía trước, lập tức muốn chuồn đi, nhưng Mạnh Giác lại giữ nàng lại, thành khẩn cảm ơn. Vân Ca giật mạnh mấy lần mà vẫn không rút tay ra khỏi tay Mạnh Giác được.

Tướng mạo Mạnh Giác vốn thu hút rất nhiều sự chú ý, lúc này giằng co với một tên ăn mày quần áo tả tơi càng khiến người đi đường dừng bước đứng xem.

Bình Quân và Lưu Bệnh Dĩ đi phía trước cũng quay lại xem có chuyện gì. Nhìn thấy Vân Ca, hai người lập tức rảo bước chạy tới.

Hứa Bình Quân người còn chưa tới, tiếng đã tới trước: “Tên ăn mày thối tha, mau giao thứ ngươi lấy trộm ra đây, nếu không ngươi sẽ biết tay!”

Mọi người xung quanh nghe tiếng, đều khinh thường nhìn Vân Ca. Mạnh Giác buông tay ra, cực kỳ kinh ngạc và khiếp sợ.

Vân Ca muốn chạy nhưng Lưu Bệnh Dĩ đã chặn trước mặt nàng, ngoài mặt cười hì hì, ngữ khí lại lạnh lẽo: “Nhìn mặt tiểu huynh đệ có vẻ lạ, ở bên ngoài đến à? Nếu như bí quá thì cầu cứu người ta giúp đỡ một chút cũng không có gì, nhưng không nên ra tay tàn nhẫn như thế. Luật thứ nhất: Không trộm của nữ nhân, nam nữ khác biệt, trộm của nữ nhân khó tránh khỏi tay chân động chạm vào người ta. Luật thứ hai: Không trộm đồ ngọc, thông thường đồ ngọc là bảo bối gia truyền, là một chút tưởng nhớ huyết thống gia tộc. Ngay cả những luật cơ bản nhất này mà tiểu huynh đệ cũng không hiểu sao?”

Vân Ca đã vô số lần tưởng tượng tình cảnh lúc gặp lại Lăng ca ca, vui vẻ, đau buồn, cũng vô số lần nghĩ Lăng ca ca sẽ nói với mình những gì lúc gặp lại, thậm chí còn ảo tưởng nàng phải giả vờ không nhận ra Lăng ca ca để xem Lăng ca ca sẽ nói chuyện với nàng thế nào.

Nhưng, thì ra là vậy, thì ra là ánh mắt khinh thường chán ghét, là giọng nói lãnh đạm trách cứ.

Nàng ngơ ngác nhìn Lăng ca ca trước mặt, sau một lúc lâu mới ngập ngừng hỏi: “Huynh họ Lưu à?”

Khi đó Lăng ca ca nói mình tên là Triệu Lăng, sau đó lại nói với nàng đó là tên giả. Lúc này điều duy nhất Vân Ca có thể khẳng định chính là Lăng ca ca họ Lưu, tên thì không rõ có phải là Lăng thật không.

Cho rằng đối phương đã biết thân phận của mình, biết y là thủ lĩnh của đám du côn lưu manh ngoài thành Trường An, Lưu Bệnh Dĩ gật đầu nói: “Đúng.”

“Trả lại cho ta!” Hứa Bình Quân giơ tay đòi Vân Ca trả lại ngọc bội, ngữ điệu nghiêm khắc.

Vân Ca cắn môi, chần chừ một lát rồi mới chậm rãi móc ngọc bội ra đưa cho Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân cầm lấy, Vân Ca lại dường như không nỡ rời, không thả tay ra.

Hứa Bình Quân phải kéo mạnh mới lấy lại được ngọc bội từ trong tay Vân Ca. Thấy người đi đường đều nhìn mình chằm chằm, nhớ Lưu Bệnh Dĩ đã dặn tuyệt đối không được để cho người ngoài nhìn thấy ngọc bội nên nàng ta không dám nhìn kĩ, vội vã giấu ngọc bội vào trong tay áo, lén sờ sờ, xác định không sai, sự lo lắng suốt ruột từ sáng đến giờ mới biến mất.

“Tuổi không lớn, có tay có chân, chỉ cần chịu khó chịu khổ, làm gì không kiếm được bát cơm ăn? Vậy mà lại không học điều hay, đi làm những chuyện không đàng hoàng này!” Hứa Bình Quân vốn vẫn hận tên ăn mày đã chạm vào ngực lại còn trộm đồ của mình, nhưng lúc này nhìn thấy vẻ mặt tên ăn mày ngỡ ngàng mất mát, đôi mắt rơm rớm nước mắt lộ vẻ đau khổ, mặc dù ngoài miệng quở trách nhưng thật ra đã mềm lòng.

Nghe thấy lời quở trách của Hứa Bình Quân, Lưu Bệnh Dĩ có vẻ khó xử, chỉ cười trừ bất đắc dĩ.

Trong số những người xem xung quanh, có người biết việc làm của Lưu Bệnh Dĩ hằng ngày nên cũng cố nén cười. Nói đến chuyện không học điều hay, ở khu vực Thiếu Lăng Nguyên ngoài thành Trường An này có ai hơn được Lưu Bệnh Dĩ? Mặc dù y không trộm không cướp, nhưng đám du hiệp giang hồ chuyên trộm cướp đều là bằng hữu của y. Cày ruộng, rèn sắt, chăn trâu đều không biết, nhưng chơi bời lêu lổng thì lại có tiếng một vùng, thậm chí còn có cả đám công tử nhà giàu trong thành Trường An ngưỡng mộ đến đây tìm y đánh bạc.

Vân Ca thoáng nhìn Lưu Bệnh Dĩ, lại thoáng nhìn Hứa Bình Quân.

Ngọc bội của huynh ấy đã tặng người khác, những chuyện mình kể chắc chắn huynh ấy đã quên, lời hứa không được quên nhau năm xưa chắc chắn huynh ấy cũng chẳng còn nhớ.

Đôi môi Vân Ca run run, mấy lần định mở miệng nói, nhưng nhìn thấy Hứa Bình Quân đang nhìn mình chằm chằm, sự ngượng ngùng và e lệ của thiếu nữ khiến nàng không thể nào cất lời.

Đã đến Trường An gặp huynh ấy như hẹn ước, vậy mà huynh ấy lại quên hết, thôi thì cứ để mặc mọi chuyện như vậy đi.

Vân Ca lặng lẽ đi qua bên người Lưu Bệnh Dĩ, vẻ mặt đờ đẫn giống như người lạc đường đứng giữa ngã tư không biết nên rẽ lối nào.

“Chờ một chút!”

Trái tim Vân Ca run lên, nàng xoay người lại nhìn Lưu Bệnh Dĩ chằm chằm.

Thực ra Lưu Bệnh Dĩ cũng không biết vì sao lại gọi Vân Ca, sững người một lát, y nói cực kỳ nhã nhặn: “Không được lấy trộm nữa.”

Nói xong, Lưu Bệnh Dĩ lấy tiền trên người mình ra đưa cho Vân Ca.

Hứa Bình Quân lộ vẻ tức giận, miệng mấp máy định nói nhưng rồi lại kiềm chế.

Vân Ca nhìn thẳng vào mắt Lưu Bệnh Dĩ. “Tiền của huynh còn phải trả nợ, cho tôi thì huynh làm thế nào?”

Lưu Bệnh Dĩ cười thản nhiên, lộ rõ vẻ hào hiệp. “Ngàn vàng tản đi rồi lại đến.”

Vân Ca nghiêng đầu cười, nhưng giọng nói lại lộ vẻ nghẹn ngào: “Cảm ơn huynh nhiều. Huynh sẵn lòng giúp tôi, tôi rất vui. Có điều tôi không cần tiền của huynh.”

Nàng liếc nhìn Hứa Bình Quân đang kìm nén sự bực tức, vội vã quay đầu, rảo bước chạy đi.

Lưu Bệnh Dĩ vốn muốn gọi Vân Ca lại, nhưng thấy Hứa Bình Quân đang nhìn mình chằm chằm, cuối cùng chỉ gãi đầu, áy náy cười với Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân trừng mắt nhìn y rồi quay người đi ngay.

Lưu Bệnh Dĩ vội vã đuổi theo, lúc đi qua bên cạnh Mạnh Giác, hai người đều nhìn đối phương chăm chú, sau đó cả hai lại gật đầu cười, một người cười hào phóng như trượng phu, kẻ còn lại nở nụ cười hiền hòa như quân tử.

Thấy không có trò vui để xem, người đi đường đều chậm rãi tản đi.

Mạnh Giác lại vẫn đứng yên, chắp tay sau lưng, khóe miệng nở nụ cười, chăm chú nhìn về hướng Vân Ca biến mất.

Ánh nắng chiều vẽ một cái bóng thật dài trên đường phố. Tuy có nhiều người qua lại, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà đều tự động vòng tránh xa xa.

Vân Ca vẫn không ngừng đi dọc theo đường phố, sắc trời đã tối hẳn, nàng không biết mình nên đi đâu, chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước.

“Khách quan có ở trọ không? Giá cả phải chăng, phòng trọ sạch sẽ, nước nóng miễn phí.” Một gã tiểu nhị đứng trước cửa quán trọ bên đường mời chào khách qua đường.

Vân Ca dừng bước, đi vào quán trọ. Tiểu nhị chặn nàng lại ngoài cửa. “Muốn xin ăn thì đi ra cửa sau, ở đó có cơm thừa canh cặn bố thí.”

Vân Ca nghiêm mặt, đưa tay vào vạt áo trước ngực lấy tiền, nhưng trong vạt áo trống không.

Trước đây khi còn ở nhà, nàng chưa bao giờ biết tiền tài là quan trọng. Nhưng trên đường đến đây, nàng sớm đã hiểu rõ cái gọi là một đồng tiền bức tử anh hùng, vì vậy lập tức sốt ruột tìm kiếm khắp người. Chẳng những túi tiền và trang sức mang theo không cánh mà bay, ngay cả các loại túi đựng gia vị của nàng cũng không thấy đâu.

Nàng hết sức chán nản, thở dài cười khổ. Nhị ca thường nói gieo gió gặt bão, có quả vì có nhân, nhưng sự báo ứng của nàng hình như đã tới quá nhanh.

Một chút kiên nhẫn của tiểu nhị đã cạn hết, hắn mạnh tay đẩy Vân Ca ra ngoài. “Còn đứng chắn trước cửa thì đừng trách bọn ta không khách sáo!”

Tiểu nhị trở mặt còn nhanh hơn lật sách, lời còn chưa nói xong, vẻ mặt lại chuyển thành bợ đỡ nịnh nọt, tươi cười chào đón. Vân Ca đang thấy kỳ quái thì nghe thấy một tiếng nói hòa nhã vang lên sau lưng: “Người này đi cùng ta.”

Tiểu nhị không hề ấp úng, lập tức vồn vã chào Vân Ca một tiếng: “Thiếu gia!” Sau đó vừa nhận tiền Mạnh Giác đưa vừa nhiệt tình nói: “Chắc chắn là công tử phải lấy phòng tốt nhất. Chúng tôi có một tiểu viện độc lập, có vườn hoa riêng, có bếp, thanh nhã yên tĩnh, vừa hợp để ở lâu dài, vừa hợp để ở qua đêm…”

Khuôn mặt Mạnh Giác bị che khuất dưới vành nón trúc nên khó nhìn thấy biểu cảm. Vân Ca liếc Mạnh Giác một cái rồi cất bước rời đi.

“Vân Ca, buổi chiều cậu đã mời tôi ăn mì, đây coi như là quà cảm tạ.”

Vân Ca do dự, không nói gì, nhưng cả tinh thần và thân thể đều uể oải, hơn nữa xưa nay nàng vẫn phóng khoáng trong chuyện tiền bạc nên chỉ nghiêm mặt gật đầu, đi theo Mạnh Giác vào nhà trọ.

Nước nóng ấm áp tẩy sạch bụi bặm trên người nhưng lại không tẩy được sự mệt mỏi và ngỡ ngàng trong lòng nàng. Nàng nằm trên giường một hồi lâu vẫn không thể ngủ được, nghe thấy tiếng đàn quen thuộc loáng thoáng vang lên, lòng nàng khẽ động, bất giác khoác áo đứng dậy.

Trên đường đi, nàng cải nam trang là vì ý thích chứ không phải là để cố ý che giấu mình là phận nữ nhi, cho nên lúc này nàng chỉ buộc tóc sơ qua rồi đi luôn ra cửa.

Bên ngoài có một đầm nước với rất nhiều hòn giả sơn, trên đó trồng đầy tử đằng xanh mướt. Bên cạnh đầm nước, giữa những tảng đá xanh trồng toàn trúc, cao thấp thưa dày, không có hàng lối.

Mạnh Giác mặc áo khoác màu xanh nhạt đang ngồi trước bụi trúc xanh nhàn nhã đánh đàn. Mái tóc đen mượt như tơ gần như xõa tung buông xuống chạm mặt đá.

Hình ảnh này khiến Vân Ca nhớ tới một bài thơ từng đọc, cảm thấy dùng để tả Mạnh Giác thì quá thích hợp: Đưa mắt nhìn tới, rừng trúc xanh xanh. Có người quân tử, như khắc như điêu, như mài như gọt[2].

[2] Trích Kỳ úc 1, thuộc phần Vệ Phong, Quốc Phong trong Kinh thi của Khổng Tử.

Nghe thấy tiếng bước chân của Vân Ca, Mạnh Giác ngước mắt nhìn nàng, dường như có ánh trăng tỏa ra từ ánh mắt y, trong phút chốc cả không gian đều được phủ một màu sáng dịu.

Mạnh Giác không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy tướng mạo nữ nhi của Vân Ca, ánh mắt mơ hồ lướt qua gương mặt nàng rồi lại đưa xuống nhìn cây đàn.

Vân Ca cũng đỡ phải giải thích, lặng lẽ ngồi xuống một tảng đá khác.

Khúc nhạc đã nghe từ bé khiến sự mệt mỏi trong lòng Vân Ca được xoa dịu vài phần.

Một khúc đàn xong, hai người vẫn không nói gì.

Sau một hồi lâu yên lặng, Vân Ca mới nói: “Xưa ta đến đây, dương liễu thướt tha. Nay ta trở lại, tuyết rơi tầm tã[3]. Nhị ca tôi cũng rất thích khúc nhạc này, trước kia những khi tôi không vui, nhị ca thường đàn cho tôi nghe.”

[3] Trích bài Thái vi, thuộc phần Tiểu nhã trong Kinh thi.

“Ừ.”

“Tôi không phải kẻ trộm, tôi không lấy trộm ngọc bội của cô nương đó. Mới đầu tôi muốn trêu đùa tỷ ấy một chút, sau đó chỉ muốn xem kĩ miếng ngọc bội của tỷ ấy.”

“Tôi biết.”

Vân Ca nhìn về phía Mạnh Giác với vẻ nghi hoặc. Ánh mắt Mạnh Giác lại lướt qua gương mặt nàng. “Mới đầu đúng là hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ kĩ thì qua lời nói, cử chỉ của cô cũng biết được cô là người xuất thân giàu có.”

“Chắc chắn huynh sẽ thấy khó hiểu, không phải kẻ trộm mà còn lấy trộm của người ta? Nhị ca tôi có một người bạn tốt là thần thâu rất nổi danh, ông ấy là người tốt, không phải người xấu. Để được ăn món tôi làm, ông ấy đã dạy tôi bản lĩnh của ông ấy. Có điều ông ấy khoe khoang với tôi, nếu như ông ấy nói chính mình là thiên hạ đệ nhị thì tuyệt đối không có ai dám xưng thiên hạ đệ nhất. Nhưng tiền của tôi đã bị đánh cắp, vậy mà tôi lại không hề phát hiện. Sau này gặp ông ấy, tôi nhất định phải cười nhạo ông ấy một phen, có mà khoác lác đệ nhất thiên hạ thì có.” Vân Ca nói rồi bật cười.

Vẻ suy tư thoáng qua trong đôi mắt nhìn xuống của Mạnh Giác, khóe môi vẫn vương nụ cười, nhẹ nhàng gảy dây đàn, vài âm thanh lanh lảnh vang lên như hòa với tiếng cười của Vân Ca.

“Dạo này tôi toàn gặp chuyện xúi quẩy, vốn tưởng đến Trường An sẽ trở nên vui vẻ, nào ngờ lại càng không vui. Nói chuyện với huynh xong trong lòng thoải mái hơn nhiều, tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, đã đến thì cứ ở lại đây thôi. Dù sao bây giờ tôi cũng có nhà mà không về được, thế nên cứ du ngoạn ở Trường An một hồi cho thoải mái, cũng không uổng công đi ngàn dặm xa xôi.” Vân Ca phủi tay, cười tít mắt đứng lên. “Cảm ơn huynh đã chịu nghe tôi lải nhải! Không quấy rầy huynh nữa, tôi về phòng ngủ đây.”

Vân Ca đi mấy bước, đột nhiên quay người lại, không ngờ lại gặp ánh mắt Mạnh Giác đang nhìn bóng lưng mình chằm chằm, trong mắt Mạnh Giác như có ánh sáng lóe lên rồi biến mất. Nàng hơi giật mình, cười nói: “Tôi tên là Vân Ca, “vân” là mây, “ca” là ca hát. Ngọc Trung Chi Vương, bây giờ chúng ta thật sự là bằng hữu rồi.”

***

Sau một đêm ngủ ngon, lúc mặt trời ngoài cửa sổ chiếu sáng căn phòng, mắt Vân Ca nửa nhắm nửa mở, hả lòng hả dạ duỗi lưng. “Mặt trời đỏ lên cao, xuân ngủ hay dậy muộn!”

Một giọng nói êm dịu vang lên ngoài cửa sổ mang theo ý cười: “Đã biết xuân ngủ hay dậy muộn thì mau dậy đi thôi!”

Vân Ca lập tức đỏ mặt, đưa tay che miệng, rồi lại tươi cười. “Mạnh Giác, huynh có thể cho tôi vay ít tiền không? Tôi muốn mua bộ váy áo. Tâm tình tốt hơn rồi, không muốn làm ăn mày nữa.”

“Được! Cô rửa mặt đi! Lát nữa sẽ có người mang váy áo đến.”

Nhãn quang của Mạnh Giác quả nhiên không làm Vân Ca thất vọng, váy áo tinh tế lại không phô trương, những chi tiết nhỏ đều rất được chú ý, lại còn là màu sắc nàng thích nhất.

Vân Ca đánh giá chính mình trong gương, váy áo xanh lục, dáng đứng thướt tha, lại có vài phần yểu điệu thục nữ. Nàng làm mặt xấu với chính mình trong gương rồi xoay người chạy ra khỏi phòng.

“Mạnh Giác, huynh là người Trường An à?”

“Không phải.”

“Vậy huynh đến Trường An làm gì? Đến chơi à?”

“Đến làm ăn.”

“Sao?” Vân Ca cười khẽ. “Trông huynh không giống thương nhân.”

Mạnh Giác cười, hỏi ngược lại: “Còn cô đến Trường An làm gì?”

“Tôi ư? Tôi… tôi xem như đến chơi! Có điều bây giờ tôi không có một xu dính túi, không chơi được nữa. Tôi muốn kiếm ít tiền rồi tính sau.”

Mạnh Giác cười, nhìn về phía Vân Ca. “Cô định làm gì để kiếm tiền? Mặc dù là dưới chân thiên tử Đại Hán, nhưng kiếm ăn cũng không dễ dàng, đặc biệt là nữ nhân, hay là để tôi giúp cô…”

Vân Ca nhướng mày cười. “Không được xem thường tôi! Chỉ cần người trong thiên hạ còn phải ăn cơm thì tôi sẽ có thể kiếm được tiền. Sau này tôi sẽ có thể trả tiền cho huynh. Tôi định đến Thất Lý Hương làm ít ngày, nhân tiện nghiên cứu về rượu của bọn họ. Huynh có đi cùng tôi không?”

Mạnh Giác chăm chú nhìn Vân Ca, có vẻ hơi bất ngờ, nhưng nụ cười không thay đổi. “Cũng được, nhân tiện đi ăn trưa luôn.”

Lúc Mạnh Giác và Vân Ca sánh vai đi vào Thất Lý Hương, cả quán rượu lập tức yên tĩnh, không còn một tiếng động.

Tiểu nhị ngẩn ra một hồi lâu mới bước tới chào, không hỏi hai người mà dẫn ngay họ đến vị trí tốt nhất. “Khách quan muốn ăn gì?”

Mạnh Giác nhìn Vân Ca, Vân Ca hỏi: “Muốn ăn cái gì cũng có chứ?”

“Quán chúng tôi mặc dù không dám so với Nhất Phẩm Cư trong thành, nhưng cũng có tiếng tăm không nhỏ, có rất nhiều quý công tử trong thành đến đây ăn cơm, cô nương cứ việc gọi món đi.”

“Vậy thì tốt rồi! Ờ, phiền phức quá thì hơi khó làm, đành cố gắng gọi món đơn giản vậy! Trước hết là tam đàm ánh nguyệt cho trơn họng, sau đó là Chu công thổ bộ, Hằng Nga vũ nguyệt, cuối cùng là một ấm hoàng kim giáp để tráng miệng cho hết tanh.”

Tiểu nhị tỏ vẻ khó xử, ngoài ấm hoàng kim giáp cuối cùng có thể lờ mờ đoán được có liên quan đến hoa cúc, ba món còn lại hắn hoàn toàn không biết. Nhưng lúc đầu đã trót khoe khoang, bây giờ rút lời thì xấu hổ, chỉ có thể đánh liều nói: “Hai vị chờ một chút, tôi xuống hỏi đầu bếp xem có đủ nguyên liệu không.”

Mạnh Giác cười, nhìn Vân Ca với vẻ trêu đùa, Vân Ca le lưỡi với y.

Chủ quán và một đầu bếp cùng đi tới bên cạnh Vân Ca, cung kính thi lễ. “Xin cô nương thứ lỗi, Chu công thổ bộ thì chúng tôi còn biết sơ sơ cách làm, nhưng đúng là xấu hổ, tam đàm ánh nguyệt và Hằng Nga vũ nguyệt thì chúng tôi không hiểu rõ lắm, không biết cô nương có thể giải thích một chút không?”

Vân Ca mím môi cười. “Tam đàm ánh nguyệt, lấy nước Y Tốn ở tái ngoại, nước Bác Đột ở Tế Nam, nước Ngọc Tuyền ở bắc Yên, luộc cá mặt trăng ở suối trân châu ngoài thành Trường An, đun nhỏ lửa cho đến lúc thịt cá rã hết, lấy vải thưa lọc bã chỉ còn lại nước màu trắng sữa, cuối cùng dùng cánh hoa đào đã ngâm trong nước ở Tây Tái Sơn và muối tinh để điều vị. Hằng Nga vũ nguyệt, chọn “cán bút xanh” non mềm, chính là lươn xanh, bởi vì chiều dài nhất định không thể dài hơn cán bút, cũng không thể ngắn hơn cán bút cho nên còn gọi là cán bút xanh, lấy thịt lưng nó đảo trong chảo dầu to lửa, thêm hai mươi tư loại gia vị, đến lúc màu sắc đen bóng, mềm mại ngon miệng, mùi thơm đậm đà, cuối cùng múc ra đĩa bạch ngọc, đĩa phải như trăng tròn, bởi vì thớ lưng lươn dài nhỏ mềm mại như nếp váy dài của Hằng Nga, vì thế có tên Hằng Nga vũ nguyệt.”

Tiếng nói của Vân Ca trong trẻo dễ nghe, nói một hơi không hề ngắc ngứ, dường như tất cả đều đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn, nhưng chủ quán và đầu bếp nghe xong lại đưa mắt nhìn nhau.

Chủ quán thi lễ thật sâu. “Thất kính, thất kính! Thì ra cô nương là cao thủ trong nghề. Trong lúc gấp gáp, Hằng Nga vũ nguyệt thì chúng tôi còn có thể cố gắng làm được, nhưng tam đàm ánh nguyệt thì thật sự không làm nổi.”

Vân Ca còn chưa trả lời, một giọng nữ mạnh mẽ đã sang sảng vang lên: “Không phải chỉ là lươn xào thôi sao? Làm gì phải lắm trò như vậy, lại còn bày đặt Hằng Nga vũ nguyệt! Chỉ sợ là cố tình đến gây sự.”

Vân Ca quay đầu nhìn, lại là Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân đang vác một vò rượu to đi qua bên cạnh bàn.

Chủ quán bên cạnh lập tức nói: “Nói thế không đúng, sắc, hương, vị là ba tiêu chuẩn đánh giá một món ăn, tên đẹp hay xấu và bài trí có đẹp mắt không cũng cực kỳ quan trọng.”

Vân Ca cười nhạt, không trả lời, chỉ hít một hơi thật sâu. “Rượu thơm quá! Hình như chỉ là rượu cao lương thông thường nhưng lại có hương thơm khó tả, vì thế lập tức trở nên rất khác biệt. Đây là mùi gì vậy? Không phải mùi hoa, cũng không phải mùi hương liệu…”

Hứa Bình Quân kinh ngạc quay lại nhìn Vân Ca, mặc dù nhận ra Mạnh Giác nhưng hiển nhiên không nhận ra Vân Ca vừa làm khó chủ quán chính là gã ăn mày rách rưới hôm qua. Nàng ta cười đắc ý. “Cô cứ đoán thoải mái. Chủ quán rượu này đã đoán mấy năm rồi, nếu cô đoán trúng dễ dàng như vậy thì tôi còn bán làm sao được nữa.”

Vân Ca hết sức kinh ngạc. “Rượu trong quán này là tỷ nấu à?”

Hứa Bình Quân phớt lờ xoay người đi, hoàn toàn không để ý đến câu hỏi của Vân Ca.

Vân Ca cau mày suy ngẫm mùi thơm của rượu, chủ quán và đầu bếp vẫn lẳng lặng chờ, không dám thở mạnh. Mạnh Giác khẽ gọi một tiếng, Vân Ca mới giật mình tỉnh lại, vội đứng lên thi lễ xin lỗi chủ quán và đầu bếp. “Thực ra hôm nay tôi đến đây, ăn cơm là phụ, chủ yếu là để tìm việc. Các vị có cần đầu bếp không?”

Chủ quán đánh giá Vân Ca với vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ. Mặc dù thấy Vân Ca rất am hiểu về ẩm thực nhưng nhìn thế nào cũng không giống một người phải làm đầu bếp để kiếm sống.

Vân Ca cười, chỉ Mạnh Giác. “Váy áo của tôi là huynh ấy mua cho, tôi còn nợ tiền huynh ấy! Hay là hôm nay tôi làm Hằng Nga vũ nguyệt và Chu công thổ bộ trước, nếu chủ quán cảm thấy món tôi làm có thể ăn được thì giữ tôi lại, nếu không được thì chúng tôi ăn cơm trả tiền.”

Vị đầu bếp lớn tuổi trợn mắt nhìn Mạnh Giác, hình như rất bất mãn với việc một nam tử có vẻ không thiếu tiền như Mạnh Giác lại để Vân Ca xinh xắn nõn nà đi kiếm tiền. Mạnh Giác chỉ có thể cười khổ.

Chủ quán thầm tính toán trong đầu. Đầu bếp giỏi cực kỳ hiếm gặp, một khi để vuột mất thì cho dù có hối hận xanh ruột cũng vô dụng. Huống hồ mình vốn vẫn suy nghĩ tìm cách tiến vào thành Trường An ganh đua dài ngắn với Nhất Phẩm Cư. Cô nương này hình như là một cơ hội trời ban cho mình. “Vậy cũng được! Hai món cô nương gọi đều rất mất thời gian. Chu công thổ bộ, nguyên liệu thông thường, chủ yếu là trình độ gia giảm, trong cái thông thường lộ ra sự khác biệt. Hằng Nga vũ nguyệt thì cần tay dao khéo và phối hợp màu sắc phù hợp. Vì sao món ăn này lại gọi là Hằng Nga vũ nguyệt mà không phải lươn xào, tất cả là ở tay dao.”

Vân Ca dịu dàng cười với Mạnh Giác. “Thực khách đầu tiên của tiểu nữ chính là Mạnh công tử, đa tạ công tử đã ưu ái!”

Nói xong, nàng đứng dậy đi theo đầu bếp vào bên trong.

Sau thời gian một bữa cơm, thức ăn chưa tới, hương thơm đã tới trước. Tất cả những người trong quán rượu đều hít sâu, nhìn về phía nhà bếp.

Chu công thổ bộ không phải đựng trong vò gốm như bình thường mà đựng trong một quả bí đao kích thước vừa phải được khoét rỗng ruột.

Tiểu nhị cố ý đi thong thả từng bước một. Bên ngoài quả bí đao có khắc tranh “Chu công thổ bộ, thiên hạ quy phục”, vỏ bí xanh làm nền, lõi bí trắng làm đường nét, hai màu xanh trắng tôn nhau lên, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật chứ không phải một món ăn.

Đồ ăn đi tới đâu, mùi thơm vấn vương tới đó, mọi người đều tặc lưỡi ngợi khen.

Một tiểu nhị khác bưng đĩa bạch ngọc, những sợi thịt lươn trên đĩa xếp như một bộ váy dài, tay áo như đang đưa lên múa, vô cùng thướt tha phóng khoáng.

“Chu công thổ bộ.”

“Hằng Nga vũ nguyệt.”

Cùng với tiếng tiểu nhị cao giọng báo tên món ăn, lập tức có người kêu mình cũng gọi hai món ăn này.

Chủ quán cười, khuôn mặt như tỏa sáng. “Đầu bếp bản quán mới chiêu, mỗi ngày chỉ nấu cho một thực khách. Số lượng hôm nay đã hết, mời các vị ngày mai đến sớm!”

Vân Ca cười hì hì ngồi xuống đối diện Mạnh Giác. Mạnh Giác rót cho nàng một chén trà. “Chúc mừng!”

“Thế nào?”

Vân Ca nhìn Mạnh Giác chằm chằm với vẻ chờ mong. Mạnh Giác ăn một viên thịt đựng trong quả bí đao khoét ruột, lại gắp một đũa lươn, nhai kĩ hồi lâu. “Ờ, ngon, là món thịt băm viên và lươn xào ngon nhất, đẹp nhất mà tôi từng ăn.”

Lập tức có tiếng cười vang lên sau lưng Vân Ca, dường như Hứa Bình Quân hết sức đồng tình khi nghe thấy Mạnh Giác nói “thịt băm viên và lươn xào ngon nhất” nên không khỏi bật cười.

Vân Ca quay đầu lại nhìn Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân nhướng mày, trong mắt lộ vẻ khiêu khích. Vân Ca lại cười nhạt với nàng ta rồi quay lại, nhìn viên thịt Mạnh Giác đang gắp, cũng bật cười lớn.

Hứa Bình Quân ngẩn ra, cảm thấy hơi ngượng, tiếng cười nhạo nhỏ dần. Nàng ta lấy một bầu rượu đặt lên trên bàn Vân Ca. “Nghe Thường thúc nói sau này cô cũng làm ở Thất Lý Hương, hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, coi như tôi mời cô.”

Vân Ca sững người một lát rồi cười với Hứa Bình Quân. “Đa tạ.”

Mạnh Giác cười, nhìn Vân Ca và Hứa Bình Quân. “Hôm nay có lộc ăn uống, vừa có mĩ thực, vừa có mĩ tửu.”

Ba người đang nói chuyện, thiếu niên hôm qua bị Hứa Bình Quân vặn tai mắng chửi chợt chạy vào trong quán như gió lốc, trên tay có vết máu, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt. “Hứa tỷ tỷ, Hứa tỷ tỷ, hỏng rồi! Bọn đệ đánh chết người, đại ca bị quan phủ bắt đi rồi!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom