-
Chương 3: Kế trong kế
Mặt Hứa Bình Quân lập tức chẳng còn chút huyết sắc, giọng nói trở nên chói tai: “Hà Tiểu Thất, các ngươi lại đánh nhau à? Rốt cuộc là ai đánh chết người? Bệnh Dĩ sẽ không giết người.”
“Một vị Lý công tử trong thành Trường An đến đá gà với đại ca, sau khi thua muốn ép đại ca bán gà. Tỷ cũng biết tính đại ca, nếu như thương lượng đàng hoàng thì dù là thứ quý giá đến mấy cũng không thành vấn đề, gặp được người ý hợp tâm đầu thì đừng nói là mua, dù là cho không thì đại ca cũng sẵn sàng. Nhưng gã Lý công tử kia bắt nạt người khác quá đáng, đại ca cáu lên, bất kể hắn trả giá thế nào cũng không chịu bán. Gã công tử kia ngượng quá đâm giận, lệnh cho gia đinh đánh hội đồng đại ca. Bọn đệ thấy đại ca bị đánh, làm sao có thể để yên? Lập tức gọi một đám huynh đệ đánh lại. Sau đó chuyện kinh động đến quan phủ, đại ca không chịu để bọn đệ bị liên lụy, một mình nhận hết tội lỗi, quan phủ đã… bắt đại ca đi.”
“Các ngươi… Các ngươi…” Hứa Bình Quân tức giận tóm chặt tai Hà Tiểu Thất. “Dân không đấu với quan, tại sao ngay cả điều này mà các ngươi cũng không hiểu? Có làm bị thương ai không?”
“Mới đầu đại ca không cho bọn đệ động thủ, nhưng sau đó trong sới gà rất hỗn loạn, toàn bộ đều đánh đến đỏ mắt, một gia đinh của đối phương bị đánh chết, gã công tử đó cũng bị đại ca đánh gãy chân… A!” Hà Tiểu Thất ôm tai kêu thảm một tiếng, Hứa Bình Quân bỏ hắn lại, lao ra khỏi quán.
Nghe thấy vị Thường thúc chủ quán thở dài, Vân Ca làm bộ thuận miệng hỏi: “Thường thúc, vị tỷ tỷ này và vị đại ca đó là ai?”
Thường thúc thở dài nặng nề. “Sau này cô làm việc ở đây sẽ hiểu rõ nha đầu Hứa Bình Quân hơn, còn gã Lưu Bệnh Dĩ kia thì là người nổi tiếng ở Thiếu Lăng Nguyên, chắc chắn cô cũng biết hắn. Hứa nha đầu là đứa khẩu xà tâm Phật, giỏi giang tháo vát, là con gái mà còn hơn cả con trai nhà người ta. Gã Lưu Bệnh Dĩ thì tốt nhất là cô cứ tránh xa, cả đời đừng nói chuyện với hắn. Nghe đồn người nhà hắn đã chết hết, chỉ còn một mình hắn, lại chỉ biết bôi nhọ tổ tông. Rõ ràng hắn biết chữ, biết đọc sách, nghe nói tài học còn không tồi song tính tình cực kỳ bất hảo, không chịu học hành, nhưng chọi gà đua chó, bài bạc đánh lộn thì không gì không giỏi, là kẻ cầm đầu đám du côn ở ngoại ô thành Trường An. Cha của Hứa nha đầu trước đây cũng làm quan, dù không lớn nhưng gia đình không phải lo chuyện cơm áo hằng ngày, có điều sau đó ông ta bị cung hình vì chọc giận vương gia, mẹ nó chẳng khác nào một góa phụ khi chồng vẫn còn sống, tính tình càng ngày càng tệ…”
“Cung hình là…” Vân Ca đang định hỏi cung hình là hình phạt gì, sau đó lại nghe nói mẹ Bình Quân chẳng khác nào một góa phụ khi chồng vẫn còn sống thì trong lòng cũng đã hiểu được vài phần, lập tức xấu hổ nói: “Không có gì, Thường thúc, thúc nói tiếp đi.”
“Lão già Hứa bây giờ cả ngày uống say khướt, chỉ cần có rượu thì chuyện gì cũng mặc kệ, lại chơi rất thân với Lưu Bệnh Dĩ, cũng không biết bọn họ thường nói những chuyện gì. Mẹ của Hứa nha đầu thì cực kỳ ghét Lưu Bệnh Dĩ, nhưng gặp loại lưu manh như Lưu Bệnh Dĩ, bà ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể coi như không thấy. Hứa nha đầu và Lưu Bệnh Dĩ biết nhau từ nhỏ, nó đối xử với hắn rất tốt, như với anh ruột của mình. Ôi, vì tiểu tử Lưu Bệnh Dĩ này mà Hứa nha đầu chưa có một ngày nào bình yên. Lần này Lưu Bệnh Dĩ chỉ sợ khó thoát tội chết, đối với hắn thì rơi đầu cũng chỉ như cái bát bị mẻ một miếng, chỉ thương Hứa nha đầu!” Thường thúc kể chuyện xong, vội vàng đi ra chào khách.
Vân Ca im lặng suy nghĩ, thảo nào thấy tính tình Lăng ca ca thay đổi hoàn toàn, thì ra là đã gặp đại nạn, có điều không biết đã xảy ra chuyện gì mà tất cả thân nhân của huynh ấy đều chết hết.
“Đánh chết người nhất định phải đền mạng à?”
“Luật pháp quy định như vậy, nhưng người làm quan muốn đổi trắng thay đen sao chẳng được, phải xem người bị đánh là ai và ai đánh chết người.” Một nụ cười hiện lên bên khóe miệng Mạnh Giác, nhưng trong đôi mắt buông xuống lại không hề có ý cười.
Vân Ca hỏi: “Là sao?”
“Lấy ví dụ, bình dân bách tính hoặc quan chức bình thường nếu chọc giận vương hầu thì kết cục sẽ như thế nào? Phụ thân của Hứa Bình Quân chỉ phạm lỗi nhỏ đã bị cung hình. Nhưng khi Hán Vũ Đế tại vị, nhất phẩm đại thần Hán triều, Quan Nội hầu Lý Cảm bị Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh bắn chết, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ liên lụy cả nhà, nhưng bởi vì người giết người là sủng thần Hoắc Khứ Bệnh của Hán Vũ Đế, khi đó lại chính là lúc gia tộc họ Vệ tiếu ngạo thiên hạ, đường đường một hầu gia bị bắn chết mà chỉ giải thích một câu hời hợt với thiên hạ là “Bị hươu va chết”.”
Nghĩ đến tình cảnh sa sút của Lưu Bệnh Dĩ bây giờ, lại nghĩ đến vị quý công tử từ trong thành Trường An theo lời Hà Tiểu Thất, Vân Ca không ăn nổi nữa, chỉ nghĩ đến việc đi hỏi thăm rõ tiền căn hậu quả của sự tình, bèn nói với Mạnh Giác: “Tôi ăn no rồi, nếu huynh có việc gì thì cứ làm đi, không cần đi cùng tôi, một mình tôi có thể đi dạo phố được.”
“Ờ. Buổi tối gặp lại. Đúng rồi, cô thích chỗ hôm qua ở chứ?”
Vân Ca gật đầu.
“Tôi cũng rất thích, định thuê dài hạn làm nơi ở tạm. Thương lượng một chút trước nhé, cô không cần tìm nơi khác để ở, mỗi ngày nấu một bữa cơm tối cho tôi coi như tiền thuê nhà. Tôi ở đây không lâu, sau khi việc làm ăn xong xuôi sẽ đi nên phải tranh thủ thời gian này để ăn ngon một chút.”
Vân Ca nghĩ nếu vậy thì đúng là đôi bên đều được lợi, dù nàng đi tìm chỗ ở cũng chưa chắc đã tìm được ngay, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý.
Vân Ca đi loanh quanh Trường An suốt một buổi chiều, bởi vì lạ người lạ đất, vụ án mạng này hình như lại dính dáng đến người rất không tầm thường, đa số người được hỏi lúc đầu còn nói rất hào hứng, nhưng sau đó lập tức sắc mặt đại biến, xua tay bảo Vân Ca đi, cuối cùng nàng vẫn không hỏi thăm được tin tức gì hữu dụng.
Không còn cách nào khác, Vân Ca đành phải đi tìm Hứa Bình Quân để xem nàng ta có tin tức gì không.
Tường bao đắp bằng đất trộn rơm, không ít chỗ đã nứt nẻ, cánh cổng cũng đã nứt toác, qua khe nứt có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người trong sân.
Nghe thấy tiếng cãi nhau quyết liệt bên trong, Vân Ca do dự không biết có nên gõ cửa hay không, không biết sau khi gõ cửa thì nên hỏi thế nào, rồi nên giải thích ra sao.
Nhìn thấy một bóng người đi ra cổng, nàng vội tránh sang một bên.
“Mẹ không cần phải lo cho con, số tiền này là con kiếm được, con có quyền quyết định tiêu như thế nào.” Hứa Bình Quân vừa gào lên vừa xông ra cổng.
Một phụ nhân thân hình ục ịch đuổi theo nàng ta, kêu khóc: “Con với cái không khác gì kẻ thù, sao số tôi khổ thế này? Thôi thì chết đói hết cả cho xong chuyện, mọi người đều chôn cùng cái thằng sao chổi kia thì mày mới vừa lòng đúng không?”
Vân Ca quan sát bà ta một lát rồi lặng lẽ đi theo phía sau Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân chạy qua một chỗ rẽ, bước chân lập tức chậm lại. Vân Ca thấy vai nàng ta khẽ rung lên, hiển nhiên là đang khóc.
Nhưng chỉ một lát sau, bước chân của Hứa Bình Quân lại càng lúc càng nhanh, rẽ ngang rẽ dọc vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, đột nhiên dừng bước nhìn chằm chằm một cửa hiệu phía trước, hồi lâu không cử động.
Vân Ca nhìn theo ánh mắt Hứa Bình Quân, thấy bên cạnh cánh cửa có treo hai chữ “Cầm đồ”, cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
Hứa Bình Quân ngơ ngác đứng một lát rồi cắn môi đi vào cửa hiệu. Vân Ca đứng bên ngoài cửa lắng tai nghe trộm.
“Chất lượng ngọc bội quá thông thường, chạm khắc cũng kém…”
Vân Ca cười khổ lắc đầu. Dù nàng không bao giờ quá để ý đến mấy thứ này nhưng tam ca nàng lại là người rất chú trọng đến sự tinh tế trong cuộc sống hằng ngày, những thứ sử dụng đều phải là tốt nhất trong những thứ tốt. Miếng ngọc bội đó lại chỉ tốt hơn chứ không hề kém miếng ngọc bội tam ca đeo bên người, vậy mà chủ hiệu cầm đồ này dám nói nó có chất lượng thông thường, thế thì thiên hạ này còn có thứ gì chất lượng tốt?
…
Chủ hiệu cầm đồ chê bai một hồi, cuối cùng mới chậm rãi, miễn cưỡng báo một mức giá cực kỳ bất hợp lý, hơn nữa phải là bán đứt mới có giá ấy, còn cầm đồ bình thường thì mức giá còn không được một phần ba.
Hứa Bình Quân cúi đầu vuốt miếng ngọc bội trong tay, lúc ngẩng đầu lên, hai mắt đã mọng nước nhưng giọng nói lại chậm rãi, kiên định: “Bán đứt, giá tiền tăng gấp đôi, đồng ý thì nhận, không đồng ý thì thôi.”
…
Nhìn thấy Hứa Bình Quân cầm tiền vội vã rời đi, Vân Ca đã đoán được Hứa Bình Quân định mang tiền đi làm gì.
Nhìn kĩ hiệu cầm đồ, ghi nhớ rõ địa chỉ, Vân Ca thở dài nặng nề, bước chân nặng trĩu.
Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, nhưng nàng không có chủ ý nào. Nếu như là nhị ca, đại khái chỉ cần nhỏ giọng mấy câu là chắc chắn có thể tìm ra biện pháp giải quyết. Nếu như là tam ca, vó ngựa huynh ấy lướt qua, bất kể là quan phủ hay đại lao cũng có thể cứu người ra dễ dàng. Nhưng tại sao nàng lại vô dụng như vậy? Thảo nào tam ca suốt ngày nói nàng ngốc, đúng là nàng ngốc thật.
Lúc trở lại quán trọ thì trời đã tối hẳn, nhìn thấy ánh đèn trong phòng Mạnh Giác, nàng mới nhớ mình đã nhận lời nấu cơm tối cho y, mặc dù không có tâm trạng nấu nướng nhưng nàng vẫn không muốn nuốt lời.
Vân Ca đang xắn tay áo chuẩn bị đi nấu cơm thì Mạnh Giác đẩy cửa đi ra. “Hôm nay thì không cần, tôi đã bảo nhà bếp nấu rồi. Nếu cô chưa ăn tối bên ngoài thì ăn cùng tôi luôn.”
Vân Ca đi theo Mạnh Giác vào phòng, cầm đũa một hồi lâu nhưng không gắp miếng nào.
Mạnh Giác hỏi: “Vân Ca, cô có tâm sự gì à?”
Vân Ca lắc đầu, gắp một miếng rau nhưng thật sự không ăn nổi, chỉ có thể đặt đũa xuống. “Mạnh Giác, huynh có thông thuộc Trường An không?”
“Các trưởng bối trong nhà có không ít người làm ăn ở đây, coi như thông thuộc, cũng quen biết một số quan lại.”
Nghe thấy câu cuối cùng, Vân Ca vui mừng, lập tức nói: “Vậy tôi có thể làm phiền huynh… có thể làm phiền huynh…”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Vân Ca mở miệng nhờ người khác giúp đỡ, huống chi còn là một người mới quen biết không lâu nên ngập ngừng lắp bắp. Mạnh Giác cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười yên lặng lắng nghe.
“Huynh có thể giúp tôi hỏi thăm xem quan phủ sẽ xử trí Lưu Bệnh Dĩ thế nào hay không, có cách nào cứu huynh ấy không? Tôi… Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp huynh.”
Vân Ca vốn còn lo nghĩ cần trả lời thế nào nếu Mạnh Giác hỏi nàng vì sao lại quan tâm đến một người lạ như Lưu Bệnh Dĩ, bởi vì trong tình hình hiện nay, nàng không muốn nói với người khác việc nàng biết huynh ấy. Nhưng không ngờ Mạnh Giác lại chẳng hỏi nhiều, chỉ điềm đạm nói: “Không phải cô đã nói chúng ta là bạn sao? Bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau. Vụ án này rất ầm ĩ, tôi cũng có nghe ngóng được một chút. Cô cứ ăn cơm đi, tôi sẽ nói cho cô nghe.”
Vân Ca lập tức bưng bát lên ăn một miếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Mạnh Giác chằm chằm.
“Người mà Lưu Bệnh Dĩ đắc tội tên là Lý Thục. Phụ thân của vị công tử Lý Thục này mặc dù cũng là quan nhưng trong thành Trường An này thì vẫn còn chưa đáng nhắc đến. Nhưng tỷ tỷ của Lý Thục lại là hầu thiếp của Phiêu Kỵ tướng quân, Tang Lạc hầu Thượng Quan An.”
Vẻ mặt Vân Ca vẫn mù mờ. “Chức quan của Thượng Quan An to lắm à?”
“Cô biết dòng họ của đương kim Hoàng hậu Hán triều không?”
Vân Ca lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Không biết cũng không sao.” Mạnh Giác cười, gắp cho nàng một miếng. “Việc này nói cho rõ thì rất phức tạp, tôi chỉ nói sơ qua một chút. Khi đương kim Hoàng thượng lên ngôi thì vẫn còn là trẻ con, cho nên Hán Vũ Đế Lưu Triệt đã ủy nhiệm bốn đại thần phụ tá là Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương, Kim Nhật Đê và Hoắc Quang. Trừ Kim Nhật Đê chết sớm vì bệnh tật, ba người còn lại chính là ba đại quyền thần của thiên hạ nhà Hán hiện nay. Đương kim Hoàng hậu Thượng Quan Tiểu Muội là cháu nội của Thượng Quan Kiệt, cháu ngoại của Hoắc Quang, mặc dù năm nay mới mười hai tuổi nhưng đã làm Hoàng hậu được sáu năm rồi.”
“Thượng Quan An là họ hàng của Thượng Quan Hoàng hậu?”
“Con gái của Thượng Quan An chính là Thượng Quan Hoàng hậu, phụ thân của Thượng Quan An là Tả tướng quân, đại thần phụ tá Thượng Quan Kiệt, nhạc phụ thì là Đại tư mã Đại tướng quân Hoắc Quang.”
Vân Ca kêu một tiếng, thức ăn trong miệng không nuốt xuống được. Cái gì mà Tả tướng quân, Đại tư mã, Đại tướng quân, Vân Ca thật sự không hiểu được vai vế của họ, nhưng hai chữ Hoàng hậu thì lại hết sức rõ ràng. Thượng Quan Hoàng hậu sáu tuổi đã vào cung phong hậu, hiển nhiên không phải là nhờ vào chính mình. Chỉ qua điểm này đã có thể tưởng tượng được thế lực của gia tộc phía sau Thượng Quan Hoàng hậu. Thảo nào Hứa Bình Quân lại khóc, ngay cả ngọc bội cũng cam chịu cầm đồ để lấy tiền. Nếu người không còn thì còn có chuyện gì không nỡ?
“Nhưng, Mạnh Giác, người kia không phải do Lưu Bệnh Dĩ đánh chết mà! Cho dù Lưu Bệnh Dĩ phạm pháp thì cùng lắm cũng chỉ là đánh bị thương công tử kia thôi. Chúng ta có biện pháp nào để tra ra người đánh chết tên gia đinh là ai không?”
“Lưu Bệnh Dĩ là thủ lĩnh du hiệp ngoài thành Trường An, nếu đúng là người dưới tay y đánh chết gã gia đinh, với phong cách giang hồ trọng nghĩa khinh mạng của du hiệp, cô cho rằng bọn họ sẽ trơ mắt nhìn Lưu Bệnh Dĩ chết sao? Có rất nhiều người muốn nhận tội thay, nhưng toàn bộ đều bị quan phủ đuổi về vì lời khai bịa ra đều chồng chất sơ hở.”
Vân Ca cau mày suy tư. “Ý huynh… Ý huynh… không phải là bạn của Lưu Bệnh Dĩ đánh chết người? Vậy thì là ai? Dù sao cũng không thể là người của công tử kia đánh chết người đúng không? Nhưng trừ phi có người khác bí mật làm… Nếu không…”
Mạnh Giác gật đầu tán thưởng. “Dù không phải như thế thì cũng không sai biệt là mấy. Lưu Bệnh Dĩ không phải là không biết lai lịch của Lý công tử, do đó đã nhiều lần kiềm chế. Đối phương cố ý gây sự, có lẽ Lưu Bệnh Dĩ không hoàn toàn hiểu rõ vì sao nhưng cũng biết chắc tuyệt đối không phải vì một con gà chọi. Khi Hán Vũ Đế tại vị, bởi vì thường xuyên chinh chiến nên đã tăng thuế từ một phần ba mươi thời Hán Văn Đế lên một phần mười. Thuế má tăng cao, cộng thêm dân số giảm bớt, đến lúc Vũ Đế tuổi già thì quốc lực đã suy yếu, dân số giảm một nửa, mười nhà chỉ có năm nhà có người ở. Để người dân đỡ vất vả, đương kim Hoàng thượng tuyên bố giảm thuế má, khôi phục mức thuế thời Văn Đế. Nhưng ý kiến của các quan chức trong triều không thống nhất, chia thành mấy phái, phái hiền lương do Hoắc Quang dẫn đầu, phái đại phu do Tang Hoằng Dương dẫn đầu, phái sĩ tộc do Thượng Quan Kiệt dẫn đầu…”
Mạnh Giác hạ thấp ánh mắt, nhìn chằm chằm chén trà nắm trong tay, tâm tư hình như hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Lúc thì y nói Hán Vũ Đế, lúc thì lại nói Hán Văn Đế, lúc thì nói sang thuế má, Vân Ca chỉ hiểu một phần, còn đa số đều nghe không hiểu.
Mặc dù dường như không có một chút quan hệ gì với Lưu Bệnh Dĩ, nhưng nàng biết lời y nói chắc chắn không phải vô nghĩa nên chỉ có thể cố gắng lắng nghe.
Mạnh Giác lộ vẻ suy tư nhìn về phía Vân Ca, ánh sáng thoáng qua trong đôi mắt sâu thẳm, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó, lại hình như đang thổ lộ điều gì đó.
Vân Ca cảm thấy mù mờ, chỉ có thể áy náy xấu hổ nhìn Mạnh Giác. “Xin lỗi, tôi chỉ nghe hiểu một chút chuyện thuế má, còn chuyện đảng phái thì tôi không hiểu.”
Dường như đột nhiên bừng tỉnh, ánh sáng trong mắt Mạnh Giác nhanh chóng biến mất, y cười nhạt. “Tôi nói lan man quá rồi. Nói đơn giản thì thế này, quan địa phương ở Thiếu Lăng Nguyên là người của Thượng Quan Kiệt, bọn họ không tuân theo sắc lệnh khoan thư sức dân của Hoàng thượng. Dân chúng mông muội dễ lừa, nhưng Lưu Bệnh Dĩ thì không. Y đưa ra nghi vấn về mức thuế do quan viên đặt ra, nếu chuyện này trở nên ầm ĩ, Thượng Quan Kiệt tuyệt đối sẽ không bảo vệ một tiểu tốt như vậy. Vì an nguy của chính mình, quan địa phương đã lợi dụng tên Lý Thục kia, còn rốt cuộc là Lý Thục cam tâm tình nguyện giúp hắn hay là cũng bị gài bẫy thì không thể biết được. Như bây giờ, vấn đề này coi như đã được hóa giải một cách khéo léo, Thượng Quan An chắc cũng sẽ tát nước theo mưa.”
Vân Ca ngồi ngẩn ra hồi lâu, không hề nhúc nhích, Mạnh Giác nhìn nàng, cũng không lên tiếng.
Thì ra là một cái bẫy chết người. Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan An, những cái tên xa lạ này lại đại diện cho quyền thế mãi tít trên cao, quyền thế mà một người bình thường vĩnh viễn không thể chống lại.
Vân Ca đứng bật dậy. “Mạnh Giác, huynh cho tôi mượn ít tiền được không? Sợ rằng phải rất nhiều, rất nhiều, tôi muốn mua chuộc ngục tốt để vào thăm Lăng… thăm Lưu Bệnh Dĩ, ngoài ra tôi còn muốn đi mua một thứ.”
Mạnh Giác nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm. “Cho cô mượn tiền không có vấn đề gì. Có điều chỉ dựa vào tiền thì không cứu được người đâu, người nhà cô có biện pháp nào không?”
Hai mắt Vân Ca dần rưng rưng lệ. “Nếu như là ở Tây Vực, thậm chí xa hơn nữa về phía tây, qua Bạc Mễ Nhĩ, đến tận Điều Chi, An Tức, Đại Tần, có lẽ cha tôi có thể nghĩ cách giúp tôi. Mặc dù cha tôi không phải người quyền quý, chỉ là một người bình thường, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần cha muốn làm thì không có việc gì là không làm được. Nhưng đây lại là Đại Hán, là Trường An, cha mẹ tôi chưa từng đến Đại Hán. Nhị ca, tam ca tôi cũng chưa tới Đại Hán bao giờ. Hơn nữa… hơn nữa họ cũng tuyệt đối không đến.”
Lúc Vân Ca nói chuyện, Mạnh Giác vẫn chăm chú nhìn vào mắt nàng, hình như muốn xuyên thấu qua mắt nàng để phân biệt thật giả. Dù vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong mắt lại thoáng lộ vẻ thất vọng mơ hồ.
Vân Ca buồn rầu ủ rũ ngồi xuống. “Dạo trước còn giận cha mẹ, bây giờ tôi lại hy vọng cha hoặc ca ca có thể là người có quyền thế ở Đại Hán. Nhưng có quyền thế đến mấy cũng không thể vượt qua Hoàng hậu được! Trừ phi là Hoàng đế. Biết trước có ngày hôm nay thì tôi đã chịu khó luyện võ công, bây giờ có thể đi cướp ngục, biết nấu ăn chẳng có tác dụng gì cả.”
Nói đến chuyện cướp ngục, Vân Ca không hề có vẻ gì khác thường, dường như đó là chuyện đương nhiên nên làm, hoàn toàn khác sự mềm mỏng thường ngày.
Mạnh Giác không khỏi mỉm cười. “Cướp ngục là tội lớn, cô chịu cướp ngục, Lưu Bệnh Dĩ chưa chắc đã chịu cùng cô lưu vong chân trời góc biển, có nhà mà không được về, không có nơi nào sống yên ổn.”
Sắc mặt Vân Ca càng lúc càng ảm đạm, đầu càng cúi thấp.
“Nấu ăn?” Mạnh Giác trầm ngâm một lát. “Tôi có một cách có thể thử xem. Không biết cô có chịu hay không?”
Vân Ca lập tức nhảy dựng lên. “Tôi chịu! Tôi chịu! Việc gì tôi cũng chịu!”
“Cô ăn cơm đi đã. Cơm nước xong tôi nói với cô sau.”
“Tôi nhất định sẽ ăn, tôi vừa ăn, huynh vừa nói, được không?”
Vân Ca khẩn cầu, Mạnh Giác ngán ngẩm lắc đầu, chỉ có thể đồng ý. “Có Thượng Quan Kiệt, cho dù ông ta không lên tiếng thì cũng không có người nào trong triều dám đắc tội với Thượng Quan An. Chỉ có một người, chính là Đại tư mã Đại tướng quân Hoắc Quang, cũng là đại thần được tiên đế ủy thác là có thể thay đổi chuyện này. Dù sao cũng như lời cô nói, mặc dù chuyện này là án mạng, nhưng không phải là Lưu Bệnh Dĩ động thủ trước, cũng không phải y làm tên gia đinh kia mất mạng.”
“Nhưng ông Hoắc Quang này chẳng phải là nhạc phụ của Thượng Quan An sao? Tại sao ông ta lại giúp tôi?”
Mạnh Giác ngắm nghía chén trà trong tay, cười mơ hồ. “Trong hoàng thất, họ hàng và kẻ thù chỉ cách nhau một ranh giới, có thể thay đổi liên tục. Nghe đồn Hoắc Quang là người rất chú trọng chuyện ăn uống, nếu cô có thể làm ông ta chú ý, nghĩ cách nói chuyện này với ông ta, ngôn từ đúng mực thì có lẽ vụ án này sẽ không đến mức bị tội chết. Có điều cơ hội thành công không đến một phần mười, hơn nữa làm không tốt thì cô sẽ kết thù với gia tộc Thượng Quan vì chuyện này, nói không chừng còn đắc tội với cả gia tộc họ Hoắc, hậu quả… cô tưởng tượng được chứ?”
Vân Ca nặng nề gật đầu. “Điều này tôi hiểu. Cơ hội có nhỏ đến mấy, tôi cũng phải thử một lần.”
“Tôi sẽ hối lộ cho một số người có thể mua chuộc trong quan phủ, cố gắng để Lưu Bệnh Dĩ đỡ khổ sở trong lao ngục. Sau đó chúng ta cùng nghĩ cách làm Hoắc Quang chú ý, để ông ta chịu đến ăn đồ cô nấu. Việc tôi có thể làm chỉ có thế, tất cả những chuyện sau đó đều phải dựa vào cô.”
Vân Ca đứng lên, trịnh trọng hành lễ với Mạnh Giác, trong lòng tràn ngập cảm kích. “Cảm ơn huynh!”
“Cần gì khách sáo như vậy!” Mạnh Giác hạ thấp người đáp nửa lễ, thuận miệng hỏi: “Vì sao cô lại tận tâm giúp Lưu Bệnh Dĩ như thế? Tôi tưởng cô và y là người xa lạ không quen biết.”
Vân Ca khẽ thở dài, do trong lòng cảm kích Mạnh Giác nên trả lời không do dự: “Huynh ấy là… một người bạn rất… thân của tôi khi còn bé. Chỉ có điều nhiều năm không gặp, huynh ấy đã quên tôi rồi. Tôi cũng không có ý định nhắc lại sự tình trước kia với huynh ấy.”
Mạnh Giác yên lặng một hồi, sau đó nói, như cười như không: “Đúng vậy! Nhiều năm đã qua, gặp nhau không nhận ra cũng rất bình thường.”
***
Không biết Mạnh Giác dùng cách gì mà trong thời gian ngắn đã lần lượt mời được các ca cơ, vũ nữ nổi tiếng nhất, các tài tử có thi phú thịnh hành nhất và các quan chức lớn nhỏ trong thành Trường An đến Thất Lý Hương phẩm đồ ăn, thậm chí cả Đinh Ngoại Nhân, nội hạnh của Trưởng công chúa cũng cố ý đến ăn đồ Vân Ca làm.
Đến bây giờ Vân Ca vẫn còn đỏ mặt khi nhớ lại lúc ngây ngốc hỏi Mạnh Giác hôm đó: “Nội hạnh là cái gì? Là quan chức bậc mấy?” Sắc mặt Mạnh Giác lại không có bất cứ vẻ khác thường nào, trả lời câu hỏi của nàng giống như trả lời hôm nay là ngày gì: “Nội hạnh không phải tên chính thức, là cách xưng hô đối với một thân phận, chỉ người dùng thân thể hầu hạ công chúa, như là phi tử vậy. Chỉ có điều phi tử thì có phẩm bậc. Đinh Ngoại Nhân đang được sủng ái, rất ngang tàng hống hách, ngày mai cô nhất định phải cẩn thận. Có điều cô cũng không cần lo lắng, chỉ cần không làm gì sai. Hắn đã nhận tiền của tôi, chắc chắn sẽ không làm khó cô.”
Mạnh Giác đề nghị Vân Ca chỉ phụ trách nấu ăn, chuyện xuất đầu lộ diện thì cứ giao cho Thường thúc phụ trách. Mà Vân Ca vốn cũng chỉ thích nấu ăn, không thích giao tiếp với người lạ nên rất vui mừng nghe theo đề nghị của Mạnh Giác.
Dưới sự sắp xếp của Mạnh Giác, Thường thúc cố ý che giấu giới tính và thân phận của Vân Ca, trừ Đinh Ngoại Nhân, tất cả mọi người đến ăn đều không hề nhìn thấy Vân Ca.
Do hiệu ứng của những người nổi tiếng cùng tay nghề nấu ăn phi phàm của Vân Ca, hơn nữa Mạnh Giác lại cố ý sắp xếp, một đồn mười, mười đồn trăm, nhất thời vị đầu bếp thần bí Vân Ca đã trở thành nhân vật được nói đến nhiều nhất trong thành Trường An.
Cũng vì Vân Ca mà danh tiếng của Thất Lý Hương nổi lên như cồn, mở thêm chi nhánh trong thành Trường An, có xu thế lấn át danh tiếng Nhất Phẩm Cư đã nổi tiếng khắp Trường An từ trăm năm qua.
Được Mạnh Giác cố tình bày mưu vạch kế, để bảo vệ danh hiệu “Đầu bếp đệ nhất thiên hạ” của mình, đầu bếp của Nhất Phẩm Cư bị ép phải khiêu chiến với Vân Ca, dùng phương thức thi đấu công khai để phân thắng bại.
Sau quá trình bàn bạc, Thất Lý Hương và Nhất Phẩm Cư đạt thành thỏa thuận, dự định mời năm trọng tài công khai để nếm thức ăn quyết định thắng bại.
Mạnh Giác lại đề nghị bố trí thêm hai vị trí trọng tài bí mật, có thể bán cho người muốn làm trọng tài nhưng lại không tiện xuất hiện công khai vì thân phận của mình, người trả giá cao sẽ mua được. Chỗ ngồi của trọng tài bí mật ở trong phòng, có cửa sổ mở ra sân đấu, chính họ sẽ quyết định bình phẩm đồ ăn trước công chúng hay là bình phẩm riêng tư sau khi ăn xong.
Nhất Phẩm Cư đã nổi tiếng trăm năm trong thành Trường An, rất nhiều công tử, tiểu thư thế gia đã ăn cơm ở đây từ nhỏ. Còn Thất Lý Hương chỉ là một quán ăn nhỏ ở ngoài thành Trường An, so sánh về quan hệ với những người quyền quý trong thành thì đương nhiên Nhất Phẩm Cư chiếm ưu thế. Đầu bếp của Nhất Phẩm Cư cảm thấy đề nghị của Mạnh Giác có lợi cho mình, lập tức vui vẻ đáp ứng.
Được sự ủng hộ mạnh mẽ của cả Nhất Phẩm Cư và Thất Lý Hương, cuộc thi tài của đầu bếp còn náo nhiệt hơn cả cuộc thi hoa khôi. Từ quan to quý nhân đến tiểu thương phố phường, người người đều đàm luận về trận đấu này, tranh luận xem cuối cùng Nhất Phẩm Cư sang trọng sẽ thắng hay là Thất Lý Hương tầm thường sẽ thắng.
Có người cho rằng đầu bếp của Nhất Phẩm Cư có kinh nghiệm phong phú, dùng nguyên liệu rất chắc tay, hơn nữa Nhất Phẩm Cư có thể đứng sừng sững trăm năm trong thành Trường An phong ba không ngừng này, thế lực của người đứng đằng sau rõ ràng không thể xem thường, đương nhiên Nhất Phẩm Cư sẽ thắng. Nhưng cũng có không ít người coi trọng Thất Lý Hương, cho rằng các món của Thất Lý Hương mới lạ độc đáo, khó có thể dự liệu, có người còn nhìn ra Vân Ca có thể nổi như cồn tại Trường An trong thời gian ngắn, thế lực sau lưng cũng tuyệt đối không tầm thường.
Trong lúc mọi người sôi nổi tranh luận, các sòng bạc có tiền là kiếm thậm chí còn đưa ra kèo cá cược, hoan nghênh mọi người đặt cược cho cuộc thi tài của đầu bếp trăm năm khó gặp này, thanh thế của cuộc so đấu được đẩy đến cực hạn.
Vân Ca lại hoàn toàn không để tâm đến thắng bại, thậm chí sâu trong nội tâm còn chẳng thích thú gì sự hoa lệ và náo nhiệt sáo rỗng như vậy. Nàng chỉ lo Hoắc Quang sẽ không đến. “Mạnh Giác, làm như vậy có thể kéo được Hoắc Quang đại nhân tới sao?”
“Cơ hội rất nhỏ. Có điều bất kể ông ta có tới hay không, chuyện lần này cũng đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Trường An, chắc chắn ông ta sẽ được nghe về danh tiếng và tài nghệ của cô, sớm muộn sẽ đến ăn thử những món cô nấu.”
Nghe thấy Mạnh Giác khẳng định như vậy, Vân Ca mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nàng bình tĩnh lại, chăm chú chuẩn bị các món ăn sẽ đưa ra trong cuộc đấu, chỉ thầm cầu khẩn hai ghế trọng tài bí mật mà Mạnh Giác cố tình thiết trí có thể thu hút được Hoắc Quang đến đây.
Cuộc tranh đoạt hai ghế trọng tài bí mật diễn ra quyết liệt khác thường, đến tận một ngày trước khi thi đấu mới có người mua với giá trên trời.
Mức giá này khiến Thường thúc chủ quán Thất Lý Hương trợn mắt há miệng, không ngờ có người lại trả giá như vậy chỉ để nếm thử mấy món ăn.
Vẫn thường nói tiên đế chinh chiến liên miên, nước nghèo dân khổ, nhưng xem ra chỉ có bình dân bách tính là bị ảnh hưởng, còn các phú hào ở thành Trường An này vẫn thường xuyên vung tiền như rác.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp ở thành Trường An sau này, trước mắt Thường thúc toàn là ánh vàng rực rỡ, vốn cũng đã coi Vân Ca như bảo bối, lúc này ánh mắt nhìn Vân Ca càng trở nên “dịu dàng như nước, nóng bỏng như lửa”.
Đến ngày thi đấu, chờ mãi hai trọng tài bí mật mới đến, Vân Ca lập tức kéo Mạnh Giác đi xem.
Người chịu bỏ giá trên trời mua ghế trọng tài bí mật không muốn lộ diện vì thân phận đặc biệt, cho nên để những người này ra vào thuận lợi, ban tổ chức đã dành riêng một hành lang có tường kín hai bên để bọn họ ra vào.
Lúc này trên hành lang, một vị công tử áo bào trắng đang vừa đi chậm rãi vừa xem xét các bức tranh cuộn treo hai bên hành lang.
Tuổi tác hắn không hơn kém Vân Ca là mấy, ngũ quan xinh xắn hơn người, đi lại nhẹ nhàng như cành liễu đong đưa, dù đẹp nhưng lại có phần âm nhu, nếu là nữ nhân thì mới có thể coi là tuyệt sắc.
“Quá trẻ, chắc chắn không phải là Hoắc Quang.” Vân Ca thấp giọng lầm bầm.
Dù nghe thấy tiếng bước chân nhưng công tử đó lại không hề để ý đến họ, chỉ lẳng lặng ngắm những bức tranh trên tường, để mặc cho họ đứng bên cạnh.
Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi với giọng lãnh đạm: “Những bức tranh chữ này là các ngươi nhờ ai chọn lựa cho? Mặc dù không có bức nào là của danh gia nhưng chính vì vậy lại càng cho thấy ánh mắt tinh tường của người lựa chọn. Trong thành Trường An có không ít người có chữ nghĩa, nhưng vừa có chữ nghĩa, vừa có thú tao nhã và ánh mắt như vậy thì lại không nhiều.”
Mạnh Giác cười, trả lời: “Có thể được công tử để ý đến thì tốt quá, những bức tranh chữ này là tại hạ chọn lựa.”
Công tử đó “ờ” một tiếng, cuối cùng hơi quay đầu lại, đưa mắt nhìn thoáng qua Mạnh Giác. Trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Giác, ánh mắt hắn ngưng đọng, như thể kinh ngạc vì sao phượng hoàng lại đậu trong một tòa viện tầm thường.
Mạnh Giác mỉm cười, cúi người thi lễ. Công tử nọ dường như hơi xấu hổ, mặt hơi đỏ, nhưng chỉ gật đầu biểu thị đáp lễ rồi đưa mắt nhìn về phía Vân Ca.
Vân Ca cười thi lễ với hắn, hắn khẽ nâng cằm nhìn Vân Ca, không đáp lễ, cũng không có bất cứ biểu cảm gì.
Vân Ca cười hì hì không để bụng, nhún vai rồi cúi đầu, thầm khẩn cầu trọng tài bí mật còn lại có thể là Hoắc Quang.
Mạnh Giác đưa tay mời công tử áo trắng đi trước, hắn còn chưa cất bước, tiếng cười khúc khích của nữ nhân đã truyền đến cùng với hương thơm nức mũi. Ba người đều quay lại nhìn ra ngoài.
Một nam nhân y phục sang trọng đang ôm một nữ tử diễm lệ đi vào hành lang. Nam nhân có dáng người cao ráo, khỏe mạnh, nhưng không nhìn rõ mặt mũi ra sao, bởi vì hắn đang vùi đầu vào cổ nữ tử bên cạnh mà hôn hít, nữ tử nửa muốn tránh nửa không, tiếng cười duyên không ngừng vang lên.
Công tử áo trắng khinh thường không thèm nhìn, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, thần sắc không vui, nhìn chằm chằm bức tranh lụa trên tường.
Mặt Vân Ca hơi nóng lên, nhưng lại cảm thấy vui vui, một người có hành vi phóng đãng như thế cũng đáng để nhìn kĩ xem mặt mũi thế nào.
Tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ của Mạnh Giác, Vân Ca quay đầu lại nhìn y, nhưng chỉ thấy sắc mặt Mạnh Giác vẫn như thường, thản nhiên điềm đạm nhìn về phía trước.
Đến tận lúc đi qua trước mặt bọn họ, nam nhân kia mới hơi ngẩng đầu lên, cả người vẫn gần như dán vào thân thể nữ tử bên cạnh, ánh mắt thoáng lướt qua mặt Vân Ca rồi lại gục vào vai nữ tử, ôm chặt nàng ta đi vào chỗ của mình.
Vân Ca vẫn chưa thấy rõ tướng mạo hắn, chỉ cảm thấy hắn có một đôi mắt cực kỳ trong trẻo.
Rèm còn chưa hoàn toàn hạ xuống đã nghe thấy tiếng váy áo bị xé rách và tiếng thở dốc gấp gáp.
Công tử áo bào trắng bên cạnh lạnh mặt nhìn về phía người hầu dẫn đường, Mạnh Giác lập tức nói: “Chúng tôi sẽ chọn một phòng khác thanh tĩnh cho công tử để công tử nếm thức ăn được thuận lợi.”
Mạnh Giác ra hiệu cho người hầu lui ra, đích thân y tiến lên dẫn đường.
Nhìn Mạnh Giác phong tư xuất trần, nghe tiếng thở gấp khi trầm khi bổng bên cạnh, công tử áo trắng đỏ mặt cúi đầu, lặng lẽ đi theo sau Mạnh Giác, sự kiêu căng trên người cuối cùng cũng nhạt đi, thêm vài phần nhã nhặn của người bình thường.
Mặt Vân Ca cũng nóng bừng, cúi đầu le lưỡi, không nói câu nào mà chạy ra ngoài, trong đầu nghĩ rất khôi hài, chúng ta nên chuẩn bị quần áo cho vị công tử và cô nương đó, nếu không lúc về bọn họ đi kiểu gì?
A! A! Vân Ca, ngươi đang nghĩ cái gì thế? Vân Ca vỗ vỗ má mình, đúng là không biết xấu hổ!
Nghe thấy tiếng người cười nói ồn ào bên ngoài, nàng sực tỉnh, nhớ ra hôm nay còn có chuyện rất quan trọng phải làm.
Hai người đến làm trọng tài bí mật đều không phải Hoắc Quang, vậy nàng còn phải cố gắng rất nhiều. Thắng hay thua không quan trọng, nhưng nhất định phải khiến người ở thành Trường An nhớ đến những món ăn nàng nấu, đàm luận về tay nghề của nàng. Chỉ cần Hoắc Quang thích đạo ẩm thực thì nhất định phải lôi kéo ông ta đến ăn những món nàng làm.
***
Phong hà ngưng lộ: Lấy ống trúc làm bát, điêu khắc thành hình lá sen, vó bò trong suốt làm thành viên tròn như trân châu, om với hoa mai khô, dùng nước không có nguồn. Lúc mới đưa vào miệng thì cảm thấy hơi nhạt, nhưng ăn được mấy miếng sẽ cảm thấy tươi mát dai giòn, hương thơm vương vất, như sáng sớm ngày hè uống những giọt sương đọng trên lá sen, dường như cả người cũng thấm đẫm ánh trăng.
Hinh hương doanh tụ: Một chiếc bánh ngọt nhỏ màu trắng hình chữ nhật đặt trên đĩa ngọc xanh, không có bất cứ thứ gì trang trí. Mới nhìn chỉ cảm thấy kinh ngạc, thế này mà cũng coi như một món ăn? Nhưng khi ta chần chừ cắn miếng đầu tiên, mùi thơm của quýt, ngân hạnh và bạc hà ngập tràn miệng mũi, mát mẻ tươi ngon làm mọi người không khỏi nhớ tới lần đầu tiên tim đập nhanh vì một người khác khi mình còn niên thiếu. Cắn miếng thứ hai, vị cay của bạch đậu khấu, hạt tiêu, nhục quế, gừng non làm mọi người nhớ tới cảm xúc ngây ngất trong đêm tối. Cắn miếng thứ ba, hương thơm thoang thoảng của nhựa thông, lá xanh, hoa huệ làm mọi người nhớ tới những tháng ngày tương tư đằng đẵng… Mỗi một miếng lại có hương vị bất đồng, chiếc bánh ngọt chỉ dài bằng ngón tay mà sau khi ăn xong rất lâu vẫn thấy mùi thơm quanh quẩn bên tay áo như người đẹp đang ở trong lòng…
Trọn một ngày, Vân Ca ở lì trong bếp, toàn bộ tinh thần và sức lực đều dồn vào những món ăn.
Cuối cùng, năm trọng tài công khai và hai trọng tài bí mật đưa ra đánh giá, chín món ăn, Vân Ca thắng ba thua năm hòa một, mặc dù thua nhưng vẫn thua trong danh dự.
Vân Ca thua trên các mặt chọn lựa nguyên liệu, sử dụng gia vị, trình bày chỉnh thể món ăn, nhưng sự mới mẻ và tâm tư tinh tế của nàng thể hiện ra qua từng món ăn, đặc biệt là nàng rất giỏi đưa các ý cảnh của thi phú, thư họa, ca múa vào trong món ăn, từ tên món ăn đến cách ăn đều rất thú vị khiến nhà bếp vốn là nơi dơ bẩn trong mắt quân tử lại trở nên cao nhã, rất được các tài tử văn nhân trong thành Trường An khen ngợi, vì vậy Vân Ca cũng nhận được danh hiệu “Nhã trù”.
Vì Vân Ca chỉ phụ trách nấu ăn chứ không hề lộ diện, mọi người đều sôi nổi suy đoán tuổi tác, tướng mạo của vị Nhã trù thần bí này. Có người nói là một thiếu niên dung mạo tuấn tú, có người khẳng định tướng mạo xấu xí, tóm lại là càng đồn đại càng thái quá, chính Vân Ca nghe cũng cảm thấy buồn cười.
Có người thật lòng tán thưởng các món ăn Vân Ca làm, có người chỉ học đòi làm sang, còn có người chỉ cần chơi trội. Bất kể vì nguyên nhân gì, được mọi người cùng ca ngợi và tán tụng, ăn món do Nhã trù làm đã trở thành một tiêu chuẩn trong thành Trường An để đánh giá bạn có tiền, có tài, có gu thưởng thức hay không.
Nhất thời các quan to, quý nhân, tài tử, thục nữ trong thành Trường An tới tấp đến đặt món Vân Ca làm, nhưng thiệp đặt trước của Hoắc phủ vẫn không xuất hiện.
Vân Ca vất vả phấn đấu vì một chút hy vọng xa vời.
Ngày tuyên án vụ của Lưu Bệnh Dĩ lại nhanh chóng đến trái với mong đợi của nàng.
Thời gian một tháng ngắn ngủi, Hứa Bình Quân gầy đi trông thấy, vẻ mặt lúc nào cũng đau buồn mệt mỏi.
Bởi vì Vân Ca và Hứa Bình Quân cùng làm ở Thất Lý Hương, Vân Ca lại cố ý làm thân, Hứa Bình Quân đang trong lúc đau buồn không có sự trợ giúp, bớt vài phần sắc sảo chua ngoa thường ngày, thêm vài phần mềm yếu bơ vơ, hai người ngày càng gần gũi hơn, dù chưa tới mức không có chuyện gì là không nói với nhau nhưng cũng đã rất thân thiết.
Ngày tuyên án, Vân Ca và Hứa Bình Quân cùng đến nghe xét xử Lưu Bệnh Dĩ. Nghe thấy câu “dẫn phạm nhân vào”, ánh mắt hai người lập tức tập trung nhìn về một hướng.
Chỉ chốc lát sau đã thấy Lưu Bệnh Dĩ bị sai nha dẫn lên công đường. Trong bộ áo phạm nhân, y hốc hác trông thấy, nhưng sự lãnh đạm và thờ ơ khi nhìn mọi người lại càng thêm mãnh liệt, bên môi mang nụ cười lười nhác, dáng vẻ như thoát tục, hoàn toàn không để tâm tới chuyện sống chết.
“Rồng sa nước cạn bị tôm vờn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.” Đột nhiên Vân Ca nhớ tới câu Hầu lão đầu dạy nàng ăn trộm thường xuyên nhắc tới, trong lòng tràn đầy thương cảm.
Lúc nhìn thấy Hứa Bình Quân, Lưu Bệnh Dĩ mới lộ vẻ áy náy.
Trong mắt Hứa Bình Quân chỉ có vẻ đau đớn và cầu khẩn, Lưu Bệnh Dĩ áy náy nhìn nàng ta một hồi rồi chuyển ánh mắt đi.
Thấy Vân Ca nắm tay Hứa Bình Quân, ánh mắt Lưu Bệnh Dĩ dừng lại một chút trên gương mặt nàng, lộ vẻ ngạc nhiên và sửng sốt.
Vân Ca gượng cười với Lưu Bệnh Dĩ, Lưu Bệnh Dĩ nhướng mày, khẽ nhếch môi, cũng cười đáp lại Vân Ca.
Trong quá trình xét xử, mọi bằng chứng và lời khai đều nghiêng về một bên. Lưu Bệnh Dĩ vẫn mỉm cười mà nghe, như thể đối tượng bị xét xử không phải là mình.
Kết quả đúng như đã dự đoán trước, khi tấm lệnh bài xử trảm trong đợt xử quyết mùa thu được ném xuống, tay chân Vân Ca lạnh buốt, nhưng trong lòng Vân Ca ý chí quyết không từ bỏ, tuyệt đối không thể để Lăng ca ca chết đã chống đỡ giúp nàng đứng thẳng tắp.
Thân thể Hứa Bình Quân lắc lư, yếu ớt dựa vào người Vân Ca, gào khóc không thể khắc chế: “Người không phải do Bệnh Dĩ giết, Bệnh Dĩ, vì sao huynh không nói? Nghĩa khí của huynh đệ còn quan trọng hơn tính mạng sao? Vì sao huynh phải bao che cho lũ du côn vô lại đó?”
Nhìn thấy quan sai cầm hình trượng trợn mắt nhìn tới, Vân Ca vội che miệng Hứa Bình Quân.
Lưu Bệnh Dĩ khẽ gật đầu cảm kích với Vân Ca, Vân Ca nửa kéo nửa dìu Hứa Bình Quân ra khỏi phủ nha.
Bởi vì quan phủ sợ các huynh đệ của Lưu Bệnh Dĩ gây rối nên không cho bất cứ một người nào vào trong. Nhìn thấy Vân Ca và Hứa Bình Quân đi ra, một đám đông đợi tin tức ở bên ngoài lập tức quây lại.
Hứa Bình Quân vừa khóc vừa oán hận mắng bọn họ cút đi.
Hà Tiểu Thất dù không lớn nhưng lại hết sức lanh lợi, lập tức bảo mọi người về trước.
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Bình Quân, những người này đã cơ bản đoán được kết quả, vì trong lòng hổ thẹn nên đều rời đi mà không nói câu nào.
Hà Tiểu Thất không dám nói gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi Vân Ca. Vân Ca lắc đầu với Hà Tiểu Thất, dặn dò hắn đưa Hứa Bình Quân về nhà, còn mình thì vội vã đi tìm Mạnh Giác.
Mạnh Giác đang ngồi uống trà trong Thất Lý Hương với một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo quắc thước, khí độ ung dung. Nhìn thấy Vân Ca đi vào, như không phát hiện thấy vẻ sốt ruột trên mặt nàng, không chờ nàng mở miệng, Mạnh Giác đã cười nói: “Vân Ca, đợi cô lâu lắm rồi, trà đã uống hết hai ấm. Mau đi làm mấy món ăn sở trường của cô đi, hôm nay gặp được tri kỷ, nhất định phải chúc mừng một chút.”
Vân Ca ngây người một lát, lúc bắt gặp ánh mắt Mạnh Giác, nàng lập tức hiểu ra, vội kìm nén mọi tình cảm trong lòng, gật đầu nghe lời rồi xoay người đi vào nội đường bận rộn nấu nướng.
Nhìn bóng lưng nàng, Mạnh Giác hơi ngẩn người, rồi lập tức điều chỉnh lại tâm tình, mỉm cười nhìn về phía nam nhân đối diện.
Sau thời gian uống hết hai chén trà, Vân Ca đã bưng ba đĩa thức ăn đi ra.
Nam nhân kia cứ ăn một món, Vân Ca lại nhỏ giọng báo tên món ăn, càng lúc càng căng thẳng, bàn tay nắm chặt cổ tay áo, thở cũng không dám thở mạnh.
Đĩa ngọc xanh đen như trời đêm, những chấm nhỏ trên đĩa như những vì sao điểm xuyết bầu trời. Nam nhân kia gắp một ngôi sao, cắn một miếng rồi hỏi: “Trong ngọt có đắng, rõ ràng là đu đủ nhưng lại có mùi vị của mướp đắng. Ba món ăn, một món là “lục y[1]”, một món là “sô ngu[2]”, món này tên là gì?”
[1] Có nghĩa là “áo xanh”.
[2] Tên một loài động vật thân hổ đầu sư tử trong truyền thuyết.
Vân Ca cúi đầu trả lời: “Tiểu tinh[3].”
[3] Có nghĩa là “ngôi sao nhỏ”.
“Sao nhỏ trên trời, lấp lánh đằng đông. Miệt mài suốt đêm, không ngừng không nghỉ. Là mạng bất đồng!” Nam nhân chậm rãi than khẽ. “Lục y, sô ngu, tiểu tinh[4], trong món ăn có sự tiếc thương oán hận. Thân nhân của cô nương có khổ nạn gì hay sao? Nếu trong lòng bất bình thì đừng ngại nói ra, mạng người dù cao quý thấp hèn khác nhau nhưng thế gian này vẫn luôn có công lý.”
[4] Đây còn là tên của ba bài thơ trong Kinh thi.
Vân Ca liếc Mạnh Giác, thấy y không có ý phản đối mới cúi đầu, kể lại tỉ mỉ chuyện của Lưu Bệnh Dĩ. Nam nhân trung niên đó vừa nghe vừa ăn, không hề có bất cứ biểu hiện gì khác lạ.
Nam nhân trước mặt thâm sâu khó lường, vui giận không lộ, lúc nghe thấy tên của nữ tế[5], bàn tay gắp thức ăn cũng không hề dừng lại.
[5] Có nghĩa là “con rể”.
Vân Ca kể xong đầu đuôi sự tình, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng.
Nghe Vân Ca nói xong, nam nhân đó không để ý đến nàng mà khẽ cười hỏi Mạnh Giác: “Tiểu huynh đệ đã đoán được thân phận của ta, tại sao còn dám để mặc cho nha đầu này nói những lời đó trước mặt ta?”
Mạnh Giác lập tức đứng lên, hành đại lễ với ông ta. “Hoắc đại nhân, lúc đại nhân mới vào quán thì quả thật thảo dân không biết. Ai có thể nghĩ đến chuyện Đại tư mã Đại tướng quân của triều đình Đại Hán lại đi bộ đến đây, không mang theo một tùy tùng nào? Lại còn nói chuyện với thảo dân, đối đãi như bạn nữa. Cho nên mới đầu thảo dân chỉ coi đại nhân như một dị nhân phong trần, sau đó nhìn thấy tư thế ngồi ăn của đại nhân, thảo dân mới cảm thấy nghi hoặc, lại để ý thấy hình thêu trong cổ tay áo đại nhân, nghĩ lại những lời ăn tiếng nói của đại nhân lúc đầu, thảo dân mới suy đoán được tám, chín phần. Cũng bởi vì lúc trước thảo dân nhất thời to gan phẩm trà nói chuyện với đại nhân nên mới cho rằng những lời của Vân Ca không có gì là không thể nói trước mặt ngài. Có lẽ dưới ánh sáng của luật pháp, về lý thì Lưu Bệnh Dĩ không ổn, nhưng về tình thì đại nhân nhất định có thể thông cảm được với người này.”
Nghe xong lời Mạnh Giác nói, Vân Ca lập tức thi lễ với Hoắc Quang. “Dân nữ Vân Ca bái kiến Hoắc đại nhân.”
“Ngươi tên là Vân Ca? Tên rất hay, nhất định là cha mẹ ngươi hy vọng ngươi có thể tự do, thoải mái suốt đời.” Hoắc Quang điềm đạm nói, cho Vân Ca đứng dậy. “Ngươi cũng vất vả, tuổi còn nhỏ đã một mình kiếm sống bên ngoài. Thành Quân con gái ta cũng trạc tuổi ngươi lại chỉ biết giận hờn làm nũng.”
Vân Ca nói: “Hoắc tiểu thư lá ngọc cành vàng, dân nữ sao dám so sánh.”
Ánh mắt của Hoắc Quang dừng lại trên mặt Vân Ca, hơi ngơ ngẩn. “Nhìn thấy ngươi không hiểu sao lại có cảm giác thân quen, đại khái đây chính là cái gọi là nhãn duyên mà người đời thường nói.”
Lời của Hoắc Quang làm Vân Ca rất bất ngờ, nàng không khỏi đánh bạo nhìn kĩ Hoắc Quang mấy lần. Có lẽ là vì sự hiền từ của Hoắc Quang nên Vân Ca cũng cảm thấy có chút thân thiết, mỉm cười thi lễ với ông ta. “Tạ ơn Hoắc đại nhân ưu ái.”
Hoắc Quang đứng dậy, thong thả bước ra ngoài. “Chuyện ngươi nói, ta sẽ sai người điều tra lại rồi xử trí công bằng theo luật pháp Đại Hán.”
Bóng lưng Hoắc Quang vừa đi xa, Vân Ca đã lập tức xoay người, cầm cánh tay Mạnh Giác, vừa nhảy lên vừa vui vẻ kêu to: “Chúng ta thành công rồi, thành công rồi! Cảm ơn huynh! Cảm ơn huynh! Cảm ơn huynh…”
Mạnh Giác bị Vân Ca lắc nghiêng bên nọ, ngả bên kia. “Đủ rồi, đủ rồi, không cần cảm ơn nữa!”
Nói xong, phát hiện Vân Ca hoàn toàn không nghe vào tai, nghĩ đến hàng lông mày luôn nhíu chặt, gương mặt hiếm khi tươi cười trong một tháng nay của nàng, Mạnh Giác bỗng mềm lòng, chỉ lẳng lặng đứng yên, để mặc Vân Ca nhảy nhót bên người mình.
Vân Ca nhảy nhót một hồi, bỗng nhiên phát hiện mình và Mạnh Giác quá thân mật, nàng lập tức buông cánh tay Mạnh Giác ra, lùi lại một bước dài, hai má ửng hồng, lúng túng nói: “Tôi đi nói với Hứa tỷ tỷ tin tốt này.”
Vân Ca không dám nhìn Mạnh Giác, lời còn chưa nói xong đã nhanh chóng xoay người, nhẹ nhàng bay ra khỏi quán như một cánh bướm, bay ra đường cái ngập tràn ánh nắng.
Mạnh Giác đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn bóng lưng Vân Ca, trong mắt không biết là giễu cợt hay thương xót.
Đúng là một tiểu cô nương ngốc nghếch!
Rốt cuộc thì nàng hiểu được mấy phần những gì Hoắc Quang nói?
Đột nhiên Mạnh Giác khẽ thở dài. Thôi, không có thời gian chơi đùa với tiểu cô nương này nữa.
Xem thái độ của Vân Ca đối với y hiện nay thì mục đích của y sớm đã đạt được, cũng đến lúc thu tay lại rồi.
Lưu Bệnh Dĩ, lần này tạm cho ngươi nợ.
“Nhất Nguyệt.”
Một bóng đen không biết từ đâu bay ra, không một tiếng động đáp xuống chỗ tối trong phòng. “Bẩm công tử, sau khi Hoắc Quang vào Thất Lý Hương, người ngắm phong cảnh bên cửa sổ và người ăn cơm ở bàn bên cạnh có lẽ đều là người bảo vệ của ông ta.”
Mạnh Giác khẽ mỉm cười.
Trong ba đại quyền thần, người có tính cách cẩn thận nhất chính là Hoắc Quang, làm sao ông ta có thể cho đối thủ cơ hội ám sát mình?
“Thông báo cho Lý Thục, trò chơi này dừng lại ở đây. Hoắc Quang đã can dự, chắc hắn cũng không muốn quấy rầy Thượng Quan Kiệt. Hắn cần bao nhiêu tiền đều cho hắn, hắn muốn Nguyệt Cơ thì cứ để Nguyệt Cơ chơi với hắn một hồi. Bên chỗ Đinh Ngoại Nhân cũng phải chăm sóc một chút, hắn cần cái gì cho hắn cái đó. Hắn thích chỗ cao, chúng ta cứ thuận theo ý hắn, cố hết sức nâng hắn lên cao.”
Nhất Nguyệt nhỏ giọng nói: “Công tử tốn không ít tiền tài mới đẩy được Lưu Bệnh Dĩ vào ngục mà không để lại dấu vết gì, bỏ qua cơ hội lần này thì đúng là đáng tiếc.”
Mạnh Giác cười nhạt. “Đương nhiên ta có lý do của ta. Muốn lấy mạng Lưu Bệnh Dĩ thì chắc chắn sẽ có cơ hội, nhưng bây giờ có chuyện khác quan trọng hơn.”
Lần này y cố ý đến đây vì Vân Ca, không ngờ lại gặp được người mình đã tìm kiếm nhiều năm.
Lúc Vân Ca đứng ngẩn người dưới bóng cây, chăm chú nhìn miếng ngọc bội, y nấp ở chỗ khuất cũng nhìn ngọc bội chằm chằm, suy nghĩ cực kỳ phức tạp.
Mặc dù mới chỉ thấy một lần, nhưng bởi vì miếng ngọc bội đó đã thấm máu tươi của vô số thân nhân nên hình ảnh của nó sớm đã được y khắc vào cốt, ghi vào tâm.
Lưu Bệnh Dĩ? Y nhớ tên thật của chủ nhân miếng ngọc bội là Lưu Tuân.
Y từng phái vô số người dò tìm tung tích Lưu Tuân, thậm chí cho rằng có lẽ người này đã chết, không ngờ Lưu Tuân to gan như vậy, chỉ thay tên mà đã dám định cư dưới chân thiên tử. Nhưng nghĩ lại, nơi nguy hiểm nhất chẳng phải cũng là nơi an toàn nhất sao? Chỉ dựa vào điểm này, y đã không thể đánh giá thấp Lưu Bệnh Dĩ.
Cảnh tượng gặp phải khi còn nhỏ thoáng hiện lên trong đầu, chuyện duy nhất y muốn làm chính là chuyện đã nghĩ tới vô số lần khi còn bé: Giết Lưu Bệnh Dĩ.
Không phải phụ thân đã nói mạng của Lưu Tuân là quý giá nhất sao? Huyết thống của Lưu Tuân là cao quý nhất sao? Vậy cũng tốt… Ta phải khiến người cao quý nhất chết vì người thấp hèn nhất! Đường đường Vệ hoàng tôn lại chết vì một gia đinh thấp hèn, nếu phụ thân ở dưới đất biết được thì chẳng phải sẽ rất thú vị sao?
Chỉ có điều có quá nhiều chuyện không ngờ xảy ra. Mạnh Giác không ngờ sẽ tìm được Lưu Bệnh Dĩ vì Vân Ca, cũng không ngờ Vân Ca quan tâm đến Lưu Bệnh Dĩ quá mức bình thường, bây giờ lại làm quen với Hoắc Quang, mà thái độ của Hoắc Quang đối với Lưu Bệnh Dĩ thì lại khó mà đoán được.
Năm đó, để cướp đoạt ngôi vị thái tử, Yên Vương và Quảng Lăng Vương đã rục rịch từ lâu, nhưng vì có Vệ Thanh nên vẫn không thể thành công.
Khi thần bảo hộ của gia tộc họ Vệ là Vệ Thanh qua đời, bị rất nhiều người đồng tâm hợp lực hãm hại bí mật hoặc công khai, Vệ Thái tử Lưu Cứ bị ép tạo phản. Sau khi chuyện bại lộ, Hoàng hậu Vệ Tử Phu tự sát, cả nhà Thái tử cũng chết hết, chỉ còn sót lại một mạch máu là Lưu Tuân phiêu bạt dân gian.
Để nhổ cỏ tận gốc, Giang Doãn công khai, Xương Ấp Vương, Yên Vương, Quảng Lăng Vương bí mật, còn có Thượng Quan Kiệt và Câu Dặc phu nhân đều nghĩ đủ mọi cách để giết chết Lưu Tuân. Nhưng Hoắc Quang đã mạo hiểm âm thầm bảo vệ Lưu Tuân, vì vậy mọi người đều cho rằng Lưu Tuân đã chết từ lâu rồi.
Nhưng trong suốt bao nhiêu năm tiếp theo, Hoắc Quang lại thờ ơ với Lưu Tuân, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt. Hình như ở sâu trong đáy lòng, Hoắc Quang cũng rất vui nếu nhìn thấy Lưu Tuân chết.
Bây giờ Mạnh Giác không xác định được rốt cuộc Hoắc Quang có biết Lưu Bệnh Dĩ chính là Lưu Tuân hay không, cũng không thể xác định thái độ của Hoắc Quang đối với Lưu Bệnh Dĩ rốt cuộc thế nào. Mà hiện nay, y lại chưa muốn thăm dò giới hạn cuối cùng của Hoắc Quang.
Huống hồ, tuy y không thích Lưu Bệnh Dĩ, nhưng lại càng không muốn vì Lưu Bệnh Dĩ mà khiến Thượng Quan Kiệt nhớ đến chuyện năm xưa rồi sinh ra cảnh giác làm hỏng chuyện lớn của y.
Nhất Nguyệt khom người. “Thuộc hạ hiểu rõ.”
Nhất Nguyệt vừa định đi, Mạnh Giác lại nói: “Chuyển cáo đại công tử, dặn đại công tử để tâm đến an nguy của mình, nếu có người biết đại công tử bí mật vào Trường An thì quy chụp một tội danh mưu phản cũng không có gì khó khăn gì, xin đại công tử lập tức về Xương Ấp.”
Nhất Nguyệt rất khó xử, Mạnh Giác yên lặng một lát rồi khẽ thở dài. “Nếu không thể khuyên được thì thôi, mấy ngày nữa ta và đại công tử sẽ cùng về. Trong mấy ngày này các ngươi phải chăm sóc đại công tử cẩn thận, chú ý xem có người nào để ý đến các ngươi hay không.”
Sau khi hành lễ, Nhất Nguyệt lại biến mất trong bóng tối, không một tiếng động.
Một mình Mạnh Giác chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống quan sát con dân thành Trường An lui tới dưới chân y.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người y, bớt vài phần ấm áp của ánh sáng, thêm vài phần lạnh lẽo của bóng tối.
“Một vị Lý công tử trong thành Trường An đến đá gà với đại ca, sau khi thua muốn ép đại ca bán gà. Tỷ cũng biết tính đại ca, nếu như thương lượng đàng hoàng thì dù là thứ quý giá đến mấy cũng không thành vấn đề, gặp được người ý hợp tâm đầu thì đừng nói là mua, dù là cho không thì đại ca cũng sẵn sàng. Nhưng gã Lý công tử kia bắt nạt người khác quá đáng, đại ca cáu lên, bất kể hắn trả giá thế nào cũng không chịu bán. Gã công tử kia ngượng quá đâm giận, lệnh cho gia đinh đánh hội đồng đại ca. Bọn đệ thấy đại ca bị đánh, làm sao có thể để yên? Lập tức gọi một đám huynh đệ đánh lại. Sau đó chuyện kinh động đến quan phủ, đại ca không chịu để bọn đệ bị liên lụy, một mình nhận hết tội lỗi, quan phủ đã… bắt đại ca đi.”
“Các ngươi… Các ngươi…” Hứa Bình Quân tức giận tóm chặt tai Hà Tiểu Thất. “Dân không đấu với quan, tại sao ngay cả điều này mà các ngươi cũng không hiểu? Có làm bị thương ai không?”
“Mới đầu đại ca không cho bọn đệ động thủ, nhưng sau đó trong sới gà rất hỗn loạn, toàn bộ đều đánh đến đỏ mắt, một gia đinh của đối phương bị đánh chết, gã công tử đó cũng bị đại ca đánh gãy chân… A!” Hà Tiểu Thất ôm tai kêu thảm một tiếng, Hứa Bình Quân bỏ hắn lại, lao ra khỏi quán.
Nghe thấy vị Thường thúc chủ quán thở dài, Vân Ca làm bộ thuận miệng hỏi: “Thường thúc, vị tỷ tỷ này và vị đại ca đó là ai?”
Thường thúc thở dài nặng nề. “Sau này cô làm việc ở đây sẽ hiểu rõ nha đầu Hứa Bình Quân hơn, còn gã Lưu Bệnh Dĩ kia thì là người nổi tiếng ở Thiếu Lăng Nguyên, chắc chắn cô cũng biết hắn. Hứa nha đầu là đứa khẩu xà tâm Phật, giỏi giang tháo vát, là con gái mà còn hơn cả con trai nhà người ta. Gã Lưu Bệnh Dĩ thì tốt nhất là cô cứ tránh xa, cả đời đừng nói chuyện với hắn. Nghe đồn người nhà hắn đã chết hết, chỉ còn một mình hắn, lại chỉ biết bôi nhọ tổ tông. Rõ ràng hắn biết chữ, biết đọc sách, nghe nói tài học còn không tồi song tính tình cực kỳ bất hảo, không chịu học hành, nhưng chọi gà đua chó, bài bạc đánh lộn thì không gì không giỏi, là kẻ cầm đầu đám du côn ở ngoại ô thành Trường An. Cha của Hứa nha đầu trước đây cũng làm quan, dù không lớn nhưng gia đình không phải lo chuyện cơm áo hằng ngày, có điều sau đó ông ta bị cung hình vì chọc giận vương gia, mẹ nó chẳng khác nào một góa phụ khi chồng vẫn còn sống, tính tình càng ngày càng tệ…”
“Cung hình là…” Vân Ca đang định hỏi cung hình là hình phạt gì, sau đó lại nghe nói mẹ Bình Quân chẳng khác nào một góa phụ khi chồng vẫn còn sống thì trong lòng cũng đã hiểu được vài phần, lập tức xấu hổ nói: “Không có gì, Thường thúc, thúc nói tiếp đi.”
“Lão già Hứa bây giờ cả ngày uống say khướt, chỉ cần có rượu thì chuyện gì cũng mặc kệ, lại chơi rất thân với Lưu Bệnh Dĩ, cũng không biết bọn họ thường nói những chuyện gì. Mẹ của Hứa nha đầu thì cực kỳ ghét Lưu Bệnh Dĩ, nhưng gặp loại lưu manh như Lưu Bệnh Dĩ, bà ta cũng không có biện pháp gì, chỉ có thể coi như không thấy. Hứa nha đầu và Lưu Bệnh Dĩ biết nhau từ nhỏ, nó đối xử với hắn rất tốt, như với anh ruột của mình. Ôi, vì tiểu tử Lưu Bệnh Dĩ này mà Hứa nha đầu chưa có một ngày nào bình yên. Lần này Lưu Bệnh Dĩ chỉ sợ khó thoát tội chết, đối với hắn thì rơi đầu cũng chỉ như cái bát bị mẻ một miếng, chỉ thương Hứa nha đầu!” Thường thúc kể chuyện xong, vội vàng đi ra chào khách.
Vân Ca im lặng suy nghĩ, thảo nào thấy tính tình Lăng ca ca thay đổi hoàn toàn, thì ra là đã gặp đại nạn, có điều không biết đã xảy ra chuyện gì mà tất cả thân nhân của huynh ấy đều chết hết.
“Đánh chết người nhất định phải đền mạng à?”
“Luật pháp quy định như vậy, nhưng người làm quan muốn đổi trắng thay đen sao chẳng được, phải xem người bị đánh là ai và ai đánh chết người.” Một nụ cười hiện lên bên khóe miệng Mạnh Giác, nhưng trong đôi mắt buông xuống lại không hề có ý cười.
Vân Ca hỏi: “Là sao?”
“Lấy ví dụ, bình dân bách tính hoặc quan chức bình thường nếu chọc giận vương hầu thì kết cục sẽ như thế nào? Phụ thân của Hứa Bình Quân chỉ phạm lỗi nhỏ đã bị cung hình. Nhưng khi Hán Vũ Đế tại vị, nhất phẩm đại thần Hán triều, Quan Nội hầu Lý Cảm bị Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh bắn chết, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ liên lụy cả nhà, nhưng bởi vì người giết người là sủng thần Hoắc Khứ Bệnh của Hán Vũ Đế, khi đó lại chính là lúc gia tộc họ Vệ tiếu ngạo thiên hạ, đường đường một hầu gia bị bắn chết mà chỉ giải thích một câu hời hợt với thiên hạ là “Bị hươu va chết”.”
Nghĩ đến tình cảnh sa sút của Lưu Bệnh Dĩ bây giờ, lại nghĩ đến vị quý công tử từ trong thành Trường An theo lời Hà Tiểu Thất, Vân Ca không ăn nổi nữa, chỉ nghĩ đến việc đi hỏi thăm rõ tiền căn hậu quả của sự tình, bèn nói với Mạnh Giác: “Tôi ăn no rồi, nếu huynh có việc gì thì cứ làm đi, không cần đi cùng tôi, một mình tôi có thể đi dạo phố được.”
“Ờ. Buổi tối gặp lại. Đúng rồi, cô thích chỗ hôm qua ở chứ?”
Vân Ca gật đầu.
“Tôi cũng rất thích, định thuê dài hạn làm nơi ở tạm. Thương lượng một chút trước nhé, cô không cần tìm nơi khác để ở, mỗi ngày nấu một bữa cơm tối cho tôi coi như tiền thuê nhà. Tôi ở đây không lâu, sau khi việc làm ăn xong xuôi sẽ đi nên phải tranh thủ thời gian này để ăn ngon một chút.”
Vân Ca nghĩ nếu vậy thì đúng là đôi bên đều được lợi, dù nàng đi tìm chỗ ở cũng chưa chắc đã tìm được ngay, vì vậy lập tức gật đầu đồng ý.
Vân Ca đi loanh quanh Trường An suốt một buổi chiều, bởi vì lạ người lạ đất, vụ án mạng này hình như lại dính dáng đến người rất không tầm thường, đa số người được hỏi lúc đầu còn nói rất hào hứng, nhưng sau đó lập tức sắc mặt đại biến, xua tay bảo Vân Ca đi, cuối cùng nàng vẫn không hỏi thăm được tin tức gì hữu dụng.
Không còn cách nào khác, Vân Ca đành phải đi tìm Hứa Bình Quân để xem nàng ta có tin tức gì không.
Tường bao đắp bằng đất trộn rơm, không ít chỗ đã nứt nẻ, cánh cổng cũng đã nứt toác, qua khe nứt có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người trong sân.
Nghe thấy tiếng cãi nhau quyết liệt bên trong, Vân Ca do dự không biết có nên gõ cửa hay không, không biết sau khi gõ cửa thì nên hỏi thế nào, rồi nên giải thích ra sao.
Nhìn thấy một bóng người đi ra cổng, nàng vội tránh sang một bên.
“Mẹ không cần phải lo cho con, số tiền này là con kiếm được, con có quyền quyết định tiêu như thế nào.” Hứa Bình Quân vừa gào lên vừa xông ra cổng.
Một phụ nhân thân hình ục ịch đuổi theo nàng ta, kêu khóc: “Con với cái không khác gì kẻ thù, sao số tôi khổ thế này? Thôi thì chết đói hết cả cho xong chuyện, mọi người đều chôn cùng cái thằng sao chổi kia thì mày mới vừa lòng đúng không?”
Vân Ca quan sát bà ta một lát rồi lặng lẽ đi theo phía sau Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân chạy qua một chỗ rẽ, bước chân lập tức chậm lại. Vân Ca thấy vai nàng ta khẽ rung lên, hiển nhiên là đang khóc.
Nhưng chỉ một lát sau, bước chân của Hứa Bình Quân lại càng lúc càng nhanh, rẽ ngang rẽ dọc vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, đột nhiên dừng bước nhìn chằm chằm một cửa hiệu phía trước, hồi lâu không cử động.
Vân Ca nhìn theo ánh mắt Hứa Bình Quân, thấy bên cạnh cánh cửa có treo hai chữ “Cầm đồ”, cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
Hứa Bình Quân ngơ ngác đứng một lát rồi cắn môi đi vào cửa hiệu. Vân Ca đứng bên ngoài cửa lắng tai nghe trộm.
“Chất lượng ngọc bội quá thông thường, chạm khắc cũng kém…”
Vân Ca cười khổ lắc đầu. Dù nàng không bao giờ quá để ý đến mấy thứ này nhưng tam ca nàng lại là người rất chú trọng đến sự tinh tế trong cuộc sống hằng ngày, những thứ sử dụng đều phải là tốt nhất trong những thứ tốt. Miếng ngọc bội đó lại chỉ tốt hơn chứ không hề kém miếng ngọc bội tam ca đeo bên người, vậy mà chủ hiệu cầm đồ này dám nói nó có chất lượng thông thường, thế thì thiên hạ này còn có thứ gì chất lượng tốt?
…
Chủ hiệu cầm đồ chê bai một hồi, cuối cùng mới chậm rãi, miễn cưỡng báo một mức giá cực kỳ bất hợp lý, hơn nữa phải là bán đứt mới có giá ấy, còn cầm đồ bình thường thì mức giá còn không được một phần ba.
Hứa Bình Quân cúi đầu vuốt miếng ngọc bội trong tay, lúc ngẩng đầu lên, hai mắt đã mọng nước nhưng giọng nói lại chậm rãi, kiên định: “Bán đứt, giá tiền tăng gấp đôi, đồng ý thì nhận, không đồng ý thì thôi.”
…
Nhìn thấy Hứa Bình Quân cầm tiền vội vã rời đi, Vân Ca đã đoán được Hứa Bình Quân định mang tiền đi làm gì.
Nhìn kĩ hiệu cầm đồ, ghi nhớ rõ địa chỉ, Vân Ca thở dài nặng nề, bước chân nặng trĩu.
Suy nghĩ trong đầu hỗn loạn, nhưng nàng không có chủ ý nào. Nếu như là nhị ca, đại khái chỉ cần nhỏ giọng mấy câu là chắc chắn có thể tìm ra biện pháp giải quyết. Nếu như là tam ca, vó ngựa huynh ấy lướt qua, bất kể là quan phủ hay đại lao cũng có thể cứu người ra dễ dàng. Nhưng tại sao nàng lại vô dụng như vậy? Thảo nào tam ca suốt ngày nói nàng ngốc, đúng là nàng ngốc thật.
Lúc trở lại quán trọ thì trời đã tối hẳn, nhìn thấy ánh đèn trong phòng Mạnh Giác, nàng mới nhớ mình đã nhận lời nấu cơm tối cho y, mặc dù không có tâm trạng nấu nướng nhưng nàng vẫn không muốn nuốt lời.
Vân Ca đang xắn tay áo chuẩn bị đi nấu cơm thì Mạnh Giác đẩy cửa đi ra. “Hôm nay thì không cần, tôi đã bảo nhà bếp nấu rồi. Nếu cô chưa ăn tối bên ngoài thì ăn cùng tôi luôn.”
Vân Ca đi theo Mạnh Giác vào phòng, cầm đũa một hồi lâu nhưng không gắp miếng nào.
Mạnh Giác hỏi: “Vân Ca, cô có tâm sự gì à?”
Vân Ca lắc đầu, gắp một miếng rau nhưng thật sự không ăn nổi, chỉ có thể đặt đũa xuống. “Mạnh Giác, huynh có thông thuộc Trường An không?”
“Các trưởng bối trong nhà có không ít người làm ăn ở đây, coi như thông thuộc, cũng quen biết một số quan lại.”
Nghe thấy câu cuối cùng, Vân Ca vui mừng, lập tức nói: “Vậy tôi có thể làm phiền huynh… có thể làm phiền huynh…”
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Vân Ca mở miệng nhờ người khác giúp đỡ, huống chi còn là một người mới quen biết không lâu nên ngập ngừng lắp bắp. Mạnh Giác cũng không thúc giục, chỉ mỉm cười yên lặng lắng nghe.
“Huynh có thể giúp tôi hỏi thăm xem quan phủ sẽ xử trí Lưu Bệnh Dĩ thế nào hay không, có cách nào cứu huynh ấy không? Tôi… Sau này tôi nhất định sẽ báo đáp huynh.”
Vân Ca vốn còn lo nghĩ cần trả lời thế nào nếu Mạnh Giác hỏi nàng vì sao lại quan tâm đến một người lạ như Lưu Bệnh Dĩ, bởi vì trong tình hình hiện nay, nàng không muốn nói với người khác việc nàng biết huynh ấy. Nhưng không ngờ Mạnh Giác lại chẳng hỏi nhiều, chỉ điềm đạm nói: “Không phải cô đã nói chúng ta là bạn sao? Bạn bè phải giúp đỡ lẫn nhau. Vụ án này rất ầm ĩ, tôi cũng có nghe ngóng được một chút. Cô cứ ăn cơm đi, tôi sẽ nói cho cô nghe.”
Vân Ca lập tức bưng bát lên ăn một miếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Mạnh Giác chằm chằm.
“Người mà Lưu Bệnh Dĩ đắc tội tên là Lý Thục. Phụ thân của vị công tử Lý Thục này mặc dù cũng là quan nhưng trong thành Trường An này thì vẫn còn chưa đáng nhắc đến. Nhưng tỷ tỷ của Lý Thục lại là hầu thiếp của Phiêu Kỵ tướng quân, Tang Lạc hầu Thượng Quan An.”
Vẻ mặt Vân Ca vẫn mù mờ. “Chức quan của Thượng Quan An to lắm à?”
“Cô biết dòng họ của đương kim Hoàng hậu Hán triều không?”
Vân Ca lắc đầu, vẻ mặt ngượng ngùng.
“Không biết cũng không sao.” Mạnh Giác cười, gắp cho nàng một miếng. “Việc này nói cho rõ thì rất phức tạp, tôi chỉ nói sơ qua một chút. Khi đương kim Hoàng thượng lên ngôi thì vẫn còn là trẻ con, cho nên Hán Vũ Đế Lưu Triệt đã ủy nhiệm bốn đại thần phụ tá là Thượng Quan Kiệt, Tang Hoằng Dương, Kim Nhật Đê và Hoắc Quang. Trừ Kim Nhật Đê chết sớm vì bệnh tật, ba người còn lại chính là ba đại quyền thần của thiên hạ nhà Hán hiện nay. Đương kim Hoàng hậu Thượng Quan Tiểu Muội là cháu nội của Thượng Quan Kiệt, cháu ngoại của Hoắc Quang, mặc dù năm nay mới mười hai tuổi nhưng đã làm Hoàng hậu được sáu năm rồi.”
“Thượng Quan An là họ hàng của Thượng Quan Hoàng hậu?”
“Con gái của Thượng Quan An chính là Thượng Quan Hoàng hậu, phụ thân của Thượng Quan An là Tả tướng quân, đại thần phụ tá Thượng Quan Kiệt, nhạc phụ thì là Đại tư mã Đại tướng quân Hoắc Quang.”
Vân Ca kêu một tiếng, thức ăn trong miệng không nuốt xuống được. Cái gì mà Tả tướng quân, Đại tư mã, Đại tướng quân, Vân Ca thật sự không hiểu được vai vế của họ, nhưng hai chữ Hoàng hậu thì lại hết sức rõ ràng. Thượng Quan Hoàng hậu sáu tuổi đã vào cung phong hậu, hiển nhiên không phải là nhờ vào chính mình. Chỉ qua điểm này đã có thể tưởng tượng được thế lực của gia tộc phía sau Thượng Quan Hoàng hậu. Thảo nào Hứa Bình Quân lại khóc, ngay cả ngọc bội cũng cam chịu cầm đồ để lấy tiền. Nếu người không còn thì còn có chuyện gì không nỡ?
“Nhưng, Mạnh Giác, người kia không phải do Lưu Bệnh Dĩ đánh chết mà! Cho dù Lưu Bệnh Dĩ phạm pháp thì cùng lắm cũng chỉ là đánh bị thương công tử kia thôi. Chúng ta có biện pháp nào để tra ra người đánh chết tên gia đinh là ai không?”
“Lưu Bệnh Dĩ là thủ lĩnh du hiệp ngoài thành Trường An, nếu đúng là người dưới tay y đánh chết gã gia đinh, với phong cách giang hồ trọng nghĩa khinh mạng của du hiệp, cô cho rằng bọn họ sẽ trơ mắt nhìn Lưu Bệnh Dĩ chết sao? Có rất nhiều người muốn nhận tội thay, nhưng toàn bộ đều bị quan phủ đuổi về vì lời khai bịa ra đều chồng chất sơ hở.”
Vân Ca cau mày suy tư. “Ý huynh… Ý huynh… không phải là bạn của Lưu Bệnh Dĩ đánh chết người? Vậy thì là ai? Dù sao cũng không thể là người của công tử kia đánh chết người đúng không? Nhưng trừ phi có người khác bí mật làm… Nếu không…”
Mạnh Giác gật đầu tán thưởng. “Dù không phải như thế thì cũng không sai biệt là mấy. Lưu Bệnh Dĩ không phải là không biết lai lịch của Lý công tử, do đó đã nhiều lần kiềm chế. Đối phương cố ý gây sự, có lẽ Lưu Bệnh Dĩ không hoàn toàn hiểu rõ vì sao nhưng cũng biết chắc tuyệt đối không phải vì một con gà chọi. Khi Hán Vũ Đế tại vị, bởi vì thường xuyên chinh chiến nên đã tăng thuế từ một phần ba mươi thời Hán Văn Đế lên một phần mười. Thuế má tăng cao, cộng thêm dân số giảm bớt, đến lúc Vũ Đế tuổi già thì quốc lực đã suy yếu, dân số giảm một nửa, mười nhà chỉ có năm nhà có người ở. Để người dân đỡ vất vả, đương kim Hoàng thượng tuyên bố giảm thuế má, khôi phục mức thuế thời Văn Đế. Nhưng ý kiến của các quan chức trong triều không thống nhất, chia thành mấy phái, phái hiền lương do Hoắc Quang dẫn đầu, phái đại phu do Tang Hoằng Dương dẫn đầu, phái sĩ tộc do Thượng Quan Kiệt dẫn đầu…”
Mạnh Giác hạ thấp ánh mắt, nhìn chằm chằm chén trà nắm trong tay, tâm tư hình như hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Lúc thì y nói Hán Vũ Đế, lúc thì lại nói Hán Văn Đế, lúc thì nói sang thuế má, Vân Ca chỉ hiểu một phần, còn đa số đều nghe không hiểu.
Mặc dù dường như không có một chút quan hệ gì với Lưu Bệnh Dĩ, nhưng nàng biết lời y nói chắc chắn không phải vô nghĩa nên chỉ có thể cố gắng lắng nghe.
Mạnh Giác lộ vẻ suy tư nhìn về phía Vân Ca, ánh sáng thoáng qua trong đôi mắt sâu thẳm, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó, lại hình như đang thổ lộ điều gì đó.
Vân Ca cảm thấy mù mờ, chỉ có thể áy náy xấu hổ nhìn Mạnh Giác. “Xin lỗi, tôi chỉ nghe hiểu một chút chuyện thuế má, còn chuyện đảng phái thì tôi không hiểu.”
Dường như đột nhiên bừng tỉnh, ánh sáng trong mắt Mạnh Giác nhanh chóng biến mất, y cười nhạt. “Tôi nói lan man quá rồi. Nói đơn giản thì thế này, quan địa phương ở Thiếu Lăng Nguyên là người của Thượng Quan Kiệt, bọn họ không tuân theo sắc lệnh khoan thư sức dân của Hoàng thượng. Dân chúng mông muội dễ lừa, nhưng Lưu Bệnh Dĩ thì không. Y đưa ra nghi vấn về mức thuế do quan viên đặt ra, nếu chuyện này trở nên ầm ĩ, Thượng Quan Kiệt tuyệt đối sẽ không bảo vệ một tiểu tốt như vậy. Vì an nguy của chính mình, quan địa phương đã lợi dụng tên Lý Thục kia, còn rốt cuộc là Lý Thục cam tâm tình nguyện giúp hắn hay là cũng bị gài bẫy thì không thể biết được. Như bây giờ, vấn đề này coi như đã được hóa giải một cách khéo léo, Thượng Quan An chắc cũng sẽ tát nước theo mưa.”
Vân Ca ngồi ngẩn ra hồi lâu, không hề nhúc nhích, Mạnh Giác nhìn nàng, cũng không lên tiếng.
Thì ra là một cái bẫy chết người. Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan An, những cái tên xa lạ này lại đại diện cho quyền thế mãi tít trên cao, quyền thế mà một người bình thường vĩnh viễn không thể chống lại.
Vân Ca đứng bật dậy. “Mạnh Giác, huynh cho tôi mượn ít tiền được không? Sợ rằng phải rất nhiều, rất nhiều, tôi muốn mua chuộc ngục tốt để vào thăm Lăng… thăm Lưu Bệnh Dĩ, ngoài ra tôi còn muốn đi mua một thứ.”
Mạnh Giác nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm. “Cho cô mượn tiền không có vấn đề gì. Có điều chỉ dựa vào tiền thì không cứu được người đâu, người nhà cô có biện pháp nào không?”
Hai mắt Vân Ca dần rưng rưng lệ. “Nếu như là ở Tây Vực, thậm chí xa hơn nữa về phía tây, qua Bạc Mễ Nhĩ, đến tận Điều Chi, An Tức, Đại Tần, có lẽ cha tôi có thể nghĩ cách giúp tôi. Mặc dù cha tôi không phải người quyền quý, chỉ là một người bình thường, nhưng tôi cảm thấy chỉ cần cha muốn làm thì không có việc gì là không làm được. Nhưng đây lại là Đại Hán, là Trường An, cha mẹ tôi chưa từng đến Đại Hán. Nhị ca, tam ca tôi cũng chưa tới Đại Hán bao giờ. Hơn nữa… hơn nữa họ cũng tuyệt đối không đến.”
Lúc Vân Ca nói chuyện, Mạnh Giác vẫn chăm chú nhìn vào mắt nàng, hình như muốn xuyên thấu qua mắt nàng để phân biệt thật giả. Dù vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong mắt lại thoáng lộ vẻ thất vọng mơ hồ.
Vân Ca buồn rầu ủ rũ ngồi xuống. “Dạo trước còn giận cha mẹ, bây giờ tôi lại hy vọng cha hoặc ca ca có thể là người có quyền thế ở Đại Hán. Nhưng có quyền thế đến mấy cũng không thể vượt qua Hoàng hậu được! Trừ phi là Hoàng đế. Biết trước có ngày hôm nay thì tôi đã chịu khó luyện võ công, bây giờ có thể đi cướp ngục, biết nấu ăn chẳng có tác dụng gì cả.”
Nói đến chuyện cướp ngục, Vân Ca không hề có vẻ gì khác thường, dường như đó là chuyện đương nhiên nên làm, hoàn toàn khác sự mềm mỏng thường ngày.
Mạnh Giác không khỏi mỉm cười. “Cướp ngục là tội lớn, cô chịu cướp ngục, Lưu Bệnh Dĩ chưa chắc đã chịu cùng cô lưu vong chân trời góc biển, có nhà mà không được về, không có nơi nào sống yên ổn.”
Sắc mặt Vân Ca càng lúc càng ảm đạm, đầu càng cúi thấp.
“Nấu ăn?” Mạnh Giác trầm ngâm một lát. “Tôi có một cách có thể thử xem. Không biết cô có chịu hay không?”
Vân Ca lập tức nhảy dựng lên. “Tôi chịu! Tôi chịu! Việc gì tôi cũng chịu!”
“Cô ăn cơm đi đã. Cơm nước xong tôi nói với cô sau.”
“Tôi nhất định sẽ ăn, tôi vừa ăn, huynh vừa nói, được không?”
Vân Ca khẩn cầu, Mạnh Giác ngán ngẩm lắc đầu, chỉ có thể đồng ý. “Có Thượng Quan Kiệt, cho dù ông ta không lên tiếng thì cũng không có người nào trong triều dám đắc tội với Thượng Quan An. Chỉ có một người, chính là Đại tư mã Đại tướng quân Hoắc Quang, cũng là đại thần được tiên đế ủy thác là có thể thay đổi chuyện này. Dù sao cũng như lời cô nói, mặc dù chuyện này là án mạng, nhưng không phải là Lưu Bệnh Dĩ động thủ trước, cũng không phải y làm tên gia đinh kia mất mạng.”
“Nhưng ông Hoắc Quang này chẳng phải là nhạc phụ của Thượng Quan An sao? Tại sao ông ta lại giúp tôi?”
Mạnh Giác ngắm nghía chén trà trong tay, cười mơ hồ. “Trong hoàng thất, họ hàng và kẻ thù chỉ cách nhau một ranh giới, có thể thay đổi liên tục. Nghe đồn Hoắc Quang là người rất chú trọng chuyện ăn uống, nếu cô có thể làm ông ta chú ý, nghĩ cách nói chuyện này với ông ta, ngôn từ đúng mực thì có lẽ vụ án này sẽ không đến mức bị tội chết. Có điều cơ hội thành công không đến một phần mười, hơn nữa làm không tốt thì cô sẽ kết thù với gia tộc Thượng Quan vì chuyện này, nói không chừng còn đắc tội với cả gia tộc họ Hoắc, hậu quả… cô tưởng tượng được chứ?”
Vân Ca nặng nề gật đầu. “Điều này tôi hiểu. Cơ hội có nhỏ đến mấy, tôi cũng phải thử một lần.”
“Tôi sẽ hối lộ cho một số người có thể mua chuộc trong quan phủ, cố gắng để Lưu Bệnh Dĩ đỡ khổ sở trong lao ngục. Sau đó chúng ta cùng nghĩ cách làm Hoắc Quang chú ý, để ông ta chịu đến ăn đồ cô nấu. Việc tôi có thể làm chỉ có thế, tất cả những chuyện sau đó đều phải dựa vào cô.”
Vân Ca đứng lên, trịnh trọng hành lễ với Mạnh Giác, trong lòng tràn ngập cảm kích. “Cảm ơn huynh!”
“Cần gì khách sáo như vậy!” Mạnh Giác hạ thấp người đáp nửa lễ, thuận miệng hỏi: “Vì sao cô lại tận tâm giúp Lưu Bệnh Dĩ như thế? Tôi tưởng cô và y là người xa lạ không quen biết.”
Vân Ca khẽ thở dài, do trong lòng cảm kích Mạnh Giác nên trả lời không do dự: “Huynh ấy là… một người bạn rất… thân của tôi khi còn bé. Chỉ có điều nhiều năm không gặp, huynh ấy đã quên tôi rồi. Tôi cũng không có ý định nhắc lại sự tình trước kia với huynh ấy.”
Mạnh Giác yên lặng một hồi, sau đó nói, như cười như không: “Đúng vậy! Nhiều năm đã qua, gặp nhau không nhận ra cũng rất bình thường.”
***
Không biết Mạnh Giác dùng cách gì mà trong thời gian ngắn đã lần lượt mời được các ca cơ, vũ nữ nổi tiếng nhất, các tài tử có thi phú thịnh hành nhất và các quan chức lớn nhỏ trong thành Trường An đến Thất Lý Hương phẩm đồ ăn, thậm chí cả Đinh Ngoại Nhân, nội hạnh của Trưởng công chúa cũng cố ý đến ăn đồ Vân Ca làm.
Đến bây giờ Vân Ca vẫn còn đỏ mặt khi nhớ lại lúc ngây ngốc hỏi Mạnh Giác hôm đó: “Nội hạnh là cái gì? Là quan chức bậc mấy?” Sắc mặt Mạnh Giác lại không có bất cứ vẻ khác thường nào, trả lời câu hỏi của nàng giống như trả lời hôm nay là ngày gì: “Nội hạnh không phải tên chính thức, là cách xưng hô đối với một thân phận, chỉ người dùng thân thể hầu hạ công chúa, như là phi tử vậy. Chỉ có điều phi tử thì có phẩm bậc. Đinh Ngoại Nhân đang được sủng ái, rất ngang tàng hống hách, ngày mai cô nhất định phải cẩn thận. Có điều cô cũng không cần lo lắng, chỉ cần không làm gì sai. Hắn đã nhận tiền của tôi, chắc chắn sẽ không làm khó cô.”
Mạnh Giác đề nghị Vân Ca chỉ phụ trách nấu ăn, chuyện xuất đầu lộ diện thì cứ giao cho Thường thúc phụ trách. Mà Vân Ca vốn cũng chỉ thích nấu ăn, không thích giao tiếp với người lạ nên rất vui mừng nghe theo đề nghị của Mạnh Giác.
Dưới sự sắp xếp của Mạnh Giác, Thường thúc cố ý che giấu giới tính và thân phận của Vân Ca, trừ Đinh Ngoại Nhân, tất cả mọi người đến ăn đều không hề nhìn thấy Vân Ca.
Do hiệu ứng của những người nổi tiếng cùng tay nghề nấu ăn phi phàm của Vân Ca, hơn nữa Mạnh Giác lại cố ý sắp xếp, một đồn mười, mười đồn trăm, nhất thời vị đầu bếp thần bí Vân Ca đã trở thành nhân vật được nói đến nhiều nhất trong thành Trường An.
Cũng vì Vân Ca mà danh tiếng của Thất Lý Hương nổi lên như cồn, mở thêm chi nhánh trong thành Trường An, có xu thế lấn át danh tiếng Nhất Phẩm Cư đã nổi tiếng khắp Trường An từ trăm năm qua.
Được Mạnh Giác cố tình bày mưu vạch kế, để bảo vệ danh hiệu “Đầu bếp đệ nhất thiên hạ” của mình, đầu bếp của Nhất Phẩm Cư bị ép phải khiêu chiến với Vân Ca, dùng phương thức thi đấu công khai để phân thắng bại.
Sau quá trình bàn bạc, Thất Lý Hương và Nhất Phẩm Cư đạt thành thỏa thuận, dự định mời năm trọng tài công khai để nếm thức ăn quyết định thắng bại.
Mạnh Giác lại đề nghị bố trí thêm hai vị trí trọng tài bí mật, có thể bán cho người muốn làm trọng tài nhưng lại không tiện xuất hiện công khai vì thân phận của mình, người trả giá cao sẽ mua được. Chỗ ngồi của trọng tài bí mật ở trong phòng, có cửa sổ mở ra sân đấu, chính họ sẽ quyết định bình phẩm đồ ăn trước công chúng hay là bình phẩm riêng tư sau khi ăn xong.
Nhất Phẩm Cư đã nổi tiếng trăm năm trong thành Trường An, rất nhiều công tử, tiểu thư thế gia đã ăn cơm ở đây từ nhỏ. Còn Thất Lý Hương chỉ là một quán ăn nhỏ ở ngoài thành Trường An, so sánh về quan hệ với những người quyền quý trong thành thì đương nhiên Nhất Phẩm Cư chiếm ưu thế. Đầu bếp của Nhất Phẩm Cư cảm thấy đề nghị của Mạnh Giác có lợi cho mình, lập tức vui vẻ đáp ứng.
Được sự ủng hộ mạnh mẽ của cả Nhất Phẩm Cư và Thất Lý Hương, cuộc thi tài của đầu bếp còn náo nhiệt hơn cả cuộc thi hoa khôi. Từ quan to quý nhân đến tiểu thương phố phường, người người đều đàm luận về trận đấu này, tranh luận xem cuối cùng Nhất Phẩm Cư sang trọng sẽ thắng hay là Thất Lý Hương tầm thường sẽ thắng.
Có người cho rằng đầu bếp của Nhất Phẩm Cư có kinh nghiệm phong phú, dùng nguyên liệu rất chắc tay, hơn nữa Nhất Phẩm Cư có thể đứng sừng sững trăm năm trong thành Trường An phong ba không ngừng này, thế lực của người đứng đằng sau rõ ràng không thể xem thường, đương nhiên Nhất Phẩm Cư sẽ thắng. Nhưng cũng có không ít người coi trọng Thất Lý Hương, cho rằng các món của Thất Lý Hương mới lạ độc đáo, khó có thể dự liệu, có người còn nhìn ra Vân Ca có thể nổi như cồn tại Trường An trong thời gian ngắn, thế lực sau lưng cũng tuyệt đối không tầm thường.
Trong lúc mọi người sôi nổi tranh luận, các sòng bạc có tiền là kiếm thậm chí còn đưa ra kèo cá cược, hoan nghênh mọi người đặt cược cho cuộc thi tài của đầu bếp trăm năm khó gặp này, thanh thế của cuộc so đấu được đẩy đến cực hạn.
Vân Ca lại hoàn toàn không để tâm đến thắng bại, thậm chí sâu trong nội tâm còn chẳng thích thú gì sự hoa lệ và náo nhiệt sáo rỗng như vậy. Nàng chỉ lo Hoắc Quang sẽ không đến. “Mạnh Giác, làm như vậy có thể kéo được Hoắc Quang đại nhân tới sao?”
“Cơ hội rất nhỏ. Có điều bất kể ông ta có tới hay không, chuyện lần này cũng đã lan khắp phố lớn ngõ nhỏ ở Trường An, chắc chắn ông ta sẽ được nghe về danh tiếng và tài nghệ của cô, sớm muộn sẽ đến ăn thử những món cô nấu.”
Nghe thấy Mạnh Giác khẳng định như vậy, Vân Ca mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nàng bình tĩnh lại, chăm chú chuẩn bị các món ăn sẽ đưa ra trong cuộc đấu, chỉ thầm cầu khẩn hai ghế trọng tài bí mật mà Mạnh Giác cố tình thiết trí có thể thu hút được Hoắc Quang đến đây.
Cuộc tranh đoạt hai ghế trọng tài bí mật diễn ra quyết liệt khác thường, đến tận một ngày trước khi thi đấu mới có người mua với giá trên trời.
Mức giá này khiến Thường thúc chủ quán Thất Lý Hương trợn mắt há miệng, không ngờ có người lại trả giá như vậy chỉ để nếm thử mấy món ăn.
Vẫn thường nói tiên đế chinh chiến liên miên, nước nghèo dân khổ, nhưng xem ra chỉ có bình dân bách tính là bị ảnh hưởng, còn các phú hào ở thành Trường An này vẫn thường xuyên vung tiền như rác.
Nghĩ đến tương lai tốt đẹp ở thành Trường An sau này, trước mắt Thường thúc toàn là ánh vàng rực rỡ, vốn cũng đã coi Vân Ca như bảo bối, lúc này ánh mắt nhìn Vân Ca càng trở nên “dịu dàng như nước, nóng bỏng như lửa”.
Đến ngày thi đấu, chờ mãi hai trọng tài bí mật mới đến, Vân Ca lập tức kéo Mạnh Giác đi xem.
Người chịu bỏ giá trên trời mua ghế trọng tài bí mật không muốn lộ diện vì thân phận đặc biệt, cho nên để những người này ra vào thuận lợi, ban tổ chức đã dành riêng một hành lang có tường kín hai bên để bọn họ ra vào.
Lúc này trên hành lang, một vị công tử áo bào trắng đang vừa đi chậm rãi vừa xem xét các bức tranh cuộn treo hai bên hành lang.
Tuổi tác hắn không hơn kém Vân Ca là mấy, ngũ quan xinh xắn hơn người, đi lại nhẹ nhàng như cành liễu đong đưa, dù đẹp nhưng lại có phần âm nhu, nếu là nữ nhân thì mới có thể coi là tuyệt sắc.
“Quá trẻ, chắc chắn không phải là Hoắc Quang.” Vân Ca thấp giọng lầm bầm.
Dù nghe thấy tiếng bước chân nhưng công tử đó lại không hề để ý đến họ, chỉ lẳng lặng ngắm những bức tranh trên tường, để mặc cho họ đứng bên cạnh.
Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi với giọng lãnh đạm: “Những bức tranh chữ này là các ngươi nhờ ai chọn lựa cho? Mặc dù không có bức nào là của danh gia nhưng chính vì vậy lại càng cho thấy ánh mắt tinh tường của người lựa chọn. Trong thành Trường An có không ít người có chữ nghĩa, nhưng vừa có chữ nghĩa, vừa có thú tao nhã và ánh mắt như vậy thì lại không nhiều.”
Mạnh Giác cười, trả lời: “Có thể được công tử để ý đến thì tốt quá, những bức tranh chữ này là tại hạ chọn lựa.”
Công tử đó “ờ” một tiếng, cuối cùng hơi quay đầu lại, đưa mắt nhìn thoáng qua Mạnh Giác. Trong nháy mắt nhìn thấy Mạnh Giác, ánh mắt hắn ngưng đọng, như thể kinh ngạc vì sao phượng hoàng lại đậu trong một tòa viện tầm thường.
Mạnh Giác mỉm cười, cúi người thi lễ. Công tử nọ dường như hơi xấu hổ, mặt hơi đỏ, nhưng chỉ gật đầu biểu thị đáp lễ rồi đưa mắt nhìn về phía Vân Ca.
Vân Ca cười thi lễ với hắn, hắn khẽ nâng cằm nhìn Vân Ca, không đáp lễ, cũng không có bất cứ biểu cảm gì.
Vân Ca cười hì hì không để bụng, nhún vai rồi cúi đầu, thầm khẩn cầu trọng tài bí mật còn lại có thể là Hoắc Quang.
Mạnh Giác đưa tay mời công tử áo trắng đi trước, hắn còn chưa cất bước, tiếng cười khúc khích của nữ nhân đã truyền đến cùng với hương thơm nức mũi. Ba người đều quay lại nhìn ra ngoài.
Một nam nhân y phục sang trọng đang ôm một nữ tử diễm lệ đi vào hành lang. Nam nhân có dáng người cao ráo, khỏe mạnh, nhưng không nhìn rõ mặt mũi ra sao, bởi vì hắn đang vùi đầu vào cổ nữ tử bên cạnh mà hôn hít, nữ tử nửa muốn tránh nửa không, tiếng cười duyên không ngừng vang lên.
Công tử áo trắng khinh thường không thèm nhìn, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, thần sắc không vui, nhìn chằm chằm bức tranh lụa trên tường.
Mặt Vân Ca hơi nóng lên, nhưng lại cảm thấy vui vui, một người có hành vi phóng đãng như thế cũng đáng để nhìn kĩ xem mặt mũi thế nào.
Tựa hồ nghe thấy một tiếng thở dài rất khẽ của Mạnh Giác, Vân Ca quay đầu lại nhìn y, nhưng chỉ thấy sắc mặt Mạnh Giác vẫn như thường, thản nhiên điềm đạm nhìn về phía trước.
Đến tận lúc đi qua trước mặt bọn họ, nam nhân kia mới hơi ngẩng đầu lên, cả người vẫn gần như dán vào thân thể nữ tử bên cạnh, ánh mắt thoáng lướt qua mặt Vân Ca rồi lại gục vào vai nữ tử, ôm chặt nàng ta đi vào chỗ của mình.
Vân Ca vẫn chưa thấy rõ tướng mạo hắn, chỉ cảm thấy hắn có một đôi mắt cực kỳ trong trẻo.
Rèm còn chưa hoàn toàn hạ xuống đã nghe thấy tiếng váy áo bị xé rách và tiếng thở dốc gấp gáp.
Công tử áo bào trắng bên cạnh lạnh mặt nhìn về phía người hầu dẫn đường, Mạnh Giác lập tức nói: “Chúng tôi sẽ chọn một phòng khác thanh tĩnh cho công tử để công tử nếm thức ăn được thuận lợi.”
Mạnh Giác ra hiệu cho người hầu lui ra, đích thân y tiến lên dẫn đường.
Nhìn Mạnh Giác phong tư xuất trần, nghe tiếng thở gấp khi trầm khi bổng bên cạnh, công tử áo trắng đỏ mặt cúi đầu, lặng lẽ đi theo sau Mạnh Giác, sự kiêu căng trên người cuối cùng cũng nhạt đi, thêm vài phần nhã nhặn của người bình thường.
Mặt Vân Ca cũng nóng bừng, cúi đầu le lưỡi, không nói câu nào mà chạy ra ngoài, trong đầu nghĩ rất khôi hài, chúng ta nên chuẩn bị quần áo cho vị công tử và cô nương đó, nếu không lúc về bọn họ đi kiểu gì?
A! A! Vân Ca, ngươi đang nghĩ cái gì thế? Vân Ca vỗ vỗ má mình, đúng là không biết xấu hổ!
Nghe thấy tiếng người cười nói ồn ào bên ngoài, nàng sực tỉnh, nhớ ra hôm nay còn có chuyện rất quan trọng phải làm.
Hai người đến làm trọng tài bí mật đều không phải Hoắc Quang, vậy nàng còn phải cố gắng rất nhiều. Thắng hay thua không quan trọng, nhưng nhất định phải khiến người ở thành Trường An nhớ đến những món ăn nàng nấu, đàm luận về tay nghề của nàng. Chỉ cần Hoắc Quang thích đạo ẩm thực thì nhất định phải lôi kéo ông ta đến ăn những món nàng làm.
***
Phong hà ngưng lộ: Lấy ống trúc làm bát, điêu khắc thành hình lá sen, vó bò trong suốt làm thành viên tròn như trân châu, om với hoa mai khô, dùng nước không có nguồn. Lúc mới đưa vào miệng thì cảm thấy hơi nhạt, nhưng ăn được mấy miếng sẽ cảm thấy tươi mát dai giòn, hương thơm vương vất, như sáng sớm ngày hè uống những giọt sương đọng trên lá sen, dường như cả người cũng thấm đẫm ánh trăng.
Hinh hương doanh tụ: Một chiếc bánh ngọt nhỏ màu trắng hình chữ nhật đặt trên đĩa ngọc xanh, không có bất cứ thứ gì trang trí. Mới nhìn chỉ cảm thấy kinh ngạc, thế này mà cũng coi như một món ăn? Nhưng khi ta chần chừ cắn miếng đầu tiên, mùi thơm của quýt, ngân hạnh và bạc hà ngập tràn miệng mũi, mát mẻ tươi ngon làm mọi người không khỏi nhớ tới lần đầu tiên tim đập nhanh vì một người khác khi mình còn niên thiếu. Cắn miếng thứ hai, vị cay của bạch đậu khấu, hạt tiêu, nhục quế, gừng non làm mọi người nhớ tới cảm xúc ngây ngất trong đêm tối. Cắn miếng thứ ba, hương thơm thoang thoảng của nhựa thông, lá xanh, hoa huệ làm mọi người nhớ tới những tháng ngày tương tư đằng đẵng… Mỗi một miếng lại có hương vị bất đồng, chiếc bánh ngọt chỉ dài bằng ngón tay mà sau khi ăn xong rất lâu vẫn thấy mùi thơm quanh quẩn bên tay áo như người đẹp đang ở trong lòng…
Trọn một ngày, Vân Ca ở lì trong bếp, toàn bộ tinh thần và sức lực đều dồn vào những món ăn.
Cuối cùng, năm trọng tài công khai và hai trọng tài bí mật đưa ra đánh giá, chín món ăn, Vân Ca thắng ba thua năm hòa một, mặc dù thua nhưng vẫn thua trong danh dự.
Vân Ca thua trên các mặt chọn lựa nguyên liệu, sử dụng gia vị, trình bày chỉnh thể món ăn, nhưng sự mới mẻ và tâm tư tinh tế của nàng thể hiện ra qua từng món ăn, đặc biệt là nàng rất giỏi đưa các ý cảnh của thi phú, thư họa, ca múa vào trong món ăn, từ tên món ăn đến cách ăn đều rất thú vị khiến nhà bếp vốn là nơi dơ bẩn trong mắt quân tử lại trở nên cao nhã, rất được các tài tử văn nhân trong thành Trường An khen ngợi, vì vậy Vân Ca cũng nhận được danh hiệu “Nhã trù”.
Vì Vân Ca chỉ phụ trách nấu ăn chứ không hề lộ diện, mọi người đều sôi nổi suy đoán tuổi tác, tướng mạo của vị Nhã trù thần bí này. Có người nói là một thiếu niên dung mạo tuấn tú, có người khẳng định tướng mạo xấu xí, tóm lại là càng đồn đại càng thái quá, chính Vân Ca nghe cũng cảm thấy buồn cười.
Có người thật lòng tán thưởng các món ăn Vân Ca làm, có người chỉ học đòi làm sang, còn có người chỉ cần chơi trội. Bất kể vì nguyên nhân gì, được mọi người cùng ca ngợi và tán tụng, ăn món do Nhã trù làm đã trở thành một tiêu chuẩn trong thành Trường An để đánh giá bạn có tiền, có tài, có gu thưởng thức hay không.
Nhất thời các quan to, quý nhân, tài tử, thục nữ trong thành Trường An tới tấp đến đặt món Vân Ca làm, nhưng thiệp đặt trước của Hoắc phủ vẫn không xuất hiện.
Vân Ca vất vả phấn đấu vì một chút hy vọng xa vời.
Ngày tuyên án vụ của Lưu Bệnh Dĩ lại nhanh chóng đến trái với mong đợi của nàng.
Thời gian một tháng ngắn ngủi, Hứa Bình Quân gầy đi trông thấy, vẻ mặt lúc nào cũng đau buồn mệt mỏi.
Bởi vì Vân Ca và Hứa Bình Quân cùng làm ở Thất Lý Hương, Vân Ca lại cố ý làm thân, Hứa Bình Quân đang trong lúc đau buồn không có sự trợ giúp, bớt vài phần sắc sảo chua ngoa thường ngày, thêm vài phần mềm yếu bơ vơ, hai người ngày càng gần gũi hơn, dù chưa tới mức không có chuyện gì là không nói với nhau nhưng cũng đã rất thân thiết.
Ngày tuyên án, Vân Ca và Hứa Bình Quân cùng đến nghe xét xử Lưu Bệnh Dĩ. Nghe thấy câu “dẫn phạm nhân vào”, ánh mắt hai người lập tức tập trung nhìn về một hướng.
Chỉ chốc lát sau đã thấy Lưu Bệnh Dĩ bị sai nha dẫn lên công đường. Trong bộ áo phạm nhân, y hốc hác trông thấy, nhưng sự lãnh đạm và thờ ơ khi nhìn mọi người lại càng thêm mãnh liệt, bên môi mang nụ cười lười nhác, dáng vẻ như thoát tục, hoàn toàn không để tâm tới chuyện sống chết.
“Rồng sa nước cạn bị tôm vờn, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.” Đột nhiên Vân Ca nhớ tới câu Hầu lão đầu dạy nàng ăn trộm thường xuyên nhắc tới, trong lòng tràn đầy thương cảm.
Lúc nhìn thấy Hứa Bình Quân, Lưu Bệnh Dĩ mới lộ vẻ áy náy.
Trong mắt Hứa Bình Quân chỉ có vẻ đau đớn và cầu khẩn, Lưu Bệnh Dĩ áy náy nhìn nàng ta một hồi rồi chuyển ánh mắt đi.
Thấy Vân Ca nắm tay Hứa Bình Quân, ánh mắt Lưu Bệnh Dĩ dừng lại một chút trên gương mặt nàng, lộ vẻ ngạc nhiên và sửng sốt.
Vân Ca gượng cười với Lưu Bệnh Dĩ, Lưu Bệnh Dĩ nhướng mày, khẽ nhếch môi, cũng cười đáp lại Vân Ca.
Trong quá trình xét xử, mọi bằng chứng và lời khai đều nghiêng về một bên. Lưu Bệnh Dĩ vẫn mỉm cười mà nghe, như thể đối tượng bị xét xử không phải là mình.
Kết quả đúng như đã dự đoán trước, khi tấm lệnh bài xử trảm trong đợt xử quyết mùa thu được ném xuống, tay chân Vân Ca lạnh buốt, nhưng trong lòng Vân Ca ý chí quyết không từ bỏ, tuyệt đối không thể để Lăng ca ca chết đã chống đỡ giúp nàng đứng thẳng tắp.
Thân thể Hứa Bình Quân lắc lư, yếu ớt dựa vào người Vân Ca, gào khóc không thể khắc chế: “Người không phải do Bệnh Dĩ giết, Bệnh Dĩ, vì sao huynh không nói? Nghĩa khí của huynh đệ còn quan trọng hơn tính mạng sao? Vì sao huynh phải bao che cho lũ du côn vô lại đó?”
Nhìn thấy quan sai cầm hình trượng trợn mắt nhìn tới, Vân Ca vội che miệng Hứa Bình Quân.
Lưu Bệnh Dĩ khẽ gật đầu cảm kích với Vân Ca, Vân Ca nửa kéo nửa dìu Hứa Bình Quân ra khỏi phủ nha.
Bởi vì quan phủ sợ các huynh đệ của Lưu Bệnh Dĩ gây rối nên không cho bất cứ một người nào vào trong. Nhìn thấy Vân Ca và Hứa Bình Quân đi ra, một đám đông đợi tin tức ở bên ngoài lập tức quây lại.
Hứa Bình Quân vừa khóc vừa oán hận mắng bọn họ cút đi.
Hà Tiểu Thất dù không lớn nhưng lại hết sức lanh lợi, lập tức bảo mọi người về trước.
Nhìn thấy phản ứng của Hứa Bình Quân, những người này đã cơ bản đoán được kết quả, vì trong lòng hổ thẹn nên đều rời đi mà không nói câu nào.
Hà Tiểu Thất không dám nói gì, chỉ dùng ánh mắt hỏi Vân Ca. Vân Ca lắc đầu với Hà Tiểu Thất, dặn dò hắn đưa Hứa Bình Quân về nhà, còn mình thì vội vã đi tìm Mạnh Giác.
Mạnh Giác đang ngồi uống trà trong Thất Lý Hương với một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo quắc thước, khí độ ung dung. Nhìn thấy Vân Ca đi vào, như không phát hiện thấy vẻ sốt ruột trên mặt nàng, không chờ nàng mở miệng, Mạnh Giác đã cười nói: “Vân Ca, đợi cô lâu lắm rồi, trà đã uống hết hai ấm. Mau đi làm mấy món ăn sở trường của cô đi, hôm nay gặp được tri kỷ, nhất định phải chúc mừng một chút.”
Vân Ca ngây người một lát, lúc bắt gặp ánh mắt Mạnh Giác, nàng lập tức hiểu ra, vội kìm nén mọi tình cảm trong lòng, gật đầu nghe lời rồi xoay người đi vào nội đường bận rộn nấu nướng.
Nhìn bóng lưng nàng, Mạnh Giác hơi ngẩn người, rồi lập tức điều chỉnh lại tâm tình, mỉm cười nhìn về phía nam nhân đối diện.
Sau thời gian uống hết hai chén trà, Vân Ca đã bưng ba đĩa thức ăn đi ra.
Nam nhân kia cứ ăn một món, Vân Ca lại nhỏ giọng báo tên món ăn, càng lúc càng căng thẳng, bàn tay nắm chặt cổ tay áo, thở cũng không dám thở mạnh.
Đĩa ngọc xanh đen như trời đêm, những chấm nhỏ trên đĩa như những vì sao điểm xuyết bầu trời. Nam nhân kia gắp một ngôi sao, cắn một miếng rồi hỏi: “Trong ngọt có đắng, rõ ràng là đu đủ nhưng lại có mùi vị của mướp đắng. Ba món ăn, một món là “lục y[1]”, một món là “sô ngu[2]”, món này tên là gì?”
[1] Có nghĩa là “áo xanh”.
[2] Tên một loài động vật thân hổ đầu sư tử trong truyền thuyết.
Vân Ca cúi đầu trả lời: “Tiểu tinh[3].”
[3] Có nghĩa là “ngôi sao nhỏ”.
“Sao nhỏ trên trời, lấp lánh đằng đông. Miệt mài suốt đêm, không ngừng không nghỉ. Là mạng bất đồng!” Nam nhân chậm rãi than khẽ. “Lục y, sô ngu, tiểu tinh[4], trong món ăn có sự tiếc thương oán hận. Thân nhân của cô nương có khổ nạn gì hay sao? Nếu trong lòng bất bình thì đừng ngại nói ra, mạng người dù cao quý thấp hèn khác nhau nhưng thế gian này vẫn luôn có công lý.”
[4] Đây còn là tên của ba bài thơ trong Kinh thi.
Vân Ca liếc Mạnh Giác, thấy y không có ý phản đối mới cúi đầu, kể lại tỉ mỉ chuyện của Lưu Bệnh Dĩ. Nam nhân trung niên đó vừa nghe vừa ăn, không hề có bất cứ biểu hiện gì khác lạ.
Nam nhân trước mặt thâm sâu khó lường, vui giận không lộ, lúc nghe thấy tên của nữ tế[5], bàn tay gắp thức ăn cũng không hề dừng lại.
[5] Có nghĩa là “con rể”.
Vân Ca kể xong đầu đuôi sự tình, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng.
Nghe Vân Ca nói xong, nam nhân đó không để ý đến nàng mà khẽ cười hỏi Mạnh Giác: “Tiểu huynh đệ đã đoán được thân phận của ta, tại sao còn dám để mặc cho nha đầu này nói những lời đó trước mặt ta?”
Mạnh Giác lập tức đứng lên, hành đại lễ với ông ta. “Hoắc đại nhân, lúc đại nhân mới vào quán thì quả thật thảo dân không biết. Ai có thể nghĩ đến chuyện Đại tư mã Đại tướng quân của triều đình Đại Hán lại đi bộ đến đây, không mang theo một tùy tùng nào? Lại còn nói chuyện với thảo dân, đối đãi như bạn nữa. Cho nên mới đầu thảo dân chỉ coi đại nhân như một dị nhân phong trần, sau đó nhìn thấy tư thế ngồi ăn của đại nhân, thảo dân mới cảm thấy nghi hoặc, lại để ý thấy hình thêu trong cổ tay áo đại nhân, nghĩ lại những lời ăn tiếng nói của đại nhân lúc đầu, thảo dân mới suy đoán được tám, chín phần. Cũng bởi vì lúc trước thảo dân nhất thời to gan phẩm trà nói chuyện với đại nhân nên mới cho rằng những lời của Vân Ca không có gì là không thể nói trước mặt ngài. Có lẽ dưới ánh sáng của luật pháp, về lý thì Lưu Bệnh Dĩ không ổn, nhưng về tình thì đại nhân nhất định có thể thông cảm được với người này.”
Nghe xong lời Mạnh Giác nói, Vân Ca lập tức thi lễ với Hoắc Quang. “Dân nữ Vân Ca bái kiến Hoắc đại nhân.”
“Ngươi tên là Vân Ca? Tên rất hay, nhất định là cha mẹ ngươi hy vọng ngươi có thể tự do, thoải mái suốt đời.” Hoắc Quang điềm đạm nói, cho Vân Ca đứng dậy. “Ngươi cũng vất vả, tuổi còn nhỏ đã một mình kiếm sống bên ngoài. Thành Quân con gái ta cũng trạc tuổi ngươi lại chỉ biết giận hờn làm nũng.”
Vân Ca nói: “Hoắc tiểu thư lá ngọc cành vàng, dân nữ sao dám so sánh.”
Ánh mắt của Hoắc Quang dừng lại trên mặt Vân Ca, hơi ngơ ngẩn. “Nhìn thấy ngươi không hiểu sao lại có cảm giác thân quen, đại khái đây chính là cái gọi là nhãn duyên mà người đời thường nói.”
Lời của Hoắc Quang làm Vân Ca rất bất ngờ, nàng không khỏi đánh bạo nhìn kĩ Hoắc Quang mấy lần. Có lẽ là vì sự hiền từ của Hoắc Quang nên Vân Ca cũng cảm thấy có chút thân thiết, mỉm cười thi lễ với ông ta. “Tạ ơn Hoắc đại nhân ưu ái.”
Hoắc Quang đứng dậy, thong thả bước ra ngoài. “Chuyện ngươi nói, ta sẽ sai người điều tra lại rồi xử trí công bằng theo luật pháp Đại Hán.”
Bóng lưng Hoắc Quang vừa đi xa, Vân Ca đã lập tức xoay người, cầm cánh tay Mạnh Giác, vừa nhảy lên vừa vui vẻ kêu to: “Chúng ta thành công rồi, thành công rồi! Cảm ơn huynh! Cảm ơn huynh! Cảm ơn huynh…”
Mạnh Giác bị Vân Ca lắc nghiêng bên nọ, ngả bên kia. “Đủ rồi, đủ rồi, không cần cảm ơn nữa!”
Nói xong, phát hiện Vân Ca hoàn toàn không nghe vào tai, nghĩ đến hàng lông mày luôn nhíu chặt, gương mặt hiếm khi tươi cười trong một tháng nay của nàng, Mạnh Giác bỗng mềm lòng, chỉ lẳng lặng đứng yên, để mặc Vân Ca nhảy nhót bên người mình.
Vân Ca nhảy nhót một hồi, bỗng nhiên phát hiện mình và Mạnh Giác quá thân mật, nàng lập tức buông cánh tay Mạnh Giác ra, lùi lại một bước dài, hai má ửng hồng, lúng túng nói: “Tôi đi nói với Hứa tỷ tỷ tin tốt này.”
Vân Ca không dám nhìn Mạnh Giác, lời còn chưa nói xong đã nhanh chóng xoay người, nhẹ nhàng bay ra khỏi quán như một cánh bướm, bay ra đường cái ngập tràn ánh nắng.
Mạnh Giác đứng bên cửa sổ chăm chú nhìn bóng lưng Vân Ca, trong mắt không biết là giễu cợt hay thương xót.
Đúng là một tiểu cô nương ngốc nghếch!
Rốt cuộc thì nàng hiểu được mấy phần những gì Hoắc Quang nói?
Đột nhiên Mạnh Giác khẽ thở dài. Thôi, không có thời gian chơi đùa với tiểu cô nương này nữa.
Xem thái độ của Vân Ca đối với y hiện nay thì mục đích của y sớm đã đạt được, cũng đến lúc thu tay lại rồi.
Lưu Bệnh Dĩ, lần này tạm cho ngươi nợ.
“Nhất Nguyệt.”
Một bóng đen không biết từ đâu bay ra, không một tiếng động đáp xuống chỗ tối trong phòng. “Bẩm công tử, sau khi Hoắc Quang vào Thất Lý Hương, người ngắm phong cảnh bên cửa sổ và người ăn cơm ở bàn bên cạnh có lẽ đều là người bảo vệ của ông ta.”
Mạnh Giác khẽ mỉm cười.
Trong ba đại quyền thần, người có tính cách cẩn thận nhất chính là Hoắc Quang, làm sao ông ta có thể cho đối thủ cơ hội ám sát mình?
“Thông báo cho Lý Thục, trò chơi này dừng lại ở đây. Hoắc Quang đã can dự, chắc hắn cũng không muốn quấy rầy Thượng Quan Kiệt. Hắn cần bao nhiêu tiền đều cho hắn, hắn muốn Nguyệt Cơ thì cứ để Nguyệt Cơ chơi với hắn một hồi. Bên chỗ Đinh Ngoại Nhân cũng phải chăm sóc một chút, hắn cần cái gì cho hắn cái đó. Hắn thích chỗ cao, chúng ta cứ thuận theo ý hắn, cố hết sức nâng hắn lên cao.”
Nhất Nguyệt nhỏ giọng nói: “Công tử tốn không ít tiền tài mới đẩy được Lưu Bệnh Dĩ vào ngục mà không để lại dấu vết gì, bỏ qua cơ hội lần này thì đúng là đáng tiếc.”
Mạnh Giác cười nhạt. “Đương nhiên ta có lý do của ta. Muốn lấy mạng Lưu Bệnh Dĩ thì chắc chắn sẽ có cơ hội, nhưng bây giờ có chuyện khác quan trọng hơn.”
Lần này y cố ý đến đây vì Vân Ca, không ngờ lại gặp được người mình đã tìm kiếm nhiều năm.
Lúc Vân Ca đứng ngẩn người dưới bóng cây, chăm chú nhìn miếng ngọc bội, y nấp ở chỗ khuất cũng nhìn ngọc bội chằm chằm, suy nghĩ cực kỳ phức tạp.
Mặc dù mới chỉ thấy một lần, nhưng bởi vì miếng ngọc bội đó đã thấm máu tươi của vô số thân nhân nên hình ảnh của nó sớm đã được y khắc vào cốt, ghi vào tâm.
Lưu Bệnh Dĩ? Y nhớ tên thật của chủ nhân miếng ngọc bội là Lưu Tuân.
Y từng phái vô số người dò tìm tung tích Lưu Tuân, thậm chí cho rằng có lẽ người này đã chết, không ngờ Lưu Tuân to gan như vậy, chỉ thay tên mà đã dám định cư dưới chân thiên tử. Nhưng nghĩ lại, nơi nguy hiểm nhất chẳng phải cũng là nơi an toàn nhất sao? Chỉ dựa vào điểm này, y đã không thể đánh giá thấp Lưu Bệnh Dĩ.
Cảnh tượng gặp phải khi còn nhỏ thoáng hiện lên trong đầu, chuyện duy nhất y muốn làm chính là chuyện đã nghĩ tới vô số lần khi còn bé: Giết Lưu Bệnh Dĩ.
Không phải phụ thân đã nói mạng của Lưu Tuân là quý giá nhất sao? Huyết thống của Lưu Tuân là cao quý nhất sao? Vậy cũng tốt… Ta phải khiến người cao quý nhất chết vì người thấp hèn nhất! Đường đường Vệ hoàng tôn lại chết vì một gia đinh thấp hèn, nếu phụ thân ở dưới đất biết được thì chẳng phải sẽ rất thú vị sao?
Chỉ có điều có quá nhiều chuyện không ngờ xảy ra. Mạnh Giác không ngờ sẽ tìm được Lưu Bệnh Dĩ vì Vân Ca, cũng không ngờ Vân Ca quan tâm đến Lưu Bệnh Dĩ quá mức bình thường, bây giờ lại làm quen với Hoắc Quang, mà thái độ của Hoắc Quang đối với Lưu Bệnh Dĩ thì lại khó mà đoán được.
Năm đó, để cướp đoạt ngôi vị thái tử, Yên Vương và Quảng Lăng Vương đã rục rịch từ lâu, nhưng vì có Vệ Thanh nên vẫn không thể thành công.
Khi thần bảo hộ của gia tộc họ Vệ là Vệ Thanh qua đời, bị rất nhiều người đồng tâm hợp lực hãm hại bí mật hoặc công khai, Vệ Thái tử Lưu Cứ bị ép tạo phản. Sau khi chuyện bại lộ, Hoàng hậu Vệ Tử Phu tự sát, cả nhà Thái tử cũng chết hết, chỉ còn sót lại một mạch máu là Lưu Tuân phiêu bạt dân gian.
Để nhổ cỏ tận gốc, Giang Doãn công khai, Xương Ấp Vương, Yên Vương, Quảng Lăng Vương bí mật, còn có Thượng Quan Kiệt và Câu Dặc phu nhân đều nghĩ đủ mọi cách để giết chết Lưu Tuân. Nhưng Hoắc Quang đã mạo hiểm âm thầm bảo vệ Lưu Tuân, vì vậy mọi người đều cho rằng Lưu Tuân đã chết từ lâu rồi.
Nhưng trong suốt bao nhiêu năm tiếp theo, Hoắc Quang lại thờ ơ với Lưu Tuân, mặc kệ hắn tự sinh tự diệt. Hình như ở sâu trong đáy lòng, Hoắc Quang cũng rất vui nếu nhìn thấy Lưu Tuân chết.
Bây giờ Mạnh Giác không xác định được rốt cuộc Hoắc Quang có biết Lưu Bệnh Dĩ chính là Lưu Tuân hay không, cũng không thể xác định thái độ của Hoắc Quang đối với Lưu Bệnh Dĩ rốt cuộc thế nào. Mà hiện nay, y lại chưa muốn thăm dò giới hạn cuối cùng của Hoắc Quang.
Huống hồ, tuy y không thích Lưu Bệnh Dĩ, nhưng lại càng không muốn vì Lưu Bệnh Dĩ mà khiến Thượng Quan Kiệt nhớ đến chuyện năm xưa rồi sinh ra cảnh giác làm hỏng chuyện lớn của y.
Nhất Nguyệt khom người. “Thuộc hạ hiểu rõ.”
Nhất Nguyệt vừa định đi, Mạnh Giác lại nói: “Chuyển cáo đại công tử, dặn đại công tử để tâm đến an nguy của mình, nếu có người biết đại công tử bí mật vào Trường An thì quy chụp một tội danh mưu phản cũng không có gì khó khăn gì, xin đại công tử lập tức về Xương Ấp.”
Nhất Nguyệt rất khó xử, Mạnh Giác yên lặng một lát rồi khẽ thở dài. “Nếu không thể khuyên được thì thôi, mấy ngày nữa ta và đại công tử sẽ cùng về. Trong mấy ngày này các ngươi phải chăm sóc đại công tử cẩn thận, chú ý xem có người nào để ý đến các ngươi hay không.”
Sau khi hành lễ, Nhất Nguyệt lại biến mất trong bóng tối, không một tiếng động.
Một mình Mạnh Giác chắp tay sau lưng đứng bên cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống quan sát con dân thành Trường An lui tới dưới chân y.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu xuống người y, bớt vài phần ấm áp của ánh sáng, thêm vài phần lạnh lẽo của bóng tối.
Bình luận facebook