• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vân Trung Ca (2 Viewers)

  • Tập 3 - Chương 1: Hoa đẹp chóng tàn, tình sâu không thọ

Khi lá trên cây sắp rụng hết, Lưu Phất Lăng rời khỏi Vị Ương cung ở Trường An, chuyển đến Ôn Tuyền cung ở Ly Sơn.

Chàng không còn đích thân giải quyết tất cả mọi việc nữa, mỗi ngày tiếp kiến mấy đại thần ở Ôn Tuyền cung, chính sự đều giao phó cho bốn vị đại thần nghị chính xử lý, gồm Hoắc Quang, Dương Sưởng, Trương An Thế và Tuyển Bất Nghi. Khi lựa chọn và bổ nhiệm đại thần nghị chính, triều đình đã có không ít sóng gió. Những người trung với vương quyền hoặc có thù oán với họ Hoắc thì liều mạng dùng toàn lực bảo vệ lợi ích của hoàng tộc, ủng hộ Hoàng thượng ủy nhiệm cho tướng quân Triệu Sung Quốc vừa được điều trở lại kinh thành. Còn gia tộc họ Hoắc thì toàn lực bài xích Triệu Sung Quốc Tướng quân. Sau khi đấu tranh quyết liệt, bốn người Hoắc Quang, Dương Sưởng, Trương An Thế, Tuyển Bất Nghi được bổ nhiệm làm đại thần nghị chính, kết quả này khiến rất nhiều người lạnh lòng. Thừa tướng Dương Sưởng là cỏ đầu tường do Hoắc Quang chọn lựa, gió thuận chiều nào ngả theo chiều ấy. Hữu Tướng quân Trương An Thế mặc dù chưa đến mức khép nép, vâng vâng dạ dạ với Hoắc Quang như Thừa tướng Điền Thiên Thu trước đây nhưng cũng chưa bao giờ làm trái ý Hoắc Quang. Còn Phủ doãn phủ Kinh Triệu Tuyển Bất Nghi, bá quan triều đình đều biết bước ngoặt trên con đường làm quan của ông ta là sự kiện oan hồn Vệ Thái tử. Tuyển Bất Nghi nổi danh tài hoa từ khi còn nhỏ, Bạo Thắng tiến cử ông ta với tiên đế Lưu Triệt. Dù Lưu Triệt phong một chức quan cho ông ta nhưng vẫn chưa bao giờ thực sự trọng dụng. Sau khi Lưu Phất Lăng kế vị từng khen ngợi tài hoa của Tuyển Bất Nghi, nhưng cũng chưa từng thăng quan cho ông ta. Sau sự kiện oan hồn Vệ Thái tử xuất hiện tại cổng thành Trường An, Tuyển Bất Nghi phản ứng nhanh chóng, xử lý thích đáng, khống chế được cục diện hỗn loạn, hành động ấy đã nhận được sự chú ý của Hoắc Quang. Hoắc Quang góp lời với Hoàng thượng, lập tức cất nhắc Tuyển Bất Nghi làm phủ doãn phủ Kinh Triệu, phụ trách thẩm tra vụ án oan hồn Vệ Thái tử. Không phụ sự tán thưởng của Hoắc Quang, Tuyển Bất Nghi làm việc quyết đoán, nghiêm khắc, chém đầu kẻ giả mạo Vệ Thái tử giữa chợ để cảnh cáo người đời. Từ đó, Tuyển Bất Nghi mới thực sự trở thành trọng thần nhà Hán. Bốn đại thần nghị chính như vậy, chẳng lẽ còn không rõ ai là người định đoạt việc triều chính sau này?

***

Rời xa Trường An, dường như cũng chính là rời xa những mâu thuẫn và phiền muộn, ít nhất đối với Vân Ca thì là như thế.

Trước kia, trong một ngày, Lăng ca ca chỉ có thể dành cho nàng rất ít thời gian. Thường là buổi sáng nàng dậy, Lăng ca ca đã đi rồi, đến tận đêm khuya nàng mới có thể nhìn thấy Lăng ca ca. Mà giờ đây chàng dành cho nàng toàn bộ thời gian. Không còn những hạn chế của cung quy, không cần lo lắng những đôi mắt rình mò, càng không cần sợ hãi những mối nguy hiểm đang ẩn nấp xung quanh, chàng và nàng sống cuộc sống phu thê tầm thường.

Vân Ca rửa tay nấu canh, chàng đọc sách, viết chữ, vẽ tranh, thổi tiêu.

Hai người tay nắm tay đi dạo dưới khe núi, xem suối chảy, ngắm mây trôi, nhìn thác đổ, thưởng ráng chiều, hoặc không nhìn ngắm gì hết.

Vân Ca dạy chàng cách làm bẫy bắt chim, cuối cùng sư phụ mới bắt được ba con, đệ tử đã bắt được những chín.

Chàng dạy Vân Ca cách khắc con dấu. Vân Ca luôn làm gãy lưỡi dao, chưa khắc được chữ nào, nhưng sau đó lại có một chiếc ấn ngọc xinh xắn nhất trên đời.

Một lần, hai người đại phát nhã hứng, trời chưa sáng đã rời giường đi thu thập sương sớm trên lá cúc để pha trà. Bận rộn suốt mấy buổi sáng, cuối cùng cũng gom đủ sương sớm, pha trà uống, lại đồng loạt cảm thán: “Cũng chỉ đến thế! Không xứng với công sức bỏ ra.”

Hôm sau, hai người ngủ đến giữa trưa mới chịu rời giường, còn cùng nhau ngâm suối nước nóng.

Trước kia Lưu Phất Lăng vẫn không rõ vì sao phụ hoàng lại sửa hồ nước nóng thành dáng vẻ kỳ dị như thế, lại cố ý thiết kế riêng gối ngọc ở vị trí kỳ lạ, cố ý làm giường ngọc, còn không chỉ một chiếc, kiểu dáng cũng không bình thường, còn cả những thứ khác nữa, chàng càng không hiểu có ích lợi gì. Đương nhiên chàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tìm hiểu. Trước kia mỗi lần đến Ly Sơn, chàng đều chỉ nằm ở ven hồ, tựa đầu vào gối ngọc lẳng lặng nghỉ ngơi. Người dù ngâm trong nước nóng, lòng vẫn lo nghĩ cho thiên hạ. Nhưng Vân Ca thì khác, nàng không phải ngâm nước nóng mà là bơi qua bơi lại trong hồ, đối với tất cả những thứ không hiểu rõ ràng đều thấy tò mò, muốn tìm hiểu rõ ràng. Tâm tư Vân Ca thông tuệ lạ thường, có sự to gan lớn mật và nhiệt tình mà thiếu nữ bình thường không có, còn có cả sự kiên định không đạt được mục đích thì không chịu bỏ qua. Cùng với sự tìm tòi của nàng, cùng với những lời thì thầm đỏ mặt tía tai, dần dần Lưu Phất Lăng cũng hiểu ra công dụng và mục đích của tất cả các thiết trí trong hồ nước nóng.

Một buổi chiều, rượu vừa mới tỉnh, chàng tiện tay vẽ một bức tranh. Một hồ nước xanh sóng nước dập dờn, hai con uyên ương cùng đùa nghịch. Một con ở trên mặt nước, một con chìm một nửa xuống nước. Bên góc đề một câu: “Chuyện gì mất hồn nhất trên đời?”

Sau khi nhìn thấy, đầu tiên Vân Ca vừa xấu hổ vừa giận dữ, giật lấy bức tranh định xé. Lưu Phất Lăng chỉ cười nhìn nàng, không hề có ý ngăn cản.

Không ngờ Vân Ca lại đảo mắt, cầm lên nhìn kĩ, hai gò má đỏ hồng, khóe môi khẽ cong lên, như cười như giận.

“Nếu phu quân thích như thế thì sau này mỗi lần vẽ một bức đi!”

Nụ cười trên mặt Lưu Phất Lăng lập tức đông cứng, Vân Ca lại ôm bụng cười ngặt nghẽo.

***

Ngày tháng trên núi như thoi đưa, Lưu Phất Lăng cảm thấy thời gian mỗi ngày đều rất ngắn ngủi. Trong cuộc đời chàng, chàng chưa bao giờ hy vọng thời gian có thể trôi chậm lại như lúc này. Nhưng càng mong lại càng thêm vội vã. Chàng đau tim thường xuyên hơn, mức độ đau đớn cũng dữ dội hơn, không giấu Vân Ca được nữa.

Cảm giác đau đớn như có vạn mũi tên xuyên vào tim khiến thân thể chàng không còn chịu sự khống chế của bản thân, lúc nhẹ thì tứ chi co giật, lúc nặng thì cả người đều co giật.

Lúc đầu Lưu Phất Lăng còn không yên lòng vì Vân Ca, nhưng sau đó chàng phát hiện, mỗi lần chàng phát bệnh, Vân Ca đều không có vẻ hoang mang. Nàng luôn rất bình tĩnh ôm chàng, nhẹ nhàng thì thầm bên tai chàng, có lúc kể một câu chuyện, có lúc đọc một bài thơ, có lúc không làm gì cả, chỉ gọi tên chàng hết lần này tới lần khác: “Lăng ca ca, Lăng ca ca…”

Chàng hôn mê trong đau đớn, rơi vào tối tăm, lại sống sót qua những cơn đau xé tâm can hết lần này tới lần khác nhờ vào sự quyến luyến không rời trong tiếng thì thầm của nàng.

Chàng đã nhận lời nàng, khi tuyết rơi sẽ cùng nàng đắp hai người tuyết, nhưng khi trận tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, chàng đã đi lại khó khăn, không thể cùng nàng ra ngoài tản bộ nữa, đắp người tuyết trở thành lời hứa vĩnh viễn không thể thực hiện.

Chàng nhìn tuyết, trong lòng u ám. Vân Ca lại cười, dựa vào bên người chàng. “Trời lạnh như vậy, ở trong nhà ôm lò sưởi thưởng tuyết mới là hay.”

Nhìn gương mặt tươi cười của nàng, sự u ám trong lòng chàng vơi dần, nhưng cũng thấy trong lòng đắng chát.

Chàng lệnh cho Lưu Hạ tới gặp chàng, hai người nói chuyện riêng trong phòng hai canh giờ. Lúc Lưu Hạ đi ra, sắc mặt khó coi, trong mắt có sự ngỡ ngàng, thắc mắc và bất bình. Tùy tùng nhỏ giọng nói: “Vương gia, tuyết lớn rồi, chi bằng chuyển sang ngồi xe ngựa về Trường An.”

Một câu rất bình thường lại khiến hắn ngơ ngác đứng trước cửa đại điện, đưa mắt nhìn con đường phía xa xa, dường như không biết nên lựa chọn thế nào. Tùy tùng không dám giục hắn, chỉ biết đứng yên không nhúc nhích.

Vân Ca bưng một hộp đồ ăn bước nhanh đến, sợ đồ ăn nguội mất nên cố ý ôm vào trong lòng rồi dùng nón rộng vành để che. Đột nhiên nhìn thấy xa xa có một người đứng dưới tuyết, tóc tai và lông mày đều trắng toát, phía sau còn có đám “người tuyết” đang khúm na khúm núm khom người. Vân Ca quyết định đi vòng đến chỗ đó.

“Đại công tử, đón gió thưởng tuyết đúng là một việc phong lưu cao nhã, có điều một mình huynh phong lưu cao nhã là được rồi, cần gì phải bắt những người khác phong lưu cao nhã cùng chứ?”

Lúc này Lưu Hạ mới để ý đến đám tùy tùng phía sau, hắn vẫy tay bảo bọn chúng đi vào chờ dưới mái hiên. Hắn quan sát Vân Ca từ đầu đến chân rồi bật cười, nụ cười mang đầy ẩn ý. Vân Ca không hiểu tại sao hắn lại cười. “Huynh cười cái gì? Tôi làm sao à?”

“Ta cười cô chải tóc sai kiểu, đã vào cửa nhà họ Lưu của ta rồi, tại sao vẫn còn trang điểm kiểu thiếu nữ?”

Mặt Vân Ca lập tức đỏ bừng. Xấu hổ thì xấu hổ, khí thế lại không kém, nàng hung dữ trợn mắt nhìn Lưu Hạ. “Một đôi mắt gian xảo, cả ngày chỉ biết ngắm nữ nhân! Hừ! Nếu huynh còn dám thiếu tôn trọng bề trên, gây chuyện càn quấy thì tôi sẽ bảo huynh ấy đánh huynh!”

Lưu Hạ bật cười to, nhưng tiếng cười vang dội lại không nghe ra một chút vui vẻ nào.

“Huynh sao vậy? Có chuyện gì phiền lòng à?”

Lưu Hạ cà lơ phất phơ nhìn nàng, cười hì hì, nói: “Ta thì có thể có chuyện gì phiền lòng chứ? Ta ấy à, ta rất vui vẻ. Cô ôm cái gì căng phồng trong lòng thế?”

“Thức ăn tôi làm.”

Lưu Hạ nghe thấy vậy lập tức tỏ ra hứng thú. “Từ khi Nhã trù biến mất, lâu lắm rồi ta không được ăn món nào ra hồn. Có những món gì thế?”

Vân Ca đưa hộp đồ ăn cho hắn. “Hồng Y tỷ tỷ đâu?”

“Ở dưới chân núi.”

“Vậy huynh mang đi đi, cùng ăn với tỷ ấy. Tiện đường cho tôi gửi lời hỏi thăm tỷ ấy.”

Hộp đựng đồ ăn không lớn, lại được chia thành hai tầng rất tinh xảo. Tầng thứ nhất đựng hai món ăn, minh nguyệt cáp tùng, phỉ thúy ngọc đới, màu sắc đẹp đẽ làm người ta vừa nhìn đã thèm. Tầng thứ hai đựng ba món, một đĩa cơm rang ngũ sắc, một đĩa có hai nắm tròn xoe, chỉ ngửi thấy mùi thoang thoảng, chứ không nhìn ra được làm bằng gì, còn một đĩa nhìn như canh hồng hà bạch vân, nhưng canh hồng hà bạch vân thì phải là dạng nước, còn đĩa thức ăn này lại là dạng đông dính.

“Món này rốt cuộc có phải canh hồng hà bạch vân không?”

“Phải, mà cũng không phải. Nguyên liệu giống nhau, chọn thịt khô lâu năm, sáng màu nấu canh với đậu phụ, có điều trong lúc nấu lại cho thêm một thứ tương đối lạ.”

“Thứ gì?”

“Cành cây đào có một loại chất lỏng chảy ra, sau khi khô thì sẽ ngưng kết thành thể dính hơi trong suốt. Nhựa đào vừa chảy ra có mùi thơm hơn hoa đào. Lấy nhựa đào mới tiết ra, bảo quản trong bình sứ rồi bít kín, cho vào canh hay vào món ăn đều được.”

Lưu Hạ lấy làm lạ, cho thứ này vào đồ ăn, lần đầu tiên hắn nghe nói, vậy mà Vân Ca cũng nghĩ ra.

“Đây là cái gì? Có mùi hương hoa mai.”

“Tuyết túy mai nhị, xay một loại gạo phía nam tiến cống thành bột, dùng rượu hoa mai để lâu năm làm vị dẫn, ăn vào miệng rất mềm, có điều không dễ tiêu hóa nên không thể ăn nhiều. Lúc ăn dùng dao bạc bổ chính giữa, còn có thể nhìn thấy hai đóa hoa mai nở ra từ cuống, kết hợp với màu trắng bên ngoài, nhìn giống như hoa mai nở trong tuyết trắng.” Vân Ca vừa nói vừa đậy nắp hộp lại. “Cẩn thận không nguội mất, có ăn thì ăn sớm đi.”

Vân Ca tốn rất nhiều tâm tư vì những món ăn này. Thấy lúc đầu nàng còn hết sức trân trọng che dưới nón rộng vành, bây giờ lại thoải mái cho hắn mà không hề do dự, Lưu Hạ cười, hỏi: “Ta và Hồng Y ăn rồi thì bọn cô ăn gì?”

Vân Ca cười tít mắt, mắt cong như trăng non. “Trong cung còn có nhà bếp, chúng tôi ăn qua loa một bữa thôi! Chỉ mong sau khi ăn mỹ thực, huynh có thể cười thật tình một cái, đừng có cái kiểu ngoài cười nhưng trong không cười đó nữa, nhìn mà…” Vân Ca làm động tác rùng mình.

Hình ảnh Nguyệt Sinh say rượu hiện lên trong đầu Lưu Hạ.

***

“Cô ấy… Lúc cô ấy cười cũng có một đôi mắt cong cong như trăng non, lúc nói chuyện dễ nghe như tiếng lục lạc, lúc đứng ở đó đẹp như một cái cây…”

Khi đó hắn cười nhạo Nguyệt Sinh: “Lục lạc là cái gì? Chính là một cái chuông làm bằng đồng hoặc sắt, âm thanh của nó dễ nghe sao? Âm thanh như chuông bạc thì còn tạm được. Nữ nhân mà như cái cây thì có gì đẹp? Phải như hoa mới được coi là đẹp.”

Sau đó hắn mới hiểu, đối với những người từng vùng vẫy tìm đường sống trong sa mạc, tiếng lục lạc chính là âm thanh êm tai nhất thế gian, cây xanh chính là cảnh sắc động lòng người nhất trên đời.

“Nguyệt đệ, không phải đệ thích con gái nhà người ta rồi đấy chứ? Thảo nào những cô nương ta tặng đệ đều bị đệ trả về. Đệ yên tâm, chỉ cần đệ thích, cô ta có là tiên nữ trên trời, ta cũng sẽ lôi xuống cho đệ…”

Một câu vui đùa lại khiến Nguyệt Sinh đang say khướt đột nhiên giận dữ, đầu óc cũng lập tức tỉnh táo lại.

“Huynh nói xằng nói bậy gì thế? Huynh cho rằng ai cũng giống huynh à? Năm đó ta còn ít tuổi, lại phải chịu không ít đau khổ, tính tình hẹp hòi, người ta cứu ta, vậy mà ngay cả một câu tạ ơn ta cũng không chịu nói. Mấy năm nay hiểu được nhiều đạo lý hơn, lại càng cảm thấy áy náy. Ta thật tình cảm kích bọn họ.”

Nhìn khuôn mặt tái mét của Nguyệt Sinh, hắn biết hắn đã nói sai rồi. Với tính cách của Nguyệt Sinh, một khi thật sự thích cô nương nào thì nhất định sẽ giữ kín trong lòng. Hắn vội vàng cúi đầu, chắp tay thi lễ. “Xin lỗi, xin lỗi, ta nói năng lỗ mãng…”

***

“Này! Huynh đang nghĩ cái gì thế?” Vân Ca xua tay trước mắt hắn. “Hôm nay rốt cuộc huynh làm sao vậy?”

“Tự nhiên nhớ tới một cố nhân.” Lưu Hạ lắc đầu, cười lớn tiếng. “Được! Ta nhận đồ ăn của cô, có điều ta cũng sẽ không nhận suông, cho nên sẽ không cảm ơn cô. Bây giờ cáo từ, ngày sau có duyên sẽ gặp lại.”

Vừa nói xong hắn đã cười to, bước dài xuống dưới chân núi. Đám tùy tùng tránh tuyết dưới mái hiên vội đi theo sau. Bông tuyết bay đầy trời, hắn nhanh chóng đi xa, dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng cười của hắn nhưng tiếng cười vang lên trong gió tuyết đó luôn chất chứa bi thương và sự bất đắc dĩ, như tráng sĩ chặt tay, lại như anh hùng mạt lộ.

Vân Ca không hiểu ra sao, nhìn bóng lưng Lưu Hạ, lại không có thời gian suy nghĩ thêm nữa. Trong lòng nàng mang đầy bóng dáng của một người khác, không chờ Lưu Hạ đi xa, nàng đã quay người chạy vào trọng đại điện.

Lần này Lưu Hạ không trở lại Trường An mà về thẳng đất phong Xương Ấp.

Lưu Phất Lăng lại lệnh cho Lưu Tuân tới gặp chàng.

Tuyết đã rơi hai ngày mà vẫn không ngừng. Sơn đạo khó đi, Lưu Tuân bỏ ngựa đi bộ. Đến lưng chừng núi, có hoạn quan xuất hiện, lệnh cho tùy tùng của Lưu Tuân dừng lại, chỉ cho một mình y lên núi. Hà Tiểu Thất muốn mở miệng lý luận nhưng bị Lưu Tuân đưa mắt thoáng nhìn, đành yên lặng lui xuống. Hoạn quan khẽ gật đầu với Lưu Tuân rồi ẩn vào trong rừng.

Trên sơn đạo quanh co chỉ còn một mình Lưu Tuân. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trời đất trắng xóa một màu.

Trận tuyết lớn làm cho nước suối ngừng chảy, chim thú ẩn trốn, âm thanh duy nhất trên thế gian chính là tiếng tuyết rơi sàn sạt.

Trong tiếng sàn sạt này, Lưu Tuân đi hơn một canh giờ mới đến đỉnh núi. Ôn Tuyền cung trước kia màu sắc hoa lệ đã bị tuyết trắng thay màu. Một cung điện màu trắng bạc lặng lẽ đứng giữa trời đất trắng mịt mờ, thuần khiết đến mức làm người ta bí bức trong lòng. Hoạn quan tiếp đãi đều có vẻ mặt âm trầm, nói năng thận trọng. Lưu Tuân cũng đi lại cẩn thận, nói năng dè dặt.

Chợt nhìn thấy một người khoác áo choàng đỏ thẫm trên dốc núi, trong lòng ôm mấy cành mai đỏ nở rộ đang men theo dốc đi xuống, Lưu Tuân cảm thấy trời đất sáng bừng, sự kìm nén trong lồng ngực thoáng cái đã tản đi rất nhiều. Bởi vì hoa mai quá nhiều, che khuất cả đầu và mặt, không tiện nhìn đường nên nàng vừa hết sức thận trọng bước xuống núi vừa phải cẩn thận để hoa mai trong lòng không bị vướng vào đầu. Tuyết trên mấy tảng đá đã đóng thành băng, một tảng đá lại hơi cập kênh, nàng bị trượt chân, ngã xuống mặt tuyết, loạng choạng trượt xuống dưới.

Lưu Tuân và hoạn quan dẫn đường phía trước đều kinh hãi, cùng bay vút về phía trước. Hoạn quan mặc dù lao tới trước nhưng lại đến sau Lưu Tuân.

Lưu Tuân nửa ôm nửa đỡ Vân Ca. Vân Ca kêu to: “Đừng làm nát hoa mai của muội!”

Lưu Tuân vội chuyển tay tránh hoa mai, kéo ngang người Vân Ca vào lòng. Ôm vào lòng, chỉ cảm thấy hương thơm ngan ngát, cũng không biết rốt cuộc là hoa thơm hay người thơm.

Vân Ca đứng vững lại, trước hết xem xét bó hoa mai, thấy không có việc gì mới cười với Lưu Tuân. “Đa tạ đại ca.”

Lưu Tuân hỏi: “Đường tuyết khó đi, tại sao không gọi một người đi lấy mai cùng?”

Vân Ca cười nhạt. “Muội thích tự làm việc này.”

Lưu Tuân còn muốn nói tiếp nhưng hoạn quan bên cạnh đã lạnh lùng nói: “Hoàng thượng đang chờ gặp hầu gia!”

Vân Ca nói: “Đại ca đi xuống đi! Muội cũng đang định đến đó, cùng đường với đại ca.”

Vân Ca lên tiếng, hoạn quan không dám nói thêm nữa, sau khi hành lễ liền lặng lẽ lui ra.

Lưu Tuân muốn cầm hoa mai giúp Vân Ca. Vân Ca cười dịu dàng, lên tiếng cảm ơn nhưng lại không nhận ý tốt của y.

Đi tới chính điện, Vân Ca nhỏ giọng hỏi Lục Thuận: “Trong đó còn có người không?”

Lục Thuận gật đầu. “Mấy vị đại nhân vẫn ở trong.” Sau đó lại thi lễ với Lưu Tuân. “Hầu gia chờ một lát, nô tài sẽ đi vào bẩm báo Hoàng thượng.”

Lưu Tuân thầm kinh hãi, Hoàng thượng còn triệu kiến người khác? Y ở thành Trường An không hề nghe nói việc này.

Một hồi sau, Lục Thuận quay ra, nói với Lưu Tuân: “Hoàng thượng lệnh hầu gia đi vào.”

Vân Ca giương mắt nhìn Lục Thuận. Lục Thuận cười, nói: “Mấy vị đại nhân đã không còn ở trong điện, có điều Hoàng thượng không biết cô nương cũng chờ gặp Hoàng thượng.”

Vân Ca đi cùng với Lưu Tuân vào trong điện. “Đại ca sẽ không ngại muội chiếm dụng một chút thời gian của huynh ấy. Lục Thuận, đi tìm một lọ hoa mang vào đây.”

Lưu Phất Lăng ngồi dựa vào lưng ghế, gương mặt gầy gò, vẻ mặt mệt mỏi, nhưng trên mặt lại có nét bình tĩnh, vui vẻ mà Lưu Tuân chưa bao giờ thấy.

Nhìn thấy Vân Ca, trong mắt Lưu Phất Lăng đã không còn người khác, chàng vừa giúp Vân Ca phủi tuyết trên áo khoác vừa cười, nói: “Không ngờ một trận tuyết lại thúc hoa mai phía sau núi nở rộ.”

Lưu Tuân yên lặng quỳ lạy rồi tự ý ngồi sang một bên.

Vân Ca vừa cắm hoa vừa cười, nói: “Đúng vậy! Mấy cây mai đều nở hoa rất đẹp, có điều muội đã bẻ hết những cành đẹp nhất rồi. Mọi người cùng ngắm không bằng chúng ta ngắm một mình.”

Vân Ca cắm hoa xong, cầm bình hoa đến đặt dưới cửa sổ để Lưu Phất Lăng có thể vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy. Nàng mở cửa sổ ra, trời đất như lập tức tràn vào từ cửa sổ: bông tuyết khẽ bay đầy trời, mai đỏ đón tuyết đua nở. Lưu Phất Lăng yên lặng nhìn một hồi, mỉm cười gật đầu. Vân Ca đóng cửa sổ lại.

Vân Ca chỉ hoa mai, lại chỉ chính mình. Lưu Phất Lăng mỉm cười lắc đầu. Vân Ca cau mày. Chàng vẫy tay gọi nàng tới, cẩn thận cắm mấy đóa mai rơi trên bàn lên búi tóc nàng, chỉnh lại một chút. Khóe môi mang ý cười, chàng gõ nhẹ lên trán nàng. Vân Ca quay mặt lại cười, vui mừng hớn hở đi ra ngoài.

Hai người không nói lời nào, nhưng nhất cử nhất động đều đã nói rõ hết thảy. Một người không thấy sa sút tinh thần, người còn lại cũng không thấy đau thương buồn bã, chỉ là cố gắng để cùng nhau thưởng thức vẻ đẹp của thế gian trong thời gian có hạn. Trước khi đến đây, không phải Lưu Tuân không nghĩ tới tình hình của Hoàng thượng và Vân Ca lúc này, nhưng dù thế nào cũng không ngờ lại là như vậy. Chết chưa chắc đã đau khổ, nhưng chờ đợi cái chết nhất định rất đau khổ. Nếu không phải y biết rất rõ tình hình bệnh tật của Lưu Phất Lăng thì nhất định sẽ không tin hai người này ngày ngày vẫn sống dưới bóng tối của cái chết.

Lưu Phất Lăng lệnh tất cả mọi người trong điện lui ra. Lưu Tuân cung kính buông mắt ngồi yên, dường như đang chờ đợi Hoàng thượng phân phó bất cứ lúc nào.

Lưu Phất Lăng lạnh nhạt nhìn y, không vui không giận. “Trẫm còn nhớ lần đầu tiên thấy ngươi, ngươi đang xem Sử ký, nói gần đây thích đọc những chuyện của tiên đế khi còn trẻ. Ngươi nói với trẫm những điều ngươi tâm đắc xem nào.”

Lưu Tuân có chút sững sờ, nhớ lúc đó cũng là một ngày đông giá rét, khi ấy y vẫn là dân đen, hôm nay đã là quý trụ hoàng gia. Trong khoảng thời gian đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, mọi ký ức dường như đã rất xa xưa nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng mới được một năm.

Lưu Tuân suy nghĩ một hồi rồi thận trọng nói: “Thực ra cũng chỉ có bốn chữ, ‘ẩn nhẫn, vạch kế’. Năm đó Đậu Thái hậu nắm giữ triều chính, Lưu Triệt ngày ngày mải mê đi săn, du ngoạn, lại tụ tập một đám thanh niên cũng quậy phá. Thấy Lưu Triệt như thế, sát ý của Đậu Thái hậu mới giảm bớt, không ngờ chính đám thanh niên quậy phá sau này đã trở thành vũ lâm quân danh chấn thiên hạ.”

Lưu Phất Lăng mỉm cười. “Ngươi vạch kế cũng coi như tàm tạm, nhưng khả năng ẩn nhẫn lại thật sự quá kém. Ngươi quá sốt ruột, quá sợ đánh mất, thủ đoạn quá cay độc, không thể coi là mưu trước động sau. Lưu Hạ hành sự chu toàn, ổn thỏa hơn ngươi rất nhiều, bao quát mọi mặt cả pháp lý lẫn nhân tình.”

Hai bàn tay giấu trong tay áo của Lưu Tuân không kìm được nắm chặt lại, y cố giữ bình tĩnh, nói: “Chuyện của Điền Thiên Thu là kinh nghiệm làm việc của thần không đủ, là lỗi của thần. Vương thúc từ nhỏ đã sống trong thiên gia, về kiến thức và khí độ thần đều không thể sánh kịp. Thần lớn lên trong nhân gian, có lúc làm việc không khỏi cực đoan. Sau này thần sẽ thay đổi, sẽ theo vương thúc làm việc cho tốt.”

Nói xong, Lưu Tuân nặng nề dập đầu với Lưu Phất Lăng. Lưu Phất Lăng muốn ngồi thẳng dậy nhưng cả người mềm nhũn, không ngồi dậy được, khẽ thở dài. “Tuân Nhi, người lại đây!”

Nghe thấy Lưu Phất Lăng gọi mình là Tuân Nhi, trong lòng Lưu Tuân chợt thấy đau xót vô cớ. Cả đời này, y chưa bao giờ thật sự làm một đứa trẻ.

Y đỡ Lưu Phất Lăng đứng dậy, đi đến bên cạnh đại điện, thấy trên tường treo một tấm bản đồ bằng da dê cực lớn, vẽ giang sơn nhà Hán. Núi, sông, đất đai, thành trì được vẽ bằng các màu sắc không giống nhau, dân số các nơi cũng có ghi chú rõ ràng, khiến người xem đột nhiên sinh ra cảm giác bao quát toàn thiên hạ.

Lưu Phất Lăng hỏi: “Giang sơn vì sao lại đẹp?”

Lưu Tuân trả lời rất nhanh: “Vì người. Rất nhiều người thích xem núi non trùng điệp, Hoàng Hà gào rú, thần lại từ nhỏ đã thích xem thuyền qua thuyền lại trên sông. Tiếng hô của người lái thuyền, tiếng hát của ngư nữ, còn có tiếng rao hàng hai bên bờ sông, tất cả đều khiến thần cảm thấy vui vẻ. Sông không có người quá yên tĩnh, thành trì không có người là thành chết, không có người, sẽ không có giang sơn tú lệ.”

Lưu Phất Lăng gật đầu. “Bởi vì trăm họ, mới có giang sơn, cho nên cai quản giang sơn nhất định phải có một tấm lòng nhân. Đối xử tử tế với trăm họ, để trăm họ an cư lạc nghiệp, giang sơn mới có thể tươi đẹp, tráng lệ.”

Về chữ “nhân”, Lưu Tuân đã hoàn toàn thua kém Lưu Hạ. Lưu Tuân không dám nhiều lời, chỉ nói: “Thần xin ghi nhớ.”

Ngữ điệu của Lưu Phất Lăng đột nhiên cứng rắn, thoáng mang nét lạnh lùng: “Nhưng chỉ có nhân tâm còn chưa đủ. Nếu là thái bình thịnh thế, nếu chỉ cần giữ giang sơn, lấy nhân trị thiên hạ, đó là chuyện tốt. Như Văn Đế và Cảnh Đế, hai vị tiên đế đã khiến bách tính thiên hạ được hưởng hơn ba mươi năm thái bình giàu có. Nhưng bây giờ trong có quyền thần lộng hành, ngoài có bốn di xâm phạm, phải có cả nhẫn tâm mới có thể giữ được xã tắc an ổn, giang sơn thái bình.”

Lưu Tuân đột nhiên quay sang nhìn về phía Lưu Phất Lăng, tiếp xúc với ánh mắt Lưu Phất Lăng, cảm thấy mũi nhọn trong mắt chàng như đâm vào người, y chợt thấy sợ hãi, lập tức cúi đầu.

Lưu Phất Lăng nói: “Trẫm lên ngôi từ năm tám tuổi, tự thấy không thẹn với bách tính thiên hạ.”

Lưu Tuân nói: “Hoàng thượng là nhân quân hiếm thấy.”

Lưu Phất Lăng lại không có vẻ gì là vui mừng. “Nhưng trẫm không phải một hoàng đế tốt! Trẫm có nhân tâm, lại không có nhẫn tâm, hành sự quyết đoán, tàn nhẫn không bằng một phần vạn tiên đế.”

Lưu Tuân không nói gì. Nếu Lưu Phất Lăng là tiên đế, chuyện ba đại quyền thần tranh đấu năm đó có lẽ đã có một kết cục khác. Tiên đế không e dè chuyện sống chết của trăm họ. Khi Vệ Thái tử nổi loạn, thành Trường An máu chảy thành sông, vô số bách tính vô tội bị giết. Ngay cả con ruột, cháu ruột của mình, tiên đế thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Nếu Lưu Phất Lăng là tiên đế, chàng chắc chắn sẽ không để Lưu Tuân sống đến bây giờ, như vậy thì sẽ không có cục diện hiện nay.

Lưu Phất Lăng chỉ giang sơn bao la của nhà Hán, vẻ mặt nghiêm túc nói với Lưu Tuân: “Trẫm giao giang sơn này cho ngươi, chỉ mong ngươi có lòng nhân từ, tay cầm kiếm sắc, trị giang sơn, ổn xã tắc, tạo phúc cho muôn dân thiên hạ.”

Lưu Tuân chấn động, không thể tin được, trợn mắt nhìn Lưu Phất Lăng. Sau một lúc lâu, y mới nói bằng giọng gần như thì thầm: “Hoàng… Hoàng thượng vẫn muốn chọn một người quả quyết, cương nghị sao?”

Lưu Phất Lăng mỉm cười, nói: “Không sai! Nếu chọn bằng hữu, trẫm nhất định sẽ chọn Hạ Nô. Nhưng giang sơn xã tắc không cho trẫm lựa chọn theo cảm tính cá nhân. Làm sao? Ngươi không muốn à?”

Lưu Tuân vội quỳ xuống dập đầu, nhưng vẫn chưa hết ngơ ngác. “Thần… thần tạ ơn Hoàng thượng!”

Nói xong, Lưu Tuân lập tức phản ứng lại, thấy xưng hô như vậy không ổn, vội vã đổi giọng: “Tuân Nhi khấu tạ đại ân của hoàng gia gia.”

Lưu Phất Lăng đứng hơi lâu, đã không còn sức, xoay người lại đi đến cạnh ghế, bước chân không vững. Lưu Tuân vội đứng lên, dìu Lưu Phất Lăng ngồi lại xuống ghế.

Lưu Phất Lăng nói: “Ngươi đi nói với Vu An, lệnh cho bọn họ vào.”

Lưu Tuân đứng dậy đi ra ngoài truyền lệnh.

Một hồi sau, mấy người từ bên ngoài nối đuôi nhau đi vào.

Lưu Tuân vừa thấy người đến, vội đứng lên.

Tướng quân Triệu Sung Quốc tay nắm binh quyền tây bắc, Tuyển Bất Nghi phụ trách trị an kinh thành, còn có hữu tào thái bộc Tân Diên Niên. Triệu Sung Quốc là người của Lưu Phất Lăng, cả triều đình đều biết. Tân Diên Niên khiến Lưu Tuân có chút bất ngờ, Tuyển Bất Nghi thì làm y khiếp sợ.

Ba người nhất tề quỳ xuống trước mặt Lưu Phất Lăng nghe phân phó. Lưu Phất Lăng chỉ Lưu Tuân: “Từ hôm nay trở đi, tất cả mọi việc, các khanh đều nghe Lưu Tuân phân phó. Nếu Hoắc Quang đồng ý để Lưu Tuân lên ngôi thì tốt! Nếu Hoắc Quang không đồng ý…”

Triệu Sung Quốc dứt khoát nói: “Chúng thần sẽ làm ông ta phải đồng ý.”

Lưu Phất Lăng hỏi Lưu Tuân: “Ngươi nghe thấy rồi chứ? Ngươi có lòng tin hay không?”

Lưu Tuân quỳ xuống, nặng nề dập đầu với Lưu Phất Lăng. “Thần khấu tạ đại ân của Hoàng thượng, có ba vị đại nhân tương trợ, thần nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Hoàng thượng.”

Lưu Phất Lăng cho Lưu Tuân đứng lên, lệnh Triệu Sung Quốc, Tuyển Bất Nghi, Tân Diên Niên dập đầu với Lưu Tuân.

Khi ba người thề tận trung với Lưu Tuân ngay trước mặt Lưu Phất Lăng, Lưu Tuân đột nhiên không dám nhìn ánh mắt của Lưu Phất Lăng nữa.

Sau khi ba người lui ra, Lưu Phất Lăng nói: “Những sắp xếp của trẫm sẽ không nói cụ thể với ngươi nữa, ba người họ và cả Vu An sẽ nói rõ với ngươi. Dương Sưởng là thừa tướng ngươi tiến cử, chắc ngươi sẽ có biện pháp đối phó với ông ta, trẫm cũng không cần bận tâm. Trương An Thế tay nắm binh quyền ở Bắc Yên, thống lĩnh trú binh tiếp giáp Quảng Lăng quốc là thân tín của ông ta, trẫm có thể coi Trương An Thế là người của ngươi không?”

Lưu Tuân đã tính trước mọi việc. “Hoàng thượng yên tâm, Trương Hạ đại ca của gia tộc họ Trương là ân nhân của thần, có Trương Hạ, dù Trương An Thế không giúp thần thì cũng tuyệt đối sẽ không giúp Hoắc Quang.”

Lưu Phất Lăng gật đầu. “Những chuyện trẫm có thể làm cho ngươi chỉ có như vậy, chuyện từ nay về sau, trẫm không muốn xen vào nữa.”

Lưu Tuân vội quỳ xuống dập đầu. “Thời gian thần tiếp xúc với chuyện triều chính chỉ rất ngắn, có chỗ nào không ổn, mong được Hoàng thượng nhắc nhở.”

Lưu Phất Lăng nói: “Phong cách hành sự của trẫm khác ngươi. Từ hôm nay trở đi, ngươi làm việc theo phương thức của ngươi. Chỉ có điều nhất định phải nhớ lời ta nói với ngươi lúc đầu, khả năng ẩn nhẫn của ngươi còn quá kém.”

“Thần biết rõ. Hoắc Quang có rễ sâu tán rộng trong triều đình, cũng không phải có thể giải quyết trong thời gian ngắn, nếu làm quá gấp, cho dù có đặt tính mạng thần vào cũng không giải quyết được. Sau này thần nhất định sẽ ghi nhớ hai chữ ẩn nhẫn, không dám tham công liều lĩnh nữa.”

Lưu Phất Lăng cho Lưu Tuân đứng lên, ngồi đến gần mình. “Ngươi đáp ứng trẫm mấy chuyện.”

Lưu Tuân nói: “Xin nghe hoàng gia gia dặn dò.”

“Thứ nhất, bất kể sau này xảy ra chuyện gì, ngươi không được giết Lưu Hạ.”

Lưu Tuân lập tức đáp: “Thần tuân chỉ.”

“Thứ hai, không được làm khó Thượng Quan Tiểu Muội.”

“Hoàng hậu nương nương là nguyên phối của hoàng gia gia, là bề trên của thần. Sau này thần sẽ hành lễ hoàng tôn với Hoàng hậu, tuyệt đối không dám ngạo mạn.”

Lưu Phất Lăng hơi ngẩn ra, nói từng chữ một: “Thượng Quan Tiểu Muội chỉ là hoàng hậu của trẫm.”

Lưu Tuân không hiểu. Đúng thế. Thượng Quan Tiểu Muội là hoàng hậu, là chính thê của Hoàng thượng, có gì không đúng? Nhưng y lại không dám hỏi, chỉ có thể cung kính vâng dạ.

“Trẫm sẽ hỏi ý nàng rồi sắp xếp sau. Bất kể nàng đi hay ở, ngươi đều phải đáp ứng tâm nguyện của nàng.”

“Thần tuân chỉ.”

“Trước khi ngươi lên ngôi, Vu An có thể trợ giúp ngươi không ít. Sau khi ngươi lên ngôi, e rằng ngươi sẽ không muốn nhìn thấy hắn nữa. Đối với ngươi, hắn biết quá nhiều, dùng thì không yên tâm, không dùng càng không yên tâm…”

Lưu Tuân vội vàng định nói, Lưu Phất Lăng ra dấu bảo y không cần nhiều lời. “Cho hắn ra khỏi cung, không được động chạm tới hắn.”

“Thần tuân chỉ.”

Lưu Phất Lăng suy nghĩ một lát rồi lạnh nhạt nói tiếp: “Cũng chỉ có những chuyện này. Ngươi ghi lại mấy thứ này đi.”

Lưu Tuân cầm bút, nhất nhất ghi lại những chuyện mình đã đáp ứng vào tấm lụa trắng, sau khi viết tên, đóng dấu, lại in cả dấu tay vào.

Lưu Tuân đưa tấm lụa cho Lưu Phất Lăng xem. Lưu Phất Lăng gật đầu.

Y cuốn tấm lụa lại, đặt ở trên bàn, chần chừ một lát rồi hỏi: “Vân Ca thì sao?”

Sự bình tĩnh, thờ ơ của Lưu Phất Lăng cuối cùng cũng bị phá vỡ, trong mắt chàng hiện lên vẻ lưu luyến không muốn xa rời. “Nàng chỉ là một nữ tử sơn dã, sau này sẽ không có quan hệ gì với các ngươi nữa.”

Lưu Tuân gật đầu. “Thần có một chuyện không quyết định được, muốn thỉnh giáo hoàng gia gia.”

“Ngươi hỏi đi.”

“Mạnh Giác, người này rốt cuộc có thể dùng hay không?”

Lưu Phất Lăng không đáp, hỏi ngược lại: “Đưa mắt khắp thiên hạ, ngươi có tìm được người tốt hơn để cân bằng với Hoắc Quang không?”

Lưu Tuân lắc đầu. “Không có.”

“Trẫm vẫn chưa thực sự dùng hắn, chính là muốn để hắn cho ngươi dùng. Sau này ngươi chỉ có một người, triều thần lại có hàng trăm hàng ngàn, làm thế nào để triều thần kiềm chế lẫn nhau thì ngươi cứ từ từ mà học. Ngày nào còn Hoắc Quang, ngày đó ngươi có thể yên tâm dùng Mạnh Giác. Nếu Hoắc Quang không còn…” Lưu Phất Lăng lạnh nhạt nói. “Ngươi còn biết nên làm thế nào hơn trẫm.”

Lưu Tuân gật đầu. “Hoàng thượng còn có chuyện gì cần dặn dò thần không?”

Lưu Phất Lăng suy nghĩ một lát. “Nghe Vu An nói với trẫm, trong khi đánh nhau với dũng sĩ Khương tộc, biểu hiện của ngươi không hề có nhược điểm. Đến tận lúc cuộc tỉ thí kết thúc, mọi người vẫn không nhìn thấu võ công của ngươi cao thấp thế nào. Công phu của Mạnh Giác lại có điểm yếu có thể tìm ra, cho nên khi Khắc Nhĩ Tháp Tháp cho rằng có thể chém chết Mạnh Giác, lại không ngờ điểm yếu của Mạnh Giác vốn không phải điểm yếu của y.”

Lưu Tuân cho rằng hôm đó mình đã làm tốt nhất, không ngờ lại nghe thấy Lưu Phất Lăng bình luận như vậy. Y suy nghĩ một lát, dường như đã hiểu ra, trong lòng lại rất không phục, nghĩ bụng kết quả là y thắng, Mạnh Giác thua. Y dập đầu với Lưu Phất Lăng, cung kính nói: “Thần đã hiểu.”

Lưu Phất Lăng nói: “Ngươi hợp làm hoàng đế hơn trẫm, trẫm đã không còn gì có thể dạy ngươi nữa. Ngươi về đi.”

Lưu Tuân dập đầu liền ba cái, lại vẫn không đứng dậy. Quỳ tại chỗ một hồi, y lại dập đầu liền chín cái, càng dập đầu càng mạnh, cuối cùng gần như đã chảy máu. Việc làm của y có vẻ kỳ lạ, Lưu Phất Lăng lại không hề ngăn cản, chỉ mỉm cười, nói: “Giữ tâm ý này của ngươi lại cho thiên hạ bách tính, ngươi cai quản giang sơn này cho tốt, làm những chuyện trẫm chưa thể làm, thế là được.”

Nói xong, chàng dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, phất tay cho y đi ra ngoài.

Lưu Tuân đứng lên, đi được vài bước, chợt có chút chần chừ, do dự một lát, cuối cùng không cam lòng, cắn răng, quay người lại quỳ xuống.

“Hoàng thượng, thần mạo muội, nhưng lần này không hỏi, thần sợ… Trong lòng thần đã nghi hoặc rất lâu. Lần đầu tiên Hoàng thượng triệu kiến thần đã hỏi, chuyện vui vẻ nhất trong đời là gì, việc muốn làm nhất là gì. Thần cả gan muốn biết đáp án của Hoàng thượng.”

Lưu Phất Lăng không trả lời ngay, nhắm mắt lại như đang suy tư.

Lưu Tuân có chút yên lòng. Lưu Phất Lăng giống như y năm đó, cũng không có cách nào đưa ra đáp án cho vấn đề này.

Nhưng vẻ tươi cười dần lộ ra trên gương mặt Lưu Phất Lăng.

“Chuyện vui vẻ quá nhiều, nhất thời không nghĩ ra được chuyện nào là vui vẻ nhất.”

Lưu Tuân chấn động trong lòng, nói không rõ là kinh ngạc, ngưỡng mộ hay là ghen ghét.

Sau nháy mắt, Lưu Phất Lăng cười, nói: “Chuyện vui vẻ nhất là lấy được một thê tử tốt.”

Lưu Tuân nín thở chờ đáp án tiếp theo của Lưu Phất Lăng.

Nét cười trên mặt Lưu Phất Lăng dần nhạt đi, chàng vẫn không nói gì. Lưu Tuân lặng lẽ đứng một lát, thấy Lưu Phất Lăng có vẻ rất mệt mỏi, dường như đã ngủ, đang định lui ra, chợt nghe thấy chàng nói nhỏ: “Chuyện muốn làm nhất là có thể cùng nàng dần dần già đi.”

Lưu Tuân vô cùng sợ hãi, không dám nhìn thẳng Lưu Phất Lăng.

Lưu Phất Lăng phất tay, Lưu Tuân lập tức xoay người, bước chân vội vã, gần như chạy trốn ra khỏi phòng.

Vân Ca đang ở bên ngoài đắp người tuyết. Hai con khỉ không biết từ đâu chạy tới sau lưng nàng, không hề sợ hãi, lúc thì giúp nàng đắp một nắm tuyết, lúc thì nắm vạt áo choàng của nàng, phủi tuyết trên áo giúp nàng, dường như sợ nàng lạnh, lúc thì lại làm nàng thêm phiền, hất tung đống tuyết nàng đã gom lại. Vân Ca không hề tức giận, chỉ cười tủm tỉm làm việc của mình, để mặc hai con khỉ ồn ào bên cạnh nàng.

Nàng ở ngoài trời một lúc lâu, dù đã đội mũ tuyết, mặc áo choàng nhưng ngọn tóc và bên tóc mai vẫn bám đầy bông tuyết.

Mấy hoạn quan đứng dưới mái hiên, lại không có ai đến giúp đỡ, tất cả chỉ yên lặng đứng nhìn.

Nhìn thấy Lưu Tuân đi ra, nàng ngẩng đầu cười, ném chổi, chạy vào dưới mái hiên, vừa giậm chân vừa bỏ mũ và áo choàng xuống, vội vã chạy vào nhà. Hai con khỉ kêu khẹc khẹc, dường như hết sức vui vẻ, cũng chạy vào dưới mái hiên, học theo dáng vẻ của Vân Ca, giậm chân nhảy lên, rũ hết tuyết trên người, chạy thẳng vào nhà. Các hoạn quan đứng bên ngoài đã nhìn quen mắt, để mặc hai con khỉ chạy vào đại điện.

Thất Hỷ cầm áo choàng và mũ tuyết của Lưu Tuân tới, hầu hạ y mặc vào. Thấy Lưu Tuân vẫn nhìn Vân Ca, Thất Hỷ cười, nói: “Hai con khỉ đó là năm ngoái Vân Ca cô nương nhặt về, sau khi nuôi một mùa đông lại thả vào trong núi. Từ khi Hoàng thượng và Vân Ca cô nương đến Ôn Tuyền cung, hai con khỉ không biết làm thế nào biết được mà thường xuyên đến gặp Hoàng thượng và Vân Ca cô nương, còn mang theo quà nữa. Lần trước chúng mang tới mấy quả đào to, còn ngon hơn đào cống trong cung. Tài thật, hai con khỉ còn biết phải nhớ tình xưa.”

Thất Hỷ xòe ô, đưa Lưu Tuân đến cửa cung, cười xòa. “Chỉ có thể đưa hầu gia đến đây, nô tài sai người khác đưa hầu gia xuống núi. Nhìn sắc trời này, phải mang thêm mấy chiếc đèn lồng.”

Lưu Tuân nói: “Không cần, ta thường đi đêm, không sợ tối. Từ khi ta vào cung lần đầu tiên, đại nhân đã chiếu cố rất nhiều, Lưu Tuân ghi nhớ trong lòng.”

Thất Hỷ nhìn xung quanh, cười nói: “Đều là bổn phận của nô tài, nếu hầu gia có chuyện gì cần dùng đến nô tài thì cứ việc phân phó.”

Lưu Tuân gật đầu, xoay người đi. Thất Hỷ định đưa chiếc ô cho y, y lại khẽ xua tay không nhận.

Hoa tuyết sàn sạt, không ngừng bay xuống.

Do trời đã tối, bầu trời có màu xám chì, nặng nề như sắp đổ sập xuống, rừng cây càng tỏ ra tiêu điều. Sơn đạo vắng vẻ quanh co, dường như không có điểm cuối cùng.

Lưu Tuân chậm rãi đi trong mưa tuyết như dạo chơi giữa sân vắng. Dáng người y vốn đã cao ráo, khỏe mạnh, lúc này đưa mắt nhìn, bầu trời hạ thấp, dãy núi tối tăm, giữa trời đất như chỉ còn một mình y, khiến y càng có vẻ cao lớn, oai hùng. Thất Hỷ cầm ô đứng trước cửa cung, đưa mắt nhìn đến lúc Lưu Tuân biến mất trong tuyết, nhẹ nhàng gật đầu.

Trời gần sáng, Lưu Tuân mới trở lại Trường An, không kịp nghỉ ngơi đã lệnh cho Hà Tiểu Thất đi mời Trương Hạ tới gặp y ở nhà một người làm nghề đồ tể.

Y thay một chiếc áo bào gọn gàng, vừa định ra cổng, Hắc Tử đã vội vã chạy tới: “Đại ca, có người…”

Hắc Tử chợt vỗ trán, cung kính nói; “Hầu gia, có người cầu kiến.”

Lưu Tuân cười, mắng: “Đừng lắm nghi thức xã giao như vậy, vốn chính là huynh đệ, còn gọi hầu gia cái gì.”

Hắc Tử nóng rực trong người, há miệng cười không ngừng. “Đệ cũng cảm thấy nên thế. Gọi đại ca, đại ca thật là thân thiết, chỉ tại cái thằng Tiểu Thất lắm chuyện, nhất định bắt đệ gọi là hầu gia. Đại ca, có một thư sinh muốn gặp đại ca.”

Lưu Tuân vừa đi ra ngoài vừa nói: “Không phải ta đã nói sẽ không gặp bất kỳ ai sao?”

Hắc Tử giơ chiếc đèn lồng đang cầm trong tay lên cho Lưu Tuân xem.

“Đệ cũng trả lời như vậy, nhưng người này nói rất nhiều, toàn những lời bọn đệ nghe không hiểu, mấy huynh đệ nghe mà đầu óc ong ong. Hắn nói là bạn cũ gì đó của đại ca, bảo đệ giao chiếc đèn lồng này cho đại ca, còn nói hắn đến là than cái gì tuyết ấy.”

Hắc Tử cười hì hì, thật sự không nhớ được nguyên lời của thư sinh nọ. Lưu Tuân nhìn kĩ chiếc đèn lồng, lập tức nhận ra là chiếc Vân Ca thích trong tết Thượng nguyên năm ngoái. Y cầm lấy đèn lồng, đưa cho một người hầu bên cạnh. “Cầm lấy, cất kĩ.”

Nói xong, Lưu Tuân quay lại cười nói với Hắc Tử: “Lệnh thư sinh ‘đưa than ngày tuyết’ đó tới gặp ta, nếu có thể nói rõ ràng thì thôi, nếu không nói được…”

Hắc Tử nắm nắm đấm, tiếp lời: “Bọn đệ sẽ tẩm quất cho hắn tử tế.”

Nhìn thấy Lưu Tuân, thư sinh chào vấn an, không tự ti cũng không kiêu ngạo, khí độ ung dung, không hề có sự câu nệ như bình dân lần đầu gặp quý trụ hoàng tộc.

Lưu Tuân cười, nói: “Không ngờ lần trước lại không nhìn ra.”

Thư sinh cũng cười, nói: “Không phải hầu gia không nhìn ra, mà là trong lòng hầu gia có nhiều chuyện cần tính toán, không có tâm tư nhìn kĩ tại hạ.”

Lưu Tuân mời hắn ngồi. “Đêm khuya cầu kiến, xin hỏi có chuyện gì?”

Thư sinh nói: “Tại hạ họ Lý tên Viễn, đến từ Mạc Bắc, thành Trường An là quê hương của gia phụ. Từ nhỏ thường nghe gia phụ nhắc đến thiên triều phồn hoa, cho nên cố ý đến xem phong thổ của thiên triều.”

Lưu Tuân khẽ động trong lòng. “Quý tính đại danh của lệnh tôn?”

Lý Viễn trả lời rất dứt khoát: “Lý Lăng.”

Lưu Tuân sững sờ trong nháy mắt rồi cười, nói: “Thì ra là Vương tử Hung Nô đường xa giá lâm, bản hầu thất lễ rồi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom