-
Chương 2: Nỗi đau nào bằng vĩnh viễn biệt ly
Từ khi Lưu Phất Lăng chuyển đến sống ở Ôn Tuyền cung, Thượng Quan Tiểu Muội vẫn chưa gặp lại chàng.
Đột nhiên nhận được lệnh truyền của hoạn quan, Hoàng thượng cần gặp Tiểu Muội, Tiểu Muội không hề cảm thấy vui sướng, ngược lại cảm thấy hoảng hốt, hoang mang, thậm chí không muốn đi bái kiến, dường như nếu không đối mặt thì có một số việc sẽ vĩnh viễn không xảy ra. Lúc Tiểu Muội đi vào trong điện, Lưu Phất Lăng đang viết chữ, nghe thấy tiếng động chàng ngẩng lên. Nhìn thấy Tiểu Muội, Lưu Phất Lăng cười nhạt, gọi Tiểu Muội tới.
Trước mắt Tiểu Muội hơi mông lung, mơ hồ nhớ lại lúc mới vào cung, có một lần nàng ta lén đến đài Thần Minh, Hoàng thượng đột nhiên đi lên, nàng ta hoảng sợ lập tức trốn đi. Vu An phát hiện Tiểu Muội, hỏi nàng ta muốn nghe trộm cái gì, Tiểu Muội rất sợ, chỉ khóc không trả lời. Hoàng thượng nghe thấy động tĩnh liền đi tới, ngồi xuống hỏi nàng ta: “Vì sao một mình trốn ở đây, có người bắt nạt à?”
Nàng ta nhìn Hoàng đế chỉ còn cao ngang mình, đột nhiên đỡ sợ hơn, khóc nức nở nói mình nhớ nhà. Nghe nói đài Thần Minh là chỗ cao nhất trong thành Trường An, có thể nhìn thấy cả Trường An, nàng ta liền cho rằng nếu đứng trên đài Thần Minh thì có thể nhìn thấy cha mẹ. Nhưng lan can quá cao, bất kể nàng ta kiễng chân hay nhảy thế nào cũng không thể nhìn thấy bên ngoài. Hoàng thượng chăm chú nhìn nàng ta, sau một hồi yên lặng, rất dịu dàng giúp nàng ta lau nước mắt, bế nàng ta đi tới bên cạnh lan can, chỉ về phía bắc, nói: “Phủ của cha mẹ muội ở bên kia.”
Nàng ta chỉ nhìn thấy rất nhiều nhà cửa liên miên không có điểm dừng, hoàn toàn không nhận ra được đâu là nhà của nàng ta, càng không thể nhìn thấy cha mẹ. Nhưng cho dù không nhìn thấy cha mẹ, nàng ta vẫn ngơ ngác nhìn về phía bắc, bởi vì chỉ có như vậy, nàng ta mới cảm thấy gần cha mẹ hơn một chút, nàng ta sẽ không phải lẻ loi một mình. Nàng ta vẫn ngơ ngác nhìn về phía bắc, còn Hoàng thượng vẫn ôm nàng ta, không thúc giục, không thăm dò, chỉ yên lặng cho nàng ta sức mạnh chống đỡ.
“Hoàng thượng… Đại ca ca, vì sao huynh đến đài Thần Minh? Huynh muốn nhìn cái gì?” Nàng ta nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt chàng nhìn về phía tây, không trả lời.
Chàng đặt Tiểu Muội xuống, lệnh cho Vu An đưa nàng ta về Tiêu Phòng điện, lại dặn dò Vu An, sau này nàng ta muốn đến bất cứ nơi nào chơi cũng không được hạn chế.
Thực ra nàng ta rất muốn hỏi, muội có thể tới tìm huynh chơi hay không, nhưng nàng ta không dám, bởi vì dù chàng đứng bên người nàng ta nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía tây, dường như rất gần nhưng thực ra lại rất xa xôi. Sau đó nàng ta dần dần phát hiện, tốt nhất nàng ta đừng đi đến đâu hết, bởi vì bất kể nàng ta đi đến đâu đều sẽ có những ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm. Nàng ta bắt đầu hiểu được, mặc dù cha mẹ nhiều lần nói rằng nơi này là nhà mới của nàng ta, nhưng nơi này không phải nhà của nàng ta, thế giới của nàng ta chỉ gói gọn trong Tiêu Phòng điện…
***
Tiểu Muội ngồi xuống bên dưới Lưu Phất Lăng. Lưu Phất Lăng giao thánh chỉ cho Tiểu Muội. Tiểu Muội thoáng nhìn, lập tức ngẩng lên. “Hoàng thượng…”
Lưu Phất Lăng cười nhạt. “Đừng lo, không phải bắt nàng tùy táng thật, chỉ là một thuật che mắt để nàng được tự do, giúp nàng gỡ bỏ xiềng xích nặng nề mang tên hoàng hậu.”
Trong lòng Tiểu Muội cảm thấy có chút thất vọng, dường như hy vọng thánh chỉ này là ý muốn thực sự của chàng.
“Tiểu Muội, chuyện dạo trước, đa tạ nàng.”
Tiểu Muội lắc đầu. Chàng có thể thường xuyên đến Tiêu Phòng điện, cho dù chỉ nói chuyện với nàng ta, nàng ta cũng thấy rất vui vẻ.
“Trẫm làm mất không ít thời gian của nàng, may mà nàng còn nhỏ, năm nay mới mười lăm tuổi, sau này…”
Tiểu Muội ngắt lời chàng: “Thần thiếp không muốn rời khỏi cung.”
Lưu Phất Lăng yên lặng một lát rồi nói: “Đạo thánh chỉ này nàng cứ thu lại trước, có lẽ sau này nàng sẽ thay đổi ý kiến. Có đạo thánh chỉ này, Lưu Tuân cũng không dám không giúp nàng.”
Nghe thấy Lưu Phất Lăng nhắc đến Lưu Tuân, Tiểu Muội không hề kinh ngạc mà bình tĩnh nói: “Lưu Tuân muốn kế thừa đế vị thì phải đổi tôn thất, vậy sau này hắn chính là cháu trai của Hoàng thượng, thần thiếp là thái hoàng thái hậu.”
Lưu Phất Lăng gật đầu, “Hắn sẽ rất hiếu thuận với nàng, trẫm sẽ lệnh cho Lục Thuận đến Trường Lạc cung hầu hạ nàng, nàng có thể tín nhiệm Lục Thuận.”
Lưu Phất Lăng giao mấy loại tỷ ấn cho Tiểu Muội, sau khi nhìn rõ, vẻ mặt Tiểu Muội lập tức trở nên hoảng sợ. “Hoàng thượng, đây… đây là binh phù điều động quân đồn trú Quan Trung. Cái này… cái này quốc tỷ, đây là binh phù quân đồn trú tây bắc…”
Lưu Phất Lăng dặn dò: “Mấy thứ này nàng cất giữ cẩn thận, không được để bất kỳ ai biết. Sau khi Lưu Tuân khống chế được thành Trường An, nàng giao mấy thứ này cho hắn. Dù sao nàng và Hoắc Quang cũng có quan hệ huyết thống, tính tình Lưu Tuân lại đa nghi. Hắn nhớ ân huệ của nàng, sau này sẽ không nghi ngờ nàng giúp Hoắc Quang, sẽ không chỉ đối xử tử tế với nàng vì mệnh lệnh của trẫm nữa.”
Tiểu Muội cầm binh phù điều động quân đồn trú Quan Trung, cảm thấy bỏng tay. “Tướng quân chỉ huy quân Quan Trung là người của Hoắc Quang, khi cần thiết, chắc chắn Hoắc Quang có cách điều động quân mà không cần binh phù.”
“Hoắc Quang có thể tự ý điều động quân, nhưng còn lương thảo? Trăm ngàn đại quân tiêu hao bao nhiêu lương thảo trong một ngày? Nếu Hoắc Quang không thể nuôi được binh lính, ai sẽ sẵn lòng theo ông ta đi làm loạn? Trên thực tế binh phù này là khống chế lương thảo, thời cơ đến, nàng giao cho Lưu Tuân, hắn sẽ tự biết nên làm thế nào.”
Tay Tiểu Muội khẽ run. “Hoàng thượng, Hoàng thượng tin thần thiếp sao? Hoàng thượng biết hậu quả nếu thần thiếp giao mấy thứ này cho Hoắc Quang chứ?”
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn Tiểu Muội, khẽ mỉm cười. “Trẫm tin nàng.”
Trong mắt Tiểu Muội có sương mù, tay nắm chặt quốc tỷ, dùng tính mạng để hứa: “Thần thiếp nhất định sẽ giao nó cho Lưu Tuân.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười, lắc đầu. “Biến số quá nhiều, Hoắc Quang, phiên vương, còn có một Mạnh Giác vẫn ẩn nhẫn chưa động. Lưu Tuân chưa chắc đã có thể thắng lợi. Mục đích của trẫm là nhất định phải tránh binh họa. Trong cục diện hỗn loạn này, người được lựa chọn làm hoàng đế, Lưu Hạ thật sự không bằng Lưu Tuân, nhưng so với binh họa nhiễu loạn thiên hạ, một chút chênh lệch đó cũng không quá quan trọng. Tiểu Muội, đặt ra hạn định một tháng. Nếu sau một tháng, Hoắc Quang khống chế Trường An, Lưu Hạ có thể thuận lợi lên ngôi, nàng cứ giao quốc tỷ cho Lưu Hạ, lấy danh nghĩa hoàng thái hậu ban bố ý chỉ cho hắn lên ngôi. Nhưng…” Nét cười của Lưu Phất Lăng nhạt đi, vẻ mặt chàng nghiêm túc. “Một khi Lưu Hạ lên ngôi, nhất định phải bắt hắn lập tức hạ chỉ giết Lưu Tuân.”
“Hả?” Thượng Quan Tiểu Muội kinh ngạc.
“Lưu Tuân lên ngôi, Lưu Hạ không gây ra đại loạn được, nhưng nếu Lưu Hạ lên ngôi, Lưu Tuân không chết, giang sơn nhà Hán sau này tất sẽ loạn, người khổ là vạn dân thiên hạ, cho nên Lưu Hạ vừa lên ngôi, nhất định phải lập tức hạ chỉ bắt Lưu Tuân phải chết.”
Thượng Quan Tiểu Muội chăm chú nhìn quốc tỷ, binh phù trong tay, cảm thấy trên vai trĩu nặng. Nàng ta cho rằng cuộc đời nàng ta chính là một quân cờ, không ngờ có một ngày giang sơn xã tắc, lê dân trăm họ cũng đè lên vai mình.
Lưu Phất Lăng thở dài, trong mắt có vẻ áy náy. “Việc này vốn không nên để nàng gánh vác, nhưng trẫm thực sự không tìm được người nào khác ngoài nàng…”
Tiểu Muội nở nụ cười xinh đẹp. “Hoàng thượng, thần thiếp rất vui, thần thiếp là hoàng hậu của Hoàng thượng, hưởng thụ vạn dân lễ bái, làm cho xã tắc an ổn, lê dân tránh được chiến tranh đều là chuyện thần thiếp nên làm. Thần thiếp nhất định sẽ cố hết sức để giao quốc tỷ, binh phù đến tận tay tân đế.”
“Trẫm đã sắp xếp mấy người cho Lưu Tuân, những người khác thì không sao nhưng Triệu Tướng quân là người cố chấp nên trẫm còn để riêng một đạo thánh chỉ cho ông ta. Nếu Lưu Hạ lên ngôi, đạo thánh chỉ đó sẽ tự truyền tới tay ông ta, còn nếu Lưu Tuân lên ngôi, việc này coi như nàng chưa từng nghe thấy.”
Tiểu Muội gật đầu thật mạnh, tỏ ý mình đã rõ, chợt nhớ tới một chuyện. “Lưu Hạ lên ngôi có thể tha cho Lưu Tuân nhưng Lưu Tuân lên ngôi lại chỉ sợ không tha cho Lưu Hạ. Hoàng thượng có sắp xếp gì không? Thần thiếp hiểu rõ trong lòng cũng tiện để tùy cơ ứng biến.”
Lưu Phất Lăng khẽ cười, trong mắt lại là vẻ thương tiếc. “Tiểu Muội, không được phụ sự thông tuệ ông trời ban cho nàng. Nên dùng sự thông tuệ đó để làm cho mình được hạnh phúc.”
Tiểu Muội cúi đầu không nói.
“Trẫm đã lệnh cho Lưu Tuân viết một đạo ý chỉ, chấp thuận không làm hại tính mạng của Lưu Hạ và Vu An.”
Khóe miệng Tiểu Muội khẽ nhếch lên, mang vẻ châm chọc mơ hồ. “Bây giờ đương nhiên hắn sẵn sàng đồng ý bất cứ chuyện gì để giành được ngôi vị hoàng đế.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười không nói gì, chăm chú nhìn Tiểu Muội một lát, nói: “Trẫm sai người đưa nàng về Trường An. Nàng… sau này nàng phải hết sức cẩn thận.”
Tiểu Muội ngẩng đầu, yên lặng nhìn Lưu Phất Lăng. Mọi tình cảm trong ánh mắt lần đầu tiên bộc lộ mà không có bất cứ sự che giấu nào. Lưu Phất Lăng chỉ cười mơ hồ, dường như đã hiểu hết, lại dường như chẳng hiểu gì cả. Tiểu Muội nhỏ giọng thỉnh cầu: “Hoàng đế đại ca, thần thiếp có thể ở lại đây chăm sóc Hoàng đế đại ca hay không…”
Lưu Phất Lăng bọc quốc tỷ và binh phù lại, đặt vào trong lòng Tiểu Muội, nói nhẹ nhàng mà kiên quyết: “Tiểu Muội, sau này chăm sóc cho mình thật tốt. Con đường trước mặt nàng còn rất dài, trời đất bên ngoài cũng rất rộng lớn, đừng ngại coi những ngày trước mười lăm tuổi như một giấc mơ, tất cả mọi người và mọi chuyện đều là cảnh trong mơ. Khi tỉnh cơn mơ, tất cả đều có thể rơi vào quên lãng.”
Lúc Lưu Phất Lăng rút tay về, Tiểu Muội đột nhiên nắm tay chàng. Lưu Phất Lăng ngây người một lát, không rút tay về nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn Tiểu Muội, trong ánh mắt hờ hững có thấu hiểu, có thương xót, còn có áy náy. Ngón tay chàng lạnh buốt, Tiểu Muội rất muốn dùng bàn tay mình để sưởi ấm cho chàng.
“Đại ca.” Nước mắt dâng đầy trong mắt Tiểu Muội. “Thần thiếp… thần thiếp…”
Lưu Phất Lăng gật đầu. “Trẫm hiểu hết.”
Tiểu Muội dù trong lòng đau như dao cắt, cực kỳ lưu luyến nhưng vẫn từ từ buông tay chàng ra, cười lau nước mắt. Lần tâm sự này không phải hạnh phúc đối với nàng ta, cho dù vẫn chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước nhưng dù sao chàng cũng đã chú ý, đã hiểu được. Nàng ta thi lễ cáo lui với Lưu Phất Lăng, lại bất chấp lễ nghi quân thần, vẫn chăm chú nhìn chàng, như muốn khắc ghi hình ảnh của chàng vào tận đáy lòng.
Nàng ta mỉm cười, lui ra khỏi đại điện, lại mỉm cười ngồi lên kiệu mềm, mỉm cười lệnh cho hoạn quan khởi kiệu. Nhưng trong chớp mắt, khi cỗ kiệu được nâng lên, nàng ta lại nước mắt như mưa.
Mặc dù đang có tuyết lớn nhưng bước đi của hoạn quan khiêng kiệu lại không hề bị ảnh hưởng. Không bao lâu sau, Ôn Tuyền cung đã chỉ còn thấp thoáng phía sau.
“Dừng lại!” Tiểu Muội đột nhiên kêu lên.
Hoạn quan lập tức dừng bước, kiệu còn chưa dừng hẳn, Thượng Quan Tiểu Muội đã loạng choạng nhảy ra khỏi kiệu.
Lục Thuận vốn cho rằng Hoàng hậu đột nhiên nhớ ra có chuyện gì chưa làm, không ngờ nàng ta lại chỉ đứng ngẩn người bên kiệu, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn đỉnh núi, không nói cũng không cử động.
Tuyết rơi rất nhanh, chỉ một hồi sau, trên đầu, trên người Tiểu Muội đã toàn là tuyết.
Lục Thuận sợ Hoàng hậu bị lạnh, cúi người đi tới bên cạnh nàng ta, nói nhỏ: “Hoàng hậu nương nương, thời gian không còn sớm, nên lên đường hồi cung.”
Ngước mắt lên, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt Hoàng hậu đầm đìa nước mắt, hắn dường như hiểu ra điều gì đó, trong lòng buồn bã, lẳng lặng lùi lại. Tiểu Muội ngơ ngác đứng rất lâu rồi mới chậm rãi xoay người, chậm rãi đi xuống chân núi. Ít nhất bây giờ, chúng ta vẫn ở cùng một ngọn núi.
Lục Thuận mời Tiểu Muội lên kiệu, Tiểu Muội dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi từng bước.
Giữa trời đất trắng mịt mờ, một bóng dáng nhỏ nhắn đón gió tuyết, gian nan cất bước.
Trên sơn đạo uốn lượn, những dấu chân nhàn nhạt in dài trên tuyết.
Gió bắc thổi, bông tuyết bay, chỉ chốc lát sau, dấu chân trên sơn đạo đã biến mất.
Chỉ còn một con đường vắng vẻ, quanh co uốn lượn trên ngọn núi thê lương.
***
Tuyết năm nay rất lạ, dừng một lát, rơi một lát, kéo dài liên tiếp mười mấy ngày, trời vẫn không chuyển nắng, sơn đạo bị phủ kín tuyết, rất khó thông hành.
Ôn Tuyền cung dường như trở thành thế giới ở ngoài hồng trần, Lưu Phất Lăng hoàn toàn không còn để ý tới chuyện bên ngoài, cùng Vân Ca lặng lẽ sống qua ngày.
Ban đêm, Vân Ca thường ngủ chập chờn, thỉnh thoảng trở mình ngồi dậy, áp tai vào ngực chàng, nghe tiếng tim chàng đập. Sau khi nghe thấy tiếng tim chàng đập, nàng cười ngây ngốc rồi mới có thể yên tâm ngủ tiếp. Có lúc Lưu Phất Lăng không hề biết, có lúc chàng biết Vân Ca dậy, Vân Ca lắng nghe, khi Vân Ca nhẹ nhàng ôm chàng thiếp đi lần nữa, chàng sẽ mở mắt, vừa chăm chú nhìn nàng ngủ vừa hy vọng mình đừng đột nhiên phát bệnh, quấy nhiễu giấc ngủ khó có được của nàng. Thì ra khi trời xanh tàn nhẫn, ngay cả lặng lẽ nhìn một người ngủ cũng là một loại khẩn cầu xa xỉ.
Tình quá dài, quá dài, nhưng thời gian lại quá ngắn, quá ngắn…
Có lẽ hai người đều hiểu rõ, thời gian được ở bên nhau sẽ qua rất nhanh, cho nên ngày đêm đều một tấc không rời.
Ban ngày, nàng ở bên cạnh chàng, là tay chàng, là mắt chàng, nàng làm những việc chàng không làm được nữa, kể cho chàng nghe về thế giới bên ngoài sinh động như thật. Mặc dù chàng chỉ có thể ở trong phòng nhưng trời đất vẫn hiện lên trong lòng chàng qua mắt nàng, qua tiếng nói dịu dàng của nàng. Trong căn phòng nhỏ, trời đất lại rất rộng lớn, hai người không ngừng cười vui. Buổi tối, nàng co người trong lòng chàng, đọc sách cho chàng, kể chuyện cho chàng, còn cầm tiêu lên thổi một khúc nhạc. Chàng đã không thổi được một khúc nhạc hoàn chỉnh nữa, nhưng nàng lại tiến bộ rất nhanh. Nàng thổi được những khúc nhạc chàng hay thổi, trong làn điệu du dương, trong mắt chàng có quyến luyến, trong mắt nàng có lệ quang. Nhưng lúc chàng áy náy đưa tay muốn lau, nước mắt lại biến thành nụ cười như hoa dại trên núi nở rộ. Nhìn nụ cười của nàng, chàng hiểu sự áy náy của mình đều là dư thừa.
Một đêm khuya yên tĩnh như những ngày khác, Vân Ca đọc Nam cương địa chí cho Lưu Phất Lăng nghe. Qua bút mực của tiền nhân, hai người đồng du sơn thủy, cùng ngắm cảnh đẹp. Đọc rất lâu, lại không nghe thấy động tĩnh của Lưu Phất Lăng, Vân Ca lo lắng gọi: “Lăng ca ca.”
Áp mặt vào ngực chàng, nghe thấy tiếng trái tim chàng đập, nàng mới yên tâm.
Nàng đặt quyển sách xuống bên cạnh, chỉnh lại gối đệm cho chàng, để chàng ngủ thoải mái hơn một chút, sau đó lại thổi tắt đèn rồi nằm xuống bên người chàng, áp đầu vào ngực chàng, nghe tiếng tim chàng đập, nàng mới có thể yên lòng ngủ.
Tiếng tim chàng đập là sự bình yên của nàng trong kiếp này.
Nửa đêm, Lưu Phất Lăng đột nhiên bừng tỉnh. “Vân Ca.”
Vân Ca vội đáp: “Sao vậy?”
Lưu Phất Lăng cười, hỏi: “Muội đọc đến đâu rồi? Huynh không chú ý.”
Vân Ca xót xa, lại chỉ mỉm cười, nói: “Muội hơi mệt, không muốn đọc nữa, cho nên ngủ mất.”
Lưu Phất Lăng nghe tiếng tuyết rơi sàn sạt bên ngoài, cảm thấy ngực đau như muốn nứt ra. “Vân Ca, mở cửa sổ ra, huynh muốn nhìn bên ngoài.”
“Vâng.” Vân Ca thắp đèn, giúp chàng bỏ chăn, khoác một chiếc áo choàng, định bước xuống đất.
Lưu Phất Lăng nói: “Chờ đã.”
Chàng muốn cài khuy áo giúp Vân Ca.
Bởi vì bàn tay run rẩy, mỗi hành động của chàng đều cực kỳ chậm chạp. Vân Ca lại như không hề để ý, vừa thì thầm nói chuyện vừa chờ chàng cài khuy áo giúp mình như những ngày trước kia. Khi chàng đã làm xong, Vân Ca đi tới bên cửa sổ, vừa mở cửa sổ ra, một trận gió bắc đã cuốn bông tuyết thổi vào trong phòng. Hoa mai trên bàn rung rinh xào xạc, rèm màn trong phòng cũng bay phần phật, một bức tranh hoa mai trong tuyết trên chiếc bàn cạnh giường bay như sắp bị thổi rơi xuống đất. Vân Ca chạy nhanh về, đặt hai chiếc thước bằng ngọc thạch lên bức vẽ.
Nàng chui vào chăn. “Lạnh thật!” Vừa nói, nàng vừa đưa tay sờ má chàng.
Trên mặt Lưu Phất Lăng tê tê nhưng chàng không hề cảm thấy lạnh. Chàng đưa tay chạm vào bông tuyết chưa tan trên má Vân Ca, cũng không hề có cảm giác gì.
Tuy là đêm khuya nhưng bên ngoài vẫn ngập trời tuyết trắng, trời đất có một màu trắng nhờ nhờ.
Ngoài sân vốn có hai người tuyết nắm tay nhau do Vân Ca đắp, nhưng bởi vì tuyết rơi nhiều, người tuyết đã bị bông tuyết bao phủ, không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa. Hai người ôm nhau, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Trời đất không có tiếng động, chỉ có những bông tuyết bay bay. Chàng cảm thấy trong người ngày càng khó chịu, mặc dù không đau đớn nhưng nửa người bắt đầu tê liệt. Chàng lờ mờ biết trước điều gì đó.
Lưu Phất Lăng nhỏ giọng hỏi: “Vân Ca, muội sẽ quên huynh chứ?”
Vân Ca gật đầu thật mạnh. “Vâng, muội sẽ quên huynh.”
“Vân Ca, nhìn thấy bức tranh hoa mai trong tuyết trên bàn không? Huynh đã vẽ lại nó khi nó ở thời khắc đẹp nhất, vẻ đẹp của nó được ngưng đọng trong bức tranh, muội sẽ chỉ nhìn thấy lúc nó đẹp nhất. Thực ra nó cũng giống những cành hoa khác, cũng sẽ héo rũ, xấu xí, điêu tàn, huynh cũng như thế, cũng chưa chắc đã tốt mãi được. Nếu chúng ta sống bên nhau cả đời, sẽ có lúc huynh làm muội giận, sẽ có lúc làm muội đau lòng, chúng ta cũng sẽ cãi nhau rồi giận dỗi, muội cũng sẽ đau lòng rơi lệ.”
Chàng nắm chặt tay Vân Ca, quyến luyến trần thế không muốn rời đi, đó là sự tiếc nuối duy nhất của chàng. Vốn tưởng rằng chỉ cần chàng có tình, nàng có ý, chàng sẽ có thể nắm tay nàng, nhìn mây bay mây tụ trên trời, xem hoa nở hoa tàn trước sân, đến tận khi mái đầu bạc trắng. Nhưng, thì ra chàng cố gắng hết sức cũng chỉ có thể ngăn cản sinh ly, lại không thể nào trốn tránh được tử biệt.
“Không được nhớ mãi thời khắc đẹp nhất của hoa mai, đó chỉ là một điều giả tạo. Nếu so sánh hoa mai trong tranh với hoa mai trong hiện thực sẽ không công bằng với chúng.” Vân Ca nhắm chặt hai mắt, hai hàng mi lại không ngừng run rẩy.
Gió thổi tóc nàng đan vào với tóc chàng.
Chàng đang mỉm cười, nhưng trong mắt chàng là sự lo lắng, nói chuyện dần dần khó khăn, cũng biết rằng nàng biết hết. Giữa chàng và nàng không cần nhiều lời, nhưng chàng vẫn không thể yên tâm.
“Nhớ lần trước chúng ta đi ngắm mặt trời mọc không? Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được từ bỏ, kiên trì đi tiếp, chắc chắn phong cảnh không ngờ tới sẽ xuất hiện. Có lẽ không phải con đường muội vốn muốn đi, cũng không phải đỉnh núi muội vốn muốn trèo, nhưng một con đường khác có phong cảnh của một con đường khác, một đỉnh núi khác cũng có cảnh mặt trời mọc của đỉnh núi khác đó, không được nhớ mãi không quên con đường cũ…”
Vân Ca nhẹ nhàng hôn lên môi chàng, mỉm cười, nói: “Huynh yên tâm, muội sẽ rời khỏi Trường An, sẽ quên hết mọi chuyện ở đây. Muội sẽ đi Miêu Cương, đến Bắc Yên, đi khắp trăm núi ngàn sông. Muội sẽ viết một quyển sách hướng dẫn nấu ăn, còn có thể gặp một người tốt với muội, để huynh ấy cùng muội leo núi, cùng ngắm mặt trời mọc, để huynh ấy ăn những món ăn muội làm, muội sẽ không nhớ huynh mãi mãi… Muội biết quên…”
Vân Ca vẫn cười, giọng nói lại ngày càng trầm thấp, dần dần bị gió bắc át đi, sau đó không biết là đang nói với Lưu Phất Lăng hay là tự nói với mình. Tuyết ngoài cửa sổ rơi ngày càng dày, trời đất chỉ có một màu trắng mờ mịt. Thời gian dường như cũng bị cái lạnh thấu xương đóng băng, hai người dựa vào nhau, ôm lấy sự vĩnh cửu của họ. Là một lát, lại một đời, là một đời, lại một lát. Lưu Phất Lăng muốn đưa tay vuốt má Vân Ca, lại không có dù chỉ một chút sức lực. Chàng cố gắng đưa tay, đột nhiên một cơn đau tràn đến, lồng ngực như bị ngàn vạn mũi gai đâm vào, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, mọi thứ trước mắt đều đang xoay tròn.
Chàng gắng sức nói với Vân Ca: “Vân Ca, hát cho huynh nghe một bài… bài đó… bài đó…”
Như có thần giao cách cảm, Vân Ca nhẹ nhàng cầm tay chàng lên, áp vào má mình, ôm ngang lưng chàng, áp vào ngực chàng, nhỏ giọng ngâm nga:
“Bầu trời đêm nặng nề hạ thấp
Triệu vì sao lấp lánh đi theo
Côn trùng vỗ cánh bay cao
Chàng đang nhớ đến người nao hỡi chàng…”
Trước mắt Lưu Phất Lăng từ từ tối sầm, chàng cố gắng nhìn Vân Ca thêm một lần nữa, nhưng hình bóng Vân Ca trong mắt chàng ngày càng mờ đi, dần dần chìm vào tối tăm. Cố gắng hết sức, lưu luyến vô cùng, day dứt vô tận cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài không dấu vết ở tận sâu trong đáy lòng, sau đó tan vào trong luân hồi đời đời kiếp kiếp…
“Những vì sao trên trời rơi lệ
Muôn đóa hoa dưới đất héo tàn
Gió lạnh thổi suốt canh thâu
Có chàng là mọi nỗi sầu tiêu tan…”
Nghe tiếng trái tim chàng dần biến mất, sắc mặt Vân Ca ngày càng tái nhợt, cuối cùng không còn một chút màu máu, trắng bệch như bông tuyết ngoài cửa sổ.
Trong phòng lạnh lẽo, cô quạnh.
Rèm màn trong điện bay phần phật, càng khiến không khí trở nên lạnh lẽo.
Bàn tay trên má nàng lạnh dần, cuối cùng lạnh giá như tuyết. Nàng lại không hề phản ứng, vẫn hát đi hát lại bài hát đó.
Tiếng hát dịu dàng, du dương, kể về một đời tương tư và chờ đợi.
Đêm tối dài đằng đẵng sắp qua.
Chân trời trắng xóa phía xa xa lộ ra từng tia nắng vàng rực rỡ, tuyết trắng bay trong gió cũng được nhuộm vàng tươi.
Vân Ca ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lăng ca ca, mặt trời sắp mọc rồi, chúng ta có thể ngắm mặt trời mọc trong tuyết!”
Người bên cạnh không hề phản ứng, chỉ có sắc mặt điềm tĩnh, khóe môi mang nụ cười.
Nàng ôm chặt lấy chàng, ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phương Đông.
Đột nhiên nhận được lệnh truyền của hoạn quan, Hoàng thượng cần gặp Tiểu Muội, Tiểu Muội không hề cảm thấy vui sướng, ngược lại cảm thấy hoảng hốt, hoang mang, thậm chí không muốn đi bái kiến, dường như nếu không đối mặt thì có một số việc sẽ vĩnh viễn không xảy ra. Lúc Tiểu Muội đi vào trong điện, Lưu Phất Lăng đang viết chữ, nghe thấy tiếng động chàng ngẩng lên. Nhìn thấy Tiểu Muội, Lưu Phất Lăng cười nhạt, gọi Tiểu Muội tới.
Trước mắt Tiểu Muội hơi mông lung, mơ hồ nhớ lại lúc mới vào cung, có một lần nàng ta lén đến đài Thần Minh, Hoàng thượng đột nhiên đi lên, nàng ta hoảng sợ lập tức trốn đi. Vu An phát hiện Tiểu Muội, hỏi nàng ta muốn nghe trộm cái gì, Tiểu Muội rất sợ, chỉ khóc không trả lời. Hoàng thượng nghe thấy động tĩnh liền đi tới, ngồi xuống hỏi nàng ta: “Vì sao một mình trốn ở đây, có người bắt nạt à?”
Nàng ta nhìn Hoàng đế chỉ còn cao ngang mình, đột nhiên đỡ sợ hơn, khóc nức nở nói mình nhớ nhà. Nghe nói đài Thần Minh là chỗ cao nhất trong thành Trường An, có thể nhìn thấy cả Trường An, nàng ta liền cho rằng nếu đứng trên đài Thần Minh thì có thể nhìn thấy cha mẹ. Nhưng lan can quá cao, bất kể nàng ta kiễng chân hay nhảy thế nào cũng không thể nhìn thấy bên ngoài. Hoàng thượng chăm chú nhìn nàng ta, sau một hồi yên lặng, rất dịu dàng giúp nàng ta lau nước mắt, bế nàng ta đi tới bên cạnh lan can, chỉ về phía bắc, nói: “Phủ của cha mẹ muội ở bên kia.”
Nàng ta chỉ nhìn thấy rất nhiều nhà cửa liên miên không có điểm dừng, hoàn toàn không nhận ra được đâu là nhà của nàng ta, càng không thể nhìn thấy cha mẹ. Nhưng cho dù không nhìn thấy cha mẹ, nàng ta vẫn ngơ ngác nhìn về phía bắc, bởi vì chỉ có như vậy, nàng ta mới cảm thấy gần cha mẹ hơn một chút, nàng ta sẽ không phải lẻ loi một mình. Nàng ta vẫn ngơ ngác nhìn về phía bắc, còn Hoàng thượng vẫn ôm nàng ta, không thúc giục, không thăm dò, chỉ yên lặng cho nàng ta sức mạnh chống đỡ.
“Hoàng thượng… Đại ca ca, vì sao huynh đến đài Thần Minh? Huynh muốn nhìn cái gì?” Nàng ta nhỏ giọng hỏi.
Ánh mắt chàng nhìn về phía tây, không trả lời.
Chàng đặt Tiểu Muội xuống, lệnh cho Vu An đưa nàng ta về Tiêu Phòng điện, lại dặn dò Vu An, sau này nàng ta muốn đến bất cứ nơi nào chơi cũng không được hạn chế.
Thực ra nàng ta rất muốn hỏi, muội có thể tới tìm huynh chơi hay không, nhưng nàng ta không dám, bởi vì dù chàng đứng bên người nàng ta nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía tây, dường như rất gần nhưng thực ra lại rất xa xôi. Sau đó nàng ta dần dần phát hiện, tốt nhất nàng ta đừng đi đến đâu hết, bởi vì bất kể nàng ta đi đến đâu đều sẽ có những ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm. Nàng ta bắt đầu hiểu được, mặc dù cha mẹ nhiều lần nói rằng nơi này là nhà mới của nàng ta, nhưng nơi này không phải nhà của nàng ta, thế giới của nàng ta chỉ gói gọn trong Tiêu Phòng điện…
***
Tiểu Muội ngồi xuống bên dưới Lưu Phất Lăng. Lưu Phất Lăng giao thánh chỉ cho Tiểu Muội. Tiểu Muội thoáng nhìn, lập tức ngẩng lên. “Hoàng thượng…”
Lưu Phất Lăng cười nhạt. “Đừng lo, không phải bắt nàng tùy táng thật, chỉ là một thuật che mắt để nàng được tự do, giúp nàng gỡ bỏ xiềng xích nặng nề mang tên hoàng hậu.”
Trong lòng Tiểu Muội cảm thấy có chút thất vọng, dường như hy vọng thánh chỉ này là ý muốn thực sự của chàng.
“Tiểu Muội, chuyện dạo trước, đa tạ nàng.”
Tiểu Muội lắc đầu. Chàng có thể thường xuyên đến Tiêu Phòng điện, cho dù chỉ nói chuyện với nàng ta, nàng ta cũng thấy rất vui vẻ.
“Trẫm làm mất không ít thời gian của nàng, may mà nàng còn nhỏ, năm nay mới mười lăm tuổi, sau này…”
Tiểu Muội ngắt lời chàng: “Thần thiếp không muốn rời khỏi cung.”
Lưu Phất Lăng yên lặng một lát rồi nói: “Đạo thánh chỉ này nàng cứ thu lại trước, có lẽ sau này nàng sẽ thay đổi ý kiến. Có đạo thánh chỉ này, Lưu Tuân cũng không dám không giúp nàng.”
Nghe thấy Lưu Phất Lăng nhắc đến Lưu Tuân, Tiểu Muội không hề kinh ngạc mà bình tĩnh nói: “Lưu Tuân muốn kế thừa đế vị thì phải đổi tôn thất, vậy sau này hắn chính là cháu trai của Hoàng thượng, thần thiếp là thái hoàng thái hậu.”
Lưu Phất Lăng gật đầu, “Hắn sẽ rất hiếu thuận với nàng, trẫm sẽ lệnh cho Lục Thuận đến Trường Lạc cung hầu hạ nàng, nàng có thể tín nhiệm Lục Thuận.”
Lưu Phất Lăng giao mấy loại tỷ ấn cho Tiểu Muội, sau khi nhìn rõ, vẻ mặt Tiểu Muội lập tức trở nên hoảng sợ. “Hoàng thượng, đây… đây là binh phù điều động quân đồn trú Quan Trung. Cái này… cái này quốc tỷ, đây là binh phù quân đồn trú tây bắc…”
Lưu Phất Lăng dặn dò: “Mấy thứ này nàng cất giữ cẩn thận, không được để bất kỳ ai biết. Sau khi Lưu Tuân khống chế được thành Trường An, nàng giao mấy thứ này cho hắn. Dù sao nàng và Hoắc Quang cũng có quan hệ huyết thống, tính tình Lưu Tuân lại đa nghi. Hắn nhớ ân huệ của nàng, sau này sẽ không nghi ngờ nàng giúp Hoắc Quang, sẽ không chỉ đối xử tử tế với nàng vì mệnh lệnh của trẫm nữa.”
Tiểu Muội cầm binh phù điều động quân đồn trú Quan Trung, cảm thấy bỏng tay. “Tướng quân chỉ huy quân Quan Trung là người của Hoắc Quang, khi cần thiết, chắc chắn Hoắc Quang có cách điều động quân mà không cần binh phù.”
“Hoắc Quang có thể tự ý điều động quân, nhưng còn lương thảo? Trăm ngàn đại quân tiêu hao bao nhiêu lương thảo trong một ngày? Nếu Hoắc Quang không thể nuôi được binh lính, ai sẽ sẵn lòng theo ông ta đi làm loạn? Trên thực tế binh phù này là khống chế lương thảo, thời cơ đến, nàng giao cho Lưu Tuân, hắn sẽ tự biết nên làm thế nào.”
Tay Tiểu Muội khẽ run. “Hoàng thượng, Hoàng thượng tin thần thiếp sao? Hoàng thượng biết hậu quả nếu thần thiếp giao mấy thứ này cho Hoắc Quang chứ?”
Lưu Phất Lăng chăm chú nhìn Tiểu Muội, khẽ mỉm cười. “Trẫm tin nàng.”
Trong mắt Tiểu Muội có sương mù, tay nắm chặt quốc tỷ, dùng tính mạng để hứa: “Thần thiếp nhất định sẽ giao nó cho Lưu Tuân.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười, lắc đầu. “Biến số quá nhiều, Hoắc Quang, phiên vương, còn có một Mạnh Giác vẫn ẩn nhẫn chưa động. Lưu Tuân chưa chắc đã có thể thắng lợi. Mục đích của trẫm là nhất định phải tránh binh họa. Trong cục diện hỗn loạn này, người được lựa chọn làm hoàng đế, Lưu Hạ thật sự không bằng Lưu Tuân, nhưng so với binh họa nhiễu loạn thiên hạ, một chút chênh lệch đó cũng không quá quan trọng. Tiểu Muội, đặt ra hạn định một tháng. Nếu sau một tháng, Hoắc Quang khống chế Trường An, Lưu Hạ có thể thuận lợi lên ngôi, nàng cứ giao quốc tỷ cho Lưu Hạ, lấy danh nghĩa hoàng thái hậu ban bố ý chỉ cho hắn lên ngôi. Nhưng…” Nét cười của Lưu Phất Lăng nhạt đi, vẻ mặt chàng nghiêm túc. “Một khi Lưu Hạ lên ngôi, nhất định phải bắt hắn lập tức hạ chỉ giết Lưu Tuân.”
“Hả?” Thượng Quan Tiểu Muội kinh ngạc.
“Lưu Tuân lên ngôi, Lưu Hạ không gây ra đại loạn được, nhưng nếu Lưu Hạ lên ngôi, Lưu Tuân không chết, giang sơn nhà Hán sau này tất sẽ loạn, người khổ là vạn dân thiên hạ, cho nên Lưu Hạ vừa lên ngôi, nhất định phải lập tức hạ chỉ bắt Lưu Tuân phải chết.”
Thượng Quan Tiểu Muội chăm chú nhìn quốc tỷ, binh phù trong tay, cảm thấy trên vai trĩu nặng. Nàng ta cho rằng cuộc đời nàng ta chính là một quân cờ, không ngờ có một ngày giang sơn xã tắc, lê dân trăm họ cũng đè lên vai mình.
Lưu Phất Lăng thở dài, trong mắt có vẻ áy náy. “Việc này vốn không nên để nàng gánh vác, nhưng trẫm thực sự không tìm được người nào khác ngoài nàng…”
Tiểu Muội nở nụ cười xinh đẹp. “Hoàng thượng, thần thiếp rất vui, thần thiếp là hoàng hậu của Hoàng thượng, hưởng thụ vạn dân lễ bái, làm cho xã tắc an ổn, lê dân tránh được chiến tranh đều là chuyện thần thiếp nên làm. Thần thiếp nhất định sẽ cố hết sức để giao quốc tỷ, binh phù đến tận tay tân đế.”
“Trẫm đã sắp xếp mấy người cho Lưu Tuân, những người khác thì không sao nhưng Triệu Tướng quân là người cố chấp nên trẫm còn để riêng một đạo thánh chỉ cho ông ta. Nếu Lưu Hạ lên ngôi, đạo thánh chỉ đó sẽ tự truyền tới tay ông ta, còn nếu Lưu Tuân lên ngôi, việc này coi như nàng chưa từng nghe thấy.”
Tiểu Muội gật đầu thật mạnh, tỏ ý mình đã rõ, chợt nhớ tới một chuyện. “Lưu Hạ lên ngôi có thể tha cho Lưu Tuân nhưng Lưu Tuân lên ngôi lại chỉ sợ không tha cho Lưu Hạ. Hoàng thượng có sắp xếp gì không? Thần thiếp hiểu rõ trong lòng cũng tiện để tùy cơ ứng biến.”
Lưu Phất Lăng khẽ cười, trong mắt lại là vẻ thương tiếc. “Tiểu Muội, không được phụ sự thông tuệ ông trời ban cho nàng. Nên dùng sự thông tuệ đó để làm cho mình được hạnh phúc.”
Tiểu Muội cúi đầu không nói.
“Trẫm đã lệnh cho Lưu Tuân viết một đạo ý chỉ, chấp thuận không làm hại tính mạng của Lưu Hạ và Vu An.”
Khóe miệng Tiểu Muội khẽ nhếch lên, mang vẻ châm chọc mơ hồ. “Bây giờ đương nhiên hắn sẵn sàng đồng ý bất cứ chuyện gì để giành được ngôi vị hoàng đế.”
Lưu Phất Lăng mỉm cười không nói gì, chăm chú nhìn Tiểu Muội một lát, nói: “Trẫm sai người đưa nàng về Trường An. Nàng… sau này nàng phải hết sức cẩn thận.”
Tiểu Muội ngẩng đầu, yên lặng nhìn Lưu Phất Lăng. Mọi tình cảm trong ánh mắt lần đầu tiên bộc lộ mà không có bất cứ sự che giấu nào. Lưu Phất Lăng chỉ cười mơ hồ, dường như đã hiểu hết, lại dường như chẳng hiểu gì cả. Tiểu Muội nhỏ giọng thỉnh cầu: “Hoàng đế đại ca, thần thiếp có thể ở lại đây chăm sóc Hoàng đế đại ca hay không…”
Lưu Phất Lăng bọc quốc tỷ và binh phù lại, đặt vào trong lòng Tiểu Muội, nói nhẹ nhàng mà kiên quyết: “Tiểu Muội, sau này chăm sóc cho mình thật tốt. Con đường trước mặt nàng còn rất dài, trời đất bên ngoài cũng rất rộng lớn, đừng ngại coi những ngày trước mười lăm tuổi như một giấc mơ, tất cả mọi người và mọi chuyện đều là cảnh trong mơ. Khi tỉnh cơn mơ, tất cả đều có thể rơi vào quên lãng.”
Lúc Lưu Phất Lăng rút tay về, Tiểu Muội đột nhiên nắm tay chàng. Lưu Phất Lăng ngây người một lát, không rút tay về nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn Tiểu Muội, trong ánh mắt hờ hững có thấu hiểu, có thương xót, còn có áy náy. Ngón tay chàng lạnh buốt, Tiểu Muội rất muốn dùng bàn tay mình để sưởi ấm cho chàng.
“Đại ca.” Nước mắt dâng đầy trong mắt Tiểu Muội. “Thần thiếp… thần thiếp…”
Lưu Phất Lăng gật đầu. “Trẫm hiểu hết.”
Tiểu Muội dù trong lòng đau như dao cắt, cực kỳ lưu luyến nhưng vẫn từ từ buông tay chàng ra, cười lau nước mắt. Lần tâm sự này không phải hạnh phúc đối với nàng ta, cho dù vẫn chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước nhưng dù sao chàng cũng đã chú ý, đã hiểu được. Nàng ta thi lễ cáo lui với Lưu Phất Lăng, lại bất chấp lễ nghi quân thần, vẫn chăm chú nhìn chàng, như muốn khắc ghi hình ảnh của chàng vào tận đáy lòng.
Nàng ta mỉm cười, lui ra khỏi đại điện, lại mỉm cười ngồi lên kiệu mềm, mỉm cười lệnh cho hoạn quan khởi kiệu. Nhưng trong chớp mắt, khi cỗ kiệu được nâng lên, nàng ta lại nước mắt như mưa.
Mặc dù đang có tuyết lớn nhưng bước đi của hoạn quan khiêng kiệu lại không hề bị ảnh hưởng. Không bao lâu sau, Ôn Tuyền cung đã chỉ còn thấp thoáng phía sau.
“Dừng lại!” Tiểu Muội đột nhiên kêu lên.
Hoạn quan lập tức dừng bước, kiệu còn chưa dừng hẳn, Thượng Quan Tiểu Muội đã loạng choạng nhảy ra khỏi kiệu.
Lục Thuận vốn cho rằng Hoàng hậu đột nhiên nhớ ra có chuyện gì chưa làm, không ngờ nàng ta lại chỉ đứng ngẩn người bên kiệu, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn đỉnh núi, không nói cũng không cử động.
Tuyết rơi rất nhanh, chỉ một hồi sau, trên đầu, trên người Tiểu Muội đã toàn là tuyết.
Lục Thuận sợ Hoàng hậu bị lạnh, cúi người đi tới bên cạnh nàng ta, nói nhỏ: “Hoàng hậu nương nương, thời gian không còn sớm, nên lên đường hồi cung.”
Ngước mắt lên, hắn lại nhìn thấy khuôn mặt Hoàng hậu đầm đìa nước mắt, hắn dường như hiểu ra điều gì đó, trong lòng buồn bã, lẳng lặng lùi lại. Tiểu Muội ngơ ngác đứng rất lâu rồi mới chậm rãi xoay người, chậm rãi đi xuống chân núi. Ít nhất bây giờ, chúng ta vẫn ở cùng một ngọn núi.
Lục Thuận mời Tiểu Muội lên kiệu, Tiểu Muội dường như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đi từng bước.
Giữa trời đất trắng mịt mờ, một bóng dáng nhỏ nhắn đón gió tuyết, gian nan cất bước.
Trên sơn đạo uốn lượn, những dấu chân nhàn nhạt in dài trên tuyết.
Gió bắc thổi, bông tuyết bay, chỉ chốc lát sau, dấu chân trên sơn đạo đã biến mất.
Chỉ còn một con đường vắng vẻ, quanh co uốn lượn trên ngọn núi thê lương.
***
Tuyết năm nay rất lạ, dừng một lát, rơi một lát, kéo dài liên tiếp mười mấy ngày, trời vẫn không chuyển nắng, sơn đạo bị phủ kín tuyết, rất khó thông hành.
Ôn Tuyền cung dường như trở thành thế giới ở ngoài hồng trần, Lưu Phất Lăng hoàn toàn không còn để ý tới chuyện bên ngoài, cùng Vân Ca lặng lẽ sống qua ngày.
Ban đêm, Vân Ca thường ngủ chập chờn, thỉnh thoảng trở mình ngồi dậy, áp tai vào ngực chàng, nghe tiếng tim chàng đập. Sau khi nghe thấy tiếng tim chàng đập, nàng cười ngây ngốc rồi mới có thể yên tâm ngủ tiếp. Có lúc Lưu Phất Lăng không hề biết, có lúc chàng biết Vân Ca dậy, Vân Ca lắng nghe, khi Vân Ca nhẹ nhàng ôm chàng thiếp đi lần nữa, chàng sẽ mở mắt, vừa chăm chú nhìn nàng ngủ vừa hy vọng mình đừng đột nhiên phát bệnh, quấy nhiễu giấc ngủ khó có được của nàng. Thì ra khi trời xanh tàn nhẫn, ngay cả lặng lẽ nhìn một người ngủ cũng là một loại khẩn cầu xa xỉ.
Tình quá dài, quá dài, nhưng thời gian lại quá ngắn, quá ngắn…
Có lẽ hai người đều hiểu rõ, thời gian được ở bên nhau sẽ qua rất nhanh, cho nên ngày đêm đều một tấc không rời.
Ban ngày, nàng ở bên cạnh chàng, là tay chàng, là mắt chàng, nàng làm những việc chàng không làm được nữa, kể cho chàng nghe về thế giới bên ngoài sinh động như thật. Mặc dù chàng chỉ có thể ở trong phòng nhưng trời đất vẫn hiện lên trong lòng chàng qua mắt nàng, qua tiếng nói dịu dàng của nàng. Trong căn phòng nhỏ, trời đất lại rất rộng lớn, hai người không ngừng cười vui. Buổi tối, nàng co người trong lòng chàng, đọc sách cho chàng, kể chuyện cho chàng, còn cầm tiêu lên thổi một khúc nhạc. Chàng đã không thổi được một khúc nhạc hoàn chỉnh nữa, nhưng nàng lại tiến bộ rất nhanh. Nàng thổi được những khúc nhạc chàng hay thổi, trong làn điệu du dương, trong mắt chàng có quyến luyến, trong mắt nàng có lệ quang. Nhưng lúc chàng áy náy đưa tay muốn lau, nước mắt lại biến thành nụ cười như hoa dại trên núi nở rộ. Nhìn nụ cười của nàng, chàng hiểu sự áy náy của mình đều là dư thừa.
Một đêm khuya yên tĩnh như những ngày khác, Vân Ca đọc Nam cương địa chí cho Lưu Phất Lăng nghe. Qua bút mực của tiền nhân, hai người đồng du sơn thủy, cùng ngắm cảnh đẹp. Đọc rất lâu, lại không nghe thấy động tĩnh của Lưu Phất Lăng, Vân Ca lo lắng gọi: “Lăng ca ca.”
Áp mặt vào ngực chàng, nghe thấy tiếng trái tim chàng đập, nàng mới yên tâm.
Nàng đặt quyển sách xuống bên cạnh, chỉnh lại gối đệm cho chàng, để chàng ngủ thoải mái hơn một chút, sau đó lại thổi tắt đèn rồi nằm xuống bên người chàng, áp đầu vào ngực chàng, nghe tiếng tim chàng đập, nàng mới có thể yên lòng ngủ.
Tiếng tim chàng đập là sự bình yên của nàng trong kiếp này.
Nửa đêm, Lưu Phất Lăng đột nhiên bừng tỉnh. “Vân Ca.”
Vân Ca vội đáp: “Sao vậy?”
Lưu Phất Lăng cười, hỏi: “Muội đọc đến đâu rồi? Huynh không chú ý.”
Vân Ca xót xa, lại chỉ mỉm cười, nói: “Muội hơi mệt, không muốn đọc nữa, cho nên ngủ mất.”
Lưu Phất Lăng nghe tiếng tuyết rơi sàn sạt bên ngoài, cảm thấy ngực đau như muốn nứt ra. “Vân Ca, mở cửa sổ ra, huynh muốn nhìn bên ngoài.”
“Vâng.” Vân Ca thắp đèn, giúp chàng bỏ chăn, khoác một chiếc áo choàng, định bước xuống đất.
Lưu Phất Lăng nói: “Chờ đã.”
Chàng muốn cài khuy áo giúp Vân Ca.
Bởi vì bàn tay run rẩy, mỗi hành động của chàng đều cực kỳ chậm chạp. Vân Ca lại như không hề để ý, vừa thì thầm nói chuyện vừa chờ chàng cài khuy áo giúp mình như những ngày trước kia. Khi chàng đã làm xong, Vân Ca đi tới bên cửa sổ, vừa mở cửa sổ ra, một trận gió bắc đã cuốn bông tuyết thổi vào trong phòng. Hoa mai trên bàn rung rinh xào xạc, rèm màn trong phòng cũng bay phần phật, một bức tranh hoa mai trong tuyết trên chiếc bàn cạnh giường bay như sắp bị thổi rơi xuống đất. Vân Ca chạy nhanh về, đặt hai chiếc thước bằng ngọc thạch lên bức vẽ.
Nàng chui vào chăn. “Lạnh thật!” Vừa nói, nàng vừa đưa tay sờ má chàng.
Trên mặt Lưu Phất Lăng tê tê nhưng chàng không hề cảm thấy lạnh. Chàng đưa tay chạm vào bông tuyết chưa tan trên má Vân Ca, cũng không hề có cảm giác gì.
Tuy là đêm khuya nhưng bên ngoài vẫn ngập trời tuyết trắng, trời đất có một màu trắng nhờ nhờ.
Ngoài sân vốn có hai người tuyết nắm tay nhau do Vân Ca đắp, nhưng bởi vì tuyết rơi nhiều, người tuyết đã bị bông tuyết bao phủ, không nhìn ra hình dáng ban đầu nữa. Hai người ôm nhau, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.
Trời đất không có tiếng động, chỉ có những bông tuyết bay bay. Chàng cảm thấy trong người ngày càng khó chịu, mặc dù không đau đớn nhưng nửa người bắt đầu tê liệt. Chàng lờ mờ biết trước điều gì đó.
Lưu Phất Lăng nhỏ giọng hỏi: “Vân Ca, muội sẽ quên huynh chứ?”
Vân Ca gật đầu thật mạnh. “Vâng, muội sẽ quên huynh.”
“Vân Ca, nhìn thấy bức tranh hoa mai trong tuyết trên bàn không? Huynh đã vẽ lại nó khi nó ở thời khắc đẹp nhất, vẻ đẹp của nó được ngưng đọng trong bức tranh, muội sẽ chỉ nhìn thấy lúc nó đẹp nhất. Thực ra nó cũng giống những cành hoa khác, cũng sẽ héo rũ, xấu xí, điêu tàn, huynh cũng như thế, cũng chưa chắc đã tốt mãi được. Nếu chúng ta sống bên nhau cả đời, sẽ có lúc huynh làm muội giận, sẽ có lúc làm muội đau lòng, chúng ta cũng sẽ cãi nhau rồi giận dỗi, muội cũng sẽ đau lòng rơi lệ.”
Chàng nắm chặt tay Vân Ca, quyến luyến trần thế không muốn rời đi, đó là sự tiếc nuối duy nhất của chàng. Vốn tưởng rằng chỉ cần chàng có tình, nàng có ý, chàng sẽ có thể nắm tay nàng, nhìn mây bay mây tụ trên trời, xem hoa nở hoa tàn trước sân, đến tận khi mái đầu bạc trắng. Nhưng, thì ra chàng cố gắng hết sức cũng chỉ có thể ngăn cản sinh ly, lại không thể nào trốn tránh được tử biệt.
“Không được nhớ mãi thời khắc đẹp nhất của hoa mai, đó chỉ là một điều giả tạo. Nếu so sánh hoa mai trong tranh với hoa mai trong hiện thực sẽ không công bằng với chúng.” Vân Ca nhắm chặt hai mắt, hai hàng mi lại không ngừng run rẩy.
Gió thổi tóc nàng đan vào với tóc chàng.
Chàng đang mỉm cười, nhưng trong mắt chàng là sự lo lắng, nói chuyện dần dần khó khăn, cũng biết rằng nàng biết hết. Giữa chàng và nàng không cần nhiều lời, nhưng chàng vẫn không thể yên tâm.
“Nhớ lần trước chúng ta đi ngắm mặt trời mọc không? Bất kể xảy ra chuyện gì cũng không được từ bỏ, kiên trì đi tiếp, chắc chắn phong cảnh không ngờ tới sẽ xuất hiện. Có lẽ không phải con đường muội vốn muốn đi, cũng không phải đỉnh núi muội vốn muốn trèo, nhưng một con đường khác có phong cảnh của một con đường khác, một đỉnh núi khác cũng có cảnh mặt trời mọc của đỉnh núi khác đó, không được nhớ mãi không quên con đường cũ…”
Vân Ca nhẹ nhàng hôn lên môi chàng, mỉm cười, nói: “Huynh yên tâm, muội sẽ rời khỏi Trường An, sẽ quên hết mọi chuyện ở đây. Muội sẽ đi Miêu Cương, đến Bắc Yên, đi khắp trăm núi ngàn sông. Muội sẽ viết một quyển sách hướng dẫn nấu ăn, còn có thể gặp một người tốt với muội, để huynh ấy cùng muội leo núi, cùng ngắm mặt trời mọc, để huynh ấy ăn những món ăn muội làm, muội sẽ không nhớ huynh mãi mãi… Muội biết quên…”
Vân Ca vẫn cười, giọng nói lại ngày càng trầm thấp, dần dần bị gió bắc át đi, sau đó không biết là đang nói với Lưu Phất Lăng hay là tự nói với mình. Tuyết ngoài cửa sổ rơi ngày càng dày, trời đất chỉ có một màu trắng mờ mịt. Thời gian dường như cũng bị cái lạnh thấu xương đóng băng, hai người dựa vào nhau, ôm lấy sự vĩnh cửu của họ. Là một lát, lại một đời, là một đời, lại một lát. Lưu Phất Lăng muốn đưa tay vuốt má Vân Ca, lại không có dù chỉ một chút sức lực. Chàng cố gắng đưa tay, đột nhiên một cơn đau tràn đến, lồng ngực như bị ngàn vạn mũi gai đâm vào, ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, mọi thứ trước mắt đều đang xoay tròn.
Chàng gắng sức nói với Vân Ca: “Vân Ca, hát cho huynh nghe một bài… bài đó… bài đó…”
Như có thần giao cách cảm, Vân Ca nhẹ nhàng cầm tay chàng lên, áp vào má mình, ôm ngang lưng chàng, áp vào ngực chàng, nhỏ giọng ngâm nga:
“Bầu trời đêm nặng nề hạ thấp
Triệu vì sao lấp lánh đi theo
Côn trùng vỗ cánh bay cao
Chàng đang nhớ đến người nao hỡi chàng…”
Trước mắt Lưu Phất Lăng từ từ tối sầm, chàng cố gắng nhìn Vân Ca thêm một lần nữa, nhưng hình bóng Vân Ca trong mắt chàng ngày càng mờ đi, dần dần chìm vào tối tăm. Cố gắng hết sức, lưu luyến vô cùng, day dứt vô tận cũng chỉ hóa thành một tiếng thở dài không dấu vết ở tận sâu trong đáy lòng, sau đó tan vào trong luân hồi đời đời kiếp kiếp…
“Những vì sao trên trời rơi lệ
Muôn đóa hoa dưới đất héo tàn
Gió lạnh thổi suốt canh thâu
Có chàng là mọi nỗi sầu tiêu tan…”
Nghe tiếng trái tim chàng dần biến mất, sắc mặt Vân Ca ngày càng tái nhợt, cuối cùng không còn một chút màu máu, trắng bệch như bông tuyết ngoài cửa sổ.
Trong phòng lạnh lẽo, cô quạnh.
Rèm màn trong điện bay phần phật, càng khiến không khí trở nên lạnh lẽo.
Bàn tay trên má nàng lạnh dần, cuối cùng lạnh giá như tuyết. Nàng lại không hề phản ứng, vẫn hát đi hát lại bài hát đó.
Tiếng hát dịu dàng, du dương, kể về một đời tương tư và chờ đợi.
Đêm tối dài đằng đẵng sắp qua.
Chân trời trắng xóa phía xa xa lộ ra từng tia nắng vàng rực rỡ, tuyết trắng bay trong gió cũng được nhuộm vàng tươi.
Vân Ca ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lăng ca ca, mặt trời sắp mọc rồi, chúng ta có thể ngắm mặt trời mọc trong tuyết!”
Người bên cạnh không hề phản ứng, chỉ có sắc mặt điềm tĩnh, khóe môi mang nụ cười.
Nàng ôm chặt lấy chàng, ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm về phương Đông.
Bình luận facebook