• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Vân Trung Ca (3 Viewers)

  • Chương 5: Trời dễ đổi thay, hận thù khó báo

Nhà giam âm u.

Bởi vì không có ánh mặt trời, một năm bốn mùa đều có mùi ẩm mốc, mùa xuân dường như vĩnh viễn không bao giờ ghé thăm, mùa đông ở đây lại càng lạnh lẽo hơn.

Vân Ca yên tĩnh nằm trên ổ rơm, yên tĩnh giống như không có linh hồn.

Trên đỉnh bức tường phòng giam có một ô cửa sổ nho nhỏ. Từ chỗ Vân Ca nằm nhìn ra, có thể thấy một mảnh trời xanh con con, thỉnh thoáng có chim chóc bay qua, để lại mấy tiếng hót vui vẻ của mùa thu. Nhưng nàng chỉ nhắm mắt lại, hoàn toàn không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Lính coi ngục đặt một bát cơm bên ngoài song sắt, trong bát còn có mấy miếng thịt hiếm thấy.

“Tân đế lên ngôi, đại xá thiên hạ! Tội nhẹ lập tức phóng thích, những tử tù các ngươi có thể được miễn tội chết. Quan trên hạ lệnh cho các ngươi thêm chút thức ăn coi như chúc mừng!”

Tiềng hò reo vui mừng vang lên khắp trong lao.

Nghe thấy hai chữ “tân đế”, Vân Ca đột nhiên mở mắt ra, môi khẽ mấp máy, muốn hỏi gì đó nhưng rồi vẫn yên lặng.

Người đàn ông trong phòng giam bên cạnh và mấy đũa đã hết bát cơm, vẫn chưa hết thèm, nhìn chằm chằm bát cơm trước phòng giam của Vân Ca.

“Cô nương còn không ăn thì cơm sẽ nguội hết đấy.”

Vân Ca chậm rãi đứng dậy, bưng bát lên định ăn, lại cảm thấy dạ dày cuộn lên như sắp nôn. Nàng đưa bát cho người đàn ông ở phòng giam bên cạnh.

Người đàn ông mừng rỡ, lập tức gắp một miếng thịt cho vào miệng, lại cảm thấy ngượng ngùng. “Cô còn chưa ăn mà.”

Vân Ca lắc đầu. “Ông ăn đi! Tôi không ăn nổi.”

Người đàn ông vội gạt hết thịt trong bát của Vân Ca vào bát mình. “Không có công thì không nhận lộc, tôi thấy sắc mặt cô rất yếu, bước chân rã rời, không phải bị thương thì cũng bị ốm, để tôi xem mạch giúp cô.”

Nói xong, ông ta đưa tay nắm lấy cổ tay Vân Ca. Vân Ca muốn lui lại tránh, chợt trước mắt tối sầm, ngã về phía trước, vội bám vào song sắt mới không bị ngã xuống.

Ông ta nắm cổ tay Vân Ca xem mạch giúp nàng, không khỏi lắc đầu, thở dài. “Ôi! Lại là một người đáng thương. Trong tử lao này chỉ nên có chết, có sinh lại là một chuyện đau khổ!”

Người đàn ông gạt lại tất cả chỗ thịt về bát Vân Ca. “Không ăn nổi cũng phải ăn một chút, nữ nhân có thai không thể không chú ý được. Cô còn có thân nhân không? Cha đứa bé ở đâu? Bên nhà chồng còn có ai không?”

Vừa nghe đến câu “nữ nhân có thai”, cả người Vân Ca như rơi xuống vực sâu, lại như bay lên không trung, trong đầu ong ong. Nàng ngơ ngác nhìn người đàn ông nọ, nhìn miệng ông ta mở ra rồi khép lại nhưng hoàn toàn không biết ông ta đang nói gì. Nàng lặp đi lặp lại những lời ông ta vừa nói trong đầu mấy lần mới thật sự hiểu được ý ông ta. Đột nhiên nàng nắm cánh tay người đàn ông đó, vội vàng hỏi: “Vừa rồi ông nói cái gì? Ông nói tôi…”

Trong mắt Vân Ca như có một ngọn lửa bùng cháy, khiến cả gương mặt nàng sáng bừng rạng rỡ, tưởng như đã biến thành một người khác hẳn lúc trước.

Người đàn ông cẩn thận nói: “Cô có thai rồi.”

Tay Vân Ca bóp chặt tay ông ta, móng tay dường như sắp đâm vào thịt. “Ông khẳng định chứ?”

Người đàn ông chịu đau, gật đầu. “Dù tôi không phải một lang trung giỏi nhưng bắt mạch xem tin vui thì không sai được.”

Vân Ca lập tức che miệng lại, nước mắt dường như sắp rơi xuống. Nàng lại ngẩn ra một lát rồi cười. “Tôi có con rồi? Tôi có con rồi!” Chắc chắn là Lăng ca ca sợ nàng cô đơn nên mới đưa nó đến với nàng. Nàng sờ sờ hai má mình. “Tôi tái lắm à? Nhìn tôi yếu ớt lắm à? Như vậy không tốt cho đứa bé, đúng không?”

Vân Ca hỏi vừa nhanh vừa nhiều, người đàn ông chỉ kịp gật đầu không ngừng.

Xin lỗi, xin lỗi, mẹ không biết con đến, mẹ không chăm sóc mình tử tế, không chăm sóc con tử tế. Mẹ sai rồi!

Nàng lập tức bưng bát cơm dưới đất lên, ăn từng miếng to.

“Trên người cô có đồ trang sức không? Nghĩ cách mua chuộc lính coi ngục, cố gắng thông báo cho cha đứa bé, xem cha nó có cách nào chạy trọt được không. Ít nhất cũng chuyển sang một nhà giam tốt hơn, không bị giam chung với nam giới.”

Người đàn ông đâu biết nguyên nhân Hoắc Thành Quân cố ý hạ lệnh giam Vân Ca ở đây, còn một lòng một dạ nghĩ cách giúp nàng. Đôi đũa trong tay Vân Ca dừng lại, ánh mắt nhìn vào hư không. Trong mắt nàng chất chứa đau buồn, làm người ta cảm thấy như đất trời đang than khóc. Người đàn ông cũng xem như đã nhìn quen sống chết, lại chưa bao giờ nhìn thấy nhiều đau xót, thê lương như vậy, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nuốt trọn thân thể mỏng manh như cánh ve của nàng. Nàng đột nhiên quay đầu đi, cười dịu dàng. “Huynh ấy đi xa rồi, tạm thời chưa về được. Có điều tôi sẽ chăm sóc tốt chính mình. Mấy hôm trước tôi đã làm sai, sau này sẽ không như thế nữa.”

Lúc nàng mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, có một sự quật cường và cố chấp khác thường. Nàng cúi đầu ăn cơm, trên lông mi như có nước mắt lấp lánh nhưng nhất định không chịu rơi xuống. Chỉ chốc lát sau, nàng đã ăn hết sạch bát cơm to, ngẩng đầu hỏi người đàn ông: “Sắc mặt tôi có phải đã tốt hơn một chút rồi không?”

Người đàn ông nặng nề gật đầu một cái. “Tốt hơn nhiều rồi.”

Từ tù nhân yên tĩnh nhất, Vân Ca biến thành tù nhân hiếu động nhất. Sáng sớm và buổi tối mỗi ngày, nàng đều đi bộ vòng quanh trong phòng giam.

“Có phải làm như vậy sẽ tốt cho thân thể không?”

Người đàn ông gật đầu.

Mỗi ngày, khi ánh nắng chiếu vào phòng giam, nàng lại chậm rãi đánh quyền dưới ô nắng con con.

Mới đầu có không ít tù nhân nhìn chằm chằm người nàng, huýt sáo, nói những lời cợt nhả, nhưng nàng làm như không nghe thấy.

Trong ánh nắng chiếu xuống, trên mặt nàng có ánh sáng lấp lánh.

Vẻ mặt nàng như thể đang đứng trên thảm cỏ xanh mướt, tắm ánh mặt trời rực rỡ, đón gió xuân ấm áp, tự do tự tại. Sự điềm đạm, bình tĩnh của nàng khiến các tù nhân nhìn trộm nàng dần yên tĩnh trở lại. Bọn họ vẫn nhìn nàng chằm chằm nhưng sự dơ bẩn trong mắt dần dần biến mất.

Mỗi ngày sau khi ăn tối, nàng lại khe khẽ hát ca dao.

Người đàn ông biết nàng đang hát cho sinh linh nhỏ bé trong bụng nghe. Có bài nghe hiểu được, có bài nghe không hiểu, nhưng mỗi khi nàng cất tiếng hát dịu dàng, cả nhà lao lại cực kỳ yên tĩnh.

Trong thế giới tối tăm tràn đầy chết chóc này, tiếng hát của nàng khiến bọn họ nhớ tới rất nhiều thứ, có thể là mẹ già chong đèn may áo, có thể là một đóa hoa dại trên mái tóc cô bé nhà bên, có thể là một nét cười duyên của người vợ trong đêm động phòng, có thể là tiếng khóc đầu tiên của đứa con mới chào đời, có thể chỉ là một ánh mắt dịu dàng chỉ có thể nhìn từ xa mà không nhận được khi còn trẻ… Đều là những người tay dính máu tươi, trái tim bọn họ lại trở nên mềm mại trong tiếng hát của nàng.

Trong tiếng hát của nàng, những người đàn ông hào phóng, ngang tàng lại nghe hiểu một vài thứ. Mỗi khi đến giờ ăn, họ lại nhặt một vài miếng ngon nhất trong bát, lần lượt chuyển qua các phòng giam đến phòng giam của Vân Ca. Không có ai nói chuyện, cũng không có ai quy định, mỗi người gắp một đũa, lúc đưa tới phòng giam của Vân Ca thì đã là một bát đầy có ngọn.

Vân Ca cũng không từ chối, nàng chỉ mỉm cười nhìn những người đàn ông hung ác đó. Dưới ánh mắt của nàng, họ ngượng ngùng né tránh, lại ra vẻ lạnh lùng, thờ ơ. Nàng ăn bát thức ăn đặc biệt do cả nhà lao dành riêng cho nàng.

Tuy ở trong nhà lao tử tù âm u nhưng vẻ trắng xanh của nàng lại dần dần biến mất. Nhờ sự kiên cường và khát vọng, nàng lại tràn đầy sức sống giữa chốn âm u.

Nhìn thấy nhất cử nhất động của nàng, người đàn ông thay đổi suy nghĩ lúc đầu. Cho dù đây là tử lao, con nàng vẫn sẽ là đứa bé vui vẻ nhất trên đời.

“Con của cô sẽ rất hạnh phúc.”

Vân Ca cười, gật đầu. “Đương nhiên!”

Gương mặt nàng lộ rõ vẻ vui mừng, mong đợi làm người ta như nhìn thấy mặt trời ấm áp tháng Ba.

Một hôm, người đàn ông lại bị Vân Ca bắt xem mạch cho nàng lần thứ ba, nói với Vân Ca lần thứ một trăm: “Thân thể cô bình phục rất tốt, đứa bé còn tốt hơn.”

Vân Ca cười tít mắt. “Đừng sốt ruột. Đợi đứa bé được sinh ra sẽ cho nó nhận ông làm cha nuôi.”

Người đàn ông đành cười gượng. Vân Ca bây giờ và Vân Ca của mấy ngày trước không phải cùng một người. Nếu biết trước nàng hiếu động như thế, ngang ngược như thế, lúc đầu thật sự không nên nói quá nhiều, để bây giờ suốt ngày bị nàng quấy rầy.

Đột nhiên có mấy tên lính coi ngục vây quanh một tên quan mập mạp đi tới. Vân Ca lập tức cảnh giác ngồi dựa vào góc tường.

Tên quan mập mạp đứng trước phòng giam của Vân Ca, hắng giọng, đọc: “Tội nữ Vân Ca, mê hoặc chủ nhân, đức hạnh không tốt. Hiện đã trải qua ba ti hội thẩm, quyết định bảy ngày sau chém đầu trước chợ để làm gương cho đời sau.”

Tên quan mập mạp đọc xong, “hừ” một tiếng, không nhanh không chậm hỏi bằng giọng rất hách dịch: “Ngươi có oan uổng không?”

Người đàn ông bên cạnh vội vã nói xen vào: “Không phải nói tân đế lên ngôi, đại xá thiên hạ sao? Còn nữa, tội trạng của cô ấy là gì? Rốt cuộc cô ấy đã phạm tội gì?”

Tên quan mập mạp lạnh lùng nhìn ông ta. Ông ta có chút sợ hãi, co người lại. Nhìn Vân Ca, trong lòng áy náy, ông ta lại ưỡn ngực, mở miệng định nói tiếp.

“Đừng nói!” Vân Ca kêu lên.

Ông ta không để ý tới sự can ngăn của Vân Ca, cao giọng nói: “Cô ấy có thai. Theo vương pháp triều đình, không được xử trảm thai phụ!”

Tên quan dường như không nghe thấy, vẫn nói không nhanh không chậm: “Phạm nhân đã không có oan uổng, bảy ngày sau chấp hành án tử hình theo phán quyết.”

Phạm nhân trong ngục gõ song sắt kháng nghị, lính coi ngục quất roi cảnh cáo nhưng tiếng ồn ào của phạm nhân không những không nhỏ đi mà còn ngày một to hơn. Trong không gian khép kín, cả nhà lao rung lên. Vẻ bình tĩnh của tên quan biến mất, hắn cuống cuồng định chạy.

Vân Ca tóm tay áo hắn. “Các ngươi nói tội ác của ta rất lớn, phải chém đầu làm gương cho đời sau, vậy có phải sẽ dán cáo thị chiếu cáo cả thiên hạ không?”

Tên quan vội vàng tìm cách giật tay áo lại, sốt ruột nói: “Đương nhiên!”

Vân Ca buông hắn ra, tên quan vội vã lao ra khỏi phòng giam như một con chuột, với một sự linh hoạt rất không tương xứng với thân hình.

Cùng với tiếng cổng nhà giam nặng nề đóng lại, tiếng la ó trong nhà giam đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vân Ca, có căm hận, có bất bình, có thương xót, có cả sự bất lực.

Một ông già hỏi: “Có phải cô nương đã đắc tội với người quyền quý không? Như thế này là không chỉ muốn cô chết mà còn muốn cô chết khó coi trước mặt người dân trong thiên hạ để hả giận.”

Vân Ca cười mơ hồ. Hoắc Thành Quân và Hoắc Quang không chỉ là người quyền quý, bọn họ là chủ nhân của thành Trường An.

Buổi tối, bốn lính gác ngục đi vào, trùm túi vải đen lên đầu Vân Ca, chuẩn bị áp giải nàng đến nơi khác.

Vân Ca có chút chán nản. Hoắc Quang đúng là cẩn thận quá mức, cứ cách vài ngày lại chuyển nàng sang một nơi khác. Có lẽ là biết những người trong tử lao đã quen nàng, sợ có chuyện ngoài ý muốn nên lại tìm nơi giam giữ mới cho nàng. Vân Ca cười, ôm quyền thi lễ với mọi người, cao giọng nói: “Đa tạ các vị đã chăm sóc mấy ngày nay, tiểu nữ ghi nhớ trong lòng, sau này nhất định sẽ báo đáp.”

Cả nhà lao đều lặng lẽ đáp lễ Vân Ca, chỉ sợ sau này chính là mười tám năm sau, kiếp sau sẽ báo đáp. Khi Vân Ca bị trùm vải đen áp giải ra ngoài, trong nhà lao vang lên tiếng gõ có nhịp điệu, còn có tiếng ngâm nga trầm thấp, đó là âm thanh đưa tiễn bi thương.

Nhưng Vân Ca lại đang hát ru. Nàng và con không cần những âm thanh bi thương, nàng và con sẽ tiếp tục sống.

Có điều nàng không biết, một canh giờ sau khi nàng rời khỏi tử lao, tử lao đã xảy ra hỏa hoạn. Bởi vì cửa sắt bên ngoài bị lửa nung biến dạng không thể mở được, tất cả phạm nhân bị nhốt trong tử lao đều chết cháy. Âm thanh bi thương trong nhà lao lúc trước lại trở thành lời vĩnh biệt của mọi người đối với nàng.

***

Bầu không khí trong Hoắc phủ đang rất hân hoan.

Mặc dù còn chưa chính thức tuyên chỉ nhưng trong lòng tất cả mọi người đều đã biết rõ chuyện Hoắc Thành Quân sắp vào cung.

Sau khi lên ngôi, Lưu Tuân sắc phong chính thê Hứa Bình Quân làm tiệp dư, vị trí hoàng hậu vẫn bỏ trống. Tất cả mọi người đều hiểu vị trí này để lại cho ai. Chỉ chờ đến sau tang lễ của Lưu Phất Lăng, Hoắc Thành Quân vào cung, Lưu Tuân sẽ sắc phong Hoắc Thành Quân làm hoàng hậu.

Mạnh Giác đến cầu kiến Hoắc Quang từ sáng sớm, đứng đợi trọn một ngày trong đại sảnh Hoắc phủ, lại không có bất kỳ ai để ý tới y, ngay cả một chén trà nóng cũng không có.

Bên ngoài thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười của bọn nha đầu, y vẫn bình tĩnh như thường. Y từng trải qua những nỗi nhục nhã hơn cả bây giờ, tất thảy những chuyện hôm nay không là gì đối với y. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, quá trình không quan trọng.

Sắp đến giờ cơm tối, Hoắc Quang mới chậm rãi đi vào với vẻ mệt mỏi, ngay cả triều phục cũng chưa thay ra, hiển nhiên là mới từ trong cung về đã đi thẳng đến gặp Mạnh Giác.

Trong đại sảnh vắng vẻ, ghế ngồi đều bị chuyển đi hết, chỉ để lại một chiếc cho chủ nhân ngồi. Mạnh Giác đương nhiên không thể ngồi vào vị trí của chủ nhân, cho nên chỉ có thể đứng trong phòng. Hoắc Quang quan sát xung quanh, lắc đầu chán nản. Thành Quân có thông tuệ đến mấy thì cũng chỉ là một thiếu nữ chưa đủ hai mươi. Hoắc Quang sai nha đầu lấy ghế, dâng trà cho Mạnh Giác.

“Không biết Mạnh đại nhân tìm lão phu vì chuyện gì?”

Mạnh Giác hành lễ thật sâu. “Hoắc đại nhân, nghe nói tối hôm qua tử lao ở đông nam thành Trường An bị cháy, tất cả phạm nhân đều bị chết cháy.”

Hoắc Quang thở dài, nói: “Đúng vậy! Đúng là đáng thương, Hoàng thượng vừa đặc xá tội chết cho bọn chúng, không ngờ ông trời lại không chịu để bọn chúng sống.”

Mạnh Giác lại nói: “Còn có một việc, không biết Hoắc đại nhân có nghe nói không. Buổi chiều hôm qua Tần đại nhân đến tử lao đọc phán quyết, nghe nói sau đó đã tới thăm Hoắc đại nhân. Nhưng sau khi từ Hoắc phủ đi ra, Tần đại nhân đã mất tích.”

Hoắc Quang khẽ mỉm cười, nhìn Mạnh Giác chằm chằm. “Bắt cóc mệnh quan triều đình chính là tội chết.”

Mạnh Giác cười ung dung. “Người bình thường giữ quan lại triều đình trái phép mới gọi là bắt cóc. Hoàng thượng giữ quan lại triều đình lại thì không gọi là bắt cóc.”

Mí mắt Hoắc Quang đột nhiên giật giật, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ.

Mạnh Giác nói tiếp: “Nghe nói tội nữ Vân Ca bị Tướng quân Hoắc Vân bắt được. Không biết Tướng quân Hoắc Vân bắt được Vân Ca ở đâu?”

Hoắc Vân nói với Hoắc Quang là tìm được trong một gia đình nông dân ở ngoại ô kinh thành. Hoắc Quang cười, hỏi ngược lại: “Mạnh đại nhân cho rằng nên bắt được ở đâu?”

“Trương Hạ đại nhân từng làm dịch đình lệnh hơn mười năm, cai quản dịch đình và lãnh cung. Trước kia mặc dù đường làm quan của Trương đại nhân không thuận lợi nhưng nghe nói tính cách hào hiệp, trọng nghĩa, có giao tình cực tốt với thị vệ và tiểu lại trong lãnh cung. Dịch đình và lãnh cung không có người thăm hỏi, lại giam giữ toàn nữ nhân, lúc nào thêm một người hay bớt một người, e là không có ai thật sự nói rõ được.”

Hoắc Quang cầm chén trà trên bàn lên, uống chậm rãi. Không ngờ Vân Ca vẫn ở trong tay Lưu Tuân. Vì sao Lưu Tuân lại thả Vân Ca? Vì sao lại “trùng hợp” bị Hoắc Vân bắt được như vậy? Lưu Tuân rốt cuộc có biết tin Vân Ca có thai không?

Mạnh Giác yên lặng ngắm tranh chữ treo trên tường. Sau khi uống non nửa chén trà, Hoắc Quang quyết định nói thẳng: “Nếu Hoàng thượng muốn cứu Vân Ca thật thì chỉ cần hạ một thánh chỉ ra lệnh phóng thích Vân Ca, lão phu cũng không thể không tuân theo. Nhưng Hoàng thượng không làm gì, để mặc bộ Hình định tội chết cho Vân Ca, xem ra Hoàng thượng muốn mượn tay họ Hoắc để diệt trừ Vân Ca.”

“Nếu Hoàng thượng chỉ muốn giết một cô gái thì cần gì phải phiền phức như vậy? Điều quan trọng là bây giờ Hoàng thượng hoàn toàn không thể giết cô gái này, đương nhiên càng không thể thả. Hoàng thượng hy vọng Hoắc đại nhân kéo hết phiền phức vào người, còn lợi ích thì Hoàng thượng hưởng hết. Đến lúc có xảy ra chuyện gì, Hoàng thượng chỉ cần nói không biết là có thể đẩy hết trách nhiệm. Chỉ sợ Hoắc đại nhân lại phải mang danh loạn thần tặc tử cả ngàn đời.”

Hoắc Quang thật sự vừa tán thưởng lại vừa kiêng kỵ Mạnh Giác, nghe vậy không khỏi bật cười lớn. “Lão phu sẽ trả lại củ khoai nóng bỏng tay Vân Ca này cho Hoàng thượng. Mạnh đại nhân đi tìm Hoàng thượng mà đòi người!”

Không người nào có thể gánh vác tội danh giết hoàng tử. Lưu Tuân muốn giết đứa bé thì y phải tự mình động thủ!

Mạnh Giác cười lạnh nhạt. “Cần gì phải phiền phức như vậy? Hung Nô ở Quan Trung còn chưa lui binh, hơn nửa quốc thổ Ô Tôn đã mất, Hoắc tiểu thư đã sắp trở thành hoàng hậu, có một số việc tốt nhất vẫn nên làm như không biết.”

Mạnh Giác đã dùng Hứa Bình Quân để đổi lấy Tần đại nhân. Mặc dù Lưu Tuân đã nói chỉ cần đứa bé không còn thì sẽ không làm hại Vân Ca nữa, nhưng Mạnh Giác thật sự không dám để Vân Ca rơi vào tay Lưu Tuân lần nữa.

Hoắc Quang trầm tư một lát. Lưu Tuân là do ông ta đưa lên ngôi, cả hai người cùng có phần trong việc giam giữ Vân Ca. Trong việc này, Hoắc Quang và Lưu Tuân là cùng hội cùng thuyền, chỉ có thể cùng tiến cùng lùi.

Hoắc Quang nói: “Lão phu cũng hiểu ý của Mạnh đại nhân. Nhưng bây giờ trả không được, không trả cũng không được, không giết cũng không được. Lão phu ngu dốt, thật sự không biết nên làm thế nào.”

Mạnh Giác cười lạnh trong lòng, nếu Hoắc Quang ngu dốt thì tất cả những người trong thiên hạ này đều đần độn hết. Chẳng qua là Hoắc Quang và Lưu Tuân cùng có một quan điểm giống nhau, đều muốn giết người nhưng lại tuyệt đối không chịu làm kẻ ác. Vậy thì để y làm!

“Tại hạ có một cách.”

“Sao? Nói mau!”

“Một bát thuốc sẩy thai, một chén rượu độc. Từ đây người trong thiên hạ chỉ biết tiên đế không có con nối dõi.”

“Chuyện này…” Hoắc Quang có vẻ rất khó xử. “Chuyện này lão phu thực không dám quyết định. Lão phu sẽ coi như không biết gì hết, Mạnh đại nhân và Hoàng thượng cứ bàn bạc mà làm!”

Mạnh Giác đứng lên, cung kính tạ ơn Hoắc Quang.

Hoắc Quang nói: “Mạnh đại nhân không cần tạ ơn lão phu vội. Việc giam cầm Vân Ca là do Thành Quân phụ trách. Vì sao nó lại làm như thế, việc này Mạnh đại nhân hiểu rõ hơn lão phu. Việc này lão phu còn phải nói với nó một tiếng, sau đó nó sẽ sai người liên lạc với Mạnh đại nhân.”

Mạnh Giác không nói gì, thi lễ cáo lui với Hoắc Quang. Hoắc Quang nói bóng gió: “Sau này Mạnh đại nhân và lão phu còn có thời gian rất dài cùng làm quan trong triều. Lúc nào rảnh rỗi, Mạnh đại nhân đừng ngại thường xuyên tới chơi.”

Mạnh Giác cười nhạt đáp ứng.

Đêm khuya hôm đó, Hoắc phủ phái xe ngựa tới đón Mạnh Giác. Xe ngựa không quay về Hoắc phủ mà chạy ra khỏi thành Trường An, càng đi càng hẻo lánh, cuối cùng đi tới vùng rừng núi, dừng lại trước cửa một tòa nhà không có gì nổi bật. Có người đi ra dẫn Mạnh Giác vào trong.

Hoắc Thành Quân ngồi gần cửa sổ, ngắm nhìn bóng núi trập trùng trong đêm, ngẩn ngơ xuất thần. Tất cả đều diễn ra như ý ả, nhưng trên mặt ả lại không hề có vẻ vui sướng, ngược lại còn rơi vào tâm sự nặng nề.

“Tiểu thư, Mạnh đại nhân đã đến.”

Hoắc Thành Quân đưa tay làm động tác mời, nói rất khách khí: “Mạnh đại nhân, mời ngồi.”

Mạnh Giác chắp tay thi lễ, ngồi xuống đối diện Hoắc Thành Quân.

Hoắc Thành Quân lại quay đi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mạnh Giác cũng không tiện nói, chỉ có thể ngồi yên lặng.

Một tiểu nha đầu đang sắc thuốc ngoài hành lang, mùi thuốc bay vào nhà theo gió. Mạnh Giác ngửi thấy mùi thuốc, nụ cười bên môi vẫn như cũ, trong mắt lại có vài phần buồn bã.

“Tiểu thư, thuốc đã sắc xong.” Tiểu nha đầu bưng ấm thuốc đi vào, đặt xuống bàn trước mặt Hoắc Thành Quân rồi lặng lẽ lui ra.

Hoắc Thành Quân chăm chú nhìn ấm thuốc trên bàn, nghiêm mặt nói: “Đây là thuốc sẩy thai do thái y kê, lượng dùng rất cẩn thận, đã hạ mức tổn thương đối với người mẹ xuống mức thấp nhất. Nếu huynh không yên tâm thì có thể kiểm tra trước.”

Mạnh Giác không nhìn ấm thuốc, chỉ lạnh nhạt nói: “Vân Ca vẫn ở trong tay tiểu thư, tiểu thư muốn hạ độc lúc nào mà chẳng được.”

“Một bát thuốc đã ở đây, còn chén rượu độc đâu?”

“Trước khi ra ngoài tại hạ đã sắp xếp chu đáo. Khi tại hạ nhìn thấy Vân Ca, Tần đại nhân tự nhiên sẽ tự sát vì sợ tội tham ô.”

Hoắc Thành Quân tìm một chiếc khăn, bưng ấm thuốc lên chậm rãi rót vào một chiếc bát ngọc. Ả vừa rót thuốc vừa cười tươi, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vài phần dễ thương. “Tôi vẫn cho rằng huynh là một người không có trái tim. Vân Ca cũng chỉ được huynh quan tâm hơn một chút, nhưng không ngờ… Nếu huynh thật sự không có trái tim thì tôi cũng đành chịu, nhưng sự thật lại không phải vậy. Có điều như thế cũng tốt, huynh có trái tim thì tôi mới có thể làm huynh đau đớn được.”

Hoắc Thành Quân đẩy chiếc bát ngọc đến trước mặt Mạnh Giác. Đôi đồng tử của Mạnh Giác chợt co lại, nụ cười lạnh nhạt bên môi ngưng kết thành băng.

Hoắc Thành Quân cười ngọt ngào. “Bát thuốc này huynh phải đích thân cho nó uống.”

Mạnh Giác nhìn bát thuốc màu đen sẫm, không thể cử động.

Hoắc Thành Quân cười, hỏi: “Sao vậy? Làm đứa bé này chết chẳng phải chính là đề nghị của huynh hay sao? Nó là cốt nhục của Lưu Phất Lăng, chẳng phải huynh cũng cảm thấy chướng mắt sao?”

Mạnh Giác nhìn Hoắc Thành Quân, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. “Tiểu thư nhất định phải làm thế à?”

Hoắc Thành Quân cười gật đầu, vô cùng xinh đẹp. “Nếu huynh không đồng ý, sáu ngày sau chúng ta gặp lại ở pháp trường. Tôi không phải phụ thân tôi, cũng không phải Hoàng thượng, tôi không có nhiều điều phải băn khoăn như họ. Tôi chỉ muốn trong lòng mình thoải mái, cùng lắm là cả ba bên ngọc đá cùng tan. Tôi tin rằng người của huynh đã lục tung cả thành Trường An lên rồi. Trước đây huynh không cứu được Vân Ca, sau này huynh cũng tuyệt đối không cứu được nó. Tôi cam đoan với huynh, tôi đã chuẩn bị rất kĩ để đối phó với huynh. Nếu tôi thật sự không vui, có người sẽ giúp tôi nghĩ vô số cách giết người vui hơn chặt đầu nhiều.”

Mạnh Giác buông ánh mắt chăm chú nhìn bát thuốc, sau đó ngước lên nhìn Hoắc Thành Quân, nở nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi nói một từ: “Được.”

Hoắc Thành Quân cảm thấy khí lạnh ép người, cả người vô thức định co về phía sau. Ả lại dùng lý trí khống chế bản thân, nhìn Mạnh Giác chằm chằm không hề yếu thế.

***

Nơi giam giữ Vân Ca được xây dựng hết sức bí ẩn. Che giấu bởi vách núi, nửa trên giấu trong hòn giả sơn, nửa dưới chìm dưới đất, chỉ có một cánh cửa nối liền với mặt đã ngụy trang bên ngoài, ngay cả một ô cửa sổ cũng không có.

Vân Ca nằm trên giường, quay mặt vào tường, dường như đang ngủ. Cùng với tiếng mở cửa, mùi thuốc đậm đặc tới bên giường.

“Vân Ca, xem ai đến thăm ngươi này.”

Là giọng nói của Hoắc Thành Quân. Vân Ca thầm thở dài, ngày chết của ta cũng đã định rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?

Nàng chống người ngồi dậy, không ngờ lại nhìn thấy Mạnh Giác đang đứng bên giường. Trong lòng nàng trào lên cảm giác ấm áp vô cớ, dường như đang lẻ loi một mình bôn ba giữa núi rừng hoang vu, giữa đêm tối đen như mực lại nhìn thấy một ngôi nhà sáng ánh đèn đuốc, trái tim vốn không có nơi dựa dẫm chợt thấy an ổn hơn vài phần.

Hoắc Thành Quân bưng một chiếc khay, trên khay đặt một bát thuốc. Ả đặt khay xuống bàn, lấy một nén hương ra, vừa thắp hương vừa quan sát Vân Ca, cười nói: “Quả nhiên giống người sắp làm mẹ. Nhốt trong phòng kín tối tăm thế này mà tinh thần còn tốt hơn lần trước ở lãnh cung.”

Vân Ca yên lặng nhìn Hoắc Thành Quân, hai tay vô thức che trước bụng.

Hoắc Thành Quân cười, nhìn Mạnh Giác. “Mê hương đã bắt đầu có tác dụng rồi.”

Mạnh Giác chậm rãi đi về phía Vân Ca.

Nhìn thấy ánh mắt của Mạnh Giác, Vân Ca đột nhiên cảm thấy sợ, co người lui lại trong giường, nhưng rất nhanh đã lui đến sát tường, không còn chỗ để lui nữa. Nàng muốn vung tay đẩy y ra nhưng cả người lại mềm nhũn, không có chút sức lực. Mạnh Giác nhẹ nhàng ôm Vân Ca vào lòng, cầm cổ tay nàng, vừa bắt mạch vừa quan sát sắc mặt nàng. Đôi mắt đen như mực như có dịu dàng lại như lạnh lẽo, không có bất cứ tình cảm nào. Nhìn thấy hành động của Mạnh Giác, Hoắc Thành Quân nổi giận, cười lạnh mấy tiếng, nói với Vân Ca: “Ngươi biết bát thuốc trên bàn là thuốc gì không? Là thuốc sẩy thai Mạnh Giác tự tay kê, cũng tự tay sắc cho ngươi đó.”

Cuối cùng Vân Ca cũng lộ vẻ hoảng loạn.

Hoắc Thành Quân thở dài một hơi, rất hài lòng quan sát từng sự thay đổi trên nét mặt Vân Ca.

Vân Ca hoàn toàn không tin lời Hoắc Thành Quân nói, mắt nhìn Mạnh Giác, dường như đang chờ y phủ nhận.

Mạnh Giác né tránh ánh mắt nàng, bình tĩnh bưng bát thuốc lên.

Từ lúc đầu không tin, dần dần Vân Ca trở nên sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn tròn, trong con ngươi đen như mực chỉ có sự cầu khẩn. Nàng nhìn tay Mạnh Giác chằm chằm, dường như còn có một chút tin tưởng cuối cùng đối với y, cho rằng y sẽ rụt tay lại. Khi nhìn thấy Mạnh Giác bưng bát thuốc lên, chút tin tưởng cuối cùng của nàng tan thành mấy khói, trong đôi đồng tử đen như mực có giận dữ, có oán hận. Khi bát thuốc ngày càng đưa đến gần nàng, tất cả lại hóa thành nước mắt, biến thành đau buồn và cầu khẩn. Môi nàng không ngừng run rẩy, Cố gắng hết sức nhưng lại không nói nên lời. Nàng chăm chú nhìn Mạnh Giác, cầu xin y trong yên lặng.

Xin huynh! Xin huynh! Xin huyng giữ con tôi lại!

Một tay Mạnh Giác bóp cằm Vân Ca bắt nàng mở miệng ra, tay kia đưa bát thuốc đến bên miệng nàng.

Nước mắt Vân Ca rơi xuống, tay nàng nắm chặt tay áo y.

Vì tác dụng của thuốc mê, cả người nàng vốn không thể cử động, nhưng không ngờ nàng lại chỉ dựa vào ý chí mà vẫn nắm chặt tay áo y.

“Xin… xin…”

Sự sợ hãi và tuyệt vọng làm cả người nàng run lên, ánh mắt bi thương như đang cố nói lời van xin.

Hai hàng nước mắt chảy xuống rất nhanh, rơi xuống tay y nóng bỏng, mỗi giọt nước mắt đều đang cầu xin y.

Tay y dừng lại.

Trong mắt Vân Ca có ánh sáng lấp lánh, chợt khiến y nhớ tới buổi tối có rất nhiều đom đóm trước kia. Y khép hờ hai mắt, hít một hơi thật sâu, chậm rãi đổ bát thuốc vào miệng nàng.

Bàn tay nắm tay áo y dần dần buông lỏng, sự đau khổ và van xin đều nhạt đi, tất cả ánh sáng trong mắt tắt ngấm, tất cả tình cảm trong mắt đều đang chết đi. Chỉ có nước mắt vẫn chậm rãi rơi từng giọt, từng giọt. Sắc mặt Mạnh Giác bình tĩnh, tay cũng vẫn rất vững nhưng trái tim y lại bắt đầu run rẩy. Người trong lòng dường như là Vân Ca, lại dường như không còn là Vân Ca.

Khi những giọt thuốc cuối cùng đổ hết vào miệng Vân Ca, vẻ mặt nàng không ngờ lại bình tĩnh đến kỳ lạ, chỉ nhìn Mạnh Giác chằm chằm.

Một hồi sau, váy Vân Ca từ từ thấm máu. Tay nàng run rẩy đưa xuống sờ. Ươn ướt, đỏ thẫm, sền sệt dính vào tay.

Vân Ca giơ tay lên nhìn, như phải thấy rõ hết thảy để còn khắc ghi thật sâu hết thảy vào lòng.

Mạnh Giác kinh hãi che mắt nàng, nhưng không ngờ nàng lại cho tay vào miệng, cảm nhận con nàng. Y lại vội vàng nắm tay nàng.

Theo đơn thuốc, sau khi làm mất đứa bé sẽ cầm máu rất nhanh, nhưng máu của Vân Ca càng chảy càng nhiều, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Mạnh Giác xem mạch cho Vân Ca, bàn tay khẽ run lên. Y ôm chặt lấy Vân Ca, người trong lòng lại lạnh như băng tuyết.

“Vân Ca, Vân Ca, sau này muội sẽ còn có con, sẽ có rất nhiều những đứa con khỏe mạnh, chỉ cần muội khỏe lại…”

Khuôn mặt nàng bình tĩnh, mắt nhìn y không chớp, nàng vật vã giơ tay lên, từ từ lau máu trên tay trước ngực y. Cuối cùng, bàn tay đỏ tươi đặt lên ngực y, lạnh buốt thấu xương, lại nóng bỏng như lửa.

“Tôi… hận… huynh!”

Môi nàng mấp máy không tiếng động.

Hoàn toàn không có âm thanh, lại nổ vang bên tai y như sấm sét. Dù nàng đã quay người bước đi, dù nàng đến bên cạnh Lưu Phất Lăng, có thể y vẫn tin chắc cuối cùng nàng nhất định sẽ quay về với mình, nhưng giờ khắc này, niềm tin của y vỡ tan như bong bóng.

Bởi vì mất máu quá nhiều, Vân Ca rơi vào hôn mê.

Mạnh Giác bế Vân Ca lên, bước ra ngoài.

Hoắc Thành Quân muốn ngăn lại nhưng nhìn thấy vết máu đỏ tươi đầy người Vân Ca, vết máu loang lổ trên người Mạnh Giác, cả người ả đột nhiên rét lạnh, không dám đến gần họ. Ả không thể không tránh sang một bên, chỉ có thể nhìn Mạnh Giác bước dài ra ngoài.

***

Váy vải thô còn mới, áo khoác in hoa đã cũ, một chiếc trâm bạc cài lên mái tóc chỉnh tề. Cho dù người nào nhìn thấy những trang phục này cũng khó mà tin được nữ nhân này lại là tiệp dư nương nương của Đại Hán.

Người hầu của Mạnh phủ vừa dẫn đường vừa lén quan sát Hứa Bình Quân.

Hứa Bình Quân không hề biết, chỉ vội vã bước đi. Lúc đi vào trong, Tam Nguyệt đi ra nghênh đón, vừa định quỳ xuống đã bị Hứa Bình Quân kéo lên. “Đừng làm những việc vô nghĩa này. Mau dẫn ta đi gặp Vân Ca.”

Tam Nguyệt là một người không sợ ai ngoài Mạnh Giác, nghe thấy Hứa Bình Quân nói như thế cũng không từ chối, lập tức dẫn Hứa Bình Quân vào buồng lò sưởi.

Vân Ca ngủ mê man trên giường, sắc mặt tái nhợt, cả người co lại, hai tay đặt trên bụng như đang bảo vệ thứ gì đó.

Chăn đệm trên giường đều mới thay nhưng trên thảm trải sàn vẫn còn mấy vết máu.

Mạnh Giác ngồi dưới đất, lẳng lặng nhìn Vân Ca, bóng lưng nhìn mệt mỏi, thê lương.

Hứa Bình Quân kinh hãi. “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tam Nguyệt nhỏ giọng nói: “Công tử đã ngồi như vậy cả đêm. Tất cả mọi cách có thể nghĩ đến đều đã thử rồi nhưng Vân cô nương vẫn không tỉnh lại. Nếu còn như thế này, chỉ sợ… Bát sư đệ nói đó là bởi vì chính Vân cô nương không chịu tỉnh lại. Tiểu nhân đoán công tử sai người mời nương nương đến vì nghĩ nương nương là tỷ tỷ của Vân cô nương, có lẽ sẽ có thể đánh thức Vân cô nương dậy.”

Mấy ngày nay Hứa Bình Quân chưa ngủ được một giấc an ổn, chợt nghe thấy tin dữ của Vân Ca, thân thể nàng ta lắc lư. Tam Nguyệt vội đỡ Hứa Bình Quân. “Nương nương?”

Hứa Bình Quân định thần lại, đẩy tay Tam Nguyệt ra, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh giường, cúi xuống nhìn Vân Ca.

“Vân Ca, Vân Ca, tỷ đây. Tỷ đến thăm muội đây, muội dậy gặp tỷ đi…”

Vân Ca vẫn nhắm mắt yên lặng, không có bất cứ phản ứng nào.

Hứa Bình Quân cảm thấy sợ hãi, vội đưa tay xem hơi thở của Vân Ca, lúc dài lúc ngắn, vô cùng yếu ớt. Cho dù không hiểu y thuật, nàng ta cũng biết tình hình Vân Ca rất không ổn. “Mạnh đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vân Ca thế nào rồi? Vì sao…Vì sao… tất cả đều thay đổi? Vì sao lại thế?”

Từ hơn một tháng trước, Hứa Bình Quân đã có đầy bụng nghi vấn, vốn cho rằng những nghi vấn này sẽ sáng tỏ cùng với thời gian, nhưng nào ngờ lại càng ngày càng nhiều.

Đầu tiên là Mạnh Giác dặn nàng ta lập tức đưa Hổ Nhi rời khỏi thành Trường An, đến một nơi gọi là “Than Viên” ở một thời gian. Khi đó Mạnh Giác rất nghiêm túc, chỉ nói có liên quan đến tính mạng của Vân Ca, xin nàng ta hãy nghe theo những sắp xếp của y. Y sẽ đến báo với Lưu Tuân sau. Mạnh Giác tuyệt đối sẽ không dùng tính mạng của Vân Ca để nói đùa nàng ta, nàng ta lập tức không nói một lời, đưa Hổ Nhi lặng lẽ rời khỏi Trường An.

Lúc nàng ta quay lại Trường An, không ngờ Lưu Phất Lăng đã băng hà, còn hoàng đế lại là Bệnh Dĩ.

Bệnh Dĩ chuyển vào Tuyên Thất điện trong Vị Ương cung, còn nàng ta được sắp xếp ở Kim Hoa điện. Khoảng cách giữa hai điện xa đến mức có thể xây dựng một tòa phủ đệ nữa.

Bệnh Dĩ đi đâu cũng có hoạn quan, cung nữ, thị vệ tiền hô hậu ủng. Khi gặp Bệnh Dĩ, nàng ta lại phải quỳ xuống. Lúc Bệnh Dĩ đi qua, nàng ta phải cúi đầu, không được nhìn thẳng vào Bệnh Dĩ, bởi vì đó là “đại bất kính”. Nàng ta đi gặp Bệnh Dĩ phải nhờ hoạn quan lớn, hoạn quan lớn chuyển lời cho hoạn quan hầu hạ bên cạnh Bệnh Dĩ, đến lúc chân đã tê mỏi mới có thể nhìn thấy y. Không dễ gì ép chính mình quỳ xuống lạy, ngẩng đầu lên định nói chuyện lại nhìn thấy đằng sau Bệnh Dĩ còn có hoạn quan, những lời định nói ra lập tức trở nên vô vị. Nghe nói Hung Nô đang gây rối ở Quan Trung, Tây Vực bất ổn, cả ngày Bệnh Dĩ phải cùng một đám quan lại bận rộn bàn chuyện xuất binh. Lại bởi vì vừa lên ngôi, các nước đều phái sứ tiết đến chúc mừng, bề ngoài là chúc mừng, thực ra lại có ý thăm dò, phải ứng đối cẩn thận. Y bận đến mức vốn không có thời gian để ý tới chuyện khác. Cùng ở trong Vị Ương cung, hai người lại hoàn toàn không có cơ hội gặp riêng. Trước kia nàng ta không nghĩ ra, cùng ở trong một cung điện, tại sao lại có cung nữ oán trách, đến tận lúc đầu bạc cũng không được gặp hoàng thượng một lần, bây giờ nàng ta cũng đã hiểu được. Nàng ta đứng trong Vị Ương cung rộng lớn như không có giới hạn mà hoang mang, rốt cuộc nàng ta là ai? Tiệp dư nương nương?

Người khác nói với nàng ta, tiệp dư là cấp bậc cao nhất trong số các phi tử của hoàng thượng, nhưng nàng ta nghĩ mãi vẫn không hiểu, thứ này rốt cuộc là cái gì? Có lợi ích gì với nàng ta?

Nàng ta vẫn biết mình là thê tử Bệnh Dĩ, y là phu quân của nàng ta, nhưng bây giờ nàng ta đã không biết chính mình là ai, cũng không biết y là ai nữa.

Nam nhân chỉ cần nàng ta ở trong bếp gọi một tiếng là đã đi từ ngoài vào giúp nàng ta nấu cơm giờ đâu mất rồi?

Nam nhân vai kề vai, đầu sát bên đầu, cùng nàng ta khiêng vại ủ rượu kia giờ đâu mất rồi?

Nam nhân ban ngày cười nói với nàng ta, ban đêm nằm cùng nàng ta trên giường sưởi đó giờ đâu mất rồi?

Nam nhân có thể nghiêm mặt tức giận khi không vui, lúc ngủ nằm quay lưng về phía nàng ta giờ đâu mất rồi?

Sau đó nàng ta nghe nói đại công tử bị giam cầm trong Kiến Chương cung, từng vò rượu không ngừng được khiêng vào, ngày ngày triền miên trong cơn say.

Nàng ta nghe phong thanh, ngôi vị hoàng đế vốn là của Lưu Hạ, nhưng bởi vì Lưu Hạ quá ngu ngốc nên sau khi được Thượng Quan Thái hoàng thái hậu đồng ý, Hoắc Quang đã lập Bệnh Dĩ. Nàng ta nhớ đến nữ nhân mặc áo đỏ với nụ cười điềm tĩnh đó, vội vàng hỏi thăm tung tích của Hồng Y. Tin tức nhận được lại là Hồng Y đã chết.

Dù thế nào nàng ta cũng không thể tin đây là sự thật. Mùa hè còn được nghe Hồng Y thổi sáo, mùa thu vào cung nàng ta còn cho Hồng Y xem chiếc túi thơm chính tay nàng ta thêu cho Vân Ca. Vì sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Bây giờ Vân Ca lại như vậy, tính mạng như chỉ mảnh treo chuông.

Nàng ta không rõ rốt cuộc mọi chuyện là thế nào. Mới có hơn một tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mạnh Giác vẫn yên lặng. Hứa Bình Quân dịu dàng nói: “Mạnh đại ca, huynh không nói với muội vì sao Vân Ca lại như vậy thì muội làm sao nghĩ cách giúp huynh được? Huynh là người hiểu y thuật, huynh cũng biết phải xem bệnh bốc thuốc mới có thể chữa bệnh được mà.”

Ánh mắt Mạnh Giác chậm rãi rời khỏi người Vân Ca, quay sang nhìn Hứa Bình Quân, trong mắt đều là ngỡ ngàng. “Một đứa con còn chưa có hình hài lại quan trọng hơn tính mạng của mình sao? Sau này sẽ còn có con khác…”

“Cái gì?”

Hứa Bình Quân nghe không hiểu.

“Cô ấy rốt cuộc là vì đứa con hay là vì Lưu Phất Lăng?”

Nhìn thấy tư thế nằm của Vân Ca, Hưa Bình Quân đột nhiên hiểu ra. “Vân Ca có con rồi?” Vừa dứt lời, nàng ta lại lập tức phát hiện một việc khác: “Cô ấy sẩy thai rồi?”

Hứa Bình Quân bủn rủn, vội bám vào thành giường ngồi xuống thảm, nghỉ ngơi một hồi lâu mới có thể mở miệng nói chuyện: “Mạnh đại ca, huynh là nam nhân, không hiểu tâm tư của nữ nhân. Sau khi sinh con, nhìn thấy con, nam nhân mới thật sự ý thức được mình đã làm cha, nhưng nữ nhân vừa sinh ra đã là mẹ rồi, từ lúc hoài thai, nữ nhân đã có liên hệ mật thiết với con mình. Sau khi nữ nhân sẩy thai, nam nhân cũng buồn vì mất con nhưng họ vẫn có thể vào triều như cũ, có thể làm việc như cũ. Sau một thời gian đau buồn, tất cả cũng sẽ nhạt đi, dù sao họ cũng không có bất cứ ký ức cụ thể nào về con mình. Còn sự buồn bã của nữ nhân lại là cả đời, cho dù sau này có con khác, nữ nhân vẫn nhớ đứa con đã mất.”

Hai mắt Mạnh Giác đen như mực, lặng như tờ.

Hứa Bình Quân còn có một câu không dám nói: Huống hồ đây còn là cốt nhục của Lưu Phất Lăng, đứa bé này là nỗi nhớ và niềm hy vọng của Vân Ca, là mối liên hệ cuối cùng của Vân Ca và Lưu Phất Lăng trong những năm tháng đằng đẵng sau này.

“Mạnh đại ca, thân thể Vân Ca luôn luôn rất tốt, tại sao tự nhiên lại sẩy thai?”

Nếu là nữ nhân khác, có thể sẽ sẩy thai vì quá đau buồn khi phu quân qua đời, nhưng nếu Vân Ca biết nàng có con với Lưu Phất Lăng thì chắc chắn sẽ kiên cường hơn để chăm sóc con mình.

Mạnh Giác vẫn yên lặng. Rất lâu sau, y mới hờ hững nói: “Là ta ép cô ấy uống thuốc sẩy thai.”

“Cái gì? Huynh…”

Hứa Bình Quân đột nhiên đứng lên, giơ tay tát Mạnh Giác. Mạnh Giác ngồi yên không động, không hề có ý định né tránh.

“Bốp” một tiếng, chính Hứa Bình Quân cũng không thể tin được mình lại cho Mạnh Giác một cái bạt tai thật. Tay nàng ta run lên, đột nhiên xoay người nhìn Vân Ca. “Tôi phải đưa Vân Ca đi, cô ấy sẽ không muốn nhìn thấy huynh nữa.”

Nàng ta xoay người bước ra ngoài, sai người chuẩn bị xe ngựa.

“Muội có thể đưa cô ấy đi đâu? Vị Ương cung à? Nếu Vân Ca không muốn thấy huynh thì sẽ càng không muốn thấy Lưu Tuân.”

Bước chân Hứa Bình Quân dừng lại, cả người rét lạnh, dường như bước thêm một bước về phía trước thì sẽ mở ra bão tuyết đầy trời. Nàng ta muốn hỏi Mạnh Giác xem y rốt cuộc muốn nói gì, nhưng lại không có dũng khí mở miệng, chỉ có đôi môi không ngừng run rẩy.

Con của Vân Ca cũng là con của Lưu Phất Lăng! Con của Lưu Phất Lăng…

Hạ thân Vân Ca lại bắt đầu chảy máu. Mạnh Giác đang ngồi trên thảm nhảy dựng lên, vội vã cầm kim châm đâm vào các huyệt vị nhưng không hề có hiệu quả.

Hứa Bình Quân vô lực dựa vào cột nhà, nước mắt rơi xuống như mưa, trong lòng không ngừng cầu khẩn. Nếu trong điện Diêm Vương có sổ sinh tử thật, nàng ta sẵn sàng tặng dương thọ cho Vân Ca, chỉ cần Vân Ca có thể tỉnh lại.

Môi Vân Ca đã trắng bệch, vẻ mặt lại điềm tĩnh khác thường, hai tay bắt chéo che trước bụng, trên môi còn mang nụ cười mơ hồ.

Mạnh Giác dùng mọi cách đều không thể cầm máu cho Vân Ca. Y đột nhiên rút hết kim trên tất cả mọi huyệt vị, tóm vai Vân Ca lắc mạnh. “Vân Ca, muội nghe đây, con muội đã chết rồi! Bất kể muội có chịu tỉnh lại hay không thì con muội cũng đã chết rồi! Muội đừng tưởng muội cứ ngủ tiếp là có thể coi như tất cả đều chưa xảy ra. Đứa bé chết rồi! Bị huynh giết chết! Không phải muội hận huynh sao? Thế thì hận đi! Nếu muội có thể chết đi thì chẳng phải là quá dễ dàng cho huynh sao?”

Hứa Bình Quân xông tới ngăn y lại. “Huynh điên rồi à? Không được kích động cô ấy nữa.”

Mạnh Giác vung tay đẩy Hứa Bình Quân ra. Y cúi xuống bên tai Vân Ca, không ngừng nhắc lại: “Đứa bé chết rồi! Đứa bé chết rồi! Đứa bé chết rồi! Đứa bé chết rồi!”

Nghe thấy động tĩnh, Tam Nguyệt chạy vào, nhìn thấy Hứa Bình Quân ngã xuống đất liền vội vã chạy đến đỡ nàng ta lên. Mặt Hứa Bình Quân đẫm nước mắt, nàng ta nắm cánh tay Tam Nguyệt, khóc lóc van xin: “Ngươi mau ngăn Mạnh Giác lại, huynh ấy điên rồi! Huynh ấy sẽ bức tử Vân Ca mất!”

Giọng nói của Mạnh Giác đột nhiên dừng lại. Vân Ca trong vòng tay y như một con búp bê vải rách rưới không có một chút sức sống. Hai tay vốn bắt chéo trước bụng không biết đã rũ xuống từ khi nào. Trong đôi mắt vẫn nhắm chặt chảy ra hai giọt nước mắt, chầm chậm chảy dọc theo khóe mắt, rơi vào tay áo Mạnh Giác. Tam Nguyệt vui sướng kêu lên: “Vân Ca cô nương tỉnh rồi!”

Hứa Bình Quân lắc đầu, Vân Ca chỉ vừa tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp. Bây giờ nàng lại tiến vào một cơn ác mộng.

Mạnh Giác hết sức thận trọng đặt nàng xuống gối, ghé miệng vào bên tai Vân Ca, nói từng chữ một: “Muội cố gắng sống đi! Huynh chờ sự thù hận của muội sau khi tỉnh lại!”

“Cô ấy có tỉnh lại được không?”

Nhìn màu đỏ tươi trên váy Vân Ca, Hứa Bình Quân không có chút lòng tin nào.

Mạnh Giác lạnh lùng nói: “Không ai hiểu sức mạnh của thù hận hơn huynh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom