-
Chương 7: Nặng tình kiếm cũ ngàn năm khen ngợi, nhân tâm khó dò muôn kiếp không quên
Dân thường nếu có bề trên qua đời phải thủ tang ba năm mới có thể nói chuyện hôn điển. Hoàng tộc lấy tháng thay năm, tang kỳ “ba năm” nhanh chóng kết thúc. Như mọi người đoán trước, Hoắc Thành Quân thuận lợi vào cung được phong tiệp dư, ban cho ở Chiêu Dương điện. Có điều bởi vì Hiếu Chiêu Hoàng đế còn chưa hạ táng nên chưa cử hành lễ mừng lớn. Các quan viên so sánh cung điện Hứa Tiệp dư và Hoắc Tiệp dư ở, ai nặng ai nhẹ đã rất rõ ràng, bắt đầu lũ lượt tính toán cần chuẩn bị lễ mừng gì, chỉ cần chờ đến lúc có chiếu chỉ là lập tức đưa đến Hoắc phủ chúc mừng tiểu nữ nhà họ Hoắc được phong hoàng hậu. Không lâu sau khi Hoắc Thành Quân vào cung, một chiếc kiệu nhỏ rèm xanh đưa một nữ nhân khác vào Vị Ương cung. Sau một lần hầu hạ Lưu Tuân ngủ, nữ nhân này được phong làm trưởng sử, ban cho ở Ngọc Đường điện hẻo lánh. Phẩm cấp trưởng sử, nghe tên đã biết chỉ hơn cung nữ sai sử bình thường một bậc, cho nên những người trong triều đều không hề lưu ý. Chỉ có Hứa Bình Quân ở Kim Hoa điện và Đại tư mã Hoắc Quang để ý đến nữ nhân họ Công Tôn này.
Vì Lưu Phất Lăng băng hà khi còn trẻ, chuyện xảy ra bất ngờ, đế lăng còn chưa làm xong cho nên mãi vẫn chưa thể hạ táng. Lưu Tuân hết sức khó xử với vấn đề an táng Lưu Phất Lăng thế nào. Nếu cử hành tang lễ long trọng, một là quốc khố eo hẹp, hai là thời gian sẽ dây dưa rất lâu. Xây dựng đế lăng thường mất nhiều năm, thời tiết dần nóng, việc bảo quản thi thể gặp nhiều khó khăn. Nhưng nếu làm đơn giản, y lại sợ sau này triều thần chê trách. Vì việc này, Lưu Tuân đã mấy lần trưng cầu ý kiến của Hoắc Quang, nhưng con cáo già Hoắc Quang này không bao giờ chịu trả lời thẳng vào vấn đề của y mà luôn đùn đẩy trách nhiệm: “Thần nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng.” Các triều thần khác càng không dám nói lời nào. Bất đắc dĩ, Lưu Tuân chỉ có thể đến Trường Lạc cung hỏi ý kiến Thượng Quan Tiểu Muội. Lưu Tuân vốn đã chuẩn bị rất nhiều lý do để nhẹ nhàng thuyết phục Thượng Quan Tiểu Muội đồng ý phát tang sớm nhất có thể. Dù sao thì việc này cũng liên quan đến sự tôn quý và thể diện của Thượng Quan Tiểu Muội trước thiên hạ, chắc chắn Thượng Quan Tiểu Muội không muốn tang sự đơn giản. Không ngờ sau khi biết được mục đích của y, không chờ y nói thêm, Thượng Quan Tiểu Muội đã nói: “Ai gia sẽ ban ý chỉ, cấm xa hoa, làm đơn giản.”
Có ý chỉ của Thượng Quan Tiểu Muội, dù có bất cứ sai lầm nào, sau này y cũng không phải gánh vác trách nhiệm.
Lưu Tuân lại cảm kích Thượng Quan Tiểu Muội hơn một bậc, quỳ xuống lạy. “Hoàng tôn tạ ơn hoàng tổ mẫu thay lê dân thiên hạ.”
Tiểu Muội chỉ cười lạnh nhạt như có như không. Nàng chưa bao giờ coi trọng thứ này. Xem cục diện hiện nay, chiến sự của Đại Hán và Khương tộc e là không thể tránh né, chi phí lương thảo đều cực kỳ tốn kém, nếu mình muốn an táng long trọng, chàng nhất định sẽ không vui.
Sau khi Thượng Quan Thái hoàng thái hậu hạ ý chỉ, tất cả trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Trải qua hơn hai tháng xây dựng gấp gáp, đế lăng đã gần hoàn công. Triều thần thương nghị, tang lễ của Hiếu Chiêu Hoàng đế được ấn định một tháng sau đó, do Thái thường Thái Nghĩa chủ trì, táng tại Bình Lăng. Hoắc Quang nói tin này với Vân Ca, hỏi nàng có muốn một mình tế bái Hiếu Chiêu Hoàng đế trước khi an táng không, ông ta có thể sắp xếp cho nàng.
Phản ứng của Vân Ca vượt ra ngoài dự liệu của Hoắc Quang. Nàng ngẩn ra, hình như không rõ Hoắc Quang đang nói đến ai. “Vì sao ta phải đến tế bái Hiếu Chiêu Hoàng đế?”
Nói xong, nàng quay người đi. Hoắc Quang chỉ có thể rầu rĩ trong lòng. Từ khi đến sống trong Hoắc phủ, Vân Ca vẫn luôn không lạnh không nóng như thế này. Tâm tư của Thành Quân lúc trước thì ông ta còn có thể hiểu được, nhưng giờ đây Thành Quân cũng giấu kín tâm sự như Vân Ca, để mặc cho người ta phỏng đoán. Trước khi Thành Quân vào cung, Hoắc Quang mấy lần muốn khuyên ả, nhưng ả không bao giờ cho ông ta cơ hội mở miệng. Không còn cách nào khác, Hoắc Quang chỉ có thể chờ đợi thời gian hóa giải tất cả, cũng chỉ có thể hy vọng thời gian có thể hóa giải tất cả.
Ngày hạ táng Hiếu Chiêu Hoàng đế, ti Thiên giám dự đoán là trời nắng.
Nhưng ngày đó quan cữu mới ra khỏi Vị Ương cung, trời nắng chợt chuyển mây, ngay sau đó mưa rơi rả rích không ngừng. Từ xuân sang hạ, tám trăm dặm Tần Xuyên vẫn không có mưa. Lưu Tuân sốt ruột đến mức ngày ngày không được ngủ yên, lở cả miệng vì nóng trong người. Hôm nay thấy mưa, dù đường lầy lội khó đi, người bị nước mưa ngấm lạnh, trong lòng lại thoải mái hơn nhiều.
Cả nước để tang, đưa mắt nhìn xa, chỉ thấy trời đất trắng xóa một màu.
Quỳ lạy hết lần này lại tới lần khác, chiếu thư hết đạo nọ lại sang đạo kia. Đến khi toàn bộ đại lễ hoàn thành, chuẩn bị lấp mộ, trong lòng Lưu Tuân đột nhiên căng thẳng, không lập tức mở miệng truyền chỉ mà vô thức nhìn núi non xung quanh. Sau khi nhìn lướt qua một vòng mà không nhìn thấy người nên đến đưa tiễn nhất, y lại nhìn về phía bá quan đang quỳ. Đúng như dự liệu, lại cũng ngoài ý liệu, không biết Mạnh Giác đã rời khỏi từ khi nào. Lưu Tuân thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn lăng mộ Hiếu Chiêu Đế sắp an nghỉ, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, mãi vẫn không lên tiếng. Các quan lại cho rằng tân đế Lưu Tuân không muốn rời Hiếu Chiêu Hoàng đế, tiếng khóc đột nhiên to hơn, tất cả đều dùng hết sức kêu gào mà vẫn sợ như vậy vẫn chưa đủ đau lòng.
Trong mưa gió lạnh lẽo, trời đất cũng trở nên tiêu điều.
Thượng Quan Tiểu Muội thẫn thờ, lạnh lùng gọi một tiếng: “Hoàng thượng.”
Lưu Tuân giật mình, vẻ ngỡ ngàng trong mắt biến mất, chỉ còn lại sự kiên định. Y gật đầu với Thái Nghĩa, Thái Nghĩa cao giọng hạ lệnh phong bế địa cung.
Sau khi đá phong mộ hạ xuống, địa cung sẽ vĩnh viễn không mở ra lần nữa.
Trong tiếng động ầm ầm, một đời đế vương vĩnh viễn chôn vùi dưới đất.
Ba tuổi đã được bá quan khen là thần đồng, tám tuổi lên ngôi, chưa đầy hai mươi hai tuổi lại đột nhiên chết bệnh. Cuộc đời chàng ngắn ngủi như sao băng, mặc dù cũng từng rực sáng nhưng trong mắt người đời lại quá vội vã, không kịp nhìn rõ.
***
Cùng lúc này, trên một đỉnh núi vô danh ngoài thành Trường An, một nữ tử áo đỏ đứng đón gió, mặc cho gió táp mưa sa tạt vào mặt.
Dãy núi liên miên nhấp nhô bị màn mưa mịt mù bao phủ, lại thêm sương mù trong khe núi, trong tầm mắt, tất cả đều mờ mịt, mông lung. Giữa đất trời ảm đạm, váy áo đỏ rực của nữ tử càng trở nên nổi bật. Dường như nàng đang tìm kiếm gì đó, từng bước một đi đến vách núi. Gió núi thổi váy áo nàng như một đám mây đỏ biến ảo không ngừng quanh thân hình gầy guộc như thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Đã đến sát vách núi, mây mù che khuất mặt đá mấp mô, chỉ cần hụt chân một bước, nàng sẽ hóa thành mây bay đi.
Mạnh Giác giấu mình ở chỗ khuất, hờ hững nhìn nữ tử đơn độc đứng trên đỉnh núi. Đầu mày khóe mắt lạnh lẽo như băng. Vu An đứng phía sau y. Mưa rơi dày, trên mặt Vu An toàn là nước. Y lau nước mưa trên mặt, lại không lau được sự đau thương sâu sắc đang cuồn cuộn trong lòng.
“Vân Ca và Hoàng thượng đã tới nơi này?” Giọng nói nhẹ nhàng, dù Mạnh Giác hỏi nhưng lại không hề có ý nghi vấn.
Vu An cẩn thận nói: “Lúc tiên hoàng vừa biết mình bị bệnh từng dẫn Vân cô nương ra ngoài cung một lần. Khi đó lão nô đánh xe, đi vô định tới nơi này.”
“Hôm nay không nhìn thấy mặt trời mọc.”
Vân Ca khẽ thở dài, cũng không có vẻ gì tiếc nuối. Quay người đi xuống theo sơn đạo lầy lội, nàng bước chậm rãi trong tấm lưới dệt từ ngàn vạn vệt nước mưa, hoàn toàn không để ý đến gió thảm mưa sầu. Sơn đạo này vốn đã khó đi, bây giờ có mưa, đường càng khó đi hơn, nhưng Vân Ca lại bước rất ung dung. Vu An nhìn thấy mà lòng thầm kinh hãi, chỉ sợ gần đây nàng dùng không ít thời gian để luyện võ.
Lúc Vân Ca ra khỏi thành thì vẫn là nửa đêm, trên đường không có người. Lúc này về thành lại là quá trưa, người đi đường rất đông.
Đưa tang Hoàng đế, trong thành Trường An, khắp nơi áo xô phướn trắng. Bộ váy áo đỏ của nàng cực kỳ chói mắt, những người thấy tới tấp tránh né, chỉ sợ không dưng rước họa vào người.
Chưa đi được bao lâu, một toán binh lính đã chặn Vân Ca lại. Sau khi chửi mắng vài tiếng, chúng định trói Vân Ca lại đưa về nha môn. Vân Ca đương nhiên không chịu đi theo bọn họ, hất tay gạt đám binh lính ra. Tân hoàng đăng cơ, đưa tang cựu đế vốn chính là thời điểm nhạy cảm. Vân Ca mặc váy áo đỏ rêu rao khắp nơi, còn ngang nhiên chống lệnh bắt. Quan binh kinh hãi, lập tức điều quân vây quanh Vân Ca. Bên miệng Vân Ca lộ ra một thoáng cười nhạt. Nàng tiện tay đoạt một thanh trường đao trong tay một tên lính, bắt đầu đánh nhau với quan binh ngay giữa phố xá Trường An.
Vu An vội vã kêu lên: “Mạnh công tử.”
Trong ngày hôm nay, Vân Ca đại náo bên đường như thế chính là tội lớn có đầy đủ nhân chứng vật chứng.
Mạnh Giác lại vẫn thản nhiên, đứng bắt tay sau lưng dưới mái hiên của một cửa tiệm, nhìn cảnh hỗn loạn trên con phố dài qua màn mưa mịt mù.
Vân Ca mặc dù có chiêu thức tinh diệu nhưng một mình khó cản được nhiều người, dần dần rơi vào tình thế nguy hiểm. Thấy Mạnh Giác vẫn thờ ơ như không, Vu An sốt ruột đến mức đang định đích thân ra tay bất chấp hậu quả, lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu trắng dừng lại ven đường, mấy khuôn mặt quen thuộc bảo vệ bên cạnh xe ngựa. Một nam nhân áo xám khom người như đang nghe người trong xe ngựa phân phó gì đó. Chỉ sau nháy mắt, hắn vội vã chạy đến trước mặt thống lĩnh quan binh, đưa ra lệnh bài, nói mấy câu. Thống lĩnh kinh ngạc nhìn chiếc xe ngựa màu trắng, hành đại lễ quỳ lạy từ xa. Rèm xe hơi hé ra, một bàn tay khẽ hất lên ra hiệu cho hắn bình thân. Thống lĩnh hạ lệnh cho binh sĩ dừng tay, lại để mặc Vân Ca, toàn bộ rút lui.
Vì sợ rước họa vào người, những người qua đường đã tránh né hết, các cửa tiệm bên đường cũng đều đóng chặt cửa. Lúc này quan binh lại đột nhiên rút đi, đường phố đang ồn ào chỉ sau phút chốc đã trở nên vắng lặng, tĩnh mịch, chỉ còn tiếng giọt mưa từ trên mái hiên rơi xuống những vũng nước đọng trên mặt đường lát đá xanh. Vân Ca không hiểu nguyên nhân, ánh mắt nhìn dọc con phố dài, thấy Mạnh Giác đứng dưới mái hiên.
Những vệt mưa nhỏ bé dệt thành màn mưa như một bức rèm châu khiến nàng nhìn không rõ khuôn mặt y, nhưng bởi vì quá mức quen thuộc, chỉ thấy một bóng người nhạt nhòa, nàng đã biết người đó là ai.
Vân Ca cho rằng là Mạnh Giác đã can thiệp. Nàng cười lạnh lùng, ném trường đao xuống định rời khỏi nơi này.
Rèm gấm trên chiếc xe ngựa trắng được vén lên, một nữ nhân mặc đồ tang cung trang nhảy xuống xe ngựa. “Vân Ca!”
Bước chân của Vân Ca dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang vội vã chạy tới chỗ mình.
Phía sau nữ nhân, hai cung nữ luống cuống tay chân giương ô đuổi theo. “Nương nương, nương nương! Cẩn thận bị ướt!”
Hứa Bình Quân dừng lại trước mặt Vân Ca. Nàng ta mặc một bộ đồ trắng, trên đầu cài hoa lụa màu trắng cho thấy đang phải để tang. Vân Ca lại mặc váy áo màu đỏ chói như vừa mới cưới.
Hai cung nữ che ô cho Hứa Bình Quân, nước mưa rơi xuống từ vành ô như một tấm rèm châu ngăn cách giữa Hứa Bình Quân và Vân Ca. Hứa Bình Quân đưa tay gạt ô ra. “Các ngươi lui hết đi!”
Hai cung nữ vội cúi đầu lùi lại.
Hứa Bình Quân há miệng mấy lần, lại không biết nên nói gì. Từ khi chia tay đã xảy ra quá nhiều bão táp, nàng ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Hơn nữa trong lòng Hứa Bình Quân có quá nhiều áy náy với Vân Ca, sự áy náy này khiến nàng ta không thể đứng thẳng người trước mặt Vân Ca đã trở nên xa lạ. Vân Ca chăm chú nhìn nàng ta một lát, chợt nở nụ cười. Nét cười làm tan chảy sự lạnh lùng trên gương mặt nàng, nàng nói nhỏ: “Tỷ đã làm nương nương rồi.”
Cuối cùng Hứa Bình Quân cũng không còn căng thẳng, nàng ta vẫn là tỷ tỷ của Vân Ca, bất kể đã xảy ra bao nhiêu bão táp, điều này vẫn không thay đổi.
Hứa Bình Quân dắt tay Vân Ca, đột nhiên chạy dọc theo phố dài. Nước mắt của nàng ta hối hả rơi xuống, may mà có nước mưa trên mặt nên không ai biết những giọt nước đó là lệ. Trong làn mưa trắng xóa, một nữ nhân áo trắng và một nữ nhân áo đỏ tay nắm tay chạy trên phố dài, tà váy hơi phồng lên như đóa hoa sen mới nở, theo nhịp bước chân, hoa sen lắc lư lướt qua ngõ mưa lát đá xanh, tạo thêm vài phần đẹp đẽ cho khung cảnh lạnh lẽo này. Sau lưng hai người bắn tung tóe từng đóa hoa mưa, một đóa lại một đóa nở rộ rực rỡ, trong suốt mịt mờ và dễ vỡ.
Hứa Bình Quân không biết rốt cuộc mình muốn chạy trốn khỏi cái gì, hay muốn đi tìm thứ gì, nàng ta chỉ muốn chạy.
Trong lúc chạy, dường như những sự kìm nén vì bị gò bó trong Vị Ương cung đều rời xa nàng ta, nàng ta vẫn là một cô gái có thể vén váy hái rau dại trên sườn núi. Dường như đã chạy qua hơn nửa thành Trường An, đến lúc tất cả sức lực đã dùng hết, bước chân nàng ta mới dần chậm lại, vừa thở gấp vừa nhìn Vân Ca. Búi tóc Vân Ca tung ra, những sợi tóc ướt dán vào má nhìn rất nhếch nhác, nét cười trên gương mặt lại rất tươi tắn. Nước mắt vẫn hòa lẫn với nước mưa trên gương mặt Hứa Bình Quân, nhưng khóe miệng lại để lộ nụ cười.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng cất tiếng cười.
Khi chạy như điên trên đường đời, chỉ cần có người đồng hành đã đáng để cười to. Bất kể người đồng hành này là thân nhân, tình nhân hay bằng hữu đều là may mắn của chúng ta. Nàng ta không được may mắn hưởng thụ sự nâng đỡ của thân nhân, có lẽ cũng đã mất người nên dắt tay mình nhất đó, nhưng ít nhất nàng ta vẫn còn một chút ấm áp mơ hồ nhưng lại dài lâu. Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, hai chân Hứa Bình Quân như đóng đinh trên mặt đất.
Cây hòe trong sân mới đâm chồi nảy lộc, trong tán lá xanh biếc, từng chùm hoa trắng nho nhỏ trốn trong cành lá vươn ra khỏi tường bao, sau khi được nước mưa dội rửa càng trở nên trắng muốt. Thì ra nàng ta chạy qua nửa thành Trường An là vì muốn đến nơi này.
Hứa Bình Quân tháo cây trâm cài trên mái tóc xuống, khẽ chọc vài cái vào ổ khóa, mở cổng ra.
Kỹ xảo mở khóa này chính là y dạy cho Hứa Bình Quân.
Dường như dưới bóng cây vẫn còn có một bóng người đang đục đẽo, cười nói: “Đây là gỗ trẩu già trên mười năm, làm một con ngựa gỗ cho con trai chắc chắn sẽ rất tốt.”
Bên cạnh chum rượu chôn một nửa dưới tường bao, dường như còn có người vừa ủ rượu vừa chế giễu lòng tham không đáy của nàng ta: “Tại sao ta lại lấy một người vợ thích tiền như vậy nhỉ? Đã có thai rồi mà còn không chịu nghỉ ngơi, vẫn ngày ngày tính toán nên ủ bao nhiêu rượu, có thể bán được bao nhiêu tiền.”
Trong nhà chính, một chồng nong tre xếp cao cao ở góc nhà. Trước kia những nong tre này không có ngày nào đưọc nghỉ ngơi, từ xuân sang thu luôn nghe thấy tiếng tằm ăn lá dâu rào rào. Nuôi tằm là một nghề vất vả, trước khi tằm đan kén, đêm nào cũng phải dậy cho ăn hai lần. Thường thì đến nửa đêm, nàng ta vừa mới định ngồi dậy khoác áo thì người nằm bên cạnh đã xuống giường, vừa xỏ giầy vừa nói: “Nàng ngủ đi! Để ta đi chăn tằm.”
Hứa Bình Quân dùng tay áo ướt sũng lau nước mưa trên mặt, cười nói: “Ngôi nhà này vẫn như cũ, không có gì thay đổi.”
Vân Ca khẽ “vâng” một tiếng, làm bộ không nhìn thấy trên mặt Hứa Bình Quân có quá nhiều “nước mưa”.
Hứa Bình Quân cười, xoay người bước ra ngoài. “Tỷ muội mình đi xem nhà của muội.”
Đi tới trước cửa nhà Vân Ca, hai người lại thấy cửa khép hờ, khóa cửa đã bị vặn gãy.
Trong thành Trường An bây giờ còn có người dám trộm cắp ở đây sao? Hứa Bình Quân vội đẩy cửa ra, kéo Vân Ca bước nhanh vào nhà chính.
Trước chậu than bằng đồng thau, Mạnh Giác đang cầm que cời than. Thấy hai người đi vào, Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Hong quần áo bên cạnh chậu than đi.”
Lúc này Hứa Bình Quân mới đột nhiên nhớ ra thân thể Vân Ca bây giờ không còn như trước kia, vội kéo Vân Ca ngồi xuống bên cạnh chậu than, còn mình thì đi vào buồng trong tìm xem có khăn và quần áo cũ hay không. Một người nhìn có vẻ quen mắt nâng mấy chiếc khăn, khom người đưa cho Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân cho là người bên cạnh Mạnh Giác, tiện tay cầm lấy. “Đa tạ!”
Xoay người ra khỏi phòng, đưa một chiếc khăn cho Vân Ca để nàng lau mặt, Hứa Bình Quân đang định lau tóc cho Vân Ca, đột nhiên nhớ ra đã gặp người kia ở đâu. Đó chẳng phải là hoạn quan Vu An vẫn hầu hạ tiên đế Lưu Phất Lăng sao? Nhưng trước đó Hứa Bình Quân nghe các tiểu hoạn quan nói Bệnh Dĩ vốn muốn để Vu An tiếp tục quản lý cung đình, nhưng y lại đột nhiên mất tích. Cùng mất tích với Vu An còn có một loạt châu báu quý hiếm, thư họa đồ cổ trong cung. Để giữ thể điện cho tiên đế, Bệnh Dĩ không công khai chuyện này, chỉ sai Thất Hỷ làm thay chức vụ của Vu An.
Vân Ca vừa lau mặt vừa nói: “Hứa tỷ, tỷ chỉ quan tâm đến muội cũng không được. Tỷ lau mặt mình trước đi.”
Hứa Bình Quân giật mình bừng tỉnh, gượng cười, nói: “Biết rồi.”
Ba người ngồi quanh chậu than, không ai nói một câu.
Vân Ca như đang chăm chú hong váy áo. Hứa Bình Quân cúi đầu nhìn chậu than, ngẩn ngơ xuất thần. Mạnh Giác thờ ơ hờ hững, thỉnh thoảng dùng que cời lửa.
Thấy váy đã gần khô, cảm giác lạnh lẽo trên người cũng đã tan hết, Vân Ca nhìn về phía Hứa Bình Quân “Hứa tỷ, tỷ muội mình đi thôi…”
Mạnh Giác đột nhiên nói: “Bình Quân, có phải Hoàng thượng định phong muội làm hoàng hậu không?”
Hứa Bình Quân không trả lời ngay, một hồi lâu sau mới hờ hững nói: “Cả triều đình chẳng phải đều đã nhận định Hoắc Thành Quân là hoàng hậu tương lai sao? Thời gian trước còn có một nữ nhân họ Công Tôn vào cung hầu ngủ, chỉ là chưa chúc mừng thôi.”
Vân Ca buông mí mắt nhìn một cục than củi cháy dần từ màu đỏ thành màu xám. Nghe nói nữ nhân họ Công Tôn này là muội muội của một thị vệ bình thường. Cô ta vào cung không lâu, Lưu Tuân lại điều đại ca của cô ta là Công Tôn Chỉ đến dưới trướng Phạm Minh Hữu. Việc này khiến Hoắc Quang rất không vui, có điều Lưu Tuân hành sự cẩn thận, trước khi hạ chỉ đã hết sức thận trọng xin ý kiến Hoắc Quang, dường như nếu Hoắc Quang không đồng ý thì y sẽ không hạ chỉ. Hành động này khiến Hoắc Quang khó chịu trong lòng, bên ngoài vẫn nở mày nở mặt, cho nên dù khó chịu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mạnh Giác nói: “Trước tang lễ hôm nay, lúc triều thần thân cận ở cùng Hoàng thượng, Trương Hạ nói sau tang lễ nên lập hoàng hậu luôn, muốn hỏi ý của Hoàng thượng trước. Câu trả lời của Hoàng thượng vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.”
Hứa Bình Quân ngẩng lên, nhìn Mạnh Giác chằm chằm. “Ngoài dự liệu của mọi người?”
“Hoàng thượng nói khi còn nghèo hèn thường xuyên đeo một thanh kiếm, dù không phải là bảo kiếm nhưng thanh kiếm này đã cùng Hoàng thượng trải qua thời hàn vi, không bao giờ rời người. Giờ đây thanh kiếm này không biết ở đâu, Hoàng thượng vẫn nhớ mãi không quên, cho nên mong các vị triều thần tìm kiếm giúp.”
Như vừa vén mây đen nhìn thấy mặt trời, trong mắt Hứa Bình Quân lập tức ngập tràn sự vui sướng khiến cả người nàng ta như tỏa sáng cả căn nhà.
Mạnh Giác cảm thấy không đành lòng khi nói ra những lời tiếp theo: “Không được làm hoàng hậu.”
Hứa Bình Quân không hiểu. “Vì sao?”
Mạnh Giác cân nhắc câu từ một lát, nói: “Ngôi vị hoàng hậu là thứ Hoắc Thành Quân nhất định phải giành được. Muội không tranh được với nàng ta.”
Hứa Bình Quân cười vẻ khinh thường, hiển nhiên không hề coi trọng những lời Mạnh Giác nói, ngược lại còn nửa đùa nửa thật nói: “Bây giờ Vân Ca cũng là Hoắc tiểu thư! Mạnh đại ca, huynh nói xấu người nhà họ Hoắc trước mặt Hoắc tiểu thư thì sẽ làm Vân Ca không vui đấy.”
Sau khi đón Vân Ca vào phủ, Hoắc Quang đã nói với mọi người rằng Vân Ca là họ hàng xa của thê tử quá cố của mình, hai bên thất lạc nhiều năm, bây giờ mới nhận ra nhau. Thương Vân Ca bơ vơ ở Trường An, Hoắc Quang nhận Vân Ca làm con nuôi, đổi tên thành Hoắc Vân Ca. Nghe nói vì được Hoắc Quang yêu quý nên dù là Hoắc Thành Quân nhìn thấy Vân Ca cũng phải cung kính gọi một tiếng tỷ tỷ, cho nên trên dưới trong Hoắc phủ không có ai dám bất kính với Vân Ca. Dù Hứa Bình Quân đoán chuyện này không đơn giản như Hoắc Quang nói, Bệnh Dĩ cũng từng dặn nàng ta phải tìm hiểu xem đầu đuôi chuyện này thế nào khi gặp Vân Ca, nhưng trong lòng nàng ta có suy nghĩ của mình, người nàng ta biết là bản thân Vân Ca, bất kể Vân Ca họ Hoắc hay họ Lưu, cao quý hay thấp hèn, nàng ta vẫn coi Vân Ca như muội muội mình. Những chuyện dây mơ rễ má bên ngoài đó, nếu Vân Ca vui lòng giải thích thì nàng ta sẽ nghe, nếu Vân Ca không muốn thì nàng ta cũng không cần tìm hiểu.
Vân Ca cười gượng. “Tâm tình tỷ tốt lên là bắt đầu trêu chọc muội à? Hoắc Thành Quân vẫn cho rằng ngôi vị hoàng hậu sẽ không thuộc về ai khác ngoài nàng ta, nếu tỷ không muốn nhảy vào vũng nước đục này thì tốt nhất là không nên làm hoàng hậu.”
Hứa Bình Quân hỏi ngược lại: “Phu quân của tỷ đã nhảy vào vũng nước đó, tỷ có thể chỉ đứng trên bờ khoanh tay đứng nhìn được không?”
Trong lòng Mạnh Giác lại có suy nghĩ khác. Thanh kiếm cũ mà Lưu Tuân tìm kiếm có thật là Hứa Bình Quân hay không? Nhưng vẻ vui sướng trong mắt Hứa Bình Quân quá rạng ngời, tâm tình nữ nhi đơn thuần như vậy, khát vọng chân thành như vậy là vẻ đẹp tinh khiết nhất y nhìn thấy trong thời gian gần đây, khiến y không đành lòng phá vỡ. Nhưng… chẳng phải y đã phá nát một đôi mắt tin tưởng và khẩn cầu hay sao? Chẳng phải y đã quen với việc nhìn thấy lá mục dưới những đóa hoa tươi hay sao?
“Bình Quân, muội có bao giờ nghĩ, nếu Hoàng thượng phong muội làm hoàng hậu thì muội sẽ phải đứng trên lưỡi đao không? Hoàng thượng muốn giữ tất cả quyền lực của thiên tử, họ Hoắc muốn bảo vệ quyền thế của gia tộc, mâu thuẫn giữa bọn họ tập trung ở hậu cung, và muội phải đứng mũi chịu sào. Hoàng thượng phong muội làm hoàng hậu cũng không khó, chẳng qua chỉ cần một đạo chiếu thư. Theo tính cách của Hoắc Quang từ xưa đến nay, ông ta tuyệt đối sẽ không xung đột chính diện với hoàng đế. Nhưng muội làm thế nào để giữ được ngôi vị hoàng hậu? Hoàng thượng làm như thế là đặt muội vào hiểm cảnh, là dùng sự an toàn của muội để đổi lấy…”
Hứa Bình Quân quả quyết nói: “Mạnh đại ca, huynh không cần phải nói nữa. Những điều huynh nói muội đều hiểu rõ. Muội nghĩ đây cũng là nguyên nhân vì sao Bệnh Dĩ muốn muội làm hoàng hậu. Trên triều đình, Bệnh Dĩ đã bị Hoắc Quang kiềm chế, huynh ấy không muốn hậu cung lại bị người nhà họ Hoắc nắm giữ. Đó là nhà của huynh ấy, huynh ấy cần một nơi có thể yên tâm nghỉ ngơi. Mà muội sẵn lòng làm thanh kiếm bảo vệ bên người huynh ấy khi huynh ấy nghỉ ngơi. Huynh ấy là phu quân của muội, từ khi thành thân với huynh ấy, muội đã quyết chí cả đời này cùng tiến cùng lùi với huynh ấy. Muội tin rằng huynh ấy cũng sẽ bảo vệ muội, bởi vì muội là thê tử của huynh ấy!”
Vân Ca nghe thấy những gì Mạnh Giác ám chỉ trong lời nói vừa rồi, vừa mới bắt đầu suy nghĩ miên man thì lại nghe thấy những lời nói quả quyết của Hứa Bình Quân, lập tức cho rằng nên là như thế. Yêu một người vốn đã nên cùng tiến cùng lùi, cùng chung hoạn nạn với người đó. Nếu khi đó nàng cũng có quyết tâm như Hứa tỷ bây giờ thì nàng và Lăng ca ca ít nhất cũng có thể ở bên nhau thêm một thời gian, có thể vui vẻ hơn một chút nữa.
Mạnh Giác có vẻ không hề bất ngờ trước lựa chọn của Hứa Bình Quân, khẽ mỉm cười. “Trước kia huynh vẫn cho rằng Lưu Tuân may mắn hơn huynh, sau đó lại cảm thấy huynh may mắn hơn Lưu Tuân, bây giờ xem ra huynh ấy vẫn may mắn hơn thật.”
Khóe miệng Vân Ca lộ ra một thoáng cười lạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ của hai người này, Hứa Bình Quân bất an trong lòng, bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, rốt cuộc vì sao Mạnh Giác lại làm Vân Ca mất đứa bé? Rốt cuộc Bệnh Dĩ đã làm gì? Nếu có một ngày Vân Ca biết tất cả những gì Bệnh Dĩ làm thì mình nên làm thế nào?
Dường như hoàn toàn không phát hiện địch ý của Vân Ca, Mạnh Giác nói với Vân Ca: “Muội đã vào ở Hoắc phủ, có nhà của mình, huynh nên trả lại muội một người, đỡ phải ở bên cạnh khiến huynh nhìn ngứa mắt.”
Vu An từ phòng trong đi ra, quỳ xuống trước mặt Vân Ca. “Lão nô làm việc tắc trách để mấy ngày nay cô nương phải chịu khổ, mong cô nương nể mặt… nể mặt… để lão nô tiếp tục được hầu hạ cô nương.”
Trong đầu Vân Ca như nổ tung, đau đớn như trái tim bị khoét mất một mảnh.
Trong trí nhớ của nàng, đêm cuối cùng trên Ly Sơn, những hình ảnh vẫn nhạt nhòa không rõ. Chàng chỉ ngủ một giấc, chứ thực ra chàng vẫn chưa bao giờ đi xa.
Trong trí nhớ của nàng, chàng vẫn dựa vào lan can ngắm sao trong đêm tối sâu thẳm, dường như chỉ cần có một tiếng gọi khẽ là chàng sẽ khoác bóng đêm và ánh sao đi vào trong nhà.
Trong trí nhớ của nàng, chàng chỉ tạm thời xa nhà. Nhất định là chàng không yên tâm vì nàng nên mới sai Vu An đến, nhất định là…
Thấy Vân Ca ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, Hứa Bình Quân vội lao tới đỡ nàng. “Vân Ca, muội làm sao thế?”
Vân Ca lắc đầu, sắc mặt trở lại bình thường. Nàng nói với Vu An: “Lăng ca ca đã bảo ngươi đến thì đương nhiên ta sẽ không từ chối. Có điều bây giờ ta tạm thời ở Hoắc phủ, không biết ngươi có muốn đến đó hay không?”
Vu An trả lời rất đơn giản: “Cô nương ở đâu, nô tài ở đó.”
Vân Ca chợt nhớ tới một người, liền hỏi: “Phú Dụ đâu?”
Mạnh Giác nói: “Ở chỗ huynh. Huynh sẽ lệnh cho hắn cũng đến chỗ muội.”
“Không cần.” Vân Ca quay sang nói với Hứa Bình Quân: “Hứa tỷ, tỷ còn nhớ Phú Dụ không? Chính là tiểu hoạn quan chúng ta biết khi ở Ôn Tuyền cung đó.”
Hứa Bình Quân cười, gật đầu. “Nhớ, mọi người là bạn cùng chung hoạn nạn, làm sao có thể quên được? Sau đó tỷ vào cung cũng đã gặp hắn, hắn tốt với tỷ lắm.”
“Nếu tỷ đã quyết định làm hoàng hậu thì để Phú Dụ làm chủ quản Tiêu Phòng cung đi! Hắn đã làm trong cung được một thời gian rồi, đã biết hết các quy củ của cung đình, lại có giao tình với Thất Hỷ đang hầu hạ Hoàng thượng bây giờ và Lục Thuận hầu hạ Thái hoàng thái hậu. Nếu tỷ cần làm gì, hắn có thể liên lạc với mấy người đó.”
Hứa Bình Quân đã ở trong cung một thời gian, biết rõ tầm quan trọng của những hoạn quan và cung nữ thoạt nhìn có vẻ không có gì đáng chú ý đó. Nhất cử nhất động trong cung đều không rời được hoạn quan và cung nữ, nhưng nàng ta luôn không thể yên tâm với những đôi mắt vẫn dõi theo mình này, muốn làm gì cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng nàng ta xuất thân nghèo hèn, không có ngoại thích để dựa dẫm, đương nhiên cũng không có người giúp nàng ta lo nghĩ việc này. Không ngờ tâm tư của Vân Ca xoay chuyển nhanh như thế, trong nháy mắt đã giúp nàng ta giải quyết một khó khăn rất lớn. Nàng ta không giấu được sự vui vẻ. “Đương nhiên là tốt!”
Than trong chậu đã sắp cháy tàn, Hứa Bình Quân lại chưa có ý định ra về. Trong ngôi nhà cũ quen thuộc, mọi người ngồi quanh chậu than, tất cả dường như vẫn giống trước kia, ngoài chuyện thiếu mất một người. Nàng ta quyến luyến sự ấm áp quen thuộc này, không muốn trở lại Vị Ương cung vắng lạnh. Vân Ca lại không hề lưu luyến, chậu than vừa tắt đã đứng lên. “Hứa tỷ, về thôi chứ?”
Hứa Bình Quân đành phải đứng lên. Mạnh Giác đưa cho Hứa Bình Quân một chiếc ô cũ. Hứa Bình Quân khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, một tay che ô, một tay dắt Vân Ca ra ngoài. Hai người đi tới đầu ngõ, mấy hoạn quan mặc y phục thường dân màu xám cũng vừa tìm đến nơi này. Nhìn thấy Vu An phía sau Hứa Bình Quân và Vân Ca, tất cả đều kinh ngạc quên cả thi lễ với Hứa Bình Quân, một người ấp úng hỏi: “Sư phụ, sao sư phụ…”
Vu An khiêm tốn cúi người. “Không dám, giờ đây tại hạ chỉ là gia nô của Hoắc phủ, không dám nhận cách xưng hô tôn kính của các vị.”
Mấy hoạn quan vẫn ngẩn người nhìn Vu An, Hứa Bình Quân không vui “hừ” một tiếng, mấy người vội nghiêm mặt vấn an, không dám nhìn Vu An nữa.
Hứa Bình Quân vẫy tay cho bọn họ lui ra, lưu luyến nắm tay Vân Ca, tỉ mỉ dặn dò: “Sau này không được đánh nhau ngoài đường nữa.”
Vân Ca mỉm cười, nói: “Tỷ không cần lo cho muội. Hoắc Quang rất tốt với muội, ông ta mà không tốt với muội thì muội cũng không dám gây rối ngoài phố đâu. Tiểu thư được sủng ái của nhà họ Hoắc mới có quyền ngang ngược.”
Hứa Bình Quân cười khì một tiếng. “Muội đúng là… Nếu biết trước muội nghĩ thế này thì tỷ đã không cần làm việc thừa như vậy.”
Dù nói như thế nhưng giọng Hứa Bình Quân vẫn có vẻ lo lắng.
Vân Ca cười, nói: “Hứa tỷ, tỷ cứ chăm sóc bản thân cho tốt. Chuyện của muội tự muội có dự tính.”
Hứa Bình Quân chỉ có thể gật đầu, đưa chiếc ô trong tay cho Vân Ca, xoay người bước đi, lập tức có hoạn quan chạy tới xòe ô dẫn đường cho nàng ta.
Thỉnh thoảng có người sống ở khu này đi qua trên đường nhận ra Hứa Bình Quân, tất cả đều cả kinh, lập tức ném ô, quỳ xuống đất. Một thằng bé không biết tôn ti, lớn tiếng gọi: “Thím Lưu, thím đã hứa nấu kẹo cho cháu ăn…”
Mẹ thằng bé sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vã ôm chặt lấy nó, tay kia ấn đầu nó xuống, hai mẹ con không ngừng khấu đầu tạ lỗi. Hứa Bình Quân cho hai mẹ con đứng lên, người phụ nữ lại vẫn không ngừng khấu đầu, một câu hoàn chỉnh cũng không dám nói.
Mưa phùn mênh mang bao trùm trời đất, mới là buổi chiều mà trời đã tối tăm. Hứa Bình Quân đứng giữa phố dài, nhìn người phụ nữ quỳ khấu đầu trên con đường lầy lội, vẻ mặt ngỡ ngàng.
***
Không lâu sau tang lễ, trước mặt văn võ bá quan, hai huynh đệ Trương Hạ và Trương An Thế đã dâng sớ lên Lưu Tuân, thỉnh cầu sắc phong Hứa Tiệp dư làm hoàng hậu. Chuyện vượt ra ngoài dự liệu, bè cánh của Hoắc Quang chỉ có thể vội vàng ứng đối. Đại ti nông Điền Quảng Minh phản đối, nói Hứa Tiệp dư là con gái tội phu, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ. Hoắc Tiệp dư xuất thân tôn quý, phẩm tính đoan trang mới là lựa chọn tốt nhất để làm hoàng hậu. Trương An Thế phản bác, nói Hứa Tiệp dư dù xuất thân nghèo hèn nhưng có tình thâm trong hoạn nạn với Hoàng thượng, đáng để người ta cảm phục. Hai phe tranh chấp không ngã ngũ, chỉ có thể xin Lưu Tuân phân xử. Lưu Tuân dù không nói rõ nhưng Lưu Tuân cố ý nhắc lại chuyện giữa mình và Hứa Bình Quân từ khi quen biết đến lúc lấy nhau, nói Hứa Bình Quân đã chăm sóc y hết lòng khi y còn nghèo hèn, đến đoạn xúc động trong mắt còn ươn ướt. Như Mạnh Giác đã nói, sau khi Lưu Tuân tỏ rõ thái độ, Hoắc Quang chỉ cung kính chấp nhận, không hề phản đối quyết liệt. Sau khi Hữu tướng quân Trương An Thế và Phủ doãn phủ Kinh Triệu Tuyển Bất Nghi nhiều lần đề nghị, cuối cùng Lưu Tuân đóng ngọc tỷ lên thánh chỉ, chính thức chiếu cáo thiên hạ, sắc phong Hứa Bình Quân làm hoàng hậu.
Trong lòng Hoắc Quang có lẽ không vui nhưng không hề thể hiện ra mặt, thậm chí còn lệnh cho hạ nhân chuẩn bị quà chúc mừng Hứa Bình Quân phong hậu. Nhưng khi tin tức truyền tới Chiêu Dương điện, Hoắc Thành Quân lại tức giận đến suýt ngất xỉu. Ả ném tất cả những thứ Lưu Tuân ban tặng trong Chiêu Dương điện xuống đất, thứ gì đập không vỡ cũng phải dùng kéo cắt nát. Thị nữ nơm nớp lo sợ, định khuyên bảo nhưng lại bị ả đuổi hết ra ngoài. Sau khi đã đập phá xong tất cả mọi thứ, toàn thân cũng không còn sức lực, bi phẫn công tâm, ả ngồi rũ trên mặt đất. Vừa ngẩng lên lại nhìn thấy chiếc đèn cung đình bát giác “Hằng Nga bôn nguyệt” vẫn treo dưới cửa sổ, ả nhìn chiếc đèn cung đình, đột nhiên bật cười lớn, vừa cười vừa tự tát hai cái thật mạnh. Hoắc Thành Quân ơi là Hoắc Thành Quân! Không ngờ mày lại bị nam nhân lừa một lần nữa! Đương nhiên biết hắn không phải quân tử nhưng mày lại cho rằng ít nhất hắn cũng là một thương nhân có chữ tín. Mày giúp hắn trèo lên đế vị, hắn sẽ cho mày làm hoàng hậu, đó là trao đổi công bằng! Không ngờ hắn còn chẳng phải một thương nhân, hai cái tát hôm nay đã đánh cho mày hoàn toàn tỉnh táo, để sau này mày vĩnh viễn nhớ tới sai lầm này!
Việc không bỏ người vợ thuở hàn vi của Lưu Tuân truyền tới dân gian khiến bách tính cảm động và thán phục. Từ xưa tới nay đều là nữ nhân nặng tình, nam nhân bội bạc, nhưng sau khi làm hoàng đế, Lưu Tuân còn nặng tình như thế khiến vô số nữ nhân thầm rơi nước mắt vì cảm động. Nhất thời giá bán kiếm trong thành Trường An tăng lên mấy lần, chỉ vì rất nhiều nữ nhân mua kiếm tặng người trong lòng, mong người trong lòng có thể như Lưu Tuân, dù sau này có phong hầu bái tướng cũng vẫn nặng tình kiếm cũ. Cùng với chuyện “nặng tình kiếm cũ”, Lưu Tuân lại trở thành hoàng đế được thần dân thích nhất từ khi nhà Hán khai quốc tới nay. Bởi vì trong lòng bách tính, vị Hoàng đế này không còn là một bóng dáng lạnh như băng cao không với được trên ngai rồng mà là một người có tình có nghĩa. Y cũng biết khóc biết cười như bọn họ, bọn họ cảm thấy Lưu Tuân rất gần gũi với mình. Trong lòng bọn họ, một hoàng đế có tình có nghĩa với người vợ thuở hàn vi như thế thì làm sao có thể không tốt với trăm họ được?
Ngay cả Mạnh Giác cũng không nghĩ tới, một hoàng đế còn chưa có bất cứ thành tựu nào lại giành được lòng dân chỉ nhờ chuyện này, Mạnh Giác cười chán nản, cũng tự than thở bản thân không bằng Lưu Tuân. Hứa Bình Quân được phong hoàng hậu, Lưu Thích trở thành con trưởng của Lưu Tuân. Từ thời nhà Chu tới nay, việc nối ngôi thiên tử vẫn theo nguyên tắc con trưởng kế vị, dường như không cần nói cũng biết ngôi vị thái tử sẽ rơi xuống đầu Lưu Thích. Các đại thần trung với hoàng quyền vui vẻ phấn khởi, hơn hai mươi năm bị họ Hoắc áp chế, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng được ngóc đầu dậy. Trương Hạ thẳng tính muốn thúc trống tiến quân xin Lưu Tuân sắc phong Lưu Thích làm thái tử luôn, Trương An Thế tâm tư khôn khéo lại lắc đầu không đồng ý. Trương Hạ hơi tức giận, ồn ào với đệ đệ: “Nhà họ Trương đã quyết tận trung với Hoàng thượng, ngươi và Hoắc Quang không có khả năng nước giếng không phạm nưóc sông nữa, tại sao ngươi vẫn còn sợ trước sợ sau như thế?”
Thấy đại ca nói vậy, Trương An Thế chỉ biết thở dài. “Thái tử không giống hoàng hậu. Hoắc Quang có thể cho phép Hứa Bình Quân làm hoàng hậu bởi vì ông ta tự có cách nắm quyền khống chế hậu cung trong tay họ Hoắc. Chỉ cần sau này Hoắc Tiệp dư sinh được con trai, những chuyện ngoài mặt này ông ta cần gì phải trở mặt tranh chấp với Hoàng thượng? Nhưng còn thái tử…” Ông ta lắc đầu tỏ ý Hoắc Quang tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Trương Hạ không ngừng cười lạnh. “Thái tử chắc chắn là phải lập, bây giờ chỉ có Hứa Hoàng hậu có con trai, không lập đại điện hạ thì lập ai? Hoắc Quang có khôn khéo đến mấy cũng phải có bột mới gột nên hồ được. Ngươi không chịu dâng sớ? Ngươi không dâng thì tự ta dâng.”
Trương An Thế muốn ngăn lại nhưng không kịp, Trương Hạ đã sải bước đi ra ngoài.
Bản tấu chương xin lập thái tử của Trương Hạ như một tảng đá khổng lồ đập xuống đầm nước triều đình làm nước trong đầm bắn tung tóe khắp nơi. Chưa đến thời điểm chuẩn bị thỏa đáng, Lưu Tuân và Hoắc Quang đều sẽ không dễ dàng đề cập đến chuyện lập thái tử, nhưng bản tấu chương của Trương Hạ đã mạnh mẽ lôi vấn đề hai bên đều muốn tạm thời tránh né đó lên mặt bàn. Không cần nói Hoắc Quang kinh ngạc và giận dữ thế nào, cho dù là Lưu Tuân cũng thầm tức giận trong lòng. Chuyện đã đến nước này, bát nước đổ đi không vớt lại được nữa, đành phải thận trọng tìm biện pháp giải quyết. Sau khi tan triều, Lưu Tuân lệnh Thất Hỷ bí mật truyền Trương An Thế vào gặp.
Nhìn Trương An Thế quỳ phía dưới, Lưu Tuân thành khẩn nói: “Trương Tướng quân, hôn điển lần trước của trẫm và Hoàng hậu là do lệnh huynh chủ trì, giờ đây ông ấy lại dâng sớ thỉnh cầu lập con trai của trẫm và Hoàng hậu làm thái tử. Tình hình trên triều đình trẫm không cần nhiều lời, trong lòng Tướng quân cũng rõ ràng. Giờ đây trẫm chỉ hỏi ý kiến của khanh, rốt cuộc hiện nay trẫm có thể lập Thích Nhi làm thái tử hay không?”
Trương An Thế thầm kêu khổ trong lòng, đại ca ơi là đại ca, đại ca hại chết đệ rồi! Xưa nay trong chuyện đấu đá trên triều đình, ông ta vẫn đặt thân ngoài chuyện, không kết giao với bất cứ bè phái nào, giờ đây lại bị ép phải lựa chọn một bên. Trương An Thế không nói, Lưu Tuân cũng không vội, chỉ lẳng lặng chờ. Trương An Thế là nguyên lão ba triều, tay nắm binh quyền, giữ chức hữu tướng quân, tâm tư nhanh nhạy thông thấu, xử sự cẩn thận chín chắn. Thích Nhi có thể làm thái tử hay không, Trương An Thế chính là một nhân tố quan trọng.
Hoàng thượng hỏi là: “Hiện nay trẫm có thể lập Thích Nhi làm thái tử hay không” chứ không phải: “Lưu Thích có phù hợp làm thái tử hay không”. Xem ra tâm tư của Hoàng thượng đã định, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Lập thái tử rất dễ, chỉ cần một đạo chiếu thư. Chiếu thư nhanh chóng được chiếu cáo thiên hạ, Hoắc Quang có ngang ngược đến mấy cũng không thể kề đao vào cổ Hoàng thượng ép Hoàng thượng thu hồi chiếu thư. Nhưng với những thủ đoạn của Hoắc Quang, Thái tử Lưu Thích cuối cùng có thể đăng cơ được không? Trương An Thế do dự hồi lâu vẫn không thể quyết định, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý, liền chậm rãi nói: “Hoàng thượng, tình hình bây giờ, lập đột nhiên có nguy cơ, nhưng không lập cũng chưa chắc đã có thể hóa giải nguy cơ, không bằng dứt khoát đập nồi dìm thuyền, lập thái tử luôn. Sau khi tất cả đã danh chính ngôn thuận, ngược lại những người khác lại có kiêng kỵ, cũng không dám trắng trợn làm một số việc nữa.”
Lưu Tuân vỗ long án, đột nhiên đứng lên, trong mắt đều là sự vui sướng và hài lòng. “Tốt! Trẫm vẫn đợi nghe câu này của khanh.”
Y bước nhanh xuống kim điện, tự tay đỡ Trương An Thế dậy. Trương An Thế lại hoảng sợ vội quỳ xuống, liên tiếp khấu đầu. “Thần không dám nhận hậu ái của bệ hạ! Nhưng…”
Lưu Tuân vốn đang vui mừng hớn hở, nghe thấy Trương An Thế “nhưng” một tiếng, sắc mặt đột nhiên sầm xuống. Song lập tức nghĩ lại, mình coi trọng Trương An Thế là vì tính cách thận trọng của ông ta, Lưu Tuân mới bình tĩnh, hỏi: “Nhưng cái gì?”
Trương An Thế thận trọng nói: “Đại điện hạ không có triều thần có thể dựa vào trong triều, cho nên thái phó sẽ vô cùng quan trọng. Nếu Hoàng thượng muốn lập đại điện hạ làm thái tử thì nên chọn thái phó trước.”
Nói thẳng ra, ý của Trương An Thế chính là chê thế lực của Thích Nhi mỏng yếu, không có ngoại thích để dựa vào. Tục ngữ nói thầy cũng như cha, bằng cách chọn thái phó, có thể nói là sẽ giúp Thích Nhi tìm một ngoại thích có thể dựa dẫm. Trương An Thế phải chờ đến lúc nhìn thấy người được chọn này, đánh giá thắng bại xong xuôi thì mới thật sự quyết định có buộc chặt sự sống chết của họ Trương vào người thái tử hay không.
Lưu Tuân đi qua đi lại trong đại điện một hồi, sau đó lại ngồi về ngai rồng. “Tướng quân về trước đi! Việc này trẫm sẽ suy nghĩ kĩ.”
Trương An Thế khấu đầu rồi khom người lui ra khỏi đại điện.
Sắc trời đã tối, Thất Hỷ và mấy hoạn quan đi vào định thắp đèn. Lưu Tuân phất tay cho bọn họ lui ra. Nhìn cung điện ngày càng tối, đột nhiên Lưu Tuân cảm thấy có chút bất lực. Ngày mai lên triều sẽ bác bỏ tấu chương của Trương Hạ sao? Vậy buổi tối hôm nay nên đến Chiêu Dương điện ngủ. Nhưng mỗi lần ngủ ở đó y lại khiến mình lâm vào hiểm cảnh thêm một chút. Nếu Hoắc Thành Quân có thai… Y còn không có dũng khí để nghĩ đến vấn đề này. Ngồi yên lặng rất lâu, đột nhiên y đứng lên, ra khỏi Tuyên Thất điện, đi về phía Tiêu Phòng điện. Thất Hỷ định gọi người, Lưu Tuân lại ngăn cản: “Ngươi đi cùng trẫm là được rồi.”
Hứa Bình Quân đang dạy Lưu Thích viết chữ, một chữ đơn giản mà dạy cả trăm lần Lưu Thích vẫn không học được. Hứa Bình Quân phát cáu, tóm tay Lưu Thích định đánh. Lưu Thích vốn chỉ bĩu môi không vui vì Hứa Bình Quân đánh không hề đau, nhưng vừa thấy Lưu Tuân đi vào, Lưu Thích lập tức nước mắt lưng tròng, loạng choạng lao tới trước mặt Lưu Tuân, ôm chặt một chân Lưu Tuân, nói bằng giọng vô cùng ấm ức: “Mẹ muốn đánh con!”
Sự hậm hực trong lòng giảm bớt vài phần, Lưu Tuân cười lớn, bế Lưu Thích đang ôm đùi mình lên. “Cha thấy cha cũng phải tét cho con một cái, con mà lại dám tố cáo mẹ à?”
Không ngờ Bệnh Dĩ lại xuất hiện một mình ở Tiêu Phòng điện, Hứa Bình Quân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vã lấy ghế cho y ngồi. “Chàng ăn cơm chưa?”
Lưu Tuân bế Lưu Thích ngồi xuống bên cạnh Hứa Bình Quân. “Chưa. Sai người làm mấy món đơn giản, cả nhà mình cùng ăn bữa cơm.”
Nghe y nói vậy, lại nhìn thấy y cúi đầu thơm Hổ Nhi, trong lòng Hứa Bình Quân vừa chua xót vừa ấm áp, vội ra bên ngoài rèm lệnh cho Phú Dụ sai ngự trù nấu ăn. Một nhà ba người ngồi trên phản dùng cơm. Không có những hoạn quan và cung nữ bao quanh, Hứa Bình Quân vô cùng thoải mái, tiếng cười không ngớt.
Ăn xong, Lưu Thích đòi chơi cưỡi ngựa. Lưu Tuân đặt Lưu Thích lên lưng, cõng Lưu Thích bò đi bò lại trên mặt thảm, hai cha con cười đùa ầm ĩ. Đến tận lúc Lưu Thích buồn ngủ, Lưu Tuân mới sai người bế Lưu Thích đi ngủ.
“Chàng chiều Hổ Nhi quá, dù sao bây giờ cũng là vua của một nước, sao có thể chơi cưỡi ngựa với nó nữa?” Hứa Bình Quân vừa cười vừa chỉnh lại áo cho Lưu Tuân.
Lưu Tuân cười, ôm Hứa Bình Quân. “Lát nữa lại ném hết xuống đất, nàng chỉnh y phục cho ta làm gì?”
Đang nói, tay Lưu Tuân đã lùa vào dưới áo Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân khẽ kêu một tiếng, cả người mềm nhũn dựa vào lòng y.
Trước khi sắc phong hoàng hậu, mặc dù thỉnh thoảng Lưu Tuân có đến nhưng trong lòng Hứa Bình Quân vẫn thấy kỳ lạ nên hai người rất miễn cưỡng. Sau khi sắc phong hoàng hậu, Lưu Tuân mỗi lần chỉ đến chốc lát, chưa bao giờ ngủ lại. Mặc dù trong lòng Hứa Bình Quân không vui nhưng cũng hiểu được, thân là nữ nhân của Hoàng thượng, cuộc sống sau này cũng chính là như vậy. Buổi tối hôm nay Hứa Bình Quân quên Lưu Tuân là hoàng đế, chỉ cảm thấy y vẫn là Bệnh Dĩ của mình. Trong lòng vui vẻ, lại trống vắng một thời gian, Hứa Bình Quân chưa bao giờ vui sướng như lần này. Sau khi xong việc, Lưu Tuân vẫn ôm Hứa Bình Quân không chịu buông ra. Hứa Bình Quân thấy trong lòng ngập tràn ấm áp, nhìn bên mặt Lưu Tuân, ngón tay vô thức vuốt ve tóc mai y. Lưu Tuân cười, hôn một cái lên trán nàng ta. “Bao giờ nàng mới sinh cho ta một đứa con nữa?”
Hứa Bình Quân cười khẽ. “Việc này không phải thiếp định đoạt, còn phải xem ông trời có cho không nữa.”
Lưu Tuân lại ôm Hứa Bình Quân vào lòng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Bình Quân, trong lòng ta, Hổ Nhi chiếm một vị trí hết sức đặc biệt. Nó là đứa con đầu tiên của ta, cũng là đứa con ta yêu nhất. Cha mẹ luôn chỉ hận không thể cho con tất cả những gì tốt nhất.”
Hứa Bình Quân cười, nói: “Chàng đang suy nghĩ chuyện mời thầy dạy cho Hổ Nhi à? Cũng đến lúc mời thầy cho Hổ Nhi rồi, dạo này thiếp cũng đang suy nghĩ chuyện đó.”
Lưu Tuân nói: “Ta muốn giao giang sơn cho nó.”
Hứa Bình Quân kinh ngạc định ngồi dậy nhưng lại bị Lưu Tuân ôm chặt, hoàn toàn không thể động đậy. Nàng ta không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, nên vui vẻ vì Bệnh Dĩ yêu Hổ Nhi như thế hay là sợ vận mệnh thay đổi quá bất ngờ?
Lưu Tuân khẽ vuốt lưng Hứa Bình Quân. “Bình Quân, nàng đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Bình Quân gượng cười, “Đột nhiên chàng nói với thiếp việc này, bây giờ trong đầu thiếp rối bời, hoàn toàn không nghĩ được gì cả.”
Lưu Tuân nói: “Nàng không cần lo lắng. Ý ta đã quyết, dù ai phản đối cũng không ngăn cản được chuyện ta lập Hổ Nhi làm thái tử. Thái tử được xác định, triều thần mới có mục tiêu. Chỉ khi thấy rõ tương lai, bọn họ mới bớt sợ nhà họ Hoắc hơn một chút. Nếu không, với đám đại thần tên nào cũng khôn như rận này, khi nào còn chưa lập thái tử, khi đó bọn họ vẫn không chịu giúp ta thật lòng.”
Lưu Tuân đã buồn ngủ, nói xong thì dần dần nhắm mắt lại, Hứa Bình Quân lại suy nghĩ miên man, cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, khi Lưu Tuân đã rời đi, Hứa Bình Quân vẫn còn ngơ ngẩn. Lúc Phú Dụ bế Lưu Thích vào vấn an Hứa Bình Quân, nàng ta đột nhiên nhớ ra mình quên không đến vấn an Thượng Quan Thái hoàng thái hậu, lập tức chạy tới Trường Lạc cung. Nhìn thấy nàng ta, Thượng Quan Tiểu Muội vẫn không nóng không lạnh, sau khi nói mấy câu liền cầm sách lên tỏ ý tiễn khách.
Hứa Bình Quân đứng dậy cáo lui, đi vài bước thì quay lại, quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Tiểu Muội. “Thái hoàng thái hậu, nhi thần có một việc xin thỉnh giáo.”
Thượng Quan Tiểu Muội lạnh nhạt nói: “Hỏi đi!”
“Nhi thần thấy dạo này Thái hoàng thái hậu vẫn xem sách sử, nhi thần muốn xin Thái hoàng thái hậu nói cho nhi thần nghe về chuyện có liên quan đến thái tử.”
“Không phải ngươi cũng biết chữ sao? Nếu có hứng thú thì có thể tìm sách vở tự mình xem.”
“Nhi thần không còn thời gian nữa, nhi thần chỉ muốn hiểu được tất cả trong thời gian ngắn nhất.”
Thượng Quan Tiểu Muội ngồi yên, mặt không biểu cảm. Hứa Bình Quân cho rằng Thượng Quan Tiểu Muội không chịu mở miệng, lại khấu đầu chuẩn bị cáo lui. Không ngờ Thượng Quan Tiểu Muội đã đặt sách xuống, nói: “Lịch sử trải qua rất nhiều triều đại, ai gia cũng không nhớ hết, thôi thì nói bừa vài chuyện.”
Hứa Bình Quân cảm kích. “Nhi thần khấu tạ Thái hoàng thái hậu.”
“Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, lập công tử Phù Tô làm thái tử, sau đó công tử Phù Tô tự sát bỏ mình. Sau khi Tần Nhị Thế Hồ Hợi lên ngôi đã lập Tử Anh làm thái tử. Sau khi Tần diệt, Tử Anh bị Hạng Vũ giết chết. Nghe đồn khi Cao Tổ Hoàng đế triều ta tại vị vốn muốn phế thái tử Huệ Đế, lập Triệu Vương làm thái tử. Sau đó Triệu Vương bị Lữ Thái hậu hành hạ mà chết. Huệ Đế mặc dù lên ngôi nhưng lại chết vì phiền muộn, khi chết mới hai mươi tư tuổi.”
Nhìn sắc mặt Hứa Bình Quân trắng bệch, Thượng Quan Tiểu Muội hỏi: “Ngươi còn muốn nghe không?”
Hứa Bình Quân cắn răng gật đầu.
Thượng Quan Tiểu Muội tiếp tục nói: “Gần đây hơn còn có Hiếu Vũ Hoàng đế, bảy tuổi đã được lập làm thái tử. Trong lúc Đậu Thái hậu chấp chính, Hiếu Vũ Hoàng đế mấy lần tưởng chết mà lại sống. Có điều Hiếu Vũ Hoàng đế hùng tài vĩ lược, đón nghịch cảnh mà tiến lên, không chỉ thu hồi hoàng quyền mà còn trở thành hoàng đế tại vị thời gian dài nhất trong lịch sử. Hiếu Vũ Hoàng đế có thể thu hồi hoàng quyền, nhân tố mấu chốt là thế lực ngoại thích của Trần A Kiều Hoàng hậu sau này bị phế. Sau đó nữa… chuyện của Vệ Thái tử chắc ngươi cũng biết rõ, ai gia không cần kể nữa.”
Hứa Bình Quân ngơ ngác quỳ dưới đất, sắc mặt tái mét. Đây chính là số phận của các thái tử sao? Ngoài Hiếu Vũ Hoàng đế, không một ai được chết già.
Thượng Quan Tiểu Muội nhìn Hứa Bình Quân, dường như trong mắt có chút thông cảm, lại cúi đầu cầm lấy sách, lãnh đạm nói: “Những chuyện có thể nói với ngươi đều nói rồi, ngươi về đi!”
Hứa Bình Quân dập đầu lạy ba cái, lui ra ngoài Trường Lạc cung.
Hiếu Vũ Hoàng đế có ngoại thích để dựa dẫm, nhưng Hổ Nhi thì sao? Hổ Nhi không có gì hết! Hứa Bình Quân là mẹ mà không làm được chuyện gì cho Hổ Nhi. Năm đó Vệ thái tử có họ Vệ quyền thế ngập trời làm chỗ dựa mà cuối cùng vẫn đầu một nơi mình một nẻo. Chẳng những Hổ Nhi không có chỗ dựa mà còn có một kẻ thù quyền thế ngập trời là họ Hoắc. Nàng ta cảm thấy hai chân bủn rủn, trời đất quay cuồng. Nàng ta muốn lập tức chạy đến cầu xin Bệnh Dĩ đừng lập Hổ Nhi làm thái tử, lại biết rõ tính cách y, một khi đã nói ra chuyện gì thì sẽ không có khả năng đổi ý.
Trong Tiêu Phòng điện, cung nữ đang hát cùng Hổ Nhi. Nhìn thấy Hứa Bình Quân về, Phú Dụ cười, nói: “Điện hạ thật thông minh, vừa dạy bài hát này đã thuộc ngay rồi. Nương nương định bao giờ mời thầy dạy chính thức cho điện hạ?”
Một lời đánh thức người trong mộng!
Hứa Bình Quân phấn chấn tinh thần, vừa xoay người đi ra cửa vừa nói: “Ngay bây giờ!”
Hứa Bình Quân chạy đến Tuyên Thất điện cầu kiến Hoàng thượng, chỉ chốc lát sau Thất Hỷ đã cung kính mời nàng ta đi vào.
Trong đại điện không có người, chỉ có Lưu Tuân ngồi trên ngai rồng đợi nàng ta. Hứa Bình Quân đi tới trước mặt Lưu Tuân, quỳ xuống. “Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng muốn lập Hổ Nhi làm thái tử thì phải mời Mạnh Giác làm thái phó, nếu không thần thiếp tuyệt đối không đồng ý.”
Lưu Tuân cười, đỡ Hứa Bình Quân dậy. “Còn tưởng là chuyện gì to tát, trẫm cũng đang có ý này. Có điều hạ chiếu thư thì dễ, nhưng Mạnh Giác có phò tá Hổ Nhi thật tình hay không thì trẫm cũng không đảm bảo được.”
Nhân lúc đứng dậy, Hứa Bình Quân nhanh chóng lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Thần thiếp đảm bảo, xin Hoàng thượng hạ chỉ!”
Lưu Tuân ôm lấy nàng ta, nói: “Tốt! Trong ngày hạ chiếu lập Hổ Nhi làm thái tử, trẫm sẽ lệnh cho Hổ Nhi bái Mạnh Giác làm thầy. Lễ gia phong thái tử và lễ bái sư cử hành cùng một ngày, sắc phong Mạnh Giác làm thái tử thái phó, chức quan đứng đầu tam công.”
Nói xong Lưu Tuân lại quay sang hạ lệnh cho Thất Hỷ: “Lập tức truyền Trương An Thế yết kiến.”
Hứa Bình Quân xin phép cáo lui: “Hoàng thượng còn có chính sự cần xử lý, thần thiếp cáo lui.”
Lưu Tuân vỗ vỗ lưng nàng ta, vừa dịu dàng lại vừa thờ ơ, sau đó buông nàng ta ra. Xem vẻ mặt thì Lưu Tuân đã suy nghĩ rất nghiêm túc chuyện tiếp kiến Trương An Thế. Hứa Bình Quân chợt thấy trong lòng trống rỗng, yên lặng lui ra đại điện.
Rốt cuộc Lưu Tuân và Trương An Thế đã nói những gì, Hứa Bình Quân vĩnh viễn không thể biết được. Chuyện duy nhất nàng ta có thể biết chính là sau đó một nữ nhân trong gia tộc họ Trương đã được chọn vào cung và được phong làm lương nhân.
Vì Lưu Phất Lăng băng hà khi còn trẻ, chuyện xảy ra bất ngờ, đế lăng còn chưa làm xong cho nên mãi vẫn chưa thể hạ táng. Lưu Tuân hết sức khó xử với vấn đề an táng Lưu Phất Lăng thế nào. Nếu cử hành tang lễ long trọng, một là quốc khố eo hẹp, hai là thời gian sẽ dây dưa rất lâu. Xây dựng đế lăng thường mất nhiều năm, thời tiết dần nóng, việc bảo quản thi thể gặp nhiều khó khăn. Nhưng nếu làm đơn giản, y lại sợ sau này triều thần chê trách. Vì việc này, Lưu Tuân đã mấy lần trưng cầu ý kiến của Hoắc Quang, nhưng con cáo già Hoắc Quang này không bao giờ chịu trả lời thẳng vào vấn đề của y mà luôn đùn đẩy trách nhiệm: “Thần nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng.” Các triều thần khác càng không dám nói lời nào. Bất đắc dĩ, Lưu Tuân chỉ có thể đến Trường Lạc cung hỏi ý kiến Thượng Quan Tiểu Muội. Lưu Tuân vốn đã chuẩn bị rất nhiều lý do để nhẹ nhàng thuyết phục Thượng Quan Tiểu Muội đồng ý phát tang sớm nhất có thể. Dù sao thì việc này cũng liên quan đến sự tôn quý và thể diện của Thượng Quan Tiểu Muội trước thiên hạ, chắc chắn Thượng Quan Tiểu Muội không muốn tang sự đơn giản. Không ngờ sau khi biết được mục đích của y, không chờ y nói thêm, Thượng Quan Tiểu Muội đã nói: “Ai gia sẽ ban ý chỉ, cấm xa hoa, làm đơn giản.”
Có ý chỉ của Thượng Quan Tiểu Muội, dù có bất cứ sai lầm nào, sau này y cũng không phải gánh vác trách nhiệm.
Lưu Tuân lại cảm kích Thượng Quan Tiểu Muội hơn một bậc, quỳ xuống lạy. “Hoàng tôn tạ ơn hoàng tổ mẫu thay lê dân thiên hạ.”
Tiểu Muội chỉ cười lạnh nhạt như có như không. Nàng chưa bao giờ coi trọng thứ này. Xem cục diện hiện nay, chiến sự của Đại Hán và Khương tộc e là không thể tránh né, chi phí lương thảo đều cực kỳ tốn kém, nếu mình muốn an táng long trọng, chàng nhất định sẽ không vui.
Sau khi Thượng Quan Thái hoàng thái hậu hạ ý chỉ, tất cả trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Trải qua hơn hai tháng xây dựng gấp gáp, đế lăng đã gần hoàn công. Triều thần thương nghị, tang lễ của Hiếu Chiêu Hoàng đế được ấn định một tháng sau đó, do Thái thường Thái Nghĩa chủ trì, táng tại Bình Lăng. Hoắc Quang nói tin này với Vân Ca, hỏi nàng có muốn một mình tế bái Hiếu Chiêu Hoàng đế trước khi an táng không, ông ta có thể sắp xếp cho nàng.
Phản ứng của Vân Ca vượt ra ngoài dự liệu của Hoắc Quang. Nàng ngẩn ra, hình như không rõ Hoắc Quang đang nói đến ai. “Vì sao ta phải đến tế bái Hiếu Chiêu Hoàng đế?”
Nói xong, nàng quay người đi. Hoắc Quang chỉ có thể rầu rĩ trong lòng. Từ khi đến sống trong Hoắc phủ, Vân Ca vẫn luôn không lạnh không nóng như thế này. Tâm tư của Thành Quân lúc trước thì ông ta còn có thể hiểu được, nhưng giờ đây Thành Quân cũng giấu kín tâm sự như Vân Ca, để mặc cho người ta phỏng đoán. Trước khi Thành Quân vào cung, Hoắc Quang mấy lần muốn khuyên ả, nhưng ả không bao giờ cho ông ta cơ hội mở miệng. Không còn cách nào khác, Hoắc Quang chỉ có thể chờ đợi thời gian hóa giải tất cả, cũng chỉ có thể hy vọng thời gian có thể hóa giải tất cả.
Ngày hạ táng Hiếu Chiêu Hoàng đế, ti Thiên giám dự đoán là trời nắng.
Nhưng ngày đó quan cữu mới ra khỏi Vị Ương cung, trời nắng chợt chuyển mây, ngay sau đó mưa rơi rả rích không ngừng. Từ xuân sang hạ, tám trăm dặm Tần Xuyên vẫn không có mưa. Lưu Tuân sốt ruột đến mức ngày ngày không được ngủ yên, lở cả miệng vì nóng trong người. Hôm nay thấy mưa, dù đường lầy lội khó đi, người bị nước mưa ngấm lạnh, trong lòng lại thoải mái hơn nhiều.
Cả nước để tang, đưa mắt nhìn xa, chỉ thấy trời đất trắng xóa một màu.
Quỳ lạy hết lần này lại tới lần khác, chiếu thư hết đạo nọ lại sang đạo kia. Đến khi toàn bộ đại lễ hoàn thành, chuẩn bị lấp mộ, trong lòng Lưu Tuân đột nhiên căng thẳng, không lập tức mở miệng truyền chỉ mà vô thức nhìn núi non xung quanh. Sau khi nhìn lướt qua một vòng mà không nhìn thấy người nên đến đưa tiễn nhất, y lại nhìn về phía bá quan đang quỳ. Đúng như dự liệu, lại cũng ngoài ý liệu, không biết Mạnh Giác đã rời khỏi từ khi nào. Lưu Tuân thu ánh mắt lại, chăm chú nhìn lăng mộ Hiếu Chiêu Đế sắp an nghỉ, trong lòng có rất nhiều cảm xúc, mãi vẫn không lên tiếng. Các quan lại cho rằng tân đế Lưu Tuân không muốn rời Hiếu Chiêu Hoàng đế, tiếng khóc đột nhiên to hơn, tất cả đều dùng hết sức kêu gào mà vẫn sợ như vậy vẫn chưa đủ đau lòng.
Trong mưa gió lạnh lẽo, trời đất cũng trở nên tiêu điều.
Thượng Quan Tiểu Muội thẫn thờ, lạnh lùng gọi một tiếng: “Hoàng thượng.”
Lưu Tuân giật mình, vẻ ngỡ ngàng trong mắt biến mất, chỉ còn lại sự kiên định. Y gật đầu với Thái Nghĩa, Thái Nghĩa cao giọng hạ lệnh phong bế địa cung.
Sau khi đá phong mộ hạ xuống, địa cung sẽ vĩnh viễn không mở ra lần nữa.
Trong tiếng động ầm ầm, một đời đế vương vĩnh viễn chôn vùi dưới đất.
Ba tuổi đã được bá quan khen là thần đồng, tám tuổi lên ngôi, chưa đầy hai mươi hai tuổi lại đột nhiên chết bệnh. Cuộc đời chàng ngắn ngủi như sao băng, mặc dù cũng từng rực sáng nhưng trong mắt người đời lại quá vội vã, không kịp nhìn rõ.
***
Cùng lúc này, trên một đỉnh núi vô danh ngoài thành Trường An, một nữ tử áo đỏ đứng đón gió, mặc cho gió táp mưa sa tạt vào mặt.
Dãy núi liên miên nhấp nhô bị màn mưa mịt mù bao phủ, lại thêm sương mù trong khe núi, trong tầm mắt, tất cả đều mờ mịt, mông lung. Giữa đất trời ảm đạm, váy áo đỏ rực của nữ tử càng trở nên nổi bật. Dường như nàng đang tìm kiếm gì đó, từng bước một đi đến vách núi. Gió núi thổi váy áo nàng như một đám mây đỏ biến ảo không ngừng quanh thân hình gầy guộc như thể sẽ gục ngã bất cứ lúc nào. Đã đến sát vách núi, mây mù che khuất mặt đá mấp mô, chỉ cần hụt chân một bước, nàng sẽ hóa thành mây bay đi.
Mạnh Giác giấu mình ở chỗ khuất, hờ hững nhìn nữ tử đơn độc đứng trên đỉnh núi. Đầu mày khóe mắt lạnh lẽo như băng. Vu An đứng phía sau y. Mưa rơi dày, trên mặt Vu An toàn là nước. Y lau nước mưa trên mặt, lại không lau được sự đau thương sâu sắc đang cuồn cuộn trong lòng.
“Vân Ca và Hoàng thượng đã tới nơi này?” Giọng nói nhẹ nhàng, dù Mạnh Giác hỏi nhưng lại không hề có ý nghi vấn.
Vu An cẩn thận nói: “Lúc tiên hoàng vừa biết mình bị bệnh từng dẫn Vân cô nương ra ngoài cung một lần. Khi đó lão nô đánh xe, đi vô định tới nơi này.”
“Hôm nay không nhìn thấy mặt trời mọc.”
Vân Ca khẽ thở dài, cũng không có vẻ gì tiếc nuối. Quay người đi xuống theo sơn đạo lầy lội, nàng bước chậm rãi trong tấm lưới dệt từ ngàn vạn vệt nước mưa, hoàn toàn không để ý đến gió thảm mưa sầu. Sơn đạo này vốn đã khó đi, bây giờ có mưa, đường càng khó đi hơn, nhưng Vân Ca lại bước rất ung dung. Vu An nhìn thấy mà lòng thầm kinh hãi, chỉ sợ gần đây nàng dùng không ít thời gian để luyện võ.
Lúc Vân Ca ra khỏi thành thì vẫn là nửa đêm, trên đường không có người. Lúc này về thành lại là quá trưa, người đi đường rất đông.
Đưa tang Hoàng đế, trong thành Trường An, khắp nơi áo xô phướn trắng. Bộ váy áo đỏ của nàng cực kỳ chói mắt, những người thấy tới tấp tránh né, chỉ sợ không dưng rước họa vào người.
Chưa đi được bao lâu, một toán binh lính đã chặn Vân Ca lại. Sau khi chửi mắng vài tiếng, chúng định trói Vân Ca lại đưa về nha môn. Vân Ca đương nhiên không chịu đi theo bọn họ, hất tay gạt đám binh lính ra. Tân hoàng đăng cơ, đưa tang cựu đế vốn chính là thời điểm nhạy cảm. Vân Ca mặc váy áo đỏ rêu rao khắp nơi, còn ngang nhiên chống lệnh bắt. Quan binh kinh hãi, lập tức điều quân vây quanh Vân Ca. Bên miệng Vân Ca lộ ra một thoáng cười nhạt. Nàng tiện tay đoạt một thanh trường đao trong tay một tên lính, bắt đầu đánh nhau với quan binh ngay giữa phố xá Trường An.
Vu An vội vã kêu lên: “Mạnh công tử.”
Trong ngày hôm nay, Vân Ca đại náo bên đường như thế chính là tội lớn có đầy đủ nhân chứng vật chứng.
Mạnh Giác lại vẫn thản nhiên, đứng bắt tay sau lưng dưới mái hiên của một cửa tiệm, nhìn cảnh hỗn loạn trên con phố dài qua màn mưa mịt mù.
Vân Ca mặc dù có chiêu thức tinh diệu nhưng một mình khó cản được nhiều người, dần dần rơi vào tình thế nguy hiểm. Thấy Mạnh Giác vẫn thờ ơ như không, Vu An sốt ruột đến mức đang định đích thân ra tay bất chấp hậu quả, lại nhìn thấy một chiếc xe ngựa màu trắng dừng lại ven đường, mấy khuôn mặt quen thuộc bảo vệ bên cạnh xe ngựa. Một nam nhân áo xám khom người như đang nghe người trong xe ngựa phân phó gì đó. Chỉ sau nháy mắt, hắn vội vã chạy đến trước mặt thống lĩnh quan binh, đưa ra lệnh bài, nói mấy câu. Thống lĩnh kinh ngạc nhìn chiếc xe ngựa màu trắng, hành đại lễ quỳ lạy từ xa. Rèm xe hơi hé ra, một bàn tay khẽ hất lên ra hiệu cho hắn bình thân. Thống lĩnh hạ lệnh cho binh sĩ dừng tay, lại để mặc Vân Ca, toàn bộ rút lui.
Vì sợ rước họa vào người, những người qua đường đã tránh né hết, các cửa tiệm bên đường cũng đều đóng chặt cửa. Lúc này quan binh lại đột nhiên rút đi, đường phố đang ồn ào chỉ sau phút chốc đã trở nên vắng lặng, tĩnh mịch, chỉ còn tiếng giọt mưa từ trên mái hiên rơi xuống những vũng nước đọng trên mặt đường lát đá xanh. Vân Ca không hiểu nguyên nhân, ánh mắt nhìn dọc con phố dài, thấy Mạnh Giác đứng dưới mái hiên.
Những vệt mưa nhỏ bé dệt thành màn mưa như một bức rèm châu khiến nàng nhìn không rõ khuôn mặt y, nhưng bởi vì quá mức quen thuộc, chỉ thấy một bóng người nhạt nhòa, nàng đã biết người đó là ai.
Vân Ca cho rằng là Mạnh Giác đã can thiệp. Nàng cười lạnh lùng, ném trường đao xuống định rời khỏi nơi này.
Rèm gấm trên chiếc xe ngựa trắng được vén lên, một nữ nhân mặc đồ tang cung trang nhảy xuống xe ngựa. “Vân Ca!”
Bước chân của Vân Ca dừng lại, nàng quay đầu nhìn về phía nữ nhân đang vội vã chạy tới chỗ mình.
Phía sau nữ nhân, hai cung nữ luống cuống tay chân giương ô đuổi theo. “Nương nương, nương nương! Cẩn thận bị ướt!”
Hứa Bình Quân dừng lại trước mặt Vân Ca. Nàng ta mặc một bộ đồ trắng, trên đầu cài hoa lụa màu trắng cho thấy đang phải để tang. Vân Ca lại mặc váy áo màu đỏ chói như vừa mới cưới.
Hai cung nữ che ô cho Hứa Bình Quân, nước mưa rơi xuống từ vành ô như một tấm rèm châu ngăn cách giữa Hứa Bình Quân và Vân Ca. Hứa Bình Quân đưa tay gạt ô ra. “Các ngươi lui hết đi!”
Hai cung nữ vội cúi đầu lùi lại.
Hứa Bình Quân há miệng mấy lần, lại không biết nên nói gì. Từ khi chia tay đã xảy ra quá nhiều bão táp, nàng ta cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Hơn nữa trong lòng Hứa Bình Quân có quá nhiều áy náy với Vân Ca, sự áy náy này khiến nàng ta không thể đứng thẳng người trước mặt Vân Ca đã trở nên xa lạ. Vân Ca chăm chú nhìn nàng ta một lát, chợt nở nụ cười. Nét cười làm tan chảy sự lạnh lùng trên gương mặt nàng, nàng nói nhỏ: “Tỷ đã làm nương nương rồi.”
Cuối cùng Hứa Bình Quân cũng không còn căng thẳng, nàng ta vẫn là tỷ tỷ của Vân Ca, bất kể đã xảy ra bao nhiêu bão táp, điều này vẫn không thay đổi.
Hứa Bình Quân dắt tay Vân Ca, đột nhiên chạy dọc theo phố dài. Nước mắt của nàng ta hối hả rơi xuống, may mà có nước mưa trên mặt nên không ai biết những giọt nước đó là lệ. Trong làn mưa trắng xóa, một nữ nhân áo trắng và một nữ nhân áo đỏ tay nắm tay chạy trên phố dài, tà váy hơi phồng lên như đóa hoa sen mới nở, theo nhịp bước chân, hoa sen lắc lư lướt qua ngõ mưa lát đá xanh, tạo thêm vài phần đẹp đẽ cho khung cảnh lạnh lẽo này. Sau lưng hai người bắn tung tóe từng đóa hoa mưa, một đóa lại một đóa nở rộ rực rỡ, trong suốt mịt mờ và dễ vỡ.
Hứa Bình Quân không biết rốt cuộc mình muốn chạy trốn khỏi cái gì, hay muốn đi tìm thứ gì, nàng ta chỉ muốn chạy.
Trong lúc chạy, dường như những sự kìm nén vì bị gò bó trong Vị Ương cung đều rời xa nàng ta, nàng ta vẫn là một cô gái có thể vén váy hái rau dại trên sườn núi. Dường như đã chạy qua hơn nửa thành Trường An, đến lúc tất cả sức lực đã dùng hết, bước chân nàng ta mới dần chậm lại, vừa thở gấp vừa nhìn Vân Ca. Búi tóc Vân Ca tung ra, những sợi tóc ướt dán vào má nhìn rất nhếch nhác, nét cười trên gương mặt lại rất tươi tắn. Nước mắt vẫn hòa lẫn với nước mưa trên gương mặt Hứa Bình Quân, nhưng khóe miệng lại để lộ nụ cười.
Hai người nhìn nhau, đột nhiên cùng cất tiếng cười.
Khi chạy như điên trên đường đời, chỉ cần có người đồng hành đã đáng để cười to. Bất kể người đồng hành này là thân nhân, tình nhân hay bằng hữu đều là may mắn của chúng ta. Nàng ta không được may mắn hưởng thụ sự nâng đỡ của thân nhân, có lẽ cũng đã mất người nên dắt tay mình nhất đó, nhưng ít nhất nàng ta vẫn còn một chút ấm áp mơ hồ nhưng lại dài lâu. Nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, hai chân Hứa Bình Quân như đóng đinh trên mặt đất.
Cây hòe trong sân mới đâm chồi nảy lộc, trong tán lá xanh biếc, từng chùm hoa trắng nho nhỏ trốn trong cành lá vươn ra khỏi tường bao, sau khi được nước mưa dội rửa càng trở nên trắng muốt. Thì ra nàng ta chạy qua nửa thành Trường An là vì muốn đến nơi này.
Hứa Bình Quân tháo cây trâm cài trên mái tóc xuống, khẽ chọc vài cái vào ổ khóa, mở cổng ra.
Kỹ xảo mở khóa này chính là y dạy cho Hứa Bình Quân.
Dường như dưới bóng cây vẫn còn có một bóng người đang đục đẽo, cười nói: “Đây là gỗ trẩu già trên mười năm, làm một con ngựa gỗ cho con trai chắc chắn sẽ rất tốt.”
Bên cạnh chum rượu chôn một nửa dưới tường bao, dường như còn có người vừa ủ rượu vừa chế giễu lòng tham không đáy của nàng ta: “Tại sao ta lại lấy một người vợ thích tiền như vậy nhỉ? Đã có thai rồi mà còn không chịu nghỉ ngơi, vẫn ngày ngày tính toán nên ủ bao nhiêu rượu, có thể bán được bao nhiêu tiền.”
Trong nhà chính, một chồng nong tre xếp cao cao ở góc nhà. Trước kia những nong tre này không có ngày nào đưọc nghỉ ngơi, từ xuân sang thu luôn nghe thấy tiếng tằm ăn lá dâu rào rào. Nuôi tằm là một nghề vất vả, trước khi tằm đan kén, đêm nào cũng phải dậy cho ăn hai lần. Thường thì đến nửa đêm, nàng ta vừa mới định ngồi dậy khoác áo thì người nằm bên cạnh đã xuống giường, vừa xỏ giầy vừa nói: “Nàng ngủ đi! Để ta đi chăn tằm.”
Hứa Bình Quân dùng tay áo ướt sũng lau nước mưa trên mặt, cười nói: “Ngôi nhà này vẫn như cũ, không có gì thay đổi.”
Vân Ca khẽ “vâng” một tiếng, làm bộ không nhìn thấy trên mặt Hứa Bình Quân có quá nhiều “nước mưa”.
Hứa Bình Quân cười, xoay người bước ra ngoài. “Tỷ muội mình đi xem nhà của muội.”
Đi tới trước cửa nhà Vân Ca, hai người lại thấy cửa khép hờ, khóa cửa đã bị vặn gãy.
Trong thành Trường An bây giờ còn có người dám trộm cắp ở đây sao? Hứa Bình Quân vội đẩy cửa ra, kéo Vân Ca bước nhanh vào nhà chính.
Trước chậu than bằng đồng thau, Mạnh Giác đang cầm que cời than. Thấy hai người đi vào, Mạnh Giác lạnh nhạt nói: “Hong quần áo bên cạnh chậu than đi.”
Lúc này Hứa Bình Quân mới đột nhiên nhớ ra thân thể Vân Ca bây giờ không còn như trước kia, vội kéo Vân Ca ngồi xuống bên cạnh chậu than, còn mình thì đi vào buồng trong tìm xem có khăn và quần áo cũ hay không. Một người nhìn có vẻ quen mắt nâng mấy chiếc khăn, khom người đưa cho Hứa Bình Quân.
Hứa Bình Quân cho là người bên cạnh Mạnh Giác, tiện tay cầm lấy. “Đa tạ!”
Xoay người ra khỏi phòng, đưa một chiếc khăn cho Vân Ca để nàng lau mặt, Hứa Bình Quân đang định lau tóc cho Vân Ca, đột nhiên nhớ ra đã gặp người kia ở đâu. Đó chẳng phải là hoạn quan Vu An vẫn hầu hạ tiên đế Lưu Phất Lăng sao? Nhưng trước đó Hứa Bình Quân nghe các tiểu hoạn quan nói Bệnh Dĩ vốn muốn để Vu An tiếp tục quản lý cung đình, nhưng y lại đột nhiên mất tích. Cùng mất tích với Vu An còn có một loạt châu báu quý hiếm, thư họa đồ cổ trong cung. Để giữ thể điện cho tiên đế, Bệnh Dĩ không công khai chuyện này, chỉ sai Thất Hỷ làm thay chức vụ của Vu An.
Vân Ca vừa lau mặt vừa nói: “Hứa tỷ, tỷ chỉ quan tâm đến muội cũng không được. Tỷ lau mặt mình trước đi.”
Hứa Bình Quân giật mình bừng tỉnh, gượng cười, nói: “Biết rồi.”
Ba người ngồi quanh chậu than, không ai nói một câu.
Vân Ca như đang chăm chú hong váy áo. Hứa Bình Quân cúi đầu nhìn chậu than, ngẩn ngơ xuất thần. Mạnh Giác thờ ơ hờ hững, thỉnh thoảng dùng que cời lửa.
Thấy váy đã gần khô, cảm giác lạnh lẽo trên người cũng đã tan hết, Vân Ca nhìn về phía Hứa Bình Quân “Hứa tỷ, tỷ muội mình đi thôi…”
Mạnh Giác đột nhiên nói: “Bình Quân, có phải Hoàng thượng định phong muội làm hoàng hậu không?”
Hứa Bình Quân không trả lời ngay, một hồi lâu sau mới hờ hững nói: “Cả triều đình chẳng phải đều đã nhận định Hoắc Thành Quân là hoàng hậu tương lai sao? Thời gian trước còn có một nữ nhân họ Công Tôn vào cung hầu ngủ, chỉ là chưa chúc mừng thôi.”
Vân Ca buông mí mắt nhìn một cục than củi cháy dần từ màu đỏ thành màu xám. Nghe nói nữ nhân họ Công Tôn này là muội muội của một thị vệ bình thường. Cô ta vào cung không lâu, Lưu Tuân lại điều đại ca của cô ta là Công Tôn Chỉ đến dưới trướng Phạm Minh Hữu. Việc này khiến Hoắc Quang rất không vui, có điều Lưu Tuân hành sự cẩn thận, trước khi hạ chỉ đã hết sức thận trọng xin ý kiến Hoắc Quang, dường như nếu Hoắc Quang không đồng ý thì y sẽ không hạ chỉ. Hành động này khiến Hoắc Quang khó chịu trong lòng, bên ngoài vẫn nở mày nở mặt, cho nên dù khó chịu cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Mạnh Giác nói: “Trước tang lễ hôm nay, lúc triều thần thân cận ở cùng Hoàng thượng, Trương Hạ nói sau tang lễ nên lập hoàng hậu luôn, muốn hỏi ý của Hoàng thượng trước. Câu trả lời của Hoàng thượng vượt ra ngoài dự liệu của mọi người.”
Hứa Bình Quân ngẩng lên, nhìn Mạnh Giác chằm chằm. “Ngoài dự liệu của mọi người?”
“Hoàng thượng nói khi còn nghèo hèn thường xuyên đeo một thanh kiếm, dù không phải là bảo kiếm nhưng thanh kiếm này đã cùng Hoàng thượng trải qua thời hàn vi, không bao giờ rời người. Giờ đây thanh kiếm này không biết ở đâu, Hoàng thượng vẫn nhớ mãi không quên, cho nên mong các vị triều thần tìm kiếm giúp.”
Như vừa vén mây đen nhìn thấy mặt trời, trong mắt Hứa Bình Quân lập tức ngập tràn sự vui sướng khiến cả người nàng ta như tỏa sáng cả căn nhà.
Mạnh Giác cảm thấy không đành lòng khi nói ra những lời tiếp theo: “Không được làm hoàng hậu.”
Hứa Bình Quân không hiểu. “Vì sao?”
Mạnh Giác cân nhắc câu từ một lát, nói: “Ngôi vị hoàng hậu là thứ Hoắc Thành Quân nhất định phải giành được. Muội không tranh được với nàng ta.”
Hứa Bình Quân cười vẻ khinh thường, hiển nhiên không hề coi trọng những lời Mạnh Giác nói, ngược lại còn nửa đùa nửa thật nói: “Bây giờ Vân Ca cũng là Hoắc tiểu thư! Mạnh đại ca, huynh nói xấu người nhà họ Hoắc trước mặt Hoắc tiểu thư thì sẽ làm Vân Ca không vui đấy.”
Sau khi đón Vân Ca vào phủ, Hoắc Quang đã nói với mọi người rằng Vân Ca là họ hàng xa của thê tử quá cố của mình, hai bên thất lạc nhiều năm, bây giờ mới nhận ra nhau. Thương Vân Ca bơ vơ ở Trường An, Hoắc Quang nhận Vân Ca làm con nuôi, đổi tên thành Hoắc Vân Ca. Nghe nói vì được Hoắc Quang yêu quý nên dù là Hoắc Thành Quân nhìn thấy Vân Ca cũng phải cung kính gọi một tiếng tỷ tỷ, cho nên trên dưới trong Hoắc phủ không có ai dám bất kính với Vân Ca. Dù Hứa Bình Quân đoán chuyện này không đơn giản như Hoắc Quang nói, Bệnh Dĩ cũng từng dặn nàng ta phải tìm hiểu xem đầu đuôi chuyện này thế nào khi gặp Vân Ca, nhưng trong lòng nàng ta có suy nghĩ của mình, người nàng ta biết là bản thân Vân Ca, bất kể Vân Ca họ Hoắc hay họ Lưu, cao quý hay thấp hèn, nàng ta vẫn coi Vân Ca như muội muội mình. Những chuyện dây mơ rễ má bên ngoài đó, nếu Vân Ca vui lòng giải thích thì nàng ta sẽ nghe, nếu Vân Ca không muốn thì nàng ta cũng không cần tìm hiểu.
Vân Ca cười gượng. “Tâm tình tỷ tốt lên là bắt đầu trêu chọc muội à? Hoắc Thành Quân vẫn cho rằng ngôi vị hoàng hậu sẽ không thuộc về ai khác ngoài nàng ta, nếu tỷ không muốn nhảy vào vũng nước đục này thì tốt nhất là không nên làm hoàng hậu.”
Hứa Bình Quân hỏi ngược lại: “Phu quân của tỷ đã nhảy vào vũng nước đó, tỷ có thể chỉ đứng trên bờ khoanh tay đứng nhìn được không?”
Trong lòng Mạnh Giác lại có suy nghĩ khác. Thanh kiếm cũ mà Lưu Tuân tìm kiếm có thật là Hứa Bình Quân hay không? Nhưng vẻ vui sướng trong mắt Hứa Bình Quân quá rạng ngời, tâm tình nữ nhi đơn thuần như vậy, khát vọng chân thành như vậy là vẻ đẹp tinh khiết nhất y nhìn thấy trong thời gian gần đây, khiến y không đành lòng phá vỡ. Nhưng… chẳng phải y đã phá nát một đôi mắt tin tưởng và khẩn cầu hay sao? Chẳng phải y đã quen với việc nhìn thấy lá mục dưới những đóa hoa tươi hay sao?
“Bình Quân, muội có bao giờ nghĩ, nếu Hoàng thượng phong muội làm hoàng hậu thì muội sẽ phải đứng trên lưỡi đao không? Hoàng thượng muốn giữ tất cả quyền lực của thiên tử, họ Hoắc muốn bảo vệ quyền thế của gia tộc, mâu thuẫn giữa bọn họ tập trung ở hậu cung, và muội phải đứng mũi chịu sào. Hoàng thượng phong muội làm hoàng hậu cũng không khó, chẳng qua chỉ cần một đạo chiếu thư. Theo tính cách của Hoắc Quang từ xưa đến nay, ông ta tuyệt đối sẽ không xung đột chính diện với hoàng đế. Nhưng muội làm thế nào để giữ được ngôi vị hoàng hậu? Hoàng thượng làm như thế là đặt muội vào hiểm cảnh, là dùng sự an toàn của muội để đổi lấy…”
Hứa Bình Quân quả quyết nói: “Mạnh đại ca, huynh không cần phải nói nữa. Những điều huynh nói muội đều hiểu rõ. Muội nghĩ đây cũng là nguyên nhân vì sao Bệnh Dĩ muốn muội làm hoàng hậu. Trên triều đình, Bệnh Dĩ đã bị Hoắc Quang kiềm chế, huynh ấy không muốn hậu cung lại bị người nhà họ Hoắc nắm giữ. Đó là nhà của huynh ấy, huynh ấy cần một nơi có thể yên tâm nghỉ ngơi. Mà muội sẵn lòng làm thanh kiếm bảo vệ bên người huynh ấy khi huynh ấy nghỉ ngơi. Huynh ấy là phu quân của muội, từ khi thành thân với huynh ấy, muội đã quyết chí cả đời này cùng tiến cùng lùi với huynh ấy. Muội tin rằng huynh ấy cũng sẽ bảo vệ muội, bởi vì muội là thê tử của huynh ấy!”
Vân Ca nghe thấy những gì Mạnh Giác ám chỉ trong lời nói vừa rồi, vừa mới bắt đầu suy nghĩ miên man thì lại nghe thấy những lời nói quả quyết của Hứa Bình Quân, lập tức cho rằng nên là như thế. Yêu một người vốn đã nên cùng tiến cùng lùi, cùng chung hoạn nạn với người đó. Nếu khi đó nàng cũng có quyết tâm như Hứa tỷ bây giờ thì nàng và Lăng ca ca ít nhất cũng có thể ở bên nhau thêm một thời gian, có thể vui vẻ hơn một chút nữa.
Mạnh Giác có vẻ không hề bất ngờ trước lựa chọn của Hứa Bình Quân, khẽ mỉm cười. “Trước kia huynh vẫn cho rằng Lưu Tuân may mắn hơn huynh, sau đó lại cảm thấy huynh may mắn hơn Lưu Tuân, bây giờ xem ra huynh ấy vẫn may mắn hơn thật.”
Khóe miệng Vân Ca lộ ra một thoáng cười lạnh.
Nhìn thấy dáng vẻ của hai người này, Hứa Bình Quân bất an trong lòng, bỗng nhiên một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, rốt cuộc vì sao Mạnh Giác lại làm Vân Ca mất đứa bé? Rốt cuộc Bệnh Dĩ đã làm gì? Nếu có một ngày Vân Ca biết tất cả những gì Bệnh Dĩ làm thì mình nên làm thế nào?
Dường như hoàn toàn không phát hiện địch ý của Vân Ca, Mạnh Giác nói với Vân Ca: “Muội đã vào ở Hoắc phủ, có nhà của mình, huynh nên trả lại muội một người, đỡ phải ở bên cạnh khiến huynh nhìn ngứa mắt.”
Vu An từ phòng trong đi ra, quỳ xuống trước mặt Vân Ca. “Lão nô làm việc tắc trách để mấy ngày nay cô nương phải chịu khổ, mong cô nương nể mặt… nể mặt… để lão nô tiếp tục được hầu hạ cô nương.”
Trong đầu Vân Ca như nổ tung, đau đớn như trái tim bị khoét mất một mảnh.
Trong trí nhớ của nàng, đêm cuối cùng trên Ly Sơn, những hình ảnh vẫn nhạt nhòa không rõ. Chàng chỉ ngủ một giấc, chứ thực ra chàng vẫn chưa bao giờ đi xa.
Trong trí nhớ của nàng, chàng vẫn dựa vào lan can ngắm sao trong đêm tối sâu thẳm, dường như chỉ cần có một tiếng gọi khẽ là chàng sẽ khoác bóng đêm và ánh sao đi vào trong nhà.
Trong trí nhớ của nàng, chàng chỉ tạm thời xa nhà. Nhất định là chàng không yên tâm vì nàng nên mới sai Vu An đến, nhất định là…
Thấy Vân Ca ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, Hứa Bình Quân vội lao tới đỡ nàng. “Vân Ca, muội làm sao thế?”
Vân Ca lắc đầu, sắc mặt trở lại bình thường. Nàng nói với Vu An: “Lăng ca ca đã bảo ngươi đến thì đương nhiên ta sẽ không từ chối. Có điều bây giờ ta tạm thời ở Hoắc phủ, không biết ngươi có muốn đến đó hay không?”
Vu An trả lời rất đơn giản: “Cô nương ở đâu, nô tài ở đó.”
Vân Ca chợt nhớ tới một người, liền hỏi: “Phú Dụ đâu?”
Mạnh Giác nói: “Ở chỗ huynh. Huynh sẽ lệnh cho hắn cũng đến chỗ muội.”
“Không cần.” Vân Ca quay sang nói với Hứa Bình Quân: “Hứa tỷ, tỷ còn nhớ Phú Dụ không? Chính là tiểu hoạn quan chúng ta biết khi ở Ôn Tuyền cung đó.”
Hứa Bình Quân cười, gật đầu. “Nhớ, mọi người là bạn cùng chung hoạn nạn, làm sao có thể quên được? Sau đó tỷ vào cung cũng đã gặp hắn, hắn tốt với tỷ lắm.”
“Nếu tỷ đã quyết định làm hoàng hậu thì để Phú Dụ làm chủ quản Tiêu Phòng cung đi! Hắn đã làm trong cung được một thời gian rồi, đã biết hết các quy củ của cung đình, lại có giao tình với Thất Hỷ đang hầu hạ Hoàng thượng bây giờ và Lục Thuận hầu hạ Thái hoàng thái hậu. Nếu tỷ cần làm gì, hắn có thể liên lạc với mấy người đó.”
Hứa Bình Quân đã ở trong cung một thời gian, biết rõ tầm quan trọng của những hoạn quan và cung nữ thoạt nhìn có vẻ không có gì đáng chú ý đó. Nhất cử nhất động trong cung đều không rời được hoạn quan và cung nữ, nhưng nàng ta luôn không thể yên tâm với những đôi mắt vẫn dõi theo mình này, muốn làm gì cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng nàng ta xuất thân nghèo hèn, không có ngoại thích để dựa dẫm, đương nhiên cũng không có người giúp nàng ta lo nghĩ việc này. Không ngờ tâm tư của Vân Ca xoay chuyển nhanh như thế, trong nháy mắt đã giúp nàng ta giải quyết một khó khăn rất lớn. Nàng ta không giấu được sự vui vẻ. “Đương nhiên là tốt!”
Than trong chậu đã sắp cháy tàn, Hứa Bình Quân lại chưa có ý định ra về. Trong ngôi nhà cũ quen thuộc, mọi người ngồi quanh chậu than, tất cả dường như vẫn giống trước kia, ngoài chuyện thiếu mất một người. Nàng ta quyến luyến sự ấm áp quen thuộc này, không muốn trở lại Vị Ương cung vắng lạnh. Vân Ca lại không hề lưu luyến, chậu than vừa tắt đã đứng lên. “Hứa tỷ, về thôi chứ?”
Hứa Bình Quân đành phải đứng lên. Mạnh Giác đưa cho Hứa Bình Quân một chiếc ô cũ. Hứa Bình Quân khẽ gật đầu tỏ ý cảm ơn, một tay che ô, một tay dắt Vân Ca ra ngoài. Hai người đi tới đầu ngõ, mấy hoạn quan mặc y phục thường dân màu xám cũng vừa tìm đến nơi này. Nhìn thấy Vu An phía sau Hứa Bình Quân và Vân Ca, tất cả đều kinh ngạc quên cả thi lễ với Hứa Bình Quân, một người ấp úng hỏi: “Sư phụ, sao sư phụ…”
Vu An khiêm tốn cúi người. “Không dám, giờ đây tại hạ chỉ là gia nô của Hoắc phủ, không dám nhận cách xưng hô tôn kính của các vị.”
Mấy hoạn quan vẫn ngẩn người nhìn Vu An, Hứa Bình Quân không vui “hừ” một tiếng, mấy người vội nghiêm mặt vấn an, không dám nhìn Vu An nữa.
Hứa Bình Quân vẫy tay cho bọn họ lui ra, lưu luyến nắm tay Vân Ca, tỉ mỉ dặn dò: “Sau này không được đánh nhau ngoài đường nữa.”
Vân Ca mỉm cười, nói: “Tỷ không cần lo cho muội. Hoắc Quang rất tốt với muội, ông ta mà không tốt với muội thì muội cũng không dám gây rối ngoài phố đâu. Tiểu thư được sủng ái của nhà họ Hoắc mới có quyền ngang ngược.”
Hứa Bình Quân cười khì một tiếng. “Muội đúng là… Nếu biết trước muội nghĩ thế này thì tỷ đã không cần làm việc thừa như vậy.”
Dù nói như thế nhưng giọng Hứa Bình Quân vẫn có vẻ lo lắng.
Vân Ca cười, nói: “Hứa tỷ, tỷ cứ chăm sóc bản thân cho tốt. Chuyện của muội tự muội có dự tính.”
Hứa Bình Quân chỉ có thể gật đầu, đưa chiếc ô trong tay cho Vân Ca, xoay người bước đi, lập tức có hoạn quan chạy tới xòe ô dẫn đường cho nàng ta.
Thỉnh thoảng có người sống ở khu này đi qua trên đường nhận ra Hứa Bình Quân, tất cả đều cả kinh, lập tức ném ô, quỳ xuống đất. Một thằng bé không biết tôn ti, lớn tiếng gọi: “Thím Lưu, thím đã hứa nấu kẹo cho cháu ăn…”
Mẹ thằng bé sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vã ôm chặt lấy nó, tay kia ấn đầu nó xuống, hai mẹ con không ngừng khấu đầu tạ lỗi. Hứa Bình Quân cho hai mẹ con đứng lên, người phụ nữ lại vẫn không ngừng khấu đầu, một câu hoàn chỉnh cũng không dám nói.
Mưa phùn mênh mang bao trùm trời đất, mới là buổi chiều mà trời đã tối tăm. Hứa Bình Quân đứng giữa phố dài, nhìn người phụ nữ quỳ khấu đầu trên con đường lầy lội, vẻ mặt ngỡ ngàng.
***
Không lâu sau tang lễ, trước mặt văn võ bá quan, hai huynh đệ Trương Hạ và Trương An Thế đã dâng sớ lên Lưu Tuân, thỉnh cầu sắc phong Hứa Tiệp dư làm hoàng hậu. Chuyện vượt ra ngoài dự liệu, bè cánh của Hoắc Quang chỉ có thể vội vàng ứng đối. Đại ti nông Điền Quảng Minh phản đối, nói Hứa Tiệp dư là con gái tội phu, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ. Hoắc Tiệp dư xuất thân tôn quý, phẩm tính đoan trang mới là lựa chọn tốt nhất để làm hoàng hậu. Trương An Thế phản bác, nói Hứa Tiệp dư dù xuất thân nghèo hèn nhưng có tình thâm trong hoạn nạn với Hoàng thượng, đáng để người ta cảm phục. Hai phe tranh chấp không ngã ngũ, chỉ có thể xin Lưu Tuân phân xử. Lưu Tuân dù không nói rõ nhưng Lưu Tuân cố ý nhắc lại chuyện giữa mình và Hứa Bình Quân từ khi quen biết đến lúc lấy nhau, nói Hứa Bình Quân đã chăm sóc y hết lòng khi y còn nghèo hèn, đến đoạn xúc động trong mắt còn ươn ướt. Như Mạnh Giác đã nói, sau khi Lưu Tuân tỏ rõ thái độ, Hoắc Quang chỉ cung kính chấp nhận, không hề phản đối quyết liệt. Sau khi Hữu tướng quân Trương An Thế và Phủ doãn phủ Kinh Triệu Tuyển Bất Nghi nhiều lần đề nghị, cuối cùng Lưu Tuân đóng ngọc tỷ lên thánh chỉ, chính thức chiếu cáo thiên hạ, sắc phong Hứa Bình Quân làm hoàng hậu.
Trong lòng Hoắc Quang có lẽ không vui nhưng không hề thể hiện ra mặt, thậm chí còn lệnh cho hạ nhân chuẩn bị quà chúc mừng Hứa Bình Quân phong hậu. Nhưng khi tin tức truyền tới Chiêu Dương điện, Hoắc Thành Quân lại tức giận đến suýt ngất xỉu. Ả ném tất cả những thứ Lưu Tuân ban tặng trong Chiêu Dương điện xuống đất, thứ gì đập không vỡ cũng phải dùng kéo cắt nát. Thị nữ nơm nớp lo sợ, định khuyên bảo nhưng lại bị ả đuổi hết ra ngoài. Sau khi đã đập phá xong tất cả mọi thứ, toàn thân cũng không còn sức lực, bi phẫn công tâm, ả ngồi rũ trên mặt đất. Vừa ngẩng lên lại nhìn thấy chiếc đèn cung đình bát giác “Hằng Nga bôn nguyệt” vẫn treo dưới cửa sổ, ả nhìn chiếc đèn cung đình, đột nhiên bật cười lớn, vừa cười vừa tự tát hai cái thật mạnh. Hoắc Thành Quân ơi là Hoắc Thành Quân! Không ngờ mày lại bị nam nhân lừa một lần nữa! Đương nhiên biết hắn không phải quân tử nhưng mày lại cho rằng ít nhất hắn cũng là một thương nhân có chữ tín. Mày giúp hắn trèo lên đế vị, hắn sẽ cho mày làm hoàng hậu, đó là trao đổi công bằng! Không ngờ hắn còn chẳng phải một thương nhân, hai cái tát hôm nay đã đánh cho mày hoàn toàn tỉnh táo, để sau này mày vĩnh viễn nhớ tới sai lầm này!
Việc không bỏ người vợ thuở hàn vi của Lưu Tuân truyền tới dân gian khiến bách tính cảm động và thán phục. Từ xưa tới nay đều là nữ nhân nặng tình, nam nhân bội bạc, nhưng sau khi làm hoàng đế, Lưu Tuân còn nặng tình như thế khiến vô số nữ nhân thầm rơi nước mắt vì cảm động. Nhất thời giá bán kiếm trong thành Trường An tăng lên mấy lần, chỉ vì rất nhiều nữ nhân mua kiếm tặng người trong lòng, mong người trong lòng có thể như Lưu Tuân, dù sau này có phong hầu bái tướng cũng vẫn nặng tình kiếm cũ. Cùng với chuyện “nặng tình kiếm cũ”, Lưu Tuân lại trở thành hoàng đế được thần dân thích nhất từ khi nhà Hán khai quốc tới nay. Bởi vì trong lòng bách tính, vị Hoàng đế này không còn là một bóng dáng lạnh như băng cao không với được trên ngai rồng mà là một người có tình có nghĩa. Y cũng biết khóc biết cười như bọn họ, bọn họ cảm thấy Lưu Tuân rất gần gũi với mình. Trong lòng bọn họ, một hoàng đế có tình có nghĩa với người vợ thuở hàn vi như thế thì làm sao có thể không tốt với trăm họ được?
Ngay cả Mạnh Giác cũng không nghĩ tới, một hoàng đế còn chưa có bất cứ thành tựu nào lại giành được lòng dân chỉ nhờ chuyện này, Mạnh Giác cười chán nản, cũng tự than thở bản thân không bằng Lưu Tuân. Hứa Bình Quân được phong hoàng hậu, Lưu Thích trở thành con trưởng của Lưu Tuân. Từ thời nhà Chu tới nay, việc nối ngôi thiên tử vẫn theo nguyên tắc con trưởng kế vị, dường như không cần nói cũng biết ngôi vị thái tử sẽ rơi xuống đầu Lưu Thích. Các đại thần trung với hoàng quyền vui vẻ phấn khởi, hơn hai mươi năm bị họ Hoắc áp chế, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng được ngóc đầu dậy. Trương Hạ thẳng tính muốn thúc trống tiến quân xin Lưu Tuân sắc phong Lưu Thích làm thái tử luôn, Trương An Thế tâm tư khôn khéo lại lắc đầu không đồng ý. Trương Hạ hơi tức giận, ồn ào với đệ đệ: “Nhà họ Trương đã quyết tận trung với Hoàng thượng, ngươi và Hoắc Quang không có khả năng nước giếng không phạm nưóc sông nữa, tại sao ngươi vẫn còn sợ trước sợ sau như thế?”
Thấy đại ca nói vậy, Trương An Thế chỉ biết thở dài. “Thái tử không giống hoàng hậu. Hoắc Quang có thể cho phép Hứa Bình Quân làm hoàng hậu bởi vì ông ta tự có cách nắm quyền khống chế hậu cung trong tay họ Hoắc. Chỉ cần sau này Hoắc Tiệp dư sinh được con trai, những chuyện ngoài mặt này ông ta cần gì phải trở mặt tranh chấp với Hoàng thượng? Nhưng còn thái tử…” Ông ta lắc đầu tỏ ý Hoắc Quang tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.
Trương Hạ không ngừng cười lạnh. “Thái tử chắc chắn là phải lập, bây giờ chỉ có Hứa Hoàng hậu có con trai, không lập đại điện hạ thì lập ai? Hoắc Quang có khôn khéo đến mấy cũng phải có bột mới gột nên hồ được. Ngươi không chịu dâng sớ? Ngươi không dâng thì tự ta dâng.”
Trương An Thế muốn ngăn lại nhưng không kịp, Trương Hạ đã sải bước đi ra ngoài.
Bản tấu chương xin lập thái tử của Trương Hạ như một tảng đá khổng lồ đập xuống đầm nước triều đình làm nước trong đầm bắn tung tóe khắp nơi. Chưa đến thời điểm chuẩn bị thỏa đáng, Lưu Tuân và Hoắc Quang đều sẽ không dễ dàng đề cập đến chuyện lập thái tử, nhưng bản tấu chương của Trương Hạ đã mạnh mẽ lôi vấn đề hai bên đều muốn tạm thời tránh né đó lên mặt bàn. Không cần nói Hoắc Quang kinh ngạc và giận dữ thế nào, cho dù là Lưu Tuân cũng thầm tức giận trong lòng. Chuyện đã đến nước này, bát nước đổ đi không vớt lại được nữa, đành phải thận trọng tìm biện pháp giải quyết. Sau khi tan triều, Lưu Tuân lệnh Thất Hỷ bí mật truyền Trương An Thế vào gặp.
Nhìn Trương An Thế quỳ phía dưới, Lưu Tuân thành khẩn nói: “Trương Tướng quân, hôn điển lần trước của trẫm và Hoàng hậu là do lệnh huynh chủ trì, giờ đây ông ấy lại dâng sớ thỉnh cầu lập con trai của trẫm và Hoàng hậu làm thái tử. Tình hình trên triều đình trẫm không cần nhiều lời, trong lòng Tướng quân cũng rõ ràng. Giờ đây trẫm chỉ hỏi ý kiến của khanh, rốt cuộc hiện nay trẫm có thể lập Thích Nhi làm thái tử hay không?”
Trương An Thế thầm kêu khổ trong lòng, đại ca ơi là đại ca, đại ca hại chết đệ rồi! Xưa nay trong chuyện đấu đá trên triều đình, ông ta vẫn đặt thân ngoài chuyện, không kết giao với bất cứ bè phái nào, giờ đây lại bị ép phải lựa chọn một bên. Trương An Thế không nói, Lưu Tuân cũng không vội, chỉ lẳng lặng chờ. Trương An Thế là nguyên lão ba triều, tay nắm binh quyền, giữ chức hữu tướng quân, tâm tư nhanh nhạy thông thấu, xử sự cẩn thận chín chắn. Thích Nhi có thể làm thái tử hay không, Trương An Thế chính là một nhân tố quan trọng.
Hoàng thượng hỏi là: “Hiện nay trẫm có thể lập Thích Nhi làm thái tử hay không” chứ không phải: “Lưu Thích có phù hợp làm thái tử hay không”. Xem ra tâm tư của Hoàng thượng đã định, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Lập thái tử rất dễ, chỉ cần một đạo chiếu thư. Chiếu thư nhanh chóng được chiếu cáo thiên hạ, Hoắc Quang có ngang ngược đến mấy cũng không thể kề đao vào cổ Hoàng thượng ép Hoàng thượng thu hồi chiếu thư. Nhưng với những thủ đoạn của Hoắc Quang, Thái tử Lưu Thích cuối cùng có thể đăng cơ được không? Trương An Thế do dự hồi lâu vẫn không thể quyết định, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý, liền chậm rãi nói: “Hoàng thượng, tình hình bây giờ, lập đột nhiên có nguy cơ, nhưng không lập cũng chưa chắc đã có thể hóa giải nguy cơ, không bằng dứt khoát đập nồi dìm thuyền, lập thái tử luôn. Sau khi tất cả đã danh chính ngôn thuận, ngược lại những người khác lại có kiêng kỵ, cũng không dám trắng trợn làm một số việc nữa.”
Lưu Tuân vỗ long án, đột nhiên đứng lên, trong mắt đều là sự vui sướng và hài lòng. “Tốt! Trẫm vẫn đợi nghe câu này của khanh.”
Y bước nhanh xuống kim điện, tự tay đỡ Trương An Thế dậy. Trương An Thế lại hoảng sợ vội quỳ xuống, liên tiếp khấu đầu. “Thần không dám nhận hậu ái của bệ hạ! Nhưng…”
Lưu Tuân vốn đang vui mừng hớn hở, nghe thấy Trương An Thế “nhưng” một tiếng, sắc mặt đột nhiên sầm xuống. Song lập tức nghĩ lại, mình coi trọng Trương An Thế là vì tính cách thận trọng của ông ta, Lưu Tuân mới bình tĩnh, hỏi: “Nhưng cái gì?”
Trương An Thế thận trọng nói: “Đại điện hạ không có triều thần có thể dựa vào trong triều, cho nên thái phó sẽ vô cùng quan trọng. Nếu Hoàng thượng muốn lập đại điện hạ làm thái tử thì nên chọn thái phó trước.”
Nói thẳng ra, ý của Trương An Thế chính là chê thế lực của Thích Nhi mỏng yếu, không có ngoại thích để dựa vào. Tục ngữ nói thầy cũng như cha, bằng cách chọn thái phó, có thể nói là sẽ giúp Thích Nhi tìm một ngoại thích có thể dựa dẫm. Trương An Thế phải chờ đến lúc nhìn thấy người được chọn này, đánh giá thắng bại xong xuôi thì mới thật sự quyết định có buộc chặt sự sống chết của họ Trương vào người thái tử hay không.
Lưu Tuân đi qua đi lại trong đại điện một hồi, sau đó lại ngồi về ngai rồng. “Tướng quân về trước đi! Việc này trẫm sẽ suy nghĩ kĩ.”
Trương An Thế khấu đầu rồi khom người lui ra khỏi đại điện.
Sắc trời đã tối, Thất Hỷ và mấy hoạn quan đi vào định thắp đèn. Lưu Tuân phất tay cho bọn họ lui ra. Nhìn cung điện ngày càng tối, đột nhiên Lưu Tuân cảm thấy có chút bất lực. Ngày mai lên triều sẽ bác bỏ tấu chương của Trương Hạ sao? Vậy buổi tối hôm nay nên đến Chiêu Dương điện ngủ. Nhưng mỗi lần ngủ ở đó y lại khiến mình lâm vào hiểm cảnh thêm một chút. Nếu Hoắc Thành Quân có thai… Y còn không có dũng khí để nghĩ đến vấn đề này. Ngồi yên lặng rất lâu, đột nhiên y đứng lên, ra khỏi Tuyên Thất điện, đi về phía Tiêu Phòng điện. Thất Hỷ định gọi người, Lưu Tuân lại ngăn cản: “Ngươi đi cùng trẫm là được rồi.”
Hứa Bình Quân đang dạy Lưu Thích viết chữ, một chữ đơn giản mà dạy cả trăm lần Lưu Thích vẫn không học được. Hứa Bình Quân phát cáu, tóm tay Lưu Thích định đánh. Lưu Thích vốn chỉ bĩu môi không vui vì Hứa Bình Quân đánh không hề đau, nhưng vừa thấy Lưu Tuân đi vào, Lưu Thích lập tức nước mắt lưng tròng, loạng choạng lao tới trước mặt Lưu Tuân, ôm chặt một chân Lưu Tuân, nói bằng giọng vô cùng ấm ức: “Mẹ muốn đánh con!”
Sự hậm hực trong lòng giảm bớt vài phần, Lưu Tuân cười lớn, bế Lưu Thích đang ôm đùi mình lên. “Cha thấy cha cũng phải tét cho con một cái, con mà lại dám tố cáo mẹ à?”
Không ngờ Bệnh Dĩ lại xuất hiện một mình ở Tiêu Phòng điện, Hứa Bình Quân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, vội vã lấy ghế cho y ngồi. “Chàng ăn cơm chưa?”
Lưu Tuân bế Lưu Thích ngồi xuống bên cạnh Hứa Bình Quân. “Chưa. Sai người làm mấy món đơn giản, cả nhà mình cùng ăn bữa cơm.”
Nghe y nói vậy, lại nhìn thấy y cúi đầu thơm Hổ Nhi, trong lòng Hứa Bình Quân vừa chua xót vừa ấm áp, vội ra bên ngoài rèm lệnh cho Phú Dụ sai ngự trù nấu ăn. Một nhà ba người ngồi trên phản dùng cơm. Không có những hoạn quan và cung nữ bao quanh, Hứa Bình Quân vô cùng thoải mái, tiếng cười không ngớt.
Ăn xong, Lưu Thích đòi chơi cưỡi ngựa. Lưu Tuân đặt Lưu Thích lên lưng, cõng Lưu Thích bò đi bò lại trên mặt thảm, hai cha con cười đùa ầm ĩ. Đến tận lúc Lưu Thích buồn ngủ, Lưu Tuân mới sai người bế Lưu Thích đi ngủ.
“Chàng chiều Hổ Nhi quá, dù sao bây giờ cũng là vua của một nước, sao có thể chơi cưỡi ngựa với nó nữa?” Hứa Bình Quân vừa cười vừa chỉnh lại áo cho Lưu Tuân.
Lưu Tuân cười, ôm Hứa Bình Quân. “Lát nữa lại ném hết xuống đất, nàng chỉnh y phục cho ta làm gì?”
Đang nói, tay Lưu Tuân đã lùa vào dưới áo Hứa Bình Quân. Hứa Bình Quân khẽ kêu một tiếng, cả người mềm nhũn dựa vào lòng y.
Trước khi sắc phong hoàng hậu, mặc dù thỉnh thoảng Lưu Tuân có đến nhưng trong lòng Hứa Bình Quân vẫn thấy kỳ lạ nên hai người rất miễn cưỡng. Sau khi sắc phong hoàng hậu, Lưu Tuân mỗi lần chỉ đến chốc lát, chưa bao giờ ngủ lại. Mặc dù trong lòng Hứa Bình Quân không vui nhưng cũng hiểu được, thân là nữ nhân của Hoàng thượng, cuộc sống sau này cũng chính là như vậy. Buổi tối hôm nay Hứa Bình Quân quên Lưu Tuân là hoàng đế, chỉ cảm thấy y vẫn là Bệnh Dĩ của mình. Trong lòng vui vẻ, lại trống vắng một thời gian, Hứa Bình Quân chưa bao giờ vui sướng như lần này. Sau khi xong việc, Lưu Tuân vẫn ôm Hứa Bình Quân không chịu buông ra. Hứa Bình Quân thấy trong lòng ngập tràn ấm áp, nhìn bên mặt Lưu Tuân, ngón tay vô thức vuốt ve tóc mai y. Lưu Tuân cười, hôn một cái lên trán nàng ta. “Bao giờ nàng mới sinh cho ta một đứa con nữa?”
Hứa Bình Quân cười khẽ. “Việc này không phải thiếp định đoạt, còn phải xem ông trời có cho không nữa.”
Lưu Tuân lại ôm Hứa Bình Quân vào lòng, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Bình Quân, trong lòng ta, Hổ Nhi chiếm một vị trí hết sức đặc biệt. Nó là đứa con đầu tiên của ta, cũng là đứa con ta yêu nhất. Cha mẹ luôn chỉ hận không thể cho con tất cả những gì tốt nhất.”
Hứa Bình Quân cười, nói: “Chàng đang suy nghĩ chuyện mời thầy dạy cho Hổ Nhi à? Cũng đến lúc mời thầy cho Hổ Nhi rồi, dạo này thiếp cũng đang suy nghĩ chuyện đó.”
Lưu Tuân nói: “Ta muốn giao giang sơn cho nó.”
Hứa Bình Quân kinh ngạc định ngồi dậy nhưng lại bị Lưu Tuân ôm chặt, hoàn toàn không thể động đậy. Nàng ta không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, nên vui vẻ vì Bệnh Dĩ yêu Hổ Nhi như thế hay là sợ vận mệnh thay đổi quá bất ngờ?
Lưu Tuân khẽ vuốt lưng Hứa Bình Quân. “Bình Quân, nàng đang nghĩ gì vậy?”
Hứa Bình Quân gượng cười, “Đột nhiên chàng nói với thiếp việc này, bây giờ trong đầu thiếp rối bời, hoàn toàn không nghĩ được gì cả.”
Lưu Tuân nói: “Nàng không cần lo lắng. Ý ta đã quyết, dù ai phản đối cũng không ngăn cản được chuyện ta lập Hổ Nhi làm thái tử. Thái tử được xác định, triều thần mới có mục tiêu. Chỉ khi thấy rõ tương lai, bọn họ mới bớt sợ nhà họ Hoắc hơn một chút. Nếu không, với đám đại thần tên nào cũng khôn như rận này, khi nào còn chưa lập thái tử, khi đó bọn họ vẫn không chịu giúp ta thật lòng.”
Lưu Tuân đã buồn ngủ, nói xong thì dần dần nhắm mắt lại, Hứa Bình Quân lại suy nghĩ miên man, cả đêm không ngủ.
Sáng hôm sau, khi Lưu Tuân đã rời đi, Hứa Bình Quân vẫn còn ngơ ngẩn. Lúc Phú Dụ bế Lưu Thích vào vấn an Hứa Bình Quân, nàng ta đột nhiên nhớ ra mình quên không đến vấn an Thượng Quan Thái hoàng thái hậu, lập tức chạy tới Trường Lạc cung. Nhìn thấy nàng ta, Thượng Quan Tiểu Muội vẫn không nóng không lạnh, sau khi nói mấy câu liền cầm sách lên tỏ ý tiễn khách.
Hứa Bình Quân đứng dậy cáo lui, đi vài bước thì quay lại, quỳ xuống trước mặt Thượng Quan Tiểu Muội. “Thái hoàng thái hậu, nhi thần có một việc xin thỉnh giáo.”
Thượng Quan Tiểu Muội lạnh nhạt nói: “Hỏi đi!”
“Nhi thần thấy dạo này Thái hoàng thái hậu vẫn xem sách sử, nhi thần muốn xin Thái hoàng thái hậu nói cho nhi thần nghe về chuyện có liên quan đến thái tử.”
“Không phải ngươi cũng biết chữ sao? Nếu có hứng thú thì có thể tìm sách vở tự mình xem.”
“Nhi thần không còn thời gian nữa, nhi thần chỉ muốn hiểu được tất cả trong thời gian ngắn nhất.”
Thượng Quan Tiểu Muội ngồi yên, mặt không biểu cảm. Hứa Bình Quân cho rằng Thượng Quan Tiểu Muội không chịu mở miệng, lại khấu đầu chuẩn bị cáo lui. Không ngờ Thượng Quan Tiểu Muội đã đặt sách xuống, nói: “Lịch sử trải qua rất nhiều triều đại, ai gia cũng không nhớ hết, thôi thì nói bừa vài chuyện.”
Hứa Bình Quân cảm kích. “Nhi thần khấu tạ Thái hoàng thái hậu.”
“Sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước, lập công tử Phù Tô làm thái tử, sau đó công tử Phù Tô tự sát bỏ mình. Sau khi Tần Nhị Thế Hồ Hợi lên ngôi đã lập Tử Anh làm thái tử. Sau khi Tần diệt, Tử Anh bị Hạng Vũ giết chết. Nghe đồn khi Cao Tổ Hoàng đế triều ta tại vị vốn muốn phế thái tử Huệ Đế, lập Triệu Vương làm thái tử. Sau đó Triệu Vương bị Lữ Thái hậu hành hạ mà chết. Huệ Đế mặc dù lên ngôi nhưng lại chết vì phiền muộn, khi chết mới hai mươi tư tuổi.”
Nhìn sắc mặt Hứa Bình Quân trắng bệch, Thượng Quan Tiểu Muội hỏi: “Ngươi còn muốn nghe không?”
Hứa Bình Quân cắn răng gật đầu.
Thượng Quan Tiểu Muội tiếp tục nói: “Gần đây hơn còn có Hiếu Vũ Hoàng đế, bảy tuổi đã được lập làm thái tử. Trong lúc Đậu Thái hậu chấp chính, Hiếu Vũ Hoàng đế mấy lần tưởng chết mà lại sống. Có điều Hiếu Vũ Hoàng đế hùng tài vĩ lược, đón nghịch cảnh mà tiến lên, không chỉ thu hồi hoàng quyền mà còn trở thành hoàng đế tại vị thời gian dài nhất trong lịch sử. Hiếu Vũ Hoàng đế có thể thu hồi hoàng quyền, nhân tố mấu chốt là thế lực ngoại thích của Trần A Kiều Hoàng hậu sau này bị phế. Sau đó nữa… chuyện của Vệ Thái tử chắc ngươi cũng biết rõ, ai gia không cần kể nữa.”
Hứa Bình Quân ngơ ngác quỳ dưới đất, sắc mặt tái mét. Đây chính là số phận của các thái tử sao? Ngoài Hiếu Vũ Hoàng đế, không một ai được chết già.
Thượng Quan Tiểu Muội nhìn Hứa Bình Quân, dường như trong mắt có chút thông cảm, lại cúi đầu cầm lấy sách, lãnh đạm nói: “Những chuyện có thể nói với ngươi đều nói rồi, ngươi về đi!”
Hứa Bình Quân dập đầu lạy ba cái, lui ra ngoài Trường Lạc cung.
Hiếu Vũ Hoàng đế có ngoại thích để dựa dẫm, nhưng Hổ Nhi thì sao? Hổ Nhi không có gì hết! Hứa Bình Quân là mẹ mà không làm được chuyện gì cho Hổ Nhi. Năm đó Vệ thái tử có họ Vệ quyền thế ngập trời làm chỗ dựa mà cuối cùng vẫn đầu một nơi mình một nẻo. Chẳng những Hổ Nhi không có chỗ dựa mà còn có một kẻ thù quyền thế ngập trời là họ Hoắc. Nàng ta cảm thấy hai chân bủn rủn, trời đất quay cuồng. Nàng ta muốn lập tức chạy đến cầu xin Bệnh Dĩ đừng lập Hổ Nhi làm thái tử, lại biết rõ tính cách y, một khi đã nói ra chuyện gì thì sẽ không có khả năng đổi ý.
Trong Tiêu Phòng điện, cung nữ đang hát cùng Hổ Nhi. Nhìn thấy Hứa Bình Quân về, Phú Dụ cười, nói: “Điện hạ thật thông minh, vừa dạy bài hát này đã thuộc ngay rồi. Nương nương định bao giờ mời thầy dạy chính thức cho điện hạ?”
Một lời đánh thức người trong mộng!
Hứa Bình Quân phấn chấn tinh thần, vừa xoay người đi ra cửa vừa nói: “Ngay bây giờ!”
Hứa Bình Quân chạy đến Tuyên Thất điện cầu kiến Hoàng thượng, chỉ chốc lát sau Thất Hỷ đã cung kính mời nàng ta đi vào.
Trong đại điện không có người, chỉ có Lưu Tuân ngồi trên ngai rồng đợi nàng ta. Hứa Bình Quân đi tới trước mặt Lưu Tuân, quỳ xuống. “Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng muốn lập Hổ Nhi làm thái tử thì phải mời Mạnh Giác làm thái phó, nếu không thần thiếp tuyệt đối không đồng ý.”
Lưu Tuân cười, đỡ Hứa Bình Quân dậy. “Còn tưởng là chuyện gì to tát, trẫm cũng đang có ý này. Có điều hạ chiếu thư thì dễ, nhưng Mạnh Giác có phò tá Hổ Nhi thật tình hay không thì trẫm cũng không đảm bảo được.”
Nhân lúc đứng dậy, Hứa Bình Quân nhanh chóng lau nước mắt, bình tĩnh nói: “Thần thiếp đảm bảo, xin Hoàng thượng hạ chỉ!”
Lưu Tuân ôm lấy nàng ta, nói: “Tốt! Trong ngày hạ chiếu lập Hổ Nhi làm thái tử, trẫm sẽ lệnh cho Hổ Nhi bái Mạnh Giác làm thầy. Lễ gia phong thái tử và lễ bái sư cử hành cùng một ngày, sắc phong Mạnh Giác làm thái tử thái phó, chức quan đứng đầu tam công.”
Nói xong Lưu Tuân lại quay sang hạ lệnh cho Thất Hỷ: “Lập tức truyền Trương An Thế yết kiến.”
Hứa Bình Quân xin phép cáo lui: “Hoàng thượng còn có chính sự cần xử lý, thần thiếp cáo lui.”
Lưu Tuân vỗ vỗ lưng nàng ta, vừa dịu dàng lại vừa thờ ơ, sau đó buông nàng ta ra. Xem vẻ mặt thì Lưu Tuân đã suy nghĩ rất nghiêm túc chuyện tiếp kiến Trương An Thế. Hứa Bình Quân chợt thấy trong lòng trống rỗng, yên lặng lui ra đại điện.
Rốt cuộc Lưu Tuân và Trương An Thế đã nói những gì, Hứa Bình Quân vĩnh viễn không thể biết được. Chuyện duy nhất nàng ta có thể biết chính là sau đó một nữ nhân trong gia tộc họ Trương đã được chọn vào cung và được phong làm lương nhân.
Bình luận facebook