• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (47 Viewers)

  • Chương 465-468

Chương 465: Heo cũng chẳng bằng
Tần Hạo cười to nói: "Thanh danh? Thanh danh của tôi có khi nào tốt đâu? Ha ha, hôm nay tôi vừa bắt được hai người nói xấu sau lưng, bọn họ lại còn bảo ngay cả heo nái cũng có thể lọt vào mắt xanh của tôi!"
"Nói dóc, bọn họ mới là heo nái đấy!", Lâm Vũ Nghi tức giận đến mức vỗ bàn đứng dậy.
Yết hầu của Tần Hạo di chuyển lên xuống, anh giật mình nói: "Bọn họ nói là ngay cả heo nái cũng có thể lọt vào mắt xanh của tôi, đâu có liên quan gì đến..."
Lâm Vũ Nghi giận dữ nói: "Bọn họ nói anh thông đồng với cô em vợ, chẳng phải đang mắng tôi là heo nái sao?"
Tần Hạo giải thích: "Không phải. Bọn họ nói ngay cả heo nái cũng có thể lọt vào mắt xanh của tôi, chú ý trọng điểm..."
"Há, tức chết đi được. Còn nói tôi chẳng bằng heo nái. Tôi phải đánh chết bọn họ mới được..."
"Ặc, được rồi, tôi đã hiểu. Tôi sẽ bảo hai người bọn họ đến đây, để cô đánh chết!"
Tần Hạo lau mồ hôi, cảm thấy rất lạ. Tại sao Lâm Vũ Nghi lúc nãy còn bình tĩnh thong dong, chẳng hề để ý đến việc người ta nghị luận về quan hệ giữa mình và cô ấy, thế nhưng lại căm thù việc người ta đánh giá bề ngoài của cô ấy đến vậy chứ.
Quả nhiên, không có một người phụ nữ nào thích bị người ta nói mình xấu cả. Điểm này ngay cả Lâm Vũ Nghi cũng chẳng phải ngoại lệ.
Chẳng trách thư ký xấu kia lại hận mình đến vậy, hóa ra là do anh bất cẩn đâm trúng chỗ đau của cô ta!
Tạm thời không nhắc đến việc này nữa. Lại nói đến hai nhân viên kia gặp phải ông chủ Tần trong thang máy, còn bất cẩn nói rất nhiều điều xấu về anh, sau đó hai người này đã bị gọi vào văn phòng.
Trong lòng hai người có những suy nghĩ khác nhau. Một người đang nghĩ liệu mình có bị bạo quân không có tố chất, không có nhân tính này giận dữ cưỡng bức cả trăm lần không. Rốt cuộc kết quả này có tốt không? Hoặc là có lợi với mình không? Hoặc là mình có thể nhờ đó mà bay thẳng lên trời không?
Mà người còn lại thì đang nghĩ, tiêu đời rồi, liệu mình có bị tiền dâm hậu sát không. Thảm quá đi, mình có nên đến đó không? Lỡ như không đi, mình có bị ông chủ Tần sai đàn em xã hội đen bắt cóc, sau đó bị tiền dâm hậu sát không?
Dù sao cũng chỉ có một kết quả, dứt khoát đi luôn vậy.
Khi hai người đứng trước cửa văn phòng, ôm quyết tâm không thành thần liền thành quỷ, quyết định xông vào hang ổ thì đột nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng cãi vã kịch liệt.
"Tần Hạo, anh là kẻ khốn khiếp. Tất cả đều là tại anh, bây giờ người trong công ty đều nhìn tôi ra sao anh biết không? Tôi không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. Đợi đến lúc chị tôi về, tôi nhất định phải bảo chị ấy đá anh mới được!"
"Này, em gái. Cô có chút lương tâm được không? Tôi có lỗi gì với cô đâu, sắp xếp công việc cho cô, lại còn dạy cô quản lý công ty. Tôi dùng nhiều tâm tư như vậy là vì ai chứ? Còn không phải là vì tương lai của cô sao? Chị cô nhờ tôi chăm sóc cho cô, để tương lai cô tìm được một nhà chồng tốt, tóc tôi cũng sắp bạc luôn rồi. Cô xem đi, xem đi, xem đi!"
"Ôi, anh rể. Em cảm động quá đi mất. Anh đúng là người tốt mà. Tương lai nếu chị em lấy anh thì thật là hạnh phúc!"
"Em gái, em cũng phải cố gắng lên. Anh tin là em sẽ tìm được người đàn ông còn tốt hơn anh!"
"Anh rể!"
"Em gái!"
"..."
Hai người ngoài cửa nghe thấy vậy thì hoá đá. Cả hai thấp giọng thương lượng với nhau.
"Tại sao sự thật không giống như chúng ta đã nghĩ?"
"Tôi cảm thấy hình như hai người bọn họ chỉ là quan hệ giữa anh rể và cô em vợ thôi. Tôi đột nhiên cảm thấy Tần Hạo đúng là vĩ đại!"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy thế. Lâm Vũ Nghi rất cố gắng!"
"Hai ta đã lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử rồi!"
"Cũng phải, lời đồn hại chết người. Tất cả đều là do nhỏ thư ký chết tiệt kia. Lần sau mà nghe cô ta nói hưu nói vượn, vu khống hãm hại thì tôi phải tát cô ta trước mặt mọi người mới được!"
"Đúng vậy, tin đồn là thứ đáng ghét nhất!"
Lúc này, hai người nghe thấy bên trong có người khụ một tiếng rồi nói: "Ai ở ngoài, đứng đó làm gì?"
Hai người nhìn nhau, căng thẳng gõ cửa rồi rón rén bước vào. Đối diện với bạo quân lớn nhất trong công ty và Lâm Vũ Nghi sắp trở thành boss nữ đời tiếp theo, bọn họ căng thẳng đến mức không nói được gì.
"Hai người đến rồi!"
Tần Hạo bình tĩnh ngồi đó. Nhìn hai người phụ nữ này, anh ước gì có thể tát vào mặt bọn họ mấy chục cái, nhưng dù sao thì đánh phụ nữ cũng không tốt lắm. Anh miễn cưỡng cười cười, nói: "Hôm nay tôi nghe được rất nhiều lời khó nghe. Tôi biết có lẽ gần đây trong công ty có chút lời đồn xấu xa, tràn ngập năng lượng tiêu cực. Tôi cảm thấy chuyện này có quan hệ rất lớn với việc mấy người nói những chuyện không liên quan đến công việc trong giờ làm. Hai người thấy sao?"
Mới vừa nói xong, Tần Hạo liền thấy chân của hai nhân viên nữ như sắp nhũn ra. Một người trong đó sốt sắng đáp: "Tổng giám đốc Tần, chúng tôi sai rồi. Sau này tôi bảo đảm rằng mình không tiếp tục nghị luận những chuyện không liên quan đến công việc. Hơn nữa chúng tôi cũng sẽ giám sát các đồng nghiệp, cố gắng làm sạch hoàn cảnh làm việc trong công ty, để tất cả những lời đồn đãi kia biến mất hết!"
"Không sao, dù gì thì tôi cũng muốn nghe xem mọi người nói thế nào. Suy cho cùng thì không có lửa làm sao có khói, vì vậy mới khiến người ta bất mãn và nghi ngờ. Cô nói xem tôi làm sai ở đâu để tôi sửa lại cho đúng!", Tần Hạo cố gắng bày ra dáng vẻ khoan hồng độ lượng. Lúc nãy anh và Lâm Vũ Nghi ở trong kẻ xướng người họa cũng đã chứng minh được sự trong sạch của cả hai với mức độ lớn nhất.
Sau này thì xem phải dùng hai kẻ miệng rộng này thế nào để làm sạch hoàn cảnh công ty thôi.
Hai người phụ nữ này đều là kẻ nhiều chuyện, hai cái miệng đều rất biết nói. Nghe thấy Tần Hạo bày ra thái độ khai sáng như thế, hai người này liền nói ào một tràng, khiến Tần Hạo tức đến ứa gan.


"Thật ra chúng tôi cũng không rõ mối quan hệ hiện tại giữa Tổng giám đốc Tần, Tổng giám đốc Lâm và tiểu thư Lâm Vũ Nghi. Dù sao chúng tôi chỉ là nhân viên nhỏ, không thể tiếp xúc với những nhân vật lớn như hai người. Chúng tôi đều nghe người ta nói thôi!"
"Bây giờ trong công ty đang đồn rất nhiều, mọi người đều bảo..."
Người phụ nữ nói được một nửa thì có vẻ không dám nói nữa, sợ bạo quân Tần Hạo nổi điên, lao thẳng đến đẩy ngã cô ta, sau đó sờ sờ mó mó. Dù sao ở đây vẫn còn người ngoài.
Tần Hạo hít sâu một hơi, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại rồi nói: "Nói đi!"
"Bọn họ luôn bảo Tổng giám đốc Tần lòng muông dạ thú, lúc mới đầu thì mượn danh nghĩa của Tổng giám đốc Lâm để lên chức. Sau khi nhận được sự tin tưởng của Tổng giám đốc Lâm thì bức bách, dùng một nhược điểm nào đó để uy hiếp Tổng giám đốc Lâm, lấy được cả tập đoàn Triều Dương. Sau đó còn vứt bỏ... Tổng giám đốc Lâm. Bây giờ người nhà của Tổng giám đốc Lâm đang sống rất khổ sở ở châu Phi!"
Tần Hạo trừng mắt, cảm thấy mấy tên này rảnh như vậy mà không viết tiểu thuyết thì đúng là đáng tiếc.
"Bọn họ còn bảo thật ra Tổng giám đốc Tần chẳng có gì tốt cả, ngoại trừ phương diện kia khá lợi hại thì những cái khác đều chẳng ra sao!"
Tần Hạo ngẩn ngơ, khá hài lòng với điểm cuối cùng. Nhưng đương nhiên anh sẽ không biểu hiện điều đó ra ngoài, chỉ giả vờ tức giận rồi khụ một tiếng, nói: "Được rồi, tôi đã biết. Sau này tôi sẽ chú ý đến hình tượng của mình. Sau này mấy người cũng phải chú ý, lúc nói xấu lãnh đạo thì phải cẩn thận nhìn phía sau xem có người nào không, đừng có tùy tiện cúi đầu nhặt xà phòng. Được rồi, hai người có thể đi!"
Chương 466: Vẫn còn ưu điểm
Hai người phụ nữ cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau đó nhanh nhẹn bỏ đi. Điều họ hy vọng chưa từng xuất hiện, điều họ sợ hãi cũng chưa từng xuất hiện, không biết nên thất vọng hay là vui mừng nữa.
Đợi bọn họ đi rồi, Tần Hạo và Lâm Vũ Nghi liếc nhìn nhau, sau đó đều lúng túng.
Nguyên nhân là vì lời người phụ nữ kia vừa nói. Các đồng nghiệp rất tin vào năng lực trong phương diện kia của Tần Hạo.
Tần Hạo rất đắc ý, muốn biểu diễn một hồi nhưng tiếc là đã sai đối tượng. Anh thối mồm nói một câu: "Xem ra tôi vẫn có ưu điểm. Tôi còn tưởng là đám người kia bôi xấu tôi đến mức chẳng có ưu điểm gì chứ!"
"Người ta nói gì về anh thì kệ đi, quan tâm làm gì? Tôi đã sớm biết ưu điểm của anh rồi!", Lâm Vũ Nghi thuận miệng trả lời một câu.
Tần Hạo giật nảy mình, hỏi: "Sao cô biết được?"
Vừa mới hỏi xong, anh liền thấy Lâm Vũ Nghi đỏ mặt. Cô ấy không phải là người không biết xấu hổ như Oanh Oanh, không biết giỡn kiểu đó. Sau khi nghĩ đến chuyện lỗ mãng mình làm, cô ấy mắc cỡ đến mức suýt thì tìm một cái lỗ mà chui vào.
Cũng may Tần Hạo không có ý trêu em vợ, nhanh chóng tìm một lý do để đi trước.
Giả vờ giả vịt đi quanh công ty một vòng, anh cũng thấy rất nhiều người châu đầu ghé tai, vừa nói vừa cười trong lúc làm việc, rõ ràng là bọn họ đang nói chuyện không liên quan đến công việc. Dường như sau khi anh tiếp nhận công ty, bầu không khí ở đây đã khác xa trước kia.
Đại khái là đạo lý binh lính hùng dũng thì chỉ hùng dũng một mình, nhưng tướng quân hùng dũng thì cả quân đều hùng dũng nhỉ. Tần Hạo rất khó chịu, đi hết một vòng thì cảm thấy mình nhất định phải mở cuộc họp lãnh đạo. Anh còn chưa nghĩ ra được phương án cụ thể, nhưng nói chung không phải là cuộc họp biểu dương người tốt việc tốt.
Bước đến văn phòng của bộ phận bảo vệ mình làm việc trước kia, Tần Hạo ung dung vào trong, nhìn thấy mấy tên rảnh rỗi đang chơi đấu địa chủ với nhau.
Tần Hạo vẫn bỏ hai tay vào túi quần, đứng nhìn ở phía sau mấy người bọn họ, trên mặt có vẻ khinh thường.
Mà cái tên đối diện vừa ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Hạo thì sợ đến mức suýt thì chui xuống bàn. Thấy Tần Hạo ra hiệu "suỵt" với mình, anh ta vẫn không biết phải làm sao, không biết là mình nên chơi tiếp hay nên bỏ bài xuống rồi cúi đầu nhận sai nữa.
Mà hai người khác lại quá tập trung, hoàn toàn không phát hiện ra ở phía sau có người. Bọn họ vẫn còn hô to gọi nhỏ, thật sự hơi quá đáng.
Cuối cùng hai người kia cũng phát hiện ra biểu cảm của cái tên đối diện không đúng lắm, không hiểu sao lại mất tập trung. Hai người nhìn theo ánh mắt của anh ta, sau đó lập tức ngây ra.
"Tổng... Tổng giám đốc Tần...", hai người đổ hết mồ hôi lanh, bài trong tay cũng rơi xuống đất. Ai nấy đều sợ đến mức suýt thì tè ra quần.
Tần Hạo đập vào gáy hai người, tức giận nói: "Kỹ thuật kiểu gì vậy, lúc nãy phải phá anh ta mới đúng. Ngu quá đi mất, để con năm của người ta chạy mất!"
Tất cả đều sửng sốt!
"Mẹ kiếp, kỹ thuật của anh quá tệ, ra đi ra đi. Tôi vào đánh hai ván!", Tần Hạo xắn tay áo, kéo tên kia qua một bên rồi tự xào bài.
Đánh hết một ván, Tần Hạo thắng được một gói thuốc lá. Đương nhiên không loại trừ việc có người cố tình nhường anh. Anh cầm mười mấy gói thuốc lá với nhãn hiệu khác nhau rời khỏi văn phòng của bộ phận bảo vệ, sau đó còn quay đầu lại cười nói: "Lần sau còn đánh bài thì cứ gọi tôi!"
"Ây. Ha ha... Ha ha..."
Mấy người kia không biết nên khóc hay nên cười. Nói chung là không còn ai dám đánh bài trong giờ làm việc nữa.
Tần Hạo cầm một đống thuốc lá lên lầu, trở lại văn phòng của mình. Anh nằm xuống ghế sô pha, lấy một điếu thuốc ra rồi nhen lửa. Nhìn vào đồng hồ, anh nói với Lâm Vũ Nghi đang vùi đầu gian khổ làm việc: "Đi thôi. Đến lúc tan ca ăn cơm rồi, ngày mai làm tiếp!"
Lâm Vũ Nghi cũng không ngẩng đầu lên, rất có phong độ của chị mình là Lâm Vũ Hân.
Tần Hạo đột nhiên ngẩn ngơ, nhớ đến Lâm Vũ Hân. Anh cười khổ, không biết chừng nào mới có thể gặp lại cô nữa, bây giờ cô sống tốt không?
Người ta luôn bảo, nhớ một người thì dù người kia ở xa đến mấy cũng sẽ hắt xì.
Lâm Vũ Hân không hắt xì, chỉ thở dài một hơi.
Cô đang ở bên cạnh một cái ao trong veo đến mức thấy đáy, phong cảnh xinh đẹp vô biên, giống như tiên cảnh trong tranh thuỷ mặc.
Lâm Vũ Hân mặc một bộ đồ cổ trang trắng như tuyết, eo nhỏ chân dài đều bị bộ quần áo này che kín, thế nhưng vẫn không che được khuôn mặt tuyệt đẹp này. Sau khi trải qua cuộc sống sông núi điền viên thế này, tinh thần và khí chất của cô càng lúc càng lãnh đạm và yên tĩnh, là một kiểu đẹp rung động lòng người khác.
"Nơi này thật là nhàm chán! Không có máy tính, không có ti vi, không có tín hiệu điện thoại, ngay cả điện cũng chẳng có. Thật sự không biết những người kia làm sao có thể sống ở đây cả đời, sắp buồn chết rồi!"
"Không biết bây giờ cái tên kia sao rồi? Rốt cuộc khi nào hắn mới đến đón mình đây? Đừng nói là nhân lúc mình không ở bên cạnh nên đi tán gái khắp nơi nhé!"
"Ôi, sớm biết như vậy thì không nghe lời bọn họ, không giao công ty cho hắn rồi. Trong công ty có mấy cô gái có ngoại hình không tệ, xem ra tám phần mười đều gặp tai ương cả!"
"Tên khốn kiếp này, đợi mình về thì nhất định sẽ đánh chết hắn!"
"..."
Lúc này vang lên giọng nói mềm mại của một cậu nhóc từ xa xa: "Chị Vũ Hân, sư phụ bảo chị về ăn cơm!"
"Biết rồi!", Lâm Vũ Hân bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn cậu thiếu niên nho nhỏ bay đến đây, trong mắt toát ra vẻ yêu thích từ tận đáy lòng.
Cậu nhóc này tên là Trần Linh, là cháu đích tôn của nhà họ Trần, cũng là đệ tử của mẹ nuôi Trần Linh Tố. Cậu nhóc này người cũng như tên, linh động hoạt bát, tư chất hơn người. Mới năm tuổi mà cậu nhóc đã đột phá cảnh giới hậu thiên, tiến vào con đường tu luyện võ giả chính thức.


Sau khi đi tới đây, Lâm Vũ Hân lại có nhiều nhận thức hơn về thế giới này. Trước kia có nằm mơ cô cũng không ngờ rằng, trên mảnh đất mà mình đang sống lại có rất nhiều thứ không muốn người ta biết như vậy.
Giống như mương nhà họ Trần có thể nói là chốn thần tiên này.
Nếu vào một tháng trước, có người nói với cô trên thế giới này có một nơi giống như chốn thần tiên mà Đào Uyên Minh nói đến, cô nhất định sẽ tát vào mặt người đó, thuận tiện hỏi anh tỉnh ngủ chưa.
Mà bây giờ, cô nhất định sẽ gật đầu thật mạnh, cũng nói với người này rằng mình đã đến đó rồi.
Mương nhà họ Trần gần như đã tách biệt hoàn toàn với thế gian. Trừ một số liên hệ không thể cắt đứt, ví dụ như dòng thứ của nhà họ Trần.
Sự tồn tại của dòng thứ là để làm cầu nối cho thế tục và nhà họ Trần, không đến mức khiến người ở mương nhà họ Trần chẳng biết gì về sự thay đổi của thế giới bên ngoài.
Tần Hạo thật sự đã nghĩ sai về điều này. Anh cho rằng dòng thứ của nhà họ Trần phụ trách kiếm tiền, nếu không thì sao có thể nuôi được các ông lớn của thế gia võ lâm như nhà họ Trần.
Anh không ngờ rằng trong mương nhà họ Trần gần như tách biệt hoàn toàn với thế gian, có nhiều tiền thì có thể ăn cơm không? Không thể!
Tiền gần như là thứ vô dụng. Tất cả mọi thứ ở đây đều là do người trong thôn tự trồng trọt, sau đó trao đổi những thứ cần thiết với người khác.
Nơi này cũng không cần đến pháp luật, bởi vì tất cả mọi chuyện đều là do người nhà họ Trần giải quyết. Bọn họ có từ đường của riêng mình, có hội trưởng lão của gia tộc, cũng có gia chủ.
Chương 467: Cuộc hội họp lúc đêm khuya
Mà Trần Linh Tố hiện giờ chính là chủ nhân nhà họ Trần.
Việc phụ nữ làm chủ gia tộc không phải điều gì kì lạ, bởi vì trong cái thôn này ai nấy đều họ Trần, trên dưới cả thảy có tới mấy trăm người. Cho nên, phụ nữ hay đàn ông làm chủ đều chẳng có gì khác biệt.
Hơn nữa, Trần Linh Tố quả thực mạnh hơn đám đàn ông con trai thế hệ sau của nhà họ Trần nhiều. Cho nên, trừ những bậc tiền bối trong hội trưởng lão ra thì Trần Linh Tố có vai vế lớn nhất.
Đương nhiên, Tần Hạo hiện giờ không thể biết những điều này, anh còn đang đau hết cả đầu đây này!
Lâm Vũ Nghi vừa xong việc, lúc này đã là hơn bảy giờ tối. Tần Hạo đứng dậy, chuẩn bị về nhà cùng với cô nhưng Lâm Vũ Nghi lại nói: "Anh không cần đưa tôi về đâu, tôi sẽ tự bắt xe về, anh cứ đi lo chuyện của mình đi!"
"Em vợ, sao cô lại nghĩ là tôi rất bận rộn chứ? Tôi có việc gì để làm đâu?", Tần Hạo vội vã phủ nhận. Anh vốn định sau khi đưa Lâm Vũ Nghi về nhà thì sẽ lập tức đến chỗ Thẩm Giai Oánh. Nhưng Lâm Vũ Nghi đã nói với anh như vậy thì anh làm gì còn mặt mũi nào mà thừa nhận chuyện đó nên đành quyết định hôm nay không tới chỗ Giai Oánh nữa.
Lâm Vũ Nghi nhìn anh hồi lâu, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà rời khỏi văn phòng.
Tần Hạo đi theo sau thở dài, sao cô em gái này lại học theo thói hư tật xấu của Lâm Vũ Hân. Hơi một tý là lại dùng ánh mắt hình viên đạn đó, rốt cuộc là Tần Hạo đã chọc giận hay đã dụ dỗ cô đây?
Sau khi về đến nhà, Lâm Vũ Nghi tiếp tục lao vào phòng bận rộn gì đó khiến Tần Hạo cảm thấy có chút áy náy. Nhìn em gái nhà người ta nỗ lực như vậy, bận rộn từ sáng đến tối, còn anh thì sao?
Anh đương nhiên cũng rất nỗ lực, cũng bận rộn từ sáng đến tối. Có điều, là bận rộn lởn vởn bên các cô gái. Sống như vậy lâu dần đúng là không thấy đường ra.
Tần Hạo thở dài cảm thán, sau đó đột nhiên anh nhớ ra lâu lắm không tới chỗ Lăng Ngạo Tuyết, không biết hiện giờ cô ấy ra sao! Đúng là hậu cung đông đảo thì lắm việc phải làm, Tần Hạo đột nhiên cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế này thì anh không thể nào chuyên tâm mà luyện công được.
Sư phụ anh trước khi đi đã dặn trên thế gian này, công lực chia thành các cấp bậc khác nhau.
Tần Hạo có chân khí mạnh mẽ, lưu thông nuột nà trong cơ thể nhưng lại không thể ngưng tụ rồi phát ra bên ngoài là do hậu thiên cảnh giới. Mà hậu thiên cảnh giới lại chia làm ba tầng.
Tầng một chính là dành cho những người học võ mới bước vào cấp độ nhập môn, tức là mới bước vào ngưỡng cửa chập chững để trở thành một cao thủ nội công. Khả năng thực chiến không mạnh thì thậm chí còn không bằng một cao thủ bình thường tinh thông các thủ thuật giết người.
Còn người có chân khí bao trùm toàn bộ cơ thể, bất cứ lúc nào cũng có thể dồn công lực tấn công đối thủ hoặc phòng ngự, có thể tăng cường sức mạnh như Tần Hạo thì có thể coi như đã bước vào tầng thứ hai.
Còn tầng thứ ba sau cùng là có thể khiến cho chân khí ngưng tụ bên ngoài cơ thể, nội công có thể thành hình dạng nhìn thấy được bằng mắt thường. Người luyện tới cảnh giới cao nhất này có thể đả thương đối thủ chỉ với một chưởng duy nhất, uy lực vô song.
Diệp Vấn Thiên cũng vừa mới luyện được tới cảnh giới này không lâu. Cho nên, lúc ông ta ngưng đọng nội lực rồi phát ra bên ngoài sẽ không ổn định, cũng không rõ ràng.
Cũng chính vì vậy nên Tần Hạo mới có thể dùng lựu đạn để kết liễu ông ta, cũng coi như ông ta đen đủi.
Nếu tiếp tục luyện tới cảnh giới tối cao thì cương khí hộ thể trong ngoài sẽ liên kết tạo thành bức tường phòng ngự, đến cả súng đạn cũng không xuyên qua được. Cao thủ như vậy Tần Hạo vẫn chưa gặp.
Còn sư phụ Trần Linh Tố của anh là cao thủ thuộc cảnh giới nào thì Tần Hạo cũng không rõ lắm. Nhưng anh có thể khẳng định nếu anh dùng một quả lựu đạn thì còn lâu mới hạ được sư phụ.
Nghĩ đến người khác, sau đó lại nghĩ đến bản thân mình, Tần Hạo cảm thấy vô cùng áp lực. Đặc biệt sư phụ đã nhắc nhở anh các trưởng lão của nhà họ Trần không ai là dễ đối phó. Nếu đem so với những đối thủ anh đã từng gặp bên ngoài thì đúng là một trời một vực.
Núi cao còn có núi cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Bây giờ Tần Hạo mới thực sự cảm nhận được khoảng cách này.
Muốn cướp lại Lâm Vũ Hân từ tay nhà họ Trần làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
Nhưng Trần Linh Tố không dạy anh cách luyện công cụ thể, Tần Hạo chỉ đành dựa vào từng chút kiến thức mà mình tự khám phá và tích cóp được mà luyện. Trước mắt, anh chỉ có thể nói công pháp mà anh luyện so với công pháp nhà họ Trần mà Trần Linh Tố luyện không giống nhau lắm.
Ngậm ngùi một lúc, tự quở trách bản thân một lúc xong Tần Hạo lại nhấc điện thoại lên nhắn tin cho Lăng Ngạo Tuyết, định bụng sẽ trêu chọc cô một chút. Thế nhưng Lăng Ngạo Tuyết không nhắn tin trả lời.
Tần Hạo buồn bực nằm trên giường, không tài nào ngủ được nên đành ngồi dậy. Anh định bụng nhân lúc Lâm Vũ Nghi đi ngủ lén chuồn ra ngoài.
Nhưng anh vừa đi ra đến cửa phòng thì đã thấy Lâm Vũ Nghi đang mặc một bộ đồ ngủ bằng vải bông kín mít cả người. Cô nhìn Tần Hạo với vẻ tò mò, thấy anh quần áo chỉnh tề như thể định đi ra ngoài, cô liền hỏi: "Muộn thế này rồi anh còn định ra ngoài sao?"
Tần Hạo thuận miệng tìm đại một lí do, đáp: "Không ngủ được nên muốn ra ngoài ăn chút gì đó. Có muốn tôi mua đồ ăn đêm về cho không? Hay là đi với tôi luôn?"
Vốn Tần Hạo nghĩ Lâm Vũ Nghi sẽ xua tay từ chối, nhưng thật không ngờ Lâm Vũ Nghi ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đáp: "Được, đợi tôi một lát, tôi đi thay quần áo!"
Thế nên, Tần Hạo chỉ đành buồn bực đứng ngẩn ra trong phòng khách, phải hủy bỏ kế hoạch nửa đêm chuồn ra ngoài vụng trộm với Thẩm Giai Oánh.
Mười phút sau, Lâm Vũ Nghi đã sửa soạn xong xuôi. Nhìn cô vẫn thế, vẫn đầy sức sống của tuổi trẻ, xinh đẹp, hoạt bát.
Tần Hạo còn nhớ lúc trước ở bên cạnh cô, hình ảnh Lâm Vũ Nghi trong lòng anh là một cô gái rất điên rồ, rất giống một ma nữ. Nhưng bây giờ anh lại cảm thấy cô ấy ngày càng khác trước, trở nên trưởng thành hơn rất nhiều.
"Đi thôi!", Lâm Vũ Nghi khẽ mỉm cười, so với chị gái Lâm Vũ Hân của mình, cô ấy lại có nét đẹp rộng rãi, phóng khoáng hơn.
Nếu đổi lại là Lâm Vũ Hân thì đáp lại anh sẽ luôn là giọng nói kiêu ngạo lạnh lùng.
Tần Hạo lái xe đưa Lâm Vũ Nghi ra khỏi biệt thự. Anh thuận miệng hỏi: "Cô muốn ăn gì? Có muốn uống rượu không? Hay tôi rủ thêm vài người nữa nhé?"


Lâm Vũ Nghi lắc đầu. Nhưng sau đó lại nghĩ nếu mình cô ra ngoài với Tần Hạo có lẽ sẽ không có gì để nói, bầu không khí sẽ rất gượng gạo, cho nên sau đó lại gật đầu. Cô nói: "Được, càng đông càng vui!"
"Nếu cô có bạn bè gì thì cũng có thể gọi họ tới chung vui!", Tần Hạo đang suy nghĩ xem có nên gọi ba người Thẩm Giai Oánh tới để cho họ làm quen với nhau trước hay không. Phòng trường hợp sau này anh đột ngột đưa cô ấy đến công ty sẽ rất ngượng ngùng.
Nhưng tiếp theo đó Lâm Vũ Nghi đã dập tan ý định này của anh.
Bởi Lâm Vũ Nghi đã nói: "Muộn thế này rồi còn gọi con gái nhà người ta ra ngoài thì không hay lắm. Anh cứ gọi bừa vài người bạn tới là được rồi!"
Tần Hạo bất lực, chỉ đành nửa đêm gọi điện làm phiền Long Tứ, bảo cậu ấy nhanh chóng có mặt. Long Tứ lúc này đã yên vị trong ổ thì lại bị gọi đi tụ tập.
Sau đó, Tần Hạo cảm thấy vậy vẫn hơi ít người. Nhưng bản thân anh ở Trung Hải cũng chẳng có bạn bè gì, cho nên anh lôi cả Diệp Vô Hoan tới.
Lâm Vũ Nghi thấy anh gọi mấy người tới thì thấy mình hơi đơn độc. Đến lúc đó ngoài Tần Hạo ra thì cô chẳng quen ai nữa, có vẻ như sẽ rất ngượng ngùng. Cho nên, cô cũng gọi điện thoại kéo mấy người bạn khá thân thiết ở trường học thuộc băng đảng cú đêm tới cùng.
Như vậy trong chớp mắt đã có thêm bao nhiêu người nhập cuộc, bây giờ chỉ cần tìm điểm hẹn nữa là xong.
"Ở trung tâm thành phố có một quán đồ nướng mới mở, hay là chúng ta đi ăn thử đi?", Tần Hạo đề xuất.
Chủ ý này của Tần Hạo là căn cứ vào tính cách của mấy người bạn mà anh gọi tới. Mấy tên này đều là ma men, nhắm mồi uống rượu với họ mới là chân lý, chứ cái kiểu ăn hương ăn hoa gì đó chắc chắn không phải gu của họ.
Chương 468: Tự tìm đồng bọn
Lâm Vũ Nghi cau mày đáp: "Nửa đêm còn ăn những thứ đó rất dễ bị mập. Nhưng thôi được rồi, không sao!"
Tần Hạo cười đáp: "Không sao, có rất nhiều loại rau có thể nướng được. Đêm hôm thế này chủ yếu là đi cho vui thôi. Nếu thực sự muốn ăn thì ở đâu mà chẳng được đúng không?"
"Ừm!", Lâm Vũ Nghi gật đầu tán thành.
Ở bên cạnh Lâm Vũ Nghi, Tần Hạo cảm thấy rất thoải mái. Vốn dĩ lúc anh ở cạnh Lâm Vũ Hân nếu không phải là bị áp đặt thì cũng là cãi nhau, rất ít khi hai người có cùng quan điểm. Cho nên, thái độ rất nghe lời của Lâm Vũ Nghi lúc này khiến anh cảm thấy có chút sung sướng.
"Cuối cùng cũng tìm lại được tự tin khi làm đàn ông đích thực!"
Ách ách! Không thể nói như vậy được, nên nói là cuối cùng cũng được tận hưởng cảm giác khi làm một trang nam tử hán đại trượng phu mới đúng. Cảm giác như anh có thể dõng dạc nói với cô gái bên cạnh mình rằng: Anh đây bảo đi đâu thì phải đi đó, em chỉ cần đi theo sau thôi biết chưa? Kêu ca cái gì?
Sau khi gọi điện thoại cho mấy người kia, thông báo rõ điểm hẹn thì nửa tiếng sau, Tần Hạo đã lái xe đến quán đồ nướng ở trung tâm thành phố.
Lúc này, Long Tứ - người bất đắc dĩ bị mời đã đến trước. Cũng hết cách, suốt dọc đường cứ bị thúc giục bởi tên ma đầu Tần Hạo nên đến sớm cũng phải.
Long Tứ tranh thủ từng giây từng phút chạy thục mạng đến điểm hẹn xong mới phát hiện những người kia còn chưa cả tới.
Khi Tần Hạo nhìn thấy Diệp Thanh Trúc từ phía xa, trong lòng anh có ngay một dự cảm không lành!
Long Tứ sao lại ở bên cạnh Diệp Thanh Trúc? Lại còn đưa cô đến đây?
Thấy xe của Tần Hạo từ phía xa đi đến, Diệp Thanh Trúc nhảy lên mừng rỡ rồi chạy tới giúp Tần Hạo mở cửa xe. Anh vừa ra khỏi xe, Diệp Thanh Trúc liền ôm chặt lấy anh như thể sợ anh chạy đi đâu mất.
Lâm Vũ Nghi đứng hình!
Cô ấy không biết gì về chuyện giữa Tần Hạo và Diệp Thanh Trúc, cho nên cảm thấy ù ù cạc cạc. Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Tại sao mà vừa mới gặp mặt đã thân mật như vậy. Cái tên Tần Hạo này ra ngoài ăn đồ nướng hay ra ngoài gặp tình nhân vậy?
"Chị à, em xin lỗi, em không thể giữ được anh ấy cho chị!", Lâm Vũ Nghi áy náy, thầm nhắn nhủ với chị gái Lâm Vũ Hân của mình. Lâm Vũ Nghi đã quên mất trước đây mình cũng suýt nữa đi quá giới hạn với Tần Hạo.
Lần này cô đồng ý ra ngoài ăn đêm cùng Tần Hạo vốn là vì tự nhiên thấy anh nửa đêm còn đi ra ngoài nên nghi ngờ, cho nên cố tình đi theo xem anh định làm gì. Thật không ngờ, cô có đi theo cũng chẳng có tác dụng gì. Cái tên này vừa gặp mặt đã ôm vai bá cổ con gái nhà người ta, vốn dĩ không coi Lâm Vũ Nghi ra gì!
Thật là quá đáng!
Cho nên, trong lúc tự giới thiệu, Lâm Vũ Nghi đã nổi đóa lên.
Vừa đúng lúc đó thì những người khác cũng tới. Diệp Vô Hoan vốn không có hứng thú tham gia mấy buổi tụ tập như thế này nhưng anh ta cũng chẳng còn cách nào khác. Tần Hạo đã mời, anh ta không dám không tới. Cho nên, vừa đến nơi là anh ta lập tức tới chào hỏi sư phụ Tần Hạo của mình.
Nhưng lúc này, một vài người bạn của Lâm Vũ Nghi gồm hai nam hai nữ cũng đến nơi.
Hai bên đều không thân quen gì, cho nên đương nhiên cần người đứng ra giới thiệu.
Người đầu tiên mở lời là Diệp Thanh Trúc, cô vốn chẳng bao giờ quan tâm đến người khác. Nhưng đối với Tần Hạo và những người ở bên cạnh anh thì lại khá nhiệt tình.
"Tôi tên Diệp Thanh Trúc, là bạn gái của Tần Hạo!", Diệp Thanh Trúc mỉm cười thân thiện rồi đưa tay về phía Lâm Vũ Nghi. Một người vô tâm như Diệp Thanh Trúc có lẽ không cảm thấy sự thù địch của Lâm Vũ Nghi đối với mình.
Lâm Vũ Nghi mỉm cười hờ hững, bắt đầu tấn công. Cô nói: "Tôi là vợ anh ấy, Lâm Vũ Nghi. Anh ấy có bạn gái ở ngoài sao tôi không biết nhỉ?"
Lời này thốt ra, không chỉ có Tần Hạo ngẩn người ra mà đến cả mấy người bạn của Lâm Vũ Nghi cũng thẫn thờ không hiểu!
Tần Hạo xanh mặt, khẽ chọc chọc cánh tay Lâm Vũ Nghi. Anh quay sang, dùng âm lượng mà chỉ có hai người nghe thấy để nói với Lâm Vũ Nghi: "Cái đó, cô không cần làm vậy đâu. Tôi đã nói với họ cô là em gái tôi rồi!"
Lâm Vũ Nghi bỗng chốc mặt đỏ tía tai nhưng vẫn kiên quyết đến cùng. Lâm Vũ Nghi đột nhiên dùng âm lượng rất lớn, nói: "Em gái thì đã làm sao? Cũng đâu phải em gái ruột? Em gái rồi sau này làm vợ anh không được sao?"
"Hả?"
Lúc này, tất cả mọi người đều ngẩn người ra, ai nấy nhìn Tần Hạo với vẻ mặt hết sức kỳ quái.
Giờ phút này, Tần Hạo ước gì mình có cây bút xóa trí nhớ như trong phim để xóa hết trí nhớ của đám người này.
"Cái cô Lâm Vũ Nghi này đang làm gì vậy chứ? Phải làm đến mức đó sao? Không phải tôi chỉ ôm Diệp Thanh Trúc một cái thôi sao? Hơn nữa còn không phải tôi chủ động, cần gì phải kích động như vậy chứ? Lẽ nào là thực sự ghen rồi? Nhưng mà ghen thì ghen chứ sao lại tự nhận là vợ tôi?"
Trong lòng Tần Hạo có rất nhiều điều muốn nói ra mà không thể nào nói được. Hôm nay anh là người khởi xướng cuộc gặp mặt này, anh chỉ đành cười hai tiếng khô khốc, nói: "Được rồi được rồi, đừng đứng mãi ở đây nữa, chúng ta vào trong thôi!"
Tần Hạo nói xong, mọi người đều định thần lại, cũng không tiện nói thêm gì nữa. Dù gì đây cũng là chuyện nhà người ta.
Diệp Thanh Trúc cũng chẳng thèm để ý đến màn công kích vừa nãy của Lâm Vũ Nghi. Cô kéo tay Tần Hạo, nũng nịu nói: "Anh Tần, hôm nay người ta cố ý trang điểm rất cầu kì đấy. Anh nhìn xem có đẹp không?"
Cái cô Diệp Thanh Trúc này hôm nay cũng đổi nết. Không phải dâm phụ như mọi khi nữa mà hóa trang thành cô gái đơn thuần!
Đúng là kì lạ!
Tần Hạo bước lên phía trước rồi quay lại nhìn Diệp Thanh Trúc một cái. Hôm nay cô ăn mặc trông rất trưởng thành, quần tất đen và giày cao gót. Bên trên mặc một chiếc áo vest màu hồng, bên dưới mặc một chiếc váy bó sát bằng vải bông. Tổng thể cả bộ trang phục nhìn vô cùng gợi cảm.


Diệp Thanh Trúc thấy Tần Hạo đang nhìn thì xoay một vòng.
Lâm Vũ Nghi đứng đằng sau, nhìn dáng vẻ thân thiết của hai người mà trong lòng vô cùng chua chát. Dù gì cô cũng đã tự xưng là vợ Tần Hạo, hơn nữa còn đến đây cùng với anh. Vậy mà Tần Hạo không thể giả vờ thân mật với cô hơn một chút được sao?
Lúc này, mấy người bạn của Lâm Vũ Nghi nhân cơ hội nhao lên phía trước.
"Vũ Nghi, cậu kết hôn từ bao giờ thế? Sao chưa gì đã theo chồng bỏ cuộc chơi rồi? Ai dà, tôi không thiết sống nữa!"
Lâm Vũ Nghi quay đầu lại liền nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Vương Dật Quần. Cô cười khổ, nói: "Vương Dật Quần, cậu bớt nói linh tinh ở đây đi. Trong đám chúng ta, cậu là người kết hôn sớm nhất. Nếu như nhớ nhung tôi như thế thì sao chưa gì đã vội vã kết hôn?"
Lâm Vũ Nghi đương nhiên cũng chỉ đang đùa thôi. Vương Dật Quần là con nhà giàu, điều kiện gia đình khá giả. Cậu ta sớm đã có bạn gái, chính là đối tượng mà gia đình sắp xếp cho. Cô gái đó xứng với cậu về mọi mặt, không giống như trên phim truyền hình, hai người cái gì cũng không hợp nhau, cuối cùng để người thứ ba chen chân vào hưởng lợi. Quan hệ giữa hai người bọn họ cũng khá tốt.
Có thể cũng chính vì lí do này mà sau khi kết hôn, hai người họ bước vào thời kì nhạt nhẽo, hai người ít nhiều cảm giác mất đi sự nồng nhiệt ban đầu. Cho nên, tình trạng ông ăn chả bà ăn nem gì đó cũng hay xảy ra, hai người cũng ngầm hiểu với nhau điều đó. Nói đi nói lại thì bọn họ cũng là một cặp đôi rất không bình thường.
Lúc này, cô gái đi cùng Vương Dật Quần cười nói: "Bạn trai tôi đúng là có số được yêu, đi tới đâu cũng có các cô gái mến mộ!"
Lâm Vũ Nghi liếc nhìn cô gái này một cái, không lên tiếng phản bác lại, trong lòng cô có một điều còn chưa nói ra.
"Đối với bạn trai cô thì cô chẳng là cái khỉ gió gì cả, chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi!"
Nhưng cô gái này không phải bạn học của Lâm Vũ Nghi, cho nên cô cũng chẳng thèm giải thích hay tính toán nhiều.
Còn hai người một nam một nữ còn lại thì đều là bạn học của Lâm Vũ Nghi, người nam tên là Đường Vân Long, hiện là giám đốc một bộ phận trong công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Cậu ta còn trẻ măng, vừa mới ra trường đã đạt được thành tích như vậy, đúng là tài giỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom