Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 471-480
Chương 471: Ghê gớm thế
Đành chịu, thua thì phải uống thôi!
“Có thua thì cứ để rượu ở đây nhé. Tôi phải đi “xả nước” đây!”, Tần Hạo đứng dậy, định bụng chạy vào nhà vệ sinh!
Tối nay quả thật anh đã uống hơi nhiều. Thể chất anh rất tốt nhưng chỉ có thể nhịn đến đây thôi.
“Vào nhà vệ sinh lánh nạn à? Ha ha!”, liếc nhìn Tần Hạo, Tôn Ngọc Yến cất giọng giễu cợt.
Bọn họ đều nhìn về phía cô ta. Lâm Vũ Nghi khẽ chau mày, cảm thấy cô ta quả là khó ưa. May mà bây giờ tính khí của Tần Hạo rất dễ chịu. Nếu như là anh của ngày trước, chắc chắn đã vứt cô ta ra ngoài rồi.
Cô ta làm loạn như vậy khiến Lâm Vũ Nghi rất mất mặt. Nói gì thì nói, Tôn Ngọc Yến cũng là người được bạn bè phía Lâm Vũ Nghi dẫn theo.
Tần Hạo xua tay, cười đáp: “Bị cô nhìn ra mất rồi. Cũng hết cách, nước thì phải xả thôi!”
Dứt lời, anh bèn châm thuốc lá rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Vũ Nghi đột nhiên lên tiếng: “Để tôi uống thay anh ấy!”
“Được thôi!”, Tôn Ngọc Yên đang chìm trong men say thắng lợi, cũng chẳng quan tâm là ai uống. Có người uống là được.
Và như thế, bữa ăn vui vẻ của cả bọn bất giác biến thành một trận chiến giữa hai phe.
Một phe do Tần Hạo dẫn đầu, bao gồm Long Tứ, Diệp Vô Hoan và Diệp Thanh Trúc. Phe còn lại là bốn người bạn của Lâm Vũ Nghi. Lẽ ra cô ấy không định giúp bên nào cả. Nhưng vì không chịu nổi Tôn Ngọc Yến, cô ấy đã quyết định sẽ đứng về phía Tần Hạo.
Diệp Thanh Trúc nhận được sự kỳ vọng rất cao. May mà là hai người phụ nữ so kè với nhau. Nếu đây là cuộc chơi giữa hai người đàn ông thì không khí sẽ còn nóng hơn rất nhiều.
Thật ra ngay từ đầu, trận chiến này đã định sẵn phần thắng thuộc về phe Tần Hạo. Khoan nói đến quái vật không say như Tần Hạo. Chỉ cần “con sâu rượu” Long Tứ thôi đã đủ sức giải quyết đám người này rồi. Còn cả một Diệp Vô Hoan bí ẩn, tên này bình thường uống rượu giao tế cũng không quá nhiều.
Huống chi, Lâm Vũ Nghi còn đứng về phía bọn họ.
Tình hình bên Tôn Ngọc Yến thì tệ lắm. Tuy cô ta rất may mắn, thắng nhiều thua ít, nhưng qua một lúc lâu thì không gắng gượng được nữa. Nhìn Vương Dật Quần uống đến nỗi mặt mũi đỏ bừng là biết.
Lúc này, Đường Vân Long và Lý Tuyết Kiến vẫn ngồi yên. Họ chỉ mới uống một chút thôi, bây giờ vẫn có thể uống tiếp. Tần Hạo trở ra rất nhanh. Không thấy cốc rượu nào đặt ở chỗ mình, anh bèn cất tiếng hỏi. Hóa ra, lúc anh đi vệ sinh thì Diệp Thanh Trúc đã thắng được hai ván.
Trông thấy Vương Dật Quần đã sắp gục, Đường Vân Long băn khoăn liệu có nên đứng ra giúp không. Thế nhưng, phe đối phương có mỗi mình Tần Hạo còn không sao. Giờ mà Đường Vân Long đỡ cho Vương Dật Quần thì rõ là nhận thua rồi.
Vương Dật Quần lè nhè nói: “Không vấn đề gì. Tiếp tục đi. Hôm nay phải làm cho bọn họ gục hết. Ha ha!”
Sự khiêu khích trực diện này khiến ai nấy đều ngao ngán.
Đặc biệt là Tần Hạo. Khó khăn lắm mọi người mới vui vẻ ăn một bữa với nhau. Cá cược cũng để giải trí thôi, chơi vài trò hâm nóng không khí ấy mà. Nhưng Vương Dật Quần cứ nhất quyết đấu đến cùng. Vậy thì chịu thôi. Dĩ nhiên Tần Hạo không nhận thua vào lúc này được.
Diệp Thanh Trúc càng chơi càng hưng phấn. Cô ta vừa thắng mấy ván liền.
Tốc độ chơi quá nhanh, Vương Dật Quần nốc liền mấy cốc, đã sắp gục rồi. Anh ta cáu kỉnh tát vào mặt Tôn Ngọc Yến rồi quát: “Cút đi. Thứ xui xẻo, để tôi chơi!”
Tôn Ngọc Yến ôm mặt, trân trân nhìn anh ta. Thực tế là cô ta thắng nhiều thua ít, chỉ do tửu lượng của Vương Dật Quần kém hơn người ta thôi. Anh ta uống không nổi còn trách ngược lại Tôn Ngọc Yến, khiến cô ta cảm thấy uất ức vô cùng.
Nhận thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, Tần Hạo bèn lên tiếng: “Thôi, thôi. Đừng chơi tiếp nữa, trò này chán lắm. Mọi người cứ thoải mái đi. Vui vẻ uống rượu là được rồi! Lâm Vũ Nghi, khuyên bạn cô đi!”
Lâm Vũ Nghi lập tức đứng dậy: “Thôi dừng được rồi. Bạn bè với nhau cả mà. Đừng như thế!”
Vương Dật Quần bật cười lạnh lùng: “Sao hả, sợ rồi à? Ha ha! Thấy không vui thì đừng nhận thua. Giả vờ giả vịt cái gì? Tôi không cần anh thông cảm. Anh có tư cách thông cảm cho tôi à? Anh dựa vào cái gì?”
Tần Hạo ngây người, mặt mũi cũng tối sầm lại.
Lâm Vũ Nghi cũng sững sờ, không ngờ bạn mình uống say rồi lại nói ra những lời như vậy.
Thấy Vương Dật Quần có phần quá lời, Đường Vân Long vội vàng kéo anh ta lại: “Cậu say rồi. Đừng nói năng lung tung nữa. Ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Ngờ đâu, Vương Dật Quần lại hất cánh tay của Đường Vân Long rồi nổi cáu: “Tránh ra. Tôi không cần cậu lo. Hôm nay tôi phải uống cho thỏa thích! Mẹ nó. Lâm Vũ Nghi cậu đúng là thứ rẻ mạt. Cậu bỏ qua một người có điều kiện tốt như tôi để lấy gã kém cỏi này. Đúng là khiến tôi quá thất vọng! Cậu nói đi, tôi có điểm nào không bằng anh ta?”
Đừng nói là bọn Tần Hạo, cả Lâm Vũ Nghi cũng ngẩn người sau khi nghe được những lời ấy.
Hóa ra, ngày hôm nay Vương Dật Quần cứ hỏi cô ấy và Tần Hạo khi nào kết hôn là vì nguyên nhân này. Anh ta có ý với Lâm Vũ Nghi.
Tôn Ngọc Yến nhìn Vương Dật Quần rồi lại nhìn Lâm Vũ Nghi. Bỗng nhiên, cô ta cảm thấy mình chẳng đáng là gì ở đây cả. Một người kiêu ngạo như cô ta không nói được câu nào, chỉ biết lẳng lặng đứng sang một bên. Nhận thấy không ai để ý đến mình, cô ta bèn đau đớn quay lưng rời đi.
Cô ta đi rồi cũng chẳng ai hỏi han hay ngó ngàng đến. Điều này khiến cô ta cảm thấy bị tổn thương.
Tần Hạo trông thấy đấy, chỉ là không buồn quan tâm đến kẻ xấu tính như cô ta mà thôi. Nếu không vì cô ta khiêu khích trước thì đã chẳng ầm ĩ đến mức này.
Chuyện không vãn hồi được nữa.
Đối mặt với một tràng gầm thét của Vương Dật Quần, Lâm Vũ Nghi chỉ lặng người đi. Một lúc lâu sau đó, cô ấy mới lạnh lùng cất lời: “Cậu muốn so bì với anh ấy sao? Chắc chắn chứ?”
Tần Hạo sững ra, vội vã kéo Lâm Vũ Nghi lại. Anh ra hiệu cho cô ấy đừng làm lớn chuyện. Còn ầm ĩ nữa thì lại thành màn kịch ở quán mất. Bây giờ đã có rất nhiều người chú ý đến bọn họ rồi.
Vương Dật Quần nào có để tâm đến chuyện đấy. Anh ta uống say rồi nên cũng to gan hơn, bèn cười ha hả: “So thì so, anh ta thì tốt hơn ở điểm nào chứ? Cậu nói nghe xem! Đừng khoe bản thân là con nhà giàu có đời thứ hai! Ông đây còn là đời thứ nhất đấy!”
“Đời thứ nhất luôn à, ghê gớm thế!”, Long Tứ nhìn đối phương bằng vẻ mặt đầy chân thành, thậm chí còn vỗ tay. Kết quả là cậu ấy bị Diệp Thanh Trúc vỗ mạnh vào trán.
Diệp Thanh Trúc càng ngày càng không nể nang gì Long Tứ.
“Oan quá, tôi dùng biện pháp tu từ để mỉa mai ngược lại họ mà. Cô nghe mà không hiểu sao?”, Long Tứ ôm đầu, giải thích với Diệp Thanh Trúc.
Diệp Thanh Trúc bèn giận dữ quát: “Người ta đã trèo lên đầu lên cổ người đàn ông của tôi rồi mà anh còn chơi trò mỉa mai nữa. Lên đi. Dạy dỗ bọn họ một trận cho tôi!”
“Đã rõ. Ngồi đó xem cậu chủ Tứ xử lý đám người này và đòi lại công bằng cho đại ca đi!”, Long Tứ oang oang nói. Sau đó, cậu ấy bỗng ôm bụng, nhăn nhó khổ sở: “Ôi trời ơi, bụng tôi đau quá. Không ổn rồi, tôi rút trước đây. Tí nữa gặp lại nhé!”
Chương 472: Nực cười thế đấy
Lúc này, Diệp Vô Hoan đang băn khoăn nhìn sư phụ Tần Hạo, không biết nên làm gì. Hắn cảm thấy tình huống này hơi buồn cười. Lớn chừng này rồi nhưng hình như hắn ta chưa trải qua chuyện thế này bao giờ.
Có người dám ở đây khiêu khích Tần Hạo cơ đấy. Đối phương còn là một tên tự xưng là “con nhà giàu đời thứ nhất”, chẳng biết mọc từ đâu ra nữa.
Rốt cuộc trong đầu đám người này nghĩ cái quái gì thế nhỉ?
Cho rằng bản thân rất ghê gớm, có thể hiên ngang tung hoành Trung Hải à? Thấy ai chướng mắt thì so bì gia thế, địa vị, năng lực với người ta?
Một Long Tứ vừa đau bụng chạy đi đã có thể dọa chết khiếp bọn nhà giàu ở bữa tiệc cao cấp của họ rồi. Thế mà đám người này cả gan khiêu khích sư phụ của hắn ta!
Mà thôi, đây cũng chỉ là chuyện vặt. Diệp Vô Hoan thấy mình không cần ra mặt làm gì. Bọn Long Tứ còn không thèm đáp trả đám người ấy, tất nhiên hắn ta cũng chẳng có hứng thú.
Thế nên, Diệp Vô Hoan vẫn ngồi im, nhàn nhã uống rượu tiếp.
Người duy nhất không nhịn được là Diệp Thanh Trúc. Người phụ nữ này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Biết Diệp Thanh Trúc không muốn ngồi yên, Tần Hạo bèn tiến đến nắm lấy tay cô ta rồi căn dặn: “Ngoan ngoãn im lặng, nghe chưa? Bằng không thì anh xử em ngay đấy!”
“Ha ha!”, Diệp Thanh Trúc nhếch môi, “Bọn họ xứng à?”
Tần Hạo đảo mắt, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Tôn Ngọc Yến vốn đã rời đi, bỗng dưng lúng túng quay lại. Cô ta vờ như vừa vào nhà vệ sinh, sau đó lẳng lặng trở về. Đứng sau lưng đám người kia, Tôn Ngọc Yến không dám hó hé gì.
Cô ta rất muốn về. Nhưng giờ đã là một giờ sáng, cô ta rất khó bắt được taxi. Tôn Ngọc Yến đến đây bằng xe của Vương Dật Quần, bây giờ không về được, đành phải mặt dày ở lại.
Tần Hạo liếc nhìn cô ta, sau đó lãnh đạm quay đi.
Lâm Vũ Nghi vô cùng thất vọng về Vương Dật Quần. Cô ấy rất muốn gõ vào trán đối phương một cái, sau đó nói rằng Tần Hạo chẳng thèm liếc mắt đến ông bố giàu có và cái công ty nát ấy của anh ta đâu. Vương Dật Quần lại còn ở đây huênh hoang.
Nhưng nếu những lời ấy được thốt ra, cũng đồng nghĩa tình bạn giữa hai người sẽ hoàn toàn chấm dứt.
“Dật Quần, hôm nay dừng lại ở đây đi. Nếu cậu không uống say, tôi còn có thể nói chuyện tử tế với cậu. Nhưng giờ thì, thôi vậy, bỏ đi. Tôi không muốn nói thêm gì nữa. Chúng ta về!”
Lâm Vũ Nghi lạnh lùng cất lời, sau đó đưa mắt ra hiệu với hai người bạn học còn lại.
Lý Tuyết Kiến vẫn đứng im lặng từ nãy giờ. Cô ta là người dẫn chương trình nên có phản ứng rất nhanh. Thấy ánh mắt ra hiệu của Lâm Vũ Nghi, Lý Tuyết Kiến hiểu ngay mình phải làm gì. Cách tốt nhất bây giờ là lôi Vương Dật Quần rời khỏi đây.
Nhưng Lý Tuyết Kiến còn chưa kịp cất lời, một thanh niên đang hóng chuyện gần đấy đã kinh ngạc thốt lên: “Ôi, Lý Tuyết Kiến! Trời ơi, cuối cùng cũng gặp được cô ấy ngoài đời rồi. Còn đẹp hơn trên ti vi nữa!”
Quần chúng đã cắt ngang chuyện này như thế đấy.
Nếu không có giọng nói ấy vang lên, có lẽ chuyện ngày hôm nay đã dừng lại ở đây. Nhưng đời mà, nhiều sự tình cờ đến oái ăm.
Lý Tuyết Kiến ngây ra sau khi nghe người ta gọi tên. Cô ta nở một nụ cười thật chuyên nghiệp, khẽ gật đầu với người hâm mộ ấy.
Vương Dật Quần cũng nghe được tiếng hô của người hâm mộ ấy, bèn ngạo mạn nói: “Thấy chưa hả? Mây tầng nào gặp mây tầng đấy. Tuyết Kiến có thân phận thế nào, đã nhìn rõ chưa? Chẳng qua là Tuyết Kiến khiêm tốn thôi.”
Mấy câu này khiến Lý Tuyết Kiến sững sờ. Cô ta là người của công chúng nên luôn chú ý đến hành vi và lời nói của mình. Nào ngờ tên Vương Dật Quần này lại mồm loa mép giải, gì cũng dám nói. Giờ thì đẩy cả cô ta xuống hố rồi.
“Bọn người này hoàn toàn không có tư cách quen biết cô ấy. Anh là cái thá gì chứ!”
Tiếp tục kéo Đường Vân Long ra, Vương Dật Quần nói với đám đông: “Có biết người này có địa vị thế nào không? Tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế XX đấy!”
“Ồ!”, bọn Tần Hạo nghe xong đều gật đầu như gà mổ thóc, trưng ra vẻ ngưỡng mộ đám người cao quý trước mặt.
Vương Dật Quần vô cùng đắc ý khi nhìn phản ứng của họ. Sau đó, khuôn mặt anh ta mới dần giãn ra. Anh ta cầm cốc bia trên bàn, nhấp một ngụm để súc miệng. Đoạn, anh ta nhổ xuống sàn rồi vứt cốc lại: “Là cái thá gì chứ!”
Dứt lời, Vương Dật Quần kiêu ngạo quay người bước đi. Đường Vân Long và Lý Tuyết Kiến nhìn nhau rồi vội chạy theo sau anh ta.
Tôn Ngọc Yến vẫn đứng rụt người ở một bên. Đám người kia đã bỏ về, cô ta cũng lẳng lặng đi theo. May mà lúc nãy Vương Dật Quần chỉ lo đấu khẩu với Tần Hạo nên không để ý đến cô ta. Nếu anh ta biết Tôn Ngọc Yến đi rồi còn quay lại, chắc chắn sẽ cho cô ta thêm một bạt tai.
“Anh đi thong thả, tôi không tiễn nhé!”, nhìn theo bóng lưng của Vương Dật Quần, Tần Hạo chợt hô lên, khiến đám người đang vây xem cũng nhìn sang.
Lúc bấy giờ, Long Tứ mới trở lại. Thấy đám người đáng ghét kia đều đi rồi, cậu ấy bèn cười bảo: “Ối, lãnh đạo về chưa? Về rồi à? Thế thì tốt. Uống tiếp thôi!”
Diệp Thanh Trúc bèn rót rượu vào đầy cốc: “Uống cho chết đi. Không uống thì hôm nay cứ chờ chết đi nhé!”
Nhìn cốc rượu trắng được rót đầy, hai mắt Long Tứ sáng rỡ: “Được thôi. Ai sợ ai?”
Cả bọn Tần Hạo lại ngồi xuống. Chuyện vừa rồi khiến Lâm Vũ Nghi chỉ biết thở dài. Cũng nhờ những lời mềm mỏng của Lâm Vũ Nghi nên chuyện mới êm thấm. Bằng không, rất có thể Vương Dật Quần còn càn rỡ hơn.
Giờ thì Lâm Vũ Nghi đang nhìn bọn Tần Hạo vẫn vui vẻ ăn xiên nướng, uống rượu. Cô ấy chợt cảm thấy đám người Vương Dật Quần vừa rồi hành xử như lũ khỉ diễn trò vậy.
Khoan nói đến chuyện Tôn Ngọc Yến ham thích hư vinh. Chỉ riêng thái độ khiêu khích của cô ta đã đủ khiến người khác mất hứng rồi. Mấy trò mượn rượu làm càn của Vương Dật Quần khiến cô ấy thấy rất nực cười. Rồi còn cả người dẫn chương trình truyền hình gì đấy nữa. Tuy cô ta không lên tiếng, nhưng vừa nghe người hâm mộ gọi tên, ánh mắt cô ta rõ ràng đã sáng rực. Lại còn ra vẻ dè dặt cẩn trọng, bộ dạng vờ vịt đến là kinh tởm. Người duy nhất mà cô ấy có thiện cảm là Đường Vân Long. Tiếc rằng, đối phương nằm yên cũng dính đạn chỉ vì lời của Vương Dật Quần.
Bọn người Tần Hạo xem kịch xong thì tiếp tục vui vẻ chè chén, chẳng ai thèm nhắc đến chuyện vừa nãy nữa.
Lâm Vũ Nghi không biết cụ thể về thân phận của Long Tứ và Diệp Vô Hoan. Nhưng nhìn thái độ ung dung thờ ơ của hai người họ, cô ấy cảm thấy đám bạn học chỉ biết danh lợi kia hoàn toàn không so bì được.
Chương 473: Quá khoa trương
Đến ngay cả Diệp Thanh Trúc cũng đề phòng cô lúc ban đầu. Thực ra đối với Diệp Thanh Trúc, ngoài việc cực kỳ quan tâm tới Tần Hạo ra thì những người khác chẳng có gì đáng để khiêu khích cô. Rõ ràng là không thể tìm được điểm để tấn công.
Tần Hạo của mình đúng là ngọa hổ tàng long!
Cô ngồi bên cạnh Tần Hạo, cảm thấy phiền muộn.
“Vũ Nghi, đừng nghĩ nhiều. Chúng ta tới đây để chơi mà. Nào, xử cô ấy đi. Cô ấy hơi bị ngông nghênh rồi đấy!”
Vừa nói Tần Hạo vừa đưa hộp xúc xắc cho Lâm Vũ Nghi, sau đó nhìn Diệp Thanh Trúc ở phía đối diện: “Hai người chơi, tôi đứng xem, thua thì phải biểu diễn một tiết mục gì đó!”
Lâm Vũ Nghi thấy vậy thì cảm thấy khá vui. Nhất là khi mấy người này chẳng tỏ vẻ gì, không phải dạng động tý là khoe về gia thế hay hàng hiệu. Chơi với họ, thậm chí còn không cảm nhận được cả khí chất cao vời vợi của họ, chỉ cảm thấy vui. Vậy là đủ.
Lúc đầu Lâm Vũ Nghi cũng hô lên giống như Diệp Thanh Trúc. Ván đầu tiên cô đã thắng.
Long Tứ phải biểu diễn trước mặt bao nhiêu người, tiết mục gì cũng được nhưng ít nhất phải kéo dài một phút.
Thế là cái tên nhiều chuyện bèn sủa tiếng chó một phút.
Lâm Vũ Nghi ngây người, sau đó cảm thấy những người này đúng là biết cách làm người khác cạn lời.
Lúc này ở bên ngoài, đám người Vương Dật Quần vùa bỏ đi thì đã tới bãi đỗ xe.
Ra khỏi quán nướng xong, Vương Dật Quần đẩy tay Đường Vân Long đang dìu mình ra, cười với vẻ đắc ý. Vừa rồi cậu ta mượn rượu xử mấy tên cha nội kia một trận, nhất là nhìn vẻ mặt bất lực của Tần Hạo mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi tới nơi, nhìn thấy mấy người đó thì cảm giác đặc biệt khó chịu. Nhất là mấy người Diệp Vô Hoan và Long Tứ. Cậu ta ra vẻ khinh thường, lạnh lùng đối với đám người kia. Trước đây đều là người ta phải kính nể Vương Dật Quần, vì vậy đổi ngược lại thì cậu ta cảm thấy hết sức khó chịu.
“Một đống bỏ đi, không hiểu nổi một cô gái có điều kiện tốt như Lâm Vũ Nghi sao lại nhìn trúng đám rác rưởi đó nhỉ”.
Vương Dật Quần vẫn cảm thấy chưa thoải mái. Không phải vì điều gì khác mà chính là vì khi còn học đại học, dù cậu ta đã được người nhà đính hôn trước và đối phương cũng là một cô gái rất khá nhưng vì từ nhỏ giữa họ đã là mối quan hệ thanh mai trúc mã nên cậu ta quen thuộc quá, mất đi cảm giác tươi mới.
Còn Lâm Vũ Nghi là cô gái duy nhất khiến cậu ta rung động khi còn học đại học. Mặc dù cậu ta không có được nhưng lại không cam tâm. Thế nhưng cậu ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, luôn giữ tâm thái rằng thứ gì càng không có được thì càng là thứ tốt nhất để nghĩ về Lâm Vũ Nghi.
Dù vậy, cậu ta không thể nào chấp nhận được việc Lâm Vũ Nghi lại đi tìm một người đàn ông kém hơn mình quá nhiều như vậy. Điều đó khiến cậu ta cực kỳ mất cân bằng.
Mấy người có mặt tại hiện trường đều hiểu nên họ không nói gì vì biết có nói cũng vô ích.
Còn Tôn Ngọc Yến, nói thẳng ra là công cụ mà hôm nay Vương Dật Quần cố ý đưa tới để thăm dò phản ứng của Lâm Vũ Nghi. Khi cậu ta dẫn Tôn Ngọc Yến xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Nghi thì cô chẳng có chút phản ứng nào. Điều này khiến Vương Dật Quần cực kỳ bực bội. Trong lúc tức giận cậu ta đã phản ứng như vừa rồi.
Sau khi phát tiết xong thì cậu ta cũng tỉnh rượu nhưng vẫn thấy khó chịu nên đã đề nghị mấy người bạn cùng đi hát karaoke.
Đường Vân Long không muốn tiếp tục làm loạn với cậu ta nữa. Vừa rồi nằm không cũng dính đạn, lại còn phải chịu trách nhiệm với công việc của cấp dưới, lại chăm sóc cả cha nội này nữa nên cảm thấy khó chịu lắm. Nghe thấy lời đề nghị của Vương Dật Quần, Đường Vân Long chỉ nói là muộn quá rồi, ngày mai còn phải đi làm nên lái xe bỏ đi trước.
Lý Tuyết Kiến thì lại rất muốn đi chơi cùng Vương Dật Quần. Cô ta là host của các show giải trí, kỹ năng quan sát không hề tệ. Nhìn ánh mắt Vương Dật Quần nhìn mình là cô ta biết có ý gì.
Mặc dù cô ta khá nổi tiếng nhưng nói thực cũng chỉ là một nhân vật bình thường trong đám nhà đài, vẫn có khoảng cách rõ rệt với một phú ông nghìn vạn như Vương Dật Quần. Nếu như có thể bám được món hời đó thì sự nghiệp sau này, nếu không thể thăng tiến được thì cũng có thể hạ cánh an toàn, hưởng an nhàn được.
Thấy Lý Tuyết Kiến có ý đó thì Đường Vân Long hung hăng nhìn cô ta, sau đó quay người định bỏ đi. Nhưng trước khi đi, cậu ta lại do dự bèn quay đầu nói với ba người còn lại: “Tôi thấy người cứ âu sầu uống rượu kia trông rất quen, hình như gặp ở đâu đó rồi, không biết mọi người có ấn tượng gì không!”
“Người uống rượu giải sầu à? Hình như tên là Diệp Vô Hoan?”, Vương Dật Quần chau mày, bỗng tỏ vẻ khinh thường: “Tên cũng được đấy mà lại là kẻ lập dị, đúng là không còn gì để nói!"
Đường Vân Long không nói gì nữa. Cậu ta lên xe, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng bèn nhìn bọn họ rồi thở dài, bất lực nói: “Tôi nhớ, tập đoàn Triều Dương của Lâm Vũ Nghi là khách hàng vip mà bố cậu đanh định giành lấy. Vì vậy, hôm nay tôi thấy cậu làm hơi quá. Sự thật mất lòng nhưng thực tâm tôi muốn tốt cho cậu. Các cậu tự xem mà giải quyết đi, tôi đi trước đây!”
“Đợi đã!”
Vương Dật Quần tái mặt, bỗng hét lên với Đường Vân Long đang định rời đi và vội vàng hỏi: “Cậu nói công ty nhà Lâm Vũ Nghi chính là tập đoàn Triều Dương sao?”
Đường Vân Long suy nghĩ rồi gật đầu: “Tôi từng nghe thấy Lâm Vũ Nghi vô tình nhắc tới. Cậu biết đấy, trước giờ cô ấy luôn khiêm tốn, không hề cố ý nói ra, vì vậy tôi không dám khẳng định. Nhưng tôi nghĩ, cậu cũng làm kinh doanh, hà tất vì vài chuyện cỏn con mà đắc tội với một người vốn có quan hệ tốt với mình chứ? Làm kinh doanh không phải luôn coi trọng sự ôn hòa sao?”
Vương Dật Quần sững sờ, bị một quản lý cỏn con như Đường Vân Long giáo huấn khiến cậu ta cảm thấy mất mặt. Cậu ra là người kế thừa sản nghiệp của bố mình sau này cơ mà!
Đường Vân Long nhìn sắc mặt của cậu ta thì biết lòng tốt của mình đã đặt nhầm chỗ. Vân Long liếc nhìn hai cô gái ở phía sau, nở một nụ cười nhạt, sau đó phất tay lái xe rời đi.
Cậu ta vừa đi khỏi, Vương Dật Quần lại nhìn vào quán nướng vẫn đang vô cùng náo nhiệt kia, đôi mắt lấp láy, nhưng cuối cùng vẫn bất lực lên xe đưa hai cô gái đi chơi.
Mặc kệ tập đoàn Triều Dương gì đó, để tính sau.
Lúc này, mấy người Tần Hạo vẫn đang chơi đùa, lúc thì sủa tiếng chó, lúc thì ca hát, loạn xị ngậu cả lên. Có điều cũng chính vì vậy mà bầu không khí trong quán nướng trở nên sôi động, không ít khách khứa cũng chơi cùng.
Chơi tới ba giờ thì Lâm Vũ Nghi không chịu nổi nữa. Nhìn Diệp Thanh Trúc cũng có vẻ lờ đờ, cô bèn kéo tay Tần Hạo.
“Anh em, giải tán thôi, ai về nhà nấy, ai tìm em gái mưa của người nấy!”, Tần Hạo hô lên rồi cười nói: “Người đi cuối cùng thì trả tiền nhé!”
Nói xong mấy người nhìn nhau ăn ý rồi co giò chạy.
Chương 474: Lần đầu nhận chức
Lâm Vũ Nghi sững sờ, sau đó mặt tối sầm lại.
“Mấy cha nội này, mấy tuổi rồi không biết?”
Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn móc tiền ra. Ăn đồ nướng vốn chẳng hết bao nhiều, phần lớn là tiền rượu. Hơn nữa, bây giờ cô cũng đã là người có tiền. Cha nội Tần Hạo đã chuyển thẳng cho cô một triệu tệ vào thẻ, trả cô tiền lương năm.
Ra khỏi quán nướng, Tần Hạo lái xe đưa Lâm Vũ Nghi về nhà. Diệp Thanh Trúc bỏ đi, Diệp Vô Hoan cũng chỉ còn lại một mình, đương nhiên chẳng còn gì để nói.
Sau khi hai người Tần Hạo trở về thì Lâm Vũ Nghi bèn đi tắm rửa và đi ngủ. Ngủ một mạch tới tận trưa hôm sau khiến cô cảm thấy ái ngại. Rõ ràng là cô đã đặt báo thức nhưng lại không muốn dậy.
Nếu là trước đây khi còn học cấp ba, dù có buồn ngủ, có mệt thế nào thì cô cũng cố bò dậy. Bây giờ khác rồi, dường như trong tiềm thức cô cảm thấy ngủ dậy muộn một chút cũng không sao. Buổi sáng không đi làm, ông chủ cũng sẽ chẳng quở trách.
Đương nhiên Tần Hạo sẽ không nói gì. Bởi anh vẫn còn đang ngủ.
Đợi đến trưa tỉnh dậy nhìn đồng hồ anh mới cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Họ ăn tạm ở bên ngoài bữa trưa, sau đó anh đưa Lâm Vũ Nghi tới công ty, và thế là anh cũng được tự do.
Tần Hạo tới nhà Thẩm Giai Oánh thì thấy ba cô gái đang rảnh rang chơi trò đấu địa chủ, anh cũng mê theo.
Thế là anh chạy tới góp vui. Sau khi thắng Oanh Oanh vài ván thì Tần Hạo đứng dậy nói: “Được rồi, buổi chiều sửa soạn rồi tới công ty cùng anh!”
“Cái này, em cảm thấy như vậy không được tốt lắm. Hay là, để em tự đi trước!”, Thẩm Giai Oánh do dự. Mặc dù cô đã sớm chuẩn bị xong xuôi tới làm việc ở tập đoàn Triều Dương. Hơn nữa, vị trí của cả ba cô gái cũng đã sắp xếp xong nhưng cứ thế lao vào như ong vỡ tổ, hơn nữa còn bị Tần Hạo ép công ty phải sắp xếp thì khiến cô có cảm giác như được đi cửa sau vậy.
Với kinh nghiệm nhiều năm của Thẩm Giai Oánh thì có cần phải dựa vào quan hệ để đi cửa sau như vậy không?
Thấy cô giải thích vậy, Tần Hạo đành gật đầu. Anh thì không bận tâm nhưng sau này trong công ty sẽ khó tránh khỏi có những người nói ra nói vào về Thẩm Giai Oánh, tới khi đó lại thêm một đống rắc rối.
Oanh Oanh vốn vui mừng, cô sớm đã chờ đợi ngày này nhưng bây giờ bỗng cảm thấy bất mãn: “Tôi có chỗ nào không tốt chứ? Không xứng với anh hay là thế nào? Sợ gì người ta nói xấu?”
Tần Hạo tối mặt. Cô nàng này chẳng giỏi gì chỉ giỏi làm rối chuyện. Thật không biết để cô tới công ty làm trợ lý của mình có phải là sai lầm không.
Nhưng đúng là tình huống hiện tại không phải nói vài câu là có thể rõ ràng được.
Ý của Thẩm Giai Oánh là cô tự đi làm trước. Đợi tình hình ổn định thì sẽ dựa vào danh nghĩa tuyển dụng để tuyển hai chị em Âu Dương vào. Dù sao người ngoài cũng không biết mối quan hệ giữa bọn họ nên cũng không ai có thể nói ra nói vào được.
Yên Yên thì hoàn toàn đồng ý với ý đó. Cô không muốn gây thêm rắc rối cho Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh.
Tần Hạo vốn cảm thấy anh giữ hình tượng bạo quân trong công ty. Vì vậy sao phải bận tâm nhiều? Nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của Thẩm Giai Oánh thì anh lại nuốt lời vào không nói ra.
Buổi chiều hai người rời khỏi nhà, chính thức tới Triều Dương báo cáo.
Khi bước vào công ty, Thẩm Giai Oánh vẫn không khỏi kích động. Trước đây, cô và Lâm Vũ Hân là bạn đại học. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tới đây, hai người từng là chị em tốt. Chỉ vì một người đàn ông mà mối quan hệ trở nên phức tạp.
Cũng chính vì người đàn ông này mà những năm tháng còn lại cô mới có cơ hội bước vào Triều Dương, tiếp tục đi con đường mà Lâm Vũ Hân đã đi.
Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy chuyện thế gian thật vô thường.
Đám nhàn nhã trong công ty thấy Tần Hạo lại dẫn theo một người đẹp tới thì bàn tán xôn xao. Có khi nào lại tìm thêm một “trà xanh” nữa không?
Đương nhiên Thẩm Giai Oánh không nghe thấy những lời đó. Có điều dù có nghe thấy thì cô cũng không thể nói gì. Vì ở một mức độ nào đó thì cô đúng là “trà xanh” thật.
Họ đi thẳng tới phòng làm việc. Tần Hạo gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Lâm Vũ Nghi chẳng buồn ngẩng đầu: “Sớm vậy? Mới có ba giờ!”
Cô tưởng Tần Hạo chơi chán nên quay về. Cha nội này ngày nào cũng rảnh rang, chẳng làm gì. Sau khi đưa cô tới công ty thì chuồn mất dạng, tới giờ tan làm mới lại xuất hiện, đón cô về nhà rồi lại biến mất.
Lâm Vũ Nghi cảm thấy mình thật ngầu. Bắt sếp tổng làm tài xế. Đãi ngộ này không hề kém chị cô là bao.
Nhưng cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đầy nho nhã khí chất ở phía sau. Lâm Vũ Nghi không khỏi bất ngờ, sau đó đứng dậy, vội vàng gật đầu nói: “Chào chị!”
“Chào cô!”
Thẩm Giai Oánh hào sảng đưa tay ra.
Hai cô gái lần đầu gặp nhau với thái độ rất thân thiện. Có thể là vì Tần Hạo vẫn chưa giới thiệu.
“Đây là Thẩm Giai Oánh. Nhân tài tôi đặc biệt mời tới từ Yến Kinh, sẽ phụ trách vị trí phó giám đốc, giúp cô quản lý công ty”.
Tần Hạo mỉm cười với Lâm Vũ Nghi. Khi nói tới Thẩm Giai Oánh thì biểu cảm của anh rất dịu dàng. Khi anh giới thiệu Lâm Vũ Nghi cho Thẩm Giai Oánh thì biểu cảm có phần nhăn nhó.
“Đây là Lâm Vũ Nghi. Là em gái của Lâm Vũ Hân. Hiện tại là giám đốc của công ty bọn anh. Sau này là cấp trên của em. Đương nhiên, hai người không phân lớn bé, đều là người của anh cả!”
Lời vừa nói ra, hai cô gái đứng ngây tại chỗ. Họ lẳng lặng nhìn Tần Hạo, thật chỉ muốn đạp thẳng chân vào miệng anh.
Có thể ăn nói tùy tiện như vậy sao? Cái gì mà không phân lớn nhỏ đều là người của anh chứ?
Tần Hạo tỏ vẻ bực bội: “Anh nói có gì sai sao? Lâm Vũ Nghi, cô là giám đốc, nhưng cô tiếp quản thời gian ngắn quá nên có nhiều điều chưa hiểu. Thẩm Giai Oánh có kinh nghiệm hơn, sau này có chuyện gì hai người bàn bạc là được, không cần nói với tôi. Ừ! Là thế đấy!”
Hai cô gái đỏ mặt, mỗi người có một suy nghĩ riêng.
Thẩm Giai Oánh thầm nghĩ. Cha nội đào hoa này, có khi nào ăn luôn cả em vợ rồi không biết! Chẳng trách anh ấy phải lao tâm khổ tứ nhờ mình tới Triều Dương giúp đỡ. Hóa ra là vì em vợ. Nghĩ vậy cô bỗng thấy phiền muộn. Nhưng ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó đi.
Còn Lâm Vũ Nghi thì đang nghĩ. Người phụ nữ xinh đẹp này có khi nào là tình nhân bé nhỏ bên ngoài của Tần Hạo hay không? Thật đáng ghét. Chị chỉ mới rời đi có mấy ngày mà anh ta đã dẫn cô gái khác nhét vào công ty. Quá đáng ghét, khi về nhà nhất định phải chất vấn anh ta bằng được.
“Được rồi. Có chuyện gì thì lát nữa họp rồi nói. Vũ Nghi, cô sắp xếp để lát nữa tôi đưa Thẩm Giai Oánh ra mắt, tuyên bố với mọi người. Dù thế nào đây cũng là quản lý cấp cao. Cần phải làm trịnh trọng một chút!”
Lâm Vũ Nghi lẳng lặng gật đầu, sau đó cảm thấy khó chịu. Nhưng cô vẫn gọi điện thông báo cho trợ lý, chuẩn bị họp lãnh đạo các bộ phận của công ty.
Thông báo nhanh chóng được phát đi. Bốn giờ chiều, cuộc họp bắt đầu.
Lâm Vũ Nghi ngồi bên cạnh vị trí cao nhất, nhìn những quản lý cấp cao của công ty. Tâm lý căng thẳng của cô cuối cùng cũng không thoát khói ảnh mắt của những nhân viên lão luyện kia. Dù sao cô cũng chỉ là một cô bé mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, chưa từng đi làm chính thức bao giờ. Vừa vào làm việc đã phải đối diện với tình huống như này nên tâm trạng có phần thấp thỏm.
Chương 475: Ông sếp nực cười
Đây là trạng thái lâu lắm rồi cô mới có sau khi trải qua quá trình học tập và rèn luyện. Nếu như khi mới vào công ty mà gặp phải trường hợp này thì dù Tần Hạo có dí dao vào cổ cô cũng không dám làm.
Phía trên vẫn còn một vị trí trống. Đương nhiên đó là chỗ của sếp tổng Tần Hạo.
Lúc này, trong phòng họp không có anh ấy. Không biết đang làm gì.
Thẩm Giai Oánh cảm thấy bực bội. Ba giờ, cha nội Tần Hạo đưa cô tới đây. Sau đó để cô và Lâm Vũ Nghi nói chuyện, còn mình thì mất dạng. Nháy mắt đã tới giờ họp. Vậy mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Gọi điện cũng không được, không biết là đang làm cái gì.
Lúc này trong phòng bảo vệ. Tổ trưởng đã đi họp. Quản lý của các phòng ban khác cũng không có mặt nên đám cha nội này nhàn tới mức khá thốn.
Thế là Tần Hạo lại ung dung tới đây, cầm bộ bài với vẻ sung sướng.
“Một chọi hai!”
“Ù phỏm!”
“Chết tiệt!”
“…”
Lâm Vũ Nghi không chịu nổi nữa. Cô gọi điện cho lễ tân dưới lầu, nhờ họ hỏi bảo vệ trước cổng xem có thấy Tổng giám đốc Tần ra ngoài không. Bảo vệ nói không thấy. Thế là Lâm Vũ Nghi lại nhờ mọi người tìm bên trong công ty.
Đối với một kẻ không đáng tin như thế này, ngoài việc chửi một câu tức cười ra thì cũng chẳng tìm được từ nào thích hợp hơn để miêu tả.
Tần Hạo chơi đang vui thì bị đội trưởng bảo vệ cẩn thận thò đầu vào, thấy bóng dáng anh thế là nói nhỏ: “Tổng giám đốc Tần, bên trên đang đợi anh họp đấy ạ!”
“Họp gì mà họp? Ờ, phải rồi, họp nhỉ!”, Tần Hạo vội vàng đặt bài xuống rồi chạy đi.
Đợi anh đi khỏi, đội trưởng mặt tối sầm, nhìn mấy người còn lại, tức giận nói; “Không phải đã nói mấy cậu không được đánh bài trong giờ làm việc sao? Lần trước bị Tổng giám đốc Tần bắt được còn chưa chừa à?”
“Đội trưởng, là do sếp Tần muốn chơi, bọn tôi cũng hết cách mà!”
“…”
Tần Hạo vội vàng đi lên lầu, mở cửa phòng thì thấy Thẩm Giai Oánh đang đi tới đi lui bên trong. Anh vội nói: “Ngại quá, ngủ quên mất, đi thôi!”
“Em thấy, anh chẳng bận tâm gì tới em cả!”, Thẩm Giai Oánh nói với vẻ tức giận, có lẽ đây là lần đầu tiên cô tỏ thái độ như vậy với anh.
Tần Hạo chỉ biết cười khổ. Anh có thể nói gì chứ? Nói không phải là không quan tâm cô mà thực ra là không quan tâm tới công ty sao?
“Anh sai rồi. Lần sau không dám nữa. Chúng ta đi họp bây giờ, được không? Về nhà anh để em ở trên!”, Tần Hạo đành phải nhẫn nhịn dỗ vui cô gái.
Thẩm Giai Oánh hừ một tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Cái gì mà ở trên ở dưới chứ?”
Tần Hạo nhướn mày, để lộ ra biểu cảm dâm đãng, sau đó cười nói: “Em biết mà, chuyện buổi tối hay làm ấy!”
Thẩm Giai Oánh đỏ mặt, cười mắng: “Chẳng nghiêm túc gì cả!”
“Đi thôi!”
“Hầy, thật hết cách với anh!”
…
Tần Hạo đưa cô tới trước cửa phòng họp, nghiêm túc chỉnh lại cà vạt sau đó đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp phía sau anh, những người quản lý cảm thấy có phần hoang mang. Không biết lại là ai đây?
Tần Hạo chậm rãi đi tới chỗ của mình nhưng không ngồi xuống mà chỉ đi vòng quanh bàn họp, từng bước từng bước. Thi thoảng anh dừng lại, rồi nhìn ai đó với vẻ suy tư lắm.
Rồi anh lại đi ngược lại. Hành động kỳ lạ này khiến đám cha nội kia cảm thấy tê da đầu. Họ thầm cảm thấy ái ngại. Vị sếp họ Tần này không phải lại nghĩ ra chuyện quái quỷ gì chứ? Nhất định không phải là chuyện tốt đẹp gì rồi.
Cuối cùng thì Tần Hạo cũng đi xong. Anh chống hai tay xuống bàn, lên tiếng. Giọng anh vừa phải nhưng rất có khí thế.
“Hôm nay muốn thông báo một chuyện hết sức quan trọng với mọi người!”
Nói xong, Tần Hạo ngồi xuống, lấy ra bút và một tờ giấy A4 viết vài chữ lên trên.
Đám đông tò mò, lẽ nào chuyện quan trọng mà anh ta nói tới là bí mật chỉ có thể ngầm hiểu chứ không được truyền ra ngoài sao. Mọi người còn đang nghi ngờ thì Tần Hạo đột nhiên đứng dậy: “Phần tiếp theo, sẽ do phó tổng giám đốc Thẩm Giai Oánh đọc!”
Nói xong, anh đưa tờ giấy cho Thẩm Giai Oánh và nói nhỏ: “Đọc đúng như vậy là được, những chuyện khác không cần quan tâm!”
Thẩm Giai Oánh tưởng anh có sự sắp xếp gì đặc biệt nên tò mò nhận lấy tờ giấy. Cô liếc nhìn nội dung, sau đó mặt xanh mét như là chuối. Cô vô cùng tò mò nhìn Tần Hạo, dùng ánh mắt dò hỏi với anh. Rốt cuộc anh đang làm trò gì vậy?
Tất cả mọi người đều ngây ra. Lẽ nào trong đó viết thứ gì đó khủng khiếp lắm sao?
Đến cả Lâm Vũ Nghi cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô thầm nghĩ lẽ nào là cơ mật gì đó mà Lâm Vũ Hân để lại? Hoặc là kế hoạch lớn liên quan tới sự phát triển của công ty sao?
Tần Hạo nói nhỏ: “Không có gì, đọc đúng là được!”
Thẩm Giai Oánh mím môi. Giọng cô rất vang và rõ ràng, vô cùng dễ nghe. Cô đành đọc: “Tôi cảm thấy, công ty chúng ta về phương diện nào cũng tốt. Nhưng chiếc bàn dài này xấu quá. Tôi cảm thấy nên đổi mẫu khác. Kiểu bàn tròn chẳng hạn…”
Cốp!
Một chiếc bút rơi xuống bàn họp!
Cốp!
Một cái hàm khác cũng rơi xuống!
Đợi khi Thẩm Giai Oanh chật vật đọc xong thì cô cũng đỏ mặt tới mức nặn ra máu, thật chỉ muốn nhét tờ giấy kia vào miệng của ai đó để người ta nuốt vào bụng.
Tất cả mọi người đều nhìn ông chủ họ Tần, chỉ cảm thấy anh giống như quái vật.
“Mọi người cảm thấy tôi nói không đúng sao?”, Tần Hạo nghiêng đầu, đi chậm rãi phía sau đám đông, giống như hành động khi nãy mới bước vào.
Hóa ra vừa rồi anh đi đi lại lại là để xem cái bàn họp. Đúng là một ông sếp…Nực cười!
Nói chuyện đạo lý với người này thì có khác nào tự tìm đường chết?
Mọi người vội vàng lắc đầu, đồng thanh nói: “Không có ý kiến gì ạ!”
“Không có thì tốt. Ừ, thông báo bộ phận thu mua đi mua bàn họp, cái này vứt đi! Sau đó thì giải tán!”
Tần Hạo nói đơn giản rồi rời đi đầu tiên. Những người khác cũng rời theo sau.
Thẩm Giai Oánh và Lâm Vũ Nghi đứng ngây ra tại chỗ, đờ đẫn.
Đợi khi hai người trở về phòng, vừa bước vào thì thấy Tần Hạo đang nằm trên ghế sô pha hút thuốc và chơi game trên ipad với vẻ chán ngắt.
Lâm Vũ Nghi ngồi phịch xuống trước mặt, kinh ngạc nhìn anh. Một lúc lâu sau cô mới nói: “Tần Hạo, anh bị bệnh đấy à?”
“Sao tự nhiên lại rủa tôi bị bệnh? Tôi bệnh thì có lợi lạc gì cho cô không? Không phải là cô sẽ phải chăm sóc tôi sao? Ha ha!”, Tần Hạo chẳng buồn ngẩng đầu, thản nhiên chơi tiếp.
Lâm Vũ Nghi giựt lấy ipad của anh, tức giận nói: “Một cái bàn họp lớn như vậy, anh nói vứt là vứt sao? Miễn phí chắc? Hơn nữa, mục đích họp là gì? Anh nói tới chuyện không liên quan gì cả. Dù anh không thích cái bàn đó thì anh nói lúc khác không được à? Một câu nói mà làm gì phải bông đùa trước mặt bao nhiêu con người như thế chứ?”
Chương 476: Hàng thứ thiệt
Câu chất vấn khiến ngay cả cô cũng bị sững sờ bởi Tần Hạo: “Cô muốn tôi trả lời câu hỏi nào trước đây?”
Lâm Vũ Nghi tức điên lên.
Thẩm Giai Oánh thì ngồi đối diện hai người, cười nói với Lâm Vũ Nghi: “Vừa rồi cô đã trả lời chính câu hỏi của mình rồi mà!”
“Hả!”, Lâm Vũ Nghi kinh ngạc hỏi.
Thẩm Giai Oánh nói với vẻ thâm thúy: “Cô cũng đã nói rồi. Vấn đề một câu nói của anh ấy. Cô nghĩ xem, vốn là vấn đề của một câu nói đó thôi mà, là gì mà phải phức tạp lên?”
“Ơ!”, Lâm Vũ Nghi ngây người, ra điều suy tư lắm.
“Rất đơn giản. Mới đầu tôi cũng tưởng Tần Hạo làm trò. Thế nhưng, nghĩ kỹ thì thấy không phải. Tại sao anh ấy lại nói tôi đọc chữ trên tờ giấy chứ? Bởi vì anh ấy đã nói một câu”.
“Tiếp theo, xin mời cô Thẩm Giai Oánh – Phó tổng giám đốc mới của công ty chúng ta đọc!”
“Ha ha, tất cả mọi người đều bị gây chú ý bởi nội dung trong tờ giấy. Không ai chú ý tới cách xưng hô đó. Sau đó, mọi người bị tư duy kỳ quái của anh ấy khiến bất ngờ”.
“Từ nay về sau, trong thâm tâm mọi người đều cho rắng, đó là, Tần Hạo là người nói một là một hai là hai. Anh ấy nói gì thì sẽ là thế đó!”
Tần Hạo cười khan: “Ha ha, anh đâu nghĩ được nhiều như em. Anh thật sự cảm thấy cán bàn đó trông xấu xí mà!”
Thẩm Giai Oánh tối mặt.
Hai cô gái nhìn nhau, chỉ cảm thấy sau này công việc của hai người sẽ rất vất vả.
Tuy nhiên dù cách nhận chức có hoang đường thế nào thì việc Thẩm Giai Oánh là phó giám đốc của tập đoàn Triều Dương cũng đã thành sự thực. Quả nhiên giống như những gì cô nghĩ, không hề có ai phản đối cả.
Không phải họ không muốn mà là không dám.
Sếp Tần nhà người ta bá đạo, lỗ mãng tới mức một cái bàn không thích là phải vứt, nếu như anh muốn phản đối thì cũng phải ngó lại coi mình có gì, xem xem sếp Tần có coi anh ra gì hay không đã.
Có sự gia nhập của Thẩm Giai Oánh, môi trường làm việc của công ty nhanh chóng được hồi phục. Từ sau khi Lâm Vũ Hân rời đi, những ảnh hưởng tiêu cực do Tần Hạo mang lại đã nhanh chóng biến mất. Bởi vì cha nội này hoàn toàn trở thành người phủi tay. Ngoài việc lộ mặt giải quyết với những nhà lãnh đạo của nhà nước thì những việc khác anh đều mặc kệ.
Tài năng của Thẩm Giai Oánh có cơ hội được phát huy. Thông qua một loạt các hành động, cô đã giúp thay đổi vấn đề tâm thái của đồng nghiệp trong công việc. Cùng với sự hợp tác của Lâm Vũ Nghi, hai người phối hợp, từ lúc ban đầu còn khá đề phòng, đến khi cởi mở thì công ty đã có sự thay đổi cực lớn.
Đương nhiên Tần Hạo vui mừng lắm. Trên thực tế, thứ mà anh muốn chính là hiệu quả này. Chỉ cần Lâm Vũ Nghi chấp nhận sự tồn tại của Thẩm Giai Oánh và từ từ gây ảnh hưởng tới những người khác thì sẽ không còn vấn đề nữa.
Khoảng nửa tháng sau, công việc của Thẩm Giai Oánh đã trở nên ổn định. Cô cũng có được uy tín nhất định trong công ty. Thế là kế hoạch tuyển dụng đã có thể thực hiện.
Không hề bất ngờ, Oanh Oanh cởi bỏ bộ đồ gợi cảm ở nhà, đổi sang một bộ trang phục công sở chỉn chu, chính thức trở thành nhân viên văn phòng. Do Tần Hạo chẳng có việc gì làm trong công ty nên nếu Oanh Oanh trở thành trợ lý của anh thì thực ra cũng chỉ thuộc dạng lăn lộn sống qua ngày thôi. Thế là Giai Oánh quyết định để cô làm thư ký cho Lâm Vũ Nghi.
Tần Hạo may mắn là bởi vì Oanh Oanh đúng như những gì Thẩm Giai Oánh nói. Trước mặt người khác thì tỏ vẻ đứng đắn, nghiêm túc ra dáng, không tùy tiện cười nói nên trong công ty có người đồn rằng có một người đẹp băng giá mới tới làm, khá giống với giám đốc Lâm trước đây.
Khi đó Tần Hạo vẫn còn bực dọc lắm, thầm nghĩ chẳng lẽ lại tuyển được một cực phẩm nào đó? Nhưng vừa hỏi và biết là Oanh Oanh thì anh há mồm trợn mắt. Nhưng cũng không thể không gật gù thừa nhận cô nàng này đúng là cực phẩm.
Yên Yên được sắp xếp làm việc bên cạnh Thẩm Giai Oánh. Yên Yên không hiểu biết nhiều nhưng rót nước pha trà thì làm rất trơn tru. Hơn nữa, cô cũng rất chăm chỉ học hỏi, với mối quan hệ giữa cô và Thẩm Giai Oánh đương nhiên là chẳng có gì phải kiêng dè. Không hiểu thì hỏi. Một thời gian sau cô cũng biến hình trở thành một nhân tài đáng gờm của công ty.
Gần đây có tin đồn. Tập đoàn Triều Dương có bốn người đẹp. Ai ai cũng là quốc sắc thiên hương. Có được một là có được cả thiên hạ.
Tin đồn nói về bốn người Thẩm Giai Oánh, Lâm Vũ Nghi, Oanh Oanh và Yên Yên. Hơn nữa bốn người này còn mỗi người một vẻ.
Thẩm Giai Oánh đoan trang, hào sảng, nho nhã bao dung, là một người đẹp ấm áp rất có khí chất. Nhưng là một phó tổng giám đốc thì khí thế đó cũng khiến rất nhiều người không chịu nổi.
Lâm Vũ Nghi đang độ xuân thì. Mặc dù chưa có nhiều kinh nghiệm trong công việc, còn có phần non nớt nhưng lại đối đãi với mọi người thân thiết, rất ôn hòa. Trong công việc cũng rất có uy nên những thanh niên khác muốn theo đuổi mà không dám, đành cung phụng cô như nữ thần.
Còn Oanh Oanh thì đúng là một người đẹp băng giá. Không nói không rằng, mặt lạnh như tiền. Oanh Oanh tàn nhẫn chính là cô. Đây là lời mà Tần Hạo thầm nhủ. Đương nhiên người ngoài không biết được.
Còn Yên Yên khiến người khác có cảm các giác là một cô gái dễ gần nhưng lại không dễ chinh phục. Cô nhóc này quá chăm chỉ, nỗ lực. Ở cạnh cô sẽ luôn tràn đầy sự tích cực.
Có mấy người này lo công việc thì Tần Hạo căn bản chẳng cần làm gì nữa. Ngày ngày đảo qua đảo lại, có đôi khi còn chẳng cần tới cả công ty mà cứ lượn lờ bên ngoài, rồi gọi điện hẹn Lăng Ngạo Tuyết nhưng cũng không nhận được bất kỳ phản hồi gì. Tần Hạo suy nghĩ, cảm thấy tạm thời không nên quấy rầy cô hoa khôi cảnh sát này thì hơn.
Nửa tháng tiếp theo, Tần Hạo bắt đầu chú tâm tới công việc của mình. Mỗi ngày, anh không đưa đón Lâm Vũ Nghi nữa. Bởi vì Lâm Vũ Nghi đã là giám đốc công ty, đương nhiên có xe riêng. Và cô nhóc đã bỏ ra khá nhiều thời gian để thi bằng lái, nên tự lái xe đi làm không thành vấn đề nữa.
Vậy là mỗi ngày Tần Hạo có thể ngủ tới trưa. Sau đó dậy ăn chút đồ ăn, đi ra ngoài lượn lờ. Những ngày tháng như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng ngoài làm vậy ra thì anh cũng chẳng thể làm gì khác.
Hôm nay, Tần Hạo lại tới công ty với vẻ chán ngắt. Anh trốn trong phòng làm việc của Lâm Vũ Nghi chơi game. Phòng này trước đây là của Lâm Vũ Hân. Sau này là của anh. Bây giờ lại trở thành của Lâm Vũ Nghi. Mà hôm nay, Lâm Vũ Nghi lại không có ở đây. Nghe nói cô đã ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Thẩm Giai Oánh đi cùng cô nên Tần Hạo không có gì phải lo lắng.
Đang chơi game tới đoạn buồn ngủ thì cửa phòng đột ngột mở ra. Một cái đầu thò vào trong, sau đó là một nụ cười đê tiện. Người này chui vào, sau đó khóa trái cửa lại.
“Này, cô định làm gì vậy?”
Thấy Oanh Oanh lộ rõ bản chất, Tần Hạo nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Cô gái này mặc trang phục công sở thật như đốt mắt người khác. Thân hình cao gầy, khúc nào ra khúc nấy. Chỗ cần to cũng to, mà anh cũng đã đích thân kiểm tra là hàng thứ thiệt. Chỗ nhỏ cũng rất nhỏ và anh cũng đã từng thử. Rất tinh tế.
Oanh Oanh bước từng bước tới như một miêu nữ với vẻ mê hoặc. Cô cười nói: “Tổng giám đốc Tần, anh có việc gì sao?”
“Tôi có việc gì đâu, sao thế?”, Tần Hạo nói xong thì cảm thấy chắc chắn cô gái này định giở trò gì đó, anh cảm thấy không ổn.
Chương 477: Ha ha ha ha
“Người ta thường hay nói, bận chuyện thì bảo thư ký xử lý. Vế sau là gì ấy nhỉ?”, Oanh Oanh chớp mắt, tỏ vẻ không nhớ ra.
Tần Hạo buột miệng đáp: “Còn rảnh rỗi thì “xử lý” thư ký? Sao hả, muốn được như vậy lắm à?”
“Thì vì người ta chưa được thử bao giờ nên cảm thấy làm thế rất kích thích mà. Xem này, bàn ở văn phòng thì to, không gian ánh sáng cũng tuyệt vời. Chà, anh có muốn vừa hưởng thụ vừa ngắm nhìn thành phố dưới kia hay không?”
“Cô đùa với lửa đấy hả?”, Tần Hạo thầm mắng, cố ý không nhìn đến vẻ lả lơi quyến rũ của đối phương. Anh thật không hiểu nổi cô ấy. Trước mặt người khác thì thế này, sau lưng thì thế khác, làm vậy không mệt sao?
Oanh Oanh không giống Diệp Thanh Trúc. Cô ấy chỉ ngả ngớn với anh, còn trước mặt người ngoài thì vô cùng đứng đắn. Diệp Thanh Trúc thì đong đưa với mọi người, nhưng chỉ Tần Hạo mới biết lần đầu của cô ta đã thuộc về anh.
Tần Hạo không ngó ngàng gì đến Oanh Oanh. Nhưng cô ấy khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho anh được! Thấy anh phớt lờ, Oanh Oanh bèn ngồi xuống. Sau đó, cô ấy bỗng đứng thẳng dậy, hất mái tóc dài bồng bềnh.
Hành động hất tóc quyến rũ ấy khiến Tần Hạo nhìn không rời mắt.
“Không chịu nổi mất!”, anh cố gắng chịu đựng. Cô ấy có thể nghiêm chỉnh một tí được không? Nếu Tần Hạo thật sự làm chuyện ấy với Oanh Oanh, rồi sau đó Lâm Vũ Nghi quay lại văn phòng và bắt gặp thì anh xong đời.
Tuy rằng bây giờ chẳng ai quản lý được anh, nhưng Tần Hạo không nghĩ mình có thể thoải mái lăng nhăng. Ít nhiều gì thì anh cũng không vượt qua được rào cản tâm lý. Vui vẻ với người phụ nữ khác trong phòng làm việc của Lâm Vũ Hân, ở công ty của Lâm Vũ Hân. Nghĩ thôi thì cảm thấy kích thích đấy, nhưng nếu thật sự làm thế thì trong lòng anh chẳng vui nổi đâu.
Nhận thấy làm vậy không ổn, Oanh Oanh đành gạt bỏ ý định này. Có trời mới biết trong đầu cô ấy nghĩ gì, tự dưng lại đề nghị Tần Hạo chơi trò chơi cùng mình. Cược với nhau là cởi quần áo, ai thắng thì được cởi một món đồ của đối phương, tất cũng tính.
Tần Hạo vốn chẳng muốn để ý đến Oanh Oanh. Nhưng cô ấy lại bảo anh sợ. Anh mà sợ ấy hả? Trình độ chơi trò chơi của anh thuộc nhóm đứng đầu công ty đấy.
Thế là cả hai quyết đấu với nhau.
Không hề bất ngờ, Tần Hạo đã thắng ván đầu tiên. Oanh Oanh thoải mái cởi chiếc tất lụa màu đen của mình ra.
Sau khi Tần Hạo thắng hai ván, đôi tất đen ấy đã được cởi hết.
Lúc Tần Hạo định bảo Oanh Oanh lấy mấy món đồ đã thua rời khỏi văn phòng thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Nhét tất vào túi Tần Hạo, Oanh Oanh khẽ nói: “Tặng anh đấy! Hê hê!”
Dứt lời, Oanh Oanh bèn xoay người mở cửa. Người đang đứng trước cửa là Lâm Vũ Nghi. Cô ấy nhìn cả hai bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó bước vào phòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Tần Hạo sợ nán lại sẽ khiến Lâm Vũ Nghi phát hiện ra điều khác thường. Oanh Oanh chưa đi được bao lâu, anh cũng kiếm cớ ra ngoài.
Đợi cả hai đi rồi, Lâm Vũ Nghi bèn lục lọi khắp văn phòng hệt một chú cảnh khuyển. Tuy chẳng tìm được gì nhưng chuyện này vẫn chưa thể xua tan sự nghi ngờ của cô ấy.
Ai cũng biết ông chủ Tần là kẻ háo sắc phong lưu. Người đẹp được tuyển vào công ty sớm muộn gì cũng rơi vào tay anh.
Lâm Vũ Nghi khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn nữa. Bây giờ cô ấy chỉ muốn quản lý công ty thật tốt. Đợi đến khi Lâm Vũ Hân trở về và nhìn thấy thành quả của cô ấy, chắc chắn sẽ rất vui.
Anh gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Giai Oánh. Thấy đối phương đang bàn chuyện với quản lý của một bộ phận trong công ty, anh bèn lui ra, sợ mình quấy rầy công việc của cô.
Sờ vào tất lụa trong túi, Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Anh khẽ thở dài. Vừa định ra khỏi công ty để ổn định lại tinh thần, Tần Hạo trông thấy Oanh Oanh đang ở cửa thang máy lặng lẽ ngoắc tay với anh.
Người phụ nữ trơ trẽn này chỉ toàn châm lửa chứ không dập lửa. Quá quắt lắm!
Tần Hạo thầm mắng một câu, nhưng vẫn giả vờ bình thản bước về phía cô ấy. Lúc đến bên cạnh Oanh Oanh, anh nghe cô ấy thầm thì đầy quyến rũ: “Cần tôi giúp không?”
“Oanh Oanh, đừng nghĩ tôi không dám làm gì cô. Còn nhớ lần ở Yến Kinh không?”, Tần Hạo bực bội gằn giọng. Nếu không phải vì đang ở công ty, anh nhất định sẽ ra tay với người phụ nữ lẳng lơ trước mặt này.
“Thế thì đến đây nào! Có muốn chơi trò “Hồi ức nhịp tim” không?”, Oanh Oanh vừa nhẹ nhàng cất tiếng vừa chỉ vào thang máy.
Chẳng lẽ cô ấy muốn làm gì với anh trong thang máy à?
Ý nghĩ ấy thoáng qua đầu anh. Sau đó, cửa thang máy bỗng mở ra, không có ai cả. Tần Hạo còn đang ngẩn người thì đã bị Oanh Oanh kéo mạnh vào trong.
Sau đó Oanh Oanh nhanh chóng ấn nút, đóng cửa thang máy lại.
“Sao hả, thoải mái không?”, Oanh Oanh nhìn anh với vẻ đắc ý.
Tần Hạo nuốt nước bọt.
“Ban nãy chị Thẩm Giai Oánh có hỏi tất tôi đâu rồi. Anh đoán xem tôi trả lời thế nào?”, Oanh Oanh bỗng nhiên ném một quả bom.
Tần Hạo thầm mắng một câu “Mẹ nó”. Mặc kệ Oanh Oanh đang nói nhảm, anh bèn kéo cô ấy lại. Tay anh tóm lấy vòng một của Oanh Oanh, tốc độ còn nhanh hơn kỷ lục của Vi Tiểu Bảo, vô cùng chuẩn xác.
Chết tiệt thật. Cô ấy đổi tính từ khi nào vậy?
Trong lúc Tần Hạo còn đang băn khoăn thì bỗng thấy Oanh Oanh đang nhìn chằm chằm vào một góc thang máy. Ở góc ấy có vật màu đen đang phát sáng.
Tần Hạo hoảng hốt. Vật ấy do chính anh cho lắp đặt lúc mới đến công ty. Anh lao tâm khổ tứ vì sự an toàn của công ty, không ngờ giờ lại đào hố chính mình.
Anh vội vã đẩy Oanh Oanh ra, nhưng đã quá muộn. Cô ấy chống nạnh, bật cười đắc thắng: “Ha ha ha ha, rốt cuộc cũng nắm thóp anh rồi nhé! Sau này chuyện gì cũng phải nghe theo tôi đấy. Bằng không, ha ha ha ha… Anh tự hiểu lấy!”
Mặt mũi Tần Hạo tối sầm lại. Thang máy vừa dừng, anh lập tức rời đi ngay. Bằng không, anh sẽ bị người phụ nữ đê tiện này làm cho tức chết.
Công ty nguy hiểm quá!
Lâm Vũ Nghi lấy danh nghĩa trông chừng giúp chị gái để giám sát việc qua lại giữa anh và người phụ nữ khác. Giờ còn thêm Oanh Oanh giăng bẫy khắp nơi. Anh chỉ cần lơ là một tí thì đã sập bẫy của cô ấy rồi.
Nghĩ đến lời đe dọa của Oanh Oanh, Tần Hạo lập tức tắt tín hiệu điện thoại để đối phương không thể gọi đến ra điều kiện với anh.
Được người đẹp vây quanh mà sao anh chẳng thấy dịu dàng chút nào vậy?
Tần Hạo quyết định tiếp tục ngược đãi mình, bắt taxi đến chỗ Lăng Ngạo Tuyết. Sau khi gõ cửa, anh nghe tiếng bước chân vang lên đã biết cô đang ở nhà.
Chương 478: Tôi đánh chết anh
Tần Hạo sực nhớ ra, nếu anh xuất hiện thế này, chắc chắn Lăng Ngạo Tuyết sẽ không mở cửa. Thế là anh vội vàng nấp vào một góc.
Quái lạ thật. Rõ ràng Lăng Ngạo Tuyết nghe có tiếng gõ cửa, nhưng lúc nhìn qua mắt mèo thì chẳng thấy ai cả. Cô còn đang nghi ngờ có người nào phá phách hay không. Vừa định quay đi, cô lại nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Lăng Ngạo Tuyết hét vọng ra: “Ai đấy?”
Tần Hạo im thin thít, thầm nghĩ sao cô không mở cửa ra xem.
Lăng Ngạo Tuyết là cảnh sát nên luôn ở trong trạng thái đề phòng. Cô không dễ dàng mở cửa để người lạ vào. Nhìn qua mắt mèo mà chẳng thấy ai, rõ là vị khách này rất bất thường. Lăng Ngạo Tuyết quyết định sẽ mặc kệ.
Tiếng gõ cửa lại vang vọng.
Cô giận dữ quát: “Ai đang giả ma giả quỷ đấy? Có giỏi thì cút ra đây cho tôi!”
Không có hồi âm!
Một lúc sau, âm thanh gõ cửa tiếp tục vang lên. Tiếng khóc thê lương đột nhiên truyền đến.
Lăng Ngạo Tuyết sởn gai ốc, cả người cũng run lên. Cô là cảnh sát, rất bạo gan, không sợ người chết, nhưng lại sợ ma! Mới vừa nói có người giả ma thì ma đã xuất hiện rồi.
Cầm súng lên, Lăng Ngạo Tuyết mở cửa ra, nhắm chuẩn vào “con ma” đang ngồi trên sàn.
“Này, làm gì đấy?”, khẩu súng trong tay Lăng Ngạo Tuyết chĩa thẳng vào đầu của “thứ đó”. Cô không chắc chắn đây là ma hay người. Nhưng khi dùng súng chọt vào đối phương, thấy đó là vật thể sống chứ không phải ma, cô bèn thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương khóc nức nở: “Tôi chết thảm lắm!”
Người này vừa khóc vừa ngẩng đầu lên làm mặt quỷ. Lăng Ngạo Tuyết giât mình lùi về góc tường rồi hét lên thất thanh.
“Ha ha!”, Tần Hạo bật cười đầy phấn khích.
Bấy giờ Lăng Ngạo Tuyết mới vỡ lẽ Tần Hạo vừa chơi khăm mình. Cô tức tối định dùng súng bắn thì Tần Hạo đã nhanh chân lẻn vào nhà cô rồi đóng cửa lại.
“Này, đây là nhà tôi mà. Mở cửa ra ngay, không thôi tôi đánh chết anh đấy!”
Lăng Ngạo Tuyết nổi trận lôi đình. Vừa bị anh lừa vừa bị nhốt ngoài cửa khiến cô tức điên. Nhỡ anh làm rối tung căn nhà của cô thì biết làm thế nào?
Có nên gọi đồng nghiệp đến bắt Tần Hạo không?
Lăng Ngạo Tuyết thầm nghĩ, rồi khẽ lắc đầu. Đồng nghiệp của cô đều quen Tần Hạo, kể cả cục trưởng cũng rất niềm nở với anh. Biết đâu họ còn nghĩ anh và cô đang chơi trò trốn tìm ấy chứ. Hầy, bây giờ mọi người trong cục đều cho rằng Tần Hạo là bạn trai của cô rồi!
Đặt mông ngồi xuống sàn, Lăng Ngạo Tuyết tủi thân phát khóc. May mà cô đang mặc quần áo bình thường chứ không phải đồ ngủ gợi cảm. Nhỡ mà bây giờ bị người dân trong tòa nhà bắt gặp, chắc cô sẽ xấu hổ chết mất.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì? Sao Tần Hạo cứ bám lấy cô không buông vậy? Cứ cho là trước đây anh là bạn của cô đi. Nhưng bây giờ cô chẳng thân thiết gì với anh cả. Tần Hạo không thể tha cho cô sao?
Vừa nghĩ, Lăng Ngạo Tuyết vừa bật khóc. Cô ngồi trong góc, cúi thấp đầu, hai tay đặt lên đầu gối, bờ vai không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy cảnh này qua mắt mèo khiến Tần Hạo kinh ngạc. Cô cảnh sát này mạnh mẽ lắm mà, sao lại khóc lóc khổ sở thế kia?
“Hình như mình đùa hơi quá! Thôi bỏ đi!”
Tần Hạo mở cửa, hô lên: “Này, sao thế? Đến tháng rồi nên đau bụng à?”
“Anh mới là người đến tháng! Có anh mới đến tháng quanh năm ấy!”, Lăng Ngạo Tuyết khẽ ngẩng đầu, không nhìn đến anh mà nức nở mắng.
Cười hì hì, Tần Hạo nói: “Thấy cô tội nghiệp quá nên đón cô vào đấy. Vào trong đi!”
“Cút, ai cần anh đón vào? Đây rõ ràng là nhà tôi!”, Lăng Ngạo Tuyết vẫn ngồi yên tại chỗ, không tỏ vẻ cảm kích.
Anh đành phải bước ra. Ngồi xuống trước mặt cô, Tần Hạo dỗ dành: “Được rồi, đùa tí thôi. Đừng khóc nữa, tôi sẽ đau lòng đấy. Tôi đã nói tôi muốn theo đuổi cô mà!”
“Anh theo đuổi người ta bằng cách này à?”, Lăng Ngạo Tuyết châm chọc.
Tần Hạo buột miệng hỏi lại: “Thế phải làm sao?”
“Ít nhất cũng phải tặng hoa hay gì chứ. Nên đối xử với đối phương dịu dàng một chút!”
Thế là Tần Hạo dịu giọng nói: “Vậy à, bây giờ tôi đi mua hoa nhé? Đừng khóc nữa, được không?”
Lăng Ngạo Tuyết cúi đầu nhìn chân Tần Hạo: “Đi mua đi, tôi ở đây chờ anh. Mua hoa hồng tặng tôi rồi tôi sẽ không khóc nữa!”
Tần Hạo vui vẻ đáp: “Được. Ở đây đợi tôi nhé. Tôi đi mua ngay!”
Dứt lời, anh lập tức phi xuống lầu.
Lăng Ngạo Tuyết vội vàng chạy vào nhà, sau đó lớn giọng mắng: “Ngu xuẩn. Anh đi chết đi. Ai thèm hoa của anh chứ!”
Rồi cô đóng sầm cửa lại, thề với lòng sẽ không mở cửa cho Tần Hạo. Anh mà dám vào đây nữa, cô sẽ cho anh một phát súng, tố cáo anh đột nhập nhà dân và có ý đồ cưỡng hiếp!
Ném khẩu súng đi, Lăng Ngạo Tuyết ngồi xuống sô pha. Trên mặt cô làm gì có nước mắt. Khóc? Đùa nhau à? Bị người ta bắt nạt mà còn khóc thì chỉ mấy cô nàng yếu đuối mới như thế. Lăng Ngạo Tuyết này là nữ hán tử, mạnh mẽ hơn cả đám đàn ông đấy.
Đói quá, phải nấu mì thôi!
Lăng Ngạo Tuyết chạy vào nhà bếp. Nấu mì xong, cô vừa bưng bát ra phòng khách thì nhìn thấy một bó hoa hồng được đưa đến trước mặt mình.
Cô run tay, bát mì rơi xuống đất, nóng muốn bỏng chân.
“Sao anh vào được đây? Anh dám cạy cửa? Tôi đánh chết anh!”, Lăng Ngạo Tuyết cáu tiết cầm súng chĩa vào đầu đối phương.
Thế là Tần Hạo lấy ra một vật rồi lắc lắc trước mắt cô. Lăng Ngạo Tuyết suýt nữa thì ngã phịch xuống sàn.
Chìa khóa!
Tên khốn kiếp này dám lấy chìa khóa nhà cô. Chẳng trách vừa rồi cô lại lừa được Tần Hạo dễ dàng đến thế. Có chìa khóa rồi nên anh còn sợ gì nữa đâu!
Nhưng mà, anh thật sự đã đi mua hoa hồng. Một bó hoa rất to, thắm tươi rực rỡ.
“Ối, chân tôi!”, lúc này Lăng Ngạo Tuyết mới bắt đầu thấy nóng. Cô ôm chân khập khễnh bước đến sô pha, cởi giày ra để xoa bóp chân. Đau phát khóc.
“Mì của tôi, đây là bát mì tôi nấu ngon nhất đấy. Anh đền cho tôi đi…”
Tần Hạo ngây người nhìn bát mì đã vỡ tan tành, nước mì dầu mỡ cũng đổ đầy sàn.
“Đừng buồn nữa. Mì thôi mà. Này, cầm hoa đi. Tôi nấu mì cho!”, Tần Hạo cười bí hiểm. Đặt bó hoa vào tay cô, anh xoay người vào bếp.
Nhìn nhà bếp lộn xộn, mấy gói gia vị bày la liệt, Tần Hạo cũng lắc đầu chào thua.
Xem ra, những người thích ru rú ở nhà, dù là nam hay nữ thì cũng chẳng khác biệt gì mấy.
Tần Hạo thoăn thoắt nấu xong một bát mì thơm lừng. Anh bưng ra, đặt trước mặt Lăng Ngạo Tuyết.
“Rồi đấy. Đã nấu xong một bát mì cực ngon!”, Tần Hạo nở một nụ cười vô cùng gian manh.
Tiếc là Lăng Ngạo Tuyết hoàn toàn phớt lờ.
Lăng Ngạo Tuyết chẳng muốn ăn mì anh nấu, không ngon lành gì cả. Cô dỗi hờn nghịch súng trong tay. Nếu không vì bó hoa xinh đẹp kia, cô đã bắn vào đầu anh từ lâu rồi.
Chương 479: Nghiêm túc một chút
Đang nghĩ vậy, cô đột nhiên nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy cái tên kia đâu cả.
"Cô từ từ ăn, tôi đi trước đây!", Tần Hạo đứng ngay cửa nói với cô một câu, sau đó mở cửa đi rồi.
Lăng Ngạo Tuyết lập tức kiểm tra chìa khoá, sau đó khóa trái cửa lại rồi mới yên tâm được.
Cô về lại chỗ cũ, ngồi lên ghế sô pha. Nhìn bát mì trên bàn trà, cô nuốt nước bọt. Đói bụng thật đấy!
Kệ đi, dù sao không ăn thì cũng phí. Hơn nữa đây là đồ nhà mình, mình mua thì sao lại không ăn?
Lăng Ngạo Tuyết không yên tâm với tay nghề của tên kia lắm, chỉ lo anh sẽ dùng tay nghề tồi tệ kia để độc hại mình. Thế là cô nếm thử một miếng trước, sau đó lại bị mùi vị của nước lèo thu hút.
"Không tệ lắm, mì tên kia làm cũng ngon!"
Lăng Ngạo Tuyết lầm bầm lầu bầu, sau đó liền bắt đầu ăn. Chưa được mấy phút, một bát mì nóng đã vào bụng. Ăn xong, cô còn thấy thèm mà liếm môi, cảm giác tay nghề của mình tệ quá.
"Nếu ngày nào anh ta cũng làm mì cho mình ăn, thế thì mình sẽ suy nghĩ đến việc cho anh ta theo đuổi mình!", Lăng Ngạo Tuyết đứng dậy, sờ vào bụng mình. Cô cảm thấy hình như mình còn chưa no lắm, chủ yếu là do lúc nãy ăn nhanh quá.
Lục lọi tủ lạnh một hồi, ngoại trừ trái cây thì hình như chẳng còn gì ăn được cả. Cô có nên xuống dưới mua đồ không?
Lăng Ngạo Tuyết đang do dự, đột nhiên tiếng vặn chìa khóa vang lên!
Lăng Ngạo Tuyết sợ hết hồn, lập tức rút súng nhắm vào cửa. Lại thấy ngoài cửa có một cái tay thò vào, trong tay là một bịch sợi cay!
"Ai?", Lăng Ngạo Tuyết hét to, sau đó đột nhiên nghĩ ra ngoại trừ tên kia thì còn ai vào đây được? Bây giờ ai lại nhàm chán đến mức chơi trò này?
Hơn nữa ngoại trừ tên kia có cơ hội đi đánh chìa khóa nhà mình thì chẳng còn ai nữa.
"Đừng nổ súng, tôi đầu hàng. Ngạo Tuyết, tôi mua một bịch đồ ăn vặt to rồi, cô có muốn vừa ăn sợi cay vừa xem ti vi không?", Tần Hạo bước vào cửa. Đối diện với họng súng đen ngòm, anh giơ cái bịch trong tay mình lên.
Lăng Ngạo Tuyết cầm súng bằng hai tay, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Cút ra ngoài!"
"Đừng vậy chứ, tôi có lòng tốt mua đồ đến đây mà!", Tần Hạo cười nói.
Lăng Ngạo Tuyết tức giận đáp: "Tôi bảo anh cút ra ngoài!"
Tần Hạo chỉ có thể xoay người: "Được rồi! Tôi đi!"
Nào ngờ Lăng Ngạo Tuyết lại quát to: "Đứng lại!"
"Cô đồng ý ăn và xem ti vi với tôi?", Tần Hạo vui vẻ, lập tức xoay người lại. Anh đưa hai tay lên đầu, nhìn Lăng Ngạo Tuyết rồi cười đê tiện.
"Tôi bảo anh bỏ đồ xuống, còn anh thì cút ra ngoài!", Lăng Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào bịch đồ ăn vặt kia, hơi nhấp môi.
"À!", Tần Hạo thất vọng. Cô nàng này lừa anh rồi, xấu ghê!
Nào ngờ Lăng Ngạo Tuyết lại quát lên: "Đứng lại!"
Tần Hạo đành phải xoay người lại, hỏi: "Lại sao nữa?"
"Bỏ chìa khóa xuống!", Lăng Ngạo Tuyết rất mừng, suýt thì đã quên vụ này. Chìa khóa ở trong tay cái tên này là tai họa ngầm lớn nhất.
"Được rồi!", Tần Hạo bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy chìa khoá ra từ trong túi rồi ném xuống đất, sau đó mất mát mở cửa, dáng vẻ lưu luyến không thôi.
Lăng Ngạo Tuyết lại hô một tiếng: "Đứng lại!"
"Còn sao nữa?", Tần Hạo cho rằng cô đã phát hiện ra điều gì đó nên giật mình quay đầu lại. Anh cảm thấy rất thần kỳ, với đầu óc của cô thì không thể nghĩ đến chuyện này mới đúng!
Lạ thật!
"Mì anh làm rất ngon, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh đâu! Đây vốn là thứ anh nên bồi thường cho tôi!", Lăng Ngạo Tuyết nói xong thì từ từ đi về phía bịch đồ ăn vặt trên đất, súng trong tay vẫn chĩa vào đầu Tần Hạo.
Tần Hạo tự động ảo tưởng: Thứ bên dưới ăn rất ngon, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh, đây vốn là thứ anh nên bồi thường cho tôi!
"Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, cô làm tôi thấy rất thoải mái!", Tần Hạo cười phóng túng, nói một câu đầy thâm ý.
Đáng tiếc Lăng Ngạo Tuyết nghe không hiểu. Cô mắng: "Anh bị bệnh hả, đi chết đi! Để xem sau đó anh còn định vào đây thế nào."
Lăng Ngạo Tuyết nói rồi đá vào cửa, sau đó cầm chìa khoá và bịch đồ ăn vặt trên đất lên, nhảy vào ghế sô pha. Cô nằm ườn ra, đổi sang kênh mà mình thường hay xem, sau đó thoải mái hưởng thụ.
Cục trưởng ngớ ngẩn dám cho mình nghỉ, tưởng là cho nghỉ thì mình không vui sao? Mình vui vẻ vô cùng, ngày ngày ăn nhậu chơi bời còn được lấy lương, thích chết đi được.
"Sợi cay này ngon thật! Hôm nào mình cũng đi mua!"
Lăng Ngạo Tuyết vừa xem chương trình gameshow trong ti vi vừa khinh bỉ tên ngu ngốc kia, lại vừa ăn sợi cay.
Nhưng cô đột nhiên cảm thấy hơi bất thường! Sao sợi cay hết nhanh vậy?
Chắc là xem tập trung quá nên ăn hết cũng không biết!
Lăng Ngạo Tuyết nghĩ vậy, sau đó lại mở một bịch khác ra. Lúc ăn được một nửa, cô ngừng lại, trơ mắt nhìn một cái tay khác đưa đến trước mắt mình, sau đó lấy trộm sợi cay của mình.
Vừa quay đầu lại thì gương mặt như muốn ăn đòn kia lại xuất hiện trước mắt, Lăng Ngạo Tuyết lập tức nhảy lên.
"Anh vào đây thế nào? Anh là người hay ma vậy?"
Lăng Ngạo Tuyết sắp khóc luôn rồi. Đây là chuyện thế nào vậy, sao lần nào cái tên này cũng có thể bất thình lình mò vào nhà cô, hơn nữa còn vào lúc cô đang ở nhà nữa.
Nếu là lúc mình đang tắm, hoặc lúc mình đang ngủ khỏa thân thì không phải đã bị anh thấy hết, sau đó...
Cô sắp sụp đổ thật rồi.
Tần Hạo lấy một chiếc chìa khóa ra, cười rất sáng: "Lúc nãy tôi đánh hai chiếc!"
"Anh...", Lăng Ngạo Tuyết sửng sốt một lát, ngơ ngác nhìn người đàn ông vô lại khiến người khác không nói được lời nào này. Cuối cùng cô thở dài một hơi, ngồi phịch xuống rồi nói: "Thôi vậy, tùy anh!"
Cô cũng nghĩ thông rồi, bản thân không địch lại anh. Tuy rằng anh mặt dày, vô sỉ còn bất lương, nhưng cuối cùng vẫn chưa làm gì cô cả, cô không cần thiết phải không đội trời chung với anh.
Không phải anh muốn vào xem ti vi cùng tôi sao? Được thôi, vào xem đi!
Tần Hạo thật sự ngồi xuống xem ti vi với cô.
Lăng Ngạo Tuyết vừa bắt đầu thả lỏng, chưa được bao lâu thì lại bừng bừng lửa giận. Không kịp để ý thì bàn tay gian tà của cái tên này đã chạm vào chân cô rồi, đúng là không biết xấu hổ.
"Muốn theo đuổi con gái thì phải nghiêm túc một chút, chân thành một chút. Anh cứ như vậy thì tôi không bao giờ thích anh đâu! Tôi không tin tôi trước kia sẽ thích kiểu người như anh!"
Lăng Ngạo Tuyết nhìn Tần Hạo chăm chú, nói câu này xong thì quay đầu đi.
Tần Hạo sửng sốt, sau đó cười đáp: "Cô muốn biết tôi đã làm sao để cô trước kia thích tôi không?"
Lăng Ngạo Tuyết hờ hững nói: "Đó là cô ấy chứ không phải tôi. Mặc dù tôi với cô ấy cùng một thân thể nhưng suy nghĩ không giống nhau, không thể xem là một người được. Giống như trên ti vi nói vậy, lại yêu người đã mất trí nhớ vốn là phản bội tình yêu."
Tần Hạo ngạc nhiên, cảm thấy rất lạ. Tại sao cô lại đột nhiên trở nên có hàm dưỡng như vậy?
Lẽ nào trước đây cô chính là một người có hàm dưỡng nhưng anh vẫn chưa phát hiện ra?
Chương 480: Ghét chết đi được
Tần Hạo thở dài một hơi, hỏi: "Nói vậy thì cô chẳng hề thích tôi chút nào sao?"
Lăng Ngạo Tuyết khó hiểu nhìn anh, sau đó lắc đầu. Vào lúc Tần Hạo đang vô cùng hy vọng trong lòng, cô nói: "Không phải là tôi không thích anh, phải nói là tôi ghét anh chết đi được! Tôi thấy anh liền muốn nôn. Anh nói xem tôi làm thế nào để không ghét anh đây?"
"Ặc, được rồi. Thật ra thì tôi cũng có một cách?"
Tần Hạo đứng dậy, trên mặt là ý cười nhè nhẹ. Anh đi đến cửa, mở cửa ra ngoài rồi lại thò đầu vào, nói: "Cô lại đây để đầu vào, tôi giúp cô đóng cửa lại. Có lẽ đến lúc đó cô sẽ khôi phục ký ức, trở nên thích tôi?"
"Không bằng anh tự thử đi. Đợi đầu bị cửa kẹp, trở nên bình thường rồi thì không chừng tôi sẽ thích anh đấy! Anh chỉ muốn thay đuổi người khác, tại sao không tự thay đổi chính mình đi?", Lăng Ngạo Tuyết lạnh lùng nói, sau đó bỏ đồ ăn vặt xuống, chạy vào phòng mình đóng cửa lại rồi đi ngủ.
Tần Hạo đứng sững trước cửa hồi lâu, vẫn nghĩ có nên nghe ý kiến của cô nàng này không. Đừng luôn nghĩ thay đổi người khác, thử thay đổi chính mình.
"Tôi hoàn hảo như vậy rồi, cô muốn người ta còn phải thay đổi thế nào nữa! Thật là!"
Tần Hạo than thở rời khỏi nhà Lăng Ngạo Tuyết, trở về nhà Thẩm Giai Oánh, đúng lúc cô vừa tan tầm. Nhân lúc Yên Yên ở trong bếp làm cơm, Oanh Oanh còn ở công ty tăng ca với Lâm Vũ Nghi, cái tên nóng vội như khỉ này còn chưa ăn cơm đã kéo Thẩm Giai Oánh vào phòng, lăn lộn với nhau một trận.
Lúc đi ra, một người thì tinh thần thoải mái, một người thì mặt mày ửng hồng, vừa nhìn liền biết chẳng làm chuyện gì tốt.
Lúc hai người đi ra, vừa vặn Oanh Oanh cũng tan tầm trở về. Thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của cô ấy, Thẩm Giai Oánh khó hiểu hỏi: "Oanh Oanh, cô sao thế? Muộn như vậy mới về?"
Oanh Oanh vẫn còn đang quen với việc giả vờ giả vịt, chưa chuyển thành dáng vẻ không biết xấu hổ. Đột nhiên nhìn thấy Tần Hạo, cô ấy bèn giả vờ nghiêm túc khụ một tiếng, sau đó nói: "Kia gì, nhân lúc lãnh đạo tan tầm, tôi đã lén quay phim, mọi người có muốn cùng thưởng thức không!"
Thẩm Giai Oánh xì một tiếng, vào bếp làm cơm phụ Yên Yên.
"Tổng giám đốc Tần, anh có muốn xem cùng tôi không, đại chiến trong thang máy đấy! Rất đặc sắc!"
Trên mặt Oanh Oanh là vẻ khiêu khích khó mà diễn tả. Nhưng nụ cười xấu xa này khiến Tần Hạo hơi run. Đừng nói là cô nàng này thật sự quay video lại nhé?
Lỡ như mấy người Thẩm Giai Oánh nhìn thấy, thanh danh cả đời anh liền bị hủy trong một ngày.
Nói là khi đối diện với thủ đoạn quyến rũ không biết xấu hổ của Oanh Oanh phải không chút để tâm, nhưng vừa vào thang máy, thấy không có ai liền xông lên sờ ngực người ta là thế nào?
"Đừng làm cơm cho anh, anh có việc đi trước đây!", Tần Hạo chạy nhanh như một làn khói.
Ôi, đến cả nhà của Thẩm Giai Oánh cũng không ở được nữa!
Tần Hạo bước trên đường, cảm thấy vô cùng phiền muộn. Anh nghĩ bây giờ tâm trạng của mình không tốt, hay là đi làm chuyện nghiêm chỉnh vậy. Lúc có tâm trạng tốt thì dành cho mấy cô gái, lúc có tâm trạng không tốt thì dành cho mấy ông già.
Anh quyết định đi thăm dò tình hình ở mương nhà họ Trần, bản thân cũng dễ chuẩn bị hơn. Vốn dĩ phải đi thăm dò ngay sau khi Lâm Vũ Hân đi, thế nhưng có một câu nói rất hay.
Không thắng nổi bệnh trì hoãn mà!
Trong tiềm thức, Tần Hạo có cảm giác sợ hãi với mương nhà họ Trần, trong lòng vẫn luôn trốn tránh vấn đề này. Vì vậy anh cứ nghĩ muộn một chút cũng được, dù sao cũng còn nhiều thời gian!
Hôm nay, có lẽ là do một câu nói của Lăng Ngạo Tuyết khiến anh cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Đừng luôn cố gắng thay đổi người khác, cũng phải tự thay đổi chính mình.
Tần Hạo lái xe đến chỗ dòng thứ của nhà họ Trần ở Trung Hải, đây là tư liệu Huyết Ảnh điều tra được.
Người phụ trách của nhà họ Trần ở Trung Hải là Trần Lạc Hà, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.
Anh được gặp Trần Lạc Hà một cách rất thuận lợi.
Trần Lạc Hà mỉm cười nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trong mắt có ba phần thưởng thức, ba phần kính trọng, còn có bốn phần đồng tình. Ông ấy thưởng thức thiên tư và thành tựu của người trẻ tuổi này. Kính trọng anh là vì anh là đệ tử thân truyền của Trần Linh Tố, theo lý mà nói thì địa vị còn cao hơn người thuộc dòng thứ như ông ấy. Còn đồng tình là vì hiểu rõ tất cả những chuyện đã xảy ra với anh nên không thể không sinh ra cảm giác đó.
Vừa gặp mặt nhau, Tần Hạo cũng không có tâm trạng lôi kéo làm quen ông ấy, hỏi thẳng: "Làm thế nào để đến nhà họ Trần? Nhà họ Trần ở đâu?"
Trần Lạc Hà cũng đáp thẳng thừng: "Đánh thắng tôi thì tôi sẽ dẫn cậu đi. Đánh không thắng thì khỏi nói nữa!"
Tần Hạo quơ nắm đấm, nói: "Bác à, nắm đấm lớn như nồi đất thế này, bác có thấy bao giờ chưa?"
"Chưa!"
"Đừng nên ép tôi ra tay, tôi điên lên thì đến tôi cũng sợ!"
"Thật sao? Vậy cậu điên đi!"
Tần Hạo hú lên một cách quái dị, xông thẳng lên, sau đó là âm thanh chấn động của chân khí.
Một tiếng sau, Tần Hạo sắc mặt trắng bệch, cả người yếu ớt không còn sức, đỡ tường ra khỏi mật thất, phía sau là Trần Lạc Hà đầu đầy mồ hôi.
Đánh không lại!
Không hổ là cao thủ của nhà họ Trần!
Sau khi bị đánh tơi bời một trận trong mật thất, Tần Hạo rời đi!
Đương nhiên không phải là anh tự dưng chạy đến đây chịu đòn. Anh phát hiện ra một cách để luyện công rất tốt, đó là thông qua chiến đấu để lĩnh hội quy luật lưu động của nội kình trong thân thể, sau đó thông qua vô số lần chịu đòn để nâng cao tố chất thân thể của mình.
Khoảng thời gian gần đây không có các cuộc chiến sinh tử như trước, anh cảm thấy xương của mình đã mềm đi rất nhiều.
Nhưng mà bị đánh thảm như vậy, ngoại trừ tâm trạng trở nên buồn bực thì chẳng có chút thu hoạch nào.
Tần Hạo về đến nhà, tắm xong thì nằm lên giường, không ngừng nhớ lại hết thảy những chi tiết nhỏ khi đánh nhau với Trần Lạc Hà. Anh chẳng bỏ sót một chi tiết nào, nhưng nghĩ hồi lâu vẫn không có chút đầu mối nào. Bởi vì hôm nay bị thương nhẹ, tuy rằng không nghiêm trọng lắm nhưng tinh thần cũng bị giày vò đến trạng thái rất mệt mỏi, cuối cùng anh ngủ thiếp đi trong lúc suy tư.
Đêm đó, Tần Hạo mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Trong mơ, lúc chiến đấu với Trần Lạc Hà, mỗi một chưởng, mỗi một quyền hay mỗi một chiêu thức của đối phương đều bị tách ra thành vô số động tác nhỏ, sau đó chiếu lại như đoạn phim. Bản thân anh thì ở trong mơ đánh với Trần Lạc Hà bộ chiêu thức kia.
Từ lần đầu tiên dây dưa mãi, đến lần thứ hai đã giống như nước chảy mây trôi, đánh đến lần thứ ba thì đã có thần vận, không hề thua kém Trần Lạc Hà.
Đánh xong bộ chiêu thức này, Tần Hạo trong mơ đột nhiên biến mất, trong đầu vang lên tiếng nổ.
"Tần Hạo!"
Âm thanh rít gào truyền vào tai anh.
Tần Hạo mở mắt ra, lập tức thấy Lâm Vũ Nghi đang cúi đầu nhìn mình.
Đành chịu, thua thì phải uống thôi!
“Có thua thì cứ để rượu ở đây nhé. Tôi phải đi “xả nước” đây!”, Tần Hạo đứng dậy, định bụng chạy vào nhà vệ sinh!
Tối nay quả thật anh đã uống hơi nhiều. Thể chất anh rất tốt nhưng chỉ có thể nhịn đến đây thôi.
“Vào nhà vệ sinh lánh nạn à? Ha ha!”, liếc nhìn Tần Hạo, Tôn Ngọc Yến cất giọng giễu cợt.
Bọn họ đều nhìn về phía cô ta. Lâm Vũ Nghi khẽ chau mày, cảm thấy cô ta quả là khó ưa. May mà bây giờ tính khí của Tần Hạo rất dễ chịu. Nếu như là anh của ngày trước, chắc chắn đã vứt cô ta ra ngoài rồi.
Cô ta làm loạn như vậy khiến Lâm Vũ Nghi rất mất mặt. Nói gì thì nói, Tôn Ngọc Yến cũng là người được bạn bè phía Lâm Vũ Nghi dẫn theo.
Tần Hạo xua tay, cười đáp: “Bị cô nhìn ra mất rồi. Cũng hết cách, nước thì phải xả thôi!”
Dứt lời, anh bèn châm thuốc lá rồi đi vào nhà vệ sinh.
Lâm Vũ Nghi đột nhiên lên tiếng: “Để tôi uống thay anh ấy!”
“Được thôi!”, Tôn Ngọc Yên đang chìm trong men say thắng lợi, cũng chẳng quan tâm là ai uống. Có người uống là được.
Và như thế, bữa ăn vui vẻ của cả bọn bất giác biến thành một trận chiến giữa hai phe.
Một phe do Tần Hạo dẫn đầu, bao gồm Long Tứ, Diệp Vô Hoan và Diệp Thanh Trúc. Phe còn lại là bốn người bạn của Lâm Vũ Nghi. Lẽ ra cô ấy không định giúp bên nào cả. Nhưng vì không chịu nổi Tôn Ngọc Yến, cô ấy đã quyết định sẽ đứng về phía Tần Hạo.
Diệp Thanh Trúc nhận được sự kỳ vọng rất cao. May mà là hai người phụ nữ so kè với nhau. Nếu đây là cuộc chơi giữa hai người đàn ông thì không khí sẽ còn nóng hơn rất nhiều.
Thật ra ngay từ đầu, trận chiến này đã định sẵn phần thắng thuộc về phe Tần Hạo. Khoan nói đến quái vật không say như Tần Hạo. Chỉ cần “con sâu rượu” Long Tứ thôi đã đủ sức giải quyết đám người này rồi. Còn cả một Diệp Vô Hoan bí ẩn, tên này bình thường uống rượu giao tế cũng không quá nhiều.
Huống chi, Lâm Vũ Nghi còn đứng về phía bọn họ.
Tình hình bên Tôn Ngọc Yến thì tệ lắm. Tuy cô ta rất may mắn, thắng nhiều thua ít, nhưng qua một lúc lâu thì không gắng gượng được nữa. Nhìn Vương Dật Quần uống đến nỗi mặt mũi đỏ bừng là biết.
Lúc này, Đường Vân Long và Lý Tuyết Kiến vẫn ngồi yên. Họ chỉ mới uống một chút thôi, bây giờ vẫn có thể uống tiếp. Tần Hạo trở ra rất nhanh. Không thấy cốc rượu nào đặt ở chỗ mình, anh bèn cất tiếng hỏi. Hóa ra, lúc anh đi vệ sinh thì Diệp Thanh Trúc đã thắng được hai ván.
Trông thấy Vương Dật Quần đã sắp gục, Đường Vân Long băn khoăn liệu có nên đứng ra giúp không. Thế nhưng, phe đối phương có mỗi mình Tần Hạo còn không sao. Giờ mà Đường Vân Long đỡ cho Vương Dật Quần thì rõ là nhận thua rồi.
Vương Dật Quần lè nhè nói: “Không vấn đề gì. Tiếp tục đi. Hôm nay phải làm cho bọn họ gục hết. Ha ha!”
Sự khiêu khích trực diện này khiến ai nấy đều ngao ngán.
Đặc biệt là Tần Hạo. Khó khăn lắm mọi người mới vui vẻ ăn một bữa với nhau. Cá cược cũng để giải trí thôi, chơi vài trò hâm nóng không khí ấy mà. Nhưng Vương Dật Quần cứ nhất quyết đấu đến cùng. Vậy thì chịu thôi. Dĩ nhiên Tần Hạo không nhận thua vào lúc này được.
Diệp Thanh Trúc càng chơi càng hưng phấn. Cô ta vừa thắng mấy ván liền.
Tốc độ chơi quá nhanh, Vương Dật Quần nốc liền mấy cốc, đã sắp gục rồi. Anh ta cáu kỉnh tát vào mặt Tôn Ngọc Yến rồi quát: “Cút đi. Thứ xui xẻo, để tôi chơi!”
Tôn Ngọc Yến ôm mặt, trân trân nhìn anh ta. Thực tế là cô ta thắng nhiều thua ít, chỉ do tửu lượng của Vương Dật Quần kém hơn người ta thôi. Anh ta uống không nổi còn trách ngược lại Tôn Ngọc Yến, khiến cô ta cảm thấy uất ức vô cùng.
Nhận thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, Tần Hạo bèn lên tiếng: “Thôi, thôi. Đừng chơi tiếp nữa, trò này chán lắm. Mọi người cứ thoải mái đi. Vui vẻ uống rượu là được rồi! Lâm Vũ Nghi, khuyên bạn cô đi!”
Lâm Vũ Nghi lập tức đứng dậy: “Thôi dừng được rồi. Bạn bè với nhau cả mà. Đừng như thế!”
Vương Dật Quần bật cười lạnh lùng: “Sao hả, sợ rồi à? Ha ha! Thấy không vui thì đừng nhận thua. Giả vờ giả vịt cái gì? Tôi không cần anh thông cảm. Anh có tư cách thông cảm cho tôi à? Anh dựa vào cái gì?”
Tần Hạo ngây người, mặt mũi cũng tối sầm lại.
Lâm Vũ Nghi cũng sững sờ, không ngờ bạn mình uống say rồi lại nói ra những lời như vậy.
Thấy Vương Dật Quần có phần quá lời, Đường Vân Long vội vàng kéo anh ta lại: “Cậu say rồi. Đừng nói năng lung tung nữa. Ngồi xuống nghỉ ngơi đi!”
Ngờ đâu, Vương Dật Quần lại hất cánh tay của Đường Vân Long rồi nổi cáu: “Tránh ra. Tôi không cần cậu lo. Hôm nay tôi phải uống cho thỏa thích! Mẹ nó. Lâm Vũ Nghi cậu đúng là thứ rẻ mạt. Cậu bỏ qua một người có điều kiện tốt như tôi để lấy gã kém cỏi này. Đúng là khiến tôi quá thất vọng! Cậu nói đi, tôi có điểm nào không bằng anh ta?”
Đừng nói là bọn Tần Hạo, cả Lâm Vũ Nghi cũng ngẩn người sau khi nghe được những lời ấy.
Hóa ra, ngày hôm nay Vương Dật Quần cứ hỏi cô ấy và Tần Hạo khi nào kết hôn là vì nguyên nhân này. Anh ta có ý với Lâm Vũ Nghi.
Tôn Ngọc Yến nhìn Vương Dật Quần rồi lại nhìn Lâm Vũ Nghi. Bỗng nhiên, cô ta cảm thấy mình chẳng đáng là gì ở đây cả. Một người kiêu ngạo như cô ta không nói được câu nào, chỉ biết lẳng lặng đứng sang một bên. Nhận thấy không ai để ý đến mình, cô ta bèn đau đớn quay lưng rời đi.
Cô ta đi rồi cũng chẳng ai hỏi han hay ngó ngàng đến. Điều này khiến cô ta cảm thấy bị tổn thương.
Tần Hạo trông thấy đấy, chỉ là không buồn quan tâm đến kẻ xấu tính như cô ta mà thôi. Nếu không vì cô ta khiêu khích trước thì đã chẳng ầm ĩ đến mức này.
Chuyện không vãn hồi được nữa.
Đối mặt với một tràng gầm thét của Vương Dật Quần, Lâm Vũ Nghi chỉ lặng người đi. Một lúc lâu sau đó, cô ấy mới lạnh lùng cất lời: “Cậu muốn so bì với anh ấy sao? Chắc chắn chứ?”
Tần Hạo sững ra, vội vã kéo Lâm Vũ Nghi lại. Anh ra hiệu cho cô ấy đừng làm lớn chuyện. Còn ầm ĩ nữa thì lại thành màn kịch ở quán mất. Bây giờ đã có rất nhiều người chú ý đến bọn họ rồi.
Vương Dật Quần nào có để tâm đến chuyện đấy. Anh ta uống say rồi nên cũng to gan hơn, bèn cười ha hả: “So thì so, anh ta thì tốt hơn ở điểm nào chứ? Cậu nói nghe xem! Đừng khoe bản thân là con nhà giàu có đời thứ hai! Ông đây còn là đời thứ nhất đấy!”
“Đời thứ nhất luôn à, ghê gớm thế!”, Long Tứ nhìn đối phương bằng vẻ mặt đầy chân thành, thậm chí còn vỗ tay. Kết quả là cậu ấy bị Diệp Thanh Trúc vỗ mạnh vào trán.
Diệp Thanh Trúc càng ngày càng không nể nang gì Long Tứ.
“Oan quá, tôi dùng biện pháp tu từ để mỉa mai ngược lại họ mà. Cô nghe mà không hiểu sao?”, Long Tứ ôm đầu, giải thích với Diệp Thanh Trúc.
Diệp Thanh Trúc bèn giận dữ quát: “Người ta đã trèo lên đầu lên cổ người đàn ông của tôi rồi mà anh còn chơi trò mỉa mai nữa. Lên đi. Dạy dỗ bọn họ một trận cho tôi!”
“Đã rõ. Ngồi đó xem cậu chủ Tứ xử lý đám người này và đòi lại công bằng cho đại ca đi!”, Long Tứ oang oang nói. Sau đó, cậu ấy bỗng ôm bụng, nhăn nhó khổ sở: “Ôi trời ơi, bụng tôi đau quá. Không ổn rồi, tôi rút trước đây. Tí nữa gặp lại nhé!”
Chương 472: Nực cười thế đấy
Lúc này, Diệp Vô Hoan đang băn khoăn nhìn sư phụ Tần Hạo, không biết nên làm gì. Hắn cảm thấy tình huống này hơi buồn cười. Lớn chừng này rồi nhưng hình như hắn ta chưa trải qua chuyện thế này bao giờ.
Có người dám ở đây khiêu khích Tần Hạo cơ đấy. Đối phương còn là một tên tự xưng là “con nhà giàu đời thứ nhất”, chẳng biết mọc từ đâu ra nữa.
Rốt cuộc trong đầu đám người này nghĩ cái quái gì thế nhỉ?
Cho rằng bản thân rất ghê gớm, có thể hiên ngang tung hoành Trung Hải à? Thấy ai chướng mắt thì so bì gia thế, địa vị, năng lực với người ta?
Một Long Tứ vừa đau bụng chạy đi đã có thể dọa chết khiếp bọn nhà giàu ở bữa tiệc cao cấp của họ rồi. Thế mà đám người này cả gan khiêu khích sư phụ của hắn ta!
Mà thôi, đây cũng chỉ là chuyện vặt. Diệp Vô Hoan thấy mình không cần ra mặt làm gì. Bọn Long Tứ còn không thèm đáp trả đám người ấy, tất nhiên hắn ta cũng chẳng có hứng thú.
Thế nên, Diệp Vô Hoan vẫn ngồi im, nhàn nhã uống rượu tiếp.
Người duy nhất không nhịn được là Diệp Thanh Trúc. Người phụ nữ này đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn.
Biết Diệp Thanh Trúc không muốn ngồi yên, Tần Hạo bèn tiến đến nắm lấy tay cô ta rồi căn dặn: “Ngoan ngoãn im lặng, nghe chưa? Bằng không thì anh xử em ngay đấy!”
“Ha ha!”, Diệp Thanh Trúc nhếch môi, “Bọn họ xứng à?”
Tần Hạo đảo mắt, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, Tôn Ngọc Yến vốn đã rời đi, bỗng dưng lúng túng quay lại. Cô ta vờ như vừa vào nhà vệ sinh, sau đó lẳng lặng trở về. Đứng sau lưng đám người kia, Tôn Ngọc Yến không dám hó hé gì.
Cô ta rất muốn về. Nhưng giờ đã là một giờ sáng, cô ta rất khó bắt được taxi. Tôn Ngọc Yến đến đây bằng xe của Vương Dật Quần, bây giờ không về được, đành phải mặt dày ở lại.
Tần Hạo liếc nhìn cô ta, sau đó lãnh đạm quay đi.
Lâm Vũ Nghi vô cùng thất vọng về Vương Dật Quần. Cô ấy rất muốn gõ vào trán đối phương một cái, sau đó nói rằng Tần Hạo chẳng thèm liếc mắt đến ông bố giàu có và cái công ty nát ấy của anh ta đâu. Vương Dật Quần lại còn ở đây huênh hoang.
Nhưng nếu những lời ấy được thốt ra, cũng đồng nghĩa tình bạn giữa hai người sẽ hoàn toàn chấm dứt.
“Dật Quần, hôm nay dừng lại ở đây đi. Nếu cậu không uống say, tôi còn có thể nói chuyện tử tế với cậu. Nhưng giờ thì, thôi vậy, bỏ đi. Tôi không muốn nói thêm gì nữa. Chúng ta về!”
Lâm Vũ Nghi lạnh lùng cất lời, sau đó đưa mắt ra hiệu với hai người bạn học còn lại.
Lý Tuyết Kiến vẫn đứng im lặng từ nãy giờ. Cô ta là người dẫn chương trình nên có phản ứng rất nhanh. Thấy ánh mắt ra hiệu của Lâm Vũ Nghi, Lý Tuyết Kiến hiểu ngay mình phải làm gì. Cách tốt nhất bây giờ là lôi Vương Dật Quần rời khỏi đây.
Nhưng Lý Tuyết Kiến còn chưa kịp cất lời, một thanh niên đang hóng chuyện gần đấy đã kinh ngạc thốt lên: “Ôi, Lý Tuyết Kiến! Trời ơi, cuối cùng cũng gặp được cô ấy ngoài đời rồi. Còn đẹp hơn trên ti vi nữa!”
Quần chúng đã cắt ngang chuyện này như thế đấy.
Nếu không có giọng nói ấy vang lên, có lẽ chuyện ngày hôm nay đã dừng lại ở đây. Nhưng đời mà, nhiều sự tình cờ đến oái ăm.
Lý Tuyết Kiến ngây ra sau khi nghe người ta gọi tên. Cô ta nở một nụ cười thật chuyên nghiệp, khẽ gật đầu với người hâm mộ ấy.
Vương Dật Quần cũng nghe được tiếng hô của người hâm mộ ấy, bèn ngạo mạn nói: “Thấy chưa hả? Mây tầng nào gặp mây tầng đấy. Tuyết Kiến có thân phận thế nào, đã nhìn rõ chưa? Chẳng qua là Tuyết Kiến khiêm tốn thôi.”
Mấy câu này khiến Lý Tuyết Kiến sững sờ. Cô ta là người của công chúng nên luôn chú ý đến hành vi và lời nói của mình. Nào ngờ tên Vương Dật Quần này lại mồm loa mép giải, gì cũng dám nói. Giờ thì đẩy cả cô ta xuống hố rồi.
“Bọn người này hoàn toàn không có tư cách quen biết cô ấy. Anh là cái thá gì chứ!”
Tiếp tục kéo Đường Vân Long ra, Vương Dật Quần nói với đám đông: “Có biết người này có địa vị thế nào không? Tổng giám đốc của tập đoàn Quốc Tế XX đấy!”
“Ồ!”, bọn Tần Hạo nghe xong đều gật đầu như gà mổ thóc, trưng ra vẻ ngưỡng mộ đám người cao quý trước mặt.
Vương Dật Quần vô cùng đắc ý khi nhìn phản ứng của họ. Sau đó, khuôn mặt anh ta mới dần giãn ra. Anh ta cầm cốc bia trên bàn, nhấp một ngụm để súc miệng. Đoạn, anh ta nhổ xuống sàn rồi vứt cốc lại: “Là cái thá gì chứ!”
Dứt lời, Vương Dật Quần kiêu ngạo quay người bước đi. Đường Vân Long và Lý Tuyết Kiến nhìn nhau rồi vội chạy theo sau anh ta.
Tôn Ngọc Yến vẫn đứng rụt người ở một bên. Đám người kia đã bỏ về, cô ta cũng lẳng lặng đi theo. May mà lúc nãy Vương Dật Quần chỉ lo đấu khẩu với Tần Hạo nên không để ý đến cô ta. Nếu anh ta biết Tôn Ngọc Yến đi rồi còn quay lại, chắc chắn sẽ cho cô ta thêm một bạt tai.
“Anh đi thong thả, tôi không tiễn nhé!”, nhìn theo bóng lưng của Vương Dật Quần, Tần Hạo chợt hô lên, khiến đám người đang vây xem cũng nhìn sang.
Lúc bấy giờ, Long Tứ mới trở lại. Thấy đám người đáng ghét kia đều đi rồi, cậu ấy bèn cười bảo: “Ối, lãnh đạo về chưa? Về rồi à? Thế thì tốt. Uống tiếp thôi!”
Diệp Thanh Trúc bèn rót rượu vào đầy cốc: “Uống cho chết đi. Không uống thì hôm nay cứ chờ chết đi nhé!”
Nhìn cốc rượu trắng được rót đầy, hai mắt Long Tứ sáng rỡ: “Được thôi. Ai sợ ai?”
Cả bọn Tần Hạo lại ngồi xuống. Chuyện vừa rồi khiến Lâm Vũ Nghi chỉ biết thở dài. Cũng nhờ những lời mềm mỏng của Lâm Vũ Nghi nên chuyện mới êm thấm. Bằng không, rất có thể Vương Dật Quần còn càn rỡ hơn.
Giờ thì Lâm Vũ Nghi đang nhìn bọn Tần Hạo vẫn vui vẻ ăn xiên nướng, uống rượu. Cô ấy chợt cảm thấy đám người Vương Dật Quần vừa rồi hành xử như lũ khỉ diễn trò vậy.
Khoan nói đến chuyện Tôn Ngọc Yến ham thích hư vinh. Chỉ riêng thái độ khiêu khích của cô ta đã đủ khiến người khác mất hứng rồi. Mấy trò mượn rượu làm càn của Vương Dật Quần khiến cô ấy thấy rất nực cười. Rồi còn cả người dẫn chương trình truyền hình gì đấy nữa. Tuy cô ta không lên tiếng, nhưng vừa nghe người hâm mộ gọi tên, ánh mắt cô ta rõ ràng đã sáng rực. Lại còn ra vẻ dè dặt cẩn trọng, bộ dạng vờ vịt đến là kinh tởm. Người duy nhất mà cô ấy có thiện cảm là Đường Vân Long. Tiếc rằng, đối phương nằm yên cũng dính đạn chỉ vì lời của Vương Dật Quần.
Bọn người Tần Hạo xem kịch xong thì tiếp tục vui vẻ chè chén, chẳng ai thèm nhắc đến chuyện vừa nãy nữa.
Lâm Vũ Nghi không biết cụ thể về thân phận của Long Tứ và Diệp Vô Hoan. Nhưng nhìn thái độ ung dung thờ ơ của hai người họ, cô ấy cảm thấy đám bạn học chỉ biết danh lợi kia hoàn toàn không so bì được.
Chương 473: Quá khoa trương
Đến ngay cả Diệp Thanh Trúc cũng đề phòng cô lúc ban đầu. Thực ra đối với Diệp Thanh Trúc, ngoài việc cực kỳ quan tâm tới Tần Hạo ra thì những người khác chẳng có gì đáng để khiêu khích cô. Rõ ràng là không thể tìm được điểm để tấn công.
Tần Hạo của mình đúng là ngọa hổ tàng long!
Cô ngồi bên cạnh Tần Hạo, cảm thấy phiền muộn.
“Vũ Nghi, đừng nghĩ nhiều. Chúng ta tới đây để chơi mà. Nào, xử cô ấy đi. Cô ấy hơi bị ngông nghênh rồi đấy!”
Vừa nói Tần Hạo vừa đưa hộp xúc xắc cho Lâm Vũ Nghi, sau đó nhìn Diệp Thanh Trúc ở phía đối diện: “Hai người chơi, tôi đứng xem, thua thì phải biểu diễn một tiết mục gì đó!”
Lâm Vũ Nghi thấy vậy thì cảm thấy khá vui. Nhất là khi mấy người này chẳng tỏ vẻ gì, không phải dạng động tý là khoe về gia thế hay hàng hiệu. Chơi với họ, thậm chí còn không cảm nhận được cả khí chất cao vời vợi của họ, chỉ cảm thấy vui. Vậy là đủ.
Lúc đầu Lâm Vũ Nghi cũng hô lên giống như Diệp Thanh Trúc. Ván đầu tiên cô đã thắng.
Long Tứ phải biểu diễn trước mặt bao nhiêu người, tiết mục gì cũng được nhưng ít nhất phải kéo dài một phút.
Thế là cái tên nhiều chuyện bèn sủa tiếng chó một phút.
Lâm Vũ Nghi ngây người, sau đó cảm thấy những người này đúng là biết cách làm người khác cạn lời.
Lúc này ở bên ngoài, đám người Vương Dật Quần vùa bỏ đi thì đã tới bãi đỗ xe.
Ra khỏi quán nướng xong, Vương Dật Quần đẩy tay Đường Vân Long đang dìu mình ra, cười với vẻ đắc ý. Vừa rồi cậu ta mượn rượu xử mấy tên cha nội kia một trận, nhất là nhìn vẻ mặt bất lực của Tần Hạo mà cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi tới nơi, nhìn thấy mấy người đó thì cảm giác đặc biệt khó chịu. Nhất là mấy người Diệp Vô Hoan và Long Tứ. Cậu ta ra vẻ khinh thường, lạnh lùng đối với đám người kia. Trước đây đều là người ta phải kính nể Vương Dật Quần, vì vậy đổi ngược lại thì cậu ta cảm thấy hết sức khó chịu.
“Một đống bỏ đi, không hiểu nổi một cô gái có điều kiện tốt như Lâm Vũ Nghi sao lại nhìn trúng đám rác rưởi đó nhỉ”.
Vương Dật Quần vẫn cảm thấy chưa thoải mái. Không phải vì điều gì khác mà chính là vì khi còn học đại học, dù cậu ta đã được người nhà đính hôn trước và đối phương cũng là một cô gái rất khá nhưng vì từ nhỏ giữa họ đã là mối quan hệ thanh mai trúc mã nên cậu ta quen thuộc quá, mất đi cảm giác tươi mới.
Còn Lâm Vũ Nghi là cô gái duy nhất khiến cậu ta rung động khi còn học đại học. Mặc dù cậu ta không có được nhưng lại không cam tâm. Thế nhưng cậu ta cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, luôn giữ tâm thái rằng thứ gì càng không có được thì càng là thứ tốt nhất để nghĩ về Lâm Vũ Nghi.
Dù vậy, cậu ta không thể nào chấp nhận được việc Lâm Vũ Nghi lại đi tìm một người đàn ông kém hơn mình quá nhiều như vậy. Điều đó khiến cậu ta cực kỳ mất cân bằng.
Mấy người có mặt tại hiện trường đều hiểu nên họ không nói gì vì biết có nói cũng vô ích.
Còn Tôn Ngọc Yến, nói thẳng ra là công cụ mà hôm nay Vương Dật Quần cố ý đưa tới để thăm dò phản ứng của Lâm Vũ Nghi. Khi cậu ta dẫn Tôn Ngọc Yến xuất hiện trước mặt Lâm Vũ Nghi thì cô chẳng có chút phản ứng nào. Điều này khiến Vương Dật Quần cực kỳ bực bội. Trong lúc tức giận cậu ta đã phản ứng như vừa rồi.
Sau khi phát tiết xong thì cậu ta cũng tỉnh rượu nhưng vẫn thấy khó chịu nên đã đề nghị mấy người bạn cùng đi hát karaoke.
Đường Vân Long không muốn tiếp tục làm loạn với cậu ta nữa. Vừa rồi nằm không cũng dính đạn, lại còn phải chịu trách nhiệm với công việc của cấp dưới, lại chăm sóc cả cha nội này nữa nên cảm thấy khó chịu lắm. Nghe thấy lời đề nghị của Vương Dật Quần, Đường Vân Long chỉ nói là muộn quá rồi, ngày mai còn phải đi làm nên lái xe bỏ đi trước.
Lý Tuyết Kiến thì lại rất muốn đi chơi cùng Vương Dật Quần. Cô ta là host của các show giải trí, kỹ năng quan sát không hề tệ. Nhìn ánh mắt Vương Dật Quần nhìn mình là cô ta biết có ý gì.
Mặc dù cô ta khá nổi tiếng nhưng nói thực cũng chỉ là một nhân vật bình thường trong đám nhà đài, vẫn có khoảng cách rõ rệt với một phú ông nghìn vạn như Vương Dật Quần. Nếu như có thể bám được món hời đó thì sự nghiệp sau này, nếu không thể thăng tiến được thì cũng có thể hạ cánh an toàn, hưởng an nhàn được.
Thấy Lý Tuyết Kiến có ý đó thì Đường Vân Long hung hăng nhìn cô ta, sau đó quay người định bỏ đi. Nhưng trước khi đi, cậu ta lại do dự bèn quay đầu nói với ba người còn lại: “Tôi thấy người cứ âu sầu uống rượu kia trông rất quen, hình như gặp ở đâu đó rồi, không biết mọi người có ấn tượng gì không!”
“Người uống rượu giải sầu à? Hình như tên là Diệp Vô Hoan?”, Vương Dật Quần chau mày, bỗng tỏ vẻ khinh thường: “Tên cũng được đấy mà lại là kẻ lập dị, đúng là không còn gì để nói!"
Đường Vân Long không nói gì nữa. Cậu ta lên xe, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện hết sức quan trọng bèn nhìn bọn họ rồi thở dài, bất lực nói: “Tôi nhớ, tập đoàn Triều Dương của Lâm Vũ Nghi là khách hàng vip mà bố cậu đanh định giành lấy. Vì vậy, hôm nay tôi thấy cậu làm hơi quá. Sự thật mất lòng nhưng thực tâm tôi muốn tốt cho cậu. Các cậu tự xem mà giải quyết đi, tôi đi trước đây!”
“Đợi đã!”
Vương Dật Quần tái mặt, bỗng hét lên với Đường Vân Long đang định rời đi và vội vàng hỏi: “Cậu nói công ty nhà Lâm Vũ Nghi chính là tập đoàn Triều Dương sao?”
Đường Vân Long suy nghĩ rồi gật đầu: “Tôi từng nghe thấy Lâm Vũ Nghi vô tình nhắc tới. Cậu biết đấy, trước giờ cô ấy luôn khiêm tốn, không hề cố ý nói ra, vì vậy tôi không dám khẳng định. Nhưng tôi nghĩ, cậu cũng làm kinh doanh, hà tất vì vài chuyện cỏn con mà đắc tội với một người vốn có quan hệ tốt với mình chứ? Làm kinh doanh không phải luôn coi trọng sự ôn hòa sao?”
Vương Dật Quần sững sờ, bị một quản lý cỏn con như Đường Vân Long giáo huấn khiến cậu ta cảm thấy mất mặt. Cậu ra là người kế thừa sản nghiệp của bố mình sau này cơ mà!
Đường Vân Long nhìn sắc mặt của cậu ta thì biết lòng tốt của mình đã đặt nhầm chỗ. Vân Long liếc nhìn hai cô gái ở phía sau, nở một nụ cười nhạt, sau đó phất tay lái xe rời đi.
Cậu ta vừa đi khỏi, Vương Dật Quần lại nhìn vào quán nướng vẫn đang vô cùng náo nhiệt kia, đôi mắt lấp láy, nhưng cuối cùng vẫn bất lực lên xe đưa hai cô gái đi chơi.
Mặc kệ tập đoàn Triều Dương gì đó, để tính sau.
Lúc này, mấy người Tần Hạo vẫn đang chơi đùa, lúc thì sủa tiếng chó, lúc thì ca hát, loạn xị ngậu cả lên. Có điều cũng chính vì vậy mà bầu không khí trong quán nướng trở nên sôi động, không ít khách khứa cũng chơi cùng.
Chơi tới ba giờ thì Lâm Vũ Nghi không chịu nổi nữa. Nhìn Diệp Thanh Trúc cũng có vẻ lờ đờ, cô bèn kéo tay Tần Hạo.
“Anh em, giải tán thôi, ai về nhà nấy, ai tìm em gái mưa của người nấy!”, Tần Hạo hô lên rồi cười nói: “Người đi cuối cùng thì trả tiền nhé!”
Nói xong mấy người nhìn nhau ăn ý rồi co giò chạy.
Chương 474: Lần đầu nhận chức
Lâm Vũ Nghi sững sờ, sau đó mặt tối sầm lại.
“Mấy cha nội này, mấy tuổi rồi không biết?”
Mặc dù nói vậy nhưng cô vẫn móc tiền ra. Ăn đồ nướng vốn chẳng hết bao nhiều, phần lớn là tiền rượu. Hơn nữa, bây giờ cô cũng đã là người có tiền. Cha nội Tần Hạo đã chuyển thẳng cho cô một triệu tệ vào thẻ, trả cô tiền lương năm.
Ra khỏi quán nướng, Tần Hạo lái xe đưa Lâm Vũ Nghi về nhà. Diệp Thanh Trúc bỏ đi, Diệp Vô Hoan cũng chỉ còn lại một mình, đương nhiên chẳng còn gì để nói.
Sau khi hai người Tần Hạo trở về thì Lâm Vũ Nghi bèn đi tắm rửa và đi ngủ. Ngủ một mạch tới tận trưa hôm sau khiến cô cảm thấy ái ngại. Rõ ràng là cô đã đặt báo thức nhưng lại không muốn dậy.
Nếu là trước đây khi còn học cấp ba, dù có buồn ngủ, có mệt thế nào thì cô cũng cố bò dậy. Bây giờ khác rồi, dường như trong tiềm thức cô cảm thấy ngủ dậy muộn một chút cũng không sao. Buổi sáng không đi làm, ông chủ cũng sẽ chẳng quở trách.
Đương nhiên Tần Hạo sẽ không nói gì. Bởi anh vẫn còn đang ngủ.
Đợi đến trưa tỉnh dậy nhìn đồng hồ anh mới cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.
Họ ăn tạm ở bên ngoài bữa trưa, sau đó anh đưa Lâm Vũ Nghi tới công ty, và thế là anh cũng được tự do.
Tần Hạo tới nhà Thẩm Giai Oánh thì thấy ba cô gái đang rảnh rang chơi trò đấu địa chủ, anh cũng mê theo.
Thế là anh chạy tới góp vui. Sau khi thắng Oanh Oanh vài ván thì Tần Hạo đứng dậy nói: “Được rồi, buổi chiều sửa soạn rồi tới công ty cùng anh!”
“Cái này, em cảm thấy như vậy không được tốt lắm. Hay là, để em tự đi trước!”, Thẩm Giai Oánh do dự. Mặc dù cô đã sớm chuẩn bị xong xuôi tới làm việc ở tập đoàn Triều Dương. Hơn nữa, vị trí của cả ba cô gái cũng đã sắp xếp xong nhưng cứ thế lao vào như ong vỡ tổ, hơn nữa còn bị Tần Hạo ép công ty phải sắp xếp thì khiến cô có cảm giác như được đi cửa sau vậy.
Với kinh nghiệm nhiều năm của Thẩm Giai Oánh thì có cần phải dựa vào quan hệ để đi cửa sau như vậy không?
Thấy cô giải thích vậy, Tần Hạo đành gật đầu. Anh thì không bận tâm nhưng sau này trong công ty sẽ khó tránh khỏi có những người nói ra nói vào về Thẩm Giai Oánh, tới khi đó lại thêm một đống rắc rối.
Oanh Oanh vốn vui mừng, cô sớm đã chờ đợi ngày này nhưng bây giờ bỗng cảm thấy bất mãn: “Tôi có chỗ nào không tốt chứ? Không xứng với anh hay là thế nào? Sợ gì người ta nói xấu?”
Tần Hạo tối mặt. Cô nàng này chẳng giỏi gì chỉ giỏi làm rối chuyện. Thật không biết để cô tới công ty làm trợ lý của mình có phải là sai lầm không.
Nhưng đúng là tình huống hiện tại không phải nói vài câu là có thể rõ ràng được.
Ý của Thẩm Giai Oánh là cô tự đi làm trước. Đợi tình hình ổn định thì sẽ dựa vào danh nghĩa tuyển dụng để tuyển hai chị em Âu Dương vào. Dù sao người ngoài cũng không biết mối quan hệ giữa bọn họ nên cũng không ai có thể nói ra nói vào được.
Yên Yên thì hoàn toàn đồng ý với ý đó. Cô không muốn gây thêm rắc rối cho Tần Hạo và Thẩm Giai Oánh.
Tần Hạo vốn cảm thấy anh giữ hình tượng bạo quân trong công ty. Vì vậy sao phải bận tâm nhiều? Nhưng thấy biểu cảm nghiêm túc của Thẩm Giai Oánh thì anh lại nuốt lời vào không nói ra.
Buổi chiều hai người rời khỏi nhà, chính thức tới Triều Dương báo cáo.
Khi bước vào công ty, Thẩm Giai Oánh vẫn không khỏi kích động. Trước đây, cô và Lâm Vũ Hân là bạn đại học. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô tới đây, hai người từng là chị em tốt. Chỉ vì một người đàn ông mà mối quan hệ trở nên phức tạp.
Cũng chính vì người đàn ông này mà những năm tháng còn lại cô mới có cơ hội bước vào Triều Dương, tiếp tục đi con đường mà Lâm Vũ Hân đã đi.
Nghĩ đi nghĩ lại mới thấy chuyện thế gian thật vô thường.
Đám nhàn nhã trong công ty thấy Tần Hạo lại dẫn theo một người đẹp tới thì bàn tán xôn xao. Có khi nào lại tìm thêm một “trà xanh” nữa không?
Đương nhiên Thẩm Giai Oánh không nghe thấy những lời đó. Có điều dù có nghe thấy thì cô cũng không thể nói gì. Vì ở một mức độ nào đó thì cô đúng là “trà xanh” thật.
Họ đi thẳng tới phòng làm việc. Tần Hạo gõ cửa, sau đó đẩy cửa bước vào.
Lâm Vũ Nghi chẳng buồn ngẩng đầu: “Sớm vậy? Mới có ba giờ!”
Cô tưởng Tần Hạo chơi chán nên quay về. Cha nội này ngày nào cũng rảnh rang, chẳng làm gì. Sau khi đưa cô tới công ty thì chuồn mất dạng, tới giờ tan làm mới lại xuất hiện, đón cô về nhà rồi lại biến mất.
Lâm Vũ Nghi cảm thấy mình thật ngầu. Bắt sếp tổng làm tài xế. Đãi ngộ này không hề kém chị cô là bao.
Nhưng cô ngẩng đầu thì nhìn thấy một người đầy nho nhã khí chất ở phía sau. Lâm Vũ Nghi không khỏi bất ngờ, sau đó đứng dậy, vội vàng gật đầu nói: “Chào chị!”
“Chào cô!”
Thẩm Giai Oánh hào sảng đưa tay ra.
Hai cô gái lần đầu gặp nhau với thái độ rất thân thiện. Có thể là vì Tần Hạo vẫn chưa giới thiệu.
“Đây là Thẩm Giai Oánh. Nhân tài tôi đặc biệt mời tới từ Yến Kinh, sẽ phụ trách vị trí phó giám đốc, giúp cô quản lý công ty”.
Tần Hạo mỉm cười với Lâm Vũ Nghi. Khi nói tới Thẩm Giai Oánh thì biểu cảm của anh rất dịu dàng. Khi anh giới thiệu Lâm Vũ Nghi cho Thẩm Giai Oánh thì biểu cảm có phần nhăn nhó.
“Đây là Lâm Vũ Nghi. Là em gái của Lâm Vũ Hân. Hiện tại là giám đốc của công ty bọn anh. Sau này là cấp trên của em. Đương nhiên, hai người không phân lớn bé, đều là người của anh cả!”
Lời vừa nói ra, hai cô gái đứng ngây tại chỗ. Họ lẳng lặng nhìn Tần Hạo, thật chỉ muốn đạp thẳng chân vào miệng anh.
Có thể ăn nói tùy tiện như vậy sao? Cái gì mà không phân lớn nhỏ đều là người của anh chứ?
Tần Hạo tỏ vẻ bực bội: “Anh nói có gì sai sao? Lâm Vũ Nghi, cô là giám đốc, nhưng cô tiếp quản thời gian ngắn quá nên có nhiều điều chưa hiểu. Thẩm Giai Oánh có kinh nghiệm hơn, sau này có chuyện gì hai người bàn bạc là được, không cần nói với tôi. Ừ! Là thế đấy!”
Hai cô gái đỏ mặt, mỗi người có một suy nghĩ riêng.
Thẩm Giai Oánh thầm nghĩ. Cha nội đào hoa này, có khi nào ăn luôn cả em vợ rồi không biết! Chẳng trách anh ấy phải lao tâm khổ tứ nhờ mình tới Triều Dương giúp đỡ. Hóa ra là vì em vợ. Nghĩ vậy cô bỗng thấy phiền muộn. Nhưng ngay lập tức gạt bỏ ý nghĩ đó đi.
Còn Lâm Vũ Nghi thì đang nghĩ. Người phụ nữ xinh đẹp này có khi nào là tình nhân bé nhỏ bên ngoài của Tần Hạo hay không? Thật đáng ghét. Chị chỉ mới rời đi có mấy ngày mà anh ta đã dẫn cô gái khác nhét vào công ty. Quá đáng ghét, khi về nhà nhất định phải chất vấn anh ta bằng được.
“Được rồi. Có chuyện gì thì lát nữa họp rồi nói. Vũ Nghi, cô sắp xếp để lát nữa tôi đưa Thẩm Giai Oánh ra mắt, tuyên bố với mọi người. Dù thế nào đây cũng là quản lý cấp cao. Cần phải làm trịnh trọng một chút!”
Lâm Vũ Nghi lẳng lặng gật đầu, sau đó cảm thấy khó chịu. Nhưng cô vẫn gọi điện thông báo cho trợ lý, chuẩn bị họp lãnh đạo các bộ phận của công ty.
Thông báo nhanh chóng được phát đi. Bốn giờ chiều, cuộc họp bắt đầu.
Lâm Vũ Nghi ngồi bên cạnh vị trí cao nhất, nhìn những quản lý cấp cao của công ty. Tâm lý căng thẳng của cô cuối cùng cũng không thoát khói ảnh mắt của những nhân viên lão luyện kia. Dù sao cô cũng chỉ là một cô bé mới tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, chưa từng đi làm chính thức bao giờ. Vừa vào làm việc đã phải đối diện với tình huống như này nên tâm trạng có phần thấp thỏm.
Chương 475: Ông sếp nực cười
Đây là trạng thái lâu lắm rồi cô mới có sau khi trải qua quá trình học tập và rèn luyện. Nếu như khi mới vào công ty mà gặp phải trường hợp này thì dù Tần Hạo có dí dao vào cổ cô cũng không dám làm.
Phía trên vẫn còn một vị trí trống. Đương nhiên đó là chỗ của sếp tổng Tần Hạo.
Lúc này, trong phòng họp không có anh ấy. Không biết đang làm gì.
Thẩm Giai Oánh cảm thấy bực bội. Ba giờ, cha nội Tần Hạo đưa cô tới đây. Sau đó để cô và Lâm Vũ Nghi nói chuyện, còn mình thì mất dạng. Nháy mắt đã tới giờ họp. Vậy mà chẳng thấy bóng dáng anh đâu.
Gọi điện cũng không được, không biết là đang làm cái gì.
Lúc này trong phòng bảo vệ. Tổ trưởng đã đi họp. Quản lý của các phòng ban khác cũng không có mặt nên đám cha nội này nhàn tới mức khá thốn.
Thế là Tần Hạo lại ung dung tới đây, cầm bộ bài với vẻ sung sướng.
“Một chọi hai!”
“Ù phỏm!”
“Chết tiệt!”
“…”
Lâm Vũ Nghi không chịu nổi nữa. Cô gọi điện cho lễ tân dưới lầu, nhờ họ hỏi bảo vệ trước cổng xem có thấy Tổng giám đốc Tần ra ngoài không. Bảo vệ nói không thấy. Thế là Lâm Vũ Nghi lại nhờ mọi người tìm bên trong công ty.
Đối với một kẻ không đáng tin như thế này, ngoài việc chửi một câu tức cười ra thì cũng chẳng tìm được từ nào thích hợp hơn để miêu tả.
Tần Hạo chơi đang vui thì bị đội trưởng bảo vệ cẩn thận thò đầu vào, thấy bóng dáng anh thế là nói nhỏ: “Tổng giám đốc Tần, bên trên đang đợi anh họp đấy ạ!”
“Họp gì mà họp? Ờ, phải rồi, họp nhỉ!”, Tần Hạo vội vàng đặt bài xuống rồi chạy đi.
Đợi anh đi khỏi, đội trưởng mặt tối sầm, nhìn mấy người còn lại, tức giận nói; “Không phải đã nói mấy cậu không được đánh bài trong giờ làm việc sao? Lần trước bị Tổng giám đốc Tần bắt được còn chưa chừa à?”
“Đội trưởng, là do sếp Tần muốn chơi, bọn tôi cũng hết cách mà!”
“…”
Tần Hạo vội vàng đi lên lầu, mở cửa phòng thì thấy Thẩm Giai Oánh đang đi tới đi lui bên trong. Anh vội nói: “Ngại quá, ngủ quên mất, đi thôi!”
“Em thấy, anh chẳng bận tâm gì tới em cả!”, Thẩm Giai Oánh nói với vẻ tức giận, có lẽ đây là lần đầu tiên cô tỏ thái độ như vậy với anh.
Tần Hạo chỉ biết cười khổ. Anh có thể nói gì chứ? Nói không phải là không quan tâm cô mà thực ra là không quan tâm tới công ty sao?
“Anh sai rồi. Lần sau không dám nữa. Chúng ta đi họp bây giờ, được không? Về nhà anh để em ở trên!”, Tần Hạo đành phải nhẫn nhịn dỗ vui cô gái.
Thẩm Giai Oánh hừ một tiếng, sau đó tò mò hỏi: “Cái gì mà ở trên ở dưới chứ?”
Tần Hạo nhướn mày, để lộ ra biểu cảm dâm đãng, sau đó cười nói: “Em biết mà, chuyện buổi tối hay làm ấy!”
Thẩm Giai Oánh đỏ mặt, cười mắng: “Chẳng nghiêm túc gì cả!”
“Đi thôi!”
“Hầy, thật hết cách với anh!”
…
Tần Hạo đưa cô tới trước cửa phòng họp, nghiêm túc chỉnh lại cà vạt sau đó đẩy cửa bước vào.
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp phía sau anh, những người quản lý cảm thấy có phần hoang mang. Không biết lại là ai đây?
Tần Hạo chậm rãi đi tới chỗ của mình nhưng không ngồi xuống mà chỉ đi vòng quanh bàn họp, từng bước từng bước. Thi thoảng anh dừng lại, rồi nhìn ai đó với vẻ suy tư lắm.
Rồi anh lại đi ngược lại. Hành động kỳ lạ này khiến đám cha nội kia cảm thấy tê da đầu. Họ thầm cảm thấy ái ngại. Vị sếp họ Tần này không phải lại nghĩ ra chuyện quái quỷ gì chứ? Nhất định không phải là chuyện tốt đẹp gì rồi.
Cuối cùng thì Tần Hạo cũng đi xong. Anh chống hai tay xuống bàn, lên tiếng. Giọng anh vừa phải nhưng rất có khí thế.
“Hôm nay muốn thông báo một chuyện hết sức quan trọng với mọi người!”
Nói xong, Tần Hạo ngồi xuống, lấy ra bút và một tờ giấy A4 viết vài chữ lên trên.
Đám đông tò mò, lẽ nào chuyện quan trọng mà anh ta nói tới là bí mật chỉ có thể ngầm hiểu chứ không được truyền ra ngoài sao. Mọi người còn đang nghi ngờ thì Tần Hạo đột nhiên đứng dậy: “Phần tiếp theo, sẽ do phó tổng giám đốc Thẩm Giai Oánh đọc!”
Nói xong, anh đưa tờ giấy cho Thẩm Giai Oánh và nói nhỏ: “Đọc đúng như vậy là được, những chuyện khác không cần quan tâm!”
Thẩm Giai Oánh tưởng anh có sự sắp xếp gì đặc biệt nên tò mò nhận lấy tờ giấy. Cô liếc nhìn nội dung, sau đó mặt xanh mét như là chuối. Cô vô cùng tò mò nhìn Tần Hạo, dùng ánh mắt dò hỏi với anh. Rốt cuộc anh đang làm trò gì vậy?
Tất cả mọi người đều ngây ra. Lẽ nào trong đó viết thứ gì đó khủng khiếp lắm sao?
Đến cả Lâm Vũ Nghi cũng cảm thấy kinh ngạc. Cô thầm nghĩ lẽ nào là cơ mật gì đó mà Lâm Vũ Hân để lại? Hoặc là kế hoạch lớn liên quan tới sự phát triển của công ty sao?
Tần Hạo nói nhỏ: “Không có gì, đọc đúng là được!”
Thẩm Giai Oánh mím môi. Giọng cô rất vang và rõ ràng, vô cùng dễ nghe. Cô đành đọc: “Tôi cảm thấy, công ty chúng ta về phương diện nào cũng tốt. Nhưng chiếc bàn dài này xấu quá. Tôi cảm thấy nên đổi mẫu khác. Kiểu bàn tròn chẳng hạn…”
Cốp!
Một chiếc bút rơi xuống bàn họp!
Cốp!
Một cái hàm khác cũng rơi xuống!
Đợi khi Thẩm Giai Oanh chật vật đọc xong thì cô cũng đỏ mặt tới mức nặn ra máu, thật chỉ muốn nhét tờ giấy kia vào miệng của ai đó để người ta nuốt vào bụng.
Tất cả mọi người đều nhìn ông chủ họ Tần, chỉ cảm thấy anh giống như quái vật.
“Mọi người cảm thấy tôi nói không đúng sao?”, Tần Hạo nghiêng đầu, đi chậm rãi phía sau đám đông, giống như hành động khi nãy mới bước vào.
Hóa ra vừa rồi anh đi đi lại lại là để xem cái bàn họp. Đúng là một ông sếp…Nực cười!
Nói chuyện đạo lý với người này thì có khác nào tự tìm đường chết?
Mọi người vội vàng lắc đầu, đồng thanh nói: “Không có ý kiến gì ạ!”
“Không có thì tốt. Ừ, thông báo bộ phận thu mua đi mua bàn họp, cái này vứt đi! Sau đó thì giải tán!”
Tần Hạo nói đơn giản rồi rời đi đầu tiên. Những người khác cũng rời theo sau.
Thẩm Giai Oánh và Lâm Vũ Nghi đứng ngây ra tại chỗ, đờ đẫn.
Đợi khi hai người trở về phòng, vừa bước vào thì thấy Tần Hạo đang nằm trên ghế sô pha hút thuốc và chơi game trên ipad với vẻ chán ngắt.
Lâm Vũ Nghi ngồi phịch xuống trước mặt, kinh ngạc nhìn anh. Một lúc lâu sau cô mới nói: “Tần Hạo, anh bị bệnh đấy à?”
“Sao tự nhiên lại rủa tôi bị bệnh? Tôi bệnh thì có lợi lạc gì cho cô không? Không phải là cô sẽ phải chăm sóc tôi sao? Ha ha!”, Tần Hạo chẳng buồn ngẩng đầu, thản nhiên chơi tiếp.
Lâm Vũ Nghi giựt lấy ipad của anh, tức giận nói: “Một cái bàn họp lớn như vậy, anh nói vứt là vứt sao? Miễn phí chắc? Hơn nữa, mục đích họp là gì? Anh nói tới chuyện không liên quan gì cả. Dù anh không thích cái bàn đó thì anh nói lúc khác không được à? Một câu nói mà làm gì phải bông đùa trước mặt bao nhiêu con người như thế chứ?”
Chương 476: Hàng thứ thiệt
Câu chất vấn khiến ngay cả cô cũng bị sững sờ bởi Tần Hạo: “Cô muốn tôi trả lời câu hỏi nào trước đây?”
Lâm Vũ Nghi tức điên lên.
Thẩm Giai Oánh thì ngồi đối diện hai người, cười nói với Lâm Vũ Nghi: “Vừa rồi cô đã trả lời chính câu hỏi của mình rồi mà!”
“Hả!”, Lâm Vũ Nghi kinh ngạc hỏi.
Thẩm Giai Oánh nói với vẻ thâm thúy: “Cô cũng đã nói rồi. Vấn đề một câu nói của anh ấy. Cô nghĩ xem, vốn là vấn đề của một câu nói đó thôi mà, là gì mà phải phức tạp lên?”
“Ơ!”, Lâm Vũ Nghi ngây người, ra điều suy tư lắm.
“Rất đơn giản. Mới đầu tôi cũng tưởng Tần Hạo làm trò. Thế nhưng, nghĩ kỹ thì thấy không phải. Tại sao anh ấy lại nói tôi đọc chữ trên tờ giấy chứ? Bởi vì anh ấy đã nói một câu”.
“Tiếp theo, xin mời cô Thẩm Giai Oánh – Phó tổng giám đốc mới của công ty chúng ta đọc!”
“Ha ha, tất cả mọi người đều bị gây chú ý bởi nội dung trong tờ giấy. Không ai chú ý tới cách xưng hô đó. Sau đó, mọi người bị tư duy kỳ quái của anh ấy khiến bất ngờ”.
“Từ nay về sau, trong thâm tâm mọi người đều cho rắng, đó là, Tần Hạo là người nói một là một hai là hai. Anh ấy nói gì thì sẽ là thế đó!”
Tần Hạo cười khan: “Ha ha, anh đâu nghĩ được nhiều như em. Anh thật sự cảm thấy cán bàn đó trông xấu xí mà!”
Thẩm Giai Oánh tối mặt.
Hai cô gái nhìn nhau, chỉ cảm thấy sau này công việc của hai người sẽ rất vất vả.
Tuy nhiên dù cách nhận chức có hoang đường thế nào thì việc Thẩm Giai Oánh là phó giám đốc của tập đoàn Triều Dương cũng đã thành sự thực. Quả nhiên giống như những gì cô nghĩ, không hề có ai phản đối cả.
Không phải họ không muốn mà là không dám.
Sếp Tần nhà người ta bá đạo, lỗ mãng tới mức một cái bàn không thích là phải vứt, nếu như anh muốn phản đối thì cũng phải ngó lại coi mình có gì, xem xem sếp Tần có coi anh ra gì hay không đã.
Có sự gia nhập của Thẩm Giai Oánh, môi trường làm việc của công ty nhanh chóng được hồi phục. Từ sau khi Lâm Vũ Hân rời đi, những ảnh hưởng tiêu cực do Tần Hạo mang lại đã nhanh chóng biến mất. Bởi vì cha nội này hoàn toàn trở thành người phủi tay. Ngoài việc lộ mặt giải quyết với những nhà lãnh đạo của nhà nước thì những việc khác anh đều mặc kệ.
Tài năng của Thẩm Giai Oánh có cơ hội được phát huy. Thông qua một loạt các hành động, cô đã giúp thay đổi vấn đề tâm thái của đồng nghiệp trong công việc. Cùng với sự hợp tác của Lâm Vũ Nghi, hai người phối hợp, từ lúc ban đầu còn khá đề phòng, đến khi cởi mở thì công ty đã có sự thay đổi cực lớn.
Đương nhiên Tần Hạo vui mừng lắm. Trên thực tế, thứ mà anh muốn chính là hiệu quả này. Chỉ cần Lâm Vũ Nghi chấp nhận sự tồn tại của Thẩm Giai Oánh và từ từ gây ảnh hưởng tới những người khác thì sẽ không còn vấn đề nữa.
Khoảng nửa tháng sau, công việc của Thẩm Giai Oánh đã trở nên ổn định. Cô cũng có được uy tín nhất định trong công ty. Thế là kế hoạch tuyển dụng đã có thể thực hiện.
Không hề bất ngờ, Oanh Oanh cởi bỏ bộ đồ gợi cảm ở nhà, đổi sang một bộ trang phục công sở chỉn chu, chính thức trở thành nhân viên văn phòng. Do Tần Hạo chẳng có việc gì làm trong công ty nên nếu Oanh Oanh trở thành trợ lý của anh thì thực ra cũng chỉ thuộc dạng lăn lộn sống qua ngày thôi. Thế là Giai Oánh quyết định để cô làm thư ký cho Lâm Vũ Nghi.
Tần Hạo may mắn là bởi vì Oanh Oanh đúng như những gì Thẩm Giai Oánh nói. Trước mặt người khác thì tỏ vẻ đứng đắn, nghiêm túc ra dáng, không tùy tiện cười nói nên trong công ty có người đồn rằng có một người đẹp băng giá mới tới làm, khá giống với giám đốc Lâm trước đây.
Khi đó Tần Hạo vẫn còn bực dọc lắm, thầm nghĩ chẳng lẽ lại tuyển được một cực phẩm nào đó? Nhưng vừa hỏi và biết là Oanh Oanh thì anh há mồm trợn mắt. Nhưng cũng không thể không gật gù thừa nhận cô nàng này đúng là cực phẩm.
Yên Yên được sắp xếp làm việc bên cạnh Thẩm Giai Oánh. Yên Yên không hiểu biết nhiều nhưng rót nước pha trà thì làm rất trơn tru. Hơn nữa, cô cũng rất chăm chỉ học hỏi, với mối quan hệ giữa cô và Thẩm Giai Oánh đương nhiên là chẳng có gì phải kiêng dè. Không hiểu thì hỏi. Một thời gian sau cô cũng biến hình trở thành một nhân tài đáng gờm của công ty.
Gần đây có tin đồn. Tập đoàn Triều Dương có bốn người đẹp. Ai ai cũng là quốc sắc thiên hương. Có được một là có được cả thiên hạ.
Tin đồn nói về bốn người Thẩm Giai Oánh, Lâm Vũ Nghi, Oanh Oanh và Yên Yên. Hơn nữa bốn người này còn mỗi người một vẻ.
Thẩm Giai Oánh đoan trang, hào sảng, nho nhã bao dung, là một người đẹp ấm áp rất có khí chất. Nhưng là một phó tổng giám đốc thì khí thế đó cũng khiến rất nhiều người không chịu nổi.
Lâm Vũ Nghi đang độ xuân thì. Mặc dù chưa có nhiều kinh nghiệm trong công việc, còn có phần non nớt nhưng lại đối đãi với mọi người thân thiết, rất ôn hòa. Trong công việc cũng rất có uy nên những thanh niên khác muốn theo đuổi mà không dám, đành cung phụng cô như nữ thần.
Còn Oanh Oanh thì đúng là một người đẹp băng giá. Không nói không rằng, mặt lạnh như tiền. Oanh Oanh tàn nhẫn chính là cô. Đây là lời mà Tần Hạo thầm nhủ. Đương nhiên người ngoài không biết được.
Còn Yên Yên khiến người khác có cảm các giác là một cô gái dễ gần nhưng lại không dễ chinh phục. Cô nhóc này quá chăm chỉ, nỗ lực. Ở cạnh cô sẽ luôn tràn đầy sự tích cực.
Có mấy người này lo công việc thì Tần Hạo căn bản chẳng cần làm gì nữa. Ngày ngày đảo qua đảo lại, có đôi khi còn chẳng cần tới cả công ty mà cứ lượn lờ bên ngoài, rồi gọi điện hẹn Lăng Ngạo Tuyết nhưng cũng không nhận được bất kỳ phản hồi gì. Tần Hạo suy nghĩ, cảm thấy tạm thời không nên quấy rầy cô hoa khôi cảnh sát này thì hơn.
Nửa tháng tiếp theo, Tần Hạo bắt đầu chú tâm tới công việc của mình. Mỗi ngày, anh không đưa đón Lâm Vũ Nghi nữa. Bởi vì Lâm Vũ Nghi đã là giám đốc công ty, đương nhiên có xe riêng. Và cô nhóc đã bỏ ra khá nhiều thời gian để thi bằng lái, nên tự lái xe đi làm không thành vấn đề nữa.
Vậy là mỗi ngày Tần Hạo có thể ngủ tới trưa. Sau đó dậy ăn chút đồ ăn, đi ra ngoài lượn lờ. Những ngày tháng như vậy chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng ngoài làm vậy ra thì anh cũng chẳng thể làm gì khác.
Hôm nay, Tần Hạo lại tới công ty với vẻ chán ngắt. Anh trốn trong phòng làm việc của Lâm Vũ Nghi chơi game. Phòng này trước đây là của Lâm Vũ Hân. Sau này là của anh. Bây giờ lại trở thành của Lâm Vũ Nghi. Mà hôm nay, Lâm Vũ Nghi lại không có ở đây. Nghe nói cô đã ra ngoài bàn chuyện làm ăn. Thẩm Giai Oánh đi cùng cô nên Tần Hạo không có gì phải lo lắng.
Đang chơi game tới đoạn buồn ngủ thì cửa phòng đột ngột mở ra. Một cái đầu thò vào trong, sau đó là một nụ cười đê tiện. Người này chui vào, sau đó khóa trái cửa lại.
“Này, cô định làm gì vậy?”
Thấy Oanh Oanh lộ rõ bản chất, Tần Hạo nhìn cô với vẻ kinh ngạc. Cô gái này mặc trang phục công sở thật như đốt mắt người khác. Thân hình cao gầy, khúc nào ra khúc nấy. Chỗ cần to cũng to, mà anh cũng đã đích thân kiểm tra là hàng thứ thiệt. Chỗ nhỏ cũng rất nhỏ và anh cũng đã từng thử. Rất tinh tế.
Oanh Oanh bước từng bước tới như một miêu nữ với vẻ mê hoặc. Cô cười nói: “Tổng giám đốc Tần, anh có việc gì sao?”
“Tôi có việc gì đâu, sao thế?”, Tần Hạo nói xong thì cảm thấy chắc chắn cô gái này định giở trò gì đó, anh cảm thấy không ổn.
Chương 477: Ha ha ha ha
“Người ta thường hay nói, bận chuyện thì bảo thư ký xử lý. Vế sau là gì ấy nhỉ?”, Oanh Oanh chớp mắt, tỏ vẻ không nhớ ra.
Tần Hạo buột miệng đáp: “Còn rảnh rỗi thì “xử lý” thư ký? Sao hả, muốn được như vậy lắm à?”
“Thì vì người ta chưa được thử bao giờ nên cảm thấy làm thế rất kích thích mà. Xem này, bàn ở văn phòng thì to, không gian ánh sáng cũng tuyệt vời. Chà, anh có muốn vừa hưởng thụ vừa ngắm nhìn thành phố dưới kia hay không?”
“Cô đùa với lửa đấy hả?”, Tần Hạo thầm mắng, cố ý không nhìn đến vẻ lả lơi quyến rũ của đối phương. Anh thật không hiểu nổi cô ấy. Trước mặt người khác thì thế này, sau lưng thì thế khác, làm vậy không mệt sao?
Oanh Oanh không giống Diệp Thanh Trúc. Cô ấy chỉ ngả ngớn với anh, còn trước mặt người ngoài thì vô cùng đứng đắn. Diệp Thanh Trúc thì đong đưa với mọi người, nhưng chỉ Tần Hạo mới biết lần đầu của cô ta đã thuộc về anh.
Tần Hạo không ngó ngàng gì đến Oanh Oanh. Nhưng cô ấy khó khăn lắm mới đợi được cơ hội này, làm sao lại dễ dàng bỏ qua cho anh được! Thấy anh phớt lờ, Oanh Oanh bèn ngồi xuống. Sau đó, cô ấy bỗng đứng thẳng dậy, hất mái tóc dài bồng bềnh.
Hành động hất tóc quyến rũ ấy khiến Tần Hạo nhìn không rời mắt.
“Không chịu nổi mất!”, anh cố gắng chịu đựng. Cô ấy có thể nghiêm chỉnh một tí được không? Nếu Tần Hạo thật sự làm chuyện ấy với Oanh Oanh, rồi sau đó Lâm Vũ Nghi quay lại văn phòng và bắt gặp thì anh xong đời.
Tuy rằng bây giờ chẳng ai quản lý được anh, nhưng Tần Hạo không nghĩ mình có thể thoải mái lăng nhăng. Ít nhiều gì thì anh cũng không vượt qua được rào cản tâm lý. Vui vẻ với người phụ nữ khác trong phòng làm việc của Lâm Vũ Hân, ở công ty của Lâm Vũ Hân. Nghĩ thôi thì cảm thấy kích thích đấy, nhưng nếu thật sự làm thế thì trong lòng anh chẳng vui nổi đâu.
Nhận thấy làm vậy không ổn, Oanh Oanh đành gạt bỏ ý định này. Có trời mới biết trong đầu cô ấy nghĩ gì, tự dưng lại đề nghị Tần Hạo chơi trò chơi cùng mình. Cược với nhau là cởi quần áo, ai thắng thì được cởi một món đồ của đối phương, tất cũng tính.
Tần Hạo vốn chẳng muốn để ý đến Oanh Oanh. Nhưng cô ấy lại bảo anh sợ. Anh mà sợ ấy hả? Trình độ chơi trò chơi của anh thuộc nhóm đứng đầu công ty đấy.
Thế là cả hai quyết đấu với nhau.
Không hề bất ngờ, Tần Hạo đã thắng ván đầu tiên. Oanh Oanh thoải mái cởi chiếc tất lụa màu đen của mình ra.
Sau khi Tần Hạo thắng hai ván, đôi tất đen ấy đã được cởi hết.
Lúc Tần Hạo định bảo Oanh Oanh lấy mấy món đồ đã thua rời khỏi văn phòng thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.
Nhét tất vào túi Tần Hạo, Oanh Oanh khẽ nói: “Tặng anh đấy! Hê hê!”
Dứt lời, Oanh Oanh bèn xoay người mở cửa. Người đang đứng trước cửa là Lâm Vũ Nghi. Cô ấy nhìn cả hai bằng ánh mắt nghi ngờ, sau đó bước vào phòng, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Tần Hạo sợ nán lại sẽ khiến Lâm Vũ Nghi phát hiện ra điều khác thường. Oanh Oanh chưa đi được bao lâu, anh cũng kiếm cớ ra ngoài.
Đợi cả hai đi rồi, Lâm Vũ Nghi bèn lục lọi khắp văn phòng hệt một chú cảnh khuyển. Tuy chẳng tìm được gì nhưng chuyện này vẫn chưa thể xua tan sự nghi ngờ của cô ấy.
Ai cũng biết ông chủ Tần là kẻ háo sắc phong lưu. Người đẹp được tuyển vào công ty sớm muộn gì cũng rơi vào tay anh.
Lâm Vũ Nghi khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn nữa. Bây giờ cô ấy chỉ muốn quản lý công ty thật tốt. Đợi đến khi Lâm Vũ Hân trở về và nhìn thấy thành quả của cô ấy, chắc chắn sẽ rất vui.
Anh gõ cửa phòng làm việc của Thẩm Giai Oánh. Thấy đối phương đang bàn chuyện với quản lý của một bộ phận trong công ty, anh bèn lui ra, sợ mình quấy rầy công việc của cô.
Sờ vào tất lụa trong túi, Tần Hạo khóc không ra nước mắt.
Anh khẽ thở dài. Vừa định ra khỏi công ty để ổn định lại tinh thần, Tần Hạo trông thấy Oanh Oanh đang ở cửa thang máy lặng lẽ ngoắc tay với anh.
Người phụ nữ trơ trẽn này chỉ toàn châm lửa chứ không dập lửa. Quá quắt lắm!
Tần Hạo thầm mắng một câu, nhưng vẫn giả vờ bình thản bước về phía cô ấy. Lúc đến bên cạnh Oanh Oanh, anh nghe cô ấy thầm thì đầy quyến rũ: “Cần tôi giúp không?”
“Oanh Oanh, đừng nghĩ tôi không dám làm gì cô. Còn nhớ lần ở Yến Kinh không?”, Tần Hạo bực bội gằn giọng. Nếu không phải vì đang ở công ty, anh nhất định sẽ ra tay với người phụ nữ lẳng lơ trước mặt này.
“Thế thì đến đây nào! Có muốn chơi trò “Hồi ức nhịp tim” không?”, Oanh Oanh vừa nhẹ nhàng cất tiếng vừa chỉ vào thang máy.
Chẳng lẽ cô ấy muốn làm gì với anh trong thang máy à?
Ý nghĩ ấy thoáng qua đầu anh. Sau đó, cửa thang máy bỗng mở ra, không có ai cả. Tần Hạo còn đang ngẩn người thì đã bị Oanh Oanh kéo mạnh vào trong.
Sau đó Oanh Oanh nhanh chóng ấn nút, đóng cửa thang máy lại.
“Sao hả, thoải mái không?”, Oanh Oanh nhìn anh với vẻ đắc ý.
Tần Hạo nuốt nước bọt.
“Ban nãy chị Thẩm Giai Oánh có hỏi tất tôi đâu rồi. Anh đoán xem tôi trả lời thế nào?”, Oanh Oanh bỗng nhiên ném một quả bom.
Tần Hạo thầm mắng một câu “Mẹ nó”. Mặc kệ Oanh Oanh đang nói nhảm, anh bèn kéo cô ấy lại. Tay anh tóm lấy vòng một của Oanh Oanh, tốc độ còn nhanh hơn kỷ lục của Vi Tiểu Bảo, vô cùng chuẩn xác.
Chết tiệt thật. Cô ấy đổi tính từ khi nào vậy?
Trong lúc Tần Hạo còn đang băn khoăn thì bỗng thấy Oanh Oanh đang nhìn chằm chằm vào một góc thang máy. Ở góc ấy có vật màu đen đang phát sáng.
Tần Hạo hoảng hốt. Vật ấy do chính anh cho lắp đặt lúc mới đến công ty. Anh lao tâm khổ tứ vì sự an toàn của công ty, không ngờ giờ lại đào hố chính mình.
Anh vội vã đẩy Oanh Oanh ra, nhưng đã quá muộn. Cô ấy chống nạnh, bật cười đắc thắng: “Ha ha ha ha, rốt cuộc cũng nắm thóp anh rồi nhé! Sau này chuyện gì cũng phải nghe theo tôi đấy. Bằng không, ha ha ha ha… Anh tự hiểu lấy!”
Mặt mũi Tần Hạo tối sầm lại. Thang máy vừa dừng, anh lập tức rời đi ngay. Bằng không, anh sẽ bị người phụ nữ đê tiện này làm cho tức chết.
Công ty nguy hiểm quá!
Lâm Vũ Nghi lấy danh nghĩa trông chừng giúp chị gái để giám sát việc qua lại giữa anh và người phụ nữ khác. Giờ còn thêm Oanh Oanh giăng bẫy khắp nơi. Anh chỉ cần lơ là một tí thì đã sập bẫy của cô ấy rồi.
Nghĩ đến lời đe dọa của Oanh Oanh, Tần Hạo lập tức tắt tín hiệu điện thoại để đối phương không thể gọi đến ra điều kiện với anh.
Được người đẹp vây quanh mà sao anh chẳng thấy dịu dàng chút nào vậy?
Tần Hạo quyết định tiếp tục ngược đãi mình, bắt taxi đến chỗ Lăng Ngạo Tuyết. Sau khi gõ cửa, anh nghe tiếng bước chân vang lên đã biết cô đang ở nhà.
Chương 478: Tôi đánh chết anh
Tần Hạo sực nhớ ra, nếu anh xuất hiện thế này, chắc chắn Lăng Ngạo Tuyết sẽ không mở cửa. Thế là anh vội vàng nấp vào một góc.
Quái lạ thật. Rõ ràng Lăng Ngạo Tuyết nghe có tiếng gõ cửa, nhưng lúc nhìn qua mắt mèo thì chẳng thấy ai cả. Cô còn đang nghi ngờ có người nào phá phách hay không. Vừa định quay đi, cô lại nghe tiếng gõ cửa vang lên.
Lăng Ngạo Tuyết hét vọng ra: “Ai đấy?”
Tần Hạo im thin thít, thầm nghĩ sao cô không mở cửa ra xem.
Lăng Ngạo Tuyết là cảnh sát nên luôn ở trong trạng thái đề phòng. Cô không dễ dàng mở cửa để người lạ vào. Nhìn qua mắt mèo mà chẳng thấy ai, rõ là vị khách này rất bất thường. Lăng Ngạo Tuyết quyết định sẽ mặc kệ.
Tiếng gõ cửa lại vang vọng.
Cô giận dữ quát: “Ai đang giả ma giả quỷ đấy? Có giỏi thì cút ra đây cho tôi!”
Không có hồi âm!
Một lúc sau, âm thanh gõ cửa tiếp tục vang lên. Tiếng khóc thê lương đột nhiên truyền đến.
Lăng Ngạo Tuyết sởn gai ốc, cả người cũng run lên. Cô là cảnh sát, rất bạo gan, không sợ người chết, nhưng lại sợ ma! Mới vừa nói có người giả ma thì ma đã xuất hiện rồi.
Cầm súng lên, Lăng Ngạo Tuyết mở cửa ra, nhắm chuẩn vào “con ma” đang ngồi trên sàn.
“Này, làm gì đấy?”, khẩu súng trong tay Lăng Ngạo Tuyết chĩa thẳng vào đầu của “thứ đó”. Cô không chắc chắn đây là ma hay người. Nhưng khi dùng súng chọt vào đối phương, thấy đó là vật thể sống chứ không phải ma, cô bèn thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương khóc nức nở: “Tôi chết thảm lắm!”
Người này vừa khóc vừa ngẩng đầu lên làm mặt quỷ. Lăng Ngạo Tuyết giât mình lùi về góc tường rồi hét lên thất thanh.
“Ha ha!”, Tần Hạo bật cười đầy phấn khích.
Bấy giờ Lăng Ngạo Tuyết mới vỡ lẽ Tần Hạo vừa chơi khăm mình. Cô tức tối định dùng súng bắn thì Tần Hạo đã nhanh chân lẻn vào nhà cô rồi đóng cửa lại.
“Này, đây là nhà tôi mà. Mở cửa ra ngay, không thôi tôi đánh chết anh đấy!”
Lăng Ngạo Tuyết nổi trận lôi đình. Vừa bị anh lừa vừa bị nhốt ngoài cửa khiến cô tức điên. Nhỡ anh làm rối tung căn nhà của cô thì biết làm thế nào?
Có nên gọi đồng nghiệp đến bắt Tần Hạo không?
Lăng Ngạo Tuyết thầm nghĩ, rồi khẽ lắc đầu. Đồng nghiệp của cô đều quen Tần Hạo, kể cả cục trưởng cũng rất niềm nở với anh. Biết đâu họ còn nghĩ anh và cô đang chơi trò trốn tìm ấy chứ. Hầy, bây giờ mọi người trong cục đều cho rằng Tần Hạo là bạn trai của cô rồi!
Đặt mông ngồi xuống sàn, Lăng Ngạo Tuyết tủi thân phát khóc. May mà cô đang mặc quần áo bình thường chứ không phải đồ ngủ gợi cảm. Nhỡ mà bây giờ bị người dân trong tòa nhà bắt gặp, chắc cô sẽ xấu hổ chết mất.
Càng nghĩ càng thấy ấm ức, rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì? Sao Tần Hạo cứ bám lấy cô không buông vậy? Cứ cho là trước đây anh là bạn của cô đi. Nhưng bây giờ cô chẳng thân thiết gì với anh cả. Tần Hạo không thể tha cho cô sao?
Vừa nghĩ, Lăng Ngạo Tuyết vừa bật khóc. Cô ngồi trong góc, cúi thấp đầu, hai tay đặt lên đầu gối, bờ vai không ngừng run rẩy.
Nhìn thấy cảnh này qua mắt mèo khiến Tần Hạo kinh ngạc. Cô cảnh sát này mạnh mẽ lắm mà, sao lại khóc lóc khổ sở thế kia?
“Hình như mình đùa hơi quá! Thôi bỏ đi!”
Tần Hạo mở cửa, hô lên: “Này, sao thế? Đến tháng rồi nên đau bụng à?”
“Anh mới là người đến tháng! Có anh mới đến tháng quanh năm ấy!”, Lăng Ngạo Tuyết khẽ ngẩng đầu, không nhìn đến anh mà nức nở mắng.
Cười hì hì, Tần Hạo nói: “Thấy cô tội nghiệp quá nên đón cô vào đấy. Vào trong đi!”
“Cút, ai cần anh đón vào? Đây rõ ràng là nhà tôi!”, Lăng Ngạo Tuyết vẫn ngồi yên tại chỗ, không tỏ vẻ cảm kích.
Anh đành phải bước ra. Ngồi xuống trước mặt cô, Tần Hạo dỗ dành: “Được rồi, đùa tí thôi. Đừng khóc nữa, tôi sẽ đau lòng đấy. Tôi đã nói tôi muốn theo đuổi cô mà!”
“Anh theo đuổi người ta bằng cách này à?”, Lăng Ngạo Tuyết châm chọc.
Tần Hạo buột miệng hỏi lại: “Thế phải làm sao?”
“Ít nhất cũng phải tặng hoa hay gì chứ. Nên đối xử với đối phương dịu dàng một chút!”
Thế là Tần Hạo dịu giọng nói: “Vậy à, bây giờ tôi đi mua hoa nhé? Đừng khóc nữa, được không?”
Lăng Ngạo Tuyết cúi đầu nhìn chân Tần Hạo: “Đi mua đi, tôi ở đây chờ anh. Mua hoa hồng tặng tôi rồi tôi sẽ không khóc nữa!”
Tần Hạo vui vẻ đáp: “Được. Ở đây đợi tôi nhé. Tôi đi mua ngay!”
Dứt lời, anh lập tức phi xuống lầu.
Lăng Ngạo Tuyết vội vàng chạy vào nhà, sau đó lớn giọng mắng: “Ngu xuẩn. Anh đi chết đi. Ai thèm hoa của anh chứ!”
Rồi cô đóng sầm cửa lại, thề với lòng sẽ không mở cửa cho Tần Hạo. Anh mà dám vào đây nữa, cô sẽ cho anh một phát súng, tố cáo anh đột nhập nhà dân và có ý đồ cưỡng hiếp!
Ném khẩu súng đi, Lăng Ngạo Tuyết ngồi xuống sô pha. Trên mặt cô làm gì có nước mắt. Khóc? Đùa nhau à? Bị người ta bắt nạt mà còn khóc thì chỉ mấy cô nàng yếu đuối mới như thế. Lăng Ngạo Tuyết này là nữ hán tử, mạnh mẽ hơn cả đám đàn ông đấy.
Đói quá, phải nấu mì thôi!
Lăng Ngạo Tuyết chạy vào nhà bếp. Nấu mì xong, cô vừa bưng bát ra phòng khách thì nhìn thấy một bó hoa hồng được đưa đến trước mặt mình.
Cô run tay, bát mì rơi xuống đất, nóng muốn bỏng chân.
“Sao anh vào được đây? Anh dám cạy cửa? Tôi đánh chết anh!”, Lăng Ngạo Tuyết cáu tiết cầm súng chĩa vào đầu đối phương.
Thế là Tần Hạo lấy ra một vật rồi lắc lắc trước mắt cô. Lăng Ngạo Tuyết suýt nữa thì ngã phịch xuống sàn.
Chìa khóa!
Tên khốn kiếp này dám lấy chìa khóa nhà cô. Chẳng trách vừa rồi cô lại lừa được Tần Hạo dễ dàng đến thế. Có chìa khóa rồi nên anh còn sợ gì nữa đâu!
Nhưng mà, anh thật sự đã đi mua hoa hồng. Một bó hoa rất to, thắm tươi rực rỡ.
“Ối, chân tôi!”, lúc này Lăng Ngạo Tuyết mới bắt đầu thấy nóng. Cô ôm chân khập khễnh bước đến sô pha, cởi giày ra để xoa bóp chân. Đau phát khóc.
“Mì của tôi, đây là bát mì tôi nấu ngon nhất đấy. Anh đền cho tôi đi…”
Tần Hạo ngây người nhìn bát mì đã vỡ tan tành, nước mì dầu mỡ cũng đổ đầy sàn.
“Đừng buồn nữa. Mì thôi mà. Này, cầm hoa đi. Tôi nấu mì cho!”, Tần Hạo cười bí hiểm. Đặt bó hoa vào tay cô, anh xoay người vào bếp.
Nhìn nhà bếp lộn xộn, mấy gói gia vị bày la liệt, Tần Hạo cũng lắc đầu chào thua.
Xem ra, những người thích ru rú ở nhà, dù là nam hay nữ thì cũng chẳng khác biệt gì mấy.
Tần Hạo thoăn thoắt nấu xong một bát mì thơm lừng. Anh bưng ra, đặt trước mặt Lăng Ngạo Tuyết.
“Rồi đấy. Đã nấu xong một bát mì cực ngon!”, Tần Hạo nở một nụ cười vô cùng gian manh.
Tiếc là Lăng Ngạo Tuyết hoàn toàn phớt lờ.
Lăng Ngạo Tuyết chẳng muốn ăn mì anh nấu, không ngon lành gì cả. Cô dỗi hờn nghịch súng trong tay. Nếu không vì bó hoa xinh đẹp kia, cô đã bắn vào đầu anh từ lâu rồi.
Chương 479: Nghiêm túc một chút
Đang nghĩ vậy, cô đột nhiên nhìn xung quanh nhưng lại chẳng thấy cái tên kia đâu cả.
"Cô từ từ ăn, tôi đi trước đây!", Tần Hạo đứng ngay cửa nói với cô một câu, sau đó mở cửa đi rồi.
Lăng Ngạo Tuyết lập tức kiểm tra chìa khoá, sau đó khóa trái cửa lại rồi mới yên tâm được.
Cô về lại chỗ cũ, ngồi lên ghế sô pha. Nhìn bát mì trên bàn trà, cô nuốt nước bọt. Đói bụng thật đấy!
Kệ đi, dù sao không ăn thì cũng phí. Hơn nữa đây là đồ nhà mình, mình mua thì sao lại không ăn?
Lăng Ngạo Tuyết không yên tâm với tay nghề của tên kia lắm, chỉ lo anh sẽ dùng tay nghề tồi tệ kia để độc hại mình. Thế là cô nếm thử một miếng trước, sau đó lại bị mùi vị của nước lèo thu hút.
"Không tệ lắm, mì tên kia làm cũng ngon!"
Lăng Ngạo Tuyết lầm bầm lầu bầu, sau đó liền bắt đầu ăn. Chưa được mấy phút, một bát mì nóng đã vào bụng. Ăn xong, cô còn thấy thèm mà liếm môi, cảm giác tay nghề của mình tệ quá.
"Nếu ngày nào anh ta cũng làm mì cho mình ăn, thế thì mình sẽ suy nghĩ đến việc cho anh ta theo đuổi mình!", Lăng Ngạo Tuyết đứng dậy, sờ vào bụng mình. Cô cảm thấy hình như mình còn chưa no lắm, chủ yếu là do lúc nãy ăn nhanh quá.
Lục lọi tủ lạnh một hồi, ngoại trừ trái cây thì hình như chẳng còn gì ăn được cả. Cô có nên xuống dưới mua đồ không?
Lăng Ngạo Tuyết đang do dự, đột nhiên tiếng vặn chìa khóa vang lên!
Lăng Ngạo Tuyết sợ hết hồn, lập tức rút súng nhắm vào cửa. Lại thấy ngoài cửa có một cái tay thò vào, trong tay là một bịch sợi cay!
"Ai?", Lăng Ngạo Tuyết hét to, sau đó đột nhiên nghĩ ra ngoại trừ tên kia thì còn ai vào đây được? Bây giờ ai lại nhàm chán đến mức chơi trò này?
Hơn nữa ngoại trừ tên kia có cơ hội đi đánh chìa khóa nhà mình thì chẳng còn ai nữa.
"Đừng nổ súng, tôi đầu hàng. Ngạo Tuyết, tôi mua một bịch đồ ăn vặt to rồi, cô có muốn vừa ăn sợi cay vừa xem ti vi không?", Tần Hạo bước vào cửa. Đối diện với họng súng đen ngòm, anh giơ cái bịch trong tay mình lên.
Lăng Ngạo Tuyết cầm súng bằng hai tay, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Cút ra ngoài!"
"Đừng vậy chứ, tôi có lòng tốt mua đồ đến đây mà!", Tần Hạo cười nói.
Lăng Ngạo Tuyết tức giận đáp: "Tôi bảo anh cút ra ngoài!"
Tần Hạo chỉ có thể xoay người: "Được rồi! Tôi đi!"
Nào ngờ Lăng Ngạo Tuyết lại quát to: "Đứng lại!"
"Cô đồng ý ăn và xem ti vi với tôi?", Tần Hạo vui vẻ, lập tức xoay người lại. Anh đưa hai tay lên đầu, nhìn Lăng Ngạo Tuyết rồi cười đê tiện.
"Tôi bảo anh bỏ đồ xuống, còn anh thì cút ra ngoài!", Lăng Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào bịch đồ ăn vặt kia, hơi nhấp môi.
"À!", Tần Hạo thất vọng. Cô nàng này lừa anh rồi, xấu ghê!
Nào ngờ Lăng Ngạo Tuyết lại quát lên: "Đứng lại!"
Tần Hạo đành phải xoay người lại, hỏi: "Lại sao nữa?"
"Bỏ chìa khóa xuống!", Lăng Ngạo Tuyết rất mừng, suýt thì đã quên vụ này. Chìa khóa ở trong tay cái tên này là tai họa ngầm lớn nhất.
"Được rồi!", Tần Hạo bất đắc dĩ thở dài một hơi, lấy chìa khoá ra từ trong túi rồi ném xuống đất, sau đó mất mát mở cửa, dáng vẻ lưu luyến không thôi.
Lăng Ngạo Tuyết lại hô một tiếng: "Đứng lại!"
"Còn sao nữa?", Tần Hạo cho rằng cô đã phát hiện ra điều gì đó nên giật mình quay đầu lại. Anh cảm thấy rất thần kỳ, với đầu óc của cô thì không thể nghĩ đến chuyện này mới đúng!
Lạ thật!
"Mì anh làm rất ngon, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh đâu! Đây vốn là thứ anh nên bồi thường cho tôi!", Lăng Ngạo Tuyết nói xong thì từ từ đi về phía bịch đồ ăn vặt trên đất, súng trong tay vẫn chĩa vào đầu Tần Hạo.
Tần Hạo tự động ảo tưởng: Thứ bên dưới ăn rất ngon, nhưng tôi sẽ không cảm ơn anh, đây vốn là thứ anh nên bồi thường cho tôi!
"Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng, cô làm tôi thấy rất thoải mái!", Tần Hạo cười phóng túng, nói một câu đầy thâm ý.
Đáng tiếc Lăng Ngạo Tuyết nghe không hiểu. Cô mắng: "Anh bị bệnh hả, đi chết đi! Để xem sau đó anh còn định vào đây thế nào."
Lăng Ngạo Tuyết nói rồi đá vào cửa, sau đó cầm chìa khoá và bịch đồ ăn vặt trên đất lên, nhảy vào ghế sô pha. Cô nằm ườn ra, đổi sang kênh mà mình thường hay xem, sau đó thoải mái hưởng thụ.
Cục trưởng ngớ ngẩn dám cho mình nghỉ, tưởng là cho nghỉ thì mình không vui sao? Mình vui vẻ vô cùng, ngày ngày ăn nhậu chơi bời còn được lấy lương, thích chết đi được.
"Sợi cay này ngon thật! Hôm nào mình cũng đi mua!"
Lăng Ngạo Tuyết vừa xem chương trình gameshow trong ti vi vừa khinh bỉ tên ngu ngốc kia, lại vừa ăn sợi cay.
Nhưng cô đột nhiên cảm thấy hơi bất thường! Sao sợi cay hết nhanh vậy?
Chắc là xem tập trung quá nên ăn hết cũng không biết!
Lăng Ngạo Tuyết nghĩ vậy, sau đó lại mở một bịch khác ra. Lúc ăn được một nửa, cô ngừng lại, trơ mắt nhìn một cái tay khác đưa đến trước mắt mình, sau đó lấy trộm sợi cay của mình.
Vừa quay đầu lại thì gương mặt như muốn ăn đòn kia lại xuất hiện trước mắt, Lăng Ngạo Tuyết lập tức nhảy lên.
"Anh vào đây thế nào? Anh là người hay ma vậy?"
Lăng Ngạo Tuyết sắp khóc luôn rồi. Đây là chuyện thế nào vậy, sao lần nào cái tên này cũng có thể bất thình lình mò vào nhà cô, hơn nữa còn vào lúc cô đang ở nhà nữa.
Nếu là lúc mình đang tắm, hoặc lúc mình đang ngủ khỏa thân thì không phải đã bị anh thấy hết, sau đó...
Cô sắp sụp đổ thật rồi.
Tần Hạo lấy một chiếc chìa khóa ra, cười rất sáng: "Lúc nãy tôi đánh hai chiếc!"
"Anh...", Lăng Ngạo Tuyết sửng sốt một lát, ngơ ngác nhìn người đàn ông vô lại khiến người khác không nói được lời nào này. Cuối cùng cô thở dài một hơi, ngồi phịch xuống rồi nói: "Thôi vậy, tùy anh!"
Cô cũng nghĩ thông rồi, bản thân không địch lại anh. Tuy rằng anh mặt dày, vô sỉ còn bất lương, nhưng cuối cùng vẫn chưa làm gì cô cả, cô không cần thiết phải không đội trời chung với anh.
Không phải anh muốn vào xem ti vi cùng tôi sao? Được thôi, vào xem đi!
Tần Hạo thật sự ngồi xuống xem ti vi với cô.
Lăng Ngạo Tuyết vừa bắt đầu thả lỏng, chưa được bao lâu thì lại bừng bừng lửa giận. Không kịp để ý thì bàn tay gian tà của cái tên này đã chạm vào chân cô rồi, đúng là không biết xấu hổ.
"Muốn theo đuổi con gái thì phải nghiêm túc một chút, chân thành một chút. Anh cứ như vậy thì tôi không bao giờ thích anh đâu! Tôi không tin tôi trước kia sẽ thích kiểu người như anh!"
Lăng Ngạo Tuyết nhìn Tần Hạo chăm chú, nói câu này xong thì quay đầu đi.
Tần Hạo sửng sốt, sau đó cười đáp: "Cô muốn biết tôi đã làm sao để cô trước kia thích tôi không?"
Lăng Ngạo Tuyết hờ hững nói: "Đó là cô ấy chứ không phải tôi. Mặc dù tôi với cô ấy cùng một thân thể nhưng suy nghĩ không giống nhau, không thể xem là một người được. Giống như trên ti vi nói vậy, lại yêu người đã mất trí nhớ vốn là phản bội tình yêu."
Tần Hạo ngạc nhiên, cảm thấy rất lạ. Tại sao cô lại đột nhiên trở nên có hàm dưỡng như vậy?
Lẽ nào trước đây cô chính là một người có hàm dưỡng nhưng anh vẫn chưa phát hiện ra?
Chương 480: Ghét chết đi được
Tần Hạo thở dài một hơi, hỏi: "Nói vậy thì cô chẳng hề thích tôi chút nào sao?"
Lăng Ngạo Tuyết khó hiểu nhìn anh, sau đó lắc đầu. Vào lúc Tần Hạo đang vô cùng hy vọng trong lòng, cô nói: "Không phải là tôi không thích anh, phải nói là tôi ghét anh chết đi được! Tôi thấy anh liền muốn nôn. Anh nói xem tôi làm thế nào để không ghét anh đây?"
"Ặc, được rồi. Thật ra thì tôi cũng có một cách?"
Tần Hạo đứng dậy, trên mặt là ý cười nhè nhẹ. Anh đi đến cửa, mở cửa ra ngoài rồi lại thò đầu vào, nói: "Cô lại đây để đầu vào, tôi giúp cô đóng cửa lại. Có lẽ đến lúc đó cô sẽ khôi phục ký ức, trở nên thích tôi?"
"Không bằng anh tự thử đi. Đợi đầu bị cửa kẹp, trở nên bình thường rồi thì không chừng tôi sẽ thích anh đấy! Anh chỉ muốn thay đuổi người khác, tại sao không tự thay đổi chính mình đi?", Lăng Ngạo Tuyết lạnh lùng nói, sau đó bỏ đồ ăn vặt xuống, chạy vào phòng mình đóng cửa lại rồi đi ngủ.
Tần Hạo đứng sững trước cửa hồi lâu, vẫn nghĩ có nên nghe ý kiến của cô nàng này không. Đừng luôn nghĩ thay đổi người khác, thử thay đổi chính mình.
"Tôi hoàn hảo như vậy rồi, cô muốn người ta còn phải thay đổi thế nào nữa! Thật là!"
Tần Hạo than thở rời khỏi nhà Lăng Ngạo Tuyết, trở về nhà Thẩm Giai Oánh, đúng lúc cô vừa tan tầm. Nhân lúc Yên Yên ở trong bếp làm cơm, Oanh Oanh còn ở công ty tăng ca với Lâm Vũ Nghi, cái tên nóng vội như khỉ này còn chưa ăn cơm đã kéo Thẩm Giai Oánh vào phòng, lăn lộn với nhau một trận.
Lúc đi ra, một người thì tinh thần thoải mái, một người thì mặt mày ửng hồng, vừa nhìn liền biết chẳng làm chuyện gì tốt.
Lúc hai người đi ra, vừa vặn Oanh Oanh cũng tan tầm trở về. Thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của cô ấy, Thẩm Giai Oánh khó hiểu hỏi: "Oanh Oanh, cô sao thế? Muộn như vậy mới về?"
Oanh Oanh vẫn còn đang quen với việc giả vờ giả vịt, chưa chuyển thành dáng vẻ không biết xấu hổ. Đột nhiên nhìn thấy Tần Hạo, cô ấy bèn giả vờ nghiêm túc khụ một tiếng, sau đó nói: "Kia gì, nhân lúc lãnh đạo tan tầm, tôi đã lén quay phim, mọi người có muốn cùng thưởng thức không!"
Thẩm Giai Oánh xì một tiếng, vào bếp làm cơm phụ Yên Yên.
"Tổng giám đốc Tần, anh có muốn xem cùng tôi không, đại chiến trong thang máy đấy! Rất đặc sắc!"
Trên mặt Oanh Oanh là vẻ khiêu khích khó mà diễn tả. Nhưng nụ cười xấu xa này khiến Tần Hạo hơi run. Đừng nói là cô nàng này thật sự quay video lại nhé?
Lỡ như mấy người Thẩm Giai Oánh nhìn thấy, thanh danh cả đời anh liền bị hủy trong một ngày.
Nói là khi đối diện với thủ đoạn quyến rũ không biết xấu hổ của Oanh Oanh phải không chút để tâm, nhưng vừa vào thang máy, thấy không có ai liền xông lên sờ ngực người ta là thế nào?
"Đừng làm cơm cho anh, anh có việc đi trước đây!", Tần Hạo chạy nhanh như một làn khói.
Ôi, đến cả nhà của Thẩm Giai Oánh cũng không ở được nữa!
Tần Hạo bước trên đường, cảm thấy vô cùng phiền muộn. Anh nghĩ bây giờ tâm trạng của mình không tốt, hay là đi làm chuyện nghiêm chỉnh vậy. Lúc có tâm trạng tốt thì dành cho mấy cô gái, lúc có tâm trạng không tốt thì dành cho mấy ông già.
Anh quyết định đi thăm dò tình hình ở mương nhà họ Trần, bản thân cũng dễ chuẩn bị hơn. Vốn dĩ phải đi thăm dò ngay sau khi Lâm Vũ Hân đi, thế nhưng có một câu nói rất hay.
Không thắng nổi bệnh trì hoãn mà!
Trong tiềm thức, Tần Hạo có cảm giác sợ hãi với mương nhà họ Trần, trong lòng vẫn luôn trốn tránh vấn đề này. Vì vậy anh cứ nghĩ muộn một chút cũng được, dù sao cũng còn nhiều thời gian!
Hôm nay, có lẽ là do một câu nói của Lăng Ngạo Tuyết khiến anh cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Đừng luôn cố gắng thay đổi người khác, cũng phải tự thay đổi chính mình.
Tần Hạo lái xe đến chỗ dòng thứ của nhà họ Trần ở Trung Hải, đây là tư liệu Huyết Ảnh điều tra được.
Người phụ trách của nhà họ Trần ở Trung Hải là Trần Lạc Hà, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi.
Anh được gặp Trần Lạc Hà một cách rất thuận lợi.
Trần Lạc Hà mỉm cười nhìn người trẻ tuổi trước mặt, trong mắt có ba phần thưởng thức, ba phần kính trọng, còn có bốn phần đồng tình. Ông ấy thưởng thức thiên tư và thành tựu của người trẻ tuổi này. Kính trọng anh là vì anh là đệ tử thân truyền của Trần Linh Tố, theo lý mà nói thì địa vị còn cao hơn người thuộc dòng thứ như ông ấy. Còn đồng tình là vì hiểu rõ tất cả những chuyện đã xảy ra với anh nên không thể không sinh ra cảm giác đó.
Vừa gặp mặt nhau, Tần Hạo cũng không có tâm trạng lôi kéo làm quen ông ấy, hỏi thẳng: "Làm thế nào để đến nhà họ Trần? Nhà họ Trần ở đâu?"
Trần Lạc Hà cũng đáp thẳng thừng: "Đánh thắng tôi thì tôi sẽ dẫn cậu đi. Đánh không thắng thì khỏi nói nữa!"
Tần Hạo quơ nắm đấm, nói: "Bác à, nắm đấm lớn như nồi đất thế này, bác có thấy bao giờ chưa?"
"Chưa!"
"Đừng nên ép tôi ra tay, tôi điên lên thì đến tôi cũng sợ!"
"Thật sao? Vậy cậu điên đi!"
Tần Hạo hú lên một cách quái dị, xông thẳng lên, sau đó là âm thanh chấn động của chân khí.
Một tiếng sau, Tần Hạo sắc mặt trắng bệch, cả người yếu ớt không còn sức, đỡ tường ra khỏi mật thất, phía sau là Trần Lạc Hà đầu đầy mồ hôi.
Đánh không lại!
Không hổ là cao thủ của nhà họ Trần!
Sau khi bị đánh tơi bời một trận trong mật thất, Tần Hạo rời đi!
Đương nhiên không phải là anh tự dưng chạy đến đây chịu đòn. Anh phát hiện ra một cách để luyện công rất tốt, đó là thông qua chiến đấu để lĩnh hội quy luật lưu động của nội kình trong thân thể, sau đó thông qua vô số lần chịu đòn để nâng cao tố chất thân thể của mình.
Khoảng thời gian gần đây không có các cuộc chiến sinh tử như trước, anh cảm thấy xương của mình đã mềm đi rất nhiều.
Nhưng mà bị đánh thảm như vậy, ngoại trừ tâm trạng trở nên buồn bực thì chẳng có chút thu hoạch nào.
Tần Hạo về đến nhà, tắm xong thì nằm lên giường, không ngừng nhớ lại hết thảy những chi tiết nhỏ khi đánh nhau với Trần Lạc Hà. Anh chẳng bỏ sót một chi tiết nào, nhưng nghĩ hồi lâu vẫn không có chút đầu mối nào. Bởi vì hôm nay bị thương nhẹ, tuy rằng không nghiêm trọng lắm nhưng tinh thần cũng bị giày vò đến trạng thái rất mệt mỏi, cuối cùng anh ngủ thiếp đi trong lúc suy tư.
Đêm đó, Tần Hạo mơ một giấc mơ rất kỳ lạ. Trong mơ, lúc chiến đấu với Trần Lạc Hà, mỗi một chưởng, mỗi một quyền hay mỗi một chiêu thức của đối phương đều bị tách ra thành vô số động tác nhỏ, sau đó chiếu lại như đoạn phim. Bản thân anh thì ở trong mơ đánh với Trần Lạc Hà bộ chiêu thức kia.
Từ lần đầu tiên dây dưa mãi, đến lần thứ hai đã giống như nước chảy mây trôi, đánh đến lần thứ ba thì đã có thần vận, không hề thua kém Trần Lạc Hà.
Đánh xong bộ chiêu thức này, Tần Hạo trong mơ đột nhiên biến mất, trong đầu vang lên tiếng nổ.
"Tần Hạo!"
Âm thanh rít gào truyền vào tai anh.
Tần Hạo mở mắt ra, lập tức thấy Lâm Vũ Nghi đang cúi đầu nhìn mình.
Bình luận facebook