• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vệ sĩ bất đắc dĩ (29 Viewers)

  • Chương 481-484

Chương 481: Trần Lạc Hà

Trần Lạc Hà vẫn chưa thể hiện ra hết quyền pháp đó nên Tần Hạo chỉ nhớ được một biên đoạn nhỏ. Cho nên, lúc anh luyện không được trôi chảy, có một số quyền chỉ mang tính chất tấn công đơn thuần, Tần Hạo cũng bắt chước làm theo y như vậy.

Cứ như vậy mười phút, Tần Hạo đã học được bài quyền của Trần Lạc Hà, đúng là khiến người ta bất ngờ.

"Hóa ra công pháp này của mình lợi hại nhất ở chỗ có thể mô phỏng lại chiêu thức do người khác dùng nội công của họ khai triển ra. Có điều, sẽ tự chuyển hóa và điểu chỉnh lại chiêu thức đó sao cho phù hợp với nội công của mình?”

"Đây chính là Tiểu Vô Tương Công trong truyền thuyết sao?"

Tần Hạo không khỏi kinh ngạc, trong lòng vô cùng hưng phấn, như thể anh đã phát hiện ra một vài manh mối. Còn nhớ trước đây Tần Hạo luôn cảm thấy rất kì quái, một số thứ sư phụ dạy anh, anh học rất nhanh. Tần Hạo còn tưởng mình là thiên tài tuyệt thế. Nhưng bây giờ anh đã phát hiện ra anh không phải thiên tài tuyệt thế, nhưng thứ mà anh luyện chính là tuyệt thế thần công!

Là một loại công pháp giúp người học có thể bắt chước bất kì chiêu thức nào và khai triển nó. Hơn nữa, uy lực cũng không kém cạnh với chiêu thức gốc, có điều cũng không thể nói là hoàn toàn giống chiêu thức gốc.

Nghĩ thông điều này, Tần Hạo quyết định hôm nay sẽ lại tới tìm Trần Lạc Hà để thử chiêu thức mới này. Nếu như anh có thể liều chết ép ông ấy lôi tuyệt kỹ võ công giấu dưới đáy tủ ra thì đúng là thu hoạch rất lớn!

Chẳng trách sư phụ Trần Linh Tố chẳng coi tư chất của Tần Hạo là cái đinh gì. Không phải bà coi thường kungfu của anh mà là coi thường tính cách của anh. Tần Hạo quá lười biếng, nếu không có áp lực gì thì sẽ không có động lực để chuyên tâm luyện công. Hơn nữa, anh còn rất coi thường kungfu của người khác, cho nên cứ cứng đầu không chịu học hỏi từ họ.

Hiểu được điều này nên Tần Hạo quyết định học lỏm một chút kỹ năng từ những trận giao đấu với các đối thủ trong quá khứ. Nhưng anh buồn bã phát hiện ra rằng từ sau khi về nước anh vẫn chưa từng gặp được đối thủ nào đủ tầm.

Hai cao thủ nhà họ Diệp đã bị anh 'nướng' cháy nên anh chẳng học được cái gì từ họ.

"Xem ra, sau này vẫn phải chăm chỉ luyện công, thường xuyên giao lưu với người khác. Có vậy mới tiến bộ nhanh được!"

Tần Hạo nhảy xuống khỏi giường, nhớ ra lúc nãy Lâm Vũ Nghi í ới gọi anh, không biết là có chuyện gì?

Tần Hạo đi xuống tầng, nhìn thấy trên bàn có mấy món ăn thì ngẩn người ra. Sau đó anh kinh ngạc hỏi: "Hôm nay không đi làm?"

"Cuối tuần!", Lâm Vũ Nghi vừa ăn vừa nói với vẻ mặt hết sức vô cảm.

Cô quá thất vọng với cái người đến thời gian còn quên như Tần Hạo.

Thời gian này, mấy tuần liền Lâm Vũ Nghi không nghỉ ngơi để làm bù công việc thì Tần Hạo lại nghĩ cô thực sự không cần nghỉ ngơi hay sao? Hôm qua khó khăn lắm cô mới sắp xếp xong công việc cuối tuần, định bụng ở nhà tĩnh dưỡng hai ngày. Sáng nay cô còn cố tình dậy sớm đi mua đồ nghề để nấu cơm trưa. Thật không ngờ Tần Hạo ngủ nướng đến trưa mới dậy không nói, nhưng anh còn cố tình nhìn trộm ngực cô. Đúng là tức chết mà!

"Hóa ra là cuối tuần!", Tần Hạo ngượng ngùng sờ sờ đầu. Anh mau chóng lao vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, sau đó bò tới bàn ăn ăn như hổ đói. Ăn xong, anh vứt bát đũa sang một bên rồi chạy ra ngoài.

Tần Hạo hớn hở chạy đến nhà họ Trần thì tìm thấy Diệp Vô Hoan. Anh vội vã hỏi ông của anh ta hiện đang ở đâu. Nhìn Tần Hạo như thể rất muốn gặp mặt ông ấy rồi vậy, thực sự khiến người khác cảm thấy như anh đang đói khát gì đó.

Mấy người nhà họ Trần lùi về phía sau, nuốt nước bọt hỏi: "Anh đến tìm ông chủ nhà chúng tôi rốt cuộc để làm gì?"

"So tài võ nghệ chứ gì!", Tần Hạo vô cùng kích động đáp.

Đám người kia nhìn anh với vẻ vô cùng ngạc nhiên.

"Ông chủ ra nước ngoài rồi, chắc khoảng một tháng nữa mới về. Hôm qua mới đi xong!", người kia nói với vẻ rất lo lắng, sợ Tần Hạo chẳng may nổi điên lên lại lấy anh ta ra làm bao cát thế mạng.

Tần Hạo thất vọng đứng đó, ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, trông anh như thể một gã trai thất tình vì bị người yêu đá vậy.

Mặc dù đã phát hiện ra bí mật về công pháp trên người mình, nhưng lại không có đối thủ để thực chiến thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Hơn nữa, cả cái Trung Hải này ngoại trừ Trần Lạc Hà ra thì cũng không có một đối thủ xứng tầm nào.

Tần Hạo trong lòng bi ai nghĩ lẽ nào anh phải đi xem bò gà chó lợn đánh nhau rồi học võ công của gia súc sao?

Sự hưng phấn khi tìm ra bí mật kia cũng hoàn toàn tiêu tan sau hai ngày cuối tuần. Tần Hạo thậm chí quên cả việc phải tới gặp Thẩm Giai Oánh. Mãi đến tối ngày chủ nhật anh mới nhớ ra rồi chạy sang chỗ cô thì Thẩm Giai Oánh đã nhìn anh bằng ánh mắt oán trách, hỏi anh có phải bên ngoài có cô gái khác rồi không?

Chuyện này có thể thừa nhận được sao? Có đánh chết cũng không được nhận! Tần Hạo trong lúc tức giận đã suýt ‘làm’ sập giường. Cho nên ngày thứ hai, Thẩm Giai Oánh phải xin nghỉ làm, lí do là trong người không khỏe.

Tần Hạo ở lại xem TV với cô một lát, sau đó nhận được điện thoại của Lâm Vũ Nghi bảo anh đến công ty một chuyến.

Việc của công ty đã lâu lắm Tần Hạo không hỏi đến, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì. Lâm Vũ Nghi có vẻ như đang vô cùng lo lắng.

Tần Hạo không nói hai lời, lập tức lái xe tới công ty.

Lúc này trong văn phòng cao cấp của tập đoàn Triều Dương đang đón tiếp một người đàn ông rất anh tuấn. Cậu ta đang ngồi với vẻ hơi lo lắng, lại thêm chút ngại ngùng.

Sau khi nói rõ với tiếp tân mục đích đến tập đoàn Triều Dương và đưa danh thiếp của mình ra thì cậu ta đã ngồi đây đợi một lúc rồi. Dù gì tập đoàn Triều Dương cũng là doanh nghiệp lớn có tiếng tăm tại Trung Hải nên tổng giám đốc ở đây đương nhiên không phải cứ muốn gặp là gặp được ngay. Nếu không hẹn trước thì chắc chắn sẽ không ai thèm tiếp cậu ta.

Cô tiếp tân nhìn danh thiếp của người đàn ông kia: tổng giám đốc công ty Minh Đạt.

Công ty Minh Đạt nghe có vẻ quen quen!

Cô tiếp tân không chắc chắn lắm nên đã gọi điện thoại hỏi một chút, khẳng định được công ty Minh Đạt này có quan hệ làm ăn với công ty mình thì mới dẫn Vương Dật Quần vào phòng chờ, sau đó đưa danh thiếp kia cho Oanh Oanh.

Khi làm việc thì Oanh Oanh rất nghiêm túc. Trong mắt người ngoài thì cô ấy là nữ thần băng giá cực kì cẩn thận trong công việc khiến người khác không dám đến gần.

Mặc dù có kha khá người âm thầm mắng cô là giả vờ thanh cao nhưng thực ra kiểu gì chẳng là 'bồ nhí' của tổng giám đốc Tần!

Nếu để Oanh Oanh nghe thấy điều này thì chắc chắn cô sẽ giơ ngón tay cái lên tán thưởng: mấy người quả là hiểu tôi quá.

Oanh Oanh sau khi nhìn danh thiếp thì thấy không hẹn trước, Lâm Vũ Nghi cũng chưa từng nhắc tới nhân vật này. Cho nên cô vứt danh thiếp sang một bên, nói tổng giám đốc không có thời gian, không gặp.

Vương Dật Quần thấy vậy thì lo lắng lắm.

Hôm đó ở quán nướng cậu ta đã nảy sinh mâu thuẫn với Tần Hạo. Chuyện này đương nhiên mấy người Oanh Oanh không thể biết được. Sau khi xảy ra chuyện đó, Tần Hạo cũng chẳng thèm để ý, đến nhắc còn chẳng thèm nhắc tới.

Mà lúc bọn họ ra về, Đường Vân Long đã nhắc nhở Vương Dật Quần. Sau đó, Vương Dật Quần mới trở về tìm hiểu một lượt, tìm hiểu xong thì sợ đến nỗi suýt ngã quỵ xuống. Công ty của bố cậu ta gần đây có một khách hàng rất lớn, chính là tập đoàn Triều Dương.

Mà Lâm Vũ Nghi chính là tổng giám đốc của tập đoàn Triều Dương. Công ty này chính là công ty do gia đình cô ấy mở!

Lúc này Vương Dật Quần mới nghĩ tới hậu quả của việc đắc tội với Lâm Vũ Nghi. Nói không chừng, người ta tức giận hủy hợp đồng thì cái công ty nho nhỏ của bố cậu ta sẽ 'mất nửa cái mạng', nói không chừng còn phá sản.

Nếu như hôm đó cậu ta không gây sự với chồng sắp cưới của Lâm Vũ Nghi thì tốt biết bao. Cậu ta và Lâm Vũ Nghi vốn là hai người bạn tốt, dựa vào điều đó không chừng còn có thể đem tới lợi ích cho công ty của bố cậu ta. Chỉ một mối quan hệ này thôi mà sau này có thể đạt được bao nhiêu lợi ích!

Thế nhưng, vạ từ miệng mà vào. Cậu ta đã nói ra một loạt những lời khó nghe, xem thường bạn trai Lâm Vũ Nghi, lại còn để lộ ra ham muốn của mình với Lâm Vũ Nghi. Đây đúng là một nước đi đi vào lòng đất!

Chương 482: Dập đầu nhận tội

Hiện giờ, Vương Dật Quần cực kỳ cực kỳ hối hận. Cậu ta đã kể chuyện này với bố mình. Bố cậu ta chẳng nói chẳng rằng, ‘thưởng nóng’ cho cậu ta hai cái bạt tai mà đến bây giờ vẫn còn đau.

Sau đó bố cậu ta ra ngay một chiếu chỉ: "Mau đến xin lỗi người ta, người ta bảo dập đầu thì dập đầu, người ta bắt gọi cha gọi mẹ thì gọi cha gọi mẹ. Nếu không giữ được khách hàng này thì tao sẽ tìm mẹ kế cho mày, sinh một thằng con trai khác!"

Vương Dật Quần vô cùng bi thảm, cậu ta là một kẻ ưa sĩ diện, sao có thể hạ mình xuống được? Nhưng nếu cậu ta nói ra suy nghĩ này thì có lẽ bố sẽ cầm dao rạch mặt cậu ta rồi nói: "Không có mặt thì khỏi sợ mất mặt!"

Cho nên, Vương Dật Quần đành mặt dày tìm tới tập đoàn Triều Dương với tinh thần dù có phải chết thì cũng phải cầu xin Lâm Vũ Nghi tha thứ cho bằng được. Tình bạn trong quá khứ lúc này chính là con át chủ bài.

Oanh Oanh vốn rất lạnh lùng nhưng lại bị một tên đàn ông con trai ôm chân cầu xin, làm cô suýt nữa thì biến đổi sang nhân cách khác. Sau cùng Oanh Oanh cũng hết cách nên đành phải báo với Lâm Vũ Nghi một tiếng.

Lâm Vũ Nghi nghe thấy cái tên này mặt bỗng chốc lạnh như băng. Thật uổng công cô đã coi cậu ta như bạn tốt, vậy mà cậu ta lại làm cô bẽ mặt ở quán nướng. Hôm đó cậu ta còn mắng cô, mắng cả Tần Hạo khiến cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu. Bây giờ biết công ty bố cậu ta lâm nguy nên mới biết đường đến cầu xin cứu mạng sao.

Đối với loại người như vậy, Lâm Vũ Nghi vô cùng khinh thường.

Nhưng cậu ta sống chết không chịu đi, nói thế nào cũng đòi gặp mặt bạn cũ Lâm Vũ Nghi một lần. Để được gặp Lâm Vũ Nghi, cậu ta còn khóc lóc trước mặt đồng nghiệp của cô, kể lể trước đây mình và Lâm Vũ Nghi là bạn tốt đến mức nào.

Ý tứ trong câu nói của cậu ta chính là giờ Lâm Vũ Nghi lột xác thành phượng hoàng rồi thì không cả thèm gặp mặt bạn cũ nữa.

Cho nên, Lâm Vũ Nghi lúc này phải đối mặt với áp lực vô cùng lớn. Nếu gặp thì nhìn thấy cậu ta cũng đủ làm cô nổi điên lên. Không gặp thì sẽ khiến người khác nghĩ rằng giờ cô giàu có là quên ngay bạn cũ, không niệm tình xưa.

Lâm Vũ Nghi không còn cách nào nên mới đành gọi điện cho Tần Hạo, bảo anh mau tới công ty nghĩ cách giải quyết chuyện này. Nếu có thể, Lâm Vũ Nghi thực sự hi vọng Tần Hạo có thể đuổi cậu ta đi. Cả cái nhà cung ứng là công ty của bố cậu ta cũng không cần nữa.

Tần Hạo rất vội vã đến công ty, muốn xem xem đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đen đủi cho anh là lúc đó lại tắc đường, hóa ra là do phía trước xảy ra tai nạn giao thông.

Bây giờ là mười một giờ trưa, Vương Dật Quần biết nếu buổi sáng Lâm Vũ Nghi không gặp anh ta, đợi đến sau giờ nghỉ trưa, rất có thể cô sẽ không tới công ty nữa. Cho nên, lúc này cậu ta càng ra sức khóc thảm thiết.

Lâm Vũ Nghi thực sự chịu không nổi kiểu đàn ông mặc váy như thế này nữa nên đành cho người dẫn cậu ta vào trong văn phòng mình.

Vương Dật Quân mừng rớt nước mắt, vội vã theo Oanh Oanh vào văn phòng.

Trước đây mỗi khi đứng trước mặt Lâm Vũ Nghi, cậu ta đều tỏ ra mình ở chiếu trên còn Lâm Vũ Nghi chỉ là một người đẹp để cậu ta thường thức, trong đó còn có một chút dục vọng và sự đồng cảm. Nhưng lúc này đây, Vương Dật Quần không còn thái độ đó nữa mặc dù người trước mặt cậu ta vẫn là Lâm Vũ Nghi, nhưng thân phận và địa vị của cô lúc này đã khác xa. Tâm trạng của Vương Dật Quần cũng vì thế mà thay đổi hẳn.

Giờ cậu ta phải ngước mắt lên nhìn cô gái này, thậm chí còn chẳng dám nhìn thẳng vào cô. Cậu ta sợ chẳng may Lâm Vũ Nghi bực mình sẽ đuổi cậu ta đi.

"Vũ Nghi ... Tổng giám đốc Lâm, hôm nay tôi đặc biệt tới đây để xin lỗi về sự việc lần trước. Tôi có lỗi với cậu, tôi thực sự không nên nói linh tinh sau khi uống rượu, nếu tôi biết tập đoàn Triều Dương ... À, không, tôi thực sự không nên uống nhiều như vậy. Tôi xin lỗi cậu, hi vọng cậu có thể lượng thứ cho tôi ...", Vương Dật Quần nói những lời vô nghĩa này một cách đứt quãng. Cậu ta có vẻ vô cùng lo lắng, cứ như thể một người nhà quê mới đến những nơi nguy nga lộng lẫy.

Lâm Vũ Nghi cực kì thất vọng. Cô nhớ lại Vương Dật Quần của trước đây không như thế này. Lúc còn ở trường đại học, cậu ta là con nhà giàu nhưng không hề kiêu ngạo, cũng là anh chàng đẹp trai vừa thông minh vừa có tài, là giấc mộng thanh xuân của biết bao cô gái.

Nhưng bây giờ Lâm Vũ Nghi thực sự thất vọng, người bạn học này đến tên của cô cũng không dám gọi nữa. Trước đây cậu ta vẫn gọi tên cô một cách thân thiết nhưng giờ lại gọi cô là 'tổng giám đốc Lâm'!

Cái danh xưng nghe mới nực cười làm sao!

Nếu Vương Dật Quần lấy thân phận một người bạn để xin lỗi Lâm Vũ Nghi, thừa nhận lỗi lầm của mình thì có lẽ Lâm Vũ Nghi sẽ không so đo chuyện này nữa. Làm gì có ai không có lúc mắc sai lầm cơ chứ?

Thế nhưng, mấy tiếng 'tổng giám đốc Lâm' này thực sự đã cắt đứt hoàn toàn chút tình nghĩa bạn bè trước kia trong lòng Lâm Vũ Nghi.

Người đứng trước mặt cô lúc này nào phải người bạn học con nhà giàu tài đức vẹn toàn mà chỉ là một doanh nhân có nhân phẩm tồi tàn mà thôi.

Đối với loại người này Lâm Vũ Nghi chẳng có gì để nói. Cô thẳng thừng: "Hôm đó Tôn Ngọc Yến đi về kiểu gì vậy? Tôi không nhìn thấy cô ta!"

"Cô ta?", Vương Dật Quần không hiểu tại sao Lâm Vũ Nghi đột nhiên lại hỏi tới nhân vật này. Cậu ta nghĩ có lẽ nào Lâm Vũ Nghi rất ghét Tôn Ngọc Yến nên định tìm cô ta để cho một bài học? Vừa nghĩ, cậu ta vừa thuận miệng đáp: "Là tôi lái xe đưa họ về!"

Đương nhiên là cậu ta chỉ nói là đưa họ về, chứ về đâu thì không nói. Vương Dật Quần nào có đưa họ về nhà mà đưa đến quán rượu. Sau đó, ... là những chuyện không dành cho thiếu nhi, không nói nữa!

Lâm Vũ Nghi khẽ thở dài, nét mặt bỗng trở nên lạnh lùng, đáp: "Cậu uống say như vậy mà vẫn lái xe đưa họ về nhà được sao? Bọn họ chưa mất mạng thì đúng là cao số!"

Vương Dật Quần bỗng thẫn thờ, đến giờ cậu ta mới biết hóa ra Lâm Vũ Nghi muốn hỏi chuyện này. Nhưng lúc này đã muộn rồi, có muốn giải thích cũng khó mà giải thích được rõ ràng.

"Hôm đó tôi thực sự đã uống say, sau đó ra ngoài hóng gió cũng tỉnh táo lên kha khá, vẫn có thể lái xe. Cũng may không gặp cảnh sát, nếu không say rượu lái xe là bị gô cổ lại rồi!"

Lâm Vũ Nghi thấy cậu ta vẫn lằng nhằng với câu chuyện đó thì chẳng có hứng thú ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái. Trong lòng cô không khỏi u sầu vì người bạn này.

Vương Dật Quần thấy Lâm Vũ Nghi chẳng nói chẳng rằng, cứ cúi gằm mặt xuống thì liền cắn răng bước lên phía trước một bước, nói: "Tổng giám đốc Lâm, tôi thực lòng muốn tới xin lỗi. Hi vọng cậu rộng lượng không chấp kẻ nhỏ nhặt như tôi!"

"Tôi không có chấp cậu!", Lâm Vũ Nghi hờ hững đáp. Lời này là thật lòng, nếu không phải cậu ta tự tìm tới thì đúng là cô không nghĩ ra chuyện này, càng không nghĩ tới việc sau hôm đó phải đối phó với Vương Dật Quần như thế nào.

Còn về công ty Minh Đạt của bố cậu ta, cô càng không nghĩ đến. Vốn công ty đó cũng không quá lớn, Lâm Vũ Nghi sao có thể để ý nhiều như vậy. Nếu không phải Vương Dật Quần tự tìm đến đây thì đến giờ cô vẫn không biết.

Được thôi, nếu cậu đã khóc lóc cầu xin tôi như vậy thì tôi sẽ cho cậu vừa lòng. Tôi sẽ để cho công ty nho nhỏ của cậu biến khỏi tầm mắt tôi mãi mãi về sau!

Cho nên, Vương Dật Quần hôm nay gặp 'may': hôm nay cậu ta không đến thì đã chẳng làm sao!

Lâm Vũ Nghi lạnh nhạt nói: "Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra, tôi không có nhiều thời gian!"

Vương Dật Quần cắn răng, nói: "Tôi hi vọng hiểu lầm giữa chúng ta sẽ không ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa tập đoàn Triều Dương và công ty của nhà tôi".

Lâm Vũ Nghi hờ hững đáp: "Việc này không phải do tôi quản, tôi cũng sẽ không can dự vào. Cậu đi tìm người phụ trách bộ phận tương ứng của công ty tôi mà hỏi. Được rồi, nếu không có việc gì nữa thì mời cậu về cho! Không tiễn!"

Những việc xấu mà Vương Dật Quần đã làm, những người khác đều không biết. Người ngoài chỉ biết rằng hai người là bạn đại học. Mà người bạn này của tổng giám đốc Lâm lần này khóc rất thương tâm rồi đến tìm cô ấy. Hai người bọn họ nói chuyện với nhau trong văn phòng rất lâu, sau đó người bạn kia lại thất thểu ra khỏi văn phòng với dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Chương 483: Vẽ chuyện

Não bộ của những kẻ rảnh rỗi thường không đạt được kích thước tiêu chuẩn. Cho nên, trong công ty có rất nhiều kẻ đã dùng trí tưởng tượng khác người của mình, dựa trên những lời Vương Dật Quần đã nói để dựng lên một câu chuyện như sau.

Hồi còn ở trường đại học, một chàng công tử nhà giàu và một cô gái xinh đẹp đã có với nhau một tình yêu vườn trường tươi đẹp. Sau đó, chàng công tử thay lòng, kết hôn với cô gái khác. Còn cô gái xinh đẹp ban đầu vô cùng đau đớn. Để báo thù, cô ấy đã lao vào vòng tay của Tần Hạo, sau đó lột xác thành phượng hoàng, nắm trong tay quyền lực. Sau đó, mượn quyền lực này báo thù công tử nhà giàu kia.

Công tử nhà giàu kia gia cảnh đương nhiên rất tốt, thế nhưng Tần Hạo này là một kẻ có quyền lực vô cùng lớn mạnh. Cho nên, cô gái xinh đẹp kia đương nhiên cũng có quyền lực vô cùng lớn, dập cho gia đình công tử nhà giàu kia phá sản. Sau đó, công tử nhà giàu vô cùng hối hận về sự phản bội của mình trong quá khứ. Cho nên, cậu ta vô cùng hối hận đến tìm cô gái xinh đẹp kia để sám hối, xin cô ấy tha cho mình một con đường sống.

Còn về việc công tử nhà giàu kia có ý định nhẫn nhục để báo thù hay không thì còn phải chờ đợi mới biết được. Những câu chuyện về sau, hồi sau sẽ rõ.

Khụ khụ, quay lại chuyện chính.

Vương Dật Quần bước ra khỏi văn phòng của Lâm Vũ Nghi mà lòng cảm thấy vô cùng bất an. Đúng lúc này Tần Hạo cũng đến nơi.

Vương Dật Quần bỗng sáng mắt lên, ngay lập tức nhận ra anh 'chồng sắp cưới' của Lâm Vũ Nghi. Mặc dù lần trước người gây sự chính vẫn là cậu ta, lại còn mượn rượu làm xấu mặt Tần Hạo nhưng trong trí nhớ của cậu ta, tính cách Tần Hạo rất tốt. Bởi lúc đó anh không hề nổi nóng, đại khái là một người đàn ông nhu nhược không dám trái ý Lâm Vũ Nghi.

Cho nên, Vương Dật Quần vội vã lao tới, gọi với theo: "Anh Tần, anh Tần, là tôi!"

Tần Hạo ngẩn người ra một lát, thấy người này trông rất quen. Sau đó anh mới nhớ ra chuyện ở quán nướng. Tần Hạo ồ lên một tiếng rồi thấy cái tên này tự nhiên lại kích động một cách khó hiểu mà lao lên vồ lấy anh. Tần Hạo ngạc nhiên hỏi: "À, là cậu sao? Sao lại vồ lấy tôi thế hả?"

"Anh Tần, hôm đó thực sự xin lỗi anh. Lần này người anh em phải giúp tôi một lần!", Vương Dật Quần lải nhải, hai mắt đỏ hoe.

"Hả? Có chuyện gì?", Tần Hạo nhìn tứ phía thì thấy có nhiều người nhìn anh với ánh mắt vô cùng kì dị. Anh hơi cau mày lại, cảm thấy hết sức khó hiểu.

Vương Dật Quần mặt như đưa đám, nói: "Hôm đó là do tôi sai, đã nói ra rất nhiều điều không nên nói. Sau đó tôi mới nhận ra, tổng giám đốc Lâm là tổng giám đốc của Triều Dương. Mà công ty của bố tôi, một nửa số tài sản là phụ thuộc vào khách hàng lớn là tập đoàn Triều Dương này. Cho nên, anh Tần, anh nói đỡ cho tôi một câu trước mặt tổng giám đốc Lâm được không? Cầu xin anh đấy!"

Tần Hạo nghe xong mà mắt chữ o miệng chữ a, rất muốn nói một câu: nói đỡ cái đầu cậu. Ông trời đúng là có mắt, sao cậu còn mặt mũi mà cầu xin tôi cơ chứ? Hôm đó lúc chửi mắng hạ bệ tôi cậu vui thế cơ mà?

Ngoài mặt, Tần Hạo vẫn muốn nghe xem tên ngốc này còn điều gì định nói ra hay không. Cho nên anh cười ha ha vô cùng ôn hòa, đáp: "Dễ thôi dễ thôi, không sao đâu. Cứ yên tâm, để tôi đi nói với giám đốc Lâm!"

"Anh Tần bao dung rộng lượng, thực sự khiến tôi xấu hổ mà không có cái lỗ nẻ nào để chui xuống!", Vương Dật Quần lần này thực sự cảm động đến nỗi nước mắt rơi ướt mặt. Lần này cũng coi như gặp được người tốt, Tần Hạo này tốt tính thật đấy, đúng là một tên ngốc.

Lâm Vũ Nghi ơi là Lâm Vũ Nghi, cậu tình nguyện lấy một tên tốt bụng đến mức ngốc nghếch như thế này thì cậu cũng chỉ là kẻ ngốc thôi!

Cho nên, hai người dắt tay nhau vào lại văn phòng của Lâm Vũ Nghi.

Đám đông lại được thể phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình. Và câu chuyện lại được viết tiếp

Công tử nhà giàu và Tần Hạo không hẹn mà gặp, hai người họ nảy sinh cảm tình với nhau, tay nắm tay, nước mắt lưng tròng nhìn nhau không nói nên lời. Thật là một câu chuyện tình yêu cháy bỏng.

Sau đó, hai người họ đều nhận ra cả quãng đời phía trước của mình đã sống hoài sống phí, cảm thấy bây giờ mình mới tìm được chân ái. Cho nên, hai người họ tay nắm tay, quyết định tới nói cho ra ngô ra khoai với cô gái trong lòng đầy thù hận kia, để cho cô ta bỏ quách ý định của mình đi.

Quay lại chuyện chính.

Tần Hạo và Vương Dật Quần lại quay lại văn phòng của Lâm Vũ Nghi. Mặt Lâm Vũ Nghi biến sắc nhìn hai người kia. Cô giận dữ nói: "Tôi đã nói mấy chuyện đó không phải do tôi quản, cậu có thể tới tìm người trực tiếp phụ trách dự án đó của công ty tôi!"

"Tổng giám đốc Lâm, tôi cũng là một người quản lý công ty. Có một số chuyện chúng tôi không cần nói rõ ra, ý của cậu tôi hiểu, nhưng những người dưới trướng cậu sẽ không hiểu được. Đến lúc đó, chẳng cần cậu nói tiếng nào thì những cấp dưới muốn nịnh bợ cậu cũng sẽ tự động cắt hợp đồng với công ty Minh Đạt của chúng tôi!"

Vương Dật Quân không ngốc, cậu ta cũng không tin rằng một câu 'không nhúng tay vào' của Lâm Vũ Nghi có thể đảm bảo an toàn cho công ty nhà cậu ta. Nói đến cùng thì đây vẫn là mối quan hệ giữa người với người. Nếu những người phụ trách cấp dưới kia có quan hệ không tốt với Lâm Vũ Nghi thì may ra còn bật đèn xanh cho công ty Minh Đạt, với điều kiện là Lâm Vũ Nghi thực sự không nhúng tay vào.

Nhưng đương nhiên, trong chuyện này không thể đem hi vọng đặt vào tay người khác được. Vương Dật Quần cũng từng quản lý công ty nên cậu ta mới biết được những điều mờ ám này.

Cho nên, cậu ta mới kéo tên ngốc tốt bụng Tần Hạo này đến giúp sức. Vương Dật Quần cho rằng Tần Hạo này chính là 'trai bao' được Lâm Vũ Nghi bao nuôi, dù ít dù nhiều lời nói của anh đối với Lâm Vũ Nghi cũng có chút trọng lực, có sức thuyết phục hơn so với lời của Vương Dật Quần nhiều.

Tần Hạo vừa bước vào cửa thì liền đặt mông xuống ghế sô pha. Anh vừa hút thuốc vừa ung dung nhìn xem Vương Dật Quần 'giãy giụa' thế nào. Tên này đến tận bây giờ vẫn chưa biết thân phận thực sự của Tần Hạo, đúng là ...

Lúc này, nếu như có một người biết chuyện đến nói với cậu ta thân phận của Tần Hạo thì Tần Hạo sẽ không bị tiếng xấu là làm bộ làm tịch, lại vừa có thể dọa cho tên Vương Dật Quần này sợ đến tè ra quần. Thực sự là rất đã.

Nghĩ vậy, Tần Hạo cảm thấy mình nên nhắn tin cho Oanh Oanh hoặc ai đó, để người đó đến làm diễn viên quần chúng cho anh.

Đang mải nghĩ thì Oanh Oanh gõ cửa văn phòng, sau đó bước vào. Lúc cô nhìn thấy Vương Dật Quần, có vẻ cảm thấy rất kì lạ, hỏi: "Ơ, anh vẫn chưa đi à?"

Vương Dật Quần cảm thấy rất bị tổn thương, trong bụng thầm chửi: công ty lớn thế này mà tố chất của trợ lý cũng chẳng ra làm sao, dám thái độ như vậy với khách.

Oanh Oanh cũng chẳng đợi cậu ta đáp lời, quay đầu lại thấy Tần Hạo đang ngồi đó hút thuốc. Cô nói: "Tổng giám đốc Tần, thân là thư ký của tổng giám đốc kiêm trợ lý cá nhân của anh, tôi cần phải nhắc nhở anh, hút thuốc nhiều sẽ ảnh hưởng sức khỏe!"

Tần Hạo thật muốn bắn tàn thuốc vào cô trợ lý này. Có điều, anh cũng rất hài lòng vì Oanh Oanh đến rất đúng lúc. Để nhắc nhở Vương Dật Quần chú ý đến thân phận của mình, Tần Hạo cố tình trầm ngâm, đáp: "Cô vừa nói gì cơ? Cái gì mà thư ký tổng giám đốc kiêm trợ lý cá nhân?"

"Tổng giám đốc Tần, anh đúng là quyền cao chức trọng nên lắm việc hay quên. Tôi ban đầu là trợ lý đời sống cá nhân của anh, bây giờ lại kiêm thêm chức vụ thư ký của anh. Cho nên, tôi phải được nhận hai phần lương!", Oanh Oanh để lộ ra nụ cười ngọt ngào hiếm thấy, tự nhận thấy mình nói vậy là hợp lí không chê vào đâu được.

Đây cũng đúng là hai chức vụ mà trước đây Tần Hạo giao cho Oanh Oanh. Có điều, cái gọi là trợ lý cá nhân kia chỉ là anh nói nhăng nói cuội, cũng đã xóa bỏ chức vụ đó rồi, vậy mà Oanh Oanh vẫn còn nhớ, chắc chắn là vì tiền. Đúng là liêm sỉ thì không mài ra ăn được.

Tần Hạo thấy mặt Vương Dật Quần biến sắc, trong lòng anh sớm đã có kế hoạch. Tần Hạo tiện mồm nói: "Tháng này cho cô thêm một tháng lương, từ hôm nay trở đi chức vụ trợ lý cá nhân kia bị hủy bỏ, sau này đừng tìm lí do vặt tiền tôi nữa. Được rồi, lui đi!"
Chương 484: Không hiểu phép tắc

Oanh Oanh thoả mãn gật đầu, sau đó đi mất.

Vương Dật Quần đã bị chấn động vì cuộc đối thoại lúc nãy. Dựa theo cảnh tượng lúc nãy cậu ta thấy được, Tổng giám đốc Tần này không phải kiểu xưng hô đầy rẫy như ông chủ Vương, ông chủ Trương, mà là một kiểu xưng hô hợp với thân phận.

Chỉ một câu liền có thể làm cho thư ký nghe lời cút ngay. Ngoại trừ ông chủ thì còn ai làm được nữa, có lẽ ngay cả Tổng giám đốc cũng chẳng có năng lực này!

Nói cách khác, chắc hẳn Tổng giám đốc Tần này còn có quyền lực lớn hơn Lâm Vũ Nghi nhiều.

Rốt cuộc Vương Dật Quần đã thấy rõ, bèn hỏi một cách cẩn thận hơn: "Anh Hạo, anh xem chuyện của tôi..."

Tần Hạo bỗng nhiên nhảy lên, mặc sức phóng tuyệt chiêu.

"Vương Dật Quần phải không? Mẹ nó, cậu còn có mặt mũi lại đây cầu xin tôi sao? Xin con mẹ cậu đấy, hôm đó cậu bôi đen tôi thế nào? Đợi lát, để tôi nhớ lại xem. Thôi bỏ đi, trí nhớ của tôi không tốt lắm".

"Tôi còn chưa đến tìm cậu. Cậu còn dám tự chạy đến đây, cậu nói xem mình có đê tiện không hả? Cậu cho rằng mình có người cha có tài sản hơn chục triệu là lợi hại lắm à? Cậu cho rằng mình làm người dẫn chương trình của đài truyền hình là phong cách lắm à? Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi thiếu niên!"

Mặt Vương Dật Quần bị văng đầy nước bọt. Cậu ta ngã ngồi xuống đất, đau khổ lắp bắp: "Tổng giám đốc Tần, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi!"

"Nói đi, cậu sai ở đâu hả!", Tần Hạo dựa người vào ghế sô pha, vắt hai chân lên trông như ông chủ.

Gần đây tâm trạng của anh không tốt lắm, ông già Lâm lại không có nhà nên anh không thể trút giận được. Vương Dật Quần tự đến đây chịu mắng, không trách người khác được.

"Tôi, tôi không nên..."

Vương Dật Quần cẩn thận đứng dậy. Người đã từng kiêu ngạo như cậu ta đã bị sốc đến mức không ngẩng đầu lên nổi, Lâm Vũ Nghi cũng chẳng muốn nhìn cậu ta nữa.

Tần Hạo cắt ngang lời cậu ta, chộp lấy tờ giấy và cây bút trước mặt rồi đập xuống, nói: "Khả năng ăn nói không tốt thì phải chuẩn bị bản nháp trước đi. Cho cậu mười phút viết giấy kiểm điểm, thuộc lòng thì tôi sẽ tha thứ cho cậu! Ừm, còn mười phút nữa là ăn cơm, tôi hơi đói rồi!"

Vương Dật Quần cắn răng. Từ nhỏ đến lớn cậu ta chưa bao giờ viết giấy kiểm điểm, lúc này vì người cha ở nhà, vì tương lai của mình nên chỉ có thể nhịn xuống.

Nhặt giấy bút lên, Vương Dật Quần nhoài người trên bàn trà, bắt đầu viết tờ giấy nhục nhã đầu tiên trong đời.

Năm phút trước thì viết xong giấy kiểm điểm, năm phút sau thì học thuộc lòng nó, đọc vô cùng lưu loát, thuộc làu, cũng nhờ giáo viên dạy môn văn hồi tiểu học dạy tốt.

Lâm Vũ Nghi cúi đầu ngồi bên cạnh, vai không ngừng rung, sắp cười đến đau bụng luôn rồi. Tần Hạo biết cách trừng trị người khác ghê.

Vương Dật Quần làm kiểm điểm xong, thấy Tần Hạo vẫn ngồi đó không nhúc nhích thì thấp thỏm gọi: "Tổng giám đốc Tần!"

"Được rồi được rồi, cậu có thể đi, lát nữa tôi sẽ dặn người ta. Cậu làm gì thì làm đi, chuyện hợp đồng không thành vấn đề!", Tần Hạo phất tay, mất kiên nhẫn đuổi cậu ta về.

Vương Dật Quần vui mừng khôn xiết, không ngừng nói cảm ơn. Cậu ta lại mời Tần Hạo ăn cơm, cái gì mà buổi trưa ăn ở khách sạn nào đó, rất hân hạnh được mời anh vân vân!

Tần Hạo khẽ mỉm cười, đứng dậy khoác vai Vương Dật Quần ra khỏi văn phòng rồi khẽ nói với cậu ta: "Lần sau đừng kích động như vậy. Cậu phải biết rằng không phải ai cũng tốt tính như tôi. May mà cậu không chọc phải hai người bạn của tôi, nếu không thì bây giờ nhà cậu đang làm đám tang đấy! Được rồi, chúng ta đi ăn cơm ở đâu?"

"Anh nói ăn ở đâu thì ăn ở đó, không cần khách sáo!", Vương Dật Quần vô cùng vui mừng. Nếu có thể nhân cơ hội này tạo mối quan hệ tốt với Tổng giám đốc Tần, thế thì chuyện làm ăn sau này sẽ dễ dàng lắm.

Tần Hạo hài lòng gật đầu, đáp: "Sao cũng được!"

"Khách sạn Trung Hải?"

"Đi thôi!"

Hai người vừa đi khỏi, mấy người đang tưởng tượng bay xa lại tiếp tục câu chuyện ảo tượng của mình.

Cuối cùng công tử nhà giàu và Tần Hạo cũng thành công thuyết phục thiếu nữ xinh đẹp đầy thù hận trong lòng, tất cả hạnh phúc ở bên nhau. Sau đó bọn họ quyết định đến khách sạn Trung Hải thuê phòng...

Đương nhiên Tần Hạo không muốn thuê phòng gì với cái tên này. Anh chỉ đơn giản là muốn lừa một bữa cơm của người ta thôi. Chủ yếu nhất là ăn cơm trong nhà ăn của công ty quá chán, nhân viên nào nhân viên nấy đều nhìn anh như nhìn khỉ.

Ra ngoài ăn cơm một mình, không nói đến chuyện tốn tiền thì cũng mất mặt quá.

Có người mời, có thể ăn tùy thích thì còn khách sáo gì nữa. Còn những điều khác thì anh không suy nghĩ nhiều như vậy.

Vương Dật Quần lái chiếc xe BMW của mình, cùng đi tới khách sạn Trung Hải với Tần Hạo. Vì chuyện này, trước khi ra cửa cậu ta đã đặt một bàn tiệc, còn sắp xếp cho Lý Tuyết Kiến và Tôn Ngọc Yến qua đây.

Nói sao thì Lý Tuyết Kiến và Tần Hạo cũng chẳng có mâu thuẫn gì. Tuy rằng Tôn Ngọc Yến độc miệng nhưng lần trước cậu ta đã dạy bảo cô ta, hơn nữa với kiểu để ý đến địa vị của người phụ nữ này, đoán chừng cậu ta không cần nói thì cô ta cũng sẽ tự động nịnh hót Tần Hạo.

Mặt khác, tuy rằng nghe thấy lúc nãy Tần Hạo bảo may mà mình không đắc tội với hai người bạn khác của anh, không thì đã phải làm đám tang, nhưng cậu ta cảm thấy có thể là thổi phồng thôi. Có điều nghĩ người có thể làm bạn với Tần Hạo chắc chẳng phải là kẻ vô danh, thế nên cậu ta mở lời bảo Tần Hạo mời hai người kia đến để mình nhận lỗi ngay mặt luôn.

Tần Hạo rảnh đến chán nên mới đi ăn chùa, cũng không cho Long Tứ và Diệp Vô Hoan để ý đến kiểu người này nên lắc đầu từ chối. Điều này khiến Vương Dật Quần cảm thấy rất đáng tiếc.

Đến khách sạn Trung Hải, Vương Dật Quần dẫn Tần Hạo vào trong căn phòng xa hoa, sau đó xin lỗi một tiếng rồi dùng cớ nghe điện thoại để gọi Lý Tuyết Kiến và Tôn Ngọc Yến đến đây, sau đó căn dặn hai người họ kỹ càng.

Hai người thì nhàm chán quá. Thế là Vương Dật Quần lại kéo một đám bạn tự nhận là đủ thân phận và địa vị đến đây.

Chỉ chốc lát sau, trong căn phòng này lại có thêm một đám người.

Mấy tên này đều là đám con nhà giàu Vương Dật Quần quen biết, cũng có người là tự phấn đấu làm giàu nên ai nấy đều vô cùng kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì.

Tần Hạo nhíu mày, chẳng muốn nói chuyện nhảm nhí với mấy người này. Anh chỉ tập trung ăn uống, chẳng quan tâm người ta đòi uống rượu gì đó với mình.

Đang giữa trưa, uống cái con khỉ, đâu có quen anh!

Thái độ này của Tần Hạo đã khiến rất nhiều người bất mãn. Ai nấy đều không có ý tốt, mượn đề tài để nói chuyện của mình, muốn anh bị sốc nặng.

"Tên kia là ai vậy? Ai gọi hắn đến? Có hiểu phép tắc không? Đừng nói là tên nhà quê chưa từng va chạm xã hội nhé, anh nhìn cách ăn uống của hắn đi!"

"Tôi thấy tám phần mười là người chưa từng ăn đồ ăn trong khách sạn năm sao. Vậy thôi bỏ đi, người ta cũng khổ sở lắm, để ăn xong một bữa ngon cũng phải liều như vậy mà!"

"Hừ, tôi nhìn mặt hắn là thấy khó chịu rồi. Mẹ, ông đây qua đó uống rượu với hắn, mà hắn lại không thèm nhìn tôi cái nào".

"Mẹ kiếp, tôi còn thảm hơn đây này. Ông đây bỏ qua thân phận của mình chạy đến đó chào hỏi hắn, hắn lại bảo ông đây bưng món qua giúp. Nếu không phải hắn đẹp trai thì ông đây đã sớm đánh cho một trận rồi!"

"..."

Tần Hạo vẫn chẳng quan tâm đến những lời nhảm nhí này, vùi đầu ăn từ từ, chẳng hề vội vã.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom