• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Viết cho “anh ấy” của tôi (4 Viewers)

  • [Chương 19: Những ngày lơ lửng mắc kẹt ở đây, đã có những đoạn tôi quên anh…]

Những ngày lơ lửng mắc kẹt ở đây, đã có những đoạn tôi quên anh…



Hôm nay là tròn sáu mươi ngày, nhanh thật! Không giống như cái cách chúng tôi dìu dắt nhau qua giờ, phút, giây ngày đó.



Trái tim mỗi ngày giống như một chiếc chuông gió treo lơ lửng trước thềm ban công mái cụt. Chỉ khi gió đi qua, tôi mới nhớ anh. Chỉ khi mưa về, tôi mới vội giấu mình. Còn những ngày nắng, tôi an ổn. Những ngày trời quang mây, tôi yên bình.



Sáng nay, sau giấc ngủ mê man sáng sớm mới bắt đầu. Tỉnh dậy, tôi thấy lòng nhẹ nhõm, ngực trái không còn đau như những ngày qua, cơn mỏi mệt chán chường cũng lùi về. Cảm giác ấy lạ quá, lạ lẫm đến nỗi khiến tôi phải vô thức sờ lên tim mình mà đính chính, nhịp đập nhẹ nhàng trấn an tôi…



Thì ra, rồi sẽ đến một ngày con người ta bình thản trước tất cả…



Chiêc chuông gió treo ngoài cửa kia, có lẽ cũng đến lúc giấu nhẹm đi.



Tôi lúc này mới dám lật mở về những trang quá khứ, cẩn thận xem xét, tỉ mỉ dán băng keo lên những chỗ rách nát rồi đóng gấp chúng lại. Hai vai thế rồi cũng thôi mòn mỏi, tôi nhìn nắng vắt ngang “thế giới mới” chợt cười!



Trong tim bạn có ngăn nào chất chứa bóng hình, ảnh hình, dáng vẻ, khuôn mặt của một ai đó không? Hẳn có… Nhưng theo tháng năm, có lẽ đã mờ, đã nhạt hoặc có thể đã mơ hồ rồi.



Tôi vừa mới chừa ra một ngăn, giống như một ngăn thần kì tách biệt mà tôi bỏ tất cả của mình và anh vào trong ấy. Cho dù qua bao lâu, những thứ ấy về sau sống động hay trở nên ảm đạm cũng không còn quan trọng nữa. Vì chỉ khi con người ta có dũng khí buông bỏ, nơi ấy mới được phép tồn tại.



Những cảm xúc trong tim dường như đã di rời đến một nơi khác, một nơi mà ngay cả bản thân tôi cũng không biết. Mà chúng rời đi khi nào, bằng cách nào tôi cũng không rõ. Có lẽ là vào những ngày tôi còn lơ lửng chọn lựa nhớ gì và quên gì. Thế đấy, cuối cùng còn lại chỉ là chút vụn vặt nhớ thương.



Những ngày ở đây trái tim tôi lắng lại thật nhiều điều, tựa như “sống” trở lại cuộc sống không anh trước đó. Tôi thấy mình dần ổn, dần dần quen “lại” với sáng trưa chiều tối không người bên cạnh. Giống hơn là một giấc mơ vội, những khi mê man tôi thường lướt nhanh. Tôi với “người” cũng thế, đi ngang đời nhau, nán lại đôi chút, tưởng hóa tri kỉ ai ngờ chỉ ghé thăm…



Đó không phải trải nghiệm, đó là bài học. Những bài học đắt giá mà tự bản thân phải giác ngộ ra chứ chẳng mất một phân tiền nào để đổi lấy. Trước thềm giông bão của đời người, thôi thì cứ coi là một món hời!



Ai mà biết trước được khi nào “sự cố” sẽ đến, ai mà biết trước được khi nào người sẽ tự mình ra đi…



Tôi đột nhiên cảm thấy tất cả chỉ giống như mình vừa đi qua một giấc mộng dài, tỉnh lại…mọi thứ trở về nguyên vẹn ban đầu. Như hiện thực chúng tôi chưa từng có nhau, bên nhau và chia cách.



Có phải khi con người ta “sắp quên” mọi điều sẽ trở nên mờ nhạt như thế không? Có phải vết thương của tôi sắp lành mà mỗi lần cựa mình không còn tê tái mãi…



Tôi không còn ham muốn nhìn thấy “người” đến thế, tôi lúc này chỉ mong “người” an yên.



Tôi không còn ý nghĩ tìm về vạn dòng tin nhắn đã cũ, bây giờ chỉ muốn gói gọn chúng vào sâu tận tim, gan. Muốn hóa tro tàn từng trang giấy viết về “người”.



Tôi dần dần thôi kì vọng về những cái “nếu như”, “giá mà” để phép màu đưa “người” về bên tôi như tháng ngày xưa cũ.



Tôi không còn chết lặng ngồi trong bóng tối mà cố vẽ ra chút tia sáng nhớ nhung người.



Tôi nhận ra mình tĩnh lặng, từ từ nhìn cuộc sống vẫn còn tấp nập ngoài kia. Tôi “quên” được rồi phải không…



Từng mảng màu đớn đau buông tha không còn cuộn siết tôi như trước, mỗi lần nhìn thấy chút gì đó can hệ tới người tôi không còn luyến tiếc nhìn lại lần hai. Có thể bởi tôi bị vắt kiệt tâm trí trong chuỗi ngày chưa qua, nhẫn nại níu giữ rồi cũng chỉ được tới thế!



Thi thoảng lướt qua vài bài viết “giống mình” chợt bắt gặp đâu đó, tôi chợt cười. Nhận ra rằng thế giới rộng lớn này đâu chỉ có riêng mình đổ vỡ, họ cũng xa cách và khổ đau như vậy mà…



Tôi chưa quên, ngày xa nhau anh bảo tôi: “Không ai thật sự quên được ai đâu em, nhưng thời gian thì có thể”



Thời gian thật sự sẽ khiến người ta lãng quên sao?



Với tôi, thời gian chỉ mài mòn sự kiên trì với quá khứ. Nó cứu dỗi tôi thoát khỏi mớ bòng bong giữa hỗn độn đã bám bụi của tôi và “người”. Tôi không thực sự quên được điều gì, âu chỉ là buộc mình phải thân thuộc đôi chút với thói quen chỉ còn lại một mình cô độc.



Khi nào đó tôi không còn nhớ tới “người”, là khi tôi nguyện buông tay với chấp niệm quá lớn trong lòng. Tạm thời gác lại chuyện nhớ và thương, bởi tôi của hiện tại vô hình trong cuộc đời anh, chúng tôi của hiện tại không còn được gọi với chữ “chúng tôi” này…



Lơ lửng đem tâm tình treo ngang ô cửa sổ, tôi vẫn hay co gối tựa đầu ngồi đó nhìn thật lâu. Đợi ngày “chúng” nặng trĩu rơi xuống mà vỡ tan, đợi ngày tôi có dũng khí nhìn chúng tan biến dưới nền đất lạnh…



Hôm qua ở đây đột nhiên giông tố, tôi có nhắn với một câu bạn thế này…

“Năm nay bỏ lỡ thu Hà Nội rồi, tiếc gì bằng cái tiếc này!”



Cậu ấy cười bảo: “Chỉ là bỏ lỡ một mùa cô đơn thôi, cứ để nó qua đi”



Cậu ấy không an ủi tôi, cậu ấy chỉ nói về sự thật. Tôi tin rồi, chẳng còn gì để nuối tiếc.



Hôm nay ngày thứ sáu mươi hai rời Hà Nội, nhìn lại giống như đã buông xuống một mảnh mây trời. Ở đây mỗi ngày đổ nắng hanh, mỗi ngày trôi qua không nhanh không chậm. Vừa đủ để hong khô va li ướt sũng, lẫn lộn, tan tành xuất phát từ “người” ấy.



Tôi chuẩn bị cắt tóc, có lẽ sẽ mua thật nhiều váy vóc, chắc là chuẩn bị tập đi giày cao gót. Cảm giác rằng mình cũng chỉ là một cô gái như thế thôi, nếu cứ tự mình mạnh mẽ mãi cuối cùng sẽ chẳng có ai chở che thay mình được…



Cách đây một khoảng ngày tháng, tôi còn nhớ hôm đó là vào một ngày mưa, tôi mắc kẹt trước cửa Cirle K rất lâu rất lâu. Ngơ ngác nhìn phố một màn trắng xóa chẳng biết trong óc đang lo lắng điều gì, thế rồi òa lên mà khóc ướt mờ mãn kính cận. Kỉ niệm, thì ra là kỉ niệm…



Thoát li khỏi chúng chẳng dễ dàng gì, vì kỉ niệm là của mình cơ mà, của mình thì dễ gì mà buông bỏ thế!



Thế rồi chỉ biết mỗi ngày tự nguôi ngoai đi…



Dừng lại một việc mà bạn yêu thích sẽ buồn bã một thời gian, dừng lại một món ăn mà bạn thèm thuồng sẽ bức bối một thời gian, dừng lại một thói quen lâu ngày sẽ khó khăn một thời gian. Còn việc dừng lại yêu và thích một người…sẽ đau đớn một thời gian…



Chúng ta không biết chắc rằng “một thời gian” đó rốt cuộc là bao lâu. Nhưng bao lâu không quan trọng, thời gian là một dòng chảy, hãy để nó làm trọn vẹn công việc của một “vị thần” tàn nhẫn đưa quá khứ và thực tại đi qua.



Quãng lơ lửng đó nếu có thể “chập chờn” thôi nhớ, em cứ sống như đã từng và quên đi khi có thể. Đó là cuộc đời của em, “anh ấy của em” và “quá khứ của em”. Níu giữ hay buông tay chỉ là một chọn lựa, em không thể đưa tay mà chọn ngày nắng hay tô điểm chấm bút vào triệu ngày mưa. Chỉ có cuộc đời này là của riêng em, chọn lựa nào cũng là có thể…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom