Đông Đông
Tác giả VW
-
[Chương 20: Đinh ninh hoài một mối đinh ninh...]
Tôi đứng trước sảnh sân bay trống rỗng nhìn ra bầu trời sau nhiều lớp kính trong, khẽ kiếm tìm cái tên cũ trong hộp thoại đã đưa vào lưu trữ.
“Liệu mình còn bắt đầu lại được không anh?”
Tôi nhấn gửi đi, trong lòng nhẹ nhõm. Dường như không còn quan tâm đến câu trả lời có hoặc không nữa, chỉ là có những chấp niệm con người ta nhất định phải nói ra mới cam lòng mà buông bỏ. Mặc vô nghĩa, mặc kết quả không đi về đâu…
Những người không tương đồng gặp gỡ lẫn nhau, cố chấp ở lại bên nhau, quá trình đẹp đẽ, kết quả thế rồi lại chẳng đi đến đâu.
Có lẽ, tình yêu thôi là không đủ. Bất luận cái “thương yêu” ấy lớn đến bao nhiêu, vĩ đại đến thế nào. Thì cuộc sống của tôi, anh…vốn chẳng thể thẳng hàng. Tôi từng nghĩ mình là một kẻ cố chấp lắm, cho đến khi tôi gặp anh, kẻ đánh đổ tất cả “cố chấp” từng kiên cường của tôi.
Đời thực vốn vô thường thế, rõ ràng là hai kẻ trái ngược, hà cớ gì còn lưu lại bên nhau. Cái gọi là “bất chấp” đôi khi phải đánh đổi thật nhiều, lúc điên cuồng bất chấp ấy không ai trong chúng tôi nghĩ đến kết cục hôm nay. Khi đường ai nấy đi, con người ta mới biết rằng quá trình đẹp đẽ hay khổ đau đến cuối cùng xa cách chỉ quy về con số không tròn trĩnh.
Hôm qua tôi vừa xem một bộ điện ảnh, thấy cả anh và thấy cả tôi trong đó. Thấy cả những sai lầm như chúng tôi đã từng. Họ mất nhau như cái cách anh, tôi xa lìa. Thú thật tôi chứng kiến cả ngàn câu chuyện bế tắc của người khác, tôi từng mạnh mẽ chỉ cho họ một con đường khác, dễ đi và dễ thở hơn. Nhưng đến lượt bản thân tôi thì không được…
Cuối cùng tôi cũng rời khỏi, không còn lang thạng trên những cung đường anh, tôi đã từng. Không biết khi nào “anh của tôi” đọc được những dòng này, ngày đó…chỉ cần anh đáp lại tôi một tiếng, chân trời nào tôi cũng không khát vọng nữa, chuyến bay về cùng trời cuối đất tôi cũng ở lại vì anh… Tình yêu không phải là tất cả, với anh tình yêu còn không phải là cuộc sống. Nhưng anh không biết, ái tình trên thế gian không có nhiều “phép thử” đến vậy, con người ta có thể vì nhau mà gánh vác. Giống như đằng đẵng thời gian anh kiên trì bên tôi, càng giống như sự nhu nhược của tôi trước câu chuyện tình yêu của chính mình.
Giá chúng tôi không đánh mất nhau, giá chúng tôi còn có thể vì nhau mà cùng lùi một bước. Tôi biết mình đánh mất thứ gì, chỉ có điều không thể quay đầu lại nhặt lấy một ngôi sao trong hàng tỷ ngôi sao giống nhau như đúc. “Anh của tôi” không khác biệt, không đặc biệt…anh chỉ là “anh của tôi”… Như đã từng gặp gỡ…
Tôi phải rời khỏi nơi tôi, anh có quá nhiều kỉ niệm. Chúng ta không thể cố quên điều gì đâu, bởi những thứ mà bản thân đang phải “cố” quên. Rõ ràng là những gì đáng nhớ nhất…
Tôi kéo vali đi khỏi, chẳng quan tâm “bầu trời” trong điện thoại đang ra sao, tôi nói ra rồi, nhẹ lòng rồi, nên đến vùng trời của riêng mình mà thôi.
Cô gái nhỏ ấy không chịu được đổ vỡ, yếu đuối trốn đi, sợ mệt nhoài bủa vây.
“Em mệt rồi, tạm thời quên anh nhé!”
Đã từng nghĩ về vô vàn cái “nếu” và “giá như”, thế nhưng đến sau cùng những kẻ không thuộc về nhau vĩnh viễn sẽ chẳng mang lại kết cục đơm hoa kết trái. Thôi đi, buông tay đi em…
Đời này dài lắm, cậu con trai năm ấy em từng sống từng chết mà yêu thương rồi sẽ có ngày trôi về dĩ vãng, dĩ vãng đó của em vẫn sẽ đẹp như đã từng… Hiện thực này từ đâu không quan trọng, chúng ta vì gì mà trưởng thành không quan trọng, quan trọng là quá trình ấy đi cùng ai và đi qua ai. Tháng năm rèn rũa ta kiên nhẫn, từng bước từng bước đi qua đau thương và mỏi mệt. Biết thế nào là từ bỏ và nâng niu…
Tôi năm 20 tuổi cũng sống chết trước cái gọi là khao khát, thế rồi cũng đành thôi cuộc đời người trẻ được mấy cái vẹn nguyên.
Bầu trời thiếu đi đám mây, chắc chắn vẫn nắng ngập tràn. Đừng lo, em…
Thanh xuân đó rốt cuộc chúng ta có gì? Những gì tươi tốt nhất, xanh nhất, ấm áp nhất, lạnh lẽo nhất và cả héo tàn nhất… Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một quãng thanh xuân mà thôi, không phải một đời!
Bạn biết không, đôi khi cái chúng ta hằng mong đợi không phải là một kết quả thỏa mãn bản thân mình, mà chỉ muốn xem xem chúng ta đã cố gắng bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu nỗ lực. Đã đủ để khiến bản thân không hối hận hay chưa?
Sẽ có người chọn quay đầu trong khoảng khó khăn ấy, họ dũng cảm hơn, có dũng khí mà đối mặt hơn. Còn tôi thì không, chẳng rõ bản thân đang sợ hãi điều gì, lẩn trốn cái gì. Tôi chỉ có thể ôm lấy mình mà co ro chạy khỏi cơn mưa rào lâu ngày ấy, tôi sợ lạnh, sợ ướt mưa nhiều lắm!
Có một bài học rằng, đừng bao giờ nghĩ những chuyện ấy sẽ không thể xảy đến với bạn. Tôi ngoảnh lại nhìn khoảng không gian ấy, tôi đã bao giờ vẽ ra ngày này trong cuộc đời mình đâu, chưa bao giờ… Mớ xáo trộn ấy đến vào một ngày không mấy đẹp trời, tôi không hoan nghênh chúng nhưng hiển nhiên vẫn đến, vẫn nghiệt ngã.
Bầu trời hình vòm thu nhỏ sau lớp cửa kính máy bay nắng ngập tràn, chói chang và rạng rỡ. Tôi mỏi mệt từng ấy ngày, “ngồi” trên bầu trời chuẩn bị hành trang rời xa anh như một kẻ hèn nhát mà trốn chạy tất cả. Tôi hoàn toàn không chấp nhận được thực tại ấy, hoàn toàn sợ hãi và hoàn toàn chưa thể thoát khỏi đống cảm xúc hỗn loạn mà “ngày hôm qua” để lại.
Bóng tối không đáng sợ như chúng ta nghĩ, chỉ có những tưởng niệm ở nơi ấy giam hãm tâm hồn và trái tim ta. Trong va li hành trang tôi có, trống không chẳng có món đồ nào giá trị, có những khi tôi mơ hồ sống trong cái gọi là không biết hiện tại rốt cuộc là hôm qua hay hôm nay. Điều đáng sợ nhất khi phải đối mặt đó không phải chúng ta không biết cách đối mặt với nó thế nào. Mà là khi rõ ràng chúng ta biết phải làm thế nào để đối mặt nhưng lại không có dũng khí để làm điều ấy…
Tôi không thể đối mặt với bất cứ điều gì vào khi ấy, bởi có quá nhiều giày xéo trong tâm can. Tôi đã quen với những gì thân thuộc của tôi, của anh… Tôi không cam tâm, không buông xuống được, không có dũng cảm buông xuống. Tôi cũng đau nhưng tôi càng sợ, nếu đến cả chút “xót lại” của đoạn tình cảm ấy mà tôi cũng phải buông bỏ thì có lẽ vết rách sẽ đau điếng đến tê dại…
Mong người ở nơi ấy bình an, để nơi này sớm nguôi ngoai mà thôi mong ngóng. Một cuộc tình đã biết trước đoạn kết ngay từ khi bắt đầu, vậy mà tôi…vẫn muốn bắt đầu, tha thiết cả từ đó và xót xa đến tận bây giờ!
“Anh…chúng ta đều sẽ quên thôi phải không?”
Có lẽ thế cô gái ạ, em ngẩng đầu nhìn sao trời hôm nay đi. Tất cả ngôi sao đều đang phát sáng, có thể không phải vì em nhưng đó là nguồn sáng kéo dẫn em về thực tại mà phấn đấu. Hạnh phúc đến từ những thứ giản đơn lắm, thậm trí khi em chẳng lãng quên được thứ gì thì ngày mai rồi vẫn sẽ đến thôi, đêm đen rồi sẽ tan mà…
Tôi thật rời đi rồi, đến một nơi mà không có bóng hình anh hay hoài niệm. Mấy ngày mưa suốt, tầm tã như muốn rửa trôi tất cả hành trang quá khứ tôi mang từ Bắc vào đây. Ngày nào cũng mưa suốt, kiên trì hơn cả những cái mỏi mòn, đau đáu…
Tôi thật sự bị nơi này làm cho chai sạn rồi, thật sự bị cái thời thất thường ở đây len lỏi vào tâm can làm tổ đẩy “anh” đi… Ở đây tôi sống với những gì bình lặng, không chật chội chen chúc như phương Bắc từng có “anh”…
Nhất định phải mỉm cười lên nhé, ngày mai đó biết đâu có người chờ nhìn thấy em cười!
Bình thản đi, cô gái của tôi…
“Liệu mình còn bắt đầu lại được không anh?”
Tôi nhấn gửi đi, trong lòng nhẹ nhõm. Dường như không còn quan tâm đến câu trả lời có hoặc không nữa, chỉ là có những chấp niệm con người ta nhất định phải nói ra mới cam lòng mà buông bỏ. Mặc vô nghĩa, mặc kết quả không đi về đâu…
Những người không tương đồng gặp gỡ lẫn nhau, cố chấp ở lại bên nhau, quá trình đẹp đẽ, kết quả thế rồi lại chẳng đi đến đâu.
Có lẽ, tình yêu thôi là không đủ. Bất luận cái “thương yêu” ấy lớn đến bao nhiêu, vĩ đại đến thế nào. Thì cuộc sống của tôi, anh…vốn chẳng thể thẳng hàng. Tôi từng nghĩ mình là một kẻ cố chấp lắm, cho đến khi tôi gặp anh, kẻ đánh đổ tất cả “cố chấp” từng kiên cường của tôi.
Đời thực vốn vô thường thế, rõ ràng là hai kẻ trái ngược, hà cớ gì còn lưu lại bên nhau. Cái gọi là “bất chấp” đôi khi phải đánh đổi thật nhiều, lúc điên cuồng bất chấp ấy không ai trong chúng tôi nghĩ đến kết cục hôm nay. Khi đường ai nấy đi, con người ta mới biết rằng quá trình đẹp đẽ hay khổ đau đến cuối cùng xa cách chỉ quy về con số không tròn trĩnh.
Hôm qua tôi vừa xem một bộ điện ảnh, thấy cả anh và thấy cả tôi trong đó. Thấy cả những sai lầm như chúng tôi đã từng. Họ mất nhau như cái cách anh, tôi xa lìa. Thú thật tôi chứng kiến cả ngàn câu chuyện bế tắc của người khác, tôi từng mạnh mẽ chỉ cho họ một con đường khác, dễ đi và dễ thở hơn. Nhưng đến lượt bản thân tôi thì không được…
Cuối cùng tôi cũng rời khỏi, không còn lang thạng trên những cung đường anh, tôi đã từng. Không biết khi nào “anh của tôi” đọc được những dòng này, ngày đó…chỉ cần anh đáp lại tôi một tiếng, chân trời nào tôi cũng không khát vọng nữa, chuyến bay về cùng trời cuối đất tôi cũng ở lại vì anh… Tình yêu không phải là tất cả, với anh tình yêu còn không phải là cuộc sống. Nhưng anh không biết, ái tình trên thế gian không có nhiều “phép thử” đến vậy, con người ta có thể vì nhau mà gánh vác. Giống như đằng đẵng thời gian anh kiên trì bên tôi, càng giống như sự nhu nhược của tôi trước câu chuyện tình yêu của chính mình.
Giá chúng tôi không đánh mất nhau, giá chúng tôi còn có thể vì nhau mà cùng lùi một bước. Tôi biết mình đánh mất thứ gì, chỉ có điều không thể quay đầu lại nhặt lấy một ngôi sao trong hàng tỷ ngôi sao giống nhau như đúc. “Anh của tôi” không khác biệt, không đặc biệt…anh chỉ là “anh của tôi”… Như đã từng gặp gỡ…
Tôi phải rời khỏi nơi tôi, anh có quá nhiều kỉ niệm. Chúng ta không thể cố quên điều gì đâu, bởi những thứ mà bản thân đang phải “cố” quên. Rõ ràng là những gì đáng nhớ nhất…
Tôi kéo vali đi khỏi, chẳng quan tâm “bầu trời” trong điện thoại đang ra sao, tôi nói ra rồi, nhẹ lòng rồi, nên đến vùng trời của riêng mình mà thôi.
Cô gái nhỏ ấy không chịu được đổ vỡ, yếu đuối trốn đi, sợ mệt nhoài bủa vây.
“Em mệt rồi, tạm thời quên anh nhé!”
Đã từng nghĩ về vô vàn cái “nếu” và “giá như”, thế nhưng đến sau cùng những kẻ không thuộc về nhau vĩnh viễn sẽ chẳng mang lại kết cục đơm hoa kết trái. Thôi đi, buông tay đi em…
Đời này dài lắm, cậu con trai năm ấy em từng sống từng chết mà yêu thương rồi sẽ có ngày trôi về dĩ vãng, dĩ vãng đó của em vẫn sẽ đẹp như đã từng… Hiện thực này từ đâu không quan trọng, chúng ta vì gì mà trưởng thành không quan trọng, quan trọng là quá trình ấy đi cùng ai và đi qua ai. Tháng năm rèn rũa ta kiên nhẫn, từng bước từng bước đi qua đau thương và mỏi mệt. Biết thế nào là từ bỏ và nâng niu…
Tôi năm 20 tuổi cũng sống chết trước cái gọi là khao khát, thế rồi cũng đành thôi cuộc đời người trẻ được mấy cái vẹn nguyên.
Bầu trời thiếu đi đám mây, chắc chắn vẫn nắng ngập tràn. Đừng lo, em…
Thanh xuân đó rốt cuộc chúng ta có gì? Những gì tươi tốt nhất, xanh nhất, ấm áp nhất, lạnh lẽo nhất và cả héo tàn nhất… Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một quãng thanh xuân mà thôi, không phải một đời!
Bạn biết không, đôi khi cái chúng ta hằng mong đợi không phải là một kết quả thỏa mãn bản thân mình, mà chỉ muốn xem xem chúng ta đã cố gắng bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu nỗ lực. Đã đủ để khiến bản thân không hối hận hay chưa?
Sẽ có người chọn quay đầu trong khoảng khó khăn ấy, họ dũng cảm hơn, có dũng khí mà đối mặt hơn. Còn tôi thì không, chẳng rõ bản thân đang sợ hãi điều gì, lẩn trốn cái gì. Tôi chỉ có thể ôm lấy mình mà co ro chạy khỏi cơn mưa rào lâu ngày ấy, tôi sợ lạnh, sợ ướt mưa nhiều lắm!
Có một bài học rằng, đừng bao giờ nghĩ những chuyện ấy sẽ không thể xảy đến với bạn. Tôi ngoảnh lại nhìn khoảng không gian ấy, tôi đã bao giờ vẽ ra ngày này trong cuộc đời mình đâu, chưa bao giờ… Mớ xáo trộn ấy đến vào một ngày không mấy đẹp trời, tôi không hoan nghênh chúng nhưng hiển nhiên vẫn đến, vẫn nghiệt ngã.
Bầu trời hình vòm thu nhỏ sau lớp cửa kính máy bay nắng ngập tràn, chói chang và rạng rỡ. Tôi mỏi mệt từng ấy ngày, “ngồi” trên bầu trời chuẩn bị hành trang rời xa anh như một kẻ hèn nhát mà trốn chạy tất cả. Tôi hoàn toàn không chấp nhận được thực tại ấy, hoàn toàn sợ hãi và hoàn toàn chưa thể thoát khỏi đống cảm xúc hỗn loạn mà “ngày hôm qua” để lại.
Bóng tối không đáng sợ như chúng ta nghĩ, chỉ có những tưởng niệm ở nơi ấy giam hãm tâm hồn và trái tim ta. Trong va li hành trang tôi có, trống không chẳng có món đồ nào giá trị, có những khi tôi mơ hồ sống trong cái gọi là không biết hiện tại rốt cuộc là hôm qua hay hôm nay. Điều đáng sợ nhất khi phải đối mặt đó không phải chúng ta không biết cách đối mặt với nó thế nào. Mà là khi rõ ràng chúng ta biết phải làm thế nào để đối mặt nhưng lại không có dũng khí để làm điều ấy…
Tôi không thể đối mặt với bất cứ điều gì vào khi ấy, bởi có quá nhiều giày xéo trong tâm can. Tôi đã quen với những gì thân thuộc của tôi, của anh… Tôi không cam tâm, không buông xuống được, không có dũng cảm buông xuống. Tôi cũng đau nhưng tôi càng sợ, nếu đến cả chút “xót lại” của đoạn tình cảm ấy mà tôi cũng phải buông bỏ thì có lẽ vết rách sẽ đau điếng đến tê dại…
Mong người ở nơi ấy bình an, để nơi này sớm nguôi ngoai mà thôi mong ngóng. Một cuộc tình đã biết trước đoạn kết ngay từ khi bắt đầu, vậy mà tôi…vẫn muốn bắt đầu, tha thiết cả từ đó và xót xa đến tận bây giờ!
“Anh…chúng ta đều sẽ quên thôi phải không?”
Có lẽ thế cô gái ạ, em ngẩng đầu nhìn sao trời hôm nay đi. Tất cả ngôi sao đều đang phát sáng, có thể không phải vì em nhưng đó là nguồn sáng kéo dẫn em về thực tại mà phấn đấu. Hạnh phúc đến từ những thứ giản đơn lắm, thậm trí khi em chẳng lãng quên được thứ gì thì ngày mai rồi vẫn sẽ đến thôi, đêm đen rồi sẽ tan mà…
Tôi thật rời đi rồi, đến một nơi mà không có bóng hình anh hay hoài niệm. Mấy ngày mưa suốt, tầm tã như muốn rửa trôi tất cả hành trang quá khứ tôi mang từ Bắc vào đây. Ngày nào cũng mưa suốt, kiên trì hơn cả những cái mỏi mòn, đau đáu…
Tôi thật sự bị nơi này làm cho chai sạn rồi, thật sự bị cái thời thất thường ở đây len lỏi vào tâm can làm tổ đẩy “anh” đi… Ở đây tôi sống với những gì bình lặng, không chật chội chen chúc như phương Bắc từng có “anh”…
Nhất định phải mỉm cười lên nhé, ngày mai đó biết đâu có người chờ nhìn thấy em cười!
Bình thản đi, cô gái của tôi…
Bình luận facebook