Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Lời Đồn
Nửa tháng sau, Tô Bối Nhi sau khi tan tầm nhận điện thoại của con trai: "Bảo bối có chuyện gì vậy con?".
"Mẹ ơi, bao giờ mẹ về ạ?"
"Mẹ đang chuẩn bị về khoảng nửa tiếng nữa mẹ tới nhà".
"Vậy mẹ ra công ty chưa?"
"Ừm, mẹ mới vừa ra" vừa mới dứt lời liền có tiếng bíp bíp kêu gần đó Tô Bối Nhi quay đầu lại nhìn thấy anh trai đang đứng đó đợi cô. Tắt điện thoại cô nhìn quanh có ai để ý không rồi quay người đi tới chỗ xe đậu ở phía xa mà bước lên xe phía sau lưng mấy đồng nghiệp tình cờ thấy Tô Bối Nhi bước lên xe sang liền bàn tán xôn xao với những người khác. Tô Bối Nhi vừa bước vào trong xe liền có vật nhỏ leo lên người cô kích động nói không ngừng:
"Mẹ ơi, mẹ ơi. Ông bảo hôm nay chúng ta sẽ không ăn cơm ở nhà, ông bảo tối nay chúng ta sẽ cùng nhau đến Weeds ăn cơm".
Tô Bối Nhi vội ôm cậu nhóc lại để cậu không bị ngã: "Thế tiểu Vũ thích khi được ra ngoài ăn cơm không".
Cậu nhóc cười híp mắt trả lời: "Tiểu Vũ thích lắm".
Nhìn thấy con trai vui vẻ như vậy Tô Bối Nhi quyết sau này cô cố gắng dành nhiều thời gian để con cùng ra ngoài chơi, vì thế cô nhìn bé con nằm trong lòng cô nói: "Vậy à, thế thì tiểu Vũ ăn nhiều vào nha".
"Vâng ạ"
Tô Bối Nhi nghe cậu nhóc trả lời mà mọi mệt mỏi hôm nay của cô cũng đều tiêu tan hết cô ôm cậu nhóc hôn đầu cậu một cái.
Ngày hôm sau Tô Bối Nhi vừa mới vào công ty liền nhìn thấy đồng nghiệp xì xào bàn tán cô đến gần họ vội im lặng cho tới khi cô rời khỏi mọi người lại tụ tập với. Lúc đi ngang qua phòng trà cô nghe lán thán mọi người nói chuyện với nhau.
"Thì bởi cô ta chắc chắn là được bao nuôi nên mới vậy, các cô không thấy sao lúc đầu cô ta vào công ty ăn quê mùa như vậy mà bây giờ quần áo trên người cũng mấy triệu một bộ rồi. Nếu không được bao nuôi thì tiền ở đâu cô ta lại có thể mua những bộ đồ túi xách đắt tiền như vậy".
Mọi người nghe vậy liền hùa nhau đồng ý. Cứ như vậy cho đến khi tin này rơi vào tai của Sở Thiên Ân, sau khi nghe tin này anh chạy tới chỗ Tô Bối Nhi làm việc. Lúc mọi người nhìn thấy Sở Thiên Ân bước vào phòng Tô Bối Nhi liền bắt đầu đoán già đoán non có phải người bao nuôi có phải là Sở Thiên Ân hay không. Còn bên trong phòng Sở Thiên Ân đang tò mò về chuyện của Tô Bối Nhi.
" Hôm qua bà có làm gì không mà mới hôm nay có tin bà được bao nuôi vậy".
Tô Bối Nhi bình thản trả lời anh: "Làm gì là làm gì tôi ăn cơm với gia đình thôi mà".
Sở Thiên Ân thấy cô không để ý như vậy liền nhảy dựng lên: ''Bà bị đồn được bao nuôi mà không tính nói gì à".
Tô Bối Nhi nghe vậy ngước mắt lên nhìn Sở Thiên Ân: "Thế ông không biết ông vừa bước vào đây, thì sẽ tin đồn ông bao nuôi tôi đi".
Sở Thiên Ân nghe vậy liền nhảy ra khỏi ghế: "Cho con xin, con mà nuôi hai mẹ con người chất tan gia bại sản luôn".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền hừ một tiếng: "Sao lại tan gia gì chứ, ông làm như mẹ con tôi giống như quỷ hút không bằng".
Sở Thiên Ân nói với vẻ tất nhiên là thế: "Còn gì nữa mỗi lần hai mẹ con bà nổi máu tiêu tiền thì chín con trâu cũng khó mà kéo lại được''.
"Ha ha ha, ông có làm quá lên không rứa" nói xong liền đứng lên đi đến trước mặt Sở Thiên Ân: .
"Thế giờ ông muốn tiêu tiền cho tôi không?" Tô Bối Nhi vừa nói vừa nhìn đồng hồ trên tay.
Sở Thiên Ân đưa hai tay chéng trước ngực làm ra vẻ đề phòng: "Bà muốn làm gì?".
"Đi ăn cơm, đến giờ nghỉ trưa rồi. Chứ ông không thấy đói à" nói xong rời khỏi phòng trước. Sở Thiên Ân đi phía sau: "Cái này tôi tiêu được". Mọi người nghe Sở Thiên Ân nói câu này liền chắc chắn Tô Bối Nhi được Sở Thiên Ân bao nuôi.
Bùi Linh Đan buổi sáng có việc nên không thể đi làm được đến chiều Bùi Linh Đan đến công ty liền nghe đồng nghiệp truyền tai nhau chuyện gì đó do hiếu kỳ nên cô đã hỏi một nhân viên cấp dưới của cô vừa mới đi ăn trưa trở về: "tiểu Lý sáng nay có chuyện gì sao, sao chị đi làm thấy mọi người cứ tụm ba tụm năm lại nói cái gì đó vậy?".
"Ủa chị không biết sao, sáng nay có tin Tô Bối Nhi phó phòng chúng ta mới vào là nhờ có quan hệ với tổng giám đốc Sở. Nghe nói cô ta được tổng giám đốc Sở bao nuôi nên mới được đưa vào đây làm đấy" nói xong cô gái đó đi về bàn làm việc. Còn Bùi Linh Đan đã đem tin tức đang được truyền khắp công ty đến hỏi Bùi Quang Khải, vào tới nơi chưa kịp đóng cửa phòng lại Bùi Linh Đan đã vội lên tiếng: "Anh, anh nghe tin gì chưa?".
"Tin gì?"
"Tin hot từ sáng đến giờ mà chưa có ai báo cho anh biết à, đúng là tắc trách quá rồi".
Bùi Quang Khải nghe em cứ như thế liền nhíu mày: "Rốt cuộc là tin gì mà em không chịu làm việc mà chạy tới chỗ anh bà tám như vậy".
" Thì tin anh Thiên Ân bao nuôi Tô Bối Nhi á" cô vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
"Chuyện đó là chuyện của người ta, em rất rảnh để đem chuyện của người khác đem đi nói lắm à, nếu rảnh như vậy anh giao thêm cho em nhé".
Bùi Linh Đan nghe anh trai muốn giao thêm việc cho mình cô vội la lên: "anh, em còn có việc đi trước đây" nói xong liền vọt ra khỏi ghế chạy tới cửa phòng mở cửa rời đi.
Anh nhìn thấy Bùi Linh Đan rời đi liền quay về làm việc nhưng không hiểu sao cứ không tập trung vào công việc chút nào, anh tuy bề ngoài không muốn biết chuyện của Tô Bối Nhi nhưng không hiểu sao anh cảm thấy không được thả mái khi nghe tin từ miệng Bùi Linh Đan.
"Mẹ ơi, bao giờ mẹ về ạ?"
"Mẹ đang chuẩn bị về khoảng nửa tiếng nữa mẹ tới nhà".
"Vậy mẹ ra công ty chưa?"
"Ừm, mẹ mới vừa ra" vừa mới dứt lời liền có tiếng bíp bíp kêu gần đó Tô Bối Nhi quay đầu lại nhìn thấy anh trai đang đứng đó đợi cô. Tắt điện thoại cô nhìn quanh có ai để ý không rồi quay người đi tới chỗ xe đậu ở phía xa mà bước lên xe phía sau lưng mấy đồng nghiệp tình cờ thấy Tô Bối Nhi bước lên xe sang liền bàn tán xôn xao với những người khác. Tô Bối Nhi vừa bước vào trong xe liền có vật nhỏ leo lên người cô kích động nói không ngừng:
"Mẹ ơi, mẹ ơi. Ông bảo hôm nay chúng ta sẽ không ăn cơm ở nhà, ông bảo tối nay chúng ta sẽ cùng nhau đến Weeds ăn cơm".
Tô Bối Nhi vội ôm cậu nhóc lại để cậu không bị ngã: "Thế tiểu Vũ thích khi được ra ngoài ăn cơm không".
Cậu nhóc cười híp mắt trả lời: "Tiểu Vũ thích lắm".
Nhìn thấy con trai vui vẻ như vậy Tô Bối Nhi quyết sau này cô cố gắng dành nhiều thời gian để con cùng ra ngoài chơi, vì thế cô nhìn bé con nằm trong lòng cô nói: "Vậy à, thế thì tiểu Vũ ăn nhiều vào nha".
"Vâng ạ"
Tô Bối Nhi nghe cậu nhóc trả lời mà mọi mệt mỏi hôm nay của cô cũng đều tiêu tan hết cô ôm cậu nhóc hôn đầu cậu một cái.
Ngày hôm sau Tô Bối Nhi vừa mới vào công ty liền nhìn thấy đồng nghiệp xì xào bàn tán cô đến gần họ vội im lặng cho tới khi cô rời khỏi mọi người lại tụ tập với. Lúc đi ngang qua phòng trà cô nghe lán thán mọi người nói chuyện với nhau.
"Thì bởi cô ta chắc chắn là được bao nuôi nên mới vậy, các cô không thấy sao lúc đầu cô ta vào công ty ăn quê mùa như vậy mà bây giờ quần áo trên người cũng mấy triệu một bộ rồi. Nếu không được bao nuôi thì tiền ở đâu cô ta lại có thể mua những bộ đồ túi xách đắt tiền như vậy".
Mọi người nghe vậy liền hùa nhau đồng ý. Cứ như vậy cho đến khi tin này rơi vào tai của Sở Thiên Ân, sau khi nghe tin này anh chạy tới chỗ Tô Bối Nhi làm việc. Lúc mọi người nhìn thấy Sở Thiên Ân bước vào phòng Tô Bối Nhi liền bắt đầu đoán già đoán non có phải người bao nuôi có phải là Sở Thiên Ân hay không. Còn bên trong phòng Sở Thiên Ân đang tò mò về chuyện của Tô Bối Nhi.
" Hôm qua bà có làm gì không mà mới hôm nay có tin bà được bao nuôi vậy".
Tô Bối Nhi bình thản trả lời anh: "Làm gì là làm gì tôi ăn cơm với gia đình thôi mà".
Sở Thiên Ân thấy cô không để ý như vậy liền nhảy dựng lên: ''Bà bị đồn được bao nuôi mà không tính nói gì à".
Tô Bối Nhi nghe vậy ngước mắt lên nhìn Sở Thiên Ân: "Thế ông không biết ông vừa bước vào đây, thì sẽ tin đồn ông bao nuôi tôi đi".
Sở Thiên Ân nghe vậy liền nhảy ra khỏi ghế: "Cho con xin, con mà nuôi hai mẹ con người chất tan gia bại sản luôn".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền hừ một tiếng: "Sao lại tan gia gì chứ, ông làm như mẹ con tôi giống như quỷ hút không bằng".
Sở Thiên Ân nói với vẻ tất nhiên là thế: "Còn gì nữa mỗi lần hai mẹ con bà nổi máu tiêu tiền thì chín con trâu cũng khó mà kéo lại được''.
"Ha ha ha, ông có làm quá lên không rứa" nói xong liền đứng lên đi đến trước mặt Sở Thiên Ân: .
"Thế giờ ông muốn tiêu tiền cho tôi không?" Tô Bối Nhi vừa nói vừa nhìn đồng hồ trên tay.
Sở Thiên Ân đưa hai tay chéng trước ngực làm ra vẻ đề phòng: "Bà muốn làm gì?".
"Đi ăn cơm, đến giờ nghỉ trưa rồi. Chứ ông không thấy đói à" nói xong rời khỏi phòng trước. Sở Thiên Ân đi phía sau: "Cái này tôi tiêu được". Mọi người nghe Sở Thiên Ân nói câu này liền chắc chắn Tô Bối Nhi được Sở Thiên Ân bao nuôi.
Bùi Linh Đan buổi sáng có việc nên không thể đi làm được đến chiều Bùi Linh Đan đến công ty liền nghe đồng nghiệp truyền tai nhau chuyện gì đó do hiếu kỳ nên cô đã hỏi một nhân viên cấp dưới của cô vừa mới đi ăn trưa trở về: "tiểu Lý sáng nay có chuyện gì sao, sao chị đi làm thấy mọi người cứ tụm ba tụm năm lại nói cái gì đó vậy?".
"Ủa chị không biết sao, sáng nay có tin Tô Bối Nhi phó phòng chúng ta mới vào là nhờ có quan hệ với tổng giám đốc Sở. Nghe nói cô ta được tổng giám đốc Sở bao nuôi nên mới được đưa vào đây làm đấy" nói xong cô gái đó đi về bàn làm việc. Còn Bùi Linh Đan đã đem tin tức đang được truyền khắp công ty đến hỏi Bùi Quang Khải, vào tới nơi chưa kịp đóng cửa phòng lại Bùi Linh Đan đã vội lên tiếng: "Anh, anh nghe tin gì chưa?".
"Tin gì?"
"Tin hot từ sáng đến giờ mà chưa có ai báo cho anh biết à, đúng là tắc trách quá rồi".
Bùi Quang Khải nghe em cứ như thế liền nhíu mày: "Rốt cuộc là tin gì mà em không chịu làm việc mà chạy tới chỗ anh bà tám như vậy".
" Thì tin anh Thiên Ân bao nuôi Tô Bối Nhi á" cô vừa nói vừa ngồi xuống ghế.
"Chuyện đó là chuyện của người ta, em rất rảnh để đem chuyện của người khác đem đi nói lắm à, nếu rảnh như vậy anh giao thêm cho em nhé".
Bùi Linh Đan nghe anh trai muốn giao thêm việc cho mình cô vội la lên: "anh, em còn có việc đi trước đây" nói xong liền vọt ra khỏi ghế chạy tới cửa phòng mở cửa rời đi.
Anh nhìn thấy Bùi Linh Đan rời đi liền quay về làm việc nhưng không hiểu sao cứ không tập trung vào công việc chút nào, anh tuy bề ngoài không muốn biết chuyện của Tô Bối Nhi nhưng không hiểu sao anh cảm thấy không được thả mái khi nghe tin từ miệng Bùi Linh Đan.
Bình luận facebook