Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Cuộc hẹn của mẹ Bùi Quang Khải
Tô Bối Nhi không biết tại sao mẹ của Bùi Quang Khải muốn gặp mặt cô vào hôm nay, chiều tối hôm qua cô nhận được cuộc gọi của quản gia nhà họ Bùi nói phu nhân của họ muốn gặp cô và hẹn gặp nhau ở quán cà phê lucky star ở đường x gần công ty cô làm.
Lúc Tô Bối Nhi đi đến địa chỉ quán nơi họ hẹn gặp nhau, cô cảm thấy nơi này cô chưa tới lần nào. Lúc bước vào nhìn căn phòng có sự ấm cúng của những chiếc đèn màu vàng mang lại, trước cửa bước vào có treo một chiếc chuông gió làm bằng vỏ ngô, trên mỗi chiếc bàn có để một bình hoa làm gốm sứ bên trong trồng những loại cây nhỏ xinh tạo thành một khu vườn nhỏ trong chậu. Tô Bối Nhi đi đến chiếc bàn gần cửa sổ và ngồi chờ mẹ của Bùi Quang Khải đến. Trong lúc chờ đợi cảm thấy buồn chán cô lôi vở tập của mình ra thiết kế, lúc nhìn chậu bông trên bàn trong đầu của Tô Bối Nhi xuất hiện ra những hình ảnh tươi đẹp, vì vậy cô bắt đầu cầm chiếc bút lên vẻ lên những hình ảnh trong đầu vừa mới xuất hiện. Trong lúc tập trung cao độ để vẽ nên Tô Bối Nhi đã không để ý đến thời gian cho đến khi người ngồi bên đối diện cô gõ tay xuống bàn lần thứ tư mới bình tĩnh thoát ra khỏi thế giới riêng của bản thân cô. Tô Bối Nhi vội vàng thu dọn đồ đạc lại bỏ vào trong túi, quay người đứng lên xin lỗi: "Xin lỗi bác, do cháu tập trung quá nên không để ý đến thời gian đã tới lúc chúng hẹn gặp rồi".
Hà Tuyết Trinh để túi xách ngồi xuống phía đối diện với Tô Bối Nhi: "Không sao, công việc quan trọng nhưng cô cũng nên để ý thời gian hẹn gặp người khác thì không nên đi làm việc khác".
Tô Bối Nhi cũng ngồi xuống đối diện: "À vâng, cháu xin lỗi lúc rảnh cháu hay như vậy thành thói quen nên chưa kịp chú ý. Cho hỏi bác gọi cháu tới đây có chuyện gì không ạ".
Hà Tuyết Trinh tỏ ra vẻ khó chịu nói: "Tôi với cô thì có chuyện gì để gặp ngoài con trai của tôi, tôi khuyên cô tốt nhất không nên trèo quá cao kẻo té đau đấy".
Tô Bối Nhi nghe bà nói vậy hơi nhíu mày nhưng vẫn tỏ ra vô tội nói: "Cháu có trèo cao đâu ạ".
Bà thấy nói bóng gió liền không nghe đành phải nói toạt ra:"Cô cô, cô nghĩ bản thân là ai hả, thứ nhà quê như cô mà cũng xứng với con trai tôi à, cô tốt nhất nên rời xa con trai tôi ra".
Nghe bà nói nặng như vậy với mình chỉ vì gia cảnh nghèo mà cô đã ngụy trang, Tô Bối Nhi cảm thấy bà quá khinh thường người rồi: "Việc cháu rời khỏi hay không rời khỏi con trai bác, cháu không thể nào quyết định được. Nên bác tìm cháu cũng vô ích".
Hà Tuyết Trinh cảm thấy mình đã nói như vậy rồi mà cô gái này vẫn không chịu rời xa con trai bà: "Cô cũng giống như những người phụ nữ khác chỉ muốn tiền của con trai tôi thôi chứ gì?".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền cười lên: "Thưa bác con quen với con trai bác không phải vì tiền, bác đừng có quơ đũa cả nắm như thế ạ ".
Nhìn Tô Bối Nhi càng lúc càng ăn nói sắc bén hơn bà không thể chấp nhận được mà nói: "Một cô gái nghèo như cô thì làm sao có thể không vì tiền được chứ" nói tới đây Hà Tuyết Trinh nhìn kỹ Tô Bối Nhi từ trên xuống dưới ra đánh giá: "Chắc đồ cô đang mặc cũng là con trai tôi mua cho chứ gì?".
Tô Bối Nhi chưa kịp lên tiếng, phía sau lưng cô có tiếng nói vang lên: "Với số tiền của con trai bác đưa cho Bối Nhi chưa chắc đã đủ mua được bộ đồ này đâu" âm thanh vừa chấm dứt một người con trai mặc bộ đồ comple không có nhãn mác đi tới trước mặt Tô Bối Nhi: "Em có cần để người khác sỉ nhục mình như thế không?''.
"Anh" Tô Bối Nhi thấy anh trai tới liền nhẹ giọng kêu.
Thấy người con trai mới tới đứng ở bên cạnh bàn bà liền lên tiếng hỏi: "Cậu là ai? Mà lại xen vào chuyện của người khác".
Tô Tuấn Anh không thèm chào hỏi bà chỉ nói: "Tôi là ai bà không cần biết, nhưng bà đừng bao giờ dùng mấy đồng tiền rách nát đó mà đưa cho em gái tôi" nói xong liền kéo tay Tô Bối Nhi ra khỏi quán.
Mấy cô gái ngồi ở bàn gần cửa ra vào đối diện với bàn của Tô Bối Nhi: "A…a a.. là Tô thiếu gia kìa, anh ấy đi với ai".
Cô gái ngồi gần hơn với cô gái kia nói: "Hình như lúc nãy tôi ngồi gần đây nghe anh ấy nói em gái của anh ấy".
Mấy cô gái khác nghe vậy liền la lên: "May quá, may quá không phải là người yêu của anh ấy, tôi còn có cơ hội rồi".
Hà Tuyết Trinh nghe mấy thiếu nữ gần đó trao đổi chẳng hiểu gì cả bà quay qua hỏi cô gái ngồi gần đó: "Các cháu đang nói gì vậy?".
Cô gái quay về phía bà: "bác là người quen của Tô thiếu gia này, bác bác có thể xin ảnh của Tô thiếu gia cho được không ạ?". Nghe cô gái muốn xin ảnh từ Hà Tuyết Trinh mấy cô gái gần đó cũng tới gần muốn xin ảnh.
Hà Tuyết Trinh không hiểu chuyện gì hỏi: "Tô thiếu gia là ai?".
"Bác không biết ạ?" Cô bé nói xong nhìn về phía Hà Tuyết Trinh thấy bà như vậy liền biết bà không biết rồi nên phổ cập kiến thức cho bà: "Tô thiếu gia là một trong những thiếu đứng đầu trong thành phố S này, được rất nhiều cô gái sẵn sàng sinh con cho anh ấy. Tô thiếu gia có gia cảnh nhất nhì thành phố S lại còn là tổng giám đốc công ty Tô Thị nữa chứ, nếu như được ngủ với anh một lần cũng mãn nguyện lắm rồi".
Nghe tới đây Hà Tuyết Trinh vội hỏi: "Vậy cô gái lúc nãy có quan hệ gì với cậu ấy".
Cô có mái giống với búp bê nhìn bà nói: "Cô gái đó cháu không biết, nhưng khi nãy anh ấy nói là em gái thì cháu nhớ ra lúc trước em gái anh ấy có đi du học về, nghe bảo người em gái này được nhà họ Tô che giấu kỹ lắm, ít có ai nhìn thấy cô ấy trên tạp chí lắm".
Hà Tuyết Trinh nghe vậy cũng không biết làm sao bà thế nhưng lại chê người ta nghèo trong khi người ta có khi còn giàu hơn bà nữa ấy chứ.
Chap này tặng mấy bạn đã ủng hộ mình .
Lúc Tô Bối Nhi đi đến địa chỉ quán nơi họ hẹn gặp nhau, cô cảm thấy nơi này cô chưa tới lần nào. Lúc bước vào nhìn căn phòng có sự ấm cúng của những chiếc đèn màu vàng mang lại, trước cửa bước vào có treo một chiếc chuông gió làm bằng vỏ ngô, trên mỗi chiếc bàn có để một bình hoa làm gốm sứ bên trong trồng những loại cây nhỏ xinh tạo thành một khu vườn nhỏ trong chậu. Tô Bối Nhi đi đến chiếc bàn gần cửa sổ và ngồi chờ mẹ của Bùi Quang Khải đến. Trong lúc chờ đợi cảm thấy buồn chán cô lôi vở tập của mình ra thiết kế, lúc nhìn chậu bông trên bàn trong đầu của Tô Bối Nhi xuất hiện ra những hình ảnh tươi đẹp, vì vậy cô bắt đầu cầm chiếc bút lên vẻ lên những hình ảnh trong đầu vừa mới xuất hiện. Trong lúc tập trung cao độ để vẽ nên Tô Bối Nhi đã không để ý đến thời gian cho đến khi người ngồi bên đối diện cô gõ tay xuống bàn lần thứ tư mới bình tĩnh thoát ra khỏi thế giới riêng của bản thân cô. Tô Bối Nhi vội vàng thu dọn đồ đạc lại bỏ vào trong túi, quay người đứng lên xin lỗi: "Xin lỗi bác, do cháu tập trung quá nên không để ý đến thời gian đã tới lúc chúng hẹn gặp rồi".
Hà Tuyết Trinh để túi xách ngồi xuống phía đối diện với Tô Bối Nhi: "Không sao, công việc quan trọng nhưng cô cũng nên để ý thời gian hẹn gặp người khác thì không nên đi làm việc khác".
Tô Bối Nhi cũng ngồi xuống đối diện: "À vâng, cháu xin lỗi lúc rảnh cháu hay như vậy thành thói quen nên chưa kịp chú ý. Cho hỏi bác gọi cháu tới đây có chuyện gì không ạ".
Hà Tuyết Trinh tỏ ra vẻ khó chịu nói: "Tôi với cô thì có chuyện gì để gặp ngoài con trai của tôi, tôi khuyên cô tốt nhất không nên trèo quá cao kẻo té đau đấy".
Tô Bối Nhi nghe bà nói vậy hơi nhíu mày nhưng vẫn tỏ ra vô tội nói: "Cháu có trèo cao đâu ạ".
Bà thấy nói bóng gió liền không nghe đành phải nói toạt ra:"Cô cô, cô nghĩ bản thân là ai hả, thứ nhà quê như cô mà cũng xứng với con trai tôi à, cô tốt nhất nên rời xa con trai tôi ra".
Nghe bà nói nặng như vậy với mình chỉ vì gia cảnh nghèo mà cô đã ngụy trang, Tô Bối Nhi cảm thấy bà quá khinh thường người rồi: "Việc cháu rời khỏi hay không rời khỏi con trai bác, cháu không thể nào quyết định được. Nên bác tìm cháu cũng vô ích".
Hà Tuyết Trinh cảm thấy mình đã nói như vậy rồi mà cô gái này vẫn không chịu rời xa con trai bà: "Cô cũng giống như những người phụ nữ khác chỉ muốn tiền của con trai tôi thôi chứ gì?".
Tô Bối Nhi nghe vậy liền cười lên: "Thưa bác con quen với con trai bác không phải vì tiền, bác đừng có quơ đũa cả nắm như thế ạ ".
Nhìn Tô Bối Nhi càng lúc càng ăn nói sắc bén hơn bà không thể chấp nhận được mà nói: "Một cô gái nghèo như cô thì làm sao có thể không vì tiền được chứ" nói tới đây Hà Tuyết Trinh nhìn kỹ Tô Bối Nhi từ trên xuống dưới ra đánh giá: "Chắc đồ cô đang mặc cũng là con trai tôi mua cho chứ gì?".
Tô Bối Nhi chưa kịp lên tiếng, phía sau lưng cô có tiếng nói vang lên: "Với số tiền của con trai bác đưa cho Bối Nhi chưa chắc đã đủ mua được bộ đồ này đâu" âm thanh vừa chấm dứt một người con trai mặc bộ đồ comple không có nhãn mác đi tới trước mặt Tô Bối Nhi: "Em có cần để người khác sỉ nhục mình như thế không?''.
"Anh" Tô Bối Nhi thấy anh trai tới liền nhẹ giọng kêu.
Thấy người con trai mới tới đứng ở bên cạnh bàn bà liền lên tiếng hỏi: "Cậu là ai? Mà lại xen vào chuyện của người khác".
Tô Tuấn Anh không thèm chào hỏi bà chỉ nói: "Tôi là ai bà không cần biết, nhưng bà đừng bao giờ dùng mấy đồng tiền rách nát đó mà đưa cho em gái tôi" nói xong liền kéo tay Tô Bối Nhi ra khỏi quán.
Mấy cô gái ngồi ở bàn gần cửa ra vào đối diện với bàn của Tô Bối Nhi: "A…a a.. là Tô thiếu gia kìa, anh ấy đi với ai".
Cô gái ngồi gần hơn với cô gái kia nói: "Hình như lúc nãy tôi ngồi gần đây nghe anh ấy nói em gái của anh ấy".
Mấy cô gái khác nghe vậy liền la lên: "May quá, may quá không phải là người yêu của anh ấy, tôi còn có cơ hội rồi".
Hà Tuyết Trinh nghe mấy thiếu nữ gần đó trao đổi chẳng hiểu gì cả bà quay qua hỏi cô gái ngồi gần đó: "Các cháu đang nói gì vậy?".
Cô gái quay về phía bà: "bác là người quen của Tô thiếu gia này, bác bác có thể xin ảnh của Tô thiếu gia cho được không ạ?". Nghe cô gái muốn xin ảnh từ Hà Tuyết Trinh mấy cô gái gần đó cũng tới gần muốn xin ảnh.
Hà Tuyết Trinh không hiểu chuyện gì hỏi: "Tô thiếu gia là ai?".
"Bác không biết ạ?" Cô bé nói xong nhìn về phía Hà Tuyết Trinh thấy bà như vậy liền biết bà không biết rồi nên phổ cập kiến thức cho bà: "Tô thiếu gia là một trong những thiếu đứng đầu trong thành phố S này, được rất nhiều cô gái sẵn sàng sinh con cho anh ấy. Tô thiếu gia có gia cảnh nhất nhì thành phố S lại còn là tổng giám đốc công ty Tô Thị nữa chứ, nếu như được ngủ với anh một lần cũng mãn nguyện lắm rồi".
Nghe tới đây Hà Tuyết Trinh vội hỏi: "Vậy cô gái lúc nãy có quan hệ gì với cậu ấy".
Cô có mái giống với búp bê nhìn bà nói: "Cô gái đó cháu không biết, nhưng khi nãy anh ấy nói là em gái thì cháu nhớ ra lúc trước em gái anh ấy có đi du học về, nghe bảo người em gái này được nhà họ Tô che giấu kỹ lắm, ít có ai nhìn thấy cô ấy trên tạp chí lắm".
Hà Tuyết Trinh nghe vậy cũng không biết làm sao bà thế nhưng lại chê người ta nghèo trong khi người ta có khi còn giàu hơn bà nữa ấy chứ.
Chap này tặng mấy bạn đã ủng hộ mình .
Bình luận facebook